Chương 57
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã một tuần trôi qua.
Minh Tốc đứng ở cửa phòng luyện đan, hơi nhíu mày nhìn tiểu dược đồng đang ngồi bên cạnh lò luyện đan.
Hai tay tiểu dược đồng chống cằm, mắt vô thần nhìn ngọn lửa trong lò, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ gì.
Minh Tốc vừa muốn đi vào lại phát hiện ở phía sau có một đạo hữu đến chơi. Hắn do dự rồi xoay người rời khỏi phòng luyện đan.
Một lát sau, Minh Tốc và đạo hữu mở bàn cờ, chuẩn bị đánh một ván.
Đạo hữu thấy Minh Tốc có vẻ lơ đễnh, hỏi: “Mấy năm gần đây Tiên giới ngày càng phồn hoa, tiên tịch càng lúc càng khó vào, Ngũ Minh Sơn chúng ta chỉ có ba hạn ngạch, huynh lại chỉ có một đồ đệ, cũng đã đến lượt huynh rồi. Cuối cùng huynh có muốn báo danh đồ đệ bảo bối của huynh lên không?”
Minh Tốc ngẩn ra, ngón tay thon dài cầm quân cờ một lúc lâu cũng chưa đánh xuống được.
Đạo hữu thấy hắn do dự như vậy, bỗng ý thức được gì đó: “Sư huynh, không phải là huynh…”
Phát hiện ánh mắt mập mờ của sư đệ, Minh Tốc cảm thấy tâm sự của mình bị người khác nhìn thấu, ngón tay hắn run lên, quân cờ ‘cạch’ một tiếng rơi trên bàn cờ.
Trịnh Cẩn Dư được hắn nhặt về năm bốn tuổi.
Đôi mắt tiểu nha đầu to tròn long lanh nhìn hắn khiến trái tim hắn mềm nhũn.
Lúc ấy hắn muốn đưa cô ra ngoài, dù gì một nam nhân giữ một nữ đồng bên cạnh cũng không tiện, nhưng cô cứ ôm đùi hắn ngây thơ hỏi hắn: “Sư phụ, người không cần con nữa sao?”
Lúc ấy, hắn đã bỏ ngay suy nghĩ kia không hề do dự.
Lần đầu tiên hắn chải tóc cho cô, lần đầu tiên thay quần áo cho cô, lần đầu tiên dạy cô đọc sách biết chữ, lần đầu tiên…
Sau này tiểu nha đầu càng ngày càng lớn, mãi đến khi không còn ngây ngô mà trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Đều do hắn che chở cho cô.
Sau này cô vốn có thể cởi bỏ vỏ bọc người phàm, biến thành tiên cốt nhưng đã hắn ích kỷ gạt đi tất cả.
Thời điểm đó, không biết sao hắn lại phát điên, không chút do dự đuổi cô đến lò luyện đan làm tiểu dược đồng suốt mấy trăm năm.
Lúc muốn điên cuồng chiếm hữu một người thì chẳng có lý do gì cả.
Dù Trịnh Cẩn Dư xuyên không đến thế giới hiện thực hay trong sách thì đều do hắn khởi xướng.
Lục Tư Sâm…
Chính là hắn.
“Sư phụ à, con mãi mãi không thể tu tiên thật sao?” Trịnh Cẩn Dư thấy Minh Tốc qua đây, không vui hỏi.
Minh Tốc chắp tay sau lưng, đứng trước mặt cô rũ mắt nhìn cô: “Con thực sự muốn thành tiên thế sao?”
Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Con muốn.”
Cô không muốn thích Lục Tư Sâm nữa, quá đau khổ, tu tiên có thể dứt bỏ tình cảm ham muốn, vậy thì sẽ không phải nhớ đến anh nữa.
“Tại sao?”
Ngón tay Minh Tốc phía sau lưng nắm chặt lại.
Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư rất tồi tệ, người cũng chẳng có chút tinh thần nào, thở dài nói: “Tu mấy trăm năm, không phải vì muốn thành tiên sao?”
Minh Tốc không tin trong lòng cô Lục Tư Sâm không có một chút vị trí nào.
Hắn im lặng vài giây, hỏi: “Không nhớ đến người đàn ông dưới trần thế kia nữa à?”
Trịnh Cẩn Dư đỏ mặt nhưng lại tức giận nhiều hơn.
Thực ra đôi lúc cô cũng muốn hỏi Lục Tư Sâm rốt cuộc tại sao lại như vậy.
Cô tin Lục Tư Sâm có thể cho cô một lời giải thích hợp lý.
Nhưng yêu đương quá đau khổ, mỗi ngày không có việc gì làm cô đều nhớ đến anh, mong chờ anh.
Giữ chặt quá thì sợ anh phiền.
Giữ không chặt thì sợ anh có người khác.
Con người vô tình biến thành bộ não tình yêu.
Cô không thích cảm giác này.
“Con không muốn!” Trịnh Cẩn Dư cúi thấp đầu, nói một lời không thật với lòng.
Minh Tốc im lặng vài giây: “Con phải suy nghĩ thật kỹ. Chỉ cần con thành tiên thì con sẽ không còn cơ hội quay lại đâu.”
Trịnh Cẩn Dư không chút do dự nói: “Con nghĩ kỹ rồi. Con sẽ không quay lại.”
Minh Tốc: “…”
Lồng ngực như bị gì đó đâm mạnh vào, một lúc lâu sau hắn mới tỉnh lại.
Hắn chậm rãi đưa tay về phía Trịnh Cẩn Dư: “Đứng dậy đi.”
Trịnh Cẩn Dư không biết sư phụ có ý gì, chỉ cảm thấy hôm nay sư phụ rất khác thường.
Ánh mắt như có cảm xúc gì đó rất lạ, là thứ khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Dù sao cũng là sư phụ, cô chậm rãi vươn tay, đặt trên tay hắn, sau đó theo lực kéo của hắn đứng lên.
Sau khi tu tiên sẽ không thể được ở cạnh nhau nữa. Minh Tốc không biết nên dùng tâm trạng thế nào để tiêu hóa nổi chuyện này.
Với đạo hạnh mấy ngàn năm của hắn, chỉ cần Trịnh Cẩn Dư tu thành tiên, họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Hắn nhìn cô gái trước mắt từ từ đứng dậy, có thứ gì đó quan trọng như đang chảy trong máu hắn.
Mà hắn không thể nào thu lại được.
Hắn bỗng vô cùng sợ hãi, vài giây sau, hắn dùng hết sức ôm người kia vào lòng.
“Cẩn Dư, con đã nghĩ kỹ chưa?”
Trịnh Cẩn Dư lờ mờ gật đầu, cũng không biết sư phụ bị làm sao.
Đây là giới Tu Tiên, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể ôm như vậy?
Hơn nữa họ còn là thầy trò.
Bị người khác thấy họ sẽ bị phỉ nhổ.
“Sư phụ…”
Trịnh Cẩn Dư bị ôm chặt, cô vặn vẹo cổ muốn đánh thức Minh Tốc: “Sư phụ…”
“Khụ, con sắp nghẹt thở rồi.”
Nghe vậy, Minh Tốc hơi buông lỏng ra nhưng vẫn ôm lấy cô không buông tay ra.
Hắn chậm rãi cúi đầu, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng rơi vào cằm cô.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, đôi môi cô gái hồng nhuận, căng bóng, kiều diễm ướt át như đóa hoa nở rộ sau mưa phùn.
Khiến hắn không nhịn được muốn hôn.
Lúc môi mỏng người đàn ông chậm rãi rơi xuống, hô hấp Trịnh Cẩn Dư dồn dập và rất căng thẳng.
Sư phụ làm gì vậy?
Muốn hôn cô sao?
Không được đâu, họ là quan hệ thầy trò, làm vậy là trái với lẽ thường.
Theo bản năng, lúc môi Minh Tốc rơi xuống, cô quay mặt đi.
“Sư phụ.” Trịnh Cẩn Dư nhỏ giọng nói: “Người không thể.”
Động tác của Minh Tốc cứng đờ, hắn suýt quên mất đây là giới Tu Chân và hắn là sư phụ cô.
Cô còn có người đàn ông cô yêu thương.
