Chương 37
Khi Sở Trú nói những lời này, không chỉ có Lương Dược, mà đến anh cũng phải ngây cả người. Anh chưa bao giờ tỏ ra yếu thế hay đáng thương, nhưng những lời vừa rồi anh vẫn chưa kịp suy nghĩ kỹ, chỉ là do bầu không khí tốt đẹp và tình cảm mãnh liệt thúc đẩy, rồi cứ thế nói ra.
Nghe thế nào cũng giống như… đang cầu xin cô đừng rời khỏi đây.
Sở Trú chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, trên mặt lộ ra chút khó chịu và mất tự nhiên hiếm thấy, bởi từ khi sinh ra tới giờ thì đây là lần đầu tiên anh phải hèn mọn cầu xin một người, kể cả khi bị bắt cóc cũng không, nếu thế thì đã không bị giày vò đến đau khổ như vậy rồi.
Nhưng bây giờ, vậy mà anh lại cúi đầu với một người con gái.
Là người con gái mà anh từng ghét nhiều nhất.
Là người con gái đã lừa gạt anh.
Đây là cũng là điều mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ nghĩ tới hay tưởng tượng ra.
Nhưng hiện tại thì sao, anh lại có chút cảm giác cam tâm tình nguyện.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
Sở Trú nhắm mắt lại, thở dài một hơi trong lòng, rồi nhìn người con gái dưới thân. Cô rõ ràng cũng đang ngây ngẩn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt hồ ly xinh đẹp đang ngơ ngác nhìn anh, hình như là bị dọa không nhẹ.
“Chuyện này…” Lương Dược không bao giờ nghĩ rằng anh lại nói ra những điều như vậy, lượng tin tức đó lớn đến mức khiến đầu óc cô không kịp suy nghĩ.
Cái gì gọi là anh tìm cô đã lâu?
Anh tìm cô khi nào?
Lại nói, từ khi nào mà anh phát hiện ra Lương Văn là cô đóng giả? Vừa rồi cô cũng chưa kịp hỏi Lương Văn…
Lương Dược cảm thấy đầu óc mơ hồ, theo bản năng muốn trốn tránh, mấp máy môi: “À thì, bạn gái của cậu không phải đang ở…”
Sở Trú đọc ra khẩu hình miệng của cô, mặt tối sầm, mở miệng cắt ngang lời cô: “Cậu thử nói ở phòng bên cạnh xem?”
“Nói thì sao chứ?” Lương Dược nghĩ đến mình đang bị người ta khống chế, tủi thân đáp lại.
Sở Trú bình tĩnh nói: “Tôi có thể làm cho cậu không xuống giường được.”
Lương Dược: “?”
Đây là cái loại hổ báo gì vậy cơ chứ?
Mà câu này rất quen tai, cô từng thấy nó trong các bộ phim truyền hình máu chó hoặc tiểu thuyết ngôn tình trước đây.
Cái gì mà khi nam chính lạnh lùng bá đạo đè lên thân mật với nữ chính ngây thơ như thỏ trắng nhỏ thì anh ta thích nhất là ôm lấy cô ấy rồi cười tà mị, gọi bảo bối à, nếu em còn dám đốt lửa lung tung thì đừng trách anh làm em không xuống giường được đấy.
Nhưng bây giờ bọn họ thì lại hoàn toàn trái ngược, nam diễn viên không hề lộ ra chút dáng vẻ quyến rũ hay xấu xa nào cả, vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có chút không khí kiều diễm nào, điều đó khiến cho cô tự hỏi rằng mình có đang nghe nhầm hay không.
“Ừm, ý của cậu là?” Lương Dược thật sự không thể liên tưởng gương mặt lạnh lùng kia của Sở Trú gắn với mấy thứ thô tục được, cô nóng lên, ngây ngô như thỏ trắng hỏi: “Cậu muốn đánh gãy chân tôi hả?”
“Không phải.” Sở Trú cúi đầu nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: “Tôi muốn “làm” cho cậu không thể xuống giường được.”
“Cậu điên rồi?” Lương Dược bị sự thẳng thắn của anh làm cho chấn động, sau khi phản ứng lại thì gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: “Tôi cmn nó mới có mười bảy tuổi, cậu là cầm thú sao?”
Cô hoàn toàn không thể tin được, phải biết rằng trước kia Sở Trú hôn cô còn đỏ mặt, tại sao giờ lại trở thành như vậy cơ chứ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì trong hai tháng qua?
“Dù không làm tới bước cuối cùng thì tôi cũng có thể khiến cho cậu không xuống giường nổi.” Sở Trú tức thấy cô thẹn quá hóa giận, khóe môi vô thức cong lên, bỗng nhiên buông tay thả cô ra.
Lương Dược cảm giác lực ép trên cổ tay mình đã biến mất, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại cảm nhận được tay anh đang hướng xuống phía dưới, cách một lớp vải mỏng manh, lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào hôn của cô, tràn đầy cảm giác tồn tại.
Toàn thân Lương Dược cứng đờ giống như điện giật, làn da bị bàn tay anh chạm vào trở nên cực kỳ mẫn cảm, truyền đến cảm giác tê dại đến phát run, cô gần như là phản xạ có điều kiện mà cong thắt lưng lên để tránh né sự đụng chạm của anh.
Nhưng không ngờ tay anh lại tiếp tục dán vào.
Không lẽ anh muốn làm tiếp thật sao?
Lương Dược nhịn không được mà nhấc chân muốn đá thì sức ép bên hông đã không còn nữa, nhiệt độ biến mất, Sở Trú rút tay lại, hình như lấy ra cái gì đó từ dưới lưng của cô ra.
“…”
Lương Dược sững sờ nhìn thì phát hiện đó là điện thoại di động của cô!
“Cái này tạm thời tịch thu.” Sở Trú cầm điện thoại rồi đứng dậy xuống khỏi giường, thao tác trôi chảy tựa như nước chảy mây bay: “Sau khi học bổ túc xong sẽ trả cậu.”
Lương Dược phản ứng chậm nửa nhịp, rồi khó tin được mà trừng mắt nhìn anh: “Hồi nãy cậu nói bậy như vậy chỉ vì muốn lấy điện thoại của tôi?”
Sở Trú từ tốn mặc lại áo sơ mi trắng, ngón tay mảnh khảnh thon dài cài từng chiếc cúc áo, nghe vậy thì nhíu mày nhìn cô: “Sao thế, cậu mong chờ cái gì?”
