Chương 691: Quà tặng trăm vạn
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, bước tới ký nhận. Cũng may lần này không phải là hộp lớn, mà chỉ là một gói hàng nhỏ.
Cố Du Du lại sáp đến: “Tiểu Nguyệt, lại là quà của người bạn đó tặng à? Nếu cô lại nói với tôi người đó không phải đang theo đuổi cô thì đánh chết tôi cũng không tin đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Thật sự không phải. Chị nhìn dáng vẻ tôi đi, ai mà thèm thích.”
“Gì chứ? Tiểu Nguyệt, cô đừng nói như vậy. Tính cách của cô cũng có sức hấp dẫn mà. Mọi người đều rất ngưỡng mộ cô đấy.” Cố Du Du đáp. Ý của cô ta là ngoại hình của cô thật sự xấu như ma chê quỷ hờn.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có nhiều phản ứng, cô cầm túi quà đi về trước bàn làm việc. Lần này Cố Du Du không còn ngại ngùng mà thẳng thừng bám theo, nhưng chỉ đứng ở đối diện ngó sang.
Kỷ Hi Nguyệt mở túi quà ra, bên trong bao bì nhìn rất sang trọng, là một hộp nhung màu đen.
Hai mắt Cố Du Du mở lớn hết cỡ, đợi chờ Kỷ Hi Nguyệt mở chiếc hộp ra.
“Ôi mẹ ơi!” Cố Du Du suýt bổ nhào lên bàn làm việc và xém đè hỏng máy tính của cô ta. Vì quả thực lúc nhìn thấy đồ vật ở bên trong chiếc hộp, cô ta đã rất kinh ngạc.
“Mẹ kiếp!” Liễu Đông vừa liếc nhìn cũng buột miệng chửi thề.
Thực ra lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lóa mắt. Bởi vì trong hộp nhung màu đen là một sợi dây chuyền bằng vàng ba màu lộng lẫy, và viên kim cương hình trái tim ở chính giữa ít nhất cũng phải năm carat.
“Thật hay giả vậy?” Mọi người nháo nhào lao tới, ai nấy đều rất kinh ngạc.
“Chắc là thật rồi. Mấy người không nhìn thấy thương hiệu trên chiếc hộp sao? Đây là mẫu mới nhất năm nay của Chu Đại Sinh đấy. Cái này, cái này ít nhất cũng phải một trăm vạn trở lên. Tiểu Nguyệt, cô, người bạn này của cô giàu có lắm đúng không?” Con ngươi của chị Tiểu Linh như muốn rớt ra ngoài.
“Trời ạ, đẹp quá đi mất.”
“Ôi, tôi ghanh tỵ chết thôi. Sao chẳng có anh chàng đại gia nào theo đuổi tôi nhỉ.”
“Đúng đấy, ghanh tỵ muốn lác cả mắt.”
“Hào phóng như vậy, phải tôi, tôi sẽ gả liền!”
“Cô nằm mơ đi!”
“Nằm mơ không được à? Đây là giấc mơ của phụ nữ chúng ta mà!”……
Trong văn phòng lại nhốn nháo.
Còn Kỷ Hi Nguyệt thì dở khóc dở cười, quà cáp đắt đỏ như vậy, cũng chỉ có nhân vật tầm cỡ như đại ma vương mới dùng giao hàng bình thường đưa đến.
Đương nhiên là anh hoàn toàn không thèm cân nhắc có bị đánh cắp hay thất lạc không, vì thế nào anh cũng tìm lại được nó.
“Mấy người không muốn làm việc nữa đúng không!” Đột nhiên giọng nói của Lộc Hùng như sấm nổ vang lên.
Các đồng nghiệp đang vây quanh Kỷ Hi Nguyệt hốt hoảng tháo chạy như ong vỡ tổ.
“Sếp, bọn tôi vừa bị Vương Nguyệt làm cho hết cả hồn đấy!”
“Cái gì mà hết cả hồn?” Lộc Hùng nghệt ra, sau đó nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
“Sếp, anh tự nhìn đi! Mẹ nó, cuộc đời tôi chưa từng thấy qua đồ vật nào mà đắt như vậy đấy.”
Lộc Hùng bước qua, Kỷ Hi Nguyệt cười khan muốn che lại, nhưng Lộc Hùng liền nói: “Tôi không xem được à?”
“Sếp, haha, bạn tôi đùa với tôi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đáp.
Lộc Hùng thẳng tay cầm cái hộp lên và mở ra, ngay sau đó cằm anh ta như muốn rớt ra ngoài, đôi mắt ti hí cũng mở lớn thêm vài phần.
“Cái này, cái này là đồ thật à?” Lộc Hùng cũng cảm thấy khó tin.
“Sếp, nhìn nhãn hiệu đi, chắc chắn là hàng thật. Sợi dây chuyền này phải trên trăm vạn.” Cố Du Du lập tức lộ ra vẻ ước ao và ghanh tỵ.
Lộc Hùng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Anh ta đột nhiên gập mạnh nắp chiếc hộp lại, lo lắng nói: “Vương Nguyệt, không phải cô muốn từ chức đấy chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, chuyện gì với chuyện gì vậy?
“Một người bạn trai tốt như vậy, hào phóng và giàu có như vậy, chắc chắn phải rất tốt với cô mới ra tay rộng rãi như vậy, đừng nói là cô sắp gả cho người ta đấy chứ?” Trí tưởng tượng của Lộc Hùng thực sự phong phú đến mức cảnh giới của lão đại.
Chương 692: Nhân viên chính thức
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Sếp, anh nói linh tinh gì vậy? Ai sắp kết hôn, ai sắp từ chức chứ?”
“Không phải à? Thế thì tốt, thế thì tốt. Vương Nguyệt, cô đừng để bị cám dỗ đấy. Công việc của cô đang xuất sắc như vậy, sau này chắc chắn sẽ đi lên. Bản thân tự kiếm tiền mà tiêu cho tự tại, tuyệt đối đừng vì một phút nóng nảy mà lấy chồng sớm quá.”
Lời nói của Lộc Hùng lập tức vấp phải phản đối của những người phụ nữ khác.
“Sếp, anh nói thế là không đúng nhé. Đàn ông giàu có như vậy nhất định phải gả, cho dù có ly hôn thì cũng được một nửa gia sản, từng ấy thôi là không biết phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có được, anh đừng phỉnh Vương Nguyệt.”
“Đúng đấy, phải tôi thì tôi đã gả từ lâu rồi, còn cần đi làm gì nữa.”
“Đúng đúng đúng, giàu có thế cơ mà, quan trọng là hào phóng nữa. Ôi trời ơi, sao không gặp phải tôi nhỉ.”
