Chương 55
Lương Dược nhìn người mẹ đã lâu không gặp của mình, cảm giác như đã trải qua mấy đời người, chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nghe thấy bà ta cạnh khóe mình, sắc mặt của Lương Dược lập tức lạnh nhạt hẳn, cô nhếch mép: “Đúng là không còn mặt mũi nữa, nên bây giờ con sẽ cút ngay đây, đỡ phải chướng mắt mẹ.”
Lương Dược nói xong thì định đi lướt qua bà ta về phòng thu dọn đồ đạc.
“Đừng mà chị ơi!” Lương Văn như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, hoảng hốt giữ chặt cô lại, rồi lấy hết can đảm nói với mẹ Lương: “Mẹ, là con muốn chị trở về nhà. Mẹ có thể đừng khắt khe với chị như thế không? Vả lại chị làm gì sai mà bắt chị ấy phải rời đi chứ!”
Thật ra chuyện qua lâu lắm rồi, mẹ Lương đã không còn giận Lương Dược nữa, dù sao cô cũng là đứa con gái do bà ta rứt ruột đẻ ra, mẹ con sao có thể không nhìn mặt nhau cả đời được. Lời vừa rồi chỉ là câu nói tức giận ngoài miệng, vì bà ta muốn giữ thể diện cho mình mà thôi.
Nếu lắng nghe kỹ càng, hai chị em sẽ thấy rằng thái độ trong giọng nói của bà ta không quá gay gắt và có phần hơi gượng gạo.
Trái tim bằng thịt chứ đâu phải là sắt đá, đã lâu không gặp như vậy rồi, làm sao bà ta không thể không nhớ nhung đứa con gái của mình chứ?
Mẹ Lương sau khi nói xong liền thấy hối hận, ý thức được giọng điệu của bản thân đã quá nặng nề, vừa định nói câu gì đó để xoa dịu một chút thì lại nghe Lương Dược hờ hững mỉa mai ngược lại bà ta, dường như cô không hề nhận ra lỗi lầm của mình một chút nào, hơn nữa còn không hề nể trọng người mẹ như bà ta!
Mẹ Lương cứng đờ người, chưa kịp nói gì thì đã thấy Lương Văn nói thay cho Lương Dược, lại còn lớn tiếng chất vấn bà ta, như thể bà ta mới là kẻ xấu xa mang tội ác tày trời, chính điều này đã khiến bà ta vô cùng tức giận.
Trước đây Lương Văn ngoan ngoãn như thế, chắc chắn là đã bị Lương Dược dạy hư rồi, bây giờ còn dám cãi tay đôi với bà ta nữa chứ!
“Chị của con không sai ư?” Mẹ Lương quát tháo ầm ĩ: “Nó như vậy mà không sai à? Mới tí tuổi đầu đã không lo học hành, suốt ngày lêu lỏng ở ngoài đường gây chuyện thị phi, khiến mẹ phải muối mặt dọn dẹp những trò quậy phá của nó chưa đủ nhiều hay sao? Lương Văn, con qua đây cho mẹ, có nghe không!”
Lương Văn lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt cánh tay của Lương Dược không buông: “Con không muốn, con muốn ở cùng chị!”
“Con nói cái gì? Nói lại một lần nữa xem!” Mẹ Lương không thể tin vào tai mình.
Lương Văn sợ hãi rụt vai lại, trốn sau lưng Lương Dược.
Lương Dược không ngờ lại có thêm một người về phe mình, nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Em nói nghiêm túc chứ?”
“Ừm.” Cô em gái khẽ gật đầu.
“Vậy thì được rồi…” Lương Dược nắm lấy tay Lương Văn, dõng dạc nói với em gái: “Bây giờ chúng ta sẽ dọn đi ngay, em yên tâm, chỉ cần chị có cơm ăn thì nhất định sẽ không để em phải chịu đói!”
“Các con đều điên rồi, điên hết rồi!” Mẹ Lương tức đến mức cả người run rẩy, không ngờ bà ta vừa rời đi không bao lâu thì hai đứa con gái đã hùa nhau chống đối bà ta!
Nhìn thấy Lương Dược đưa Lương Văn về phòng, giống như thật sự sắp bỏ nhà ra đi, bà ta lập tức bước một bước dài túm lấy tay kia của Lương Văn: “Các con dám dọn đi thử xem? Hai con đều do mẹ sinh ra, chẳng lẽ còn muốn phản lại mẹ sao?”
Bà ta phẫn nộ nhìn Lương Dược: “Nếu con muốn đi thì hãy đi thật sòng phẳng nào. Đừng quên là ai đã vất vả nuôi con lớn đến ngần này, con báo hiếu cho ba mẹ mình như vậy sao? Đừng tưởng có thể kiếm được dăm ba đồng tiền là giỏi, có ngon thì trả hết tất cả tiền mẹ đã chu cấp nuôi dưỡng con đi, không phải là con rất khí phách sao?”
