Chương 706: Có thể hoàn toàn từ bỏ rồi
Khi đứng ở cổng bệnh viện, Đường Tâm Nhan hơi hoảng sợ, cô hơi sợ sẽ phải đối mặt với Mặc Trì Úy, càng sợ sẽ phải nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy tận tình chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ.
“Tâm Nhan, cậu sao vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan xuống xe nhưng lại cứ đứng ở cổng bệnh viện mãi, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được mà đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân mình.
“Không… không sao cả, tớ chỉ hơi khẩn trương, dù sao tớ và anh ấy cũng không gặp nhau một khoảng thời gian rồi.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, trong giọng nói ngọt ngào lộ ra chút đau khổ.
“Gặp người đàn ông của mình thì có gì mà căng thẳng chứ? Tin tớ đi, chỉ cần cậu nói ra hết, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu thôi.” Cố Nhiễm Nhiễm an ủi.
Đường Tâm Nhan gật đầu, sau đó đi vào bệnh viện với Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành.
Ba người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Mạnh Bạch Chỉ, gần đây cô ta đã trải qua điều trị, tình hình đã khôi phục lại rất nhiều, cô ta đã có thể chuyển từ phòng hồi sức đặc biệt sang phòng bệnh bình thường rồi.
Nhìn thấy trong phòng bệnh có bốn người y tá đang tận tình chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ, đôi môi đỏ của Đường Tâm Nhan nở nụ cười châm biếm nhàn nhạt, xem ra anh ấy thật sự rất quan tâm tới Mạnh Bạch Chỉ, nếu không thì sao có thể sắp xếp nhiều y tá đến như vậy?
“Các người… sao các người lại tới đây?” Nhìn thấy ba người Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vừa tỉnh dậy liền vô cùng kinh ngạc, cô ta không dám tin vào mắt mình nữa.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân mình bình tĩnh hơn, nụ cười nhạt xinh đẹp luôn treo trên khuôn mặt xinh xắn.
“Tôi tới tìm chồng tôi.”
Mặc Trì Úy vẫn chưa ký tên lên giấy ly hôn, bàn thân cô hà tất phải đẩy anh ra ngoài làm gì?
“Cô tới tìm A Lãnh? Anh ấy không có ở đây.” Mạnh Bạch Chỉ nói.
“Không có ở đây?” Đường Tâm Nhan hoài nghi nhìn Trì Chi Hành: “Không phải cậu nói với tôi, anh ấy sẽ ở đây sao?”
Đối diện với lời truy vấn của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành thật sự không biết trả lời cô sao nữa.
“Tâm Nhan, A Lãnh, anh ấy không muốn gặp cô, vậy nên anh ấy đã đi về rồi.” Trì Chi Hành đang suy nghĩ nên trả lời câu hỏi của Đường Tâm Nhan thế nào thì Mạnh Bạch Chỉ lại mở miệng lần nữa.
Quả nhiên y như lời anh tư nói, Mạnh Bạch Chỉ này đã trở thành người nắm giữ quan trọng nhất trong chuyện này, xem ra anh tư sớm đã nghĩ tới cô ta sẽ nói dối.
“Anh ấy không muốn gặp tôi?” Nghe thấy câu trả lời như này, Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như nổ bùm một cái, cô không thể nào tưởng tượng được, người đàn ông của mình vậy mà… vậy mà lại lựa chọn lẩn trốn không gặp khi mình đi tới tận cửa tìm anh như này. Đây không phải là quá tàn nhẫn với cô rồi hay sao?
“Tâm Nhan…” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bởi vì lời Mạnh Bạch Chỉ nói mà suýt chút nữa ngã xuống, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức dìu cô ngồi xuống ghế sofa.
“Tớ không sao.” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách ra.
Nhìn thấy cô định gọi điện, Mạnh Bạch Chỉ nằm trên giường bệnh vô cùng căng thẳng.
“Cô không cần gọi điện cho A Lãnh thôi, anh ấy căn bản không muốn nghe thấy giọng của cô.”
Nghe câu này của Mạnh Bạch Chỉ, đôi mắt màu hạnh nhân của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm người cô ta.