Lương Dược: “…”
“Không vội.” Sở Trú thong thả cài lại cúc đến tận cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cấm dục trước kia rồi nhẹ nhàng an ủi cô: “Giờ cậu vẫn còn nhỏ, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
“…”
Mẹ nó, đây là cái suy nghĩ đồi trụy gì vậy.
Đồ súc sinh chó đội lốt người!
Lương Dược túc giận đến nổ phổi, vừa xấu hổ vừa tức giận mà chỉ tay vào anh: “Nhiều em gái nhà cậu ấy! Sau này cậu đừng hòng mà có cơ hội.”
Sở Trú nhìn cô tức giận như vậy thì tâm trạng lại tốt lên không ít: “Xem ra cậu quả thật rất mong chờ.”
“…” Lương Dược tức đến không nói nổi, cô không nói nữa mà xuống giường, tức đến mức không muốn nói chuyện với anh.
Trong suốt thời gian còn lại, bọn họ đều nghiêm túc học cùng nhau, không được sử dụng điện thoại nhưng Lương Dược không kêu mệt cũng không than khổ, toàn bộ buổi học đều chú ý nghe anh dùng vẻ mặt lạnh nhạt giảng cách phân biệt số hữu tỉ, số vô tỉ, số tự nhiên và số thập phân.
Bây giờ cô phải gọi anh một tiếng thầy, phân chia giới hạn rạch ròi với anh, không bước qua ranh giới nửa bước.
Sở Trú biết anh đã chọc tức cô gái nhỏ nên không trêu đùa nữa, cũng thành thật giảng bài cho cô.
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng cái đã hết một buổi chiều, Sở Trú đã giúp Lương Dược ôn lại kiến thức của hai chương, yêu cầu cô học thuộc lòng tất cả công thức toán học.
Thái độ Lương Dược lười biếng, tùy tiện đọc hai cái cũng sai tất, Sở Trú nhìn ra cô không tập trung nhưng cũng không vạch trần, chỉ nói: “Sai một cái thì chép phạt 50 lần.”
Vì câu nói của Sở Trú mà cơn buồn ngủ của Lương Dược bị dọa bay: “Cậu nói thật không đấy?”
“Ừ.” Sở Trú không nể tình một chút nào, còn đưa giấy nháp cho cô: “Chép bây giờ luôn.”
Lương Dược không tin vào tai mình, tên khốn vừa mới đè cô trên giường vừa hôn vừa sờ, chỉ kém chưa gọi một tiếng bảo bối, vậy mà nháy mắt cái đã trở mặt như thế này hả?
Thật độc ác mà!
Lương Dược chỉ dám giận trong lòng mà không dám nói, chỉ sợ anh lại lên cơn mà đè xuống hôn, cô đành phải nén giận chép lại công thức trong sách giáo khoa.
Sở Trú thấy cô ngoan ngoãn nghe lời thì hình như có hơi thất vọng: “Thật ra, còn có một cách trừng phạt khác nữa.”
“Là cái gì?” Lương Dược mệt mỏi nói.
Sở Trú chậm rãi nói: “Sai một công thức, thì chủ động hôn tôi…”
Ngòi bút của Lương Dược bỗng dừng lại, tuy rằng anh quá vô liêm sỉ, nhưng nếu chỉ hôn một cái là có thể trừ năm mươi lần chép phạt thì quả là một món hời.
Dù sao bọn họ cũng đã hôn không ít lần, không có gì đáng nói cả.
Lúc này Sở Trú lại chầm chậm nói thêm: “Một trăm lần.”
“…” Mặt Lương Dược vô cảm, tiếp tục chép.
Sở Trú: “Thế nào?”
“Đi chết đi.”
Lương Dược chép lại tất cả công thức xong thì rụng rời cả tay, nhờ phúc của ai đó mà cảm thấy những công thức này cả đời cô cũng không bao giờ quên.
Lúc ấy trời đã tối hẳn, Lương Viễn Quốc tan tầm về nhà, kiểm tra lại hiệu quả học bổ túc của con gái thì vui vẻ phát hiện cô đã làm xong nhiều đề toán lớp mười, ngay cả công thức cũng thuộc kha khá rồi!
Lương Viễn Quốc vui mừng vô cùng, ấn tượng với Sở Trú lập tức tăng cao, còn kiên quyết giữ anh ở lại ăn cơm.
Sở Trú cung kính không bằng tuân lệnh đã đồng ý, nhà họ Lương đều ăn được cay nên khi nấu món gì cũng cho thêm ớt chỉ thiên, cực kỳ cay.
Trên bàn ăn, Lương Viễn Quốc thấy Sở Trú chỉ ăn cơm mà không hề gắp thức ăn còn tưởng anh ngượng ngùng, lập tức gắp hai miếng gà xào ớt vào bát anh: “Tiểu Sở, đừng ăn mỗi cơm như vậy, cứ coi nhà bác thành nhà cháu là được, không cần khách sáo.”
Sở Trú ngừng tay một chút, rũ mắt nhìn miếng gà, mặt không đổi sắc mà gắp lên ăn: “Cảm ơn chú.”
Lương Dược ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày, ngăn cản ba mình gắp thêm cho Sở Trú: “Ba, đừng gắp thêm nữa, cậu ta không ăn cay được đâu.”
Sở Trú cảm động, quay sang nhìn cô một cái.
Đúng lúc ấy Lương Văn bưng một đĩa thức ăn từ trong bếp ra: “Chị, món cải thìa om tương đã xong rồi.”
“Cảm ơn.” Lương Dược cầm lấy món ăn rồi đặt trước mặt Sở Trú: “Cậu chịu khó ăn tạm cái này đi.”
Sở Trú nhìn đĩa cải thìa, lá cải xanh mơn mởn, không nhiều dầu mỡ mà cũng không cay.
Anh nhìn chằm chằm một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lương Dược múc một thìa nước dùng trong đĩa gà xào ớt vào bát của mình rồi trộn đều lên, vừa ăn vừa nói: “Tại “lửa” của cậu quá lớn, vừa lúc cho cậu giảm “nhiệt” đấy.”
Sở Trú: “…”
Sau bữa ăn, Sở Trú lấy khăn giấy lau miệng, lễ phép nói mình cần phải về, tâm trạng của Lương Dược lập tức trở nên phấn khích, dù không muốn giữ người lại dù chỉ một chút nhưng trên mặt lại giả vờ tỏ vẻ khách sáo nói tạm biệt với thầy giáo, đi về cẩn thận nhé.
