Chương 15
Trịnh Cẩn Dư cười ha ha một tiếng, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi anh cũng nghe thấy rồi đấy! Gần đây tôi khá xui xẻo, toàn gặp phải đàn ông xấu, anh có thể giúp tôi được không?”
Lục Tư Sâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi rảnh vậy sao?”
Trịnh Cẩn Dư khẩn trương nói: “Không cần anh làm gì hết, dù gì anh cũng phải ăn cơm, lát nữa cứ nghe tôi, anh không cần phải nói gì cả, cứ ngồi đó làm nền là được rồi.”
Sau khi cô nói xong lại nhìn về phía hai người bạn của Lục Tư Sâm, nói: “Lát nữa xin nhờ các anh phối hợp giúp tôi một chút.”
Lôi Siêu không nhịn được cười nhưng vẫn ép buộc bản thân chịu đựng: “Lão Đại, bọn em…”
Lục Tư Sâm thờ ơ đảo mắt qua một cái, Lôi Siêu liền không dám nói thêm gì nữa.
Lục Tư Sâm im lặng vài giây, nhìn Trịnh Cẩn Dư, lần này vẫn còn có chừng mực, không ngồi trực tiếp lên người anh.
Nhưng trực giác cảm thấy không ổn, không biết cô còn định làm trò gì nữa.
Định từ chối nhưng cũng tò mò không biết cô định làm gì.
Do dự một lúc lâu sau anh mới nói: “Được, đến đây đi.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức đưa tay làm động tác OK: “Yên tâm đi! Tôi sẽ chơi một cú thôi, ngay bây giờ.”
Sau khi nói xong cô đứng dậy vẫy tay với Lưu Hiểu Đình, nói: “Qua đây.”
Vì không để đối phương nhận ra là cô giả mù nên cô còn cố ý nhìn nhầm hướng.
Lưu Hiểu Đình rất căng thẳng đứng tại chỗ, muốn nghe họ nói gì đó nhưng cô ta nghiêng đầu một lúc lâu cũng không nghe được gì, chỉ có thể chờ một cách vô ích.
Lúc này, Vương Thác tức gần chết, chỉ muốn kéo Lưu Hiểu Đình đi.
Nhưng như vậy thì chắc chắn sẽ lòi ra chuyện anh ta và Lưu Hiểu Đình có quan hệ với nhau.
Như vậy Tôn Đại Sơn sẽ giết chết anh ta.
Tiểu Đình vừa nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư phất tay liền vội vàng đi đến, từ hôm nay trở đi cô ta cũng muốn sống cuộc sống của mợ chủ nhà giàu có.
Cô ta và Vương Thác đều sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh, từ khi tốt nghiệp dốc sức làm đến bây giờ mà vẫn chưa mua nổi nhà.
Lại càng không dám nghĩ đến chuyện kết hôn.
Trước kia không dám mơ mình phát tài nhưng hôm nay có cơ hội tốt như vậy, cô ta nhất định phải nắm chắc.
Về phần Vương Thác, ngay cả nhà cửa còn mua không nổi thì có gì đáng để lưu luyến.
Trịnh Cẩn Dư đặt gậy sang một bên, vỗ vào cái ghế bên cạnh Lục Tư Sâm, nói: “Tiểu Đình, cô ngồi ở đây đi.”
Chờ Lưu Hiểu Đình ngồi xuống, cô mới di chuyển sang bên kia của Lưu Hiểu Đình, miệng cười vô cùng vui vẻ, đây là nụ cười phát ra từ nội tâm: “Nhà họ Lục và nhà họ Trịnh chúng tôi có mối quan hệ tốt nhiều đời nay, tôi và Lục thiếu cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hiện tại vấn đề của anh ấy tôi còn khổ sở hơn ai hết.”
Nói đến khổ sở, cô thu lại nụ cười vừa rồi, lúc này trên mặt chỉ còn vẻ đau thương.
Lục Tư Sâm ngồi bên kia Lưu Hiểu Đình nghe vậy khóe miệng giật giật.
