Chương 40:
Chu Oanh đã ở trong căn phòng khóa ngoài mờ tối này được bảy, tám canh giờ.
Trước khi bình minh, trong căn phòng đóng chặt các cửa sổ này không có một tia sáng nào.
Lúc chạng vạng tối có tiểu đạo cô tới đưa cơm một lần, ngoài ra không còn một ai tới nhìn ngó nàng, không ai nói với nàng một câu.
Do ngày thơ ấu từng trải qua chút chuyện nên Chu Oanh sợ tối hơn mọi người, càng sợ phải ở một mình.
Những năm nay có Lạc Vân bầu bạn, căn bệnh vặt vãnh này cũng được nàng thầm lặng che giấu không cho ai biết.
Ở trong căn phòng đen tối yên tĩnh này, Chu Oanh biết mình gõ cũng không ai mở cửa, nàng chỉ có thể co chặt mình lại rúc mình trong xó.
Nàng không khóc cũng chẳng gào thét.
Nàng biết chuyện xảy ra sẽ dẫn tới điều gì.
Lão phu nhân không nói không rằng vứt nàng vào chỗ này phải chăng đã là quá nhân từ rồi? Giả dụ thẳng thắn nói ngay trước mặt nàng, hỏi nàng có còn liêm sỉ không thì nàng sẽ trả lời thế nào? Ngay trước mặt Xuân Hi nàng cũng chẳng thể mở miệng chứ chưa nói tới trước mặt người tổ mẫu chưa từng bạc đãi nàng.
Cùng lúc đó, Cố Trường Quân phi ngựa tới cửa Vĩnh An, đầu lĩnh giữ cửa đã nhận ra từ xa, y chạy như bay xuống lầu hành lễ với hắn: “Hầu gia có chuyện cần sao?”
Cố Trường Quân mím môi, thủ vệ thân tín sau lưng hắn tiến lên phía trước, hỏi: “Có từng nhìn thấy vị cô nương này chưa?” Tay thị vệ siết chặt bức họa, hẳn là muốn cho mọi người nhìn qua, bên rìa bức họa có chút nhăn lại.
Cô gái trên bức họa có tới 5, 6 phần giống Chu Oanh. Vị chỉ huy giữ thành gọi những người lính canh cửa tới: “Các ngươi nhìn qua đi, nghĩ cho kĩ xem hôm nay có thấy cô nương từa tựa như này đi qua chỗ chúng ta hay không?”
Mấy người nhìn kỹ càng, lắc đầu, một người nói: “Nhìn cách ăn mặc đã biết khuê tú con nhà gia giáo, nguyên ngày hôm nay trừ gia quyến của Lục thượng thư ra khỏi thành bằng cổng này thì không còn cô nương nào nữa.” Những thiếu nữ đi lại bên ngoài đã ít chứ đừng nói vị cô nương vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường lại còn xinh đẹp như vậy, sao bọn họ có thể không nhớ chứ.
Vị tướng giữ cổng khó xử xoa xoa tay: “Hầu gia, vị này… dường như không đi qua cổng thành này của tại hạ.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Phiền Dương giáo úy rồi.” Sau khi hỏi thăm qua loa, hắn siết cương quay đầu ngựa rồi nhanh chóng biến mất ở phía cuối con đường.
Mấy quân binh kia nhỏ giọng bàn tán: “Thủ lĩnh, đó không phải An Bình Hầu sao? Tìm ai mà lại gấp tới vậy, lại còn huy động đến An Bình Hầu đích thân đi tìm?”
Dương giáo úy trợn mắt với người nọ: “Chuyện của đại nhân như họ mà ngươi cũng dám suy đoán bậy bạ à?” Dù ngoài miệng khiển trách như vậy nhưng y vẫn nhìn theo phương hướng mà Cố Trường Quân phóng đi, ánh mắt khẽ lộ ra tia biến chuyển, người mà An Bình Hầu tìm kiếm là ai chứ? Chưa chắc bức họa đã vẽ chính xác, nhưng nhìn kiểu cách ăn mặc, ắt hẳn là một vị cô nương trẻ tuổi. Nhưng chưa từng nghe nói An Bình Hầu có liên quan tới cô nương nhà nào cả, chẳng nhẽ cô nương kia phạm phải chuyện ác tày trời gì đó nên mới khiến An Bình Hầu đích thân ra mặt?
Trên đường khuya chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa vang lóc cóc, mặt Cố Trường Quân lạnh như băng, hắn điên cuồng tìm kiếm trong đêm bất chấp những đợt gió bắc lạnh lẽo.
Hắn đã đi hết các cửa thành hỏi thăm, nếu Chu Oanh ra khỏi thành chắc chắn là do lão phu nhân đưa nàng đi, thủ thành cũng không gan to đến mức vén rèm xe nhìn mặt nữ quyến ngồi bên trong. Hắn nghĩ cùng lắm là làm liều, muốn dùng phương pháp nhanh nhất là đi hỏi.
Bên cạnh lão phu nhân cũng có người tài. Cả đời làm đương gia chủ mẫu, nuôi dạy ba nam một nữ lớn lên, một phụ nhân như vậy hà cớ gì mà lại không có thủ đoạn? Bà tự có người đắc lực hỗ trợ, không cần dùng đến người của Cố Trường Quân, người của bà lại còn có thể bỏ lại ảnh vệ được hắn phái đi theo, muốn tráo thân phận ra khỏi thành chắc chắn là có cách.
Hôm nay không biết Chu Oanh bị giam ở nơi nào, có được bình an hay không, có sợ hay không?
Nàng chỉ là một cô nương được nuôi nơi khuê phòng, từ nhỏ đã lớn lên trong Hầu phủ có vô số người hầu hạ bên cạnh, liệu giờ có phải là rất bất an, rất hoảng hốt hay không?
Những thị vệ được Cố Trường Quân phái ra ngoài cũng đã thầm lặng tập hợp trước cửa, Uông tiên sinh hít vào thở ra cũng khó nhọc được người khác đỡ đi, bẩm báo: “Ty chức đã cho người bắt sống một ảnh vệ bên cạnh lão thái thái.”
Mắt Cố Trường Quân lóe sáng, hắn mím môi: “Có thể hỏi ra không?”
Tra tấn người của lão phu nhân cũng coi như không để mặt mũi của bà vào mắt. Chỉ sợ hiểu lầm giữa hai mẹ con sẽ ngày một sâu hơn.
