Khăn tay kia là quà của Trường Thanh công tử tặng cho những người thích sách.
Lại nhìn dáng vẻ cẩn thận, vô cùng coi trọng của An Nhị ca, Vu Hàn Châu biết, suy đoán của nàng nhất định không sai.
Nhị ca ruột và Nhị tẩu thế mà lại vì cái này mà đánh nhau, thật là…
Đều là họa không gây mà tới!
Nàng nuốt nuốt nước miếng, bất chấp nói: “Nhị tẩu, tỷ hiểu lầm rồi, khăn tay kia là không phải của nữ tử tặng nhị ca, là Trường Thanh công tử tặng cho người yêu sách mà.”
Dừng một chút, nàng hơi nghi hoặc nói: “Nhị tẩu, ta nhớ tỷ cũng từng khen thưởng Trường Thanh công tử, hẳn tỷ cũng có một phần mới đúng, sao không nhận ra?”
An Nhị tẩu nghe đến đây, lập tức sửng sốt.
“Nàng vì cái này mà ầm ĩ với ta?” An Nhị ca sau khi thổi rớt bụi dính trên khăn tay xong, cuối cùng biết được vì sao mình bị đánh, không dám tin nhìn tức phụ nói.
Sắc mặt An Nhị tẩu lúc xanh lúc trắng, vuốt tóc mai hơi rối lại, đi tới bên cạnh hắn ta, cúi đầu nhìn khăn tay: “Thật là quà tặng của Trường Thanh công tử?”
“Ta lừa gạt nàng làm gì!” An Nhị ca tức giận nói, mở khăn tay ra, đưa hai chữ “Trường Thanh” dưới góc phải cho nàng ta nhìn, “Không tin nàng xem đi!”
Phía trên quà tặng của Trường Thanh công tử, hoặc có chữ ký tự tay ký, hoặc là có tên được thêu trên đó, để người khác vừa nhìn là biết quà hắn tặng.
“Đợi đã! Nàng cũng có? !” An Nhị ca lúc này mới nhớ đến lúc nãy muội muội có nói gì đó, “Nàng cũng đọc sách của Trường Thanh công tử? !”
“Vậy sao nàng không nhận ra khăn tay này? !”
Bị nam nhân chất vấn, trên mặt An Nhị tẩu có phần không nén giận được, nhưng chuyện này là nàng ta sai trước, nên không cãi lại, thấp giọng giải thích nói: “Ta sau khi lấy khăn, thấy vô cùng đẹp nên đã cất vào rồi.”
Nàng ta không chú ý cái này. Nàng ta chỉ thích sách của Trường Thanh công tử, còn về phần thẻ kẹp sách và khăn tay tặng kèm tuy đẹp nhưng nàng ta không có ý định dùng. Sau khi sai người để đấy thì quăng ra sau ót, không nhớ đến nữa.
Càng huống chi, mỗi một khăn tay Trường Thanh công tử tặng cho người yêu sách đều khác nhau, nàng ta đương nhiên không nhận ra được.
Còn về phần chữ nhỏ trên đó, nàng ta phát hiện trượng phu cất giấu đồ vật, chỉ lo tức giận nào còn nhớ đến mà nhìn?
Dưới sự giải thích của Vu Hàn Châu, An phu nhân cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện vừa xảy ra, tức giận đen mặt nói: “Càn quấy! Hết đứa này đến đứa kia, quả thật là càn quấy.”
“Mẫu thân, bọn con sai rồi.” An Nhị ca và An Nhị tẩu cúi đầu nhận lỗi.
An phu nhân giận cực kỳ, lười để ý bọn họ, quay đầu bước đi.
Vu Hàn Châu do dự có nên nói ra sự thât với Nhị ca cùng Nhị tẩu không, dẫu sao cũng đã đụng vào chuyện này.
Nhưng mà hai người không hề nhìn sang nàng, sau khi phát hiện đối phương cũng là người mê sách của Trường Thanh công tử thì bèn kéo tay đi vào trong phòng!
Còn tán dóc: “Chàng thưởng bao nhiêu?”
“Ba trăm lượng. Nàng thì sao?”