Hay lắm, cứ như vậy mà anh lại có thêm một cô em gái thanh mai trúc mã quan hệ tốt nhiều đời này.
Lại còn khổ sở hơn ai hết?
Vẻ mặt giả ngốc kia ai cũng nhìn ra được, vậy mà còn nói một cách không biết xấu hổ như vậy!
Sắc mặt Lục Tư Sâm khó hiểu, hai anh em ngồi đối diện anh lại càng khó hiểu, dáng vẻ nói vớ nói vẩn của cô gái kia thực sự quá đáng yêu, họ rất muốn cười.
Không thể nhịn nổi muốn bật cười.
Lại còn muốn cười một cách điên cuồng.
Nhưng lão Đại không cười nên họ chỉ có thể nhịn.
Lưu Hiểu Đình nghe Trịnh Cẩn Dư nói, rất đồng cảm nhìn thoáng qua Lục Tư Sâm, sau đó nói với một tấm lòng rất thiếu sự cảm thông: “Sẽ khá hơn thôi.”
Trịnh Cẩn Dư vẫn cẩn thận quan sát biểu cảm của Lục Tư Sâm, cô không dám biểu hiện quá mức vì dù gì hiện tại cô ‘nhìn không thấy’ bất cứ gì.
Cô rất sợ anh sẽ tức giận, vậy thì quá hời cho Vương Thác và Lưu Hiểu Đình này rồi.
May mà Lục Tư Sâm chỉ nhíu mày chứ không có hành động gì quá đáng nên cô mới yên lòng.
Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Tôi vừa gặp cô, nghe giọng nói của cô đã cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp tốt bụng. Bên cạnh Lục thiếu ít cô gái như vậy, sau này chắc chắn các người sẽ hạnh phúc.”
Cô không để ý đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Lục Tư Sâm, chỉ nói một cách tự nhiên: “Sau này cô sẽ là mợ chủ nhà họ Lục, là chuyện tốt mà bao nhiêu người mơ cả đời cũng không được, chúc mừng cô.”
Lưu Hiểu Đình có chút khó xử nhìn Lục Tư Sâm, mặt mày người đàn ông này như tranh vẽ, dáng người cao ráo, khí chất cao quý, tuy ngồi trên xe lăn nhưng vẫn không che giấu được sự tôn quý của anh.
Khuôn mặt nhỏ của cô ta đỏ bừng vội quay đi.
Lục Tư Sâm: “…”
Nếu giết người không phạm pháp thì nhất định anh sẽ giết chết Trịnh Cẩn Dư.
Lôi Siêu sắp không chịu nổi, thấy lão Đại cũng đang cố gắng kìm nén nên anh ta cũng chỉ có thể kìm nén.
Nhưng thật sự không nín được, anh ta đành đứng dậy, nói: “Tôi vào toilet một lát.”
Muốn trốn ra ngoài cười một lát nhưng nghĩ chỉ cần ra khỏi phòng thì sẽ không thấy được chuyện sau đó, lại không nỡ đi cho nên đành ôm bụng ngồi xuống.
Biết ngay phụ nữ bình thường sẽ không có sức chống cự với Lục Tư Sâm mà.
Trong sách tuy anh chỉ là một vai phụ, nhưng có vô số các cô gái lao vào anh, nhưng kết quả hình như anh cũng không thích cô gái nào cả.
Trịnh Cẩn Dư im lặng một lát lại nói tiếp: “Lục thiếu chắc chắn không có ý kiến gì về cô, bây giờ chỉ còn xem thái độ của cô, chỉ cần cô gật đầu một cái thì lát nữa có thể đi về cùng Lục thiếu.”
“Về phần tiệc rượu thì quá đơn giản! Cô không cần phải làm gì hết, cứ yên tâm về làm mợ chủ nhà họ Lục là được rồi.”
Đến đây, Lục Tư Sâm đã nghe không nổi nữa, sao anh lại mù quáng đồng ý với Trịnh Cẩn Dư chứ.
