Sau khi bước vào tháng chạp, Vu Hàn Châu thu xếp xe ngựa, chuẩn bị mang Châu Châu về kinh ăn tết.
Trong suy nghĩ của nàng, cảm tình giữa người một nhà là cần phải bồi dưỡng lâu dài và giữ gìn. Người lớn như bọn họ thì cơ sở cảm tình vốn đã vững chắc, cho dù hai ba năm không gặp nhau cũng không ảnh hưởng tới sự thân thiết. Nhưng con nít thì không giống như vậy, nếu Châu Châu đi một hai năm không quay về thì sợ rằng Văn Tông và Thụy Nhi sẽ quên mất cô bé.
Mà cô bé cũng cũng chưa chắc sẽ nhớ Văn Tông và Thụy Nhi. Hai đứa đều là người thân thiết nhất của Châu Châu, cảm tình nhất định không thể nhạt phai được.
“Mẫu thân, có theo Tiểu Cầu của con không?” Trên xe ngựa, Châu Châu vùi vào lòng Vu Hàn Châu hỏi.
Vu Hàn Châu gật đầu: “Mang theo, để chung với Tiểu Mã rồi.”
“Mẫu thân, mang theo Hoa Oa Oa của con chưa?” Chỉ chốc lát sau, Châu Châu lại ngẩng đầu lên hỏi.
Vu Hàn Châu vẫn gật đầu một cái: “Mang theo, tổng cộng có bảy Oa Oa, mang theo hết.”
“Ồ.” Châu Châu trở nên im lặng, một lát sau lại hỏi: “Mẫu thân, cái lược cá nhỏ của con có mang theo không?”
“Mang theo.”
Mấy tháng nay, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương trăn trở với mấy châu phủ, lúc rảnh rỗi dẻ mang Châu Châu dạo chơi trên phố. Thấy đồ chơi thú vị mới lạ mà Châu Châu thích thì sẽ mua cho cô bé. Không chỉ mua một cái mà còn mua cho Văn Tông và Thụy Nhi nữa.
Lần này hồi kinh, đồ đạc đã thu dọn xong xuôi, Châu Châu cũng đích thân kiểm tra mấy lần. Chỉ có điều, có lẽ là vui quá nên cô bé mới hỏi không ngừng như vậy.
Cuối cùng hỏi qua một lần rồi Châu Châu thở phào nhẹ nhõm.
Vu Hàn Châu cảm thấy con gái vui vẻ như vậy thì đùa cô bé: “Ôi chao! Ta quên mất, có một thứ chúng ta không mang theo!”
“Cái gì ạ?” Châu Châu lo lắng ngay lập tức, thân hình nhỏ bé cứng đờ, sau đó bò dậy nhìn Vu Hàn Châu chằm chằm, đôi mắt to đầy kinh hoàng.
Vu Hàn Châu buồn cười, nói: “Là phụ thân của con! Chúng ta quên phụ thân của con mất rồi!”
Châu Châu nháy mắt một cái, nói: “Không phải quên, phụ thân bộn bề nhiều việc nên không thể quay về với chúng ta.”
“Ừm, đúng rồi, không phải quên.” Vu Hàn Châu nhịn cười, “Xem trí nhớ của mẫu thân bị gì này? Không tốt bằng trí nhớ của Châu Châu.”
Châu Châu nháy mắt, một lúc sau mới kịp phản ứng, là mẫu thân trêu chọc cô bé. Mặt đỏ bừng, đâm đầu vào ngực nàng mà không nói lời nào.
Lúc này Vu Hàn Châu mới cười lớn.
Nhưng cho đến khi xe ngựa chạy được hai ba ngày thì Châu Châu bắt đầu nhớ Hạ Văn Chương: “Mẫu thân, con nhớ phụ thân.”
“Vậy chúng ta viết thư cho mẫu thân nhé?” Vu Hàn Châu nói.
Châu Châu gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Mỗi lần dừng chân thì hai người liền đến tiệm giấy, Châu Châu đọc còn Vu Hàn Châu cầm bút, viết thư cho Hạ Văn Chương.
Viết nhớ hắn biết ba. Hỏi hắn có ăn uống đàng hoàng không? Ngủ ngon không? Có nhớ bọn họ không?
