Chương 35
Không khí trong phòng khách nhà họ Lương im lặng đến lạ thường.
Lương Viễn Quốc ngồi đối diện Sở Trú với vẻ mặt nghiêm nghị, hai cô con gái song sinh của ông cũng ngồi bên cạnh, người ngồi bên trái người ngồi bên phải. Con gái lớn mỹ lệ kiều diễm, con gái nhỏ thì xinh đẹp dịu dàng, bọn họ mỗi người ôm lấy một cánh tay của ông, cũng đều tỏ ra vẻ nghiêm túc nhìn Sở Trú.
Đặc biệt là Lương Dược, cô cứ cau đôi lông mày thanh tú trừng mắt nhìn Sở Trú, ngay cả lớp trang điểm đậm trên mặt cũng không che nổi sự kháng cự trên mặt cô.
Sở Trú giống như không cảm nhận được, anh ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nội liễm, vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa ung dung, anh đối với sự bài xích của bọn họ thì hoàn toàn không quan tâm.
“Ba, mau đuổi cậu ta đi, đuổi đi đi!” Lương Dược thì thầm với Lương Viễn Quốc: “Con không cần gia sư gì cả, hơn nữa cậu ta lại là bạn trai của em gái, nếu dạy phụ đạo cho con thì còn ra thể thống gì nữa? Em nói xem có đúng không, em gái?”
“Em cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả.” Lương Văn cảm thấy Sở Trú đang lạnh lùng liếc nhìn mình liền vội vàng nói: “Chỉ cần thành tích của chị được cải thiện thì em tặng cậu ấy cho chị cũng được!”
“Hả?” Lương Dược chuyển đối tượng cô trừng mắt thành Lương Văn: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Thôi được rồi, hai con im lặng một chút đi!”
Lương Viễn Quốc ho một tiếng để thể hiện ra uy nghiêm của bậc phụ huynh, ông cẩn thận nhìn Sở Trú – người đã cướp đi trái tim của hai cô con gái của mình nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó thì bây giờ lại bị hai người bọn họ ruồng bỏ!
Lương Viễn Quốc: “Sở Trú, trước đây chúng ta đã gặp nhau rất nhiều lần rồi nên tôi sẽ không khách sáo nữa mà nói thẳng luôn, gia sư mà tôi muốn tìm cho Dược Dược ít nhất cũng phải có kinh nghiệm giảng dạy nhưng hiện tại bản thân cậu vẫn còn là học sinh, có lẽ không thích hợp lắm đâu.”
Sở Trú dường như đã chuẩn bị trước, anh lấy một xấp giấy từ trong túi tài liệu lấy ra đưa cho ông: “Mời chú hãy xem cái này trước rồi hãy đưa ra quyết định.”
Có ý gì?
Lương Dược đang dựa vào cánh tay ông không nhịn được mà liếc nhìn một cái, cô phát hiện ra đây chính là bảng điểm từ năm lớp 11 đến năm lớp 12 của anh, điểm kiểm tra giữa kỳ, cuối kỳ hay những bài kiểm tra lớn nhỏ đều được ghi rõ ở đây cả. Không ngoài dự đoán, anh vẫn luôn đứng nhất, lúc thi tốt nhất cũng chỉ kém điểm tổng hai điểm.
Lương Dược: “…” Vậy mà anh còn giữ tất cả bảng điểm của mình, tên đàn ông chó chết trong ngoài bất nhất vừa tự luyến vừa phiền phức!
“Ba, ba tuyệt đối không được để cái này mê hoặc đầu óc, thi tốt không có nghĩa là sẽ dạy tốt đâu!” Lương Dược ăn ngay nói thật.
Nhưng Lương Viễn Quốc không nghe lọt được nữa rồi, ông sửng sốt nhìn vào bảng điểm của Sở Trú, đây… Điểm này còn cao hơn cả điểm của thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái nữa! Ông vẫn luôn nghe nói Sở Trú học không tồi nhưng vẫn hoàn toàn chưa cảm giác được, cho đến hôm nay, khi được tận mắt nhìn thấy những điểm số thật này mới thực sự khiến ông cảm thấy ngưỡng mộ Sở Trú.
Tuổi tác của thiếu niên này không lớn lắm nhưng đầu óc và trí tuệ đều hơn hẳn một số người trưởng thành.
Nhưng cho dù anh có giỏi đến đâu mà con gái không muốn thì…
Lương Viễn Quốc có hơi do dự.
Lúc này Sở Trú lại lên tiếng: “Cháu hiểu rõ thành tích của con gái chú nên cháu chắc chắn có thể nâng điểm của cô ấy lên hơn 400 điểm chỉ trong vòng một tháng.”