Và người đàn ông kia không phải hắn.
Hắn đau khổ nhắm mắt lại, chậm rãi buông Trịnh Cẩn Dư ra, xoay người ra khỏi lò luyện đan.
Làm sao bây giờ?
Sau tự nhiên sư phụ lại có hành động khiến người ta khó hiểu vậy chứ?
Chẳng lẽ sư phụ đối với cô…
Vẫn xem cô như một người nào đó sao?
Hay chỉ như trước đây, xem cô như phụ nữ?
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy cái đầu nhỏ của mình sắp nổ tung, đây chắc chắn không phải sư phụ.
Chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì đó.
Sư phụ có thể nhịn ăn cơm một tháng, trước kia Trịnh Cẩn Dư cô cũng có thể kiên trì không ăn cơm trong vòng một tuần.
Nhưng gần đây ở lại nhân gian khá lâu nên đến giờ không ăn cơm lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Đã qua giờ ăn tối, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy dạ dày mình bắt đầu âm ỉ kêu lên.
Cô ra khỏi phòng luyện đan đi vào bếp tìm gì đó ăn.
Trịnh Cẩn Dư nấu cho mình một bát mì.
Cũng không biết là vô ý hay thế nào mà trong tiềm thức bỗng nhớ đến sư phụ, vậy mà cô lại làm thêm một bát mì nữa.
Trịnh Cẩn Dư nhìn hai bát mì mặt đầy suy tư.
Cô nên ăn hết cả hai bát mì hay là đem cho sư phụ một bát đây?
Xoắn xuýt một lúc, Trịnh Cẩn Dư vẫn quyết định mang qua cho sư phụ một bát.
Dù gì sư phụ cũng là người nuôi cô lớn và là người thân nhất của cô.
Không thể vì một hành động sai lầm vừa rồi mà gạt bỏ những điểm tốt của hắn.
Trịnh Cẩn Dư bưng bát mì đi đến phòng nghỉ của Minh Tốc.
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
“Con nấu mì rồi, người có muốn ăn không?”
Trong phòng nghỉ Minh Tốc đang tẩu hỏa nhập ma mới vừa phun ra một ngụm máu tươi.
Nghe thấy giọng ngọt ngào của cô gái, hắn dùng pháp thuật che máu tươi lại.
Sau đó hắn miễn cưỡng đáp: “Mang vào đi.”
Trịnh Cẩn Dư đặt bát mì trên bàn nhỏ sư phụ thường hay dùng, cười nói: “Sư phụ, đây là mì con vừa nấu, người mau nếm thử xem sao nhé?”
Minh Tốc hít sâu một hơi, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: “Được.”
Trịnh Cẩn Dư bưng hai bát qua muốn ăn cùng sư phụ nhưng thấy sư phụ không có ý định muốn ăn cùng cô nên do dự đi ra ngoài.
“Vậy, sư phụ, con ra ngoài ăn.”
“Cẩn Dư…” Lúc Trịnh Cẩn Dư sắp sửa ra khỏi cửa, Minh Tốc bỗng gọi cô lại.
Bước chân Trịnh Cẩn Dư dừng lại, quay đầu cười tít mắt nhìn sư phụ: “Có chuyện gì sao?”
Lời Minh Tốc định nói ra rất khó mở miệng nhưng không nói lại thấy rất khó chịu.
Cho nên, hắn im lặng vài giây mới hỏi: “Con thật sự chỉ yêu mình cậu ta sao?”
“Lục Tư Sâm sao?” Trịnh Cẩn Dư không biết sư phụ hỏi như vậy là có ý gì nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Vâng ạ!”
Dù sư phụ có ý gì thì cô và sư phụ cũng không có khả năng.
Nghe nói người tu thành tiên mà dám động vào tình cảm con người thì sẽ bị loại bỏ tiên cốt.
Rất đau khổ.
Cô sẽ không để sư phụ chịu sự đau khổ này.
“Uhm…” Minh Tốc nhàn nhạt đáp, có chút hoảng hốt.
Trịnh Cẩn Dư thấy hắn không nói gì nữa định bỏ đi. Minh Tốc lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc gương soi nhỏ, cách không ném đến trước mặt cô: “Sư phụ tặng con cái này.”
Trịnh Cẩn Dư nhận lấy, tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại vài lần, chỉ là một chiếc gương bình thường, chẳng có gì đặc biệt.
Cô khó hiểu nhìn sư phụ: “Đây là…”
Minh Tốc hắng giọng, sắc mặt rất mất tự nhiên, nhàn nhạt nói: “Có thể nhìn thấy toàn bộ thế gian.”
“Có thể nhìn thấy Lục Tư Sâm sao?” Trịnh Cẩn Dư theo bản năng hỏi.
Minh Tốc gật đầu.
Trịnh Cẩn Dư cầm gương, cố gắng che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng bưng bát mì đi về.
Minh Tốc nhìn sợi mì trong bát dần nở mềm ra, cuối cùng dính thành một chùm với nhau.
Trong lòng đồ đệ nhỏ chưa từng có hắn.
Họ sống nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm, trái tim đồ đệ nhỏ…
Lại chưa từng có hắn.
Đây là một chuyện khiến người ta đau lòng biết bao.
Minh Tốc chậm rãi gắp mì sợi lên và từng miếng từng miếng vào miệng.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư trở lại phòng cũng không vội ăn mà cầm gương tỉ mỉ nghiên cứu.
Sư phụ nói cái gương này có thể nhìn thấy cả thế gian, vậy cô và Lục Tư Sâm có chuyện gì sư phụ đều thấy rồi sao?
Vậy chuyện tối hôm đó họ ở bên nhau thì sao?
Trịnh Cẩn Dư theo bản năng che mặt lại, lần này thật sự quá mất mặt rồi.
Cô đặt chiếc gương vào trong lòng bàn tay, yên lặng thì thầm: “Gương nhỏ gương nhỏ, mau nói cho ta biết, Lục Tư Sâm đang làm gì?”
Gương nhỏ trên tay cô bay đi, chậm rãi treo giữa không trung, ánh sáng vàng lóe lên, trong ánh sáng khúc xạ hiện ra một bức tranh động.
Giống như video trực tiếp mà cô nhìn thấy trong sách.
Người đàn ông đang ngồi bên cạnh chiếc giường rộng lớn, sắc mặt không tốt, râu ria dài ngoằng, trông vô cùng tiều tụy.
Còn cô gái trên giường thì sắc mặt tái nhợt, không một chút máu, dáng vẻ ốm yếu như sắp chết.
Có người rót cho người đàn ông một ly nước, anh uống một ngụm sau đó lại bắt đầu gõ chữ trên bàn phím laptop, không rõ là đang làm gì.
Trịnh Cẩn Dư xem, lồng ngực như bị gì đó chặn lại. Nhiều ngày qua Lục Tư Sâm đều sống như vậy sao?
Anh vẫn luôn túc trực bên cô?
Thế giới trong gương hình như đang lúc chập tối, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào cô gái trên giường và người đàn ông trên ghế dựa.
Trong phòng ngoại trừ tiếng gõ bàn phím thì không còn âm thanh gì khác.
Không biết qua bao lâu, bỗng có một người đàn ông mặc áo trắng đi vào, đưa thứ gì đó cho Lục Tư Sâm, sau đó liền nghe thấy Lục Tư Sâm kinh ngạc hỏi: “Ông nói gì, Cẩn Dư có thai?”
Giọng người đàn ông khàn khàn, phát ra rất trầm nhưng Trịnh Cẩn Dư lại nghe được rất rõ ràng.
Lục Tư Sâm: “Đã có thai hai tuần rưỡi, tình huống hiện tại rất tốt…”
Chương 58
Cẩn Dư có thai?
Trịnh Cẩn Dư ngây thơ nhìn hình ảnh trong gương, nói cách khác cô thực sự có con với Lục Tư Sâm?
Hiện tại trong bụng cô có một đứa bé?
Ngón tay Trịnh Cẩn Dư theo bản năng nhẹ nhàng sờ bụng, sợ kinh động đến em bé bên trong.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp, em bé còn đang trong bụng nguyên chủ, chỗ cô không có gì cả.
