Chương 25
Phòng học tĩnh lặng như tờ, ngay đến tiếng hít thở cũng gần như không nghe thấy, vì vậy tiếng khóc nức nở của Hạ Nhược Tinh vang lên vô cùng rõ ràng.
Cô ta bò ra khỏi bãi rác, toàn thân bẩn thỉu, đầu tóc bết sữa, cả người dính cặn thức ăn và bùn đất.
Cả người cô ta đều bốc lên mùi hôi thối, tặng cho một chữ thảm cũng không điêu.
Có người đứng gần Hạ Nhược Tinh ngửi thấy mùi cũng không nhịn được nôn khan huống chi là bản thân Hạ Nhược Tinh, cảm giác nhớp nháp và mùi hôi khiến cô ta hoàn toàn suy sụp, khóc đến không kiềm chế được, vừa khóc vừa bóp cổ nôn.
Sở Trú vừa về đã thấy Lương Dược đổ sữa lên đầu Hạ Nhược Tinh, anh sững sờ chốc lát, Lương Dược đã quay đầu nhìn về phía anh, cô nhìn anh từ xa, ánh mắt đen kịt, sạch sẽ không có bất kỳ biểu cảm nào, khí chất so với lúc trước khác một trời một vực.
Đó là lần đầu tiên Sở Trú nhìn thấy mặt này của cô, lạnh như băng, không có nhiệt độ, giống như rốt cuộc cũng xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt lạnh lùng sắc bén vốn có.
Lương Dược chỉ liếc anh một cái rồi quay đầu lại, cụp mắt xuống không nói gì, như thể đột nhiên không hề quen biết anh vậy.
Sở Trú chau mày, vừa định đi qua thì Trình Nhất Phàm đã bị lớp trưởng hấp ta hấp tấp vội gọi tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cho dù là người lớn cũng không khỏi sửng sốt.
Hạ Nhược Tinh thảm quá mà.
Sắc mặt Trình Nhất Phàm trở nên nghiêm túc, kịp thời kêu hai bạn học nữ giúp Hạ Nhược Tinh vào nhà vệ sinh tạm thời xử lý sạch sẽ, sau đó gọi Lương Dược đi theo ông vào phòng làm việc.
Lương Dược phủi phủi bụi trên tay, vô cảm đi theo thầy giáo, lúc đi ngang qua Sở Trú, nét mặt cô vẫn bình thản, không nhìn anh.
Sở Trú nhìn theo bóng lưng của cô thật sâu, sống lưng thon gầy mà lẻ loi, dáng điệu cô độc lại cương quyết.
Cô thực sự, thì ra là có dáng vẻ như này sao…
Anh không có cách nào đi theo, vẻ mặt u ám tiện tay tóm lấy một nam sinh hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng từng chuyện một cho tôi.”
*
Chuyện này gây náo loạn rất nghiêm trọng.
Mặc dù Trình Nhất Phàm không có ý định làm lớn chuyện, nhưng Hạ Nhược Tinh cũng không chịu nổi loại uất ức này, sau khi ổn định lại tinh thần, thậm chí còn không giặt quần áo, đã gọi điện thoại cho ba mẹ vừa khóc thút thít vừa cáo trạng.
Gia đình cô ta giàu có, ba mẹ cô ta đều làm kinh doanh, ngày thường thương con gái nhất, nghe xong chuyện thì giận đến bốc khói, bao chuyện trong tay cũng đều dẹp hết xuống vội chạy đến đó, to tiếng gây sự nói muốn đòi lại công bằng cho con gái, nếu không chuyện này không xong đâu!
Phụ huynh của Lương Dược tất nhiên cũng bị gọi tới, Lương Viễn Quốc đang bận đi làm nên không rảnh, mẹ Lương thì xin nghỉ tá hỏa chạy đến, nghe Lương Dược đánh con gái nhà người ta, cũng giận đến tím người, thậm chí còn chưa làm rõ mọi chuyện đã nhận định lỗi là của Lương Dược, bà ta tức đến run cả người, mặt đỏ bừng bừng, chỉ tay về phía cô mà chửi ầm lên: “Kiếp trước tao đã tạo cái nghiệt gì cơ chứ! Sao lại sinh ra cái loại tai hoạ như mày? Đi đến đâu cũng không yên ổn mà sống, đáng ra lúc đầu ở bệnh viện tao phải bóp chết mày luôn mới phải!”
Lương Dược đút tay vào túi, cà lơ phất phơ đứng đấy, lộ ra vẻ không chọc tức chết người thì không chịu được, “Vậy thì mẹ nên cảm thấy may mắn vì đã không ra tay, nếu không thì đã mục xương trong tù rồi.”
Hạ Nhược Tinh vẫn đang khóc bên cạnh cô, cô ta đã khóc gần nửa tiếng rồi, mắt sưng như quả óc chó, nghẹn ngào nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, con mặc kệ! Hai người nhất định phải xả giận cho con, cậu ta ức hiếp người quá đáng!”
“Con gái, yên tâm, mẹ nhất định đòi lại công đạo thay con!” Mẹ Hạ đau lòng không thôi, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta.
Ba Hạ tức giận nhìn mẹ Lương, “Nhìn thử xem con gái ngoan bà dạy dỗ đây này, nói đi, chuyện này bà muốn giải quyết thế nào đây? Chuyện này không đơn giản chỉ bồi thường tiền là xong đâu!”
“Xin lỗi, là tôi không trông nom nó cẩn thận, về rồi chắc chắn sẽ dạy bảo nó thật tốt!” Mẹ Lương liên tục xin lỗi.
Ngay sau đó, Lương Dược được chiêm ngưỡng cảnh mẹ mình trở mặt ngay tại chỗ, thoáng cái đã khúm núm cúi đầu nhận lỗi với người ta, thoáng chốc lại tức giận chửi như tát nước vào mặt cô, so với thay màn trong kinh kịch còn đặc hơn nhiều lắm.
Trình Nhất Phàm phỏng chừng cũng chưa từng gặp qua người mẹ nào chĩa mũi giáo về phía con mình như vậy, xoa mồ hôi lạnh nói: “Cái đó, xin mọi người hãy bình tĩnh trước đã, tôi có lời muốn nói, vừa rồi tôi đã nói chuyện với Lương Văn, em ấy nói Hạ Nhược Tinh bắt nạt em ấy trước, không chỉ vẽ bậy bạ lên áo đồng phục của em ấy, mà còn bôi bã kẹo cao su lên ghế ngồi của em ấy, hôm nay còn xé vở của em ấy… Hạ Nhược Tinh, đây đều là thật sao?”
“Tất nhiên là không phải ạ!” Hạ Nhược Tinh cũng chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã phủ nhận, “Em chưa bao giờ làm chuyện đó!”
Trình Nhất Phàm: “Nhưng mà Lương Văn nói…”
Mẹ Hạ tức giận ngắt lời, “Dựa vào đâu mà nó nói cái gì thì là cái đấy, có bằng chứng không? Con gái tôi là người thế nào tôi là người biết rõ nhất, sao nó có thể làm chuyện như vậy?”
Mẹ Lương cảm thấy xấu hổ, “Xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi…”
Nói rồi bà ta lại trừng mắt nhìn Lương Dược, “Mày câm rồi à? Còn không mau nhận lỗi với người ta đi!”
