Chương 39: Cứu mỹ nhân
Trong hơi nước lượn lờ, Tô Mạch Ức cười khẽ, chậm rãi cởi dây buộc bên hông.
Dưới ánh đèn, đường nét khỏe khoắn và mịn màng của nam nhân kéo dài hết cỡ, kết thúc trên mặt nước lấp lánh giữa eo và bụng.
“Vết thương này…” Chương Nhân thấy thế sững sờ.
Bởi vì trên người Tô Mạch Ức ngoại trừ vết đâm ở thắt lưng, trên ngực, trên lưng, thậm chí trên cánh tay đều có vết sẹo lớn nhỏ.
Vẻ mặt Tô Mạch Ức nhìn vô cảm, thản nhiên dội nước lên người mình, “Chắc Chương huynh không biết, Chu mỗ xuất thân binh nghiệp, trước khi điều chuyển đến kho binh khí nhậm chức ở An Tây đô hộ phủ. Từng lên chiến trường nên trên người có sẹo là lẽ đương nhiên. Mới vừa rồi không muốn cởi quần áo, cũng là sợ một thân thương tích này khó coi, chọc Chương huynh không vui. ”
“Ồ! Haha… Không sao…” Chương Nhân lộ vẻ xấu hổ nói: “Nam tử hán đại trượng phu vì nước hy sinh thân thể, vết thương trên chiến trường đều là vinh dự, có gì mà khó coi như huynh nói đâu chứ. ”
Tô Mạch Ức cười thầm. Mọi người chỉ biết hắn là quan văn, lại ít người biết hắn quanh năm tập võ, cho nên có một thân thương tích này cũng không có gì lạ.
Vừa vặn, Chu Dật Phác lại đúng là xuất thân binh nghiệp, từng ra chiến trường. Sự trùng hợp của cả hai người ngược lại để cho hắn tránh thoát một cửa ải này.
Nhưng Chương Nhân lần này thăm dò rõ ràng như vậy có ý gì, hắn đã hiểu rõ.
Tô Mạch Ức tựa vào bồn tắm, vung tay lên, gọi Diệp Thanh đến trước mặt.
“Ngươi trở về nói với tiểu phu nhân một tiếng, bản quan hôm nay cùng Chương đại nhân ở bên ngoài nói chuyện, trở về trễ một chút, để cho nàng đừng giận dỗi.”
Giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng, Diệp Thanh lại nghe ra trong lòng hắn đang căng thẳng.
Bởi vì đây là ám hiệu hai người đã ước định trước khi xuất phát.
Nếu Tô Mạch Ức cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều, sẽ an bài Diệp Thanh trở về mang Lâm Vãn Khanh đi.
Diệp Thanh cắn răng, sững sờ một lát sau rồi nắm chặt trường kiếm trong tay, xoay người đi thẳng tới Chương phủ.
Trong phòng tắt đèn, Lâm Vãn Khanh lại không ngủ.
Nàng lặng lẽ ngồi dưới khung cửa sổ trong đêm đen, ngơ ngác nhìn vầng trăng trên bầu trời qua khe cửa sổ.
Một hình tròn nhỏ màu trắng giống như một mảnh gấm vóc không cẩn thận bị tro hương thiêu cháy.
Thùng thùng —— Đông!
Trong không gian tối tăm vang lên tiếng gõ cửa sổ, hai dài một ngắn.
Lâm Vãn Khanh vội vàng nhảy xuống từ trên giường, không kịp mang giày, chạy thẳng ra sau phòng, đẩy cửa sổ ra.
Không ngoài dự đoán, Diệp Thanh chống tay nhảy vào.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, đưa một con dao găm cho Lâm Vãn Khanh nói: “Cầm phòng thân, đi theo ta! ”
“Chờ một chút!” Lâm Vãn Khanh bất ngờ bị hắn không đầu không đâu túm lấy như vậy, lảo đảo hai bước, cởi tay hắn ra nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? ”
Diệp Thanh lộ vẻ khó xử, lông mày như thiêu đốt: “Thân phận đại nhân có khả năng bại lộ. ”
“Cái gì…” Đồng tử Lâm Vãn Khanh rung mạnh, nghe vậy không ngừng run rẩy.
“Làm thế nào có thể? Làm thế nào nó có thể được? Nàng kéo tay áo Diệp Thanh, lo lắng nói: “Rốt cuộc ngài ấy làm sao vậy? ”
Diệp Thanh cau mày, giọng điệu nặng nề, “Chương Nhân dẫn đại nhân đi suối nước nóng, muốn mượn cơ hội kiểm tra vết thương trên người đại nhân. Như vậy chứng tỏ có người đã hoài nghi đến Hồng Châu không phải ai khác mà là Tô đại nhân. ”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy trước mắt trắng bệch, thiếu chút nữa thuận theo chân tường ngã xuống.