“Vậy chốt như thế đi!” Lương Viễn Quốc lập tức đưa ra quyết định, ông rất tin tưởng vào khả năng của học sinh giỏi: “Con gái tôi giao cho cậu đấy, nên cậu nhất định phải giám sát việc học của nó đấy.”
“Ba!” Lương Dược mở to mắt ra, cô không ngờ mình lại bị bán đứng như vậy.
“Dược Dược, con cũng đã lớp 12 rồi, không thể tự làm theo ý mình như thế, bây giờ thành tích vẫn rất quan trọng.” Lương Viễn Quốc an ủi cô rồi nhìn về phía Sở Trú: “Cậu Sở, vậy chúng ta thống nhất cậu sẽ dạy Dược Dược trong một tháng, tiền lương là năm ngàn và cậu phải đảm bảo nó được trên 400 điểm, đúng không?”
“Vâng.” Sở Trú nhẹ giọng đáp lại rồi liếc nhìn Lương Dược cả người viết đầy chữ ‘không đồng ý’: “Cháu còn có một điều kiện nữa.”
“Điều kiện gì?”
“Học sinh phải nghe lời giáo viên.”
“Điều này là đương nhiên rồi.” Lương Viễn Quốc thoải mái đồng ý anh, học sinh nghe lời giáo viên là chuyện hiển nhiên, hơn nữa nếu không nghe lời giáo viên thì việc dạy kèm còn có ý nghĩa gì chứ?
“Cháu sẽ giúp chú giám sát cô ấy!”
Lương Dược: “…” Cô sắp toi đời rồi.
Lương Dược lại liếc nhìn Lương Văn, hy vọng cô ấy có thể quản bạn trai thật tốt, vì dù sao có cô gái nào có thể chịu được việc bạn trai mình dạy phụ đạo cho cô gái khác chứ?
Nhưng hình như Lương Văn không quan tâm chuyện này lắm, cô ấy cúi đầu nghịch móng tay, giống như tất cả những chuyện này đều không liên quan đến mình.
“…”
Ở bên kia, sau khi Sở Trú cất gọn bảng điểm của anh lại thì từ trên cao nhìn xuống cô, anh bình tĩnh nói: “Việc học không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Lương Dược: “…”
*
Sở Trú thật sự ở lại làm gia sư cho cô, Lương Dược có cảm giác không chân thực lắm, giống như đang đi trên mây vậy.
Cô muốn cắt đứt quan hệ với anh nhưng anh lại như một bóng ma có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô mọi lúc mọi nơi và bất cứ lúc nào, khiến cô không thể lường trước được.
Lương Dược đang băn khoăn không biết nên làm thế nào để đuổi anh đi, mà không nhận ra rằng mình đã đưa anh vào phòng.
Rõ ràng là có thể học ở ngoài phòng khách, hoàn toàn không cần đưa anh vào phòng riêng, nhưng khi Lương Dược nhận ra vấn đề này thì Sở Trú đã bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cô: “Cậu đem hết tất cả sách giáo khoa cấp ba ra đi.”
“Ồ.” Lương Dược miễn cưỡng đáp lại một tiếng, cô không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Sở Trú đến nhà cô làm gia sư chỉ vì tiền thôi sao?
Dù có đánh chết cô cũng không tin.
Vậy anh làm như vậy vì cái gì? Gặp bạn gái sao?
Vậy thì nên đi qua phòng bên cạnh để dạy Lương Văn chứ!
Lương Dược nhíu mày suy nghĩ, trong lòng cô mơ hồ hiện lên một dự đoán, nhưng là một dự đoán mà cô không dám nghĩ tới.
Sở Trú tỉ mỉ quan sát cô, cô gái mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh lam nhạt, trông rất gầy, nửa cánh tay trắng nõn lộ ra trắng đến chói cả mắt, dáng người vừa mảnh mai vừa gầy gò.
Cô ngồi xổm trên nền đất mở ba lô ra, cái cổ mảnh mai, mái tóc xoăn bồng bềnh buông xõa xuống vai che gần hết khuôn mặt, từ góc nhìn của anh, đôi lông mày thanh tú của cô lúc thì thả lỏng lúc thì nhíu chặt lại, trông vô cùng phiền não.
Sở Trú yên lặng quan sát đến khi cô xoay người lại sau khi tìm được sách thì anh mới thu hồi lại ánh mắt.
