Chương 49
Cơ thể Sở Trú cứng đờ.
Thân thể thơm tho của cô gái chủ động dán lên người anh, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh giống như chú mèo làm nũng trong lòng anh, cô cố tình nói nhỏ nhẹ, chữ cuối kéo dài êm tai, như bánh ngọt được quét mật ong, ngọt đến mức khiến say lòng người.
“Trú Trú, chúng ta không học nữa được không?”
Lương Dược dán sát vào người anh như vậy đương nhiên cô cảm nhận được cơ thể đã trở nên cứng đờ của anh, cô cong khóe môi, đáy mắt hiện lên ý cười xảo quyệt.
Cô biết chắc chắn đàn ông sẽ không cưỡng lại được phụ nữ làm nũng.
Lương Dược tấn công mạnh hơn, cô càng ôm chặt anh, đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve phần da sau gáy đang kéo căng của anh, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: “Có được không?”
Cô đoán chắc anh sẽ không dám làm bậy với cô nên mới dám không biết sống chết mà khiêu khích khắp nơi.
“… Được.”
Giọng Sở Trú vừa trầm vừa khàn đáp lại, anh cụp mắt quan sát con người không biết điều mà đi quyến rũ người khác này, khóe mắt cong lên cười giống như một con hồ ly.
Thân thể của cô mềm mại đến khó tin, ôm chặt lấy anh, mùi hoa hồng nồng nàn cứ hết đợt này tới đợt khác quấn lấy anh khiến chóp mũi anh chỉ có mùi hương của cô, giác quan trở nên vô cùng nhạy cảm, tim cũng đập mạnh hơn một chút.
Anh ngắm nhìn cô giống như đang nhìn một chiếc bánh ngọt mỹ vị tinh xảo.
Khiến người ta rất muốn… Nuốt sạch vào bụng.
Sở Trú nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, ánh mắt sâu xa mà khó hiểu, hầu kết vô thức cuộn lên cuộn xuống.
“Thật sao?”
Nghe được anh đồng ý, ánh mắt Lương Dược sáng rực lên, lập tức buông anh ra: “Cậu đồng ý rồi, không được thay đổi nhé!”
“Đương nhiên.” Sở Trú mất hết kiên nhẫn, anh cúi người xuống hôn lên trán cô, động tác dịu dàng mà kiềm chế, mang sự yêu thương nồng nàn da diết.
Môi anh nóng bỏng ướt át không ngừng hôn xuống, hôn lên đôi mắt đen láy của cô, hôn lên chiếc mũi thanh tú, rồi chuẩn xác dừng trên đôi môi đỏ mọng mê người của cô.
Đầu tiên, anh nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó ngậm lấy nó, không chút bài xích mà hôn cô, giọng anh khàn khàn lẩm bẩm: “Đã nói rồi, hôn một trăm cái, một cái cũng không thể thiếu.”
“Đừng…”
Hiếm khi thấy nụ hôn của anh dịu dàng như vậy, trong lòng Lương Dược phản kháng vài giây rồi sau đó lập tức thuận theo ý anh. Cô giống như bị mê hoặc, tay ôm lấy cổ anh, hoàn toàn nghe theo tiếng gọi của con tim, nhắm mắt lại mặc cho anh hành động, thậm chí còn chủ động hé miệng đáp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thanh tú của cô dần dần trở nên đỏ ửng xinh đẹp, bây giờ cô không trang điểm nhưng giữa lông mày vẫn mơ hồ lộ ra một chút quyến rũ, đẹp tới mức động lòng người.
Sự ngoan ngoãn dịu dàng của cô đã đốt cháy sợi dây lý trí còn sót lại của Sở Trú, đáy mắt dần dần nhiễm một màu đỏ tươi, rốt cuộc anh không thể kiềm chế được bản thân, khớp xương tay rõ ràng nắm chặt bả vai của cô, hôn cô sâu hơn, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Đột nhiên động tác của anh trở nên mãnh liệt, hôn rất sâu, mạnh mẽ càn quét khắp khoang miệng cô.
Lúc bắt đầu Lương Dược vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao trước đây anh cũng thích hôn như vậy, tuổi còn trẻ mà kỹ thuật hôn giống như người từng trải, từ trong ra ngoài anh đều phải liếm một lần, thử qua các kiểu khác nhau nhiều vô số.
