Chương 43
Lời xin lỗi quá đột ngột của Lương Dược khiến Sở Trú bối rối, khi anh còn đang suy nghĩ về những gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy tiếng cô gào lên: “Làm ơn tha cho tôi đi!”
“…”
Sở Trú lập tức hiểu ra ý cô.
Những lời vô nghĩa mà cô nói trước đó đều gói gọn trong câu cuối cùng.
Cô muốn rời xa anh.
Vẻ mặt của Sở Trú lập tức trở nên ảm đạm, anh tiến lại gần cô, một tay ôm đầu cô, tay còn lại kéo chăn bông của cô ra: “Lương Dược, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói đi, cậu có ý gì?”
Lần đầu tiên Lương Dược nghe thấy anh gọi tên cô, toàn thân cô khẽ run lên, càng khóc nhiều hơn, đôi bàn tay nắm chặt lấy chăn bông không chịu ló mặt ra, vừa nói vừa khóc: “Những điều tôi muốn nói ban nãy cũng đã nói hết rồi, tôi thừa nhận là tôi có lỗi với cậu, cậu muốn sao cũng được, chỉ mong cậu hãy tha cho tôi đi…”
Cô cảm thấy mình thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, những điều mà em gái mình gặp phải đã khiến cô rất buồn, vậy mà sự dịu dàng của Sở Trú dường như khiến bức tường thành trong lòng cô cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ. Sự day dứt như từng đợt sóng xô tới dường như muốn nhấn chìm cô, khiến cô thật sự cảm thấy có lỗi với anh.
“Không thể.” Sắc mặt Sở Trú càng thêm lạnh lùng, ngũ quan cau lại, sự tức giận bị kìm nén càng trở nên đáng sợ hơn, anh gằn từng chữ: “Cả đời này tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cậu!”
Anh dùng hết sức kéo mạnh tấm chăn ra khiến khuôn mặt xấu hổ của cô lộ ra ngay trước mắt.
Cô gái khóc đến mức chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nhìn anh bằng đôi mắt hồ ly ướt đẫm, bộ dạng trông rất tội nghiệp, cô vừa khóc vừa nói với giọng điệu vô cùng khó tin: “Gì chứ? Cậu còn muốn dày vò tôi cả đời sao?”
Lương Dược bị dọa đến mức không thể khóc tiếp: “Tôi… tôi thật sự không cố ý lừa cậu, lúc đó tôi khá kẹt tiền, không phải, tôi luôn kẹt tiền mà. Cậu cũng biết đó, nhà tôi chẳng có địa vị gì trong xã hội cả, chỉ có tiền mới có thể đem lại cảm giác an toàn cho tôi, năm nghìn tệ cũng không phải là con số nhỏ, vậy nên tôi mới…”
Cô có chút bối rối không biết mình đang nói gì, cuối cùng cô nhắm mắt tuyệt vọng nói: “Đừng trả thù có được không? Tôi đã đủ khổ sở rồi, chết tiệt, cậu là tên đàn ông đầu tiên khiến tôi khóc đấy!”
Đây là lần đầu tiên Sở Trú nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô, cô gái nhỏ với đôi mắt ửng đỏ đang cắn chặt môi, giọng nói nhỏ nhẹ giống như đang làm nũng vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy đáng thương.
Ánh mắt Sở Trú thâm trầm, yết hầu khẽ cử động nhẹ, miệng lưỡi bỗng nhiên trở nên khô khốc, đồng thời anh cũng đã mềm lòng, sự tức giận ban nãy giờ đây cũng không còn, anh nghe xong liền nở nụ cười: “Cậu cho rằng tôi đang trả thù cậu sao?”
“Nếu không thì sao?” Lương Dược bị anh làm cho xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác để né tránh ánh mắt anh: “Dù sao thì tôi cũng chỉ nói tới đây, ý của tôi cũng khá đơn giản thôi, tôi chỉ muốn chính thức chia tay với cậu và chấm dứt mối quan hệ kì quái này…”
Vừa dứt lời, cằm cô đột nhiên bị anh bóp mạnh, Sở Trú hôn lên môi cô một cách thô bạo.