Lương Dược không kìm được nụ cười khẩy: “Mẹ còn mặt mũi đòi tiền con à, xin lỗi con còn chưa đủ tuổi vị thành niên. Theo luật thì mẹ mới là người phải nuôi con, con còn chưa đòi tiền mẹ đã là tốt lắm rồi. Con nói điều này thì hơi thất lễ nhưng người làm mẹ như mẹ thật thất bại, con thì không nói làm gì, nhưng ngay cả Lương Văn cũng muốn tháo chạy khỏi mẹ, mẹ không tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình sao ạ?”
Lồng ngực của mẹ Lương phập phồng dữ dội: “Mẹ đã làm gì sai hả? Tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho các con. Chỉ khi đỗ vào một trường đại học tốt thì các con mới có thể đường hoàng bước ra đời, có một công việc tốt và một tương lai xán lạn! Những điều này các con không hiểu hay sao?”
Bà ta chỉ tay vào Lương Dược: “Mẹ nói cho con biết, nếu con dám đưa Văn Văn đi, có tin mẹ sẽ báo cảnh sát ngay lập tức hay không hả? Tự con cũng biết mình vẫn còn là một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, cánh còn chưa cứng cáp mà đã đòi bay, chỗ nào mà thèm chứa các con hả? Thật là quá liều lĩnh mà!”
“Chỗ nào cũng đều tốt hơn ở bên cạnh mẹ.” Lương Dược một chút cũng không sợ: “Mẹ cứ gọi cảnh sát đi, tiện thể đem toàn bộ chuyện mẹ dùng thắt lưng đánh Lương Văn báo cho cảnh sát luôn nhé, xem thử bọn họ sẽ đứng về bên nào!”
“Con!” Mẹ Lương cực kỳ giận dữ, thấy Lương Dược không có ý ăn năn hối hận, liền vung tay lên định tát cô một cái, bị Lương Viễn Quốc vừa mới về nhà và bắt gặp, lập tức trừng to mắt và hét lớn: “Dừng tay!”
Mẹ Lương dừng động tác lại, thấy Lương Viễn Quốc chưa kịp thay giày đã lập tức nhào tới che chắn phía trước hai đứa con gái, trợn mắt nhìn bà ta: “Tại sao vừa về nhà đã động tay động chân với con cái rồi, bà bị điên rồi hả?”
“Tôi bị điên sao? Là các người bị điên mới đúng!” Mẹ Lương nhìn chồng với vẻ khó tin: “Lẽ nào ông cũng muốn đối đầu với tôi sao?”
Mẹ Lương không nói với ai về việc mình trở về vì vốn định tạo cho mọi người một điều bất ngờ, đương nhiên bà ta cho rằng gia đình không thể không có mình, bọn họ nhất định là rất nhớ bà ta.
Nhưng khi nhìn thấy Lương Viễn Quốc bảo vệ hai cô con gái với dáng vẻ như thể đối mặt với quân thù, trong cơn hoảng hốt mẹ Lương cảm thấy như chính bản thân bị gạt ra rìa, như thể ba người kia mới là một gia đình, còn bà ta chỉ là kẻ ngoài cuộc.
Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được chứ? Bà ta mới bỏ đi hơn hai tháng thôi mà, sao lại trở thành người ngoài được? Rõ ràng bà ta vẫn luôn hy sinh hết mình cho cả gia đình này cơ mà!
Mẹ Lương vừa thấy oan ức, vừa buồn bã, cuối cùng là trở nên căm phẫn.
“Bà nói tôi đối đầu với bà là có ý gì?” Lương Viễn Quốc còn giận dữ hơn cả bà ta: “Chửi mắng đánh đập con cái là không đúng, bà có thể sửa đổi tính xấu của mình hay không, không thấy bây giờ hai đứa nhỏ đều tránh né bà như thế nào sao?”
“Tôi đã nói rồi, những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho hai chị em chúng nó, hai đứa không hiểu thì đã đành, nhưng ngay cả ông cũng không hiểu sao?” Mẹ Lương điên cuồng nói: “Lương Viễn Quốc, ông thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”
Lương Viễn Quốc nhìn bà ta, lâu như vậy rồi không gặp, nói không nhớ vợ là nói dối, nhưng vừa nãy nhìn thấy bà ta định ra tay đánh con gái thì những nhung nhớ với tình cũ cũng không thể đè nén được cơn thịnh nộ: “Đừng có suốt ngày lấy chuyện ly hôn ra để uy hiếp tôi, bà đừng tưởng tôi không có bà thì sẽ không sống nổi, ly hôn thì ly hôn, bây giờ chúng ta đến Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn luôn đi!”
Âm lượng giọng nói của ông ấy không hề nhỏ, lại vang lên đúng lúc Sở Trú và Thư Hựu Mạn đang ở trước cửa nhà của nhà họ Lương.
Cánh cửa mở ra, tiếng “ly hôn” tràn đầy năng lượng của Lương Viễn Quốc truyền đến tai mẹ con họ rõ mồn một, khiến cả hai sững sờ đứng ngây người tại chỗ.
