Chương 32
Khi Đỗ Tiểu Vỹ nghe Phương Lăng nói yêu Diệp Vinh Thiên, cô liền dừng lại và nấp sau bức tường. Trình Tuấn ngồi trong xe rất hiểu chuyện, bởi vì tình hình hiện tại đã đủ rối rắm, anh ta không muốn lại làm phiền thêm. Anh ta biết Diệp Vinh Thiên cũng có thù hằn với anh ta!
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn thấy Phương Lăng ôm chồng mình, nhưng sau đó bị anh ném ra, trong lòng có chút an tâm. Nghe những lời chồng nói lại làm dịu đi cơn ghen khi nãy. Cô sẵn sàng nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào để hỗ trợ chồng.
Cô bước ra và đi về phía họ. Diệp Vinh Thiên quay lưng lại với cô, không nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ, còn Phương Lăng thì cờ ngược lại so với Diệp Vinh Thiên, cô ta thấy rõ Đỗ Tiểu Vỹ đi tới.
Nỗi hận bộc phát, tất cả đều là vì người phụ nữ này, có cái gì tốt mà khiến anh chung tình như vậy. Cô ta không cam lòng.
Thấy Đỗ Tiểu Vỹ càng lúc càng gần, cô ta hạ quyết tâm lao đến chỗ Diệp Vinh Thiên, nắm chặt lấy cổ anh, hôn thật mạnh.
Diệp Vinh Thiên không hề chuẩn bị đã bị cô ta tấn công, nhưng sức lực của người phụ nữ này đột nhiên mạnh đến kinh ngạc, anh kéo mấy lần cũng không rút ra được.
Đỗ Tiểu Vỹ sững sờ, dừng lại ở sau lưng Diệp Vinh Thiên.
Cô không ngờ Phương Lăng sẽ như vậy, cô biết vừa rồi Phương Lăng nhìn thấy cô, Phương Lăng làm như vậy chỉ là khiến cô cảm thấy khó chịu. Cô biết điều đó, cô biết điều đó, nhưng cô vẫn không thoải mái. Làm sao cô có thể chấp nhận người khác hôn chồng mình?
“Diệp Vinh Thiên!” Cô tức giận hét lên.
Hai người đang dính vào nhau ở phía trước bị tiếng hét như sấm của cô ngăn cách.
Diệp Vinh Thiên quay lại, thấy vợ đang chống tay nhướng lông mày ở phía sau, trong lòng thầm kêu lên, không ổn rồi: “Bà xã, em đừng hiểu lầm! Anh…” Anh sợ cô tức giận sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!
“Anh còn có thể giải thích sao, anh rất thích thú với nụ hôn của cô ta nhỉ?” Cô chỉ vào miệng anh. “Còn cô, chuyện giật chồng người khác như vậy cô cũng có thể làm được. Cô không cần liêm sỉ nữa à.”
Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm Phương Lăng: “Cô thử nghĩ xem, nếu vấn đề này được giới truyền thông đồn thổi, rằng cô Phương đây vô liêm sỉ, can thiệp vào hôn nhân gia đình của người khác, thậm chí dùng thân thể và tài sản của cô làm mồi nhử, thì cô nói xem giám đốc Phương sẽ còn có chỗ đứng trong thương giới nữa sao? Người ta nói có kỳ phụ tất có kỳ nữ mà. Ba của cô muốn giữ cổ phần ở Kỳ Thịnh còn phải dựa vào chồng tôi, những người quan tâm sẽ tự hỏi liệu có ai đó xúi giục cô làm điều này hay không, đến lúc đó mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản là cô không biết xấu hổ nữa. Tôi thấy cô còn bị mời vào đồn cảnh sát ngồi đấy. Dù gì thì hối lộ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam.”
Cô không nhanh không chậm mà nói. Phương Lăng tái mặt.
Nếu ba cô ta dính vào chuyện này thì mọi thứ của cô ta sẽ không còn nữa, cô ta cũng biết điều đó, thật sự không ngờ Đỗ Tiểu Vỹ lại ra tay chính xác như vậy. Cô ta vừa thẹn vừa giận.
“Lần này coi như cô thắng!” Cô ta tức giận rút chìa khóa ra, đóng sập cửa lại.
“Bà xã, em cứ như vậy mà đến đây à?” Diệp Vinh Thiên ôm lấy vợ.
“Anh còn dám nói, nếu em không nói gì, anh chuẩn bị tiếp tục để cho cô ấy gặm tiếp đúng không.” Cô xoay người hất cánh tay anh ra.
“Sao lại vậy được, anh vẫn còn sợ đây này! Nhưng màn trình diễn của em vừa rồi thực sự khiến anh bất ngờ đấy. Không ngờ rằng vợ anh cũng là một nhân vật tuyệt vời như thế.” Anh khen cô. Vừa rồi anh gần như nghĩ cô sẽ giống như lần trước. .
“Đương nhiên, không bắt được điểm yếu của cô ta, cô ta sẽ buông tay đơn giản như vậy sao?” Cô có chút lâng lâng.
