Chương 748: Cô không từ chối nụ hôn của anh nữa
Đôi mắt của người đàn ông cứ dừng trên cơ thể cô, điều này khiến lông mày của Đường Tâm Nhan đan chặt vào nhau, cô không thích anh mắt của anh ta tí nào.
“Anh gì đó ơi, mắt của anh có vấn đề gì không?”
Đường Tâm Nhan từ từ hé mở đôi môi đỏ mọng gợi cảm dưới ánh mắt mong chờ của người đàn ông.
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, nhưng thứ mà anh ta nhận được không phải là thứ anh ta thích nghe, điều này khiến người đàn ông có hơi thất vọng, nhưng về câu hỏi của Đường Tâm Nhan, anh ta không hiểu lắm.
“Mắt của tôi không có vấn đề gì cả.”
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.
“Nếu như đã không có vấn đề gì sao anh cứ nhìn tôi chằm chằm thế? Anh này, mặc dù bây giờ tôi còn độc thân, nhưng tôi có thể nói rất rõ ràng với anh rằng tôi không có hứng thú với anh. Anh cũng không phải loại tôi thích, vì vậy xin đừng lãng phí thời gian trên người tôi, anh chẳng nhận được gì đâu.”
Sau khi nói xong những lời này, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi qua người đàn ông, từ chối không dây dưa, vô cùng dứt khoát.
Người đàn ông không cảm thấy tức giận khi bị người phụ nữ từ chối, nhưng cách từ chối của Đường Tâm Nhan khiến anh ta trông có vẻ không hài lòng cho lắm.
Khi Đường Tâm Nhan đi ngang qua anh ta, bàn tay to lớn của người đàn ông đã nắm chặt lấy cổ tay của cô.
“Cái anh này, anh có ý gì vậy?”
Đột nhiên cổ tay của cô bị bắt lấy, sắc mặt của Đường Tâm Nhan trở nên vô cùng khó coi, nhất là sức lực của người đàn ông kia càng khiến cô tay cô đau nhức.
“Khiêu vũ với tôi, tôi sẽ lập tức thả em ra.”
Khuôn mặt của gã đàn ông không còn hiền lành như trước nữa mà lộ ra một tia phải có cho bằng được.
“Khiêu vũ với anh?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, chị đây không có hứng thú.”
Đường Tâm Nhan cố gắng dùng sức để hất tay gã đàn ông ra, nhưng anh ta luôn bị cô từ chối kia lại càng túm chặt hơn, Đường Tâm Nhan nhất thời cũng không đẩy anh ta ra nữa.
Thay vào đó, dưới ảnh hưởng của anh ta, cô bất lực ngã vào vòng tay của người đó.
“Không hổ là người phụ nữ của Mặc Trì Úy, mùi hương… rất thơm.”
Khi gã đàn ông ngửi thấy mùi thơm tao nhã trên cơ thể Đường Tâm Nhan, một nụ cười dâm đãng hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
“Bốp…” Không chút do dự, không hề suy nghĩ, Đường Tâm Nhan trực tiếp giơ tay còn lại lên, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến mọi người đều chú ý đến hai người.
“Cô…” Sau khi bị ăn một bạt tai, lại bị mọi người chế nhạo, tên đàn ông đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, bàn tay to nắm lấy Đường Tâm Nhan càng dùng sức hơn.
“Bỏ tôi ra.”
Cơn đau dữ dội trên cổ tay khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì đau đớn mà hai hàng lông mày cô nhíu chặt vào nhau.
Khi mọi người nhận ra Đường Tâm Nhan là vợ cũ của Mặc Trì Úy, họ lại càng quan tâm đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Đi khiêu vũ với tôi, nếu không tôi sẽ không thả cô ra đâu.”
Gã đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đi khiêu vũ với anh ư?”
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạo báng.
“Xin lỗi, bà cô đây khinh.”
Lời từ chối của Đường Tâm Nhan khiến những người xung quanh đều đồng tình với gã đàn ông, nghe được âm thanh đồng cảm của mọi người, sắc mặt anh ta lập tức xanh mét.
Anh ta đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan trong tay, chuẩn bị cưỡng chế kéo cô lên sàn nhảy.
“Buông cô ấy ra.” Âm thanh đột ngột vang lên khiến gã đàn ông giật mình.
“Mặc… Mặc Trì Úy?” Khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đi về phía mình, trong mắt anh phủ một tầng sương lạnh lẽo, gã đàn ông theo bản năng có chút sợ hãi, dẫu sao thì trên thương trường, có ai lại muốn đắc tội với ông trùm khét tiếng này chứ.
“Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.” Mặc Trì Úy trực tiếp bước đến bên gã đàn ông, con ngươi đen sắc bén tàn nhẫn bắn về phía anh ta, ánh mắt anh tràn ngập nguy hiểm và tàn nhẫn.
Không muốn bị mọi người nhìn thấu anh ta là sợ Mặc Trì Úy, cho nên gã đàn ông cố ý ưỡn thẳng ngực.
“Cô ta đã là vợ cũ của anh, Mặc Trì Úy, hiện tại anh không có bất kỳ mối quan hệ nào về mặt pháp lý với cô ta, vì vậy… vì vậy việc cô ta muốn ở bên tôi không liên quan gì đến anh.”
Gã đàn ông vừa nói vừa kéo Đường Tâm Nhan đi về phía sàn nhảy.
“Anh thả tôi ra.” Đường Tâm Nhan vùng vẫy khó khăn, nhưng không thể thoát ra khỏi gã đàn ông, đôi mắt sáng như sao của cô rơi trên người của Mặc Trì Úy.
“Đây là do anh tự tìm đấy.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp giáng quả đấm nặng nề đánh vào mặt gã đàn ông một cú không thương tiếc.
“A…” Tiếng kêu hét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên, khi mọi người phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng còn gã đàn ông vừa rồi cứ ôm cô, muốn kéo cô vào sàn nhảy, mặt mày xanh tím bầm dập.
“Có đau không?” Mặc Trì Úy nâng bàn tay gã đàn ông đã túm lấy Đường Tâm Nhan lên, khi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay cô, sự thù hằn trong mắt Mặc Trì Úy càng trở nên mạnh mẽ hơn.
“Mặc Trì Úy, mày… mày lại vì một con đàn bà mà đắc tội với tao?”
Gã đàn ông chật vật đứng lên, trong ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận, hung tợn nhìn chằm chằm vào người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy không nói lời nào, bàn tay to trực tiếp túm lấy cổ tay anh ta, sau đó… khẽ dùng sức bẻ gãy.
“Không ai có thể chạm vào người phụ nữ mà Mặc Trì Úy tôi muốn bảo vệ.”