“Ba trăm bảy mươi lượng.”
“Ôi!” Giọng nói vô cùng tiếc hận vang lên, “Sớm biết vậy chúng ta bỏ khen thưởng cùng nhau, nói không chừng đã lên được bảng khen thưởng rồi, còn có thể có được tranh!”
Vu Hàn Châu: “…”
Đúng lúc An phu nhân đang đứng ở phía trước, xoay người lại gọi nàng: “Làm gì ngẩn ra vậy?”
“Không có gì ạ.” Vu Hàn Châu lắc đầu, nhấc chân đi theo.
Vẫn là nói trước một tiếng với mẫu thân là được. Không nên vòng qua mẫu thân nói trước với ca ca tẩu tử.
Sau khi bước tới, còn chưa kịp mở miệng, thì nghe An phu nhân oán giận nói: “Trường Thanh công tử gì đó, nhất định là tai họa! Bà bà con say mê như vậy, khen thương một phát tám trăm lượng! Ta thấy không phải giả rồi, không chỉ một mình bà ấy, người khác cũng vậy! Lấy khăn tay gì đó để đua đòi, thật là buồn cười!”
Vừa nhìn về phía nàng nói: “Nhan Nhi, con không được xem mấy thứ của tai họa đó nghe chưa!”
Vu Hàn Châu: “…”
Nuốt nước miếng, nàng khó khăn nói: “Mẫu thân, có chuyện này con muốn nói cho người biết.”
Nửa canh giờ sau.
An phu nhân đã là biết được ngọn nguồn. Bao gồm Hạ Văn Chương viết thoại bản kiếm tiền, tình cờ được khen thưởng, nảy sinh chủ ý kiếm tiền khen thưởng, bao gồm biết An Nhị ca và An Nhị tẩu khen thưởng bọn họ nhưng lại không hé răng, bao gồm cả chuyện vì sao Hầu phu nhân khắp nơi khen ngợi Trường Thanh công tử và khen thưởng cho số tiền lớn.
Mặt bà ấy cười như không cười: “Được, An Tri Nhan, con được lắm —— còn biết nói với ta đấy!”
Nói đến phần sau, bà tức giận vỗ lên bàn: “Càn quấy! Các con quả thật quá càn quấy!”
Nào có chuyện như vậy? Đường đường công tử Hầu phủ, viết thoại bản kiếm tiền, còn lừa gạt khắp nơi!
“Con lừa gạt người khác cũng thôi, ngay cả Nhị ca ruột Nhị tẩu nhà mình cũng gạt?!” An phu nhân giận đến mức chân mày dựng ngược, giơ tay lên, muốn hung hăng dạy dỗ con gái.
Vu Hàn Châu vội quỳ xuống, cúi đầu nói: “Mẫu thân, con sai rồi.”
An phu nhân thật là muốn đánh chết nàng cho rồi!
Nhưng bàn tay nâng lên lại không nỡ rơi xuống. Hồi lâu sau, bà ấy căm hận buông xuống, chỉ nàng nói: “Có phải bà bà con dạy con làm cái này không?”
Bà ấy không tin con gái mình sẽ làm ra chuyện này.
Nghĩ đến dáng vẻ Hầu phu nhân không biết xấu hổ lừa gạt khắp nơi, bà ấy cảm thấy là tại Hầu phu nhân đã dạy hư con gái mình.
“Không phải…” Vu Hàn Châu làm sao cũng không thể quăng họa lên người người khác, huống chi bà bà đối xử với nàng không tệ, “Mẫu thân, bọn con làm như vậy là có nguyên do.”
Kể ra chuyện Hạ Văn Chương đùn đẩy tập tước, vì không để cho nàng không có tiếng tăm trước mặt người khác, nên dự định mở một thư cục, tạo dựng thanh danh.
An phu nhân cười lạnh lùng một tiếng: “Con dỗ dành kẻ ngu à?”
Bây giờ thì có danh tiếng gì? Sau này để cho người khác biết bọn họ lừa gạt, ai ai thấy nàng là đều muốn phun nước bọt!
