Chương 981: Vốn dĩ không xứng
“Vô Cốt! Cô đang nói bậy bạ gì vậy!” Cố Cửu đột nhiên nổi giận, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ nghiêm khắc, “Đến bây giờ mà cô vẫn chưa tỉnh táo ra sao! Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ trở thành chủ mẫu của Triệu gia trong tương lai, cho nên bất kỳ lời nói xuyên tạc nào của cô cũng sẽ trở thành bôi nhọ và phỉ báng! Xem ra Hàn thiếu nói quả không sai, là cậu ấy đã quá nhân từ với cô rồi!”
Vô Cốt sửng sốt, không ngờ Cố Cửu lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Sau đó cô ta cười khẩy một tiếng, nói: “Cố thiếu, tôi có thể nhận ra anh rất yêu Kỷ Hi Nguyệt, vậy thì đáng lý ra anh nên hiểu được tâm tình của tôi chứ!”
“Buồn cười! Tại sao tôi phải hiểu tâm tình của cô. Tình yêu của cô quá mức ích kỷ và vô sỉ! Căn bản là không xứng nói tiếng yêu! Cút ra ngoài đi. Tôi cũng không muốn nhìn thấy loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, không biết hối cải như cô!” Cố Cửu nói xong thì mặc kệ cô ta, đi thẳng về bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Vô Cốt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tối sầm của Cố Cửu, sau đó đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cô ta thật sự thậm tệ như lời Cố Cửu đã nói sao?
Nhưng cô ta đâu có làm gì sai? Ai mà chẳng có quyền được yêu? Cô ta gai mắt Kỷ Hi Nguyệt thì đã làm sao? Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ là một người phụ nữ khiến người khác chán ghét cực độ mà?
Vô Cốt hoàn toàn không nhận thức được điểm sai của mình. Chẳng mấy chốc, di động của cô ta đã vang lên tiếng tin nhắn, là của Triệu Không. Anh ấy hỏi cô ta đang ở đâu, tại sao lại đắc tội với cậu chủ, cậu chủ kêu bọn họ đưa cô ta về nhà cổ.
Vô Cốt đọc xong tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cũng trở nên méo xệch, sau đó nhanh chóng tời khỏi toà nhà Hoàn Cầu. Cô ta biết, nếu lần này về lò đào tạo, muốn trở ra lại là một vấn đề rất khó, cho nên cô ta không thể trở về.
Không thể trở về thì cô ta chỉ còn cách trốn chạy, nhưng đương nhiên cô ta cũng biết, cho dù có trốn đi chăng nữa cũng không thoát khỏi hệ thống của Triệu gia, do đó cô ta phải tìm một phao cứu sinh khác.
Mà người có thể cứu được cô ta chỉ có một, đó chính là Triệu Vân Sâm!
Triệu Vân Sâm lúc này đang ở văn phòng công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoàn Vũ, nói chuyện công việc với Hứa Phượng, nhưng rõ ràng là cậu ta không hề tập trung, nguyên do là vì buổi trà sáng với bố mẹ mình hôm nay.
Có thể nói là bọn họ đã ‘chia tay không mấy vui vẻ’, nhưng sự tức giận của bố khiến cậu càng thêm cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt có lẽ đã nói đúng, cái chết của mẹ chú ba thực sự là một âm mưu.
Thế nên cả ngày hôm nay cậu đều miên man suy nghĩ, lỡ ở trước mặt Kỷ Hi Nguyệt mạnh miệng khoác lác, vậy thì cậu phải tìm ra chân tướng sự thật mới được.
Nếu những lời của bố nói không đúng, vậy chắc chắn sẽ tìm được manh mối gì đó trong tủ hồ sơ ở nhà cổ. Bây giờ cậu đang nghĩ xem tối nay có nên quay về nhà cổ, lén lẻn vào thư phòng của ông nội tìm đồ thử không?
“Vân Sâm thiếu gia! Bên ngoài có một người phụ nữ tên là Vô Cốt muốn gặp anh.” Quầy lễ tân của Hoàn Cầu gọi điện thoại thông báo.
Triệu Vân Sâm sửng sốt, nhướng mày lẩm bẩm một mình: “Vô Cốt? Cô ta đến đây làm gì?” Sau đó nói vào ống nghe, “Để cô ta lên đây đi!”
Hứa Phượng thấy Triệu Vân Sâm không để tâm nghe báo cáo, bèn chào một tiếng rồi ra ngoài.
Vô Cốt nhanh chóng lên đến nơi, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn có chút lạnh lùng, như thể người nào cũng đang nợ cô ta vài trăm vạn vậy. Ai nhìn thấy cô ta cũng đều tránh né, mất công lại xui xẻo.
Vô Cốt bước vào văn phòng của Triệu Vân Sâm, thấy bên trong chỉ có một mình cậu ta thì lập tức đóng cửa, sau đó bước tới trước bàn làm việc của Triệu Vân Sâm rồi đột nhiên quỳ xuống.
“Vô Cốt, cô đang làm gì vậy? Đừng dọa tôi. Cô là người của chú ba tôi, như vậy là đang muốn làm gì?” Triệu Vân Sâm vốn dĩ đang hứng thú nhìn Vô Cốt, không biết là cô ta đến đây làm gì.
Không ngờ vừa đến nơi cô ta đã cho cậu bất ngờ đến giật mình. Nên biết rằng Vô Cốt là một vệ sĩ khá đáng gờm bên cạnh chú ba, thân phận cũng được xem là cao nhất trong đám vệ sĩ, căn bản không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác.
Chương 982: Sự âm hiểm của Vô Cốt
Vô Cốt ngẩng đầu lên nhìn Triệu Vân Sâm: “Vân Sâm thiếu gia, xin anh hãy cứu tôi một mạng. Anh bảo tôi làm gì cũng được!”
Triệu Vân Sâm hoàn toàn mù mờ, chuyện gì với chuyện gì thế này? Cô ta gặp rắc rối đáng lý nên tìm chú ba mới phải chứ? Tại sao lại cầu cứu cậu? Điều này quá phi logic rồi đúng không?
“Cô nói rõ ràng xem, có chuyện gì xảy ra vậy? Chủ nhân của cô đâu phải tôi?” Triệu Vân Sâm nhíu mày.
Vô Cốt lập tức đáp: “Tôi đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt, cậu chủ muốn đưa tôi về lò đào tạo lại, nhưng tôi không muốn về, nên định đầu quân làm thuộc hạ của anh. Xin thiếu gia Vân Sâm hãy cứu tôi.”
Triệu Vân Sâm biến sắc: “Cô, cô muốn phản bội chú ba tôi?”
Vô Cốt vội vàng nói: “Sao lại gọi là phản bội? Mọi người đều là người của Triệu gia, tôi chỉ là muốn đổi chủ thôi mà.”
“Vô Cốt, cô bị ngốc à? Nghĩ sao vì một người như cô mà tôi đối nghịch với chú ba? Tôi đâu có mất não.” Triệu Vân Sâm lập tức lắc đầu.