Nhìn gã đàn ông ngã trên mặt đất thở hồng hộc, Mặc Trì Úy không có chút thương cảm, ngược lại tràn đầy khinh thường.
“Chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy cởi áo vest khoác lên mặt Đường Tâm Nhan, sau đó vòng tay qua người cô, khí chất vô cùng vương giả bước ra khỏi đại sảnh buổi tiệc.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy đỡ lên xe, cô khá lo lắng.
“Anh ta… anh ta sẽ không gây phiền phức cho anh chứ?” Đường Tâm Nhan không nhịn được nhẹ giọng hỏi khi nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh.
“Em đang lo lắng cho anh à?”
Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, trên khuôn mặt tuấn tú nhuốm một nụ cười vui vẻ.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan nhất thời không biết làm sao để đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Mặc Trì Úy: “Tôi chỉ không muốn anh gặp bất cứ phiền phức nào vì tôi.”
Đường Tâm Nhan nói.
“Nói cho anh biết, tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây? Đến tìm anh có phải không?” Bàn tay lớn với các khớp xương rõ ràng của Mặc Trì Úy đột nhiên nâng lên chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lên, đôi mắt hoa đào sâu như biển khóa chặt trên người cô.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi. Cô không muốn che giấu những suy nghĩ trong lòng mình nữa: “Đúng vậy, tôi tới đây tìm anh.”
Khi nói ra điều này, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“A…” Còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mặc Trì Úy ôm vào trong lòng, tiếp sau đó là một nụ hôn nóng bỏng, đôi môi mỏng của anh thần tốc dán lên đôi môi đỏ như hoa hồng của cô.
Lại sao nữa vậy? Cô bị hôn à?
Khi cảm nhận được sức nóng bừng bừng trên đôi môi đỏ mọng của mình, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại, nhưng có điều, lần này, cô không đẩy Mặc Trì Úy ra mà… ngược lại, cô để đôi môi đỏ mọng của mình nghênh đón đôi môi mỏng gợi cảm của anh.
Chương 749: Anh, ở lại đây đi
Đường Tâm Nhan không từ chối nữa khiến trong lòng Mặc Trì Úy vui mừng khôn xiết, lập tức làm cho nụ hôn này càng thêm sâu đậm.
Những nụ hôn như vũ bão tới tấp khiến Đường Tâm Nhan hít thở không thông, từng cơn nghẹn ngào trào ra trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Trong một khoảnh khắc, Đường Tâm Nhan thực sự nghĩ rằng mình sẽ hoàn toàn ngạt thở trong nụ hôn nóng bỏng này, nhưng may mắn thay, trước khi cô sắp ngất đi, Mặc Trì Úy đã kết thúc nụ hôn nóng bỏng đó.
Đường Tâm Nhan bị anh hôn đến nỗi đầu óc choáng váng, cô nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, như một con mèo hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhuốm màu đỏ thẫm sau một trận nồng nhiệt.
“Trì Úy…” Tiếng gõ cửa kính xe đột nhiên vang lên bên tai khiến Đường Tâm Nhan lập tức lấy lại tỉnh táo, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cô xấu hổ, rời khỏi vòng tay anh rồi ngồi thẳng dậy.
Mặc Trì Úy hạ cửa kính xe xuống.
“Trì Úy, sao anh đi mà không nói với em một tiếng? Em là bạn gái dự tiệc cùng anh mà.”
Đôi gò má xinh đẹp của Lý Phi Phi xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
“Cô Lý, tôi xin lỗi, tôi phải về với người phụ nữ của mình trước. Tôi đã sắp xếp tài xế đưa cô về rồi. Anh ta sẽ tới ngay thôi.” Mặc Trì Úy nhẹ giọng nói.
“Anh… anh muốn về nhà với người phụ nữ này ư? Cô ấy… không phải là vợ cũ của anh sao? Anh đưa vợ cũ của mình đi như thế này, rất mất mặt.”
Lý Phi Phi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của Đường Tâm Nhan, cùng với đôi môi sưng đỏ, rõ ràng là vừa bị hôn kia, trong lòng cô ta vô cùng ghen tị.
“Người đàn ông vừa rồi chạm vào cổ tay người phụ nữ của tôi bây giờ đã thương tích đầy mặt, cái tay gã ta chạm vào cô ấy cũng bị tôi bẻ gãy rồi. Cô cũng muốn nếm thử mùi vị khi sỉ nhục người phụ nữ của tôi sao?” Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, đôi môi mỏng chậm rãi hé mở.
Giọng nói của anh không lớn lắm, nhưng lại lạnh lùng, giống như giọng nói vọng ra từ mặt hồ lạnh lẽo, khiến Lý Phi Phi cảm thấy rùng mình, rét run.
“Lái xe đi.”
Mặc Trì Úy trực tiếp kéo cửa xe lên, ra lệnh cho tài xế phía trước.
“Trì Úy…” Mặc dù Lý Phi Phi không ngừng gọi tên anh, nhưng cô ta vẫn phải trơ mắt nhìn xe của Mặc Trì Úy phóng đi ngay trước mặt.
Mặc dù tức giận, nhưng không có cách nào khác.
Nhìn thấy Lý Phi Phi tức đến giậm chân bình bịch, Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, đôi mắt phượng sáng như sao trên bầu trời đêm rơi trên người Mặc Trì Úy.
Người đàn ông này thực sự có sức hấp dẫn vô cùng lớn, khiến bao nhiêu người phụ nữ không đợi được muốn nhảy lên giường của anh?
“Cô gái kia, em còn nhìn anh như vậy nữa là anh không nhịn được sẽ trực tiếp ăn tươi nuốt sống em ngay trên xe này đấy.”
Giọng nói đầy ám muội xen lẫn hơi thở nóng bỏng của Mặc Trì Úy phun vào tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… đồ biến thái.” Nghe được lời nói rõ ràng không chút nao núng như vậy, Đường Tâm Nhan vội vàng che mặt xấu hổ.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong mắt Mặc Trì Úy tràn đầy vẻ cưng chiều.
Sau khi hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan nghiêm túc nhìn Mặc Trì Úy.
“Em… em nhận ra rằng dường như trước đây mình đã làm một vài chuyện, em cũng nhận ra rằng vị trí của anh trong lòng em quan trọng hơn nhiều so với những gì em nghĩ, vì vậy… vì vậy khi em biết rằng hôm nay anh sẽ đưa người phụ nữ khác đến thăm gia bữa tiệc này, em liền chạy đến luôn.”
Đường Tâm Nhan nói có chút vấp váp, trúc trắc.
