Dòng suối trong suốt thấy được đáy hiện ra trước mặt hai người, thỉnh thoảng có những con cá bơi lội tung tăng.
“Khu rừng này rất an toàn, không bị người của hai thế giới khác chú ý, nên tôi thường đến đây chơi.” Thanh niên ngồi xổm xuống, chạm tay vào dòng nước suối trong veo.
Dòng nước chảy tự do dường như có ý thức quấn lấy những ngón tay trắng nõn của chàng thanh niên để chơi đùa với anh, khiến đáy mắt thanh niên hiện lên ý cười.
Bạc Hà cũng ngồi xổm xuống theo anh, cẩn thận để tay vào trong nước suối, cảm giác dịu êm khiến người ta có cảm giác như đang ở trên thiên đường.
“Dòng suối nhỏ này thật thần kỳ, giống như nó có thể hiểu được suy nghĩ của tôi.” Bạc Hà lẩm bẩm nói.
Dòng suối rất thân thiết với Hàm Thiền, cá trong nước lại giống như tránh còn không kịp. Con cá nhỏ trong suối bơi ra xa khỏi chỗ gần thanh niên, Bạc Hà nhìn thấy ý lẩn tránh từ chú cá, cô tưởng rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng rất nhanh sau đó cô đã hiểu ra.
“Đói bụng.” Thanh niên sờ sờ bụng, lẩm bẩm nói.
“Anh đói à? Nhưng chỗ này không có đồ ăn.” Bạc Hà nhớ ra vừa rồi anh nói đói bụng xong mới dẫn cô đến nơi này.
Thanh niên không trả lời, mà cởi giày và tất ra dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, đi xuống dòng suối nhỏ, cong lưng tập trung tinh thần nhìn về phía thượng nguồn của con suối.
Bạc Hà đứng lên, nghi ngờ nhìn hành động của anh: “Anh định bắt cá sao?”
“Suỵt ——!” Thanh niên dựng thẳng ngón trỏ đặt trước môi, ra hiệu với cô bằng một ánh mắt yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc đã có cá từ thượng nguồn chậm rì rì bơi tới. Dường như con cá có linh tính, nên vội tránh né người đứng trong suối, nhưng không chỗ trốn, chỉ có thể vùng vẫy bị thanh niên bắt được ném lên bờ.
“Ha, cá hôm nay không nhỏ.” Trong mắt thanh niên có vẻ hưng phấn mà Bạc Hà chưa từng thấy.
Anh đi lên bờ, thoả mãn xách theo một con cá chép bạc mập mạp. Anh đập con cá chép, rồi dùng tay không mổ bụng nó ra dưới ánh mắt ngạc nhiên của Bạc Hà, anh liếm môi.
“Anh, không phải anh muốn ăn sống chứ?!” Bạc Hà không thể tin được nói.
Hàm Thiền ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong mắt có chút mờ mịt, “Không thì sao?”
Bạc Hà nuốt nước miếng, “Hay là nướng chín ăn đi, ăn sống cũng quá…” Cô vắt hết óc, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ để miêu tả: “Quá dã man!”
Thấy anh thờ ơ, Bạc Hà âm thầm suy đoán: Chẳng lẽ trước giờ anh vẫn luôn ăn sống?
“Để tôi nướng giúp anh.” Cô hạ quyết tâm nói, “Anh có thể biến ra lửa không? Một đốm lửa nhỏ là được.”
“Giống như vậy sao?” Chàng thanh niên xoè lòng bàn tay ra, một ngọn lửa nhỏ bùng cháy trong lòng bàn tay anh.
Bạc Hà không còn lạ gì khả năng biến đổi mọi thứ theo ý muốn của anh, cô nhặt mấy cây củi gỗ ném ra trước mặt anh, “Nào, hơ lửa lên cái này, đừng lãng phí.”
“Sẽ không lãng phí, tôi có thể biến ra nó bất cứ lúc nào.” Thanh niên cãi lại.
Bạc Hà liếc anh, Hàm Thiền ngoan ngoãn im miệng, đốt cháy đống củi giúp cô.
