Chương 971: Người phụ nữ sỗ sàng
Kỷ Hi Nguyệt quay người lại, ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức dừng lại trên mặt khuôn mặt trắng nõn ngọc ngà của cô. Hai tay Kỷ Hi Nguyệt cũng vòng qua eo anh, đầu ngước lên nhìn anh.
Bốn mặt chạm nhau, trong ánh mắt của cả hai đều tràn đầy tình ý. Khuôn miệng nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên: “Anh Hàn, anh đẹp trai thật, sao trước đây em không nhận ra nhỉ?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Do lúc đó em bị mù.”
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, thích Triệu Vân Sâm là bị mù mắt? Triệu Vân Sâm tốt xấu gì cũng là một anh chàng đẹp trai, chẳng qua là lúc đó cô quá say đắm, nên không để mắt đến người đàn ông khác thôi.
Nhất là Triệu Húc Hàn, lần nào xuất hiện mặt mũi cũng đen xì, làm sao mà cô cảm thấy anh đẹp trai được?
“Vậy chứng tỏ là ánh mắt anh rất tốt, nên mới thích em lâu được như vậy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt bẻ lái qua ý khác.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn lại run rẩy: “Lúc đó anh chưa nhận ra điểm tốt gì ở em cả, chỉ là muốn bảo em an toàn thôi. Mặc dù có bạn trai là chuyện bình thường nhưng Triệu Vân Sâm thì không được, chắc chắn em sẽ chịu thiệt, cho nên anh mới kiên trì như vậy.”
“Triệu Vân Sâm là cháu của anh mà anh lại nói cậu ta vậy sao? Anh có còn là chú ba của cậu ta không thế?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng.
Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Xem ra em vẫn cảm thấy Triệu Vân Sâm đẹp trai nhỉ?”
“Khụ khụ, em chỉ nói sự thật thôi. Mặc dù cậu ta không đẹp trai bằng anh, nhưng cũng đâu đến nỗi nào.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai, “Nếu không thì guu nhìn trai đẹp của em cũng quá tệ rồi.”
Mặt Triệu Húc Hàn liền tối sầm: “Đã muộn rồi mà cứ muốn nhắc đến cậu ta đúng không?”
“Thôi được rồi. Vậy anh muốn làm gì?” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt hết sức giảo hoạt và gian manh, đôi tay nhỏ bé chạm vào eo anh rồi từ từ xuống dưới, cô đã muốn sờ thử bờ mông vểnh cao của người đàn ông này từ rất lâu rồi.
Cơ hội như vậy đương nhiên rất hiếm, nên cô phải mạnh dạn sờ thử.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, người phụ nữ này cũng sỗ sàng nhỉ. Bàn tay nhỏ bé giảo hoạt đó quả thực không hề kiêng nể gì.
“Anh Hàn, cao thật đấy, khiến phụ nữ phải ghen tị luôn ấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt thích thú nắn bóp vài cái, quả thực rất cay mắt.
Triệu Húc Hàn làm sao chịu được sự trêu ghẹo của cô. Ngay từ khi bước vào cửa, nhìn thấy thân hình mềm mại của cô, máu nóng trong người anh đã sôi lên sùng sục.
Hai bàn tay to tỉ mỉ ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, toàn thân anh phản ứng kịch liệt mà sưng tấy lên. Nếu không phải không muốn dọa cô sợ hãi, có lẽ anh đã biến thành dã thú xông vào cắn xé con thỏ trắng đắng yêu này từ lâu rồi.
Lúc này bị Kỷ Hi Nguyệt trêu ghẹo như vậy, anh thật sự không chịu đựng nổi, khuôn mặt điển trai nháy mắt đã biến thành màu gan lợn, cơ thể trướng đau khiến anh vô cùng khó chịu.
Vì vậy anh cúi đầu, hung hăng hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, muốn mượn cớ này để giảm bớt sự cuộn trào đang sôi sục trong anh.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ kêu lên một tiếng rồi mềm mại ngã vào lòng anh, để mặc cho người đàn ông này chiếm lấy sự ngọt ngào của cô.
Đôi tay của Triệu Húc Hàn giống như ngựa hoang được thoát cương, tự do rong ruổi trên mảnh đất màu mỡ của Kỷ Hi Nguyệt, tiếng thở dốc mỗi lúc một nặng hơn, rồi anh đột nhiên bế bổng Kỷ Hi Nguyệt lên, bước thẳng về phía giường lớn.
Nhưng Triệu Húc Hàn vẫn luôn canh cánh chứng bệnh tâm lý của Kỷ Hi Nguyệt, nên anh cũng không dám làm bừa. Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn vào đôi mắt đã mù sương của cô, thì thào: “Tiểu Nguyệt?”
“Vâng.” Hai tay Kỷ Hi Nguyệt vòng qua cổ anh, chủ động trao anh một nụ hôn ngọt ngào. Nội tâm Triệu Húc Hàn không khỏi kinh ngạc và vui mừng, người phụ nữ này không hề phát bệnh.
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt cũng có chút căng thẳng, vì dù sao tất cả kinh nghiệm của kiếp trước và kiếp này cũng chỉ là cái lần bị Triệu Húc Hàn đối xử thô bạo đó. Nỗi đâu bị xé rách đó cô vẫn luôn chôn sâu trong lòng, thậm chí là không bao giờ muốn nghĩ đến.
Chương 972: Bảo bối yêu dấu
Triệu Húc Hàn dịu dàng hôn lên má cô, thì thầm hỏi: “Tiểu Nguyệt, không sao chứ? Em có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” Anh rất sợ chứng bệnh tâm lý của cô lại tái phát.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên: “Em làm gì có chỗ nào không thoải mái, nhất là vào lúc này, anh không thể tập trung hơn khi nói đến loại chuyện này sao? Em chuẩn bị tinh thần rồi.”
Nói xong cô nghiêng đầu, lần nữa say đắm hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ của anh.
Triệu Húc Hàn nhất thời xúc động, cũng cho rằng Kỷ Hi Nguyệt đang muốn thử xem mình rốt cuộc có bệnh tâm lý không. Xem ra cô cũng không ngại trao thân cho anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Húc Hàn lại trở nên mềm mại. Một người phụ nữ nguyện ý trao thân cho một người đàn ông, chứng tỏ là cô ấy thực sự rất yêu người đàn ông này, cho dù cả hai vẫn chưa kết hôn.
Đôi bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve thân thể yêu kiều của cô, chầm chậm rút dây đai đen trên hông. Anh cũng rất nóng lòng muốn gở bõ những vật cản trên người, để lộ ra thân hình săn chắc và cường tráng của bản thân.