Tóm lại là con của cô và Lục Tư Sâm. Trong lòng Trịnh Cẩn Dư bỗng có cảm giác khác thường.
Cảm giác này vô cùng kỳ diệu, từng chút một nắm lấy mạng sống của cô.
Cô và Lục Tư Sâm có con, con của riêng hai người.
Trịnh Cẩn Dư muốn quay lại vào sách ngay lập tức. Cô muốn sinh đứa bé ra, muốn cho nó tình yêu thương tốt nhất.
Nhưng cô vừa đi đến cửa, bỗng nhớ đến chuyện xấu của Lục Tư Sâm và Trịnh Nguyệt Dung, không biết tình hình thực tế là như thế nào.
Đang lúc cô do dự thì Lục Tư Sâm rời khỏi phòng ngủ, ánh mắt Trịnh Cẩn Dư dõi theo anh xuống lầu.
Trong phòng khách, có vẻ như Lục Tư Trình đã đợi một lúc lâu, Lục Tư Sâm vừa đi đến, Lục Tư Trình cũng bước lên, nói với vẻ mặt đau khổ: “Anh, em xin anh đấy! Ở với Trịnh Nguyệt Dung một ngày em cũng không chịu nổi nữa rồi.”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cô ta có gì không tốt, vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng rộng lượng.”
Đàn ông chó dám khen Trịnh Nguyệt Dung, Trịnh Cẩn Dư khinh miệt xùy một tiếng, mắt mù!
Chỉ nghe Lục Tư Trình khóc thút thít nói: “Thực sự không thể nói lý với cô ta. Cô ta không cho em đụng vào người mà cũng không cho em ra ngoài tìm người khác. Cô ta nói hôn lễ của bọn em được nhân dân cả nước chứng kiến, nếu em dám ngoài tìm người khác khiến cô ta mất mặt thì cô ta sẽ giết em. Không lẽ em phải làm hòa thượng cả đời sao?”
“Đây là chuyện vợ chồng em! Không liên quan gì đến anh. Tự em xử lý đi!” Lục Tư Sâm như đang bận rộn nhiều việc, không có hứng thú nghe Lục Tư Trình than vãn.
…
Trịnh Cẩn Dư cẩn thận tiêu hóa chuyện của Lục Tư Trình, cậu ta và Trịnh Nguyệt Dung kết hôn rồi sao?
Vậy trong chuyện này không liên quan gì đến Lục Tư Sâm sao?
Tuy Lục Tư Sâm kia cũng rất khốn nạn nhưng chưa đến mức ngoại tình mà phải làm quá lên như vậy, tám phần là bị người ta tính kế.
Nhưng đó cũng không phải vấn đề, bây giờ Trịnh Cẩn Dư chỉ nghĩ đến đứa bé.
Nếu Lục Tư Sâm thực sự có lỗi với cô thì tự cô sẽ đưa đứa bé đi. Cô sẽ không để đứa bé có một người cha vô trách nhiệm như vậy.
Trịnh Cẩn Dư quyết tâm quay về nhưng trước khi đi cô phải chào tạm biệt sư phụ đã.
Từ nay về sau, có thể cô sẽ không quay lại nữa. Vậy thì có lẽ lần này là vĩnh biệt rồi.
Không biết sư phụ có chúc phúc cho cô không?
Trịnh Cẩn Dư vừa đi vừa nghĩ, từ nhỏ cô và sư phụ đã sống nương tựa vào nhau, suốt mấy trăm năm qua sư phụ đã trở thành người thân nhất của cô.
Lần này đi rồi, sợ là sau này không còn cơ hội phụng dưỡng hắn nữa.
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
Trịnh Cẩn Dư đi vào phòng nghỉ không thấy Minh Tốc, cô đứng ở cửa sổ nhíu mày, nghi ngờ tự hỏi không biết sư phụ đã đi đâu?
Cô dạo một vòng vẫn không tìm thấy, cô nghĩ có lẽ sư phụ đã ra ngoài.
Thôi, dù muốn đi cũng không cần gấp gáp ngay lúc này, vẫn nên chờ sư phụ về rồi hãy nói.
Trịnh Cẩn Dư định rời khỏi phòng nghỉ, vừa định đi, bỗng nghe thấy tiếng động.
Cô theo bản năng dừng bước.
Hình như có thứ gì đó bị rơi ngã, cách cô rất gần, ngay bên kia tường.
Trịnh Cẩn Dư do dự vài giây, nghi ngờ đi đến trước vách tường, đưa tay sờ sờ.
Phòng sư phụ rất đơn giản, cho đến bây giờ Trịnh Cẩn Dư cũng không biết bên trong vách tường kia có gì.
Cô ghé sát vách tường nghe một lúc nhưng vẫn chẳng nghe thấy gì, chẳng lẽ mình bị ảo giác rồi sao?
Trịnh Cẩn Dư định bỏ đi, ngay sau đó, cô lại nghe thấy một giọng trầm thấp như tiếng rên rỉ đau đớn ngân dài từ bên kia vách tường truyền đến.
Trịnh Cẩn Dư hơi hoảng, cô nhẹ nhàng gõ vách tường, gọi: “Sư phụ, là người sao?”
“Sư phụ, là người sao?”
Không có tiếng đáp lại, Trịnh Cẩn Dư tìm cơ quan xung quanh.
Cô cứ như ruồi bọ không đầu tìm lung tung, lát sau cô thật sự tìm được một cái nút nhỏ dưới ngăn bí mật trên đầu giường.
Cô dùng lực nhấn một cái, vách tường kia mở ra.
Sau đó cô thấy sư phụ ngã trên mặt đất, bộ quần áo trắng nhuộm một mảng đỏ tươi.
Sư phụ ôm ngực, đang đau đớn kìm nén nhìn về phía cô.
Trịnh Cẩn Dư bị dọa sợ, đồng tử cô hơi co lại, không thể tin nổi nhìn người té ngã trên mặt đất, một lúc lâu sau mới chạy tới.
“Sư phụ, sư phụ…” Cô chưa nói hết lời, nước mắt đã ào ạt chảy ra: “Người sao vậy?”
“Sư phụ, người bị thương?”
“Sư phụ, người mau dậy đi. Sao có thể như vậy…”
Trịnh Cẩn Dư càng nói càng hoảng, cô cố gắng hai lần cũng không thể đỡ Minh Tốc dậy được. Sau đó, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể quỳ gối trước mặt Minh Tốc kiểm tra vết thương của hắn.
“Sư phụ, sao người lại bị thương vậy chứ?”
“Ta…” Minh Tốc đau không nói nổi thành lời, hắn cô giơ tay lên định đẩy Trịnh Cẩn Dư ra ngoài: “Không cần lo cho ta…”
“Ta… Không sao.”
Trịnh Cẩn Dư không tin lời hắn nói, đã đến mức như vậy sao có thể không sao: “Sư phụ, người nói thật với con có được không…”
Cô thấy Minh Tốc không nói lời nào, đứng dậy nói: “Con đi tìm đại phu cho người.”
Mặt Minh Tốc trắng bệch không còn một giọt máu, hắn mệt mỏi giữ chặt váy của Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, con mau gọi sư thúc con qua đây.”
Trịnh Cẩn Dư sợ sư phụ bị thương nặng mà mình lại không chữa được nên chỉ có thể ra ngoài tìm sư thúc.
May mà cô vừa ra khỏi cửa đã thấy sư thúc với dáng vẻ tiên phong đạo cốt cưỡi mây đến.
“Sư thúc.” Cô vui mừng hô to: “Nhanh lên, sư phụ con bị bệnh rồi.”
Cạnh Ẩn nhảy xuống khỏi đám mây, vội vàng đi vào nhà: “Sư huynh…”
Pháp thuật của sư thúc rất cao, lại tương xứng với sư phụ, thấy sư thúc đến, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy yên tâm hơn.
Cô theo sát Cạnh Ẩn vào nhưng lại bị một cánh cổng chặn lại: “Sư phụ, sư thúc, cho con vào đi.” Cô nằm úp sấp trên vách tường liên tục kêu hô: “Sư phụ, người mau cho con vào đi.”