“Có phải họ… đang cãi nhau không?” Thư Hựu Mạn dè dặt chỉ tay vào bên trong: “Có vẻ chúng ta đến đây không đúng lúc nhỉ?”
Sở Trú cau mày, nhìn thoáng qua bên trong, thấy Lương Dược ở phía xa đang được Lương Viễn Quốc che chắn ở phía sau.
Lương Dược trơ trọi đứng nép sau lưng ba của mình, thân hình gầy gò yếu ớt, vì nhìn từ xa, mái tóc dài đen nhánh xõa lòa xòa của cô đã che hết một nửa khuôn mặt nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng Sở Trú có thể cảm nhận được tâm trạng của cô bây giờ không ổn lắm.
Không, phải nói là cực kỳ tệ.
Sở Trú yên lặng nhìn cô, trong lòng như có thôi thúc muốn đưa Lương Dược rời khỏi nơi này.
“Này! Con trai, con làm sao vậy?” Thấy Sở Trú lẳng lặng muốn đi vào trong, Thư Hựu Mạn vội vàng túm lấy cánh tay của anh.
“Đưa cô ấy đi khỏi đây.” Sở Trú lạnh lùng trả lời.
“Làm ơn đi, với tình huống như vậy thì con chỉ là một người ngoài thôi, vào trong nhà thì sẽ nói gì đây?” Lần đầu tiên Thư Hựu Mạn cảm thấy con trai của mình có hơi ngốc nghếch: “Trước tiên chúng ta cứ nghe xem chuyện gì đang xảy ra đã.”
Lương Dược đã sợ ngây người khi nghe thấy ba mình đồng ý ly hôn, lần đầu tiên cô thấy ông cứng rắn như vậy, dường như những gì Lương Văn nói là thật, lần trước chuyện cô bỏ nhà đi dường như đã kích thích ông rất nhiều, cuối cùng đã khơi dậy được bản lĩnh đàn ông của ông.
Nhưng cô có muốn họ ly hôn không?
Lương Dược nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mẹ, sau đó lại nhìn người ba đang nổi giận đùng đùng của mình, khẽ mím môi, không biết vì sao mình không thể vui nổi.
Lương Văn cũng rất ngỡ ngàng, cô ấy không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn im lặng, không nói gì.
Thế nhưng khi nghe Lương Viễn Quốc nói muốn ly hôn với mình thì mẹ Lương lại rất bình tĩnh: “Được, ly hôn thì ly hôn. Căn nhà và Văn Văn thuộc về tôi, ông đưa Lương Dược ra ngoài nhịn đói đi.”
Bà ta nói tiếp: “Đừng quên, căn nhà này vốn dĩ là của hồi môn mà ba mẹ tôi cho tôi, cho nên ông sẽ không nhận được một xu nào cả!”
Lương Văn hoảng sợ: “Con không muốn đi theo mẹ, con không muốn sống xa chị gái!”
“Con không có lựa chọn nào khác đâu.” Mẹ Lương lạnh lùng nói: “Con tự hỏi ba của con xem ông ta có tiền không? Ông ta có đủ khả năng chi trả tiền học và tiền sinh hoạt đắt đỏ của các con không? Huống hồ gì đến chỗ ở ông ta cũng còn không có, vậy thì con muốn lê lết ngủ ngoài đường với ông ta sao? Mẹ nói cho con biết, con mà đi theo ông ta thì cả đời này con đừng mơ có thể khá lên nổi!”
Lương Viễn Quốc đỏ mặt tía tai, không nói được lời nào, vì những gì bà ta nói đều là sự thật. Ông đến từ nông thôn, điều kiện gia đình rất nghèo, hàng tháng phải gửi một nửa tiền lương về nuôi ba mẹ già ở quê, số tiền còn lại trong tay rất ít ỏi, đương nhiên là thua kém mẹ Lương vốn sinh ra và lớn lên tại vùng này.
Lương Dược nhìn thấy tình cảnh khó xử của ba mình thì thở dài một hơi, rồi giật giật góc áo của Lương Viễn Quốc: “Ba à, bỏ đi, đừng tức giận nữa, để một mình con ra đi là được rồi, mọi người cứ sống vui vẻ nhé.”
Cô thờ ơ nhìn mẹ Lương: “Như thế này thì mẹ đã hài lòng rồi chứ?”
“Con có thể đi đâu?” Mẹ Lương chế nhạo: “Xã hội này rất phức tạp, con thì chưa đủ tuổi vị thành niên, con nghĩ nhà nào dám cho con thuê, lỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Một giọng nữ êm tai vang lên từ cửa và truyền vào trong nhà.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn theo vị trí phát ra giọng nói vừa rồi, đó là một người phụ nữ duyên dáng đang mỉm cười nhìn họ, bà ấy mặc một chiếc váy voan dài màu xanh nhạt và đeo chiếc vòng cổ ngọc trai trắng, những lọn tóc màu nâu xoăn như tảo biển xõa dài trên vai, vừa tao nhã, lại vừa sang trọng.