Đôi môi anh từ từ hạ xuống, thanh âm trong miệng Kỷ Hi Nguyệt cũng càng lúc càng trở nên quyến rũ, khiến Triệu Húc Hàn muốn phóng thích bản thân ngay lập tức, nhưng anh bắt buộc phải chậm rãi, bắt buộc phải nhẹ nhàng, vì đây là những gì anh đã nợ cô.
Bây giờ cô là bảo bối yêu dấu của anh, nên anh càng phải tỉ mỉ che chở, vì anh không muốn tổn thương cô thêm lần nào nữa.
Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, thân thể Kỷ Hi Nguyệt cũng đã đỏ rực lên, ham muốn trong người cô đang dần bùng cháy, cảm giác trống rỗng khiến cô rất khó chịu.
Có điều cô không dám nghĩ quá nhiều, mặc dù cô biết, nhưng trong lòng cũng từ từ có chút sợ hãi, lỡ như lại đau như lần trước thì làm thế nào đây?
Cô sắp sợ chết khiếp rồi, bây giờ có thể kêu dừng lại được không? Nhưng bản thân cô có dừng được không? Cho dù cô có thể dừng, nhưng anh Hàn thì sao?
Bỏ lỡ giữa chừng, đối với anh Hàn mà nói sẽ là một đòn đả kích và tổn thương rất lớn, cho nên cô nhất định phải chịu đựng. Kỷ Hi Nguyệt thầm cỗ vũ cho bản thân.
Cô tập trung tất cả tinh thần vào cảm giác đê mê do đôi môi mỏng và bàn tay to của anh mang lại, mọi thứ hình như đang phát triển rất thuận lợi.
Triệu Húc Hàn gần như không chịu được nữa, nhưng anh vẫn ra sức kìm nén, bí mật quan sát từng phản ứng nhỏ trên gương mặt của cô.
Dần dần, khi cảm thấy đã gần đến lúc, anh mở hai chân cô ra. Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rùng mình. Ngay sau đó, khi Triệu Húc Hàn vừa mới nhận ra điểm bất ổn, Kỷ Hi Nguyệt đã đưa chân đá một cái.
Cũng may là Triệu Húc Hàn phản ứng nhanh, lật người tránh né, nhưng cặp chân dài của Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang ra sức đá loạn xạ, vẻ hoảng sợ và đau khổ khiến cô nhắm nghiền hai mắt thể hiện rất rõ ràng trên khuôn mặt.
Trạng thái của Kỷ Hi Nguyệt lúc này như kim nhọn đâm sâu vào mắt Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn vội vàng chạy đến ôm lấy cô, nhưng lại bị cô hung hăng đẩy ra, sau đó cả người cô kịch liệt giãy dụa rồi co quắp lại một con tôm, trong miệng liên tục lẩm bẩm ‘đừng, đừng.’
“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!” Ham muốn của Triệu Húc Hàn đã hoàn toàn biến mất, sự đau lòng trong nháy mắt lấn át mọi nhu cầu. Anh liên tục gọi tên Kỷ Hi Nguyệt, hy vọng có thể đánh thức cô.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cô run rẩy và co giật liên tục, giống hệt như người bị động kinh, nhìn rất đáng thương và bất lực.
Qua một lúc lâu sau, Triệu Húc Hàn mới bước đến ôm cô, lúc này cô không còn kháng cự nữa, mà yên lặng nằm trong lòng anh run rẩy đến khi bất động.
Lúc này, Triệu Húc Hàn mới biết Kỷ Hi Nguyệt đã ngủ say, thân thể trần truồng của cô trắng nõn như miếng ngọc sứ, Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng anh không nỡ dùng lực quá mạnh, như thể sợ cô sẽ vỡ nát.
Chương 973: Muốn dùng tay giúp anh không?
Ham muốn chưa đạt được của Triệu Húc Hàn lúc này lại xuất hiện, nhưng anh chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn cho Kỷ Hi Nguyệt rồi hôn lên má cô một cái, sau đó vào phòng tắm, nhờ vào ‘cô gái năm ngón tay’ để giải quyết vấn đề. Anh sợ nếu lại không phóng thích được, sớm muộn gì anh cũng không còn là đàn ông nữa.
Chỉ là nghĩ đến tình huống của Kỷ Hi Nguyệt, cho dù bản thân cô muốn chữa bệnh, nhưng phản ứng theo bản năng cô không thể kiểm soát được, cũng không biết là sau này nên làm thế nào mới tốt.
Song Triệu Húc Hàn chỉ cảm thấy đau khổ chứ không hề mất kiên nhẫn, vì những đau khổ mà Kỷ Hi Nguyệt phải chịu đựng đều do anh mà ra, nên anh chỉ cảm thấy áy náy và tự trách.
Kỷ Hi Nguyệt đã gặp phải một cơn ác mộng. Trong mơ, cô thấy một người đàn ông không rõ mặt mũi đang tấn công mình rất dữ dội. Cô liều mạng phản kháng, gào thét khản cổ, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn thoát. Nỗi đau đớn khi cơ thể bị xé rách khiến cô kêu gào rất thảm thiết.
Sau đó, cô choàng tỉnh giấc, rồi đột ngột ngồi bật dậy.
“Tiểu Nguyệt.” Triệu Húc Hàn càng tự trách mình hơn. Lần trước sau khi phát bệnh, cô ngủ một giấc đến sáng không có chuyện gì, nhưng lần này lại gặp phải ác mộng, còn là cơn ác mộng gọi không tỉnh lại được.
“Anh Hàn.” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất kém, trán đầm đìa mồ hôi. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng là cô có thể chấp nhận Triệu Húc Hàn, nhưng tại sao thân thể lại không thể chấp nhận được?
Còn nữa, vì sao cô lại có một giấc mơ đáng sợ như vậy?
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi em, anh không nên nôn nóng như vậy.” Triệu Húc Hàn vội vàng ôm lấy cô, cảm giác như tim mình sắp vỡ nát, tại sao anh lại hành hạ người phụ nữ này ra như vậy.
“Không, không phải đâu, em cũng rất nôn nống, nhưng, nhưng tại sao cơ thể em lại phản ứng như vậy? Rõ ràng là em rất muốn chấo nhận anh.” Kỷ Hi Nguyệt rất chán nản, hơn nữa còn cảm thấy bực mình, những chuyện xảy ra tối qua cho đến khoảnh khắc cuối cùng cô vẫn nhớ rất rõ, lúc đó hai chân của cô đã được Triệu Húc Hàn dùng thân thể tách ra.