Lương Dược nhướng mày, cười lạnh, “Cuối cùng thì con cũng hiểu tại sao có nhiều học sinh trung học thích nhảy lầu tự sát đến thế, e là đều vì không chịu nổi những người mẹ như mẹ đấy!”
“Mày!” Mẹ Lương tức đến đau cả tim, giơ tay cao vờn về phía mặt cô.
Lương Dược mắt thấy mình sắp bị đánh, thân thể vô thức lùi lại hai bước, không chỉ vậy, còn tiện tay kéo Hạ Nhược Tinh bên cạnh chắn trước mặt cô.
Hạ Nhược Tình không có kịp phản ứng đã bị ăn một bạt tai đau điếng, cả người ăn quả tát, làm tai cũng ù theo.
Mọi người có mặt đều sửng sốt.
Mẹ Lương mở to mắt không thể tin được.
Một lúc lâu, Lương Dược mới chậm rãi buông quần áo Hạ Nhược Tinh ra, “Phải xạ có điều kiện, ngại quá.”
“Xin, xin lỗi, dì không cố ý…” Mẹ Lương hốt hoảng sờ vào mặt Hạ Nhược Tinh.
“Trời ạ, con gái con sao rồi?” Ba mẹ Hạ vội đẩy bà ta ra, lo lắng xem xét Hạ Nhược Tinh.
Hạ Nhược Tinh phản ứng lại, càng khóc lớn hơn, nhìn chằm chằm Lương Dược, “Lương Văn, tôi cmn muốn giết cậu!”
Văn phòng loạn đến gà bay chó sủa, Trình Nhất Phàm đầu như muốn nổ tung, thì ngoài của đột nhiên có tiếng trong trẻo tuyền vào: “Báo cáo.”
Ông nhìn qua.
Đứng ở cửa là một thiếu niên cao gầy với đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, đồng phục màu xanh nước biển đẹp không tì vết, vẻ mặt thản nhiên lãnh đạm.
Là Sở Trú.
Trình Nhất Phàm: “Sao em lại đến đây?”
Sở Trú không nói gì, ánh mắt quét vào bên trong, dừng lại trên mặt Lương Dược, cô đang nhìn mình, sắc mặt có phần bất ngờ.
Khóe miệng Sở Trú kéo ra một đường thẳng tắp, không dấu vết chặn trước mặt cô, nhẹ giọng nói với Trình Nhất Phàm: “Em đến trả lại chân tướng.”
Trình Nhất Phàm: “Sao?”
Sở Trú giọng điệu nhẹ nhàng: “Sáng hôm qua vào lúc tám giờ ba mươi sáu phút bốn mươi mốt giây, Hạ Nhược Tinh cầm bút vẽ bậy lên quần áo Lương Văn, một giờ mười ba phút ba mươi tám giây trưa, cậu ta bôi bã kẹo cao su lên ghế Lương Văn, còn nữa, đến sáu giờ bốn mươi lăm phút năm mươi tám giây chiều, cậu ta lẻn vào lớp, vứt thùng rác của lớp khác vào trong lớp bọn em, cậu ta còn lấy bốn quyển vở bài tập trong ngăn kéo của Lương Văn, cắt nát rồi ném vào thùng rác, tất cả đều có camera làm bằng chứng.”
Cả phòng đều sợ hãi.
Tất cả mọi người đều vì những gì anh nói mà sửng sốt chết lặng, thời gian phải nói là chính xác đến từng giây, phải nói là độ tin cậy rất cao.
Lương Dược cũng bị hù dọa rồi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh làm thế nào nhớ kỹ những con số kia? Không đau não à?
Hạ Nhược Tinh nghe xong thì sợ đến hết hồn hết vía, cô ta làm những chuyện này căn bản là chả nhớ lúc mấy giờ, nhưng mà từ thời gian phỏng đoán có thể đều là thật, camera sau lớp học bị tắt quanh năm, chỉ bật trong các kỳ thi lớn, không ngờ xúi đến độ lại bật như vậy, nhưng khi nghe đến chuyện cuối cùng, không khỏi hét lên: “Tôi thừa nhận những chuyện khác, nhưng tôi không xé sách bài tập của cậu ta, cậu có nhận sai người không vậy?”
Ngay khi lời này nói ra, Trình Nhất Phàm lập tức chau mày, “Vậy em thực sự làm ra những chuyện đó?”
“Vậy là không phải nó ra tay trước sao?” Mẹ Lương sửng sốt, nhìn Lương Dược đầy nghi ngờ.
Hạ Nhược Tinh đỏ bừng mặt, “Vậy thì sao chứ, tôi nhìn cậu ta vui vẻ thì không chịu được đấy rồi sao?”
Mẹ Hạ lập tức xấu hổ, sau đó lại tự tin trở lại, “Cứ cho là như vậy đi, nhưng cũng không thể đẩy Tinh Tinh vào thùng rác được chứ? Tuổi còn nhỏ đã bạo lực như vậy, lớn lên còn thế nào nữa chứ!”
Ba Hạ trầm ngâm nhìn Sở Trú, chưa từng lên tiếng, nhưng lại bị mẹ Hạ đẩy ra, “Chồng, anh cũng nói mấy câu đi chứ.”
Ba Hạ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng ông ta lại nói với Sở Trú: “Cậu là con trai của Sở Thẩm Hà?”
Sở Trú liếc nhìn ông ta, khẽ gật đầu, nhưng không có nói gì.
Ba Hạ cười, “Cách đây không lâu tôi có thấy chủ tịch Sở dẫn cậu đi dự tiệc kinh doanh, không ngờ lại tình cờ gặp lại cậu ở đây, thật may mắn khi được gặp cậu.”
Thái độ của ông ta thay đổi một trăm tám mươi độ, khiến người ta trở tay không kịp.
Mẹ Hạ vừa nghe xong thì giật mình, Sở Thẩm Hà? Đó không phải là ông chủ của tập đoàn YM sao? Năm ngoái ông ấy cũng lọt vào danh sách những người giàu nhất Trung Quốc.
Sở Trú phớt lờ ông ta, nói với Trình Nhất Phàm: “Thưa thầy, nếu như đã làm ra sự thật rồi, em dẫn Lương Văn đi nhé.”
“Chuyện này…” Trình Nhất Phàm do dự, liếc mắt nhìn vợ chồng nhà họ Hạ, bọn họ sợ là không vui, nhưng là phát hiện bọn họ kiêng kỵ, vừa rồi không có ngang ngược càn rỡ, cũng không có ý ngăn người ta lại.
“Được thôi, các em đi trước đi.” Trình Nhất Phàm thấy vậy, gật đầu cho đi.
Vì vậy, Sở Trú nắm lấy tay Lương Dược, kéo cô bạn gái chưa hiểu mô tê gì rời khỏi chỗ đó.
Lương Dược ra ngoài rồi, vẫn thấy có chút không được thật cho lắm, không ngờ bọn họ lại dễ dàng tha cho mình đến vậy, xa xa còn có thể nghe được tiếng Hạ Nhược Tinh oán giận, “Ba, ba cứ vậy mà bỏ qua cho nó sao?”
“Mày câm miệng!” Người đàn ông quát.
