Chương 701: Thử thường xuyên mới tốt
Trong lòng Cố Cửu cũng đầy ngũ vị tạp trần. Anh ấy thực sự không hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại dễ dàng tha thứ cho hành động của Hàn thiếu như vậy. Anh ấy thực sự không dám tưởng tượng, sao trên đời này lại có người phụ nữ rộng lượng thế nhỉ.
Trương Hành cười nói: “Anh Triệu, xem ra vấn đề về chấn thương tâm lý của Kỷ tiểu thư cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần anh và cô ấy có lòng nhẫn nại, tôi tin rồi sẽ có một ngày thân thể cô ấy chấp nhận sự đụng chạm của anh thôi.”
“Vậy phải thử thường xuyên mới có tác dụng đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt chân thành hỏi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy. Trương Hành bật cười ha hả: “Miễn là Kỷ tiểu thư không ngại chuyện sáng hôm sau dậy không nổi, chứ thử càng nhiều thì tất nhiên cơ thể sẽ thả lỏng hơn.”
“Được rồi, được rồi, tạm thời chứng bệnh này giải quyết thế đã. Chúng ta cũng nên tập trung ăn cơm chứ nhỉ.” Cố Cửu vội vàng cắt ngang chủ đề ngượng ngùng này, nhưng nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt không có trở ngại gì, anh ấy cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Thời gian tiếp theo của bữa ăn, Triệu Húc Hàn phần lớn giữ im lặng, còn Kỷ Hi Nguyệt thì lại tíu ta tíu tít hỏi đủ vấn đề, thỉnh thoảng còn nhìn sang Triệu Húc Hàn mỉm cười ngây ngốc, làm Cố Cửu ghét bỏ không thôi.
Triệu Húc Hàn cho người phụ nữ này uống thuốc gì thế nhỉ? Nhìn dáng vẻ của cô thì rõ ràng là cô đã yêu người đàn ông từng làm mình tổn thường này rồi.
Còn khi Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt anh cũng đầy sự thâm tình, điều này chứng tỏ là anh cũng đã yêu Kỷ Hi Nguyệt.
Cố Cửu nhất thời nhận ra, kiếp này mình đã hết hy vọng. Anh ấy đành ngậm ngùi uống rượu rồi lại uống rượu.
Đến khi bữa cơm kết thúc, Cố Cửu đã say như chết, Vô Cốt đành phải đưa anh ấy về. Vô Cốt tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho Cố Cửu một trận. Bên phía Trương Hành thì đã được lão Khôi đưa về khách sạn.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi lên xe của Triệu Húc Hàn, vui vẻ nói: “Anh Hàn, tối nay anh uống cũng khá nhiều rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Anh muốn đưa em đến một nơi này nữa.”
“Hả? Còn muốn đi chơi à?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, nhưng có chút men say vào người, cô cũng khá cao hứng, cho nên cũng không phản đối.
Triệu Húc Hàn gọi điện thoại cho Tiêu Ân. Bên phía Tiêu Ân đã sắp xếp xong.
Lúc chiếc siêu xe chạy đến ‘Dạ Mị Nhân Gian’, Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói: “Anh Hàn, anh, anh đưa em đến quán bar sao?”
“Ừm, thích không? Trước đây không phải em rất thích chạy đến mấy nơi như thế này sao?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Nào có. Em, lúc đó tại em chạy theo Triệu Vân Sâm ấy mà. Anh đừng hiểu lầm. Ở một nơi như quán bar, thỉnh thoảng cùng bạn bè đến chơi một lần vẫn được. Còn nếu ra vào thường xuyên thì cho dù phụ nữ có đàng hoàng thế nào cũng sẽ hư hỏng. Mà cho dù bản thân không thay đổi thì những người trong đó cũng làm mình hư hỏng thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt đã thấu hiểu sâu sắc.
“Ừm, tất cả đều thỉnh thoảng đến một lần thôi.” Triệu Húc Hàn dừng xe ngay cổng ra vào náo nhiệt, sau đó mang kính râm, nón lưỡi trai và khẩu trang đen rồi kéo Kỷ Hi Nguyệt đi vào bên trong.
Dạ Mị Nhân Gian là một trong ba quán bar cao cấp của Cảng Thành, khách khứa tấp nập, đêm nào cũng chật kín. Ở cổng ra vào có rất nhiều thanh niên muốn vào bên trong nhưng không được.
Hơn mười mấy nhân viên bảo vệ túc trực ở cửa ra vào để đề phòng gây rối.
Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt đi về phía cánh cửa lớn. Tiêu Ân xuất hiện. Bảo vệ hai bên lập tức thực hiện nhiệm vụ, dồn tất cả thanh niên sang một bên, để lại một lối đi dẫn thẳng đến cửa.
“Fuck! Đây là ai mà phô trương vậy? Còn muốn người ta nhường đường nữa chứ.”
“Mẹ nó, không biết là tên nhà giàu nào. Nhưng bọn chúng vào được sao chúng ta không thể vào?”
“Kiểm soát số lượng người nghèo như chúng ta vào trong, nhưng đâu có kiểm soát người của giới thượng lưu, đúng là hiện thực!”
Chương 702: Dạ Mị Nhân Gian
Tiếng bàn tán càng lúc càng náo nhiệt, cộng với tiếng nhạc điện tử từ bên trong phát ra, không được vào quả thực rất bức rức.
“Không có nhiều tiền thì đi quán bar khác mà chơi, hà cớ gì tới đây để bị chặn ngoài cửa, còn chen chúc vào trong nữa chứ.” Có người bật cười nói.
“Đúng đấy. Oh wow! Em gái xinh thật. Người đàn ông này là ai vậy? Ngôi sao à? Trời tối mịt như vậy mà còn đeo nón đen với kính râm. Cẩn thận không ngã sấp mặt đấy.”
“….” Đám thanh niên đứng ngoài cửa thấy Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt đi vào bên trong thì nhao nhao bàn tán.
Có một số người còn muốn lao lên để nhìn cho rõ, nhưng đã bị những cánh tay của bảo vệ chặn lại bên ngoài.
“Ai đấy? Anh bảo vệ, minh tinh nào đấy?” Có người không khỏi tò mò hỏi.
“Em gái kia sao nhìn quen mắt thể nhỉ!” Có người cảm thán.
“Tôi biết rồi, đó chẳng phải là Kỷ đại tiểu thư sao? Hôm trước vừa mới lên báo, hình như là mở công ty điện ảnh truyền hình gì đấy. Ảnh chụp nhìn đẹp phết. Đúng, đúng rồi, cô ấy chứ ai!”