Cô còn chưa kịp nói xong, Mặc Trì Úy đã ôm cô vào lòng.
“Em không cần nói nữa, chỉ cần trong lòng em có anh, bằng lòng cho anh cơ hội được yêu em lần nữa, vậy là đủ rồi.”
Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Em bằng lòng cho anh, cũng là cho bản thân em một cơ hội để mình yêu lại lần nữa.”
Dù ngại ngùng nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.
“Chúng ta tái hôn nhé, được không em?”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan một cách nghiêm túc, phải sống như hoà thượng suốt một thời gian dài khiến trái tim của anh đã trở nên trống rỗng.
Tái hôn? Mặc dù đã xác định tâm tư của mình, dự định cho nhau cơ hội yêu lại, nhưng Đường Tâm Nhan thật sự chưa nghĩ tới chuyện tái hôn.
Nhìn thấy vẻ do dự của cô, mặc dù trong lòng cảm thấy có chút thất vọng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn nở một nụ cười.
Nếu không tái hôn thì có làm sao chứ? Chỉ cần cô cho anh một cơ hội để yêu cô lần nữa, anh tin rằng một ngày nào đó, người phụ nữ nhỏ bé này sẽ tha thứ cho anh thôi.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, chuyện này chúng ta có thể nói sau.” Không muốn Đường Tâm Nhan xấu hổ, Mặc Trì Úy ân cần nói.
Khi hai người trở về biệt thự cũng đã sắp mười giờ tối, trở về phòng tẩy trang xong lại ngâm mình trong bồn nước nóng, Đường Tâm Nhân mới hài lòng dựa lưng vào đầu giường.
Tái hôn? Thực sự có thể sao?
Bên tai của Đường Tâm Nhan không ngừng văng vẳng những lời Mặc Trì Úy đã nói với cô lúc trong xe.
“Cốc cốc…” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng khiến Đường Tâm Nhan thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, muộn như vậy rồi, chắc chắn là anh, anh định ngủ lại phòng này sao?
Nhìn vị trí bên cạnh, cô cảm thấy trong lòng căng thẳng, hoảng loạn không thể giải thích được.
“Tâm Nhan, em ngủ chưa?” Giọng nói say mê như rượu ủ ngàn năm của Mặc Trì Úy từ ngoài cửa truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em… em chưa ngủ.” Đường Tâm Nhan nhảy ra khỏi giường, chạy về phía cửa, mở cửa phòng ra.
Một mùi hương thơm phức lập tức lạc vào cánh mũi cô.
“Thơm quá.”
Thấy Mặc Trì Úy bưng một khay có mì Ý và súp ngô mà cô thích uống trên đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lập tức lộ ra vẻ thèm thuồng.
Mặc Trì Úy bước vào phòng và đặt khay lên bàn.
“Mau ăn đi, của em hết, anh vừa mới nấu xong đó.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên.
Đường Tâm Nhan cả buổi không ăn được mấy nhanh chóng cầm nĩa lên và bắt đầu một cuộc càn quét điên cuồng.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ sau, một đĩa mỳ Ý lớn và một bát súp ngô đã được cô giải quyết hết.
“Em… hình như em ăn hơi nhiều.”
Nhìn thấy cái đĩa trống rỗng, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan có chút mất tự nhiên, dù sao thì một người phụ nữ ăn nhiều như vậy, ở trong mắt đàn ông, cũng coi như là một chuyện đáng sợ.
“Em ăn nhiều hơn nữa cũng được, như vậy trên người mới có thịt, đến lúc ôm vào, sờ vào mới cảm giác tốt hơn.” Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan đã ăn uống no say vào lòng, từng câu từng chữ đầy ám muội vang lên bên tai cô.
“Không cho anh nói bậy.” Những lời nói rõ ràng như vậy chắc chắn là một cám dỗ chết người đối với người vốn nhút nhát, hay xấu hổ như Đường Tâm Nhan.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghe thấy mấy từ nghỉ ngơi sớm phun ra từ miệng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cảm thấy căng thẳng đến nỗi gần như ngất đi.
“Em yên tâm, anh sẽ không ở lại phòng này nếu em không bằng lòng.”
Sự lo lắng và hoảng loạn của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy thấy vô cùng bất lực, anh đứng dậy, trực tiếp hôn lên trán cô.
“Ngủ sớm đi nhé.” Nói xong đi thẳng bước ra khỏi cửa, vừa ra đến cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Đường Tâm Nhan liền vang lên bên tai.
“Anh… anh có thể ở lại.”
Chương 750: Nguy hiểm cận kề
Kết cục của việc để Mặc Trì Úy ở trong phòng là… cả người cô dường như bị tháo ra lắp lại, cảm giác đau nhức khiến Đường Tâm Nhan thậm chí không còn sức để ngồi dậy.
“Xin lỗi đã làm cho em mệt mỏi.” Khi Đường Tâm Nhan muốn ngồi dậy, nhưng trên mặt lộ ra vẻ bất lực, giọng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.
Tối hôm qua, anh đã tự dặn mình phải kiềm chế, nhưng khi được chạm vào thân hình yêu kiều của người phụ nữ anh yêu, nhiệt huyết trong cơ thể anh bộc phát, nhất thời không thể kiểm soát được.
Anh không biết mệt mỏi đòi hỏi Đường Tâm Nhan hết lần này đến lần khác, nhìn thấy vết tích để lại trên làn da non nớt của cô, Mặc Trì Úy không khỏi tự trách, anh dùng sức thực sự có hơi quá.
Dưới sự giúp đỡ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cũng miễn cưỡng ngồi dậy và dựa vào đầu giường.
“Anh đã xả nước nóng rồi, chúng ta đi tắm trước, được không?” Mặc Trì Úy đặt hai tay lên hai bên người Đường Tâm Nhan, giọng nói tràn đầy từ tính chậm rãi vang lên.
“Em đi tắm đi, nhưng… em muốn tự mình tắm rửa.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.
Đúng là chuyện cười, nếu tắm chung với anh, vậy thì cả buổi sáng chẳng cần phải làm gì hết, cô nhất định sẽ… trực tiếp gục ngã mất.
Đường Tâm Nhan quấn chăn bông, chịu đựng sự đau nhức dưới cơ thể, bước nhanh về phía phòng tắm.
Nhìn thấy cô nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, Mặc Trì Úy lắc đầu bất lực.
Sau khi tắm nước nóng, cơ thể cũng bớt đau nhức hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy những dấu hôn xanh xanh tím tím trên da thịt trắng tuyết, Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao.
Để che giấu, cô đã cố tình chọn áo dài tay, cổ cao, nhưng mà vẫn có nhiều dấu hôn lộ ra bên ngoài.