Đáp lại cô là tiếng sột soạt bên trong, dù dùng pháp thuật thế nào cũng không thể nghe thấy bất cứ âm thanh trao đổi nào.
Trong mật thất, Cạnh Ẩn đỡ Minh Tốc dậy, dùng pháp lực bảo vệ tâm mạch của hắn, sau khi cơ thể hắn gần như ổn định lại mới thu hồi pháp lực.
Hắn bất lực nhìn Minh Tốc: “Sư huynh, sao huynh lại làm như vậy?”
“Loại bỏ tiên cốt không phải việc người thường có thể chịu đựng được, huynh…”
“Nếu huynh thực sự thích đồ đệ nhỏ kia thì nói thẳng với nàng ấy không phải xong rồi sao?”
Minh Tốc ôm ngực, đau đớn lắc đầu: “Nàng ấy không thích ta.”
“Cho nên?” Cạnh Ẩn không biết nói thế nào: “Huynh muốn cùng nàng ta xuống trần?”
Minh Tốc nằm trên giường đá, giọng nói có chút khổ sở: “Nếu năm đó ta biết sau này sẽ yêu một người thì chắc chắn ta sẽ không tu tiên.”
“Chỉ còn thiếu một tầng cuối cùng là ta có thể trở lại thế gian, sư đệ, ta mong đệ…”
Cạnh Ẩn thở dài: “Huynh nói xem huynh đã mấy ngàn tuổi rồi sao còn chơi cái trò trẻ con này chứ. Tình với chả yêu, buồn chán vô vị hết sức!”
“Nếu cửa cuối cùng mà thất bại thì có thể huynh sẽ hồn bay phách tán, đến lúc đó thì làm sao đây?”
Minh Tốc: “Cho nên đệ tuyệt đối không được nói việc này cho Cẩn Dư biết. Nếu ta đi được thì cũng có thể ở lại thế gian bên cạnh nàng ấy được trăm năm, sau đó…”
“Sau đó cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Sư phụ là thượng tiên mấy ngàn năm, pháp lực siêu mạnh, cuộc sống trước nay không tranh sự đời. Theo cô ấy nhớ thì hắn vẫn luôn ở chốn bồng lai tiên cảnh này tu luyện pháp thuật, còn cô luyện đan.
Cô chưa bao giờ thấy sư phụ có bệnh tật gì.
Hôm nay chẳng những ói ra nhiều máu như vậy mà thậm chí còn đứng lên không nổi nữa.
Nhưng pháp lực của sư phụ cao như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Ai ngờ liên tục hai ngày sau đó, sư phụ vẫn chưa thể ra khỏi mật thất.
Trịnh Cẩn Dư trải qua hai ngày hoang mang hoảng loạn.
Trong đầu liên tục hiện ra hình ảnh hai thầy trò ở bên nhau.
Nếu sư phụ thực sự đi thì sau này cô phải làm sao đây?
Mãi đến rạng sáng ngày thứ ba, sư thúc mới ra khỏi mật thất, Trịnh Cẩn Dư vừa thấy hắn ra vội chạy đến hỏi: “Sư thúc, sư phụ con thế nào rồi?”
Cô liên tục nhìn về phía sau Cạnh Ẩn, lòng hi vọng có thể thấy sư phụ đi ra nhưng đáng tiếc lại không hề thấy bóng dáng sư phụ xuất hiện.
“Sư thúc, sư phụ con thế nào rồi? Sao vẫn chưa ra?”
Cạnh Ẩn cười tít mắt xoa đầu cô nói: “Sư phụ con bế quan tu luyện, tẩu hỏa nhập ma thôi. Bây giờ không sao nữa rồi.”
“Bây giờ con qua đó làm phiền, chẳng những không giúp được gì mà còn làm ảnh hưởng đến hắn. Đi thôi, cho ta xem tiên đan con luyện thế nào rồi. Nếu tốt thì cho ta vài viên.”
Trước kia sư thúc rất thích qua đây lấy tiên đan của cô, lúc này còn có tâm trạng nghĩ đến tiên đan thì có lẽ sư phụ không sao rồi.
“Được thôi!” Cô dẫn sư thúc đến phòng luyện đan.
Muốn luyện thành một lò đan phải mất bảy bảy bốn chín ngày mới cho ra được đan, tất nhiên lò đan này vẫn chưa luyện xong nên cô chỉ thể tìm đan đã luyện được từ trước, vừa bỏ vào trong bình thủy tinh vừa hỏi như nói chuyện phiếm: “Thân thể sư phụ con vẫn rất tốt, sao tự nhiên lại nôn ra máu vậy?”
“Chỗ con có vài đan dược bổ máu dưỡng thần, sư thúc giúp con đưa vào cho sư phụ nhé.”
“Sư phụ con…” Cạnh Ẩn có vẻ muốn nói nhưng lại thôi: “Không phải mấy viên tiên đan này là có thể cứu…”
“Sư thúc, người có ý gì?” Trịnh Cẩn Dư hoảng hốt, không dám tin nhìn Cạnh Ẩn.
Cạnh Ẩn thấy mình nói hớ, vội vàng sửa lời: “Ý của ta là sư phụ con đã khỏe rồi, không cần những viên đan dược này.”
Hắn nhìn dáng vẻ Trịnh Cẩn Dư như sắp khóc, vui đùa nói: “Con không thử ngẫm lại xem sư phụ con là ai. Pháp lực hơn một ngàn năm, có chuyện gì có thể làm khó được hắn.”
Lời Cạnh Ẩn quá không đáng tin. Trịnh Cẩn Dư âm thầm lên kế hoạch lát nữa cô phải nghĩ cách gì đó xông vào mật thất mới được.
“Đúng rồi.” Cạnh Ẩn bỗng nhớ ra gì đó, nói: “Tiên giới sắp sửa mở đại hội, ta và sư phụ con phải đi chưa rõ ngày về. Có vài đạo hữu mời chúng ta dạo chơi nên có thể sẽ rất lâu mới trở về.”
“Đại hội tiên giới sao?” Trịnh Cẩn Dư nhíu mày.
“Đúng thế!” Cạnh Ẩn lấy được tiên đan vội muốn đi: “Có thể lát nữa sư phụ con sẽ nói với con. Mấy năm qua sư huynh vẫn luôn bị kẹt trong ngọn núi nhỏ này nên rất nhàm chán.”
Cạnh Ẩn nói một cách khó hiểu và sắc mặt cũng có gì đó không đúng.
Trịnh Cẩn Dư lại càng khó hiểu.
Ngay sau đó, cô nghe thấy sư phụ dùng thiên lý truyền âm gọi cô. Cô vội vàng đi qua.
“Sư phụ…”
Lúc Trịnh Cẩn Dư chạy vào phòng nghỉ, Minh Tốc đang ngồi trên giường ngọc lạnh.
Nghe thấy cô gọi, hắn mới từ từ mở mắt.
“Cẩn Dư.” Hắn vẫy tay ra hiệu cho Trịnh Cẩn Dư đi qua.
Trịnh Cẩn Dư cẩn thận đi qua, ngồi ngay bên cạnh hắn.
Sắc mặt sư phụ không được tốt, đã thay đổi bộ quần áo khác. Bộ quần áo trắng tinh với tay áo phất phơ mang lại cảm giác ấm áp, dịu dàng như ngọc.
Trước nay cô chưa từng quan sát sư phụ cẩn thận kỹ càng như vậy.
Nhiều lúc, hắn giống như một người cha già hiền hậu.
Nhưng bây giờ…
Hắn lại giống như một người đàn ông.
“Sư phụ…” Trịnh Cẩn Dư khổ sở trong lòng: “Bây giờ người thế nào rồi?”
Cô giơ lên một viên tiên đan rồi nói: “Đây là tiên đan con đã luyện trước đây. Người nói rất hiệu quả, người ăn một viên nhé?”
Minh Tốc lắc đầu, giọng nói yếu ớt, hắn giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại trên đầu Trịnh Cẩn Dư, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Cẩn Dư, vừa rồi sư thúc con đã nói gì với con chưa?”
“Cái gì?” Lúc này đầu óc Trịnh Cẩn Dư mờ mịt.
Trước nay sư phụ chưa từng dùng giọng điệu giống như sinh ly tử biệt thế này để nói chuyện với cô.
