Nhiều ngày như vậy Hàm Thiền vẫn duy trì nguyên hình mèo của mình, mặc dù khiến cho thời gian tỉnh táo của anh nhiều hơn một chút. Nhưng Hàm Thiền cuối cùng cũng không giữ được nữa.
Anh cố chống lại từng đợt cơn buồn ngủ ập đến, cố gắng đi được đến thung lũng ngã trước mặt Hồ ly lửa.
Hồ ly lửa thật sự không đành lòng bỏ mặc bắt đầu nghi ngờ việc mình đồng ý chàng trai này dùng thời gian của chính bản thân làm giao dịch có phải là một quyết định đúng hay không?
Ít nhất hiện giờ, ông không đánh lòng nhìn chàng trai trước mặt phải chia lìa cô gái ấy.
Nếu cứ mê man như vậy, có lẽ mấy chục năm hoặc hàng trăm năm nữa cơ thể Hàm Thiền sẽ khôi phục lại. Khi đó thời gian dùng để giao dịch cũng hết không cần mỗi ngày tiêu phí phần lớn thời gian trong giấc ngủ nữa.
Nhưng lúc đó cô gái kia còn tồn tại trên thế gian không?
Yêu linh có thể sống lâu mấy trăm năm, có nhiều người còn sống được đến hàng ngàn năm.
Nhưng con người chỉ có cuộc sống phù du sáng tối mà thôi.
Phù du chi dực, thải thải y phục. Tâm chi ưu hĩ, vu ngã quy tức.
“Phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Bạc Hà tái nhợt: “Xin ngài nói cho tôi biết phải làm thế nào để anh ấy tỉnh lại.”
Hồ ly lửa không nói gì, vẻ mặt khó xử.
Ánh mắt cô gái gần như cầu xin: “Luân hồi đan kia là ngài bán, ngài nhất định phải có cách.”
Hồ ly lửa vô cùng khó xử nói: “Biện pháp thì có nhưng…”
“Ngài nói cho tôi biết đi.”
“… Được rồi, tôi sẽ nói cho cô. Nhưng trước tiên phải nói trước, phương pháp này rất nguy hiểm.”
…
Cô gái run lên.
Khi cô mở mắt ra, trước mắt là mảng sương trắng, cảm giác quen thuộc như đã từng. Bạc Hà nắm chặt ngón tay, đi về phía trước. Đầu óc cô trống rỗng…
Làm sao vậy…
Cô không biết mình đi trong mảng sương trắng bao lâu, trong lòng có một loại tín nhiệm vận mệnh đang kêu gọi.
Phải đi đến một chỗ.
Phải đi tìm một người.
Người rất quan trọng đối với cô.
Nhưng, người kia là ai?
Cô cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì đó rồi. Rốt cuộc, giống như hàng trăm năm đã trôi qua vậy. Cuối cùng cô đi ra khỏi đám sương trắng. Cuối tầm mắt, trong thung lũng màu đen một ngọn đèn dầu le lói xuất hiện giữa con sông màu đen.
Phảng phất bầu trời đầy sao.
…
Thương Tuyết đến nhà gỗ chờ đợi cô chỉ có một mình lão Hồ.
Chiếc giường bên cạnh chàng trai áo trắng vẫn đang mê man như trước. Trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành, rõ ràng cô theo Bạc Hà đến đây sao lại không thấy được bóng dáng của Bạc Hà.
“Cô ấy đâu? Bạc Hà đâu?” Vẻ mặt Thương Tuyết trầm xuống.
“Cô ấy đến mười bảy năm trước.” Hồ ly lửa nói.
Lão Hồ nhìn Hàm Thiền đang mê man, nói: “Muốn cậu ấy tỉnh lại, chỉ có trở lại mười bảy năm trước, ngăn vụ giao dịch kia lại. Chỉ cần không cho cậu ta dùng thời gian để giao dịch, là có thể khiến cậu ta tỉnh lại.”
Trước mắt Thương Tuyết tối sầm lại: “Nhưng ông có nghĩ tới, phương pháp này liên quan đến những người khác ngoài nhân quả không?”
“Đương nhiên, người thực hiện giao dịch với tôi là Hàm Thiền. Cho nên tôi không thể đi, chỉ có thể để cô ấy đi.”
“Ông đã quên một người, đặt mình trong đó không chỉ có ông và cậu ta mà còn có Hà Dao.” Thương Tuyết cả thấy rét run lên.
Hồ ly lửa sửng sốt: “Ý của cô là…”
“Đúng vậy.”
