Chương 5:
Có lẽ câu trả lời của Phó Tư Nghiên đã đi vào trong tâm khảm của Phó lão gia tử đi, ông kéo tay Phó Tư Nghiên cùng Nguyễn Hân lại vào nhau, kích động nói: “Tốt, hai đứa các con đều là những đứa trẻ ngoan, tranh thủ sang năm sinh cho ông nội một chắt trai.”
Phó Tư Nghiên phụ họa ừ một tiếng, Nguyễn Hân bất đắc dĩ ngồi ở một bên, khóe môi treo lên nụ cười thanh đạm, dù sao câu nỗ lực sinh hài tử là do Phó Tư Nghiên nói, nếu sang năm lão gia tử hỏi lại việc này, cô muốn nhìn xem anh kiếm đâu ra chắt trai cho lão gia tử.
Lão gia tử lớn tuổi rồi, lại sinh bệnh, ăn cơm xong ngồi nói chuyện một lúc liền chịu đựng không nổi muốn đi ngủ, người hầu nói lão gia tử hôm nay dậy sớm, buổi chiều ngủ một giấc phỏng chừng sẽ ngủ đến buổi tối, bảo hai người bọn họ không cần đợi lão gia tử tỉnh dậy, lão gia tử chuẩn bị quà cho hai người bọn họ.
Nguyễn Hân đứng ở trước xe, nhìn người hầu đem ra một hộp trà cẩu kỷ ngũ bảo, nhân sâm lộc nhung đặt gọn vào trong cốp xe, đưa tay lên đỡ trán, những thứ này hình như đều là cho đàn ông bổ thận, cô liếc mắt nhìn Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên khoanh tay đứng ở một bên, trên mặt không có một gợn sóng.
Xem ra lão gia tử là thật sự rất muốn ôm chắt trai, đáng tiếc cô cùng Phó Tư Nghiên chỉ là vợ chồng ngoài mặt, xác định phải làm cho lão gia tử thất vọng rồi.
Trên đường trở về, Nguyễn Hân nhịn không được nói: “Chúng ta có thể giả bộ thực ân ái, dỗ dành lão gia tử, nhưng loại việc sinh con này vẫn là không cần phải lừa lão gia tử, tránh cho đến lúc đó lão gia tử lại một hồi không vui.”
Phó Tư Nghiên liếc liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: “Lão gia tử nói là sang năm tranh thủ sinh cho ông một chắt trai, không bảo em bây giờ phải sinh.”
Nguyễn Hân lăng một lát, nói: “Sang năm tôi cũng không có khả năng sinh.”
“Chuyện sang năm sang năm lại nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Phó Tư Nghiên phóng xe nhanh hơn, thần sắc không chút để ý.
Nguyễn Hân nghĩ thầm cái gì gọi là thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chẳng lẽ trong lòng anh đã có kế hoạch, dỗ dành lão gia tử vui vẻ trước, nếu như không qua loa nổi nữa, liền thật sự sinh cho lão gia tử một chắt trai?
Nhìn bộ dạng bình thản ung dung của anh đối trước sự dục sinh của lão gia tử, dường như cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì khó giải quyết, Nguyễn Hân hoài nghi việc trong lòng chính anh cũng đang tính đến việc muốn có con.
Gia tộc như Phó gia, thêm một đứa con có thể có thêm không ít tài sản, tài sản trong tay lão gia tử vô số, bây giờ thân thể lại không tốt, vì tránh cho tương lai tập đoàn xuất hiện nội loạn, đang từ từ đem cổ phần trong tay chuyển dời cho tiểu bối, nghe nói người của nhị phòng tam phòng đều đang tích cực tạo người, đến người em cùng cha khác mẹ kia của Phó Tư Nghiên so với anh còn nhỏ ba tuổi năm trước đã sinh thêm con gái rồi, dưới loại tình huống này, Phó Tư Nghiên muốn sinh con dỗ dành lão gia tử vui vẻ, danh chính ngôn thuận đạt được càng nhiều tài sản là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng lão gia tử rất coi trọng cuộc liên hôn của hai nhà Phó Nguyễn, Phó Tư Nghiên khẳng định không dám ôm con riêng trở về bảo lão gia tử nhận, vậy anh nếu như muốn sinh con nà nói, cũng chỉ có thể bảo chính mình phối hợp với anh để sinh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Hân căng thẳng, theo bản năng sờ sờ bụng.
“Phó Tư Nghiên, anh có phải hay không cũng muốn sinh con?”
Phó Tư Nghiên cười một cái, không đáp hỏi lại, “Em muốn sinh?”
Nguyễn Hân trong lòng lộp bộp một chút, ôm chặt hai tay, ho nhẹ một tiếng, “Tôi mới không muốn sinh con, hơn nữa giữa hai chúng ta cái gì cũng chưa từng xảy ra, tôi hy vọng tương lai cũng có thể tiếp tục duy trì kiểu quan hệ thuần khiết này, tôi tin rằng, Phó gia cùng Nguyễn gia liên hôn so với sinh một đứa con có thể đem lại cho anh nhiều thứ hơn, đương nhiên, nếu anh muốn sinh con, chúng ta có thể bàn bạc trước, kết thúc đoạn hợp tác này.” Cũng chính là kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ.
Lông mi Phó Tư Nghiên khẽ động, trầm mặc một lát, nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Nguyễn Hân nhìn vẻ mặt cao quý lãnh đạm của anh, bộ dáng bất khả xâm phạm, nhẹ nhàng thở ra, không có thì tốt.
Khi về đến nhà trời đã tối đen, dì Hoàng không ở nhà, trong nhà không ai nấu cơm, nghĩ đến bữa sáng Phó Tư Nghiên làm, Nguyễn Hân nhịn không được muốn ăn đồ ăn Phó Tư Nghiên làm, vốn đang muốn hỏi một chút Phó Tư Nghiên buổi tối ăn gì, ám chỉ anh đi nấu cơm, kết quả anh vừa trở về liền bước chân dài đi thẳng đến thư phòng lầu hai, đến một ánh mắt dư thừa cũng không nhìn đến cô, xem người vợ như cô giống như không khí.
