Chương 727: Chờ đợi trong sự sốt ruột
Đường Tâm Nhan sốt ruột muốn chết nhưng lại không biết nên đi đâu tìm mẹ, sau khi ở nhà đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cô thật sự không ngồi yên nổi nữa.
“Tâm Nhan, cậu muốn đi đâu?” Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn canh giữ bên người Đường Tâm Nhan đột nhiên thấy cô cứ như phát điên mà xông ra khỏi nhà thì không khỏi vội vàng gọi lại.
“Tớ muốn đi tìm mẹ, Nhiễm Nhiễm, cậu giúp tớ trông chừng thằng nhỏ nhé.” Nói xong câu này Đường Tâm Nhan liền lập tức chạy ra khỏi nhà, xông về phía thang máy.
Cố Nhiễm Nhiễm vốn định đuổi theo nhưng Tiểu Duệ đột nhiên lại khóc lớn lên, hết cách cô ấy chỉ có thể ôm cậu bé vào lòng, đợi sau khi cô ấy dỗ cho cậu nín được thì Đường Tâm Nhan đã rời khỏi nhà trọ rồi.
Trời đất, làm sao bây giờ? Còn chưa tìm được bác gái, nếu Tâm Nhan lại gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao mới tốt đây?
Cố Nhiễm Nhiễm ôm đứa nhỏ đi qua đi lại, sau khi do dự một hồi cô ấy quyết định gọi điện thoại cho Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành đang ở cùng Mặc Trì Uý luyện tập hồi phục chức năng thì nhìn thấy số điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm hiện lên, cậu ta không khỏi có hơi bất ngờ.
“Đi nghe điện thoại đi, chỗ tôi có người huấn luyện điều trị rồi, không sao đâu.” Biết Trì Chi Hành đang lo cho mình nên Mặc Trì Uý liền cười nói.
Có được một tình yêu không phải là chuyện dễ dàng, vậy nên Mặc Trì Uý không mong vì chuyện của mình mà khiến tình cảm giữa Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm xảy ra trắc trở.
“Được, em sẽ quay lại ngay.”
Trì Chi Hành cầm điện thoại đi ra khỏi phòng luyện tập.
“Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì vậy?” Chất giọng trầm thấp của Trì Chi Hành vang lên bên tai Cố Nhiễm Nhiễm khiến cô ấy thở phào một hơi.
“Xảy ra chuyện rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm đem chuyện Liễu Nguyệt mất tích và Đường Tâm Nhan đã chạy ra ngoài nói cho Trì Chi Hành: “Em nên làm gì đây? Bây giờ em đang ở nhà trọ của Tâm Nhan, Tiểu Duệ vẫn luôn khóc không ngừng.”
Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột, cô ấy vốn luôn không biết phải làm sao để dỗ trẻ con bây giờ gặp phải cảnh tượng trẻ con khóc thì lại càng tay chân luống cuống hơn.
“Em ở đó đợi anh, anh lập tức qua ngay.”
Sau khi ổn định cảm xúc của Cố Nhiễm Nhiễm xong thì Trì Chi Hành liền mang vẻ mặt trầm trọng quay về phòng luyện tập.
“Sao thế?” Thấy vẻ mặt ngưng trọng của cậu ta, Mặc Trì Uý có hơi bất ngờ.
Hít sâu một hơi, Trì Chi Hành mới từ từ mở miệng.
“Anh tư, trong nhà người phụ nữ của anh… xảy ra chuyện rồi.” Trì Chi Hành nói hết chuyện Cố Nhiễm Nhiễm kể cho mình, đơn giản báo lại với Mặc Trì Uý.
Trong lòng Mặc Trì Uý chợt thấy bất an.
“Mau… mau đỡ tôi ngồi lên xe lăn, Chi Hành, cậu lập tức lái xe đưa tôi đến nhà trọ của Tâm Nhan, hơn nữa lập tức gọi điện thoại cho Tử Thâm, bảo cậu ta kiểm tra hết tất cả camera ghi hình xung quanh nhà trọ Tâm Nhan.”
Mặc Trì Uý vội vàng phân phó.
“Anh tư, em và Tử Thâm đi tìm, anh không cần đi đâu, chân anh gần đây vừa mới tốt lên được một chút, vẫn là đừng…”
Trì Chi Hành còn chưa nói xong thì đã bị Mặc Trì Uý phất tay cắt đứt.
“Cậu tưởng tôi ở lại trong nhà thì có thể an lòng được sao? Hơn nữa đừng quên Tiểu Duệ vẫn còn ở nhà, tôi là bố nó.”
Mặc Trì Uý sốt ruột hét lên, trong lúc sốt sắng anh không cần tới sự giúp đỡ của Trì Chi Hành và thầy điều trị mà trực tiếp dùng hai tay chống lên tay vịn xe lăn.
“Cẩn thận.” Sợ Mặc Trì Uý sẽ ngã xuống, Trì Chi Hành liền vội vàng bước lên trước đỡ anh ngồi lại vào xe lăn.
“Được, em đẩy anh xuống lầu.” Trì Chi Hành không dám để Mặc Trì Uý ở lại một mình, nếu không cậu ta thật sự sợ anh tư sẽ làm ra chuyện càng điên cuồng hơn.
“Mau lên, đừng làm lỡ thời gian.”
Mặc Trì Uý sốt ruột nói.
“Được, chúng ta lập tức đến nhà Tâm Nhan.” Trì Chi Hành đẩy Mặc Trì Uý xuống lầu, cẩn thận từng chút đỡ anh lên xe sau đó mới đem xe lăn bỏ ra sau cốp xe, tăng tốc lái xe về hướng nhà Đường Tâm Nhan.
Cả đường đi Mặc Trì Uý luôn không ngừng thúc giục Trì Chi Hành lái nhanh lên, Trì Chi Hành dẫm mạnh lên chân ga, cậu ta cảm thấy mình thật may mắn khi có thể an toàn lái xe đến dưới lầu nhà Đường Tâm Nhan.
“Cậu lên lầu ôm thằng bé vào trong xe, tôi không muốn để cho người phụ nữ của cậu biết được tình hình hiện tại của tôi.” Ngay lúc Trì Chi Hành định đỡ Mặc Trì Uý xuống xe thì anh đột nhiên mở miệng nói.
“Được, anh đợi em, em lập tức quay lại ngay.”
Trì Chi Hành mau chóng lên lầu, Cố Nhiễm Nhiễm đã dỗ cậu bé tới mức tay chân luống cuống, khi nhìn thấy Trì Chi Hành mà cứ như nhìn thấy cứu tinh.
“Tâm Nhan vẫn chưa quay lại sao?” Quét mắt một vòng không hề thấy Đường Tâm Nhan, trong lòng Trì Chi Hành không khỏi nổi lên dự cảm không lành.
Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
“Cô ấy vẫn chưa quay lại, em gọi điện thoại cũng không nghe.” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy lo lắng nói, đứa nhỏ trong lòng dường như biết mẹ không ở đây nên lại lần nữa khóc lớn lên.
Trì Chi Hành vội vàng nhận lấy cậu bé.
“Chi Hành, anh muốn đưa thằng bé đi đâu?” Thấy Trì Chi Hành ôm lấy đứa nhỏ liền đi ra phía ngoài cửa thì Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng hỏi.
“Anh tư ở bên dưới, Nhiễm Nhiễm, lấy thêm một chiếc chăn mỏng, anh sợ Tiểu Duệ sẽ bị lạnh.”
Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi lấy một tấm thảm mỏng đắp lên người cậu bé, có lẽ biết rằng sắp đi gặp bố nên cậu bé đột nhiên không khóc nữa.
Mặc Trì Uý vẫn luôn ở trong xe sốt ruột chờ đợi, lúc nhìn thấy Trì Chi Hành ôm con trai bước ra khỏi nhà trọ thì trong lòng anh liền tràn đầy kích động.
Thật mong biết bao mình có thể xông tới trước mặt con, ôm chặt cục cưng vào lòng, nhưng một động tác đơn giản như vậy anh cũng không làm được.
Mặc Trì Uý dùng sức nện lên đùi phải của mình, Mặc Trì Uý, lúc này mày chính là một tên phế vật, một tên phế vật ngay cả con trai và người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được.
