Hành lang phòng làm việc, các bậc thang được trải thảm đỏ, bố trí sang trọng và lịch sự, vô cùng phô trương.
Trên tường, cứ cách vài mét sẽ có dán một bảng cảnh báo cho các nhân viên cơ quan “Năm điều nên làm và năm điều không nên làm”.
Quý Đình Tông không thích tám chuyện, anh chia hết nửa bao thuốc lá, rồi tự tìm một góc yên tĩnh sạch sẽ mà ngồi.
Trong cơ quan, lãnh đạo đồng nghiệp ngồi lâu trong văn phòng đa số đều béo bụng, hoặc là tuổi tác đã cao, ít nhiều gì cũng có bệnh nền trong người, khí sắc kém.
Chỉ có duy nhất mình anh ngũ quan tuấn tú rõ nét, dáng người cao to, khí chất lừng lẫy ngay thẳng.
Tỷ lệ nam nữ trong cơ quan đơn vị bị mất cân bằng, đặc biệt là văn phòng tỉnh ủy, nữ cấp dưới đa phần đều tập trung ở bộ phận hậu cần, tuổi tác từ vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đến khoảng trên dưới 30.
Vì muốn chiêm ngưỡng vị tổng bí thư có hình tượng khí chất xuất sắc này, danh sách nhân viên hậu cần quét dọn văn phòng làm việc của anh có con số biến động lớn nhất từ trước đến giờ trong tòa nhà.
Mân Thanh bước ra từ thang máy, trong tay cầm hai phần văn kiện, trực tiếp chạy đến chỗ anh, “Tổng bí thư, lịch trình của thư ký đã có rồi đây, cần anh ký tên.”
Quý Đình Tông dập điếu thuốc, nhận lấy văn kiện, “Bút.”
Anh lướt xem kỹ càng, lúc đưa bút Mân Thanh tiện thể đưa luôn phần văn kiện thứ hai.
Là báo cáo điều tra vụ án huyện Lam Ngọc…
Huyện trưởng huyện Lam Ngọc – Tào Bình, tham ô số tiền lớn của quỹ xóa đói giảm nghèo và quỹ dự án xây dựng, lợi dụng chức vụ để thuận tiện cho việc mua quan bán chức, từ trong ngôi nhà tự xây đứng dưới tên của ông ta, cảnh sát hình sự đã lục soát ra được 100kg vàng miếng được xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Gia tài trăm triệu không tra ra được nguồn gốc rõ ràng, Tào Bình cũng vẫn đang lẩn trốn.
Trong tỉnh rất coi trọng việc này, thư ký đã đích thân phê duyệt chuyện này, đồng thời cũng báo cáo lên tỉnh ủy và chính phủ tỉnh.
“Tôi sắp có cuộc họp.” Chữ viết tay của Quý Đình Tông rất mạnh mẽ và có khí chất, “Xử lý hai phần văn kiện này thành văn kiện khẩn cấp, gửi đến văn phòng của thư ký.”
Mân Thanh nói đã rõ, nhưng anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích, “Tổng bí thư, điện thoại của anh trong văn phòng cứ reo mãi…”
Quý Đình Tông cắt ngang lời anh ta, phó lãnh đạo của tỉnh Giang Châu họ Lý, Lý tỉnh trưởng từ trong phòng hội nghị ló nửa người ra, vui vẽ hòa nhà giơ tay ra hiệu với anh, nói thẳng là muốn bàn về một vấn đề tài liệu được văn phòng tổng hợp báo lên bộ ủy tỉnh Bắc Kinh.
Cấp trên kiểm tra mức độ thực hiện công tác, trước giờ chưa từng lấy thành tích thật làm tiêu chuẩn, mà là các tài liệu sống.
Những việc thuộc phạm vi hành chính của anh, Quý Đình Tông không thể không chú trọng, anh ném tàn thuốc vào sọt rác, đi vào phòng hội nghị.
…
Tin tức hôm nay Hàn Trân xin nghỉ bệnh, không biết chị Nhan biết được từ ai, chị ấy mời cô đi ăn cơm Nhật.