Trì Chi Hành đứng bên cạnh, cậu ta nhìn về phía Mạnh Bạch Chỉ, trong mắt cô ta đều là sự miệt thị, xem ra anh tư có thể nhìn ra được suy nghĩ của Mạnh Bạch Chỉ, vậy nên mới rời khỏi bệnh viện.
Thế nhưng màn kịch này thật sự cần có sự “phối hợp” của cô ta.
”Nếu như anh ấy không nghe máy, tôi vẫn sẽ kiên trì gọi. Cô Mạnh, xin cô hãy nhớ cho, cho tới hiện tại, tôi… vẫn là vợ của anh ấy, còn cô, chẳng qua chỉ là bạn gái cũ, bị anh ấy vứt bỏ mà thôi.”
Sau khi phẫn nộ nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cứ thế quay đầu rời khỏi phòng bệnh, đầu cũng không ngoảnh lại.
Lo lắng Đường Tâm Nhan xảy ra chuyện gì, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đi ra ngoài.
“Trì Chi Hành… anh… anh đợi đã.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan rời đi, Mạnh Bạch Chỉ thở phào một hồi, thế nhưng khi Trì Chi Hành chuẩn bị rời đi, nhưng cô ta lại gọi cậu ta lại.
Trì Chi Hành thản nhan cong môi lên.
“Các cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với bạn tôi.” Mạnh Bạch Chỉ yếu ớt nói với mấy y tá ở bên cạnh.
Sau khi mấy y tá rời đi, cô ta lập tức ngồi dậy.
“A Lãnh đâu? Anh ấy đang ở đâu? Tại sao khoảng thời gian gần đây anh ấy không tới thăm tôi sao?” Mạnh Bạch Chỉ gấp gáp hỏi.
Với câu hỏi này của cô ta, khóe môi Trì Chi Hành nở nụ cười châm biếm nồng đậm.
“Anh Tư đã nhìn rõ cô là người như nào rồi, vậy nên không xuất hiện cũng là chuyện bình thường. Mạnh Bạch Chỉ, màn kịch hôm nay của cô không tệ đâu, có lẽ đợi sau khi cơ thể hồi phục, có thể xem xét phát triển trong giới giải trí, nói không chừng sẽ nhận được mấy cái vòng nguyệt quế ảnh hậu đấy.”
Nói xong mấy câu này, Trì Chi Hành cứ thế rời quay đầu rời đi.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế ở bên ngoài phòng bệnh, cô không ngừng ấn số của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành bất lực lắc đầu.
“Trì Chi Hành, anh tư của anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Anh ấy thật sự định chia tay với Tâm Nhan ư?” Khi Đường Tâm Nhan gọi điện thoại, Cố Nhiễm Nhiễm giận dữ đi tới trước mặt Trì Chi Hành, phẫn nộ chất vấn.
Đối diện với sự chất vấn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành bất lực.
“Chuyện của bọn họ sao anh biết được chứ? Hơn nữa lần này anh tới đây để công tác, nếu như không phải tối hôm qua điều tra ra được bệnh viện mà Mạnh Bạch Chỉ nằm, anh và các em cũng như nhau, không biết chút chuyện gì cả.”
Trì Chi Hành nghiêm túc nói, chỉ sợ bị Cố Nhiễm Nhiễm nhìn ra được tâm tư của mình, dù sao nói dối với người phụ nữ của mình chuyện này là một chuyện rất không hay.
“Nếu như anh ta và Tâm Nhan chia tay, anh ta hính là… một tên tra nam chính hiệu.”
Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới quay về bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Thế nào rồi? Có nghe điện thoại không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi.
Thật ra không cần Đường Tâm Nhan trả lời, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt cô, Cố Nhiễm Nhiễm cũng có thể đoán ra được đáp án.
Đường Tâm Nhan kiên quyết gọi cho Mặc Trì Úy, khi cô sắp từ bỏ thì cuối cùng bên tai cũng vang lên giọng nói của Mặc trì Úy.
“Mặc Trì Úy, anh đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nghe thấy giọng Mặc Trì Úy, cô lập tức phẫn nộ hét lên.
Anh tư nghe điện thoại rồi hả? Không phải anh ấy nói sẽ không nghe điện thoại hay sao? Lẽ nào bởi vì Đường Tâm Nhan gọi nhiều quá nên anh ấy không nhẫn tâm rồi?