Lương Dược giật mình, trong tiềm thức muốn mở miệng ra nói chuyện, nhưng lại vô tình tạo cơ hội cho anh đưa lưỡi vào.
“Cậu…” Lương Dược vừa thốt lên, lập tức bị anh chặn lại, hơi thở như thiêu đốt dồn dập của anh khiến da thịt cô run lên.
Sở Trú hôn cô mãnh liệt, cằm cô bị ép nâng lên, cổ đau nhức, cả người lại bị anh đè xuống, bây giờ tư thế cô rất bị động, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lương Dược mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ, đôi đồng tử màu nâu nhạt phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của anh, bên tai cô nghe rõ nhịp tim của chính mình, nhịp đập rất hỗn loạn giống như một phản ứng sinh lí không thể kiểm soát được.
Rõ ràng trước khi hôn anh cô không có loại cảm giác mãnh liệt như vậy.
Lương Dược có hơi xấu hổ, lắc đầu chống cự, cố gắng dùng tay đánh mạnh vào lưng anh để anh buông ra, nếu không cứ như thế này thì cô thật sự sẽ xong đời mất thôi.
Nhưng Sở Trú giống như không hề cảm giác được, hoàn toàn không nhúc nhích, cô gái nhỏ dùng chân đá vào người anh, anh cũng không phản ứng gì, ngược lại còn dùng tay còn lại ôm lấy đầu cô, để cô không có cơ hội phản kháng khiến nụ hôn của anh lại tiến sâu thêm nữa. Những giọt nước mắt bị kiềm nén ban nãy của cô lại không ngừng tuôn rơi, cô gượng sức mới hét lên được một câu: “Sở Trú, cậu là đồ cầm thú… ưm ưm!”
Nụ hôn dài ấy kéo dài gần mười lăm phút thì Sở Trú mới chịu thả Lương Dược ra, anh ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ đang thở hổn hển, đôi môi sưng đỏ cả lên, hai mắt ngập nước tràn đầy vẻ tức giận, mái tóc đen dài của cô xõa tung trên ga giường trắng tinh, vẻ đẹp của cô càng khiến người ta kinh ngạc, làn da trắng như tuyết cùng đôi môi đỏ mọng trông thật quyến rũ, xinh đẹp tựa như một đóa hoa.
Sở Trú nhìn cô, không kìm được mà lại cúi xuống hôn lên giọt nước mắt của cô, khàn giọng nói: “Lần sau cậu còn dám nói nhảm nữa không?”
Lương Dược bị anh hôn đến mức ngẩn người, chỉ biết nhìn lên trần nhà: “Sở Trú, rốt cuộc cậu muốn làm gì thì cứ làm dứt khoát đi!”
Sở Trú dựa vào người cô, yên lặng nhìn cô rồi nghiêm túc nói: “Tôi đang theo đuổi cậu.”
“Hả?” Lương Dược nghi ngờ mình nghe nhầm, liền tự động giúp anh nói hết ý còn lại: “Sau khi theo đuổi được tôi rồi thì cậu cũng sẽ là người đá tôi đúng không?”
“Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?” Sở Trú cau mày: “Tôi trông giống như những người hay làm những trò tẻ nhạt như vậy sao?”
Lương Dược không chút do dự liền nói: “Bởi vì tôi đã làm những chuyện không đúng với cậu.”
Sở Trú nhẹ giọng nói: “Xem ra cậu vẫn là người hiểu rõ bản thân mình đã làm gì.”
“Chờ đã, để tôi bình tĩnh lại.” Lương Dược nghi ngờ hình như cô đã suy nghĩ sai từ đầu: “Cho nên hiện tại cậu muốn theo đuổi tôi? Sau khi bị tôi làm tổn thương như vậy cậu vẫn thích tôi?”
Những lời này của cô nghe giống như anh không được tôn trọng vậy. Sở Trú lạnh lùng ‘ừm’ một tiếng.
“Vậy thì…” Lương Dược cảm thấy tư thế của họ có chút nguy hiểm nên đẩy anh ra: “Cậu có thể đứng dậy nói chuyện được không?”