…
“Wow, xem ra nhà cậu có thế lực lắm nha.” Lương Dược đoán được chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười cảm ơn cậu thiếu niên, “Cảm ơn, nếu không có cậu e là tôi không sống sót ra khỏi đấy được!”
Sở Trú không đáp lại, trầm mặt kéo cô một mạch đến nơi yên tĩnh mới buông tay ra, quay đầu, đã thấy nụ cười trên gương mặt cô gái, khác hoàn toàn so với lúc ở cửa lớp học, biết cô lại giả vờ, khó chịu khịt mũi, “Không muốn cười thì đừng cười nữa, ở đây không ai ép cậu cả.”
Lương Dược khẽ giật mình, độ cong khóe miệng chậm rãi hạ xuống.
Sở Trú: “Còn nữa, tôi mong cậu có thể dựa vào bạn trai một chút, đừng cái gì cũng chịu buồn bực trong lòng.”
Lương Dược im lặng một lúc, không trả lời, mà nhẹ nhàng hỏi: “Camera thực sự ghi được sao?”
Vẻ mặt Sở Trú tự nhiên như không, “Không có.”
“Tôi biết ngay mà.” Lương Dược lại cười, nhưng lần này là nụ cười tự tận đáy lòng, giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, “Cảm ơn nhé, Trú Trú.”
Mắt Sở Trú nhìn cô: “Chỉ có cảm ơn thôi à?”
“…Cậu còn muốn thế nào?”
Sở Trú im lặng hai giây, “Hôn đi.”
“Hả?” Lương Dược kinh ngạc.
Vẻ mặt Sở Trú không thay đổi, “Miệng.”
Khóe miệng Lương Dược co quắp, “Không, không hay cho lắm đâu, vào ban ngày ban mặt…”
Sở Trú: “Ở đây không có người.”
“Nhưng mà…”
Lương Dược còn muốn đẩy ra, nhưng khóe miệng thiếu niên hơi mím lại, vẻ mặt có chút đau lòng.
Cô không đành lòng.
Đây là đứa trẻ tội nghiệp cỡ nào chứ.
Lớn thế này rồi mới lần đầu có bạn gái, bạn gái còn không chủ động như vậy, anh vốn có bệnh sợ con gái, cầu mong đến lúc đó anh không bị cô chỉnh ra bóng ma tâm lí.
“Vậy cậu nhắm mắt lại đi.” Lương Dược thở dài.
Sở Trú có hơi nghi ngờ: “Không phải cậu muốn chạy đó chứ?”
“Không muốn thì thôi đi!”
Sở Trú vẫn nhắm mắt lại, yên lặng chờ một lúc, hương hoa hồng đến gần, sau đó trên môi anh truyền đến xúc cảm mềm mại.
Nhưng… có gì đó không ổn.
Anh mở mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt biết cười của cô.
Họ đang ở rất gần, hơi thở giao nhau, như thể đang hôn vậy.
Đúng vậy, là như thể.
Vì vẫn còn bàn tay của cô ngăn giữa miệng hai người.
Lòng bàn tay cô che miệng anh, còn cô thì hôn lên mu bàn tay.
“Đây là tiền lãi.” Lương Dược hôn xong, cười lui người lại, “Tiền vốn thì cho tôi thiếu trước, sau này trả cậu sau.”
Sở Trú nhìn chằm chằm vào cô một lúc, có hơi bất đắc dĩ nhướng mày, đột nhiên nắm lấy tay cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nơi cô vừa hôn.
“Đây là những gì cậu đã nói, tôi nhớ rồi đó.”
*
Hôm đó cũng không biết Trình Nhất Phàm đã giải quyết sự việc như thế nào, vợ chồng nhà họ Hạ dắt con gái về nhà, không tiếp tục dây dưa gì nữa, sau khi giải quyết xong chuyện, mẹ Lương bỏ đi, không đi gặp Lương Dược, tựa như chưa xảy ra chuyện gì.
Ít nhất là trước lúc Lương Dược về nhà, thật sự cho rằng tất cả đã qua.
Sau khi tan học, cô trở về nhà thì nghe thấy tiếng ba mẹ cãi vã ở cửa.
Mẹ Lương tức giận đến mất bình tĩnh: “Ông có biết hôm nay con gái ông đã làm ra chuyện tốt gì không? Nó úp thùng rác trực tiếp vào người một con bé, ông xem thử xem đây có phải là chuyện mà người thường sẽ làm không?”
Lương Viễn Quốc tức giận nói: “Được rồi! Cũng đã qua rồi, bà mắng cũng sắp được một tiếng rồi, không mệt à? Hơn nữa, rõ ràng là lỗi của con bé kia, Dược Dược cũng còn nhẹ tay chán, bà có thể dừng lại chút được không!?”
“Gì mà kêu tôi dừng lại? Rõ ràng là nó không cho tôi dừng lại! Từ nhỏ đến lớn nó mang đến biết bao tai họa cũng không nhớ rõ, còn thế này nữa thì tôi không bị nó ép đến điên mới lạ đấy!”
Mẹ Lương suy sụp gầm lên, “Nếu không sinh nó ra thì tốt rồi, tôi chỉ cần một mình Văn Văn là đủ rồi!”
“Bà nói linh tinh cái gì vậy!?” Lương Viễn Quốc phát cáu cả lên, mặt u ám lớn tiếng trách mắng: “Lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, bà có thể đừng bên trọng bên khinh vậy không, chẳng lẽ Dược Dược không phải là con gái của bà sao? Nó cũng chẳng nợ gì bà cả, chuyện hôm nay rõ ràng là con bé kia sai, nếu như là tôi đi, tôi mẹ nó chửi còn không kịp, còn xin lỗi cái rắm ấy!”
Hai người ồn ào đến túi bụi.
…
Trong lòng Lương Dược rất bình tĩnh, không biết tại sao lúc này cô lại có thể bình tĩnh như vậy, có lẽ cô đã quen đến tê dại rồi.
Cô hắng giọng nói: “Ừm, hai người, đừng cãi nhau nữa được không? Lớn tiếng như vậy không sợ hàng xóm nghe thấy, mất hết mặt mũi sao?”
Cô vừa nói ra, căn phòng im bặt.
Cả mẹ Lương và Lương Viễn Quốc đều nhìn sang.
Lương Viễn Quốc lắp bắp: “Dược Dược, con về từ lúc nào vậy?”
Lương Dược khẽ cười, “Trước cái câu ‘Nếu không sinh nó ra thì tốt rồi’ của mẹ nói.”
Lương Viễn Quốc vội giải thích: “Mẹ con chỉ là nhất thời tức giận, con đừng cho là thật!”
Sắc mặt mẹ Lương có chút khó chịu, nhẹ giọng ậm ừ, “Tôi nói sai ở đâu à?”
“Vậy được.” Lương Dược bình tĩnh gật đầu, nói với mẹ Lương: “Nếu đã như vậy, bây giờ con sẽ dọn ra ngoài, không làm bẩn mắt mẹ nữa.”
Lời này vừa nói ra, cả hai đều sửng sốt.
Lương Viễn Quốc lập tức nghiêm túc nói: “Chuyện thế này không thể nói đùa được, con có nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
Mẹ Lương cười lạnh, “Chuyển ra ngoài? Mày lấy đâu ra tiền mà chuyển ra? Tao nói cho mày biết, đừng mong ngóng cái nhà này cho mày một đồng một cắc nào!”
