Chương 9:
Hàn Nhậm Bân ngốc luôn rồi, sau khi xác định chính mình không lý giải sai ý của Phó Tư Nghiên, gỡ khẩu trang xuống đặt cánh tay lên trên vai anh, “Tư Nghiên, đây chính là vợ của cậu, cô ấy chủ động thêm WeChat của tôi mời tôi giúp đỡ, tôi từ chối không tốt lắm đâu, cho dù muốn cự tuyệt cậu cũng phải cho tôi mộ cái lý do a, nếu không về sau tôi đến nhà cậu chạm mặt chị dâu sẽ rất ngại ngùng a.”
“Không có lý do gì, làm theo là được.”
Hàn Nhậm Bân nhìn vẻ mặt của anh, đoán được đại khái là anh đang tức giận với Nguyễn Hân, bên môi gợi lên một chút ý cười hứng thú, “Không phải là chị dâu có việc tìm tôi giúp đỡ mà không tìm cậu, cậu ghen tị chứ.”
Phó Tư Nghiên nhấp môi không nói chuyện, tầm mắt không chút để ý đảo qua màn hình di động đã tối đen.
Hàn Nhậm Bân buồn cười nói: “Một người đàn ông lớn như vậy, vì chút chuyện như này, loại việc nhỏ như vậy, chị dâu trực tiếp tìm tôi liền giải quyết được rồi, cậu mỗi ngày bận rộn như vậy, chị dâu phỏng chừng cũng là sợ quấy rầy cậu nên mới không nói với cậu đi.”
Anh ta ngoài miệng nói lời khuyên giải, quay đầu liền đem việc này chê cười gửi vào trong nhóm, cũng không mời Phó Tư Nghiên rời nhóm nhỏ, bình tĩnh công khai gửi cho anh em trong nhóm đọc.
Phó Tư Nghiên nhìn đến tin nhắn trong nhóm, mặt âm trầm.
“Hàn Nhậm Bân.”
Hàn Nhậm Bân đối với ánh mắt cảnh cáo của Phó Tư Nghiên, giật mình một cái, giơ di động nói: “Bây giờ tôi liền gửi tin nhắn từ chối chị dâu, nói với cô ấy tôi không tiếp nhận tạp chí của cô ấy.”
Phó Tư Nghiên yên lặng nhìn anh ta, anh ta cúi đầu mắt nhìn giao diện nói chuyện phiếm cùng Nguyễn Hân, tuy rằng anh ta ngày thường cự tuyệt không ít lời mời, nhưng đó đều là những người có chút râu ria, nghĩ đến đối phương là vợ của Phó Tư Nghiên, liền không biết phải từ chối như thế nào, anh ta hạ mi mắt, khó xử nói: “Tư Nghiên, tôi thật sự không mở miệng được, nếu không cậu qua nhắn.”
Anh ta đem điện thoại đưa cho Phó Tư Nghiên.
Phó Tư Nghiên nhận lấy điện thoại, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đánh mấy chữ.
【 Chị dâu, xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh. 】
Nguyễn Hân từ khi gửi xong tin nhắn mời Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí thì vẫn luôn để ý điện thoại, cơm cũng chưa ăn được hai miếng, Hàn Nhậm Bân bên kia chậm chạp không trả lời tin nhắn, cô cảm thấy việc này hơn phân nửa là hỏng rồi.
“Ai, cậu đừng nhìn điện thoại, trước tiên cứ ăn đi, nếu bên kia trả lời sẽ có chuông nhắc cậu.”
Đôi tay Nguyễn Hân đặt điện thoại về phía sau ghế ngồi, uể oải ỉu xìu nói: “Đợi lát nữa ăn, bây giờ nuốt không trôi.”
“Không phải còn chưa trả lời sao? Cậu có muốn gửi lại tin nhắn lần nữa hay không.”
Nguyễn Hân mím môi, lời nên nói đã đều nói, đối phương không trả lời tin nhắn thật rõ ràng chính là đối với việc này một chút hứng thú cũng không có, lại không biết phải từ chối như thế nào, hoặc là còn đang do dự, bây giờ vội vàng hỏi lại khả năng sẽ làm cho đối phương phản cảm.
Trong đầu Nguyễn Hân bắt đầu tự hỏi đợi lát nữa nhận được tin nhắn từ chối của Hàn Nhậm Bân, phải nói thế nào mới thuyết phục được anh ta thay đổi tâm ý.
