Chương 97: Phiên ngoại ngọt ngào 25
Lương Văn sắp kết hôn rồi.
Lúc nghe được tin tức đó, Lương Dược ngây ngẩn cả người, mặc dù cô biết cô ấy và Lâm Hàn Hi quen nhau từ lâu, tình cảm đôi bên cũng rất thắm thiết, nhưng như này không phải quá nhanh rồi ư?
“Chị, chị có đang nghe không đó?”
Lương Văn bỗng nhiên thấy đầu dây bên kia không có ai đáp lại, cô ấy kỳ quái hỏi một câu, “Chị sẽ đến làm phù dâu cho em chứ?”
“Chờ, chờ một chút, để chị tiêu hóa cái đã.” Lương Dược tỉnh táo lại sau đôi ba giây, “Em có chắc là muốn kết hôn lúc này không? Không phải quá sớm hay sao?”
“Cũng tạm ạ.” Lương Văn nói, “Tháng trước, hai người bọn em đã đi lĩnh chứng rồi, bây giờ chỉ tổ chức hôn lễ bổ sung mà thôi.”
Lương Dược câm nín một lúc lâu.
Lương Văn nghi ngờ nói: “Chị, chẳng lẽ chị và anh rể chưa từng nghĩ đến việc kết hôn ư?”
“…”
Đúng là chưa bao giờ nghĩ tới.
Sau khi lên đại học, Lương Dược và Sở Trú đã chuyển đến ở chung với nhau, sau đó cũng toàn ở cùng một chỗ, cho dù không có tờ giấy chứng nhận kia thì bọn họ cũng đã sống với nhau như một cặp vợ chồng già rồi. Sau khi tốt nghiệp thì công việc bề bộn, có xe có nhà nên cô cũng chẳng nghĩ gì tới việc đi lĩnh chứng cả.
Bởi vì có cha mẹ làm gương nên Lương Dược không có chút tin tưởng nào với hôn nhân, một khi đã hết tình cảm với nhau rồi thì đôi người đôi ngả, một tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng không có ý nghĩa gì.
Quan trọng nhất là, trong tiềm thức của Lương Dược, kết hôn cũng đồng nghĩa với việc mang thai, cô còn trẻ như vậy, không muốn kết hôn có em bé sớm thế đâu. Hơn nữa, nghe nói sau khi phụ nữ sinh em bé xong sẽ trở nên mập mạp.
Lương Dược ngẫm thôi đã cảm thấy đáng sợ, cho nên mỗi lần làm chuyện đó, cô đều nhắc Sở Trú nhớ mang bao, nếu không sẽ không cho làm.
“Chị, chị vẫn ở đó chứ?” Lương Văn nói xong lại phát hiện bên đối diện chẳng í ới gì.
“Vẫn đang nghe…” Lương Dược hoàn hồn, cô họ nhẹ một tiếng, “Kết hôn là việc lớn, em đã thưa chuyện với ba chưa?”
Lương Văn: “Rồi ạ, ba đã biết rõ rồi.”
Lương Dược không thể ngờ được là Lâm Hàn Hi đã vượt qua cửa ải của ba cô một cách tốc biến như vậy.
“Vậy được rồi.” Cô thở dài, tự dưng có loại phiền muộn vì phải gả con gái ra ngoài, “Hôn lễ diễn ra vào lúc nào thế? Chắc chắn chị sẽ đến đúng giờ.”
Lương Văn vui vẻ nói: “Vào ngày mười sáu, thứ ba tuần sau đó ạ. Trước đó em sẽ thử áo cưới, còn cả váy phù dâu của chị nữa, đến lúc đó chúng ta cùng đến dạo cửa hàng chị nha.”
“Ừ.” Lương Dược đáp, chần chờ một lát cô lại hỏi: “Bình thường em và Lâm Hàn Hi có áp dụng biện pháp tránh thai không?”
Mặt Lương Văn đỏ hồng, “Trước kia thì có, hiện tại thì không ạ.”
“Ra vậy…” Lương Dược thổn thức chính mình thua kém quá nhiều, “Chúc hai người trăm năm hòa hợp, đến lúc đó chị sẽ liên lạc lại, cúp trước nhé.”
Lương Văn: “Vâng.”
*
Tuy rằng nghe tin người ta đã kết hôn nhưng Lương Dược vẫn tự thuyết phục bản thân họ chỉ làm cho có lệ thôi, bọn họ vẫn còn trẻ, đi đâu mà vội mà vàng. Mãi đến lúc lướt vòng bạn bè, chứng kiến vô số bạn học cũ nhao nhao khoe ảnh giấy hôn thú, giờ cô sắp bị những bình luận chúc phúc đỏ tươi kia lóe mù mắt luôn rồi.
Một đám người như đã thương lượng trước với nhau đâu vào đó rồi vậy, tất cả đều chọn thời điểm này đi lĩnh chứng.
Bây giờ lũ trẻ đều kết hôn sớm như này sao?
Lương Dược chấn kinh đến nơi rồi, đang lúc hoài nghi về cuộc đời, Lương Viễn Quốc bỗng nhắn Wechat đến.
“Dược Dược à, con đã biết chuyện Văn Văn kết hôn chưa?”
Lương Dược chậm rãi trả lời: “Em ấy vừa nói với con rồi, sao vậy ba?”