Nỗi sợ hãi trong cô nháy mắt đã lên đến cực điểm, sau đó ý thức của cô trở nên trống rỗng, hoàn toàn không nhớ được sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết cuối cùng không có gì phát sinh.
Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng vỗ về cô: “Không sao, không sao đâu. Vốn dĩ anh cũng không nghĩ là chứng bệnh tâm lý của em có thể chữa hết trong ngày một ngày hai. Em đừng nôn nóng. Chúng ta có thể thử từ từ. Rồi cũng sẽ có ngày cơ thể em tiếp nhận anh thôi.”
“Anh Hàn, anh nghĩ liệu có khi nào cơ thể em chỉ sợ hãi và bài xích với anh thôi không?” Kỷ Hi Nguyệt chợt nghĩ đến điều này. Xét cho cùng thì Triệu Húc Hàn cũng là người đã gây ra tổn thương về mặt tinh thần của cô, nhưng nếu đổi lại là người khác thì sao?
Mặt Triệu Húc Hàn liền đen lại: “Lẽ nào em còn muốn thử với người đàn ông khác?”
“Khụ khụ, em không phải có ý đó. Em, em chỉ là đang nghĩ xem có phải cơ thể em chỉ sợ một anh thôi không. Không sao không sao, em sẽ từ từ tốt lên thôi, có điều không biết là anh Hàn có đợi được hay không.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng dở khóc dở cười.
Hay là cô đi tìm người đàn ông khác thử, đến bước cuối cùng xem có phát bệnh hay không? Nhưng tìm ai đây? Tìm ai thì cũng e là sẽ Triệu Húc Hàn chém chết.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Triệu Húc Hàn thấy cô đang bày ra vẻ cân nhắc thì trong lòng sởn cả tóc gáy, người phụ nữ này không phải là muốn tìm người đàn ông khác thử thật đó chứ?
“Không có gì. Em chỉ hận bản thân mình thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan nói, “Chắc cả đêm hôm qua anh Hàn không ngủ được ngon giấc đúng không? Hay là em dùng tay giúp anh nhé?” Nói rồi cô vươn tay ra, định bắt lấy phần dưới thắt lưng của anh.
Tuy Kỷ Hi Nguyệt còn nhỏ, nhưng chuyện này cô vẫn có thường thức. Xã hội bây giờ đã thoáng như vậy, muốn không biết những chuyện này thì cũng là lạ.
Mặt Triệu Húc Hàn nhất thời đỏ lên, thân thể lại bắt đầu nhốn nháo.
“Năm giờ rồi, anh dậy đây. Em ngủ tiếp đi.” Triệu Húc Hàn lập tức rời khỏi tấm chăn, bước xuống giường rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Chương 974: Muốn nghe giọng nói của cô
Kỷ Hi Nguyệt nhìn người đàn ông vừa chạy trối chết, khẽ chép miệng nhìn lại tay mình: “Lẽ nào ngay cả tay mình cũng không được sao? Vậy để cho anh nghẹn hỏng luôn đi. Định giúp đỡ mà không muốn thì thôi.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỷ Hi Nguyệt lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng chưa được bao lâu cô lại thức dậy đi tập luyện. Triệu Húc Hàn đã ra khỏi nhà, còn thím Lý thì đang làm đồ ăn sáng.
“Thím Lý, anh Hàn ra ngoài sớm vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói.
Thím Lý đáp: “Đúng vậy. Cậu ấy về nhà cổ rồi. Tối nay phải đi Pháp rồi, nên chắc là muốn chuẩn bị đồ đạc.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ đến Triệu Vân Sâm, sau đó vừa ăn sáng vừa nhắn tin cho cậu ta.
Triệu Vân Sâm đang say sưa ngủ thì nghe thấy tiếng tin nhắn, trong miệng thầm chửi bới tên khốn kiếp nào mới sáng ra đã nhắn tin sớm như vậy. Ngặt nỗi bố cậu ta không cho phép cậu ta tắt máy ngủ, trừ khi ngủ lại nhà cổ. Tuy cậu ta luôn miệng nói thích về nhà cổ, nhưng vẫn thường xuyên ở lại căn hộ trong thành phố.
Về điểm này, hai chú cháu Triệu Vân Sâm và Triệu Húc Hàn rất giống nhau, đều muốn ra ngoài sống cho tự do thoải mái.
Cầm điện thoại lên xem thì phát hiện là tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, cơn buồn ngủ của cậu ta liền biến mất, còn dụi mắt để nhìn cho rõ.
Tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt: “Triệu Vân Sâm, chuyện trước đây chúng ta nói, cậu đã hỏi chưa?”
Triệu Vân Sâm ngả người ra sau, sau đó trả lời: “Kỷ Hi Nguyệt, mới sáng ra mà cô đã gửi tin nhắn nói sảng gì vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt bực bội đáp: “Cậu mất não rồi à? Là chuyện cái chết của mẹ chú ba cậu đấy, cậu hỏi bố cậu chưa?”
Triệu Vân Sâm lúc này mới sực nhớ ra, bèn gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt. Cậu ta đột nhiên rất muốn nghe giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt, như thế trước mắt có thể hiện lên cảm biểu sinh động của cô, cộng thêm việc gửi tin nhắn gõ chữ quá chậm, la hét không đã, nên cậu vẫn thích gọi điện thoại nói chuyện hơn.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cuộc gọi đến, đành phải nhận máy: “Sao? Hỏi chưa?”
Triệu Vân Sâm vừa nghe đã bực bội: “Cô quan tâm chuyện này làm gì. Đây là chuyện Triệu gia cấm không được nhắc đến, lẽ nào cô hỏi chú ba rồi?”
“Ừm, hỏi rồi, nhưng chú ba cậu nói không rõ nên tôi mới hỏi cậu. Bây giờ tôi đã ở chung với chú ba cậu, tất nhiên cũng phải hiểu rõ anh ấy hơn một chút. Tôi thấy anh ấy rất hoài niệm mẹ của mình, nên muốn biết thêm một chút. Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết gì luôn nhé?”
Triệu Vân Sâm liền đáp: “Cho dù tôi không biết thì cũng biết hơn cô một số chuyện. Chú ba tôi sẽ không nhắc đến mẹ của chú ấy đâu, dù sao đây cũng là chuyện đau lòng. Mà cô cũng bớt nhắc lại đi.”
“Tôi biết rồi. Chỉ là tôi quá tò mò thôi. Mà rốt cuộc là cậu đã hỏi chưa?” Kỷ Hi Nguyệt có chút mất kiên nhẫn.