Nguyễn Hân đứng ở phòng khách nhìn chằm chằm bóng dáng của anh trên cầu thang, thanh thanh lãnh lãnh, thầm cảm thấy có một cỗ mây đen bao phủ ở trên đỉnh đầu của anh, Nguyễn Hân bất tri bất giác phát hiện vừa rồi trên đường trở về anh dường như cũng không nói gì.
Phỏng chừng là trở về nhà cũ bị lão gia tử giục sinh làm anh nhớ tới con riêng bên ngoài của ba anh, còn có việc con riêng vì gia sản Phó gia liều mạng sinh con, cảm giác không vui.
Đám người kia của Phó gia Nguyễn Hân từng tiếp xúc qua, mặc dù lão gia tử không đem quyền quản lý Phó gia giao cho Phó Tư Nghiên, hai người chú kia của Phó Tư Nghiên chỉ biết nhảy nhót lung tung ức hiếp người nhà cũng gánh không nổi trọng trách này, càng miễn bàn đến người cha cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm kia của Phó Tư Nghiên rồi.
Nghĩ đến những việc này, Nguyễn Hân cũng không để ý đến chuyện Phó Tư Nghiên xem mình như không khí nữa.
Nếu anh không làm cơm, vậy thì chỉ có thể gọi cơm hộp.
Lấy điện thoại ra gọi món ở quán ăn thường ăn gần đây, nhân lúc đợi đồ ăn đến thì tẩy trang, dựa vào đầu giường lướt điện thoại.
Hạ Y Đồng nửa giờ trước gửi cho cô một cái video, tiêu đề là từ nay về sau bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết cô hay đọc đã có gương mặt thay thế.
Ảnh bìa chính là chiếc bàn ở hàng đầu buổi tiệc từ thiện tối hôm, không cần xem Nguyễn Hân cũng có thể đoán được cái người trong video này là ai, bộ phân đoạn này là buổi tiệc từ thiện tối hôm qua phát sóng trực tiếp trên internet theo hình thức phô bày, lúc ấy có rất nhiều ống kính lướt qua Phó Tư Nghiên.
Mở ra video, mục đầu tiên chính là ống kính từ sườn phía trên chụp xuống Phó Tư Nghiên, Phó Tư Nghiên một thân tây trang màu đen, khẽ nâng cằm, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào nửa người người trên của anh, ở góc nghiêng của anh rơi xuống một đạo ánh sáng, mày kiếm mắt sáng, dáng người chuẩn, ánh sáng chuyển động, yến tiệc ồn ào trong sảnh, anh ngồi ở giữa mọi người, khí tức kiêu ngạo, cả người tản ra cảm giác thâm sâu khó lường.
Phía sau đều là cảnh quay mặt anh từ các góc độ khác nhau, toàn bộ video không quá nửa phút, được người cắt nối biên tập thêm một đoạn nhạc tiếng Anh, giống như là buổi đàm phán các tài phiệt tham dự.
Xem xong video, tự nhiên lướt xuống phần bình luận.
【 Chết tiệt, hơn nửa đêm lướt đến trai đẹp, xem đi xem lại đến mấy chục lần không muốn ngủ, tôi muốn điên rồi. 】
【 Tôi có thể, tôi cảm thấy tôi đã ngồi lên trên người anh ta rồi. 】
【 Vị ca ca này là mới ra mắt sao? Sao lại chưa từng nghe qua, giá trị nhan sắc cao như vậy mà không nổi thì thiên lý khó tha a. 】
【 Ba phút, tôi phải biết toàn bộ tư liệu của người đàn ông này. 】
【 Lầu trên đều kiến thức hạn hẹp như vậy sao? Đây là Phó Tư Nghiên a, tổng giám đốc tập đoàn Thành Nguyên, nổi tiếng đẹp trai lắm tiền, giá trị con người trăm tỷ, tuy rằng bản thân anh ta không vào giới giải trí, làm việc lặng lẽ, nhưng giá trị nhan sắc cao không chịu nổi này muốn giấu cũng giấu không được a!!! Liếm màn hình. 】
【 Không sai, đây chính là tổng giám đốc tập đoàn Thành Nguyên Phó Tư Nghiên, tôi từng nhìn thấy anh ta ở trên tạp chí kinh tế tài chính, thực sự là bá đạo tổng tài, hơn nữa anh ta đã kết hôn, vị ở lầu trên kia đã tưởng tượng ngồi trên người anh ta có thể xuống dưới, người ta có chủ, cười khóc jpg】
【 Cái gì? Trẻ tuổi như vậy mà đã kết hôn rồi sao? Cầu nói cho tôi Phó thái thái là tiên nữ phương nào mà làm cho tôi hết hy vọng. 】
【 Nhà gái là con gái trưởng của tập đoàn Đạt Hành, được gia tộc bảo hộ thật tốt, truyền thông bây giờ đến tên cũng chưa đào ra, hào môn liên hôn, nhà gái vừa tốt nghiệp hai người liền đi lấy giấy chứng nhận, chẳng qua nghe nói hai người không có tình cảm gì, tin tức nội bộ, Phó Tư Nghiên cùng vợ anh ta thân ai nấy lo, đều không gặp mặt nhau. 】
【 Haiz, hào môn liên hôn không phải đều là chuyện đó sao! Các phú hào so với chúng ta thực tế hơn nhiều, mạnh cùng mạnh liên hợp, tối đa hóa lợi ích. 】
【 Tôi có bạn làm ở tập đoàn Thành Nguyên, nghe nói Phó Tư Nghiên gần như cả năm đều không có nghỉ phép liên tục quá hai ngày, chứng minh bọn họ kết hôn xong không có đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, hơn nữa Phó thái thái trước nay cũng chưa từng đến công ty, hai nhà liên hôn là vì hợp tác, phỏng chừng đôi này sớm muộn gì cũng đi đến ly hôn. 】
Bình luận đã thổi phồng từ giá trị nhanh sắc của Phó Tư Nghiên đến cuộc sống sinh hoạt sau hôn nhân của cô cùng Phó Tư Nghiên, cũng không biết đều là tin tức bát quái từ nơi nào đến, một người nối tiếp một người truyền tin giống như là tận mắt nhìn thấy.