“Món quà mắc tiền nhất của chồng tôi tính tới tận bây giờ chỉ là một chiếc di động thôi. Nhưng thật sự không so sánh được, nếu không tôi sẽ tức chết.”
Mấy người phụ nữ trong văn phòng nhao nhao cả lên.
“Các cô im lặng hết cho tôi. Có biết vì sao các cô mãi vẫn chưa đạt được thành tích, không có tiền đồ như vậy không? Chính vì suy nghĩ này của các cô nên trong công việc không hề biết cố gắng, chỉ một lòng mong tìm được một người chồng đại gia cho xong đấy.” Lộc Hùng bực bội nói.
“Sếp, anh nói vậy cũng không đúng. Phụ nữ chúng tôi ai mà chẳng có ước mơ đó?” Có người không phục nói.
Lộc Hùng cười khẩy: “Thế đấy, các cô bây giờ có ai may mắn được như Vương Nguyệt? Chính bởi sự cố gắng của Vương Nguyệt và các cô không giống nhau, cho nên đám đàn ông có tầm nhìn người ta chỉ chọn Vương Nguyệt, còn các cô thôi bỏ đi!”
“Sếp, anh cũng thiên vị quá rồi đấy.” Tất cả phụ nữ trong văn phòng đồng loạt công kích ông sếp.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi. Sếp à, tôi không có ý định từ chức, cũng chưa muốn lấy chồng. Tôi vẫn muốn ở đây làm việc, nên anh cứ yên tâm nhé!”
“Thật à? Thế thì tốt quá.” Lộc Hùng liền hớn hở, “Nhưng mà Vương Nguyệt, người bạn trai này là ai mà hào phóng vậy?” Trong đôi mắt ti hí ấy toát lên vẻ nhiều chuyện.
Hết cách thôi, đây là đặc tính chung của những người làm công việc tin tức, huống hồ anh ta còn là sếp nữa chứ.
“Sếp, không phải bạn trai thật mà, chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất lực. Nếu nói thật cho bọn họ biết bạn trai của cô là Triệu Húc Hàn, vậy thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa đây?
“Sếp, chị Nguyệt không muốn nói, chúng ta cũng đừng ép chị ấy nữa. Đợi tới lúc chị ấy kết hôn, kiểu gì chúng ta cũng được ăn kẹo hỉ mà.” Liễu Đông chọc ghẹo.
Bây giờ suy nghĩ của Liễu Đông về Kỷ Hi Nguyệt đã khác. Cậu sâu sắc nhận ra bản thân không thể nào trèo cao tới một thiên kim đại tiểu thư như Kỷ Hi Nguyệt.
Nếu cô chỉ là Vương Nguyệt, có lẽ cậu vẫn còn hy vọng, nhưng ngặt nỗi cô lại là Kỷ đại tiểu thư.
Cho nên cậu đành từ bỏ, chưa kể Kỷ Hi Nguyệt trong mắt cậu luôn trưởng thành hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa, giống như cô đã từng trải qua rất nhiều chuyện vậy.
Vì thế cô cũng sẽ không để ý đến một người mới bước chân vào xã hội, một người trẻ tuổi chưa có thành tích và triển vọng như cậu.
Nhìn lại những món quà mà người ta tặng cho cô, mẹ nó sợi dây chuyền tới cả trăm vạn, cậu phải phấn đấu tới khi nào mới được, mà làm gì có người phụ nữ nào không thích đâu?
Lộc Hùng bật cười ha hả: “Nói cũng đúng. Tiểu Nguyệt à, cô không được có bạn trai rồi là muốn từ chức đâu đấy. Tôi đã xin cấp trên cho cô chuyển qua làm nhân viên chính thức, không còn làm phóng viên thực tập nữa.”
“Wow, thật sao? Thế thì tốt quá!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui mừng, chuyện này còn đáng vui mừng hơn cả sợi dây chuyền một trăm vạn.
“Đương nhiên. Thành tích của cô quá tốt, cho nên cấp trên đồng ý ngay. Tháng này trở đi là cô đã được hưởng tiền lương và phúc lợi của nhân viên chính thức, giờ chỉ chờ bên nhân sự xử lý thôi.”
Chương 693: Chủ đề chết người
Lộc Hùng vốn là không định nói sớm, nhưng thấy bạn trai của Vương Nguyệt giàu có như vậy, anh ta quả thực có chút hốt hoảng.
Phải biết rằng Vương Nguyệt là một mầm non ưu tú của ngành phóng viên.
“Vâng, cảm ơn sếp.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức trả lời.
“Sếp, thế còn tôi thì sao?” Liễu Đông giả lả cười hỏi.
Lộc Hùng liếc cậu một cái: “Cậu hỏi mà không biết ngượng à? Mới vào có một tháng mà đã muốn chuyển qua nhân viên chính thức? Lo đi theo Vương Nguyệt học tập cho nhiều vào, biết đâu cũng có thể chuyển trước thời hạn.”
“Haha, vâng vâng vâng. Sếp, vậy bây giờ không có Long Bân ở đây, tôi có thể chuyển về nhóm của Vương Nguyệt không?” Liễu Đông vẫn chưa nhận được thông báo.
Lộc Hùng nhìn cậu, sau đó lại nhìn Vương Nguyệt. Vương Nguyệt cười nói: “Sếp, để cậu ấy chung nhóm với tôi nhé, dù sao chúng tôi cũng quen nhau.”
“Được, vậy để Liễu Đông đi theo cô, anh Béo cũng vậy, cứ như cũ đi. Nhưng mà Long Bân có thể vẫn se quay về đấy.” Lộc Hùng nhìn Liễu Đông và anh Béo rồi nói.
“Để quay về rồi nói sau đi. Trước mặt cứ để tôi theo chị Nguyệt học hỏi chút ít đã đúng không?” Liễu Đông cuống quýlt nói. Anh Béo cũng rất vui mừng.
Lộc Hùng khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy cậu cố gắng làm đi, phấn đấu để được chuyển chức sớm.”
Nói xong Lộc Hùng lại liếc nhìn chiếc hộp nhung đen trong tay Kỷ Hi Nguyệt một cái, trái tim khẽ đập bình bịch mấy cái rồi rời đi.
Trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông giàu có nào mù mắt mà nhìn trúng ngoại hình như của Vương Nguyệt thế nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, lại mở chiếc hộp ra, nhìn sợi dây chuyền mà không biết khóc hay nên cười. Thực ra đồ trang sức của cô không thiếu. Nói cho cùng cô cũng là Kỷ đại tiểu thư, những bộ châu báu với đủ các loại kiểu dáng, phù hợp cho các bữa tiệc tùng được bố sắm cho đầy đủ ở nhà.