Vô Cốt nghẹn họng, nhưng nhanh chóng nói: “Tôi biết một bí mật rất lớn của Kỷ Hi Nguyệt! Nếu thiếu gia Vân Sâm hứa bảo vệ tôi, tôi sẽ nói cho anh biết bí mật đó lớn như thế nào.”
“Bí mật lớn? Của Kỷ Hi Nguyệt?” Trong lòng Triệu Vân Sâm có chút ngứa ngáy, người phụ nữ này còn bí mật gì lớn nữa nhỉ?
Vô Cốt sở dĩ chọn Triệu Vân Sâm là bởi vì cô ta biết tình cảm mà cậu ta dành cho Kỷ Hi Nguyệt rất phức tạp.
Trước đây cậu ta cực kỳ khinh thường Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt cứ bám dính lấy cậu ta, nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã đi theo Triệu Húc Hàn, đồng thời Triệu Vân Sâm lại phát hiện ra mặt tốt của Kỷ Hi Nguyệt, nên rất muốn Kỷ Hi Nguyệt quay về bên cạnh cậu ta.
Cảm giác này giống hệt như món đồ chơi vốn dĩ của mình, đột nhiên bị người khác đoạt đi. Ngay cả khi bản thân mình không thích đi nữa thì cũng là của mình. Cho nên nên cậu ta rất muốn cướp lại.
Vô Cốt vội vàng nói: “Đúng vậy. Là một bí mật rất lớn của Kỷ Hi Nguyệt, một bí mật kinh người. Tôi tin thiếu gia Vân Sâm nhất định sẽ hứng thú.”
Vô Cốt có thể nhận ra Triệu Vân Sâm rất hiếu kỳ, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Triệu Vân Sâm đáp: “Cô ngồi xuống trước đi, để tôi cân nhắc chút đã. Đây là một chuyện khá mạo hiểm đấy.”
“Vì Kỷ tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm lẽ nào không cảm thấy xứng đáng?” Vô Cốt đứng lên, bước tới sô pha ngồi xuống.
Triệu Vân Sâm nhướng mày: “Người phụ nữ chết tiệt đó thì có gì mà xứng đáng, chẳng qua là tôi có chút tò mò thôi. Có điều vì chút tò mò này mà đắc tội với chú ba thì hình như hơi lỗ.”
“Thiếu gia Vân Sâm, chẳng lẽ thấy Kỷ Hi Nguyệt đi theo cậu chủ, trong lòng cậu không cảm thấy khó chịu? Dầu gì thì trước đây cô ta cũng là người của anh mà! Tôi thấy hình như thiếu gia Vân Sâm khá thích cô ta đúng không?” Vô Cốt thận trọng hỏi.
“Tôi mà thèm thích cô ta!” Triệu Vân Sâm đột nhiên như bị giẫm phải đuôi, nhưng kiểu biểu hiện này khiến cho Vô Cốt càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
“Nếu thiếu gia Vân Sâm đã cảm thấy bí mật lớn đó không đáng, Vô Cốt cũng không còn gì để nói, nhưng tôi tin vẫn còn một người chắc chắn sẽ bảo vệ tôi.” Vô Cốt đáp.
“Ai nữa?” Triệu Vân Sâm kinh ngạc.
“Bố của anh, Triệu Nhất Gia. Ông ấy cũng khá hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt. Vì Kỷ Hi Nguyệt đang quan tâm đến vị trí chủ mẫu của Triệu gia, nhưng người phụ nữ mà ông ấy kỳ vọng lại là Úy Mẫn Nhi.” Đáy mắt của Vô Cốt tràn ngập sự nham hiểm.
“Vô Cốt, cô không thấy mình có chút đê tiện sao?” Triệu Vân Sâm cười khẩy, “Cho dù cô không thích Kỷ Hi Nguyệt thì cũng không nên hại chết cô ấy chứ!”
Vô Cốt cười nói: “Ý của thiếu gia Vân Sâm là bố của anh sẽ hại chết Kỷ tiểu thư?”
Triệu Vân Sâm lúc này mới nhận ra mình đã nói hố, nhưng cậu quả thực biết bố mình không thích Kỷ Hi Nguyệt. Vì để cho chú ba cưới Úy Mẫn Nhi, ông ấy có thể làm vô số chuyện. Nếu không phải trước đây cậu đã ngăn cản ông ấy kêu người ám sát Kỷ Hi Nguyệt, có lẽ người phụ nữ này đã tiêu đời từ lâu.
Chương 983: Hối hận không kịp
Sắc mặt của Triệu Vân Sâm trở nên khó coi, nhìn Vô Cốt với ánh mắt không mấy thiện cảm: “Vô Cốt, cô khỏi cần giả ngốc. Ở Triệu gia ai mà chẳng biết giữa bố tôi và chú ba có xích mích. Cô làm vậy là muốn chỉnh đốn chú ba tôi, hay là chỉnh đốn bố tôi?”
Thủ đoạn này rõ ràng là đang muốn ly gián Triệu Húc Hàn và Triệu Nhất Gia.
Vô Cốt rũ mắt xuống: “Tôi chỉ là không muốn quay về lò đào tạo lại thôi. Nếu thiếu gia Vân Sâm không thể bảo vệ tôi, vậy tôi chỉ còn cách đến cầu cứu Triệu Nhất Gia.” Nói rồi cô ta đứng bật dậy.
Triệu Vân Sâm rất rối rắm, mắt thấy Vô Cốt đã ra tới cửa, cậu ta vội vàng nói: “Đứng lại!”
Vô Cốt xoay người, Triệu Vân Sâm khó xử nói: “Vô Cốt, ngay cả khi cô muốn đổi chủ thì chú ba tôi vẫn là chủ nhân của Triệu gia, chú ấy vẫn có thể trị tội cô như thường, nên cô đến cầu cứu bố tôi cũng vậy thôi.”
Khóe miệng Vô Cốt gợi lên một nụ cười giễu cợt: “Tôi biết chứ, nhưng ít nhất nếu đổi chủ rồi, chủ nhân muốn trị tội cũng phải lắng nghe ý kiến của người chủ đó. Nếu thiếu gia Vân Sâm cam tâm bảo vệ tôi, chí ít tôi sẽ không cần về lò đào tạo lại, cùng lắm là về nhà cổ chịu một số hình phạt thôi.”
“Cô hiểu rõ quy tắc của Triệu gia quá nhỉ.” Triệu Vân Sâm nheo mắt lại.
“Tôi là người của Triệu gia, tôi chưa từng phạm phải lỗi lầm to lớn, chẳng qua chỉ là đắc tội với Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô ta đâu phải người của Triệu gia? Nếu chủ nhân một mực muốn trị tội tôi, tôi cũng không phục. Tôi sẽ đến trước mặt lão chủ nhân để hỏi rõ đúng sai.”