Chuyện của hào môn luôn là đề tài dễ gây hứng thú, bản thân Phó Tư Nghiên tuy rằng không không chơi loại tài khoản xã giao như Weibo, nhưng từ sau khi anh tiếp quản tập đoàn Thành Nguyên, không thể tránh khỏi việc hình ảnh tham dự nơi công cộng bị lưu truyền ra ngoài, bởi vì tướng mạo anh tuấn, gia thế hiển hách, ảnh chụp ở các trang web lớn bị coi là tư liệu sống được cắt nối biên tập, hấp dẫn không ít con gái ở trên mạng, gọi anh là chồng, hơn nữa mọi người đối với Phó thái thái chưa từng thấy qua thực sự cảm thấy hứng thú, bình luận phía dưới cái video này cư nhiên đều quá vạn rồi.
Nguyễn Hân đánh dấu khu vực bình luận, Hạ Y Đồng đã chụp một trang bình luận gửi tới.
Trong một loạt bình luận không xem trọng hôn nhân của cô và Phó Tư Nghiên, cho rằng bọn họ không qua bao lâu liền sẽ ly hôn, trong sự hỗn loạn đó có một bình luận mang phong cách riêng.
【 Chỉ có tôi nhìn thấy nhẫn trên tay Phó Tư Nghiên thôi sao? Quả thực lóe mù mắt tôi rồi, đây còn không phải là muốn tuyên bố với toàn thế giới tuyên anh ta đã kết hôn sao? Nghe nói anh ta rất ít tiếp nhận phỏng vấn, khi kết hôn còn cố ý tiếp nhận cái phỏng vấn tuyên bố anh ta kết hôn, thực rõ ràng tình cảm cùng thái thái rất tốt nha, tình yêu thần tiên, tôi đến đây, từ hôm nay trở đi tôi là fac CP của Phó tổng và Phó thái thái. 】
Nguyễn Hân: “……”
Cô cùng Phó Tư Nghiên chưa từng cùng nhau tham dự qua bất luận sự kiện nào, người ngoài đến cô trông như thế nào cũng không biết. Đây đều có thể xem như, người này là ma quỷ đi.
Bởi vì người này khẩu vị độc đáo, Nguyễn Hân theo bản năng liếc mắt về phía tên cái tài khoản này.
Vợ chồng Phó Nguyễn ngọt ngào đệ nhất thế giới.
……
Đến tên tài khoản cũng đều sửa xong rồi.
Hơn nữa cô còn soạn ra một câu chuyện xưa Mary Sue, liền đăng ở cái bình luận tuyên bố muốn lập CP phía dưới.
【 Phó tiên sinh Phó thái thái hai nhà là thế giao, anh cao lớn anh tuấn, cô nhỏ xinh dễ thương, anh so với cô lớn hơn vài tuổi, yên lặng bảo vệ cô, chờ đến khi cô tốt nghiệp liền không chờ nổi mà mang cô đi lấy giấy chứng nhận, biến cô trở thành người phụ nữ của mình, anh trời sinh mạnh mẽ trên thương trường sát phạt quyết đoán, nhưng đối mặt với cô nhỏ nhẹ yếu đuối luôn là thật cẩn thận, cô nói cô không muốn bị lộ trên các phương tiện truyền thông, anh liền mở ra đôi cánh, đem cô bảo vệ ở dưới đôi cánh, cô chưa từng lộ diện, nhưng tất cả mọi người biết, cô là Phó thái thái. 】
Nguyễn Hân khóe mắt giật giật, sức tưởng tượng phong phú như vậy, cô có chút hoài nghi đây là Hạ Y Đồng đăng.
Hạ Y Đồng: 【 Cậu cùng chồng của cậu thật là một vở kịch ngôn tình tuyệt mỹ, cũng quá hay rồi đi!!! 】
Nguyễn Hân: 【 Cần mình dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh tỉnh cậu sao? Ghép mình cùng Phó Tư Nghiên, còn không bằng cậu đi ghép Lâm Đại Ngọc cùng Voldemort. 】
Hạ Y Đồng: 【……】
Điện thoại nhận được một tin nhắn, cơm hộp tới rồi.
Nguyễn Hân nhận điện thoại, cùng Hạ Y Đồng nói một tiếng, xuống lầu lấy cơm hộp.
Phó Tư Nghiên từ khi trở về liền vẫn luôn ở trong thư phòng, cửa thư phòng đóng lại, Nguyễn Hân đoán anh công việc bận rộn sẽ quên mất việc ăn cơm này, bữa tối trực tiếp gọi lượng thức ăn cho hai người.
Đem cơm hộp đặt tới trên bàn cơm, Nguyễn Hân gửi cho Phó Tư Nghiên tin nhắn.
【 Bữa tối tôi gọi cơm hộp, đã tới rồi, anh chừng nào thì rảnh ăn được? 】
Ở dao diện cùng Phó Tư Nghiên nhắn tin dừng lại nửa phút sau, không nhận được tin nhắn của Phó Tư Nghiên, hẳn là đang làm việc, còn chưa có nhìn thấy cô gửi tin nhắn.
Lúc trưa lão gia tử khuyên ăn cô đã ăn không ít, bây giờ cũng sẽ không quá đói, không vội ăn cơm, liền hơi hơi ngửa ra sau, ngồi dựa ở ghế trên nghịch điện thoại.
Không biết có phải hay không vừa rồi xem cái video Hạ Y Đồng gửi tới đánh chú ý, vừa lên Weibo trang đầu liền xuất hiện cái video kia.
Cái bình luận của tài khoản tên vợ chồng Phó Nguyễn ngọt ngào đệ nhất thế giới đã bị ép lên tới phần trên cùng, phía dưới không ít người khôi phục nói là bị chiếc nhẫn cưới trên tay Phó Tư Nghiên đưa đến.