Phía trên giao diện nhắn tin đột nhiên hiện lên đối phương đang gõ tin nhắn, Nguyễn Hân nháy mắt ngồi ngay ngắn, Hạ Y Đồng nhìn phản ứng của cô liền biết là Hàn Nhậm Bân trả lời tin nhắn, buông chiếc đũa đi đến bên chỗ cô cùng nhau nhìn.
Đầu hai người đều cắm vào trước một cái màn hình điện thoại, nín thở chờ đợi.
Ba giây sau, Hàn Nhậm Bân đã gửi lại tin nhắn.
【 Chị dâu, xin lỗi, tôi rất bận, không rảnh. 】
Lạnh nhạt hòa trong hỗn loạn vô tình, Nguyễn Hân cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc trước mặt ập đến, lý do cự tuyệt này đều lười nghĩ đến mức trả lời cho có lệ, cách nói chuyện phiếm cực tiết kiệm từ ngữ này, cực kỳ giống vị chồng kia nhà cô ba cây gậy đánh cũng không ra một chữ.
Nếu không phải câu từ chối này cho thêm chữ chị dâu ở phía trước, cô lại phải hoài nghi người gửi tin nhắn này cho cô chính là Phó Tư Nghiên.
Quả nhiên là người phân theo nhóm, bạn bè của Phó Tư Nghiên cũng giống như Phó Tư Nghiên cao lãnh khó gần.
Hạ Y Đồng thấy cô nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại đến phát ngốcc, cho rằng cô là bị Hàn Nhậm Bân từ chối đến mức bị kích thích rồi, duỗi tay ở trước mắt cô quơ quơ.
“Uy, không có việc gì chứ.”
Hạ Y Đồng ừ một tiếng, nói: “Không có việc gì.”
Hạ Y Đồng an ủi nói: “Lấy thân phận của Hàn Nhậm Bân mà nói, muốn mời anh ta chụp ảnh tạp chí ít nhất cũng phải hẹn trước hơn nửa năm, huống chi bây giờ anh ta còn đang ở trạng thái đình công, cậu đột ngột như vậy nói muốn anh ta chụp ảnh tạp chí anh ta không đáp ứng cũng là chuyện bình thường, nếu không cậu bàn bạc lại với anh ta một chút, cuối cùng thì anh ta vẫn gọi cậu một tiếng chị dâu, về sau ngày lễ ngày tết vẫn còn phải nhìn mặt nhau, anh ta không thể đem mọi việc làm đến tuyệt tình như vậy chứ.”
Nguyễn Hân: “Cậu nhìn ngữ khí như này là còn đường để bàn bạc lại không?”
Ngắn ngủn một câu này, trừ bỏ cái xưng hô khách khí chị dâu kia, còn lại mỗi một từ đều tràn ngập sự không kiên nhẫn, không hề có chút nhân tình nào đáng nói.
Nguyễn Hân càng nhìn tin nhắn này càng cảm thấy ngữ khí nói chuyện của Hàn Nhậm Bân cùng với Phó Tư Nghiên quá giống nhau, đều là một câu đem ngàn lời giết chết.
“Cho nên là cậu định từ bỏ mời Hàn Nhậm Bân sao?”
“Từ bỏ?” Nguyễn Hân cúi đầu cắn ống hút hút một ngụm nước trái cây, “Không có khả năng, với thái độ này của Hàn Nhậm Bân, mình phải thu phục anh ta có được không.”
“Bây giờ cậu định làm như thế nào?”
Nguyễn Hân vén tóc, lại lần nữa lấy ra di động, dương môi cười, “Tìm Phó Tư Nghiên giúp đỡ, anh ta không cho mình mặt mũi, cũng không thể không cho Phó Tư Nghiên mặt mũi đi.” Hơn nữa cô tin tưởng, chỉ cần thu phục được Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên sẽ có rất nhiều cách thu phục Hàn Nhậm Bân.
Hạ Y Đồng: “……” Nói hay cho một cặp vợ chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau đây sao?
Nguyễn Hân lướt xuống ảnh đại diện của Phó Tư Nghiên, điện thoại hiện lên bảy giờ hai mươi ba phút, Phó Tư Nghiên gửi tin nhắn cho cô hỏi cô mấy giờ về nhà.
Mắt cô khẽ nâng lên, nhìn thời gian ở trên cùng của điện thoại.