Lương Dược há hốc mồm ngạc nhiên: “… Dì Thư?”
Cô lại nhìn thấy người thiếu niên có vẻ mặt buồn bực đang đứng bên cạnh người phụ nữ đó: “Còn có Sở Trú nữa, hai người sao lại…”
Đầu óc trống rỗng, cô không biết tại sao Sở Trú lại đột nhiên đưa mẹ của anh qua đây, hơn nữa lại còn bị họ trông thấy tình cảnh này của gia đình cô.
Xấu hổ quá đi mất!
Sở Trú vẫn dùng ánh mắt như thường ngày nhìn Lương Dược, vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói với cô đừng lo lắng gì cả.
“Bà là…” Vừa nhìn thấy mẹ Sở thì mẹ Lương đã ngây ngẩn cả người, sao trên đời lại có một người phụ nữ có khí chất và xinh đẹp hiếm có như vậy, làn da trắng trẻo mịn màng như sữa khiến người khác cứ muốn ngắm mãi không thôi.
Mẹ Lương càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này rất quen, thình lình nhớ ra cái gì đó, bèn chỉ tay vào bà ấy và thất thanh hét lên: “Thư Hựu Mạn? Ngôi sao trên truyền hình kia sao?”
Lương Viễn Quốc và Lương Văn cũng cực kỳ sửng sốt.
“Xin chào, lần đầu tiên gặp mặt.” Thư Hựu Mạn mỉm cười, gật đầu và nói: “Tôi có thể vào nhà nói chuyện được không?
Lương Viễn Quốc vô thức gật đầu, kích động đến mức lắp ba lắp bắp: “Đương nhiên, đương nhiên rồi, xin mời vào!”
Ông ấy cũng nhìn thấy Sở Trú nên đã lờ mờ đoán được mối quan hệ của họ.
Lương Dược là người phản ứng đầu tiên và cũng là người khéo léo nhất, cô chạy tới ngay lập tức và tìm hai đôi dép để đi trong nhà: “Dì Thư, xin lỗi dì, cháu không biết dì tới nên chưa kịp chuẩn bị.”
Lương Dược dở nhất là ở khoản giao tiếp với người lớn, huống hồ gì đây còn là mẹ ruột của Sở Trú, nói ra một câu mà cũng ấp úng!
“Không đâu, là tại dì không mời mà đến đấy chứ, cho nên dì mới là người cần phải xin lỗi.” Thư Hựu Mạn nhìn cô gái nhỏ xinh xắn đáng yêu, lại còn rất lanh lợi hiểu chuyện, đang chớp chớp đôi mắt trong sáng nhìn bà ấy với vẻ thận trọng, khiến bà ấy cực kỳ vui mừng, cô bé này giống người biết nói dối ở chỗ nào chứ? Đây rõ ràng là thuần khiết như một con cừu non mà.
Thư Hựu Mạn nghi ngờ Sở Trú đang nói dối bà ấy, cố ý gây chia rẽ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người!
Thư Hựu Mạn mang dép lê, mỉm cười thân thiện với cô: “Cháu tên là Lương Dược có phải không? Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau đấy, thường ngày con trai của dì vẫn được cháu đặc biệt chăm sóc.”
“Không có chuyện đó đâu ạ…” Lương Dược lắc đầu, có chút áy náy: “Anh ấy chăm sóc cháu nhiều hơn đấy ạ. À vậy… Dì có khát không ạ? Dì uống nước hay trà ạ, nhà cháu còn có cà phê nữa…”
Lương Dược nói xong thì bàn tay của cô đột nhiên bị giữ lại, lòng bàn tay ấm áp của Sở Trú áp vào những ngón tay lạnh lẽo của cô.
“Không cần phiền vậy đâu.” Sở Trú thấy cô sốt ruột đỏ cả mặt, siết chặt tay cô, ấm áp nói: “Bà ấy không để ý những chuyện này đâu.”
“Là con không để ý thì có, không biết lớn nhỏ gì cả!” Thư Hựu Mạn nhìn dáng vẻ tình tứ của anh thì tặc lưỡi, giọng điệu có ý trêu ghẹo.
“Nhưng nể tình cô gái nhỏ đáng yêu như vậy thì mẹ sẽ tha thứ cho con.” Thư Hựu Mạn mỉm cười xoa đầu Lương Dược: “Vừa nãy dì nghe thấy con muốn dọn ra ngoài sống, có muốn đến nhà dì ở không?”
“Dạ?” Lương Dược sững người, không phản ứng kịp.
Những người còn lại cũng cảm thấy rất hoang mang, mẹ Lương nhìn hai mẹ con Sở Trú bằng ánh mắt nghi hoặc, lập tức hỏi thẳng: “Bà là ngôi sao… Thư Hựu Mạn, có đúng không? Không quen không thân gì cả, thì bà dựa vào cái gì mà muốn đưa con gái của tôi đi, bà đến nhà chúng tôi làm gì?”