Còn Hạ Văn Chương không muốn lấy bạc của nàng, thế nên viết thoại bản kiếm tiền? Không biết hỏi lấy trong phủ sao? Đầu bị lừa đá rồi à!
Nhưng bà ấy nhìn ánh mắt trong suốt của con gái, lại biết rằng con gái không lừa gạt bà, chân tướng chính là như vậy, nàng và nữ tế nghĩ như vậy thế là cũng làm như vậy.
“Con, con thật là muốn chọc ta tức chết!” An phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt từ từ tối sầm, chỉ vào nàng nói: “Con và Hạ Văn Chương cứ như vậy sống qua ngày sao? Bà bà con cũng không quản à?”
Đôi vợ chồng trẻ sống thế này, thật là càn quấy!
Nghĩ gì thì làm đó, không ra thể thống gì hết!
Lại nghĩ đến dáng vẻ gạt người khắp nơi của Hầu phu nhân, cười lạnh lùng một tiếng: “Tự bà ta có đức hạnh đó, ta trông cậy bà ta dạy con—— còn không bằng ta tự dạy con!”
Cũng không nhịn được nữa, vỗ lên đầu con gái một phát: “Con mọc cái đầu gì vậy hả!”
Trước khi lấy chồng thì dốt nát, dỗ dành thế nào, dạy dỗ ra sao cũng không chịu nghe. Sau đó không biết làm sao đòi gả cho ma ốm Hạ gia kia, tuyệt thực kháng nghị, ai cũng không quản thúc được nàng. Khó khăn lắm mới cuộc sống vực dậy được, thân thể nữ tế cũng tốt lên, thì lại làm ra chuyện này!
An phu nhân chỉ cảm thấy kỳ quái, nhịn không được nâng mặt nàng lên, lắc lắc nói: “Con có phải do ta sinh không hả?”
“Mẫu thân, con phải mà.” Vu Hàn Châu đáp.
Lúc bà ấy sinh con, trong phòng ngoài phòng đều là bà tử nha hoàn, làm thế nào cũng không thể tráo hài tử được.
An phu nhân cũng chỉ là thuận miệng nói thế, trong lòng không thật sự cảm thấy đây không phải con gái bà ấy. Nhưng, thấy nàng còn dám lên tiếng đáp lại, không nhịn được bóp mặt nàng: “Cái gì cũng không được, chỉ có mạnh miệng là giỏi!”
Vu Hàn Châu không thấy mặt mình đau, biết ngay An phu nhân đã bớt giận, vì vậy đứng lên, lại dán bên người bà ấy ngồi xuống, nói: “Mẫu thân đừng ghét bỏ con, con vẫn khỏe, bà bà con đối xử với con cũng tốt, bình thường thường xuyên khen thưởng cho con, hôm nay viết thoại bản cũng là khen thưởng vàng thật bạc trắng.”
An phu nhân cười lạnh lùng một tiếng: “Con là đồ kiến thức hạn hẹp! Bà ta khen thưởng con những thứ đó, so với tước vị thì tính là cái gì chứ?”
“Mẫu thân không thể nói như vậy.” Vu Hàn Châu lập tức nói, “Là Chương ca đẩy tước vị đi, không phải do công công và bà bà không cho chàng. Bây giờ bà bà khen thưởng con, vui vẻ hòa nhã với con, không phải rất tốt sao?”
An phu nhân nhớ tới lời con gái nói, không tập tước, không quản gia, cái gì cũng không cần, chỉ muốn sống cuộc sống ăn ăn uống uống không lý tưởng, trong lòng mệt mỏi từng hồi.
Nếu bà ấy có một đứa con dâu như vậy, bà ấy cũng ——
Không đúng, nếu bà ấy có đứa con dâu như vậy, bà ấy phải một ngày giáo huấn ba bữa!
Nghĩ như vậy, gả con gái đến Hạ gia, gặp phải bà bà như Hầu phu nhân, lại cũng là chuyện may mắn. Nghĩ tới đây, bà ấy rất lấy làm lạ nói: “Chuyện này cũng đúng là không phải người một nhà thì không vào một cửa.”
Trông cái nhà này thật hợp nhau!
Từ trên xuống dưới, đều không phải là người bình thường!