“Không có gì, ba chỉ muốn hỏi là bao giờ con và Sở Trú mới kết hôn.” Lương Viễn Quốc quan tâm nói, “Các con quen nhau trước cả em con, sao vẫn chưa có ý định tiến tới hôn nhân thế…?”
Lương Dược: “Kết hôn chẳng qua chỉ là hình thức thôi mà ba, con cảm thấy bọn con như hiện giờ cũng rất tốt…”
“Tốt chỗ nào chứ?” Lương Viễn Quốc không đồng ý, “Con là con gái, tuổi càng lớn càng dễ chịu thiệt thòi, ngộ nhỡ một ngày nào đó cậu ta không thích con nữa thì chẳng phải bao năm thanh xuân của con cứ vậy mà bị lãng phí sao, cứ kết hôn cho chắc!”
Lương Dược muốn nói, nếu có một ngày anh thật sự thay lòng, hôn nhân cũng chẳng cứu vãn được gì. Không biết có phải xung quanh có quá nhiều người lục tục lấy nhau hay không mà trong lòng cô cũng có chút dao động, vì vậy cô trầm mặc không lên tiếng.
Lương Viễn Quốc lại hỏi: “Con hãy nói thật cho ba biết, có phải cậu ta chưa từng cầu hôn con không?”
“… Có một lần ạ, chẳng qua con cảm thấy vẫn còn quá sớm nên không đồng ý.” Lương Dược chột dạ đáp.
Lúc đó bọn họ vừa mới đến tuổi pháp định, Sở Trú đã kéo cô đi lĩnh chứng, thế nhưng cô không muốn, bảo là nhanh quá, thấy vậy Sở Trú cũng không miễn cưỡng, sau đó bọn họ vẫn không rõ ràng như thế đến tận bây giờ.
Lương Viễn Quốc gửi một icon bất đắc dĩ, “Con đó… bao giờ mới thành thục hơn đây, đã hai mươi bốn tuổi, trưởng thành rồi, cũng là thời điểm thích hợp để định ra hôn nhân. Con cứ bàn bạc với Sở Trú lúc nào kết hôn đi, xem xem có thể cử hành hôn lễ cùng với em con luôn không, coi như là hoàn thành tâm nguyện cả đời của ba.”
“Vâng.” Lương Dược cảm thấy áp lực như núi, “Con hỏi anh ấy đã.”
…
Nói thì nói vậy, nhưng loại chuyện kết hôn này sao có thể để con gái mở miệng chứ, bình thường không phải là đàn ông con trai nên chủ động mở lời ư?
Lương Dược thực sự không thể mặt dày mà trực tiếp nói chuyện này với Sở Trú được, cô quyết định nhắc khéo anh.
Buổi tối, Sở Trú tắm rửa xong đang đọc sách trên ghế salon, Lương Dược đi qua ôm dính lấy cánh tay anh, cất giọng ỏn ẻn hỏi: “Trú Trú, anh đang xem gì đó?”
“… Tiểu thuyết nước ngoài.” Sở Trú vừa nghe đã biết cô đang muốn mưu đồ làm loạn, anh giương mắt nhìn cô, “Sao vậy?”
Lương Dược quơ quơ tay trước mặt anh, ngón áp út cao cao dựng thẳng, ẩn ý lộ rõ: “Anh có cảm thấy trên tay em thiếu cái gì đó không?”
“Cái gì?” Sở Trú không hiểu mô tê gì.
“… Giả dụ như đồ trang sức chẳng hạn.”
Sở Trú nhìn biểu cảm mong chờ của cô, anh như đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, “Anh hiểu rồi.”
Lương Dược nghĩ thầm anh đúng là rất biết cố gắng đấy, cô cực kỳ vui vẻ hôn anh một ngụm, “Lúc nào mua vậy?”
Sở Trú: “Ngày mai.”
Lương Dược hài lòng đi ngủ. Hôm sau tỉnh dậy, cô đã nhận được một bộ vòng tay phỉ thúy.
“…” Không phải EQ và IQ của anh đối nghịch nhau đấy chứ?
Lương Dược vẫn không ngừng cố gắng, lúc cùng anh ra ngoài tản bộ, cô làm như lơ đãng nhắc tới: “Lương Văn sắp kết hôn rồi.”
Sở Trú nhàn nhạt ừ một tiếng.
“Anh không có suy nghĩ gì à?”
“Không có.”
“…” Lương Dược chỉ vào mây trời nói: “Anh nhìn đám mây kia xem, trông có giống tiền lì xì nhận được lúc tổ chức đám cưới không?”
Sở Trú trực tiếp cầm điện thoại chuyển cho cô mười vạn.
Lương Dược: “… Đang yên đang lành anh chuyển tiền cho em làm gì?”
Sở Trú hơi nhướng mày, “Không phải em đang muốn được phát lì xì à?”
“…”
Cô đang ám chỉ việc kết hôn mà! Kết hôn đó!
Sao anh chẳng hề suy nghĩ đến phương diện đó chứ?
Lương Dược quyết định liều chết, buổi tối lúc đang vận động mạnh, thấy anh muốn dùng bao, cô đỏ mặt thẹn thùng ngăn cản anh, “Hôm nay đừng mang.”
