Chương 17: Phiên ngoại 2
Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, Thẩm Phàm ôm ngực, nhẹ nhàng từ trong lòng Từ Thanh lui ra ngoài. Cậu ngồi dậy, ngắm nhìn khuôn mặt nhu hòa đang bình yên ngủ của Từ Thanh. Trái tim bối rối không yên, cậu cúi người, ghé sát vào Từ Thanh, khẽ hôn lên.
Giống như hoàng tử hôn mỹ nhân say ngủ.
Lông mi Từ Thanh khẽ rung, khi mở mắt ra, còn chút mờ mịt vì vừa tỉnh dậy. Anh nhìn thấy nốt ruồi của Thẩm Phàm ngay trước mặt, đưa tay ra vuốt ve, giọng nói còn hơi khàn:
“Dậy sớm vậy sao?”
Thẩm Phàm “ừ” một tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn chui vào vòng tay Từ Thanh:
“Em không ngủ được. Đây là lần đầu tiên đem anh về nhà.”
Từ Thanh mím môi cười, vuốt ve mái tóc lộn xộn của cậu:
“Em sợ cái gì, ba mẹ em có thể ăn thịt anh sao?”
Thẩm Phàm nhướng mày, liếm môi dưới, nói:
“Bọn họ không thể ăn thịt anh, nhưng em thì có thể.”
Nói xong, cậu liền chui vào trong chăn.
Từ Thanh nhìn lên trần nhà, đầu óc chó chút trống rỗng.
Qua nửa ngày, Thẩm Phàm mới lau miệng, từ trong chăn chui ra, vừa xoa xoa quai hàm của mình, vừa oán giận nói:
“Anh ra chậm như vậy, mỗi lần đều làm em thật mệt mỏi, anh không thể nhanh lên chút à?”
Từ Thanh: “…”
Hai người thay quần áo ra ngoài. Dọc đường đi, Thẩm Phàm không nói chuyện, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, hai môi mím chặt, thần sắc nghiêm túc như thể chuẩn bị tham gia hội nghị kinh doanh quốc tế.
Từ Thanh lái xe, uống thuốc xong có chút choáng váng, anh tập trung lái xe, không chú ý tới điểm bất thường của Thẩm Phàm.
Đến căn nhà lớn ở trung tâm thành phố, Thầm Phàm do dự mở miệng:
“Buổi tối trở về nhà, em có chuyện muốn nói với anh.”
Từ Thanh gật đầu, nheo mắt nói:
“Sao lại nghiêm túc như vậy?”
Thẩm Phàm lắc đầu, không nói câu nào.
Mẹ của Thẩm Phàm là một người phụ nữ rất dịu dàng, ngoại hình rất đẹp, lại được chăm sóc tốt, trước đây bà cũng nổi tiếng, từng là tiểu thư có danh tiếng nhất trong giới thượng lưu Trung Quốc, khi còn trẻ cũng đóng rất nhiều phim.
Thẩm Phàm kế thừa nhan sắc của mẹ. Cha của cậu thoạt nhìn rất uy nghiêm, giống với thân phận của ông. Từ Thanh lần đầu tiên nhìn thấy ba của cậu cũng có chút e dè.
Ba và mẹ của cậu là câu chuyện tình giữa tổng tài và cô bé lọ lem, cho nên ba của Thẩm Phàm lại lấy lý do nghi ngờ tình yêu của Thẩm Phàm và Từ Thanh thì cũng hơi buồn cười.
Mẹ của Thẩm Phàm vừa nhìn thấy Từ Thanh, trên khuôn mặt xinh đẹp đã mỉm cười:
“Con là Tiểu Thanh phải không? Phàm Phàm đã cho dì nhìn thấy ảnh chụp của con rồi.”
Từ Thành liếc nhìn Thẩm Phàm một cái, Thẩm Phàm đỏ mặt quay đầu đi.
Từ Thanh đối với người lớn đều không keo kiệt nụ cười:
“Phải không ạ, Tiểu Phàm cũng luôn nói với con, dì là một trong những người đẹp nhất thế giới, trước đây con cũng từng hâm mộ các bộ phim của dì.”
Mẹ của Thẩm Phàm che miệng, khẽ cười:
“Ai nha, đều là chuyện quá khứ rồi, con… con thích bộ phim nào của dì nhất?”
Từ Thanh nói:
“Cô thành anh hùng, dì diễn nữ xạ thủ quả thực đẹp mê người.”