Dường như là ngày nào cũng viết, mà nội dung cũng không khác nhau lắm. Chỗ không giống chính là Châu Châu lại phát hiện cái gì, nghĩ tới điều gì, đều là nếp nghĩ mới lạ của con nít, Vu Hàn Châu cũng không cảm thấy phiền, viết hết cho cô bé.
Ghép lại một xấp rồi gửi đi.
Một đường lắc lư, cuối cùng cũng quay về kinh thành.
Rời đi mấy tháng, đến khi quay lại trong phủ, Châu Châu hiếm khi lại cảm thấy có chút xấu hổ mà nắm lấy tay của Vu Hàn Châu rồi đi theo nàng tới chính viện chứ không phải tự sải bước chạy vào bên trong.
Hầu phu cô biết được là hai người quay về nên đã chờ từ lâu.
Nhưng Văn Tông lại không chờ nổi mà đã chạy ra ngoài từ lâu, nghênh đón Châu Châu.
“Châu Châu!” Cậu bé khi trông thấy Châu Châu thì kêu một tiếng, bóng người nhỏ bé chạy tới như bay.
Sau khi Châu Châu thấy cậu bé thì cũng rất vui mừng: “Tiểu thúc!”
Bên kia, Lục Tuyết Dung cũng đang dắt Thụy Nhi đi tới. Lúc nhỏ Thụy Nhi không thích người bế, cũng không thích người dắt, bây giờ lớn hơn một chút nên có thể chạy nhảy một cách linh hoạt, cũng đã từ từ đón nhận cái người khác bế và dắt đi.
Lúc sắp đến chính viện thì gặp được Văn Tông và Châu Châu, nó bỏ tay tay ra khỏi tay Lục Tuyết Dung và chạy qua bên này.
“Châu Châu!” Nó cũng giống như Văn Tông, cũng gọi Châu Châu.
Nó nên gọi tỷ tỷ mới phải nhưng đứa bé này rất bướng bỉnh, muốn giống người khác bằng được. Văn tông gọi Châu Châu thì nó cũng muốn gọi là Châu Châu cho bằng được.
Người lớn níu không nổi nên chỉ có thể theo nó mà thôi.
“Thụy Nhi!” Châu Châu nhìn thấy nó thì đôi mắt cười càng cong lên.
Mặc dù tính hay quên của con nít, nhưng mấy tháng không gặp còn chưa đủ để cho bọn chúng quên nhau. Nhất là mấy đứa bé thông minh, trí nhớ cũng tốt.
Ba đứa bé đi cùng nhau, đầu chụm đầu mà nói chuyện, chen chúc thành một cục lớn. Lục Tuyết Dung thấy mà buồn cười, bước tới nói với Vu Hàn Châu: “Đại tẩu, tỷ quay về rồi.”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu một cái, “Mang Châu Châu quay về đón tết.”
Hạ Văn Chương không về được, hắn mang hoàng mệnh trên người, chưa xây xong trường dạy vỡ lòng ở mấy châu phủ đó thì chưa thể hồi kinh.
Vì Châu Châu, cũng vì biếu trưởng bối nên Vu Hàn Châu dẫn Châu Châu quay về.
Lục Tuyết Dung còn hỏi nàng: “Trên đường có an toàn không? Có mang hộ vệ đủ không?”
“Một đường thuận lợi.” Vu Hàn Châu nói, “Thỉnh cầu một đội tiêu khách hộ tống, không có kẻ xấu nào dám phạm.”
Mặc dù Hạ Văn Chương rất yên tâm đối với thân thủ của Vu Hàn Châu nhưng hắn là người cầu ổn, ái thê và con gái yêu của hắn chỉ sơ hở một chút xíu thôi là hắn cũng không thể chịu được, vậy nên hắn tốn nhiều tiền mời tiêu khách nổi tiếng nhất, hộ tống hai người hổi kinh.
Hai người đang nói chuyện thì đi đến chính viện, thỉnh an Hầu phu nhân: “Mẫu thân, con về rồi.”