Sở Trú nhìn cô: “Cậu không tiễn tôi sao?”
“Tôi tiễn cậu làm gì?”
“Học trò phải biết tôn sư trọng đạo chứ?”
Lương Dược muốn nói thôi đi, tôi cmn không lấy chổi đánh đuổi cậu đi là đã không tệ rồi, lại còn muốn tôi tiễn, sao cậu không lên trời luôn đi?
Ngay khi cô muốn lướt qua đề tài vớ vẩn này thì Lương Viễn Quốc lên tiếng: “Dược Dược con tiễn cậu ấy đi, người ta đã rất vất vả giúp con học lại cả buổi chiều đấy, phải biết lễ phép.”
“…”
Lương Dược miễn cưỡng tiễn Sở Trú xuống cầu thang, đi đằng trước anh: “Xe nhà cậu chắc ở dưới lầu nhỉ?”
Sở Trú vừa gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình bảo ông chạy xe về, vừa bình tĩnh nói: “Không có.”
“Vậy cậu đến đây kiểu gì?”
“Gọi xe.”
Lương Dược “À” một tiếng, không nghi ngờ mà hỏi lại: “Vậy sao cậu biết nhà tôi đang tìm gia sư dạy kèm?”
Sở Trú nhìn chằm chằm vào phần gáy trắng nõn của cô gái, nói qua loa: “Tôi thấy ở trên mạng.”
“Không thể nào, ba tôi mới thông báo hôm qua mà.”
“Trùng hợp.”
Tuy rằng Lương Dược không tin lắm nhưng cô cũng không hỏi thêm nữa, việc đã đến nước này thì đành phải thuận theo tự nhiên.
*
Trời đã tối, bên cạnh nhà cô lại là dãy phố ẩm thực nên khi vào ban đêm nó trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lương Dược đưa Sở Trú ra đường lớn để gọi xe, khi đi ngang qua một tiệm thịt nướng thì cô không khỏi ngoái đầu nhìn lại, ông chủ đang nướng những xiên thịt dê cháy vàng bóng dầu, khói bay mù mịt, hương thịt có xen lẫn vị cay làm cho Lương Dược không thể kìm được mà chảy nước miếng.
“Muốn ăn không?” Sở Trú chú ý đến nên dừng chân hỏi.
“…Không muốn.”
Lương Dược định lúc quay về thì tự mình mua ăn, nhưng vừa nói xong thì đã thấy Sở Trú đi qua đó trả tiền.
“…” Bộ cậu không nghe hiểu tiếng người à.
Lương Dược bất đắc dĩ nhìn chàng trai đang đứng đợi trước quầy đồ ăn, anh hơi cúi đầu xuống, trên mặt không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, khí chất hoàn toàn hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Mặc dù nhìn quần áo trên người anh có vẻ đơn giản, nhưng trên người vốn đã có sự cao quý, giống như trời sinh đã mang theo giáo dưỡng trong xương tủy, việc này hoàn toàn không liên quan đến vẻ ngoài, chỉ đứng đấy thôi cũng đã nổi bật trong đám người.
Mặc dù cô và anh dừng lại không lâu nhưng mọi người đi qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Một người như thế mà lại đứng ven đường mua xiên thịt dê cho cô, thật sự không hợp một chút nào.
Lương Dược hơi buồn cười, thấy ông chủ quán thịt nướng nói gì đó với Sở Trú nhưng anh không quan tâm, nhận lấy thịt dê rồi đi đến bên cạnh cô: “Cầm lấy.”
Anh mua ba xiên nhưng đều cho cô cả.
Lương Dược không khách sáo, nhận hết: “Cậu không ăn à… A, cay đấy, cậu không ăn được đâu.”
Cô thở dài cắn một miếng thịt, giọng điệu hơi tiếc nuối.
“Tôi đâu có nói không ăn.” Sở Trú thấy cô nói thế thì khó chịu, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay đang cầm xiên thịt của cô, cúi đầu xuống, răng nanh trắng bóng cắn lên chỗ thịt mà cô đang ăn, nhai nhai rồi nói: “Cũng không tệ nhỉ.”
Anh nhẹ nhàng đánh giá.
“Cậu điên hả?” Lương Dược vội vàng cầm xiên thịt tránh xa ra: “Cậu đừng có ép buộc bản thân, lỡ may ăn hỏng bụng thì chắc mẹ cậu giết tôi mất!”
Sở Trú tặc lưỡi một tiếng, cau mày nhìn cô: “Ở trong mắt cậu tôi yếu đuối như vậy à?”
“Không thì sao?” Lương Dược nói: “Cậu chỉ được cái hóa sói trên giường, còn những lúc khác thì có khác gì một bông hoa cơ chứ.”
“…”
Lời của Lương Dược đều là nói thật, tên thiếu gia này cái gì cũng tốt, chỉ là được chiều chuộng quá mức, lúc trước sau khi bị bắt cóc thì người anh đầy bệnh tật, nhất là dạ dày, nghe nói khi ấy anh đã phải ăn côn trùng với chuột để sống sót, cuối cùng khi được cứu ra đã phải rửa ruột mấy lần. Tuy mấy năm nay dốc sức điều trị, tuy nói là đã khôi phục nhưng mấy món kích thích như này đừng ăn thì hơn.
May mắn, Sở Trú vốn là người yêu thích thanh đạm, khẩu vị cũng thiên nhạt.
Chính vì thế mà cô cảm thấy mình với anh thật sự không hợp nhau, hứng thú không hợp, sở thích không hợp mà ngay cả khẩu vị cũng không hợp, đó cũng là lý do mà cô do dự không muốn nhận lời.
Vốn dĩ hai người yêu nhau vì vui vẻ, mà bọn họ lại không hợp nhau, tất nhiên sẽ có người phải nhường nhịn người kia. Lương Dược không muốn nhường anh, cũng không muốn anh phải vì cô mà để bản thân chịu oan ức, cho dù là thế nào cũng không vui vẻ… Đến khi thời kỳ cuồng nhiệt qua đi thì chia tay không phải chuyện trong chốc lát sao?
Lương Dược phân vân mãi, cán cân trong lòng không ngừng lắc lư.