“Đây, đều ở đây, còn có mấy quyển thì để ở trường học rồi.” Lương Dược ôm một chồng sách lớn đi tới rồi đặt trước mặt anh, cô còn cố ý liếc anh nói: “Tôi nói trước, thành tích của tôi vô cùng tệ, điểm thi cao nhất trong học kỳ vừa rồi chỉ hơn 200 điểm thôi, cậu có chắc là vẫn muốn dạy không?”
Sắc mặt của Sở Trú không thay đổi, anh tiện tay cầm cuốn sách toán lên lật xem: “Không ngờ còn có thể được hơn 200 điểm, cũng không tệ.”
Anh lạnh lùng khen ngợi một câu nhưng khi vào tai Lương Dược thì cô lại cho rằng đây càng giống như một lời châm chọc hơn, cô ôm tay nói: “Cậu đừng coi thường người khác, nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Sở Trú cụp mắt xuống: “Tôi đã nói rồi, để kiếm tiền.”
“Cậu lừa ai thế?” Lương Dược nở nụ cười lạnh lùng: “Gia đình cậu giàu có như vậy, mẹ cậu lại còn là ngôi sao lớn, sao cậu có thể thiếu năm nghìn tệ được?”
Sở Trú dừng lại, giương mắt nhìn cô: “Sao cậu biết?”
Lương Dược nghẹn họng: “… Là em gái nói với tôi.”
“Hình như cậu hiểu tôi rất rõ?” Sở Trú bình tĩnh đóng sách lại, chậm rãi nói: “Nói đúng ra hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng vừa rồi ở cửa, hình như cậu vừa nhìn là đã nhận ra tôi.”
Vẻ mặt của Lương Dược vẫn không thay đổi: “Cậu ở Nhất Trung nổi tiếng như vậy, lại còn đến Cửu Trung tham gia cuộc thi nữa, đương nhiên là tôi sẽ nhận ra cậu rồi.”
“Vậy sao?” Sở Trú không cũng tiếp tục truy hỏi, giọng nói anh nhàn nhạt khiến người ta không đoán được cảm xúc của anh, anh cụp mắt xuống lật sách đến bài đầu tiên: “Cậu học môn toán kém nhất, vậy nên sẽ bắt đầu với môn toán trước, cầm bút lên rồi lấy ghế qua đây ngồi.”
Có vẻ như anh thực sự chỉ muốn dạy kèm cô.
Lương Dược không đoán được mục đích của anh, cô khẽ nhíu mày, ban đầu cô còn tưởng rằng anh đã phát hiện ra chuyện cô giả làm Lương Văn để theo đuổi anh, nhưng nhìn phản ứng bình tĩnh của anh thì hoàn toàn không giống như đã biết mọi chuyện.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ những gì anh đã nói, nếu như cô dám nói dối anh thì kết cục của cô chỉ có thể là chết.
Lương Dược nhìn đống sách trên bàn, im lặng không nói gì.
Được thôi, thực sự cách cái chết cũng không còn bao xa nữa.
Thấy cô không hành động gì trong một lúc, Sở Trú ngẩng đầu lên liếc nhìn cô: “Sao vậy?”
“Thành thật mà nói, tôi không muốn được dạy kèm gì cả.” Vẻ mặt của Lương Dược tỏ ra vừa khó chịu vừa không cam tâm, cô lạnh lùng hất cằm lên nói: “Hơn nữa tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
Lúc cô giả làm Lương Văn, vì phải theo đuổi anh nên cô mới nhẹ giọng dỗ dành, nhưng bây giờ cô đã khôi phục lại thân phận ban đầu của mình thì làm sao có thể dỗ dành anh như vậy được nữa?
Từ khi sinh ra cô chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ người đàn ông nào cả!
Sở Trú: “Tôi là giáo viên.”
“Vậy thì sao?” Lương Dược khinh thường nói: “Đừng nói với tôi rằng cậu sẽ thật sự đi mách ba tôi đó.”
Sở Trú đặt sách xuống, dùng ngón tay thon dài ấn lên trên trang giấy, nhẹ nhàng nói với cô: “Nếu như cậu có thể ngoan ngoãn nghe lời, thì đó cũng không phải là điều không thể.”
Lương Dược khẽ cau mày, quả thực ở chỗ ba vẫn hơi phiền phức, từ trước đến nay ba không bao giờ ép buộc cô làm việc gì cả, nhưng ông vẫn sẽ khóc đỏ cả mắt, sẽ lau nước mắt, sẽ tỏ ra đáng thương hỏi cô rằng có phải ông đã làm gì chưa tốt hay không.
Điều này còn có tác dụng hơn cả việc bị ép buộc cho nên Lương Dược mỗi lần đều bị khuất phục.