Ánh mắt của mẹ Thẩm Phàm sáng lên:
“Ôi, dì cũng thích bộ đó. Đó là bộ phim dì vừa ý nhất.”
Đấy cũng là bộ phim duy nhất mà mẹ cậu không diễn vai bình hoa.
Thẩm Phàm bĩu môi, không muốn nghe bọn họ tán thưởng lẫn nhau nữa. Cậu đi về phía ba, ba cậu lại đang vuốt râu, trừng mắt:
“Người của con trò chuyện thật vui vẻ với vợ của ba đấy!”
Thẩm Phàm đối với câu nói này thực vừa lòng, gật gật đầu:
“Quan hệ mẹ chồng nàng dâu hài hòa không tốt sao?”
Ba cậu nhướng mày:
“Cậu ta là đàn ông! Mặc dù mẹ con từng tuổi này… cũng vẫn là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, nên tránh hiềm nghi không phải à!”
Thẩm Phàm bị ý nghĩ của ba dọa sợ, quả nhiên mẹ cậu ở phía sau, đang cười khanh khách cũng ngừng lại.
Mẹ cậu nghe được, liền liếc ba cậu một cái, ánh mắt tràn đầy phong tình:
“Ông nói bừa cái gì thế!”
Mặt Thẩm Phàm không chút thay đổi, còn Từ Thanh thì mỉm cười. Hôm nay, số lần anh cười còn nhiều hơn hai mươi năm qua.
Ba của Thẩm Phàm nhìn Từ Thanh, ho một tiếng, nói:
“Là Từ Thanh phải không? Tôi nghe nói hai đứa đã đến Las Vegas đăng ký kết hôn à?”
Từ Thanh gật đầu:
“Đúng thế, thưa bác, con sẽ đối xử với Tiểu Phàm thật tốt.”
Ba của Thẩm Phàm liếc nhìn con trai mình, nghĩ: Nếu anh không đối xử tốt với Thẩm Phàm, Thẩm Phàm sẽ có một trăm loại thủ đoạn đối phó anh, giả trư ăn hổ là sở trường của Thẩm Phàm đấy!
Mẹ của Thẩm Phàm dịu dàng cười:
“Sao còn gọi là bác nữa, con đã kết hôn với Phàm Phàm, nên sửa cách xưng hô.”
Ba của Thẩm Phàm hừ lạnh:
“Đứa con bất hiếu kia, kết hôn cũng không thương lượng với người trong nhà.”
Thẩm Phàm lộ ra nụ cười công nghiệp:
“Năm năm trước, ba có nói qua, về sau con thích ai, ở bên ai, ba cũng không quan tâm sao?”
Ba của Thẩm Phàm bị cậu làm cho nghẹn họng, trong lòng khó chịu, mạnh miệng nói:
“Kết hôn sao có thể coi như thế được?”
Từ Thanh có chút xấu hổ, may mà mẹ của Thẩm Phàm vẫn ôn hòa nhìn anh, mới làm cho anh bình tâm lại.
Thẩm Phàm nói:
“Mặc kệ ba có đồng ý hay không, con nhất định phải kết hôn với anh ấy, năm năm trước ba biết con thích anh ấy, sau này con vẫn thích.”
Ba của Thẩm Phàm hơi xấu hổ vì con trai đột ngột thổ lộ tình cảm, nhướng mày nói thẳng:
“Mấy lời này đem về nhà nói lại với vợ con ấy!”
Thẩm Phàm biết ba của cậu nói năng chua ngoa, nhưng tâm mềm như đậu hũ, chỉ là bất mạn hai người các cậu đăng ký kết hôn xong rồi mới báo, nên mới nói những lời như thế.
Từ Thanh mỉm cười:
“Ba, mẹ, con có chút quà gặp mặt cho hai người.”
Nói xong, anh liền đem hai chiếc hộp đi qua. Nghe nói mẹ của Thẩm Phàm thích sưu tập trang sức cổ, anh liền đặc biệt mang theo một bộ trang sức điểm thúy, lại mang cho ba của Thẩm Phàm một ít lá trà.
Mẹ của Thẩm Phàm kinh ngạc thở dốc:
“Ôi, còn có lễ vật gì nữa? Vậy… mẹ cũng có chút tâm ý cho con.”
Mẹ của Thẩm Phàm cởi chiếc vòng ngọc đeo trên tay nhiều nay, đặt vào trong tay của Từ Thanh. Từ Thanh nhận vòng ngọc, thực tự nhiên đưa cho Thẩm Phàm. Thẩm Phàm yên lặng cầm lấy.