Chu Oanh còn không biết có được bình an hay không, tuy những năm nay lão phu nhân ở trong hậu trạch núp bóng bồ tát an hưởng tuổi già nhưng Cố Trường Quân sẽ chẳng bao giờ quên bà của năm đó, một phụ nhân quyết đoán lòng dạ cứng rắn, ra tay không nể tình.
Dưới tay bà không phải không dính máu.
Cố Trường Quân không dám đánh cuộc. Nếu tiền cược là Chu Oanh thì dù chỉ có chút xíu nguy hiểm hắn cũng sẽ không đặt cược một cách dễ dàng.
Uông tiên sinh gật đầu, môi trắng bệch không chút sắc máu: “Vợ hắn là quản trù trong phủ, nghe nói ty chức trói chồng thì chạy tới khóc lóc cầu tình, còn nói lúc trước nghe thị tỳ Xảo Nhi than phiền quần áo của Nhị phu nhân bị tàn hương rụng vào, lại còn là vải kim quý, không biết có thể khâu lại được hay không.”
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Đến Bạch Vân tự.”
Hắn tự thúc ngựa đi về phía trước vài bước, rồi lại dừng lại, “Còn nữa, Cố gia có quyên tiền nhang khói cho một đạo quan ở Nam Sơn lâm, đi, cũng phải lục soát.”
Bạch Vân tự là chùa hoàng thất, Uông tiên sinh có chút ngập ngừng: “Hầu gia, cứ như vậy mà đi sợ là sẽ kinh động tới trong cung.”
Tối nay tìm người trong toàn thành, người nằm vùng trong Hầu phủ, kể cả tai mắt chung quanh đương nhiên sẽ truyền toàn bộ tin tức đi. Lại còn lục soát chùa hoàng thất, dễ là ngày mai tất cả mọi người trong kinh thành đều sẽ biết Cố Trường Quân tìm một ai đó đến phát điên.
Nhưng Cố Trường Quân dường như không nghe thấy, gió lạnh đang thét gào, tiếng vó ngựa phá tan không khí im ắng, đêm nay trong thành huyên náo, rất nhiều người ngủ không ngon giấc.
Chu Oanh lạnh tới mức run rẩy, trên giường có một tấm chăn mỏng là thật nhưng giữa mùa đông mà không có chậu than sưởi ấm thì dù may có chăn cũng đủ để đông cứng người.
Không biết đây có phải là do lão phu nhân cố ý hay không muốn nhấn chìm hoặc cắt đứt chủ ý của nàng, muốn nàng nhận sai, nhượng bộ rồi phạt nàng, ngay cả căn phòng lạnh giá này cũng là một trong số những hình phạt.
Lúc không có ai ở bên cạnh lại càng nhớ nhung những ngày có người bạn tốt bầu bạn.
Trong căn phòng lạnh giá tối tăm u ám này, nàng khó tránh khỏi nhớ lại chuyện năm đó. Bên trong ngăn tủ chật hẹp, không khí cũng ít.
Mẫu thân lại mất khống chế, đập phá đồ đạc ở tiền viện.
Nàng ở trong căn phòng trống rỗng tìm được một ngăn tủ để trốn.
Chỉ cần mẫu thân không phát hiện ra thì sẽ không bị đánh, không bị mắng…
Nàng trốn ở bên trong còn lấy tay chặn miệng để ngăn bản thân phát ra tiếng.
Chu Oanh không biết có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết lửa tràn từ hiên dưới vào. Bên ngoài truyền tới những tiếng thét mắng chói tai vô cùng đáng sợ.
Chu Oanh không thở nổi, nóng, tức ngực lại bị sặc khói vô cùng nghiêm trọng. Trong không gian ngăn kéo chật hẹp, suýt chút nữa nàng đã ngừng thở.
Có người đục cửa, ở xó xỉnh tầm thường cũ nát này sẽ lại có người để ý để phá tủ cứu nàng.
Đó là một đôi tay có khớp xương thon nhỏ, sạch sẽ chỉnh tề, đôi bàn tay ấy vừa thon dài vừa to.
Hắn đến gần, xách tay nàng rồi cõng nàng lên lưng.
Có người xông tới, y giơ kiếm lên, hắn đặt nàng xuống nâng kiếm lên chống trả.
Kèo nhà bằng gỗ bị lửa thiêu rụi, một đoạn gỗ lớn rơi xuống. Hắn đâm một kiếm, máu bắn tung tóe khắp mặt, song vừa nghe được động tĩnh sau lưng là vội vàng hoảng sợ quay đầu lại .
Khua kiếm chém khối gỗ kia kịp thời nhưng vẫn có một đoạn khiến nàng bị thương.
Ánh lửa phập phùng, vầng trán sạch sẽ của nàng bị trầy, rất nhanh đã tấy lên, thiếu nữ mông lung run rẩy nhìn hắn, sau đó yếu ớt nhắm hai mắt lại.
Hắn xông tới ôm lấy nàng, vỗ lên mặt nàng: “Này! Đừng chết!”
Nàng giống như vẫn còn nghe được, con ngươi hơi động đậy nhưng vẫn không mở mắt ra.
Hắn bất chấp tất cả, một lần nữa cõng nàng trên lưng lao ra khỏi biển lửa.
Từng gian nhà, từng khoảng sân đều cháy rụi trong ánh lửa ngất trời.
Trong bóng tối ấy, thậm chí nàng còn không nhận thức được đầy đủ, tinh thần không tỉnh táo, chỉ có điều nàng vẫn níu lấy cổ áo của hắn thật chặt.
Một tiếng “ầm” vẳng lên, không biết ai tạo ra tiếng động huyên náo.
Vô số tiếng bước chân, tiếng chó sủa, huyên náo ồn ào, rối loạn mơ hồ.
Chu Oanh giữ chăn ngồi nhổm dậy, con ngươi tỏa sáng lấp lánh giữa bóng tối.
Bên ngoài có tiếng người lớn giọng thét, có tiếng hét chói tai kinh hoàng của nữ nhân.
Chu Oanh đứng dậy, có người đá một cước văng cửa gian phòng nàng đang nằm.
Ánh lửa.
Cây đuốc, đèn lồng, cây nến mà tiểu đạo cô cầm trên tay.
Chiếu sáng căn phòng, chiếu sáng toàn thân nàng, chiếu tỏ tầm mắt nàng.
Đám người huyên náo lui ra, tự giác chừa một lối vào ở giữa, Cố Trường Quân bước từng bước, từng bước như thể đang đạp lên gai nhọn trong lòng nàng, khiến trái tim nàng nhảy lên tận cổ.
Bên ngoài có những ai, nàng không còn để tâm để mà phân biệt.