Con gái bà nên gả qua đó!
“Mẫu thân nói vậy, lẽ nào con và mẫu thân không phải người một nhà sao?” Vu Hàn Châu ôm cánh tay bà hỏi.
An phu nhân hừ nhẹ một tiếng, đẩy nàng ra: “Con đã gả ra ngoài rồi. Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi.”
Vu Hàn Châu ôm rất chặt, vẫn dán vô người bà ấy như cũ, nghe vậy nói ngay: “Đã vậy, vậy con kiếm tiền của Nhị ca Nhị tẩu cũng không sai mà.”
An phu nhân nghe vậy, lập tức ngạc nhiên, ngay sau đó giận như không có chỗ trút ra: “Con thật có bản lĩnh! Đến nhà mẹ đẻ tỏ rõ uy phong! Ta cho con tỏ rõ uy phong này!”
Nắm lấy nàng muốn đánh.
Vu Hàn Châu chạy ngay ra ngoài, nói: “Con đi tìm Nhị ca Nhị tẩu, nói một tiếng với bọn họ.”
“Đợi đã!” An phu nhân gọi nàng lại nói, “Đừng nói.”
Bước chân Vu Hàn Châu hơi dừng lại, nghi hoặc xoay người lại: “Mẫu thân, không nói với Nhị ca Nhị tẩu sao?”
An phu nhân ngoắc ngoắc tay với nàng, ra hiệu nàng quay lại, sau đó nói: “Ừ, không nói với bọn nó.” Trên mặt bà ấy lộ ra vài phần tức giận, “Hai đứa đần độn! Ngay cả kẻ ngốc như con cũng có thể lừa được bọn nó, để bọn nó chịu bài học đi!”
Vu Hàn Châu cắn tay, nghiêng đầu nhìn bà ấy: “Mẫu thân nói thật ạ?”
“Ừ, thật.” An phu nhân nhìn nàng, tức giận đánh rớt tay nàng, sau đó nói: “Con không phải vừa nói sao, làm chuyện này là vì Thường Thanh thư cục sao? Nếu Chương Nhi có sắp xếp, lúc này còn chưa phải lúc xé toạc ra, vậy thì che đậy cho kĩ đi.”
Dừng một chút, “Chuyện này chỉ một mình ta biết, ngay cả phụ thân con ta cũng sẽ không nói. Trước kia con với Chương Nhi dự tính thế nào thì vẫn làm như thế đi.”
Vu Hàn Châu nghe vậy, vô cùng cảm động, ôm lấy bà ấy nói: “Đa tạ mẫu thân.”
Nhưng An phu nhân lại nhớ tới cái gì, đẩy nàng ra, nhướng mày hỏi nàng: “Ngược lại con giỏi lắm, chuyện này đã sớm nói với bà bà con mà lại không nói với ta. Quả nhiên là bát nước hất ra ngoài.”
“Mẫu thân đừng đâm vào lòng con.” Vu Hàn Châu không chịu, “Con cũng không muốn nói với bà bà, bà ấy muốn con quản gia, con không chịu nên mới lấy ra để qua loa với bà ấy.”
Nhắc tới chuyện này là An phu nhân thấy khó chịu, khoát tay: “Được rồi, con đừng nói nữa.”
Cũng chưa từng thấy người như vậy, lấy nhỏ bỏ lớn. Sau này chị em bạn dâu nàng vào cửa thì sẽ sống thế nào đây?
Nghĩ tới đây, bà ấy hỏi: “Tiểu thúc con tuổi cũng không nhỏ nữa, sao còn chưa làm mai? Bà bà con định làm mai gia đình thế nào cho hắn?”
Vu Hàn Châu bèn nói đúng sự thật, còn nói: “bà bà con vì chuyện này mà tức giậm không nhẹ đâu.”
An phu nhân rất ngạc nhiên. Vốn dĩ còn hơi tức Hầu phu nhân, bây giờ cũng biến thành đồng tình. Bà ấy vuốt ve mặt con gái mình, trong mắt mang theo yêu thương: “Khó trách bà bà con vì con chạy ngược chạy xuôi như thế. Nhan Nhi, nếu con muốn ngôi sao trên trời chắc bà bà con cũng sẽ chịu hái cho con.”