Triệu Vân Sâm lắc đầu, thở dài ngao ngán: “Vô Cốt, cô thực sự quá ngây thơ rồi. Quyền hạn của chủ nhân chí cao vô thượng, cô mà lấy cứng đối cứng thì chỉ có con đường chết thôi.”
“Tôi biết, nhưng tôi tin cậu chủ sẽ không giết tôi.” Vô Cốt rất tự tin. Bởi vì cô ta luôn cảm thấy cậu chủ đối xử với mình rất đặc biệt, nếu không, trong vô số vệ sĩ của Triệu gia như vậy, tại sao cậu chủ lại chọn trúng cô ta?
Chứng tỏ trong lòng cậu chủ chắc chắn cũng có cô ta. Trước đây khi Kỷ Hi Nguyệt và cậu chủ chưa bên nhau, cậu chủ cũng rất xem trọng cô ta, mặc dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách, nhưng cũng có những lúc nói chuyện rất ôn tồn, đó là những ngày tháng mà cô ta cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Nhưng kể từ sau khi tính tình của Kỷ Hi Nguyệt thay đổi, cậu chủ thực sự đã thích người phụ nữ đáng ghét này, còn quay sang đối xử lạnh nhạt với cô ta. Tất cả mọi chuyện này đều là lỗi của Kỷ Hi Nguyệt.
“Cô đúng là có tự tin thật.” Triệu Vân Sâm vẫn chưa đưa ra quyết định.
“Thiếu gia Vân Sâm, nếu anh thích Kỷ Hi Nguyệt, tôi sẽ giúp anh có được cô ta.” Vô Cốt đột nhiên nhìn Triệu Vân Sâm, nói.
Triệu Vân Sâm sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vô Cốt, cô còn không rõ tính cách của chú ba tôi sao? Trừ phi chú ấy không cần Kỷ Hi Nguyệt nữa, bằng không nếu tôi đụng đến Kỷ Hi Nguyệt, chắc chắn sẽ lại ăn đòn.”
“Vậy chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi, để cho cậu chủ ghét Kỷ Hi Nguyệt, hoặc là khiến Kỷ Hi Nguyệt rời xa cậu chủ.” Vô Cốt đề nghị.
“Cô đừng nằm mơ. Thái độ của chú ba đối với Kỷ Hi Nguyệt thế nào chẳng lẽ cô còn không rõ? Cho dù Kỷ Hi Nguyệt không thích chú ấy thì ba năm nay chú ấy vẫn luôn bảo vệ cô ta, làm sao kêu chú ấy ghét bỏ Kỷ Hi Nguyệt được? Còn Kỷ Hi Nguyệt, cô ta là một người phụ nữ cực kỳ bướng bỉnh, dám chừng bây giờ cô ta thích chú ba tôi giống hệt như hồi đó thích tôi vậy. Chú ba mà không buông tay, cô ta tuyệt đối cũng không buông tay đâu.”
Triệu Vân Sâm chợt nghĩ, người phụ nữ nồng nhiệt với tình cảm như vậy mà mình lại bỏ lỡ, bây giờ có muốn hối hận cũng không kịp.
“Tôi sẽ nghĩ cách giúp thiếu gia.” Vô Cốt nhìn Triệu Vân Sâm, “Tôi đã nói là Kỷ Hi Nguyệt có một bí mật động trời mà, thiếu gia Vân Sâm không muốn biết thật sao?”
“Được rồi!” Triệu Vân Sâm nói, “Cô nói chuyện với chú ba đi, kêu là muốn chuyển qua bên tôi, nhưng cô nhất định phải quay về chịu phạt! Bây giờ cô có thể nói Kỷ Hi Nguyệt có bí mật gì động trời rồi.”
Chương 984: Cho cô ta ba tiếng đồng hồ
Vô Cốt lập tức đáp: “Cảm tạ thiếu gia Vân Sâm, không, phải là cảm tạ cậu chủ. Sau này thiếu gia chính là cậu chủ của Vô Cốt tôi! Nhưng bí mật động trời của Kỷ Hi Nguyệt, phải để tôi từ nhà cổ chịu phạt về mới nói cho cậu chủ biết được!”
Ý của Vô Cốt là không hoàn toàn tin tưởng Triệu Vân Sâm, sợ sau khi nói ra bí mật đó rồi, Triệu Vân Sâm sẽ đá cô ta, rồi cô ta cũng sẽ bị Triệu Không Triệu Hải bắt về như lệnh đã đưa ra.
Triệu Vân Sâm tất nhiên biết cô ta đang nghĩ gì, đành cười khẩy nói: “Cô đúng là thận trọng thật! Được! Tôi tạm tin cô một lần vậy. Tôi sẽ gọi điện thoại cho chú ba tôi và ông nội.”
“Cảm ơn thiếu gia!” Khóe miệng Vô Cốt khẽ cong lên, chỉ cần không về lò đào tạo lại, cô ta chắc chắn sẽ có cơ hội trở về bên cạnh chủ nhân.
“Bây giờ tôi bắt buộc phải trở về nhà cổ. Tôi sẽ ở bên đó đợi tin tốt của thiếu gia. Chỉ cần tôi được trở về bên cạnh thiếu gia, tôi sẽ nói ra hết bí mật động trời đó cho thiếu gia biết. Chắc chắn sẽ khiến thiếu gia cảm thấy đáng giá.” Trước khi ra ngoài, Vô Cốt còn nói với Triệu Vân Sâm một câu như vậy.
Triệu Vân Sâm cẩn thận liếc nhìn cô ta, phát hiện người phụ nữ này thực sự rất đáng sợ, không giống như Kỷ Hi Nguyệt đường hoàng đĩnh đặc, dám yêu dám hận.
Sau khi rời khỏi Hoàn Vũ, Vô Cốt lấy điện thoại ra thì phát hiện có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Triệu Không.
Sắc mặt cô ta càng lạnh hơn, bấm số gọi lại.
“Vô Cốt, cô định làm trái mệnh lệnh của chủ nhân sao? Đang ở đâu? Cô đừng để tôi kêu IT tìm cô đấy nhé!” Triệu Không vừa bắt máy đã rất tức giận.
“Tôi vừa về nhà Cố thiếu thu dọn chút đồ đạc, bây giờ sẽ quay về khu dân cư Phong Nhã. Anh cứ ở bãi đậu xe đợi tôi là được.” Vô Cốt nói.
“Được! Mong là cô đừng làm ra chuyện khiến mọi người khó xử.” Triệu Không nói xong thì cúp máy.
Vô Cốt tức đến run người, trước đây mọi người vẫn coi nhau là bạn bè, vậy mà bây giờ cảm giác như ai cũng quay lưng với cô ta, chuyển sang thích Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt, người phụ nữ đáng chết! Sớm muộn gì cũng chết không toàn thay! Đừng tưởng rằng có khí công là sẽ vô địch, cao thủ trong giới khí công nhiều vô số kể, hơn nữa còn giết chóc tàn khốc, trước sau gì cũng đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Bên phía Kỷ Hi Nguyệt, sau khi cô đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, ba người cùng xuống bãi đậu xe.