Nếu đối phương đã hoài nghi hắn chính là Tô Mạch Ức, như vậy bọn họ nhất định biết càng nhiều nhược điểm của Tô Mạch Ức, có lẽ sẽ thử từng cái từng cái một.
Như thế xem ra, quả thật lành ít dữ nhiều.
“Đi thôi!” Diệp Thanh nhìn Lâm Vãn Khanh ngây ngốc, nhịn không được kéo ống tay áo nàng lại.
“Nhưng chúng ta đi rồi, Tô đại nhân làm sao bây giờ?” Lâm Vãn Khanh túm lấy tay Diệp Thanh, vội vàng hỏi thăm.
“Không cần lo lắng.” Diệp Thanh từ trong ngực tìm ra một cái hộp nhỏ nói: “Đây là hổ phù hoàng thượng cho ta trước khi xuất phát, nếu thân phận chuyến đi Hồng Châu bại lộ, ta có thể dựa vào hổ phù này đi tới bất kỳ châu phủ nào điều binh. ”
Hắn nói xong kéo Lâm Vãn Khanh, “Ngươi mau đi theo ta đi! Muộn thì sẽ không kịp! ”
Lâm Vãn Khanh lại kéo bước chân của hắn lại.
Diệp Thanh giật mình, nghe thấy nàng trầm giọng nói: “Tới Ích Châu điều binh, nhanh nhất cũng phải hai ngày. Nếu thân phận đại nhân thật sự bại lộ, đến lúc đó hắn sớm đã trở thành con tin, chúng ta phải cứu như thế nào?”
“Nhưng mà,” Diệp Thanh nói, “Chẳng lẽ còn có biện pháp khác sao?”
Bầu không khí nhất thời lo lắng, hai người im lặng trong chốc lát, Lâm Vãn Khanh khoanh tay mà đi, cau mày.
Một lúc sau, nàng nói, “Có!”
Diệp Thanh kinh ngạc, nhìn nữ nhân trước mặt thần sắc nghiêm túc, giống như mình nghe xong lời nói của kẻ say rượu.
Lâm Vãn Khanh nhét hổ phù vào trong tay hắn, đẩy hắn xoay người, “Hiện tại ngươi cầm hổ phù đi Ích Châu điều binh, một khắc cũng đừng trì hoãn.”
“Còn ngươi thì sao?” Diệp Thanh hỏi.
“Ta đi tìm đại nhân.”
“Cái gì?!” Diệp Thanh cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng giữ chặt tay Lâm Vãn Khanh, không dám tin nói: “Bây giờ ngươi đi tìm ngài ấy, không khác gì tự chui đầu vào lưới! ”
“Vậy cũng không chắc.” Lâm Vãn Khanh đẩy Diệp Thanh ra, ánh mắt kiên định, “Chương Nhân còn đang thăm dò, vậy chứng tỏ hắn cũng chưa khẳng định thân phận đại nhân. Hơn nữa đồng thời, hắn cũng không muốn buông tha cho kho binh khí của Chu Dật Phác. Trong trường hợp đó, chúng ta vẫn còn hy vọng. ”
“Nhưng…” Diệp Thanh vẫn do dự như trước, “Biết rõ phía trước gian nguy, cơ hội chiến thắng là rất nhỏ, nếu ngươi đi…”
“Dù sao cho dù ta có đi hay không, mọi việc đều đã như vậy không phải sao?” Trong đêm tối, Lâm Vãn Khanh nhìn gần Diệp Thanh, không chút nhượng bộ, “Thử một lần cũng tốt hơn ngồi chờ chết chứ?”
Diệp Thanh vẫn không trả lời.
Lâm Vãn Khanh nhìn hắn, trong giọng nói chứa một phần chân thành khác thường, “Sáng nay lúc đại nhân từ biệt với ta cũng là biết con đường phía trước cực kì nguy hiểm, nhưng hắn cũng không vì vậy mà lui bước. Cho nên hang cọp cũng tốt, hang sói cũng được, cho dù thất bại ta cũng muốn ở bên hắn. ”
“Cái này…”
Thiên lời vạn ngữ, Diệp Thanh chỉ cảm thấy như đang nghẹn ở cổ họng, hắn giãy dụa một lát, tay túm lấy Lâm Vãn Khanh vẫn buông ra.
Lâm Vãn Khanh lập tức đẩy hắn ra ngoài, thúc giục nói: “Đi mau! Nếu bọn ta thất bại, ngươi là hy vọng cuối cùng, không được trì hoãn! ”
Cửa sổ đóng lại, dưới ánh trăng lạnh lẽo, Diệp Thanh gắt gao nắm chặt hổ phù trong tay, dọc theo hành lang nhảy lên.
Lâm Vãn Khanh nhìn bóng dáng xa xăm mờ mịt.
Trong cái lồng giam Hồng Châu này, hiện giờ chỉ còn lại nàng và Tô Mạch Ức.