Sở Trú dừng lại, con ngươi u ám, tay anh vuốt ve gương mặt cô, đầu ngón tay xoa nhẹ lên làn da nhẵn nhụi của cô, “Em chắc chứ?”
Lương Dược còn ngại chưa đủ kích thích, cô ngậm ngón tay của anh vào trong miệng, ngẩng mặt lên ngước nhìn anh chăm chú, đáy mắt phủ sương, bờ môi liếm mút nói: “Em muốn cảm nhận anh một cách trọn vẹn.”
Mặt cô đã đỏ bừng đến tận cùng, tự nhận là rất hoàn mỹ và quyến rũ: “Không có, không có thứ trở ngại kia…”
Không khí nhất thời có chút yên tĩnh, hồi lâu sau, Sở Trú phát ra một tiếng cười khẽ, trầm thấp từ tính, thập phần dễ nghe.
Anh không hỏi gì cả mà chỉ nói một từ: “Được.”
Sau đó trước mắt Lương Dược tối sầm, anh dùng một tay ôm cô lên, tay còn lại nâng cằm cô, cúi đầu hôn thật sâu.
Động tác mạnh mẽ và nóng bỏng hơn trước rất nhiều.
Lương Dược rất nhanh đã hối hận đến xanh ruột, nửa đêm còn lại cô đều bị anh trêu chọc cho khóc nức nở, hầu như quãng thời gian sau đó cô đều trải qua trong tiếng cầu xin tha thứ ngắt quãng.
Chẳng được lời một chút nào sất!
Càng đáng giận hơn là người này sau khi ăn sạch thì lau khô từ đầu đến chân cô rồi cũng chẳng hề nhắc đến một chữ nào đến chuyện cưới xin, khiến cô tức đến bể phổi. Vì vậy, cả buổi sáng hôm sau cô hoàn toàn mặc kệ anh luôn.
Anh khẽ thò tay đến là cô sẽ lập tức há mồm cắn.
Trừng mắt lườm anh.
Sở Trú nhịn không nổi bật cười, sao cô lại đáng yêu thế nhỉ, anh đành nhẹ tay vỗ lên tấm chăn trên người cô, dừng lại một chút, chậm rãi mở lời: “Sáng nay để em nghỉ ngơi nên anh không ép em ăn hết bữa sáng, nhưng cơm trưa nhất định phải ăn, dùng bữa trưa xong anh sẽ đưa em đến chỗ này.”
“… Đi đâu cơ?” Lương Dược trùm chăn kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen nhánh.
“Đến lúc đó em sẽ biết.” Sở Trú vỗ vỗ chăn, “Tối qua đã vất vả rồi, em ngủ thêm chút nữa đi.”
“Biến!”
*
Mặc dù trong lòng Lương Dược vẫn còn hờn dỗi nhưng sau khi nghe anh nói xong, cô vẫn nghe lời ngủ tiếp đến mười một giờ mới rời giường đi ăn cơm trưa. Sau đó, Sở Trú mới lái xe chở cô ra ngoài, dọc đường đi cứ luôn thần thần bí bí.
Mãi cho đến lúc tới nơi.
“Sao anh lại tới trường?”
Lương Dược ngửa đầu nhìn tấm bảng hiệu Nhất Trung ngày xưa, ngẩn người.
Sở Trú cười, không giải thích gì, anh nắm tay cô bước vào, “Chẳng sao cả, chỉ là muốn mang em tới đây dạo chơi thôi.”
Trường lớp đã thay đổi rất nhiều, dỡ bỏ phòng cũ, xây mới thêm vài tầng, những cây nhãn ngọt hai bên đường cũng được đổi thành cây hoa quế, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Lương Dược gần như không nhận ra, cô cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Hiện tại đang là giờ lên lớp, trong khuôn viên có rất ít người, chỉ có vài học sinh mặc đồng phục qua lại, tinh thần phấn chấn, gương mặt tươi trẻ tràn ngập collagen.
Đồng phục Nhất Trung vẫn như cũ, vẫn là kiểu dáng ban đầu bọn họ mặc, cuối cùng Lương Dược cũng nảy sinh cảm giác hoài niệm, ngăn không được cảm thán một câu cảnh còn người mất, “Quá khứ trôi qua thật vui vẻ, nhìn bọn họ, em cảm thấy mình đã già rồi.”
Cuộc sống làm học sinh cấp ba dường như mới ngày hôm qua thôi, hiện giờ lại rõ ràng trước mắt.
Sở Trú nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của cô, cười nhạt, “Trái lại, anh cảm thấy em chẳng thay đổi chút nào.”
Anh liếc nhìn nữ sinh cấp ba phía trước, “Còn trở nên trẻ trung hơn trước.”
Lương Dược: “… Em nghĩ là anh nói hơi quá rồi.”
Hai người tay trong tay bước đến lớp học trước kia, muốn tìm Trình Nhất Phàm ôn lại chuyện cũ, tiếc là đã tìm được người rồi nhưng ông đang bận lên lớp.
Lương Dược cố ý đi qua lớp học ông ấy đang dạy nhìn một chút. Qua cánh cửa sổ, cô thấy Trình Nhất Phàm đang cầm phấn viết trên bục giảng, dường như ông không già đi chút nào, vẫn mắt đeo kính, tóc rẽ ngôi, thích mặc áo gile len màu đen, vừa cười ha hả vừa trao đổi bài cùng đám học trò.