Lương Dược chậm rãi đi tới, lắc điện thoại về phía bà ta, cho bà ta xem số tiền tiết kiệm, “Mẹ yên tâm, vốn con cũng chẳng trông mong gì mẹ cả.”
Mẹ Lương mở to mắt nhìn số dư tiết kiệm, trăm ngàn vạn…
56365.63 tệ.
“Mày lấy đâu ra lắm tiền vậy?” Bà ta cao giọng không thể tin được, mặc dù năm mươi nghìn tệ không là gì đối với một người lớn nhưng đối với một đứa trẻ vị thành niên thì đó đã là một số tiền quá lớn rồi.
Mẹ Lương đã nghĩ đến một khả năng, tức giận nói, “Không phải mày lấy thân ra đổi đấy chứ?”
Lương Dược: “…”
Lương Dược tức đến bật cười, cô không nói gì nữa, quay người trở về phòng, khi bước ra, trong tay cô có thêm một chiếc vali, và một xấp giấy dày, cô bước đến chỗ mẹ Lương, ném lên người bà ta chồng giấy dày cộm.
Trang giấy không rõ ràng bay trên không trung rơi lả tả ra, chậm rãi nhẹ bay rồi rơi trên mặt đất.
Hai người đều ngẩn cả ra, mẹ Lương cầm tờ giấy lên nhìn, lại sững sờ.
Đây là giấy in cho các chi tiết thanh toán.
Nguồn, số tiền và người gửi của mỗi loại tiền đều rõ ràng.
Ngoài ra, còn có ảnh chụp màn hình của bản ghi trò chuyện, đều là bản ghi bản thảo của Lương Dược và chủ thuê.
Mỗi khoản tiền, đều do cô tự kiếm.
“Thế này được rồi chứ?” Lương Dược nhìn khuôn mặt đờ đẫn của mẹ mình, giọng điệu nhạt nhẽo.
Những khoản thu rõ ràng chi tiết này là cô đã in rất lâu trước đây, vì muốn có một ngày lấy ra cho mẹ Lương xem, nói cho bà ta biết bản thân cô giỏi hơn bà ta nghĩ rất nhiều, cũng có mấy phần hy vọng bà ta sẽ tự hào vì mình.
…
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lấy nó ra trong hoàn cảnh thế này.
Phòng khách nhà họ Lương.
Mẹ Lương sửng sốt nhìn ghi chép cuộc trò chuyện của Lương Dược và bên A, đó là toàn bộ quá trình Lương Dược đi bán tranh, tất cả đều được in ra từ ảnh chụp màn hình của Lương Dược.
Để chứng minh giá trị của những bức tranh của mình, Lương Dược còn cố ý chọn những hóa đơn nhiều tiền nhất rồi in ra, mà hóa đơn trong tay mẹ Lương đều là người ta tìm cô đặt lịch hẹn vẽ toàn thân hoặc là loại phối cảnh phức tạp, một bức tranh được bán với giá 1500.
Mẹ Lương thấy đóng dấu giao dịch trên tờ giấy in, bà ta không thể tin vào mắt mình. Một bức tranh chẳng ra gì như vậy, thế mà lại có người đưa giá đến 1500 tệ!
Nếu không phải có ghi chép trò chuyện chứng minh bên kia chủ động yêu cầu hẹn vẽ, bà ta sẽ nghi ngờ là Lương Dược đi lừa tiền của người khác.
Bà ta luôn có quan niệm bảo thủ cho rằng chỉ có cần cù chăm chỉ đi làm mới có thể kiếm được tiền, vậy nên phải thi đỗ vào một trường đại học tốt thì mới có tương lai.
Nhưng những thứ ghi trên tờ giấy này đã hoàn toàn làm chấn động giá trị quan của bà ta, nói cách khác, một bức tranh của Lương Dược đã có giá bằng nửa tháng lương của người bình thường sao?
Mẹ Lương biết rõ Lương Dược vẫn luôn vẽ tranh, lúc trước luôn cho rằng cô vô công rồi nghề không biết ăn năn hối lỗi. Nhưng sau khi bà ta thấy nhiều tiền như vậy thì đã bị mê hoặc, bà ta nhớ Lương Dược bắt đầu vẽ từ kỳ nghỉ đông, còn chưa đầy chín tháng mà cô đã kiếm được gần sáu mươi nghìn tệ! Tính ra thu nhập hàng tháng của cô còn cao hơn cả bà ta?
Sao có thể có chuyện này được chứ? Cô mới bao nhiêu tuổi chứ?
Mẹ Lương không thể tin được.
Lương Viễn Quốc cũng nhặt những tờ giấy đó lên nhìn thử, mặc dù ông kinh ngạc nhưng càng nhiều hơn cả là niềm vui mừng và tự hào, thật không ngờ vẽ tranh cũng có thể kiếm được tiền, con gái ông giỏi quá.
Lương Dược cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, lúc này cô chỉ cảm thấy rất thoải mái. Cô liếc mắt nhìn mẹ Lương đang đờ đẫn rồi không nói một lời, xách va li xoay người rời đi.
“Dược Dược, con đừng kích động!” Lương Viễn Quốc vội vàng nắm lấy cổ tay cô: “Con còn chưa trưởng thành, bây giờ có thể đi đâu được chứ? Nghe lời ba, bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng, mẹ con bà ấy…”
“Con và bà ấy chẳng có gì để nói cả.” Lương Dược hất tay ông ra, lạnh lùng nói: “Ba cảm thấy bây giờ con không đủ bình tĩnh à?”
Lương Viễn Quốc không nói lên lời, đúng vậy, vẻ mặt Lương Dược từ đầu đến giờ đều rất bình tĩnh, quyết định này của cô không giống như một hành động bốc đồng.
“Được, mày đi đi!” Mẹ Lương như vừa tỉnh mộng, bà ta bị chọc điên, căm hận dọa dẫm nói: “Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày dám bước một bước ra khỏi cái nhà này, thì mày đừng bao giờ quay về nữa!”
Lương Dược dừng lại, sau đó không lưu luyến bước đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã bước chân ra khỏi cửa nhà, cô không hề quay đầu lại.
“Mẹ nó, bà bớt nói mấy câu thì chết à!” Đến Lương Viễn Quốc bình thường luôn ôn hòa, ít khi chửi thề cũng thay đổi sắc mặt, ông vội vàng đuổi theo: “Dược Dược, đợi ba với!”
Mẹ Lương trợn tròn mắt tức giận: “Lương Viễn Quốc! Ông dám đuổi theo thì ông cũng đừng về nữa!”
Lương Viễn Quốc mặc kệ bà ta, đuổi theo Lương Dược vừa đi được một đoạn, ông lo lắng nói: “Dược Dược, con…”
“Ba.” Khuôn mặt Lương Dược không chút cảm xúc, cô ngắt lời ông: “Nếu ba thật sự quan tâm con thì để con đi đi.”
“Muộn như vậy rồi con muốn đi đâu?”
“Con sang chỗ Vương Cẩn Cẩn ngủ tạm một đêm, rồi ngày mai đi thuê phòng.”
Lương Viễn Quốc thấy vẻ mặt kiên định của cô, ông khẽ thở dài: “Vậy được, ba không cản con nữa, nhưng ít nhất để ba tiễn con một đoạn được không? Khuya vậy rồi, con gái con đứa đi một mình ba không yên tâm.”