*
Bên kia, trong quán Thang Tuyền hơi nước mờ mịt.
Sau khi tắm rửa xong, trên người hai người chỉ khoác một chiếc trường bào lỏng lẻo. Chương Nhân gọi ca cơ cùng nhạc sĩ tới, bày tiệc rượu trong nhã gian.
Tiếng đàn vang lên, ồn ào chói tai. Liêu nhân khẽ ngâm nga hát, hoa nương phong thai mê người liên tục xuất hiện.
Chương Nhân ngồi đối diện Tô Mạch Ức, tay cầm chén rượu, tùy ý tựa vào ghế, chân phải cong lên. Hắn nhàn nhã nhắm mắt nghe khúc, tay kia khẽ gõ bàn trước mặt, phát ra tiếng vang “cộc cộc” nhẹ nhàng thành khẩn câu được câu không.
Sinh ra một thứ quái đản không hợp với thể loại cầm khúc đó.
Tô Mạch Ức ngưng thần ngồi ngay ngắn, trên mặt vẫn là vẻ mặt bất cần đời, phong lưu bất kham như vậy.
Chương Nhân nghe nhạc một hồi, bỗng nhiên nhìn Tô Mạch Ức nhẹ nhàng cười nói: “Chu huynh hôm nay mệt sao?”
Tô Mạch Ức cười nhạt với hắn, “Khách tùy chủ liền, Chương huynh cao hứng, Chu mỗ tất nhiên phải phụng bồi. ”
“Ồ?”
Một tiếng mũi không nhẹ không nhạt, giống như một cái lưỡi độc trong bóng tối. Ánh mắt Chương Nhân dừng lại trên chén rượu chưa từng động qua ở trước mặt Tô Mạch Ức.
Chất lỏng màu vàng trong suốt, đung đưa nhẹ dưới ánh đèn, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Đối với Tô Mạch Ức am hiểu sâu sắc về thẩm vấn mà nói, hắn chỉ liếc mắt một cái liền biết Chương Nhân bỏ cái gì ở trong rượu.
Đó là một loại mê dược gọi là “Hoặc Tâm”, cho những phạm nhân bất luận như thế nào cũng cạy miệng không được dùng một chút, dưới tình huống ý chí của bọn họ yếu ớt nhất, hoặc là không có cảnh giác, có thể nói là có thể cầu nhân đắc nhân.
Tô Mạch Ức sớm đoán được Chương Nhân có lẽ sẽ có chiêu này, cho nên cũng sớm làm một ít phòng bị.
Nhưng mới vừa rồi tắm rửa thay quần áo, vì phòng ngừa bại lộ, túi hương giấu trong quần áo dùng để đựng rượu bị hắn lén lấy xuống, hiện tại không thể dùng được.
Mà túi hương bên hông tuy rằng có thể tỉnh rượu, nhưng cũng không chịu nổi quá lâu.
Hơn nữa trong rượu có chứa “Hoặc Tâm”, Tô Mạch Ức âm thầm suy đoán, tửu lượng hắn có thể chịu đựng được nhiều lắm không quá mười chén.
Nhưng mũi tên đã ở trên dây, lại không thể không bắn.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ có thể hiểu ý cười một tiếng, nâng chén rượu lên mời Chương Nhân, uống một hơi cạn sạch.
Chương Nhân cái gì cũng không nói, nhìn hắn cười cười, giơ tay bảo hoa nương ở một bên rót rượu cho hắn.
Rượu rung lắc, rất nhanh một ly lại bị rót đầy. Chương Nhân cũng không khuyên, chỉ dò hỏi: “Chu huynh có nghe nói qua Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức, danh hào Tô đại nhân không?”
Tô Mạch Ức kinh ngạc, cũng may phản ứng đủ nhanh, vẻ mặt vẫn chưa lộ ra cái gì khác thường. Hắn chỉ cười một tiếng nói: “Quan trường Thịnh Kinh có ai mà không biết hắn chứ.”
“Chu huynh hiểu biết bao nhiêu về Tô đại nhân kia?” Chương Nhân hỏi.
Tô Mạch Ức nhíu mày kiếm, trong mắt nhìn về phía Chương Nhân liền mang theo chút khó hiểu, “Chu mỗ hiểu biết Tô đại nhân đó tất nhiên cũng chỉ giới hạn ở lời đồn, ta cùng hắn ở tiền triều cũng không có nhu cầu lui tới kết giao.”
Chương Nhân cười gật đầu, lập tức nâng chén rượu trong tay lên, Tô Mạch Ức nâng theo, lại một chén xuống bụng.