Dưới những con mắt soi mói và vô số tiếng hít thở kinh ngạc, Cố Trường Quân cởi chiếc áo lông cừu ra khoác lên vai nàng, liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của nàng, khom người một cái bế ngang nàng lên.
Đám người lui về phía sau, còn hắn ôm nàng đi từng bước một về phía trước.
Hắn cứ như vậy quang minh chính đại ôm nàng ra ngoài.
Ánh mắt, sự nghi ngờ của người ngoài, những lời đồn đại nghi kị đều không màng.
Lúc nàng cô đơn, nóng nảy không có ai giúp đỡ, đều là hắn ở cạnh.
Lại một lần nữa đưa tay ra với nàng.
Những điều đang chờ đợi trước mắt bọn họ đều không để ý tới.
Chu Oanh chưa bao giờ thấy cảm mến hắn như giây phút này.
Nàng nghĩ tới chuyện tác thành. Tổ mẫu không đồng ý, nàng có thể ở lại đây, xuống tóc đi tu, thanh tâm quả dục cả đời. Nàng có thể không thấy hắn nữa.
Nàng vốn nghĩ như vậy, nhưng giờ khắc này nàng biết hắn đang uy hiếp nàng không buông tay, cả đời này cũng không được buông tay.
Cửa trước đạo quan mở rộng.
Bước ra đến ngưỡng cửa, Cố Trường Quân bỗng dừng lại.
Chu Oanh nhìn thấy những đốm lửa phản chiếu trong con ngươi của hắn.
Nàng quay mặt nhìn sang, nơi mấy chiếc xe ngựa đậu, Trần thị đang cẩn thận đỡ Cố lão phu nhân xuống xe.
Chu Oanh vô cùng căng thẳng, nàng theo bản năng muốn cựa ra khỏi lòng Cố Trường Quân.
Nhưng Cố Trường Quân không buông tay, hắn ôm nàng thật chặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố lão phu nhân.
Cố lão phu nhân chậm rãi bước tới gần.
Trần thị chần chừ chốc lát mới đuổi theo, nàng sợ Cố lão phu nhân tức giận, sợ mẫu tử hai người họ vì Chu Oanh mà tổn thương tình cảm.
“Mẫu thân…” Trần thị muốn khuyên.
Cố lão phu nhân khoát tay một cái, đứng im lìm trên bậc cấp, thở dài sau đó cất tiếng: “Không thấy cô nương bệnh sao? Còn không mau đưa lên xe?”
Mặt Cố Trường Quân mới có chút giãn ra.
Lạc Vân và Thu Hà đi lên trước lúng túng hành lễ với Cố Trường Quân rồi mới đỡ Chu Oanh.
Chu Oanh mím môi đẩy tay hai người, nàng đi về phía trước một bước sau đó quỳ sụp trước mặt Cố lão phu nhân.
“Tổ mẫu, ngàn sai vạn sai đều là con sai, Tam thúc…”
Cố lão phu nhân không nhìn nàng, tổ mẫu, tam thúc, đến nghe bà cũng không đủ kiên nhẫn để nghe những từ này.
Con trai là nam nhân xuất chúng, tiền đồ sáng lạn, rạng rỡ vô cùng.
Vì một nữ nhân mà tất cả đều xuống mồ.
Có đáng không? Có đáng không?
Qua tối nay, bí mật này có lẽ không giấu được.
Hắn gióng trống khua chiêng khắp nơi để tìm người, gấp gáp như phát điên.
Chuyện này không thể giấu được, ngày mai tất cả mọi người đều biết chuyện xấu của Cố gia.
Cố lão phu nhân nhắm mắt, sau đó lại liếc nhìn Cố Trường Quân một cách bất lực, bà nói bằng giọng cứng rắn: “Còn không đi?”
Về tới trước cửa thành đèn đuốc vô số thắp sáng nửa chân trời.
Xe ngựa của Cố phủ cuồn cuộn tiến về phía trong thành.
Đón họ là một đội quân cầm đuốc sáng chói, cầm đầu lại chính là La Bách Ích.
Hắn mặc quân phục đã tháo lỏng hai cúc, đầu đội mũ quan, cười hì hì tiến về phía trước: “Ai… đây không phải Cố hầu gia hay sao? Nghe nói Hầu gia lặn lội đêm hôm tìm một cô nương, đến mức gần như lật tung toàn thành Tứ Cửu? Chậc chậc, mới quay lại đã nghe được chuyện hay của Cố hầu gia, thật là nóng hổi.”
Chương 41:
“Người tìm được đâu? Nghe nói còn kinh động đến cả lão thái quân, rốt cuộc là giai nhân như nào lại đáng để cho Hầu gia làm vậy?”
La Bách Ích dí sát mặt về phía trước, vừa nói vừa nhích tới gần chiếc xe ngựa rèm xanh ở phía đằng sau.
Kiếm dài trong tay khều màn xe, giả bộ như muốn vén lên.
Mặt Cố Trường Quân vẫn không cảm xúc, hộ vệ bên cạnh hắn tiến lên ngăn La Bách Ích lại.
La Bách Ích liếc qua thị vệ của Cố Trường Quân, nếu hắn ta thực sự thuận tay vén màn xe lên, hai phe đối nghịch nhau thì cửa An Định tối nay cũng chẳng yên được. Hắn hậm hực thu kiếm lại, mày nhếch lên, cười cười nói nói: “Lúc nào làm hỉ sự Cố hầu gia cũng đừng quên mời ta uống ly rượu mừng.”
Sắc mặt của Cố lão phu nhân trong xe vô cùng khó coi. Càng không muốn ai biết thì lại càng nhiều người tới tham gia náo nhiệt.
Trần thị khẽ quan sát thần sắc của Cố lão phu nhân, nhắm mắt xốc mành xe bên phía mình lên: “La tướng quân, lão thái thái nhà chúng ta đã lớn tuổi, xương cốt không chịu được ngồi xe ngựa lâu, ngài xem…” Cũng không cần dây dưa thêm làm mọi người đều không thoải mái chứ.
La Bách Ích cười khanh khách: “Được rồi Cố nhị phu nhân, ài, Cố hầu gia cũng thật là, tự mình bôn ba vì mỹ nhân là được rồi lại còn liên đới làm phiền trưởng bối làm chi?”
La Bách Ích giơ tay ra hiệu: “Còn không nhường đường cho Cố lão thái quân? Mau cất đao thương của các ngươi đi, kinh động tới lão thái quân gia không tha đâu.”
