Cô tích góp được 15 vạn tệ, gửi một ít vào thẻ của mẹ, số còn lại cô gửi tiết kiệm ngân hàng, để tránh trường hợp bà ấy cầm đi đánh bạc.
Hễ mà trong tay Hàn Trân có tiền dư, phần lớn cô đều bù đắp cho gia đình.
Hai năm gần đây mẹ cô ham mê đánh bài, nhưng chưa lần nào thắng, nhìn người ta thắng liên tục, còn mình thì thua bạc chín bạc mười.
Hàn Trân từng lật đổ bàn bài, thậm chí còn cầm dao đe dọa, bà ấy mới cắn răng cai bài, gả cho một người đàn ông bị tật ở chân, họ Trần.
Ban đầu ông ấy là giám đốc điều hành nhỏ của một công ty kiến trúc, ông ấy đã kiện một đám công nhân ngụy tạo chấn thương nghề nghiệp để lừa tiền, sau lưng còn sử dụng các vật liệu xây dựng kém chất lượng, sau khi đi xã giao uống say, ông ấy bị lôi đến công trường đánh đập, trong lúc hỗn loạn một thanh gỗ bị gãy không may cắt đứt gân chân của ông ấy.
Được bồi thường 28 vạn tệ, trừ tiền chữa trị, làm vật lý trị liệu, số tiền còn lại, cùng với toàn bộ tài sản, đều giao hết cho mẹ Hàn.
Mẹ Hàn chưa đến mức nghiện cờ bạc đến mất lý trí mà động vào số tiền này.
Chỉ có điều nhà họ Chu có tài sản hơn trăm tỷ, như một miếng bánh rơi xuống trúng đầu, khiến ham muốn cờ bạc của mẹ Hàn lại ngấp nghé trỗi dậy.
Chỉ trong một năm, lặt vặt lẻ tẻ cộng lại bà ấy đã thua hơn bảy tám chục vạn, trong đó Chu Tư Khải đã tự đứng ra gánh bớt 70 vạn tệ.
Nhưng sau khi ký đơn ly hôn với Hàn Trân, anh ta biết mình không thể lấy lại số tiền này nên đã làm ầm lên.
Hàn Trân quay về đường Kim Thúy Hồ, gần chín giờ tối, trời tối thui, cô nhìn thấy chiếc Audi với biển số tỉnh A, tương đối quen mắt kia đậu dưới lầu.
Nhịp tim đột nhiên đập như sấm vỗ.
Cô từng có ý định chuyển nhà, chỉ có điều chuyện này vừa đi chuyện kia lại đến, khiến cô không có tâm tư cũng không có thời gian chuyển.
“Anh đợi bao lâu rồi?”
Quý Đình Tông đứng bên cửa xe, khói thuốc màu trắng giữa đầu ngón tay phảng phất trong màn đêm u tối, trong không gian im lặng tĩnh mịch, anh còn thâm trầm hơn cả màn đêm này, “Nửa tiếng.”
Hàn Trân hít sâu, “Muốn lên nhà ngồi tí không?”
“Anh đến thăm em, chút nữa đi ngay.” Anh nhìn cô chằm chằm, Hàn Trân không thích giữ lớp trang điểm trên mặt quá lâu, vừa ghi hình xong hoặc là tan làm, cô đã nhanh chóng đi tẩy trang.
Cô gái này bất luận là gương mặt hay là quần áo, đều rất giản dị, mộc mạc đến mức xinh đẹp không có tính công kích, giống một đóa hoa lê trắng, dễ chịu, óng ánh, sạch sẽ, đôi mắt đen láy sáng rực, có sức sống.
Rất lạ là, đến cả sự vụng về, nhạy cảm cũng vừa hợp ý anh, những điểm này nếu xuất hiện trên người của phụ nữ khác, có lẽ sẽ trở thành nhược điểm, nhưng với cô, nó lại trở thành một loại thủ đoạn mê hoặc lòng người.
Hút thuốc quá vội, khiến cổ họng Quý Đình Tông cay gắt khẽ động vài cái, “Số điện thoại anh đưa cho em, chưa từng gọi lần nào?”
Cô nhíu mày, “Có gọi rồi, nhưng bị ngắt máy.”
Anh dập tắt điếu thuốc, ngồi vào ghế lái, “Gọi lại đi.”
Hàn Trân gọi đi, tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, Quý Đình Tông lưu vào danh bạ, bất thình lình nói, “Tiểu Trân, em lại đây.”
Cô vén sợi tóc vụn dính trên má sang một bên, mở cửa xe, do dự chui người vào trong, “Số điện thoại có vấn đề sao?”
Hương đào ngọt ngào thơm ngát trên người cô rất có hồn, giảo hoạt chui vào khoang mũi của anh.
Quý Đình Tông nỗ lực kìm chế, “Gần thêm chút nữa.”
Hàn Trân cứng người, không nhúc nhích, “Còn gần nữa là em ngã cắm đầu vào trong xe đấy.”
Anh vươn cánh tay, khuỷu tay giam giữ vòng eo của cô, kéo cô vào lòng, Hàn Trân kinh hãi ngồi trên đùi anh, mông đè trên háng của người đàn ông, nơi đó căng phồng lên rất to.
Khiến nhịp thở cô hỗn loạn, toàn thân mềm nhũn, đâm vào lồng ngực anh, giống như không có xương sống, sự cường hãn, dũng mãnh của Quý Đình Tông, nghiền nát cô từng chút từng chút một.
Hơi thở nóng ấm của anh chui vào tai cô, tay vuốt ve lên xuống trên sống lưng cô, giống như sự yêu thương vỗ về lúc động tình, “Tiểu Trân, em có từng nhớ đến anh không?”
Hàn Trân cắn môi không trả lời.
Anh cố ý kích thích cô, “Chưa từng à?”
“Nói chuyện.”
Mông bị nhéo một cái, Hàn Trân đau đến run người, lắc đầu rồi lại gật đầu, “Có nhớ chứ.”
Quý Đình Tông cười một tiếng, “Em chịu đựng giỏi thật đấy.”
Bầu không khí giữa hai người lúc này thuộc kiểu vừa ái muội lại vừa khắc chế, anh hôn rất mạnh bạo, lòng bàn tay mạnh mẽ lạ thường, tách môi lưỡi cô ra, hung hãn hôn sâu vào.
Từng tấc từng tấc tiến công, từng tấc từng tấc tiếp cận cô.
Hàn Trân có chút lả người, tiếng tim đập trầm vững có lực của người đàn ông tập kích chấn động vào mỗi một nơi trong xương tủy cô, cô không thể trốn thoát, lưng tựa lên vô lăng, áo sơ mi nhỏ bị giật phăng ba chiếc nút, sống mũi thẳng tắp của anh đè lên ngực cô, răng môi gặm cắn mảng da thịt trắng đến chói mắt kia.
Hơi thở nóng ấm liên tục phả ra khiến da thịt cô bị hun nóng đến run rẩy, lập tức khiến cô nhũn người, giữa hai đùi trào ra chất lỏng ấm áp.
Làn gió nhẹ nhàng thổi vào cửa xe chưa đóng kín.
Hàn Trân khàn giọng, hai tay bưng mặt anh, ngăn cản môi lưỡi anh hướng đến đầu ngực, “Về nhà trước, có được không?”
Hô hấp của Quý Đình Tông phập phồng kịch liệt, da thịt nóng bừng như lửa đốt, “Ngồi vào ghế phó lái đi.”