Cô truy hỏi, “Là hôm qua đẹp hơn, hay là hôm nay?”
Anh nhịn cười, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt cô, “Mộc mạc một chút càng đẹp hơn.”
Quản lý gõ cửa đi vào, trong tay cầm một chai rượu đỏ, đặt hai chiếc ly đế cao lên bàn tròn, cung kính khép nép, “Quý tiên sinh, đây là chút thành ý nhỏ của ông chủ chúng tôi.”
Anh ta đang định mở nắp chai rót rượu, Quý Đình Tông không nóng không lạnh ngăn cản, “Tôi chỉ đến ăn bữa cơm đơn giản thôi, đừng có làm ba cái trò màu mè này, đem xuống đi.”
“Sợ là…” Quản lý đứng im tại chỗ, vẻ mặt khó xử, ánh mắt như có như không liếc qua Hàn Trân.
Cô đang cúi đầu lừa xương cá trích, thân là người miền nam, hải sản từ sông Trường Giang mang đậm mùi vị quê hương, cô khá thích món ăn này.
Quý Đình Tông dập điếu thuốc, sắc mặt trầm trọng, “Cậu chuẩn bị ngồi xuống ăn cùng à?”
Quản lý phát hoảng, “Không quấy rầy, không quấy rầy nữa.”
Chốc sau, Hàn Trân đi nhà vệ sinh rửa tay, quản lý bỗng chợt xuất hiện ngay trước cửa như hồn ma, đưa cho cô một tấm thẻ VIP, “Đây cũng là thành ý của ông chủ chúng tôi, sau này cô đến Hải Vân Thiên chiêu đãi bạn bè, không cần xếp hàng chờ bàn.”
Hàn Trân cẩn trọng, kiên quyết không nhận.
Quản lý ngăn cô lại, nhất quyết muốn tặng, “Cô không nhận, tôi không dễ ăn nói với ông chủ.”
“Quý tiên sinh cũng có ư? Nếu như không có, anh đưa tấm thẻ này cho anh ấy đi.” Hàn Trân nhanh bước đẩy cửa đi, “Nếu như anh thấy ngại, tôi giúp anh hỏi anh ấy.”
Cái kiểu tặng đồ riêng vừa công khai lại vừa bí mật như thế này, hoàn toàn là muốn tận dụng mọi cơ hội để nịnh bợ Quý Đình Tông, nhiệm vụ không thành công, quản lý không đuổi theo nữa, biết cô có suy nghĩ riêng, là một người dứt khoát nên cũng không tiếp tục nữa.
Ra khỏi Hải Vân Thiên, hai người một trước một sau đi vào bãi đỗ xe trong nhà.
Suốt dọc đường Quý Đình Tông đều bận tiếp điện thoại, bước chân đi rất nhanh, vững vàng, Hàn Trân đuổi theo phía sau, bóng lưng của người đàn ông ngay thẳng cao ráo, áo khoác màu cà phê dài qua gối, mái tóc đen nhánh rậm rạp phía sau đầu được cắt tỉa rất sạch sẽ gọn gàng, đường nét khuôn mặt chìm vào ánh đèn nhập nhòe, sự phong độ tao nhã khó mà giấu được.
Nhịp tim Hàn Trân đập thình thịch, kiểu đàn ông trưởng thành chín chắn như anh đây, đối với phụ nữ mà nói có lực sát thương quá lớn.
Đợi anh nghe điện thoại xong, ngồi vào xe, Hàn Trân mở đèn trong xe lên, “Sau này đừng chọn những nơi như thế này ăn cơm nữa.”
Chiếc xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, Quý Đình Tông không nhanh không chậm hỏi, “Không hợp khẩu vị của em?”
Hàn Trân muốn nói phải, nhưng dĩa cá trích hấp kia, một mình cô ăn sạch sẽ, cân nhắc cách dùng từ xong cô mới nói, “Quá huênh hoang rồi đi, cứ tìm bừa một quán ăn nhỏ bên đường giống như lần trước ý, không ai biết ai, cũng khá tốt mà.”
“Em sợ có tin đồn nhảm?”
Cô lắc đầu, giải thích thẳng thừng, “Là quản lý muốn tặng đồ riêng cho em, lỡ như mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh….”
Xe rẽ vào một con đường, dừng lại chờ đèn giao thông ở một ngã tư vắng vẻ, Quý Đình Tông nhớ lại chuyện ban nãy, “Anh ta không dám đâu.”
Hàn Trân nghiêm túc nói, “Em từng tìm hiểu qua rồi, năm nghìn tệ là có thể thực danh tố cáo rồi không phải sao?”
