Chương 37: Chuyện đêm
Đại Minh cung, hồ Thái Dịch..
Đang là giữa mùa hè, khi hoa sen nở rộ, mặt hồ trong như gương, lá sen xanh tươi cả bầu trời. Từ trên xuống dưới phản chiếu qua mặt hồ, màu sắc rõ ràng mà sáng sủa.
Trong một mảnh xanh biếc như vậy, một chút sắc hồng tô điểm càng thêm xinh đẹp.
Hôm nay, Vệ Thù là đặc biệt đến đây làm bạn với Thái hậu.
Thái hậu là vì ngắm hoa, Vệ Kiều tất nhiên không phải.
Hôm qua nàng nhận được mật báo, nói Chu Dật Phác trong kho binh khí đã đến Hồng Châu. Nhưng mà cùng lúc đó, Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức lại cáo bệnh xin nghỉ, mấy ngày thiết triều liên tiếp cũng không tham dự.
Vụ án Tống Chính Hành là của Tô Mạch Ức, Tô Mạch Ức lại là cánh tay phải mà Hoàng Thượng tín nhiệm nhất.
Trùng hợp như vậy, thật là kỳ lạ.
Hơn nữa người Hồng Châu chưa từng gặp qua Chu Dật Phác, cũng chưa từng gặp qua Tô Mạch Ức.
Tuy rằng trong tay Tống Chính Hành mang theo chân dung Chu Dật Phác, nhưng nếu Hoàng Thượng có lòng tính kế, chắc chắn sớm đã động tay động chân.
Cho nên, sáng sớm hôm nay Vệ Thù đã đi Trường An Điện.
Trong phong cảnh đẹp như tranh vẽ, một già một trẻ tựa vào nhau.
Thái hậu tuy rằng thân thể khỏe mạnh, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, chân đi lại bất tiện, không đi được mấy bước liền phải nghỉ ngơi.
Vệ Thù đỡ bà ta đến một đình nhỏ bên hồ ngồi xuống, mượn cớ lột quýt cho bà, giống như vô tình hỏi: “Gần đây không thấy biểu ca đến thỉnh an, nghe nói là bị bệnh ạ? ”
Thái hậu vừa nghe Vệ Thù hỏi như vậy, liền tức giận không chỗ phát tiết, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Còn nói nữa sao? Vụ án lần trước hắn đi bắt kẻ đào tẩu, bị tên cướp kia đâm một nhát. Sau đó còn gạt ai gia, không cho ai gia biết, tiểu tử thối này thật đúng là càng ngày càng có bản lĩnh! ”
Vệ Thù cười cười đưa quả quýt đã lột trong tay cho Thái Hậu, bị Thái Hậu thở phì phì đẩy ra.
“Vết thương của biểu ca rất nghiêm trọng sao?” Nàng hỏi, “Nghe mẫu hậu nói đã một khoảng thời gian huynh ấy không đến thiết triều sớm. ”
“Đơn nhiên là nghiêm trọng!” Thái hậu đau đớn cúi đầu, thở dài nói: “Nghe Bạch thái y nói vết thương kia rất sâu, còn khâu vài mũi, không phải nên nằm trên giường tu dưỡng tận cả tháng sao?”
“A, thì ra là như vậy.” Vệ Thù cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Hoàng Tổ Mẫu cho Thù Nhi đi thăm được không? ”
“Cái này…” Thái hậu có chút xấu hổ: “Ngươi cũng biết tính tình biểu ca của ngươi, cũng bởi vì ai gia hỏi qua chuyện này, hắn đều giận dỗi ai gia, không chịu uống thuốc bổ ai gia phái người mang qua. Nếu bây giờ ngươi đi, nói không chừng sẽ biến khéo thành vụng, ngược lại làm cho biểu ca ngươi chán ghét. ”
Vệ Thù nhất thời không tìm được lời phản bác, miễn cưỡng cười cười.
Thái hậu thương tiếc vỗ vỗ tay nàng ta nói: “Chuyện của ngươi ngày tháng còn dài, có ai gia ở đây, tất nhiên thay ngươi làm chủ. Hiện tại vẫn là không nên đi trêu chọc hắn, nếu tiểu tử kia kích động, ai gia cũng không còn cách nào khác. ”
“Vâng,” Vệ Thù ngoan ngoãn gật gật đầu, đỡ Thái hậu dậy.
“Đi thôi,” Thái hậu nắm tay Vệ Thù, đứng dậy nói: “Đỡ ai gia đi dọc theo hành lang này một vòng, nhìn những bông hoa sen này chẳng lẽ không tốt hơn nhìn tiểu tử thối Cảnh Triệt kia sao? ”
Vệ Thù bị Thái hậu kéo, lại đi thêm mấy vòng, đợi đến khi nàng ta trở lại Thừa Hoan Điện đã giờ Thân hai khắc.