Chỉ là cô chưa bao giờ thích ăn mặc quá lộng lẫy, thêm nữa là hiện trên tay cô đang đeo một chiếc vòng tay ám khí bằng bạc được Triệu Húc Hàn tặng, còn có một chiếc nhẫn bằng bạc hình trái tim. Kỳ thực cô rất thích hai món đồ này, cũng cảm thấy nó không quá khoa trương, rất hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.
Đương nhiên là trong những dịp trọng đại, cô cũng không ngại việc trang điểm thật xinh đẹp.
Triệu Húc Hàn đợi cả một buổi vẫn chưa thấy tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng anh lại có chút thấp thỏm.
“Tiêu Ân, cậu nghĩ Tiểu Nguyệt có thích sợi dây chuyền kim cương đó không? Loại năm carat ấy.” Triệu Húc Hàn lại hỏi Tiêu Ân.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật giật: “Phụ nữ ai cũng thích thôi. Năm carat chứ ít ỏi gì. Nhưng mà cậu chủ, với tiểu thư thì khó nói lắm. Vốn dĩ cô ấy là Kỷ đại tiểu thư, mấy thứ chắc hẳn sẽ không thiếu đâu. Kỷ Thượng Hải chỉ có một đứa con gái bảo bối, lẽ nào ông ấy còn đi tiếc rẻ với tiểu thư hay gì?”
Triệu Húc Hàn lại cảm thấy bất ổn, chẳng lẽ anh lại tặng sai nữa rồi? Sách vở cái gì, lát về kêu Lão Khôi úp mặt vào tường mà tỏ tình đi.
“Vậy cậu thấy tôi nên tặng món gì thì ổn?” Triệu Húc Hàn có chút mất kiên nhẫn.
Tiêu Ân lập tức run rẩy. Cái đà này là cậu chủ sắp nổi giận rồi đây, nhưng làm sao anh ta biết được? Đây là một chủ đề chết người đấy.
“Chuyện này, à thì, cậu chủ, thật sự tôi không biết tiểu thư thích cái gì cả.” Tiêu Ân thực sự muốn khóc.
Triệu Húc Hàn ngang ngược nói: “Cậu đi theo tôi đã lâu như vậy, quen cô ấy cũng được ba năm, vậy mà có chút chuyện cũng không biết, thế tôi còn cần cậu làm gì nữa?”
Tiêu Ân run rẩy không thôi. Cậu chủ không có chỗ nào trút giận, tiện tay tóm được anh ta giờ anh ta phải chường mặt ra chịu trận.
Người khác không biết độ phúc hắc của cậu chủ, chứ anh ta thì đã được lĩnh giáo nhiều rồi.
“Cậu chủ, không phải thế. Thời gian trước tiểu thư quen Triệu Vân Sâm, không phải cô ấy chỉ thích đi bar uống rượu nhảy nhót thôi sao? Bây giờ cô ấy đã thay đổi, gần như đã thay đổi thành một con người khác, tôi thực sự không nói được cô ấy thích gì, nhưng có một chuyện tôi có thể chắc chắn, đó là tiểu thư rất thích nhìn thấy cậu chủ cười.”
Tiêu Ân thầm nghĩ, tôi đã trả lời như vậy rồi chắc anh không làm phiền tôi nữa phải không?
Chương 694: Có tiền mua nổi
Triệu Húc Hàn nhướng mày: “Cậu nói bây giờ cô ấy vẫn còn thích ra ngoài uống rượu ư?”
“Khụ khụ, tối nay không phải cậu chủ kêu tiểu thư ra ngoài ăn tối sao? Nhân tiện thử xem thế nào.” Tiêu Ân lanh trí nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, trong lòng cũng thoải mái được đôi chút, nhưng sau đó lại nhíu mày: “Nhưng bữa ăn tối nay còn có Cố Cửu và bạn của Cố Cửu nữa.”
“Vậy thì ăn xong rồi ra quán bar chơi một chút. Tiểu thư lâu rồi cũng chưa ra ngoài, biết đâu lại thích thì sao?” Tiêu Ân nói.
“Được! Cậu đi sắp xếp đi. Nhất định phải khiến cô ấy vui vẻ. Cô ấy mà không vui thì cậu cũng đừng mơ được vui vẻ.”
Gương mặt của Tiêu Ân lập tức vặn vẹo, chuyện này con mẹ nó có liên quan quái gì tới anh ta? Lại còn chịu trách nhiệm nữa cơ chứ?
“Vâng, vâng, tôi đi làm ngay đây.” Tiêu Ân oán thầm trong lòng, nhưng anh ta cũng hết cách, lát nữa đành phải kiếm tiểu thư thương lượng một chút để giữ lại cái mạng già của anh ta.
Di động của Triệu Húc Hàn có tin nhắn, anh nhanh chóng mở ra xem, quả nhiên là của Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, quà của anh đắt tiền quá rồi, em không thể nhận được, anh vẫn nên trả lại đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhắn một câu.
Mặt của Triệu Húc Hàn tức thì đen lại, trong lòng chửi thầm ngừi phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.
“Vứt đi!” Anh đáp lại một cách dứt khoát.
Bầu không khí trong xe cũng lạnh đến cực điểm. Tiêu Ân không khỏi rùng mình, lại có chuyện gì xảy ra vậy?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hai chữ này thì khóe miệng khẽ mấp máy một hồi lâu, đại ma vương đổi giận rồi.
Thực ra trong lòng cô rất cảm động. Anh chịu đọc sách, chịu học hỏi cách làm bạn trai tốt, nhưng lại học hỏi quá mức, dùng sức quá độ khiến cô không tài nào chấp nhận nổi.
“Đẹp như vậy sao em vứt đi được. Thực ra tầm mắt của anh Hàn rất tốt, chỉ là em thấy nó quá mắc, nhận rồi cứ có cảm giác em yêu tiền của anh, chứ không phải yêu con người anh.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật hồi âm lại.
Triệu Húc Hàn đọc xong tâm trạng cũng thư thả được đôi chút, trả lời lại.
“Anh có tiền, mua nổi.” Tin nhắn của Triệu Húc Hàn.
“…!” Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời.
“Em vừa có thể thích người vừa có thể thích tiền.” Triệu Húc Hàn lại chủ động trả lời thêm một câu.
Cơ mặt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này méo mó đến kỳ lạ. Suy nghĩ của tên đại ma vương đúng là khác người, vậy mà còn hy vọng người phụ nữ của anh dòm ngó tiền tài của anh nữa chứ.