“Tôi là mẹ của Sở Trú…” Thư Hựu Mạn nhìn mẹ Lương, khẽ mỉm cười: “Không biết bà đã nghe nói chưa, con trai tôi đang hẹn hò với con gái của bà, cho nên tôi mới muốn sang thăm hỏi gia đình của ông bà một chút, tiện thể làm người mai mối…”
Bà ấy dừng lại một chút: “Ví dụ như là để cho hai đứa nó đính hôn trước chẳng hạn.”
Chương 56
“Đính, đính hôn?”
Tất cả mọi người trong nhà họ Lương, bao gồm cả Lương Dược đều sững sờ. Cô hoảng sợ nhìn Sở Trú hỏi: “Anh thật sự muốn đính hôn với em sao?”
Sở Trú im lặng một lúc rồi bình tĩnh đáp một tiếng: “Ừm.”
Mặc dù anh cũng vừa mới biết chuyện, nhưng biểu hiện của anh vẫn không thay đổi, giống như anh đã cùng Thư Hựu Mạn thảo luận xong từ lâu rồi.
Anh bình tĩnh nhìn Lương Dược hỏi: “Em không đồng ý à?”
“Vấn đề không phải là đồng ý hay không đồng ý.” Lương Dược bị anh dọa sợ: “Chúng ta còn quá nhỏ, như thế có sớm quá không?”
Sở Trú hơi nhíu mày lại: “Không phải em đã hứa sẽ ở bên anh suốt đời sao?”
“Em…”
“Em đổi ý rồi?”
“Hả?”
Lương Dược nghẹn lời.
Thư Hựu Mạn nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô gái nhỏ trước mặt, bà ấy không nhịn được nữa nên vươn tay nhéo nhẹ lên mặt của cô, cười nói: “Không có gì mà phải do dự, hai đứa không phải đều yêu thương lẫn nhau sao, quyết định càng sớm càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Ở bên kia, mẹ Lương mất một lúc lâu mới phản ứng lại, bà ta nhìn thấy Thư Hựu Mạn thân mật với Lương Dược như vậy, vừa sờ đầu vừa xoa xoa mặt, làm như bà ấy mới là mẹ của Lương Dược, mẹ Lương cảm thấy hơi khó chịu: “Không được, hai đứa nó vẫn còn nhỏ, yêu đương tôi còn phản đối chứ nói gì đến chuyện đính hôn hoang đường như vậy chứ?”
Bà ta nhướn mày: “Nhà các người giàu có như vậy, dù có nhìn như thế nào đi nữa thì con gái tôi cũng không xứng với con trai nhà các người, chúng tôi không dám trèo cao, mời về cho.”
Thư Hựu Mạn mỉm cười, gương mặt đẹp như tranh vẽ: “Có xứng hay không tôi đều hiểu rõ. Nếu tôi quan tâm đến điều kiện gia đình con bé thì tôi đã không tự mình đến thăm hỏi, miễn là con trai tôi thích tôi sẽ hoàn toàn ủng hộ, hơn nữa Dược Dược còn dễ thương như vậy… Đúng rồi, thực ra vừa nãy ở cửa tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, bà là mẹ của Dược Dược nhưng lại có rất nhiều thành kiến với con bé, còn muốn đuổi nó đi, nếu vậy thì bà để cho nó đi với tôi đi, dù sao thì bà cũng không cần nó nữa, còn chuyện nhà cửa bà không cần phải lo.”
Thư Hựu Mạn nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cách đây không lâu tôi đã mua một căn biệt thự ở bên bờ hồ thành Đông để làm nơi tổ chức đám cưới cho con trai tôi. Sau này khi hai đứa có con, tôi định sẽ mua thêm cho hai đứa một căn nhà ở khu trường học trong trung tâm thành phố, cho dù có sống ở đâu thì cũng sẽ không tệ hơn ở đây đâu, bà cứ yên tâm.”
Cả nhà họ Lương bị sự giàu có của bà ấy làm cho kinh ngạc, mặc dù Thư Hựu Mạn nói chuyện không nhanh không chậm, lịch sự lễ phép, nhưng những người ở đây đều có thể nghe hiểu là bà ấy đang châm chọc mỉa mai họ.
“Đúng rồi, bà vừa nói không ủng hộ chuyện hai đứa yêu đương đúng không?” Thư Hựu Mạn nhìn về phía mẹ Lương nói: “Tôi nghe con trai tôi nói em gái của Dược Dược đang tán tỉnh nó, bởi vì bà yêu cầu nên hai đứa nó đã đổi thân phận ở trường học cho nhau. Tại sao bà đồng ý để em gái của Dược Dược cùng con trai tôi ở bên nhau nhưng lại phản đối Dược Dược, không phải đều là con gái của bà sao?”
Mẹ Lương tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng: “Tôi đã nói là không được, Lương Dược là con gái của tôi, tôi bảo như thế nào thì nó phải làm như thế, bà ỷ bản thân có quyền có thể ngang nhiên đến nhà tôi cướp người, việc này so với việc cướp con gái nhà người ta thì có gì khác nhau? Tôi sẽ kiện bà, bà có tin không?”