Vừa cảm thấy cuộc sống con gái trải qua quá rối loạn, lúc này bình tĩnh phân tích cẩn thận, vậy mà thấy cách làm này rất thông minh.
“Con trái lại vận mệnh tốt.” An phu nhân cười nói, cũng không còn lo âu nữa, “Chỉ cần con nắm được lòng Chương Nhi, cuộc sống này tùy con sống, giày vò lên trên trời cũng không ai nói con một chữ.”
Con gái bà chăm sóc ma ốm đó khỏe lên, lại ngay cả tước vị cũng đẩy ra ngoài, đời này Hầu phủ thiếu nàng không thể nào tính rõ được!
Hai mẹ con nói chuyện trong lòng hết cả một ngày.
Đầu tiên là nói chuyện của Vu Hàn Châu, sau đó Vu Hàn Châu hỏi chuyện trong nhà, thân thể An phu nhân và An đại nhân thế nào, An Đại ca và An Đại tẩu ở Túc Huyện thế nào, An Tiểu đệ gần đây thế nào, vân vân.
An phu nhân không kiên nhẫn đáp nàng, nói: “Người gả ra ngoài rồi, đừng quản chuyện linh tinh nhà mẹ đẻ nữa.”
Vu Hàn Châu giận không nói với bà ấy nữa.
Khó khăn lắm chịu đựng qua một ngày, nàng ngồi xe ngựa trở về Hầu phủ.
Nàng trở về khá trễ, Hạ Văn Chương cứ ngóng trông không thôi, thấy bóng nàng đến, lập tức sải bước tiến lên: “Nàng về rồi?”
“Ừm.” Vu Hàn Châu gật đầu.
“Mệt rồi phải không?” Hạ Văn Chương thấy giọng nàng không có tinh thần như ngày thường, bèn sai người đến chính viện nói một tiếng, cơm tối sẽ không sang đó dùng.
Bây giờ thân thể hắn tốt rồi, theo lý không thể giống như trước kia, muốn thế nào thì làm thế đó.
Nhưng hắn đã như quên mất chuyện này, mà Hầu phu nhân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi thế cũng không ai nói gì, chỉ nói Đại nãi nãi thật được cưng chìu.
“Ta nói với mẫu thân rồi.” Trở về trong phòng, đổi xiêm áo, nhấp một hớp trà, Vu Hàn Châu bèn nói ra chuyện ngày hôm nay cho Hạ Văn Chương, “Mẫu thân nói sẽ giúp che giấu, không nói cho các ca ca tẩu tử, ngay cả phụ thân cũng không nói.”
Hạ Văn Chương gật đầu: “Tốt.”
Không nói là tốt nhất.
Thật ra nếu nói ra hắn cũng sẽ không nói gì, tránh cho tức phụ khó xử.
“Súy nữa thành tội nhân giữa Nhị ca và Nhị tẩu.” Hắn nhớ tới chuyện Vu Hàn Châu kể An Nhị ca và An Nhị tẩu đánh nhau, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Vu Hàn Châu nói: “Sao lại thành tội nhân? Nhị tẩu không hỏi rõ sự tình mà đã đánh nhau với nhị ca, đó là chuyện của hai người bọn họ, không có liên quan gì đến chàng.”
“Được, được, nghe nàng hết.” Thấy tức phụ che chở hắn, mà không phải người nhà mẹ đẻ, trong lòng Hạ Văn Chương thích chí, mềm giọng nói: “Mệt lắm rồi phải không? Nào, nằm lên đùi ta, ta xoa bóp cho nàng.”
Ngồi ngay ngắn lại, khép chân, vẫy tay với nàng.
Vu Hàn Châu cười một tiếng, lập tức nhào vào lòng hắn, hôn hắn một cái, sau đó trượt xuống, nằm trên đùi hắn.
Nhắm mắt lại, để Hạ Văn Chương xoa bóp đầu thả lỏng cho nàng.