Minh Tốc ho hai tiếng, cười nói: “Ta và sư thúc con định ra ngoài ngao du, chưa rõ khi nào sẽ trở về. Tự con giải quyết cho tốt mọi việc đi nhé.”
Trịnh Cẩn Dư chỉ cảm thấy cổ họng thắt lại không nói được gì, cô hít hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Minh Tốc.
Minh Tốc cười khổ một cái: “Thế nào, sợ ta không về sao?”
Trịnh Cẩn Dư ra sức lắc đầu, hai tay cô nắm lấy cánh tay Minh Tốc, khóc không kiềm chế được: “Sư phụ, người đừng gạt con.”
“Sư phụ, người đừng đi! Con cũng không đi nữa! Chúng ta lại sống cuộc sống như trước đây có được hay không?”
“Nha đầu ngốc.” Minh Tốc đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, cười nói: “Sư phụ là người, không thể mãi mãi kẹt ở chỗ này được. Trước đây con còn nhỏ nên sư phụ không thể bỏ con lại mà ra ngoài được. Bây giờ con đã trưởng thành, sau này còn lập gia đình, sao có thể tiếp tục sống ở nơi này được chứ?”
Trịnh Cẩn Dư liên tục lắc đầu: “Vậy Cẩn Dư không lập gia đình nữa.”
Minh Tốc dịu dàng cười nói: “Vậy cũng không tu tiên nữa hả?”
Trịnh Cẩn Dư: “Không tu, ở cùng với sư phụ thôi.”
Minh Tốc sửa sang lại tóc trên trán cho cô, cô gái đã trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, không còn là ‘tiểu bất điểm’ bốn tuổi kia nữa.
“Vậy người đàn ông ở nhân gian kia thì sao?”
“Cũng không cần?”
“Bỏ hết, bỏ hết.” Trịnh Cẩn Dư nói liên tục, nói xong cô mới nhớ ra một chuyện: “Sư phụ, con… Con đã có thai với anh ta.”
“Có thai?” Minh Tốc ngẩn ra một lúc, ánh mắt nhìn bụng Trịnh Cẩn Dư: “Con nói cái gì?”
Trịnh Cẩn Dư cúi thấp đầu, sức khỏe sư phụ không tốt, chắc chắn cô sẽ không quay về kia nữa, lúc này còn nói chuyện đứa bé làm gì.
Minh Tốc cũng không định bỏ qua như vậy, trong giọng nói hắn có sự kích động khó giấu nổi, có lẽ là ngạc nhiên vui mừng: “Con nói con có con của ta, à không, con của hắn sao?”
Lúc này đầu óc Trịnh Cẩn Dư như chứa đầy hồ dán, không nghĩ được gì rõ ràng cho nên cũng không để ý khi nghe Minh Tốc nói nhầm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Vâng.”
Minh Tốc: “…”
Giờ phút này trong lòng hắn mừng như điên, không ngờ hắn đã có con rồi.
Gần đây vì muốn loại bỏ tiên cốt, pháp lực nhanh chóng hạ thấp nên rất nhiều chuyện ở nhân gian hắn không nắm bắt được.
Cho nên hắn cũng không rõ phía Lục Tư Sâm xảy ra chuyện gì.
Lúc này, nghe Trịnh Cẩn Dư nói cô mang thai, có thể thấy được hắn bất ngờ đến mức nào.
Hắn chỉ mong lập tức xuống trần.
Nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, hắn không thể qua loa như vậy.
Vẫn phải để Trịnh Cẩn Dư đi trước mới được.
“Sư phụ.” Trịnh Cẩn Dư nhận sai nói: “Hình như con không thể tu tiên được rồi.”
“Không sao đâu!” Trong lòng Minh Tốc vui vẻ, tinh thần cũng tốt hơn vừa nãy rất nhiều.
Nhưng cuối cùng việc loại bỏ tiên cốt là chuyện lớn, tổn thương đến tận gốc rễ, thân thể còn rất yếu ớt, hơn nữa vẫn còn một tầng cuối cùng chưa thể qua được, chống đỡ thời gian dài như vậy đã vượt qua phạm vi năng lực rồi.
Lúc này hắn chỉ có thể nhanh chóng đuổi Trịnh Cẩn Dư đi, lấy cớ cùng sư đệ ngao du để rời khỏi đây.
“Cẩn Dư, nếu vậy thì con nên nhanh chóng đi đi. Sư phụ cũng cần phải ra ngoài, sau này có cơ hội sư phụ sẽ xuống thăm con.”
Lúc này trong lòng Trịnh Cẩn Dư rất loạn, cảm thấy không đúng nhưng lại không nghĩ ra được gì.
Nhưng nếu sư phụ đã bảo cô đi thì cô vẫn nên đi ra ngoài thôi.
Dù sao thân thể sư phụ vẫn chưa khỏe cần nghỉ ngơi nhiều.
Trịnh Cẩn Dư do dự nói: “Vậy sư phụ nghỉ ngơi thật tốt đi! Lát nữa con sẽ quay lại thăm người.”
Minh Tốc cố gắng chịu đựng, hiện tại pháp lực của hắn đã mất hơn phân nửa, nhìn Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Đi đi.”
Trịnh Cẩn Dư đi được ba bước lại quay đầu nhìn lại, hình như bệnh của sư phụ rất nghiêm trọng, mới nói chuyện một lúc mà trán đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Không được, cô phải âm thầm quan sát, lỡ như sư phụ thật sự có chuyện gì, sư phụ lại chỉ một đồ đệ là cô nên cô không thể không ở bên sư phụ được.
Về phần đứa bé và Lục Tư Sâm…
Lục Tư Sâm thông minh lại giàu có như thế, chắc chắn sẽ tìm được bác sĩ giỏi nhất để giữ lại được con của họ.
Trịnh Cẩn Dư không đi quá xa, mới ra khỏi phòng đã nấp mình sang một bên.
Cô nhanh chóng thấy Cạnh Ẩn vào phòng nghỉ của sư phụ.
Cô lặng lẽ nằm bò lên tường nhìn vào trong, muốn biết sư phụ bị làm sao?
Cạnh Ẩn còn chưa đi đến cạnh sư phụ, sư phụ đã ôm ngực ngã xuống rồi phun ra một ngụm máu lớn nhuộm đỏ hết cả bộ quần áo trắng tinh.
Trịnh Cẩn Dư: “…”
Cô sợ đến mức mở to hai mắt nhìn, há hốc miệng, lấy hai tay bụm miệng lại không dám kêu lên thành tiếng.
Đúng là sư phụ không phải ra ngoài mà bệnh của người vô cùng nghiêm trọng.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Giờ phút này đầu óc Trịnh Cẩn Dư rất loạn. Cô đã định chạy vào xem sư phụ thế nào nhưng sư phụ cố gắng gạt cô như vậy chính là vì không muốn cô biết.
Cô quay lưng dựa vào vách tường, hai tay che miệng, bắt đầu khóc không thành tiếng.
Trong phòng nghỉ, Cạnh Ẩn liên tục chuyển pháp lực của mình cho Minh Tốc.
Nửa canh giờ sau mới kéo được nửa cái mạng của hắn về.
Cạnh Ẩn vừa đỡ Minh Tốc nằm xuống, vừa nói: “Loại bỏ tiên cốt không phải thứ con người có thể chịu được, theo đệ thấy hay là thôi đi.”
Minh Tốc không đồng ý: “Theo quy định mới của Tiên giới, nếu ta không loại bỏ tiên cốt thì không thể nào được ở bên cạnh nàng ấy. Nếu như vậy thì nàng ấy sẽ chịu khổ sở gấp ngàn vạn lần, còn có thể trọn đời không được siêu sinh.”
“Ta không thể để nàng ấy phải chịu đựng những thứ này.”
“Đệ cũng không cần nói với nàng ấy.”
“Sư đệ, đệ đồng ý với ta một việc…”
Ánh mắt Minh Tốc u ám nhìn Cạnh Ẩn, yếu đuối vô lực nói.
Cạnh Ẩn im lặng một lát rồi nói: “Huynh nói đi.”