Nhà hàng nổi tiếng, việc kinh doanh vô cùng tấp nập, chỉ có điều vị trí khá xa, ở gần công viên Tây Giao.
Cô lái chiếc BMW để không trong gara xe.
Nhà hàng có tính riêng tư cao, ánh đèn mờ tối, chị Nhan đưa cho cô một tấm danh thiếp, “Chủ tịch của tập đoàn Trương Thị, tổ chức lễ mừng thọ 60 tuổi, nếu em có thời gian trống, trong đài kiểm tra không nghiêm ngặt, chỉ đề xuất để em làm MC.”
Hàn Trân khẩy khẩy chiếc bình hương đang cháy trên bàn, “Khi nào vậy chị?”
“1 tháng 5.”
Ngày nghỉ do nhà nước quy định, đơn vị đều được nghỉ lễ, đài truyền hình cũng không ngoại lệ, trong lòng cô thật ra có một dự định không thành hình, hiếm khi cô không có hứng thú, không lên tiếng.
Chị Nhan sờ trán cô, “Còn sốt à? Sao mà đến kiếm tiền cũng không còn tích cực nữa vậy?”
Nhân viên phục vụ đẩy cửa kéo ra, liên tiếp bày lên các món ăn tươi sống phong phú, Hàn Trân đợi cửa phòng bao đóng lại, cô ngập ngừng vài giây, “Ngày nghỉ, chắc em có sắp xếp rồi.”
Chị Nhan nghe ra giọng nói của cô không có mấy phần tự tin, “Sắp xếp này chắc không phải là có liên quan đến đàn ông đó chứ, em thật sự đang yêu đương hả?”
Hàn Trân không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô cười rạng rỡ rót cho chị ấy một chén nước ô mai, “Nếu như không sắp xếp được, em sẽ báo trước với chị.”
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, chị Nhan cảm thấy mười phần có đến tám chín phần là cô đã động lòng với mối quan hệ này, “Vậy em cứ suy nghĩ thêm đi, tiền công chỉ nhiều chứ không ít.”
Bữa cơm gần đi đến hồi kết, chị Nhan nhận được cuộc gọi của chị giúp việc, nói Đa Lạc ăn hải sản bị dị ứng nôn ói, con gái là mạng của chị ấy, một khắc cũng không dám chậm trễ.
Hàn Trân tạm biệt với chị ấy, cô chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Bỗng có một chiếc Land Rover bất ngờ lao xuống dốc, quán tính của chiếc xe này rất lớn, một đường lao xuống, húc vào đuôi xe của cô, rầm một tiếng đâm hỏng mất một bên đèn pha sau xe.
Tài xế xe đối phương ngang tàng, ló đầu ra cửa sổ xe lớn tiếng mắng, “Giẫm phanh làm chó gì vậy! Đường là nhà cô mở đấy à, đồ ngu!”
Cả người Hàn Trân đổ ập về phía trước, nửa thân trên cấn mạnh vào lưng ghế lái, lồng ngực đau nhói.
Cô xoay người nhìn qua, đồng tử co rút, ngồi trên ghế phó lái của chiếc Land Rover chính là Chu Tư Khải, trên người mặc áo sơ mi vải lanh, trắng tinh như tuyết, ăn mặc trông chẳng ra hình người.
Oan gia ngõ hẹp, ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, rõ ràng Chu Tư Khải cũng nhận ra cô, nhớ đến một tuần ngồi gục trong tù cách đây không lâu, anh ta canh cánh trong lòng, dẫn trước bước xuống xe, sống chết đập cửa sổ xe cô, “Hàn Trân, cô xuống đây.”
Cô không tình nguyện, tiện thể khóa luôn cửa xe, lòng bàn tay toát mồ hôi cầm lấy điện thoại, trong lòng cũng thấp tha thấp thỏm.
Mỗi lần Chu Tư Khải gặp cô, cảm xúc đều không quá ổn định.