“Thảo nào hùng hậu như vậy. Đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải quả nhiên là quý cô thượng lưu.”
“Xinh phết nhỉ. Còn người đàn ông kia là ai?”
“Biết đâu, chưa từng thấy.”
“Che kín như thế thì làm gì biết được? Chắc là ngôi sao nổi tiếng nào đấy, nếu không cũng đâu cần phải làm như vậy.”
Đám người hóng hớt dõi theo Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt vô cùng xấu hổ, đám đông kia nháo nhào cái gì cô đều nghe rất rõ.
Ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn, cô đột nhiên bật cười: “Anh Hàn, anh nhìn thấy chưa?”
Ban đêm mà còn mang kính đen, nhìn gượng ép quá đi mất.
“Đây là kính đi đêm, em tưởng anh ngốc à?” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt chợt nhận ra mình ngốc thật. Đại ma vương sao có thể làm ra mấy chuyện ngờ nghệch vậy được? Chỉ có cô mới đi hỏi mấy vấn đề ngốc nghếch này thôi.
Đứng trước mặt đại ma vương, chỉ số IQ của cô thật sự đáng quan ngại.
Tiêu Ân đi trước dẫn đường. Sau khi Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt vào trong, cô cảm thấy mình như được trở về những ngày tháng trước đây. Bên trong là những âm thanh ồn ào quen thuộc, những vũ công uốn éo trên sàn nhảy và những tiếng cười đùa ầm ĩ.
Hầu hết đều là người trẻ tuổi. Nhìn bề ngoài ai cũng đàng hoàng tử tế, nhưng Kỷ Hi Nguyệt biết, dưới lớp da xinh đẹp kia đều mang lòng dạ bẩn thỉu.
Tiêu Ân dẫn Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đến một chiếc ghế dài tốt nhất bên cạnh sàn nhảy. Triệu Húc Hàn không bao giờ đặt chân đến những nơi như vậy, ngay cả có xã giao thì cũng bao phòng. Từ trước đến giờ anh chưa từng ngồi ở đại sảnh quán bar thoáng đãng như thế này.
Nhưng hôm nay anh đã ngoại lệ, chỉ vì muốn Kỷ Hi Nguyệt được vui vẻ, để cô biết rằng người bạn trai này đủ tư cách, có thể đưa cô đi đến bất cứ đâu.
Giữa ánh đèn nê-on sặc sỡ, tiếng người nói chuyện ồn ào, kế bên Kỷ Hi Nguyệt lại là một Triệu Húc Hàn đang chau mày nhìn ngó xung quanh. Cô có cảm giác hình như không ăn nhập cho lắm.
“Anh Hàn, anh không chê ồn đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt hỏi.
Thực ra cô cũng cảm thấy hơi ồn ào, trước đây vẫn quen, nhưng sau khi trọng sinh tự nhiên có chút cảm giác chán ghét. Nói cho cùng thì nơi mà cô hay tìm đường chết nhất cũng là ở trong mấy quán bar như này.
Triệu Húc Hàn khẽ lắc đầu, giờ này cho dù có thấy ồn anh cũng sẽ nói không.
Người pha chế đến phục vụ rượu, một dãy các loại cocktail với đủ màu sắc trông rất đẹp mắt.
Triệu Húc Hàn cầm một ly lên: “Có muốn uống một chút không? Em cứ thoải mái chơi đi, tối nay anh sẽ ở đây với em, uống say rồi anh cõng em về.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đại ma vương làm sao thế nhỉ?
Trước đây anh còn ghét cô đến những nơi như thế này, vì ở đây mấy tên háo sắc rất nhiều, đối với mấy cô gái xinh đẹp thì quả thực không được an toàn.
Chương 703: Đang quyến rũ anh sao?
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hỏi: “Anh Hàn, anh định chuốc say em để tối nay thử trị liệu tâm lý cho em đấy à?”
Cô cảm thấy chỉ có khả năng này. Biết đâu cô uống say rồi sẽ không bài xích sự đụng chạm của anh thì sao?
Hay thử theo cách này xem thế nào nhỉ. Uống say rồi thân thể cũng sẽ bị tê dại mà.
Triệu Húc Hàn sửng sốt, đôi mắt đằng sau sau cặp kính râm đầy vẻ hoang mang, trái tim cũng không khống chế được mà đập dữ dội.
Người phụ nữ này đang quyến rũ anh sao?
“E hèm, đừng nói linh tinh. Anh chỉ muốn đưa em đến đây chơi thôi.” Triệu Húc Hàn có chút lúng túng nói, “Tiêu Ân, kêu bọn người Lão Khôi qua đây bồi rượu.”
Tiêu Ân đổ mồ hôi hột. Mẹ nó, vệ sĩ của Triệu gia người nào cũng thành nhân viên nam tiếp rượu cả rồi.
Nhưng có thể bồi rượu cho cậu chủ và tiểu thư cũng là một chuyện vô cùng vinh hạnh. Với lại người của Triệu gia cũng đã được trải qua huấn luyện về độ cồn, cho nên căn bản là bọn họ không muốn uống, chứ có uống cũng không say được.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn hình như cũng có hứng thú, lập tức cười nói: “Được, vậy tối nay chúng ta cứ thoải mái vui vẻ đi. Anh Hàn chơi xúc xắc với em nhé?”
“Khụ, ừm.” Triệu húc Hàn gật đầu.
Tiêu Ân vừa đi khỏi, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu chơi. Đột nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Tiểu Nguyệt!”
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiền Giang Thành thì cũng rất ngạc nhiên.
“Tiền Giang Thành, anh, sao anh lại ở đây!?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Wow! Không ngờ đến đây cũng có thể gặp được em. Anh ấy là ai vậy?” Tiền Giang Thành nhận ra Triệu Húc Hàn thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng kính cẩn nói: “Thì ra là Triệu, Triệu…”
“Ừm, cậu đến đây với bạn à?” Triệu Húc Hàn cắt ngang lời nói của anh ấy.
Tiền Giang Thành vốn dĩ đang trong dáng vẻ công tử ăn chơi, nhìn thấy Triệu Húc Hàn liền trở thành một con thỏ ngoan ngoãn, thận trọng hơn rất nhiều.
“Vâng vâng. Đến với mấy người bạn. Học trưởng Triệu đến đây chơi với Tiểu Nguyệt, vậy tôi không làm phiền nữa.” Tiền Giang Thành còn đang định hỏi là hai người đang yêu nhau sao, nhưng nhìn thấy quần áo và ngồi sát với nhau như vậy là anh ấy nhận ra rồi.