Cũng không sợ tìm phải người phụ nữ thực dụng cậy quyền, tôn thờ tiền bạc của bản thân.
Kỷ Hi Nguyệt không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cười khổ hồi âm: “Vậy cảm ơn anh Hàn nhé, nhưng sau này đừng tặng mấy đồ đắt tiền vậy nữa, em không thích mất thứ này đâu.”
Triệu Húc Hàn chỉ trả lời lại vỏn vẹn một chữ ‘ừm.’
“Chị Nguyệt, nhận nhiều quà cáp lại còn đắt tiền như vậy mà cớ gì vẫn thở ngắn than dài thế?” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt thở dài thì xoay đầu hỏi thăm.
Kỷ Hi Nguyệt lắc lắc đầu: “Không sao không sao. Đôi lúc nhận quà cũng là một loại áp lực đấy.”
“Tiểu Nguyệt, cô đây là được hời lại còn khoe mẽ. Chúng tôi còn đang ngưỡng mộ ghanh tị chết đây nè.” Cố Du Du đảo mắt khinh khỉnh nói.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cười trừ. Liễu Đông vội đổi chủ đề: “Chị Nguyệt, chuyện ban nãy chỉnh lý xong cả rồi, chị xem thử đi.”
Kỷ Hi Nguyệt liền gật đầu. Cố Du Du kinh ngạc: “Vừa nãy các cô ra ngoài lại có tin tức à?”
“Tin tức nhỏ thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy rồi xem qua. Quả nhiên kỹ thuật cắt ghép biên tập của đứa em quá cao siêu, hình ảnh của cô và ba người bọn anh Đào đã được che mờ, cùng lắm cũng chỉ là bóng lưng mờ ảo.
Còn trận đánh của Châu Lê và Trần Thanh thì lại sắc nét mồn một, khuôn mặt dù đã được làm mờ nhưng không phải toàn bộ, là người quen của bọn họ thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.
Chương 695: Đón bạn gái
Liễu Đông xem đoạn video đánh nhau của Trần Thanh và Châu Lê, tặc lưỡi nói: “Chị Nguyệt, thêm cái tiêu đề giật tít nữa biết đâu lại kiếm được chút ít lượt truy cập. Bây giờ người ta thích hóng hớt lắm.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sau đó viết lên phần tiêu đề: “Trong thói đời ngày nay, tiểu tam không lên được chính thất liền quay sang diễn vai võ phụ với loại đàn ông cặn bã!”
Liễu Đông vừa đọc được, bật cười ha hả: “Chị Nguyệt, vẫn là chị lợi hại. Tiêu đề này mà tung ra, hẳn sẽ có nhiều người nhột lắm đây!”
“Quan trọng là để mọi người xem lại đạo đức quan. Đoán chừng bình luận cũng tới tấp cho xem.” Kỷ Hi Nguyệt điền vào phần bên dưới, Vương Nguyệt. Liễu Đông đưa tin xong thì gửi cho Lộc Hùng.
Sau Lộc Hùng nhận được, xem video qua mấy lượt mới kinh ngạc gọi Kỷ Hi Nguyệt vào.
“Đây là Trần Thanh đúng không?” Lộc Hùng hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy, người nữ chắc sếp cũng nhận ra chứ?”
“Châu Lê?” Lộc Hùng quả nhiên đã nhìn ra.
Kỷ Hi Nguyệt liền kể lại toàn bộ câu chuyện, Lộc Hùng nghe xong trào dâng căm phẫn: “Nực cười thật. Không ngờ lại có loại người nham hiểm như vậy, cấu kết làm việc xấu không thành còn trở mặt cáu xé, còn có mặt mũi đi cầu xin, tôi nhổ! Vương Nguyệt, cô không cần che mờ làm gì, loại người này cứ công khai cho cả thiên hạ biết cho xong!”
“Sếp, vậy đâu được. Làm như vậy chẳng phải lại tha thứ cho Trần Thanh thêm một lần sao? Nếu anh ta không thể vượt qua được tin tức này, chắc chắn sẽ chủ động từ chức, đến lúc đó công ty của chúng ta có thể tiết kiệm được bộn tiền rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Lộc Hùng sửng sốt, sau đó sắc mặt như bừng tỉnh. Đúng nhỉ? Trần Thanh làm việc ở đài truyền hình nhiều năm rồi, tính ra đã là người già, nếu sa thải anh ta thì phải bồi thường tiền, nhưng nếu bản thân không còn mặt mũi ở lại phải từ chức thì đâu cần bồi thường nữa, cũng phải xem da mặt anh ta dày thế nào nữa.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, Trần Thanh chắc chắn sẽ vì người nhà mà tiếp tục ở lại làm việc, vậy thì cô không thể cho anh ta được hời, cho nên tin tức này mà tung ra, ít nhất thì anh ta sẽ không còn mặt mũi nào ở lại đài truyền hình nhìn người khác được.
Đây cũng coi như là một bài học không nặng không nhẹ cho anh ta.
Trước giờ tan ca, Kỷ Hi Nguyệt phát tin tức ra ngoài. Quả nhiên mấy tin tức bát quái này bao giờ cũng có người đón đọc, các loại bình luận chửi rủa cũng đồng loạt nổ ra.
Mặc dù tin tức không đáng kể, nhưng hiệu quả lại không tệ. Theo như lời của Lộc Hùng thì tin tức tuy nhỏ nhưng ý nghĩa không nhỏ, ít nhất có thể khiến mấy người phụ nữ đang làm tiểu tam có nhìn rõ được loại đàn ông cặn bã, đừng để đến lúc mất cả người lẫn của.
Xã hội vẫn cần những tin tức mang năng lượng tích cực như vậy.
Sau khi tan ca, Kỷ Hi Nguyệt liền quay về khu dân cư Phong Nhã, tắm rửa sạch sẽ xong, cô thay sang một chiếc váy dài ngang gối màu xanh lá nhạt. Mái tóc dài gợn sóng đến thắt lưng phối với một chiếc băng đô ngọc trai cũng màu xanh nhạt, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Kết hợp với một đôi giày cao gót và chiếc túi nhỏ xinh, lúc cô xuất hiện ở cổng ra vào khu dân cư Phong Nhã, không ít người qua đường phải ngoái đầu lại nhìn cô, còn có người lấy điện thoại ra lén chụp ảnh lại người đẹp.
Một chiếc Lamborghini màu đỏ nhanh chóng xuất hiện ở cổng ra vào.
Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu xuống nhìn, không ngờ Triệu Húc Hàn lại tự lái xe.