“Hỏi rồi. Ngày đó ăn cơm xong tôi có về nhà cổ trò chuyện với bố tôi một lát.” Triệu Vân Sâm tỏ ra đắc ý.
Kỷ Hi Nguyệt muốn nghe tiếp, nhưng sợ tên này sẽ không chủ động nói, cô đành hỏi: “Vậy mẹ của anh ấy rốt cuộc là bị sao mà chết? Là tai nạn ngoài ý muốn hay là bị mưu sát?”
“Cô đừng nói lung tung. Đương nhiên là tai nạn ngoài ý muốn. Bố tôi đã nói rõ ràng là đó chỉ là một vụ tai nạn. Bà nội nhỏ thật sự bị chết đuối.” Triệu Vân Sâm đáp.
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Đã nói với cậu là bà ấy biết bơi rồi mà? Sao chết đuối được? Hơn nữa trong khu du lịch rất nhiều người, lẽ nào người biết bơi lúc bị đuối nước không vùng vẫy? Người khác không nhìn thấy? Chuyện này cũng quá nực cười rồi đấy. Chắc chắn là bố cậu đã giấu cậu. Bỏ đi, tôi biết ngay cậu là thứ vô dụng mà.”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô có lương tâm chút được không? Tôi thực sự đã giúp cô hỏi, nhưng bố tôi đã trả lời tôi như vậy, làm sao tôi biết rốt cuộc thật giả thế nào!? Cô đừng có quá đáng!” Triệu Vân Sâm tức giận quát.
Chương 975: Chắc chắn sẽ làm thịt cô
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, nói: “Cậu vô dụng thật chứ bộ. Chuyện phi lý rành rành như vậy mà cậu không nhận ra sao? Với lại chắc gì bố cậu đã nói thật với cậu, đúng không? Chuyện này suy cho cùng cũng có liên quan đến bà nội của cậu mà.”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ăn nói linh tinh. Cái chết của bà nội nhỏ chắc chắn không có liên quan đến bà nội tôi, cô đừng ngậm máu phun người. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Triệu Vân Sâm vô cùng tức giận. Trong nhà này bà nội là người thương cậu nhất, cho nên cậu không thể để cho Kỷ Hi Nguyệt vu khống bà.
“Được rồi được rồi, dừng ở đây đi. Chuyện này đã là quá khứ, cậu đừng đi hỏi nữa, mà có hỏi cũng chẳng ra được gì đâu, nhiều khi còn làm bố cậu với bà nội cậu nghi ngờ thêm. Tôi sai được chưa? Tạm dừng ở đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu ta.
Cô hiểu tâm trạng của Triệu Vân Sâm, Thiết Hồng Nương là bà nội của cậu ta, chắc chắn rất yêu thương đứa cháu trai này, nên cậu ta làm sao có thể tin bà ấy là một người ác độc được.
Cho nên nghe cô nói như vậy, Triệu Vân Sâm không tức giận mới là chuyện lạ. Tuy nhiên, Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn Triệu Vân Sâm đi hỏi thăm thử, biết đâu có được chút manh mối cũng là chuyện tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là Triệu Vân Sâm không được lôi cô ra.
Triệu Vân Sâm hiếm khi nghe Kỷ Hi Nguyệt mở miệng nhận lỗi, nên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đợi đó, tôi sẽ điều tra ra sự thật. Tôi muốn cô tâm phục khẩu phục!”
Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng, sau đó giả vờ lo lắng nói: “Triệu Vân Sâm, cậu đừng ngốc nữa, để bà nội hay bố cậu biết được tôi xúi giục, chắc chắn sẽ làm thịt tôi đấy!”
“Cô ngốc à! Tưởng tôi là thằng ngu sao? Tôi chắc chắn sẽ không nhắc đến cô! Tôi nói tôi muốn biết là được rồi chứ gì!” Triệu Vân Sâm khinh thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt càng mở cờ trong bụng, vẻ mặt không khỏi hớn hở nói: “Vậy thì được. Nhưng tôi có lòng tốt nhắc cậu một câu, là cậu cũng nên cẩn thận. Nếu đây thực sự là một âm mưu, nhưng chủ mưu không phải bà nội cậu mà là một người khác, rất có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm. Hồi đó anh Hàn cho điều tra hình như cũng chết không ít người đấy.”
“Thật ư? Sao tôi không biết nhỉ?” Triệu Vân Sâm quả nhiên chuyện gì cũng không biết.
“Bây giờ biết rồi chứ gì. Vậy nên tôi mới nói là bên trong có âm mưu.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Triệu Vân Sâm trầm mặc một lúc rồi đáp lại: “Được rồi, nếu như những lời cô nói là thật, nếu vì chuyện bà nội nhỏ của tôi mà làm chết rất nhiều người, vậy thì khả năng trong này có âm mưu rất cao. Nhưng tôi không tin có liên quan đến bà nội tôi. Tôi sẽ điều tra, cô yên tâm.”
“OK, vậy cậu tự động não đi nhé. Tôi cúp đây.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúp máy, khóe miệng khẽ cong lên, hy vọng lần này Triệu Vân Sâm không còn ngốc nghếch nữa. Có điều, nếu cậu ta bí mật điều tra và thực sự có liên quan đến bố và bà nội của cậu ta, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ có manh mối.
Triệu Vân Sâm nhìn điện thoại bị cúp ngang, không khỏi tức giận hét vào điện thoại: “Cô mới không có đầu óc đấy!”
Sau đó cậu ta nằm vật ra giường suy đi nghĩ lại. Nhớ lại đêm đó về hỏi bố, sắc mặt của bố quả thực thay đổi rất rõ rệt, lẽ nào trong đây còn có chuyện không thể nói cho người khác biết?
Người phụ nữ chết tiệt Kỷ Hi Nguyệt, dám nói cậu vô dụng, lần này cậu nhất định phải điều tra ra sự thật, để cô phải nhìn cậu bằng ánh mắt bái phục.
Nghĩ đến đây, Triệu Vân Sâm lập tức rời giường, hơn nữa còn hẹn bố mẹ đi uống trà sáng.
Triệu Nhất Gia và vợ nhận được điện thoại của con trai, đương nhiên rất vui mừng, vì con trai của bọn họ dù sao cũng đã trưởng thành, thường xuyên vắng nhà, nên ít khi có dịp ở cùng nhau. Hôm nay bất ngờ là con trai lại chủ động hẹn uống trà, nên hai vợ chồng già liền sửa soạn rời khỏi nhà cổ.
Chương 976: Đúng là anh em tốt
Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang định đến Húc Nguyệt thì nhận được tin nhắn của Hạ Tâm Lan, là một bức ảnh, hơn nữa còn là phần ngực.