Sau khi hai người họ đăng ký kết hôn, Từ Thanh liền đem tất cả sản tích lũy nhiều năm qua đưa cho Thẩm Phàm, Thẩm Phàm cũng không từ chối. Cậu biết, đây là Từ Thanh đem cả đời trao cho cậu.
Ba của Thẩm Phàm phụng phịu, nhưng vẫn lấy ra một chiếc hộp. Từ Thanh chưa kịp mở ra, ba của Thẩm Phàm đã nói:
“Đây là cây bút mà tôi tìm đại sư Lý Mạt khắc, hy vọng sự nghiệp của cậu càng càng càng tốt.”
Lý Mạt là thư pháp gia nổi tiếng, một bức tranh chữ của ông có thể lên đến mười vạn.
Từ Thanh nhận bút máy, đáp:
“Bác hao tâm rồi.”
Vẻ mặt của ba Thẩm Phàm buông lỏng:
“Về sau đều là người một nhà.”
Mẹ của Thẩm Phàm cười:
“Đúng thế, về sau chúng ta là một gia đình rồi.”
Trong lòng Từ Thanh kêu một tiếng, từ nay về sau, anh cũng có người thân, anh nhìn Thẩm Phàm đứng bên cạnh, đều là người này đã mang đến cho anh, tất thảy trong cuộc đời của anh đều sẽ tốt đẹp, đều là người này mang lại. Thẩm Phàm sao có thể, sao có thể tốt như vậy chứ?
Thẩm Phàm và Từ Thanh liếc nhìn nhau một cái, lại rất nhanh dời ánh mắt đi. Cậu có chút chột dạ, không biết sau khi trở về nhà, nói chuyện rõ ràng, cậu sẽ đối mặt như thế nào? Có thể sẽ cãi nhau, có thể sẽ chia tay, nhưng cậu không bao giờ đồng ý chia tay đâu.
Mọi người ăn cơm xong, mẹ cậu nhiệt tình mời bọn họ ngủ lại, Thẩm Phàm lại cự tuyệt:
“Vài ngày nữa chúng con sẽ trở về. Mai chúng con còn có việc.”
Vừa về đến nhà, Từ Thanh liền đem người đặt lên huyền quan.
“Sau vậy, bảo bối, hôm nay có tâm sự gì?”
Từ Thanh cắn cắn vành tai ngọc của Thẩm Phàm.
“Anh mau tránh ra, em còn có việc muốn nói với anh.” Thẩm Phàm đẩy anh.
“Có chuyện gì?” Từ Thanh tránh ra. Trong bóng tối, anh như thấy những tia sáng lấp lánh vụt qua mắt Thẩm Phàm.
“Em… em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ, cứ nói đi, anh vẫn nghe đây.”
Giọng của Thẩm Phàm run run: “Anh có ghét em không?”
Từ Thanh nhíu mày: “Sao lại thế? Anh sẽ không chán ghét em.”
Thẩm Phàm vẫn do dự, cuối cùng mở miệng:
“Kỳ thật, trước bữa tiệc em đã biết anh.”
Từ Thanh ngừng lại, nói:
“Sau đó thì sao?”
Thẩm Phàm nói:
“Em cố ý, cố ý tiếp cận anh. Em muốn làm anh chú ý đến em.”
Từ Thanh liếm môi, nói:
“Đây là chuyện em muốn nói với anh à?”
Thẩm Phàm nói:
“Hơn nữa… em… em luôn biết anh thích bộ dạng gì của em, thật ra đều là em giả vờ… Em bản chất không phải giống như thế.”
Từ Thanh lấp kín miệng cậu, thanh âm kinh ngạc:
“Bảo bối, đừng nói lung tung, em đang nghĩ cái gì thế, đợi buổi tối ấy em thổ lộ với anh, nói em vì anh làm rất nhiều, nói em rất thích anh.”
Thẩm Phàm mở to hai mắt, giống như một con vật nhỏ ngơ ngác.
Từ Thanh hôn trán cậu, nói:
“Anh yêu em, bảo bối, mặc kệ em là người như thế nào, anh vẫn yêu em.”
Cơ thể của Thẩm Phàm run run, cậu gật đầu. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, Thẩm Phàm đột nhiên cười xấu xa:
“Anh trai à, sao anh lại thích em?”
“Là nơi này yêu em, hay là ở đây?” Ngón tay của Thẩm Phàm trượt trên lồng ngực.
“Đều yêu.”