Minh Tốc: “Dù kết quả thế nào đệ cũng phải giúp ta đưa cô ấy về lại bên cạnh Lục Tư Sâm.”
“Được!” Mặt Cạnh Ẩn hiện lên vẻ đau khổ nhưng vẫn đồng ý với Minh Tốc.
Thật sự không đành lòng nhìn dáng vẻ sư phụ khổ sở như vậy nữa, Trịnh Cẩn Dư chưa nghe xong đoạn đối thoại của sư phụ và Cạnh Ẩn đã bỏ đi.
Sư phụ vẫn lừa cô chắc chắn là muốn để cô sớm về lại bên cạnh Lục Tư Sâm.
Nhưng lúc này bệnh tình sư phụ đang rất nghiêm trọng, sao cô có thể tàn nhẫn dứt áo ra đi được?
Còn không đi thì sư phụ lại lấy lý do ngao du để lừa cô.
Trịnh Cẩn Dư suy nghĩ cô vẫn nên tiếp tục tu tiên thôi, như vậy thì sư phụ không cần rời đi nữa.
Không chừng cô tu thành tiên rồi có thể giúp sư phụ chữa bệnh.
Nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mọi thứ dần rõ ràng hơn.
“Sư phụ.” Trịnh Cẩn Dư đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, lúc này Minh Tốc chỉ còn chút hơi tàn. Hắn nằm trên giường đá, hai mắt yên lặng nhìn Trịnh Cẩn Dư.
Trịnh Cẩn Dư quỳ bên giường, nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con nghĩ kỹ rồi. Con vẫn quyết định sẽ tu tiên.”
“Tại… Tại sao?” Minh Tốc suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu.
Trịnh Cẩn Dư: “Con cảm thấy tu tiên rất tốt. Sư phụ người làm thần tiên hơn một ngàn năm, thích làm gì thì làm đó, tự do biết bao nhiêu chứ!”
Minh Tốc: “…”
Trịnh Cẩn Dư: “Hơn nữa, từ nhỏ con đã lập chí tu tiên, đã tu mấy trăm năm, sao có thể bỏ dở nửa chừng. Sư phụ người cũng đừng đi, ở lại tiếp tục chỉ dạy con có được không?”
…
Giờ phút này Minh Tốc rất loạn, sắp không kiên trì nổi nữa, hắn nhìn sư đệ mình gật đầu một cái.
Cạnh Ẩn hiểu ý của hắn, kéo Trịnh Cẩn Dư ra nói: “Cẩn Dư, để sư phụ con nghỉ ngơi thật tốt đi! Chuyện còn lại từ từ hãy nói.”
Trịnh Cẩn Dư bị sư thúc kéo ra ngoài.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ không đi nữa rồi.
Cạnh Ẩn trấn an Trịnh Cẩn Dư xong lại quay ngược lại bàn bạc với Minh Tốc: “Huynh nói rõ ràng cho nàng ấy biết huynh là Lục Tư Sâm đi được không?”
Minh Tốc lắc đầu: “Không được, nếu nàng ấy biết thì sẽ biết chuyện hủy đi tiên cốt. Chưa nói đến việc nàng ấy có chấp nhận được việc này hay không, cho dù có chấp nhận, nàng ấy cũng sẽ không đồng ý để ta loại bỏ tiên cốt, đến lúc đó…”
Hắn chỉ hy vọng mọi chuyện có thể trôi qua êm đẹp, mọi tai họa một mình hắn gánh chịu là được.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cạnh Ẩn buồn bã nói: “Cẩn Dư không chịu đi.”
“Hơn nữa huynh thế này cũng không thể nào để người ta yên tâm mà đi được.”
Lúc này, tinh thần Minh Tốc đã kiệt quệ, sức lực cũng chẳng còn, nói: “Chỉ có thể tùy thuộc vào hắn thôi.”
Nhà lớn nhà họ Trịnh.
Lục Tư Sâm ngồi trên giường nhìn cô gái đang ngủ say, thở dài.
Cô đã duy trì trạng thái không nhúc nhích gì suốt hai tháng rồi mà vẫn không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Đứa bé trong bụng đang lớn dần, bác sĩ nói tình hình vẫn ổn.
Nhưng nếu người mẹ vẫn không tỉnh lại thì bác sĩ cũng không thể đảm bảo sự phát triển của thai nhi được.
Thực ra Lục Tư Sâm không muốn có đứa bé này cho lắm. Sức khỏe Trịnh Cẩn Dư không tốt, còn chưa biết lúc nào mới tỉnh lại mà phải mang thai một đứa bé sẽ vất vả biết bao nhiêu.
Nhưng đứa bé này lại là dấu vết duy nhất chứng minh việc cô đã đến đây.
Nếu không có cả đứa bé thì anh thực sự trắng tay rồi.
Lục Tư Sâm nắm chặt quả đấm cố sức đập vào trán, anh không biết đến khi nào Trịnh Cẩn Dư mới có thể quay về.
Cô vẫn đang giận anh sao?
Hay là bị chuyện gì cản trở rồi?
Cô có biết họ có một đứa con không?
Nếu biết, cô thực sự có thể mặc kệ họ được sao?
Lục Tư Sâm nhẹ nhàng giơ tay lên, chậm rãi đặt lên bụng dưới của Trịnh Cẩn Dư, như vậy mới có thể cảm nhận được đứa bé và cô đang bên cạnh anh.
“Cẩn Dư, chúng ta có con rồi! Em có biết không?”
“Em có nghe anh nói chuyện không?”
“Cẩn Dư, em thực sự không cần anh và con nữa sao?”
Ban đêm canh ở bên giường Lục Tư Sâm đã mơ một giấc mơ.
Mơ rất rõ ràng.
Trong mơ anh thấy Trịnh Cẩn Dư có cơ thể khỏe mạnh và vẻ ngoài xinh đẹp sống động.
Cô nhón chân, hai bàn tay nhỏ ôm mặt anh, hôn cằm anh và còn dùng trán thân thiết cọ cọ râu anh.
Cô gái như một chú mèo nhỏ bám người vô cùng dựa dẫm vào anh.
Ngay lúc Lục Tư Sâm định đáp lại thì cô gái bỗng thay đổi sắc mặt.
Trông có vẻ rất khổ sở, đôi mắt to đen tuyền đầy nước mắt như có thể nhỏ xuống bất cứ lúc nào.
Cứ không hề chớp mắt như thế nhìn anh, không nói một câu gì.
Lục Tư Sâm chỉ cảm thấy như ngừng thở, anh hoảng sợ mở miệng nói: “Cẩn Dư, Cẩn Dư em sao vậy?”
Anh vừa nói vừa muốn ôm người vào lòng nhưng anh vòng tay ôm thì cảm giác trong lòng trống không.
Anh cúi đầu nhìn lại phát hiện trong lòng không có gì cả.
Cảm giác sợ hãi chưa từng có lan tràn khắp cơ thể, anh tìm kiếm bóng dáng cô khắp nơi.
“Cẩn Dư, Cẩn Dư, anh biết em đã quay về. Sao em không chịu gặp anh?”
“Cẩn Dư, em ở đâu?”
“Em không cần anh nữa sao?”
“Cũng không cần cả con chúng ta luôn sao?”
“Trịnh Cẩn Dư em không thể đối xử với anh như vậy. Chúng ta đã hứa sẽ bên nhau cả đời. Anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Em đừng bỏ rơi anh…”
“Trịnh Cẩn Dư, em là đồ xấu xa, em mau quay lại đây cho anh.”
“Nếu bây giờ em xuất hiện trước mặt anh thì mọi chuyện trước đây anh hù dọa em đều sẽ xóa bỏ. Còn nếu không thì anh…”
“Anh sẽ hận em.”
…
Ngăn cách thời gian và không gian, Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Lục Tư Sâm.
Trong lòng cô chẳng hề dễ chịu nhưng cô có thể làm gì được?
Sư phụ bị bệnh rất nghiêm trọng, cô không thể bỏ mặc sư phụ đi cho xong việc.