Nhưng dần dần, cô phát hiện anh có gì đó không bình thường, nhiệt độ cơ thể anh nóng đến kinh người, hai bàn tay nắm chặt bả vai cô giống như bàn ủi, vừa nóng vừa nặng.
Hình như anh đang cố gắng kiềm nén thứ gì đó, anh dùng sức rất lớn, bả vai cô cũng hơi đau nhói, quần áo cô cũng nhanh chóng bị anh kéo xuống.
Mức độ kịch liệt không bằng trước đây.
Lương Dược đã hơi không chịu nổi.
Anh hôn cô hồi lâu mà vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại mà còn không ngừng áp sát vào cô, Lương Dược cảm thấy bản thân cũng hô hấp khó khăn, cô kịch liệt thở dốc, khó chịu đẩy anh ra: “Sở Trú, đủ rồi, tôi đau quá.”
Giọng cô gái không được ổn định, mềm mại giống như không còn chút sức lực còn mang theo chút oán trách.
Nghe được âm thanh của cô, đầu óc Sở Trú cũng đã tỉnh táo hơn một chút. Anh mạnh mẽ giữ vững lý trí đứng lên khỏi người cô, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì hô hấp hoàn toàn ngừng lại.
Quần áo cô gái không chỉnh tề, mái tóc đen lộn xộn, ánh mắt cô đầy tủi thân nhìn anh, hai mắt đen láy như chứa đựng lớp sương mù, đôi môi đỏ mỏng bị chảy máu, vết cắn mút hiện lên rõ ràng.
Hôm nay cô mặc chiếc váy có dây đeo, động tác vừa rồi quá mạnh nên khuy cài ở cổ áo không cẩn thận bị kéo bung ra, dây đeo cũng trượt xuống bả vai cô, trước ngực lộ ra một mảng da thịt trắng nõn như tuyết, thậm chí Sở Trú còn nhìn thấy dây áo ngực màu đen của cô.
Đầu của anh ầm một tiếng vội vàng buông tay khỏi bả vai cô, lòng bàn tay run rẩy.
Cuối cùng Lương Dược cũng được tự do, cô há miệng to hít thở. Nhưng cô lại phát hiện biểu cảm của anh không bình thường, cô lập tức cúi đầu thì nhìn thấy khuy áo ở cổ đã bị bung ra, cũng may chỉ để lộ phần áo ngực, còn bộ phận quan trọng không bị hở ra. Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc cô muốn nâng tay kéo lại áo thì chợt nghe thấy Sở Trú cúi đầu nói một câu: “Đừng cử động.”
“Hả?” Lương Dược ngốc nghếch nhìn anh nhưng chỉ thấy anh duỗi tay tới, người thiếu niên nghiêm mặt, kiềm chế lại những xúc động của mình để cài lại khuy cổ áo cho cô.
Trước đó cô còn cởi một khuy trên cùng bởi vì bị bó vào cổ, nhưng anh ngược lại cài hết toàn bộ khuy áo lên để che lại toàn bộ phần da thịt.
Anh vừa cài vừa thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Giọng nói khàn đến đáng sợ.
Nói xong anh còn nghiêm túc kéo dây đeo bị trượt khỏi vai cô về nơi ban đầu, động tác thận trọng dường như còn ẩn giấu sự tôn trọng trong đó.
“Không, không sao.”
Lương Dược vừa ngại ngùng lại vừa hoảng hốt, cô biết anh không cố ý nên cũng không có ý trách anh, nhưng vì sao anh phải giúp cô mặc quần áo chứ!
Việc này so với cởi đồ còn càng làm người ta cảm thấy xấu hổ đấy!
Giống như bọn họ thật sự vừa làm cái gì đó.
Nhưng vừa rồi rõ ràng họ chỉ hôn thôi!
Chỉ hôn môi thôi mà!
Tại sao anh làm mọi việc trở nên sắc tình như vậy chứ?
“Này, sao cậu…” Hàng mi của Lương Dược run rẩy, cô cụp mắt không dám nhìn anh nhưng lại cảm thấy lúc này không nên luống cuống nên lại đánh liều nhìn về phía anh. Lúc này cô mới nhìn rõ dáng vẻ của anh, tiếng nói của cô hơi dừng lại một chút, thấp giọng nói: “Sao đổ nhiều mồ hôi thế…”
Sở Trú lúc này giống như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt, cả trán đều là mồ hôi, mái tóc đen cũng ướt nhẹp dính trên mặt nên có chút hỗn loạn, mồ hôi không ngừng chảy xuống mũi anh tạo nên sức quyến rũ khó nói nên lời.