Lúc này, Trịnh Cẩn Dư mặc kệ thái độ của Lục Tư Sâm, chỉ cần anh không nổi điên lên thì cô muốn tiếp tục diễn.
“Vậy thái độ hiện tại của cô là gì, có thể nói cho tôi biết hay không?”
“Chuyện này không thể nhút nhát, nhất định phải bàn bạc trực tiếp rõ ràng. Cô mà đồng ý thì lát nữa sẽ cùng Lục thiếu về nhà họ Lục ngay.”
Ngón tay Lưu Hiểu Đình nắm lấy quần áo, cô ta lén nhìn Lục Tư Sâm một cái, thấy mặt anh không thay đổi vừa như không nghe thấy gì lại vừa như nghe thấy hết, trong lòng có chút không chắc.
Cô ta muốn chắc chắn nên hỏi Trịnh Cẩn Dư: “Nếu tôi đồng ý thì thật sự có thể lập tức về nhà họ Lục cùng anh ấy sao?”
“Tất nhiên!” Trịnh Cẩn Dư không hề do dự nói.
Lưu Hiểu Đình không hề nghi ngờ lời Trịnh Cẩn Dư nói, dù sao nhà trai ở ngay đây, nếu họ không đồng ý thì đã phản đối từ lâu rồi.
Nhưng cô ta vẫn muốn Lục Tư Sâm xác nhận một phen.
Nghĩ đến sắp được làm mợ chủ nhà giàu có, cô ta liền vui mừng cười toe toét.
Cô ta quay đầu sang hỏi Lục Tư Sâm: “Lục thiếu, lời cô Trịnh nói thật sự có thể đại diện cho ý của anh sao?”
Cô ta nói xong còn chớp chớp mắt nhìn Lục Tư Sâm.
Lục Tư Sâm cảm thấy nếu Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, chắc chắn sẽ rất đẹp, tuy cô không nhìn thấy nhưng đôi mắt lại to đen lấp lánh nước.
Nhưng cô gái quái quỷ trước mắt này?
Không biết trang điểm thì đừng trang điểm, không biết đắp bao nhiêu là phấn lên mặt nữa, cười còn lộ cả phấn.
Uổng công Trịnh Cẩn Dư còn cảm thấy cô ta xinh đẹp tốt bụng, đúng là mắt mù.
Tim Trịnh Cẩn Dư sắp sửa rớt ra ngoài, nếu Lục Tư Sâm phủ định thì uống phí công sức của cô rồi.
Nhưng nguyên chủ không nhìn thấy nên cô không thể nháy mắt ra hiệu cho đối phương được.
May mà Lục Tư Sâm mặt lạnh như núi băng, vẫn không có biểu cảm gì, Lưu Hiểu Đình cũng không rõ đối phương có ý gì.
Lục Tư Sâm không nói gì, Trịnh Cẩn Dư vội vàng hòa giải: “Lục thiếu ngại đấy! Tiểu Đình, cô đừng ép anh ấy, cô xem nếu anh ấy không đồng ý không phải đã nói từ lâu rồi sao.”
“Im lặng là đồng ý rồi.”
Cuối cùng Lưu Hiểu Đình cũng dỡ bỏ phòng bị, gật đầu.
Vương Thác vẫn đứng bên ngoài, ban đầu anh ta không biết Lục Tư Sâm là ai, nhưng bây giờ internet phát triển, vẫn có cách biết được.
Anh ta nhanh chóng tìm được rồi.
Không biết Trịnh Cẩn Dư nói là thật hay giả, nhưng bên trong đã nói đến mức này, anh ta không thể không tin.
Anh ta chưa rõ thái độ của Trịnh Cẩn Dư với anh ta nhưng bạn gái anh ta sắp đi theo người này, cắm sừng anh ta, anh ta không thể chấp nhận được.
Nhưng lúc này Trịnh Cẩn Dư lại quay ra cửa kêu lên: “Lát nữa Lục thiếu anh về nhớ đón người ta về ở chung, nhanh chóng tổ chức hôn lễ, đừng để người đẹp thất vọng đấy nhé.”