Những lời này vừa được nói ra, không chỉ có Thư Hựu Mạn nhíu mày lại, mà vẻ mặt của Sở Trú và cả Lương Viễn Quốc ngồi ở bên kia đều trầm xuống.
Sở Trú bước lên một bước, vẻ mặt anh lạnh lùng định nói gì đó thì đã bị Thư Hựu Mạn ngăn lại, bà ấy dịu dàng nhìn về phía Lương Dược, che miệng cười nói: “Chênh lệch lớn thật, chúng tôi không phải đến cướp người, nếu Dược Dược không đồng ý thì không ai có quyền bắt nó đi cả, Dược Dược, cháu có đồng ý đi cùng dì không?”
Lương Dược nhìn sang mẹ Lương đang tức giận rồi đáp không một chút do dự: “Cháu đồng ý.”
Thư Hựu Mạn cười càng tươi hơn: “Làm con dâu của dì cháu cũng đồng ý chứ?”
“Vâng.” Lương Dược cảm nhận được bàn tay của Sở Trú đang nắm chặt lấy tay cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái rồi nắm lại tay anh và nói: “Đương nhiên là có, chỉ là…”
“Chỉ là…?” Lồng ngực Sở Trú đập rất nhanh, anh hơi sốt ruột.
Lương Dược thở dài: “Chỉ là vừa rồi dì nói đến nhiều nhà như vậy, nếu cháu đồng ý nhanh quá, chỉ sợ sẽ bị nói cháu vì mấy căn nhà đó mới ở bên anh ấy.”
Sở Trú sửng sốt, tâm trạng từ từ thả lỏng ra: “Người khác nghĩ như thế nào không quan trọng.”
Lương Dược không hài lòng lườm anh: “Lúc này không phải anh nên nói anh tin tưởng em sao?”
Sở Trú: “Ừm, anh tin tưởng em.”
Lương Dược: “Làm ơn nói chuyện chân thành một chút, cảm ơn.”
Thư Hựu Mạn cười ha hả nhìn hai đứa trẻ đang mắng yêu nhau, càng nhìn càng thấy xứng đôi, bà ấy nhìn mẹ Lương nói: “Bà cũng thấy rồi đấy, Dược Dược đã đồng ý, tôi không ép buộc nó.”
Mẹ Lương tức giận đến mức không nói nên lời, bà ta nhìn chằm chằm Lương Dược mắng: “Mày có còn biết xấu hổ là gì hay không? Cái loại ăn cây táo rào cây sung, đúng là tốn công nuôi lớn mày!”
Lương Dược mặc kệ bà ta, cô nói nhỏ Sở Trú và Thư Hựu Mạn rồi đi vào phòng để thu dọn hành lý của mình, cho dù hôm nay Sở Trú không đến cô cũng định dọn đi.
Lương Dược nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi kéo vali ra, khi đi ngang qua Lương Viễn Quốc cô ôm ông một cái rồi nói: “Ba, tạm biệt.”
“Con ở nhà người ta thì phải lễ phép một chút.” vẻ mặt Lương Viễn Quốc tràn đầy không nỡ: “Cũng không được tùy hứng như ở nhà.”
“Ba đừng lo lắng.” Lương Dược cười rồi nhìn về phía Lương Văn.
Đôi mắt của Lương Văn đỏ hoe, cô ấy chủ động ôm lấy cô: “Chị, chúc chị hạnh phúc.”
“Ừm.” Lương Dược vỗ vỗ vai em gái, cô hơi lo lắng cho cô ấy nên nói: “Em nên trọ ở lại trường.”
“Dạ?” Lương Dược sửng sốt.
“Ý kiến hay.” Lương Viễn Quốc cũng sợ mẹ Lương lại đánh Lương Văn nên ông vui vẻ nhìn Lương Văn nói: “Ngày mai ba sẽ liên hệ với nhà trường xem có ký túc xá cho con ở không.”
Lương Văn không có ý kiến gì: “Vâng.”
“Tại sao Văn Văn phải trọ ở trường?” Mẹ Lương không hài lòng nói: “Giường ở nhà lớn hơn, thoải mái hơn, bữa ăn cũng bổ dưỡng hơn, trường học có chỗ nào có thể so được cơ chứ?”
“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.” Lương Viễn Quốc không muốn tranh luận với bà ta nữa, ông nghiêm túc nhìn bà ta: “Trong thời gian con gái vắng nhà, chúng ta hãy nói chuyện cho rõ ràng. Sau này sẽ sống như thế nào, muốn ly hôn thì ly hôn như thế nào, tất cả đều phải nói cho rõ.”
Sau khi Lương Dược nghe xong những lời ông nói, trong lòng cô biết Lương Viễn Quốc không hề muốn ly hôn, ông yêu mẹ Lương hơn bất kì ai, vì vậy ông mới đưa ra kế sách tạm thời này, để bà ta và Lương Văn sống riêng ra, còn mình sẽ cùng mẹ Lương nói chuyện cho rõ ràng. Và Lương Văn có thể thuận lợi vượt qua cuộc thi Đại học, đến lúc đó thì tình hình sẽ khác.