Sự lo lắng của bác Kỷ xem ra đã thành sự thật.
“Aiya, anh Giang Thành, chơi chung luôn đi? Em với anh Hàn, à quên, Hàn thiếu hai người chơi cũng đâu có vui gì.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
“Tiểu Nguyệt, như vậy không được tiện cho lắm, bên đó anh còn có bạn gái nữa. Thôi bỏ đi, lần sau, lần sau chúng ta chơi nhé!” Nói xong anh ấy lật đật chuồn lẹ. Tuy anh ấy rất ngưỡng mộ Triệu Húc Hàn, nhưng kêu chơi chung thì anh ấy vẫn có chút e dè, nên tốt nhất là giữ lại chút mặt mũi cho bản thân.
“Tên nhát gan!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi châm chọc, sau đó quay sang nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh xem đi, tên tiểu tử Tiền Giang Thành đó sợ anh lắm đấy!”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đương nhiên nhận ra được, “Chúng ta tiếp tục nhé!”
“Ok!” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Tiền Giang Thành xong thì bắt đầu chơi xúc xắc với Triệu Húc Hàn. Trong ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, hai người chơi với nhau rất ăn ý.
Đáng tiếc là Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy mình quá xui xẻo, thua liên tục mấy ván, nhưng cũng may mỗi lần như vậy chỉ uống nửa ly cocktail, nếu không cô sợ là chưa chơi được mấy đã say.
Tiêu Ân, Lão Khôi, Triệu Không và Triệu Hải thoáng chốc đã đến nơi. Dưới sự cưỡng ép của Triệu Húc Hàn, bọn họ đành phải ngồi xuống chơi xúc xắc với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt uống vào thì có chút lâng lâng, bụng căng cứng khó chịu. Cô không muốn uống nữa, nói là nếu ai thua thì xuống dưới đó khiêu vũ nhảy nhót, làm cho mấy người đàn ông sợ đến tái mặt.
Rượu thì có thể uống, nhưng nhảy nhót bỏ qua cho bọn họ được không?
Bốn người Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn chỉnh lại chiếc kính râm, sau đó nói: “Thua thì xuống dưới nhảy, không nhảy thì về nhà cổ úp mặt vào tường sám hối.”
Chương 704: Cười đến đau bụng
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt khốn đốn của bốn người đàn ông mà không nhịn được cười, tên đại ma vương này xấu xa quá đi.
Tiêu Ân âu sầu nói: “Cậu chủ, anh cũng ít có ác quá.”
“Đúng đấy cậu chủ. Nếu đã thế thì hay là anh cũng chơi luôn đi. Đại tiểu thư, cô nói đúng không?” Lão Khôi cũng không chịu ngồi yên. Dù sao cũng đã uống vào chút rượu, hiếm có khi ra ngoài nên phải chơi cho vui vẻ.
Triệu Không và Triệu Hải liền cho lão Khôi một like.
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng nói: “Hợp lý hợp lý. Thế này đi, tôi với anh Hàn là một nhóm, thua thì anh Hàn uống rượu, tôi xuống nhảy. Còn nếu các anh thua thì phải vừa uống rượu vừa nhảy! Ok không?”
Mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng lên, nhìn có vẻ rất hưng phấn. Nhưng thấy cô vui vẻ như vậy, Triệu Húc Hàn có cảm giác cuối cùng mình cũng làm được một chuyện hợp ý cô.
Chỉ là không biết hồi nãy cô nói tối nay về thử điều trị tâm lý cho cô có thật không. Biết đâu uống chút rượu vào rồi có thể chữa khỏi cho cô thì sao?
Bụng dạ của Triệu Húc Hàn như đốt lửa, cảm giác cũng rất hưng phấn, nên dĩ nhiên sẽ đồng ý với điều kiện mà Kỷ Hi Nguyệt đã đưa ra.
Mọi người bắt đầu chơi roulette với xúc xắc.
Kết thúc vòng quay đầu tiên, lão Khôi thua. Anh ta tròn xoe hai mắt nhìn viên xúc xắc trên bàn với vẻ không tin nổi, lẽ nào đây gọi là ‘tự bê đá đập chân mình’ ư?
Kỷ Hi Nguyệt cười đến nghiêng ngã. Tiêu Ân với Triệu Không và Triệu Hải cũng không nhịn được cười, ngay cả Triệu Húc Hàn cũng sờ cằm, khóe môi khẽ cong lên.
“Lão Khôi, uống rượu đi, rồi xuống dưới nhảy.” Triệu Húc Hàn nói với lão Khôi đang còn nghệt mặt nhìn anh.
Mặt Lão Khôi lập tức đỏ lên, cuống quýt nói: “Cậu chủ, chuyện nhảy nhót bỏ qua được không? Tôi, tôi chịu phạt rượu, ba ly đủ chưa?”
“Chưa đủ. Tôi muốn xem anh nhảy hơn.” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu với mình, anh liền phớt lờ lời cầu xin của lão Khôi. Nhìn cô vui vẻ như vậy, làm sao anh nỡ để cô mất hứng được?
“Haha, lão Khôi, anh nhảy đi, xuống dưới lẹ lên. Haha.” Tiêu Ân cười muốn tắt thở.
Lão Khôi liền quay sang lườm nguýt Tiêu Ân: “Mấy cậu đừng cười sớm. Đừng tưởng rằng tôi xuống dưới đó rồi các cậu không cần xuống. Tôi không tin vòng sau người thua lại là tôi!”
Nói xong anh ta mạnh mẽ cầm ly rượu trên bàn đổ vào bụng, sau đó nghênh ngang đi xuống sàn nhảy.
Trong sàn nhảy rất đông người, vô cùng náo nhiệt, đa số đều là những người trẻ tuổi. Lão Khôi với quả đầu tóc bạc bước vào như một điểm nhấn, đám thanh niên liền cười phá lên, không biết là đang chế giễu hay nhốn nháo.
Mặt Lão Khôi lập tức đỏ bừng, dưới ánh mắt của mọi người lắc mông mấy cái theo điệu nhạc, làm cho mấy người Kỷ Hi Nguyệt cũng phá lên cười.
Sau đó anh ta lật đật chạy về, nói: “Tiếp nào!”
Mọi người cũng rất hào hứng chơi tiếp. Nào ngờ vòng thứ hai người thua vẫn là lão Khôi, lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã cười đến đau cả bụng, thẳng thừng nằm sấp lên người Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, em chịu hết nổi rồi. Buồn cười chết mất. Đau hết cả bụng, haha.”