Sở Trú nhìn cô hồi lâu mới từ từ nhích người sang một bên, Lương Dược nhanh chóng ngồi dậy chỉnh lại quần áo đầu tóc. Bây giờ cô mới kịp lấy lại tinh thần, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột trong khi cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Lương Dược sau khi suy nghĩ kĩ, liền hắng giọng nói: “Cậu nói là theo đuổi tôi, sau khi suy nghĩ xong tôi đã có đáp án, chúng ta…”
“Không cần gấp đâu.” Sở Trú ngắt lời: “Hiện tại cậu không cần trả lời tôi, tôi có thể cho cậu một khoảng thời gian để làm quen, cậu nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời.”
“… Vậy sao?” Lương Dược chậm rãi nuốt câu ‘chúng ta có thể thử hẹn hò’ vào trong bụng rồi gật đầu: “Cậu nói cũng có lý.”
Cô không phủ nhận mình có ấn tượng tốt với Sở Trú, nếu tiến tới một mối quan hệ cũng không phải là điều không thể.
Nhưng vẻ mặt bình tĩnh của anh khiến cô cảm thấy mình mới là người đang theo đuổi đối phương vậy. Sự nóng nảy của Lương Dược từ từ dịu xuống, đúng vậy, cô cần gì phải vội chứ? Người ta nói đàn ông đối xử với bạn tốt nhất là khi anh ta đang theo đuổi bạn, nói không chừng sau khi theo đuổi được rồi lại không còn hứng thú với bạn nữa.
Tốt hơn hết là các cô gái vẫn nên cẩn thận hơn.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Cậu còn chưa theo đuổi được tôi mà đã động tay động chân với tôi rồi, đây là quấy rối tình dục đấy!”
“Cậu vốn dĩ là bạn gái của tôi mà.” Sở Trú xé miếng băng cá nhân ra, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng dán vào những ngón tay bị thương của cô: “Tôi chỉ đang hưởng thụ những quyền lợi chính đáng của mình.”
Anh nói: “Đây là cậu nợ tôi.”
“…” Lương Dược lúc này mới nhớ tới anh vẫn còn có quan hệ với ‘em gái Lương Văn’, thảo nào anh lại không vội vàng như vậy.
Cô nghiến răng: “Tôi cũng đã trở mặt rồi, mối quan hệ ngày trước không còn là gì nữa, tôi muốn chia tay!”
Sở Trú: “Không thể được.”
Lương Dược: “Cậu là đồ tồi!”
Sở Trú: “Đợi đến khi cậu chính thức đồng ý, tôi sẽ tự khắc chia tay với cậu của trước đây.”
“…” Lương Dược không nói nên lời, chuyện này và việc chính thức quen nhau có gì khác nhau chứ?
Như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Sở Trú chậm rãi nói: “Ý tôi nói là khi cậu thực sự đồng ý, cậu của bây giờ có thể đồng ý với tâm trạng gặp dịp thì chơi, nhưng đó không phải là điều tôi muốn.”
Chân mày Lương Dược khẽ nhúc nhích, cô im lặng không nói gì.
Sở Trú nhìn chằm chằm vào cô: “Điều tôi muốn là một mối quan hệ kéo dài tới hết đời, lấy hôn nhân làm tiền đề dể tìm hiểu, cậu hiểu ý tôi chứ?”
Lương Dược im lặng vài giây rồi thở dài: “Cậu chắc là sẽ luôn thích tôi chứ?”
“Tôi chắc chắn có thể.” Sở Trú nói: “Còn về phần cậu thì tôi lại không chắc.”
“…”
Sở Trú lại nói: “Vậy nên cậu phải tranh thủ thời gian này để làm quen, để sau khi kết hôn rồi sẽ không thấy bối rối.”
“Sao cậu lại không nói lý lẽ gì thế?” Tâm trạng hôm nay của Lương Dược lên xuống còn hơn tàu lượn siêu tốc: “Tôi còn chưa nói đồng ý mà!”
Sở Trú chậm rãi nói: “Tôi chỉ nói sẽ cho cậu thời gian để làm quen, không nói sẽ cho cậu quyền từ chối.”
Lương Dược: “…”
Sở Trú: “Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu.”