Cô vô thức ăn hết ba xiên thịt dê, Sở Trú nhìn cô, bỗng nhiên bảo cô đừng nhúc nhích.
“Hả?” Lương Dược nâng mắt lên thì thấy Sở Trú cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Anh hơi khom người, mặt đầy nghiêm túc nhìn cô, động tác dịu dàng… lau khóe miệng cho cô.
Mặt Lương Dược vì xấu hổ mà đỏ lên, xuân tâm nảy mầm, cán cân trong lòng nghiêng hẳn về phía anh.
Cô với anh quả thật không hợp nhau, nhưng…
Anh! Thật! Sự! Quá! Tốt!
Lương Dược thấy anh lau xong, hơi thẹn thùng nên nhăn nhó: “Được rồi, lau đến đỏ hết cả rồi còn chưa lau xong.”
Sở Trú: “Vì không muốn lúc hôn lại có mùi.”
“…”
Bọn họ đứng ven đường một lúc thì xe cũng tới, Lương Dược thấy anh đã ngồi vào trong xe thì định quay về, đột nhiên nghe thấy anh gọi lại: “Chờ đã, tôi có việc quên chưa nói.”
Lương Dược nhảy dựng lên trong lòng, đây là tỏ tình ư? Đây nhất định là tỏ tình rồi! Nếu đã đến nước này thì cô không muốn từ chối nữa, thử với anh một chút cũng không phải là không thể.
Cô giả vờ bình tĩnh xoay người, cố gắng mỉm cười thật dịu dàng: “Có việc gì sao?”
Sở Trú nói: “Tôi quên chưa giao bài tập.”
Lương Dược: “…”
“Lúc về tôi sẽ cho cậu một số bài tập, đều là những bài hôm nay học, nếu sai một câu thì chép lại mười lần.”
Lương Dược lạnh lùng nói: “Vậy thì cảm ơn cậu đã giảm bớt bốn mươi lần cho tôi đấy.”
Sở Trú thản nhiên đáp: “Không cần cảm ơn đâu.”
Lương Dược mặt lạnh tanh đóng sầm cửa xe lại, đầu óc yêu đương mụ mị lại khôi phục lí trí, cô phát hiện Sở Trú thật sự rất lợi hại, mỗi lần cô sinh ra chút ảo tưởng với anh thì ngay lập tức bị anh làm cho tắt ngúm.
Cô hoài nghi là anh đang cố ý làm như vậy!
*
Lương Dược về đến nhà, với khí thế hừng hực xông thẳng vào phòng của Lương Văn: “Em gái, nhanh nói cho chị biết em với Sở Trú đã xảy ra chuyện gì, đều kể hết cho chị nghe. Rốt cuộc cậu ta phát hiện khi nào? Làm sao phát hiện được? Thật là gặp quỷ mà.”
Lương Văn buông quyển sách trong tay ra, nhìn về phía cô: “Cậu ấy đã phát hiện ra từ ngày đầu rồi chị ơi.”
“Hôm đó chị còn hỏi em mà.” Lương Dược nhíu mày: “Không phải em nói không phát hiện ra sao?”
Lương Văn áy náy nói: “Lúc ấy em đã rất tức giận nên lừa chị thôi, thật xin lỗi, có lẽ ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ấy nhìn thấy em là đã nhận ra rồi.”
Lương Dược hoàn toàn ngơ ngẩn.
Chương 38
“Em nói cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được sao?” Lương Dược kinh ngạc nhìn Lương Văn: “Em không phải đang lừa chị chứ?”
Lương Văn: “Thật mà, một câu em cũng chưa nói thì cậu ấy đã hỏi em “Cậu là ai?” rồi.”
“Còn có chuyện này sao…” Lương Dược lẩm bẩm, trái tim đập kịch liệt, xưa nay chưa từng có người nào chỉ cần liếc mắt đã nhận ra cô.
Cô phát ngốc, yên lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ta có nói làm thế nào mà nhận ra không?”
Lương Văn nhớ lại một lát, sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Cậu ấy nói hôm qua hai người hôn nhau kịch liệt cả một buổi chiều, cậu ấy còn cắn rách môi chị.”
Chút cảm động của Lương Dược biến mất trong nháy mắt: “…Còn nói gì nữa không?”
Lương Văn: “Cậu ấy còn nói tóc em dài hơn, không có quầng thâm mắt, không có lỗ khuyên tai.”
“Chỉ có vậy thôi sao?” Lương Dược có chút thất vọng: “Không có điểm bất đồng nào sâu sắc hơn sao? Ví dụ như thói quen nhỏ khi chị lơ đãng, khác biệt nhỏ về thần thái nè… nói chung là trên người chị có cái gì đặc biệt khiến cậu ta nhìn qua đã nhận ra không?”
“Không có.” Lương Văn nghĩ một lát: “Cậu ấy không có nói, hơn nữa em chưa nói lời nào đã bại lộ rồi, không cần đến mấy thứ nhỏ nhặt về bên trong.”
“…Nhất định là vì môi bị sưng lên!” Lương Dược căm giận, không ngờ rằng tên đàn ông thối này ôm cô gặm cắn một buổi chiều thôi mà cũng để lại nhược điểm.
“Sau đó thì sao, sau khi bị bại lộ thì thế nào?”
Lương Văn: “Sau đó thì cậu ấy đi tìm chị, nhưng mà lúc đó không phải là chị đi Hàng Châu sao, còn đổi cả số điện thoại, ai cũng không liên lạc được với chị, cậu ấy điên cuồng đi tìm chị suốt hơn hai tháng, thường đến Cửu Trung xem chị có quay về đó nữa không.”
Lòng Lương Dược cảm thấy chua xót, không biết nên nói cái gì, không ngờ rằng bản thân mình lại quan trọng như vậy với Sở Trú, không, thật ra cô có nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ quá sâu, cô sợ làm ra chuyện tranh cướp một người đàn ông cùng với em gái cho nên cứ luôn bỏ qua tình cảm của anh, bỏ qua cả tình cảm của chính mình.
Nhưng rõ ràng là tình cảm giữa hai người là do cô lừa anh, sau khi anh biết chân tướng thì nhất định sẽ tức giận, sẽ khổ sở, sẽ tìm cô để tính sổ, đấy cũng là chuyện đương nhiên…
Từ từ, tính sổ?