Cho dù Lương Dược phản ứng chậm chạp đến đâu thì cũng biết anh đang gặp chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, gấp gáp nói: “Cậu, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Sau khi Sở Trú xác nhận cô đã ăn mặc chỉnh tề mới đứng dậy khỏi giường, cố gắng ổn định giọng nói: “Chúng ta tiếp tục học bổ túc.”
Lương Dược: “…” Cô thật sự phục anh rồi, anh là người sói à?
Nhưng cô đã có kinh nghiệm rồi nên không dám trêu chọc anh nữa, cô nghe lời im lặng đứng dậy khỏi giường, ngồi vào trước bàn học cầm sách Ngữ văn.
Cô không dám nói một câu, sợ kích động tới con sói này.
Nhưng Sở Trú không hề bình tĩnh như cô nghĩ, anh nhìn Lương Dược chuyên tâm học hành thì động tác dừng lại một chút, rồi anh làm như không có việc chuyện gì rời khỏi phòng.
Lương Dược ngẩng đầu liếc mắt qua, cô thấy anh đi tới ban công, đầu tiên là mở cửa sổ hóng gió rồi sau đó lại châm một điếu thuốc để hút.
Hình như rất khó chịu thì phải…
Lương Dược giả vờ như không biết chuyện gì thu ánh mắt lại, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ ửng lên.
Vốn dĩ hiện tại cô không thể đọc sách vì trong lòng còn rối bời hơn lúc trước, khi cô đang ngẩn người nhìn quyển sách Ngữ văn thì nhận được điện thoại của Lương Văn.
“Chị, em có thể dẫn bạn học nam về nhà không?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ mang theo chút do dự vang lên.
“Có thể, em không cần hỏi ý kiến của chị.” Lương Dược lơ đễnh hỏi: “Em muốn dẫn ai về?”
Lương Văn: “Chị cũng biết người này, chính là Lâm Hàn Hi, cậu ta nói cũng muốn tham dự cuộc thi trao đổi học sinh nên muốn em giúp cậu ta học thêm.”
“…” Trong nháy mắt, biểu cảm của Lương Dược trở nên lạnh lùng: “Chị có thể rút lại câu nói vừa rồi được không?”
Lương Văn: “Dạ?”
“Chị nói đùa thôi.” Lương Dược thở dài: “Nhưng Lâm Hàn Hi… Chị đoán chắc chắn là cậu ta thích em, em cần phải biết rõ.”
Lương Văn im lặng một chút rồi mới nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng, em biết.”
Lương Dược hơi bất ngờ, cô còn tưởng em gái ngốc của cô không nhìn ra được: “Nếu vậy thì em cứ dẫn cậu ta về đi, em đã lớn rồi, nếu em muốn làm chuyện gì thì cứ tự mình quyết định.”
Lương Dược: “Tuy rằng chị thấy Lâm Hàn Hi cũng không tốt cho lắm, có lẽ ba cũng sẽ thấy như vậy, nhưng nếu em thích thì chị vẫn luôn đứng về phía em.”
“Vâng, cảm ơn chị.” Lương Văn cười một tiếng rồi cúp điện thoại.
“…” Lương Dược càng không có tâm trạng đọc sách, nếu em gái thích Lâm Hàn Hi, vậy thì cậu ta rất có khả năng sẽ trở thành em rể mới của mình nhưng nghĩ đến những khúc mắc trước đây của hai bọn họ thì cô càng nghĩ càng tức, mẹ nó, ngay cả cô mà Lâm Hàn Hi còn không đánh lại, sau này làm sao có thể bảo vệ em gái chứ?
Cô mải mê suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân đi vào, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Sở Trú đã hút xong điếu thuốc rồi đi vào. Biểu cảm của anh không khác gì bình thường, khôi phục lại vẻ lạnh lùng trước sau như một, giống như sự mất kiểm soát của anh vừa rồi đều là ảo giác của cô.
“Đọc thuộc lòng rồi sao?” Sở Trú cầm lấy quyển sách Ngữ văn từ tay cô, giọng nói giống như đang xử lý công việc: “Tôi kiểm tra bài, bây giờ đọc lại một lần đi.”