Thương Tuyết nhìn chàng trai đang mê man, thở dài: “Bạc Hà, nhưng Hà Dao đã chuyển thế.”
Bạc Hà đã ở trong vòng nhân quả.
Nếu Bạc Hà thành công ngăn cản giao dịch mười bảy năm trước. Như vậy thì ngay cả cô ấy cũng sẽ biến mất.
…
Ven sông.
Dưới ngọn đèn dầu, cô gái tò mò đi dạo một chút. Trong quán ven đường phát ra tiếng hét to không ngớt.
“Ô, con người này?” Chủ quán nhìn cô ngạc nhiên nói.
“Vị khách này, người cô có chút kỳ lạ.” Hồ ly lửa không rõ, vì sao con người trước mắt lại có hơi thở quen thuộc, hình như là nó thuộc về ông ta.
Bạc Hà cũng thấy ông hồ ly trước mặt hơi quen mắt, nói: “Ngài quen tôi?”
Hồ ly lửa tò mò quan sát cô gái, lắc đầu: “Không đúng, tôi không quen một cô gái như vậy… cô đến đây làm gì?”
Bạc Hà lắc đầu: “Tôi cũng không biết… tôi có cảm giác như mình đã quên điều gì đó.”
“Nếu như vậy, trước tiên cứ ở đây hỗ trợ tôi, thay tôi chăm sóc quầy hàng, tôi trả cô tiền công.”
Hồ ly lửa cười tủm tỉm.
Bạc Hà cảm thấy đề nghị không tồi.
Hai ngày qua, vì có cô gái là con người trông coi quán nên quán trở nên đông đúc.
Chủ quán bên cạnh, hâm mộ Hồ ly lửa, trêu chọc nói: “Lão Hồ, ông tìm người giúp này ở đâu?”
Lão Hồ cười không nói.
Không thể nói, không thể nói.
Làm việc hai ngày Hồ ly lửa trả công Bạc Hà rất hậu hĩnh, thù lao là linh châu thông dụng ở cả hai giới. Đây là ngày làm việc cuối cùng, ngày mai, phố xá sẽ đóng cửa, lần mở cửa sau là tết Trung nguyên.
Bạc Hà giống hai ngày trước, ngồi phía sau quầy hàng đón tiếp khách vào ra cửa hàng. Khi màn đêm buông xuống, một vị khách vội vàng đến.
Khách cũng là một cô gái con người, tóc bạc, đôi mắt màu đồng không có chút quen thuộc nào.
Đối phương thở dốc: “Bạc Hà, cô làm gì ở đây? Lão Hồ đâu?”
Bạc Hà ngạc nhiên: “Sao cô lại biết tên của tôi?”
Cô gái tóc bạc há hốc mồm: “Cô không nhớ tôi? Tôi là Thương Tuyết.”
Bạc Hà lắc đầu.
“Trời, không phải cô xuyên không mất trí nhớ chứ?” Thương Tuyết thì thầm tự nói, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô đã đợi ở đây mấy ngày rồi?”
Cô gái mơ hồ cảm giác được, cô sắp tìm được nguyên nhân cô đến nơi này.
“Hai ngày, cô thật sự biết tôi? Vậy cô có biết sao tôi lại xuất hiện đến đây không?”
Hai ngày? Nguy rồi, không biết có phải là đã muộn không? Thương Tuyết vội vàng đến mức đi qua đi lại, không biết khi nào Hàm Thiền đến thực hiện giao dịch, lại sợ Bạc Hà có việc gì ngoài ý muốn.
Mặc kệ, cô quyết định đưa Bạc Hà đi gặp Hàm Thiền.
“Đi theo tôi, tôi đưa cô đi gặp một người.”
…
Thành phố ven biển vào buổi chiều, có một bóng người mảnh khảnh từ trong siêu thị đi ra. Cô gái dịu dàng cất tiếng hát nho nhỏ, xách túi đồ ăn trên đường trở về nhà, trên tay ôm một con mèo màu trắng.
“Tối nay ăn cơm salad rau xanh có được không?” Hà Dao ngồi xổm xuống chỉ chỉ vào trán con mèo trắng.
Đương nhiên con mèo trắng không trả lời cô, lười biếng nhìn cô một cái bước đi thong thả về nhà.
“Này Hàm Thiền, sao lại lạnh lùng như vậy?” Hà Dao cười lắc đầu xách túi đi phía sau.
Ở ngã tư đường phố cách đó không xa, Thương Tuyết thu hồi tầm mắt lại.
“Nhìn thấy họ không?” Cô hỏi người bên cạnh mình.