Những thủ hạ dưới trướng hắn là điều động từ tuần phòng bên cạnh tới, mới rồi còn phụng bồi hắn bên bàn rượu, kỉ luật không có chút nào có thể coi là nghiêm minh, quân tư còn không chỉnh tề chút nào. Đúng là đối lập hoàn toàn với đội quân đi theo Cố Trường Quân.
Chỉ huy phụ trách phòng vệ cửa An Định thở phào nhẹ nhõm, mới rồi hắn còn lo sợ hai phe đối nghịch, Cố Trường Quân là thống soái trong quân, La Bách Ích lại là hoàng thân quốc thích, hắn nên giúp phe nào? Lúc nãy đúng là chẹt hắn tới chết.
La Bách Ích lùi hai bước, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Đến khi chiếc xe ngựa nhỏ mành xanh lướt qua bên cạnh hắn, cơn gió lạnh lùa vào rèm cửa bịt kín. La Bách Ích loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng ai đó mơ hồ.
Da đầu hắn căng ra, hắn thúc ngựa chạy nhanh, đuổi đến bên sườn xe.
Cố Trường Quân thúc ngựa chạy ngang qua, rút kiếm ngăn cản tay La Bách Ích.
Lúc này La Bách Ích chẳng chịu lui, hắn chuyển cố tay tránh đi vỏ kiếm đang cản trở mình, hắn đạp chân trái một cái lấy đà rồi vụt lên, Cố Trường Quân hơi nhíu mày, hắn đánh một quyền vào trước ngực La Bách Ích.
La Bách Ích bị đánh lui cả trượng.
Cố Trường Quân thu kiếm, nhướng mày nhìn về phía La Bách Ích: “Ngồi bên trong là nữ quyến, mong La tướng quân tự trọng.”
La Bách Ích bị hắn đánh một chưởng trong miệng giờ toàn mùi máu tanh.
“Cố Trường Quân, ngươi ném đá giấu tay!” Hắn chưa hề dùng sức mạnh tay chân vậy mà Cố Trường Quân lại âm thầm ra một đòn nặng ký như thế. Ở nơi này còn có cấp dưới, đương nhiên La Bách Ích sẽ không thừa nhận kĩ năng của mình không bằng người.
Cố Trường Quân ngày thường ghét nhất là phải giao thiệp với dạng lưu manh vô lại này, bọn họ không thèm để ý mặt mũi, không thèm nghe người khác nói phải trái khiến hắn phải vội vàng động thủ, đôi bên đều khó chịu.
“Cố Trường Quân, sao, chẳng lẽ không phải nữ nhân à. Ngươi không dám cho ta nhìn mặt, chẳng lẽ nữ nhân này không ra người?” La Bách Ích liếc xéo mành xe, hắn ta đang cố gắng kìm xuống sự thiếu tự nhiên phát ra từ trong họng.
Cố Trường Quân im lặng hồi lâu mới gõ nhẹ lên thành xe: “La tướng quân không nên can thiệp mới phải, mà thôi, Oanh Nương, ngươi thi lễ với La tướng quân đi.”
Oanh Nương… La Bách Ích ngây như phỗng.
Người trong xe chần chừ, qua hồi lâu mới cất tiếng do dự.
“La tướng quân vạn phúc, ngộ biến tòng quyền (*), tiểu nữ đành bất kính không xuống hành lễ.”
(*) ngộ biến tòng quyền: tùy tình huống mà xử sự.
Cái giọng này.
Sắc mặt La Bách Ích trở nên cực kì khó coi.
Hắn trề môi, một hồi lâu mà vẫn chẳng nói được câu nào.
Kiểm chứng thì sao? Sao còn muốn kiểm chứng? Chẳng bằng không biết còn hơn!
Cái ý tưởng hoang đường lúc nãy, vừa nghĩ tới hắn đã cảm thấy mình tội lỗi vô cùng, tự trách móc bản thân suy đoán qua loa làm bẩn sự thanh khiết của nàng.
Cô nương hắn có mơ cũng không cầu được lại chính là người Cố Trường Quân tìm kiếm khắp nơi?
Nếu sớm biết người đó là nàng, hắn nhất định sẽ không suy nghĩ theo cái hướng mập mờ đen tối kia.
Nhưng bây giờ, Cố Trường Quân vừa mới kêu tên thân mật của nàng, ngăn cản hắn ta vén rèm để che chở nàng, lật ngược trận thế tại thành Tứ Cửu với hắn chỉ vì nàng.
La Bách Ích ngơ ngác há miệng, chỉ thất thần chút mà lại đụng trúng ánh mắt khinh bỉ, thiếu kiên nhẫn của Cố Trường Quân.
La Bách Ích cảm thấy mình bị làm nhục.
Cô nương mà hắn yêu thương sâu nặng như thần như thánh lại bị cái tên khốn khiếp Cố Trường Quân này nắm trong tay?
“Chúng ta đi đường đêm khuya, phiền toái cho La tướng quân rồi.” Lời nàng nói ra vô cùng khách khí, giọng điệu mềm mại dịu dàng.
La Bách Ích rất muốn trở mặt đánh một trận với Cố Trường Quân, nhưng lại nghĩ chuyện này sẽ sinh ra ồn ào, đương nhiên cũng sẽ làm khó nàng.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy làm việc gì đó thực sự khó khăn.
Hắn đã lớn như vậy nhưng trước giờ chưa từng thử để ý tới cảm nhận và lập trường của người khác.
Đây là lần đầu, vì cô gái cách hắn một tấm màn che mà bản thân hắn vĩnh viễn không có được…
La Bách Ích nắm chặt tay thành nắm đấm, muốn làm bộ như không hiểu tuyên đó chủ quyền của Cố Trường Quân, hắn cười ha hả: “Ai ui… hóa ra… hóa ra là… hahaha hiểu lầm, hiểu lầm! Mau mau, mời Cố hầu gia. Tránh đường, các ngươi tránh đường, mau!”
La tướng quân vừa rồi còn giương cung bạt kiếm trợn mắt ngang ngược giờ lại tỏ ra kinh sợ.
Thân binh của hắn vẫn không thể hiểu trước mặt mình đang hát vở tuồng nào, vốn dĩ lúc nghe nói Cố Trường Quân lục tung khắp nơi tìm một cô nương, La Bách Ích đang uống rượu muốn qua xem thử, tiện thể chế giễu một phen.
Vậy dáng vẻ như nhìn thấy quỷ! Hiện tại của tướng quân bọn họ rốt cuộc là vì chuyện gì?