Anh tư à anh tư, anh phải kiên trì đấy, nếu không thì kế hoạch của chúng ta sẽ lãng phí hết.
Trì Chi Hành căng thẳng nhìn Đường Tâm Nhan.
“Bây giờ anh không muốn gặp em, vậy nên… em quay về đi, anh còn phải ở lại nơi này tiếp tục chăm sóc Bạch Chỉ nữa, còn về chuyện đơn ly hôn, anh đã nhìn thấy rồi, đợi sau khi anh ký xong anh sẽ gửi về nước cho em.”
Giọng Mặc Trì Úy trầm thấp mà lại lộ ra sự khàn khàn, văng vẳng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh… anh đồng ý rồi?” Mặc dù bản thân mình đã quyết định ly hôn, nhưng khi nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy trái tim mình dường như bị một con dao hung hăng đâm vào.
Cơn đau này nhanh chóng bao trùm lấy cả người cô, khiến cô mất kiểm soát, cứ thế ngã xuống đất.
Chương 707: Điên cuồng càn quét
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngã xuống đất, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành ở bên cạnh giật nảy mình, lập tức đi tới bên cạnh cô.
“Tớ… tớ không sao.” Giọng nói của Đường Tâm Nhan run rẩy, giọng nói ấy vang vọng vào tai hai người bên cạnh, cô phải cố gắng lắm mới có thể đứng dậy được.
“Được, tôi đợi anh, tạm biệt.”
Ngay cả bản thân Đường Tâm Nhan cũng không ngờ tới, khi nói ra hai chữ tạm biệt này, cô sẽ bình tĩnh đến như vậy, lẽ nào điều này có nghĩ là cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với Mặc Trì Úy rồi?
“Anh ta đã nói gì với cậu đấy?”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng hỏi, phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến trong lòng cô ấy có một dự cảm chẳng lành.
Đường Tâm Nhan cho rằng, khi đối mặt với câu hỏi đầy sự quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, bản thân mình sẽ đau khổ mà bật khóc, nhưng cô lại không ngờ, mình không những không khóc mà còn nở nụ cười xinh đẹp.
“Tất cả đều có thể kết thúc rồi, Nhiễm Nhiễm, bây giờ tớ rất vui, nếu như cậu có thời gian thì đi dạo với tớ đi, từ trước tới giờ tớ chưa từng thoải mái tới như vậy.”
Đi dạo phố? Nghe thấy Đường Tâm Nhan nói những lời này, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm rất kinh ngạc, xem ra bọn họ không giống như đã làm hòa? Không thì sao Tâm Nhan lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này được?
“Tâm Nhan, cậu xác định là muốn đi dạo phố chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận hỏi.
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Đương nhiên, bây giờ tâm trạng tớ rất tốt, hơn nữa khoảng thời gian gần đây cục cưng lớn nhanh quá, có những bộ quần áo không mặc vừa nữa, dù sao bây giờ cũng không mua được vé máy bay về nước, tớ định hôm nay đi dạo một chút, sau đó ngày mai ngồi máy bay về nước.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
“Đương nhiên, nếu như cậu muốn có thế giới hai người với Trì Chi Hanh thì có thể không cần đi với tớ, tự tớ đi dạo cũng không sao.”
Phản ứng của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm khó mà tưởng tượng được.
“Được, tớ đi dạo phố với cậu.”
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này, cô ấy đi tới trước mặt Trì Chi Hành.
Khuôn mặt anh tuấn của Trì Chi Hành lộ ra nụ cười ấm áp.
“Đi đi, đi quẹt thẻ đi, có thể gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, cô ấy hôn nhẹ lên mặt Trì Chi Hành một cái, sau đó kéo tay Đường Tâm Nhan, quay người rời đi.
Trên đường từ đầu tới cuối mặt Đường Tâm Nhan luôn nở nụ cười vui vẻ, dường như giữa cô và Mặc Trì Úy không có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy, Đường Tâm Nhan như này càng khiến Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hơn.
Cô ấy thật sự quá hiểu Đường Tâm Nhan, nếu như không phải đau lòng tới cực độ, cô sẽ không để lộ ra dáng vẻ xán lạn như này, nhưng trong lòng lại là nụ cười khổ sở đến thương tâm.