Nhưng cô hoàn toàn không có ý định chăm chỉ học hành, Lương Dược thấy hơi đau đầu, cô nhìn vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh của thiếu niên giống như cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không thay đổi sắc mặt.
Dường như anh chưa từng thay đổi.
Lại dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Anh của lúc trước mà cô quen biết sẽ không bao giờ dạy kèm cho con gái cả.
Vì dù sao anh vẫn còn mắc chứng chán ghét phụ nữ…
Đúng rồi, chứng chán ghét phụ nữ!
Ánh mắt Lương Dược lóe lên, khóe môi cũng âm thầm nhếch lên, cô đột nhiên cúi xuống nghiêng người về phía anh, đưa môi kề sát lỗ tai anh rồi phả vào tai anh hơi nóng. Cô thành công khi nhìn thấy sắc mặt của anh cuối cùng cũng thay đổi, cơ thể anh cũng hơi cứng ngắc lại.
Lương Dược mỉm cười, dùng ngón tay mảnh khảnh nâng cằm anh, ép anh quay mặt lại nhìn cô, nhỏ giọng quyến rũ: “Anh đẹp trai, có phải cậu và em gái tôi có mâu thuẫn gì nên mới cố tình tìm tôi để chọc tức em ấy đúng không? Nếu đúng là như vậy, cậu có muốn được tôi ôm thẳng vào lòng không, tôi sẽ đối xử với cậu tốt hơn cả em ấy đó~”
Lương Dược cố tình ẻo lả, tái hiện lại hình ảnh người phụ nữ xấu xa trong phim truyền hình một cách sinh động, tay còn lại của cô còn cố tình sờ ngực anh, mong chờ anh có thể đẩy cô ra xa.
Dọa anh sợ đến mức phải rời đi!
Nếu như cô nhớ không lầm thì Sở Trú ghét nhất là loại phụ nữ lẳng lơ như cô vậy.
Cách đây khá lâu, lúc ở trong quán bar, vẻ mặt anh tràn đầy sự chán ghét đẩy cô ra.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Lương Dược cười tự tin, nhưng đợi hồi lâu mà cô vẫn không phát hiện anh có động tĩnh gì cả.
Sở Trú nhìn cô nhưng vẫn giữ im lặng, mặc kệ cô có trêu chọc như thế nào, anh vẫn không có phản ứng gì.
Nụ cười của Lương Dược đã hơi cứng ngắc, khi ngón tay đang nâng cằm anh của cô đã mỏi thì cuối cùng Sở Trú cũng động đậy, nhưng không phải đẩy cô ra, bàn tay anh lại luồn qua mái tóc mềm mại của cô, ôm đầu cô từ phía sau rồi đè cô ra hôn, chỉ trong phút chốc mà đã khiến khoảng cách vốn dĩ ngắn ngủi của họ giảm xuống thành số âm.
Lương Dược sững sờ trong chốc lát, cảm giác va chạm vừa ấm áp vừa nóng rực trên môi cô đã nói rõ cho cô biết rằng đôi môi của hai người họ đang dán chặt vào nhau!
“???”
Lương Dược bàng hoàng, hoàn toàn quên đi phải chống cự.
Chương 36
Sở Trú cúi đầu hôn Lương Dược, đôi bàn tay mạnh mẽ ấy giữ sau gáy cô, rồi dùng lực để cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Não của Lương Dược như chết lặng, hơi thở của anh đã bao trùm lên cả thân thể cô, vừa mát lạnh vừa nóng rực, từng chỗ đều như đang thiếu đốt làn da lẫn lý trí của cô, khiến cô có một chút hoảng hốt, suýt nữa thì cô còn tưởng mình là Lương Văn, trở về thời gian bị anh chiếm tiện nghi mà chỉ có thể âm thần chịu đựng… khoảng thời gian vô cùng ấm ức.
Không đợi cô phản ứng thì đã cảm nhận trên môi có sự ẩm ướt trượt nhẹ qua.
Anh thậm chí còn dùng lưỡi để liếm!
Cuối cùng Lương Dược cũng bừng tỉnh, vừa định đẩy anh ra thì Sở Trú đã tự động buông tay ra.
Anh vẫn còn ngồi trên ghế, ung dung bình tĩnh, trên mặt vẫn lộ ra sự thản nhiên. Trừ đôi môi vẫn còn hơi hồng thì không còn thấy điều gì khác, giống như người vừa làm những hành động cầm thú kia không phải là anh!
Lương Dược cố gắng trở lại bình thường, hoài nghi nhìn Sở Trú: “Cậu đang dạy học sinh mình như vậy sao? Thầy!”
Cô đang khá căng thẳng.