Triệu Húc Hàn vội đỡ cô dậy, vươn tay xoa xoa bụng cô, sau đó nói: “Vậy thì đừng cười nữa.”
“Em không nhịn được. Lão Khôi buồn cười quá. Ôi mẹ ơi. Sao lại có người đen đến vậy nhỉ. Anh nhìn anh ta đi, haha.” Lần này vừa thua Lão Khôi đã dứt khoát uống cốc rượu, xong chạy xuống dưới nhún nhảy mấy cái rồi bỏ đi.
Triệu Húc Hàn vừa nhìn cũng không nhịn nổi cười.
“Anh cũng nhịn không được đúng không? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nói.
“Hay là về nhé? Cứ cười như vậy nữa em sẽ không ổn đâu.” Triệu Húc Hàn liền ngừng cười.
“Đừng mà. Em còn muốn xem bọn Tiêu Ân nhảy.” Kỷ Hi Nguyệt làm nũng, “Anh Hàn, anh đừng làm mất hứng vậy chứ.”
Chương 705: Sàn nhảy đột nhiên có biến (I)
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Cũng được, nhưng em tiết chế lại một chút, đừng cười quá như vậy. Tiêu Ân, đem ly trà giải rượu lại đây.”
Tiêu Ân vội vàng đi lấy. Lão Khôi quay về, lại tiếp tục chơi, lần này đến lượt Triệu Không.
Triệu Không uống ly rượu xong, tiêu sái bước xuống sàn nhảy lắc lư vài cái, nhưng nhìn rất có phong cách. Kỷ Hi Nguyệt không tiếc khen ngợi: “Triệu Không nhảy đẹp thật đấy. Không tệ không tệ.”
“Đại tiểu thư, ý của cô là tôi nhảy không đẹp?” Lão Khôi không hài lòng.
“Đẹp, đẹp lắm. Anh là người làm tôi buồn cười nhất đấy. Haha.” Kỷ Hi Nguyệt cứ nhìn thấy anh ta là buồn cười.
Triệu Húc Hàn thấy cô vui vẻ, mặc dù đôi mắt đã bị kính râm che lại, nhưng khóe miệng của anh cứ mãi cong lên.
Vòng tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Kỷ Hi Nguyệt thua.
“Anh Hàn, để em uống.” Kỷ Hi Nguyệt có chút say, vừa nhấc ly rượu lên định uống thì bị Triệu Húc Hàn chặn lại: “Anh uống.” Nói rồi uống hết một hơi.
“Em còn uống được mà.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, có điều thấy Triệu Húc Hàn đã uống rồi cô cũng không náo nữa, vội vàng lao vào sàn nhảy.
Triệu Húc Hàn thấy cô lảo đảo nghiêng ngả, anh lật đật đi theo kéo cánh tay cô lại.
Như vậy là cả Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều vào sàn nhảy. Bởi vì vẻ ngoài đặc biệt của Triệu Húc Hàn nên đã lập tức thu hút được vô số tiếng gào thét và la hét.
Đột nhiên có rất nhiều người đổ qua bên đây. Triệu Húc Hàn vội ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt đang bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc. Vì quá quyến rũ và xinh đẹp, Kỷ Hi Nguyệt nghiễm nhiên trở thành con mồi trong mắt rất nhiều tên đàn ông háo sắc.
Cho dù có thể dựa sát vào sờ một cái cũng là chiếm tiện nghi.
Mọi người đa số đã uống rượu, cho nên lá gan cũng to hơn. Lúc Triệu Húc Hàn ôm Kỷ Hi Nguyệt lại, anh đã bắt đầu tỏ ra lạnh lùng.
Anh ngoắc tay với Tiêu Ân. Bốn người Tiêu Ân lập tức lao vào sàn nhảy, đứng xung quanh hai người Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt mơ mơ màng màng, hình như chưa biết có chuyện gì xảy ra, vẫn nhảy nhót rất hăng say. Âm nhạc xập xình và tác dụng của cồn khiến cả người cô như lâng lâng trên mây.
Kỷ Hi Nguyệt uống say vào cứ như một tiểu yêu tinh trong sàn nhảy, Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng không tài nào rời mắt khỏi gương mặt mềm mại và xinh đẹp của cô.
Mặc dù dáng nhảy có chút lộn xộn, nhưng bù lại là thân hình quá chuẩn nên nhìn thế nào cũng thấy gợi cảm và quyến rũ.
Triệu Húc Hàn không dám buông tay cô ra, sợ cô vấp té. Kỷ Hi Nguyệt nhảy xung quanh người Triệu Húc Hàn, bên ngoài đã có bốn người đàn ông ngăn chặn lại mấy thanh niên say xỉn và kích động.
Nhưng chung quy thì người quá đông, bốn người đàn ông cũng bị đẩy tới đẩy lui. Vòng tròn quanh Triệu Húc Hàn càng nhỏ lại, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không sao nên mọi người cũng chơi rất vui vẻ.
Mãi cho đến khi đột nhiên có một tiếng thét vang lên, đám đông trong sàn nhảy lập tức đua nhau chạy tán loạn, la hét thảm thiết.
Triệu Húc Hàn biến sắc, ôm Kỷ Hi Nguyệt trở về ghế ngồi, vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất hoang mang, nửa tỉnh nửa mê.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có tin hot, muốn lấy không?” Triệu Húc Hàn hỏi cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tỉnh rượu, gật đầu lia lịa: “Muốn!”
“Triệu Không, Triệu Hải, xuống dưới chụp ảnh. Lão Khôi, đi xem thử có chuyện gì!” Triệu Húc Hàn liền ra lệnh.
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên bàn rượu của quầy bar, nhìn xuống sàn nhảy.
Tiếng nhạc lúc này cũng đã dừng lại, nhưng tiếng ồn ào huyên náo vẫn tiếp tục vang lên. Đèn đột nhiên bật sáng làm mọi người không thể mở mắt.
Đám đông vô cùng hoảng loạn, sắc mặt ai nấy đều tái mét. Một thanh niên ngã xuống ngay vị trí chính giữa, miệng sùi bọt mép, nằm yên bất động.
Giám đốc bảo vệ lật đật chạy đến, biểu cảm cũng rất hoảng loạn.
“Bạch Sơn! Bạch Sơn!” Giọng nói hốt hoảng của Tiền Giang Thành đột nhiên vang lên.
Chương 706: Sàn nhảy đột nhiên có biến (II)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tiền Giang Thành từ trong đám đông đối diện lao ra, quỳ sụp xuống trước mặt người thanh niên vừa ngã xuống đất.