“Tâm Nhan, đừng mua nữa, chúng ta mua nhiều lắm rồi.”
Cô ấy luôn đi theo phía sau Đường Tâm Nhan, thấy cô tay trái chọn một bộ, tay phải chọn một bộ, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ đành đi tới bên cạnh cô, ngăn cô lại.
“Con trai lớn nhanh quá, sau này có khả năng là tớ không có thời gian mua quần áo cho nó nữa rồi, hơn nữa cửa hàng này đang giảm giá, đúng lúc mua được ít, ngay mai cứ thế mang thẳng về nước là ok rồi.”
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cầm một bộ quần áo lên đưa cho nhân viên bán hàng ở bên cạnh.
“Tâm Nhan, con cậu là con trai, nhưng bộ quần áo trẻ con cậu vừa chọn lại là cho bé gái, thằng bé không thể mặc được.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan không nhìn mà cứ thế đưa thẳng cho nhân viên bán hàng, Cố Nhiễm Nhiễm nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc.
Đây nào phải chọn quần áo chứ, đây đúng là đang dùng thời gian để tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng?
Nhưng sau khi chọn xong quần áo xong thì sao? Sự đau khổ này sẽ không tiêu tan chứ?
Đường Tâm Nhan không ngờ, cô cầm quần áo lên, đó lại là một bộ váy công chúa.
“Xin lỗi, bộ này tôi không cần nữa, tôi đổi một bộ khác.” Đường Tâm Nhan cầm bộ váy công chúa từ trong tay nhân viên bán hàng, lại chọn một bộ quần áo bé trai khác.
“Không thể mua thêm nữa rồi.”
Lần này Cố Nhiễm Nhiễm đã thẳng thừng ngăn trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Bây giờ cậu phải quuay về khách sạn nghỉ ngơi với tớ.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không cần, tớ không mệt chút nào hết, vậy nên tớ không muốn quay về khách sạn, hơn nữa… đây là cái thẻ cuối cùng mà anh ấy cho tớ rồi, vậy nên tớ muốn quẹt nhiều một chút, dù sao cũng chẳng phải tiền của tớ.” Đường Tâm Nhan cắn răng nghiến lợi nói.
“Quẹt thẻ của anh ta thì được, nhưng không thể hành hạ bản thân mình, những bộ quần áo này đủ để cho thằng bé mặc trong khoảng thời gian dài rồi, vậy nên nhiệm vụ bây giờ của chúng ta là đi ra ngoài ăn, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi.”
Quyết định của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cũng hài lòng.
“Được, lấy những bộ này đi, tôi thanh toán.”
Đường Tâm Nhan nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh, rồi lấy thẻ vàng trong túi ra giao cho nhân viên.
Về việc lãng phí bao nhiêu tiền, Đường Tâm Nhan còn chẳng thèm nhìn.
“Phiền cô giúp tôi chuyển tới khách sạn này.” Nhìn thấy chiếc túi to đùng, Cố Nhiễm Nhiễm hết cách, chỉ đành nói cho nhân viên bán hàng biết số phòng của khách sạn đang ở.
Sau khi nhân viên bán hàng ghi lại, cô ấy mới rời khỏi cửa hàng với Đường Tâm Nhan.
Hai người lập tức chọn một nhà hàng đồ Trung.
Vừa ngồi xuống, Đường Tầm Nhan bắt đầu điên cuồng gọi món.
“Nhất định phải gọi nhiều như vậy sao? Chúng ta… ăn không hết đâu.” Nhìn nhân viên bán hàng mang lên một đống đồ ăn, Cố Nhiễm Nhiễm vốn hơi đói nhưng giờ đã không có khẩu vị nào để ăn nữa rồi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ đã đói lắm rồi, hơn nữa cậu biết đấy, ở trên máy bay tớ có ăn gì đâu, vậy nên bây giờ tớ đói lắm, có thể ăn hết một con voi đấy.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, cô liền cầm đũa lên, bắt đầu tấn công một đống đồ ăn trên bàn.
Dáng vẻ khi ăn của cô không có chút tao nhã nào, khiến cho khách khứa xung quanh hơi kinh ngạc, một vài người nước ngoài còn bàng hoàng nhìn cô.