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của chàng trai trẻ, Bạc Hà dùng một cây gỗ mỏng manh trơn dài để xiên cá chép bạc đã được chia đôi, đặt lên giá đỡ hình tam giác rồi nướng trên ngọn lửa.
Chỉ một lát sau là có thể ngửi thấy một mùi hương thơm ngát.
Chàng thanh niên nuốt một ngụm nước miếng, anh chưa thấy cái giá tinh xảo trước mắt bao giờ, cũng chưa từng ăn đồ chín như vậy. Hiển nhiên mùi hương của cá đã lấy lòng anh, Hàm Thiền lặng lẽ nhìn cô gái đang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào con cá, âm thầm quyết định sau này sẽ giao việc nấu nướng cho cô.
Bạc Hà hoàn toàn không biết mình đang bị chàng thanh niên theo dõi vẫn chống cằm nhìn chằm chằm vào cá trên giá nướng, suy nghĩ đã bay về ký ức của chuyến dã ngoại với Thiệu Dương và những người khác khi còn nhỏ.
Trước kia cô chưa từng để ý, mỗi lần ra ngoài chơi với họ, Thiệu Dương đều ăn vạ bên cạnh cô, lần nào cũng cướp đồ ăn cô nướng, làm cô tức giận kêu to. Sao không cướp đồ ăn của người khác mà cứ bắt nạt cô chứ?
Bây giờ nghĩ lại, kỹ năng của cô cũng không tốt như vậy, Thiệu Dương cũng không thật sự muốn ăn những gì cô làm, mà chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Không phải con trai luôn thích trêu chọc những cô gái mà họ thích sao…
Bạc Hà càng nghĩ càng cảm thấy rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ đều có chút dấu vết để lại, từ sau khi Thiệu Dương tỏ tình với cô, cô không thể đối xử với cậu ta như trước nữa.
Bạc Hà cắn môi, sau này nên đối mặt với Thiệu Dương như thế nào đây? Lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nói Thiệu Dương là người bạn tốt nhất của cô cũng không quá.
“Tôi ăn đây.” Giọng nói trong trẻo của thanh niên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Giương mắt nhìn lại, không biết Hàm Thiền đã gỡ một xiên cá ra từ khi nào, bây giờ đang giơ trước mũi hít hà hương thơm.
“Này, tôi là người nướng đấy!” Bạc Hà tức muốn hộc máu, giật lấy xiên cá từ trong tay anh vội vàng bỏ vào miệng, nhưng không kịp thổi nên bị bỏng miệng.
Chàng thanh niên cong khoé miệng lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phe xoa xoa miệng cô, làm khoé miệng Bạc Hà có cảm giác mát lạnh.
Sau khi ăn uống no đủ, thanh niên dắt tay Bạc Hà đi dạo trong rừng rậm. Rễ cây đa ngoằn ngoèo trên mặt đất, kết thành từng mảng khiến Bạc Hà đi lại hơi khó khăn.
Thanh niên bất đắc dĩ cúi người xuống trước mặt cô: “Leo lên đi.”
Bạc Hà leo lên lưng thanh niên, cảm thấy cơ thể thanh niên có chút ấm áp.
Dường như sinh vật trong rừng rất quen thuộc với thanh niên, đặc biệt là những chú nai ở đây, thấy anh đến, chúng ngoan ngoãn chạy tới để được vuốt ve.
“Anh hay đến đây à?” Bạc Hà xoa đầu con nai, nhìn về phía thanh niên và hỏi.
Thanh niên thản nhiên nói: “Đây là nơi tôi sinh ra.”
Bạc Hà kinh ngạc đến mức ngây người.
Người này… Không phải là một người rừng chứ?!
Hai người không ở trong rừng bao lâu, dù sao cũng ở bên ngoài hai thế giới, chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Huống chi Hàm Thiền chỉ dẫn Bạc Hà đến đây để đi ăn cá.
No ấm sinh d/â/m d/ụ/c.
Trở lại đình viện nhỏ, Bạc Hà lại bị Hàm Thiền đè xuống làm một ngày mới để cô đi.