Ý cười của anh lan tràn lên đáy mắt, “Trên lý luận là như thế.”
Dáng vẻ cô cân nhắc đắn đo, chân thành suy nghĩ giúp người khác, thật khiến anh thương yêu, Quý Đình Tông ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần, “Đừng nghĩ nhiều.”
Trên môi Hàn Trân bôi một lớp son dưỡng, óng a óng ánh, sáp đến gần một mùi sơn trà ngọt ngào xộc lên, anh áp môi xuống, mùi thuốc lá nồng đậm trong khoang miệng mang đầy đính xâm lược mạnh mẽ, Hàn Trân ngơ ngác, dễ dàng bị anh tách mở hàm răng, chiếc lưỡi ngang ngược chui vào, khuấy động triền miên, quấn quýt hàm răng và chiếc lưỡi của cô, chui thẳng vào cổ họng chật hẹp ngọt ngào.
Nụ hôn ướt át triền miên, vang lên tiếng nước chậc chậc.
Khắp người cô nóng như lửa đốt, trên trán toát mồ hôi hột, cơ thể quá nhạy cảm, giữa hai đùi chảy ra vài giọt nước, cô không khỏi muốn kẹp chặt, động tác của anh càng nhanh hơn, ngón tay chui vào khe hở của sườn xám, cách lớp q/u/ầ/n l/ó/t ren, chà xát nơi riêng tư của cô.
Sống mũi cao thẳng cọ lên hõm cổ của cô, nơi thở nóng rực phả ra, như muốn hun cháy cô.
“Em ướt nhanh thật đấy.”
Lỗ tai Hàn Trân đỏ như máu, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh lại như tường đồng vách sắt, không chút động đậy, cô kinh hô, “Đèn xanh rồi kìa.”
Quý Đình Tông buông cô ra, khôi phục lại nhịp thở bất ổn, “Muốn về đâu?”
“Nhà em.” Hàn Trân hít thở dồn dập, sửa sang lại vạt váy, “Em quen giường.”
Anh vạch trần cô không chút nể tình, “Nhà mới thuê được có nửa tháng.”
Cô chột dạ chớp mắt, “Em quen mấy món trên giường.”
Có chút lanh lẹ nhỉ, chỉ có điều trông hơi ngốc, anh tức đến bật cười, “Khi nào em chuyển nhà?”
“Em đang cân nhắc.”
Xe đậu trên đường Kim Thúy Hồ, anh không lập tức mở cửa xe thả cô đi.
Trí nhớ của Quý Đình Tông rất tốt, thuộc dạng thiên phú bẩm sinh, hỗ trợ mọi người khá nhiều trong công việc, ở những dịp quan trọng hoặc là tham gia các buổi họp lớn, trước giờ anh chỉ đồng hành với các lãnh đạo chủ yếu, không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng người đã từng chào hỏi qua một lần, cách hai ba tháng sau gặp lại anh vẫn sẽ có ấn tượng.
Ở Mai Viên, từ xa xa anh từng nhìn thấy Chu Tư Khải, ngay lúc này người nọ đang một tay cho vào túi, đứng dưới ánh đèn đường, ngửa mặt nhìn lên ô cửa sổ tối đen trên tầng sáu.
Anh ta không phải đến một mình, trợ lý từ trong tòa nhà chạy ra, “Chu tổng, gõ cửa mười phút rồi không có ai trả lời, có lẽ bà chủ không có ở nhà, hoặc là cố ý trốn tránh không dám ra ngoài gặp anh.”
“Bà chủ gì chứ? Cậu từng gặp qua bà chủ nhà ai có thể nhốt đầu tôi trong cục cảnh sát bảy ngày chưa?” Anh ta nghiến răng, sắc mặt không dễ coi, “Tìm người trông chừng đi, hôm khác tôi lại đến.”
Hai người đều không nói gì, Hàn Trân nhìn anh ta thông qua cửa sổ xe, cơ thể căng cứng, siết chặt nắm đấu, giống như một thanh kiếm treo lơ lửng.
Nói hận thì cũng không còn hận nữa, bởi vì khi đặt tình cảm lên bàn cân, hận thù thù thường đi đôi với tình yêu, Hàn Trân đối với anh ta đã cảm thấy chán ghét buồn nôn rồi, anh ta cứ như một tên ác quỷ âm hồn bất tán vậy.
Ánh mắt Quý Đình Tông thâm trầm, cái nhìn bắn ra cũng nghiêm trọng, anh khởi động xe, trực tiếp rời khỏi con đường này.