Nhóm người Cố thị đi xa, các thân binh xông tới, “Tướng quân, không phải ngài nói muốn cho Cố Trường Quân sáng mắt ra, hạ thấp nhuệ khí của hắn sao? Chuyện gì đã xảy ra? Người trong xe vừa rồi nói gì? La tướng quân, ngài có nhìn thấy mặt ả không? Là tiểu nương tử như thế nào?”
Vừa dứt lời, thân binh kia đã bị La Bách Ích mặt đỏ phừng phừng đè lên tường, đấm lên bụng: “Khốn kiếp, ngươi gọi ai là tiểu nương tử? Con mẹ nhà ngươi.”
Mọi người lật đật khuyên can, giữ nắm đấm của La Bách Ích lại, cười trừ: “Tướng quân, có gì từ từ nói…”
La Bách Ích chẳng còn chút tâm trạng nào nữa, hắn buông thân binh ra sải bước quay trở về.
Không ngờ rằng trời lại bắt đầu đổ tuyết, La Bách Ích bước qua gió rét, càng đi lại càng nhanh.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra. Thế gian này làm sao vậy? Cố Trường Quân sao lại nổi điên như vậy, Cố Oanh lại phạm phải chuyện ngu ngốc gì nữa?
Thúc cháu… bọn họ là thúc cháu!
Trong từ đường phủ An Bình Hầu, Chu Oanh đang quỳ trước hương án.
Lão phu nhân còn chưa hết giận, nàng cũng không dám tới gần khiến bà phiền não chỉ có thể quỳ trong từ đường cáo lỗi với cha mẹ nuôi.
Nàng không quay lại được nữa.
Quá khứ, Cố Trường Quân thân mật với nàng, nàng vừa hốt hoảng lại vừa u mê không dám kháng lại. Nàng cho rằng mình chỉ đang ngậm bồ hòn làm ngọt, là tại thói quen lấy lòng, phục tùng người khác của nàng.
Tối nay, ngay cả bản thân mình nàng cũng không lừa được.
Người trong lòng nàng là Tam thúc, là Cố Trường Quân.
Cố Trường Quân ngồi đối diện Cố lão phu nhân.
Chân trời đã mờ sáng, nhưng vụn tuyết nhỏ bay đầy đất, tiếng gió rít nghẹn ngào, cửa sổ mở rộng nhưng không ai chú ý đi đóng lại.
Không khí trong phòng cực kỳ lãnh đạm, Trần thị cũng bị đuổi ra hành lang dưới.
Ai cũng không ngờ Cố Trường Quân sẽ có ý với Chu Oanh.
Càng không thể ngờ cô nương nhát gan nhu nhược như Chu Oanh, lại to gan lén lút với Tam thúc của mình.
Thực ra ngay cả Trần thị cũng không xác định được Chu Oanh liệu có phải do Cố Trường Sâm chơi bời bên ngoài mà có hay không.
Những mối quan hệ lằng nhằng này đương nhiên sẽ đem tới cho Cố gia những phiền toái không thể lường trước được.
Trần thị cũng cảm thấy vô cùng bất an.
Trong phòng, Cố Trường Quân cầm chung trà, sau khi uống một hớp thì bỏ xuống.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trầm lặng, âm sắc nhẹ nhàng: “Mẫu thân, con trai muốn cưới Chu Oanh làm An Bình hầu phu nhân.”
Bàn tay dưới lớp ống tay áo của lão phu nhân càng run rẩy dữ dội hơn, bà nhắm nghiền mắt, quay đầu sang hướng khác: “Nếu ta không chấp thuận, có phải con sẽ làm ra một trận kinh thiên động địa hơn nữa hay không?
Nước mắt của bà chảy dài không ngớt: “Con cố tình… cố tình ép ta, ép cả chính bản thân con, không thể quay lại nữa đâu.”
Cố Trường Quân nhìn xuống, hai tay hắn đặt trên đầu gối.
Im lặng hồi lâu hắn mới từ tốn đáp lời.
“Con trai thật lòng với Chu Oanh, nếu mẫu thân chịu tác thành, Trường Quân… vô cùng cảm kích. Nếu mẹ cố ý không chịu, làm ra những chuyện tổn thương Chu Oanh, con trai…”
“Ngươi định làm gì?” Cố lão phu nhân ngẩng mặt lên, thất vọng nhìn Cố Trường Quân. “Vì một con yêu nữ mà ngay cả mẹ ruột ngươi cũng không để tâm?”
Vì phải vào chầu sớm nên Cố Trường Quân chậm rãi rời khỏi sảnh của Cẩm Hoa Đường, bà tử thị tỳ ở bên ngoài không ai dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, họ sợ ánh mắt của mình có gì không đúng khiến Hầu gia không vui lòng.
Cố Trường Quân đưa mắt nhìn sắc trời, mây đen phủ đỉnh đầu, trận tuyết này dễ phải rơi cả ngày.
“Chu Oanh ở đâu?”
Hắn nhẹ giọng hỏi Xuân Hi.
Đôi mắt Xuân Hi hơi trầm xuống, khuôn mặt nghiêm cẩn đáp: “Cô nương ở từ đường.”
Cố Trường Quân gật đầu: “Trở về đưa cho nàng một bát canh sâm, đỡ nàng về nghỉ ngơi.”
Đêm qua nàng đã làm cách nào để vượt qua hoảng loạn, hắn không dám nghĩ tới nữa.
Cố Trường Quân đổi triều phục, ngồi xe vào cung.
Trên điện Chính Dương còn có một cuộc chiến khác đợi hắn đánh.
Tiểu cô nương của hắn, sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về hắn nhanh thôi.
Cố Trường Quân nghĩ đến tương lai có thể tay nắm tay sát cánh cả một kiếp người, trong lòng chợt cảm thấy sốt ruột.
Chương 42:
Trước điện Chính Dương, chúng triều thần mặc quan phục phẩm xanh, eo mang thắt lưng thanh ngọc đứng tụm năm tụm ba xì xào bàn tán. Lúc Cố Trường Quân đến, hiện trường thoáng chốc lại trở nên an tĩnh.
Vô số cặp mắt dõi về phía hắn, có ánh mắt lo âu, có những cái lắc đầu than thở, có coi thường khinh bỉ.
Cố Trường Quân giống như không nhìn thấy thần sắc trên mặt chúng đồng liêu. Hắn thản nhiên đứng ở đó như thường, một vài đại thần thân thiết với hắn mang sắc mặt phức tạp hành lễ: “Hầu gia.”