Hầu phu nhân đang ôm Châu Châu, nghe Châu Châu nói “Nhớ tổ mẫu” thì mặt cười đầy yêu thương. Lúc này nghe được giọng nói của Vu Hàn Châu thì ngẩng đầu lên ngay lập tức, quan sát nàng vài lần rồi gật đầu một cái: “Quay về là tốt.”
Lão Đại và tức phụ của lão Đại tuổi tác đều không nhỏ, đứa bé hiện giờ cũng sắp bốn tuổi rồi, Hầu phu nhân không lo lắng cho bọn họ lắm. Dù sao thì cũng là bọn họ tự tìm, bình an quay về là được.
Bà chỉ thương Châu Châu, ôm Châu Châu nói: “Có phải ăn cực khổ không?”
“Không ạ! Đều là ăn ngon ạ!” Châu Châu vui vẻ nói, gập đầu ngón tay liệt kê mình đã ăn những món gì ngon.
Cô bé vẫn đang nói hăng say, nhưng Thụy Nhi bên cạnh lại đợi không kịp được nữa, xị cái miệng nhỏ ra, đứng phía sau kéo cô bé mấy lần.
Hầu phu nhân thấy vậy thì buồn cười nói: :Thôi, các con đi chơi đi.” Bà thả Châu Châu ra.
Châu Châu bắt chước mà thi lễ một cái rồi xoay người chạy đi cùng với Văn Tông và Thụy Nhi.
Người lớn thì trò chuyện với nhau.
Hầu phu nhân hỏi: “Chương Nhi khi nào quay về?”
“Thuận lợi thì ba bốn tháng nữa là quay về.” Vu Hàn Châu nói.
Hầu phu nhân “Ồ” một tiếng rồi lại hỏi: “Vậy các con đón tên xong còn đi tìm nó?”
“Không đi nữa ạ.” Vu Hàn Châu trả lời, “Trên đường phải tốn rất nhiều, còn chưa đủ giày vò.”
Lúc này Hầu phu nhân mới gật đầu, sắc mặt dễ nhìn hơn rất nhiều: “Nếu như thế thì cứ đợi trong phủ đi.”
Bà thích nhìn con cháu một nhà cùng ở một nơi, đặc biệt là mấy năm này. Nghe thấy Vu Hàn Châu nói không đi thì rất vui vẻ.
Huống chi, có Châu Châu ở đây thì Văn Tông cũng có người chơi cùng.
Có lẽ người khác thấy Văn Tông không thích để ý đến người khác, nhưng Hầu phu nhân viết, Văn Tông trông thấy Châu Châu thì vẫn rất muốn phản ứng, hai đứa từ nhỏ cảm tình cũng rất tốt. Có Châu Châu thì Văn Tông cũng có thể hoạt bát một chút.
Người lớn thì nói chuyện với nhau còn ba đứa bé cũng cởi giày ra mà bò lên giường, vây quanh mấy cái rương rồi bắt đầu ríu ra ríu rít.
Nói là rương nhưng cũng chỉ lớn hơn hộp một chút mà thôi, là Hạ Văn Chương đặc biệt sai người làm cho Châu Châu. Bởi vì con gái hoạt bát tồ mò, thấy đồ chơi mới lạ thú vị thì muốn cất giấu, vậy nên hắn sai người làm cho cô bé một rương nhỏ tinh xảo để cất đồ.
Lúc Châu Châu ở bên ngoài, gửi ít đồ về cho Văn Tông và Thụy Nhi. Nhưng không gửi về nhiều hơn mà đều để trong rương. Lúc này mở từng rương ra, giới thiệu là đồ chơi gì, mua ở đâu và chơi thế nào.
Lại rất rộng rãi mà kêu hai đứa chọn, chọn trúng cái gì thì đưa cái đó.
Văn Tông nhìn lần lượt từng cái, cầm cái này lên rồi lại cầm cái kia lên, nhìn không rời mắt.
Thụy Nhi thì lại cúi đầu móc trong hầu bao, móc mãi mà vẫn không móc ra được nên dứt khoát xé hầu bao ra, đổ ra, bàn tay nhỏ mũm mĩm lắc mạnh.
Cóc!
Một viên ngọc lưu ly rơi ra, lớn bằng quả trứng gà, tròn vo, trông vắt thấu rõ, không hề chứa chút tạp sắc nào.