Cũng có nói không thấy được Phó Tư Nghiên đeo nhẫn.
Nguyễn Hân ngày thường cũng không chú ý trên tay Phó Tư Nghiên có mang nhẫn cưới hay không, hai người bọn họ là thương nghiệp liên hôn, trừ bỏ ngày cưới đeo nhẫn cưới, vì tránh cho những người khác nhìn đến hỏi chuyện cô kết hôn, ngày hôm sau cô liền đem nhẫn cưới đặt ở trong ngăn tủ đầu giường, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên ở bên ngoài cư nhiên sẽ mang nhẫn cưới.
Chẳng qua cũng có khả năng chỉ là chiếc nhẫn thông thường, cũng không phải nhẫn cưới.
Ma xui quỷ khiến, Nguyễn Hân lại một lần nữa click mở video muốn nhìn một chút xem chiếc nhẫn trên tay Phó Tư Nghiên có phải là nhẫn cưới hay không.
Cùng với bgm, gương mặt Phó Tư Nghiên xuất hiện ở trên màn hình di động, trong video ánh sáng tối tăm, màn hình vẫn luôn không thấy xuất hiện tay của anh, lúc video sắp kết thúc, một cái ống kính vừa lúc đảo qua ngón tay anh, chợt lóe mà qua, tốc độ quá nhanh, cũng chưa thấy rõ nhẫn đeo ở ngón nào.
Nguyễn Hân cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình di động, nhìn đi nhìn lại vài lần ở cuối đoạn video mới mơ hồ nhìn thấy ngón áp út tay trái của anh đeo nhẫn.
Xác nhận trên tay anh mang chính là nhẫn cưới, Nguyễn Hân đương nhiên cũng sẽ không nghĩ rằng ngón áp út lại kết nối với trái tim như cư dân mạng bình luận, đàn ông chủ động đeo lên nhẫn kim cương chính là cái gì giới luật tình yêu, Phó Tư Nghiên đeo nhẫn có thể là vì làm cho những người ở Phó gia tin tưởng bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái.
Nguyễn Hân không có nghĩ nhiều, đang muốn thoát ra khỏi video này, phía sau lại truyền đến một đạo tiếng nói đầy từ tính, “Em muốn xem tới khi nào?”
Lực chú ý của Nguyễn Hân vẫn luôn ở trên video, không chú ý Phó Tư Nghiên khi nào tiến vào, đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe được thanh âm của anh, di động còn truyền phát tin video của anh, Nguyễn Hân hoảng sợ, luống cuống tay chân tắt video, quay đầu, thấy Phó Tư Nghiên đứng ở đằng sau, hai tay bắt chéo, tư thái tùy ý, cười như không cười nhìn chằm chằm cô, không nói một lời, giống như đang đợi cô giải thích lý do vì sao lại xem video có anh.
Nguyễn Hân đem điện thoại đặt lên trên bàn, vén tóc, ra vẻ trấn định nhìn anh.
“Anh xuống đây từ bao giờ? Tôi cũng chưa nghe thấy.”
“Em xem video quá mê mẩn.”
“……”
Xem video quá mê mẩn.
Người trong video là anh.
Tương đương là xem anh đến mê mẩn.
Nguyễn Hân xấu hổ giật giật khóe miệng, cô xem video của anh nghiêm túc đến có người đi vào cũng không phát hiện, còn xem lặp lại thật nhiều lần, anh sẽ không hiểu lầm chính mình đối với anh có cái ý tưởng không an phận gì đi?
Tác giả có lời muốn nói: Phó Tư Nghiên: Ta hy vọng đây không phải hiểu lầm.
Chương 6:
“Tôi mới không có mê mẩn.”
Nguyễn Hân phủ nhận theo bản năng, nói xong lại chột dạ nhìn ánh mắt Phó Tư Nghiên, cũng không biết là đã đứng ở phía sau cô bao lâu, thấy cô xem video của anh bao nhiêu lần, trên mặt cô có chút nóng lên, nghĩ xem có phải giải thích một chút về lý do xem video của anh hay không, nhưng video là Hạ Y Đồng chia sẻ cho cô, từ khi cô cùng Phó Tư Nghiên chuẩn bị liên hôn, đã ngầm cùng Hạ Y Đồng hay nói chuyện phiếm hay nhắc tới Phó Tư Nghiên, cho anh biết cũng không hay lắm.
Nguyễn Hân nghĩ một lúc, ngửa đầu nói với anh: “Tôi chỉ là tùy tiện lướt phải.”
“Tùy tiện lướt liền lướt đến tôi rồi?” Phó Tư Nghiên hơi nhếch mi, đuôi mắt giương lên, đáy mắt ẩn giấu chút hứng thú, thoạt nhìn không còn nghiêm túc lạnh nhạt như ngày thường, giữa mày mang theo vài phần khinh bỉ.
Nguyễn Hân vẫn luôn cho rằng anh là loại đàn ông trầm ổn ở tận bên trong xương tủy, bên ngoài lạnh nhạt thờ ơ, bên trong cũng là như thế, bây giờ nhìn thấy biểu hiện tùy ý ở trên mặt anh, thần sắc có chút hốt hoảng.
Cũng không biết là anh từ nhỏ không để lộ ra ngoài hỉ nộ ái ố, hay là sau khi gia nhập thương trường mới mài dũa ra, mỗi người đều có thời gian tuổi trẻ, thiếu niên bồng bột, làm việc kích động, không biết anh thời học sinh có từng kích động cùng người khác động tay đánh nhau hay không, cô bỗng nhiên muốn nhìn bộ dáng mất khống chế của anh một chút.
Cô nhịn không được tưởng tượng anh nghiêng khóe miệng, bộc lộ ra bộ dáng ngạo nghễ.
Phó Tư Nghiên thấy cô dùng đôi con ngươi chăm chú nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cũng không nói lời nào, cúi người dí sát vào cô.