Bên này bảo vệ cũng lao ra, ngồi xổm xuống thử hơi thở, đột nhiên ngã ngồi xuống đất, hoảng sợ nói: “Chết rồi! Nhanh, báo cảnh sát nhanh lên!”
“Bạch Sơn!” Tiền Giang Thành không dám tin, “Không thể nào, sau cậu ấy có thể chết được! Vừa nãy vẫn còn khỏe mà!”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, nhảy xuống bàn định chạy tới xem Tiền Giang Thành thế nào thì bị Triệu Húc Hàn cản lại.
“Em làm gì vậy?” Triệu Húc Hàn lạnh giọng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp: “Anh Hàn, là bạn của Tiền Giang Thành.”
“Vậy em đi xem có ích lợi gì đâu? Bây giờ người đã chết, là án mạng, em đừng xuất hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh sẽ kêu Tiêu Ân đi xử lý.” Triệu Húc Hàn nói, “Chúng ta đi thôi.”
“Em không đi! Anh Hàn, em không sang bên đó nữa, chúng ta xem tình hình trước đã được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời hiểu ra, lập tức gật đầu, sau đó cầm ly trà giải rượu trên bàn uống hết.
Triệu Húc Hàn quả thực chỉ muốn rời đi ngay lập tức, vì chung quy sẽ dễ liên lụy đến bọn họ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng và nghe lời của Kỷ Hi Nguyệt, anh lại cảm thấy mềm lòng, đành phải ngồi xuống lại.
Triệu Húc Hàn ghé vào tai Tiêu Ân nói vài câu, Tiêu Ân nghiêm túc gật đầu, sau đó lập tức rời khỏi.
“Anh Hàn, Tiêu Ân đi làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Liên hệ với Cục Công an thành phố, với lại cũng cần phải giải quyết tất những việc bị camera ở đây ghi lại. Chuyện này không thể liên lụy đến Triệu Gia được.” Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó nói: “Anh Hàn, hay là anh về trước đi? Mất công người ta lại biết anh đang ở đây.”
“Không cần. Bình thường nếu tin tức không truyền ra, mấy bản tin lá cải cũng không đủ độ tin cậy. Em muốn ở lại, anh sẽ ở lại đây với em. Tin tức nóng hổi này đối với em mà nói cũng khá may mắn.”
“May mắn gì chứ? Đây là chuyện chết người đấy. Haiz, em thà rằng không có những tin tức như vậy.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.
Khoé miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Vậy nếu em không cần tin tức này nữa thì chúng ta về thôi.”
“Cần chứ! Dù gì chuyện cũng đã xảy ra, chúng ta cũng không thể ngăn cản được, chi bằng cứ đưa tin.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối rắm. Kiếp trước cô hoàn toàn không biết chuyện này, cho nên không thể nào ngăn cản được.
Xem ra trong cuộc đời làm phóng viên của cô sẽ có rất nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, hoặc là bởi vì sự trọng sinh của cô nên có rất nhiều tình huống lịch sử ban đầu bị thay đổi.
Kết quả rốt cuộc là tốt hay xấu thật sự còn rất khó nói.
Cả quán bar đột nhiên yên tĩnh, nhưng ông chủ ở đây cũng được xem là người có máu mặt và uy tín, xảy ra chuyện như vậy cách giải quyết nhanh nhất là đóng tất cả các cửa trước và cửa sau lại.
Mọi người vô cùng hoang mang, nháo nhào về lại chỗ ngồi của mình, còn râm ran bàn tán người tên Bạch Sơn kia rốt cuộc vì sao mà chết.
Kỷ Hi Nguyệt đang dùng di đông soạn thảo thông cáo báo chí. Triệu Không và Triệu Hải cũng đang dùng di động chụp lại ảnh hiện trường.
Chẳng mấy chốc cảnh sát đã đến nơi. Khu trực thuộc này khác với hai khu vực trực thuộc mà cô từng quen biết trước đây. Ở đây thuộc về khu mới, tên khu vực là Di Hòa.
Ngoài cổng có vài chiếc xe cảnh sát, bác sĩ pháp y cũng đã đến hiện trường.
Tất cả những người bên trong đều phải bị thẩm vấn, trong số đó có vài người nhà họ Triệu, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại không hề hay biết. Là Tiêu Ân đã sắp xếp.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Tiền Giang Thành lo lắng túc trực bên cạnh nạn nhân thì cũng rất sốt ruột và muốn hỏi thăm, nhưng cô biết chốc nữa thôi sẽ có kết quả ngay.
Pháp y nhanh chóng đưa ra nhận định, Bạch Sơn tử vong là do bị người khác cho sử dụng quá nhiều m.a tú.y, cộng thêm việc nhảy nhót kích động nên đã bị đột tử.
Chương 707: Sản nhảy đột nhiên có biến
Bác sĩ pháp y nói rằng kết luận này vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, cần phải mang thi thể về giải phẫu mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng, song có vẻ kết quả này đã rất rõ ràng.
Rượu và ly rượu của mọi người đều phải kiểm tra, từng người một cũng phải trải qua cuộc kiểm tra mới có thể rời khỏi.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tiền Giang Thành và hai người bạn khác của anh ấy bị mang đi, cô đã biết chuyện này cuối cùng cũng không thể giấu được bác Tiền.
Cô liền gọi điện thoại cho bố, muốn thông báo cho chú Tiền biết.
Chốc lát sau, Kỷ Hi Nguyệt được Triệu Húc Hàn dẫn vào căn phòng lớn nhất của hộp đêm.
Trong đó có Tiêu Ân và hai lãnh đạo của Cục Công an thành phố. Bọn họ vào đây từ cửa sau, lúc thấy Triệu Húc Hàn thì lập tức đứng dậy tiếp đón.
Nhưng không ngờ vừa mở miệng đã nói xin lỗi, nói là nơi Triệu chủ nhân ghé chơi lại để xảy ra án mạng là sơ suất trong quản lý của bọn họ.
Triệu Húc Hàn đã trở về dáng vẻ lạnh lùng, nhìn người đàn ông tầm năm mươi tuổi, nói: “Cục phó Lưu, chuyện tối nay không hề có bất lỳ liên quan gì đến Triệu Thị của chúng tôi, nhưng tôi có một người bạn bị liên quan đến chuyện này hy vọng các ông sẽ điều tra kỹ càng. Nếu cần sự giúp đỡ của Triệu Thị, cứ việc lên tiếng.”