Lương Dược nghĩ tới việc then chốt, mặt không biểu cảm hỏi Lương Văn: “Vậy bây giờ cậu ta muốn làm gì? Trăm cay ngàn đắng tìm được chị nhưng cái gì cũng không nói, ngày nào cũng treo chị lên chơi đùa có vẻ rất vui nhỉ?”
“Em cũng không biết nữa…” Lương Văn lắc đầu: “Chẳng qua em cảm thấy cậu ấy có vẻ rất thích chị đó.”
“Thích chị?” Lương Dược cười lạnh: “Cậu ta thích cái rắm ấy! Mẹ nó, hôm nay chị bị cậu ta ấn ở trên bàn chép công thức mấy trăm lần, tay cũng chai hết cả lên rồi, cậu ta một chút cũng không đau lòng, ai sẽ làm chuyện đó với người mình thích cơ chứ? Rõ ràng là đang báo thù chị mà!”
Lương Văn: “Ầy…”
“Hơn nữa cậu ta luôn quấy rối chị, nhưng lại cố tình không tỏ thái độ cho rõ ràng…” Lương Dược càng nói càng thông suốt: “Cậu ta còn giả vờ như cái gì cũng không biết mà tiếp cận chị, chắc chắn là để chị yêu cậu ta, sau đó một chân đá văng chị đi, giống như lúc trước chị đối với cậu ta vậy, cậu ta muốn cho chị nếm thử cái mùi vị bị đá đây mà!”
Lương Văn: “…” Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà có vẻ rất có lý nhỉ.
Lương Văn: “Em cảm thấy hình như Sở Trú không phải loại người như vậy…”
“Em thì biết gì chứ?” Lương Dược hừ lạnh, nhớ tới buổi chiều anh đè cô ở trên giường làm thế này thế nọ, đây chính là một tên mặt người dạ thú mà.
“Chị sẽ không để cậu ta được như ý đâu!”
Lương Văn đành chịu: “Vậy chị ơi, chị tính làm thế nào?”
Lương Dược: “Chị muốn đến Nhất Trung.”
“Hả?” Lương Văn sửng sốt, nháy mắt mặt đã trắng bệch: “Chẳng lẽ chị lại muốn cùng em…”
Lương Dược gật đầu, tủm tỉm cười nhìn cô ấy: “Em gái à, chúng ta lại trao đổi lần nữa đi, chị muốn đích thân đi gặp cậu ta, tháo bộ mặt dối trá ấy xuống, xem xem thật sự thì cậu ta muốn làm gì!”
“Không được!” Lương Văn phản ứng vô cùng kịch liệt.
Lương Dược: “Tại sao?”
Lương Văn cúi đầu không dám nhìn cô, nhỏ tiếng nói: “Em, bây giờ nhân duyên của em không tốt lắm, sẽ liên lụy tới chị, hơn nữa bây giờ em với Sở Trú cũng không học cùng lớp…”
“Cái gì mà nhân duyên không tốt?” Lương Dược nhìn khuôn mắt trắng bệch như tờ giấy của cô ấy, nhíu mày: “Chẳng lẽ có người bắt nạt em sao?”
Lương Văn cắn môi không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Em không nói thì ngày mai chị càng muốn đi.” Lương Dược không dễ gì từ chối nói: “Cứ quyết định vậy đi!”
Lương Văn khó khăn há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, dường như cảm thấy khó có thể mở miệng, cuối cùng chỉ nói: “Vậy thì đổi một ngày nha, ngày mai vừa vặn có lớp công khai của môn tự chọn, lớp chúng em với lớp Sở Trú cùng học chung, chị ở bên cạnh Sở Trú đi, đừng có chạy loạn.”
“Em đang lo lắng cho chị đấy à.” Lương Dược không biết nên khóc hay nên cười nữa: “Em cảm thấy chị sẽ bị người ta bắt nạt sao?”
Lương Văn mím môi không nói chuyện, như không muốn nhiều lời.
Cô ấy càng như vậy càng giống như trong lòng có quỷ, nhưng Lương Dược không ép cô ấy, mà nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi tiệm cắt tóc ngay và luôn đi.”
Lương Văn ngây ngốc hỏi: “Đi tiệm cắt tóc làm gì ạ?”
“Cắt tóc thôi.” Lương Dược chỉ vào mái tóc xoăn xoăn của mình: “Chị không thể cứ như thế này mà đi được đúng không?”
“Nhưng mà…” Lương Văn vẫn còn đang do dự.
“Đi thôi!” Lương Dược kiên định kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tới tiệm cắt tóc, Lương Dược bảo thợ cắt tóc cắt cho cô giống như đúc mái tóc của Lương Văn, ngay cả chiều dài tóc mái cũng phải giống nhau, tất nhiên cam đoan muốn làm tới mức như khuôn đúc ra, xem lần này Sở Trú còn nhận ra được hay không!
Thợ cắt tóc là một anh đẹp trai, chắc anh ta cũng ít khi nhìn thấy chị em sinh đôi, cảm thấy mới lạ nên khá thích thú, tận tâm tận lực giúp Lương Dược thay đổi tạo hình, còn dùng thước đo lường độ dài tóc của hai cô, đặc biệt có trách nhiệm.
Lương Dược tỏ vẻ vô cùng hài lòng, còn vui vẻ nói chuyện tán phét cùng anh đẹp trai, sau một hồi còn thêm Wechat lẫn nhau.
Lương Dược hơi cảm khái, nhìn xem, đây mới là phản ứng bình thường của một người đàn ông! Nhớ tới lần đầu tiên cô đụng phải Sở Trú ở vách tường đó, làm cô hoài nghi mị lực và sức hút của chính mình.
Cả quá trình Lương Văn đều tương đối yên lặng, cúi đầu không nói lời nào, giống như có tâm sự, cả người như mất hồn, Lương Dược nhìn thấy thì trong lòng khó chịu, vẫn ép hỏi cô ấy một lát, Lương Văn trả lời qua loa, chỉ nói ở lớp học bị xa lánh, không ai để ý cô ấy mà thôi.
Lương Dược không hỏi nữa, dù sao ngày mai khi đi học sẽ biết ngay thôi.
Ngày hôm sau, Lương Dược mặc vào bộ đồng phục đã lâu không mặc của Nhất Trung, dáng vẻ bây giờ của cô giống Lương Văn như đúc, mái bằng, tóc đuôi ngựa, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay sạch sẽ không tì vết, không dùng phấn son, trông còn đơn thuần hơn học sinh tiểu học, tinh xảo mà gầy yếu.