Chuyện tối hôm qua đã truyền ra ngoài, Cố Trường Quân ôm Chu Oanh đi từ trong đạo quan ra, may là lúc ấy những người kia không có ở đó, cũng có người bí mật lan truyền tin tức ra.
Người trong thế nhân rất quan trọng chuyện đại phòng của nam nữ, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, có thể tầm hoa vấn nguyệt, có thể thông phòng với nô tỳ, có thể có vô số đàn bà ở bên cạnh, duy chỉ không thể gây rối loạn thân phận, tông ti. Trước giờ Cố Trường Quân không có dây mơ rễ má với bất cứ một nữ nhân nào, lần đầu có liên hệ với nữ nhân lại khiến người ta khó mà tiêu hóa nổi.
Giờ thượng triều đã đến, thái giám ra ngoài tuyên các đại thần vào điện, mọi người đều đứng ngay ngắn theo vị trí của mình, phía sau truyền tới tiếng hô cao thanh của nội thị: “Hoàng thượng giá lâm.”
Tấn đề ngồi xuống, chúng thần hành lễ hô vạn tuế, ánh mắt của Tấn đề quét lên người Cố Trường Quân, con ngươi thâm trầm không nhìn ra vui giận.
Trong lúc ấy, có một vị đại thần rảo bước đi nhanh lên phía trước bẩm tấu: “Bệ hạ tại vị, thần có điều muốn bẩm tấu.”
Tấn đế giơ tay ra ý chuẩn y: “Nói đi.”
Đại thần kia liếc nhìn Cố Trường Quân, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ khinh thường: “Thần vâng mệnh làm quan, thường ngày ở Ngự Sử Đài đảm nhiệm trọng trách giám sát, uốn nắn những chuyện sai trái của quan lại. An Bình Hầu Cố Trường Quân mất phẩm cách, bôi xấu đức hạnh mà lại là người chức vị cao, đức không xứng với chức vị sẽ gây ảnh hưởng xấu, thực sự không thích hợp đảm nhiệm chức Thống Soái nữa, thần thỉnh tấu vạch tội Cố Trường Quân.”
Vừa dứt lời, sau lưng ông ta đã có bảy tám đại thần nối tiếp cùng cầm ngọc bài quỳ vái: “Chúng thần tán thành.”
Tiếng hô vang vọng trong đại điện rộng lớn, Cố Trường Quân đứng ở đằng đó khóe miệng nhếch lên cao thành nụ cười trào phúng.
Tấn đế buông tiếng thở dài, hắn lại nhìn qua chỗ Cố Trường Quân: “Chúng ái khanh bình tĩnh chớ nóng nảy, trong này hẳn là có rất nhiều hiểu lầm. Cố khanh, ngươi có gì muốn phản biện hay không? Cũng giải thích nghi hoặc của chúng ái khanh luôn.”
Hắn đang cho Cố Trường Quân cơ hội.
Chỉ cần Cố Trường Quân lên tiếng chối bỏ, người ngoài trừ chửi thầm mấy câu ra thì còn có thể làm gì?
Cả đời Tấn đế từng duyệt qua vô số người, đương nhiên hắn biết Cố Trường Quân chẳng phải người bình thường, để đi lên vị trí này, những điều hắn đã đánh đổi khó khăn đến mức người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi. Vì một đoạn tình cảm chịu đủ khó khăn nghi ngờ lại còn bị chửi rủa khinh thị, liệu hắn có tình nguyện bỏ đi chức tước, quyền lực để đánh cược hay không?
Danh tiếng An Bình Hầu phủ mà hỏng thì danh dự mà Cố gia tích lũy bao nhiêu đời cũng sẽ bị phá hủy theo.
Cố Trường Quân khẽ nhếch miệng nở nụ cười khó mà nhận ra: “Bệ hạ, thần có tội.”
Đôi mày nhíu chặt của Tấn đế khẽ buông lòng, hắn thả lỏng bàn tay đang nằm chặt sau đó dựa lưng vào long ỷ, ánh mắt rõ ràng đã mềm mại hơn, “Cố khanh, ý ngươi là?”
Cố Trường Quân chậm rãi vượt qua chúng thần, tới bên cạnh vị Ngử Sử trung thừa vừa mới dẫn đầu vạch tội hắn, “Huynh thần năm đó đột ngột bạo bệnh mà chết trong đó có duyên cớ chưa nói rõ với bệ hạ và các vị đồng liêu.”
Tấn đế nắm chặt tay, hắn nghiêng người về phía trước nhìn chằm chằm Cố Trường Quân: “Cố khanh, người lệnh huynh năm đó qua đời vì bệnh của khanh có kiên quan gì tới chuyện hôm nay?”
Cố Trường Quân buông tiếng thở dài: “Có liên quan.” Hắn chậm rãi nói. “Khi lệnh huynh lâm chung từng phó thác vi thần gạch tên dưỡng nữ kia khỏi gia phả, đưa về bên cạnh cha mẹ ruột, nhưng do đi quá nhanh nên không dặn dò cố hương của dưỡng nữ ở chỗ nào. Vi thần hỏi thăm nhiều nơi nhưng vẫn không có chút đầu mối nào. Tới gần đây mới có mấy người từ Giang Nam tới…”
Bên ngoài tuyết rơi ngợp trời, đi trên đường cũng không cảm thấy lạnh lắm. Chu Oanh mặc áo lót diềm lông có mũ rộng, đứng trước hiên cởi mũ trùm đầu xuống. Lạc Vân đưa hộp đựng thức ăn đang xách trong tay cho nàng, nàng ấy vểnh môi, có hơi lo âu: “Cô nương, lão phu nhân…”
Nàng sợ Cố lão phu nhân làm khó Chu Oanh.
Lạc Vân từ nhỏ đến lớn đều một lòng vì nàng, lúc Cố Trường Quân ôm Chu Oanh ra ngoài, nàng ấy vô cùng khiếp sợ nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận hiện thực này.
Chu Oanh khổ quá nhiều, người ngoài không biết nhưng nàng biết. Đôi tay của cô nương lạnh như băng, mỗi khi hầu hạ lão phu nhân đều phải ngâm tay nước nóng cả nửa canh giờ. Thân thể nàng sao có thể tốt được? Ban ngày phục vụ cả ngày ở Cẩm Hoa Đường, tối về còn phải làm nữ công, trong phủ làm gì có ai không có đồ nàng thêu? Ngay cả bọn nha hoàn cũng có những vật vặt vãnh như túi thơm hoặc quạt.
Nàng có tâm tư nhạy bén, tay chân linh hoạt, lão phu nhân thích tay nghề của nàng nên từ tất chân đến áo lót, đều tới tay nàng, làm còn tỉ mỉ hơn cả tú nương chuyên nghiệp.