Vừa mới đến bãi đậu xe thì Triệu Không gọi điện thoại đến, báo là không tìm thấy Vô Cốt. Chuyện này khiến Triệu Húc Hàn khá tức giận, quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Xem ra Vô Cốt rất không phục.”
“Sao cô ta có thể phục được? Chấp niệm của cô ta đối với anh quá sâu, chắc chắn sẽ không để em được sống yên ổn đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy. Chỉ cần nhìn ánh mắt của Vô Cốt là cô đã biết, cho dù cô có tha thứ cho cô ta đi nữa thì người phụ nữ này sớm muộn gì cũng trở thành một mối phiền phức, hoặc có khả năng sẽ trở thành trái bom hẹn giờ của cô.
“Cho cô ta ba tiếng. Nếu sau ba tiếng nữa vẫn không thấy xuất hiện, giết không tha!” Triệu Húc Hàn hạ lệnh cho Triệu Không qua điện thoại.
Triệu Không vừa nghe đã giật nẩy mình, nhận mệnh lệnh xong lập tức đi tìm người. Giống như Vô Cốt từng nghĩ, mọi người đều từ Triệu gia bước ra, nên cũng xem nhau như những người bạn tốt. Mặc dù không giao tiếp với nhau mấy, song vì cùng một chủ nên vẫn có cảm giác là người một nhà.
Nhưng vừa nghe cậu chủ hạ lệnh giết không tha như vậy, cho thấy Vô Cốt đã phạm phải không ít sai lầm. Triệu Không có thể lờ mờ đoán được, vì trước đây anh ấy có từng nghe Tiêu Ân khuyên nhủ Vô Cốt.
Vô Cốt có tình cảm với cậu chủ, điều này mọi người có thể nhận ra, cho nên hiển nhiên sẽ chĩa mũi nhọn vào Kỷ Hi Nguyệt. Lần này phỏng chừng đã thực sự chọc giận cậu chủ và Kỷ Hi Nguyệt.
Tuy nhiên Triệu gia đã có quy tắc, dĩ hạ phạm thượng là một tội rất nặng. Vì trước khi trở thành người của Triệu gia, tất cả mọi người đều đã ký vào hợp đồng như một bản khế ước bán mình, đó là cả đời này nguyện làm thuộc hạ của Triệu gia.
Mặc dù nghe có vẻ không công bằng, nhưng Triệu gia đã dành rất nhiều tâm huyết mới đưa được bọn họ từ cô nhi viện ra và nuôi dưỡng nên người, nên những đều này cần được báo đáp.
Chương 985: Vùng đất lãng mạn
Người của Triệu gia đều biết, nếu bản thân làm tốt bổn phận, cuộc sống của bọn họ thật ra cũng không khác gì những người bình thường, giống như công việc vệ sĩ vậy, tan ca rồi vẫn có thể tự do.
Nhưng một khi vi phạm những quy tắc vốn dĩ phải tuân theo, thì trừng phạt là điều không thể tránh khỏi, và mỗi người Triệu gia đều rất vui vẻ chấp nhận cuộc sống như vậy.
Xét cho cùng thì bọn họ cũng có lúc phải về hưu, đến lúc đó Triệu gia sẽ cấp cho bọn họ một khoản lương hưu rất hậu hĩnh, số tiền mà cả đời này chưa chắc người nào cũng kiếm được.
Đó cũng là lý do vì sao bọn họ cam tâm tình nguyện phục vụ cho Triệu gia, và đây thực chất là một cuộc trao đổi rất công bằng.
Nhưng Vô Cốt lại vì ham muốn cá nhân mà đã phản lại quy tắc của Triệu gia, nên việc bị trừng phạt là điều hiển nhiên. Mặc dù nhóm người của Triệu Không cảm thấy Vô Cốt có chút đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Kỷ Hi Nguyệt là người như thế nào có lẽ mọi người đã hiểu rõ. Một cô gái tốt bụng như vậy lại trở thành người phụ nữ mà chủ nhân yêu thương, thế mà Vô Cốt còn mang hy vọng xa vời, hơn nữa còn nhằm vào cô, đây chẳng khác nào là tự tìm đau khổ.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, lông mày khẽ nhướn lên, nhưng không cho ý kiến. Triệu gia có quy tắc của Triệu gia, cô không muốn can thiệp, nhưng hành vi của Vô Cốt quả thực khiến cô thấy chán ghét.
Quay về khu dân cư Phong Nhã lấy hành lý mà thím Lý đã thu dọn sẵn xong, Tiêu Ân lái thẳng đến sân bay. Lần này không đi trực thăng nữa mà là chuyên cơ của Triệu gia. Kỷ Hi Nguyệt chợt nhớ đến hai chị em song sinh đợt trước cô đến thủ đô.
Quả nhiên, vừa xuống xe đã nhìn thấy hai chị em A Ưu và A Nhã. Khoảnh khác nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt của bọn họ cũng sáng lên.
Bởi vì bọn họ phát hiện Kỷ Hi Nguyệt dường như xinh đẹp lên rất nhiều, hơn nữa còn rất có khí chất, khiến phụ nữ đều phải hâm mộ và ghen tị, nhưng với hai chị em bọn họ thì chỉ có sự vui thích.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư.” Hai chị em phấn khích chào hỏi.
“A Ưu A Nhã, lâu quá không gặp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói, “Ai cũng đẹp lên hết nhỉ!”
“Kỷ tiểu thư quá khen rồi, là Kỷ tiểu thư đã trở nên xinh đẹp đấy chứ!” A Ưu cười tươi như hoa.
Mọi người chào hỏi mấy câu rồi cùng lên máy bay. Chuyên cơ rất lớn, đủ không gian để thoải mái đánh một giấc ngủ.
Sau khi cất cánh và dùng bữa tối xong, Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đều tranh thủ đi ngủ. Qua tới bên đó rồi vẫn còn rất nhiều việc phải làm, muốn ngủ một giấc ngon lành cũng là điều xa xỉ.
Lúc đặt chân đến Pháp là hơn 7 giờ sáng theo giờ địa phương. Thời tiết ở đây vào buổi sáng và buổi tối khá mát mẻ, nhiệt độ khoảng tầm từ mười bảy đến mười tám độ, nhưng ban ngày sẽ cao hơn một chút, khoảng tầm hai mươi ba đến hai mươi bốn độ.
Thực tế đây là một mùa rất dễ chịu, không quá lạnh cũng không quá nóng, cho nên khách du lịch cũng rất đông.
Nơi bọn họ chọn hạ cánh là Paris, kinh đô thời trang của thế giới.
Từ trên máy bay, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy các công trình kiến trúc nổi tiếng thế giới như tháp Eiffel, hoặc công trình Khải Hoàn Môn nằm giữa quảng trường Charles-de-Gaulle.