Hàm Thiền đã thoả mãn, cuối cùng liếm vào đầu ngón tay Bạc Hà, làm cho thiếu nữ run rẩy cả người, híp mắt như một con mèo được ăn no.
*
Rốt cuộc bí mật của hẻm Sơn Chi là gì?
Đầu hẻm ít người qua lại vẫn im ắng như thường lệ, cây sơn chi trồng trước sân nhà, những bông hoa trắng muốt rơi xuống đầy đất.
Thiếu nữ do dự đứng ở đầu hẻm nhìn xung quanh, do dự trong chốc lát mới đi vào trong, bước chân có hơi trống trải.
Cốc cốc cốc ——
Bạc Hà gõ cửa.
Cái gõ cửa đã cũ kỹ, ổ khóa rỉ sắt, không biết đã bỏ hoang bao lâu rồi.
Đợi một lúc vẫn không có người đáp lại.
Bạc Hà nhẹ nhàng thở ra, dường như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống thật mạnh. Lúc cô định xoay người thì —
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói của chàng thanh niên gần trong gang tấc, đột nhiên vang lên sau tai cô.
Bạc Hà sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ thể theo bản năng đâm vào trong lòng ngực người phía sau.
Chàng thanh niên ngậm lấy vành tai đỏ tươi đang đong đưa trước mắt, cọ xát khối thịt mềm giữa môi răng. Hành động của anh rất thành thạo, trải qua mấy ngày ân ái, cơ thể Bạc Hà đã trở nên vô cùng mẫn cảm, giờ phút này đương nhiên cô chịu không nổi, khuôn mặt đỏ bừng, mềm mại ngã vào trong lòng ngực anh.
“Gấp không chờ nổi nên muốn nhào vào trong ngực tôi như vậy sao?” Thanh niên cười khẽ.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với thanh niên ở trong hiện thực.
Bạc Hà bị thanh niên nửa ôm kéo vào trong phòng. Căn phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước Thiệu Dương ở, nhìn kỹ thì quả nhiên rất giống căn nhà trong màn sương trắng.
Hàm Thiền lười nhác đè thiếu nữ xuống dưới thân, liếm láp vành tai cô rồi mút mát cần cổ mẫn cảm của cô, để lại một vệt đỏ ám muội.
“Anh… Đừng hút mạnh như vậy, ba mẹ tôi nhìn thấy thì sẽ đánh tôi đấy.” Bạc Hà không quên đây là thế giới hiện thực, có chút lo lắng kháng cự hành động của anh.
Hàm Thiền “a” một tiếng, bàn tay luồn vào trong váy đồng phục của cô, khiêu khích chỗ bí mật.
“Quên lời tôi nói lần trước rồi sao?” Thiếu niên rũ mắt, đáy mắt tràn đầy vẻ âm u, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói đều đều vang lên bên tai cô: “Em là của tôi. Tôi muốn mút thì không ai nói được.” Giọng điệu của anh rất bướng bỉnh, giống như một đứa trẻ ăn trộm kẹo trong ngày Halloween, còn muốn khoe thành tích với chủ nhân.
Bạc Hà bị anh chọc đến nỗi mặt đỏ tai hồng, dưới thân nhầy nhụa ướt sũng, mật dịch đã ngấm vào q/u/ầ/n l/ó/t, làm cho Hàm Thiền bị dính đầy tay.
Thanh niên cau mày cho cô xem rồi chép miệng một tiếng. Sau đó thanh niên cười khẽ, cởi quần ra dùng cái đó cứng rắn của mình cọ xát vào â/m đ/ạ/o mẫn cảm của thiếu nữ.
Trong thế giới hiện thực cô vẫn còn trinh, Bạc Hà hãi hùng khiếp vía nhìn Hàm Thiền dần dần đưa vào trong cơ thể mình.
Hình như… Cũng không đau lắm? Bạc Hà hoang mang nhìn chàng thanh niên.
Thanh niên ưỡn thẳng eo, đưa nguyên cây vào sâu bên trong.
“A!” Bạc Hà hét lên một tiếng, ôm lấy nửa người trên của thanh niên giống như bạch tuộc, tủi thân nói: “Sao vẫn đau như vậy, anh nhẹ một chút được không?”