“Cậu thật biến thái!” Lương Dược giận đỏ mặt, chỉ vào mặt anh nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không dễ ức hiếp như vậy đâu, đừng tưởng rằng tôi thực sự sợ cậu, nếu cậu dám làm khó tôi, tôi sẽ khiến cậu… ọt!”
Cô còn chưa kịp dứt lời thì bụng đã kêu vang.
Lương Dược xấu hổ im lặng, lấy tay che bụng lại.
Sở Trú nhướn mày, trong mắt hiện lên sự vui vẻ: “Đói bụng rồi sao?”
Lương Dược quay mặt đi không nhìn anh, cong môi nói “ừm” một tiếng, cô còn chưa ăn trưa, lại còn đánh nhau với người khác, bây giờ không đói mới là lạ.
Sở Trú đứng dậy, đặt thuốc trở lại chỗ cũ: “Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi.”
Lương Dược: “Căn tin bán hết đồ ăn rồi đúng không?”
“Chúng ta ra ngoài ăn.” Sở Trú nhìn cô: “Không lẽ cậu còn muốn trở lại lớp học sao?”
Lương Dược dừng lại một lúc, biết anh đang suy nghĩ cho cảm nhận của mình, cô lắc đầu nói: “Tôi cũng không muốn.”
Nói xong cô cũng đứng dậy.
Sở Trú nắm lấy tay cô: “Vậy thì đi thôi.”
Lương Dược nhìn xuống đôi bàn tay của bọn họ đang nắm lấy nhau, sau một hồi im lặng, cô vẫn gọi anh: “Sở Trú…”
“Hả?”
“Hôm nay, cảm ơn cậu.” Cô nhẹ giọng cảm ơn.
“Không có gì.” Sở Trú bình thản tiếp nhận: “Sau này cũng nhớ phải trả ơn đấy.”
“…” Lương Dược xem như không nghe thấy, cô thở dài nói: “Thì ra cậu đối xử tốt với tôi như vậy là vì muốn theo đuổi tôi, vậy mà tôi không biết.”
Sở Trú hỏi: “Cậu luôn cho rằng tôi đang báo thù sao?”
Lương Dược suy nghĩ một chút: “Cũng không hẳn.”
“Vậy là gì?”
“Sự quan tâm dành cho người sắp chết.”
“…”
Chương 44
Hôm đó sau khi Sở Trú và Lương Dược ăn cơm ở bên ngoài xong thì cô bị một cuộc điện thoại của ba gọi về trường học để tìm hiểu tình hình. Cô bị hỏi cả buổi chiều, các tình huống đều muốn cô kể lại rõ ràng. Lương Dược bị hỏi đến tức giận, cô thầm nghĩ nếu bây giờ Lương Văn thật ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ bị bọn họ ép hỏi đến mức suy sụp mất thôi.
Lương Viễn Quốc cũng có cảm giác như vậy, ông sợ lộ ra mọi chuyện nên không dám để Lương Dược nói quá nhiều, dù họ có hỏi cái gì cũng nói rằng điều đó quá khủng khiếp nên không muốn nhớ lại, mọi chuyện đã để lại trong lòng cô một bóng đen tâm lý rất nghiêm trọng, hoặc đơn giản là đổ tội ngược lại cho đối phương, tất cả lỗi lầm đều là lỗi của kẻ đã bạo lực học đường, cho nên bắt buộc phải bị trừng trị nghiêm khắc!
Cuối cùng, Lương Viễn Quốc càng nghĩ càng tức giận nên báo cảnh sát, Lương Dược lại bị cảnh sát thẩm vấn thêm vài tiếng đồng hồ. Dưới sự xác nhận của Tưởng Hương Sương, tất cả các học sinh tham gia vụ bạo lực học đường lần này đều bị đưa đến đồn cảnh sát để giáo dục một trận. Mẹ Tưởng Hương Sương khóc lóc đau khổ ở hiện trường, bà ta tự nhận hết những lỗi lầm về mình, cầu xin họ hãy cho con gái mình một cơ hội nữa, nhưng Tưởng Hương Sương dường như không có thái độ hối lỗi, cô ta ngồi ở một bên với vẻ mặt không quan tâm, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng cười nhạo, tỏ ra vẻ không sợ bất kỳ thứ gì cả.