Người đàn ông đáng ghét, chắc chắn là anh cố ý.
Nhìn dấu hôn trên cổ, Đường Tâm Nhan lộ vẻ bất lực, tuy giọng điệu đầy trách móc nhưng trên đôi má thanh tú lại có một nụ cười hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan vừa đi ra khỏi phòng tắm đã không thấy Mặc Trì Úy ở trong phòng, điều này khiến cô có chút ngạc nhiên, cô cứ nghĩ anh sẽ đợi mình.
“Tinh tinh tang…” Đường Tâm Nhan bị tiếng chuông điện thoại đột ngột làm cho giật mình, cô nhanh chóng cầm điện thoại trên đầu giường lên, nhìn thấy số điện thoại trên đó, cô có chút kinh ngạc.
“Là tôi, Trình Tử Thanh.” Vừa nhấn nút trả lời, giọng nói của Trình Tử Thanh đã vang lên bên tai cô.
Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trình Tử Thành sẽ gọi cho mình.
“Có chuyện gì sao?”
Tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Trình Tử Thanh khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Chúng ta gặp nhau đi, giống như những người bạn, uống tách cà phê, có được không? Tôi sắp phải ra nước ngoài rồi. Ở trong nước tôi cũng không có nhiều bạn lắm, cứ coi như tôi năn nỉ cô, được chứ?”
Trong giọng điệu của Trình Tử Thanh mang theo ngữ khí cầu khẩn.
“Chuyện đó… vậy thì được rồi.” Đường Tâm Nhan vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghe giọng điệu cầu khẩn của Trình Tử Thanh, cô lại không nỡ từ chối.
Lời đồng ý của cô khiến Trình Tử Thanh ở đầu dây bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Vậy chúng ta hẹn gặp nhau vào buổi trưa nhé, tại nhà hàng trước kia chúng ta đã từng đến.Tâm Nhan, đừng nói cho người đàn ông của cô biết, tôi không muốn khiến anh ta nảy sinh hiểu lầm, có được không?”
Sau khi nói địa chỉ cho Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh nói thêm một câu nữa.
“Được rồi, chúng ta đến lúc đó gặp nhé.”
Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại.
Vừa cúp điện thoại đã thấy Mặc Trì Úy bước vào phòng.
“Đi ăn sáng đi, anh có làm món sandwich em thích ăn nhất đó.” Mặc Trì Úy bước tới chỗ Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu, chủ động nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, cùng anh bước ra khỏi phòng.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy sẽ không đến công ty, nhưng sau khi ăn sáng xong, anh nhận được điện thoại của Giản Thành gọi đến, nói rằng khách hàng lẽ ra ngày mai mới đến Trung Quốc nhưng lại đến công ty sớm hơn một ngày, điều này khiến Mặc Trì Úy tạm thời phải từ bỏ cơ hội ở cùng với người phụ nữ của anh.
“Anh tới công ty đi, chúng ta có là thời gian mà.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.
Sau khi hôn lên má cô một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới lái xe rời khỏi biệt thự.
Vì cơ thể đau nhức nên sau khi Mặc Trì Uý rời đi, Đường Tâm Nhan trở lại giường, ngủ đến gần trưa cô mới tỉnh dậy.
Nghĩ đến có hẹn với Trình Tử Thanh, cô đã thay một bộ váy cổ cao, sau đó rời khỏi biệt thự, nhanh chóng đến nhà hàng mà Trình Tử Thanh đã hẹn.
Ngay khi vừa bước vào nhà hàng đã thấy anh ta ngồi ở bàn cạnh cửa sổ.
Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, một ánh nhìn sâu xa lướt qua mắt của Trình Tử Thanh.
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi, trên đường đến bị tắc đường.” Đường Tâm Nhan cười nói.
Trình Tử Thanh cười lắc đầu, vô cùng ga lăng giúp Đường Tâm Nhan kéo ghế ra.
“Tôi đã gọi nước cam cô thích uống nhất rồi đây.” Trình Tử Thanh chỉ vào ly nước cam bên tay Đường Tâm Nhan và cười nói.
“Cảm ơn anh.”
Đường Tâm Nhan cầm cốc lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trình Tử Thanh vẫy tay với nhân viên phục vụ.
Không mất quá nhiều thời gian, những món anh ta gọi trước đã được đặt lên bàn, thấy món nào cũng là món mình yêu thích, cô có chút kinh ngạc.
“Khi nào thì anh ra nước ngoài?”
Đường Tâm Nhan mở miệng trước phá vỡ bầu không khí có phần cứng nhắc.
“Ngày mai, ngày mai tôi phải đi rồi. Tâm Nhan, cảm ơn cô đã đồng ý đến đây, chúng ta cạn một ly đi.” Trình Tử Thanh rót hai ly rượu đỏ, một ly đặt trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tôi… tôi không uống rượu, lấy nước cam thay rượu đi.” Đường Tâm Nhan cầm ly nước cam trên tay, chạm vào cốc của Trình Tử Thanh, uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy ly nước cam bị Đường Tâm Nhan uống một hơi cạn sạch. Trên khuôn mặt của Trình Tử Thanh lộ ra một nụ cười đắc ý.
Đường Tâm Nhan, đừng trách tôi, nếu có trách thì chỉ trách cô là người phụ nữ của Mặc Trì Úy thôi.
“Cô ăn chút gì đó đi, đều là món cô thích ăn đó.”
Trình Tử Thanh ân cần, chu đáo gắp rất nhiều món Đường Tâm Nhan yêu thích và đặt chúng vào đĩa trước mặt cô.
Đường Tâm Nhan cũng không đói lắm, chỉ cắn một vài miếng tượng trưng, lấy lệ.
Sao đột nhiên lại hoa mắt thế này? Lẽ nào là do cô ngủ quá nhiều sao?
Đường Tâm Nhan đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, đưa tay lên trán xoa nhẹ vài cái.
Nhìn thấy phản ứng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Trình Tử Thanh tràn ngập sự đắc ý.
“Có chuyện gì vậy? Trong người không khoẻ à?” Câu hỏi đầy “quan tâm” khiến khuôn mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười nhẹ.
“Không sao, có thể là do hôm nay tôi ngủ quá nhiều, Tử Thanh, anh cũng ăn nhiều vào.”
Đường Tâm Nhan có chút ngại khi thấy Trình Tử Thanh vẫn luôn gắp cho cô mà anh ta lại chỉ ăn có mấy miếng.
Dưới sự chăm sóc ân cần của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan ăn thêm vài miếng nữa, rõ ràng cô cảm thấy không thoải mái nên cô đặt đũa trong tay xuống.