Hắn buông chén rượu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Mạch Ức nói: “Chương mỗ nghe nói gần đây trong Thịnh Kinh, Tô đại nhân xin cáo bệnh nghỉ? ”
Vẻ mặt Tô Mạch Ức không khác gì, suy nghĩ nói: “Thật sao? Chuyện này xảy ra khi nào? ”
Chương Nhân vẫn cười như trước, ánh mắt của hắn dưới ánh nến khiến người ta phát lạnh.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Tính toán thời gian, ước chừng là chuyện sau khi Chu đại nhân xuất phát cho nên Chu đại nhân tất nhiên là không biết. ”
“Ồ?” Tô Mạch nhớ lại, “Chương đại nhân nói như vậy là có ý gì?”
Chương Nhân một bên vừa nói chuyện, một bên đặt ánh mắt dừng ở chén rượu trong tay Tô Mạch Ức, giơ tay mời một chút rồi nói: “Không có ý gì, uống rượu.”
Trong lúc im lặng suy nghĩ, lại một chén rượu được đổ đầy.
Tô Mạch Ức kéo vạt áo, dường như cảm thấy trên người có chút nóng.
Xem ra Chương Nhân này để đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở, liều lượng “Hoặc Tâm” nặng hơn bình thường.
Như vậy, rất có thể hắn ngay cả năm chén cũng không chịu nổi.
Ba chén xuống bụng, Chương Nhân vẫn khuyên như trước, Tô Mạch Ức giơ tay ngăn cản hoa nương ở một bên nói: “Không biết là hôm nay là rượu này lợi hại, hay là Chu mỗ đã lâu không uống, sao ta cảm thấy mới ba chén lại giống như đã uống ba bình vậy nhỉ? ”
Chương Nhân nghe vậy cười to, lại không để ý tới, chỉ nháy mắt với hoa nương ở một bên, để cho nàng tiếp tục rót.
Mắt thấy lại một chén rượu bị rót đầy, tiếng cầm nhạc dần dần mờ mịt, cả người Tô Mạch Ức tựa như chìm vào đáy hồ, một đôi tay đã hơi có chút lạnh.
Hắn âm thầm nắm chặt tay, dùng sức cắn răng hàm sau.
Xem ra nếu không tìm ra biện pháp thoát thân, chuyến đi Hồng Châu lần này chỉ sợ là thật sự có đi không có về.
“Chu đại nhân?” Giọng nói Chương Nhân có chút lạnh lùng, vẫn thúc giục hắn như trước, cắn chặt không buông.
Tô Mạch Ức trầm mặc, vẫn chưa lên tiếng.
Không thể uống nữa.
Đúng là không thể uống được nữa.
“Chu đại nhân?” Chương Nhân gọi hắn, dưới ánh nến là một đôi mắt u ám, giống như một con chim ưng đang chờ đi săn.
“Chu…”
“Chu Dật Phác!”
Một trận ồn ào không đúng lúc bên ngoài phòng đã phá vỡ bế tắc giữa hai người.
“Chu Dật Phác ngươi đi ra cho ta!!!”
Nghe thấy giọng nói của nữ tử, Chương Nhân và Tô Mạch Ức đều giật mình.
Giọng nữ mềm mại thảm thiết khóc rống chạy tới gần, sau khi bị thị vệ cửa ngoài ngăn cản lại càng khóc lóc lăn lộn, âm lượng lại lớn, tình cảm thê lương cực kì bi ai. Trong lúc nhất thời, ngay cả tấu nhạc trong phòng cũng bị cắt ngang.
Không đợi người bên trong phản ứng, cửa nhã gian bị mở ra.
Lâm Vãn Khanh hai mắt đỏ hoe nức nở, một đôi lông mi ướt át, nước mắt sắp rơi xuống, bộ dáng thảm thiết giống như bị nam nhân phụ lòng vứt bỏ.
Nàng nhìn Tô Mạch Ức một lát, sau đó một bước dài vọt vào, cầm chén đĩa trên bàn lên đập loạn một trận.
Vừa đập, vừa khóc, “Nam nhân đều là đồ không biết xấu hổ! Chỉ khi ngủ với ngươi mới dỗ ngon dỗ ngọt! ”
Bát đĩa rung chuyển, mảnh sứ bay tứ tung. Ca cơ và nhạc sĩ thấy vậy sợ tới mức ôm đầu bỏ chạy.
Thị vệ ở đây dường như cũng chưa từng thấy bình dấm chua này phô trương làm loạn như thế, nhất thời cũng không biết nên làm sao mới tốt, bốn mắt nhìn nhau không dám tiến lên, mặc cho Chương Nhân thúc giục thế nào cũng vô dụng.
Chương Nhân chỉ đơn giản đi tới kéo nàng một cái.
Ba !!!.
Tiếng vang kinh động, người ngay tại chỗ bị một chưởng này tát đến sửng sốt.
Sau một khắc, Tô Mạch Ức ôm lấy eo Lâm Vãn Khanh, kéo người vào trong ngực mình.