Phía dưới là một đám mầm non của tổ quốc đang nhao nhao ồn ào, cũng không biết là ông sẽ dẫn dắt bọn chúng bao năm nữa.
“Còn muốn đi tìm thầy cô chủ nhiệm khóa khác không em?” Sở Trú thấp giọng hỏi.
“Không ạ.” Lương Dược đưa mắt nhìn Trình Nhất Phàm một lần cuối rồi kéo tay anh rời khỏi, “Chắc đều đang đi dạy cả rồi, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ.”
Hai người dạo bước trong sân trường, từ sân thể dục đến sân bóng rổ, lại tới quầy bán quà vặt, sau đó là hồ nhân tạo, khắp nơi đều có kỷ niệm của bọn họ.
Sau khi Lương Dược hoài niệm một phen, cô chuẩn bị quay về, định rời đi từ cổng sau vì quãng đường gần hơn, nhưng Sở Trú lại khăng khăng phản đối, anh muốn đi ra từ cổng chính.
“Tại sao cứ nhất định phải đi qua cửa chính vậy anh?” Lương Dược càu nhàu, “Chân em sắp rụng ra luôn rồi.”
Sở Trú nói: “Còn một chỗ chưa đi.”
“Chỗ nào thế?”
“Đến rồi sẽ biết.”
Rất nhanh đã ra đến cổng trường, cuối cùng Sở Trú cũng dừng bước, anh nghiêng đầu về phía cô, “Tới rồi.”
“Sao vậy?”
Lương Dược nghi hoặc nhìn sang, phát hiện thì ra là một tấm bảng thông báo. Đã nhiều năm trôi qua, chỉ có vị trí của nó là không đổi, tấm bảng đã rỉ sét loang lổ, tuổi đã cao, vừa nhìn đã biết có lịch sử lâu đời.
Liếc mắt cô đã thấy được bức ảnh thời học sinh của Sở Trú được đặt ở vị trí đầu tiên trong danh sách học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc khóa trước.
Khi đó anh để tóc hơi dài, tóc mái che mắt một chút, một đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh, biểu tình bình tĩnh hờ hững, tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong thái bất phàm.
Lương Dược thưởng thức một lát, cô liếc mắt nhìn anh, “Không phải anh cố ý kéo em tới đây để khoe khoang chứ?”
“Trông anh nhàm chán vậy sao?” Khóe miệng Sở Trú khẽ cong, anh chăm chú nhìn cô, “Em quên rồi ư, đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu.”
Anh vừa dứt lời, Lương Dược đã nghĩ ra, “Anh đang nói cái lần mà em lỡ tay ném sữa bò trúng anh à?”
Sở Trú cười không nói, lấy một chiếc hộp màu xanh da trời ra từ trong ví, đưa tới trước mặt cô, “Mở ra nhìn xem.”
Lương Dược hơi sững sờ, dường như hiểu ra gì đó, trái tim cô đập rộn ràng nhận lấy, từ từ mở ra, là một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp ngoan ngoãn đặt trong lớp đệm nhung đen nhánh.
Trong suốt lấp lánh lại xa hoa, dưới ánh mặt trời càng thêm long lanh lóa mắt.
Sở Trú dịu dàng nhìn cô, không nhanh không chậm mở lời: “Hai năm trước em đã từ chối lời cầu hôn của anh, em nói vẫn còn quá sớm. Anh cũng hiểu được là bản thân còn nhiều khuyết điểm cho nên không nhắc lại nữa. Thế nhưng hiện giờ anh tự tin mình đã có đầy đủ vốn liếng để lấy em rồi, gả cho anh nhé?”
Khóe mắt Lương Dược cay xè, cô hít mũi một cái nói: “Anh hiểu được mấy ám hiệu của em ư?”
“Đó là em chỉ rõ cho anh đấy chứ.” Sở Trú nở nụ cười, “Anh không ngốc đến mức đó đâu.”
“Vậy mà anh còn trêu chọc em!”
Lòng Lương Dược nở hoa, cô rất muốn cười nhưng vẫn cố nén lại, cố ý ghét bỏ nói: “Người khác cầu hôn đều quỳ một chân trên đất, anh thì ngay cả một bông hoa hồng cũng không có, khó coi quá à nha?”
“Được.” Sở Trú cười cười, cong đầu gối. Mắt thấy anh sắp quỳ xuống đến nơi rồi, Lương Dược sợ hãi vội vàng đỡ lấy anh, “Này, em chỉ nói đùa thôi, anh đừng quỳ thật!”
Sở Trú nhân cơ hội ôm lấy cô, vùi đầu vào hõm cổ cô cười trầm thấp: “Vậy em có đồng ý không?”
Lương Dược lườm anh, “Tối qua em đã dùng miệng giúp anh rồi, anh còn hỏi?”
Vì để ép anh cầu hôn, cô mới là người phải trả giá nhiều hơn có được không?
Sở Trú ngẫm lại cũng thấy đúng, “Vậy đổi lại tối nay anh giúp em nhé?”
Vành tai Lương Dược hồng thấu, cô dùng sức bẹo má anh, “Ban ngày ban mặt mà dám nói mấy chuyện này, anh không thấy xấu hổ à?”