“Tư Sâm.” Cô dùng thiên lý truyền âm truyền đến bên tai Lục Tư Sâm: “Tư Sâm…”
“Cẩn Dư, anh nghe thấy giọng nói của em. Bây giờ em đang ở đâu?” Lục Tư Sâm ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, rõ ràng cảm nhận được cô gái ở ngay bên cạnh mình nhưng nhìn đâu cũng không thấy bóng dáng cô. Điều này khiến anh muốn nổi điên.
“Cẩn Dư, em mau xuất hiện đi có được không?”
“Chuyện hot search trước đây anh có thể giải thích. Chuyện đó không hề liên quan gì đến anh. Chẳng lẽ em không hề tin tưởng anh chút nào sao?”
“Anh thề anh thật sự chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Sau này cũng sẽ không.”
Anh vừa nói vừa tay lên thề, cảm thấy như vậy chưa đủ, anh lại bước nhanh đến bên giường, chỉ vào cô gái trên giường: “Em biết không?”
“Chúng ta đã có con rồi, là con của anh và em đấy. Chẳng lẽ em không cần cả anh và con sao?”
…
Trịnh Cẩn Dư cắn chặt môi để ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
Lục Tư Sâm là người đàn ông duy nhất cô yêu, sau này vẫn sẽ chỉ yêu anh.
Tất nhiên cô muốn quay về tìm anh, cùng anh nuôi nấng đứa bé lớn lên và sống cuộc sống một nhà ba người vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng thực tế…
“Tư Sâm…” Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư mở miệng, hai người phải kết thúc thôi.
“Em không thể quay về. Sau này, sau này anh có thể gặp được người…” Cô thật sự không nói nổi thành lời bảo anh đi tìm một người khác.
“Thật sự xin lỗi.”
Trịnh Cẩn Dư thật sự không nói nổi nữa. Cô thu hồi thiên lý truyền âm, yếu ớt mềm nhũn xụi lơ trên mặt đất.
Nỗi buồn đau vô tận vây quanh cô, cô cuộn mình ôm lấy cánh tay, bị cảm giác hoang vắng tột cùng này trói buộc.
Lục Tư Sâm giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.
Sau khi tỉnh lại, cả phòng ngủ đều trống không, chỉ có cô gái nằm bên cạnh thật yên ắng và tĩnh lặng.
Anh mờ mịt ngơ ngác một lúc, cúi đầu phát hiện ngực áo hơi ẩm ướt, cho nên vừa rồi không phải là mơ mà cô thật sự đã quay về.
Anh cẩn thận nhớ lại nội dung trong giấc mơ, càng nhớ lại càng cảm thấy tuyệt vọng. Cuối cùng cũng không thể tin nổi đó là lời mà Trịnh Cẩn Dư đã nói với anh.
Cô nói sẽ không quay về nữa.
Cô còn nói xin lỗi.
Đây là lời cuối cùng kết thúc đoạn tình cảm này của họ.
Từ năm tám tuổi, Lục Tư Sâm đã không được cảm nhận tình thân, toàn bộ ấm áp của anh đều đến từ mấy tháng anh cùng Trịnh Cẩn Dư chung sống.
Cô gái xinh đẹp răng trắng tinh cười rộ lên hệt như mặt trời nhỏ.
Rõ ràng trông cô đơn thuần và lương thiện nhưng lại cứ thích ra vẻ mưu mô tính toán, còn lo lắng sẽ dọa anh sợ.
Thực ra cô đáng yêu hơn bất cứ ai.
Khiến anh từ từ cảm nhận được ánh nắng và sự ấm áp trong bóng tối tận cùng.
Nhưng hiện tại, cô gái cho anh ấm áp đã đi rồi.
Ánh mặt trời cũng đã biến mất.
Như vụ cháy năm anh tám tuổi, anh bất lực đưa tay về phía mẹ kế, điên cuồng kêu lên với bà ta: “Mẹ, cứu con với.”
“Mẹ, cứu con với…”
Người mà anh luôn miệng gọi mẹ lại đáp lại anh bằng sự phớt lờ.
Trong khói đặc quay cuồng, tầm mắt anh càng lúc càng mơ hồ, mãi đến khi một khúc gỗ cháy nện mạnh vào lưng anh.
Mẹ kế ôm em trai dần biến mất trong chút ý thức cuối cùng còn sót lại của anh.
Còn anh cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
Giờ phút này, lại thêm một người vứt bỏ anh.
Lục Tư Sâm cảm thấy sợi dây thần kinh cuối cùng của mình đã bị chặt đứt và anh cũng không muốn tiếp tục sống những ngày dài vô tận không nhìn thấy ánh sáng nữa.
Một mình trong đêm tối lẻ loi bước đi.
Nếu Trịnh Cẩn Dư không chịu quay về thì anh sẽ mang đứa bé đi tìm cô.
Trịnh Cẩn Dư ngồi thừ ra trên mặt đất một lúc mới ý thức được rằng mình chưa cho Lục Tư Sâm được một lý do.
Dù sự thật hay một lời nói dối được biên ra cũng được, tóm lại cần cho anh một lời giải thích để anh có thể chấp nhận chuyện này.
Lúc nghĩ vậy, Trịnh Cẩn Dư lại nhìn về phía gương thần. Cô thấy Lục Tư Sâm đang ôm cô gái trên giường lên.
Anh đang làm gì?
Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra một lát, chỉ thấy Lục Tư Sâm ôm người đi xuống lầu, sau đó nhét vào một chiếc xe leo núi màu đen trong sân.
Người đàn ông cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.
“Lục Tư Sâm, anh muốn làm gì?”
“Đến bệnh viện sao?”
“Không cần gấp đến mức đi vào nửa đêm chứ. Sáng mai đi không được sao?”
Trịnh Cẩn Dư khó hiểu nhìn mọi thứ đang xảy ra, Lục Tư Sâm thắt dây an toàn xong đưa tay vuốt ve gương mặt cô gái một lúc, vẻ mặt yêu thương khiến người ta vô cùng đau lòng.
Lại còn nghe trong miệng anh thì thào nói: “Con ngoan, cha sẽ mang con đi tìm mẹ. Một nhà ba người chúng ta sẽ nhanh chóng được đoàn tụ thôi.”
“Nếu mẹ không đến tìm chúng ta thì chúng ta sẽ đi tìm.”
Một nhà ba người đoàn tụ?
Trịnh Cẩn Dư bỗng cảm thấy hoảng sợ vô cùng.
Lục Tư Sâm vốn không biết cô ở đâu, sao lại nói một nhà đoàn tụ?
Anh định đưa em bé đi đâu tìm cô?
“Lục Tư Sâm, anh định đi đâu?”
“Anh điên rồi, anh mang theo đứa bé làm gì?”
Lục Tư Sâm ôm mặt cô gái vuốt ve khoảng bốn năm phút sau, sau đó để cô một bên, nổ máy xe lao thẳng ra ngoài.
Trịnh Cẩn Dư vô cùng hoảng hốt nhìn anh.
Lúc này cô chỉ mong anh lý trí một chút, chỉ đưa đứa bé đi gặp bác sĩ.
Nhưng chưa đầy một lúc cô đã thấy không thích hợp rồi.
Xe điên cuồng lao ra ngoại thành, trước đây cô từng nghe người ta nói ở đó có một dốc núi sâu không thấy đáy.
Chẳng lẽ Lục Tư Sâm…
“Lục Tư Sâm, anh điên rồi! Cuối cùng anh định làm gì?”
“Anh mau dừng lại, mau dừng lại, mau dừng lại đi…”
“Lục Tư Sâm, em cầu xin anh, mau về đi có được không?”
…
Giờ phút này trong đầu Lục Tư Sâm chỉ có suy nghĩ muốn đưa đứa bé đi tìm Trịnh Cẩn Dư.
Nếu cô không trở lại thì anh sống hay chết cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Anh không muốn một mình mang theo đứa bé sống trong những ngày tháng nhớ thương về cô.
Sống như vậy không dễ chịu chút nào.
Phía trước chưa đến một ngàn mét nữa sẽ là vực sâu không đáy, Lục Tư Sâm đạp phanh dừng xe lại.
Trong đêm lốp xe phát ra một tiếng ma sát vô cùng quỷ dị, anh mở cửa đi xuống xe.