Tổ chức hôn lễ?
Lúc này, Vương Thác không quan tâm thật giả, nếu Tiểu Đình thật sự đi cùng người ta, trong sạch hay không không phải trọng điểm, lỡ như Trịnh Cẩn Dư cũng không nhìn trúng anh ta, vậy chẳng phải là giỏ trúc múc nước chẳng được gì sao?
Nghĩ vậy, anh ta đi qua ngăn cản, mặt hầm hầm, chỉ trợn mắt nhìn Lưu Hiểu Đình, nói: “Em có ý gì?”
Lưu Hiểu Đình biết anh ta đứng bên cạnh nhưng so với mợ chủ nhà giàu có thì anh ta có là gì, cô ta dịu dàng nói: “Đối tượng xem mắt của anh giới thiệu bạn tốt của cô ấy cho em, em còn phải cảm ơn cô ấy chứ!”
Ý của cô ta rất rõ ràng, là anh xem mắt trước.
Mặt Vương Thác xanh mét, giọng nói vô cùng gượng gạo: “Không được, anh không cho phép.”
Lưu Hiểu Đình cười lạnh: “Chúng ta chỉ là bạn cùng quê thôi.”
Vương Thác: “Vậy cũng không được.”
Lục Tư Sâm như hiểu ra gì đó, lúc này nhìn bộ dạng thầm đắc ý của Trịnh Cẩn Dư, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười xinh đẹp như hoa nở đầu xuân, tinh thần phấn chấn, ngây thơ hồn nhiên, vô cùng đáng yêu.
Anh định sẽ tiếp thêm lửa cho họ.
Anh di chuyển cốc nước, trầm thấp nói: “Tôi biết anh ta là bạn trai của cô đây.”
Vừa nói xong, ai nấy đều khiếp sợ.
Nhất là Lưu Hiểu Đình, vốn sửng sốt, sau đó liền biến thành bối rối.
Lục Tư Sâm xua tay, khẽ nói: “Không sao, dù sao bây giờ chân tôi tàn tật không tiện hành động nhưng nhà vẫn rất giàu, có thể cho cô gái một cuộc sống không phải lo cơm áo.”
“Nếu cô đây thích thì lát nữa cứ theo tôi về nhà họ Lục…”
Anh nói xong đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Lưu Hiểu Đình, tất nhiên còn một nửa chưa nói xong.
Trịnh Cẩn Dư vừa định hỏi có điều kiện gì không, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì Lưu Hiểu Đình còn gấp hơn cả cô, đã hỏi ra khỏi miệng: “Lục thiếu có điều kiện gì không?”
Khóe miệng Lục Tư Sâm khẽ nhếch lên: “Tất nhiên.”
Trịnh Cẩn Dư cảm thấy hiện tại dù đối phương đưa ra điều kiện gì thì Lưu Hiểu Đình đều sẽ đồng ý hết.
Lục Tư Sâm: “Chia tay người đàn ông kia, hơn nữa không được phép gặp lại anh ta.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lưu Hiểu Đình thầm mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Lục thiếu anh yên tâm, anh không ngại mọi thứ mà chấp nhận tôi, từ nay về sau tôi nhất định sẽ một lòng một dạ với anh.”
Cô nói xong nhìn thoáng qua chân anh, trong mắt đầy vẻ đau lòng: “Sau này tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
“Lưu Hiểu Đình…” Vương Thác vẫn kiềm chế cảm xúc, lúc này cuối cùng bùng phát, anh ta nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Lưu Hiểu Đình với Lục Tư Sâm liền ghê tởm phát ói.
Hoàn toàn quên mất vừa rồi anh ta thế nào với Trịnh Cẩn Dư rồi.
“Anh kêu cái gì mà kêu?” Lưu Hiểu Đình cũng tức giận, quát: “Anh có thể đến xem mắt, sao tôi lại không thể chứ?”