Bây giờ là bảu giờ năm mươi chín, cách xa ba mươi sáu phút trả lời tin nhắn, cũng không tính là quá muộn đi.
Nguyễn Hân ấn điền tin nhắn vào trong khung, dùng thời gian hai mươi giây tự hỏi tự biên tập lại thành một tin nhắn gửi qua.
【 Vừa nãy cùng với bạn ăn cơm, không có tiện dùng điện thoại, không thấy được tin nhắn của anh, khoảng hai mươi phút sau tôi sẽ về đến nhà, anh đang ở nhà sao? 】
Tin nhắn này vừa gửi đi giống như đá chìm xuống đấy biển mãi không có hồi đáp.
Nguyễn Hân đợi mười mấy phút, lại gửi qua đó thêm hai dấu hỏi chấm.
Một lát sau, Phó Tư Nghiên mởi trả lời.
【 Không ở. 】
Nguyễn Hân: 【 Khi nào về nhà? 】
Phó Tư Nghiên: 【 Bận, đêm nay không trở về nhà. 】
Nguyễn Hân: “……”
Đêm nay anh không trở về nhà?
Vậy anh gửi tin nhắn kia cho cô hỏi cô mấy giờ về nhà để làm cái gì?
Mấu chốt là anh không trở về nhà cô biết phải lấy lòng anh như thế nào, bảo anh giúp chính mình đi thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp ảnh tạp chí.
Dưới tình huống bình thường, khi anh nói bận, Nguyễn Hân đều tự giác giữ gìn bình yên không quấy rầy anh, nhưng nghĩ đến hội nghị thường kỳ thứ hai tuần sau liền phải đem nhân vật trang bìa xác định được, Nguyễn Hân suy nghĩ một lát, tiếp tục gửi tin nhắn cho anh.
【 Làm việc cũng pgair chú ý giữ gìn thân thể a, suốt đêm tăng ca đối với thân thể không tốt, vẫn là nên đừng làm việc suốt cả đêm, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu công việc thật sự gấp gáp, phải xử lý trong hôm nay, đợi lát nữa tôi tôi mua cơm đóng gói mang qua công ty cho anh, bên cạnh chỗ này có một tiệm cơm canh xương hầm ngao không tồi. 】
Phó Tư Nghiên: 【 Không cần, tôi không ở công ty. 】
Nguyễn Hân: 【 Anh ở đâu? 】
Phó Tư Nghiên: 【 Bận, không nói chuyện. 】
Lời nói lại bị Phó Tư Nghiên giết chết.
Nguyễn Hân nhìn chằm chằm tin nhắn của Phó Tư Nghiên, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ném điện thoại đi.
Cô quan tâm săn sóc cùng anh nói chuyện phiếm như vậy, thế mà anh lại bày ra bộ dáng không kiên nhẫn thế.
Đây còn là con người sao?
Hạ Y Đồng an ủi nói: “Dù sao cậu cũng không phải thật lòng quan tâm anh ta, nói không chừng chính là do cậu đột nhiên thay đổi thái độ làm cho anh ta cảm thấy không khỏe, thẹn thùng, không biết trả lời cậu như thế nào nên mới phải tìm cái cớ.”
Nguyễn Hân nói: “Lấy tính cách của Phó Tư Nghiên, nếu anh ta không muốn trở về thì liền trực tiếp không trở về, căn bản sẽ không cần phải kiếm cớ gì.”
“Vậy có thể là anh ta đang rất bận thật đi, cuối cùng vẫn là phải quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nào có thời gian rảnh rỗi cùng cậu diễn tiết mục hư tình giả ý này chứ.”
Tuy lời nói là như thế, nhưng Nguyễn Hân vẫn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Quan hệ của cô cùng Phó Tư Nghiên vẫn luôn không mặn không nhạt, vẫn duy trì khoảng cách xa lạ giữa mối quan hệ này, sau khi kết hôn Phó Tư Nghiên cũng mấy lần không về nhà, nhưng đó đều là khi anh ra ngoài công tác, không có cách nào trở về nhà, khi quay trở lại Nam Thành, trước giờ đều không xuất hiện tình huống qua đêm ở ngoài không về nhà.
Lúc trước có một lần anh ở công ty tăng ca đến đã khuya, rạng sáng bốn giờ mới về đến nhà, nghỉ ngơi hơn một giờ liền tiếp tục lên chuyến bay bay ra nước ngoài.