“Nhịn không được…” Thanh niên làm cô nuốt tiếng rên rỉ vào trong bụng, mạnh mẽ di chuyển phần dưới, thẳng lưng đưa c/ô/n t/h/ị/t từ từ vào cái miệng nhỏ của cô, để cô ngậm của anh vào hoàn toàn.
“Đâm vào rồi sao?” Thanh niên hỏi khẽ bên tai cô.
Khu vực nhạy cảm phía trên lối vào â/m đ/ạ/o bị ma sát liên tục, đau đớn và thoải mái không ngừng đan xen, Bạc Hà cắn môi miễn cưỡng thừa nhận sự tấn công của anh: “… đâm… đâm vào rồi…”
Hàm Thiền hài lòng liếm môi cô, c/ô/n t/h/ị/t tìm đúng điểm mẫn cảm của cô rồi liên tục tấn công vào một chỗ đó, nhanh chóng khiến cho cô ra nước.
Khóe mắt Bạc Hà đầy nước mắt, cả người run rẩy, kiệt sức rũ cánh tay xuống, â/m đ/ạ/o cũng đột nhiên kẹp chặt. Chàng thanh niên ý đồ xấu nhân lúc này lại hung hăng đâm vài cái, đưa cô lên cao trào vài lần mới bắn ra.
Ở một góc tường trong tiểu viện, cây sơn chi lẳng lặng đứng thẳng, bảo vệ sự yên bình của tiểu viện.
*
Lá cây đa che trời che nắng, trong thế giới nhỏ bé yên tĩnh này, một dòng suối nhỏ ôn tồn chảy qua.
Những chú nai gặm cỏ xanh, đàn cá nghịch ngợm tập nhảy lên trong nước suối, ai biết một ngày nào đó sẽ nhảy vào Long Môn chứ?
Trong không gian đột nhiên bị xé rách thành một cái khe, bên cạnh cái khe đen nhánh như đêm.
Hai bóng người bước ra khỏi khe hở.
Hai người gồm một nam một nữ, nhìn bề ngoài không khác gì học sinh cấp ba bình thường. Thiếu nữ có mái tóc dài trắng như tuyết, uốn lượn rũ xuống vòng eo. Hàng mi dài của thiếu nữ tóc trắng hơi nhắm lại, lông mi rũ xuống gần như che mất đôi mắt xanh thẳm của cô, như thể cô đang cảm nhận sự thay đổi trong không khí.
Một lát sau, cô ta đột nhiên trợn mắt, môi đỏ khẽ mở: “Mục Lăng, có cảm nhận được không?”
“Ừm. Cậu ta đã tới.” Thiếu niên nhẹ nhàng đáp lại, những gợn sóng xanh đậm hiện lên trong con ngươi đen nhánh của anh ta. Màu mắt của anh ta rất kỳ lạ, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện ra màu sắc lạ thường.
Thiếu nữ không nói nhiều, lập tức dùng máy đo linh lực mang theo bên người để đo lường, sau đó xác định được địa điểm chí biên độ dao động linh lực lớn nhất là ở bên dòng suối nhỏ.
Cậu ta lại tới bắt cá ăn. Hai người nhìn nhau.
“Cậu ta còn dẫn theo một người.” Thiếu nữ nhạy bén phát hiện ra điểm khác thường, “Hình như là một con người? Không cảm nhận được linh lực dao động khác.”
“Chúng ta đã tới chậm một bước rồi.” Thiếu niên thở dài, “Cần phải mau tìm được cậu ta, không thể mặc kệ nữa. Nếu cậu ta mất khống chế thì hậu quả không dám tưởng tượng.”
Thiếu nữ nặng nề gật đầu.
Thiếu niên nắm chặt tay thiếu nữ, ánh mắt ủ dột.
Thăm dò xong, hai người quay về cái khe. Sau khi bóng người họ biến mất hoàn toàn, cái khe trong không gian từ từ khép lại.
Rừng cây lại khôi phục sự yên tĩnh lần nữa.