Ngay cả một chữ Lương Dược cũng chưa đọc: “… Tôi vẫn chưa bắt đầu học thuộc.”
“Cho cậu thêm nửa tiếng nữa.” Vẻ mặt Sở Trú lạnh lùng, giống như sự dịu dàng với cô vừa nãy chỉ là biểu hiện giả dối: “Nếu không học thuộc thì chép phạt ba lần.”
Lương Dược: QAQ
Đàn ông dục cầu bất mãn* thật đáng sợ.
(*) ý chỉ làm việc gì đó muốn đạt thành ngay, nếu không thành công thì sẽ dùng một thái độ tiêu cực để lấy lại tâm lý cân bằng. Một ý khác chỉ dục vọng khó lấp đầy, luôn không thể thỏa mãn, muốn được nhiều hơn nữa.
Chương 50
Trong lúc Lương Dược vừa học thuộc lòng vừa chép lại thì nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, Lương Văn đã dẫn Lâm Hàn Hi về nhà.
Ở xa mà cô cũng nghe được giọng nói của Lâm Hàn Hi: “Khi nào ba mẹ cậu trở về?”
Chuẩn xác giẫm vào bãi mìn.
Giọng của Lương Văn rất hờ hững: “Không biết.”
Lâm Hàn Hi vô cùng hớn hở: “Chúng ta học bổ túc ở đâu? Ở phòng cậu sao?”
Lương Văn: “Phòng khách.”
“…”
Từ lúc Lương Dược chào đời tới nay thì đây là lần duy nhất cô cảm thấy em gái thông minh hơn mình. Đến bây giờ cô vẫn không hiểu tại sao mình lại dẫn Sở Trú vào phòng để học bổ túc, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?
Ban đầu cô nghĩ rằng Lương Văn dẫn Lâm Hàn Hi tới thì có thể làm giảm bớt tình trạng nước sôi lửa bỏng của cô vì cửa phòng cô mở ra nên bên ngoài có thể nhìn rõ bên trong.
Lâm Hàn Hi không phụ sự mong mỏi của cô, anh ta quả nhiên đã nhìn thấy cô và Sở Trú hơn nữa còn ra vẻ thân thiết lên tiếng chào hỏi: “Chị đang ở nhà sao?”
Lương Dược bị một tiếng ‘Chị’ của anh ta làm cho cô thấy buồn nôn, cô còn chưa kịp nói câu nào thì Sở Trú đã giúp cô lạnh lùng đáp lại một tiếng với Lâm Hàn Hi rồi đóng cửa lại.
“…”
Trong phòng khách, Lâm Hàn Hi khó hiểu hỏi Lương Văn: “Người đàn ông kia là ai?”
Lương Văn nghiêm túc nói: “Anh rể.”
Lâm Hàn Hi hơi giật mình: “Người đàn ông mà có thể khiến Lương Dược khuất phục chắc đánh nhau giỏi lắm hả?”
“Chuyện này tôi không biết.” Lương Văn lắc đầu: “Dù sao cũng chắc chắn là giỏi hơn cậu.”
“…” Lâm Hàn Hi hơi nheo mắt lại: “Tuy là anh rể, nhưng cậu khen người đàn ông khác ở trước mặt tôi như vậy cũng không được hay lắm nhỉ?”
“Vốn dĩ là vậy mà.” Lương Văn nhỏ giọng nói thầm, cô ấy lấy ra quyển sách giáo khoa và bài thi trong ba lô ra: “Được rồi, chúng ta học thôi.”
Cô ấy ngồi trên ghế sô pha rồi lấy những thứ cần thiết đặt trên bàn trà.
“Ừ.” Lâm Hàn Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô ấy.
Lương Văn giảng đề cho anh ta, cứ giảng mãi đến khi cô ấy phát hiện hai mắt anh ta sáng rực đang nhìn mình chằm chằm: “Cậu nhìn tôi làm gì, nhìn đề đi.”
Lâm Hàn Hi cười xấu xa: “Cậu thật đẹp.”
Gương mặt Lương Văn dần đỏ ửng lên: “Cậu nghiêm túc nghe giảng đi, tôi vừa giảng đến chỗ nào rồi?”
Lâm Hàn Hi trả lời rất trơn tru: “Tính chất tập hợp.”
Thật sự trả lời đúng rồi…
Trong lòng Lương Văn thầm kinh ngạc.