“Tử Thanh, tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, tôi… tôi muốn về trước.” Nói xong, Đường Tân Yên cầm túi xách đi ra cửa.
Trình Tử Thanh bước tới ngay lập tức.
“Để tôi đỡ cô.”
Đường Tâm Nhan càng ngày càng chóng mặt, được Trình Tử Thanh đỡ tay bước ra khỏi nhà hàng, sau đó được anh ta dìu lên một chiếc xe không bắt mắt lắm.
Cô gái, đừng trách tôi.
Trình Tử Thanh khởi động xe, trên mặt anh ta nở một nụ cười tàn nhẫn.
Chương 751: Bộ mặt tàn nhẫn của Trình Tử Thanh cuối cùng cũng lộ diện
Ôi trời ơi, đây là đâu vậy?
Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim của Đường Tâm Nhan run lên, trong lòng cô dấy lên một điềm báo chẳng lành.
Mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí khiến người vốn rất nhạy cảm với mùi như cô nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua căn phòng đổ nát, Đường Tâm Nhan bước nhanh ra cửa.
Chết tiệt, tại sao lại không mở được?
Đường Tâm Nhan kéo mạnh tay nắm cửa, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn nguyên vẹn, không hề xê dịch.
Điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lập tức bị bao phủ bởi một tầng hoảng sợ.
Rất may khi cô nhìn thấy túi xách của mình ở gần đó, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng bấm vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đang họp, lúc nhận được cuộc gọi từ cô, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một vẻ cưng chiều.
“Sao vậy? Nhớ anh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhưng thay vì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, anh lại nghe thấy từng đợt nức nở. Điều này khiến vẻ mặt của Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt, anh lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp và nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
“Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?” Mặc Trì Úy cố ý hỏi Đường Tâm Nhan bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, vì sợ cô càng thêm hoảng sợ.
“Em… em cũng không biết đây là đâu, Trì Úy, cứu em, nơi này rất đáng sợ, em không muốn ở lại đây.”
Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khóc lóc thảm thiết. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô lập tức sụp đổ khi cô nghe thấy giọng nói của anh.
Nhận ra có gì đó không ổn, trái tim Mặc Trì Uý rơi cái bộp, anh nhanh chóng mở máy tính lên, gõ lách cách bàn phím một hồi.
“Em đừng sợ, trong điện thoại của em có hệ thống định vị, anh sẽ lập tức đi tìm em, tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”
Lời nói của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Trì Uý, anh phải nhanh lên, em… điện thoại của em sắp hết pin rồi.” Nỗi sợ hãi của Đường Tâm Nhan lại dâng lên lần nữa khi điện thoại vang lên tiếng báo pin yếu.
“Đừng lo lắng, anh sẽ nhanh thôi.”
Mặc Trì Úy lách cách gõ bàn phím, không cần tốn quá nhiều công sức, anh đã tìm được vị trí của cô trên hệ thống định vị.
“Chờ anh, anh qua ngay đây.”
Ghi nhớ địa chỉ xong, Mặc Trì Úy cầm chìa khóa xe trên tay bước ra cửa.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Tâm Nhan ở bên kia điện thoại không nghe thấy gì.
Điện thoại hết pin? Trong lòng tràn đầy lo lắng, Mặc Trì Úy nhanh chóng bước vào thang máy.
Khi bước ra khỏi thang máy, vừa đúng lúc nhìn thấy Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đang đi vào công ty.
“Anh tư, anh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy lo lắng bước ra khỏi thang máy, hai người cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tâm Nhan đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy.”
Mặc Trì Úy nói qua tình hình của Đường Tâm Nhan cho Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm.
“Bọn em đi cùng anh.”
Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm nhanh chóng lên xe của Mặc Trì Úy, anh đã ghi nhớ địa chỉ trong đầu, lái xe đến nơi Đường Tâm Nhan với tốc độ ngang ngửa như khi đua xe.
Lục Tử Thâm trước giờ vẫn luôn thích lái xe nhanh, nhưng khi gặp tốc độ của Mặc Trì Úy, anh ta vẫn có cảm giác… hơi rợn người.
…
Trời ơi, tại sao điện thoại lại hết pin vào đúng lúc này chứ?
Nhìn chiếc điện thoại sập nguồn tắt ngóm màn hình, Đường Tâm Nhan bất lực, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, cô vô cùng sợ hãi.
Không mở được cửa phòng, cô vẫn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới nghe thấy dường như có tiếng bước chân.
Có người? Đường Tâm Nhan chạy ra cửa ngay lập tức, áp tai vào tấm cửa.
Đúng là có tiếng bước chân, trời ơi, tốt quá rồi.
Tiếng bước chân dừng lại ở cánh cửa, không lâu sau cánh cửa được mở ra dưới ánh mắt mong đợi của cô.
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trình Tử Thanh bước vào phòng, một nụ cười hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Tử Thanh, sao anh lại ở đây? Anh có biết đây là đâu không?” Đường Tâm Nhan hỏi liền một hơi.
“Tử Thanh, anh sao vậy? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Nhìn thấy Trình Tử Thanh không còn dịu dàng tao nhã như trước, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ nhiều, lập tức bước ra cửa, chuẩn bị rời khỏi nơi đáng sợ này.
Nhưng vừa bước được một bước, Trình Tử Thanh đã nắm lấy cổ tay cô.
“Tử Thanh, anh…” Cảm thấy sức lực của Trình Tử Thanh rất mạnh, cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền đếm khiến hai hàng lông mày của Đường Tâm Nhân nhíu lại, mãi đến lúc này, cô mới nhận ra trên mặt anh ta đang nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một nụ cười vô cùng đáng sợ, cảnh tượng trước khi hôn mê lóe lên trước mắt Đường Tâm Nhan từng chút một.
Có vẻ như cô đã bất tỉnh sau khi uống nước cam, có lẽ nào… trong nước cam có vấn đề? Trình Tử Thanh gọi nước cam giúp cô, lẽ nào… lẽ nào anh ta có mục đích?
“Quả nhiên là người phụ nữ thông mình, cô đoán đúng rồi đấy.”
Trình Tử Thanh sắc mặt hung ác, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Anh định làm gì?” Đường Tâm Nhan cảnh giác khi nhận ra sự tàn nhẫn của anh ta.
Trình Tử Thanh trực tiếp ném Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
“Mặc Trì Úy đã hại chết người phụ nữ của tôi, tôi muốn anh ta nếm trải mùi vị mất đi người mình yêu, hơn nữa tôi không chỉ muốn trừ khử cô, tôi còn muốn hủy hoại mọi thứ của anh ta.”
Trong mắt Trình Tử Thanh tràn ngập sự tàn nhẫn, giống như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục, Trình Tử Thanh như vậy mang đến cho Đường Tâm Nhan một cảm giác rùng mình và rợn người.