Mỗi lần đều phải hầu hạ lão phu nhân xong mới có thể đi ăn chút gì đó, cả ngày thời gian ngồi thì ít mà đứng thì nhiều, cơ hội tận hưởng cuộc sống có giấc ngủ ngon tới hừng sáng hoàn toàn không có.
Bận tâm cái này nhớ cái kia, duy chỉ có chính bản thân mình thì không chú ý tới. Khổ cực như vậy dè dặt như thế, ai có thể sống tốt cho được?
Hầu gia chịu đối tốt với cô nương, chịu để ý cô nương tuy nói thân phận có chút khó xử nhưng Lạc Vân lại thấy vui thay Chu Oanh.
Chu Oanh bưng hộp đựng thức ăn bước lên từng bậc cấp, Xuân Hi trong phòng xốc rèm lên, bốn mắt chạm nhau, Xuân Hi có đôi chút lúng túng.
Chu Oanh điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, nàng mỉm cười hỏi: “Xuân Hi tỷ, tổ mẫu đã dậy chưa?”
Xuân Hi nhìn xuống dưới tránh tiếp xúc với ánh mắt của Chu Oanh: “Đã dậy rồi, đang ở hậu viện chờ cô nương.”
Chu Oanh thầm căng thẳng, tổ mẫu chờ nàng từ sáng sớm chắc hẳn có vài lời muốn mở lòng với nàng.
Chu Oanh chần chừ bước vào bên trong, tiếng bước chân nhỏ đến nỗi hầu như không nghe được, cũng phải đến mười năm rồi nàng vẫn rón rén như vậy, nàng sợ gây ồn ào cho người khác, sợ chuốc thêm phiền cho họ.
Trong phòng trồng một chậu vân môn rất lớn, mùa đông đốt địa long, trong phòng ấm áp vô cùng, Chu Oanh đặt hộp thức ăn sang bên cạnh, vén nắp hộp lên sau đó lấy ra từ bên trong một chén con còn đang bốc hơi nóng.
“Nghe nói cả ngày hôm qua tổ mẫu không ăn gì, còn làm chút tráo trắng và mấy món khai vị ăn kèm mang tới…” Nàng cẩn thận bưng chén cháo đặt trên bàn gần giường lò, rồi lại xoay người lại lấy từng cái đĩa nhỏ ở bên trong.
Cố lão phu nhân không lên tiếng, bà nhìn chăm chú vào cái chén kia. Ánh sáng xanh lơ từ ngọn đèn chiếu xuống, làm những họa tiết hoa lài lặp lại ánh lên, sạch sẽ lãnh đạm, không bắt mắt giống như con người Chu Oanh. Rõ ràng mang dáng vẻ tuyệt diễm định sẵn sẽ là người bất phàm vậy mà những năm nay lại biến chính mình thành một người tầm thường. Sau khi Cố Trường Sâm mất, viện này bị bỏ rơi càng lúc càng vắng vẻ nên mới cho phép nàng tới bên cạnh hầu hạ.
Lúc nào nàng cũng ở đây hầu hạ, quy củ an phận không có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt nóng hừng hực giống như có vô số châm nhỏ châm lên người vậy, Chu Oanh bất an, đôi tay đang rũ xuống tay này bấu vào lòng bàn tay kia.
“Con ngồi xuống đi.”
Cố lão phu nhân chỉ chỗ đối diện giường lò: “Ngồi xuống, hai bà cháu chúng ta nói chuyện.”
Chu Oanh gật đầu, hốc mắt dần ấm lên, trong cổ họng bắt đầu dồn lên chút vị đắng chát.
“Tổ mẫu, Oanh Nương không hề cố tình khiến người tức giận.”
Lão phu nhân “chao ôi” một tiếng, bà cúi đầu quấy thìa vào trong tô cháo còn bốc hơi nóng: “Tam thúc ngươi đối với mọi sự đều lạnh lùng, thế nhưng một khi đã xác định điều gì đó thì quyết liệt tới mức không khuyên được. Oanh Nương, con lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình cũng khiến người ta yêu thích, Tam thúc con có ý gì với con ta cũng không kinh ngạc lắm. Dẫy sao nó cũng là đàn ông.”
Chu Oanh nghe mà mặt nóng hừng hực như thể có ai vỗ vào mặt nàng vậy.
“Nếu không có quan hệ này, nó muốn kết hôn với con, ta sẽ đồng ý trăm vạn lần. Đời này ta nhìn thấy nhiều người như vậy, người khiến lòng ta đau khổ giống như con chẳng có mấy người. Nếu được làm mẹ chồng của con âu cũng là phúc của ta.”
Đáy mắt đã tràn nước song Chu Oanh vẫn cố nén. Chuyện này là nàng sai, khiến tổ mẫu đau lòng như vậy, nàng không biết phải bồi hoàn như thế nào mới phải.
“Các con có thể được coi là chú cháu, dù con vẫn đứng trong gia phả nhà họ Chu nhưng hậu viện của phụ thân con chỉ còn có duy nhất một khuê nữ là con, Oanh Nương, tuy con không mang dòng máu của Cố gia nhưng con chẳng khác con gái ruột nhà chúng ta một chút nào. Nếu con ở cùng với Trường Quân, người trong thế gian sẽ chê cười các con, con có nghĩ tới không?”
Lão phu nhân dừng lại, cố đè nén sự nóng giận trong lòng, bà dùng hết sức để có thể nói một cách bình tĩnh: “Con ở hậu trạch còn có thể trốn, còn có thể tránh, cũng có thể lựa chọn không nghe. Vậy còn Trường Quân, con muốn nó vì con mà bị vây khốn trong hậu viện hay sao? Phẩm hạnh bị tổn hại, những vị Ngự Sử ngoan cố đó sẽ đánh giá như nào? Hoàng thượng sẽ nghĩ thế nào? Các đồng liêu còn ai coi trọng nó? Chỉ cần sách sử truyền đời lại một đoạn, thanh danh của hắn sẽ ô uế tới mấy trăm năm. Oanh Nương, nếu con thực sự vì nó thì sao có thể nhịn được chứ?”
Chu Oanh cắn môi, nước mắt đọng ở đáy mắt không dám rớt xuống. Nàng từng không dám nghĩ. Nàng nào đâu dám tưởng tượng tương lai bọn họ sẽ như thế nào.