Có điều hôm nay anh còn đeo kính râm, tóc lại hơi xoăn, có vài sợi còn lớt phớt trước trán. Trong bộ quần áo màu xanh nhạt thoải mái, nhìn thế nào cũng thấy anh giống hệt với mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi nhậu nhẹt.
Kỷ Hi Nguyệt leo lên ghế lái phụ xong, xoay đầu quan sát Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh từ biệt thự sang à?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt hỏi.
Triệu Húc Hàn ‘ừm’ một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi tiếp: “Sao anh Hàn lại tự lái xe vậy? Tiêu Ân đâu? Anh ra ngoài một mình không sợ có chuyện sao?”
“Anh không thể ra ngoài một mình được sao?” Triệu Húc Hàn rất kinh ngạc. Mang theo Tiêu Ân là bởi vì công việc với mấy chuyện vặt vãnh cần lắm khá nhiều, còn bây giờ anh đến đón cô là bởi vì đang theo sách chỉ, phải đón bạn gái đi ăn cơm.
Chương 696: Bạn trai hung dữ
Bữa cơm này tuy có thêm người khác, nhưng tối thiểu là bây giờ anh đang tự lái xe một mình đến đón cô, hơn nữa tối nay còn muốn đi chơi, anh cũng không thể cứ giữ mãi dáng vẻ cứng nhắc, cho nên tranh thủ về biệt thự sửa soạn một chút.
Vốn dĩ cũng không khớp lắm, nhưng lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Kỷ Hi Nguyệt tối nay, anh cảm thấy mình đã thay đổi đúng, hai người nhìn vô cùng trai tài gái sắc.
Triệu Húc Hàn cười thầm trong bụng.
Kỷ Hi Nguyệt bị anh hỏi ngược lại thì có chút nghẹn ngào, khẽ cười đáp: “Đương nhiên là được, chỉ là hiếm khi thấy anh tự lái xe như vậy, nên có chút ngạc nhiên thôi.”
“Nếu em thích, anh có thể thường xuyên ra ngoài thế này.” Câu này của Triệu Húc Hàn có cảm giác như đang dỗ ngọt.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, lo lắng nói: “Vậy đâu có được. Anh làm vậy chẳng phải đang xuất đầu lộ diện sao?”
“Có mấy người biết anh đâu?” Triệu Húc Hàn liếc cô một cái.
Kỷ Hi Nguyệt lại sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười. Đúng vậy. Danh tiếng của Triệu Húc Hàn vô cùng vang dội, nhưng thực tế là có mấy ai nhìn thấy được gương mặt thật của anh đâu.
Nhưng bây giờ cô đang là thân phận của Kỷ đại tiểu thư, ra ngoài với một anh soái ca như vậy lỡ đâu lại bị lên tin tức giải trí, đến lúc đó thế nào mọi người cũng sẽ nóng lòng đào bới thân phận người đàn ông bên cạnh cô là ai.
Đương nhiên, nếu không nói cho bố biết, ông ấy chắc chắn sẽ lột da cô đầu tiên.
“Không vui à?” Triệu Húc Hàn cảm thấy tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt có chút sa sút, lòng chợt nghĩ mình lại sai ở đâu rồi?
Rõ ràng mới ban nãy còn nhìn thấy sự ngạc nhiên và vui sướng trong mắt cô mà.
“Đâu có, em vui mà. Bởi vì anh Hàn đến đón cô bạn gái này đi hẹn hò đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhủ thầm, thôi nghĩ nhiều làm gì, người đàn ông này đã sẵn sàng hạ thấp tư thái để học cách trở thành một người bạn trai tốt vì cô, cô dĩ nhiên phải khích lệ anh nhiều mới đúng.
Nói cho cùng thì so với tên đại ma vương lạnh lùng, hung dữ và tàn nhẫn kia, vị công tử nhà giàu này còn dễ chịu hơn nhiều.
Triệu Húc Hàn giữ im lặng, hình như đang tập trung lái xe.
Kỷ Hi Nguyệt thò đầu qua, ranh mãnh hỏi: “Anh Hàn, em là bạn gái của anh đúng không?”
Triệu Húc Hàn lại liếc cô một cái, sau đó ‘ừm’ một tiếng.
“Thật?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhìn Triệu Húc Hàn thì thấy tai anh đã đỏ lên: “Haha, anh Hàn, anh đáng yêu quá đi. Tai anh đỏ cả lên rồi kìa.”
Vừa nói cô vừa đưa tay sờ tai anh.
“Yên nào!” Triệu Húc Hàn nghiêm giọng la lên một tiếng, làm Kỷ Hi Nguyệt giật cả mình rụt tay lại.
“Anh đang lái xe, em muốn chết hả?” Nội tâm của Triệu Húc Hàn lúc này rất bấn loạn, cảm giác rất ngượng ngùng.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo tủi thân nói: “Oh, oh.” Sau đó ngoan ngoãn ngồi yên.
Mới ngọt ngào đó là giờ lại hiện nguyên hình, bạn trai gì đâu mà hung dữ.
Triệu Húc Hàn thấy cô yên lặng, cảm giác lại không được thoải mái. Anh hắng giọng nói: “Lát nữa là một bữa tiệc.”
“Gì cơ?” Kỷ Hi Nguyệt nghe không rõ.
“Bữa tiệc này không phải chỉ có hai người chúng ta.” Triệu Húc Hàn nói lại.
Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt liền trở nên khó coi: “Hóa ra không phải chúng ta hẹn hò à?”
Nỗi thất vọng đó không cần nói cũng tưởng tượng được. Còn tưởng đâu tên này thông suốt rồi, ai dè đâu không phải. Bận gì mà lắm thế, hẹn hò mà còn phải tham gia tiệc tùng.
“Là Cố Cửu và một người bạn của Cố Cửu.” Triệu Húc Hàn vội vàng nói.
“Cố Cửu? Tên đó là bóng đèn à? Sao cứ phải đòi tối nay ăn cơm? Chúng ta khó khăn lắm mới hẹn hò được một lần đấy!” Kỷ Hi Nguyệt liền dẩu môi.
“Có chuyện, liên quan tới em.” Triệu Húc Hàn có chút áy náy, “Nếu em thích hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau này ngày nào chúng ta ra ngoài ăn cơm cũng được.”
Chương 697: Khám bác sĩ tâm lý
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Vậy càng không được, thím Lý sẽ đau lòng lắm. Mà tên Cố Cửu đó có chuyện gì vậy? Còn liên quan cả em?” Cô cũng không vô cớ gây sự nữa.