Vạn Kỳ gửi đến lịch trình gần đây của anh cũng không có sắp xếp ra nước ngoài công tác, như thế nào đến thời gian về nhà cũng không chừa ra.
Hơn nữa trước kia có một thời gian lịch trình công tác của anh, Vạn Kỳ đều sẽ nói cho cô, bây giờ người ta không có ở công ty, đối với sự quan tâm của cô cực kỳ lạnh nhạt thậm chí còn có một tia phiền chán, ở bên phía Vạn Kỳ cũng không có động tĩnh gì, Nguyễn Hân mơ hồ ngửi được mùi mình đang đội nón xanh.
Cô ngẩng đầu, biểu tình cực kỳ nghiêm túc, “Cậu nói xem, có phải anh ta vượt quá giới hạn rồi hay không?”
Hạ Y Đồng: “……”
Nguyễn Hân híp nửa con mắt, nghĩ lại bắt đầu từ ngày hôm qua Phó Tư Nghiên từ nhà cũ trở về liền không đúng lắm, đối với cô cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, nhìn thế nào cũng thấy bị dáng muốn cãi nhau, nếu không phải cô tính tình tốt, không cùng với anh so đo, khả năng tối hôm qua đã náo loạn lên rồi.
Nghe nói một khi đàn ông ở bên ngoài có phụ nữ, thái độ đối với phụ nữ trong nhà sẽ càng ngày càng lãnh đạm, tình huống của Phó Tư Nghiên hoàn toàn phù hợp, hơn nữa ngày hôm qua bọn họ nói chuyện sinh con, lão gia tử nói tranh thủ sang năm bế chắt trai về cho ông, Phó Tư Nghiên còn phụ họa, khi cô bày tỏ bản thân sau này sẽ không sinh con, cũng không thấy có vấn đề gì để năm sau cho lão gia tử một chắt trai.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy, đây là Phó Tư Nghiên ở bên ngoài có người khác, anh đi tìm người phụ nữ khác để sinh con.
Hạ Y Đồng nhìn biểu tình của cô không giống như là đang nói đùa, cũng thu hồi lại thái độ cà lơ phất phơ, nâng mắt nói: “Chắc là không thể nào đâu, thoạt nhìn anh ta không giống loại người sẽ đi vượt quá giới hạn.”
Nguyễn Hân hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trầm xuống, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần, “Ngụy quân tử mặt người dạ thú có rất nhiều, đàn ông có vượt qua giới hạn hay không, cũng không phải chỉ nhìn vẻ bên ngoài mà biết được.”
Nếu là chỉ nhìn vẻ bên ngoài, ai có thể nghĩ đến người ba thoạt nhìn thực có trách nghiệm với gia đình của cô, ở bên ngoài còn nuôi thêm một người đàn bà khác, vì người đàn bà ở bên ngoài đó, làm cho cả gia đình vốn dĩ hài hòa mỹ mãn sụp đổ.
Hạ Y Đồng biết cô chịu ảnh hưởng của ba, cho nên cô đối với chuyện vượt giới hạn này đều rất mẫn cảm, đề nghị nói: “Nếu không cậu hỏi lại xem anh ta đi đâu đi?”
Nguyễn Hân ừ một tiếng, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn đi.
Chẳng qua là không có gửi cho Phó Tư Nghiên, mà trực tiếp gửi cho Vạn Kỳ.
Vạn Kỳ giống như một người máy 24 giờ đợi mệnh lệnh, giường như trả lời trong giây lát.
【 Phó tổng và Hàn Nhậm Bân cùng đi đến hội sở Anh Quan rồi. 】
Nguyễn Hân nhìn đến tin nhắn Vạn Kỳ gửi tới, ánh mắt sáng lên.
Phó Tư Nghiên đang ở hội sở Anh Quan, cùng với Hàn Nhậm Bân!!!
Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Cô vốn còn đang lo lắng Hàn Nhậm Bân ở nước ngoài, mời anh ta giúp đỡ cũng không quá thuận tiện, không nghĩ tới là người lại đang ở trong nước, thật là đạp mòn giày sắt không tìm được.
Cô kéo túi Hạ Y Đồng, xuân phong đắc ý nói: “Mình thanh toán, cậu từ từ ăn, mình đi trước.”
Hạ Y Đồng sửng sốt, hỏi: “Cậu đi đâu? Bắt gian sao?”