“Anh… anh ở bên cạnh tôi là có mục đích. Tôi và anh là bạn bè cũng chỉ là giả tạo có đúng không?” Đường Tâm Nhân trong phút chốc chợt hiểu rõ tất cả, nghĩ đến bên cạnh cô vậy mà luôn tồn tại một quả bom hẹn giờ, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hãi.
“Ha ha…” Trình Tử Thanh đột nhiên bật cười lớn: “Nếu như cô ở bên cạnh tôi thì có lẽ tôi sẽ tha cho cô, nhưng vậy mà cô vẫn lựa chọn bên cạnh Mặc Trì Úy, cho nên cô… số trời đã định chỉ có con đường chết.”
Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình vì Mặc Trì Uý mà tự sát, ánh mắt của Trình Tử Thanh càng trở nên tàn nhẫn, anh ta đột nhiên giơ tay lên, hung ác tát một cái vào mặt Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan bị đánh ngã xuống đất, má cô ngay lập tức sưng đỏ.
“Trì Úy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.”
Mặc dù bị đánh, nhưng trong đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan vẫn lộ ra một tia khinh thường.
“Được lắm, tôi rất mong chờ sự xuất hiện của anh ta đấy.”
Nửa tiếng sau, Trình Tử Thanh đang đứng bên cửa sổ thì nhìn thấy xe của Mặc Trì Úy.
Chết tiệt, tại sao hai người đàn ông đó lại đi theo anh ta? Khi thấy Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành từ trên xe bước xuống, lông mày Trình Tử Thanh nhíu chặt lại, nhưng bàn tay to lớn của anh ta vẫn hung hăng nắm chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan, sau đó kéo cô ra khỏi phòng.
Chương 752: Tỏ tình
“Trì Úy…” Mặc dù luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy thì Đường Tâm Nhan không kiềm chế được tủi thân trong lòng, đôi mắt sáng ngời đong đầy hạt nước như sương mù.
Khi nhìn thấy cổ tay người phụ nữ của mình đang bị bàn tay to của Trình Tử Thanh siết chặt, trên mặt lại có một mảng thâm tím, con ngươi đen như mực của Mặc Trì Úy lập tức nheo lại một cách nguy hiểm.
“Trình Tử Thanh, nếu anh không muốn chết thì mau buông Tâm Nhan ra ngay lập tức, nếu không tôi nhất định sẽ băm vằm anh thành trăm ngàn mảnh.” Từng lời nói tàn nhẫn được thốt ra từ trong miệng Mặc Trì Úy.
“Ha ha…” Trình Tử Thanh cười to tỏ vẻ đắc thắng: “Mặc Trì Úy, người phụ nữ của tôi vì anh mà chết. Lần này anh sẽ được xem tận mắt hình ảnh người phụ nữ của mình ngã xuống ngay trước mặt. Tôi chắc chắn sẽ rất phấn khích đấy.”
Nói xong, Trình Tử Thanh lập tức lấy một con dao nhọn từ trong túi ra kề vào cổ Đường Tâm Nhan không một chút do dự.
Chết tiệt, nhìn thấy hành động của Trình Tử Thanh, Mặc Trì Úy không ngừng muốn tiến lên, con ngươi đen láy sắc bén nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta.
“Mau nói điều kiện của anh đi, chỉ cần anh thả Tâm Nhan ra thì tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của anh.”
Mặc Trì Úy nói không mang theo một chút do dự nào. Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành cũng nhìn chằm chằm vào Trình Tử Thanh tranh thủ tìm cơ hội cứu Đường Tâm Nhan.
“Quỳ xuống.”
Trình Tử Thanh hét lên.
“Trì Úy, không!” Đường Tâm Nhan hét lên. Cô biết người đàn ông của mình kiêu ngạo như thế nào. Cô hiểu rõ anh hơn bất cứ ai. Cô không muốn nhìn thấy một người đứng trên cao nhìn xuống giống một vị vua như Mặc Trì Úy lại phải hạ thấp thân phận của mình vì cô.
“Cô gái ngốc, làm những việc này cho em, anh… tự nguyện.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp quỳ trên mặt đất, anh không thể để Trình Tử Thanh có cơ hội làm tổn thương người phụ nữ của mình.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy quỳ trên mặt đất, Đường Tâm Nhan bật khóc.
Tại sao người đàn ông này lại ngốc như vậy? Anh không biết Trình Tử Thanh muốn làm nhục anh sao? Tại sao anh có thể làm ra chuyện như vậy?
“Cô gái ngốc này, đừng khóc, em khóc anh sẽ thấy đau lòng.”
Cho dù là quỳ trên mặt đất, thân thể của Mặc Trì Úy cũng không có cúi đầu, ngược lại càng lộ ra khí thế vương giả.
“Không, em không thể để anh bị người khác uy hiếp vì em, thế nên em…” Một tia sáng kiên định xẹt qua mắt Đường Tâm Nhan.
“Người con gái này, không được.”
Bắt gặp tia sáng trong mắt Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy hơi lộp bộp, cô gái nhỏ này định làm gì?
“Trì Úy, em… yêu anh.”
Đường Tâm Nhan vốn là người nhút nhát nhưng hôm nay cô đã mạnh dạn tỏ tình với Mặc Trì Úy, khi nghe được lời nói của cô thì khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy nở một nụ cười hạnh phúc.
“Trình Tử Thanh, anh muốn tôi chết phải không?” Đường Tâm Nhan hơi nghiêng đầu nhìn Trình Tử Thanh đang dùng dao đe dọa mình.
Trình Tử Thanh nhíu mày, nhất thời anh ta không hiểu Đường Tâm Nhan định làm gì.
“Tôi sẽ không để anh đe dọa người đàn ông của tôi, thế nên… thế nên tôi sẽ không để anh uy hiếp đâu.” Nói xong, Đường Tâm Nhan đột nhiên nắm chặt tay Trình Tử Thanh.
“Tâm Nhan, cẩn thận.” Nhìn thấy động tác mạo hiểm của Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy tái mét vì sợ hãi, anh lập tức đứng dậy lao đến trước mặt Trình Tử Thanh.
Một nắm đấm nặng nề hung hăng đập vào mặt Trình Tử Thanh, vì quá đau nên con dao trên tay anh ta lập tức rơi xuống đất.
“Em có biết hành động vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?” Mặc Trì Úy đưa Trình Tử Thanh cho Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành, anh nhanh chóng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Em… em không muốn anh bị người khác uy hiếp.” Nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chết tiệt, em bị thương rồi.”