Cô gái nhân loại lúc này cả người trong suốt. Bởi gì xuyên không nên cô cũng không thể thật sự xuất hiện ở Nhân giới.
Cô thất thần nhìn về phía một mèo một người biến mất.
“Có, rất quen thuộc…” Giống như cô đã từng trải qua vậy. Có gì đó trong cổ áo cô nóng lên.
Bạc Hà chần chừ cúi đầu, từ trong áo lấy ra chiếc ngọc chuông.
Nhẹ nhàng lay động, chiếc chuông phát ra ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng tràn ra theo khe hở không gian, cô gái từ từ nhắm mắt lại.
Trong nháy mắt trí nhớ như thủy triều ùa về, ngay từ đầu chỉ là vài lời nói, dần dần khuôn mặt của chàng trai kia càng ngày càng rõ ràng trong đầu cô.
Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở vẻ mặt nghiêm trọng của ông lão hồ ly.
“Tôi đưa cô trở lại mười bảy năm trước, nhớ ký, nhất định phải ngăn cản Hàm Thiền thực hiện giao dịch với tôi. Nếu có thể ngăn Hà Dao chết cũng là một kết cục rất tốt…” Bạc Hà mở to mắt, sắc mặt tái nhợt.
Cô nhìn người bên cạnh mình: “Thương Tuyết, tôi còn phải đi. Thời gian còn kịp, chúng ta… có thể cứu Hà Dao. Như vậy Hàm Thiền hẳn sẽ rất vui vẻ…”
Nói xong cô cúi đầu khóe miệng chua xót nở nụ cười.
“Không được.”Thương Tuyết lắc đầu: “Chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của một người sắp chết. Cô ấy đã sắp chết là sự thật. Cô cũng là một người ở trong thế giới nhân quả này, làm sao nói sửa là có thể sửa được.”
“Nhưng…” Bạc Hà muốn nói lại thôi.
Thương Tuyết chỉ chỉ vào người cô: “Bạc Hà, cô không phát hiện cả người cô là trong suốt sao?”
Một người xuyên không đương nhiên không thể đồng thời xuất hiện ở hai thân thể của chính mình.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy cô gái kia có chút quen thuộc ư?” Bạc Hà khó hiểu mở to mắt. Đôi mắt kia trong sáng dịu dàng không khác gì của Hà Dao.
Thương Tuyết nói: “Bởi vì cô chính là cô ấy.”
“Ngay từ đầu ta cũng không phát hiện, sau khi thấy Diệt hồn đăng có phản ứng với cô tôi mới phát hiện cô chính là Hà Dao chuyển thế.”
“Nếu cứu Hà Dao sẽ không có Bạc Hà tái sinh. Mười bảy năm sau, cô cũng sẽ không gặp được Hàm Thiền.”
“Bạc Hà, cô thật sự muốn làm như vậy sao?”
Cô gái nhân loại im lặng.
Thật lâu sau cô mới trả lời: “Để tôi suy nghĩ.”
Một ngày tiếp theo, Thương Tuyết và Bạc Hà im lặng âm thầm quan sát. Các cô gái nhìn thấy Hàm Thiền biến thành con mèo đen đòi chủ nhân cho ăn.
Nhìn thấy Hà Dao giúp Hàm Thiền chải lông.
Nhìn thấy con mèo đen lười biếng nằm ngủ gật dưới trời chiều…
Cuối cùng Bạc Hà đã đưa ra quyết định, cô nhìn Thương Tuyết, ánh mắt kiên định: “Mặc kệ là cứu cô ấy thì tôi có thể tồn tại hay không, tôi vẫn muốn thử một lần.”
Thương Tuyết thở dài.
…
Hoàng hôn, Hà Dao phát hiện chiếc chuông gió mình treo trên khung cửa sổ không thấy.
“Lạ thật, chiếc chuông gió đi đâu nhỉ?” Hà Dao rất thích chiếc chuông gió mình đã mua kia. Treo trên cửa sổ nhiều ngày, đột nhiên không tìm thấy, cô cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Hàm Thiền, không phải mày lấy đi chứ.” Hà Dao trở về phòng ôm lấy con mèo nhỏ tức giận hỏi.
Hàm Thiền buồn bã mở mắt nhưng sau đó lại tiếp tục cúi đầu. Lúc này một hơi thở âm u quen thuộc khiến cả người anh căng thẳng, lông dựng lên.
Trên cửa sổ một con mèo đen xuất hiện.
Là con mèo đen kia, kẻ địch của anh ở cấm địa.
Hàm Thiền nheo mắt lại.