“Trịnh Cẩn Dư… ”
Lục Tư Sâm ngửa đầu nhìn trời, hét to: “Anh biết em có thể nhìn thấy anh. Anh cũng biết em có thể nghe thấy anh nói chuyện.”
Giọng anh run run đầy tuyệt vọng và run rẩy.
“Nếu bây giờ em không quay lại thì anh sẽ mang theo đứa bé lao xuống. Sau này em không cần phải trở lại nữa.”
“Anh sẽ cho em được như ý.”
“Lục Tư Sâm, anh đừng mất lý trí như vậy! Mau quay về đi.”
Trên đầu nhanh chóng truyền đến tiếng cô gái trả lời, Lục Tư Sâm chỉ cảm thấy trái tim run lên: “Cẩn Dư, Cẩn Dư, là em sao?”
“Đúng là em có thể thấy được anh.”
“Em mau trở về đi! Anh không thể chờ đợi nổi nữa rồi.”
Trịnh Cẩn Dư cắn môi không biết nên nói thế nào cho phải.
Sư phụ bệnh nặng còn chưa biết thế nào, cô không thể bỏ mặc mà đi được.
“Lục Tư Sâm, em có chuyện quan trọng không thể quay về được. Anh mau mang em bé về đi.”
Lục Tư Sâm chỉ lắc đầu nói: “Anh cho em mười phút.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đó là món quà Trịnh Cẩn Dư tặng cho anh, thiết kế cuối cùng của lk.
“Nếu qua mười phút em vẫn chưa trở lại thì anh sẽ mang con đi tìm em.”
Ngay lúc Trịnh Cẩn Dư không biết lựa chọn thế nào thì trước mặt bỗng xuất hiện thêm một bóng người.
Chính là Minh Tốc với bộ quần áo màu trắng đứng trước mặt cô.
Mặt sư phụ không còn chút máu, trong veo mà lạnh lùng, giọng nói không chút sức lực: “Cẩn Dư, trở về đi.”
“Sư phụ.” Trịnh Cẩn Dư lau nước mắt.
Minh Tốc ho khan một tiếng, ôm ngực nói: “Sư đệ định đưa ta đi tìm sư phụ ta. Bệnh của ta chỉ có hắn mới trị được thôi.”
“Tính tình sư phụ ta kỳ lạ, không thích gặp người lạ. Ta không thể mang theo con được. Cho nên con muốn đi hay ở, cứ tùy ý mà làm.”
Cạnh Ẩn nhanh chóng đi đến, đỡ lấy Minh Tốc nói: “Cẩn Dư, nghe lời sư phụ con đi. Bây giờ con hãy xuống phàm tìm Lục Tư Sâm còn có thể khiến sư phụ con yên tâm. Nếu không hắn sẽ lo lắng cho con và không chịu đi tìm sư phụ.”
“Thật vậy sao?” Trịnh Cẩn Dư rất ít khi nghe sư phụ nhắc đến chuyện sư tổ.
Hôm nay cả sư phụ và sư thúc đều nói muốn đi tìm sư tổ, vậy chắc chắn là thật rồi?
Minh Tốc gật đầu: “Đi đi! Bây giờ sư phụ cũng đi đây.”
Nói xong bàn tay hắn vung lên, lấy gương thần lại và ngăn chặm tầm mắt Trịnh Cẩn Dư nhìn về phía Lục Tư Sâm.
Một giây sau, Minh Tốc và Cạnh Ẩn cùng biến mất khỏi nhà trúc.
Trịnh Cẩn Dư ngơ ngác nhìn nơi sư phụ đã đứng vừa nãy bỗng có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó cô nhanh chóng tỉnh táo lại đi tìm Lục Tư Sâm.
“Lục Tư Sâm, anh đi đâu rồi vậy?”
“Anh mau mang đứa bé về đi.”
“Lục Tư Sâm…”
Cô không nghe thấy Lục Tư Sâm nói gì, vô cùng gấp gáp.
Hiện tại đã trôi qua vài phút, Lục Tư Sâm lại quái dị như thế, không ai có thể đoán được anh sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa.
Lỡ như mang theo đứa bé…
Trịnh Cẩn Dư không dám nghĩ nhiều, giờ phút này sư phụ và Cạnh Ẩn đã đi rồi. Cô ở lại đây cũng chẳng có ích lợi gì, thà rằng…
Thấy thời gian đã qua chín phút rưỡi nhưng bóng dáng cô gái vẫn chưa xuất hiện.
Lục Tư Sâm cảm thấy Trịnh Cẩn Dư thật sự muốn vứt bỏ anh. Anh tuyệt vọng nhìn lên bầu trời lần cuối rồi mở cửa lên xe.
Trịnh Cẩn Dư, em đã không đến tìm anh thì anh sẽ mang con đi tìm em.
Trong tối tăm, anh nhớ từng có người nói.
Người đã chết có thể đi đến bất cứ nơi nào họ muốn.
Đến lúc đó anh nhất định có thể tìm được Trịnh Cẩn Dư.
Anh đạp chân xuống ly hợp, tay khởi động xe, ngay sau đó trên cánh tay anh bỗng xuất hiện thêm một bàn tay.
Anh theo bản năng xoay người đã nghe ‘bốp’ một tiếng. Má trái anh bị ai đó tát mạnh một cái.
Sau đó cô gái khàn giọng mắng: “Lục Tư Sâm, anh là đồ khốn. Anh bị điên rồi đúng không?”
“Anh muốn giết em à?”
“Anh bị thần kinh hả?”
Một cái tát này khiến anh vừa mừng vừa sợ. Cô gái trước mắt đang vô cùng giận dữ, đôi mắt trợn tròn nhìn anh, chỉ muốn tát anh thêm vài cái nữa.
Cô gái thật sự đã quay về!
Anh đưa tay ôm người trước mặt vào lòng: “Cẩn Dư, thật sự là em. Em đã về, thật sự đã về rồi.”
“Trịnh Cẩn Dư, em là đồ xấu xa. Nếu em mà không về, em mà không về…”
Trịnh Cẩn Dư thật sự rất tức giận. Cô cho rằng nếu cô không về thì một mình Lục Tư Sâm sẽ vẫn nuôi dạy đứa bé khôn lớn nhưng ai ngờ tên đàn ông chó này lại muốn tìm cái chết.
Tìm chết thì thôi, lại còn mang theo con cô đi tìm chết.
Thật quá buồn cười.
Cô còn phải tát anh thêm mấy cái nữa mới được, cho dù có tát thêm bao nhiêu cái cũng không thể trút hết được nỗi hận và sự hoảng sợ trong lòng cô vừa rồi.
Tên đàn ông chó này sao có thể cực đoan như vậy, nếu cô không quay lại lại định đi tìm chết.
Nhưng cô còn chưa giơ tay lên đã cảm thấy cổ mình ướt sũng lăn xuống vài giọt nước.
Đó có lẽ là nước mắt đàn ông.
Sau đó còn cả tiếng nức nở trầm lắng.
Trái tim Cẩn Dư như ngừng đập.
Lục Tư Sâm anh đang…
Khóc.
Trịnh Cẩn Dư cứ ngẩn người ra mặc kệ anh ôm.
Cũng không biết qua bao lâu, Lục Tư Sâm mới chậm rãi buông cô ra, hai tay bưng mặt cô bằng lực rất mạnh: “Cẩn Dư, nói cho anh biết em còn đi nữa không?”
Trịnh Cẩn Dư dừng lại vài giây, người đàn ông như vậy thật sự khiến cô yêu thương đến tận xương tủy. Cô chỉ cảm thấy nơi nào đó trong trái tim đau nhói, nhìn vào mắt anh, cô vô cùng nghiêm túc nói: “Em không đi nữa.”
Ngay sau đó, cô nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: “Sẽ không bao giờ đi nữa.”
Đôi mắt sâu của Lục Tư Sâm nhìn cô, vài giây sau khóe miệng bỗng cong lên một nụ cười quỷ dị.
“Đồ đệ nhỏ của ta, chào mừng con trở về.”
Trịnh Cẩn Dư không nghe rõ, cô khó hiểu hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Ưm…
Một giây sau, môi cô bị người ta chặn lại, toàn bộ nghi ngờ đều chìm ngập trong nụ hôn sâu này.