“Anh tư…”
Trì Chi Hành mở cửa xe ra, trực tiếp đem cậu bé đặt vào lòng Mặc Trì Uý.
Đã một thời gian dài không được ôm con trai như vậy, anh lập tức ôm chặt cậu bé vào lòng, tuy đã lâu không gặp nhưng đứa bé khi nhìn thấy anh thì lại lập tức toét miệng cười lên.
“Quả nhiên là máu mủ, cha con liền tâm, không có ai có thể thay đổi được.” Trì Chi Hành nói.
“Em không muốn lên xe.” Trì Chi Hành mở cửa muốn để Cố Nhiễm Nhiễm lên xe nhưng cô ấy lại cực kỳ không tình nguyện, nhất là trong ánh mắt nhìn Mặc Trì Uý càng là tràn đầy phẫn nộ.
“Tử Thâm sẽ mang khung cảnh camera giám sát ở xung quanh đây truyền đến máy tính trên xe, như vậy chúng ta có thể biết được bác gái đã bị ai đưa đi.”
Biết người phụ nữ của mình có hiểu lầm rất lớn đối với anh tư, nên Trì Chi Hành cũng chỉ có thể mở miệng nói.
“Thật sao? Anh đừng có mà lừa em, dù sao anh biết rồi đấy, em không thích ngồi chung một xe với người em ghét, nếu anh lừa em thì em nhất định sẽ không tha cho anh.”
Nói xong câu này Cố Nhiễm Nhiễm mới ngồi vào trong xe Mặc Trì Uý.
“Anh tư, anh đừng để ý nhé.”
Trì Chi Hành thấy khó xửa nhìn Mặc Trì Uý lúc này đang dịu dàng dỗ dành con trai, sợ rằng bởi vì người phụ nữ của mình mà khiến anh tư tức giận.
“Không sao, tôi hiểu mà.” Mặc Trì Uý nhẹ giọng nói, được anh dỗ dành, Duệ Nhân dần dần ngủ thiếp đi trong lòng anh.
Chương 728: Lần đầu gặp mặt sau ly hôn
Lục Tử Thâm rất nhanh liền đem hình ảnh camera giám sát xung quanh truyền đến máy tính trên xe.
Bọn họ đều thấy rõ được Liễu Nguyệt là bị một người đàn ông đưa đi.
“Lập tức tra ngay người đàn ông này là ai, mau chóng tìm kiếm tung tích của mẹ.” Mặc Trì Uý bình tĩnh phân phó.
“Tôi biết anh ta, anh ta là bạn của Phượng Cừ.”
Sau khi thấy rõ tướng mạo của người đàn ông, Cố Nhiễm Nhiễm liền mở miệng nói.
“Phượng Cừ?” Mặc Trì Uý cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, trong đôi mắt đen tràn đầy nguy hiểm đang híp lại kia xẹt qua một tia khát máu tanh nồng.
Nếu mẹ và Tâm Nhan xảy ra chuyện gì, Phượng Cừ, tôi nhất định sẽ băm anh ra thành ngàn mảnh.
“Gọi điện thoại cho Tử Thâm bảo cậu ta lập tức điều tra tung tích của Phượng Cừ, nếu người này là bạn của Phượng Cừ vậy thì chuyện này nhất định có liên quan tới anh ta.”
Anh bình tĩnh nói.
Lúc Trì Chi Hành gọi điện thoại cho Lục Tử Thâm, Mặc Trì Uý liền ném áo lên người Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm biết Mặc Trì Uý đang nhìn mình nhưng cô ấy không muốn để ý tới, dù sao tên đàn ông thối tha này chính là đồ cặn bã đã vứt bỏ Tâm Nhan.
“Gọi điện thoại cho cô ấy, nói không chừng bây giờ cô ấy sẽ nghe máy.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý từ từ vang lên.
Cố Nhiễm Nhiễm vốn đang định trách mắng Mặc Trì Uý, nhưng nhìn dáng vẻ nóng ruột kia của anh, cô ấy vẫn là nuốt lời trách mắng vào trong bụng.
“Được, tôi gọi.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng cực kỳ lo lắng cho Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng gọi vào số của Đường Tâm Nhan, nhưng gọi mấy lần mà vẫn không có ai nghe máy.
Thấy dáng vẻ tràn đầy thất vọng của Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Uý không cần đoán cũng biết được kết quả.
Cố Nhiễm Nhiễm không bỏ cuộc mà lần nữa gọi cho Đường Tâm Nhan, cô ấy đã âm thầm quyết định là sẽ gọi mãi cho đến khi Tâm Nhan nghe máy thì thôi.
“Nhiễm Nhiễm…” Ngay lúc Cố Nhiễm Nhiễm không ôm hy vọng gì nhiều thì bên tai lại vang lên giọng nói suy yếu của Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, cậu ở đâu? Cậu ở đâu hả?” Đột nhiên nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm kích động suýt chút nữa liền nhảy lên.
“Tớ… tớ đang trên đường quay về, sắp về tới nhà rồi, cậu giúp tớ trông đứa nhỏ thêm lát nữa.” Đường Tâm Nhan nói.
“Được, tớ đợi cậu, cậu mau về đi.”
Cuối cùng cũng biết được Đường Tâm Nhan bình an vô sự, thấy ánh mắt tràn đầy sốt ruột của Mặc Trì Uý nhìn vào mình, Cố Nhiễm Nhiễm do dự một lát cuối cùng vẫn hé đôi môi đỏ quyến rũ nói với anh.
“Cậu ấy sắp về tới rồi.”
Nghe được câu này của Cố Nhiễm Nhiễm, trái tim vẫn luôn thấp thỏm không yên của Mặc Trì Uý cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.
Bởi vì lo lắng, cũng là vì muốn gặp được Đường Tâm Nhan sớm nhất mà Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng nhảy xuống xe.
“Mặc Trì Uý, nhìn dáng vẻ của anh chẳng phải rất lo lắng cho Tâm Nhan sao? Bây giờ cậu ấy sắp về rồi sao anh còn không xuống xe?” Cố Nhiễm Nhiễm không hiểu nổi mà nhìn Mặc Trì Uý.
Xuống xe?
Nghe được hai chữ này, khóe môi Mặc Trì Uý hơi rũ xuống, xẹt qua một tia trào phúng.
Anh của bây giờ chính là một tên tàn phế, làm sao có thể xuống xe được?
Thấy sắc mặt anh tư thoáng chốc ảm đạm xuống, Trì Chi Hành liền vội vàng nhảy xuống xe đi đến bên cạnh người phụ nữ của mình.
“Anh cùng em đi đợi Tâm Nhan.” Hành động bất thường của Trì Chi Hành khiến Cố Nhiễm Nhiễm thấy hơi kỳ quái, cô ấy vừa định hỏi rõ ràng thì liền thấy Đường Tâm Nhan bước xuống từ xe taxi.
“Tâm Nhan…”
Thấy Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng chạy tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có vấn đề gì mới dùng sức ôm cô vào lòng.
“Tâm Nhan, sao cậu lại có thể kích động chạy ra ngoài như vậy, thật là dọa chết tớ rồi.”
Sự lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm khiến trong lòng Đường Tâm Nhan xẹt qua tia ấm áp.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, cậu ở đây, vậy thằng bé đâu?” Không thấy Cố Nhiễm Nhiễm ôm đứa nhỏ, trong lòng Đường Tâm Nhan hoảng hốt, sắc mặt phút chốc liền trắng bệch.
“Đứa nhỏ không sao, nó đang ngủ trong xe.”
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan thì biết cô hiểu lầm, cô ấy vội vàng chỉ về phía xe Mặc Trì Uý nói.
Cho đến lúc này Đường Tâm Nhan mới chú ý tới chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu kia của Mặc Trì Uý.
“Anh ấy… sao anh ấy cũng ở đây? Sao đứa nhỏ lại ở trong xe anh ấy?”
Đường Tâm Nhan run rẩy hỏi, cô hoàn toàn không ngờ mình sẽ gặp lại Mặc Trì Uý trong hoàn cảnh thế này.