Lạc Thiến quản rất nghiêm khắc, số lần anh ta vào các quán bar trong thành phố để phát tiết ham muốn càng lúc càng ít, lần này là nín nhịn quá lâu, cũng chơi hăng hái rồi, anh ta đã uống vài viên thuốc đại bổ thận, tác dụng thuốc vẫn chưa lui hết, hỏa khí vẫn còn hừng hực.
Anh ta chống eo, đi vòng quanh chiếc xe BMW, ngày càng nóng giận hơn đá mạnh vào cửa xe, “Cô càng sống càng vênh váo rồi nhỉ! Bây giờ chuyển đi đâu rồi?”
“Liên quan gì đến anh!”
Hàn Trân giữ bình tĩnh, liên tục nhấn còi xe, động tĩnh thu hút các bảo vệ xung quanh.
“Tiên sinh, đụng xe xin hãy xử lý sự cố trước, anh đừng kích động.”
Chu Tư Khải không chút thu liễm, “Các người thì biết cái gì, bên trong là vợ cũ của tôi, trong hôn nhân đã chạy theo người đàn ông khác, tôi còn không được…”
“Anh ăn nói miệng lưỡi sạch sẽ chút đi!” Hàn Trân dùng sức đẩy mạnh cửa xe ra, Chu Tư Khải không kịp lùi bước, ngã chổng vó vào vũng nước trên mặt đường, “Tôi đã báo cảnh sát rồi, anh húc vào đuôi xe của tôi, anh chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Gần 8 giờ tối, Hàn Trân đứng trước cổng trạm điều khiển giao thông, nhận điện thoại của Quý Đình Tông.
“Em đang ở đâu?”
Cô cất giọng mang chút nức nở, “Đường Nguyên Bình, em làm hỏng xe anh rồi.”
Quý Đình Tông đang cúi đầu viết tài liệu, động tác khựng lại, “Có nghiêm trọng không?”
Hàn Trân hít sâu, “Hơi hơi, hỏng mất một cái đèn pha, thùng bảo hiểm ở đuôi xe cũng gãy mất…”
“Anh hỏi em bị thương có nghiêm trọng hay không?”
“Em không bị thương.”
Anh đứng dậy, lấy áo khoác vắt trên lưng ghế, dáng vẻ hừng hực sát khí đi ra khỏi văn phòng làm việc, “Đợi anh đến tìm em.”
Biển số xe của Chu Tư Khải có ghi chú đăng ký đặc biệt ở trạm điều khiển giao thông, từng xảy ra sự cố mấy lần, người bị lập biên bản phạt khoản là tài xế, anh ta ngồi trong xe không lộ mặt.
Hàn Trân cố ý tránh né anh ta, đứng bất động trước cổng trạm sáng đèn.
Tới lui đều là cảnh sát giao thông mặc đồng phục, Chu Tư Khải đã uống thuốc càng không có gan gây sự ở nơi này, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Hàn Trân đứng yên hơn nửa tiếng, eo mỏi lưng đau, cho đến khi một chiếc Audi màu đen dừng ở trước cổng, hạ kính xe xuống.
Nửa thân trên của Quý Đình Tông lộ ra, ánh đèn neon trên đường chiếu lên khuôn mặt cương nghị nghiêm chỉnh của anh, trầm ổn lại rét lạnh.
Trái tim treo trên cao của cô cũng hạ xuống được một nửa, nhanh bước chạy đến gần, chui vào trong xe, “Xe đã đưa đi…”
Tâm tư của Quý Đình Tông không đặt trên chiếc xe, “Thật sự không bị thương?”
“Không có.”
Sắc mặt anh nghiêm nghị, bóp bóp cổ tay, vòng eo của cô, rồi lại sờ sờ bắp đùi và mông cô, Hàn Trân vốn dĩ tâm sự trùng trùng, lúc này bỗng dưng nhịn không được, bật cười, “Nhột quá.”
“Rốt cuộc em có biết lái xe không?”
Cô nghiêm túc gật đầu nói, “Biết mà.”