Sở Trú nhìn cô: “Không phải là học sinh dụ dỗ thầy trước sao?”
Lương Dược cứng họng, một lúc sau mới nói: “Tôi là Lương Dược.”
Sở Trú: “Tôi biết.”
“Là chị của bạn gái cậu đấy!”
“Ừ.”
“Nhưng vừa nãy cậu lại hôn tôi!” Trong đầu Lương Dược giờ rất loạn, không suy nghĩ mà nói: “Chúng ta giờ là đang yêu đương vụng trộm sao?”
Sở Trú dựa người vào bàn, nhìn có vẻ lười biếng. Nghe xong những lời này, anh nhíu mày rồi nói một cách lười biếng: “Nghe cũng khá kích thích đấy, cậu nói vậy thì là vậy đi.”
Cái gì mà cậu nói vậy thì là vậy đi chứ?
Này này! Lời này mà cũng nói ra được sao?
Đây là phát ngôn của mấy tên cặn bã thế kỉ này sao!
Lương Dược cảm giác rằng thế giới quan của cô đã phải chịu sự kích động không hề nhẹ.
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ phong lưu như thế này của Sở Trú, thì ra những kẻ cặn bã đều lại có thể nhìn chính trực và ngay thẳng như thế này.
Trong lòng Lương Dược rất phức tạp, nếu như là tên đàn ông khác làm vậy với cô thì cô sớm đã ném tên đó xuống đất rồi.
Nhưng người này là Sở Trú.
Từ lúc đầu, cô đã cảm thấy áy náy với Sở Trú.
Nhưng bạn trai hiện tại của em gái cô là Sở Trú.
Chỉ mới có hai tháng, anh đã sa đọa đến như này rồi sao?
Biểu cảm của Lương Dược trở nên phong phú.
“Cho cậu một phút bình tĩnh lại đấy.” Sở Trú bình tĩnh, ngón tay trắng nõn gõ lên mặt bàn rồi điềm tĩnh nói: “Sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh tôi, sức chịu đựng của giáo viên cũng có hạn đấy.”
“…”
Lương Dược im lặng lùi một bước, lại lùi thêm một bước nữa. Sau đó thì chạy đến cửa rồi nói một câu: “Tôi đi vệ sinh một lát!”
Cô chạy đến phòng của Lương Văn: “Em có ở đó không?”
Lương Văn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức bị giật mình rồi quay đầu hỏi: “Chị có chuyện gì thế?”
Nói xong cô ấy thấy Lương Dược xông tới, tiếp theo là cổ áo cô ấy bị kéo lên. Lương Dược kích động mà lắc mạnh cô ấy nói: “Em có biết là bạn trai em vừa làm gì với chị không? Hả?”
“Cậu ta lợi dụng danh nghĩa học bù!”
“Cậu ta đã hôn chị! Cậu ta dám hôn chị đấy!”
“Mẹ kiếp, có khác gì cầm thú không chứ!”
Lương Văn bị cô lắc mạnh.
Cô ấy bị chóng mặt, khó khăn nói: “Chị, chị bình tĩnh chút đã, có thể thả em ra được không?”
Lương Dược dừng lại, nhìn vào vẻ mặt cô ấy, yên lặng thả ra và nói: “Sao em lại không tức giận thế?”
Lương Văn cười rồi nói: “Chị à, thật ra chị cũng sớm đoán ra rồi mà. Cần gì phải hỏi em nữa chứ.”
Vẻ mặt Lương Dược lại biến đổi nhưng không nói gì.
Lương Văn thở dài: “Là chúng ta nợ cậu ấy.”
“Chị không hề nợ nần gì cậu ta cả.” Lương Dược khó xử mà phủ nhận: “Là lúc đầu em đòi chị phải theo đuổi cậu ta, đừng có đẩy trách nhiệm qua cho chị rồi bắt chị dọn dẹp chứ!”
Lương Văn nói: “Nhưng người cậu ấy thích không phải em.”
“…”
Lương Dược cắn răng, còn định suy nghĩ cái gì thì đột nhiên có một tiếng nói lạnh lùng phát ra ở sau lưng.
“Cậu đi vệ sinh xong rồi sao?”
Cơ thể Lương Dược cứng lại, từ từ quay đầu. Nhìn thấy bộ mặt của Sở Trú ngoài cửa, anh khoanh tay dựa vào cửa, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Đối mặt nhau từ xa.
Lương Dược cũng không biết phải nói sao, trong lòng đoán đã bại lộ là một chuyện nhưng xác nhận thì lại là một chuyện khác.
Sở Trú có khi đã biết được sự thật… Vậy tại sao không tìm cô mà hỏi tội chứ?