“Anh ta…” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ thở dài một hơi: “Anh ta qua đây để giúp đỡ. Tâm Nhan, lúc này cậu không nên chú ý tới tại sao anh ta lại xuất hiện, điều cậu cần chú ý là thế lực của anh ta có thể giúp cậu tìm được bác gái trong thời gian ngắn nhất.”
Lời của Cố Nhiễm Nhiễm đã nhắc nhở Đường Tâm Nhan.
Cô hít sâu một hơi, lập tức đi về phía xe Mặc Trì Uý.
Cô mở cửa xe ra liền thấy con trai đang ngủ say trong lòng anh.
Đã được một thời gian không gặp Mặc Trì Uý, thấy gò má quá mức gầy gò của anh, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi kỳ quái.
“Biết được tung tích của mẹ tôi chưa?” Đường Tâm Nhan không rảnh quan tâm tới chuyện gì khác, cô vội vàng hỏi Mặc Trì Uý, cô đã đi tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm được tung tích của mẹ, vì vậy lúc này Đường Tâm Nhan đã đem tất cả hy vọng của mình đặt hết vào người anh.
Lúc nhìn thấy cô, Mặc Trì Uý cũng cực kỳ kích động, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú kia của anh lại không biểu lộ ra bất cứ điều gì.
“Tử Thâm đang điều tra tung tích của Phượng Cừ.” Thanh âm tràn đầy quyến rũ và bĩnh tĩnh nhưng không hề có bất cứ độ ấm nào thốt ra từ miệng Mặc Trì Uý.
Phượng Cừ?
“Là anh ta đã đưa mẹ tôi đi?” Trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cô từng hoài nghi là Trình Tử Thanh nhưng chưa từng nghĩ đến thì ra người bắt mẹ đi lại là Phượng Cừ.
“Anh tư, Tử Thâm gọi điện thoại tới nói là đã tìm được Phượng Cừ.”
Trì Chi Hành nói với Mặc Trì Uý.
“Lên xe, chúng ta lập tức đi, bảo Tử Thâm tập hợp với chúng ta.”
Nghe được phân phó của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành cùng Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lên xe, tuy xe rất lớn, nhưng khi Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh Mặc Trì Uý thì cô vẫn có một loại cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
“Để tôi ôm con cho.”
Đường Tâm Nhan duỗi tay muốn ôm lấy con trai đã ngủ say nhưng lại bị Mặc Trì Uý cản lại.
“Đừng động vào thằng bé, sẽ khiến nó tỉnh đấy.” Thấy lúc Mặc Trì Uý khi nhìn về phía con trai trong mắt tràn đầy yêu thương thì cô cũng không cố chấp muốn ôm đứa nhỏ về nữa.
Trì Chi Hành nhanh chóng lái xe chạy đến nơi Phượng Cừ sống.
“Tử Thâm, anh xác định anh ta sống ở đây?” Sau khi Trì Chi Hành xuống xe thì liền quét mắt một lượt xung quanh, cậu ta có hơi không chắc chắn mà hỏi Lục Tử Thâm vừa mới tới.
“Một nam diễn viên sa sút hết thời, quá khứ đen bị người ta bới móc triệt để thì làm gì còn dư tiền để ở khách sạn cao cấp chứ? Gần đây anh ta cứ luôn đánh bạc, vậy nên có nơi để sống cũng là không tệ rồi.’
Lục Tử Thâm châm chọc nói.
“Đây là do anh ta tự mình chuốc lấy, anh tư không đuổi tận giết tuyệt đã là hời cho anh ta rồi, nhưng lần này tên đó đã thật sự chọc giận anh tư, sẽ không còn được kết cục tốt nữa đâu.”
Trì Chi Hành thật sự cảm thấy tiếc thay cho Phượng Cừ, dù gì muốn trở thành một nam thần có được trăm ngàn vạn fan thì cần phải có được một mị lực và bản lĩnh nhất định.
“Vào trong đi.” Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Uý vang lên bên tai hai người.
Chương 729: Đau đớn
Nghe thấy phân phó của Mặc Trì Uý, hai người Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm vốn là những người có năng lực ảnh hưởng không nhỏ ở lĩnh vực của mình vẫn là không hề do dự lập tức xông vào khu trọ.
“Anh xác định mẹ tôi ở trong này?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi Mặc Trì Uý ở bên cạnh.
Mặc Trì Uý gật đầu.
“Tử Thâm sẽ không nhầm đâu.”
Nghe được đáp án khẳng định của anh, Đường Tâm Nhan muốn mở cửa chuẩn bị xuống xe.
Nhưng ngay lúc cô muốn mở cửa xuống xe thì bàn tay to với khung xương rõ ràng của Mặc Trì Uý đã đặt lên cổ tay cô.
“Em…”
Đây là lần đầu tiếp xúc tay chân sau khi cả hai ly hôn, điều này khiến Đường Tâm Nhan suýt chút nghẹt thở, cô dường như cảm thấy nơi va chạm với Mặc Trì Uý xẹt qua một cảm giác nóng bỏng.
“Buông tay.”
Giọng nói tràn đầy lạnh lẽo cũng không hề khiến Mặc Trì Uý buông tay, mà ngược lại anh càng nắm chặt hơn.
“Bên trong sẽ có nguy hiểm, Chi Hành và Tử Thâm sẽ xử lý, em… không cần vào đó.”
Mặc Trì Uý nói, trong giọng nói bình tĩnh nghe không ra bất cứ gợn sóng gì, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm như biển kia của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Bên trong có người gặp nguy hiểm, là mẹ của tôi. Mặc Trì Uý, tôi không thể nào bình tĩnh như anh được.”
Đối mặt với lời trách mắng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý tràn đầy bất lực.
“Anh sẽ không để em xuống xe đâu, em nên biết rằng nếu như em động đậy, luôn giãy dụa thì sẽ làm ồn đến đứa nhỏ.”
Hai chữ ‘đứa nhỏ’ khiến Đường Tâm Nhan vứt bỏ ý định đánh đấm Mặc Trì Uý, nhưng đôi mắt phượng tràn ngập lửa giận kia của cô vẫn luôn ác độc trừng lên người anh.
Đối mặt với đôi mắt tràn ngập lửa giận của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý liền tràn đầy chua xót.
Đường Tâm Nhan vẫn luôn ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi.
Mẹ, mẹ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, mẹ và con trai chính là động lực để con sống tiếp, mẹ không được xảy ra chuyện đâu đấy.
Hai tay Đường Tâm Nhan chắp lại không ngừng khẩn cầu.
Nửa tiếng sau, cô thấy Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ra khỏi nhà trọ.
Lần này Mặc Trì Uý không hề ngăn cản Đường Tâm Nhan xuống xe.
“Mẹ tôi đâu? Bà ấy ở đâu rồi? Sao lại không ra ngoài cùng hai người?” Thấy chỉ có hai người Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành ra ngoài, trong lòng Đường Tâm Nhan liền nổi lên dự cảm không lành.
“Bác gái, bác ấy…” Trì Chi Hành có hơi muốn nói lại thôi, không biết nên nói với cô thế nào, mẹ cô đã vì không chịu nổi sự giày vò của Phượng Cừ mà qua đời rồi.
“Tri Hành, cậu mau nói đi, mẹ tôi bà ấy… bà ấy sao rồi? Bà ấy không sao đúng không? Có phải cậu định nói với tôi Phượng Cừ đã chuyển bà ấy tới chỗ khác rồi, vậy nên chỉ cần chúng ta đến chỗ khác tìm thì nhất định vẫn tìm được bà ấy, đúng không?”
Đường Tâm Nhan kích động nắm lấy cánh tay Trì Chi Hành, tràn đầy khẩn cầu nhìn cậu ta.
“Tôi…” Trì Chi Hành hơi hơi thở dài: “Mẹ cô, bà ấy… bà ấy đã đi rồi, lúc tôi và Tử Thâm vào thì bác gái đã dứt hơi thở cuối cùng rồi.”
Trì Chi Hành nói mọi chuyện với Đường Tâm Nhan.
“Không… không thể nào, mẹ đã từng đồng ý với tôi, sẽ cùng tôi nhìn Duệ Nhân trưởng thành, bà ấy sẽ không bỏ lại tôi đâu.”