Lương Dược mím môi không nói gì, bước chân cô cũng không dừng lại, thoạt nhìn như đang mặc kệ ông.
Lương Viễn Quốc đi theo Lương Dược xuống lầu, đi dọc theo con phố, cả hai người đều im lặng không nói gì.
Lương Viễn Quốc không biết phải nói gì, Lương Dược thì hoàn toàn không muốn nói chuyện. Một lúc lâu sau, Lương Viễn Quốc hình như không nhịn được nữa mới thận trọng phá vỡ sự im lặng: “Dược Dược, con và mẹ con…”
“Không thể nào.” Lương Dược nói chắc như đinh đóng cột.
“… Ba còn chưa nói hết mà.”
“Dù sao con cũng không về và cũng không hòa giải, ba muốn nói gì?”
“…” Lương Viễn Quốc: “Mâu thuẫn giữa con và mẹ con quá sâu, nếu có thể bình tĩnh nói chuyện tử tế với nhau thì tốt rồi.”
Lương Dược: “Nể tình mẹ con, con sẽ về nghe lời trăn trối trước lúc lâm chung của bà ấy.”
“Miệng quạ đen.” Lương Viễn Quốc nhỏ giọng mắng một câu rồi lại thở dài: “Xin lỗi con, gia đình này nợ con quá nhiều, thật ra ba vẫn luôn hối hận vì lúc đó không để con đến Nhất Trung.”
Giờ nghĩ lại, đó mới là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.
Lúc trước, tuy rằng mẹ Lương có hơi bất công nhưng mà cũng không đến mức quá đáng và Lương Viễn Quốc còn âm thầm chiều chuộng Lương Dược một chút, Lương Văn có cái gì, ông cũng sẽ lén mua cho Lương Dược cái đó vậy nên sự cân bằng trong nhà mới không bị phá vỡ.
Mãi cho đến khi hai đứa lên cấp ba thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Lương Dược học ở Cửu Trung, tính tình hoàn toàn thay đổi, vô cùng nổi loạn, học hành xuống dốc không phanh chưa nói còn giống như cố tình chống đối lại mẹ Lương, ngày nào cũng dẫn bạn nam này bạn nam kia về nhà chơi, còn thường xuyên đến nửa đêm cũng không về nhà. Khoảng thời gian đó suýt chút nữa làm cho mẹ Lương tức chết, cũng làm cho mâu thuẫn giữa hai mẹ con càng trở nên gay gắt hơn.
Lương Viễn Quốc hiểu rõ, bây giờ mẹ Lương không phải đối xử bất công với Lương Dược mà là hoàn toàn hết hy vọng vậy nên mới nắm chặt lấy Lương Văn, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, bảo vệ hết sức có thể vì sợ con bé cũng sẽ đi sai đường.
Bây giờ, thấy Lương Dược có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, không biết bà ta có hối hận hay không nữa…
Lương Viễn Quốc lắc đầu, chuyện đã đến nước này thì ông cũng đã nghĩ thông, nếu Lương Dược thật sự muốn rời khỏi cái nhà này, ông cũng sẽ không cưỡng ép con bé ở lại.
Gần đến nhà của Vương Cẩn Cẩn, Lương Dược dừng lại nói với ông: “Đến rồi, ba, ba mau về đi.”
“Ừ.” Khuôn mặt Lương Viễn Quốc tràn đầy vẻ không nỡ, ông xót xa xoa đầu cô: “Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu tìm được chỗ dừng chân thì con nhất định phải nói cho ba biết, trời lạnh rồi, mặc nhiều áo một chút, đừng để bị cảm lạnh, còn nữa…”
“Ba yên tâm đi, con biết mà, ba mau về đi.” Lương Dược bất đắc dĩ đẩy ông đi: “Con chuyển nhà xong sẽ mời ba tới ăn cơm.”
Lương Viễn Quốc do dự một lúc rồi vẫn nói: “Bên phía mẹ con ba sẽ cố gắng làm công tác tư tưởng cho bà ấy, bảo đảm sau này không trách mắng con nữa thì con vẫn sẽ về chứ?”
Lương Dược muốn nói thẳng là không, nhưng lại không muốn làm ông quá đau lòng nên đành nói qua loa: “Để sau nói đi ạ.”
Dù sao dựa vào sự hiểu biết của cô đối với mẹ Lương, thì bà ta hoàn toàn không có khả năng cúi đầu. Những năm gần đây, Lương Viễn Quốc không phải chưa từng vì cô mà cãi nhau với mẹ Lương nhưng ông chưa thắng được lần nào.
Tính tình Lương Viễn Quốc quá mềm mỏng, là một người bị vợ quản quá nghiêm.
Nghe cô nói xong, Lương Viễn Quốc mới yên tâm được: “Được, vậy ba về trước đây, ba cam đoan lần này sẽ làm cho mẹ con xin lỗi con!”
“Vâng.” Lương Dược đồng ý qua loa, cô không hề có ý định quay về. Cô vẫy tay với Lương Viễn Quốc: “Ba đi đường chú ý an toàn, bye bye.”
Sau đó cô quay người lại gọi điện thoại cho Vương Cẩn Cẩn, muốn cô ấy xuống đón và mượn chỗ để ngủ một đêm.
Vương Cẩn Cẩn không hỏi bất kỳ chuyện gì, cô ấy nói đón cái khỉ gì mà đón, tự vác xác lên đây đi.
Sau khi Lương Viễn Quốc rời đi, ông nghĩ đi nghĩ lại vẫn không yên tâm. Con gái ra ngoài cần tiêu nhiều tiền, năm sáu mươi ngàn làm sao đủ được? Hơn nữa tiền thuê nhà lại đắt như vậy!
Ông lấy điện thoại di động ra, chuyển mười ngàn tệ từ quỹ đen cho Lương Dược. Ông còn phải nghĩ ra lý do để cô nhận số tiền này, vì lòng tự trọng của con gái ông cao như vậy, có lẽ còn không muốn nhận tiền của ông.
Ông còn đang nghĩ thì chưa tới mười giây sau, số tiền ông gửi đi đã có người nhận, không hề do dự.
Con gái niềm nở đáp: “Cảm ơn ba.”
Lương Viễn Quốc: “… Đừng khách sáo.”
Xem ra ông nghĩ nhiều rồi.
*
Ba mẹ của Vương Cẩn Cẩn đi du lịch quanh năm, cô ấy thường ở nhà một mình, lúc trước Lương Dược cũng hay đến nhà cô ấy để nghỉ qua đêm nên cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Hai người gọi đồ ăn ngoài ăn tối, Vương Cẩn Cẩn nghe Lương Dược nói muốn bỏ nhà đi lại chẳng bất ngờ gì, chỉ hỏi: “Vậy mai cậu định làm thế nào?”
Lương Dược sắp xếp quần áo của mình, cũng không quay đầu lại: “Làm thế nào cái gì?”
Vương Cẩn Cẩn: “Thì là cậu đến Nhất Trung, hay là Cửu Trung?”