Lương Dược ở trước cổng trường ngắm mình trong gương khá lâu mới bước vào, tìm phòng học lớp 12-5.
Thành tích của Lương Văn bị giảm xuống quá nhiều, đã bị loại ra khỏi lớp 1 từ lâu, chuyển tới lớp 5 bình thường này.
Lương Dược thật sự không hiểu, Lương Văn bình thường rõ ràng rất nỗ lực, mỗi ngày ngoài đọc sách thì chỉ có đọc sách, sao thành tích vẫn mãi không đi lên.
Cô đeo cặp sách bước vào lớp học, bên trong vốn dĩ đang cãi cọ ồn ào, cô vừa đến thì trong chớp mắt đã yên lặng lại, các bạn học mỗi người đều dùng ánh mắt khác nhau nhìn cô, những ánh mắt đó làm người ta không thoải mái chút nào.
Lương Dược nhíu mày, nhìn lại từng người một, sắc mặt bình thản lạnh nhạt, không kiêu ngạo không nịnh bợ, có vài người bị dọa nên thu tầm mắt lại.
Lương Văn nói vị trí của cô ấy là vị trí bàn thứ hai gần cửa sổ bên trái, Lương Dược đi tìm vị trí ngồi, nhìn thấy bạn cùng bạn đã tới, là một nữ sinh để đầu nấm.
Lương Dược gõ bàn: “Làm phiền nhường một chút.”
Đầu nấm làm như không nghe thấy, cứ thế ngồi đó học thuộc từ đơn.
Lương Dược nâng cao giọng nói: “Nhường chỗ.”
Đầu nấm đến đầu cũng không ngẩng lên, không có bất kỳ phản ứng nào.
Rất nhiều người xung quanh đều nhìn về hướng này, nét mặt như đang xem trò vui vậy.
Lương Dược không kiên nhẫn, đưa tay qua dùng sức nắm cằm cô ta quay về hướng mình: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu bị điếc à?”
“Cậu làm gì vậy, thả tay ra!” Đầu nấm cuống lên, vội vàng tức giận mà đẩy tay cô ra: “Vừa nãy tôi không nghe thấy thôi, cậu có bệnh hả?”
Nói xong cô ta bĩu môi, đứng lên nhường chỗ ngồi cho cô.
Lương Dược đi vào, đầu tiên kiểm tra chỗ ngồi và ngăn kéo, còn tốt, không có vấn đề gì, nếu không cô sẽ lật đổ cái bàn này mất.
“Tiết đầu tiên là môn gì?”
Cô lại hỏi đầu nấm một câu, đầu nấm vẫn không có trả lời, rõ ràng không muốn để ý tới cô, Lương Dược lại đi hỏi mấy bạn bàn trên bàn dưới, cũng chỉ có phản ứng như vậy, bọn họ ngay cả nhìn cũng không nhìn cô, chỉ cùng người bên cạnh nói nói cười cười, giống như xem cô là không khí vậy.
Lương Dược không tự khiến mình mất mặt nữa, cuối cùng cũng hiểu ý của Lương Văn là gì, cô thử mấy lần, phát hiện không chỉ là mấy học sinh nữ, mà cả lớp đều không quan tâm cô, trừ khi cần thiết, nếu không sẽ không nói một câu với cô.
Từ đầu đến cuối đều là bạo lực lạnh.
Lương Dược nén giận, không hiểu Lương Văn làm sao lại trở thành như vậy, lớp 11 không phải là nữ thần sao, chỉ sau vài tháng ngắn ngủi thì không còn nữa? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trải qua hai tiết học, Lương Dược cảm thấy vô cùng áp lực, cô và Lương Văn từ nhỏ đã rất xinh đẹp, đi tới đâu mọi người đều vây quanh tới đó, đã từng chịu qua những ánh mắt lạnh nhạt này bao giờ đâu?
Lửa giận trong lòng Lương Dược không có chỗ trút ra, chỉ muốn đấm hết từng người trong cái lớp này.
Cuối cùng cũng chờ đến hết tiết, tiết thứ ba chính là môn tự chọn mà Lương Văn nói là học chung với lớp Sở Trú, cũng vì trường học muốn kích thích sự cạnh tranh giữa các học sinh mà mở môn học mới, thông thường là lớp 1 nhận được nhiều đãi ngộ tốt hơn so với các lớp khác, sau khi thực hiện, thành tích học tập của học sinh quả nhiên cũng nâng cao rất nhiều, mỗi lần thi cử đều cạnh tranh rất kịch liệt, mọi người đều muốn chen vào lớp 1, đặc biệt là nữ sinh.
Lương Dược đoán chắc chắn bọn họ là vì Sở Trú, anh là đoá hoa cao ngạo lạnh lùng không biết bị người ta thèm muốn đã bao lâu, trường học cũng biết rõ điều này, lợi dụng nhuần nhuyễn cái giá trị nam sắc này, mỗi tuần lễ đều sẽ cố ý để bảo vật trấn trường này đi dạo quanh mỗi lớp một vòng, kích thích các nữ đồng bào này một chút.
Tiết công khai này là môn Toán học, ở trong giảng đường lớn của khu thí nghiệm, sau khi tan học, Lương Dược cầm sách đi theo bạn cùng lớp đổi phòng học. Giảng đường rất rộng, chỗ ngồi không cố định, thông thường đều là những người có quan hệ tốt ngồi với nhau. Không có gì bất ngờ xảy ra, Lương Dược lại lẻ loi, cô tuỳ tiện ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, không ai muốn ngồi cùng với cô, xung quanh cô là một khoảng trống không.
Cực kỳ bắt mắt, cũng cực kỳ… đáng thương.
Lương Dược: “…”
Thật tuyệt quá, đời này của cô chưa từng bị coi như ôn dịch.
Lương Dược không biểu cảm gì mà cắm cúi chơi điện thoại, làm lơ mọi thứ xung quanh. Lúc này, cô nghe thấy đầu nấm và nữ sinh khác ngồi ở phía trước hưng phấn hô nhỏ: “Mau nhìn kìa, Sở Trú tới rồi!”
“Cậu ấy nhìn về hướng chúng ta kìa, không biết hôm nay cậu ấy sẽ ngồi đâu đây.”
Lương Dược nghe vậy, bèn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy Sở Trú.