Mặt anh đột nhiên dí sát trước mắt cô, cằm căng chặt, yếu hầu gợi cảm chuyển động, đôi mắt thâm thúy nhìn chính diện vào mắt cô, bốn mắt nhìn nhau, tinh thần Nguyễn Hân rung động, phục hồi tinh thần lại, đưa người lui về phía sau, kéo ra khoảnh cách trung gian giữa bọn họ, ho nhẹ một tiếng, quay mặt, tránh đi ánh mắt nóng rực của anh.
“Còn không phải sao, chính là trùng hợp như vậy, tôi đang lướt điện thoại liền lướt đến video kia.”
Phó Tư Nghiên nhìn cô bịa đặt lung tung, cũng không vạch trần cô, cong cong khóe miệng, đi đến đối diện cô kéo ghế dựa ra, đem cơm hộp từ trong túi từng hộp từng hộp lấy ra bày ở trên bàn, thần sắc không chút để ý, giống như cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng.
Nguyễn Hân đứng lên cùng anh đem từng hộp cơm mở ra, thấy ngón tay anh đeo nhẫn cưới, nghĩ một lúc, cảm thấy loại quan hệ này của bọn họ vẫn là nên che giấu thì tốt hơn, đỡ cho nhiều người có hiểu lầm không hay.
“Vừa nãy nhìn thấy có người bình luận nói anh đeo nhẫn cưới, ngày thường tôi không chú ý nhiều như vậy, nên xem lại video mấy lần.”
Tay Phó Tư Nghiên đang mở hộp cơm có hơi ngừng lại, ngữ khí bình tĩnh giải thích: “Bên ngoài đều biết tôi đã kết hôn, không mang nhẫn tương đối phiền toái.”
Nguyễn Hân gật đầu tỏ vẻ có thể hiểu được, cuối cùng bọn họ nỗ lực xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái như vậy đều không cứu vãn được người khác nhìn thấu tình cảm vợ chồng này, nếu như anh không đeo nhẫn, bị những người ác ý nhìn thấy được, phỏng chừng hiện tại bên ngoài tin tức bọn cô ly hôn đã đều bay đầy trời rồi.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Phó Tư Nghiên đem bộ đồ ăn đưa cho cô, lúc Nguyễn Hân nhận lấy ánh mắt nhìn chằm chằm tay anh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, nhẫn kim cương trên ngón áp út dưới ánh đèn thủy tinh, rực rỡ lấp lánh.
Nguyễn Hân nhìn tay anh, lại nhìn lại ngón tay trắng trơn của chính mình ,cầm cái muỗng uống lên múc cháo, nói: “Tôi bây giờ làm việc ở LiVi, không ai biết thân phận của tôi, không đem nhẫn cưới anh hẳn là sẽ không để ý đi?”
Nguyễn Hân thực tự giác, xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái là việc của hai người, nên lúc cần phối hợp cô sẽ phối hợp, chẳng qua bên ngoài rất ít người biết thân phận thật của cô, cô cũng không cần phải giống như Phó Tư Nghiên lúc nào cũng phải đề phòng truyền thông.
Ánh mắt Phó Tư Nghiên sâu thẳm, trong mắt tựa hồ ấp ủ cảm xúc gì đó, Nguyễn Hân không nghe tiếng của anh, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
Lông mi Phó Tư Nghiên hơi rũ, thu lại cảm xúc trong mắt, giọng không mặn không nhạt nói: “Tùy em.”
Tùy em, ý là anh không ngại.
“Nhưng lần sau về nhà cũ anh nên nhắc nhở tôi đeo nhẫn vào, tôi sợ tôi không nhớ nổi.” Ở trước mặt người thân bạn bè vẫn là muốn giả vờ.
“Nhớ không nổi thì không cần đeo.”
Nguyễn Hân hơi giật mình, không nghĩ tới Phó Tư Nghiên sẽ nói như vậy, anh cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhấp, ánh mắt lãnh đạm, bộ dáng giống như không muốn phản ứng lại với cô.
Nguyễn Hân sớm đã thành thói quen với cách nói chuyện lạnh như băng của anh, trong lòng vẫn là nghẹn muốn chết, lẩm bẩm, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm, “Lại không vui.”
Vừa nãy còn rất tốt, nắng mưa thất thường, thật đúng là trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách.
Phó Tư Nghiên nghe được tiếng mắng nhỏ của cô, khóe môi khẽ nhích, ánh mắt liếc về phía cô.
Cô cầm bát, tinh thần hăng hái đem cháo uống một ngụm, lấy khăn giấy xoa xoa miệng, cũng không nhìn anh, đứng lên tiêu sái đi ra ngoài.
Vỏ cơm hộp gì đó sẽ để lại cho Phó Tư Nghiên thu dọn.
Ai mà không tức giận chứ.
Anh không muốn đáp lại cô, cô còn không muốn cùng anh ở chung một phòng đây.
Nguyễn Hân đi đến bên cạnh cửa, nghe được Phó Tư Nghiên nói: “Không có không vui.”
Nguyễn Hân sửng sốt, phản ứng này là anh đã nghe thấy mình oán giận, đang giải thích cho mình nghe.
Cô a một tiếng, xoay người cười với anh đến xán lạn.
“Tôi cũng không hiểu lầm là anh không vui.”
“……”
Sau khi trở về phòng ngủ, kéo cửa từ bên trong khóa trái, chìa khóa bên ngoài để trong ngăn kéo cũng bị cô lấy cất vào trong ngăn kéo phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong trực tiếp mang theo nút bịt tai phòng tạp âm rồi lên giường đi ngủ.
Phó Tư Nghiên xử lý xong công việc, từ thư phòng đi ra, phát hiện cửa phòng ngủ bị cô khóa trái, chìa khóa trong ngăn kéo không biết ở đâu, cũng không tức giận, trở lại thư phòng lấy chìa khóa dự phòng của chính mình.
Lúc Nguyễn Hân một mình có chút sợ hãi, trên đầu giường phòng ngủ thắp một cái đèn màu vàng, Nguyễn Hân nằm nghiêng ở trên giường, tóc dài rối tung ở sau người, sắc mặt ửng đỏ, chăn đều bị cô đá đến bên trái của anh, cô cuộn thân mình ngủ ở giường bên phải, trong lúc ngủ mơ cũng không quên cách xa bên trái.