Lương Dược hiểu suy nghĩ của ông nhưng không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho mẹ Lương. Sau khi tạm biệt ba và em gái, cô không thèm nhìn mẹ mình lấy một cái, dứt khoát đi theo Sở Trú, giống như lúc trước cô tự mình muốn rời đi.
Cô chưa bao giờ thay đổi.
Chiếc Honda màu trắng của Sở Trú đỗ ở dưới nhà.
Thư Hựu Mạn thản nhiên đẩy con trai mình lên ngồi ở ghế phó lái rồi kéo tay Lương Dược ngồi vào ghế sau. Bà ấy thấy con trai nhìn mình không mấy thân thiện, nói thẳng: “Mẹ chỉ mới cho con với Dược Dược đính hôn thôi, cũng đâu phải kết hôn, hai đứa còn nhỏ, con lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta. Con nhìn mẹ như thế làm gì, mẹ nói sai à?”
Sở Trú lạnh lùng quay đầu đi.
Thư Hựu Mạn lại mỉm cười nói với Lương Dược về chuyện trong nhà: “Thật ra trước đây dì vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng đáng tiếc là lại sinh ra một tên đầu gỗ, nên dì chỉ có thể đặt ước mơ có con gái của mình lên người con dâu thôi, tính tình của Sở Trú thì cháu cũng biết rồi đấy, lạnh như băng, dì đã từng nghĩ rằng cho dù trên đời này chỉ còn lại một người con gái nó cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng bây giờ dì mới phát hiện ra là mình sai rồi, bởi vì cháu chính là người con gái đó.”
Lương Dược ngại ngùng cười nói: “Không có chuyện đó đâu, cho dù không phải là cháu thì sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thích người khác thôi.”
“Không có đâu.” Thư Hựu Mạn kích động nói: “Nếu không có cháu, dì còn tưởng nó thích đàn ông nữa.”
Lương Dược: “…”
Sở Trú không chịu được nữa liền nói: “Mẹ, mẹ có thể im lặng được không?”
Lương Dược đã đến nhà Sở Trú rất nhiều lần, nên khi cô dọn vào ở thì không hề xa lạ. Để chào đón cô, Thư Hựu Mạn đã tự mình xuống bếp nấu nướng, kết quả như thế nào không cần nói cũng biết, chắc chắn rằng không thể ngon như đầu bếp chuyên nghiệp, Sở thiếu gia kén ăn, chỉ ăn một vài miếng rồi không đụng vào nữa, chấp nhận không ăn cơm.
Thư Hựu Mạn thấy Lương Dược liên tục gắp đồ ăn hoàn toàn không có vẻ ghét bỏ, trong lòng bà ấy vô cùng cảm động: “Dược Dược, không cần ép bản thân mình đâu, nếu không ngon thì đừng cố ăn.”
“Không đâu, cháu thấy rất ngon.” Trong lòng Lương Dược rất cảm động, cô cảm thấy mắt hơi cay cay nên cúi đầu xuống để che giấu, ăn hết đồ ăn không chừa lại một miếng rồi nói nhỏ: “Cháu rất thích.”
Thư Hựu Mạn vui vẻ nói: “Thật sao? Vậy từ nay về sau mỗi ngày dì đều sẽ nấu cho cháu ăn.”
“Vâng.” Lương Dược vui vẻ gật đầu.
Sở Trú: “…” Điên rồi.
Sau khi ăn xong, Lương Dược nhìn thấy ba của Sở Trú đã trở về. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba của anh, ông ấy mặc vest, đi giày da, rất lịch lãm phong độ. Khuôn mặt của ông ấy có nét giống với Sở Trú nhưng nhìn dễ gần thân thiện hơn nhiều. Cô cảm giác đây là một người ấm áp giống như ba cô vậy, nhưng ông ấy rõ ràng là thông minh hơn Lương Viễn Quốc nhiều, là một tinh anh của xã hội.
Sau khi ba Sở nghe về chuyện của cô, ông ấy dịu dàng nhìn cô cười nói: “Chào mừng cháu, cháu cứ coi đây là nhà của mình, đừng khách sáo, con trai chú tính tình không tốt lắm, lại để cháu phải gánh thêm phiền phức rồi.”
“Không đâu ạ.” Lương Dược lắc đầu: “Cháu và anh ấy cũng như nhau thôi.”
Sau khi thật sự được tiếp xúc với ba mẹ của Sở Trú cô mới biết tại sao Sở Trú tuy trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng tính cách của anh không hề méo mó, vặn vẹo. Mặc dù bề ngoài anh lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng dịu dàng. Đó có lẽ là thành quả của việc chăm sóc rất cẩn thận, tỉ mỉ của ba mẹ anh. Gia đình họ thực sự hòa thuận hạnh phúc, hạnh phúc hơn nhiều so với những gia đình giàu có mà cô thấy trên TV.