Thiếu niên dáng cao gầy, hai tay đút trong túi, mặc đồng phục chỉnh tề, lười biếng đi vào phòng học, mí mắt anh rũ xuống, vẻ mặt lạnh nhạt chây lười, trông có vẻ tinh thần không tốt lắm.
Cái này làm Lương Dược nhớ tới khoảng thời gian lúc bọn họ mới tiếp xúc, lúc đó Sở Trú cũng luôn như thế này, mỗi ngày đều uể oải ỉu xìu, lẽ nào hôm qua anh lại ngủ không ngon?
Cô không khỏi nghĩ thế.
Sở Trú quả thật lại mất ngủ, chủ yếu là vì tối qua khi anh về tới nhà có kiểm điểm bản thân mình một chút, phát hiện việc anh làm hình như có hơi quá đáng, anh không nghĩ sẽ vạch trần sự thật nhanh như vậy, bởi vì anh không xác định được Lương Dược có thích mình hay không, thích tới mức độ nào, nếu như khiến cô nóng nảy lên thì cô có đá anh đi hay không.
Anh không dám đặt cược.
Vì để có đề tài nói chuyện với cô nên tối qua anh cố ý để lại một tập đề thi cho cô làm, sửa soạn lại thành văn bản, rồi gửi qua Wechat cho cô, hi vọng cô sẽ tới hỏi mình.
Nhưng không hiểu vì sao mà thái độ của cô đột nhiên trở nên lạnh nhạt, cho dù anh gửi bất cứ cái gì sang, cô đều trả lời: “Ừm”, “được”, “ờ”, câu cuối cùng là: “Cảm ơn thầy”, hết rồi.
Sở Trú, con người chưa từng theo đuổi nữ sinh, không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào, tự nhiên lại… mất ngủ.
“Đệch, nữ thần của tôi vậy mà lại lẻ bóng một mình!” Triệu Ức Hào nhìn quanh phòng học một vòng, nhìn thấy Lương Văn như hạc trong bầy gà ngồi ở phía sau, thấy việc đáng thì phải làm, nói: “Hộ hoa sứ giả như tôi đây nên ra mặt rồi!”
Tào Bác tập mãi thành quen theo cậu ta qua đó, Lương Văn bị cô lập không phải ngày một ngày hai, bọn họ thường che chở cho cô ấy được chút nào hay chút đó.
Sở Trú cũng không để ý mà đi tới, vừa ngồi xuống cạnh Tào Bác, ánh mắt vô ý liếc qua Lương Văn, động tác bỗng nhiên dừng lại.
Triệu Ức Hào đặt mông ngồi ở bên cạnh Lương Dược, tuỳ tiện cười nói: “Nữ thần, lâu rồi không gặp ha.”
Lương Dược có chút cảm động, cuối cùng cũng có người chịu để ý tới mình, thẹn thùng cười: “Gọi tên của tôi là được rồi.”
Bây giờ cô nghe thấy hai chữ nữ thần có cảm giác bị châm chọc.
Một cái bóng bỗng nhiên trùm xuống, cô thắc mắc ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Trú vậy mà đã bước tới bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt hẹp dài đen nhánh, gương mặt tuấn tú không có bất kì biểu cảm nào.
Tim Lương Dược đập thịch một cái, anh phát hiện ra rồi sao? Làm sao có thể chứ!
“Cái kia…” Cô liếm môi, cẩn thận mở miệng: “Bạn học Sở Trú, cậu có việc gì sao?”
Đám người Sở Trú trước nay đều là tiêu điểm, nhất cử nhất động đều chịu sự chú ý, nói gì đây là tình huống khác thường như vậy, lớp học yên lặng lại, dừng mọi động tác, đều đồng loạt quay sang nhìn anh, hô hấp đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Triệu Ức Hào cũng cảm thấy kì quái, ngẩng đầu hỏi: “A Trú, sao vậy?”
Sở Trú lạnh nhạt nói: “Đứng lên.”
Khuôn mặt Triệu Ức Hào mơ màng: “Tại sao?”
“Người bên cạnh cậu…” Ngón tay Sở Trú gõ nhẹ mặt bàn, ngữ điệu thong thả nói: “Là bạn gái của tôi.”
Giọng nói của anh không lớn không nhỏ, vừa hay mọi người đều nghe được.
Lương Dược: “…”
Triệu Ức Hào: “…”
Mọi người: “…”
Cả lớp vô cùng yên lặng, mà cô bạn đầu nấm ngồi cùng bàn với Lương Văn kia cũng khó tin mà quay lại nhìn về phía bên này, vẻ mặt không thể nào tiếp thu được.
“À? Ờ…” Triệu Ức Hào phản ứng chậm vài giây, kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Lương Dược, sau đó mới đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Sở Trú: “Cậu ngồi đi, là ánh mắt của tôi không tốt.”
Cậu ta ngồi bên cạnh Tào Bác.
Vẻ mặt của Sở Trú tự nhiên ngồi ở vị trí mà vốn dĩ là của anh.
Lương Dược không cách nào tin được mình lại bị nhìn thấu như vậy, cô thậm chí còn nghi ngờ Lương Văn lừa mình, thật ra cô ấy ở chung với Sở Trú rất tốt mà!
Cô miễn cưỡng cười nói: “Bạn học Sở Trú, hôm nay cậu làm sao vậy? Giống như thay đổi thành người khác vậy.”
“Tôi vẫn luôn như thế này.” Sở Trú đặt sách ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô: “Ngược lại là cậu, sao đột nhiên lại trở nên xa lạ vậy?”
Lương Dược: “…”
Sở Trú: “Trước đó không lâu cậu còn gọi tôi là anh yêu mà.”
“…” Tôi gọi cậu là cái rắm ấy!
Lương Dược xác định trăm phần trăm, anh nhất định đã phát hiện ra rồi!
Lương Dược nhìn thẳng vào anh trong chốc lát, mím môi, đột nhiên cầm sách đứng dậy, đi đến phía sau vỗ vai Tào Bác một cái: “Đổi vị trí, phiền cậu rồi.”
Tào Bác “A” một tiếng, khó hiểu nhìn cô, rồi lại nhìn Sở Trú, cũng không hỏi gì cả, sảng khoái đổi chỗ với cô.
Hôm nay cô có thể tới Nhất Trung đã là bất ngờ lớn nhất rồi.