Đường Tâm Nhan đẩy Trì Chi Hành ra, điên cuồng chạy về hướng nhà trọ.
“Mau… mau đi theo cô ấy.” Mặc Trì Uý ngồi trong xe nghe thấy lời của Trì Chi Hành, lại nhìn thấy Đường Tâm Nhan chạy vào nhà trọ thì liền vội vàng hét lên với hai người.
Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm lại lần nữa chạy vào nhà trọ.
Đường Tâm Nhan chạy vào đầu tiên, cô nhìn thấy mẹ mình sắc mặt tái xanh nằm trên mặt đất.
“Không…”
Vốn trong lòng cô vẫn còn ôm chút may mắn nhưng khi nhìn thấy mẹ thì chỉ còn lại tiếng hét xé ruột đứt gan, cô trực tiếp xông đến trước mặt mẹ mình, dùng sức lắc thân mình bà.
Nhìn thấy cảnh tượng Đường Tâm Nhan nhào vào lòng Liễu Nguyệt đau đớn khóc lên, Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm cũng rất đau lòng, bọn họ cũng không ngờ sẽ là kết quả như vậy.
“Đường Tâm Nhan, cuối cùng tôi cũng thấy được… thấy được cô rồi.”
Phượng Cừ bị Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đánh cho nửa chết nửa sống nằm ở một bên, lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan, trên mặt anh ta liền hiện lên nụ cười đắc ý.
“Là anh, là anh hại tôi mất đi mẹ, Phượng Cừ, tôi muốn…” Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, khi nhìn thấy ở đó không xa có một con dao thì trong đôi mắt phượng lấp lánh kia xẹt qua một tia khát máu.
Cô cầm dao lên giống như điên rồi mà xông về phía Phượng Cừ.
Trời ơi, sắp xảy ra chuyện rồi đấy?
Thấy hành động điên cuồng của Đường Tâm Nhan, Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành đều bị dọa sợ, hai người mau chóng xông về phía cô.
May mà động tác của bọn họ nhanh, thành công đoạt được con dao trước khi nó đâm vào người Phượng Cừ.
“Hai người tránh ra, tôi muốn giết anh ta.”
Đôi mắt đỏ như máu kia của Đường Tâm Nhan tràn đầy tàn độc trừng lên người Phượng Cừ.
“Hắn ta sẽ bị pháp luật xử lý, Tâm Nhan, không cần cô ra tay, bởi vì như vậy sẽ làm bẩn tay cô.”
Trì Chi Hành nói lời thấm thía khuyên nhủ, nhưng Đường Tâm Nhan đã bị phẫn nộ và thù hận bao vây cứ như điên rồi mà đẩy cậu ta và Lục Tử Thâm ra, cô dùng hai tay dùng sức bóp chặt cổ Phượng Cừ.
Phượng Cừ vốn đã bị đánh cho nửa sống nửa chết, căn bản không còn sức đối chọi với Đường Tâm Nhan, phút chốc liền ngất đi.
“Làm sao giờ? Cứ tiếp tục thế này cô ấy thật sự sẽ bóp chết Phượng Cừ mất.” Thấy hành động điên cuồng của cô, Lục Tử Thâm có hơi lo lắng.
“Gọi điện thoại cho anh tư hỏi xem phải làm sao.” Trì Chi Hành cũng không biết nên làm sao với Đường Tâm Nhan, chỉ có thể bảo Lục Tử Thâm gọi điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Sau khi nhận được điện thoại của Lục Tử Thâm, nghe anh ta miêu tả dáng vẻ điên cuồng của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Mặc Trì Uý xẹt qua một tia thương tiếc.
“Đánh ngất cô ấy đi.”
Nghe được lời phân phó này của Mặc Trì Uý, Lục Tử Thâm có hơi bất ngờ, nhưng anh ta cũng biết bây giờ không còn cách nào khác có thể ngăn cản được một người phụ nữ đã hoàn toàn điên cuồng nữa.
Lục Tử Thâm trực tiếp đi đến sau lưng Đường Tâm Nhan, sau đó nâng tay phải lên, tàn nhẫn gõ mạnh lên cổ cô.
“Cứ thế đánh ngất đi hả?” Trì Chi Hành tràn đầy kinh ngạc nhìn Lục Tử Thâm đang đỡ lấy Đường Tâm Nhan.
Lục Tử Thâm thở dài một hơi.
“Đây là lệnh của anh tư, vả lại ngoại trừ đánh ngất cô ấy ra thì còn có cách nào khác ngăn cản cô ấy đang phát điên sao?” Lục Tử Thâm nói xong câu này liền trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng nhanh chóng bước xuống lầu.
…
Lúc Đường Tâm Nhan mở mắt ra lần nữa thì trời đã tối, cô nhổm người dậy, trong đầu tràn đầy mờ mịt.
Qua một hồi lâu sau, cảnh tượng trước khi ngất đi mới lần nữa như một bộ điện ảnh hiện lên trước mặt cô.
“Mẹ ơi…” Nghĩ tới cảnh tượng mẹ ngã trên mặt đất, Đường Tâm Nhan liền hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt cứ như hạt châu đứt dây từng hạt từng hạt rơi xuống.
“Tâm Nhan, cậu tỉnh rồi sao?” Cố Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng hét của Đường Tâm Nhan liền lập tức đẩy cửa bước vào, thấy cô đang ngồi trên giường, cô ấy vội vàng đi qua.
Chương 730: Tớ và anh ta đã ly hôn rồi
“Có muốn uống chút nước không? Cậu đã hôn mê ba ngày rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm rót một ly nước ấm đưa đến bên miệng Đường Tâm Nhan.
Hôn mê ba ngày rồi? Khó trách cổ họng lại khó chịu thế này, khoan đã, nếu mình đã hôn mê ba ngày, vậy mẹ thì sao, bà ấy…
“Nhiễm Nhiễm, cậu mau nói với tớ tất cả những chuyện vừa xảy ra đều chỉ là một giấc mơ đi, tớ vì quá mệt mỏi nên mới ngất đi, mà mẹ và đứa nhỏ vẫn đang ở nhà đợi tớ, đúng không?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên tóm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm, trên mặt tràn đầy mong chờ nhìn cô ấy.
Thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của mình, không muốn tiếp nhận sự thật rằng mẹ đã qua đời, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm liền tràn đầy lo lắng.
“Tâm Nhan, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể thay đổi được nữa, bác ấy…bác ấy đúng thật đã đi rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm biết, tin này đối với Đường Tâm Nhan mà nói là tàn nhẫn tới mức nào, nhưng cô ấy không thể che giấu chuyện lớn như vậy được.
“Không, không thể nào, cậu nhất định là đang lừa tớ, tớ… tớ phải về nhà rồi, tớ phải đi tìm mẹ và con trai đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền hất chăn trên người ra xuống giường, nhưng…
Cô đã hôn mê trên giường ba ngày, căn bản là không có chút sức lực nào, còn chưa xuống được giường thì cả người đã té ngã trên mặt đất.
“Tâm Nhan…” Thấy cô té ngã, Cố Nhiễm Nhiễm bi dọa giật mình vội vàng đỡ cô dậy.
“Nhiễm Nhiễm, đưa tớ đi gặp mẹ, được không? Đưa tớ đi, tớ cầu xin cậu.” Đường Tâm Nhan tràn đầy khẩn cầu mà nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, từng giọt nước mắt to như hạt đậu tí tách lăn trên gò má cô rồi rơi xuống.
Ông trời ơi, con nên làm gì đây? Sức khỏe cậu ấy yếu ớt như vậy, nếu như nhìn thấy thi thể bác gái thì sao mà chịu đựng nổi?
“Đưa cô ấy đi đi, đây là điều mà sớm muộn gì cô ấy cũng phải đối mặt.”
Thanh âm trầm thấp của Mặc Trì Uý đột nhiên vang lên bên tai hai người.
“Mặc Trì Uý, vậy mà anh lại cài đặt camera giám sát trong phòng sao, anh… anh không cảm thấy mình rất biến thái à?” Nhìn ra ngoài cửa không thấy Mặc Trì Uý vào, Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi nhìn quanh bốn phía, lúc cô ấy nhìn thấy camera đã kích hoạt trên trần nhà thì không nhịn được chửi rủa.