Nàng ta luôn cảm thấy hôm nay khi nói chuyện Tô Mạch Ức với Thái Hậu, Thái hậu cũng không còn thân thiết như trước kia, luôn cố ý qua loa hoặc là giả vờ vô tình chuyển đề tài.
Vệ Thù trong lòng ẩn giấu một phần bất an, liền an bài một nha hoàn, lấy danh nghĩa xuất cung mua đồ đi Đại Lý Tự thăm dò tình hình.
Lúc hoàng hôn, tiểu cung nữ kia cuối cùng cũng trở về.
Trong tay nàng ta cầm hộp thức ăn Vệ Thù đưa cho trước khi đi, bát canh sâm bên trong không vơi đi chút nào bị trả lại.
Dù sao mục đích chân chính của nàng cũng không phải đi đưa canh sâm cho Tô Mạch Ức, Vệ Thù mặt không chút thay đổi khép nắp hộp thức ăn, nhìn tiểu cung nữ hỏi: “Thế nào? Gặp được Tô đại nhân không? ”
Tiểu cung nữ sợ hãi lắc đầu, ngượng ngùng: “Người Đại Lý Tự nói đại nhân lúc trước phá án bị thương, đang tu dưỡng, ai cũng không gặp. ”
Vệ Thù sớm đoán được nàng sẽ vấp phải vách tường cho nên cũng không ngạc nhiên, chỉ tiếp tục truy hỏi: “Vậy có nhìn thấy Diệp thị vệ, hoặc là Lâm Lục sự ở đó không? ”
“Tiểu cung nữ tiếp tục lắc đầu, “Nghe nói Diệp thị vệ bị Tô đại nhân phái ra ngoài điều tra vụ án, còn Lâm Lục sự…”
“Thế nào?” Vệ Thù bất ngờ xoay người lại, hai tròng mắt áp sát.
“Nghe nói cũng là bị Tô đại nhân phái đi điều tra án…” Tiểu cung nữ ấp a ấp úng, “Nói là mấy ngày trước có người thấy nàng sáng sớm ra khỏi Đại Lý Tự, sau đó cũng không trở về nữa.”
Vệ Thù sững sờ, không nói ra được tại sao, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tô Mạch Ức bị thương không thiết triều thì thôi, Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh mà hắn tín nhiệm nhất ở Đại Lý Tự cũng đều không có ở đây, vậy thì quá khác thường.
“Ngươi lui xuống đi.”
Vệ Thù đuổi tiểu cung nữ đi, đi đến bên cạnh thư án ở một bên tẩm cung, từ trong hộp nhỏ lấy ra một tờ giấy, cầm bút viết lên.
*
Bên kia, Chương Phủ Hồng Châu.
Trong phòng ánh lửa nhảy nhót, các thị nữ dỡ móc ngọc xuống, màn giường trải ra như nước chảy.
“Phù——”
Có người dập ngọn nến cuối cùng, đóng cửa đi ra, trong phòng tối sầm lại, chỉ có ánh trăng thanh u xuyên thấu qua cửa sổ lụa.
Lâm Vãn Khanh đợi một lát, xác định các thị nữ đều đi xa mới xoay người kéo tay áo Tô Mạch Ức.
“Đại nhân,” nàng đè thấp giọng xuống, “Ngài có cảm thấy bệnh đa nghi của Chương Nhân này hình như nặng quá không? Chúng ta đến phủ này đã hai ngày rồi, chuyện quan mỏ hắn không nhắc tới một chữ, ngược lại an bài nhiều người trước sau đi theo. ”
Người bên cạnh không nhúc nhích, ngữ khí châm chọc nói: “Ai nói chuyến đi Hồng Châu lần này sẽ rất dễ dàng? ”
Lâm Vãn Khanh không hiểu tại sao lại bị móc họng, trợn mắt buồn bực, quay đầu sang một bên lẩm bẩm nói: “Nếu ngươi không muốn nghĩ biện pháp, ta thấy ngươi diễn sắc kịch ngược lại rất nhập vai…”
“Ngươi đang mắng ta.”
Phía sau truyền đến giọng điệu bình thản của nam nhân.
“…” Lâm Vãn Khanh nghẹn một tiếng, chỉ cảm thấy cẩu quan này sợ là thật sự có đôi tai chó.
Nhưng nàng lo lắng đêm khuya không có người, Tô Mạch Ức liền sẽ đạp nàng xuống giường, liền vội vàng áy náy cười nói: “Làm sao có thể chứ! Ty chức là đang lẩm bẩm nghĩ biện pháp, nghĩ biện pháp…”
Tô Mạch Ức ập một tiếng, nói: “Trước khi Chương Nhân thôi nghi ngờ, biện pháp tốt nhất chính là án binh bất động, chúng ta không thể tự loạn trận tuyến trước, những chuyện khác đều có hoàng thượng an bài. ”
Vâng, vâng.
Thiếu chút nữa đã quên thân phận hoàng thân quốc thích của ngươi, nhân mạch cùng thực lực đều đặc biệt thâm hậu.
