Hàn Trân nằm trong phòng bệnh đôi, đang truyền bình nước thứ hai, cô sốt cao hừng hực, sau khi hạ sốt, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Giường bên cạnh vừa xuất viện, y tá đang thu dọn ga giường, thỉnh thoảng ngước mắt đánh giá cô, “Cô họ Hàn đúng không? Tôi từng xem chương trình mà cô dẫn.”
Cô khẽ gật đầu nói phải.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho cô, “Thật hiếm thấy, mặt của cô ngoài đời trông còn nhỏ hơn trên tivi nữa, chỉ to bằng một bàn tay, cô ăn cái gì mà xinh vậy.”
Hàn Trân không nhịn được ho khan vài tiếng, Tiền Dĩ Nặc đẩy cửa vào, trong tay xách một hộp cháo trắng.
Ánh mắt cô dõi theo động tác của cậu ta, ngạc nhiên, “Sao cậu còn chưa đi?”
“Tôi không đi nữa.” Tiền Dĩ Nặc mở nắp hộp nhựa, “Tôi ở đây với cô, sẽ không để cô một mình đâu.”
“Đâu có được, trong đài cậu là người có kinh nghiệm lái xe lâu nhất, nếu cậu không lái, nên đổi ai lái đây?”
Ban đầu đã quyết định xong xuôi, cô ở lại bệnh viện huyện một đêm, tránh tình trạng lại lên cơn sốt, Tiền Dĩ Nặc theo kế hoạch ban đầu, đưa đồng nghiệp về đài Ngọc Lan.
Sáng sớm mai Hàn Trân sẽ tự mình bắt xe về thành phố, cô không biết đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, “Nếu như bọn họ sắp xếp cậu ở lại, vậy thì không cần đâu, đừng làm lỡ công việc ngày mai…”
“Là tôi tự nguyện ở lại.” Cậu ta trịnh trọng nói thẳng, khiến Hàn Trân kinh ngạc, Tiền Dĩ Nặc múc một muỗng cháo để sát bên môi cô, “Cô từng chăm sóc tôi, lần này đổi lại để tôi chăm sóc cô.”
Hàn Trân mím môi, nhích người về sau kéo giãn khoảng cách, “Chắc là cậu hiểu lầm rồi.”
“Mặc kệ tôi có hiểu lầm hay không, bây giờ cô đang bị bệnh, bên cạnh cần có người chăm sóc, ngày mai xuất viện thì cùng nhau quay về, được không?”
Tiền Dĩ Nặc bày tỏ thái độ thành khẩn lại kiên trì, khiến tâm trạng cô có chút phức tạp, nhận lấy tô cháo, “Tôi tự ăn được rồi.”
“Trong huyện đã sắp xếp một chú tài xế lái xe.” Cậu ta ngồi ngay ngắn bên mép giường, dáng vẻ như muốn trông chừng cô cả đêm, “Cô không cần lo lắng đâu.”
Hàn Trân không có ý với cậu ta về mặt đó, cũng không muốn câu ai cả, cô nhận ý tốt ăn hết tô cháo, rồi lại khuyên cậu ta đi về.
Cho đến khi trời dần sụp tối, một ánh đèn xe rọi qua cửa sổ của phòng bệnh trên tầng hai, chiếu sáng các tấm mạ kẽm có khắc khẩu hiệu trên vách tường, luồng sáng ấy rất chói mắt.
Hàn Trân đi lại gần cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, một chiếc Audi màu đen đậu ngay trước tòa nhà nội trú của bệnh viện.
Trực giác của cô rất mạnh, của xe mở ra, nửa thân hình thẳng tắp cao ráo của Quý Đình Tông lộ ra dưới tán ô màu đen, lúc bước lên bậc thang, anh hơi cúi người, phủi đi lớp đất cát dính trên ống quần.
Hàn Trân hoảng loạn tìm giày, cô đã thông báo cho cô giúp việc, biết rõ sẽ không giấu được anh, chỉ là không ngờ đến anh sẽ đích thân đến đây.