Lương Dược có chút bối rối, hoàn toàn không thể biết được Sở Trú đang nghĩ cái gì.
Cô nói với anh một cách khô khan: “À, cũng xong rồi.”
Sở Trú gật đầu: “Cùng tôi quay về thôi.”
Lương Dược bất động, vẻ mặt trông không muốn lắm.
Thấy thế, Sở Trú đi vào nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dùng lực mà kéo cô di chuyển.
Lương Văn nhìn Lương Dược tuy bĩu môi không vui lắm nhưng cũng không có phản kháng gì, ngoan ngoãn bị anh kéo đi, có loại cảm giác bất lực không cách nào đối phó với anh được.
Tuy rằng chị ấy nói là không nợ cậu ấy, nhưng thật lòng thì vẫn có sự áy náy.
Lương Văn không khỏi suy nghĩ, dù sao thì cô ấy cũng chưa từng thấy chị mình lại nhân nhượng chàng trai nào như vậy.
“Này, cậu buông tay được rồi đấy, tôi không có chạy nữa đâu!” Lương Dược bị Sở Trú kéo đến đau tay, tức giận nói.
Về đến phòng, Sở Trú buông tay cô nói: “Cậu tìm Lương Văn làm gì?”
“Tôi tìm em tôi cũng phải nói cho cậu sao?” Lương Dược trợn mắt: “Hay là cậu sợ tôi tố cáo chuyện đó với bạn gái cậu?”
Sở Trú không có biểu hiện gì: “Tôi chỉ lo là cậu làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.”
“Hả?”
“Cậu có thể tự hiểu lấy thân phận của người thi được hai trăm điểm như cậu không?” Sở Trú nói: “Bệnh ngu ngốc cũng có thể lây truyền đấy.”
Lương Dược nhẫn nhịn: “Thế sao cậu không bị truyền nhiễm thế?”
Sở Trú lấy một chiếc ghế từ trong phòng ra, thờ ơ trả lời: “Chỉ số thông minh không cùng cấp bậc.”
Lương Dược không thèm chấp anh, nhìn thấy chiếc ghế thì thở dài bất lực rồi ngồi xuống bên cạnh anh, hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Được rồi, là cô nợ anh. Anh nói gì thì là như thế đó.
Cô thật sự không thể nhìn ra Sở Trú muốn gì nữa rồi.
Biết được thân phận của cô, không nói thẳng, cũng không che giấu. Chỉ là cứ đối xử với cô như vậy, thật là khiến người khác khó chịu. Hình như anh muốn dùng những hành động này mà nói cho cô biết rằng cô là của anh, dù có chạy đằng trời cũng không thể thoát. Dù cô có là người hay là quỷ, là chị hay là em…
Khoan đã, chẳng lẽ anh vẫn còn xem cô là bạn gái chứ?
Vẻ mặt Lương Dược thay đổi. Nói mới nhớ, bọn họ cũng chưa có chính thức chia tay gì cả.
Cho dù cô có nghĩ thêm nữa, việc học bù này chắc chắn không thoát nổi rồi.
Sở Trú mở trang đầu tiên của quyển sách toán ra rồi hỏi cô: “Cậu biết số hữu tỉ là gì không?”
Lương Dược suy nghĩ: “Hình như là có nghe qua ở đâu đó rồi.”
“…”
Sở Trú nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô thì thở dài. Anh cầm tờ giấy nháp qua rồi viết cho cô từ phần đầu tiên của bài đầu tiên lớp 10 cho cô, hoàn toàn là bắt đầu lại từ đầu.
Lương Dược ngoan ngoãn nghe anh giảng. Tuy là đã an phận, nhưng còn đang ngồi suy nghĩ lan man, ánh mắt vô thức nhìn bàn tay đang cầm bút của chàng trai kia.
Bàn tay của anh rất đẹp, vừa sạch sẽ lại trắng, lúc cầm bút ngón trỏ và ngón cái cong nhẹ, thấy được đường gân xanh mỏng, nhìn rất mạnh mẽ, thậm chí từng chữ viết ra cũng đẹp như in. Lương Dược nhìn lại nét chữ như gà bới của mình thì lập tức im lặng.
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
Không nói đến chuyện khác, ngoại hình của Sở Trú cũng không tệ, cao ráo đẹp trai, vừa có tiền, học hành cũng không tệ, đáp ứng đầy đủ hình mẫu trong tưởng tượng của các thiếu nữ.
Cô đột nhiên có suy nghĩ, có người bạn trai như vậy cũng không tồi. Cô thật ra cũng có chút thích anh, hay là… thử nhỉ?