Lâm Vãn Khanh cũng chỉ là oán thầm trong lòng, trên mặt vẫn là treo lên nụ cười cung kính.
Tô Mạch Ức nhìn sườn mặt nàng híp mắt, không lạnh không nóng nói: “Ngươi lại mắng ta.”
Không, không! Cẩu quan này chẳng lẽ học đọc tâm thuật sao?!
Đồng tử Lâm Vãn Khanh hơi chấn động, đang định giải thích, chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp khô ráo đặt lên môi nàng.
Đó là tay Tô Mạch Ức.
Hắn nháy mắt với Lâm Vãn Khanh, ám chỉ nàng im lặng. Sau đó, chỉ vào cửa sổ hoa văn kim cương bên cạnh chiếc giường nơi hai người họ ngủ.
Lâm Vãn Khanh nín thở nhìn qua, chỉ thấy một góc dưới cửa sổ, một cây trâm hoa lan đặc biệt nổi bật.
Đây là thị nữ Chương Nhân sắp xếp hầu hạ bên cạnh hai người.
Thì ra, người này ban ngày không chỉ sắp xếp tai mắt theo sát, đến đêm cũng sắp xếp người đến nghe góc tường!
Lâm Vãn Khanh trong chốc lát trở nên căng thẳng.
Phải biết rằng, giữa ban ngày hai người ở trước mặt mọi người phải muốn dính nhau bao nhiêu thì liền dính nhau bấy nhiêu. Nhưng đến ban đêm, cho tới bây giờ đều là đàng hoàng nằm trên một cái giường, cái gì cũng chưa từng làm qua.
Trách không được mấy ngày gần đây Chương Nhân vẫn án binh bất động, thì ra là cuộc sống vợ chồng của hai người lộ ra sơ hở.
Nhưng phải làm gì đây?
Trong ánh trăng lạnh lẽo như băng, Lâm Vãn Khanh quay đầu nhìn về phía Tô Mạch Ức, ánh mắt dò hỏi.
Tô Mạch Ức hiểu ý, suy nghĩ một lát cho nàng một cái khẩu hình im lặng.
“Ngươi làm cùng ta.”
Cái gì?!
Lâm Vãn Khanh như bị sét đánh.
Làm?!
Làm sao mà làm?!
Thực sự làm?!
Bên ngoài còn có người đang nghe góc tường mà vẫn làm?!
Lâm Vãn Khanh cảm thấy cẩu quan này sợ là nhập vai quá sâu, bị mắc kẹt dưới lớp da thú tính không ra được, còn sinh ra tâm hồn thú tính…
Nhưng trong lúc suy nghĩ, Tô đại nhân đã đứng dậy, đối mặt với nàng xong đè xuống.
Lâm Vãn Khanh cam chịu tự nhiên nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ chặt tay, run rẩy kéo dây áo ngủ trên người ra, nằm bất động.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Bên tai truyền đến giọng nói kinh ngạc của Tô Mạch Ức, ma sát tai ngứa ngáy.
“…” Lâm Vãn Khanh mở mắt, nhìn nam nhân nửa quỳ trên giường, hai tay đẩy đầu giường.
Thì ra Tô đại nhân nói “làm” là muốn “diễn trò”!
Khuôn mặt của nàng ngay lập tức nóng đến mức không còn hình dạng.
Cũng may là ánh trăng lờ mờ, Tô đại nhân nhìn không thấy. Nếu không nàng thật sự muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Lâm Vãn Khanh nhanh chóng xoay người lên, thuận tay buộc lại dải ruy băng bên hông.
“A! “Bên tai vang lên giọgn của Tô Mạch Ức có chút chế giễu, giọng hắn cực kì khinh thường, hơi châm chọc hỏi, “Trong đầu ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy? ”
Được rồi…
Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt Tô đại nhân.
Lâm Vãn Khanh có chút muốn chết, nhưng nàng quyết định vẫn là chờ một chút rồi nói sau.
Nàng học bộ dáng Tô Mạch Ức, đứng dậy nửa quỳ trên giường, hai tay chống đầu giường, trưng ra một nụ cười ngượng ngùng.
Hết thảy đều vào vị trí, chỉ chờ Tô đại nhân an bài.
Lâm Vãn Khanh thấy Tô Mạch Ức dừng một chút, giống như đưa ra quyết định gian nan, sau đó cắn răng từ dưới gối lấy ra một quyển sách nhỏ, nương theo ánh trăng mở ra.
Nam tử say sưa khàn khàn thì thào nói: “Khanh Khanh có phải ngứa hay không… Ngươi có muốn ta, ta… vào giúp ngươi…”
“??!!”
Lâm Vãn Khanh cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ, nàng vốn còn tràn đầy tự tin tính nói tiếp lời thoại, lúc này cũng chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm…
“Cái này, cuốn sách này…”
Nàng nhìn Tô Mạch Ức nuốt nước bọt, thật sự không thể hỏi những câu sau.