Nguyễn Hân vén tóc, cười ma mị, “Đi hội sở Anh Quan, làm quen một chút các anh em tốt của chồng mình, thuận tiện xem anh ta ở bên ngoài có làm xằng làm bậy hay không.”
Hạ Y Đồng: “……”
Cho nên chồng có vượt quá giới hạn hay không không quan trọng, làm quen anh em của chồng quan trọng ?
Chương 10
Từ quán lẩu đi ra, trên người cô ám toàn mùi lẩu, Nguyễn Hân trực tiếp đi đến cửa hàng thời trang mà cô thường đến, chọn một chiếc váy dài màu trắng, lại khoác thêm một chiếc áo gió màu đỏ hồng, chụp ảnh trước gương thay đồ, những chỗ khác thì rất vừa vặn, chỉ có eo hơi rộng.
Người quản lý cửa hàng cầm thước đi tới, “Cái váy này đã là cỡ nhỏ nhất rồi, cô Nguyễn, có phải gần đây cô lại gầy đi rồi không? Vòng eo của cô thật sự rất nhỏ khiến người ta ghen tị, chỗ eo này có cần phải sửa cho nhỏ lại một chút không ạ?”
Cô nghiêng người, chuẩn bị đo vòng eo của Nguyễn Hân, thì Nguyễn Hân đưa cho cô một tấm thẻ, nói: “Không cần sửa, hai cái này tôi sẽ mặc luôn, cô cho bộ quần áo tôi mặc lúc đầu vào túi đi, quẹt thẻ”
Quản lý cửa hàng nhận lấy thẻ, cười với cô, “Tối nay đi hẹn hò sao?”
“Có thể coi là vậy, gặp mấy người bạn, cứ để quần áo ở đây đi trước, ngày mai tôi đến lấy.”
Bước ra khỏi trung tâm thương mại, trên đường có đèn neon đủ màu rực rỡ, tiếng còi xe vang lên, ở đây là trung tâm thành phố, khu vực phồn hoa, đường xá tương đối đông đúc, gió đêm se se lạnh, Nguyễn Hân quấn chặt áo khoác, đứng ở ven đường đợi mười phút, mới nhìn thấy tài xế của gia đình lái chiếc ferrari tới.
Tài xế xuống xe, mở cửa xe cho Nguyễn Hân, lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi cô, tôi đến muộn.”
Nguyễn Hân ngồi vào trong, nói: “Không sao, đường cũng khá tắc, đi thôi, tới quán rượu Anh Quan.”
Quán rượu Anh Quan cách đây không xa lắm, nhưng do tắc đường, nên hơn nửa giờ xe mới đến quán rượu Anh Quan.
Vừa đến đây cô đã thấy Vạn Kỳ đứng đợi ở lối vào hội quán, vừa rồi Nguyễn Hân chỉ hỏi anh ta địa chỉ, cũng không bảo rằng cô sẽ đến, nhưng nhìn như nàythif chắc là đã đoán được rồi.
Vạn Kỳ biết xe của cô, sải bước đến chào hỏi, “Phu nhân”
Nguyễn Hân ừm một tiếng, bình tĩnh hỏi: “Phó Tư Nghiên đang nói chuyện gì vậy, tôi có tiện đi lên không?”
Vạn Kỳ nói: “Tần tổng hẹn Phó tổng ra ngoài ôn lại chuyện xưa, đều là những người bạn có quan hệ cá nhân rất tốt, lúc trước vào lúc cô và Phó tổng kết hôn cũng đã gặp họ rồi, mấy người họ biết cô muốn tới đây, đều rất vui vẻ”.
Những người gặp trong đám cưới chắn là những người trong [Nhóm hỗ trợ tình yêu đích thực].
Biết cô sắp đến, nên rất vui?
Nghĩ đến sự nhiệt tình của những người trong nhóm, vốn dĩ đặt ra một lý do chính đáng là đến xem Phó Tư Nghiên trong hội quán có làm loạn hay không thì giờ Nguyễn Hân đội nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, không dám đi lên nữa.
Nếu như họ có hỏi sao cô có thể không đồng ý thêm bạn tốt trên WeChat với họ được chứ?
Thang máy chuyên dụng từ từ di chuyển lên tầng cao nhất, Vạn Kỳ đứng bên cạnh cô, hiển nhiên, bây giờ hối hận cũng đã quá muộn, hơn nữa cô cũng muốn nhờ Hàn Nhậm Bân giúp đỡ, người được chọn chụp tạp chí sẽ được quyết định vào thứ hai tuần sau. Thời gian gấp gáp, đi qua ngôi làng này sẽ không gặp cửa hàng nào nữa (ý là: bỏ qua cơ hội này chắc chắn sẽ không có cơ hội nào nữa).