Ngày kế, hai người đến chính viện thỉnh an, Hầu phu nhân giữ riêng mình Vu Hàn Châu lại, hỏi nàng: “Thân thể mẫu thân con khỏe không? Mọi chuyện trong phủ đều tốt chứ?”
Vu Hàn Châu hiểu hàm ý của bà, nói: “Đều tốt ạ.”
Hầu phu nhân ở trên yến hội lại thấy An phu nhân, cũng không chột dạ nữa, còn tiến lên trước cười chào hỏi: “An phu nhân.”
An phu nhân thấy bà, nhàn nhạt gật đầu: “Trung Dũng Hầu phu nhân.”
Không còn quăng ánh mắt như đao nữa, nhưng cũng không nhiệt tình. Chuyện tước vị, Hầu phủ xử tệ với con gái bà ấy, bà ấy không thể cho Hầu phu nhân sắc mặt tốt được, nếu không bọn họ sẽ cho rằng sau lưng Nhan Nhi không có ai chống đỡ!
Hầu phu nhân thấy dáng vẻ An phu nhân lãnh đạm, trong lòng thầm nghĩ, khó trách Đại nhi tức dính người như thế, hóa ra là không có được sự yêu thương từ chỗ mẹ ruột.
Trong lòng bà thấy thương tiếc cho Đại nhi tức, nói vài lời xã giao với An phu nhân, sau khi trở về phủ thì gọi Vu Hàn Châu tới, yêu thương một phen rồi lại thưởng cho rất nhiều thứ.
Vu Hàn Châu thấy rất ngại, còn tưởng rằng An phu nhân nói gì đó với bà, thấp giọng nói: “Mẫu thân con bà ấy, rất tốt, chỉ là khá thương con. Nếu mẫu thân con nói gì không dễ nghe, mong mẫu thân đừng so đo.”
An phu nhân như thế mà còn bảo thương nàng sao?
Hầu phu nhân nhìn vẻ mặt hiền thục của Đại nhi tức, thấy thương tiếc không thôi. Đứa bé ngốc này, chưa từng được ai yêu thương đây!
Bà sẽ yêu thương nàng!
“Không có chuyện đó đâu.” Hầu phu nhân cười kéo tay Đại nhi tức qua, nắm chặt trong tay, “Mẫu thân thích con, mới thưởng cho con, không nên suy nghĩ nhiều.”
Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện thêm một lúc, tình cảm càng thân thiết hơn.
《 Tướng quân cùng đào kép hát 2》 của Hạ Văn Chương đã viết xong, hắn sai người đưa đến thư cục để in.
Bảng khen thưởng lần này lại thay đổi, hạng nhất lần này là một gương mặt mới, tên là “Nương ngươi”. Sau khi ra mắt, những người đọc sách đều xôn xao!
“Biệt hiệu thật cuồng vọng!”
“Không phải thật sự là mẫu thân Trường Thanh công tử chứ?”
“Làm sao có thể? Nhất định là muốn chiếm tiện nghi thôi!”
Không ít người tâm tư dâng trào. Rất nhanh, người khen thưởng càng nhiều hơn.
Biệt hiệu khen thưởng càng vô cùng kì quặc hơn, mấy biệt hiệu như “Cha ngươi”, “Nhạc phụ ngươi”, “Nhạc mẫu ngươi”, “Đại cửu ngươi”, “Gia gia ngươi” đều xuất hiện.
Càng tức giận hơn là, còn có người lấy các tên như “Phu quân là ta nè”, “Nương tử Trường Thanh” này nọ. Sau khi nhận được những bức thư như vậy, Hạ Văn Chương không thèm mở, trực tiếp sai người trả về.
Hắn đường đường là công tử Hầu phủ, thiếu chút khen thưởng này sao?
“Nương ngươi” đứng đầu bảng khen thưởng là nhạc mẫu đại nhân của hắn, có thể nghiêm túc gọi một tiếng “Mẫu thân”, những người này đều là yêu ma quỷ quái gì đây chứ? !
Tú Bình yêu tiền, khuyên: “Đại gia, mở ra xem thử đã rồi hẵng trả nhé?”
Hạ Văn Chương bèn cho phép nàng ta mở ra.