Phó Tư Nghiên tay chân nhẹ nhàng đi qua đó, thay cô sửa lại chăn thật tốt, khom người nhặt lên nút bịt tai đã lăn xuống mặt đất, đem điện thoại cô đặt ở đầu giường đặt lên trên bàn, sau đó mới cởi giày lên giường.
Động tác của anh thật nhẹ, nhưng giường lớn mềm mại chịu thêm tác động của một người, bên dưới vẫn trùng xuống, vẫn là không thể tránh khỏi phát ra động tĩnh, trong lúc mơ màng Nguyễn Hân trở mình, chăn lại bị cô đá xuống dưới thân.
Phó Tư Nghiên cho rằng cô tỉnh giấc, thanh âm lạnh lùng nói: “Đắp lại chăn đi.”
Trả lời anh chính là tiếng hít thở đều đều, Phó Tư Nghiên quay đầu lại, thấy mặt Nguyễn Hân hướng về phía anh, hơn nửa khuôn mặt chôn ở dưới gối, không có nhúc nhích.
Khuôn mặt cô tinh xảo, cái trán mượt mà đầy đặn, chóp mũi thanh tú, hình dáng nhu hòa, làn da lại trắng nộn, thoạt nhìn nũng nịu.
Phó Tư Nghiên dựa trên đầu giường, không biết nhìn chằm chằm cô bao lâu, ánh mắt trầm xuống, cúi người dí sát vào mặt cô, nhìn cánh môi hồng nhạt của cô, do dự có nên tiếp tục hay không.
Không biết có phải trực giác của người phụ nữ đã nhận ra nguy hiểm hay không, trong lúc mơ ngủ cô có chút bất an, khi anh còn đang chần chừ, trở mình, đưa lưng về phía anh.
Ánh mắt Phó Tư Nghiên hơi ngừng lại, nhìn mái tóc đen tuyền của cô, giận nở nụ cười.
Thay cô dịch lại chăn cẩn thận, xoay người đưa lưng về phía cô, chậm rãi nhắm hai mắt chờ cho hỏa khí trong người hạ xuống.
Ngày hôm sau khi Nguyễn Hân bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, nhìn đến điện thoại của mình lại đang nằm trên bàn, liền biết Phó Tư Nghiên tối hôm qua lại vào được.
Cửa bị cô khóa trái, chìa khóa dự phòng cũng bị cô cất vào trong phòng, người khác vào bằng cách nào không cần nghĩ cũng biết chỗ anh còn giấu chìa khóa dự phòng khác.
Gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay.
Tâm cơ đàn ông, trong lòng Nguyễn Hân mắng anh một tiếng, nhưng anh bây giờ không ở bên cạnh, muốn tức giận cũng không chỗ xả đâu.
Xốc lên chăn, xoay người xuống giường, đi về hướng phòng tắm.
Thời tiết hơi lạnh, ngủ như thế nào đều cảm thấy không muốn tỉnh, Nguyễn Hân lại có điểm bội phục Phó Tư Nghiên.
Sau khi rửa sạch mặt, sảng khoái hơn nhiều, Nguyễn Hân ngồi ở trước gương thong thả ung dung dùng mỹ phẩm dưỡng da, mặt của phụ nữ chính là bề ngoài, có vội cũng không thể qua loa.
Chăm sóc xong làn da, đến phòng thay quần áo chọn một bộ quần áo, trở về lại trang điểm nhẹ nhàng, mới không nhanh không chậm mang theo túi đi ra cửa.
Khoảng cách đi bộ đến công ty không đến mười lăm phút, cô lười lãng phí thời gian đi làm, chính là bởi vì gần, mới đem hôn phòng chọn ở chỗ này.
Khi đã đến công ty, các vị trí trong văn phòng ban biên tập đã trống rỗng rồi, đồng loạt mỗi tuần sẽ họp sáng sớm, Hứa Lam sẽ cùng mọi người thảo luận một vòng sắp xếp công việc mới.
Nguyễn Hân buông túi xuống, cầm sổ ghi chép trực tiếp đi vào phòng họp.
Vương Lê ngồi ở vị trí ngay cửa phòng họp, duỗi đầu nhìn ra ngoài cửa, thỉnh thoảng lật xem di động, thời gian họp sớm là chín giờ mười phút, Hứa Lam rất có quan niệm thời gian, muộn một phút cũng không được, bây giờ tất cả mọi người tới rồi, chỉ thiếu Nguyễn Hân, Vương Lê thật sự lo lắng cô sẽ đến trễ.
Nguyễn Hân mới vừa bước vào phòng họp, liền thấy Vương Lê vẻ mặt kích động đứng lên, trong tay bưng ly cà phê, thấp giọng nói: “Chị Hân Hân, cuối cùng chị cũng đến rồi, em vừa gửi tin nhắn cho chị nhưng chị không trả lời, em còn tưởng rằng chị bị muộn rồi đấy.”
Nguyễn Hân cười vỗ vỗ nàng bả cô, “Sắp đến muộn rồi, chưa kịp trả lời.”
Trên hành lang lộc cộc thanh âm giày cao gót, Hứa Lam một thân trang phục công sở đi đến bên này, trong tay cầm máy tính.
Vương Lê nhìn Nguyễn Hân, không nói thêm nữa, đem cà phê trong tay đưa cho cô, “Vừa nãy chủ biên bảo chị San San thống kê mọi người uống cà phê gì, em giúp chị chọn ly Cappucino caramel nóng không đường.”
Nguyễn Hân nhận lấy, nói cảm ơn, cầm cà phê đi đến chỗ ngồi của mình.
Vị trí chỗ ngồi của cô cùng Lý Thu Mạn đối diện nhau, Lý Thu Mạn thấy cô đi đến, nhấp môi, quay đầu qua hướng khác.