“Em là vợ của anh, có gì mà phải xấu hổ.” Sở Trú cười khẽ, rất nhanh đã sửa lại cách xưng hô, nắm lấy bàn tay cô dắt về nhà, anh chợt nhớ ra gì đó, thuận miệng hỏi: “Anh nghe ba em nói, hồi thi vào cấp ba em đã điền nguyện vọng là Nhất Trung?”
“Đúng ạ.”
Lương Dược gật đầu, chuyện cũng đã qua, cô đã sớm không còn quan tâm nữa, “Mẹ em đã sửa lại nguyện vọng, nếu không thì chúng ta có thể trở thành bạn cùng trường đấy.”
“Có điều, nếu như vậy thì chưa chắc em và anh đã ở bên nhau được.” Cô nhanh chóng bổ sung.
“Vì sao?” Sở Trú hơi khó chịu.
“Bởi vì theo tình huống bình thường lúc đó, em chắc chắn sẽ không theo đuổi một người con trai bất kể có thích người ta thế nào đi chăng nữa.” Lương Dược cong môi cười với anh, “Trước giờ em luôn là người được theo đuổi.”
Sở Trú giật mình, anh lập tức cảm thấy thoải mái. Anh biết chắc chắn lời cô nói là sự thật, sự kiêu ngạo của cô vốn là tính cách nội tại rồi.
“Vậy giờ đến lượt anh theo đuổi em.”
Tiếng nói của anh nhẹ nhàng chậm rãi, anh nắm tay cô thật chặt, vô cùng kiên định nói, “Mặc kệ quá trình như thế nào, hai chúng ta cũng sẽ ở bên nhau.”
Lương Dược: “Quên đi, đúng là lúc đó anh không thích em.”
Sở Trú mỉm cười: “Cũng chưa chắc.”
Có lẽ cô không biết, năm đó, từ lúc bị hộp sữa bò của cô đáp trúng, anh đã chú ý tới người con gái đứng ở bảng thông báo đó rồi.
Thiếu nữ tóc đen môi nhỏ, dung nhan xinh đẹp tinh khiết, khóe môi cô hơi vểnh lên, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô, xinh đẹp mê người.
Giây phút mà cô ngoái đầu nhìn lại lúc ấy.
Anh có thể cảm nhận được trái tim phủ đầy tro bụi đã lâu của mình khẽ nảy lên một cách rõ rệt.
Lồng ngực như có thứ gì đó đụng phải.
Khi anh gặp được em, thế giới từ nay về sau như rực rỡ hẳn, mỗi một ngày trôi qua đều cảm thấy ngọt ngào.
Chương 98: Phiên ngoại ngọt ngào 26
Lương Văn từng có một khoảng thời gian điên cuồng thích Sở Trú, ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy khó tin, cũng không biết lúc ấy đầu óc rút cái dây nào, lại muốn chị gái giúp đỡ để theo đuổi người ta.
Có lẽ vì đã chịu nhiều đả kích ở trên người anh nên mới có thể gửi gắm hy vọng vào người khác.
Lương Văn khi đó thật sự thích Sở Trú, vì anh mà cô ấy có thể cam tâm tình nguyện chịu sự quấy rầy của Lâm Hàn Hi.
Nếu nói Sở Trú là mẫu người đàn ông cô ấy thích nhất thì không nghi ngờ gì, Lâm Hàn Hi chính là kiểu mà cô ấy ghét nhất.
Chơi bời lêu lổng, không học vấn không nghề nghiệp, còn hay ức hiếp cô ấy.
Từ sau khi anh ta phát hiện cô ấy không phải là Lương Dược, gần như mỗi ngày đều sẽ đến lớp tìm cô ấy, hai tay cà lơ phất phơ nhét ở trong túi quần, khóe môi thì nhếch lên, nụ cười côn đồ mang theo vài phần hư hỏng.
Mỗi lần Lương Văn nhìn thấy anh ta cùng với mái tóc màu bạc kia sẽ luôn nhớ đến Cổ Hoặc Tử trong phim điện ảnh, chính vì vậy trong lòng không muốn có quan hệ với anh ta.
Nhưng Lâm Hàn Hi chẳng thèm chú ý đến suy nghĩ của cô ấy, còn công khai mang theo đàn em đến trước mặt cô ấy, bảo đàn em quăng bài tập của anh ta cho cô ấy làm, cười như không cười mà nói: “Đây là bài tập hôm nay, ngày mai tôi tới lấy, không có vấn đề gì chứ?”
Lương Văn cúi thấp đầu không muốn nhìn anh ta, hé miệng nhỏ giọng nói: “…Tôi không làm.”
“Cái gì?” Lâm Hàn Hi hơi khom người, gương mặt tuấn tú kề sát vào mặt cô ấy: “Nói to lên, tôi không nghe rõ.”
“Cậu rất phiền!”
Lương Văn rốt cuộc không chịu được nữa, ngẩng đầu lên, mắt hạnh trừng anh ta, ngày nào cũng bị bắt phải làm cùng một việc, thánh nhân cũng sẽ nổi giận, cô ấy lập tức nghĩ tới chiêu chế ngự nam sinh mà Lương Dược đã dạy, bắt lấy đầu của anh ta ấn lên tường!