“À đúng rồi, em đến đây như thế nào, làm sao em biết nhà Phương Lăng, bộ đồ trên người em là của ai?” Lông mày anh nhíu chặt nói.
“Uh, em…” Cô lắp bắp không nói được. Nhìn qua chỗ Trình Tuấn đậu xe, hả? Không còn nữa, xe đi rồi, anh ta đi lúc nào vậy. Cũng phải, nếu anh ta không đi chẳng lẽ ở lại xem phim tình cảm anh anh em em sao! Sau tất cả, cô vẫn là lợi dụng anh ta, trái tim cô như muốn xoắn lại. “Trình Tuấn, thực xin lỗi, thực sự xin lỗi anh.” Cô không ngừng thầm nói lời xin lỗi anh ta.
“Có phải lại là tên công tử bột đó đưa em đến đây không?” Diệp Vinh Thiên tinh tường đoán.
“Cái gì mà công tử bột, đừng nói bậy được không?” Cô bảo vệ Trình Tuấn: “Em không thể lái xe, cũng không thể tìm thấy một chiếc taxi nào. Em lo lắng cho anh gần chết đi được. Em còn có thể tìm ai khác ngoài anh ấy nữa?”
“Có thể gọi điện thoại cho anh mà, tại sao phải tìm anh ta!” Dù sao anh cũng cảm thấy khó chịu khi cô đi tìm Trình Tuấn.
“Điện thoại của anh để ở nhà, em không liên lạc được, không biết chuyện gì sẽ xảy ra! Em ở nhà lo lắng đến mức nào, anh có biết không?”
“Hay là anh trách em phá đám việc tốt của anh!” Hai mắt cô đỏ hoe.
“Anh nào có?” Anh cảm thấy đau đớn vô cùng khi thấy vợ mình khóc.
“Còn nói không có, em còn thấy vừa nãy là em nhiều chuyện rồi, trong lòng anh vốn rất thỏa mãn. Bây giờ trách em làm chuyện thừa thãi đúng không?” Hôm nay chính là anh có lỗi, còn dám mắng cô.
“Em đang vu oan cho anh đấy. Cô ta gọi điện thoại anh cũng không tới, em kêu anh tới, hiện tại còn trách anh?” Tính tình nóng nảy của anh lộ ra.
“Nói tới nói lui cũng là tôi vu oan anh. Tôi gọi cô ta tới sao? Là tôi bảo cô ta có mấy ý nghĩ không an phận với anh à? Tôi kêu cô ta hôn anh chắc?” Cô không chịu thua kém.
“Em…” Anh bị sự vô lý của cô làm cho nghẹn họng! “Không thể giải thích được!”
“Anh nói ai không thể giải thích được?” Tính cách hổ con của sau khi ở ẩn một tháng thì giờ lại hiện hình rồi.
“Ai gây sự vô lý người đó không thể giải thích được…” Anh cũng tức giận.
…
Hai người đi từ khẩu chiến sang chiến tranh lạnh, cô sẽ không tha thứ cho anh nếu không xin lỗi trước, Đỗ Tiểu Vỹ tức giận nghĩ.
Đã là ngày thứ hai, Diệp Vinh Thiên không có biểu hiện xin lỗi.
Thực ra cô không thích bọn họ cãi nhau lắm, nhưng cô cũng không muốn mất đà.
Trên bàn ăn, Diệp Vinh Thiên nói: “Bà xã, chiều nay anh bay đi Hàn Quốc.”
“Gấp như vậy sao?” Đỗ Tiểu Vỹ dừng đũa. Cô còn cho rằng anh muốn xin lỗi!
“Hôm qua anh quên nói với em. Lần trước hẹn chủ tịch Kim đến thăm, đưa đưa đẩy đẩy, lần này thật sự phải đi.” Bọn họ còn đang chiến tranh lạnh, hơn nữa cô lại mang thai, anh thật là không muốn bỏ đi vào lúc này.
“Được rồi, em giúp anh dọn đồ.” Cô lên lầu dọn đồ mà chưa ăn.
Không lẽ cô rất hi vọng anh đi hay sao? Thậm chí đến một lời miễn cưỡng cũng không nói! Diệp Vinh Thiên than nhẹ một tiếng.
Anh lên lầu, thấy vợ đang dọn đồ cho anh.
“Anh đi bao lâu?” Cô hỏi anh trong khi đang sắp xếp đồ đạc.
“Khoảng hơn một tuần.” Anh ôm cô từ phía sau. Bàn tay đóng gói hành lý của cô dừng lại. “Lâu như vậy sao?”
“Buổi chiều anh sẽ ra sân bay luôn, anh vốn muốn đưa em cùng đi Hàn Quốc rồi nhưng bác sĩ nói cơ thể em không thích hợp để đi đường dài. Em ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt nha.” Đây là lần đầu tiên họ xa nhau sau khi kết hôn
“Ừm, em biết rồi.” Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Cô muốn nói thêm, nhưng nghĩ đến sự cố chấp của mình trong vài ngày nay, cô lại dặn lòng cứng rắn mà nhìn Diệp Vinh Thiên đi ra ngoài.