Bên dưới kèm theo một dòng tin nhắn thoại: “Tiểu Nguyệt, cô nhìn xem, nó gần như đã lành lại, thật sự rất đáng sợ!”
Kỷ Hi Nguyệt xem kỹ bức ảnh mới nhận ra vết thương của Hạ Tâm Lan gần như đã lành lặn. Mặc dù vết sẹo vẫn còn rõ, nhưng đã da thịt đã liền lại, giống như đã được dưỡng thương qua vài tháng.
“Chuyện này không phải rất tốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt trả lời bằng tin nhắn thoai.
Hạ Tâm Lan hồi âm: “Tốt, đương nhiên tốt, nhưng hôm nay Ngô Vĩ nhất quyết muốn xem vết thương của tôi, làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười gian manh nói: “Thì ra hai người đã đến bước này rồi à.”
“Là sao? Chúng tôi là người yêu của nhau, chuyện này cũng rất bình thường mà? Lẽ nào cô với Triệu Húc Hàn chưa từng?” Giọng điệu của Hạ Tâm Lan rõ ràng rất khinh thường.
“Được rồi được rồi. Nếu đã không có cách nào giấu diếm, chi bằng cô nói cho anh Ngô Vĩ biết đi. Dù sao anh ấy cũng là người của cô, tôi tin các cô.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Hạ Tâm Lan nhắn: “Ừm ừm, tôi cũng nghĩ như vậy, chứ không tôi không giấu được nữa, hai người cãi nhau mấy trận rồi. Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô nhé. Tối nay tôi cũng sẽ trở về thủ đo. Nói chuyện với bố xong tôi sẽ gọi cho cô.”
“Tôi phải cảm ơn cô mới đúng, bắt được bọn buôn lậu m.a tú.y tôi còn vui mừng không kịp ấy chứ. Cô khách sáo với tôi làm gì. Thấy cô bị thương tôi tôi cũng rất đau lòng. Được rồi được rồi, nhớ giữ liên lạc nhé. Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì nhất định phải nói cho tôi biết. Bây giờ tôi không còn là người bình thường nữa.” Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt rất dí dỏm.
Hạ Tâm Lan nghe thấy liền bật cười, đáp lại: “Được, tôi sẽ không khách sáo nữa. Đúng rồi, đợt này cô đi Pháp, có liên quan gì đến chuyện của mẹ Triệu Húc Hàn không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Tôi chỉ biết đại khái thôi. Thực ra Cố Cửu và bác Cố, ngoài ra còn có bố tôi cũng biết khá rõ chuyện của mẹ Triệu Húc Hàn. Năm đó bọn họ từng giúp đỡ Triệu Húc Hàn điều tra, nhưng cuối cùng vẫn bị dìm xuống, có thể thấy là vụ án này rất khó điều tra.” Hạ Tâm Lan nói.
“Càng khó điều tra, trong lòng anh Hàn sẽ càng khó chịu. Câu đố này sớm muộn gì cũng phải giải đáp thôi. Lần này tôi đi Pháp không phải vì chuyện này, nhưng nếu có cơ hội, tôi sẽ xem thử.”
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt rất muốn tìm cơ hội đến Ý để tìm gặp dì Kim, bạn thân của mẹ cô, nhưng cô không dám nói với Triệu Húc Hàn, bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Vậy cô nhớ cẩn thận nhé. Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan đến những người trong giới khí công của cô.” Hạ Tâm Lan nói.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận.”
Hai người chào tạm biệt xong, Kỷ Hi Nguyệt đến Húc Nguyệt. Vừa tới văn phòng của Cố Cửu thì nhìn thấy trợ lý Khang Hinh nhi của anh ấy đang đi ra.
“Kỷ tiểu thư, cô đến rồi đấy à?” Khang Hinh Nhi trong bộ đồ công sở nhìn rất thông minh và lanh lợi.
“Chào cô Khang.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười rất ngọt ngào.
“Cố tổng đang ở bên trong.” Khang Hinh Nhi mở cửa cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu bước vào.
Cố Cửu đã nghe thấy tiếng cô, vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, cô đến đấy à. Tối qua thế nào rồi? Bố cô hài lòng chứ?”
“Sao anh biết?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, tối qua Triệu Húc Hàn đi gặp bố, cô đâu có kể với anh ấy?
“Vị nhà cô kể cho tôi nghe đấy.” Cố Cửu cười nói, khẽ gật đầu với Khang Hinh Nhi rồi đóng cửa văn phòng lại.
“Khi nào?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn đâu có rãnh vậy.
“Sáng nay!” Cố Cửu khẽ nhướn mày.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy: “Các anh thật đúng là anh em tốt!”
Chương 977: Tôi sợ anh ấy nội thương
Cố Cửu thấy khí sắc của cô rất tốt, khuôn mặt lại tươi tắn rạng rỡ, ra vẻ quan tâm nói: “Tiểu Nguyệt, cô không sao chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, ngồi xuống rồi nói: “Tôi thì có chuyện gì được?” Sau đó như sực nhớ ra chuyện gì, cô vội vàng la lên: “Không lẽ anh Hàn nói cho anh biết chuyện của chúng tôi tối qua rồi?”
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Cậu ấy nói bệnh tâm lý của cô đã trở nặng, cậu ất rất lo lắng, hỏi tôi có nên mời giáo sư Trương Hành đến đây một chuyến không.”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy, không ngờ Triệu Húc Hàn vừa mới sáng sớm đã tìm Cố Cửu nói vấn đề này, làm cô xấu hổ quá đi mất.
“Không cần đâu. Trước đây chẳng phải anh ấy đã nói cả rồi sao? Thân thể của tôi không có vấn đề, mà vấn đề thuộc về bản năng, cho nên tôi chỉ cần tập quen là được. Nhưng thành thật mà nói thì anh Hàn phải chịu thiệt thòi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.
Cố Cửu đầu đầy gạch đen: “Cô biết thì tốt. Thêm vài lần nữa tôi sợ cậu ấy sẽ nội thương mất.”
“Khụ khụ, tôi hiểu mà, nhưng tôi cũng không biết làm thế nào cả. Rõ ràng trong lòng tôi đã chấp nhận anh ấy, nhưng đến giờ phút cuối cùng tôi lại không được. Trước đây tôi còn nghĩ, có khi nào vì anh Hàn mà tôi mới không được, với người đàn ông khác biết đâu được thì sao!”
Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
Cố Cửu sửng sốt, sau đó khuôn mặt đẹp trai trở nên kỳ quái, lông mày cau lại, nói: “Tiểu Nguyệt, đó không phải là suy nghĩ đúng đắn đâu.”