Nhìn thấy những giọt máu trên cổ cô, Mặc Trì Úy cảm thấy tim mình như bị dao cứa vào một chút.
Anh lập tức ôm cô vào lòng rồi lao nhanh lên xe.
“Anh tư, còn bọn em thì sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy trực tiếp lái xe rời đi, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm bày ra vẻ mặt bất lực.
“Đây là ví dụ điển hình cho việc coi trọng vợ mà quên mất anh em. Chúng ta hãy chấp nhận số phận của mình đi”.
Trì Chi Hành vỗ vai Lục Tử Thâm, trên mặt hai anh em có chút chua xót nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ chúc phúc cho Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
Mặc Trì Úy nhanh chóng đưa Đường Tâm Nhan đến bệnh viện, mặc dù bác sĩ đã nói nhiều lần với anh rằng vết thương của cô không sâu lắm, chỉ trầy xước nhẹ nhưng sắc mặt của anh vẫn rất nghiêm túc.
“Được rồi, em không sao đâu, mũi dao chỉ hơi cứa nhẹ vào, không có gì nguy hiểm cả.” Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy rồi cười trấn an anh.
Nghe giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Em làm anh sợ chết khiếp. Em không bao giờ được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”
Mặc Trì Úy ôm chặt Đường Tâm Nhan trong tay, nếu có thêm một lần nữa thì anh sẽ thực sự sụp đổ.
“Em hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa. Vì anh và con trai, em sẽ không để bản thân gặp rắc rối đâu.” Biết Mặc Trì Úy thực sự sợ hãi nên Đường Tâm Nhan nhanh chóng thề thốt.
“Có em trong vòng tay anh thật tốt.”
Giọng nói trầm và êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên gần tai Đường Tâm Nhan.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện thì về thẳng biệt thự, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trở về phòng và chuẩn bị sẵn nước tắm.
Sau khi tắm nước nóng thoải mái, cô thõa mãn nằm trên giường.
“Trình Tử Thanh… chuyện gì sẽ xảy ra với anh ta? Anh sẽ trừng phạt anh ta sao?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy rồi nhẹ giọng hỏi.
“Em quan tâm đến anh ta sao?” Trong mắt Mặc Trì Úy hiện lên một tia ghen tị.
Quan tâm đến anh ta? Chắc không phải là người đàn ông đáng ghét này đang ghen đấy chứ? Nhưng cái kiểu ghen tuông này hơi… ấu trĩ quá.
Hít một hơi thật sâu, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng dừng trên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Trong trái tim em, chỉ có anh thôi.”
Lần này Mặc Trì Úy lại không bỏ lỡ cơ hội thân mật, anh trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Đường Tâm Nhan, nụ hôn nống nhiệt nuốt hết ý thức của cô.
…
Sau khi Đường Tâm Nhan đã ngủ, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và trực tiếp vào phòng làm việc.
“Anh tư, anh thật quá đáng đấy. Bọn em là anh em của anh. Cho dù có người phụ nữ của mình cũng không nên bỏ mặc anh em vậy chứ?”
Lục Tử Thâm đang dựa vào ghế sô pha phàn nàn với vẻ mặt ‘không hài lòng’ khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.
“Theo điều tra của bọn em thì Trình Tử Thanh nợ rất nhiều người cho vay nặng lãi nên đã trực tiếp bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi.” Trì Chi Hành nhẹ nhàng nói. Về số phận của Trình Tử Thanh thì trong lòng họ tự biết rõ sẽ không có kết quả tốt.
“Quá dễ dàng cho anh ta rồi.” Mặc Trì Úy nói.
Chương 753: Kết cục
Kể từ khi sự việc của Trình Tử Thanh xảy ra, Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy bảo vệ toàn diện vì sợ rằng chuyện như thế này sẽ lại xảy ra.
“Trì Úy, gần đây công ty có bận không? Mấy ngày nay anh hay về nhà muộn.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy lái xe trở lại lúc rạng sáng.
“Không phải anh đã nói em không cần đợi anh sao? Nếu em buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi. Ngày nào cũng chờ anh muộn như vậy sẽ rất vất vả.”
Nhìn thấy cô đã buồn ngủ đến gần như không mở mắt ra được nhưng vẫn ngồi ở trên sô pha chờ mình, Mặc Trì Úy lập tức bước lên trước ôm Đường Tâm Nhan vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Anh không có ở đây em không ngủ được, anh có muốn ăn chút bữa tối không, em nấu cho anh ăn nhé?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, chỉ có vùi mình vào vòng tay người đàn ông của mình thì cô mới có thể cảm thấy thoải mái và hạnh phúc.
“Anh ăn rồi, đã muộn rồi, đi ngủ đi.”
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trở lại giường lớn rồi nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng trắng như tuyết của cô. Cô thật sự rất mệt, vừa nằm ở trên giường không được bao lâu đã ngủ mất.
Mặc Trì Úy đặt một nụ hôn nhẹ lên má Đường Tâm Nhan rồi bước vào phòng tắm.
Mấy ngày nay anh về nhà tương đối muộn, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở trong phòng làm việc, vẻ mặt thần bí khó hiểu.
Mặc dù có chút kỳ lạ nhưng Đường Tâm Nhan cũng không hỏi nhiều.
Vào buổi sáng một tuần sau, trước khi Đường Tâm Nhan thức dậy thì Cố Nhiễm Nhiễm đã đến phòng cô.
“Con lợn nhỏ lười biếng, cậu mau dậy đi.”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, ánh mắt ngái ngủ có một loại hấp dẫn và quyến rũ khác lạ.
“Nhiễm Nhiễm, sao cậu lại tới đây?” Đường Tâm Nhan tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng trước giường mình.
“Mau… mau dậy đi, chúng ta cần đến một nơi, nhanh lên.” Cô ấy kích động xốc chăn ra khỏi người Đường Tâm Nhan.
“Nhiễm Nhiễm, cậu có cần phải lỗ mãng như vậy không?” Đường Tâm Nhan bày ra vẻ mặt bất lực nhưng dưới sự thúc giục của Cố Nhiễm Nhiễm thì cô cũng dậy bước vào phòng tắm.
“Tâm Nhan, cậu phải nhanh lên đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài hô to.
Chuyện gì có thể khiến Nhiễm Nhiễm thích thú như vậy? Chẳng lẽ là vì bộ phim truyền hình được công chiếu? Nhưng cũng không đúng. Không phải bộ phim truyền hình kia sẽ được phát hành sau nửa tháng nữa sao?
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy vẻ khó hiểu nhưng cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
“Cậm đưa tớ đi đâu vậy? Tớ còn chưa ăn sáng mà? Tớ muốn đi gặp Duệ Nhân.”
