“Anh có xe, đi về rất tiện.”
Quý Đình Tông mát xa hổ khẩu bên tay phải, không rõ tâm trạng, “Hoàng Kiều đi rồi.”
Trong tỉnh cử người đi thành phố Hỗ Nguyên khảo sát, sắp xếp hai chiếc Toyota Coaster, Hoàng Kiều lái xe lâu năm nên tay lái rất vững, bị phái đi lái một chiếc trong số đó, ngoại trừ buổi tối được quay về nhà khách của thành ủy nghỉ ngơi ra, thì những việc như ăn uống, nghỉ trưa anh ta đều ở trong xe.
Nửa tiếng trước anh ta tin nhắn đến, nói không chờ nổi nữa rồi, Quý Đình Tông đối với cấp dưới một mực trung thành với mình, trước giờ luôn rất khoan dung, anh để anh ta đi về, tưởng là có thể ngủ qua đêm ở đây.
Hàn Trân nhích đến bên cửa sổ, lén la lén lút nhìn xuống dưới, chiếc Audi đậu dưới lầu quả nhiên đã mất dạng.
Anh nhìn thấu ý đồ của cô, bật cười, “Còn không tin.”
“Vậy chỉ có thể chen chúc thôi.”
Giường chật, chăn gối có mùi thơm dễ chịu, Hàn Trân bị buộc phải gối đầu lên cánh tay anh, trước khi ngủ Quý Đình Tông cởi áo sơ mi ra, cởi trần đi ngủ, nhiệt độ cơ thể nóng hổi thấm vào chiếc áo ngủ cotton của cô, vô cùng ấm áp.
Trong lòng Hàn Trân có một loại cảm giác không thể giải thích rõ được, cô cùng chồng trước Chu Tư Khải chưa từng mặt kề mặt, da kề da ngủ như thế này, vô cùng đột ngột.
Cô vừa được giải thoát khỏi một cuộc hôn nhân chung vợ ngột ngạt, không t/ì/n/h d/ụ/c và bao gồm cả lừa gạt, có thể nói là được giải thoát một cách sảng khoái vui mừng.
Không nói đến địa vị nghề nghiệp của Quý Đình Tông, chỉ riêng về phong thái và khí lực của anh, sự thô bạo lúc hoan ái, sự ngang ngược vừa phải, có chừng mực khiến linh hồn của cô sung sướng run rẩy, không một nơi nào là không mê người.
Hàn Trân có hảo cảm, nhưng không dám và cũng không muốn có ý nghĩ tìm hiểu sâu về anh hơn, cô trải qua một trận chiến đấu khốc liệt, lại có thói quen ngủ sớm, lúc này đầu óc đã mơ hồ, mí mắt nặng trịch, thấp tha thấp thỏm nhích người ra ngoài mép giường, “Quá ấm ức rồi.”
“Vẫn ổn.”
Quý Đình Tông nhắm mắt, như ngủ như không, ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu lên nửa khuôn mặt của anh, khiến đường nét cứng rắn trông càng sắc bén phóng khoáng hơn.
Cô xoay lưng lại, kéo chăn trùm kín đầu, “Ý em là em bị chen chúc ấm ức quá…”
…
Sáng sớm thức dậy, trong phòng trống trơn, trên bàn ăn bày một đĩa trứng chiên, vẫn còn hơi ấm, Hàn Trân ăn vài miếng nhỏ, cô không thích ăn đồ chiên, bình thường dầu muối tương dấm đều nêm nếm rất ít.
Căn tin của đài có cung cấp bữa ăn riêng cho người dẫn chương trình, đỡ được không ít việc, món nào thanh đạm cứ làm tới, một năm bốn mùa đều có rau chân vịt, măng trúc và các loại nấm.
Thư xin việc và tài liệu mà cô đã đưa cho đài trường, hai ba bữa rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, trong tay Hàn Trân không có chương trình, cô chuyển sang làm phối âm và soạn bản thảo.
Công việc phối âm được đài tách riêng ra làm ở một chi nhánh công ty khác, chuyên làm về phim tuyên truyền, tuyên truyền quảng bá về lịch sử và văn hóa phát triển của công ty, đa số đều là những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, hết lời khen ngợi.
Ở đài Ngọc Lan, Vương Ngọc là một đại tiểu thư được người trong nhà đập tiền nâng đỡ lên, tác phong vênh váo thích hất mặt sai khiến người khác, từ tận đáy lòng rất xem thường Hàn Trân, cho rằng cô trèo cao bám vào nhà họ Chu, đâm ra có chút đối chọi gay gắt.
Trong mắt của các nhân viên công tác ở trung tâm văn hóa và giải trí, Hàn Trân được công nhận là có dáng vẻ xinh đẹp, tích cách tốt.
Cô kết thúc công việc phối âm, ra khỏi công ty, có một vị biên tập viên đặc biệt lái xe chở cô về đài, lúc xuống xe, cô đang giúp người nọ cầm thiết bị quay phim, bỗng một bóng người cao dài, xuất hiện ở bên cạnh cô, “Vương Ngọc hại em nhập viện?”
Hàn Trân run tay, giọng nói quen thuộc này, cô nhận ra là Chu Tư Khải.
Mặt trời đang lặn dần, ánh sáng không đủ sáng, anh ta thấy cô gầy đi không ít, cơ thể đung đưa trong chiếc áo sơ mi.
Cô không muốn dây dưa với anh ta, lạnh lẽo nói, “Không có chuyện đó.”