Lâm Hàn Hi nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô ấy thì liếm môi cười hai tiếng: “Cô giáo Lương, trả lời đúng có thưởng không? Hôn… tôi cũng không hy vọng lắm nhưng có thể ôm một cái không?”
“Ví dụ như là…” Cậu ta chỉ câu cuối của bài thi, cũng là câu khó nhất: “Nếu tôi có thể giải được thì cậu để tôi ôm cậu một cái được không? Hoặc là cậu ôm tôi cũng được.”
“Biến thái!” Lương Văn đỏ mặt, cô ấy vừa xấu hổ lại vừa cảm thấy hoang mang: “Có phải cậu đều biết làm không?”
“Không có, do cậu giảng rất dễ hiểu.” Lâm Hàn Hi lén lút vươn tay muốn ôm eo cô ấy, nhưng một giây sau Lương Văn đã đứng dậy khiến tay anh ta ôm vào khoảng không.
“Như vậy không được.” Lương Văn xấu hổ không dám nhìn anh ta: “Trình độ của tôi không đủ để dạy cậu, câu mà cậu vừa nói tôi cũng không giải được, hay là chúng ta đi hỏi anh rể đi.”
Lâm Hàn Hi: “?”
“Anh rể rất lợi hại.” Lương Văn nói: “Cậu ấy ở Nhất Trung được gọi là học thần, học giỏi hơn tôi nhiều, ngay cả câu hỏi mà giáo viên không biết cũng sẽ hỏi cậu ấy.”
“…”
Mặt Lâm Hàn Hi sa sầm lại.
Cảm ơn, anh ta đã bị chọc tức rồi.
*
Trong phòng Lương Dược.
Trải qua chuyện xấu hổ vừa rồi, Lương Dược không dám ầm ĩ cũng không dám đùa nghịch nữa. Cô vô cùng chuyên tâm học tập, Sở Trú muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó, cực kỳ nghe lời.
Khi Sở Trú yêu cầu cô giải một đề toán, cô cũng ngoan ngoãn làm theo không cãi lại, cô như vậy làm Sở Trú thấy hơi không quen: “Đột nhiên cậu làm sao vậy?”
Lương Dược cúi đầu: “Biểu đạt thành ý của tôi.”
“Gì cơ?”
“Vừa rồi…” Lương Dược vẫn không nhịn được nói ra: “Cậu còn khó chịu không?”
Lúc đầu Sở Trú vẫn không hiểu gì cho tới đi cô dè dặt hỏi một câu: “Có cần tắm nước lạnh không?”
Cuối cùng Sở Trú cũng hiểu được cô đang nói gì, anh bật cười: “Cậu rất hiểu mấy chuyện này nhỉ?”
Lương Dược: “Trong tiểu thuyết đều viết như vậy.”
“Không cần.” Ngón tay Sở Trú chỉ vào tờ đề thi: “Bắt đầu làm đi.”
“Không cần là có ý gì?” Lương Dược thấy kỳ lạ nên nhất quyết không tha, cô hơi tò mò: “Đã ổn rồi sao? Nhanh như vậy à?”
Sở Trú ngừng một lát, mặt không chút thay đổi nhìn cô: “Cậu rất muốn biết?”
“Xin lỗi.” Lương Dược ý thức được việc quả thật thảo luận chuyện này với nam sinh thì không hay lắm, vành tai cô đỏ ửng: “Tôi chỉ là, chỉ là muốn biết chừng mực của cái đó ở đâu, nhìn cậu khó chịu như vậy trong lòng tôi cũng hơi áy náy.”
Sở Trú thấy bộ dạng rầu rĩ của cô thì cảm thấy trong lòng ấm áp, anh vừa định nói không sao thì lại nghe cô lên tiếng: “Sau này tôi không hôn cậu nữa.”
Mặt Sở Trú trầm xuống: “Cậu dám.”
Anh vừa nói xong thì nghe thấy tiếng ai gõ cửa phòng, giọng nói nhỏ bé yếu ớt của Lương Văn truyền tới: “Chị, em có thể vào trong không?”
Lương Dược trả lời: “Có thể.”
Sau đó, Lương Văn và Lâm Hàn Hi cùng đẩy cửa bước vào.
“Chị, bọn em có thể học chung với hai người không?” Lương Văn bị Lâm Hàn Hi thả thính tới mức lòng dạ rối bời, cô ấy nhìn về phía Lương Dược giống như đang cầu xin sự giúp đỡ.