Với ánh mắt đánh giá của mọi người, Đường Tâm Nhan không có bất cứ sự quan tâm nào.
Đối diện với Đường Tâm Nhan đang phát tiết ra hết sự đau khổ của mình, Cố Nhiễm Nhiễm không tiện ngăn cản nữa, cô ấy chỉ đành không ngừng dặn dò bên tai cô, ăn chậm thôi, đừng để bị nghẹn.
Khi cô sắp bị nghẹn, lập tức đổ một bát canh, đặt bên cạnh tay cô.
“Cậu.. cậu thật sự không sợ bội thực à? Ăn khủng khiếp như này sẽ khiến cậu khó chịu đấy.”
Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm hơi lo lắng.
“Tớ không sao, tớ vẫn còn ăn được.” Vừa nói, cô vừa gắp một miếng sườn nhỏ vào miệng.
Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, mãi cho tới khi trời tối, cô mới đặt đũa xuống, hài lòng dựa vào ghế.
“Nhiễm Nhiễm, tớ lập tức có thể khôi phục lại dáng vẻ độc thân ban đầu, chúc mừng tớ đi.” Đường Tâm Nhan rót hai cốc rượu, cười nói.
Độc thân cao quý? Đây là có ý gì? Lẽ nào hai người định… ly hôn sao?
Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc, hơi không dám tin nhìn Đường Tâm Nhan.
Chương 708: Phượng Cừ, anh muốn tôi phải làm gì?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cười nhạt một tiếng.
“Nếu như cậu là chị em tốt của tớ thì đừng khuyên tớ nữa, tớ đã quyết định rồi, thôi được rồi, chúng ta quay về đi.” Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan lập tức đứng dậy, đi về phía quầy lễ tân.
Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Người phụ nữ tốt như Tâm Nhan mà anh định từ bỏ sao? Nếu như mất đi người vợ như Tâm Nhan, chắc chắn sau này anh sẽ hối hận.
“Nhiễm Nhiễm, mau đi thôi.”
Thanh toán xong xuôi cả rồi nhưng Cố Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi im tại chỗ, Đường Tâm Nhan lập tức gọi.
Nghe thấy giọng của cô, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức cầm túi xách lên, sau đó rời khỏi nhà hàng với cô.
Hai người nhanh chóng về phòng ở khách sạn, Đường Tâm Nhan vẫn luôn sắp xếp quần áo mua về, nhưng khi cô đang sắp xếp đồ, cô mới nhận ra mình vậy mà đã mua rất nhiều quần áo cho đàn ông mặc.
“Khi đó cậu nào có mua quần áo đâu, rõ ràng là đang nhặt quần áo.” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh, khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Đường Tâm Nhan, cô ấy không kìm được mà lắc đầu.
“Có thể khi đó tập trung quá, vậy nên không chú ý tới, thế nhưng cũng tốt mà, trẻ con lớn nhanh lắm, chẳng bao lâu nữa là có thể mặc được rồi, hơn nữa… hơn nữa những món đồ này cũng không tệ, tớ tin con trai sẽ thích thôi.”
Đường Tâm Nhan cầm quần áo nhét vào vali, chuẩn bị ngày mai mang theo về nước.
“Tớ đã đặt xong vé máy bay rồi, chín giờ sáng ngày mai bay, cậu ổn chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm tắt điện thoại đi, nhẹ giọng hỏi.
Cô ấy thật sự sợ tối nay Đường Tâm Nhan không thể nào ngủ ngon được, ngày mai sẽ không có sức lực đi máy bay.
“Đương nhiên là ổn rồi.”
Thấy trạng thái tinh thần của Đường Tâm Nhan cũng coi là ổn, Cố Nhiễm Nhiễm mới yên tâm quay về phòng bên cạnh của mình.
Sau khi cô ấy rời đi, Đường Tâm Nhan bỏ hết lớp ngụy trang xuống. Từ trước tới giờ cô không biết rằng, thì ra mình sẽ đau khổ đến như vậy, trong lòng giống như có con dao cắt qua, chớp mắt liền khiến toàn thân cô đau đớn.
Đường Tâm Nhan đau khổ ngã xuống ghế sofa, một lát sau, cơn đau này mới chầm chậm tốt hơn.