“Anh là đàn ông.” Vương Thác rất gia trưởng: “Đàn ông nào mà chẳng lăng nhăng bên ngoài, làm sao chứ?”
Lúc này anh ta không nói lắp nữa, mồm mép rất lưu loát.
“Anh còn định lăng nhăng bên ngoài?” Lưu Hiểu Đình cũng tức điên, cô ta cầm ly rượu hất về phía đối phương, nói: “Tôi thấy lúc nãy anh bị hắt còn nhẹ, cái này tặng anh!”
Ban đầu hai người còn kiềm chế để không cãi vã ầm ĩ, càng về sau càng động tay động chân.
Chỉ nghe trong phòng ồn ào lộp bộp, một phòng bao vốn gọn gàng sạch sẽ nhanh chóng thành một đống hỗn độn.
Trịnh Cẩn Dư đã nhân cơ hội họ cãi nhau trốn ra ngoài.
Về phần Lục Tư Sâm…
Rất xin lỗi, có duyên lần sau gặp.
Chương 16
Trịnh Cẩn Dư đã nhân cơ hội họ cãi nhau trốn ra ngoài.
Về phần Lục Tư Sâm…
Rất xin lỗi, có duyên lần sau gặp.
Chỉ có loại cặn bã như Vương Thác vẫn ảo tưởng cưới cô, chiếm lấy gia sản nhà họ Trịnh, không tự nhìn lại mặt mũi và đức hạnh của bản thân mình đi?
Trịnh Cẩn Dư quay đầu nhìn người trong phòng bao, khinh thường xì một tiếng.
Ghê tởm!
Nhưng hai người kia đúng là quá ngu ngốc, cô vừa sử dụng vài thủ đoạn mà đối phương đã đánh nhau rồi.
Lúc Trịnh Cẩn Dư định đi mới nhớ ra mình quên mất cây gậy.
Trong lòng do dự nếu quay lại lấy lỡ bị họ sảy tay làm bị thương thì mất nhiều hơn được, hơn nữa cô vừa lợi dụng Lục Tư Sâm xong, bây giờ quay lại chạm mặt anh thì…
Trịnh Cẩn Dư nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, lén chạy vào toilet, lấy một khăn quàng cổ trùm kín đầu, sau đó chạy ra ngoài từ cửa sau khách sạn.
Lúc này thời tiết khá đẹp nên cô muốn đi mua sắm.
Lục Tư Sâm lo lắng hai người đánh nhau sẽ làm tổn thương người vô tội nên sai Lôi Siêu dẫn người đi ra ngoài. Kết quả cô gái kia còn chuồn nhanh hơn bất cứ ai, lúc anh chú ý đến thì chỉ còn lại bóng người trong cửa.
Anh mím môi mỏng, vậy mà cô lại giật mình.
Để anh làm nền lâu như vậy, lúc thoát được lại không nghĩ gì đến anh?
Lục Tư Sâm ngồi xe lăn ra khỏi phòng, tìm một vòng xung quanh không hề phát hiện bóng dáng Trịnh Cẩn Dư đâu, lông mày dày đậm cau lại, ánh mắt vô tình rơi vào cây gậy trong nhà.
“Siêu Tử, cậu lấy cái kia lại đây.”
Lôi Siêu né tránh lửa đạn của hai người trong phòng, lấy cây gậy, hỏi Lục Tư Sâm: “Không biết cô Trịnh đi đâu, không có gậy có bị vấp ngã hay không? Để tôi tìm cô ấy xem.”
Đối với Trịnh Cẩn Dư, Lôi Siêu không có cảm xúc gì, nhiều lắm cũng chỉ như một em gái nhỏ nghịch ngợm đáng yêu thôi.
Nhưng thái độ của Lục Tư Sâm lại không rõ ràng, anh ta nhất định phải khách sáo chút, cho nên mới muốn tìm Trịnh Cẩn Dư đưa lại cho cô.
Lục Tư Sâm im lặng hai giây rồi nói: “Không cần.”