Sở Trú không cần suy nghĩ đã muốn từ chối nhưng Lương Dược gấp gáp giành nói trước anh: “Đương nhiên là được rồi.”
Sở Trú: “…”
Ngay sau đó, đang yên lành phụ đạo một một đã biến thành mở ra lớp học một dạy ba học, phòng Lương Dược hơi nhỏ nên mọi người phải di chuyển ra phòng khách.
Hai thiếu niên vẻ mặt không vui ngồi cạnh nhau nhìn cặp chị em sinh đôi nhà họ Lương ngồi phía đối diện.
Lương Văn thấy có nhiều người ở đây thì cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy ngẩng đầu nhìn thì cũng phát hiện vẻ mặt của chị mình cũng giống như vừa trút được gánh nặng.
“Vậy bắt đầu học thôi.” Lương Dược vừa làm đề ở trên bàn trà vừa nói: “Tôi làm bài trước, nếu câu nào không biết thì sẽ hỏi các cậu.”
Đương nhiên mọi người cũng không có ý kiến gì, tất cả vùi đầu làm bài tập của mình.
Lâm Hàn Hi nhìn thấy Lương Văn đang giải câu cuối của đề thi, chính là câu mà cô ấy vừa nói không biết giải. Vì anh ta không cho cô hỏi Sở Trú nên cũng đành bắt đầu giải đề này.
Hừ, quả nhiên không biết làm.
“Người anh em, câu này giải thế nào?” Lâm Hàn Hi vứt bỏ liêm sỉ cầm đề hỏi Sở Trú: “Chỉ tôi một chút đi.”
Anh ta định học rồi chỉ lại cho Lương Văn.
Sở Trú cúi đầu im lặng đọc sách, sườn mặt anh lạnh lùng, không thèm để ý tới anh ta.
Lâm Hàn Hi thử thay đổi cách xưng hô: “Anh rể?”
Sở Trú ngừng một lát rồi điềm nhiên như không có chuyện gì ngẩng đầu lên: “Câu nào?”
Lâm Hàn Hi: “…”
Bởi vì có em gái bên cạnh nên chỗ nào Lương Dược không biết thì sẽ hỏi luôn cô ấy nên rất ít khi nói chuyện với Sở Trú.
Tầm mắt Sở Trú chưa từng rời khỏi cô.
Cô gái nằm trên bàn giải đề, mặt mũi thanh tú, làn da trắng nõn như sứ, dáng vẻ cô nghiêm túc giải đề còn cực kỳ sáng sủa.
Sở Trú nhìn thấy cô như vậy thì tim đập loạn xạ, chẳng cần phải ôm hôn thân mật, bởi vì sự tồn tại của cô chính là cám dỗ lớn nhất.
Anh kiềm chế thu hồi tầm mắt lại.
“Trú Trú, Trú Trú!” Lương Dược phấn khích gọi anh.
Sở Trú lại nâng mắt lên nhìn cô.
Lương Dược vui vẻ giơ tờ đề rồi chỉ vào một câu hỏi khó: “Tôi tự giải được rồi nè!”
Sở Trú nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Rất giỏi.”
*
Trải qua nửa tháng học bổ túc với cường độ cao, thành tích của Lương Dược và Lâm Hàn Hi đều tăng lên rất nhiều. Tuy bọn họ đều cố gắng hết sức nhưng cũng không thể tăng thành tích một mạch lên sáu trăm điểm. Hai người họ tham gia cuộc thi trao đổi học sinh, Lương Dược thi được 401, Lâm Hàn Hi thi được 412, cả hai đều không được chọn.
Ngày công bố thành tích, Sở Trú đến đến văn phòng hiệu trưởng tìm ông ấy để xin ông ấy có thể phá lệ cho Lương Dược được đi trao đổi.
“Không được.” Tất nhiên thầy hiệu trưởng không đồng ý: “Quy tắc là quy tắc, em ấy không thi đậu thì không được đi, không thương lượng gì hết.”
Sở Trú gật đầu, anh không quan tâm nói: “Vậy em đi qua đó.”
Thầy hiệu trưởng không phản ứng kịp: “Đi đâu?”
“Cửu Trung.” Sở Trú thản nhiên nói: “Em cũng tham gia cuộc thi, hơn nữa còn thi đậu.”