Khen thưởng của “Cha ngươi” nhiều một cách bất ngờ, thế mà là hai ngàn lượng!
Khen thưởng của những người này, có người có mấy văn tiền, có người là ngân phiếu, nhưng lại không không nhiều.
“Trả về!” Hạ Văn Chương Nhit cũng không chớp mắt nói.
Tú Bình đau lòng sắp không thở nổi, nhưng Hạ Văn Chương nói như vậy, nàng ta cũng chỉ đành nhét ngân phiếu vào, sai người đem đi trả.
Không ngờ rằng, trả về chưa được bao lâu, lại được đưa về lại!
Lúc này tăng thêm một ngàn lượng.
Hạ Văn Chương mắt cũng không nhấc lên, hừ một tiếng: “Trả về!”
Lúc《 Tướng quân cùng đào kép hát 3》 ra mắt, ba vị trí đầu bảng khen thưởng lần lượt là: Nương ngươi, Đoạn Trường nhân, Họa Trung Tiên.
Nương ngươi là An phu nhân, thưởng ba ngàn lượng.
Đoạn Trường Nhân là Trưởng công chúa, sau này tăng thêm một ngàn lượng, bây giờ là hai ngàn sáu trăm sáu mươi sáu.
Họa Trung Tiên không biết là ai, vẫn chưa tăng thêm, vẫn là một ngàn năm trăm lượng như cũ.
Đương nhiên, người ngoài không biết con số cụ thể, chỉ thầm suy đoán hào khách trên bảng khen thưởng là ai, lại theo thứ tự là con số bao nhiêu.
Sơn Trung Nhàn Nhân, Cô Xạ Chân Nhân, Cuồng Đao Khách sau đó cũng tăng thêm, chỉ tiếc còn xa xa mới đạt đến được.
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu đều cảm thấy có phần có lỗi với mấy thư khách cũ này, bèn lại thiết kế quà tặng tinh mỹ lần nữa, tặng cho chư vị.
Lần này, Vu Hàn Châu đột nhiên nghĩ ra một ý hay, nói: “Không bằng thiết kế một tấm thẻ kẹp sách, sai người in nhiều chút, tặng kèm một tấm trong mỗi cuốn sách, làm quà tặng cho tất cả các độc giả?”
“Được.” Hạ Văn Chương gật đầu.
Dù sao hắn chỉ cần vẽ một tấm, những tấm khác sai người đi in là được.
Tấm thẻ này đi đôi với quyển sách mới khác của Hạ Văn Chương, tức là quyển sách cuối cùng trước tết, tặng cho những người hâm mộ sách.
Bởi vì là sắp sang năm, hắn đặc biệt vẽ những hình ảnh hết sức vui mừng lên thẻ kẹp sách. Những người hâm mộ nhận được, đều rất bất ngờ, lại cảm thấy vui mừng, ấn tượng đối với Trường Thanh công tử tốt hơn một chút: “Hắn cũng không chỉ là trong mắt chỉ có mỗi tiền, còn có phần cho những người chỉ mua sách không thưởng cho chúng ta.”
Vì vậy, người khen thưởng lại nhiều hơn chút, sáu văn tiền, tám văn tiền, theo thư chúc tết cùng đưa đến, đựng đầy hai rương lớn.
Đám người Tú Bình mở thư, đếm tiền, tay cũng mềm cả ra.
Mà vào lúc này, hai người nhận được một phong thư đặc biệt. Người gửi thư tới là Sơn Trung Nhàn Nhân, nàng ta đề nghị: “Lần sau lúc làm thẻ kẹp sách có thể vẽ một đĩa điểm tâm lên đó được không?”
Sơn Trung Nhàn Nhân là người buôn bán điểm tâm, nàng ta đề nghị vẽ điểm tâm của cửa hàng nàng ta lên mặt chính diện của thẻ kẹp sách, đằng sau viết tên của cửa hàng nàng ta. Nếu có người cầm thẻ kẹp sách đến cửa hàng nàng ta mua điểm ta, nàng ta sẽ giảm giá.