“…”
Động tác của Lương Dược dừng lại, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, theo kế hoạch, tối nay Lương Văn sẽ trở về, cô sẽ nói chi tiết từng chuyện một lúc ở cùng Sở Trú cho cô ấy biết, kết quả bây giờ lại thành ra như vậy…
Lương Dược thở dài, cô gọi điện thoại cho Lương Văn giải thích ngắn gọn mọi chuyện, không đợi đối phương lên tiếng đã trực tiếp đưa ra kết luận: “Dù gì cũng vậy rồi, tạm thời ngày mai chị vẫn đi, đến lúc đó sẽ viết chi tiết lại cho em, em học thuộc rồi tới ngày kia đổi lại.”
Lương Văn giật mình: “Chị không về nữa sao?”
“Ừ.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, cúp đây.”
Lương Dược nói xong thì cúp máy.
Vương Cẩn Cẩn ở bên cạnh cười huýt sáo, vẻ mặt hóng hớt chỉ sợ không to chuyện thì không vui: “Xem ra cậu vẫn phải ở bên cạnh em rể của mình thêm một ngày nữa, đúng là cắt không đứt lại còn loạn thêm.”
“Lắm mồm.” Lương Dược liếc mắt, cô sắp xếp lại quần áo xong thì đi tắm rửa rồi lên mạng tìm nhà.
Mãi tới hôm sau khi tới trường rồi, cô vẫn chưa tìm được chỗ ở, chuông tan học vang lên, Lương Dược ủ rũ nằm bò ra bàn, lướt điện thoại di động không ngừng, sau khi tới trường cô cũng chưa từng nói câu nào.
Bên cạnh, Sở Trú chịu đựng hết hai tiết, cuối cùng không nhịn được nữa quay đầu sang nhìn cô, nhắc nhở : “Lương Văn.”
“Chuyện gì?” Lương Dược cũng không đáp lại mấy câu, cô còn đang lo lắng về chuyện chỗ ở sau này.
Tại sao giá thuê bây giờ đắt quá trời quá đất như vậy chứ?
Cô không nỡ!
“Là tôi hỏi cậu mới đúng.” Sở Trú cau đôi mày đẹp: “Hôm nay cậu làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?”
Trước nay anh chưa từng thấy Lương Dược mất tinh thần như vậy, cả người từ trên xuống dưới đều ủ rũ.
“Không có, tôi ổn lắm.” Lương Dược không rời mắt khỏi điện thoại, lười biếng nói: “Chả có chuyện gì hết.”
Lời vừa dứt, điện thoại di động của cô đã bị Sở Trú giật mất.
“Này!” Lương Nghiêu mở to hai mắt, vội vàng quay đầu giành lại: “Mau trả lại đây cho tôi, đừng xem…”
Nhưng mà Sở Trú đã nhìn thấy, trang thông tin thuê nhà?
“Cậu đang tìm nhà?” Sắc mặt Sở Trú hơi tối đi, anh nhìn cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Dược chậm rãi thở dài, cầm lấy điện thoại: “Không phải tôi, là chị tôi, gần đây chị ấy cãi nhau với gia đình, hiện giờ đang tìm nhà để ở.”
Lông mày Sở Trú không giãn ra: “Thật sao?”
“Thật đấy.” Khóe môi Lương Dược cong lên: “Tôi ở nhà là công chúa nhỏ, ba mẹ thương còn không hết, làm sao đuổi tôi đi được?”
Sở Trú im lặng nhìn cô vài giây rồi đột nhiên đưa tay lên bóp nhẹ mặt cô: “Tôi nói rồi, không muốn cười thì đừng có cười, khó coi chết đi được.”
*
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hôm nay sẽ là ngày cuối cô ở cùng Sở Trú, Lương Dược luôn cho rằng nó sẽ náo nhiệt ồn ào như phim truyền hình và cảnh chia tay đẫm nước mắt với phần nhạc nền xúc động.
Thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, Sở Trú vẫn giảng bài cho cô, hết tiết nắm tay một chút, thỉnh thoảng ôm một chút, mặc dù anh rất muốn hôn nhưng biết cô không muốn nên cũng không ép buộc, cũng không tra hỏi cô chuyện gì.
Giống như sau khi ở bên nhau, anh thật sự bắt đầu toàn tâm toàn ý tin tưởng cô, cho dù có nghi ngờ thì cũng dựa trên sự tin tưởng cô.
Lương Dược cảm thấy anh thật sự rất ngốc, lấy đâu ra người không có đầu óc vậy chứ, lúc không tin thì nửa chữ cũng không tin, lúc tin rồi thì lại một lòng một dạ.
Ngốc quá.
Cũng… dịu dàng quá.
Kết quả là, một ngày này trôi qua vô cùng êm đềm, êm đềm đến mức Lương Dược còn tưởng rằng ngày mai hai người sẽ gặp lại.
Sau khi tan học Sở Trú bị giáo viên gọi đi, hình như là về chuyện cuộc thi toán, Lương Dược đứng đợi anh ở cổng trường để cùng về.
Tuy rằng nơi cô về đã không còn là ngôi nhà đó nữa nhưng diễn kịch thì phải diễn cho hết.
Lúc Lương Dược đang nhàm chán nghịch điện thoại tự nhiên nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đi vào, cô ngước mắt lên, một đám người đi tới từ một nơi cách đó không xa.
Dẫn đầu là La Mục, mặc một chiếc áo khoác da đen, miệng ngậm điếu thuốc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, cợt nhả giống hệt như Cổ Hoặc Tử trong phim.
Lương Dược lạnh mặt, muốn giả vờ như không quen biết anh ta.
“Được một tháng rồi nhỉ?” Anh ta bước đến trước mặt cô hỏi thẳng, vẻ mặt có chút không vui: “Bây giờ có thể đi theo tôi được rồi chứ?”
Mấy đứa đàn em sau lưng anh ta đều quen mặt Lương Dược, đồng thanh hô to “ở bên nhau, ở bên nhau”
Lương Dược hỏi chân thành: “Tại sao anh cảm thấy sau một tháng chị em sẽ thích anh?”
“Chị em? Bớt chơi trò này với tôi đi.” La Mục nhướng mày, thấy cô mãi không động đậy thì đưa tay kéo cô đi: “Được rồi, đi theo tôi, tôi dẫn em đến một nơi này vui lắm.”
Lương Dược đang định tránh đi thì tự nhiên cánh tay bị kéo lại phía sau, một giây sau bóng lưng cao gầy của Sở Trú xuất hiện ở trước mặt cô, vẻ mặt anh lạnh lùng. Sở Trú không nói câu nào đã đấm thẳng vào mặt La Mục.
Động tác nhanh đến mức chẳng ai kịp phản ứng.
“Đcmm!” La Mục ôm mặt, khuôn mặt tái nhợt nhìn Sở Trú rồi nhận ra đây chính là tên ẻo lả lần trước, trong lòng vô cùng tức giận: “Con mẹ nó hôm nay tao phải đánh chết mày!”
Sở Trú bảo vệ Lương Dược sau lưng, khuôn mặt không chút sợ hãi: “Lùi lại.”
“Này, tất cả mọi người dừng tay!” Lương Dược chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy, cô vội vàng kéo cánh tay Sở Trú, đứng lên trước chặn ở giữa bọn họ, thành khẩn nhìn về phía La Mục: “Em là Lương Văn, em thật sự không phải chị gái em, anh Tiểu Mục, anh nhìn kỹ lại được không?”