Tô đại nhân làm sao lại có loại sách này?!
Nam nhân bên cạnh nàng cũng không khá hơn là bao, cố gắng hết sức kiềm chế giọng nói vốn đã run rẩy, lạnh lùng khiển trách: “Tự lo cho bản thân.”
Được rồi…
Lâm Vãn Khanh thu hồi ánh mắt tìm tòi.
Nhưng Tô đại nhân sẽ không biết, lúc hắn nói lời này tuy rằng bình tĩnh, nhưng khuôn mặt kia thật sự là đã đỏ như bị người ta nấu qua.
Ánh mắt hai người lặng lẽ trao đổi trong đêm đen, sau đó, Tô Mạch Ức trừng mắt, đưa cho nàng một vẻ mặt “Ngươi có được hay không”.
Lâm Vãn Khanh bị kích thích cũng không quản được nhiều như vậy.
Nàng cứng cổ, dùng thanh âm kiều mị trêu người nói: “Đại nhân thật xấu, ngày đó ở trong ôn tuyền trì chính ngài làm hỏng người ta, hại phía dưới của người ta mấy ngày nay đều không thoải mái lắm. ”
Tự do phát huy, hòa nhập vào bối cảnh hiện tại.
Không chỉ giải thích hợp lý vì sao trong khoảng thời gian này hai người không có chung phòng, hơn nữa còn tạo ra cảnh tượng càn rỡ khiến người ta mơ màng.
Nghe được những lời này, Tô Mạch Ức cứng đờ như bàn thạch, ngay cả tay vịn đầu giường cũng bắt đầu run rẩy.
“Cót két─”
Giường vang lên, Lâm Vãn Khanh lúc này đã hiểu.
Tô đại nhân đây là muốn nàng lắc giường.
Nàng kéo sách trong tay Tô Mạch Ức, tự tin nháy mắt với hắn, sau đó vừa lắc mạnh vừa đọc to.
“Đại nhân… Ưm… Nhẹ hơn một chút, Ư… Khanh Khanh chịu không nổi…”
Âm thanh mị hoặc rên rỉ, ướt đến mức có thể nhỏ ra nước, khung giường ọp ẹp rung động, càng làm giọng nói dâm đãng hơn vài phần.
Tô Mạch Ức vẫn cứng đờ ở một bên, ngoại trừ yết hầu trượt xuống phía dưới, hắn không nhúc nhích nhìn quyển thoại bản hắn cầm trong tay một nửa .
Hắn cảm thấy, để Lâm Vãn Khanh đi theo đên Hồng Châu thật sự là tự tìm khổ, đào hố tự chôn mình.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sự…
Thực sự sẽ không kiểm soát được.
“Đại nhân?”
Trong suy nghĩ hỗn loạn, Lâm Vãn Khanh dùng khuỷu tay chống lên cánh tay hắn, chỉ vào một nửa thoại bản trong tay sắp bị hắn bóp nát thành dưa muối, nháy mắt với hắn.
Hắn cúi đầu nhìn thấy một dòng chữ trên đó.
“Thoải, thoải mái hay không. Bản quan… làm, làm Khanh Khanh thoải mái không? ”
Tô Mạch Ức nhìn chữ “Đâm” trên sách thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim, nên đổi nó thành chữ “Làm”.
Nhưng đây đã là giới hạn mà hắn có thể chấp nhận được rồi …
Lâm Vãn Khanh ở một bên nhìn thấy bộ dáng không biết làm sao này của hắn, mặt đỏ đến có thể nhỏ máu, thế nhưng cảm thấy thập phần buồn cười. Xấu hổ cùng ngại ngùng đều bị ném lên chín tầng mây, cho nên lắc giường và nói chuyện liền càng không kiêng nể gì.
Không biết qua bao lâu, Tô Mạch Ức vỗ vỗ bàn tay còn đang lắc lư của Lâm Vãn Khanh, khàn giọng nói một câu, “Người đi rồi. ”
Sau đó hắn giống như một cơn gió lao xuống giường, trực tiếp vọt vào suối nước nóng trong viện.
“Rầm rầm!!!”
Trong đêm tối nổ ra một tiếng vang trời, cùng lúc đó, Lâm Vãn Khanh vẫn không quên cho trận ân ái vợ chồng này vẽ ra một cái dấu chấm kết thúc.
“A! Ưm! Đại nhân thật là lợi hại! Khanh Khanh muốn ra! Ư!!! ”
“……” Tô Mạch Ức vừa mới đem mình dọn dẹp sạch sẽ nghe đến đây lại cảm nhận được vật dưới hạ bộ lại một lần nữa cứng lên.
Có vẻ như tối nay hắn không cần phải ngủ rồi.