“Anh tưởng tôi không biết à?” Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ấy, “Nếu để anh Hàn biết được, chắc chắn sẽ làm thịt tôi luôn.”
“Tôi cảm thấy cậu ấy sẽ không giết cô, nhưng bất kể đó là người đàn ông nào, chắc chắn cũng phải chết. Cô đừng hại người khác thì hơn.” Cố Cửu dở khóc dở cười.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, trong lòng bắt đầu nổi tà ác: “Thực ra trước đây tôi từng nghĩ hay là thử với anh xem. Dù sao anh cũng là anh em tốt của anh Hàn, chắc anh sẽ không giết anh đâu nhỉ? Chúng ta cũng đâu làm tới bước cuối cùng, chỉ xem thử phản ứng của cơ thể tôi với anh thế nào thôi.”
“Tiểu Nguyệt!” Cố Cửu nhảy dựng lên, mặt mày đỏ bừng nói: “Cô, cô, cô đừng nổi điên. Tôi không muốn!”
“Xí, anh căng thẳng cái gì? Tôi chỉ là từng nghĩ thôi, chứ đâu có làm thật. Tôi cũng biết chuyện này không hợp lý mà.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường. Có cần phải phản ứng kịch liệt thế không? Cũng đâu có kêu anh đi chết.
Nhưng nói đến thì cũng thấy giống đi chết thật.
Nội tâm của Cố Cửu không ngừng đấu tranh kịch liệt, khuôn mặt điển trai vẫn đang nóng hầm hập, chỉ cần nghĩ đến thôi là anh ấy đã cảm thấy bấn loạn. Đúng là, người phụ nữ này sắp hại chết mình rồi.
Sao anh ấy lại đi thích một cô yêu nữ tà ác như vậy nhỉ? Cái này có được tính là quyến rũ người khác không?
Trong đầu Cố Cửu bắt đầu suy nghĩ viễn vông, Kỷ Hi Nguyệt mặc kệ anh ấy, cầm túi lên rồi nói: “Tôi làm việc đã. Tối nay phải đi rồi. Công ty có chuyện gì cần thì anh cứ báo cho tôi biết. Tốt nhất anh nên tranh thủ thời gian, vì phải tầm một tuần tôi mới quay lại.”
Nói xong cô bước vào phòng trong. Sắc mặt của Cố Cửu vẫn rất khó coi, anh ấy xoay đầu nhìn theo cô, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi thả người xuống ghế, quả thực còn kịch liệt hơn là đi đánh một trận nữa.
Kỷ Hi Nguyệt vào trong, mở máy tính lên, đầu tiên như thường lệ là vào đài truyền hình Cảng Long, sau đó nói chuyện với Liễu Đông, sau nữa là xem xét các hoạt động đang tiến hành của Húc Nguyệt.
Lúc nhìn thấy Trần Á Nam lại nhận được một quảng cáo sữa rửa mặt trị giá hai trăm vạn, cô đã bật cười. Quảng cáo đầu tiên chỉ nhận được hai mươi vạn, nói ra lại thấy có chút mất mặt.
Không ngờ vừa nổi tiếng thì giá cả đã tăng lên như diều gặp gió.
Bên dưới vẫn còn một vài quảng cáo chưa trả lời, nhưng tất cả đã được định giá. Xem ra Cố Cửu đang trong quá trình cân nhác. Kỷ Hi Nguyệt cũng không có nhiều nhận xét, cô tin về phương diện này Cố Cửu rất có năng lực.
Chương 978: Hai người đàn ông ngốc nghếch
Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Lưu Uy đã cho ra cuốn kịch bản có tên《Ngọc Cốt Tình》. Cô mở ra xem, đây chẳng phải là bộ phim 《Đạo Thiên Cốt》mà Lý Miểu đã đóng vai chính ở kiếp trước sao?
Thì ra ban đầu nó có tên là Ngọc Cốt Tình. Xem ra sau này phải đổi tên mới được. Có điều kịch bản đã được phát hành, vậy tức là Lý Miểu đã có thể chính thức bấm máy, và biết đâu có thể hoàn thành trước cuối năm. Nếu phần hậu kỳ xử lý nhanh gọn, có thể đuổi kịp được các bộ phim truyền hình lớn vào dịp Tết Nguyên Đán, chắc chắn sẽ nổi tiếng hơn kiếp trước.
Nhưng bởi vì đây là một bộ chính kịch ma thuật, ở kiếp trước phải tầm một hai năm sau mới trở nên phổ biến và phát triển, bây giờ lại sớm hơn một năm, do đó hoạt động quảng cáo tất yếu phải đầu tư rầm rộ hơn một chút.
Tuy nhiên, Cố Cửu đã cho bộ phận vận hành quảng bá nội dung về phương diện này, hơn nữa còn thâm nhập vào nhiều nhóm thanh thiếu niên.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn xu hướng phát triển tốt, khóe miệng không khỏi cong lên. Hiện tại, lợi nhuận thu được lớn nhất có lẽ là từ bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San sắp được công chiếu vào tháng Mười tới.
Bởi vì bộ phim ‘Thái Tử Phi cát tường’ của Lý Mai đã bị Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình tạm thời đình vì tác phong của cô ta có vấn đề, cũng tức là không thể phát sóng trước bọn cô. Đây thực sự là một chuyện rất hả lòng hả dạ.
Có điều đài truyền hình Cảng Long là sản nghiệp của Triệu gia, Kỷ Hi Nguyệt cũng không hy vọng bộ phim này sẽ hoàn toàn bị xếp lại, chỉ cần ‘Vượt qua khóa tình’ được phát sóng trước để chiếm giữ ưu thế là được rồi.
Và nếu không có gì sai sót, Lâm San cũng sẽ trở thành ảnh hậu sau bộ phim này, như vậy công ty của cô sẽ có một ảnh hậu, nước lên thuyền cũng lên.
Trong danh sách các diễn viên, có khá nhiều cái tên mà Kỷ Hi Nguyệt kiếp trước rất quen thuộc. Cô rất hài lòng và tin rằng bọn họ sẽ làm Húc Nguyệt tỏa sáng.
Húc Nguyệt được Cố Cửu quản lý và kinh doanh rất tốt, nhân viên cũng đều là người mới nên rất có tấm lòng trọng nghĩa, cùng với hoài bão, năng lượng dạt dào và đam mê mãnh liệt, làm cho Húc Nguyệt ngày một hoàn thiện hơn.
Kỷ Hi Nguyệt ở công ty cả một ngày, nhìn chung cũng hiểu được đại khái, nếu không cô sẽ cảm thấy mình quá thất trách.