Phòng bên cạnh, Mặc Trì Uý đang ngồi trước máy tính nghe thấy tiếng châm chọc của Cố Nhiễm Nhiễm thì không khỏi thở dài.
Một người không thể đứng dậy, không thể bước đi như anh sao có thể xuất hiện trước mặt cô được? Nếu có thể thì anh đã sớm ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng rồi.
“Dẫn cô ấy đi đi, Chi Hành đang ở ngoài cửa đợi hai người.” Thanh âm trầm thấp của Mặc Trì Uý lại vang lên lần nữa.
Cố Nhiễm Nhiễm đỡ Đường Tâm Nhan cẩn thận từng chút một đi về phía cửa ra vào, khi hai người đi đến cửa thì liền nhìn thấy Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành lập tức đi về phía trước cùng nhau Cố Nhiễm Nhiễm cùng nhau đỡ Đường Tâm Nhan lên xe.
“Tại… tại sao tớ lại ở đây? Tại sao lại quay về biệt thự rồi?” Cho đến lúc này Đường Tâm Nhan mới chú ý tới nơi mình đang ở lại chính là biệt thự của Mặc Trì Uý mà mình đã sinh sống rất lâu kia.
“Là…” Đường Tâm Nhan đột nhiên lạnh giọng chất vấn khiến Cố Nhiễm Nhiễm không biết nên trả lời thế nào.
“Là anh tư đưa cô về đây, lúc đó cô ngất đi rồi nên liền đưa cô về biệt thự, cô đã hôn mê ở đây suốt ba ngày.”
Trì Chi Hành nói.
“Đứa nhỏ đâu? Con trai tôi đâu rồi?”
Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.
“Cậu bé vẫn luôn được anh tư trông coi, yên tâm đi, thằng bé rất tốt, hai cha con bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ.”
Trì Chi Hành nói xong câu này liền khởi động xe.
“Khoan đã.”
Ngay lúc Trì Chi Hành quay đầu xe chuẩn bị rời đi thì bên tai lại truyền đến tiếng gọi nóng vội của Đường Tâm Nhan, điều này khiến cậu ta có hơi bất ngờ, nhưng vẫn dừng xe lại.
“Tôi muốn đi tìm con trai tôi, tôi không thể để con trai mình cho anh ta chăm sóc.”
Đường Tâm Nhan ra vẻ muốn xuống xe.
“Nơi chúng ta sắp đi là nhà xác, cô xác định muốn dẫn theo một đứa bé còn nhỏ như vậy đi sao?” Lời của Trì Chi Hành khiến động tác muốn mở cửa xe của Đường Tâm Nhan cứng đờ lại.
“Lái… lái xe đi.”
Trì Chi Hành lại lần nữa khởi động xe.
Trên đường đi Đường Tâm Nhan vẫn luôn không ngừng nói với mình phải bình tĩnh, chuyện đã xảy ra rồi, cho dù mình có đau buồn tới mức nào thì vẫn không thể thay đổi được mọi chuyện, nhưng khi cô nhìn thấy xác mẹ mình trong nhà xác, Đường Tâm Nhan vẫn không kiềm nổi mà khóc lớn lên.
Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm xoay người rời khỏi, hai người vẫn luôn đứng bên ngoài chờ đợi cô.
Qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan mới từ bên trong đi ra, đôi mắt đã khóc tới mức sưng đỏ của cô kia tỏ rõ lúc này cô đau đớn và tuyệt vọng tới mức nào.
Cố Nhiễm Nhiễm ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, lo sợ thân thể suy yếu của cô trong phút chốc sẽ ngã xuống.
“Lúc nào tớ mới có thể để mẹ… để mẹ được hạ táng?” Đường Tâm Nhan run rẩy hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Trì Chi Hành một cái.
“Bên phía cảnh sát đã nắm rõ tình hình nên bất cứ lúc nào cũng có thể cho bác gái hạ táng được, bởi vì cô vẫn luôn hôn mê không tỉnh nên anh tư mới đưa bác gái tới đây, anh ấy tin rằng cô sẽ muốn tự mình lo hậu sự cho bác ấy.”
Trì Chi Hành đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
Đường Tâm Nhan nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Qua một hồi lâu sau cô mới mở đôi mắt chứa đầy đau khổ kia ra.
“Tôi sẽ lo liệu hậu sự cho mẹ, mẹ là một người rất giản dị, tôi sẽ tổ chức một tang lễ đơn giản cho bà ấy.” Đường Tâm Nhan đau khổ nói.
Hôm sau, Đường Tâm Nhan liền tổ chức một tang lễ đơn giản cho mẹ, cô ghi nhớ hình ảnh cuối đời của mẹ cố gắng khắc sâu vào tim.
Từ đầu đến cuối Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn canh chừng bên cạnh Đường Tâm Nhan cho đến khi tang lễ kết thúc.
“Tiếp theo cậu có kế hoạch gì không? Có muốn tới nhà tớ ở một thời gian không? Tớ có thể ở bên cậu.” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Bây giờ thằng bé đang ở công ty anh ta hay ở nhà anh ta?” Đường Tâm Nhan hỏi, trong đôi mắt sưng húp kia có một loại đáng thương khiến người khác phải đau lòng.
“Ở…” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ở nhà họ Mặc.”
Đường Tâm Nhan gật đầu sau đó trực tiếp vẫy một chiếc taxi.
“Tớ phải đi đón con trai tớ về nhà.”
Hai người rất nhanh liền tới biệt thự nhà họ Mặc.
“Mợ chủ, cô về rồi à.” Lúc người hầu nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức bước lên trước cười chào hỏi cô.
Nghe được cái xưng hô mợ chủ này, Đường Tâm Nhan cảm thấy thật đúng là một sự châm chọc đối với mình.
“Không được gọi tôi như vậy nữa, tôi và ngài Mặc của mấy người đã ly hôn rồi.” Đường Tâm Nhan đột nhiên tức giận quát lên.
Trước giờ chưa từng thấy cô tức giận như vậy, người giúp việc có hơi sợ hãi lùi về sau một bước.
Có lẽ nhận ra cơn giận của mình không nên phát tiết lên người một người giúp việc nên Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.
“Xin lỗi, tôi đến để đón con, thằng bé ở đâu rồi?”
“Ở… ở trong phòng trên lầu của cậu chủ.”
Người giúp việc kia vội vàng nói.
Chương 731: Vĩnh viễn không gặp lại, có được không?
Ở trong phòng của anh? Nghe được câu trả lời của người giúp việc, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Mặc Trì Úy sẽ giao con cho người giúp việc.
“Cậu chủ vẫn luôn tự mình trông cậu chủ nhỏ, chưa từng rời khỏi phòng, thời gian gần đây còn không tới công ty, một ngày ba bữa chúng tôi mang cơm tới phòng cho cậu ấy, đặt trên bàn cạnh đầu giường, ăn xong lại dọn đi. Ngày thường, cậu ấy không cho phép thì không ai được tiến vào.”
Người giúp việc lại nói tiếp.
“Vậy bình thường cũng không cho con ra sân phơi nắng sao?” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy khiếp sợ hỏi, cô không thể nào tưởng tượng nổi hình ảnh một người đàn ông ngày nào cũng nhốt mình trong phòng như thế.
“Có, mỗi ngày một lần, cậu chủ Mặc sẽ cho cậu bé ra ngoài chơi phơi nắng, chỉ có cậu chủ là chưa từng rời khỏi phòng.”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan nghi hoặc, có điểu vì muốn mau chóng được gặp con nên cô bước vội đến phòng trên lầu,
Cô đã quá quen thuộc với phòng của Mặc Trì Úy, bởi vì đó là nơi cô từng sống rất lâu.
Đứng ở trước cửa, Đường Tâm Nhan do dự, chính cô lại không có dũng khí đẩy cửa ra sao?
Cô không ngừng tự hỏi chính mình, nhưng lại không cách nào trả lời được.
Liên tiếp hít sâu vài hơi, Đường Tâm Nhan mới có dũng khí giơ tay lên gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Nghe được giọng nói này, trong lòng Đường Tâm Nhan có chút rối ren, cô nhẹ nhàng mở cửa ra, đi vào phòng.
Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là trong phòng có thêm một cái bàn trước giường, còn lại thì không hề thay đổi gì.
Thấy con trai đang chơi đồ chơi trên giường, Đường Tâm Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm, lập tức chạy tới mép giường, duỗi tay ôm con trai vào lòng, dịu dàng hôn vài cái lên má cậu bé.
“Tôi muốn đưa con đi.” Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, ánh mắt dừng trên người Mặc Trì Úy, nhìn anh ngồi ở trên giường, thật sự khiến cô cảm thấy có chút bất ngờ.
“Được, em có thể đưa con đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không ngăn cản.”
Mặc Trì Úy nói.
Đường Tâm Nhan không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô khẽ thở dài một hơi, ôm con đi về phía cửa.
“Chờ một chút.”
Khi đi tới cửa, giọng nói Đường Tâm Nhan lại vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Anh… anh muốn làm gì? Muốn đổi ý sao, cho dù anh có làm gì đi nữa cũng không thể chia cách tôi và con được đâu.”
Đường Tâm Nhan ôm chặt lấy con trai, trừng lớn đôi mắt nhìn Mặc Trì Úy.
Thấy Đường Tâm Nhan hiểu lầm, nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng, Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài.
“Anh mua cho con chút quần áo và đồ chơi, mong em cầm về cho con, đừng từ chối sự chăm sóc của một người bố dành cho con mình.”
Mặc Trì Úy nói.
Nhìn thấy nhiều quần áo và đồ chơi như vậy khiến Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ.
“Được, tôi sẽ mang đi.”
Đường Tâm Nhan đưa đứa bé cho Cố Nhiễm Nhiễm đang ở dưới lầu, còn mình lại đi lên lầu thu dọn chút đồ đạc cho con.
“Cái này bị kẹt rồi, Mặc Trì Úy, anh giúp tôi được không?” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy.
Giúp? Giúp thế nào đây? Chẳng lẽ muốn anh bò qua giúp?
Mặc Trì Úy ơi là Mặc Trì Úy, hiện giờ chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng không làm được, có khác gì đồ bỏ đi không.
“Xin lỗi, anh… không giúp em được, nếu như không lấy ra được thì không cần cầm đi nữa, lấy cái khác đi.”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy cầm tài liệu lên.
Tên đàn ông xấu xa, ra vẻ gì chứ? Nếu không phải cô đây thấy anh thật lòng quan tâm quan, anh cho rằng cô sẽ để anh mua đồ cho con sao?
“Mặc Trì Úy, hy vọng sau này anh không xuất hiện nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi và Duệ Nhân.”
Đường Tâm Nhan thu dọn xong, nói những lời này rồi xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, điều Mặc Trì Úy có thể làm là ngồi đó nhìn cô biến mất dần khỏi tầm mắt của mình.
Trên đường Đường Tâm Nhan về nhà, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không từ bỏ ý định, bảo cô và con trai tới nhà cô ấy sống, nhưng Đường Tâm Nhan cứ nhất quyết từ chối.
“Tuy rằng đó là nhà thuê, nhưng ở đó có kỷ niệm của tớ và mẹ, tiền thuê nhà cũng đã trả rồi, tớ không muốn rời đi, cho nên Nhiễm Nhiễm, cậu đừng khuyên tớ nữa.”
Biết Cố Nhiễm Nhiễm sợ cô một mình không thể chăm sóc con, sợ cô nhớ mẹ lại làm ra những chuyện tự tổn thương chính mình cho nên Đường Tâm Nhan hết lòng đảm bảo sẽ vì con, vì bản thân mà sống thật tốt.
Cố Nhiễm Nhiễm đưa hai mẹ con Đường Tâm Nhan tới chung cư.
“Chắc chắn không cần tớ ở lại cùng cậu chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Yên tâm đi, tớ không có chuyện gì đâu, mau trở về đi không anh Trì nhà cậu lại lo lắng.” Đường Tâm Nhan trêu chọc nói, dù sao thì Cố Nhiễm Nhiễm ở cùng cô hai tiếng đồng hồ mà Trì Chi Hành đã gọi điện tới rất nhiều lần rồi.
Thấy Đường Tâm Nhan trêu chọc mình như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Được, vậy tớ về trước đây, ngày mai tớ sẽ mang đồ ăn ngon tới.”
Sau khi tiễn Cố Nhiễm Nhiễm trở về, Đường Tâm Nhan ôm con trai vào nhà tắm, tắm cho con xong rồi ôm con lên giường.
Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Hiện giờ con sống rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.
Dỗ cục cưng ngủ xong, Đường Tâm Nhan trở về phòng mình, khi nhìn thấy bức ảnh chụp chung của mình và mẹ, cô không nhịn được mà chảy nước mắt.
Đường Tâm Nhan cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, mãi tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa cô mới tỉnh lại.
Cô vội chạy tới phòng con trai, thấy cậu bé vẫn ngủ ngon lành, cô thở phào một hơi, lại chạy ra ngoài mở cửa ra.
“Tôi mua đồ ăn sáng tới.” Trình Tử Thanh đứng trước cửa nhà, vẻ mặt tươi cười nhìn Đường Tâm Nhan.
Cô không ngờ Trình Tử Thanh lại gõ cửa nhà mình sớm như vậy.
“Cảm ơn, tôi… tôi tự chuẩn bị bữa sáng được.” Đường Tâm Nhan không chút do dự, thẳng thừng từ chối Trình Tử Thanh.
“Tâm Nhan, rốt cuộc cô làm sao vậy? Vì sao cứ trốn tránh tôi? Lẽ nào chúng ta không phải bạn bè sao? Cô… chuyện của mẹ cô tôi đã biết rồi, lúc này chắc hẳn cô cần người bạn như tôi ở bên cạnh bầu bạn với cô.”
Trình Tử Thanh nói.
Lời của anh ta khiến Đường Tâm Nhan khẽ nhíu mày.
“Sao anh lại biết chuyện của mẹ tôi? Tôi không hề nói với anh.” Cặp mắt mỹ lệ của Đường Tâm Nhan tràn đầy nghi hoặc, cô đột nhiên cảm thấy Trình Tử Thanh trước mặt cô lúc này trông có vẻ vô cùng xa lạ, hơn nữa còn có chút… gian xảo.
“Một mặt là vì tôi… tôi rất lo lắng cho cô, cho nên vẫn luôn đi theo cô, chuyện của mẹ cô tôi cũng vừa mới biết ngày hôm qua, có điều rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện như vậy thì tôi cũng không biết rõ. Đường Tâm Nhan, cô phải nhớ kỹ, chỉ cần cô cần thì người bạn này có thể ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào.”
Trình Tử Thanh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy rằng Trình Tử Thanh nói vô cùng chân thành, nhưng không hiểu sao Đường Tâm Nhan cứ luôn cảm thấy lời nói của anh ta có chút… kỳ lạ.
Chương 732: Cô gái, tiếp chiêu đi
Con trai đột nhiên khóc lớn, Đường Tâm Nhan không có tâm trạng để ý tới Trình Tử Thanh, cô vội chạy vào phòng, bế con trai vừa mới tỉnh ngủ lên.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng dỗ con, cậu bé dần bình tĩnh trở lại, khuôn mặt có nét giống với Mặc Trì Úy nở ra một nụ cười tươi rói.
Thay quần áo cho con trai xong, Đường Tâm Nhan mới bế cậu bé ra khỏi phòng.
“Trình Tử Thanh, anh…” Thấy Trình Tử Thanh đang bày biện bữa sáng anh ta vừa mua tới, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, nếu cô nhớ không nhầm thì vừa rồi lúc con trai khóc cô đã bảo anh ta về đi rồi, lẽ nào anh ta không nghe thấy hay sao?
“Mau tới đây ăn đi, tôi mua đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc cô thích đấy.” Trình Tử Thanh giống như không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Đường Tâm Nhan, vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười như cũ.
Hơn nữa còn đi tới trước mặt cô.
“Tôi ôm con giúp cô, cô ăn trước đi.”