“Trốn tôi?” Anh ta chặn cô lại, “Không làm được vợ chồng, biến thành kẻ thù luôn rồi?”
Hàn Trân đi vòng qua anh ta, cầm thiết bị đi vào trong, tính khí của Chu Tư Khải lớn hơn bản lĩnh của anh ta, sau khi Hàn Trân phát hiện bí mật của anh ta, cô ngày càng ít nói, im lặng một thời gian dài, chơi trò bạo lực lạnh.
Anh ta chán ghét thái độ này của phụ nữ, một phát lôi cổ tay cô lại, Hàn Trân sống chết rút tay về, hai người gần như sắp đánh nhau.
Trong quá trình lôi kéo, túi xách không cầm chắc, rơi phịch xuống đất, đồ đạc trong túi rơi vãi ra đất.
Hàn Trân cắn răng nghiến lợi, giơ thiết bị lên chọi vào bả vai của anh ta, một cú thật mạnh, khiến nửa bên bả vai của Chu Tư Khải tê rần, anh ta bị đau nên mới buông tay, “Bây giờ em có bản lĩnh quá nhỉ, dám ra tay với tôi rồi!”
“Tôi ra tay còn nhẹ đấy! Ở Mai Viên anh đối xử với tôi như thế nào, trong lòng anh không rõ sao?” Cô đẩy anh ta ra, hất cao âm giọng, “Kiếp này anh và tôi cả đời không qua lại với nhau, là kết cục tốt nhất.”
Cô tức đến mức đỏ mắt, nhưng vẫn cực lực khắc chế.
Trên người Chu Tư Khải có mùi rượu, chắc hẳn là vừa chơi bời ở hội sở nào rồi, cô sợ anh ta phát điên trước cổng đài, làm loạn đến mức ai ai cũng biết chuyện.
Hàn Trân không muốn nổi lên xung đột, cô nhẫn nhịn đến nỗi toàn thân phát run, tay chân lạnh băng, cưỡng ép bản thân di dời sự chú ý, ngồi xuống nhặt lại đồ đạc.
“Em hận tôi đến vậy sao? Suốt một năm kết hôn, tôi vì em mà đầu tư tiền cho đài truyền hình, quà cáp nên mua, lễ tết cần đón, tôi không bỏ lỡ một thứ nào, tôi nợ em cái gì chứ Hàn Trân, tiền và người em đều muốn, em đừng quá tham lam!”
Anh ta càng nói càng hăng, ngang ngược không thôi, ngó lơ tất cả sự lừa dối và lợi dụng của chính bản thân.
“Anh lừa hôn! Anh giấu khắp trên dưới công ty, giấu cả ba anh, anh giấu diếm bí mật gì, có cần tôi nhắc ra không? Đừng ép tôi vạch trần sự thật.”
Trên mặt Chu Tư Khải xuất hiện một tia kinh sợ, ngữ khí lập tức dịu hẳn đi, “Tiểu Trân, anh lo lắng cho em, anh rút đầu tư em ở trong đài cũng không dễ sống, em nghe lời đừng làm loạn, quay về bên cạnh anh, anh bảo đảm em ở trong đài có thể chỉ tay năm ngón.”
Cô hoàn toàn không bị lay động, lúc thu gom đồ đạc, không để ý kỹ là thứ gì rơi kẹt dưới đế giày da của Chu Tư Khải, cô hét lớn bảo anh ta nhấc chân lên.
Anh ta bất mãn nhích chân sang một bên, nhanh chóng giúp cô nhặt lên, “Anh giúp em…” Nhìn rõ trong tay là một vỉ thuốc tránh thai, đã thiếu mất một viên, sắc mặt Chu Tư Khải trầm trọng giống như biển chết, “Cái này của em?”
Hàn Trân giật lại với vẻ mặt không chút biểu cảm, “Không liên quan đến anh.”
Cô không biết tính cái gọi là kỳ an toàn, khi đó hai người ý loạn tình mê, tinh lượng của Quý Đình Tông nhiều, bắn vào cũng sâu, qua ngày hôm sau Hàn Trân ngay lập tức uống thuốc, số còn lại bỏ trong túi xách, hoàn toàn quên mất.
Chu Tư Khải tức xanh mặt, “Trước khi ly hôn hay sau khi ly hôn? Cô cắm sừng tôi!”
Câu này của anh ta khiến Hàn Trân mở mang tầm mắt, “Đều đã ly hôn rồi, anh quản được chắc? Chuyện mà anh làm, có chuyện nào có thể lôi ra gặp người khác, cắm sừng anh xem như còn nhẹ đấy.”
Men rượu xông lên não, Chu Tư Khải hét lớn, dùng sức túm lấy bả vai cô, “Hàn Trân, cô không nói tiếng nào, chơi trò này với tôi.”
“Anh buông tay!”
Đôi tay anh ta như một cái kìm sắt, kìm chặt lấy cô, Hàn Trân dùng hết sức cũng không thoát được sự trói buộc.
Biên tập viên nhiệt tình thật sự không nhịn nổi nữa, cậu ta quay lại muốn thử tách hai người ra, “Có chuyện gì từ từ nói, đàn ông sao có thể động thủ trước chứ.”
“Cút ra!” Chu Tư Khải tức đỏ mắt, khuỷu tay dùng sức thụt một cái, biên tập viên lập tức trào máu mũi, ngửa mặt ngã xuống đất.