Hai người đối diện nhau, Chương đại nhân vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng mà trên mặt hắn, một dấu năm ngón tay ửng đỏ bằng mắt thường có thể thấy hiện lên…
Chương 40: Hoặc tâm
Chương Nhân trực tiếp bị cái tát này làm choáng ngợp.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn là một tư mã châu phủ, sao có thể so đấu với một nữ nhân khóc lóc. Nếu như truyền ra ngoài, hủy cũng là thanh danh của hắn.
Cho nên Chương Nhân chỉ che mặt cái má nóng bừng của mình, như câm ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói ra được.
Nhưng mà nữ tử đánh người lại không chút cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có cái gì không ổn. Nàng trợn mắt lên, nhấc váy lên liền vọt tới chỗ Chương Nhân.
“Ngươi nói xem ngươi đến tột cùng có tâm tư gì?!” Nàng không chịu buông tha, động tay động chân, “Ta cùng lang quân nhà ta ân ái cản trở ngươi chuyện gì sao?! Sao ngươi cứ vắt hết óc tìm cách tặng người cho hắn vậy hả? Ngươi nói đi! Ngươi có dụng ý bất chính gì sao!! ”
“Ta… Ta…” Chương Nhân bị một loạt trận cào cào đạp đạp làm cho đầu óc choáng váng, chỉ có thể ôm đầu trốn phía sau Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức tựa hồ như muốn khuyên can nàng, nhưng mỗi lần tay hắn vừa chạm tới Lâm Vãn Khanh liền đột nhiên bị đẩy ra, cả người còn lảo đảo ngã về phía sau, hoàn yếu ớt, bộ dạng như không thể thắng được.
Nhưng mà càng kỳ lạ chính là, Tô Mạch Ức mắt thấy không ôm được Lâm Vãn Khanh thế nhưng dứt khoát xoay người ôm lấy Chương Nhân, mỹ kỳ danh tự —— thay hắn ngăn cản.
Kết quả của cái ôm này đương nhiên là Chương đại nhân mất đi năng lực phản kháng, bị cào càng thảm hơn.
Cuối cùng, vẫn là bọn thị vệ cứu hắn ra.
Bởi vì bọn họ cảm thấy nếu mình không nhúng tay vào, Chương đại nhân có thể sẽ bị dũng phụ này cào chết.
Sau một bữa gà bay chó sủa, nhã gian riêng lại bình tĩnh trở lại.
Chương Nhân mang theo vết trầy xước nửa khuôn mặt cùng máu mũi đầy miệng một lần nữa ngồi đối diện Tô Mạch Ức, còn hết sức nghẹn khuất an bài hạ nhân thêm một chỗ ngồi ở bên cạnh Tô Mạch Ức cho Lâm Vãn Khanh.
Trên mặt Lâm Vãn Khanh vẫn là vẻ mặt tức giận chưa tan.
Nhưng mà nàng vừa ngồi xuống, ở dưới ống tay áo rộng len lén đi tìm tay Tô Mạch Ức —— vừa ướt vừa lạnh, nói vậy vừa rồi hắn nhất định đã trải qua tràng diện thập phần khó chịu.
Nàng bất động thanh sắc mở lòng bàn tay hắn ra, dùng sức nắm chặt.
Tô Mạch Ức lúc này nắm lấy tay nàng, ở lòng bàn tay nàng nhanh chóng viết một chữ “Đi”.
Lâm Vãn Khanh không để ý tới hắn.
Nếu đã tới, nàng cũng không định về một mình.
Mà Chương Nhân ngồi đối diện bị gián đoạn như vậy ngược lại dỡ bỏ cỗ khí thế bức người vừa rồi. Mặt mày hắn mỉm cười nháy mắt với hạ nhân, khiến cho những nhạc sĩ và ca cơ hai mặt nhìn nhau đều trở về vị trí ban đầu.
Ca nhạc lại nổi lên, lại là một quang cảnh thanh sắc khuyển mã khác.
Hắn tự nhiên sẽ không cứ như vậy buông tha. Chương Nhân một lần nữa an bài người đựng một bình rượu, đặt lên bàn Tô Mạch Ức.
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh theo đó mà động, nhìn vào ly rượu rỗng trên bàn, lại nhìn khuôn mặt Tô đại nhân đã trắng bệch bên cạnh, lúc này nàng đã hiểu được Chương Nhân muốn chuốc say Tô Mạch Ức.
Một góc sa mỏng lướt qua bên tóc mai của nàng, hoa nương phía sau nâng bầu rượu lên, muốn rót rượu cho Tô Mạch Ức.
“Chờ một chút.”
Một cổ tay trắng ngăn cản bầu rượu trong tay hoa nương, Lâm Vãn Khanh vẻ mặt không vui.
Nàng nhìn về phía Chương Nhân, ngữ khí oán trách nói: “Lệnh các nàng lui ra ngoài, không được ở trước mặt lang quân nhà ta lắc lư. ”
Người ngồi đối diện nghe vậy tuy rằng run rẩy, nhưng cũng không di chuyển, chỉ bưng chén rượu, hòa hoãn cười hỏi, “Các nàng đều đi rồi, ai sẽ rót rượu cho Chu đại nhân chứ? ”
Ánh mắt Lâm Vãn Khanh rơi vào bầu rượu trong tay hoa nương.