Cô ta còn dửng dưng khuyên mẹ mình: “Mẹ, có chuyện gì mà phải khóc chứ, con còn chưa thành niên, bọn họ không dám bắt con đâu, lát nữa sẽ thả ngay thôi mà.”
Câu nói này không chỉ khiến Lương Viễn Quốc tức giận gần chết mà ngay cả khuôn mặt của giáo viên và cảnh sát cũng trở nên rất khó coi, hiệu trưởng phát cáu ngay tại hiện trường: “Sao trường tôi lại có một đứa ác ma như em chứ, bắt buộc phải thôi học!”
…
Ngày hôm đó Lương Dược đã ở đồn cảnh sát chờ rất lâu, sau khi kết thúc mọi việc cô mới cùng ba trở về nhà. Lương Văn đã tan học từ sớm hơn nữa còn nấu một bàn đồ ăn chờ hai người họ về ăn cơm.
Khi nghe thấy tiếng mở cửa thì cô ấy chạy đến đón họ, ngạc nhiên hỏi: “Ba, chị, sao hôm nay hai người lại về muộn vậy, hơn nữa còn về cùng nhau…”
Lương Dược cẩn thận nhìn cô ấy, thấy tâm trạng của cô ấy vẫn tốt, sắc mặt hồng hào, so với lúc ở nhà còn có sức sống hơn.
Mũi của Lương Dược hơi cay cay, cô khàn giọng hỏi: “Cuộc sống ở Cửu Trung của em như thế nào?”
“Khá tốt ạ.” Lương Văn cười: “Chị, chị biết không? Tên Lâm Hàn Hi đó không ngờ còn xin lỗi em nữa, còn nói sẽ không bao giờ để em làm bài tập cho cậu ta nữa!”
“Bình thường thôi.” Lương Dược nói: “Hôm qua chị đã nói với cậu ta rồi, nếu cậu ta còn dám sai khiến em, chị sẽ đánh gãy chân cậu ta.”
“Vậy chị ở Nhất Trung thế nào, chắc không ai… bắt nạt chị đâu phải không?” Lương Văn do dự mở miệng, sau khi nói xong cô ấy liền bị Lương Viễn Quốc, người đã không thể chịu đựng nổi ôm chặt lấy.
Người đàn ông bốn mươi mấy tuổi đang gào khóc với đôi mắt đỏ hoe: “Văn Văn, sao con không nói với ba con bị người ta bắt nạt! Chỉ cần con nói, ba lập tức sẽ cầm dao xông vào nhà người ta để giết người, con tin không?”
Đồng tử của Lương Văn co lại, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Hai người, hai người đều biết cả rồi sao?”
Lương Dược gật đầu: “Ừ.”
Đây cũng là kết quả của cuộc thảo luận giữa cô và Lương Viễn Quốc. Cuối cùng họ vẫn quyết định sẽ nói cho Lương Văn biết sự thật, vì cô ấy là người trong cuộc, cũng là nạn nhân nên để cô ấy tự mình vượt qua nỗi đau này.
“Chị đã đánh nhau với Tưởng Hương Sương.” Lương Dược nói ra sự thật: “Cô ta bây giờ vẫn còn đang bị giáo dục trong đồn cảnh sát.”
Lương Văn giật mình, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Còn về tấm ảnh, sau khi để lại bằng chứng chị đã xóa giúp em rồi.” Lương Dược nói: “Đừng lo lắng, vẫn chưa bị các bạn học nhìn thấy đâu, giáo viên chủ nhiệm của lớp em cũng đã hỏi các bạn trong lớp rồi, mặc dù bọn họ đều biết em bị Tưởng Hương Sương bắt nạt nhưng không ai biết cụ thể em bị bắt nạt như thế nào cả. Vì vậy vụ việc này ngoại trừ chúng ta ra sẽ không ai biết đâu, hơn nữa hiệu trưởng còn nói rằng sẽ chuyển lớp cho em ngay lập tức, chuyển em qua lớp 1, Triệu Ức Hào còn nói rằng có rất nhiều học sinh đều hy vọng em quay trở lại đó.”