Nói xong, anh di chuyển xe lăn ra ngoài, Lôi Siêu nhìn bóng lưng anh, nghi ngờ nói: “Không có cái này, cô ấy sẽ không bị ngã đấy chứ…”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cho dù cậu có vứt đi, cô ấy cũng chẳng ngã đâu.”
Trịnh Cẩn Dư thật sự sẽ không ngã, lúc này cô đang ngồi trong xe đi đến trung tâm thương mại.
Khi đến thế giới này có ba thứ cô thích, mỹ phẩm, món ăn ngon và quần áo đẹp.
Trước kia ở thế giới hiện thực cô xuyên thành người bình thường nên không được hưởng thụ nhiều thứ.
Hiện tại vào trong sách, cô thành cô chủ nhà họ Trịnh, mọi thứ với cô chỉ là một cái nhấc tay.
Mua trước vài bộ quần áo, sau đó mua thêm ít đồ trang điểm, hai ngày qua cô đã theo dõi một blogger nổi tiếng trên mạng và rất say mê học hỏi.
Còn về món ăn ngon, đi lại bất tiện, vẫn nên từ từ thì hơn.
Trịnh Cẩn Dư đến một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Ở đây cũng có một quầy kinh doanh nước hoa của nhà họ Trịnh cô.
Nhưng vì nguyên chủ là cô gái mù nên trước nay không quản lý công ty, cũng chưa từng xuất hiện trong tình huống đông người nên đừng nói đến quầy hàng kinh doanh nhà họ, dù ở trong công ty thì số người nhận ra cô cũng không nhiều.
Trịnh Cẩn Dư dạo qua một vòng, nhanh chóng càn quét một đống đồ. Đúng là tiêu tiền khiến người ta vui vẻ, tâm trạng lúc này của cô không thể dùng lời nói đơn giản để hình dung được.
Từ lầu bốn xuống đang định vào thang máy thì cô bỗng nhìn thấy một người quen. Cô vội vàng xách đồ đạc trốn vào một góc.
Trong lòng khó hiểu, sao Tôn Đại Sơn lại rảnh rỗi ban ngày ban mặt có thể ra ngoài dạo phố trong giờ làm việc?
Cô cẩn thận thò đầu ra, nhìn thật kỹ xác định chắc chắn là Tôn Đại Sơn.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, vì khoảnh khắc cô thò đầu ra kia bỗng thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi nhào vào lòng Tôn Đại Sơn, làm nũng vỗ vỗ vai ông ta một cách âu yếm.
Tôn Đại Sơn đưa tay ôm lấy cô gái, cô gái liền ghé sát hôn vào cằm ông ta một cái.
Hai người vô cùng thân mật hệt như một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.
Trịnh Cẩn Dư ghê tởm nổi da gà khắp người.
Nếu cô nhớ không lầm, năm nay Tôn Đại Sơn đã sắp năm mươi, còn cô gái kia nhìn qua cũng chỉ hai lăm, vậy mà cũng mở miệng ăn được.
Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, Trịnh Cẩn Dư vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp liên tục vài tấm, cảm thấy chưa đủ, cô còn đi theo sau hai người họ cho đến khi họ vào một khách sạn và lấy phòng.
Trịnh Cẩn Dư không theo vào, cô đến một quán cà phê đối diện tìm chỗ ngồi, lặng lẽ chờ đợi.
Trước đây Dương Lan Hoa còn cười nhạo cô không có kỹ thuật quản chồng, không giữ được đàn ông, còn nói Tôn Đại Sơn đối với bà ta tốt thế nào. Nếu bà ta biết Tôn Đại Sơn ở bên ngoài thế nào thì cảnh tượng đó chắc sẽ tuyệt vời hết chỗ nói.
Thực ra lúc này Trịnh Cẩn Dư hoàn toàn có thể gửi ảnh chụp vừa rồi cho Dương Lan Hoa, nhưng cô cảm thấy trò hay vừa mới bắt đầu, không thể kết thúc nhanh vậy được.