“Vô lý!” Thầy hiệu trưởng giận dữ đập bàn: “Em là trụ cột của Nhất Trung mà bây giờ lại đến Cửu Trung thì còn ra thể thống gì nữa? Tuyệt đối không được đi!”
Sở Trú nói: “Em thi đậu, tại sao lại không được đi?”
“Đây là vấn đề đậu hay không đậu sao?” Thầy hiệu trưởng tức giận nói: “Với hoàn cảnh học tập đó của Cửu Trung thì làm sao em có thể quen được hả? Hơn nữa em còn vì một nữ sinh! Em đến trường để học hay đến để yêu đương? Tôi nói không được là không được, muốn đi thì kêu ba mẹ em nói chuyện với tôi!”
Sở Trú nghe vậy thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại cho ông ấy.
Thầy hiệu trưởng ngẩn người: “Em, em làm cái gì vậy?”
“Không phải thầy muốn nói chuyện với ba mẹ em sao?” Sở Trú nhìn ông ấy: “Đây là số điện thoại của mẹ em, để tránh lãng phí thời gian thì thầy gọi luôn bằng điện thoại em đi.”
“…”
Cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng nhớ tới người mẹ là ngôi sao có tư tưởng kỳ lạ của anh. Lần họp phụ huynh trước, ông ấy một mình đến tìm mẹ của Sở Trú để nói về tình hình học tập của anh, nhưng ngay từ đầu mẹ Sở không hề quan tâm việc này, bà ấy còn nói cho dù thi tốt thì được gì chứ, tìm được vợ chẳng phải tốt hơn sao.
Bà ấy còn cảm thán nói: “Tôi cũng không trông cậy sau này con mình có tiền đồ xán lạn, chỉ cần nó sống bình an, sau này lấy một người vợ xinh đẹp rồi sinh một đứa nhóc mũm mĩm, cứ hạnh phúc sống cuộc đời của mình là được rồi.”
Hiệu trưởng nghẹn lời, không biết nói gì.
Sao lại có ba mẹ lạc quan như vậy chứ, cho dù có tiền cũng không thể tùy hứng vậy chứ, Sở Trú không bị dạy hư quả là một kỳ tích!
Hiệu trưởng không hề nghi ngờ, nếu mẹ Sở biết con mình đến Cửu Trung vì một nữ sinh thì chắc chắn không cần Sở Trú tự mình qua đó, bà ấy nhất định sẽ đóng gói anh chuyển qua.
“Hiệu trưởng?” Sở Trú thấy ông ấy im lặng thì lên tiếng nhắc nhở.
“Từ từ, để tôi cân nhắc một chút.” Thầy hiệu trưởng đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Em nhất định phải ở cùng một chỗ với nữ sinh kia à?”
Sở Trú “vâng” một tiếng, giọng nói lạnh nhạt: “Cô ấy không qua được thì em qua, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Thầy hiệu trưởng nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài một hơi: “Được rồi.”
Sở Trú gật đầu, nhận lại điện thoại: “Cứ vậy đi ạ, thứ hai em sẽ đến Cửu Trung.”
Nói xong anh định rời đi.
“Quay lại quay lại, ai cho phép em đến Cửu Trung? Đưa Thẩm Thần cho bọn họ còn chưa đủ sao? Em còn muốn qua đó giúp một tay à? Tôi đào tạo các em hoàn toàn không dễ dàng gì, sao có thể cho ông già bên Cửu Trung đó lợi dụng chứ!” Thầy hiệu trưởng hừ một tiếng: “Tôi nói, tôi đồng ý để nữ sinh kia vào Nhất Trung.”
Sở Trú sững sờ.
Thầy hiệu trưởng trừng mắt: “Nhưng hai em ở trường học phải chú ý một chút, nếu các em có hành động thân mật gì mà bị tôi bắt được thì tôi chắc chắn sẽ bị xử phạt theo quy định!”
Sở Trú im lặng hai giây rồi nói: “Cảm ơn hiệu trưởng.”
*
Sau khi công bố thành tích, Lương Dược vô cùng buồn bã, cô về nhà ngồi luôn lên giường, lấy chăn bông cuộn cả người lại thành hình tròn.
Lương Văn ở bên cạnh an ủi cô: “Chị, chị đã làm bài rất tốt rồi, còn tăng hơn hẳn hai trăm điểm, cho dù không được đến Nhất Trung thì cũng không sao đâu, anh rể nhất định sẽ không vứt bỏ chị.”