Bị Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp kéo ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan càng thêm khó hiểu.
“Duệ Nhân có người giúp việc chăm sóc rồi. Đừng lo lắng chuyện này nữa. Lên xe nhanh đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động xe lái ra khỏi biệt thự.
“Trời ơi, Nhiễm Nhiễm, cậu có cần phải lái xe nhanh như vậy không? Quá đáng sợ.”
Tốc độ quá nhanh khiến khiến vẻ mặt Đường Tâm Nhan trông rất bất lực.
“Không được, chúng ta phải nhanh lên, chúng ta không thể bỏ lỡ giờ lành được.” Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Giờ lành? Ý cậu ấy là gì?
Những nghi ngờ trong lòng Đường Tâm Nhan càng ngày càng lớn hơn.
Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm cũng dừng xe lại.
Đường Tâm Nhan vốn đầy nghi vấn lập tức nhảy ra khỏi xe ngay khi xe dừng lại, nếu tiếp tục ngồi với tốc độ quá nhanh này thật sự khiến cô lo lắng không biết có bị ném ra khỏi xe hay không.
“Nhà thờ? Chúng ta ở đây làm gì? Chắc không phải là cậu và Chi Hành dự định tổ chức hôn lễ ở đây đấy chứ? Hôm nay cậu tới đây để khảo sát địa điểm trước sao?”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy nhà thờ ở cách đó không xa thì một nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên khuôn mặt cô. Cô bắt đầu trêu đùa Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tớ với anh ấy… đã đi đăng ký rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm ngại ngùng nói, trên mặt có một nụ cười hạnh phúc không thể miêu tả bằng lời.
“Trời ạ, vậy mà hai người đã đi đăng ký rồi sao, thật không ngờ được đó.”
Đường Tâm Nhan đập đập lên cánh tay của Cố Nhiễm Nhiễm, trên khuôn mặt của cô ánh lên vẻ chúc phúc cho hai người họ.
“Nhân vật chính hôm nay không phải tớ mà là cậu đó, cho nên chúng ta phải nhanh lên.”
Cố Nhiễm Nhiễm nở một nụ cười ra vẻ thần bí, cô ấy đưa tay kéo Đường Tâm Nhan vào nhà thờ.
“Cái gì cơ…” Đường Tâm Nhan kinh ngạc há to miệng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy mặc bộ lễ phục màu trắng đứng trong nhà thờ.
Anh bắt đầu bước tới trước mặt cô.
“Anh biết em không thích đám cưới đông người cho nên hôm nay chúng ta tới đây để tổ chức một hôn lễ ấm áp chỉ thuộc về chúng ta. Tuy rằng không có nhiều khách, nhưng đấy là khởi đầu hạnh phúc nhất của chúng ta.”
Mặc Trì Úy nói nhỏ.
Tổ chức đám cưới? Đường Tâm Nhan có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới hóa ra mình lại là nhân vật chính trong ngày hôm nay, tổ chức đám cưới trong nhà thờ luôn là ước mơ của cô, không ngờ hôm nay điều đó lại thành hiện thực.
“Tâm Nhan, chúng ta đi thay váy cưới thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đưa Đường Tâm Nhan đến phòng chờ bên cạnh. Nhìn thấy chiếc váy cưới mới tinh, Đường Tâm Nhan đã bật khóc vì xúc động.
“Chiếc váy cưới này do chính người đàn ông của cậu thiết kế và tất cả đều được khâu bằng tay. Những viên kim cương trên đó đều do người đàn ông của cậu tự tay mài dũa.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười nói, nếu Mặc Trì Úy không yêu Tâm Nhan nhiều như vậy thì làm sao cô ấy có thể yên tâm giao chị em tốt của mình cho anh ta cả đời?
“Anh ấy… đã làm rất nhiều điều cho tớ.” Khi nhắc đến người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt.
Với sự giúp đỡ của Cố Nhiễm Nhiễm và chuyên gia trang điểm, Đường Tâm Nhan đã thay váy cưới và trang điểm xong, hiện giờ cô đang ngồi trên ghế chờ.
“Tâm Nhan, hôm nay cậu nhất định là cô dâu xinh đẹp nhất và hạnh phúc nhất trên thế giới.”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh nhìn Đường Tâm Nhan với vẻ chúc phúc.
Gương mặt xinh đẹp của cô luôn nở nụ cười rạng rỡ.
Một giờ sau, cô trang điểm rạng rỡ bước ra khỏi phòng chờ.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xinh đẹp như một thiên thần, trái tim của Mặc Trì Úy đập rộn ràng.
“Từ nay về sau, em… sẽ là người phụ nữ của anh.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, vẻ mặt yêu thương thầm thì nói vào tai cô.
Mặc Trì Úy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô lên.
“Em… luôn là người phụ nữ của anh mà.” Đường Tâm Nhan xấu hổ đáp lại.
Khi Mặc Trì Úy đeo chiếc nhẫn kim cương được đặt riêng vào ngón tay của Đường Tâm Nhan, ngay lập tức cô đã cảm thấy hạnh phúc bao quanh.
“Anh yêu em và sẽ luôn yêu em. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em chỉ có thể là người phụ nữ của Mặc Trì Úy anh.”
Lời tỏ tình độc đoán vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
Ánh mắt nhìn tới con ngươi đen trìu mến của Mặc Trì Úy, trên mặt Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng kiễng chân lên hôn lên đôi môi mỏng của anh.
“Em… sẽ mãi là người phụ nữ của anh.”
Giống như một cơn bão, nụ hôn nồng cháy đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô.
Đường Tâm Nhan được Mặc Trì Úy ôm vào ngực giống như một công chúa được cưng chiều. Cô hiểu rõ rằng cả đời này thứ tình yêu này sẽ không rời xa chính mình, sẽ luôn ở bên cạnh cô, mãi mãi, mãi mãi…
TOÀN VĂN HOÀN
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN
Duyên
Đọc xong truyện thì mình thấy đây là truyện do 2 đến 3 tác giả đồng viết. Xây dựng tình tiết giữa các phần không hợp logic nhau. Tính cách nhân vật từ sang trọng cao quý dần dần hạ thấp đến quê mùa nhu nhược, từ uy phong dũng mãnh đến yếu đuối. Đoạn đầu còn hấp dẫn từ từ thấy nhàm dần
Bảo Bảo
Cuối cùng cũng cày xong bộ truyện này lần đầu tiên đọc truyện dài vậy luôn á . Truyện ổn có ngược có ngọt . Cảm ơn editor
yeungontinh.vn
Cám ơn bạn đã ủng hộ web & đã đọc xong toàn bộ truyện <3