Nguyễn Hân hít một hơi thật sâu, uốn cong khóe mắt, điều chỉnh nụ cười trên mặt.
Cả tầng cao nhất chỉ có duy nhất một phòng được bao trọn, hội quán này do Tần Cảnh Diệu mở ra, tầng trên cùng là khu vực thuộc quyền riêng tư của anh ta, không cho người ngoài vào, khách bình thường cũng không thể đến, thậm chí phòng còn không đóng cửa.
Vạn Kỳ dẫn cô trực tiếp đi vào. Ở chính giữa phòng được trang trí tinh xảo, đặt ở đó là một bàn mạt chược, mọi người đều đang vây quanh chiếc bàn đó … đánh mạt chược, Nguyễn Hân đi vào thì nghe thấy cảnh tượng vô cùng trong sáng, khác hẳn với các hội quán tưởng tượng, không có phụ nữ tiếp khách, thậm chí đến người phục vụ cũng không có.
Cô vừa vào cửa, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đã đứng dậy tươi cười chào hỏi: “Chị dâu tới rồi, mau vào ngồi đi.”
Nguyễn Hân nhận ra anh ta là chủ của hội quán này, Tần Cảnh Diệu, mỉm cười và gật đầu, bước đến chỗ Phó Tư Nghiên .
Những người khác trong phòng cũng chào hỏi cô một câu, Phó Tư Nghiên ngồi ở vị trí ngay đối diện cửa, hơi ngả người về phía sau, tư thế ngồi lười biếng, vân vê một quân mạt chược trong tay, lông mi cụp xuống, từ khi cô bước vào đến bây giờ, cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, dường như đang chuyên tâm nghiên cứu quân mạt chược trước mặt mình vậy.
Nguyễn Hân bước đến bên cạnh anh, thơ ở nhìn lướt qua một vòng.
Không có mùi nước hoa hay phấn trang điểm của phụ nữ trong không khí, chỉ có năm cái tách trên bàn cà phê đang ngửa nắp lên, có vẻ như họ thực sự không đưa một người phụ nữ nào đến.
Cô liếc qua Hàn Nhậm Bân , người đang ngồi nhà dưới của Phó Tư Nghiên , không dừng lại quá lâu, dùng ngón trỏ chọc vào vai Phó Tư Nghiên , “Tư Nghiên.”
Phó Tư Nghiên luc này mới ban ơn nhướng mắt lên thưởng cho cô một cái nhìn, “Sao em lại ở đây?”
Trong lời nói tràn đầy sự ghét bỏ.
Nguyễn Hân siết chặt hai tay trong tay áo thành nắm đấm, trên mặt treo một nụ cười, dưới ánh mắt của những người khác đang ngồi trong phòng chờ xem kịch, cô nắm lấy cánh tay anh, giận dỗi liếc nhìn anh một cái, uỷ khuất nó: “Anh đã nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, em lo lắng cho anh, nên đến xem một chút. ”
Tần Cảnh Diệu vỗ tay hô lên, “Chị dâu thật là dịu dàng ân cần, xinh đẹp hào phóng, Tư Nghiên, anh đúng thật là may mắn.”
Nguyễn Hân không chút chột dạ nhận lời khen của anh ta, vẻ mặt ngượng ngùng dựa vào Phó Tư Nghiên, như thể muốn trốn vào trong vòng tay anh.
Phó Tư Nghiên nhíu mày nhìn cô, một lười khó nói hết, Nguyễn Hân biết, trong lòng anh nhất định đang cảm thấy chắc là cô uống nhầm thuốc.
Nhưng không sao cả, để có thể ở lại bắt chuyện với Hàn Nhậm Bân , cô có thể chịu đựng được. Dù sao Phó Tư Nghiên đã nói, trước mặt thân thích và bạn bè của anh, cô phải hợp tác với anh diễn cặp vợ chồng hạnh phúc, mà lúc này anh em của anh đều có mặt, cũng chính là lúc hai người cần phải ân ái rồi
“Tư Nghiên , có phải em làm phiền anh không, hay là các anh chơi đi, em vẫn nên về nhà đợi anh là được.”