Chẳng trách vừa rồi nó đổ mãi mà không ra, viên ngọc lớn như vậy thì tay của nó căn bản là không nắm chặt được.
“Cho tỷ cái này.” Thụy Nhi khó khăn lắm mới cầm viên ngọc lên bằng một tay rồi đưa cho Châu Châu.
Châu Châu thấy viên ngọc lưu ly kia thì “Oa” một tiếng: “Xinh đẹp quá đi!” Cô bé dùng hai tay nhận lấy, còn hướng về phía ánh sáng, “Đệ lấy ở đâu ra vậy?”
“Người khác cho.” Thụy Nhi nói.
Nha hoàn đứng bên cạnh thấy vậy thì hé miệng một cái rồi lặng lẽ lui ra. Bước ra gian ngoài, đi tới bên cạnh Lục Tuyết Dung rồi kề sát tai mà nói một câu.
Sau khi Lục Tuyết Dung nghe xong thì nói: “Cho thì cho, không ngại gì cả.”
“Vâng ạ.” Nha hoàn lui xuống.
Vu Hàn Châu tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lục Tuyết Dung cũng không giấu, còn nở nụ cười: “Lúc trước ta mang Thụy Nhi đi bái kiến Thái tử phi, Thái tử phi thưởng cho Thụy Nhi một viên ngọc lưu ly, nó rất vui vẻ, trường khi ngủ còn phải sờ một cái mới chịu. Hôm nay thấy Châu Châu nên đưa cho Châu Châu.”
“Đã là đồ Thái tử phi thưởng cho Thụy Nhi thì Châu Châu không thể đòi hỏi được.” Vu Hàn Châu nói, định sai người vào nói với Châu Châu.
Lục Tuyết Dung ngăn nàng lại rồi nói: “Một viên ngọc mà thôi, dù Thái tử phi có biết thì cũng phải khen bọn chúng tỷ đệ tình thâm, sẽ không tức giận đâu.”
Thấy nàng ta cứ khăng khăng như vậy thì Vu Hàn Châu cũng không khước từ nữa.
Rất nhanh, Lục Tuyết Dung lại nói: “Nhưng có một việc, không biết Đại tẩu có hứng thú không. Thái tử phi muốn xây trường học cho nữ, ta đã góp cổ phần, tẩu tử có muốn giúp góp ý một chút?”
“Các ngươi muốn xây trường học cho nữ?” Vu Hàn Châu kinh ngạc nói.
Nàng chưa nói ‘Thái tử phi’ muốn xây trường học cho nữ, bởi vì Lục Tuyết Dung là người xuyên không, chuyện xây trường học cho nữ rõ ràng là chủ định của Lục Tuyết Dung.
“Ừm.” Lục Tuyết Dung cười nói: “Thường Thanh thư cục và trường dạy vỡ lòng là chính tích của Hoàng thượng và Hoàng hậu, Thái tử phi muốn giúp Thái thử làm ra một chút chính tích, nhận được hy vọng của dân.
Đây thuộc về Thái tử phi.
Đương nhiên là chủ định đúng là của Lục Tuyết Dung. Ban đầu Thái tử phi chỉ thuận miệng nói, nàng ta nhập tâm nên nói ra đề nghị này.
Nàng ta nghĩ rằng, coi như Hạ Văn Chương xuyên không mà đều hy vọng xây dựng trường tiểu học, nàng ta cũng là người xuyên không mà lại không có chí tiến thủ vậy sao? Nghĩ tới nghĩ lui, muốn xây trường học cho nữ.
“Đại ca xây dựng trường dạy vỡ lòng rất là tốt, vậy nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ Đại ca và Đại tẩu.” Lục Tuyết Dung nói.
Vu Hàn Châu nghe vậy mỉm cười: “Được.”
Xây trường học cho nữ, nàng đồng ý. Vậy thì Châu Châu lớn hơn chút nữa là có thể đưa đến trường học cho nữ để học.
Chương trình dạy học cho trường học cho nữ càng nhiều càng tốt, tốt nhất là để cho Châu Châu học đến khi mười sáu mười bảy tuổi.