“Nói xong chưa?” Sở Trú không kiên nhẫn được nữa, anh nắm lấy cổ tay Lương Dược nói: “Bọn con còn có chuyện cần nói, về phòng trước.”
“Có, có chuyện gì vậy?” Lương Dược lắp bắp hỏi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ bậy bạ, chẳng lẽ là anh không kiểm soát được nữa nên muốn đưa cô về phòng âu yếm?
Tuy là sau khi đồng ý dọn đến đây thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ thì có nhanh quá không? Hơn nữa ba mẹ anh vẫn đang ngồi ở trước mặt.
Thư Hựu Mạn và ba Sở cũng cảm thấy chưa thích hợp, ba Sở do dự nói: “Sở Trú, hai đứa vẫn…”
Ông ấy chưa kịp nói xong đã bị Sở Trú cắt ngang lời, anh bình tĩnh nhìn Lương Dược nói: “Bài tập hôm nay của em làm xong chưa?”
Lương Dược ngẩn người ra: “Chưa.”
Sở Trú gật đầu: “Về phòng anh làm đi, làm xong anh sẽ đưa thêm hai tờ bài thi cho em làm, trong đêm nay phải làm xong hết.”
Lương Dược: “…”
Thư Hựu Mạn và ba Sở: “…”
“Vâng…” Những suy nghĩ mơ mộng của Lương Dược tan biến, đột nhiên cô cảm thấy tương lai của mình thật tăm tối, cô nói: “Tất cả nghe thầy hết.”
Thư Hựu Mạn nhìn con trai mình đưa bạn gái về phòng… học tập.
“Không phải chứ?” Bà ấy nghi ngờ nhìn ba Sở nói: “Nó thực sự là con trai của tôi sao? Không phải lúc ở trong bệnh viện bế nhầm rồi chứ? Nó sẽ không ngu ngốc đến mức dùng việc học tập để tán gái đấy chứ?”
“Tôi cảm thấy khá ổn.” Ba Sở hài lòng nói: “Đúng là con trai của tôi, yêu đương cũng không giống như những người khác.”
Thư Hựu Mạn lẩm bẩm: “Tôi không dám tưởng tượng luôn, khi ông theo đuổi tôi đều dùng hoa hồng, đá quý, miệng ông lúc nào cũng giống như bôi mật vậy, những lời yêu thương mỗi ngày đều không giống nhau, tại sao cái này nó không được di truyền từ ông nhỉ? Chúng ta cũng không ép nó phải học tập.”
Ba Sở lắc đầu: “Nó tự giác như thế cũng tốt, hai đứa bây giờ tất nhiên phải đặt việc học tập lên đầu, bà đừng gây thêm phiền phức cho hai đứa nó nữa.”
“Không được, để tôi đi xem xem.” Thư Hựu Mạn không phục nói: “Tôi không tin nó không động lòng.”
*
Lương Dược không bắt đầu học ngay, lúc Sở Trú sắp kéo cô vào phòng, Thư Hựu Mạn đột nhiên gọi lại: “Dược Dược, cháu có muốn tắm trước khi học không?”
“Có ạ.” Lương Dược gật đầu, cô nói một tiếng với Sở Trú rồi đi qua.
Thư Hựu Mạn đưa cô vào phòng tắm, dạy cô cách sử dụng bình nóng lạnh, sau đó đưa cho một chiếc váy xinh đẹp: “Lát nữa cháu mặc cái này vào để Sở Trú nhìn.”
Lương Dược hơi sửng sốt, cô cầm lấy váy rồi hỏi: “Mặc cái này vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy ạ?”
“Đây là chiếc váy mà đạo diễn đã tặng cho cô lúc đi đóng phim.” Thư Hựu Mạn mỉm cười rồi nói: “Kích cỡ quá nhỏ nên cô rất ít khi mặc nó, cháu mặc thử xem, chắc chắn nó rất hợp với cháu.”
Sở Trú ở trong phòng đọc sách chờ Lương Dược quay trở lại, đợi gần nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Anh hơi sốt ruột định đặt sách xuống rồi định đi ra ngoài xem thử nhưng anh vừa đứng dậy thì cửa từ từ mở ra.
Anh chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy một màu đỏ tươi.
Lương Dược từ từ bước vào, mái tóc đen, đôi môi đỏ mọng, nhìn vô cùng xinh đẹp, cô mặc một chiếc váy màu đỏ, hai dây mỏng manh làm lộ ra xương bướm mảnh mai, eo được thắt một chiếc dây màu đỏ, đường cong cơ thể của cô rõ nét, hiện lên rất mê người.
Hô hấp của Sở Trú như ngừng lại, anh nhìn thiếu nữ đang mỉm cười híp mắt nhìn anh, ngón tay cô cố ý vén tà váy lên để lộ ra bắp chân xinh đẹp cân đối.
“Thầy, chúng ta học bài thôi.”