Lương Văn đã tức giận đến mất đi lý trí, trước khi phản ứng lại thì tay đã hướng về đầu của anh ta, lúc đầu ngón tay chạm đến cái trán ấm nóng của anh ta, cô ấy lập tức tỉnh táo lại, sợ tới mức không dám động đậy, lòng bàn tay sợ hãi run rẩy.
Rốt cuộc cô ấy cũng không lợi hại như chị gái, có thể không do dự mà đánh người, cô ấy vốn dĩ không thể xuống tay được.
Lâm Hàn Hi sửng sốt, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé bất động của cô ấy ở trên đầu mình, kỳ quái hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Cậu, trên đầu cậu có bụi, tôi phủi cho cậu…” Lương Văn lập tức lúng túng, vừa muốn thu tay lại thì bị anh ta nắm lấy cổ tay, sau đó nắm tay cô ấy xoa nhẹ trên mặt mình, nhìn thẳng cô ấy, khóe môi nở nụ cười xấu xa: “Muốn sờ thì cứ sờ, tìm cớ làm cái gì.”
Mặt Lương Văn đỏ bừng, dùng sức thoát khỏi tay anh ta, nũng nịu nói: “Bệnh thần kinh!”
Lâm Hàn Hi nghe được thì vẻ mặt sảng khoái: “Mắng nhiều thêm vài câu đi.”
Đám đàn em đứng sau anh ta: “. . .”
Lão đại điên rồi.
Lương Văn nghe được rất nhiều tin đồn về Lâm Hàn Hi, nói anh ta là hỗn thế ma vương, bạn gái mà anh ta quen có thể xếp hàng từ cổng trường vào đến trong lớp học, phóng túng không thể kiềm chế được.
Cho nên Lương Văn cảm thấy anh ta chính là đang đùa giỡn mình, chẳng qua là mới mẻ tạm thời, rất nhanh sẽ chán, về phần anh ta nói những chuyện đó đều là giả, anh ta chưa từng có bạn gái, ngay cả tay của nữ sinh cũng chưa từng chạm qua, cô ấy một chữ cũng không tin.
Nhưng không ngờ rằng Lâm Hàn Hi lại kiên trì như vậy, đã sắp qua một tháng rồi, mỗi ngày anh ta đều dính lấy cô ấy đuổi cũng không đi, cuối cùng còn mặt dày dõng dạc thông báo, nói lão tử thích cậu, cả đời này cậu cũng đừng mơ thoát khỏi tôi.
Cuối cùng Lương Văn bị anh ta quấn lấy thật sự chịu không nổi nữa, nghiêm túc nói: “Tôi đã có người mình thích, tôi hoán đổi thân phận với chị gái đều vì cậu ấy, cậu đừng quấn lấy tôi nữa được không?”
Cô ấy nói sự thật mọi chuyện cho anh ta.
Sắc mặt Lâm Hàn Hi âm trầm, gằn từng chữ: “Tôi không tin, cậu gạt tôi đúng không?”
“Là thật!” Lương Văn quật cường nói: “Tôi không có ý nghĩ đó với cậu, không chỉ là không có mà còn chán ghét, ghét nhất. . . ô!”
Lâm Hàn Hi đột nhiên kéo cô ấy vào trong ngực, ngón tay nắm lấy cằm cô ấy, không nói một lời lập tức hôn lên đôi môi phấn nộn của Lương Văn.
Mạnh mẽ, kịch liệt, anh ta dùng sức rất mạnh, như muốn khảm cô ấy vào lòng vậy.
Lương Văn chưa từng tiếp xúc thân mật với nam sinh như vậy, sợ tới mức đầu óc trống rỗng, cả người cứng đờ không động đậy.
Lâm Hàn Hi giống như nhìn thấy điều này, thêm một tay khác vào, hai tay nâng mặt của cô ấy, không ngừng xâm nhập làm nụ hôn sâu thêm.
Lưỡi chạy thẳng đến cổ họng của cô ấy.
Khi Lương Văn phản ứng lại thì vừa vội vừa thẹn, nước mắt cũng bị ép ra ngoài, cô ấy thẹn quá hoá giận đẩy mạnh anh ta ra, nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Lưu manh!”
Sau đó xoay người chạy đi.
Lâm Hàn Hi sờ khoé miệng, nhìn theo bóng dáng của cô ấy, đứng tại chỗ không động đậy một lúc lâu.
Lúc Lương Văn lòng dạ rối bời thì chị gái bên kia gọi điện thoại tới, nói tiến công chiếm đóng thành công, hai chị em có thể đổi lại rồi.
Lương Văn ngẩn ra, áp xuống một tia khác thường hiện lên trong lòng, giả vờ nhẹ nhàng nói cảm ơn chị gái.
Cô ấy rốt cuộc có thể thoát khỏi bể khổ, có thể sóng vai cùng người mình thích!
Lâm Hàn Hi gì đó đều chết hết đi!
Nhưng Lương Văn không ngờ rằng, sau khi đổi lại, khó khăn chờ đợi cô ấy còn hơn lúc ở Cửu Trung, so với địa ngục còn khủng bố hơn nhiều.
Sở Trú quá thông minh, liếc mắt một cái lập tức vạch trần cô ấy, bởi vì sự tùy hứng của cô ấy mà làm hại chị gái phải rời nhà trốn đi, mẹ ngày càng nóng nảy, mỗi ngày bởi vì thành tích mà không phải đánh thì chính là mắng cô ấy.