“Đến rồi em sẽ biết.” Triệu Húc Hàn tăng tốc, chạy đến bên bờ sông Cảng Thành thì có một chiếc du thuyền lớn màu trắng đang đậu ở mép sông.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, bởi vì chiếc du thuyền xinh đẹp này là của Triệu gia, hơn nữa cô còn nhìn thấy bóng dáng của lão Khôi và Vô Cốt đang ở trên đó.
Chiếc xe đến mép sông, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, sau đó có người đến lái chiếc xe đi.
Triệu Húc Hàn vươn tay nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, hai người lên thuyền.
Du thuyền lập tức xuất phát.
Kỷ Hi Nguyệt có chút căng thẳng, cô cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó rất quan trọng, nếu không tại sao phải ra giữa sông mới nói chuyện?
“Cậu chủ, tiểu thư. Cố thiếu và anh Trương đã vào bên trong, bữa tối cũng đã chuẩn bị hoàn tất.” Lão Khôi lập tức bước ra chào đón.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn dắt Kỷ Hi Nguyệt vào bên trong du thuyền.
Bên trong rất rộng rãi, view thì không có gì phải bàn cãi. Trên bàn ăn quả nhiên đã bày biện xong xuôi, còn Cố Cửu thì đang ngồi trò chuyện vui vẻ với một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Vô Cốt đứng một bên, vừa nhìn thấy Triệu Húc Hàn, con ngươi lập tức sáng lên, nhưng vừa liếc sang Kỷ Hi Nguyệt thì đã mang đầy ý thù địch, song rất nhanh đã rũ mắt xuống.
“Hàn thiếu, Tiểu Nguyệt, các cậu mà còn không tới là tôi với anh Trương Hành sắp chết đói rồi đấy.” Cố Cửu lập tức đứng lên, Trương Hành cũng đứng lên, vẻ mặt mang theo nụ cười.
“Xin chào anh Trương Hành.” Triệu Húc Hàn chủ động vươn tay đến bắt tay, hành động này khiến Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt.
Vị Trương Hành này rốt cuộc là ai mà Triệu Húc Hàn lại niềm nở thế nhỉ?
“Tiểu Nguyệt, nào, để tôi giới thiệu một chút.” Cố Cửu cười nói.
“Tiểu Nguyệt, vị này là anh Trương Hành, bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thủ đô.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền chào hỏi, nhưng trong lòng có chút bất an, bác sỹ tâm lý? Lẽ nào đến trị liệu cho cô? Cô bị chấn thương tâm lý thật sao?
Mọi người chào hỏi xong thì cùng nhau ngồi xuống. Sau khi rượu và đồ ăn được mang lên, những người khác đều bị Triệu Húc Hàn đuổi ra ngoài. Trên mặt Vô Cốt có chút nghi ngờ.
Trương Hành nhìn qua khá nho nhã, giống như một vị giáo sư cấp cao có chuyên môn.
“Tiểu Nguyệt, anh Trương Hành được tôi đặc biệt mời từ thủ đô tới. Đây cũng là chuyện mà anh Hàn của cô đã nhờ tôi giúp đỡ.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, trên mặt Triệu Húc Hàn có chút nghiêm trọng, gật đầu với cô.
“Anh Trương Hành là bác sĩ tâm lý, lẽ nào em thật sự bị chấn thương tâm lý? Nhưng em cảm thấy bản thân mình bình thường mà.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
“Em có chuyện.” Triệu Húc Hàn khó khăn nói ra ba chữ, trong lòng có chút đau đớn, vì bệnh của cô do anh mà ra.
Kỷ Hi Nguyệt có chút hoang mang: “Em, em thì có chuyện gì? Em thấy mình bình thường mà.”
“Kỷ tiểu thư không cần phải hoảng sợ, theo mô tả của họ thì có lẽ cô đang mắc chứng mất trí nhớ, thành ra cô không nhớ nên mới cảm thấy mình không bị bệnh.” Trương Hành cười nói.
“Mất trí nhớ?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, cô mất trí nhớ lúc nào? Phải rồi, lẽ nào là đêm hôm đó? Cái đêm mà cô ngủ quên trên giường của Triệu Húc Hàn?
Bởi vì cô nhớ rõ ràng lúc đó Triệu Húc Hàn đã hôn cô, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại thì không biết có chuyện gì xảy ra. Lẽ nào giữa chừng đã xảy ra chuyện gì mà cô không nhớ?
“Anh Hàn, là, là đêm đó đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, “Em, em đã xảy ra chuyện gì vậy? Em chỉ nhớ anh hôn em, còn chuyện sau đó thì em không biết. Ngày hôm sau tỉnh lại không phải anh nói em mệt quá nên ngủ quên sao?”
Chương 698: Chủ đề ngượng ngùng (I)
Cố Cửu có chút ngượng ngùng, Triệu Húc Hàn cũng rất xấu hổ, chỉ có Trương Hành là vẫn giữ bình tĩnh.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đêm đó em, sau đó em, sau đó…” Triệu Húc Hàn không biết nói thế nào.
“Em thế nào? Em làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, có chuyện gì mà không thể nói được? Lẽ nào cô phản kháng mạnh quá hay gì?
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã trở nên khó coi, Cố Cửu cũng thở dài.
Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng nói: “Nói nhanh đi chứ. Có chuyện gì không thể nói đâu, không phải anh đang giúp em điều trị sao? Em đã phối hợp như vậy rồi mà anh còn ậm ừ nữa! Không muốn điều trị cho em đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nổi quạu làm ba người đàn ông mất cả hồn, nhưng thực tế là Kỷ Hi Nguyệt đang sợ hãi chính mình. Cô không ngờ sau khi được trọng sinh cô lại mắc chứng bệnh mất trí nhớ đáng sợ này.
Bây giờ đã có chuyên gia đến, cô đương nhiên phải tích cực phối hợp trị liệu. Cô không muốn sau khi trọng sinh lại bị mắc bệnh thần kinh đâu.
“Anh Triệu, anh nói cụ thể vấn đề đi. Theo tôi thấy thì năng lực chịu đựng của Kỷ tiểu thư hình như còn mạnh hơn các anh nhiều. Nếu bản thân cô ấy có thể chịu đựng, như vậy rất có ích cho việc trị liệu.” Trương Hành nói.
Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy, xong lại nhìn Cố Cửu, rồi lại quay sang nhìn vào đôi mắt đang thiết tha của Kỷ Hi Nguyệt, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Tiểu Nguyệt, em nhớ đêm đó anh hôn em đúng không?” Triệu Húc Hàn chầm chậm lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng vây. Nhưng những chuyện sau thì em không nhớ, mãi cho đến ngày hôm sau. Nếu giữa chừng không phải em ngủ quên, vậy em đã làm gì?’