Cô buông cánh tay của Phó Tư Nghiên ra, làm động tác muốn rời đi.
Phó Tư Nghiên bình tĩnh ngồi đó, rảnh rỗi nhìn cô diễn, không nói một lời nào.
Thế mà không mở miệng giữ cô lại, thiết lập đôi vợ chồng ân ái hỏng trong chớp mắt, ngày hôm qua trước mặt lão gia tử cũng không phải như vậy, tên cẩu nam nhân vậy mà thực sự hai mặt
Tất nhiên cô không thực sự muốn rời đi, nhưng bây giờ lời đã nói đến đó rồi, Phó Tư Nghiên không cho cô cái thang để đi xuống thì cô cũng không thể mặt dày ở lại được.
Cô quay đầu lại, cúi người ghé vào tai Phó Tư Nghiên, “Vậy m thật sự đi đây” Dưới bàn, cô nhấc chân lên, giày cao gót không hề do dự giẫm lên giày da của anh, trên mặt vẫn giữ nụ cười. ” Đừng chơi muộn quá, về nhà sớm nha”.
Phó Tư Nghiên nhìn đôi chân đang giẫm lên giày của mình, cũng không tức giận, nhàn nhạt nói: “Nếu đã đến rồi, vậy ở lại đi.” Sau đó anh vươn tay kéo ghế bên cạnh mình ra cho cô.
Nguyễn Hân quay lưng về phía đám đông, mỉm cười đắc thắng với anh, ngồi xuống bên cạnh anh, phát hiện cổ áo anh hơi hở ra, làn da trắng phủ một tầng đỏ.
“Uống rượu sao?”
Phó Tư Nghiên ừm một tiếng.
Nguyễn Hân thấy mọi người trên bàn có một chai rượu và ly, liền đoán rằng có thể mấy người họ chơi mạt chược không chơi tiền, mà chơi ai thua thì uống rượu, một nhóm anh em tốt cùng nhau uống, cô cũng không tiện nhắc Phó Tự Nghiên uống ít lại, tránh làm mất sự vui vẻ của mọi người.
Cô xoay người, lấy ra một hộp thuốc giải rượu trong túi treo ở trên ghế đưa cho Phó Tư Nghiên, ghé vào tai anh, nói nhỏ: “Em biết anh đến hội quán nhất định sẽ uống rượu, tửu lượng của anh không tốt, uống rượu xong dễ bị đau đầu. Em mua thuốc giải rượu cho anh, uống một viên đi”
Giọng cô nhẹ nhàng yếu đuối, giống như ngậm kẹo bông gòn trong miệng vậy, lời nói ra đều ngọt ngào, hơi thở thở ra phả vào cổ anh, trong lòng anh gợn sóng.
Đôi mắt đen tuyền của Nguyễn Hân dịu dàng nhìn anh, ánh mắt đầy trìu mến.
Cho dù biết động thái của cô chỉ là cố ý lấy lòng anh, để anh có thể thuyết phục Hàn Nhậm Bân chụp tạp chí, nhưng trái tim anh vẫn không tránh khỏi mềm nhũn.
Anh ta mím khóe môi, ý cười xẹt qua trong mắt, mí mắt hơi rủ xuống, nói: “Đế đó đi đã, tay tôi bẩn”
Tay anh đã chạm vào mạt chược, thuốc sẽ tiếp xúc trực tiếp lên da tay, rất mất vệ sinh.
Thực sự là một người tỉ mỉ.
Trong lòng Nguyễn Hân thầm phun một câu, trên mặt cô nở một nụ cười chiều chuộng, “Em có khăn giấy ướt trong túi, anh lau qua tay đi.”
Khi Nguyễn Hân lấy khăn giấy ướt trong túi ra, cô cũng tự bội phục mình luôn.
Những người khác trong phòng bị hai người thả ân ái đầy mặt, nói: “Hai người hơi bị quá đáng rồi đấy, bắt nạt bọn tôi chưa có đối tượng đúng không?”
Nguyễn Hân nhìn Phó Tư Nghiên nuốt viên thuốc giải rượu, mở nắp chai nước khoáng mình tự mang đi, đưa nước khoáng đến bên miệng Phó Tư Nghiên, giả vờ ngượng ngùng, nói: “Các anh với Tư Nghiên đều lớn lên cùng nhau, cũng biết tử lượng của anh ấy không tốt, bởi vậy nên trong túi của tôi luôn chuẩn bị một hộp thuốc giải rượu. Các anh có muốn uống một viên không?”