Chương 38: Khủng hoảng
Ánh trăng lành lạnh, bên cạnh hòn non bộ điểm xuyết hoa cỏ, Chương Nhân đang cầm kéo đứng bên cạnh một chậu nguyệt quý, cắt tỉa cành hoa.
Ánh nến trong phòng chập chờn, phản chiếu đường nét gầy gò của hắn ta, giữa hai hàng lông mày có vẻ đặc biệt âm u.
“Đại nhân!” Một gã thị vệ cầm một phần tin báo trên tay, chạy tới trước mặt hắn, hai tay giơ lên.
Răng rắc ——
Vài nụ hoa theo âm thanh mà rơi xuống, nụ hoa đỏ thắm. Hắn lau lau tay, đưa kéo cho thị nữ bên cạnh.
“Cái gì?” Hắn hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm nhàn nhã.
“Mật báo Thịnh Kinh tới.”
Chương Nhân giật mình, xoay người lấy khăn trắng thị nữ đưa tới lau sạch tay.
Mở mật báo ra, ánh mắt của hắn quét qua. Một lát sau, trong đôi mắt sâu nhàn nhã lúc đầu hiện lên màu sắc u ám, lông mày cau lại, sắc mặt âm trầm.
Thị vệ thấy thế trong lòng sinh nghi ngờ, đến chỗ thị nữ hầu hạ bên cạnh mới nhỏ giọng hỏi: “Có cái gì không ổn sao? ”
Chương Nhân cất thư xong, suy nghĩ nói: “Lần này Chu Dật Phác mang theo mấy người ở bên cạnh? ”
“Hai người.” Thị vệ suy nghĩ một chút, khẳng định: “Một thị vệ và một di nương. ”
Chương Nhân im lặng, ánh mắt dừng trên cành nguyệt quý vừa mới được cắt tỉa, tâm trạng không yên nói: “Không còn ai khác sao? ”
Thị vệ khó hiểu, chỉ trả lời: “Không có. ”
“Kì lạ thật.” Chương Nhân tùy ý nghịch cành hoa, lẩm bẩm: “Trong thư nói Đại Lý Tự Khanh Tô Mạch Ức và hai thủ hạ thân tín gần đây đều chưa từng xuất hiện ở Thịnh Kinh.”
“Nhưng mà…” Chương Nhân dừng một chút lại nói: “Cho dù Chu Dật Phác trong phủ không phải là Chu Dật Phác thật sự, nhưng di nương hắn mang theo kia cũng không thể là nam tử giả trang chứ? ”
Thị vệ nghe vậy ngây ngẩn cả người, vẻ mặt nghiêm trọng, “Chuyện này không có khả năng. Nguyệt Nương mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh, di nương kia nếu là nam tử giả trang thì không có khả năng không phân biệt được. Huống chi ngày hôm trước, Nguyệt Nương có báo cáo với ty chức, Chu Dật Phác và di nương kia xác thực càn rỡ mười phần. Nếu là đối với nam nhân…”
“Ừm,” Chương Nhân gật đầu, đảo mắt lại rơi vào trầm tư, “Dù gì cẩn thận một chút cũng tốt.”
Hắn dừng một chút, đồng tử đột nhiên co rụt lại, hỏi: “Tiệc rượu lần trước bản quan nói chuẩn bị như thế nào rồi? ”
“Đã chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm,” Chương Nhân đáp một tiếng, lại nói: “Trên mật báo nói Tô Mạch Ức mấy ngày trước bị thương.”
Nói đến đây, Chương Nhân cố ý dừng lại, cho thị vệ kia một ánh mắt tối tăm.
Hắn đùa bỡn những cái gai nhọn trên hoa nguyệt quý, trầm giọng nói: “Bản quan phải thêm vài thứ vào tiệc rượu.”
*
Ánh mặt trời mọc lên từ đằng đông, đẩy lui sương mù.
Ánh nắng ban mai phản chiếu một hình bóng từ góc cửa sổ, mờ nhạt, giống như một dấu hôn còn chưa phai.
Tô Mạch Ức xoay người, không nói gì nhìn trời với hai quầng thâm sắp rơi xuống cằm.
Kể từ đêm hôm trước, cả hai phát hiện có người nghe lén trong góc tường, lắc giường và đọc thoại bản trước khi đi ngủ liền biến thành chấp niệm của Lâm Vãn Khanh.
Mặc kệ có ai ở đây hay không, với mục đích cẩn thận, nàng đều sẽ lôi kéo Tô Mạch Ức diễn vở kịch truyền thanh thoại bản một lần.
Người vô tâm diễn xong liền ngủ, người có tâm nghẹn ra nội thương…
Hắn sâu kín thở dài một hơi, thầm nghĩ chuyện Hồng Châu phải giải quyết càng sớm càng tốt mới được.
Ngoài cửa có tiếng bước chân sột soạt, từ xa đến gần, cửa đúng lúc bị gõ, phát ra hai tiếng “cốc” rõ ràng.