Cục phó Lưu là một người đàn ông hói đầu, nhưng vẻ mặt rất liêm chính, còn có chút uy nghiêm, chỉ là khi đứng trước Triệu Húc Hàn khí thế đó đã bị giảm bớt.
“Vâng vâng vâng, Triệu chủ nhân, thành thật xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Kỳ thực những chuyện như này không phải là chưa từng xảy ra. Trước đây ở các hộp đêm và quán bar vì buôn bán các loại m.a tú.y nên đã dẫn đến chết người, nhưng mãi vẫn chưa tìm được manh mối hữu ích của các tổ chức m.a tú.y này. Hơn nữa, những tên tội phạm dạng này đều là những người cực kỳ hung ác và rất khó điều tra. Nếu có Triệu chủ nhân giúp đỡ, đó là vinh hạnh cho cục cảnh sát chúng tôi.”
“Đây là vụ án đường dây buôn lậu m.a tú.y sao?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nói. Trong đầu cô lập tức nhớ đến tập đoàn buôn bán ma túy lớn nhất đã mang đến cho Cảng Thành biết bao nhiêu chuyện bất hạnh ở kiếp trước.
Phải tầm ba năm sau vụ án này mới phá giải và tóm gọn được ông trùm của tổ chức buôn bán ma túy này. Lúc đó tập đoàn này đã có hơn ba trăm thành viên, là vụ án về đường dây buôn bán ma túy lớn nhất trong vòng năm năm ở kiếp trước.
Hơn nữa, vụ án này đã còn làm liên lụy đến hàng trăm mạng người và rất nhiều cảnh sát phải hy sinh.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ là tối nay lại gặp phải chuyện này, lẽ nào ông trời muốn cô tóm bọn tội phạm và phá giải tổ chức buôn bán ma túy này trước thời hạn?
Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô hết sức kinh ngạc thì hỏi: “Sao thế? Em từng nghe qua à?”
Anh sực nhớ đến chuyện trước đây Kỷ Hi Nguyệt ngày nào cũng lăn lộn trong mấy quán bar và hộp đêm với Triệu Vân Sâm, có lẽ cô cũng không còn xa lạ với m.a tú.y nữa. Chỉ có điều, Triệu Vân Sâm dù có một ngàn các lá gan cũng không dám cho Kỷ Hi Nguyệt sử dụng m.a tú.y.
Nhưng anh biết, đứa cháu đích tôn Triệu Vân Sâm của anh đã từng chạm vào m.a t.úy.
Có điều chuyện của người trong nhà, anh cũng không tiện nói cho cục phó Lưu ở trước mặt biết được.
“Em, em có nghe nói qua ở Cảng Thành của chúng ta có một băng nhóm buôn bán m.a tú.y, người đứng đầu tên là, là?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên quên bén đi tên họ của người đó.
“Tên là gì?” Cục phó Lưu nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy thì vô cùng xúc động, lật đật hỏi dò.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Em ráng nghĩ lại xem, có nhớ được không?”
Kỷ Hi Nguyệt gõ gõ đầu, âu sầu nói: “Rõ ràng là biết, tự nhiên tới miệng lại quên bén đi, aiya!” Kỷ Hi Nguyệt đập thẳng vào đầu mình một cái.
“Yên nào!” Triệu Húc Hàn vội bắt tay cô lại, “Chắc uống nhiều rượu quá rồi đấy! Không nhớ được thì đừng nhớ nữa. Cục phó Lưu, vị này là ai ông biết rồi chứ?”
“Biết biết. Là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt của tập đoàn Kỷ Hải.” Cục phó Lưu vội vã cười nói.
Chương 708: Sàn nhảy đột nhiên có biến (IV)
Cục phó Lưu làm sao không biết cho được. Những nhân vật có tiếng tăm ở Cảng Thành bọn họ đều đã nắm trong lòng bàn tay, huống hồ tin tức về Kỷ Hi Nguyệt trước đây còn rất rầm rộ, bức ảnh xinh đẹp và kiêu sa đó đã khiến danh tiếng của cô vượt qua cả những ngôi sao hạng nhất.
“Biết thì tốt. Cô ấy không chỉ là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải mà còn là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn tôi, cho nên chuyện đêm nay tôi hy vọng không có bất cứ người nào biết, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Khi nãy anh đã tháo cặp kính râm xuống, cho nên ánh mắt lúc này còn sắc nhọn hơn bất kỳ thanh kiếm nào.
“Hiểu hiểu! Triệu chủ nhân yên tâm.” Cục phó Lưu run rẩy. Triệu Húc Hàn chính miệng thừa nhận cô bạn gái này cho thấy thân phận của Kỷ Hi Nguyệt còn đáng giá hơn cả đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải.
“Tiêu Ân, cậu trình bày lại toàn bộ mấy vụ án mà trước đây tiểu thư tham gia với cục phó Lưu đi. Với lại các tin tức mà Vương Nguyệt độc quyền đưa tin nữa.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, cậu chủ!” Tiêu Ân vội vàng đáp, “Cậu chủ, vậy anh và tiểu thư về trước hay sao?”
“Ừm. Cục phó Lưu, ở đây phải làm phiền ông rồi. Có chuyện gì cứ nói với thư ký của tôi nhé.” Triệu Húc Hàn nói.
“Vâng, vâng, Triệu chủ nhân và Kỷ tiểu thư về thong thả.” Cục phó Lưu và người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng tiễn bọn họ ra cửa sau.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy chiếc xe hơi bọc thép màu đen ở cửa sau thì giật cả mình, nhưng Triệu Húc Hàn đã kéo tay cô lên xe, thì ra chiếc xe này dùng để đưa bọn họ về.
“Tiêu Ân, nhớ Tiền Giang Thành!” Kỷ Hi Nguyệt gọi với Tiêu Ân.
“Đại tiểu thư, cô yên tâm, tôi sẽ xử lý.” Tiêu Ân liền đáp.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới yên tâm. Trên xe, Triệu Húc Hàn nắm lòng bàn tay của cô, thận trong nói: “Tiểu Nguyệt, ban nãy em nói em biết tên đầu sỏ của băng nhóm này là thật à?”
“Vâng, em biết, chỉ là thoáng chốc không nhớ ra tên của hắn. Đã tới bên miệng rồi đấy chứ. Chắc là em uống nhiều quá rồi!” Kỷ Hi Nguyệt phiền não nói.
Triệu Húc Hàn thấp giọng đáp: “Những chuyện như thế này, sau này em đừng nói linh tinh. Em có biết thành viên của băng nhóm này điên cuồng thế nào không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chốc sau mới lên tiếng: “Em, em biết rồi. Em chỉ là buột miệng nói ra thôi.”