La Mục giật mình, cẩn thận quan sát lại Lương Dược, tóc mái, gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu đang nhìn anh ta, giống như biết nói chuyện.
Trắng muốt như một tờ giấy.
La Mục đã từng gặp Lương Văn, cô ấy là người duy nhất gọi anh ta là anh Tiểu Mục, mà khí chất của cô ấy quả thực cũng như thế này.
Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng là Lương Dược đang giả vờ, La Mục bán tín bán nghi nhưng câu nói tiếp theo của Lương Dược đã đánh tan suy nghĩ này của anh ta.
“Trú Trú là bạn trai em, bọn em hẹn hò được gần một tuần rồi, anh nể mặt em mà tha cho cậu ấy đi.”
Câu này còn có thâm ý khác.
Hẹn hò được gần tuần rồi…
Nói cách khác, một tuần trước Lương Dược đã giúp em gái theo đuổi được người ta, lúc này Lương Văn thực sự đã quay trở lại là Lương Văn.
La Mục hết nghi ngờ nhưng sắc mặt vẫn chả khá khẩm lên được chút nào, anh tà hừ lạnh một tiếng với Sở Trú: “Nể mặt em gái, tao tha cho mày một mạng!”
Anh ta vẫy tay với đám đàn em: “Chúng ta đi!”
Đám người hùng hùng hổ hổ bỏ đi.
Vẻ mặt Sở Trú lạnh như băng.
Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, cô nũng nịu nắm tay anh: “Cậu xem, tôi đã nói anh ấy đến tìm chị tôi mà.”
“Nhưng anh ta đã đến quấy rầy cậu hai lần rồi.” Vẻ mặt Sở Trú u ám: “Cậu quen anh ta à?”
Lương Dược: “Đúng vậy, là bạn của chị tôi.”
“Anh ta tên gì?”
“La Mục.”
“Làm gì?”
“Chủ quán bar.” Lương Dược thuận miệng đáp: “Sao vậy?”
Sở Trú thờ ơ nói: “Tôi nhớ rồi.”
“Hả?”
Sở Trú lắc đầu, không nói lời nào rồi dẫn cô ra xe của mình.
Chiếc Honda màu trắng bình thường như trước, không hề phô trương.
Từ lúc hẹn hò, Lương Dược ngày nào cũng ngồi xe anh về nhà vừa nhanh lại vừa an toàn.
Nếu anh có thể không ôm cô nữa thì càng tốt.
Sau khi lên xe, tâm trạng của Sở Trú có vẻ không tốt, anh ôm chặt cô vào lòng giống như ôm một món đồ chơi yêu quý.
Sau khi chạm phải đôi mắt híp của người lái xe trong gương chiếu hậu đến lần thứ năm, Lương Dược liếm môi khô khốc: “Cái kia, Trú Trú…”
“Hử?” Sở Trú rũ mắt xuống, một tay ôm eo cô, tay kia nghịch mái tóc dài của cô, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.
“Còn có người ngoài ở đây, cậu có thể tém tém lại chút không?” Lương Dược nghiến răng.
Sở Trú liếc nhìn tài xế: “Chú Trần không phải người ngoài.”
“Đúng đúng, chú không phải.” Bác tài xế nhanh chóng rút lại ánh nhìn hóng chuyện của mình, ho khan: “Hai đứa muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến chú.”
Lương Dược: “…”
Bỏ đi.
Cô bất lực nghĩ, hôm nay là ngày cuối cùng ở bên anh, để anh muốn làm gì thì làm.
Cô vừa nghĩ như vậy, Sở Trú thản nhiên nói: “Nhắc mới nhớ, cậu vừa nói rằng chúng ta đã hẹn hò được gần một tuần.”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Chưa hôn thật lần nào.”
“…Không phải hôn môi rồi sao?”
“Tôi đang nói về kiểu hôn lưỡi.”
“…”
Tại sao mỗi lần nói chuyện với anh cô đều cảm thấy thẹn thùng vậy? Ngày mai cô mới là người có kinh nghiệm yêu đương phong phú kia!
Mặt mũi Lương Dược không cảm xúc, chỉ mong xe chạy nhanh chút, nhanh thêm chút nữa!
Khi xe dừng lại ở bên dưới nhà cô, cô lập tức bò ra khỏi vòng tay anh: “Được rồi, tôi tới rồi, bye bye!”
Cô vội vàng mở cửa xe đi xuống, chỉ sợ anh sẽ thực sự hôn lưỡi triền miên không dứt với cô.
Sở Trú nhìn cô mỉm cười, không làm loạn với cô như lời anh nói, mà hỏi: “Mai rảnh không?”
Ngày mai là thứ bảy.
Anh đang muốn mời cô đi hẹn hò sao? Lương Dược nhanh chóng lắc đầu: “Không.”
“Ngày mốt thì sao?”
“Cũng không.”
Sở Trú im lặng hồi lâu, khi cảm giác tội lỗi sắp nhấn chìm Lương Dược cô lại nghe thấy anh khẽ thở dài: “Vậy thứ hai gặp.”
“…”
Cmn tính tình thật tốt quá!
Lương Dược luôn có loại cảm giác mình đang hủy đi bông hoa của Tổ quốc.
“Vậy tôi đi đây, cậu mau vào nhà đi.” Lương Dược vẫy tay chào anh, rồi đi vào hành lang.
Khi đi lên cầu thang, cô nhìn lại phát hiện chiếc xe không lái đi ngay mà ở lại hơn năm phút!
Muốn hỏi sao cô biết rõ ấy hả, bởi vì cmn cô cũng phải đợi hơn năm phút mới dám đảo sang nhà Vương Cẩn Cẩn!
Tối hôm đó, Lương Dược không chần chừ, kể lại lại thật chi tiết những chuyện mình đã trải qua với Sở Trú trong hơn 5000 chữ trong một tệp word gửi đến WeChat của Lương Văn và bảo cô nhân thời gian cuối tuần để nhớ cho thật kỹ.
Lương Văn đáp lại: “Cảm ơn chị, em sẽ học thuộc hết.”
Đến đây vốn đã chẳng còn gì để nói nữa.
Nhưng Lương Dược lại viết viết xóa xóa, giống như bà mẹ luyến tiếc đứa con trai mình, không đành lòng làm đứa con trai bị tổn thương, cho nên dặn dò thêm câu: “Nhất định giả vờ giống một chút, đừng để cậu ta phát hiện ra…”
Đừng để cậu ta bị tổn thương!
Tất nhiên, Lương Dược không gửi câu cuối cùng, chỉ lặp lại một câu: “Đừng để cậu ta phát hiện ra.”
Lương Văn vui vẻ đáp: “Yên tâm đi chị, em sẽ không để lòi đuôi đâu.”
Sau đó không nói nữa.
Lương Dược phát hiện sau khi cô dọn ra ngoài, thái độ của Lương Văn đối với mình trở nên thận trọng hơn, giống như không dám hỏi quá nhiều, vì sợ chạm vào những chuyện nhạy cảm, quan hệ của bọn họ tự nhiên trở nên xa lạ rất nhiều.
Lương Dược thở dài nhưng cô cũng chẳng rảnh để quan tâm nhiều chuyện như vậy, cô phải tranh thủ thời gian tìm nhà để trú thân. Mặc dù Vương Cẩn Cẩn nói cô ở bao lâu cũng được nhưng bất cứ khi nào ba mẹ cô ấy cũng có thể trở về, lúc đó không tránh được xấu hổ.