Ngón tay nhỏ nhắn xách lên, bầu rượu đến trong tay nàng. Nàng lập tức đứng dậy, váy lụa khẽ lắc nhẹ, ở trước mắt mọi người vẽ ra một độ cong phô trương.
Nàng cứ như vậy cưỡi ở trên đùi Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức lúc này hiểu được nàng muốn làm cái gì, vội vàng một tay vịn eo nàng, một tay giấu ở sau bàn, nhanh chóng viết hai chữ “Hoặc Tâm” trên đùi nàng.
Lâm Vãn Khanh dường như không cảm giác được.
Nàng ngửa đầu ra sau, sau một khắc, tiếng rượu chảy vang lên, môi mỹ nữ khẽ mở, bàn tay ngọc khẽ nâng lên, rượu vàng ùng ục chảy vào miệng thơm.
Sau đó, nàng cúi người hôn xuống Tô Mạch Ức.
Trong nháy mắt môi son khẽ mở, Tô Mạch Ức dò xét trong miệng nàng.
Hương thơm của nữ nhân xen lẫn hơi ngọt của rượu, trằn trọc giữa môi và răng. Như thác nước xanh đổ xuống, gãi đến hai má cùng cổ hắn ngứa ngáy.
Nhưng mà hắn chỉ thăm dò được một chút mùi rượu, bởi vì trong nháy mắt hai người chạm vào nhau, rượu đã bị nàng nuốt vào trong bụng.
Nhưng đây là “hoặc tâm”.
Hắn dùng túi thơm cũng chỉ có thể chống đỡ năm chén, tửu lượng Lâm Vãn Khanh có tốt đến đâu cũng không chống đỡ nổi mấy chén.
Tô Mạch Ức cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa thiêu đốt, vừa tức vừa gấp.
Hắn không hiểu vì sao nữ nhân này lại luôn không phân biệt trường hợp như vậy, không biết nặng nhẹ, mọi thứ đều hoành hành một cách liều lĩnh, hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm có thể xảy ra với mình.
Hắn như trút giận bấm chặt vào eo Lâm Vãn Khanh, môi lưỡi giao chiến, muốn tìm được bóng dáng còn sót lại của hoặc tâm từ nước bọt trong miệng nàng.
Lâm Vãn Khanh không từ chối.
Nàng hoàn toàn coi cuộc chiến tranh đoạt giận dữ này trở thành một cái hôn nồng nhiệt triền miên.
Nàng phối hợp mở miệng của mình và đáp lại cái liếm láp của hắn bằng lưỡi của mình. Răng nanh khẽ cắn môi, hoặc là ôm lưỡi hắn, hoặc là ở hàm trên của hắn nhẹ nhàng cạo một cái, kích thích tê dại ngứa ngáy.
Tóc dài che khuất tầm mắt mọi người, nàng đặt tay lên ngực Tô Mạch Ức, ngón trỏ khẽ dời, lặng lẽ viết hai chữ “Không ngại”.
Sau đó nàng nâng hàm Tô Mạch Ức lên, môi răng tách ra, nàng thấy yết hầu Tô Mạch Ức rơi xuống, làm bộ nuốt.
Người ở đây quả nhiên bị hành vi phóng đãng của nàng khiếp sợ, ngay cả ca cơ và hoa nương ở một bên cũng nhịn không được nhìn đến mặt đỏ tai hồng.
Chương Nhân nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng quên mất bộ dáng hung tướng của sư tử Hà Đông vừa rồi, nhìn đến xuất thần.
Lâm Vãn Khanh nhân cơ hội thay đổi tư thế, nghiêng người ngồi trên đùi Tô Mạch Ức.
Hắn ôm eo nàng, há miệng cắn cắn vành tai nàng, ôn nhu hỏi: “Muốn ta sao? ”
Lâm Vãn Khanh vẫn tỏ vẻ cơn ghen tuông hồi nãy chưa tan, vùi đầu vào hốc vai hắn, mềm nhũn làm nũng nói: “Lang quân đã đáp ứng thiếp thân sẽ không chạm vào nữ nhân khác nữa, nói được thì phải làm được. ”
Thần trí thanh tỉnh, diễn trò há mồm liền ra.
Ngoại trừ thoạt nhìn mặt nàng nhuộm đỏ thành đà điểu, có vẻ hơi say ra hình như hoàn toàn không bị hoặc tâm ảnh hưởng.
Tô Mạch Ức cuối cùng cũng yên tâm một chút, muốn nắm tay nàng, lại bị Lâm Vãn Khanh né tránh.