Kỷ Hi Nguyệt luôn muốn đặt chân đến Paris, vì Paris là thủ đô của sự lãng mạn, có Đại lộ Champs Elysees trứ danh với những cửa hàng mang thương hiệu nổi tiếng thế giới và những tiệm cà phê ngon nhất, còn tập hợp các nam thanh nữ tú từ khắp nơi.
Kỷ Hi Nguyệt muốn đến đây để du lịch, dạo phố và mua sắm. Cô thầm nghĩ, phải tranh thủ những lúc Triệu Húc Hàn làm việc để lẻn ra ngoài chơi mới được.
Sau khi máy bay hạ cánh, một chiếc ô tô dài màu đen sang trọng đến đón bọn họ, không ngờ người bên trong Kỷ Hi Nguyệt cũng biết.
Là Úy Tư Lý, anh trai của Úy Mẫn Nhi, cũng là CEO của Quốc Tế Úy Lam.
Triệu Húc Hàn và anh ta ôm nhau chào hỏi rất thân mật, sau đó Úy Tư Lý quay sang chào Kỷ Hi Nguyệt bằng tiếng Trung.
“Kỷ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nói rồi anh ta cũng bước lên, định cho Kỷ Hi Nguyệt một cái ôm nồng thắm.
Chương 986: Bắt sống một người
Nhưng Triệu Húc Hàn đã cản lại, liếc nhìn Úy Tư Lý với ánh mắt không mấy thiện cảm. Kỷ Hi Nguyệt cười khan nói: “Chào anh Úy.”
Úy Tư Lý mỉm cười nhìn Triệu Húc Hàn, trên khuôn mặt đẹp trai mang hai dòng máu Trung -Pháp thấp thoáng vẻ giễu cợt, có vẻ anh ta cũng nhận ra Triệu Húc Hàn rất bảo vệ và chiếm hữu Kỷ Hi Nguyệt.
Trên xe, Triệu Húc Hàn và Úy Tư Lý trò chuyện đôi ba câu. Vì có cô, Tiêu Ân và tài xế ở đây nên hai người nói chuyện cũng rất kín kẽ, mãi cho đến khi xe tới khách sạn.
Vẫn là phòng tổng thống với dịch vụ tốt nhất. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt vào phòng của mình, Úy Tư Lý và Triệu Húc Hàn bắt đầu bàn vào chuyện chính.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không đến làm phiền bọn họ mà bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi đến trường Đại học Luật Rome ở Ý.
Nhưng đi tàu hỏa thì phải mất đến mười hai tiếng, còn đi máy bay thì mất hơn hai tiếng, cỡ nào cô cũng không thoát khỏi Triệu Húc Hàn, nên chỉ còn cách nói thật thì may ra.
Đã đến đây rồi, cô muốn đi thăm người bạn thân của mẹ là dì Kim Duyệt Cầm cũng là chuyện bình thường mà đúng không?
Chỉ là cô không có bất cứ thông tin nào của Kim Duyệt Cầm, ngay cả số điện thoại, chỉ biết là dì ấy đang giảng dạy tại trường Đại học Luật Rome, nên chỉ còn cách đến đó rồi hỏi thăm xung quanh thôi.
Có thể bố Kỷ Thượng Hải cũng biết, nhưng cô không dám hỏi, vì cô đã nói dối với ông ấy là mình đến thủ đô.
Sau khi nghiên cứu kỹ càng, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không thể đi một mình, nên cô quyết định sẽ bàn bạc với Triệu Húc Hàn. Dù sao bọn họ cũng định dành ra hai ngày để đi du lịch, chỉ là không biết Triệu Húc Hàn có sắp xếp lịch trình gì ở Ý chưa.
Một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa, sau đó cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa.
Triệu Húc Hàn mở cửa bước vào, sắc mặt có chút khó coi: “Tiểu Nguyệt, có chút chuyện em giúp anh được không?”
“Ồ? Chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt ngược lại rất hào hứng, điều này chứng tỏ cô đến đây không chỉ để chơi mà là hỗ trợ anh.
“Giúp anh bắt một người về đây.” Trên di động của Triệu Húc Hàn xuất hiện một bức ảnh, là một người trung niên Trung Quốc, tướng mạo dễ nhìn và có vẻ khá đàng hoàng, “Em cần phải hóa trang một chút, tối nay hành động. Anh không thể ra mặt, Tiêu Ân cũng không được, nên chỉ còn mình em, hơn nữa em cũng không được để người khác nhận ra.”
“OK. Mà tên này là ai? Đang ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi, máu huyết trên người cô cũng sôi sục cả lên.
“Là một người bạn mà chú út của anh tin tưởng nhất, bạn bè trên quan hệ cá nhân, tên là Đông Quách Dịch.” Triệu Húc Hàn đáp, “Úy Mẫn Nhi và chú út của anh đã thành lập một thỏa thuận mà ngay cả Úy Tư Lý cũng không biết, cho nên chúng ta đang ở thế bị động, bắt buộc phải biết trước thỏa thuận này là gì. Úy Tư Lý nói người này chắc chắn biết.”
“Anh Hàn, anh tin tưởng Úy Tư Lý thế à? Anh ta là anh trai của Úy Mẫn Nhi mà?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.
“Úy Mẫn Nhi và Úy Tư Lý xảy ra xung đột lợi ích, một khí Úy Mẫn Nhi kết hôn với anh, thế lực của cô ta sẽ vượt xa Úy Tư Lý, nhưng Úy Tư Lý là một người đàn ông rất có dã tâm, anh ta không thể nào cam tâm dâng Quốc Tế Úy Lam cho em gái của mình được, thế nên đã bắt tay với anh.”
“Anh tin anh ta?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Anh có thể nhận ra dã tâm và ý định tiêu diệt em gái mình dưới đáy mắt của anh ta. Em đừng nhìn vẻ đẹp trai và lịch sự ở bên ngoài, thực chất anh ta là tên rất độc ác và tàn nhẫn. Trong một gia tộc lớn mạnh như vậy, làm gì có tình anh em tuyệt đối?”
Kỷ Hi Nguyệt suy tư vài giây rồi gật đầu: “Được, vậy anh muốn em làm thế nào?”
“Ở bên đây có người của chúng ta, cô ấy tên là Lan Khê. Tối nay cô ấy sẽ đến đây đón em, hai người cùng nhau hành động. Mấy việc nhỏ nhặt như kiếm đường rút lui cô ấy đã sắp xếp ổn thỏa, nhiệm vụ của em là chỉ cần bắt sống tên này. Tên Đông Quách Dịch này cũng là một người tu luyện khí công, em nhớ phải hết sức cẩn thận.” Triệu Húc Hàn thận trọng nói.
Chương 987: Chưa bao giờ là tình địch
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Anh Hàn, anh yên tâm về em như vậy, có phải cũng cảm thấy thực lực của em rất khá không?”