Lương Dược đúng là đang trốn tránh, cô cảm thấy bản thân mình nên bình tĩnh lại một chút, từ trước tới nay chưa từng có người nào trong thời gian ngắn như vậy mà phân biệt được hai chị em cô, Sở Trú thật đáng sợ mà!
Bị nhận ra rồi, vậy sau đó thì sao, là xin lỗi, là thẳng thắn, hay là… gả cho anh?
Lương Dược nghĩ tới lời nói đùa trước kia, mặt không khỏi đỏ lên, cảm thấy xấu hổ mà chôn đầu trong cánh tay.
Cảm giác không còn mặt mũi mà đi gặp người ta nữa!
“Gì nhỉ, cậu là người chị phải không?” Triệu Ức Hào ở bên cạnh cẩn thận hỏi.
“Cậu cũng nhận ra rồi sao?” Lương Dược đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
“Trong mắt tôi thì không thể nhận ra hai chị em cậu.” Triệu Ức Hài cười nói: “Nhưng cứ nhìn phản ứng của Sở Trú là không sai được, cậu không biết đâu, sau khi cậu đi, dáng vẻ lúc đó của Sở Trúc đáng sợ biết bao nhiêu, chậc chậc… tôi còn tưởng rằng cậu chết chắc rồi cơ.”
“…Vậy à.” Lương Dược không muốn nói tiếp, lại lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu có biết tại sao Lương Văn lại bị xa lánh như bây giờ không?”
“Thật ra tôi cũng không rõ là chuyện gì đã xảy ra.” Triệu Ức Hào thở dài một hơi: “Nhưng mà khoảng thời gian trước kia, bởi vì cậu với Lương Văn tráo đổi qua lại cho nên quan hệ giữa Sở Trú với Lương Văn tự nhiên cũng cắt đứt, khi đó trường học truyền ra lời đồn, nói rằng Lương Văn một chân đạp hai thuyền, đội mũ xanh cho Sở Trú, thông đồng với nam sinh ngoài trường… Dù sao những lời khó nghe cái gì cũng đều có, mà Sở Trú mấy ngày đó đều đi tìm cậu, lạnh nhạt với Lương Văn, không cẩn thận để lời đồn thành thật, chờ tới khi phát hiện ra thì Lương Văn trong mắt người khác đã trở thành người con gái lả lơi ong bướm mất rồi…”
Triệu Ức Hào hoang mang gãi đầu: “Chỉ là tôi cảm thấy việc này cũng không tính là gì, ở trong lớp tôi nhân duyên của Lương Văn rất ổn, vẫn còn rất nhiều bạn học hi vọng cô ấy trở lại, tôi cũng không biết tại sao lớp 5 lại chèn ép cô ấy, xem cô ấy thành người vô hình, tôi cũng nghĩ không ra…”
Lương Dược nhíu mày, cũng cảm thấy kì quái, tính cách của Lương Văn không phải quá tệ, tại sao sau khi đổi lớp xong lại trở thành như này?
Sau khi quay về nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
Lương Dược nghĩ thầm.
Mặc kệ thế nào cũng phải chuyển lớp cho cô ấy!
Đột nhiên, khóe mắt cô chợt thấy một người mặc bộ đồ màu trắng bước tới, Lương Dược nhìn thấy Tô Thiển cầm một quyển sổ tới trước mặt Sở Trú, cười nhẹ hỏi anh: “Sở Trú, tiết thể dục sắp tới, thầy giáo muốn cậu cùng với uỷ viên thể dục đến phòng thiết bị lấy đệm, hình như là muốn kiểm tra gập bụng thì phải.”
Sở Trú nhìn cô ta, khẽ gật đầu.
Tô Thiển: “Còn có tên của học sinh nói chuyện riêng trong giờ tự học chiều hôm qua nữa, cậu đã ghi vào chưa?”
Lương Dược híp mắt nhìn Tô Thiển, cảm thấy cô ta thay đổi rất lớn, nếu như Lương Văn biến thành hướng nội, thì Tô Thiển này hoàn toàn tương phản, tính cách sáng sủa hơn nhiều, tuy rằng cô ta nói chuyện công, nhưng mà chỉ nói có năm phút đã xong.
Sau khi kết thúc, Tô Thiển cười xin lỗi với Sở Trú: “Xin lỗi, chậm trễ nhiều thời gian của cậu rồi, bởi vì không gặp được cậu ở đâu cả nên vừa thấy cậu thì đành nói hết một lần cho xong.”
Sở Trú không để ý đến cô ta.
Lương Dược cứ luôn nhìn chằm chằm vào Tô Thiển, cô ta dường như phát hiện ra gì đó, nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với tầm mắt của cô, nét mặt có vẻ không được tự nhiên, nhàn nhạt cười xong thì bỏ đi.
Lương Dược dường như nghĩ đến điều gì đó, mất hứng mấp máy khoé miệng, cô nâng cao chân lên, bỗng nhiên đạp vào người ngồi ghế trước: “Nè.”
Sở Trú quay đầu: “Sao thế?”
Lương Dược liếc nhìn anh: “Bạn trai mà làm trò tán tỉnh nữ sinh khác ở trước mặt bạn gái mình, hình như không tốt đâu?”
Sở Trú không biết phản ứng vừa rồi của anh có chỗ nào giống tán tỉnh, nhưng cô nói phải là phải, tốt tính nói: “Tôi sai rồi, xin lỗi cậu.”
Sự tức giận của Lương Dược giảm đi chút: “Thế này còn tạm được.”
Sở Trú đột nhiên hỏi: “Cậu không trừng phạt tôi sao?”
“Hả?”
Sở Trú có ý chỉ bảo: “Ví dụ như, muốn tôi hôn cậu một trăm lần…”
“…”
Anh nói tới cái này Lương Dược ngược lại nghĩ tới một chuyện: “Không cần phiền toái như vậy đâu.”
Cô mở sách Toán học ra, tìm được tờ giấy hướng dẫn công thức dài nhất khó nhất của Christopher, khoé miệng cong lên: “Cậu chép cái này 100 lần rồi tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Sở Trù nhìn tờ giấy toàn công thức toán học, mí mắt hơi nhảy lên: “100 lần?”
Lương Dược nhếch khóe mắt lên, cười có chút xấu xa: “Cậu có ý kiến?”
Sở Trú nhìn cô trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
Lương Dược vui vẻ không được bao lâu, lại nghe thấy anh nói: “Hi vọng cậu sẽ không hối hận.”
“…”