Cô nghĩ lại cũng thấy sợ, nếu để thành viên của băng nhóm đó biết cô hay tin ông trùm của bọn họ là ai, mùi vị sẽ thế nào nhỉ?
“Trước đây em có từng tiếp xúc với m.a tú.y chưa?” Triệu Húc Hàn chau mày, hỏi. Anh có chút hối hận vì hôm nay đã mang cô đến quán bar chơi. Mặc dù lúc nãy còn rất vui vẻ, nhưng không ngờ lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, lúng túng đáp: “Trước đây em cũng rất chịu đi chơi. Thi thoảng nhìn thấy ở mấy nơi như trong góc tối, trong nhà vệ sinh của hộp đêm. Em nhớ có lần em nghe được cuộc đối thoại của hai tên buôn m.a tú.y trong hầm rượu, có nhắc đến ông trùm của bọn họ. Lúc đó em còn nhớ rất rõ, nhưng bây giờ không nhớ ra nổi.”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối. Thực ra cô còn nhớ rất rõ tên của ông trùm đó và cả chuyện sau này tóm được hắn ta ở kiếp trước.
Triệu Húc Hàn lạnh người, nói: “Bây giờ em đã nghiệm ra trước đây em có bao nhiêu nguy hiểm chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt cười trừ, gật đầu: “Vì thế nên em rất biết ơn anh Hàn đã cứu em ra khỏi biển lửa, nếu không, biết đâu ngày nào đó em cũng trở thành con nghiện.”
“Về rồi sắp xếp lại tin tức đi. Đăng những loại tin như vậy cũng là một chuyện tốt để cảnh báo những người trẻ tuổi.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Anh Hàn nghĩ giống em đấy, nhất định phải thức tỉnh mấy người trẻ tuổi bây giờ.”
Trên đường đi về, điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là Kỷ Thượng Hải gọi đến. Kỷ Hi Nguyệt báo cho ông biết cô đã về nhà, kêu ông đừng lo lắng, lúc này Kỷ Thượng Hải mới yên tâm.
“Tiểu Nguyệt, Tiền Giang Thành bị cảnh sát mang đi liệu có chuyện gì không?” Kỷ Thượng Hải hỏi thăm, “Chú Tiền và dì Dương của con lo lắng sốt cả ruột rồi.”
Chương 709: Các con đang yêu nhau sao?
Kỷ Hi Nguyệt trả lời: “Bố, chuyện này con cũng không rõ, nhưng có lẽ không sao đâu. Chỉ là cuộc thẩm vấn thông thường thôi. Dù sao người chết cũng bạn anh ấy mà.”
“Tiểu Nguyệt, con nói con đi chơi với bạn, là bạn nào vậy? Manh Manh à?” Kỷ Thượng Hải cuối cùng cũng hỏi ra câu mà nãy giờ ông vẫn kìm nén.
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày.
“Bố, con đi chơi với Triệu chủ nhân, cho nên bố yên tâm đi, con không sao.” Kỷ Hi Nguyệt quyết định khai báo thật.
“Quả nhiên là Triệu chủ nhân. Tiểu Nguyệt, bố hỏi con một lần nữa, con với Triệu chủ nhân đang yêu nhau đúng không?” Kỷ Thượng Hải cứ cảm thấy giữa con gái bảo bối của mình và Triệu Húc Hàn có gì đó rất bất thường.
Đây là trực giác của một người bố. Triệu chủ nhân là người gì, làm sao có chuyện vô duyên vô cớ giúp đỡ con gái của ông? Ngoài tình cảm ra thì ông thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai.
“Bố, bố đừng nói linh tinh. Không có mà.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc, nếu bây giờ mà thừa nhận, dám chắc bố cô sẽ bắt cô về nhà ngay tối nay.
“Thật sự không có?” Kỷ Thượng Hải hỏi lại một lần nữa.
“Không có, bố có thể hỏi thím Lý ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải lôi thím Lý xuống nước.
“Được, để bố hỏi thím ấy. Con đừng lừa bố là được. Thôi tranh thủ về sớm rồi ngủ đi, có tin tức của Tiền Giang Thành thì báo cho chú Tiền biết với đấy nhé?” Kỷ Thượng Hải nói.
“Vâng, bố cũng ngủ sớm đi nhé. Chúc bố ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt cúp máy, xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, làm sao đây?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay nắm lấy cánh tay anh, đầu dựa vào vai anh.
Triệu Húc Hàn nắm chặt lấy tay cô: “Cái gì làm sao đây?”
“Hình như bố em không thích em quen anh. Em thật sự không dám nói với ông ấy là chúng ta đang yêu nhau, nhưng cứ lừa ông ấy như vậy, trong lòng em cũng rất khó chịu.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất rối bời.
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc lâu, sau đó mở miệng nói một câu: “Để anh nói.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt ngồi bật dậy nhìn anh, lo lắng nói: “Đừng, đừng, anh Hàn, anh đừng kích động, bố em sẽ bị anh dọa cho đau tim đấy. Để em, để em nói cho, cùng lắm là bị ông ấy đánh cho một trận. Dù sao lúc em còn quen Triệu Vân Sâm, ông ấy cũng đã thất vọng tràn trề rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng. Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, hỏi: “Em đem anh ra so sánh với Vân Sâm sao?”
“Không phải, không phải thế.” Kỷ Hi Nguyệt biết mình lỡ lời, “Ý của em là bố em không thích em qua lại với người của Triệu gia. Anh không biết Triệu gia của các anh có bao nhiêu thần bí và lời đồn đại đáng sợ sao? Trước đây bố em còn nói rõ ràng với em là không cho phép em qua lại với anh nữa đấy.”
Hơi thở của Triệu Húc Hàn liền lạnh xuống, không ngờ Kỷ Thượng Hải lại bài xích anh như vậy, nhưng đứng ở lập trường của một người cha, lại chưa hiểu rõ về nhà họ Triệu, vì sự an toàn của con gái mà phản đối cũng không phải chuyện gì đáng trách.
“Vậy thì để từ từ. Đợi bố em hiểu được anh, rồi ngày nào đó em hẹn ông ấy ra ăn cơm nhé?” Triệu Húc Hàn suy nghĩ rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó cười xòa đáp: “Anh Hàn, anh đừng lo lắng, để em xử lý cho. Đợi bố em không còn phản đối anh như vậy nữa, chúng ta ăn cơm cũng không muộn.”