“Em còn tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện này ư? Không lo lắng sao?” Triệu Húc Hàn vươn tay xoa đầu cô, trong đầu người phụ nữ này đang lắp thứ gì mà logic khác người thế không biết.
“Thực lực của ông ta không bằng La Hi, vì hai người bọn họ đã từng giao đấu.” Triệu Húc Hàn cho Kỷ Hi Nguyệt một đáp án.
“Thế thì có gì phải lo lắng. Em đâu còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước kia nữa. Yên tâm đi, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đồ hóa trang của em đâu?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Không vội, đến tối mới hành động. Lan Khê đang sắp xếp mọi thứ. Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị đi gặp Úy Mẫn Nhi.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn gợn lên một nụ cười giễu cợt.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói: “Lại phải gặp vị tình địch này nữa rồi.”
“Cô ta chưa bao giờ là tình địch của em.” Lời nói của Triệu Húc Hàn khiến tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt tốt lên trong nháy mắt, lập tức khen thưởng cho anh một nụ hôn.
“Phải đi dùng tiệc trưa với Úy Mẫn Nhi, nên em thay lễ phục đi.” Triệu Húc Hàn nhìn bộ đồ thoải má trên người cô rồi nói.
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt liền đáp lại một tiếng, “Phải xinh đẹp chỉnh chu hơn Úy Mẫn Nhi, để xem cô ta còn lấy gì thắng được em.”
“Em vẫn luôn đẹp hơn cô ta mà.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt cười.
“Ừ nhỉ, mà mẹ của cô ta là người Trung Quốc à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Đúng vậy, hơn nữa có thể em sẽ rất bất ngờ, đó là mẹ cô ta cũng là người của Thiết gia.” Triệu Húc Hàn nhướn mày.
“Sao cơ? Người của Thiết gia? Không phải chứ? Là người nhà của lão chủ mẫu Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không dám tin.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Có điều không phải là trực hệ. Quan hệ với Triệu Vân Sâm vẫn khá xa. Nhưng Thiết gia và Quốc Tế Úy Lam có mối làm ăn qua lại, cho nên nếu xử trí không tốt sẽ rất phức tạp.”
“Ôi trời! Chuyện này đúng là rất khó xử lý. Thảo nào Úy Mẫn Nhi lại có tự tin như vậy, sau lưng có chỗ dựa lớn thế cơ mà.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện này.
“Thực ra cũng chẳng sao cả. Thiết Hồng Nương đã gả vào Triệu gia, tức là người của Triệu gia, cho nên bà ta phải đặt quyền lợi của Triệu gia lên hàng đầu. Sở dĩ Thiết gia vẫn luôn hùng mạnh, đó là bởi vì chủ nhân hiện tại của Thiết gia, Thiết Quý Hoành trên thương trường có rất nhiều thủ đoạn tàn sát và nham hiểm, từng nhiều lần đụng chạm với Triệu gia và hoàn toàn không ý định nhượng bộ. Nhưng có một điểm anh khá tán thưởng, đó là anh ta rất có tài kinh doanh.”
“Xừ, có giỏi giang đến đâu thì cũng là người của Thiết gia. Mà anh ta có quan hệ gì với Thiết Hồng Nương?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Là cháu đích tôn của anh trai Thiết Hồng Nương, tuổi tác thì lớn hơn anh bốn tuổi, nhưng về vai vế thì vẫn nhỏ hơn anh.” Triệu Húc Hàn có vẻ muốn cười.
“Các anh đã từng chạm mặt rất nhiều lần sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Triệu Húc Hàn gật đầu, khẽ ừm hai tiếng: “Mặc dù anh ta rất lợi hại, nhưng vẫn không phải là đối thủ của anh.”
“Anh ta cũng là một người luyện khí công?” Kỷ Hi Nguyệt có chút đau não nói.
“Đúng vậy, hơn nữa còn rất mạnh. Anh ta là người lợi hại nhất trong hai thế hệ gần đây của Thiết gia.” Triệu Húc Hàn nói, “Nếu không phải vì điều này, anh ta làm gì vượt qua được một thế hệ để ngồi lên chiếc ghế chủ nhân của Thiết gia.”
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Những gia tộc như bọn anh thật sự quá phức tạp, thành viên cũng đông đúc. Xem ra phụ nữ gả vào đó thực chất chỉ để nối dõi tông đường. Người quá nhiều, chết một vài mạng cũng chẳng sứt mẻ gì.”
Triệu Húc Hàn không phản bác, vì lời nói của Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đúng. Tuy rằng phụ nữ được gả vào hào môn có vẻ rất hạnh phúc, thậm chí là về mặt tiền bạc còn khiến người ngoài hâm mộ đến chết, nhưng thực chất chỉ để nối dõi tông đường.
“Tiểu Nguyệt, em có sợ sẽ trở thành kiểu phụ nữ như vậy không?” Triệu Húc Hàn đột nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, có chút lo lắng hỏi.
Chương 988: Không sinh được thì làm thế nào
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó, sau đó ngẩng đầu lên, nói: “Anh Hàn, lỡ như em không sinh được thì sao? Hoặc là anh không có khả năng sinh sản thì làm thế nào?”
“Triệu gia có quy tắc, đàn ông không có khả năng sinh sản thì phải từ bỏ vị trí chủ nhân, còn nếu phụ nữ không sinh đẻ được thì có thể cưới vợ hai.” Triệu Húc Hàn đường hoàng trả lời.
“Vậy tức là nếu em không sinh được, anh phải cưới thêm một người phụ nữ nữa để sinh con?” khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật.
“Không đời nào, anh sẽ từ bỏ vị trí chủ nhân, cùng em làm một đôi nhàn vân dã hạc* cũng không tệ.” Triệu Húc Hàn đáp, “Thực ra chỉ cần anh tìm được hung thủ thực sự giết hại mẹ anh, anh cũng không muốn ngồi tiếp vị trí này nữa. Đưa em đi chu du thế giới không phải tốt hơn sao? Kiếm nhiều tiền như vậy cũng có ích gì đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Đúng đấy, đúng đấy. Em cũng không hiểu cần nhiều tiền như vậy làm gì nữa, còn phải bán mạng nữa chứ, ôi thật là.”
“Tiểu Nguyệt, em không cần phải đắn đo mấy chuyện này. Chỉ cần em là vợ của anh, ngoài ra những quy tắc của chủ mẫu Triệu gia em không cần phải tuân thủ triệt để, cùng lắm là anh từ bỏ vị trí chủ nhân, để bọn họ muốn ai ngồi lên thì ngồi.” Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt, nói một cách chân thành.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Được, vậy em có thể nói là em nguyện ý sinh con cho anh, nhưng cuối cùng có sinh được hay không thì em không biết. Nhưng nếu thật sự không sinh được, anh cũng không thể cưới thêm người khác, trừ phi chúng ta ly hôn, nếu không em sẽ ‘cắt’ của anh! Nghe rõ chưa?”