Nguyễn Hân đối với phản ứng của cô ta nhìn nhiều nên không trách, đem sổ ghi chép cùng cà phê đặt lên trên bàn, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Lý Thu Mạn so với Nguyễn Hân vào công ty sớm hơn hai năm, tốt nghiệp trường danh tiếng, năng lực công việc xuất chúng, giỏi về giao tiếp, rất nhanh đã đứng vững gót chân ở Li Vi, trở thành biên tập có quyền lên tiếng nhất dưới tay Hứa Lam, trên dưới công ty cũng cam chịu xem cô ta là người nối nghiệp Hứa Lam.
Cô ta ở Li Vi xuân phong đắc ý, chỉ chờ tới khi tiến đến gần vị trí của Hứa Lam một bức nữa, lại không ngờ giữa đường xuất hiện một cái Trình Giảo Kim, hơn một năm trước, Nguyễn Hân đến Li Vi thực tập, dần dần đã được Hứa Lam coi trọng, bây giờ bất quá mới vừa chuyển lên chính thức không đến mấy tháng, sự nổi bật lại muốn vượt qua Lý thu Mạn.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên Nguyễn Hân vào công ty, Lý Thu Mạn liền nhạy bén đã nhận ra sự uy hiếp của cô, ỷ vào thân phận nhân viên cũ của công ty mà ở trước mặt Nguyễn Hân tự cao tự đại, cố ý sai bảo Nguyễn Hân thay cô ta đi mua cà phê.
Ai ngờ Nguyễn Hân cũng không mua cho cô ta, cũng không quan tâm đến cô ta, làm cho cô ta ở trước mặt mọi người mất hết mặt mũi.
Về sau Lý Thu Mạn nhìn Nguyễn Hân càng thêm không vừa mắt, thường xuyên ngáng chân Nguyễn Hân, vốn tưởng rằng lấy địa vị của cô ta, làm cho một thực tập sinh mới ra đời cút đi là chuyện chỉ mất một giây, ai mà biết nhổ phải sợi râu cứng, trực tiếp cùng cô ta đối nghịch, không chỉ có góp ý văn chương của cô ta từ khi tiến vào Li Vi tới nay có sai sót, còn ở trên hội nghị thường kỳ mỗi tuần tích cực đưa ra ý kiến, đoạt được không ít đề tài trên tay cô ta mà trước kia cô ta phụ trách lựa chọn.
Lý Thu Mạn phẫn uất bất mãn, nhưng mỗi một món đồ thời trang lưu hành đơn phẩm Nguyễn Hân đều có thể nói ra ngồn gốc, đối với hàng hiệu xa xỉ mà nói, cho dù mỗi ngày cô ta đều lật xem các loại tài liệu cũng không thể nào vượt qua được cô, làm cho cô ta cảm thấy áp lực gấp bội.
Hôm trước buổi tiệc tối từ thiện thời trang, Hứa Lam cố ý mang theo Nguyễn Hân giới thiệu làm quen với mấy người trong giới, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra là bà cố ý bồi dưỡng Nguyễn Hân, lòng Lý Thu Mạn khó mà bình tĩnh được, hôm nay vào công ty liền gục mặt xuống, với ai cũng chưa có sắc mặt tốt, càng miễn bàn Nguyễn Hân.
Hứa Lam rất nhanh liền đi đến, không khí trong phòng hội nghị nháy mắt nghiêm túc lên.
Hứa Lam đối với công việc thái độ nghiêm cẩn, yêu cầu đối với cấp dưới cũng là như vậy, tùy lúc khả năng sẽ hỏi đến mỗi người, cho nên hội nghị thường kỳ mỗi tuần đối với người của ban biên tập cũng không nhẹ nhàng, đặc biệt là mấy thực tập sinh mới tới, nơm nớp lo sợ, vùi đầu thật thấp, e sợ chạm phải tầm mắt Hứa Lam.
Chẳng qua hôm nay Hứa lam có công việc quan trọng hơn muốn thảo luận, cũng không để ý đến mấy thực tập sinh, vào thẳng chủ đề tháng sau chọn đề tài tiến hành rồi an bài, cuối cùng nhìn Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn nói: “Tổng biên năm nay chuẩn bị thêm bớt một quyển đặc sắc cuối năm, nội dung của tạp chí này so với tạp chí của chúng ta hiện tại không giống nhau, sẽ thiên về hướng nghệ thuật cùng âm nhạc, đây là công việc chúng ta cần phải chú trọng trong hai tháng dư lại năm nay, nếu doanh số thành công mà nói, sang năm tạp chí chúng ta mỗi kỳ sẽ nhiều thêm một quyển, đối với nhân vật ngôi sao cần phải thận trọng lựa chọn, Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn, hai người các cô trở về phải đề ra danh sách tên mà các cô muốn lựa chọn.”
Lời sau bà còn chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, một khi sang năm mỗi kỳ nhiều thêm một quyển tạp chí, nhất định phải chọn ra một người trong ban biên tập có thể lãnh đạo tạp chí mới, mà hiện tại người có tư cách cạnh tranh vị trí này trong ban biên tập, cũng chỉ có Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn.
Cuối cùng rốt cuộc hoa rơi nhà ai, phải xem kế hoạch mời ngôi sao lần này để chọn ra.
Nguyễn Hân gật gật đầu, đầu óc đã bắt đầu đảo quanh tự hỏi hiện tại giới giải trí ai thích hợp lên tạp chí Li Vi mà không quá nổi tiếng.
“Chủ biên, ở chỗ tôi có một lựa chọn thích hợp.”
Lý Thu Mạn đột nhiên mở miệng, ánh mắt Hứa lam từ trên máy tính nâng lên nhìn về phía cô ta, “Nói ra xem.”
Ánh mắt Lý Thu Mạn liếc nhìn Nguyễn Hân, nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười đắc ý.
“Nguyễn Thư Nhã.”
Nói xong, tất cả mọi người trong phòng hội nghị ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thu Mạn.