Kỷ Hi Nguyệt cứ nghĩ đến lại cảm thấy kinh hãi, lẽ nào cô mắc chứng mộng du? Vậy thì sau này đêm đến cô làm gì cũng rất đáng sợ.
“Em không ngủ quên, em, chỉ là em bị mất trí nhớ thôi.” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt sâu lắng và xót thương, khiến Kỷ Hi Nguyệt rất bất ổn.
“Vậy, vậy em đã làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt rất sợ, đừng nói nửa đêm cô lên cơn thần kinh đấy chứ?
Triệu Húc Hàn bối rối nhìn cô: “Em, em trở nên sợ hãi, toàn thân phát run, sợ sự đụng chạm của anh, sau đó có chút mê sảng.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó nhìn thẳng vào khuôn mặt nghiêm túc của anh: “Vậy thôi à?”
Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt của cô như kiểu ‘có chút chuyện cỏn con vậy thôi sao?’, trong lòng anh cũng không biết đang có tư vị gì.
“Em duy trì trạng thái đó tầm khoảng một tiếng, sau đó mệt quá mà thiếp đi.” Triệu Húc Hàn nói thêm một câu.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Tức là sau khi anh hôn em, em đột nhiên trở nên sợ hãi, toàn thân phát run, rồi sợ anh gần cả tiếng đồng hồ?”
Triệu Húc Hàn cứ cảm thấy lời mô tả của anh rất kỳ quặc, nhưng vẫn gật đầu.
“Hô!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Làm em sợ muốn chết. Còn tưởng là em đã làm gì ấy chứ. Ví dụ như cầm dao chém người hay nhảy thoát y, hoạc là cưỡng bức anh chẳng hạn, vậy mới đáng sợ.”
Khóe miệng của ba người đàn ông khẽ run rẩy, đầu đầy gạch đen. Làm gì có người phụ nữ nào như cô? Rõ ràng là có bệnh những vẫn không ngần ngại tiếp nhận.
“Kỷ tiểu thư, vậy ý của cô là cô không bài xích nụ hôn của anh Triệu?” Trương Hành chau mày nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, sau đó lắc đầu: “Không bài xích, tôi vẫn hôn anh ấy mà.”
Mặt Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên, con mẹ nó tình huống gì đây.
Cố Cửu vội nói: “Tiểu Nguyệt, cô không ghét cậu ấy hôn cô, vậy tại sao cô lại mất đi nhận thức?”
“Sao tôi biết được? Tôi cũng đâu có muốn. Tôi còn cảm thấy kỳ lạ nữa đấy. Sáng hôm sau thức dậy bình thường, tôi còn nghĩ anh Hàn có phải là đàn ông không, tại sao không hề chạm vào tôi, hay tại tôi không có sức hấp dẫn? Body không đẹp?” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sầu não.
Chương 699: Chủ đề ngượng ngùng (II )
“Khụ khụ khụ!” Ba người đàn ông đồng thanh ho khan, mặt mũi đều đỏ cả lên.
Triệu Húc Hàn còn đỏ rực cả cổ, đáy lòng như đang gợn sóng. Thì ra là cô thích anh chạm vào người cô. Nghĩ đến chuyện này, thân thể của anh lại bắt đầu nóng lên.
Trong lòng Cố Cửu vô cùng chua chát, cảm giác ghanh tỵ, tại sao anh ấy không có một cô bạn gái đáng yêu vậy nhỉ?
“Tiểu Nguyệt, em, em đừng nói linh tinh.” Triệu Húc Hàn thực sự không thể ngăn cản được lời nói chủ động và nhiệt tình của Kỷ Hi Nguyệt như vừa rồi, hại anh cứ miên man tưởng tượng trong đầu.
“Ủa!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó gãi gãi đầu, “Oh, thì không phải nói sự thật người khác có thể hiểu được bệnh tình của mình sao? Nhưng tại sao em lại mất trí nhớ nhỉ? Không thể nào.”
Trương Hành cũng chau mày nhìn cô: “Kỷ tiểu thư, có phải sâu trong nội tâm của cô rất sợ anh Triệu không? Anh ấy từng dùng sức mạnh để cưỡng ép cô đúng không?”
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức tái đi, Cố Cửu cũng nhìn anh với đôi mắt căm phẫn.
Đúng là mặt người dạ thú! Phải chi lúc đấy có anh ấy ở đó là tốt rồi, có thể ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thì bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã là bạn gái của anh ấy.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, trong đầu cố nhớ về cái đêm trước khi trọng sinh.
Đúng là trước khi xảy ra đêm đó, cô không hề sợ Triệu Húc Hàn. Bởi vì cô rất hay chửi anh, chống đối anh. Bởi vì cô thích Triệu Vân Sâm nên bản thân rất hèn hạ, với Triệu Húc Hàn chỉ có thù hằn, nhưng không phải sợ sệt.
Nhưng đêm đó Triệu Húc Hàn hệt như một con thú hoang xé nát cô ra, sau đó nhốt cô vào căn phòng tối tăm, đoạn ký ức đó khiến nội tâm của cô vô cùng kinh hãi.
Nhưng bây giờ cô đã trọng sinh rồi, lý ra phải không còn cảm giác sợ hãi đó mới đúng, bởi vì cô biết Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt, còn cô cũng muốn ở bên anh để báo đáp ân tình.
Ba người đàn ông thấy Kỷ Hi Nguyệt đang vắt óc suy nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên trắng bệch, có lẽ vấn đề này là nỗi đau thầm kín của cô.
“Kỷ tiểu thư?” Trương Hành gọi một tiếng.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt liền ngẩng đầu lên, sau đó có chút lúng túng nhìn Triệu Húc Hàn, “Sợ, tôi, tôi hơi sợ anh Hàn. Nhưng bây giờ anh Hàn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi không còn thấy sợ anh ấy nữa.”
Triệu Húc Hàn rất căng thẳng, đặc biệt là lúc cô nhìn anh. Anh thật sự sợ hãi khi nhìn thấy cô hoảng sợ, ánh mắt giống hệt như đang nhìn thấy ma quỷ.
“Sâu trong nội tâm của cô có phải rất bài xích sự đụng chạm của anh ấy không?” Trương Hành lại hỏi.
“Không, không phải. Chỉ là đêm đó, đêm đó, tôi, tôi…” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hiểu rất rõ, mọi thứ đều đã qua, cô cũng đã trọng sinh, vậy thì hà cớ còn phải sợ hãi?
Nhưng không biết tại sao vừa nghĩ đến đêm đó, trong đầu cô lại hiện về đoạn ký ức của kiếp trước.