Nàng tiến lại gần, hai tay bám lấy cổ hắn, cúi xuống bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Ta biết ứng phó với hoặc tâm như thế nào, ngài chỉ cần giả vờ say. ”
Tô Mạch Ức lo lắng đánh giá nàng, nhưng chuyện đến bây giờ cũng không có biện pháp gì khác, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
Hai người lại miệng đối miệng đút mấy chén rượu như vậy.
Khi trăng đã khuất, ánh nến mờ ảo, tiếng nhạc cũng dần dứt.
Hai mắt Tô Mạch Ức khẽ nhắm, dựa vào bàn trà hôn mê bất tỉnh.
Chương Nhân thấy thế lấy cớ phái đại phu tỉnh rượu cho hắn, sai người đem Tô Mạch Nhớ đến một gian phòng khác.
Lâm Vãn Khanh muốn đi theo vào, bị người ngăn ở ngoài cửa.
Gió đêm hiu hiu, ánh trăng lành lạnh.
Bóng cây hoa lá trong viện bị ánh trăng chiếu xuống đất, để lại một cái bóng đen giương nanh nhảy múa giống như bóng má.
Xung quanh đen ngòm, chỉ có cửa sổ phía sau nàng có ánh lửa tràn ra.
Nàng vịn tường đứng một hồi, cuối cùng nghe thấy tiếng người mở cửa phía sau.
“Tiểu phu nhân,” Người gọi nàng là thủ hạ của Chương Nhân, hắn nghiêng người nhường lối, Lâm Vãn Khanh nhìn thấy Tô Mạch Ức phía sau hắn bị hai gã sai vặt chống đỡ.
“Chu đại nhân uống say, đại phu xem qua cũng không có gì đáng ngại, kính xin tiểu phu nhân mang đại nhân về phủ chiếu cố.”
Lâm Vãn Khanh đỡ Tô Mạch Ức lên ngựa.
Theo xa phu một tiếng roi vọt, xe ngựa lộc cộc mà di chuyển.
Trong lúc rèm xe lay động, nam nhân say đến bất tỉnh nhân sự vừa rồi ngồi trên vách xe tỉnh táo lại.
“Đại nhân,” Lâm Vãn Khanh đến gần một chút, trong ánh mắt mang theo lo lắng nói: “Thế nào? Không sao chứ? ”
Tô Mạch Ức trầm mặc nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy.
Lâm Vãn Khanh bị bộ dạng không nói một lời này của hắn dọa sợ, vươn tay trái lắc lắc trước mắt hắn.
“Ba!”
Có tiếng động trong không gian tối và chật hẹp, cổ tay nàng bị siết chặt, tay bị Tô Mạch Ức nắm lấy.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chóp mũi cao thẳng gần như chạm vào nàng. Sức lực trên cổ tay rất lớn, giống như muốn nhào nặn nát nàng.
“Đại, đại nhân?”
Lâm Vãn Khanh kinh ngạc, nhất thời nghẹn giọng.
Tô Mạch Ức chỉ nhìn nàng, dưới ánh trăng, mặt mày hắn lạnh lùng, mà ánh mắt lại ôn nhu nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: “Lần sau ngươi lại tự chủ trương như vậy, ta liền đưa ngươi trở về Thịnh Kinh.”
Lâm Vãn Khanh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Nói như vậy, Chương Nhân đã hết nghi ngờ? ”
Tô Mạch Ức buông tay nàng ra, ngồi xa một chút, mày kiếm hơi nhíu lại, vẻ mặt không vui nói: “Xem như vậy đi. ”
Thần kinh căng thẳng một khi buông lỏng xuống, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy trước mắt trắng bệch, đầu óc choáng váng, ngoài miệng nàng vô thức ngập ngừng một câu, thân thể buông lỏng, cả người giống như quần áo bị rút ra khỏi kệ, ầm ầm dựa vào trên người Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức vội vàng đưa tay ôm lấy nàng.
Nhưng mà ngón tay của hắn lại chạm tới một mảnh ẩm ướt, dùng đầu ngón tay vuốt ve, có thể ngửi được một cỗ mùi máu tươi nhàn nhạt.
Một lát sau khi ngây người, hắn mới mượn ánh trăng nhìn rõ ràng.
Trong tay áo rộng tay phải của Lâm Vãn Khanh đã ướt đẫm máu.
Hắn nắm tay nàng, Lâm Vãn Khanh muốn trốn, nhưng rốt cuộc không địch lại được sức lực của hắn.
Một cái khuyên tai lưu ly lấp lánh, dưới ánh trăng hiện ra thất thải sơ hoa. Nhưng mà ánh sáng kia lại giống như ngàn vạn cái gai lạnh, từng mũi từng mũi một đều đâm vào ngực hắn đau đớn.
Trách không được vừa rồi hắn muốn nắm tay nàng lại bị nàng né tránh.
Phương pháp đối phó hoặc tâm của nàng ấy, hóa ra là như vậy.