Trình Tử Thanh giơ tay muốn ôm lấy cậu bé nhưng động tác này của anh ta lại khiến Đường Tâm Nhan toát mồ hôi hột, vội lùi về sau một bước.
“Tâm Nhan, tôi sẽ không làm tổn thương con cô đâu, cô… không cần đề phòng tôi như vậy.” Động tác của Đường Tâm Nhan khiến vẻ mặt Trình Tử Thanh có chút bất đắc dĩ.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan cũng ý thức được phản ứng vừa rồi của mình có hơi thái quá, dù sao thì Trình Tử Thanh cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến con cô.
“Tôi đã mất mẹ rồi, hiện giờ con trai là động lực sống duy nhất của tôi, cho nên tôi… tôi không muốn xa con mình dù chỉ là một giây.”
Đường Tâm Nhan nói.
Trình Tử Thanh gật đầu.
“Tôi hiểu, tới đây ăn sáng đi, cô có thể đặt cậu bé ngồi vào nôi, như vậy cũng dễ dỗ con hơn.” Anh ta đẩy ghế dựa tới, cười nói.
Trình Tử Thanh cũng không ở lại nhà Đường Tâm Nhan quá lâu, sau khi ăn bữa sáng xong, anh ta lập tức rời khỏi nhà cô.
Đường Tâm Nhan khiến tinh thần mình tỉnh táo trở lại, sau khi chăm sóc cho con trai xong, cô lại tiếp tục làm công việc phiên dịch.
Giữa trưa, Cố Nhiễm Nhiễm đi tới nhà Đường Tâm Nhan, trong tay còn cầm theo hộp cơm.
“Xin lỗi xin lỗi, bộ phận sản xuất đột nhiên gọi điện tới nói là có việc cần xử lý nên tớ tới muộn chút.” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan nói với vẻ mặt hối lỗi.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Không sao cả, tới ăn sáng rồi nên giờ cũng không đói lắm, nếu cậu bận quá thì cứ làm việc đi, không cần tới đưa đồ ăn cho tớ đâu, tớ đã lớn chừng này rồi sẽ không khiến mình và con bị đói đâu.”
Đường Tâm Nhan kéo tay Cố Nhiễm Nhiễm, ngồi ở trên sô pha.
“Cậu ăn sáng rồi sao? Tớ nhớ rõ là tủ lạnh nhà cậu làm gì có đồ gì ăn đâu, không phải là sáng sớm ngày ra đã có người đàn ông nào chủ động mang bữa sáng tới tận cửa rồi đấy chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Đường Tâm Nhan bằng ánh mắt mờ ám.
“Là Trình Tử Thanh, anh ta mang tới.”
Khi nói những lời này, ánh mắt Đường Tâm Nhan hiện lên một tia phức tạp.
“Anh ta… không phải đang theo đuổi cậu chứ?”
Đối với câu hỏi của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan chỉ lắc đầu.
“Tớ chỉ muốn sống cùng con trai, không muốn có ai xen vào cuộc sống của tớ nữa.” Đường Tâm Nhan đơn giản trả lời một câu, thẳng thừng cắt đứt mọi ảo tưởng.
“Kết quả của Phượng Cừ thế nào rồi?”
Đường Tâm Nhan nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai.
“Cho người bắt cóc bác gái, còn uy hiếp bà ấy tới chết, anh ta còn vay nặng lãi rất nhiều, cậu nghĩ anh ta còn đường sống sao?”
Đối với kết cục như vậy của Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm không chút nào thông cảm.
Nghe được kết cục của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu có thể cô thật sự muốn đích thân khiến tên xấu xa Phượng Cừ phải xuống địa ngục.
Mấy ngày hôm sau, Trình Tử Thanh vẫn tiếp tục mang cơm tới nhà Đường Tâm Nhan.
Lúc mới bắt đầu, Đường Tâm Nhan còn có chút kháng cự, nhưng dần dà, cô cũng không cự tuyệt nữa.
…
Một tháng sau.
Thấy anh tư đã có thể dựa vào xe lăn tự mình đứng lên, Trì Chi Hành nín thở, có chút không thể tin vào mắt mình.
“Anh tư, anh… anh có thể đi được rồi.”
Khi Mặc Trì Úy còn đang chậm rãi cất từng bước đi, Trì Chi Hành hít sâu một hơi, vẫn không dám tin vào mắt mình.
“Chi Hành, tôi… thành công rồi.”
Tuy rằng lúc đi vẫn phải tốn rất nhiều sức nhưng có thể đứng thẳng hai chân đã là kỳ tích của y học rồi, không chỉ Trì Chi Hành khiếp sợ mà ngay cả Mặc Trì Úy cũng không ngờ tới, mình đã phá bỏ lời tuyên án “tàn phế” của bác sĩ.
“Anh tư, chúc mừng anh.” Trì Chi Hành đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, kích động nói, trong khoảng thời gian phục hồi chức năng này, cậu ta hiểu rõ hơn hai hết, anh tư đã phải chịu bao nhiêu đau khổ dày vò.
“Cố thêm nửa tháng nữa, tôi nhất định sẽ khôi phục như bình thường.”
Mặc Trì Úy nói với vẻ đầy tự tin, một tháng qua, anh luyện tập vô cùng chăm chỉ cho nên rất ít giao lưu với bên ngoài, chỉ có vài lần xử lý công việc của công ty, nhưng cũng đều thông qua Giản Thành để làm.
“Gần đây cô ấy thế nào? Vệ sĩ vẫn âm thầm bảo vệ cô ấy chứ?”
Tập thêm một lúc, Mặc Trì Úy có chút mệt mỏi dựa vào sô pha.
“Cô ấy…” Trì Chi Hành nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Gần đây Trình Tử Thanh tiến tới rất gần, hình như anh ta đang muốn theo đuổi cô ấy, nhưng cô gái của anh vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với anh ta.” Trì Chi Hành nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, ánh mắt đen láy hiện lên một tia sắc bén, ý vị sâu xa.
“Một tháng nữa, tôi sẽ khiến cho Trình Tử Thanh phải rời khỏi người phụ nữ của tôi.”
Mặc Trì Úy tràn đầy tự tin nói.
“Anh… anh chắc chắn chứ? Theo như em biết thì cô gái của anh hận không thể vạch rõ ranh giới với anh, cô ấy vẫn luôn để tâm chuyện của anh và Mạch Bạch Chỉ. Theo như Nhiễm Nhiễm nói, cô gái của anh từng nói, cả đời này cũng không muốn gặp anh nữa. Anh tư, e là con đường theo đuổi vợ của anh còn dài lắm.”
Trì Chi Hành thấp giọng nói, giọng điệu có chút trêu chọc.
“Yên tâm đi, người phụ nữ của Mặc Trì Úy tôi, sao có thể dễ dàng trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi? Hơn nữa cậu cũng đừng quên, chúng tôi còn có một đứa con trai, tuy con trai còn nhỏ nhưng chính là trợ thủ đắc lực nhất của tôi.”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười, gian xảo như một con hồ ly.
“Em… sẽ cầu nguyện cho anh.” Trì Chi Hành trêu chọc nói.
Thời gian cứ dần qua đi, khả năng hồi phục của Mặc Trì Úy cũng ngày càng tốt hơn, hai mươi ngày sau, anh đã có thể đi lại như bình thường.
Do không hề phải dùng sức nhiều nữa, Mặc Trì Úy lập tức ngồi xe đi thẳng tới chung cư của Đường Tâm Nhan.
Đứng ở trước cửa chung cư, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy cảm xúc rối ren, đã hơn một tháng không liên lạc với cô, nỗi nhớ trong lòng anh không cách nào hình dung nổi.
Cô gái, anh tới rồi, bắt đầu… tiếp chiêu đi.
Chương 733: Nghênh ngang vào nhà
Bởi vì gần đây công việc phiên dịch khá bận rộn nên thời gian nghỉ ngơi của Đường Tâm Nhan ngày một ít đi, trừ những lúc chờ cùng con trai hay nấu cơm cho con thì cô không còn thời gian rảnh, một lòng chú tâm vào công việc.
Điều khiến cô cảm thấy may mắn là khi cô làm việc, con trai không hề quấy khóc, cậu bé chỉ yên lặng ngồi trên xe đẩy, ngoan ngoãn chơi đồ chơi yêu thích.