“Ai quan tâm chuyện đó chứ.” Giọng nói Lương Dược ong ong truyền ra từ phía chăn bông, cực kỳ xấu hổ nói: “Cmn, chị còn thua điểm Lâm Hàn Hi, mấy ngày nay cậu ta có chăm chỉ như chị đâu, vậy mà lại hơn chị những mười điểm!”
Lương Văn: “… Có thể do cậu ta may mắn.”
Chăn bông nhỏ xấu hổ tức giận vùng vẫy: “Dù sao chị cũng không còn mặt mũi gặp người khác nữa!”
Đột nhiên điện thoại Lương Dược vang lên.
Lương Văn thấy cô nằm bất động thì lấy điện thoại giúp cô, cô ấy nhìn màn hình: “Chị, điện thoại của Sở Trú.”
Chăn bông nhỏ không còn mặt mũi gặp người khác: “Nói chị không có ở đây!”
“Dạ.” Lương Văn gật đầu, nhận điện thoại rồi nói: “Chị nói chị không có ở đây.”
Lương Dược: “…”
Sở Trú trực tiếp vạch trần: “Đưa điện thoại cho cô ấy.”
Lương Văn im lặng đưa điện thoại cho Lương Dược.
Chăn bông nhỏ run lên, sau một hồi thì bên trong mới vươn ra một cánh tay: “… Alo, trước hết phải nói là, tôi đã cố gắng hết sức rồi, tôi thật sự đã rất nỗ lực cho nên từ chối mọi lời đạo lý và công kích cá nhân.”
“Tôi biết.” Sở Trú nhẹ giọng nói: “Tôi không trách cậu, hơn nữa cậu đã được tuyển chọn, thứ hai nhớ đến Nhất Trung điểm danh.”
“Cái gì?” Lương Dược xốc chăn lên: “Chẳng phải tôi không thi đậu sao?”
Sở Trú: “Tôi xem bài thi của cậu thì phát hiện có chỗ chấm sai.”
“Thật không?” Lương Dược khó tin: “Cho nên tôi thật sự được hơn sáu trăm điểm?”
Sở Trú mặt không đổi sắc mà “ừ” một tiếng.
“…”
Lương Dược giống như đang nằm mơ, Sở Trú cũng không cho cô thời gian suy nghĩ, nói: “Ngày mai là cuối tuần, cậu có muốn ra ngoài không? Buổi tối ở trung tâm thành phố có bắn pháo hoa điện tử.”
“Được.” Lương Dược thuận miệng đồng ý nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới kết quả cuộc thi: “Khoan đã, sao tôi cảm thấy việc cậu nói sửa được lỗi sai hình như không được thực tế lắm?”
Sở Trú không trả lời, anh im lặng hồi lâu rồi nói: “Không còn nhiều thời gian nữa, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Tại sao lại nói lạc chủ đề thế nhỉ, Lương Dược hơi nghi ngờ hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”
“Ngày mai cậu sẽ biết.” Sở Trú nói xong thì cúp máy.
Lương Dược khó hiểu.
Chuyện quỷ quái gì đây?
Lương Văn nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ thì kích động nói: “Chị, ngày mai hai người muốn đi xem pháo hoa sao?”
“Phải.” Lương Dược cảm thấy không có gì hiếm lạ: “Là pháo hoa điện tử, có gì đẹp chứ?”
“Pháo hoa điện tử thì sao chứ? Nghe nói thành phố đã chuẩn bị rất lâu đó, nói là để làm nóng bầu không khí cho năm mới.” Lương Văn không phục: “Gần đây lớp tụi em có rất nhiều người muốn đi xem, còn có người muốn nhân cơ hội này để tỏ tình.”
“Tỏ tình?” Lương Dược bỗng nhiên nghĩ tới.
Lương Văn: “Sao vậy?”
“Chị biết cậu ta muốn làm gì rồi…” Lương Dược thì thầm.
Qua lời nhắc nhở của Lương Văn, cuối cùng cô cũng hiểu được ý của Sở Trú.
Trước kia khi anh theo đuổi cô, anh nói sẽ cho cô thời gian suy nghĩ.
Mà vừa nãy anh có nói, không còn nhiều thời gian nữa.
Có nghĩa là, anh sắp chính thức tỏ tình.