Lương Dược thấy Lương Văn chỉ nhìn mình khóc mà không nói lời nào, nghĩ rằng cô ấy vẫn còn để ý đến bức ảnh, liền an ủi: “Nếu như Tưởng súc vật đó còn lưu lại một tấm ảnh riêng, nếu cô ta dám đăng nó lên mạng, thì đó chính là phạm tội, chúng ta hoàn toàn có thể kiện cô ta. Em đừng sợ, nếu như chẳng may bị người khác nhìn thấy, em chỉ cần nói đấy là chị là được, dù sao khuôn mặt của chúng ta giống nhau.”
“… Không đâu.” Lương Văn nức nở nói, cô ấy ở trong vòng tay của Lương Viễn Quốc khóc đến nỗi thở không ra hơi: “Chị, ba, con xin lỗi, con, con không muốn gây thêm phiền phức cho hai người, con xin lỗi…”
“Con gái ngốc, con đang nói cái gì vậy, chuyện này làm sao có thể gọi là phiền phức được, sau này nếu bị bắt nạt thì cứ nói ra, biết không?” Lương Viễn Quốc vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.
Lương Văn vừa khóc vừa gật đầu.
*
Tối hôm đó, Lương Văn từ chối Lương Viễn Quốc bảo vệ, cô ấy nói rằng muốn ngủ cùng với chị gái, tất nhiên Lương Dược sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ này. Vì vậy hai chị em ngủ cùng ngủ trên một chiếc giường, tâm sự một lúc lâu sau khoảng thời gian dài không gặp mặt.
Cơ thể Lương Văn khẽ run lên, giống như còn chưa hoàn hồn, cô ấy ôm chặt lấy Lương Dược không lên tiếng, Lương Dược dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện lớn như vậy sao em không nói cho chị biết?”
Lương Văn nói nhỏ: “Lúc đó chị vẫn đang ở Hàng Châu, em không liên lạc được với chị, cũng… không có mặt mũi nào để nói cả.”
Cô ấy nức nở nói: “Chị ơi, chị biết không, sau khi chị đi, ngày nào mẹ cũng mắng em, có khi còn dùng thắt lưng để đánh em. Lúc đó em thật sự rất muốn chết, thật đó, lần đầu tiên em biết được chị sống mệt mỏi đến như vậy, sau đấy càng cảm thấy rất xấu hổ, nên mới không còn mặt mũi nào để tìm chị…”
Khoảng thời gian đó giống như một cơn ác mộng vậy, Lương Văn sống trong tình trạng rất tồi tệ, tính cách cũng trở nên vô cùng thiếu tự tin, vừa hướng nội vừa mặc cảm, cho nên cô ấy không thích nói chuyện với ai trong lớp, cũng không thích quan tâm đến người khác.
Vì cô ấy đến từ lớp 1 nên có chút khác xa với những học sinh lớp 5, không hiểu sao họ lại coi sự trầm tĩnh của cô ấy là sự lạnh lùng cho nên mới bắt đầu cô lập cô ấy dù cố ý hay vô tình. Còn cô ấy nghiễm nhiên cũng trở thành đối tượng bị Tưởng Hương Sương mang ra chơi đùa.
“Mẹ điên rồi sao?” Lương Dược lần đầu tiên nghe thấy điều này, không ngờ rằng mẹ Lương lại có thể ra tay với Lương Văn như vậy: “Vậy sao em không nói cho ba biết? Em không nhìn thấy hôm nay ba đã tức giận đến mức khóc mấy lần rồi đâu.”
Lương Văn: “Lúc đó mỗi ngày ba mẹ đều cãi nhau, sau khi mẹ đi, tinh thần ba sa sút trong một khoảng thời gian dài, hầu như ngày nào cũng tăng ca, rất mệt mỏi, em cũng không dám làm phiền ba.”