Khi làm việc mệt, Đường Tâm Nhan sẽ chơi cùng con một lúc, ngồi nhìn con trai ở bên cạnh mình, khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.
“Mẹ… mẹ mẹ.”
Đường Tâm Nhan đang chăm chú phiên dịch thì nghe được tiếng của con trai
Ôi trời ơi, cậu bé đây là đang… đang gọi cô là mẹ sao?
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan không thể tin nổi, cô lập tức vứt bỏ tài liệu trong tay, ôm lấy con trai vào lòng.
“Cục cưng, con vừa gọi mẹ sao? Gọi lại một lần cho mẹ nghe đi, được không?” Đường Tâm Nhan vui vẻ nói. Đôi mắt phượng dán chặt trên người con trai, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cậu bé.
“Mẹ… mẹ mẹ.” Con trai lại gọi một lần nữa, lần này Đường Tâm Nhan nghe rõ ràng, trong lòng cô vô cùng kích động, ôm chặt con trai vào lòng.
Mẹ, mẹ thấy không? Cục cưng gọi con là mẹ, nếu như mẹ vẫn còn trên đời thì cục cưng sẽ gọi mẹ là bà ngoại đấy.
Nhìn bức ảnh chụp mẹ mình đặt ở trên bàn, Đường Tâm Nhan không kìm được nước mắt chảy xuống.
“Ting…” Đột nhiên tiếng chuông cửa reo lên, Đường Tâm Nhan mới bừng tỉnh khỏi thế giới đau khổ. Chẳng lẽ là Trình Tử Thanh?
Nghĩ tới khoảng thời gian vừa rồi, Trình Tử Thanh đều mang bữa tối tới cho cô, Đường Tâm Nhan khẽ nhíu mày.
Cô bế con trai lên, đi ra khỏi phòng tới phía cửa.
Bởi vì cho bình thường giờ này đều là Trình Tử Thanh tới tìm cô cho nên Đường Tâm Nhan không chút nghi ngờ, trực tiếp mở cửa ra.
Khi cô mở cửa ra, nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Đường Tâm Nhan hối hận muốn tát chính mình vài cái.
Cô muốn đóng cửa lại, có điều anh đã nhanh tay hơn cô, chen vào nhà trước.
“Anh làm con ngã đấy.” Đường Tâm Nhan muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, bên tai cô lại truyền tới giọng nói dịu dàng như rượu vang đỏ của anh.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan khiến bản thân bình tĩnh trở lại, cô càng ôm chặt con hơn.
“Anh muốn làm cái gì? Mặc Trì Úy, tôi có thể báo cảnh sát anh đột nhập trái phép để cảnh sát bắt anh đi đấy.” Đường Tâm Nhan lạnh giọng quát, hận không thể đẩy anh ra khỏi nhà mình ngay lập tức.
Mặc Trì Úy biết khi Đường Tâm Nhan thấy anh sẽ có thái độ lạnh nhạt như vậy, thế nhưng anh không ngờ thái độ bây giờ của cô đối với anh không chỉ là lạnh nhạt mà còn là… chán ghét.
“Anh tới thăm con trai, cô gái, em không có quyền tước bỏ tư cách thăm con trai của anh.” Mặc Trì Úy giơ tay hướng về phía con trai.
Đường Tâm Nhan không hề muốn Mặc Trì Úy chạm vào con mình, nhưng cô không ngờ khi anh giơ tay ra, con trai cũng vươn tay tới, hơn nữa khuôn mặt còn cười vô cùng vui vẻ, dáng người nhỏ nhắn cố gắng hướng về phía Mặc Trì Úy.
Con trai, thật đúng là một kẻ phản bội nhỏ.
Dáng vẻ con trai nóng lòng muốn bổ nhào vào lòng Mặc Trì Úy, khiến Đường Tâm Nhan bất đắc nhĩ.
“Duệ Nhân, để bố bế nào.”
Vẻ mặt anh dịu dàng nhìn con trai, thấy ánh mắt như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi nhíu chặt mày.
“Bố… bố bố… bế.”
Con trai đột nhiên nói vài tiếng khiến vẻ mặt Mặc Trì Úy kinh ngạc đến vui mừng.
“Tâm Nhan, em nghe thấy không? Con… con đang gọi anh là bố, con biết gọi bố rồi.” Mặc Trì Úy hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên, có điều nghĩ tới chân mình vừa mới bình phục, vẫn chưa thể vận động kịch liệt nên anh phải áp chế bản thân mình cố gắng kiềm chế vui mừng.
Anh trực tiếp ôm lấy con trai từ lòng Đường Tâm Nhan, ôm vào lồng ngực mình.
“Con trai, bố rất nhớ con.”
Mặc Trì Úy không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Nhìn thấy con trai vui vẻ ở trong lòng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút hụt hẫng.
Thằng nhóc thúi này, cô vẫn luôn chăm sóc cậu bé vậy mà cậu bé thấy người đàn ông có cùng huyết thống này lại không cần người mẹ như cô nữa.
“Đưa con cho tôi đi, anh đã ôm một lúc rồi.”
Đường Tâm Nhan vẫn luôn tính thời gian, khi sắp được năm phút, cô đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, duỗi tay ôm lấy con trai.
“Để anh ôm thêm một lát đi, thằng bé không phải là con của một mình em, nó cũng là con anh mà.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy bất đắc dĩ, lúc này trong mắt Đường Tâm Nhan, anh chẳng khác gì mấy tên bắt cóc buôn bán trẻ em.
“Nó là của một mình tôi thôi.” Đường Tâm Nhan nói, duỗi tay muốn đoạt lại con trai nhưng Mặc Trì Úy vẫn ôm chặt lấy con.
Hơn nữa, điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là, đôi tay nhỏ của con trai vẫn luôn quấn lấy cổ anh.
Tên nhóc thúi này, đúng là kẻ phản bội nhỏ.
“Tâm Nhan, làm cho anh chút đồ ăn đi, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi.” Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.
Làm đồ ăn cho anh?
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Mặc Trì Úy, anh cho rằng nhà tôi là tổ chức từ thiện sao? Thật xin lỗi, tòa miếu nhỏ này của tôi không chưa nổi Phật lớn như anh, mong anh mau đi đi.”
Nói rồi Đường Tâm Nhan đi thẳng tới cửa, mở cửa nhà ra.
“Mời anh rời đi ngay lập tức.”
Thấy cửa phòng mở to, Mặc Trì Úy bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Người con gái vô tâm này, anh thật sự đói bụng.” Mặc Trì Úy cố ý giả bộ làm ra vẻ đói bụng như muốn ngất xỉu tới nơi, anh chưa từng nghĩ tới vì ăn vạ ở đây mà phải làm một người đàn ông mặt dày như lúc này.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú làm bảo mẫu của anh.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, trở lại trước mặt Mặc Trì Úy, trực tiếp đoạt lấy con.
“Oa oa…” Đột nhiên bị Đường Tâm Nhan ôm đi, cậu bé khóc lớn lên khiến cho cô luống cuống tay chân.
“Bố… bố bố.” Nhìn thấy con trai cứ luôn duỗi tay muốn để Mặc Trì Úy bế, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn ngập ghen tuông.
Tên nhóc thúi, uổng công mẹ thương con.
“Đưa con cho anh đi.”
Làm thế nào cũng không thể khiến con trai ngừng khóc, Đường Tâm Nhan đành phải giao cậu bé cho Mặc Trì Úy.
“Cô gái, em không làm gì cho anh ăn, anh thật sự muốn ngất xỉu đi, đến lúc đó không phải một mình anh ngã mà còn có con trai cục cưng của chúng ta ngã theo nữa đấy.”
Mặc Trì Úy lại một lần nữa hé môi mỏng, âm thanh trầm thấp tà mị.
“Anh…” Tên đài ông đáng chết, dám dùng con trai để uy hiếp cô.
“Được, tôi nấu cho anh, tốt nhất là… sặc chết anh đi.” Nói xong câu đó, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng Đường Tâm Nhan rời đi, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy khẽ ánh lên một nụ cười gian xảo.