Lý Thu Mạn thẳng lưng, mười phần tự tin, “Nguyễn Thư Nhã từ khi vào nghề tới nay phát triển vẫn luôn rất tốt, hơn nữa cô ta vẫn luôn không có tiếp nhận lời mời của tạp chí thời trang khác, đây sẽ là tạp chí đầu tiên phỏng vấn cô ta, hôm trước trong buổi tiệc tối từ thiện thời trang tôi vừa lúc đụng tới cô ta, cùng cô ta trò chuyện, cô ta dường như đã sớm biết được năm nay chúng ta muốn thêm một bản đặc sắc cuối năm, bản nhân cô ta cũng rất có ý muốn hợp tác cùng chúng ta, tôi cho rằng cô ta sẽ là người thích hợp nhất để chúng ta chụp trang bìa bản đặc sắc cuối năm.”
Lời nói đã đến nước này, mọi người cũng đều nghe ra được, tổng biên lần này đột nhiên muốn thêm một quyển đặc sắc cuối năm, rất có thể chính là vì mời cái vị Nguyễn Thư Nhã này.
Mà Lý Thu Mạn nịnh bợ Nguyễn Thư Nhã trước một bước, chẳng khác nào nắm được quyền lên kế hoạch cho bản đặc sắc cuối năm.
Xem ra lần này Nguyễn Hân cùng Lý Thu Mạn tranh đấu, còn không có bắt đầu, đã thua rồi.
Hứa Lam không có bày tỏ thái độ ngay, nhìn về phía Nguyễn Hân, “Nguyễn Hân, cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn hân trong tay cầm bút, đầu bút chọc ở trên sổ ghi chép, vạch xuống một đường màu đen, cô hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Khuôn mặt trang bìa của tạp chí tháng mười hai muốn mời Mục Phù, bản đặc sắc cuối năm mời ngôi sao ít nhất tên tuổi phải cao hơn Mục Phù kia mới đỡ nổi ba chữ bản đặc sắc này, bất luận là tên tuổi hay là kỹ thuật diễn xuấy, Nguyễn Thư Nhã đều bị Mục Phù ném xa tới mười tám con phố, dùng cô ta không quá thích hợp đi.”
Sắc mặt Lý Thu Mạn trầm xuống, tiếp theo Nguyễn Hân cười tủm tỉm nói: “Trong lòng tôi thật ra có lựa chọn được người thích hợp hơn, chẳng qua thời gian của hắn rất khó hẹn, muốn hẹn được trước, chờ hẹn xong sẽ nói với chủ biên.”
Ánh mắt Hứa Lam ở giữa Lý Thu Mạn cùng Nguyễn Hân quét qua một vòng, “Được, vậy các cô trở về đều chuẩn bị lại một chút, chúng ta đến hội nghị thường kỳ cuối tuần sẽ đính chính lại người được lựa chọn một chút, tan họp.”
Hứa Lam cầm máy tính dẫn đầu phòng họp đi ra, Nguyễn Hân đi đến trước cửa, Lý Thu Mạn đã ôm ngực đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng, “Nguyễn Hân, cô là ngu thật hay là giả ngu, cô cho rằng Nguyễn Thư Nhã cùng với mấy ngôi sao nhỏ giống nhau sao? Cho dù cô ta bây giờ đến tuyến hai còn không được, cô ta muốn làm gương mặt trang bìa của bản đặc biệt cuối năm này, vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay, tôi khuyên cô vẫn là đừng xem vào chuyện này, cô đừng vì cùng tôi tranh đoạt, mà đắc tội với người không đắc tội được.”
Nguyễn Hân uống một ngụm cà phê, khó hiểu hỏi, “Ai là người không nên đắc tội? Tôi là biên tập của Li Vi, kế hoạch mời người thích hợp nhất lên trang bìa tạp chí là công việc của tôi, như thế nào có thể nói là đoạt đây?”
Lý Thu Mạn nâng cằm, khiêu khích nói: “Cô muốn uổng phí sức lực không ai ngăn cản cô, chẳng qua bản đặc sắc cuối năm lầm này, tôi xác định muốn rồi.”
Nguyễn Hân bộ dạng lời thề sắt son của cô ta, phỏng chừng là bên Nguyễn Thư Nhã để cho cô ta biết chuyện không rõ ràng gì đó, rốt cuộc nói chuyện nói một nửa, làm cho người ta đoán không ra Nguyễn Thư Nhã quen dùng thủ đoạn.
Đồng nghiệp bốn phía thấy hai người đứng ở chỗ này, không ai chịu ai, một hai người đứng lại quan sát, sợ hai người một lời không hợp liền đánh nhau.
Vương Lê tiến đến trước mặt Nguyễn Hân, lôi kéo ống tay áo của cô, hoà giải nói: “Chị Hân Hân, chị đã ăn sáng chưa? Buổi sáng lúc em mua bữa sáng mua dư ra một phần.”
Nguyễn Thư Nhã cùng cấp cao Đạt Hành có quan hệ bên trong các cô có thể đoán được ra là không sai, nếu cô ta muốn lên bản đặc biệt, tám chín phần mười đã định ra rồi, bằng không Lý Thu Mạn không có khả năng nói to như vậy, cô thật lo lắng Nguyễn Hân không đấu lại sự khiêu khích của Lý Thu Mạn, cũng bỏ qua lời tàn nhẫn trong quần chúng, đến lúc đó thua, mặt mũi ở Li Vi cũng coi như là mất hết.
Mặt khác mấy đồng nghiệp ngày thường có quan hệ không tồi với Nguyễn Hân cũng thầm lau mồ hôi thay cho cô.
Đương nhiên cũng có người ở bên phe Lý Thu Mạn đang chờ xem kịch vui.
“Phải không? Vậy xem ra hai chúng ta thật đúng là cùng chung chí hướng nha.” Nguyễn Hân cong cong khóe mắt, “Bản đặc sắc cuối năm này, tôi cũng xác định muốn rồi, cô phải cố lên nha, đừng lại bại dưới tôi.”
“……”
Meoxinh
Là con của chồng cũ mẹ kế nhà họ Nguyễn mà như đại tiểu thư vậy.