Bởi vì hoặc tâm phải ở trạng thái vô ý thức mới có thể phát huy tác dụng, cho nên nàng vì để cho mình giữ tỉnh táo, thế nhưng không biết từ lúc nào đã tháo cái khuyên tai, dùng một đầu ngân châm đâm thẳng vào dưới móng tay của mình.
Từ mức độ nghiêm trọng của vết thương mà xem, hẳn là khi mình sắp không duy trì được lại đâm lại mấy lần.
Mười ngón tay liền tâm.
Tô Mạch Ức chỉ nhìn liền cảm thấy ngực một trận đau nhức, chứ đừng nói nàng chịu đựng như vậy gần một canh giờ.
“Lâm Vãn Khanh…” Hốc mắt hắn nóng lên, nắm lấy tay nàng bất giác lại siết chặt.
Xe ngựa dừng ở cửa Chương phủ, cách sương phòng hai người còn một đoạn lộ trình.
May mà đêm đã thật khuya, hạ nhân đã nghỉ ngơi, Tô Mạch Ức không có gọi người đến hầu hạ.
Tuy dọc theo đường đi hắn vẫn lảo đảo giả say, nhưng cũng chỉ là hư hư tựa vào trên người Lâm Vãn Khanh, ngược lại vẫn ôm người vào trong ngực.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tô Mạch Ức đem người đặt ở trên giường, xoay người thắp nến.
Bởi vì sợ quá nhiều tiếng động sẽ dẫn hạ nhân tới, cho nên hắn chỉ lấy được duy nhất một ngọn đèn.
Lâm Vãn Khanh cũng không có ngất đi, chỉ là mơ mơ màng màng dựa vào đệm ngồi trên giường, lông mày và đôi mắt có chút say đỏ bừng.
Nàng từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn bóng lưng bận rộn của Tô Mạch Ức từ xa, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dựa vào bàn trà trên giường liền nằm sấp xuống.
Tô Mạch Ức đang tìm kiếm thuốc trị thương ở trong hành lý nghe được một tiếng này của nàng giống như thở dài, sợ tới mức vội vàng trở về nhìn nàng.
Chỉ có một ngọn nến ánh sáng mờ nhạt đặt trên bàn trà, tạo nên một bóng đen lung lay.
Trên bàn nữ nhân vươn tay về phía Tô Mạch Ức, hừ hừ lẩm bẩm nói một tiếng, “Đau. ”
Nức nở mềm mại, là giọng Lâm Vãn Khanh mà hắn chưa từng nghe qua.
Dưới ánh lửa, trong mắt mỹ nhân rưng rưng, đầu tựa vào cánh tay, giương mắt cúi đầu nhìn hắn, tự nhiên mang theo một cỗ sợ hãi.
Tô Mạch Ức cảm thấy ngực mềm nhũn, ngoài ý muốn lại nhớ tới, đây là công lao của “hoặc tâm”.
Hệ thống phòng thủ, áo giáp và ngụy trang trong những ngày thường đều sẽ bị dỡ bỏ vào giờ khắc này. Cho nên nàng sẽ ủy khuất khóc kêu đau như vậy, thật sự là một chút cũng không kỳ quái.
Không ngờ Lâm Vãn Khanh ngày thường cũng sẽ có ngày hôm nay.
Tô Mạch Ức nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy bộ dáng khóc lóc của nàng buồn cười, nhịn không được nhìn thêm vài lần.
“Tê─”
Ánh nến nhoáng lên một cái, tiếng hét Lâm Vãn Khanh thảm thiết tới mức hắn sợ hãi, tay run rẩy, Tô Mạch Ức suýt nữa làm đổ ngọn đèn trên bàn.
Hắn mạnh mẽ giữ chặt cổ tay nàng một chút, vẻ mặt lạnh thấu xương nói: “Nếu không muốn bàn tay này bị phế đi thì đừng lộn xộn.”
Giọng điệu lạnh lùng uy hiếp, giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Cổ tay mảnh khảnh nắm trong tay run rẩy, sau đó không hề lộn xộn nữa.
Lần đầu tiên Lâm Vãn Khanh không phản kháng mà hít mũi nhìn hắn, bất mãn nói: “Vậy ngại phải nhẹ một chút. ”
“Ừm, ” Tô Mạch Ức đáp lại nàng, không ngẩng đầu.
Hắn vốn định uy hiếp thêm chút gì đó, nhưng vừa mới há miệng liền nghe được thanh âm vừa khiếp đảm vừa ủy khuất của nữ nhân.
Nàng thì thào than thở nói: “Ngài là người thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng bên trong lại không biết thương hương tiếc ngọc nhất, mỗi lần đều làm cho ta rất đau. Mới vừa rồi lúc bắt lấy tay ta làm ta đau, lúc trước ở phong ghi chép đỡ chân ta cũng vậy. ”
Tô Mạch Ức: “…”