Lúc bị thắt lưng quất ở trên người, Lương Văn thật sự có ý định muốn chết, mỗi ngày trôi qua đều buồn bực không vui, mà lúc này Lâm Hàn Hi đã xuất hiện, anh ta vậy mà vẫn chưa từ bỏ, tìm cô ấy từ trường học đến trong nhà.
Giống như một tia sáng, tuy rằng mỏng manh, nhưng thật sự ấm áp xuyên qua thế giới của cô ấy.
Cậu thiếu niên lại có thể sửa được tính tình thối tha của mình lúc trước, đưa cô ấy đi dạo chợ đêm, mời cô ấy ăn đồ ngon, thái độ đối với cô ấy cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng miệng vẫn thối như vậy.
“Tôi nghe nói cậu bị đá.” Sắc mặt anh ta thối hoắc nhưng giọng nói với cô ấy vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ: “Cho nên hiện tại cậu chỉ có tôi, mặc kệ là lốp xe dự phòng hay là cái gì, đều không sao cả, chỉ cần cậu không ghét tôi.”
Mắt Lương Văn cay cay, nhẹ nhàng nói: “Tôi không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, thật ra tôi rất xấu xa, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
“Tôi mặc kệ.” Thiếu niên cố ý hung hăng, mắt gắt gao nhìn cô ấy: “Cả đời tôi đã chọn cậu rồi!”
Bởi vì có Lâm Hàn Hi bầu bạn, Lương Văn cảm thấy vui vẻ mà lâu lắm rồi cô chưa từng cảm nhận được, cho dù bị mẹ Lương phát hiện, uy hiếp rằng cô ấy phải cách anh ta xa một chút, cô ấy cũng không nghe, kết quả đương nhiên không thể thiếu một trận đòn đau đớn.
Có một lần, Lương Văn không cẩn thận để Lâm Hàn Hi thấy được vết thương trên mặt mình, ánh mắt anh ta lập tức trở nên thô bạo, phẫn nộ hỏi là ai làm, sau khi đoán được là do mẹ Lương, anh ta nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức đi báo công an.
Lương Văn vừa khóc vừa ôm lấy thắt lưng anh ta: “Không cần, dù thế nào đi nữa thì đó cũng là mẹ tôi! Cậu không thể đi!”
Lâm Hàn Hi vốn dĩ không nghe, hoàn toàn nổi điên, tùy tiện nhặt một cây gậy: “Vậy tôi đánh lại giúp cậu!”
“Cậu điên rồi phải không?” Lương Văn nóng nảy, mạnh mẽ nói: “Cậu đi đi, đừng đến đây nữa, cậu không đến thì mẹ tôi sẽ không đánh tôi nữa!”
Cô ấy kìm nén nước mắt nghẹn ngào nói: “Bởi vì mẹ thấy tôi ở cùng một chỗ với cậu nên mới đánh tôi, đều là do cậu hại, tôi ghét cậu nhất.”
Lâm Hàn Hi dừng động tác lại, không dám tin mà nhìn cô ấy rất lâu, nhếch khóe miệng, khàn giọng hỏi: “Lương Văn, cậu có thích tôi một chút nào không?”
Lương Văn không dám nhìn anh ta, chỉ lắc đầu, nói: “Không có, chưa bao giờ.”
Lâm Hàn Hi trầm mặc, nâng tay nhẹ nhàng lau nước mắt của cô ấy, nói: “Vậy thì như cậu mong muốn.”
Anh ta ném cây gậy đi, không quay đầu lại.
Kể từ ngày đó, Lương Văn không còn thấy anh ta nữa, có thể là báo ứng, sống trong hoàn cảnh áp lực cực cao, thành tích của cô ấy xuống dốc không phanh, bị đá ra khỏi lớp trọng điểm, hoàn toàn tách ra với Sở Trú, còn bị bạn bè ở lớp mới ức hiếp, cho đến khi chị gái trở về.
Nhưng rất kỳ quái, lúc thống khổ tuyệt vọng nhất, người mà cô ấy nghĩ đến không phải là chị gái mà là Lâm Hàn Hi, nhưng cô ấy đã không còn mặt mũi gặp anh ta nữa, chứ đừng nói đến việc cầu cứu.
Sau đó chị gái muốn đổi thân phận lần nữa với cô ấy để đến trường, Lương Văn đồng ý, lại trở về Cửu Trung.
Cô ấy nơm nớp lo sợ đóng vai Lương Dược, sợ lộ ra sơ hở, nghe bạn học xung quanh nói hình như Lâm Hàn Hi đã tìm được bạn gái, mỗi ngày đều bên nhau như hình với bóng.
Lương Văn giật mình, hơi bối rối đứng dậy đi vệ sinh, không muốn nghe những chuyện liên quan đến anh ta, nhưng không nghĩ được rằng vừa ra khỏi cửa lập tức đụng mặt anh ta.
Lâm Hàn Hi lười nhác đứng hút thuốc ở lan can, cúi đầu nghịch bật lửa, ở chỗ tối nên không thấy rõ biểu cảm, một nữ sinh đứng bên cạnh anh ta, chắc là bạn gái mà mọi người nói đến, không ngừng vừa cười vừa nói cái gì với anh ta, nhưng Lâm Hàn Hi không quan tâm, xem ra mối quan hệ này cũng không phải là tốt đẹp lắm.