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cầu xin của cô, lửa giận đang dâng lên trong lòng cũng có chút hạ hỏa. Cô cũng vì muốn bố cô không lo lắng và tức giận, anh không có tư cách để trách cô.
Cứ nghĩ đến cái chết của Bạch Thu Hà-vợ của Kỷ Thượng Hải là anh lại có bao nhiêu phần tự trách. Anh cũng không muốn kích động Kỷ Thượng Hải. Huống hồ sau này bọn họ còn phải trở thành người một nhà.
Về khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở máy tính lên sắp xếp lại thông tin, sau đó gửi cho Lộc Hùng.
Lộc Hùng vừa mới nằm xuống thì tiếng điện thoại vang lên. Vừa mở ra xem, xém chút nữa anh ta đã bật dậy khỏi giường. Không ngờ muộn vậy rồi mà Vương Nguyệt còn tìm được một tin tức lớn như vậy.
Chương 710: Cậu ấy không được thả
Lộc Hùng liền tươi cười hớn hở. Cho nên mới nói, làm sao anh ta nỡ để cho một mầm non ưu tú như vậy rời khỏi. Chỉ cần một Vương Nguyệt là đủ để chống đỡ cho cả một bộ phận tin tức rồi.
Vào khoảng một giờ sáng, vụ án mạng xảy ra trong quán bar với một nam thanh niên bị đột tử trên sàn nhảy do uống phải một lượng lớn m.a tú.y pha vào rượu được đăng tải lên tin tức. Phía dưới đính kèm mấy bức ảnh trên sàn nhảy, trong đó bức ảnh của nạn nhân đã được làm mờ.
Phần ký tên cuối cùng là phóng viên của Cảng Long: Vương Nguyệt, Liễu Đông độc quyền đưa tin.
Cho dù Kỷ Hi Nguyệt không dẫn dắt Liễu Đông, nhưng cô vẫn thêm tên của cậu ấy vào, bởi vì những tin tức liên quan vẫn cần Liễu Đông làm cùng. Cho cậu công lao, tên nhóc đó sẽ càng tích cực hơn.
Triệu Húc Hàn vốn định là tối nay nhân lúc Kỷ Hi Nguyệt say rượu, anh sẽ thử điều trị bệnh tâm lý cho cô, nào ngờ giữa chừng lại xảy ra một chuyện lớn như vậy, làm ai cũng mất hết tâm trạng, mà bản thân anh cũng có chuyện cần xử lý, cho nên ai về phòng nấy.
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường cố gắng nhớ lại vụ án buôn lậu ma túy ở kiếp trước, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Có điều ngoài tên cầm đầu ra, cô vẫn còn nhớ được một vài đặc điểm của mấy tay đàn em. Vì kiếp trước, khi ra thông báo cuối cùng, mấy thành viên của băng nhóm này đã bị chụp ảnh để công bố ra bên ngoài.
Nhưng vì không quá chú ý nên cô đã quên mất tên, ngoại trừ tên họ của người cầm đầu là nhất thời không nhớ ra được, nhưng cô tin là cô có thể nhớ lại, còn mấy người khác thì thật sự mù tịt, chỉ nhớ mỗi mặt mũi.
Vì thế, nếu kiếp này ông trời đã để cô biết được chuyện này, vậy chắc chắn là muốn cô loại bỏ được băng nhóm tội phạm này càng sớm càng tốt. Bởi vì trong tất cả các vụ án, ma túy là vụ án có ảnh hướng lớn nhất và tồi tệ nhất đến xã hội.
Có rất nhiều thanh niên bị đầu độc và nhận lấy tác hại ghê gớm. Mà loại tội phạm này căn bản là không thể tha thứ, cho nên một khi đã tóm được, mức án phạt cũng rất nặng nề.
Song bởi vì lợi nhuận quá lớn, nên có một số người đã không chịu đựng được cám dỗ mà sa ngã vào con đường tội lỗi.
Đáng ghê tởm nhất là một người sa ngã còn chưa đủ, còn muốn làm liên lụy đến cả người thân và bạn bè, mang đến bao đau khổ và tai họa cho cả gia đình.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy liền mở điện thoại lên xem, phát hiện tin tức tối qua đã trở nên rầm rộ. Liễu Đông cũng nhắn tin cho cô rất nhiều. Cô trả lời một chút rồi đi huấn luyện.
Bây giờ tỉ lệ tiếp xúc với tội phạm ngày càng cao, cô phải chú trọng vào việc huấn luyện bản thân hơn, ngoài ra còn phải nhắc nhở Liễu Đông đi tham gia các khóa thể dục nữa.
Mà Liễu Đông sau khi trải qua chuyện của Đường Tuyết Mai, không cần nhắc thì ngày nào sau khi tan ca cậu cũng đến phòng tập thể hình để nâng cao thể lực, còn báo danh một lớp quyền anh và một lớp Sanda.
Tám giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt đến phòng ăn thì thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi đó xem tin tức. Cô chưa kịp chào hỏi thì điện thoại đã vang lên.
Cô bước tới, ngồi xuống rồi nhận máy.
“Tiểu Nguyệt à? Là dì Dương đây!” Bên kia đầu dây là mẹ của Tiền Giang Thành.
“Dì Dương ạ? Có chuyện gì vậy? Dì đừng khóc.” Kỷ Hi Nguyệt giật mình.
“Tiểu Nguyệt, Giang Thành vẫn chưa được thả ra, nói là trong ly của thằng bé cũng có m.a tú.y, thằng bé mua m.a tú.y!” Dì Dương bật khóc, “Tiểu Nguyệt, Giang Thành sẽ không làm như vậy đâu, thằng bé nhất định đã bị oan. Tiểu Nguyệt, chú Tiền của con không cho dì đi thăm Giang Thành. Con, con giúp dì đi xem thằng bé thế nào được không?”
“Dì Dương, dì đừng sốt ruột. Con sẽ qua đó ngay. Anh Giang Thành sẽ không có chuyện gì đâu. Dì đừng khóc nữa mà ngã bệnh đấy. Con qua tới bên đó sẽ gọi điện thoại cho dì.” Kỷ Hi Nguyệt khuyên nhủ.
Cúp máy xong, cô nhìn Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn nhíu chặt ấn đường: “Quả thực tối qua Tiền Giang Thành không được thả ra. Cậu ấy bị tình nghi là mua ma túy.”
“Sao cơ!” Tim Kỷ Hi Nguyệt trùng xuống, “Em phải qua đó xem thế nào mới được. Chỉ sợ là dì Dương không nhận nổi cú sốc này.”