Cho dù cô nói bản thân không sợ, nhưng sắc mặt tái nhợt và khóe môi run cầm cập đã làm cho ba người đàn ông nhận ra chuyện đêm đó đã đả kích rất lớn đến cô, dường như còn phá hủy đi ý chí của cô, khiến cô không thể kiểm soát được bản thân.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nghĩ về cái đêm mà cô được tái sinh, khi tỉnh dậy thì cảnh tượng đau đớn nhất đã qua, cho nên kiếp này cô đâu phải tự mình trải qua sự thô bạo đó của Triệu Húc Hàn.
Lẽ nào vì kiếp trước quá kinh khủng, nên ngay cả thời điểm trọng sinh cũng không làm cô mất đi đoạn ký ức đau khổ đó?
Nhưng cho dù trọng sinh xong có trải qua đau đớn hay không thì cảnh tượng đêm đó ở kiếp trước vẫn in hằn trong trí nhớ của cô.
Chỉ là cô đã biết Triệu Húc Hàn vẫn luôn đối xử tốt với cô, là do bản thân cô ngu ngốc tìm đường chết nên mới xảy ra chuyện đêm đó. Thật ra lỗi lầm cũng không phải ở Triệu Húc Hàn. Gặp ai mà chẳng nổi giận chứ?
Với lại ba năm qua cô mắng chửi anh như vậy, lời nói khó nghe thâm độc nào cô cũng từng nói ra, cho nên sau khi trọng sinh cô đã tha thứ cho anh.
Mọi thứ đều là do cô tự tạo nghiệp mà ra.
Chương 700: Chủ đề ngượng ngùng (III)
Bây giờ xem ra, cho dù cô có tha thứ cho anh về đêm hôm đó, nhưng thân thể của cô vẫn rất thành thật, vẫn biểu lộ sự sợ hãi sâu sắc về đêm hôm đó. Về điểm này ngay cả cô cũng không thể hiểu được, cho nên mới xảy chuyện mất trí nhớ vào đêm hôm trước.
Trương Hành thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt càng lúc càng khó coi, vội nói: “Kỷ tiểu thư, nếu cô không nhớ được thì đừng cố nhớ nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không, không phải đâu. Tôi, tôi biết bản thân đã tha thứ cho anh Hàn, là tôi không tốt, nhưng tôi không biết tại sao rõ ràng mình đã không còn sợ sự đụng chạm của anh Hàn nữa mà phản ứng bản năng của thân thể vẫn bài xích anh ấy?”
Trương Hành lập tức gật đầu: “Kỷ tiểu thư, tình huống này của cô là kiểu phản ứng theo bản năng của các cơ quan trong cơ thể, đó là một loại chấn thương tâm lý nhằm trốn chạy.”
“Vậy có thể chữa khỏi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chuyện này, chắc chắn có thể chữa khỏi, nhưng tình huống này hoàn toàn phải dựa vào bản thân của cô để tự chữa trị cho chính mình, bác sĩ như tôi chỉ e là có giúp cũng không được. Với lại, cô còn là bệnh nhân đặc biệt nhất mà tôi đã từng gặp. Cô vô cùng hiểu rõ bản thân mình, điểm này rất tốt.” Trương Hành cười khổ.
“Tự điều trị? Làm sao chữa khỏi?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.
“Cố gắng thử nhiều cách đi, biết đâu một ngày nào đó sẽ ổn thôi. Chuyện này cũng khó nói lắm, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên anh Triệu và Cố thiếu cứ yên tâm đi.” Trương Hành nói.
Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó Cố Cửu quay sang nói với Triệu Húc Hàn: “Hàn thiếu, sau này cậu nhớ để ý đấy, đừng làm Tiểu Nguyệt sợ hãi nữa. Đàn ông lớn tướng thế rồi mà còn làm ra mấy chuyện không bằng cầm thú.”
Cố Cửu đầy một bụng tức, một người phụ nữ sắc nước hương trời như vậy mà nỡ lòng nào người đàn ông này thô bạo được?
“Không phải thế đâu. Chuyện này không liên quan đến anh Hàn, là tại tôi không tốt, đã chọc anh ấy tức giận đến như vậy. Đổi lại là tôi chắc tôi cũng hận không bóp chết tôi cho xong!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng bào chữa cho Triệu Húc Hàn.
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó diễn tả, chỉ là ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt mang đầy sự áy náy và tự trách, còn có sự chiều chuộng vô bờ. Người phụ nữ này khiến anh quá đau lòng.
“Kỷ tiểu thư, cô thật sự rất đặc biệt. Hầu hết những người phụ nữ trải qua chuyện này đều căm hận người đàn ông đó đến chết, nhưng không ngờ cô lại rộng lượng như vậy.” Trương Hành nói.
“Không phải rộng lượng đâu. Tôi, chỉ là tôi cảm thấy trước đây mình quá ngang ngược và bất chấp đúng sai, hơn nữa nếu không có đêm đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết quay đầu lại, mãi miết làm người phụ nữ ngu xuẩn chạy theo Triệu Vân Sâm.”
Kỷ Hi Nguyệt rất cảm thán. Dĩ nhiên là kiếp trước cô vẫn cứ thế bám theo Triệu Vân Sâm, hậu quả cũng rất thê thảm, còn làm hại đến những người quan tâm đến cô.
Kiếp này được trọng sinh, cô rất cảm tạ ông trời đã cho cô cơ hội này, để cô có thể báo đáp những người mà kiếp trước từng đối xử tốt với cô. Thế nên làm sao cô lại đi trách cứ, oán hận Triệu Húc Hàn được?
Mặc dù trong chuyện này người đàn ông không xứng được tha thứ, nhưng tình huống của Kỷ Hi Nguyệt quá mức đặc biệt, vì Triệu Húc Hàn lúc đó quá tức giận nên mới bị đánh mất lý trí.
Cho nên cô tin ông trời cho cô cơ hội này không phải để cô tìm Triệu Húc Hàn báo thù, mà là muốn cô đối xử với Triệu Húc Hàn tốt hơn.
Kỷ Hi Nguyệt quay sang nhìn Triệu Húc Hàn, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn anh, anh Hàn. Em biết anh luôn đối xử với em rất tốt. Trước đây em không biết quý trọng, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, em chỉ muốn được ở bên cạnh anh. Thế nên chuyện đêm đó em không trách anh đâu, anh đừng áy náy nữa nhé.”
Trong lòng Triệu Húc Hàn rất cảm động, từ tận đáy lòng có chút chua xót, không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình thế nào, anh chỉ có thể vươn tay xoa xoa đầu cô.