Nàng ta sẽ giữ sổ sách, nếu có ai cầm thẻ kẹp sách đến mua điểm tâm, ngày nào tháng nào mua gì, mua bao nhiêu. Cũng sẽ rút ra một phần hoa hồng làm quà đáp ơn cho Hạ Văn Chương.
“…”
Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu sau khi thấy phong thư này, biểu cảm đều có phần một lời khó nói hết.
Tên của cửa hàng điểm tâm này bọn họ rất quen thuộc.
Chính là cửa hàng của Lục Tuyết Dung.
“Cho nên, chúng ta không chỉ gạt Nhị ca và Nhị tẩu, mà còn gạt cả tức phụ tương lai của Văn Cảnh?” Vẻ mặt Hạ Văn Chương đầy vẻ khó tin.
Người trên bảng khen thưởng, các tên lên được Nương ngươi, Đoạn Trường Nhân, Thiên Hạ Giai Dung Nhân, Sơn Trung Nhàn Nhân, Cô Xạ Chân Nhân, Cuồng Đao Khách… Tất cả đều là trưởng bối và thân thích!
“Chỉ còn lại duy nhất một mình Sơn Trung Tiên.” Vu Hàn Châu thấy bi ai, “Người này tóm là hẳn sẽ là người lạ chứ?”
Hạ Văn Chương chậm rãi gật đầu: “Hẳn vậy.” Ít nhất trước mắt, bọn họ không phát hiện dấu vế gì.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cuối cùng, hai người do dự, “Cuộc làm ăn này có làm không?”
Lục Tuyết Dung là đệ tức tương lai của bọn họ, là người một nhà. Không biết còn tốt, nếu đã biết, không phối hợp một tay thì chung quy khó có thể nói được.
Hơn nữa điểm tâm nàng ta làm quả thực ăn rất ngon, cũng không tính là lừa gạt thư khách.
Không ra quyết định được, bèn bảo Vu Hàn Châu đến hỏi thăm ý của Hầu phu nhân. Loại chuyện này, dù sao cũng phải tìm bên thứ ba, tránh cho tương lai không gỡ ra được.
“Tại sao không làm?” Hầu phu nhân nhướng mày, “Chuyện người với người đều có lợi, dĩ nhiên phải làm!”
Vu Hàn Châu nói: “Vâng ạ, mẫu thân.”
Nếu Hầu phu nhân đã gật đầu, vậy thì làm thôi!
Nhưng, vẫn không tỏ rõ thân phận với Sơn Trung Nhàn Nhân, cũng chính là Lục Tuyết Dung được. Sau khi thẳng thắn tất cả mọi chuyện với An phu nhân, Vu Hàn Châu cũng đã nói thật với bà bà, tiền kiếm được là để nuôi Thường Thanh thư cục.
Bây giờ không phải lúc phơi bày, cho nên người biết được càng ít càng tốt, Hầu phu nhân cũng hứa với nàng không nói cho ai biết hết.
Hạ Văn Chương và Lục Tuyết Dung thư từ qua lại, cuối cùng quyết định chuyện này.
Bởi vì đầu năm không viết sách, cho nên Hạ Văn Chương thiết kế bái thiếp năm mới, tự mình bỏ tiền in, coi như là quà năm mới cho người hâm mộ. In xong thì để trong thư cục, bất kỳ ai lấy một bộ sách của Trường Thanh công tử cũng đều nhận được một tấm.
Trên bái thiếp có quảng cáo cửa hàng điểm tâm của Lục Tuyết Dung, nếu như có người cầm bái thiếp đi mua điểm tâm, tiền lãi chia ba phần cho Hạ Văn Chương.
“Nàng ta cũng thông minh.” Hầu phu nhân đối với chuyện này của Lục Tuyết coi như cũng hài lòng, lòng sinh ra chút thiện cảm với nàng ta, sau đó sai người lấy bái thiếp đến mua điểm tâm, cộng vào trong danh sách quà đầu năm tặng mọi người.
Hạ Văn Cảnh bị Hầu gia ném vào doanh trại, thao luyện rất lâu cuối cùng cũng được thả về, biết được mẫu thân chăm sóc chuyện làm ăn của tức phụ như thế, trong lòng cảm động cực kỳ!