“Chu đại nhân, tiểu phu nhân, ” Giọng nói mềm mại của Nguyệt Nương vang lên, “Hôm nay Chương đại nhân hẹn Chu đại nhân đi quan mỏ, nô tỳ đến hầu hạ hai vị rửa mặt thay quần áo. ”
Tô Mạch nhớ lại, đang muốn vỗ Lâm Vãn Khanh bên cạnh lại thấy nàng ngây ngô trở mình, sau đó dùng tay chân quấn lấy hắn cực kì điêu luyện.
Giống như một đóa hoa si tình nở trên người hắn.
“…” Thân thể vốn cứng đờ của Tô Mạch Ức lại càng them cứng ngắc, nhất thời cũng quên trả lời người bên ngoài.
“Vào đi~”
“Lâm Si Hoa” quấn trên người hắn mở miệng trước, nói xong còn không quên vòng vào cánh tay hắn, hai má cọ vào lồng ngực hơi mở của hắn, đôi chân ngọc khoác lên eo bụng cường tráng của hắn.
Các thị nữ nối đuôi nhau đi vào, cửa sổ lụa thiến bị đẩy sang một bên, sương mù sáng sớm nhẹ nhàng mang theo hương hoa bay vào, Lâm Vãn Khanh vén màn giường, lười biếng đứng lên.
Nguyệt Nương lấy một bộ áo lót trắng xóa cho Lâm Vãn Khanh, sau đó sắp xếp mấy nha hoàn thủ hạ thay cho nàng, lại xoay người đi hầu hạ Tô Mạch Ức.
Lâm Vãn Khanh để mắt đến nàng ta, ánh mắt nhìn theo Nguyệt Nương.
Chỉ thấy nàng nhận lấy một bộ áo lót cùng kiểu dáng từ trên tay thị nữ, vẻ mặt bình tĩnh liền rút thắt lưng Tô Mạch Ức ra.
“Ngươi muốn làm gì?!”
Đột nhiên một tiếng chất vấn cắt đứt động tác của Nguyệt Nương.
Lâm Vãn Khanh vẻ mặt ngưng trọng, không để ý tới việc nàng đã cởi một nửa áo ngủ, bước tới hai bước, đẩy Nguyệt Nương ra một cái.
“Áo lót của Chu đại nhân từ trước đến nay đều là ta tự mình thay.”
Nàng một bên trách móc, một bên cướp lấy bộ y bào từ trong tay Nguyệt Nương, đôi mắt đẹp trừng lớn, môi hơi mím lại, vừa ủy khuất vừa không thèm nói lý.
Tô Mạch Ức nhìn thấy vẻ ghen tuông của nàng suýt nữa không nhịn được cười ra tiếng. Phải cố gắng kìm nén khóe miệng sắp nhếch lên đè xuống được.
Các thị nữ đều bị Lâm Vãn Khanh lạnh mặt đuổi ra ngoài.
Những tiếng nói nhỏ dần, và căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại. Lúc này Lâm Vãn Khanh mới lui về phía sau hai bước, buông thân thể bị nàng ôm chặt vào trong ngực – Tô Mạch Ức – ra.
“Thế nào?” Tô Mạch Ức hắng giọng, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, “Ngay cả chuyện người khác thay quần áo cho ta cũng không được sao? ”
Lâm Vãn Khanh không coi trọng lời trêu chọc của Tô Mạch Ức, duỗi cổ nhìn ra ngoài phòng, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ta luôn cảm thấy Nguyệt Nương kia không đúng lắm, nhưng ta thật sự không thể biết được chỗ nào có vấn đề.”
Tô Mạch Ức không nói tiếp, cầm lấy chiếc áo lót từ trong tay Lâm Vãn Khanh, xoay người đi vào phía sau bình phong.
Lâm Vãn Khanh ở bên ngoài, dựa lưng vào bình phong, như có điều suy nghĩ nói: “Đại nhân, ngài nói liệu Chương Nhân đột nhiên mời ngài đi quan mỏ, trong chuyện này có thể có bẫy hay không? ”
“Có.”
Người bên trong hầu như không suy nghĩ, lập tức đưa ra đáp án.
“Vậy ngài có đi hay không?” Lâm Vãn Khanh thoáng chốc hồi hộp hẳn lên, xoay người lại, nhìn thấy đường cong lưng rắn chắc của Tô Mạch Ức, lảo đảo một cái vội vàng quay lưng lại.
Tô Mạch Ức không phát hiện, vẫn cúi đầu mặc quần áo, một lát sau mới lạnh nhạt trả lời: “Ta không thể không đi.”
“Muốn đạt được sự tín nhiệm của Chương Nhân, nhất định phải trải qua nhiều lần thăm dò của hắn, nếu đã tới thì sớm phải dự liệu xong những chuyện này.”
Trong lúc nói chuyện, Tô Mạch Ức đã mặc xong áo lót, hắn đi ra khỏi bình phong, đem quần áo bẩn trong tay đưa cho Lâm Vãn Khanh.