Giống như trò mèo vờn chuột, bắt được rồi thả, thả xong lại bắt nhưng vẫn khống chế đối phương nằm trong phạm vi, vậy chơi mới vui.
Còn chưa biết cô gái kia là ai, cô phải tra thật rõ ràng mới được.
Xem cô đi, tốt bụng biết bao! Ngay cả chuyện này mà cũng làm rõ ràng giúp Dương Lan Hoa.
Tuy cô gái kia không đắc tội với mình nhưng kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác cũng không đáng được đồng tình.
Chờ sau khi cô điều tra rõ ràng, sau đó chỉ việc chờ xem kịch vui.
Nhưng không đợi đến lúc Trịnh Cẩn Dư xem kịch vui thì lần xem mắt thứ ba đã được nhà họ Tôn sắp xếp cho cô rồi.
Lần trước chuyện của Vương Thác đã ầm ĩ không hay, Tôn Đại Sơn tức giận mắng Vương Thác một trận nhưng cũng chẳng để Trịnh Cẩn Dư được dễ chịu, quay về nói cho Dương Lan Hoa, mấy ngày nay Dương Lan Hoa suốt ngày cằn nhằn cô.
Trịnh Cẩn Dư mắt điếc tai ngơ, cuối cùng còn hỏi Dương Lan Hoa: “Thím sẽ giới thiệu đàn ông đã có vợ cho con gái mình sao?”
Dương Lan Hoa tức đến mức không biết nói gì, lại quay sang mắng Tôn Đại Sơn một chập.
Nói ông ta làm việc không lưu loát, chuyện này mà cũng để lộ thóp.
Tôn Đại Sơn lập tức phản bác nói: “Bà làm việc thì lưu loát lắm nhỉ? Vào đồn cảnh sát rồi còn bị người ta kéo đến đập phá đồ đạc?”
“Tôi so với bà thì đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.”
Cuối cùng hai người lại mắng chửi nhau một trận ầm ĩ, suýt chút nữa còn đánh nhau, may có bà cụ ngăn lại.
Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh không nhịn được cười, người nhà họ Tôn càng cãi vã ầm ĩ cô càng vui vẻ.
Xét thấy kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này chính bà cụ Tôn ra tay chọn mục tiêu.
Nam Phương là một họ hàng phương xa của bà ta, mấy năm trước vẫn thường xuyên liên lạc nhưng từ sau khi bà cụ Tôn về nhà họ Trịnh ở liền coi thường người ta, sau này tình cảm dần phai nhạt.
Lần này nhớ đến đơn giản là vì tính cách người kia thật thà, rất dễ khống chế. Nếu không chỉ dựa vào dáng vẻ mắt cao hơn đầu của bà ta hiện giờ thì cũng chẳng thèm để ý đến họ.
Lần này thành thì sau này có thể biến tiền của nhà họ Trịnh thành của nhà họ Tôn bà rồi.
Lúc Trịnh Cẩn Dư nhận được tin tức này, đau đầu lấy tay day lông mày.
Lại phải xem mắt.
Hai lần trước chơi vui, dù sao cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng chơi lại lần nữa thì chẳng còn gì thú vị nữa.
“Bà nội, cháu không muốn đi xem mắt nữa.”
Bà nội giả vờ hiền lành xoa đầu cô, nói một cách sâu sắc: “Ài, bà nội già rồi, sau này sẽ ra đi, mắt cháu thì không tốt, nếu không ai chăm sóc thì sao được chứ?”
“Nhân dịp bà nội còn khỏe mạnh, giải quyết chuyện kết hôn thì bà nội cũng yên tâm hơn.”
Trịnh Cẩn Dư biết, nếu cô phản bác lại một câu thì chắc chắn đối phương có cả ngàn câu đáp lại.
Cô không muốn ầm ĩ với bà ta, đành nói: “Vậy hai lần trước xảy ra chuyện kia, lỡ như lần này…”
Bà cụ Tôn gấp gáp cam đoan: “Lần này sẽ không! Cháu yên tâm đi. Bà nội đã điều tra kỹ càng rồi. Đứa bé kia là một chàng trai thật thà có trách nhiệm, tính cách rất tốt, có lòng bao dung, nhất định sẽ đối xử tốt với cháu.”