Lương Dược dùng thời gian cuối tuần để tìm nhà, cuối cùng cũng tìm được một căn cho thuê giá rẻ ở gần Cửu Trung, một phòng ngủ một phòng khách, đối với cô vậy là đủ, cô chuyển tới vào thứ bảy, sau khi thu dọn hành lý xong, cô bật máy tính lên bắt đầu vẽ.
Cuộc sống những ngày này giống như một chuyến tàu lượn siêu tốc, hồi hộp lại kích thích, khiến cô không có thời gian để vẽ bức tranh nào cả.
Ngay lúc cô định quên đi tất cả, phấn chấn lại tinh thần thì buổi sáng chủ nhật, Lương Dược bị một cuộc điện thoại đánh thức, đầu bên kia là tên đàn em của La Mục.
“Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt của Lương Dược âm u đến mức có thể nhỏ ra thành nước, làm phiền mộng đẹp của người khác sẽ không được chết yên lành!
“Chị Dược, cứu mạng! Anh Mục vừa bị cảnh sát bắt đi rồi!” Giọng nói của tên đàn em hoảng loạn: “Hơn nữa tất cả những quán bar đứng tên anh ấy đều bị kiểm tra!”
Lương Dược từ từ tỉnh táo lại, nghe tiếng lộn xộn bên kia, cô chau mày: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Tên Sở Trú kia dùng quan hệ gây sự với lão đại!” Tên đàn em vừa giận vừa hận nói: “Không ngờ cậu ta lại có chỗ chống lưng chắc như vậy, còn quen biết cả người của công an.”
Lương Dược giật mình: “Sao cậu biết là cậu ta?”
“Hỏi thừa, cậu ta đến cùng cảnh sát, chết tiệt, loại người này nhìn im im không nói câu nào như vậy nhưng thật ra lòng dạ còn xấu xa hơn ai hết!”
Lương Dược có hơi ngẩn người, chuyện này làm thay đổi phần nào nhận thức của cô về Sở Trú, cô chậm rãi nói: “Nếu quán bar làm đúng luật thì cảnh sát không thể tùy tiện bắt người.”
Tên đàn em xấu hổ: “Nhưng mấu chốt là không làm không đúng luật, đến cả giấy phép hoạt động cũng không có.”
Lương Dược: “… Không giúp nổi, bye bye.”
“Đừng mà, xử lý không xong chuyện này lần này anh Mục thật sự sẽ ngồi bóc lịch trong tù, chị đành lòng sao?”
“Cậu muốn tôi làm thế nào?”
“Em gái chị không phải là một đôi với cậu ta sao? Em nghĩ để em gái chị đi cầu xin cậu ta, xin chị đấy chị Dược, bây giờ chỉ có chị mới cứu được anh ấy thôi!”
Trong lòng Lương Dược muốn từ chối nhưng nói thế nào thì La Mục cũng là bạn của cô, thấy chết không cứu thì cũng hơi quá đáng hơn nữa chuyện lần này cũng xem như là cô đã hại anh ta…
“Muốn tôi cứu cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Lương Dược suy nghĩ một lát rồi nói.
“Điều kiện gì?”
“Sau này cmn đừng quấn lấy tôi nữa, không phiền à!”
“…”
*
Tên đàn em nhanh chóng báo tin lại, nói La Mục đồng ý rồi, còn đặc biệt miêu tả vẻ mặt của La Mục lúc đó rất buồn thảm đau đớn tới mức nào, như thể anh ta vừa mất đi cả thế giới.
Lương Dược không có hứng muốn biết nên cúp điện thoại.
Cô đang nghĩ làm sao để đi nói với Sở Trú, dùng thân phận của Lương Văn chắc chắn không được, nói thế nào thì đứng ở góc độ của Lương Văn cô không có lý do gì để đi cầu xin cho La Mục, hơn nữa Sở Trú là cả một bình dấm chua. Nếu để Lương Văn cầu xin nhất định sẽ phản tác dụng.
Xem ra cô phải dùng thân phận thật, dù sao La Mục cũng là bạn của cô.
Và quan trọng nhất là, cô chán đóng vai Lương Văn rồi!
Chuyện không thể chậm trễ, Lương Dược trang điểm theo kiểu hun khói chán đời, đánh mấy lớp phấn nền, đội tóc giả gợn sóng màu nâu, dùng loại nước hoa trước kia chưa từng dùng tới.
Cô đứng trước gương nhìn lại mình, đây là lần đầu tiên cô trang điểm như thế này, đến cả Vương Cẩn Cẩn cũng chưa chắc đã nhận ra.
Sau khi chuẩn bị xong, Lương Dược đi đến nhà Sở Trú.
Cô nghĩ rất đơn giản, cô là chị của Lương Văn, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt Phật, Sở Trú nhất định sẽ cho một con đường thoát!
Nói gì thì nói Trú Trú của cô, à không, em rể là người dịu dàng ấm áp biết bao!
Lương Dược bắt taxi đến khu biệt thự của Sở Trú thì bị nhân viên bảo vệ chặn lại, yêu cầu cô cho biết người cần tìm, mỗi căn biệt thự đều có kết nối điện thoại với phòng bảo vệ, bất kỳ người lạ nào cũng phải được sự đồng ý của chủ hộ thì mới được vào.
Chuyện này Lương Dược đã quen từ lâu, cô tự tin mỉm cười: “Tôi tìm người ở căn biệt thự số 23.”
Bảo vệ liên lạc giúp cô, không bao lâu đã kết nối được, giọng nói đầy từ tính, lạnh lùng của Sở Trú truyền đến: “Alo.”
“Anh Sở phải không?” Bảo vệ liếc nhìn Lương Dược: “Ở đây có người tự xưng là chị của cô Lương Văn đến tìm anh.”
Sở Trú không do dự: “Không gặp.”
“???”
Nụ cười của Lương Dược đông cứng.
Ngay khi Sở Trú chuẩn bị cúp máy, Lương Dược vội vàng chộp lấy ống nghe: “Alo, không phải chứ Sở Trú? Nể mặt em gái tôi, cậu gặp tôi một lần thì chết à!”
Cô tức giận đến mức quên luôn chuyện giả giọng và dùng luôn giọng thật của mình.
Sở Trú dừng lại, im lặng vài giây rồi nói: “Vào đi.”
Vậy là đồng ý cho vào rồi.
Lương Dược thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như mở được cửa ải cuối cùng trong game.
Thực muốn rớt tim.
Bảo vệ mở cửa cho cô vào, Lương Dược băng qua con đường quen thuộc đi đến trước cửa biệt thự nhà họ Sở, vừa định bấm chuông thì cửa đã tự mở ra.
Sở Trú mặc một chiếc áo len trắng, quần tây đen, giống như vừa mới tắm xong, tóc hơi ướt, rũ xuống, lòa xòa trước trán.
Gương mặt anh lạnh băng, nhìn cô không chút biểu cảm, mặt mũi tối sầm lặng im.
Hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Lương Dược không khỏi lui về phía sau, Sở Trú ở trước mặt cho cô cảm giác có chút xa lạ.
Nhưng cô nhanh chóng nở một nụ cười: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là chị của Lương Văn, Lương Dược.”