Lương Văn nhìn thấy anh ta, bước chân dừng lại, muốn đi đường vòng, nhưng nghĩ đến bây giờ mình là Lương Dược, còn trang điểm, anh ta không thể nhận ra mình được.
Ngược lại phản ứng quá lớn có thể sẽ khiến anh ta hoài nghi, cho nên cô ấy cố gắng giả bộ mặt không đổi sắc mà đi lướt qua anh ta.
Nghe thấy có tiếng bước chân, Lâm Hàn Hi tùy ý ngẩng đầu nhìn cô ấy, đột nhiên ánh mắt cứng lại.
Lương Văn nhìn không chớp mắt, lúc sắp lướt qua anh ta thì Lâm Hàn Hi bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có phần không tốt: “Này, chịu trở về rồi?”
Lương Văn hoảng hốt lo sợ, đại não chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể đã giống như thỏ nhanh chân chạy trối chết.
Lâm Hàn Hi nhíu mày “chậc” một tiếng, hơi bực bội.
“Có chuyện gì vậy?” Nữ sinh bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
“Cút, từ nay đừng làm phiền tôi nữa.” Lâm Hàn Hi mặt lạnh như băng dập điếu thuốc rời đi.
Lương Văn thật sự không ngờ rằng lại gặp Lâm Hàn Hi, nợ anh ta quá nhiều khiến cô ấy không dám ngẩng đầu trước mặt anh ta.
Nhưng mọi thứ đều không theo như mong muốn của cô ấy.
Cũng không biết vì sao, chị gái mãi mãi có thể đóng giả cô ấy y như đúc, nhưng cô ấy lại không bao giờ đóng giả được chị gái.
Tính cách của “Lương Dược” trở nên dịu dàng là một chuyện rất kỳ lạ, nam sinh ngồi sau cô bàn tay phát ngứa nên nhịn không được kéo bím tóc của Lương Văn, cười nhạo nói tại sao cô lại bỗng nhiên biến thành em gái dịu dàng thế?
“Buông, buông tay!” Lương Văn gấp đến mặt mày đỏ bừng, làm cho cả lớp đều nhìn qua đây, cảnh này bị Lâm Hàn Hi đi ngang qua cửa lớp bọn họ nhìn thấy, sắc mặt anh ta trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Thằng khốn kiếp, mày dám tiếp tục kéo tóc cô ấy nữa xem!”
Anh ta bước nhanh tới đá lật bàn học của nam sinh kia, dọa mọi người nhảy dựng, Lương Văn còn chưa lấy lại tinh thần lập tức bị anh ta nắm chặt tay kéo ra khỏi phòng học.
“Không phải cậu rất trâu bò sao?”
Tới nơi trống trải, Lâm Hàn Hi buông cô ấy ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Lần trước lúc tôi cưỡng hôn cậu, phần sức lực cậu đẩy tôi ra đâu?”
Khoé mắt Lương Văn đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Nhưng bọn họ cũng không phải cậu.”
Làm sao có thể nhường cô ấy.
Vừa thấy anh ta, tất cả tủi thân, đau khổ đều ào ào tuôn ra, Lương Văn rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, lúc trước không phải tôi cố ý nói như vậy, thật sự xin lỗi. . .”
Lâm Hàn Hi nhìn thấy cô ấy khóc thì tâm mềm như nước, hơi thô lỗ kéo cô ấy vào trong ngực, cúi đầu cắn một ngụm vào vai cô ấy, thở dài nói: “Đời này của tôi xem như bại trong tay cậu.”
Lương Văn ở trong lòng anh ta khóc rất lâu, thật kỳ quái, rõ ràng người chịu ấm ức là anh ta, kết quả vẫn là anh ta dỗ.
Đến Lương Văn cũng thấy mình hơi quá đáng.
Lâm Hàn Hi nhẹ nhàng vỗ vai của cô ấy, nghiêm túc hỏi một lần nữa: “Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có từng thích tôi không?”
Lương Văn lệ rơi đầy mặt nhìn anh ta, cắn môi không nói chuyện.
Trái tim Lâm Hàn Hi như chìm vào bóng tối, ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, tôi còn nhiều thời gian dây dưa với cậu, không tin cậu…”
Lúc này, Lương Văn bỗng nhiên nắm lấy vai anh ta, nhón chân hôn lên môi anh ta.
Giọng nói của Lâm Hàn Hi bị nghẹn lại, cả người như bị ấn nút dừng, không động đậy được.
Lương Văn nín khóc mà mỉm cười, hơi thẹn thùng nói: “Còn lại đợi anh thi vào đại học rồi làm.”
Lâm Hàn Hi phục hồi tinh thần, mừng như điên, bàn tay nắm lấy gáy cô ấy, cúi đầu hung hăng hôn lên.
anh ta ngậm cánh môi mềm mại của cô ấy, dùng lực rất mạnh, mang theo vài phần lỗ mãng.
“Trước đó phải để anh thu một chút lãi đã.”
Lương Văn đỏ mặt nhắm mắt, hơi chút ngốc nghếch đáp lại anh ta.
Cảm ơn anh luôn ở bên em, chưa từng từ bỏ.