“Hơn nữa…” Lương Văn dừng lại một lúc, giọng điệu cô ấy có chút hoảng hốt: “Tưởng Hương Sương ngoài việc dùng tấm ảnh đe dọa em, cậu ta còn nói rằng nếu em dám nói cho người khác biết thì sẽ phóng hỏa cả nhà mình, chị không biết đâu, cậu ta là một kẻ điên đó, cậu ta thật sự có thể làm ra điều đó, làm sao đây, hôm nay chị đã đối xử với cậu ta như vậy, cậu ta nhất định sẽ đến tìm chị để trả thù đó!”
“Vậy thì cứ để xem cô ta có thể đi ra được hay không đã.” Lương Dược chế nhạo nói: “Cô ta dám đốt nhà mình thì chị cũng dám giết cô ta. Không phải cô ta luôn cậy mình là người chưa thành niên hay sao? Làm như chị không phải người chưa thành niên vậy.”
Lương Dược vỗ vỗ lưng Lương Văn: “Em đó, không phải cái gì cũng có thể tin đâu, cô ta chỉ là đang dọa em thôi, cô ta cũng không ngu ngốc đến mức không có thù hận sâu sắc gì với em mà dám làm ra chuyện quá đáng đấy đâu.”
Lương Văn im lặng gật đầu.
“Đúng rồi, chị muốn hỏi em một chuyện.” Lương Dược dường như nghĩ tới điều gì đó: “Tại sao Tưởng Hương Sương lại muốn em cố ý thi trượt?”
Lương Văn: “Cậu ta muốn em luôn ở lại lớp 5 để dễ dàng sai khiến em hơn.”
“Vậy sao?” Lương Dược dừng lại một lúc, rồi hỏi như không có chuyện gì xảy ra: “Sau khi em chuyển qua lớp 5, Tô Thiển có liên lạc gì với em không? Hôm nay chị đã gặp cậu ta, cảm thấy cậu ta đã thay đổi khá nhiều.”
“Chị nói đến Thiển Thiển sao?” Lương Văn sửng sốt: “Vẫn ổn, chỉ là không còn thân thiết như trước vì dù sao cũng không học cùng một lớp.”
Lương Dược nhìn thấy vẻ mặt cô ấy bối rối, cô thở dài nói: “Nói em ngốc… mà thôi kệ đi, không nói được, càng nói lại càng ngốc.”
Lương Văn không chịu thừa nhận: “Ngốc chỗ nào chứ, thành tích của em tốt hơn chị đó.”
Lương Dược mỉm cười: “Vậy thì ngày mai em muốn quay về Nhất Trung hay là tiếp tục đến Cửu Trung?”
Lương Văn có chút do dự: “Em muốn…”
Lương Dược: “Không sao đâu, em muốn đi đâu cũng được, đừng lo cho chị.”
“Cửu Trung.” Lương Văn nhỏ giọng nói: “Bây giờ em nghĩ ở Cửu Trung sẽ tốt hơn.”
Lương Dược gật đầu: “Vậy thì cứ đổi như vậy trước, khi nào em muốn đổi lại thì đổi lại.”
“Ừm.” Lương Văn im lặng ôm chặt lấy cô: “Cảm ơn chị.”
“Em thấy em ngốc không chứ.” Lương Dược cười xoa đầu cô ấy: “Thôi ngủ đi, chị tắt đèn đây.”
“Vâng.”
*
Trong biệt thự nhà họ Sở, sau khi Sở Trú tắm rửa xong thì Triệu Ức Hào gọi điện thoại đến cho anh, nói với giọng vô cùng hả hê: “A Trú, bên Tưởng Hương Sương đã bị sắp xếp cho vào trường giáo dưỡng vị thành niên rồi, hơn nữa ngôi trường đó lại rất có uy tín, bảo đảm cậu ta có thể ‘hưởng thụ’ được những đãi ngộ trong trại giam. Bắt đầu thức dậy từ sáu giờ sáng, ngày nào cũng phải làm việc học tập, không có điện thoại di động, đồ ăn uống lại không ngon, he he, hơn nữa bên đó còn có rất nhiều kẻ côn đồ, xem ra cuộc sống của cậu ta không dễ dàng nữa rồi.”
Sở Trú nhẹ giọng đáp lại, hỏi: “Mấy năm?”