Triệu Húc Hàn ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe rõ rồi, sẽ không có ngày đó đâu.”
“Em nói là lỡ như, chứ bây giờ đâu ai biết chuyện tương lai thế nào!” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Em đi thay quần áo đây!” Nói xong cô bỏ đi.
Triệu Húc Hàn nhìn theo bóng lưng vừa nhỏ xinh vừa thướt tha của cô, khóe miệng vô thức lộ ra một nụ cười ấm áp. Sau đó nụ cười chợt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng. Anh sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương cô nữa.
Những chuyện trước đây anh làm đã đủ có lỗi với cô, sau này anh sẽ cố gắng cưng chiều cô, yên thương cô hết mức có thể, để cô không chịu thêm bất cứ ấm ức nào nữa.
Anh cũng quay về phòng mình đổi một bộ âu phục khác. Đến lúc trở ra, Kỷ Hi Nguyệt cũng vừa lúc mở cửa bước ra ngoài.
Trên người cô là một bộ váy dài màu hồng phấn, trước ngực được điểm xuyết vài hàng cườm, cổ áo hình trái tim hơi trễ để lộ ra làn da trắng ngần, quả thực có chút quyến rũ, kết hợp với sợi dây chuyền kim cương lần đầu tiên được lấy ra đeo, giống như đang vẽ rồng điểm mắt.
Mái tóc dài gợn sóng đến eo càng tôn lên nét nữ tính của cô, cùng đôi giày cao gót dưới chân giúp thân hình của cô trông càng thêm mảnh mai, nhìn tổng thể rất giống người mẫu trang phục.
Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ cần tô một chút son mà đã sáng lóa rực rỡ, không một chút tì vết, đôi mắt to tròn, sáng ngời linh động, giống như tinh linh trên trời rơi xuống nhân gian.
Làm cho Triệu Húc Hàn hoàn toàn không thể dời mắt.
“Thế nào? Có phải rất đẹp không?” Kỷ Hi Nguyệt tới trước mặt Triệu Húc Hàn xoay một vòng, giống như con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, mỹ diễm khuynh thành.
“Đẹp, ánh mắt của anh thật sự rất chuẩn.” Triệu Húc Hàn đột nhiên rất cảm thán nói một câu.
“Ánh mắt đúng là chuẩn thật, nhưng tiếc là không ăn được, chắc là bực lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bẻ lái câu chuyện khiến Triệu Húc Hàn sực nhớ đến chứng bệnh tâm lý của cô, cả người bỗng nhiên bất ổn.
“Haha, nhìn cái mặt háo sắc của anh kìa!” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm cười haha.
“Sớm muộn gì cũng ăn được thôi!” Triệu Húc Hàn không tin, gian manh nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười càng sảng khoái hơn: “Được thôi, em chờ, nhưng mà nhớ kỹ là nhất định phải bảo vệ mình cẩn thận đấy. Em không biết lúc mình phát bệnh sẽ có phản ứng thế nào đâu. Hơn nữa thực lực của em cũng càng ngày càng mạnh, đừng để đến lúc đó đá một phát làm anh vô sinh thì em lại trở thành tội đồ của Triệu gia nữa.”
Chương 989: Tưởng không nhìn thấy chắc
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu vậy? Đây là những chuyện mà cô nên nghĩ sao? Nhưng đúng là những gì cô vừa nói thực sự là một vấn đề.
Đêm trước nếu không phải anh phản ứng nhanh, có lẽ đã bị Kỷ Hi Nguyệt đá ra khỏi giường. Với lại người tu luyện khí công như cô, thực lực quả thực là càng ngày càng mạnh lên, nên đúng là phải đặc biệt cẩn thận.
Triệu Húc Hàn đột nhiên cảm thấy phiền não, có lẽ đây gọi là nghiệp quật. Ai bảo đêm đó anh đối xử thô bạo với người phụ nữ này như vậy, để lại bóng mờ cho tâm lý và sinh lý của cô, rồi trở thành một chứng bệnh tâm lý.
“Đi thôi, nghĩ gì vậy!” Kỷ Hi Nguyệt kéo lại chiếc khăn choàng cùng màu của mình, sau đó nắm tay Triệu Húc Hàn, nói.
Triệu Húc Hàn hoàn hồn, khẽ gật đầu rồi hai người cùng ra ngoài.
Lần này Tiêu Ân không lái xe nữa, mà trở thành vệ sĩ đi phía sau hai người. Úy gia cho xe đến đón, hơn nữa còn là loại xe sang trọng rất phô trương.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, đây là đang chứng tỏ nhà cô ta có nhiều tiền sao? Bản thân cô đến bây giờ tài sản cũng đã được kha khá, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn.
Ngồi lên xe, Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn đường phố Paris và văn hóa địa phương, phong tục ngữ cảnh nước ngoài khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm hứng thú, mắt cứ dán chặt ra ngoài, hận không thể xuống xe đi dạo vài vòng cho đã cơn thích.
Có lẽ mua sắm dạo phố là bản chất trời sinh của phụ nữ thì phải.
Nhưng xe càng lái, cảnh vật xung quanh càng thưa người, sau đó tiến vào đại lộ nhiều cây xanh. Tầm khoảng bốn mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt phát hiện đang đi vào một nơi xanh biếc không có bất kỳ kiến trúc nào khác. Phía trước dần xuất hiện một trang viên giống hệt như một toà lâu đài.
“Wow! Úy gia lớn tới vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút khiếp sợ, nó giống hệt như tòa lâu đài cổ thường thấy trên TV, tràn ngập phong cách Anh Quốc, hơn nữa còn nguy nga tráng lệ, lộng lẫy ngút ngàn.
“Đây là nhà cổ của Úy gia. Chúng ta có thể phải nán lại cho đến bữa tối.” Triệu Húc Hàn đánh tiếng dặn dò Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng kinh ngạc: “Muộn thế cơ à?”
“Ừm, Uy gia rất nhiều người, hơn nữa có lẽ còn mời khách, nên phải xã giao một chút. Nếu anh và em bị tách ra, em nhớ phải tự cẩn thận.” Triệu Húc Hàn nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Anh yên tâm đi, không phải có Úy tiểu thư sao? Em có thể kêu cô ta ở cùng em, để cô ta thể hiện vai trò chủ nhà.”
Triệu Húc Hàn khẽ siết chặt tay cô, Kỷ Hi Nguyệt liền quay đầu nhìn anh, thấy sắc mặt của anh không được tốt, cô khẽ nhếch miệng cười.
Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang lo lắng, nhưng cô thật sự không thấy có gì đáng quan ngại, lẽ nào đang ở nhà họ Úy mà Úy Mẫn Nhi còn dám giết cô hay gì?
Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cửa trang viên, bảo vệ lập tức chạy tới mở cửa xe, nói một tràng tiếng Pháp, Kỷ Hi Nguyệt nghe mà không hiểu nổi một chữ.