Tiền Dĩ Nặc đứng dậy, “Cô muốn đi nhà vệ sinh hả?”
“Không phải…”
Tiếng bước chân ngoài hành lang ngày càng đến gần, phó viện trưởng chủ động hiến ân cần, mở cửa ra, “Tổng bí thư, cô Hàn của đài truyền hình nằm ở phòng bệnh này.”
Áo khoác Jacket của Quý Đình Tông mang đầy hơi lạnh của mưa gió buổi đêm, anh cởi áo xuống vắt lên lưng ghế sô pha đơn, ánh mắt nhìn tới nhìn lui giữa cô và Tiền Dĩ Nặc.
“Y tá?.” Câu nói này là nhằm vào Tiền Dĩ Nặc mà hỏi, “Ở đây hết việc của cậu rồi.”
Dù là vừa về đến thành phố lại quần quật chạy xuống huyện, đang bên bờ vực mệt mỏi muốn gục, nhưng sắc mặt của anh vẫn nghiêm túc thản nhiên.
“Tôi không phải…”
Hàn Trân giật giật tay áo của Tiền Dĩ Nặc, “Cậu ta không phải y tá, là đồng nghiệp được bên đài sắp xếp đến đây tìm hiểu bệnh tình của em.”
Cô giải thích khá chu toàn, làm sáng tỏ giữa hai người không có một chút quan hệ dư thừa nào có thể tồn tại.
Chỉ có điều động tác nhỏ của cô không qua được đôi mắt sắc bén của người đàn ông, tâm tư của Quý Đình Tông tạm thời không ở đây, ánh mắt ngưng đọng trong chốc lát rồi lại lướt qua, nhìn Hàn Trân chăm chú.
Mái tóc dài suôn mượt của cô xõa ra hai bên, rũ trên đầu vai, màu môi hơi tái vì ngã bệnh, dáng vẻ như sắp tan vỡ.
Sắc mặt anh dịu xuống vài phần, “Hạ sốt chưa?”
Hàn Trân gật đầu, “Hạ rồi.”
Anh đến gần, lòng bàn tay to rộng thô ráp áp lên trán cô, vẫn còn hơi âm ấm, “Đồng nghiệp của em có thể đi rồi, đêm nay anh ở lại với em.”
Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang lên, không ai dám xía vào, Tiền Dĩ Nặc lộ ra nét mặt cảnh giác, “Anh là ai của Tiểu Trân?”
Quý Đình Tông ngả lưng lên ghế sô pha, tư thế ngồi thoải mái, lồng ngực mạnh mẽ lên xuống phập phồng, kìm nén và khắc chế, “Người đàn ông của cô ấy.”
Vừa dứt câu, Tiền Dĩ Nặc ngạc nhiên, xoay đầu nhìn thẳng vào Hàn Trân, muốn đợi một câu phủ nhận của cô.
Bầu khí gần như ngưng đọng trong sự cảm nhận của cậu ta.
Hàn Trân nhìn cậu ta, “Tôi đã từng nói, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi…”
Tiền Dĩ Nặc bày ra vẻ mặt hoàn toàn không dám tin, “Tiểu Trân, không phải cô vừa mới ly hôn sao?”
Cô siết chặt ga giường, “Ly hôn cũng sắp được hai tháng rồi.”
Huyết quản trên mu bàn tay của Hàn Trân khá nhỏ, y tá đâm ba lần kim mới thành công truyền nước cho cô, lỗ kim xuất hiện trên da thịt trắng trẻo.
Một khi dùng sức, càng khiến nơi đó bầm xanh.
Quý Đình Tông nhíu mày, “Có thôi đi không? Còn vấn đề gì nữa?”
Trên gương mặt nghiêm túc của anh, hỏa khí rất nặng, Tiền Dĩ Nặc hiển nhiên là bị dọa cho cứng họng, “Tiểu Trân, cô…cô tự bảo trọng.”