Lâm Vãn Khanh đón lấy một cách tự nhiên.
“Nhưng mà…” Nàng vẫn lo lắng như trước, do dự nói: “Ta luôn cảm thấy Chương Nhân này không đơn giản. Hắn có thể ở Hồng Châu nhiều năm như vậy, quan mỏ, bạc giả, tư binh… Có cái nào không giẫm lên giới hạn của Hoàng Thượng đâu chứ? Những người này là chủ mưu, nhất định âm hiểm đến cực điểm, không thể khinh thường. ”
Tô Mạch Ức chỉnh lại vạt áo, nhìn Lâm Vãn Khanh nói: “Những lời ngươi nói ta đều biết, nhưng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, gặp chiêu phá chiêu.”
“Ừm…” Lâm Vãn Khanh đuổi theo Tô Mạch Ức đi tới cửa, tay vươn ra muốn kéo tay áo của hắn, nhưng Tô Mạch Ức lại dừng chân nên đành thu tay về.
“Ngươi ở Chương phủ chờ tin tức của ta, nếu có cái gì khác thường ta sẽ để Diệp Thanh đến đón ngươi.”
Hắn quay lại nhìn nàng, giọng nói bình thản đến nhàn nhạt, đây là dáng vẻ trước sau như một của hắn.
Trong phòng không đủ sáng nên không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng Lâm Vãn Khanh lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, như bị ánh mắt của hắn thiêu đốt.
“Được.”
Nàng nghiêm túc gật đầu, nhìn hắn rời đi.
Bàn tay còn chưa kịp sờ được tay áo hắn nguội lạnh giữa không trung, Lâm Vãn Khanh theo bản năng nắm chặt, tay kia túm lấy áo lót mới cởi còn để lại nhiệt độ cơ thể hắn, cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Việc khảo sát quan mỏ rất thuận lợi.
Chương Nhân đưa Tô Mạch Ức đi khắp các mỏ lớn nhỏ dưới quyền quản lý của, trên đường đi, hai người nói rất nhiều về việc rèn vũ khí và các loại khoáng sản khác nhau, Tô Mạch Ức đối đáp như nước chảy mây trôi.
Nhưng ngoại trừ những nội dung cao siêu này, Chương Nhân lại không đề cập tới mục đích mời Chu Dật Phác lần này.
Tô Mạch Ức cũng không tiện ép quá gấp.
Giữa tháng bảy nắng như thiêu đốt.
Hai người khảo sát từ sáng đến tối, mặc dù có người che ô đánh quạt, nhưng vẫn khó tránh khỏi kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm vạt áo.
Thẳng đến chạng vạng tối, hai người cuối cùng cũng kết thúc khảo sát cái quan mỏ cuối, ngồi lên xe ngựa trở về.
Xe ngựa hơi lay động, tiếng lộc cộc vang lên.
Tô Mạch Ức tựa vào vách xe, giả vờ nhắm mắt lại. Mà Chương Nhân ở bên kia cũng chỉ khí định thần nhàn ngồi, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn đường phố bên ngoài.
Khi xa phu bên ngoài rèm dừng lại một tiếng, xe ngựa dừng lại.
Có người nhấc màn xe lên, nói với Chương Nhân: “Đại nhân, đến rồi.”
Tô Mạch Ức vẫn không mở mắt, nhưng từ khoảng cách và tốc độ xe mà xem, hắn biết hai người cũng không trở về Chương phủ.
“Chu đại nhân,” Chương Nhân ở một bên nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, “Chúng ta đến rồi. ”
Tô Mạch Ức lúc này mới mở mắt buồn ngủ, đánh giá bên ngoài xe một phen, “Nơi này là…”
“Nơi này là Tần Lâu Sở quán nổi tiếng nhất Hồng Châu.” Chương Nhân cười nói: “Hôm nay vừa vặn tiểu phu nhân không có ở đây, đại nhân có thể vui vẻ một chút rồi.”
Tô Mạch Ức cười nhưng không nói, đi theo chỉ dẫn của Chương Nhân xuống xe.
Đây là một tòa tiểu viện có tường cao vây quanh, trong viện ngoại trừ tiếng đàn lảnh lót thì không thấy âm thanh nào khác, trên tường đỏ gạch xanh, thỉnh thoảng có hoa ngọc lan nở rộ và hoa nhài tím nghiêng mình.
Nếu không có sự hướng dẫn của Chương Nhân, Tô Mạch Ức sẽ không nghĩ đến Tần Lâu Sở quán bình thường lại tao nhã như thế.
“Mời.”
Chương Nhân đi đến trước mặt Tô Mạch Ức, đưa tay ra, hai người lần lượt đi vào cửa tiểu viện.
“Chu huynh đã thử qua ôn tuyền trì trong phủ chưa?” Chương Nhân hỏi.