Tần Cảnh Diệu nói: “Cảm ơn chị dâu, mấy người bọn tôi tửu lượng vẫn ổn, không cần uống thuốc giải rượu.”
Nguyễn Hân cười, nói: “Tư Nghiên cũng từng nói với tôi tửu lượng tốt của các anh rất tốt, ngày chúng tôi kết hôn cũng may nhờ có các anh đã giúp anh ấy chắn rượu, tôi còn chưa kịp cám ơn các anh, nếu không tôi kính các anh một lý nha.”
Cô đứng dậy muốn lấy ly rượu, Phó Tư Nghiên khẽ cau mày, kéo cánh tay cô để cô ngồi xuống, “Không khách sáo với bọn họ.”
Tần Cảnh Diệu : “Đúng vậy, chị dâu, chúng tôi với Tư Nghiên là đều là anh em trong nhà, giúp đỡ lẫn nua là việc nên làm thôi, chị dâu đừng khách sáo với chúng tôi, chỉ cần lên tiếng, mấy người bọn tôi đều sẽ không từ chối, đúng không?” ”
Anh ta quay lại nhìn Hàn Nhậm Bân, muốn Hàn Nhậm Bân phụ hoạ cho anh ta, Hàn Nhậm Bân chột dạ liếc nhìn Nguyễn Hân, hận không thể khâu miệng của Tần Cảnh Diệu lại.
Tần Cảnh Diệu không biết Phó Tư Nghiên cố ý không cho Hàn Nhậm Bân giúp Nguyễn Hân chụp tạp chí, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Nhậm Bân né tránh, liền giơ chân đá vào bắp chân anh ta một cái, cười nói: “Làm sao vậy, câm luôn rồi thế.”
Hàn Nhậm Bân muốn hạ độc cho anh ta thành kẻ câm.
Đang yên đang lành, tại sao lại nhắc đến chuyện này, làm sao anh ta có thể nói trước mặt chị dâu rằng anh ta sẽ không giúp đỡ cô, chẳng lẽ nói là Phó Tư Nghiên không cho phép sao?
Phó Tư Nghiên có thể giết anh ta.
Anh ta lạnh mặt, thể hiện kỹ năng diễn xuất ở trình độ diễn viên, giữa hai lông mày mang theo mùi trải qua bể dâu cuộc đời, “Gần đây tôi có chút việc, bận lắm, ngày mai tôi còn phải ra nước ngoài.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, lấy trong túi quần ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa kim loại, bước ra ban công.
Nguyễn Hân nhìn bóng lưng cô đơn và chán nản của Hàn Nhậm Bân, lo lắng vỗ vỗ cánh tay Phó Tư Nghiên , “Anh ta bị sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhìn giống như xảy ra một biến cố lớn trong cuộc đời.
Ánh mắt cô nhìn theo Hàn Nhậm Bân, gần như nhìn chằm chằm vào anh ta, Phó Tư Nghiên sắc mặt càng ngày càng đen, lạnh lùng nói: “Em rất quan tâm đến cậu ta?”
“Tất nhiên rồi.”
Nếu như anh ta có chuyện gì không vui xảy ra, cần thả lỏng tinh thần, lúc này chắc chắn bản thân cô không thể nhờ anh chụp tạp chí được rồi
Cô vừa nói xong thì phát hiện Phó Tư Nghiên đang nheo nửa con mắt lại, vẻ mặt u ám, như sắp bắn mấy lỗ trên người cô, đầu lưỡi xoắn lại, cô liền nhanh chóng bổ sung: “Đương nhiên, anh ta là bạn của anh, quan hệ của hai người tốt như vậy, anh ấy không vui chắc chắn anh cũng không vui. ”
Phó Tư Nghiên lạnh lùng nói: “Cậu ấy không vui thì liên quan gì đến tôi?”
Ruan Xin: “…”
Thế nên, cái người này không chỉ có quan hệ vợ chồng dẻo*, đến cả tình anh em của hắn cũng dẻo như vậy sao?
(*dẻo ở đây là chỉ quan hệ dường như thân thiết, nhưng có lúc trong lòng và ngoài miệng không đồng nhất, có lúc là vì mặt mũi hoặc cũng có thể vì quyền lợi, tình cảm không chân thực)
Meoxinh
Anh nhà ghen đáng yêu ghê 🙂