Nhưng không ngờ là Triệu Húc Hàn cũng biết nói tiếng Pháp, khiến Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa đầy kinh ngạc, người đàn ông này rốt cuộc có gì là không biết nữa không?
Một người phụ nữ ăn mặc trang phục cung đình kiểu Châu Âu chạy ra, Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn, không phải Úy Mẫn Nhi thì còn ai vào đây nữa. Nhưng ngặt nỗi trong mắt Úy Mẫn Nhi chỉ có một mình Triệu Húc Hàn, hoàn toàn không nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng sau lưng anh.
“Húc Hàn, anh đến rồi à! Vào đây nhanh lên.” Úy Mẫn Nhi vẫn gọi thẳng tên của Triệu Húc Hàn như trước, như đang chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân mật.
Kỷ Hi Nguyệt cười thầm trong lòng, sau đó nhếch môi cười nói: “Úy tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Nụ cười trên mặt Úy Mẫn Nhi chợt cứng ngắc. Không phải cô ta không nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, mà là không thèm để ý đến người phụ nữ này.
Thực chất cô ta đã biết Kỷ Hi Nguyệt sẽ đi theo, điều này chứng tỏ là tình cảm của Triệu Húc Hàn dành cho Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng sâu đậm, khiến cô ta không thể không tăng thêm sự phòng bị và nhanh chóng xúc tiến thêm một bước.
Chương 990: Tôi rất để ý
Úy Mẫn Nhi luôn cho rằng Triệu Húc Hàn cuối cùng rồi cũng sẽ cưới mình, suy nghĩ này khiến cô ta an tâm hơn một chút. Chẳng có người đàn ông thành công nào mà bên cạnh không có vài người phụ nữ ong vây quanh, nên một vị chính thất như cô ta hẳn phải tích cực hơn nữa mới được.
Mà những người phụ nữ đó sớm muộn gì cũng sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện, đó chẳng qua chỉ là phong cảnh hấp dẫn tạm thời trên con đường trưởng thành của người đàn ông mà thôi.
“Kỷ tiểu thư, đúng là lâu quá không gặp.” Úy Mẫn Nhi cười cười, chỉ còn cách duy trì lễ nghi khuê các mà tiếp đãi, nghênh đón mọi người vào bên trong.
“Húc Hàn, bố và mẹ em đều đang ở đây, ngoài ra còn có anh trai của em và một số chính khách. Bố em nói là có một số công việc kinh doanh, mọi người có thể hợp tác, đối với mọi người đều có lợi ích.” Úy Mẫn Nhi đi bên cạnh phía còn lại của Triệu Húc Hàn, nói rồi định đưa tay khoác lên tay anh.
Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nghiêng người, tránh cánh tay của cô ta rồi nhìn cô ta, nói: “Mẫn Nhi, tôi đã có bạn gái, cô đừng để Tiểu Nguyệt hiểu lầm thì hơn.”
Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi lập tức cứng ngắc, không ngờ Triệu Húc Hàn lại thẳng thắn thừa nhận Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của anh, còn không cho cô ta chạm vào người, lẽ nào anh để ý đến Kỷ Hi Nguyệt như vậy sao?
“Húc Hàn, chúng ta quen biết đã lâu, anh đừng tỏ ra xa lạ như thế chứ? Huống hồ Kỷ tiểu thư cũng đâu đến mức để ý như vậy đúng không?” Úy Mẫn Nhi có chút xấu hổ nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười khẽ, kéo Triệu Húc Hàn về phía cô rồi nói với Úy Mẫn Nhi, “Xin lỗi nhé, tôi rất để ý. Anh Hàn là bạn trai của tôi, đương nhiên tôi không muốn anh ấy lôi lôi kéo kéo với người phụ nữ khác, như vậy quả thực không hay lắm.”
Khuôn mặt của Úy Mẫn Nhi nhất thời méo mó, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại không nể mặt mình như vậy, tốt xấu gì đây cũng là nhà của cô ta, thật sự cho rằng cô ta không dám chỉnh đốn sao?
“Mẫn Nhi, chúng ta đi gặ bố mẹ của cô trước nhé?” Triệu Húc Hàn thấy Úy Mẫn Nhi tức giận không nhẹ thì cho cô ta một bậc thang đi xuống.
Úy Mẫn Nhi lúc này mới hít sâu vào một hơi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Mọi người đều ở trong sảnh tiệc, bên trong có rất nhiều chính khách và doanh nhân, ngoài ra còn có một vài người trong giới xã hội đen. Bố em nói muốn giới thiệu cho anh làm quen, xem thử có khả năng hợp tác không.”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Thật sự rất cảm ơn bố và anh trai cô đã luôn ủng hộ Triệu gia của chúng tôi như vậy.”
Úy Mẫn Nhi nghe xong những lời này liền cười đáp: “Húc Hàn, anh nói câu này nghe khách sáo quá. Bố em và anh trai em vẫn luôn coi anh là người một nhà mà.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe cô ta nói mà trong lòng không khỏi cười thầm, người phụ nữ sao có thể ngốc đến mức không nhìn rõ được hiện thực thế nhỉ? Cứ muốn đề cao bản thân mình là thế nào? Sợ ngã không đủ đau sao?
Tòa lâu đài rất lớn, dọc theo hành lang đều là kiến trúc cung điện với các loại tranh vẽ và tượng điêu khắc nổi tiếng thế giới, thực sự rất mở mang tầm mắt cho kẻ hèn mọn, hơn nữa khắp nơi còn có các vệ sĩ mặc đồng phục thị vệ Anh Quốc, người nào cũng đứng sững thẳng tắp, mắt nhìn thẳng vào không trung, bên hông đều đeo dùi cui điện hoặc kiếm.
Trước mắt là cánh cổng nguy nga tráng lệ, vừa dày vừa nặng, hai bên cánh cửa được đẩy ra, đột nhiên tiếng nhạc du dương từ bên trong vang lên, hơn nữa còn có rất nhiều người.
Mọi người gần như đồng thời nhìn về cánh cửa, sau đó là một loạt các biểu cảm.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không quen biết ai giữa đám người này, đâm ra có chút chán nản, nhưng ở đây ngoài người ngoại quốc ra thì cũng có không ít người Trung Quốc.
Một người đàn ông trung niên ngoại quốc và Úy Tư Lý nhanh chóng bước tới, Kỷ Hi Nguyệt thầm đoán người dafn ông trung niên là bố của Úy Mẫn Nhi.
Ông ta dùng tiếng Pháp chào hỏi Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt nghe không hiểu, chỉ có thể mỉm cười để thể hiện sự lịch sự đoan chính của mình.
“Đây là Kỷ tiểu thư?” Người đàn ông trung niên sau khi nói tiếng Pháp với Triệu Húc Hàn xong thì quay sang dùng tiếng Anh với Kỷ Hi Nguyệt.