Bên cạnh đó cô cũng nhận ra việc điều hành một công ty có bao nhiêu khó khăn và rắc rối. Nếu không có Triệu Húc Hàn, Cố Cửu và những nhân viên chuyên nghiệp mà bọn họ mời tới, thì cô không biết mình sẽ bận rộn đến mức nào.
Nhớ đến chuyện Triệu Húc Hàn và Cố Cửu chưa kí hợp đồng với mình, cô mở cửa bước ra: “Cố Cửu, nói anh nghe, anh đầu tư năm trăm vạn, tiền đã vào rồi nhưng tôi chưa kí hợp đồng với anh đấy.”
“Có sao đâu. Tôi tin cô mà.” Cố Cửu từ văn kiện, ngẩng đầu cười nói.
“Sao anh tin tưởng tôi vậy? Tôi có thể quỵt của anh đấy. Đến lúc kiếm được bộn tiền rồi, không chia cho anh, anh đừng có khóc nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Cô không phải là người như vậy đâu. Với lại, cho dù cô có quỵt của tôi thì năm trăm vạn đó tôi vẫn chịu được.” Cố Cửu nhìn cô rồi nói.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động: “Sao anh tốt với tôi vậy?”
Cố Cửu cười nói: “Nếu không có cô giúp tôi đuổi Hạ Tâm Lan, cuộc sống của tôi không biết sẽ đáng thương thế nào nữa. Với lại tôi vẫn còn bệnh viện, tiền cũng không phải không đủ tiêu. Giữa bạn bè giúp nhau là chính.”
“Được rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh kiếm thật nhiều tiền. Tôi cũng không có mặt mũi nuốt trôi tiền mồ hôi nước mắt của anh đâu. Haha. Anh Hàn đầu tư một trăm triệu cũng không ký hợp đồng với tôi. Tôi thấy hai người đàn ông các anh có phải ngốc quá rồi không.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.
“Để cô độc quyền sở hữu là chuyện tốt. Cô phải luôn nhớ đến điều kiện chủ mẫu của Triệu gia. Thực ra chuyện này tôi với Hàn thiếu cũng đã bàn bạc từ trước.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt rất cảm động, hai người đàn ông này vẫn luôn chuẩn bị cho cô, hơn nữa còn trăm phần trăm tin tưởng cô, khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Chương 979: Không nể mặt anh ấy
Bốn giờ chiều, Kỷ Hi Nguyệt định sang tập đoàn Đế Vương Triệu Thị kế bên, vừa bước chân ra khỏi cửa thì nhìn thấy Vô Cốt từ nhà vệ sinh đi ra, khóe miệng cô liền cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Vô Cốt nhìn thấy cô thì thoáng sửng sốt, sắc mặt liền trở nên khó coi, bước chân khẽ chậm lại, vừa muốn bước qua lại vừa không muốn bước qua.
Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay gọi cô ta. Cô ta thật sự cho rằng hôm trước bất tỉnh nhân sự là có thể thoát khỏi vụ cá cược sao? Vậy thì Kỷ Hi Nguyệt cô dễ bắt nạt quá nhỉ?
Sắc mặt Vô Cốt càng lúc càng khó coi, đành phải bước tới, đứng trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nhìn cô ta, sau đó mở cửa phòng làm việc của Cố Cửu và bước ngược vào trong.
Thấy cô đi vào, Vô Cốt đành phải đi theo, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng có đôi chút tái nhợt, hai nắm tay cũng siết lại thật chặt, như thể đang ngấm ngầm chịu đựng.
Cố Cửu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vô Cốt. Anh ấy đã biết sắp có chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha.
“Vô Cốt, lần trước cô đánh cược thua, cô đã tâm phục khẩu phục chưa? Nếu vẫn chưa phục, chúng ta có thể làm lại lần nữa, còn nếu đã phục rồi thì gọi tôi một tiếng bà cô nghe xem! Nếu không, tôi sẽ kêu anh Hàn đưa cô về lò đào tạo lại!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.
Vô Cốt lập tức ngước mắt lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cảm xúc trong đôi mắt đó vô cùng phức tạp, nhưng nhìn chung rất lạnh lùng, xem ra hận Kỷ Hi Nguyệt cũng không ít, hơn nữa còn sặc màu đố kị.
Bởi vì cô ta luôn cho rằng thực lực của mình hơn hẳn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà ngay cả một chiêu cô ta cũng không đánh trả được Kỷ Hi Nguyệt. Sự khác biệt như trời với đất này khiến cô ta nhất thời không chấp nhận được.
Cố Cửu cảm thấy Vô Cốt có chút đáng thương, nhìn Kỷ Hi Nguyệt định nói gì đó nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã chặn đầu: “Cố thiếu, anh đừng cầu xin cho cô ta. Một người phụ nữ có chỉ số EQ thấp như vậy nên đáng được giáo huấn. Chỉ có nhớ kỹ giáo huấn, sau này mới làm việc bằng não được. Vô Cốt, tôi tốt xấu gì cũng là người phụ nữ của cậu chủ cô, thái độ của cô đối với tôi không những không tôn trọng mà còn không xem cậu chủ của cô ra gì!”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vô Cốt với ánh mắt sắc bén. Cơ thể Vô Cốt khẽ run lên, ra sức cắn chặt khóe môi của mình.
“Không gọi chứ gì? OK. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Hàn. Thứ anh ấy ghét nhất là dĩ hạ phạm thượng! Cấp dưới không có phép tắc! Quả thực mất mặt Triệu gia!” Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại ra.
Vô Cốt sốt ruột, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng đưa mắt nhìn Cố Cửu. Cố Cửu liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lắc đầu bất lực với Vô Cốt.
Anh ấy biết chuyện Kỷ Hi Nguyệt muốn làm, ai cũng không khuyên nhủ được. Nếu không cô đã không làm nghề phóng viên rồi.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu mở màn hình điện thoại và liếc nhìn Vô Cốt một lần nữa.
Sau đó cô lắc đầu cười khẩy, bấm gọi cho Triệu Húc Hàn.
“Tôi gọi!” Vô Cốt đột nhiên cất tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Đã nối máy rồi. Alo, anh Hàn.”
Vô Cốt lật đật xông lên, định giật lấy điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt, cánh tay của Kỷ Hi Nguyệt liền duỗi ra: “Sao thế? Định đánh tôi hay gì?”
“Tiểu Nguyệt!” Giọng nói của Triệu Húc Hàn ở đâu dây bên kia truyền đến, “Chuyện gì vậy? Ai dám đánh em?”