Nhưng cứ mỗi lần có suy nghĩ này đều bị anh cầm bút đánh lên đầu cô: “Đừng có ngơ ra nữa, tập trung nghe giảng này.”
Giọng nói trầm thấp, có chút nghiêm túc, y hệt như giáo viên chủ nhiệm của bọn họ vậy.
“…”
Lương Dược bị anh đánh bay những một chút tình cũ cuối cùng. Anh lại không phải không biết cô rất ghét đọc sách, mỗi ngày đều bắt cô học này học kia, vậy có thể làm bạn trai cô được sao? Còn quản nghiêm khắc hơn cả trường học!
Trước đây cũng thế, ngoài việc ôm ôm ấp ấp cô ra thì là học học học. Thích cô thì có thể thích từ những sở thích của cô không hả!
Gương mặt Lương Dược kiên định, hoàn hồn trở lại. Nếu như không nhanh chóng học hành, tương lai nhất định sẽ là một cảnh u ám!
Cô bây giờ không nghĩ mấy chuyện đó nữa, chấn chỉnh lại suy nghĩ, bắt đầu nghe lời giảng của anh. Cố gắng nhanh chóng thi được hơn 400 điểm rồi tống cổ vị Đại Phật này ra ngoài.
Nếu anh giả vờ không nhận ra thì cô cũng giả vờ như không biết.
Tới đây! Tổn thương nhau đi!
Sở Trú cảm nhận được cô đang nghiêm túc, còn chủ động hỏi nữa. Bất chợt nhìn cô một chút, cũng không nói gì rồi tiếp tục giảng cho cô theo như tiết tấu ban đầu.
Nhanh chóng đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Có thể là do Sở Trú giảng hay quá, Lương Dược cũng không còn thấy học hành nặng nhọc nữa. Cô có cảm giác như đã tỉnh ngộ, nhưng vẫn khá mệt.
“Chúng ta nghỉ tí đi.” Cô nằm gục trên bàn, nhìn Sở Trú nói: “Tôi mệt lắm rồi đó.”
Sở Trú nhìn thời gian, gật đầu: “Nghỉ ngơi 10 phút.”
“Yeah!” Lương Dược nằm xuống giường nghịch điện thoại. Bộ đồ của cô đang mặc có hơi rộng, nên cử động một cái đã thấy vòng eo mảnh khảnh lộ ra ngoài.
Sở Trú nhìn thấy phần da trắng đó, có chút không được tự nhiên mà rời mắt đi, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Lương Dược hoàn toàn không biết rằng bản thân đang lộ hàng, nằm ở trên giường đung đưa đôi chân trắng nõn kia rồi gào thét với Vương Cẩn Cẩn: “Tớ muốn chết quá!”
Vương Cẩn Cẩn: “Sao thế?”
Lương Dược than vãn: “Cậu biết bây giờ ai đang ở cạnh tớ không?”
Vương Cần Cần trả lời ngay: “Em rể sao?”
“!” Lương Dược: “Sao cậu biết?”
Vương Cẩn Cẩn: “Hôm đó cậu uống say, cậu ta đưa cậu về nhà thì tớ đã biết cậu ta có ý đồ bất chính với cậu rồi.”
Lương Dược: “…Cậu ta đưa tớ về?”
“Đúng rồi, cậu không biết sao?”
“…”
Cô lại là người biết cuối cùng.
Lương Dược không khỏi nghĩ tới mấy giấc mộng xuân khi say đó, mấy cái chuyện đáng xấu hổ kia… chẳng lẽ là thật sao?
Lương Dược nhớ lại chi tiết rồi xấu hổ vùi mặt vào gối, nếu như bị ép thì không sao, nhưng cô chủ động! Cô đã chủ động!
Điều khủng khiếp hơn là đương sự còn ở bên cạnh, đang đếm thời gian bằng đồng hồ bấm giờ.
“Được rồi, 10 phút rồi. Ngồi dậy đi.”
Giọng nói chàng trai thì thầm chầm chậm, giống hệt như tiếng thì thầm của ma quỷ.
“Không được!” Lương Dược không nhìn anh, đôi mắt cố ý dán chặt vào điện thoại: “Thân thể của tôi đột nhiên thấy không thoải mái, cậu về đi.”
Sở Trú nheo mắt: “Tôi nói lại lần nữa, ngồi dậy đi.”
“Không được.” Lương Dược rất bướng bỉnh, không thèm nhìn mặt anh.
Sở Trú: “Cậu muốn phụ đạo trên giường phải không?”
“Cái gì…” Lương Dược quay đầu nhìn anh, thấy anh đang bắt đầu tháo nút áo sơ mi ra, động tác vô cùng uyển chuyển.