Triệu Ức Hào: “Phải xem tình hình nữa, hình như cậu ta không chỉ bắt nạt một mình nữ thần đâu mà còn có một số hành vi càng tồi tệ hơn nữa, bây giờ vẫn còn đang điều tra thu thập chứng cứ, nhưng có lẽ ít nhất cũng phải ba năm đó.”
Sở Trú: “Vậy thì tốt rồi, cúp máy đây.”
“Chờ đã.” Triệu Ức Hào nói: “Cậu nói xem chuyện này có nên nói với chị gái không?”
Sở Trú dừng lại: “Tạm thời đừng nói gì cả, cô ấy tự nhiên sẽ biết khi có kết quả thôi.”
“Cậu không nói với cô ấy rằng đó là công lao của cậu sao?”
“Không cần.”
*
Tô Thiển sau khi biết tin Tưởng Hương Sương bị cảnh sát bắt đi, trong lòng cô ta luôn cảm thấy rất bồn chồn. Cô ta không thể nghiêm túc nghe giảng cả buổi chiều, lúc về nhà cũng không có tinh thần gì, ba mẹ lo lắng hỏi thì cứ lắc đầu nói rằng không sao. Sau đó cô ta quay trở về phòng làm bài tập, nhưng mới làm câu đầu tiên đã không biết làm vì trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Khi cô ta đang thẫn thờ, điện thoại đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên một dãy số lạ.
Cô ta do dự nhấc máy: “Alo?”
“Tô Thiển hả?” Một giọng nữ sắc bén truyền đến, nghe có vẻ cay nghiệt: “Nhanh lên, mau chuyển cho tôi hai nghìn tệ!”
Tô Thiển vừa nghe đã nhận ra ngay đó là giọng nói của Tưởng Hương Sương nên vô cùng hoảng sợ, cô ta cố gắng ổn định tâm trạng: “Tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi và cậu không liên quan gì đến nhau cả, cậu tìm nhầm người rồi!”
“Không liên quan sao… cậu chắc chứ?” Tưởng Hương Sương lạnh lùng nói: “Ngày tôi lột quần áo của Lương Văn, không phải cậu trốn trong góc tường nhìn thấy rồi sao, cậu còn dám nói là không liên quan đến cậu?”
“Tôi chỉ nhìn thấy thôi, tôi không có tham gia gì cả!” sắc mặt Tô Thiển tái nhợt: “Không liên quan một chút gì đến tôi cả!”
“Cậu không phải là bạn tốt của cậu ta sao?” Tưởng Hương Sương giễu cợt: “Nói thật, tôi còn lo lắng mọi chuyện có bị bại lộ không sau khi cậu chạy đi nữa, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại bình yên đến vậy, xem ra mối quan hệ của hai người lại giả tạo như vậy, tôi còn nghi ngờ những tin đồn nhảm của Lương Văn có phải do cậu lan truyền hay không đấy.”
“Tôi đã nói là tôi không có!” Tô Thiển vẫn một mực phủ nhận.
“Tôi không quan tâm cậu có làm hay không.” Tưởng Hương Sương lạnh lùng nói: “Nếu cậu biết điều thì mau chuyển tiền cho tôi đi, nếu không tôi sẽ khui mọi chuyện của cậu ra để xem còn ai dám làm bạn với cậu nữa không.”
Tô Thiển cắn chặt môi: “Cậu muốn tiền làm gì, không phải đã bị bắt rồi sao?”
“Có người muốn chơi tôi, tôi muốn chạy trốn.” Tưởng Hương Sương mất kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, WeChat của tôi là XXX, lát nữa thêm bạn bè rồi chuyển tiền đi, nếu tôi không nhận được lời mời kết bạn trong vòng năm phút, tôi sẽ đem mọi chuyện của cậu phanh phui ra cho tất cả mọi người đều biết!”
Nói xong cô ta liền cúp máy.
Tô Thiển sững sờ một lúc, nét mặt cô ta không ngừng thay đổi, cuối cùng cũng đứng dậy ra khỏi phòng, tìm ba mẹ mình và nói nhỏ với họ: “Ba, mẹ, nhà trường yêu cầu đóng hai nghìn tệ tiền học phụ đạo.”