Tô Mạch Ức nghe vậy, trên mặt nở nụ cười phóng túng cực kỳ, đáp lại: “Thử qua rồi. ”
“Ồ?” Chương Nhân hiểu ý, kề sát vào bên cạnh hắn nói: “Chu huynh lát nữa nhất định phải nếm thử suối nước nơi này, xem tư vị có phải tốt hơn rất nhiều so với trong phủ Chương mỗ hay không?”
“Ha ha…” Tô Mạch Ức gật đầu, cười mà không đáp.
Nói cũng lạ, tiểu viện này mặc dù trang nhã thanh tĩnh, nhưng hôm nay quả thực quá mức vắng vẻ. Dường như ngoại trừ hai người Tô Mạch Ức và Chương Nhân thì nơi này cũng không có khách nhân khác.
Dư quang Tô Mạch Ức đảo qua những người lui tới trong viện, phát hiện ngoại trừ thần thái tự nhiên của các cô nương ra thì có rất nhiều nam tử giống gã sai vặt đều đặc biệt đề phòng, ánh mắt theo sát hai người, chưa từng rời đi.
Hắn ước chừng biết, cuộc thăm dò chân chính của Chương Nhân hiện tại mới bắt đầu.
Trong sân sau đầy hoa và cây cối, một gian phòng tắm lớn bị đẩy ra.
Trong chốc lát, hơi nóng bừng lên, hơi nước giăng đầy, trắng dằng dặc như chốn tiên cảnh.
Mà dưới sương trắng, giữa gian phòng bốn phía được bao quanh bởi cột ngọc, một cái bồn tắm màu xanh xuất hiện trước mắt Tô Mạch Ức.
Nhưng càng dễ thấy so với hồ nước này là một hàng sa y nữ tử đứng xung quanh.
Mỗi người bọn họ thân hình quyến rũ, thần sắc mị nhân, mặc trường bào mỏng manh, trong tay là đủ loại đồ ăn vặt và rượu, bộ dáng phục tùng cúi mắt xuống, chờ đợi được sủng hạnh.
Sắc mặt Tô Mạch Ức không kiểm soát được trầm xuống.
“Chu huynh,” Chương Nhân ở một bên cười hỏi, “Có thích không? ”
“Ừm,” Tô Mạch Ức đáp một tiếng, ánh mắt đảo qua những nữ tử trước mặt, trên mặt không hiện ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại không khỏi hiện lên một tia chán ghét.
Hóa ra cũng không phải chỉ cần nữ tử ăn mặc ít hắn sẽ không kìm lòng được.
“Vậy để cho các nàng hầu hạ Chu huynh cởi áo đi.” Chương Nhân nói xong, chỉ tay về phía một hoa nương.
Hoa nương đến gần bên cạnh Tô Mạch Ức, đang muốn giơ tay lên bị hắn ngăn lại.
“Trên người ngươi dùng hương?” Tô Mạch hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoa nương không biết làm sao gật gật đầu.
“Làm sao vậy?” Chương Nhân ở một bên thấy thế, tò mò nói.
“A,” Tô Mạch Ức cười khẽ một tiếng, vẻ mặt kia vừa bất đắc dĩ vừa không nỡ, “Chương huynh cũng biết cái bình dấm chua trong nhà ta, sáng nay ngay cả nha hoàn thay quần áo cho ta cũng không cho phép, nếu như bị nàng ngửi ra trên người Chu mỗ có mùi hương của nữ nhân khác, còn không phải sẽ gây rối với ta không ngừng sao. ”
Sắc mặt Chương Nhân lạnh lùng, nhưng vẫn như cũ giống như vô tình nói: “Cũng đúng, tiểu phu nhân ghen tuông ta đã từng chứng kiến qua.”
Dứt lời, hắn cười khẽ hai tiếng, nhìn Tô Mạch Ức nói: “Vậy thì Chu huynh tự cởi quần áo đi.”
Tô Mạch Ức đồng ý, xoay người đi tới bình phong phía sau, bắt đầu chậm rãi cởi xiêm y.
Ngoại bào, trung bào, áo trong …
Y bào từng cái từng cái được đưa đến trong tay hoa nương, sau đó Tô Mạch Ức lấy ra một bộ trường bào quấn bản thân lại, bước ra khỏi bình phong.
Chương Nhân đã ngồi xuống ao.
Tô Mạch Ức định bước xuống nước, lại bị Chương Nhân ngăn lại.
“Chu huynh, ngươi mặc trường bào ngâm suối nước nóng là thói quen gì?” Khóe môi hắn khẽ nhếch, cảm xúc trong mắt lại lạnh cực kỳ.
Màu nước trong ao phản chiếu, trong con ngươi tối của hắn lưu lại ánh sáng lấp lánh, lạnh lẽo như kiếm.
Tô Mạch Ức giương mắt nhìn hắn, không có động tác.
Chương Nhân khẽ nói: “Chu huynh vẫn nên cởi ngoại bào ra đi.”