“Cậu, cậu cậu cởi đồ ra làm gì?” Lương Dược bị dọa hết hồn, lập tức lấy tay che mặt nhưng để hở một ngón tay để nhìn trộm.
Cũng may là bên trong Sở Trú còn mặc chiếc áo trắng nữa, không lộ bất cứ thứ gì ra ngoài.
Lương Dược không biết là nên tiếc hay nên vui, cô bỏ tay xuống. Sở Trú quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu nói thử xem?”
Lương Dược không kịp phản ứng được đó là ý gì thì thấy anh đã chống đầu gối lên giường, sau đó bò lên giường.
Lương Dược giật mình, đang muốn chạy trốn thì bị Sở Trú bắt lấy tay, dùng lực mà kéo xuống.
Cô cảm thấy có một lực mạnh đè tới, sau đó đầu đập mạnh xuống giường, cơn đau khiến cô cau mày, đôi mắt đen ánh lên sự giận dữ.
Sở Trú đè lên người cô, hai tay ấn chặt hai tay của cô, đặt đầu gối lên chân cô.
Một tư thế đặc biệt nguy hiểm.
Lương Dược tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giãy dụa nhưng vẫn không thoát được.
“Sở Trú, cậu lại phát điên gì đấy?” Cô nghiến răng.
Ánh mắt Sở Trú nặng nề nhìn cô gái ở dưới thân, tuy rằng cô có chút hoảng hốt, nhưng lại không hề sợ hãi, giống là như biết rằng anh sẽ không làm gì cô.
Cô từ trước đến nay đều chưa từng sợ hãi.
“Tôi nói rồi, sức chịu đựng của giáo viên cũng có hạn.”
Sở Trú cúi đầu xuống, hôn lên mắt của cô, nụ hôn ướt nóng dần đi xuống, anh trầm giọng nói: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Lương Dược nổi da gà, muốn nói gì đó nhưng miệng đã bị chặn lại.
Khốn kiếp, thế mà lại lại lại dám hôn lên môi cô!
Lương Dược trợn to mắt, tay chân vùng vẫy liên tục nhưng đều không có tác dụng.
Khốn kiếp…
Lương Dược nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, mở miệng muốn cắn anh, nhưng phát hiện rằng kỹ thuật hôn của anh đã cao siêu hơn lúc bình thường, cho dù cô có công kích như thế nào thì anh đều xem như là tán tỉnh, từ đó mà hôn sâu hơn, trong hay ngoài đều không tha.
Cuối cùng Lương Dược mệt rồi, từ bỏ phản kháng, nhắm mắt để anh hôn, vẻ mặt rất bất lực, thật ra cô không hề ghét hôn anh, nhưng thật sự không thể hiểu giờ họ là quan hệ như thế nào.
Cô thừa nhận là có nợ anh, nhưng lại không biết phải trả như thế nào mới đủ…
Chẳng lẽ là phải trả cả đời này sao?
Lúc Lương Dược bị hôn đến thần hồn điên đảo thì trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến điều đáng sợ này.
Cũng may là Sở Trú còn biết rằng bọn họ còn phải học bù, hôn chưa bao lâu, khoảng 10 phút thì buông cô ra.
Mặt của cô gái ửng hồng, thở hổn hển, đôi mắt đẫm nước, làn tóc màu nâu của cô đang lòa xòa trên khuôn mặt trắng trẻo kia, đôi môi sưng đỏ, còn có dấu hiệu bị cắn, thật giống như đứa trẻ đáng thương vừa bị phạt xong vậy.
Ánh mắt Sở Trú trầm xuống, anh cúi xuống rồi dụi mũi vào trán cô, khàn giọng hỏi: “Biết lỗi chưa, hả?”
Khuôn mặt Lương Dược đờ đẫn: “Thầy à, thầy thích làm mấy chuyện này với học sinh lắm sao?”
Sở Trú nói: “Tôi chỉ làm như vậy với bạn gái mình thôi.”
Lông mày Lương Dược di chuyển nhẹ, nhìn anh mà không nói gì.
Sở Trú vùi đầu vào cổ cô, hô hấp có hơi nặng nề, nóng đến mức làm da cô phát ngứa, giọng nói của anh khàn khàn, trầm giọng hỏi cô: “Bạn gái của tôi mất tích rồi, tôi tìm cô ấy đã lâu. Cậu có biết cô ấy ở đâu không?”
—
Lời tác giả:
Lương Dược: Ở cách vách.
Sở Trú: Quả nhiên vẫn chưa dạy dỗ đủ.