Cả đêm gần như mất ngủ, Đỗ Tiểu Vỹ chóng mặt, khó chịu, đêm qua gặp ác mộng, ngủ vô cùng trằn trọc.
Có thể là không có chồng, đột nhiên cô phải ngủ một mình, có chút khó chịu.
Lúc xuống lầu đã thấy Liễu Mỹ đi đi lại lại trong phòng khách, vẻ mặt bối rối.
“Liễu My, sao đến sớm vậy?” Đỗ Tiểu Vỹ bước nhanh xuống lầu.
“Tiểu Vỹ, tớ…” Liễu My chào cô. Mở miệng muốn nói, lại không thể tiếp tục.
“Làm sao vậy? Lý Đại Vi bắt nạt cậu sao…!” cô giễu cợt cô ấy một cái, dắt Liễu Mỹ vào phòng khách, Lý Đại Vi đứng ở một bên phòng khách. “Không phải cãi nhau, hai người có chuyện gì vậy…?” Cô lờ mờ cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.
“Tiểu Vỹ, cậu có xem tin tức tối hôm qua không?” Liễu My hỏi cô.
“Tin gì? Tối hôm qua tớ đi ngủ sớm? Tin gì quan trọng đến mức hai người nên thông báo cho tớ thế này?” Cô cảm giác mạnh mẽ rằng có điều gì đó đang xảy ra: “Chẳng lẽ là về Vinh Thiên…”
Từ biểu hiện của bọn họ, cô càng khẳng định phỏng đoán của chính mình.
“Liễu My, cậu nói cho tớ biết, đã xảy ra chuyện gì? Tớ không xem tin tức… tớ… tớ không biết, nói cho tớ biết đi?” Sau khi nói chuyện, toàn thân cô bất giác run lên, cô bị lo lắng đến mức hơi thở dồn dập lên rồi.
“Chuyện này…” Liễu Mỹ liếc nhìn Lý Đại Vi, cầu cứu.
“Tiểu Vỹ, đừng kích động, hiện tại không ai biết anh ấy thật sự đã chết hay còn sống!” Lý Đại Vi nói.
“G… cái… cái gì?” Một cơn choáng váng ập đến bầu trời, và cô ấy như bị mất hồn.
“Chuyện gì xảy ra vậy, chỉ mới một đêm thôi mà, làm sao có thể chết được? Làm sao có thể thế được? Làm sao có thể…” Cô tự lẩm bẩm.
“Tin tức nói rằng anh ấy đến Hàn Quốc vào tối qua. Do trời mưa to qua đêm, xe của anh ấy bị trượt và rơi xuống biển. Tuy nhiên, theo video điều tra, cảnh sát phát hiện ra rằng không chỉ có chiếc xe của anh ấy mà còn có chiếc xe khác theo sau anh ấy. Bây giờ cảnh sát nghi ngờ rằng anh ấy đã bị bắt cóc, còn chiếc xe thì lao xuống biển. Đây là tin tức đêm qua. Chúng tôi thấy nó vào đêm qua, đến đây vào đêm qua rồi nhưng quản gia nói rằng cậu đã ngủ, nên chúng tôi ở đây chờ cô.” Lý Đại Vi nói qua chuyện, nói cho nàng biết.
“Tôi không tin, tôi không tin, đây không phải sự thật.” Cô gục xuống, lắc đầu, nước mắt như mưa, lòng như dao cắt. Hôm qua bọn họ còn chiến tranh lạnh, chiều anh đã bay mất. Hôm nay cô muốn gọi cho anh để làm hòa với anh. Nhưng làm sao mọi thứ có thể trở nên như thế này.
Chuông cửa vang lên, cả ba người đều sửng sốt, Đỗ Tiểu Vỹ ngây ngẩn cả người.
“Liễu My, anh ấy về rồi, hẳn là… Cô chạy ra mở cửa.
Cánh cửa mở ra và là thư ký Vương.
Cô thất vọng vô cùng.
“Phu nhân, tin tức tối hôm qua…” Hóa ra đây không phải là giả, thậm chí thư ký Vương cũng đến nói cho cô biết.
“Tôi hiểu rồi.” Cô mơ màng để thư ký Vương vào.
“Công ty đang hoảng loạn. Tất cả chúng tôi đang chờ kẻ bắt cóc gọi điện. Nếu kẻ bắt cóc muốn đòi tiền chuộc, công ty cần phải rút nhiều tiền…”
“Cho bao nhiêu cũng được, miễn là người không sao.” Cô ngắt lời Thư ký Vương, cô đã hoàn toàn mất tự chủ rồi.
“À, thưa cô, ở đây có một số tài liệu cô cần ký vì có lẽ sẽ rất nhiều tiền phải chuyển đi.” Thư ký Vương lấy ra một số tài liệu.
Bàn tay cầm bút của cô run rẩy đến cô không thể ký tên được.