Trịnh Cẩn Dư lại hỏi: “Người ta điều kiện tốt như vậy, sẽ không ngại mắt cháu không nhìn thấy gì chứ?”
Bà cụ Tôn mỉm cười nói: “Ban đầu cũng có chút e dè nhưng bà đã nói sơ qua về điều kiện và tính cách của cháu, nó thấy rất hợp, cho nên lần này gặp mặt, cháu nhất định phải nắm lấy thời cơ, qua thôn này không có cửa hàng nọ, cháu nghe không?”
“Bà nội không yên tâm nhất là cháu. Cháu nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Trịnh Cẩn Dư thầm bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn vờ như ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, vậy cháu sẽ đi gặp một lần.”
Cúi xuống, cô nhấn mạnh nói: “Nếu như lần này không thành thì cháu sẽ không đi xem mắt nữa đâu.”
“Được, theo ý cháu.” Bà cụ đáp.
Trịnh Cẩn Dư rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi đi đến điểm hẹn.
Đến lần thứ ba cô thật sự chịu không nổi nữa, cứ như vậy cũng không phải là cách.
Cô lén nhìn ra ngoài, sau khi lái xe đã đậu xe ở bên ngoài vẫn thật thà ở ngoài đó chờ, như vậy khiến cô có cảm giác bị giám sát.
Không được, lần này nhất định cô phải chạy thoát.
Chuyện xem mắt, ai thích đối phó thì đối phó, cô chẳng muốn đối phó nữa rồi.
Cô đã tìm ra cô gái lần trước thuê phòng cùng Tôn Đại Sơn, là một nhân viên nhỏ trong công ty, nghe nói đã đính hôn rồi.
Nếu tung tin này ra thì vở kịch sẽ náo nhiệt lắm đây.
Trịnh Cẩn Dư trốn ra từ cửa sau nhà hàng, cầm cây gậy trong tay xoay xoay hai vòng như gậy Kim Cô, đi lại thoải mái, chẳng có chút gì giống người mù.
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, lại gặp Lục Tư Sâm.
Giờ phút này, xe lăn của Lục Tư Sâm cách mũi chân cô chưa đến một mét.
Không biết duyên phận ở đâu ra mà lần xem mắt nào cũng gặp anh.
Trịnh Cẩn Dư đành phải chống lại cây gậy xuống đất, một tay che miệng ho khan hai tiếng, sau đó lẩm bẩm nói thầm: “Sao lại bị cảm chứ, mũi tịt hết rồi, chẳng ngửi thấy gì thế này.”
Dù sao lần trước cô nhìn thấy Lục Tư Sâm là dựa vào mùi hương để phân rõ thân phận đối phương.
Bây giờ cô bị cảm, mũi không dùng được, tất nhiên không biết người đứng trước mặt là ai.
Giả vờ, Lục Tư Sâm lẳng lặng nhìn cô.
Trịnh Cẩn Dư thấy Lục Tư Sâm không trả lời, cầm gậy thăm dò về phía bên trái, ai ngờ Lục Tư Sâm lại lăn xe sang bên trái.
Gậy của Trịnh Cẩn Dư tiếp xúc thấy chướng ngại vật, lại chuyển hướng về bên phải, nhưng Lục Tư Sâm lại cũng chuyển hướng về bên phải.
Lúc này, Trịnh Cẩn Dư rất muốn quẳng cây gậy đi, chống nạnh chất vấn Lục Tư Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhưng cuối cùng cô cũng nhịn xuống, chỉ vươn tay mò mẫm trong không khí một lát, mới nói: “Sao cái chướng ngại vật này lại di chuyển được chứ?”
Lục Tư Sâm nhướn mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười bỡn cợt, nhàn nhạt nói: “Có phải cô Trịnh cảm thấy đổi gậy khác rất không thuận tay?”