Lúc Tam thúc ôm nàng, hôn nàng, nói nàng hãy giao phó tất cả cho hắn, nàng thuận miệng đáp lại chứ thực ra tới tận bây giờ vẫn không dám ôm mong đợi gì.
Mấy ngày nay nàng mới bắt đầu suy tính về tương lai của hai người.
Cố Trường Quân không chùn bước trong việc công khai quan hệ với nàng, hắn có tâm trạng như nào, phải quyết tâm ra sao?
Hắn cả đời trong quan trường bị nhiều người mưu hại, hắn là loại người không bình tĩnh, làm việc cảm tính vậy sao?
Là hắn tự nguyện lựa chọn kết quả này, lựa chọn đường đi như vậy.
Nàng có thể lùi bước còn Tam thúc liệu có đường lui hay không?
Trên triều đình, hắn có lẽ đã đứng trước quân vương chúng thần quyết định chuyện muốn ở cùng nàng rồi.
Nàng biến mất tất cả mọi thứ có thể trở lại như chưa từng xảy ra hay sao?
Nàng trốn thoát, ẩn dật, thay đổi dung mạo, dù sao cũng không mấy người nhận ra nàng, nhớ nàng vậy còn Cố Trường Quân thì sao?
Hắn vừa mới thắng trận, cả đời sáng chói này của hắn nhất định phải lưu lại tên họ trên sử sách.
Hắn tránh đi đâu được?
Chu Oanh chậm rãi đứng lên rồi lại quỳ xuống, đôi hàng mi run rẩy.
Lòng Cố lão phu nhân trầm xuống, ánh mắt bà tràn ngập những oán trách trước sau trái và oán giận.
“Tổ mẫu, Tam thúc không đếm xỉa tới con dĩ nhiên con có thể rời đi, có thể không ảnh hưởng tới tương lai của hắn nữa. Nhưng toàn thiên hạ đều đã biết, người ngoài sẽ nhìn người bằng con mắt nào? Người người đều biết người có quá khứ như vậy, họ nhạo báng, chế giễu, chê người mà chỉ có người chịu đựng một mình? Tổ mẫu, hãy thứ cho con không làm được, người vì con mà không quản vất vả, giờ đến lượt… đến lượt con vì người từng bước đối mặt với gió mưa cuộc đời, sao con có thể đường đường chính chính mượn cớ rồi còn cao cao tại thượng nói là vì muốn tốt cho người? Dùng cái thứ gọi là hi sinh đó nhưng không đáng giá một xu này để bản thân con có thể yên tâm thoải mái sao?”
Nước mắt nàng như vỡ đê, nàng đưa tay bấu vào đầu gối lão phu nhân: “Tổ mẫu, là con phụ lòng người, phụ lòng cha mẹ và Cố gia, người hãy tin con, con không cố tình muốn khiến khổ sở đau đớn . Nhưng nếu người cho con chọn, con vẫn muốn ở lại bên cạnh người đó. Bất kể là phải chịu thêm nhiều chỉ trích hơn nữa con cũng phải sóng vai chịu đựng cùng người đó.”
“Ầm!”
Cố lão phu nhân đập mạnh tay xuống bàn, di chấn khiến chén đĩa rung lên bần bật.
Bà giận tới mức tráng bệch mặt: “Chu Oanh, Cố gia chúng ta nuôi ngươi, ngươi dùng cái phương pháp hồi báo như vậy sao? Ban đầu ta không nên đồng ý với Trường Sâm để ngươi vào cửa! Ngươi thật giống người mẹ đó của ngươi, giống nhau như đúc, lòng lang dạ sói, vô sỉ trâng tráo! Ngươi… ngươi…”
“Mẫu thân.”
Mành cửa phát ra tiếng đẩy nhẹ. Bên ngoài Cố Trường Quân chậm rãi bước vào.
Hắn mặc triều phục còn chưa kịp thay, sau khi liếc Chu Oanh, thấy nàng ngoại trừ hốc mắt đỏ ửng thì không bị ảnh hưởng gì, hắn tự nhắc nhở mình kìm lo lắng trong lòng cúi người đỡ Chu Oanh từ dưới đất dậy, bàn tay ấp trên mu bàn tay của nàng, đan vào những ngón tay lạnh như băng của nàng.
Cố lão phu nhân bị đôi bàn tay nắm vào nhau chọc cho đau đớn, bà trợn mắt xoay đầu lại: “Trường Quân, nếu không phải con là…”
“Mẫu thân.” Cố Trường Quân mím môi. “Trước vong linh đại ca có mấy lời còn chưa nói đúng chứ?”
Hắn có ý ám chỉ khiến Cố lão phu nhân khẽ ngừng lại.
Cố Trường Quân nhẹ nhàng vuốt tay Chu Oanh: “Nàng đi ra ngoài trước, trở về Thanh La Uyển chờ ta, lát nữa ta qua thăm nàng.”
Giọng điệu của hắn ôn hòa như thể đang dỗ một đứa trẻ.
Cố lão phu nhân chưa từng nghe hắn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện bao giờ.
Chu Oanh gật đầu, nàng vẫn hành lễ với Cố lão phu nhân như thường rồi đi ra ngoài.
Cẩm Hoa Đường im ắng trở lại. Cố Trường Quân liếc qua chén dĩa trên bàn: “Mẫu thân, Chu Oanh có tội gì?
Cố lão phu nhân cắn răng nói: “Chẳng lẽ nàng lại vô tội? Cố gia chúng ta thu nuôi nàng, cho nàng uống, cho nàng ăn, cho nàng thân phận tiểu thư hầu môn, cho nàng tháng ngày tốt đẹp…”
“Mẫu thân!”
Giọng nói rất nhỏ, Cố Trường Quân ngước mắt nhìn chòng chọc lão phu nhân.
“Mẫu thân nói dối lâu ngày, ngay cả chính mình cũng tự tin đó là thật rồi?”
Cố Trường Quân mím môi nhả ra từng câu từng chữ: “Xuất thân của nàng vốn đã bất phàm, chẳng lẽ lại còn cần danh tiếng của Hầu phủ chúng ta? Nhà ngoại nàng còn, nếu phải nuôi nấng dưỡng dục thì đâu tới phiên chúng ta?Tại sao đại ca lại đưa nàng về, tại sao dối gạt bên ngoài nhiều năm như vậy? Người đều đã quên hết hay bất luận anh cả làm gì, dù có sai trái như nào người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên?”
“Người nói Chu Oanh đã làm sai điều gì? Trở thành dưỡng nữ nhà chúng ta, ăn nhờ ở đậu, sống trong nơm nớp lo sợ là những điều nàng có hay sao?”