Vô Cốt càng kinh hoàng hơn, vội vàng nhẹ giọng, gấp gáp nói: “Tôi gọi, tôi gọi, bà cô, được chưa!”
Kỷ Hi Nguyệt đẩy Vô Cốt ra, sau đó nói vào điện thoại: “Anh Hàn, không sao. Em đang ở văn phòng của Cố Cửu, giỡn với Vô Cốt một chút thôi.”
“Vô Cốt!” Giọng của Triệu Húc Hàn liền trở lạnh, “Cô ta lại làm sai chuyện gì rồi! Em bảo cô ta nghe máy đi!”
Kỷ Hi Nguyệt đưa điện thoại cho Vô Cốt: “Cậu chủ cô tìm cô đấy!”
Vô Cốt run rẩy, nơm nớp lo sợ nhận điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó cố nén sợ hãi, nói: “Cậu chủ.”
Chương 980: Khiêu khích uy nghiêm của anh
Giọng nói lạnh lùng như băng của Triệu Húc Hàn truyền đến: “Vô Cốt, cô càng ngày càng lớn mật, quên hết quy tắc của Triệu gia rồi đúng không? Đã như vậy thì từ hôm nay trở đi cô không cần bảo vệ Cố Cửu nữa, về lò đào tạo lại đi.”
“Cậu chủ, không phải vậy đâu, không phải như vậy. Tôi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Xin cậu chủ tha cho tôi lần này.” Vô Cốt hoảng hốt cầu xin.
“Tha cho cô? Đây không phải là lần thứ nhất đâu!” Triệu Húc Hàn gằn giọng, “Là trước đây tôi đã nhân nhượng cho cô quá, nên bây giờ cô mới to gan lớn mật như vậy! Thứ khốn kiếp!”
Triệu Húc Hàn rất hiếm khi mắng chửi người khác, xem ra Vô Cốt cực kỳ may mắn, thật sự có thể khiến Triệu Húc Hàn lớn tiếng mắng chửi cô ta.
Vô Cốt đột nhiên bật khóc nức nở: “Cậu chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cậu chủ cho tôi một cơ hội. Kỷ tiểu thư, xin cô cho tôi thêm một cơ hội. Bà cô, tôi cầu xin cô.”
Vô Cốt quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhận lại điện thoại rồi nói vào đó: “Anh Hàn, anh đừng tức giận quá, vì một thuộc hạ như vậy có đáng không?”
“Là anh quản lý không nghiêm, đối xử với cô ta quá nhân từ! Tiểu Nguyệt, em không cần đồng ý với cô ta, cứ để cô ta về lò đào tạo lại!” Triệu Húc Hàn nói.
“Em không có ý kiến. Đôi khi nghiêm khắc một chút cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, nếu không có một số người lại được đằng chân lên đằng đầu, càng ngày càng vô pháp vô thiên.” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Vô Cốt.
Vô Cốt không khỏi kinh ngạc, còn tưởng rằng Kỷ Hi Nguyệt sẽ cầu xin cho cô ta, không ngờ vẫn để cô ta về lò đào tạo lại. Người phụ nữ này cố ý chơi mình đúng không?
Triệu Húc Hàn khẽ ừm một tiếng: “Anh sẽ kêu Triệu Không Triệu Hải xử lý chuyện này. Cũng không còn sớm nữa, em sang bên anh đi rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, em qua ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt cười cúp điện thoại, sau đó nhìn Vô Cốt mặt đầy nước mắt đang quỳ trên đất, nói: “Hết cách thôi, cậu chủ nhà cô nhất định để cô về lò đào tạo lại, bởi vì cô làm anh ấy quá sức buồn lòng.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt cũng không dìu Vô Cốt đứng dậy, mà đi vòng qua cô ta rồi bước ra ngoài. Lúc mở cửa, cô nói: “Cố thiếu, ở đây làm phiền anh rồi.”
Cố Cửu vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng anh ấy cũng biết Kỷ Hi Nguyệt đã cho Vô Cốt một con đường lùi. Nói thẳng ra thì Vô Cốt quả thực đã làm trái với quy tắc của Triệu gia, với lại anh ấy cũng không thích Vô Cốt cứ chĩa mũi nhọn về phía Kỷ Hi Nguyệt như vậy.
“Ở đây cứ giao cho tôi. Không thành vấn đề. Các cô đi đường cẩn thận.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt đóng cửa rời đi, Vô Cốt vẫn đang quỳ trên sàn chưa đứng dậy.
Cố Cửu bước tới kéo cô ta lên: “Người ta đi rồi. Cô đứng dậy đi.”
Vô Cốt được anh ấy dìu lên sô pha, cả người có chút đờ đẫn.
“Vô Cốt, với tư cách là vệ sĩ của Triệu gia, cô đối xử với Kỷ Hi Nguyệt như vậy quả thực có hơi quá đáng. Lúc đầu có thể không thành vấn đề, nhưng về sau cô thấy cậu chủ của cô coi trọng Kỷ Hi Nguyệt, cô lại quay sang khiêu khích cô ấy, như vậy có khác gì là đang khiêu khích Hàn thiếu đâu? Cô biết đàn ông ghét nhất là thứ gì không?”
Cố Cửu nói: “Đó là uy quyền của anh ta bị thách thức. Cô thân là thuộc hạ của cậu ấy mà lại tùy ý làm bậy, không nể mặt cậu chủ. Cô cảm thấy cậu ấy còn để cô bên cạnh tiếp được không?”
Nói xong, Cố Cửu thở hắt ra một hơi dài, nhìn góc mặt xinh đẹp của Vô Cốt mà quả thực có chút thương xót. Anh ấy cũng có thể nhận ra phần tình cảm mà Vô Cốt dành cho Triệu Húc Hàn.
Nhưng sự đố kị giữa những người phụ nữ quả thực quá đáng sợ. Với tư cách là một thuộc hạ, Vô Cốt rõ ràng biết mình không có hy vọng trở thành người phụ nữ của cậu chủ, nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng xa vời, đúng là cực kỳ ngốc nghếch.
Vô Cốt ngồi yên bất động, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, trong đôi mắt có chút trống rỗng. Cố Cửu chỉ biết lắc đầu, nói: “Xem ra cô cũng không thể làm vệ sĩ cho tôi nữa rồi. Như vậy cũng tốt, vì cô không cần phải gặp Tiểu Nguyệt thường xuyên nữa. Cô quay về đi.”
Vô Cốt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Cửu: “Cố thiếu, có phải anh cũng thích Kỷ Hi Nguyệt không?”