Sáng hôm sau, tiếng Cố Nhiễm Nhiễm gõ cửa phòng Đường Tâm Nham vang lên, một lát sau, Đường Tâm Nham mới ra mở cửa, cô đứng trước mặt cô ấy.
“Tôi qua cậu mất ngủ cả đêm à?” Thấy quầng thâm mắt hiện rõ trên mặt Đường Tâm Nhan, sắc mặt tiều tụy, hốc hác, Cố Nhiễm Nhiễm nói một cách chắc chắn.
Đường Tâm Nhan cười.
“Ngủ một lúc rồi, cậu yên tâm đi, tuyệt đối có đủ sức để chống đỡ được, tớ ổn mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, sau đó xách vali của mình ra, thế nhưng bởi vì Đường Tâm Nhan mua rất nhiều thứ vậy nên cô ấy đã chủ động kéo hộ một cái vali trong số đó.
Hai người nhanh chóng xử lí xong thủ tục trả phòng.
””Lên xe đi hai người đẹp.”
Trì Chi Hành thấp giọng nói, tiếng nói vang vọng bên tai hai người.
Thấy cậu ta, Đường Tâm Nhan nở nụ cười.
Trì Chi Hành đặt hành lý vào sau cốp xe, sau đó cậ ta mới lên xe, khởi động chiếc xe.
”Nhiễm Nhiễm, cậu chắc chắn là không ở lại đây chơi với Trì Chi Hành một khoảng thời gian chứ? Cậu biết mà, một mình tớ cũng có thể về nước được.”
Đường Tâm Nhan cười nói, cô không mong chị em của mình vì chuyện của mình mà để lỡ chuyện tình cảm của chính cô ấy.
“Tôi ở bên này vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, không có thời gian đi cùng Nhiễm Nhiễm, đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện hết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi du lịch vòng quay thế giới.”
Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa cả mở miệng nói gì thì Trì Chi Hành đã vội vàng nói trước.
“Trì Chi Hành, có phải anh không muốn em ở lại hay không? Có phải anh đã làm chuyện gì đó sau lưng em không?” Nghe thấy lời nói đầy gấp gáp của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm nhíu mày, chất vấn.
“Sao có thể chứ? Anh chỉ sợ công việc bận quá, để em một mình ở lại khách sạn thì nhạt nhẽo lắm, em yêu này, trời đất chứng giám, em không thể hiểu lầm anh được, nếu không thì anh sẽ đau lòng lắm.”
Trì Chi Hành làm ra vẻ mặt vô cùng đau thương.
Thấy hai người đang mắng đá xéo nhau vô cùng thân mật, trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng ngưỡng mộ, khoảng thời gian trước, cô và anh cũng trải qua mỗi ngày vui vẻ như vậy, nhưng bây giờ…
Nhận ra được vẻ mặt thất vọng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức ra hiệu với Trì Chi Hành.
“Các cậu cứ tự nhiên đi, tớ không sao đâu.” Đường Tâm Nhan cười nói.
Nửa tiếng sau, ba người mới tới sân bay, Trì Chi Hành nhanh xóng hoàn tất thủ tục gửi đồ cho hai người.
“Đến nơi thì gọi cho anh, biết chưa?”
Trì Chi Hành ôm Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng, nhẹ nhàng dặn dò bên tai cô ấy.
“Yên tâm đi, em sẽ gọi điện cho anh mà.” Cố Nhiễm Nhiễm hứa, sau đó cô ấy quay về bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Sau khi thuận lợi lên được máy bay, bởi vì hai người đều không ăn sáng, vậy nên Cố Nhiễm Nhiễm đã gọi bữa sáng trên máy bay. Có lẽ là bởi vì tối qua ăn nhiều quá, lại mất ngủ cả đêm, vậy nên Đường Tâm Nhan không có khẩu vị để ăn, cô miễn cưỡng uống nửa cốc sữa.
“Cậu ăn thêm chút nữa đi.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ăn ít như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm hơi lo lắng.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Tớ thật sự không có khẩu vị, cậu ăn đi, tớ muốn ngủ một lát.”
Nói xong câu này, cô trực tiếp nhắm mắt lại.
Khi ngồi máy bay về nước, Đường Tâm Nhan thật sự không biết, bản thân đã trải qua như thế nào, cô chỉ biết khi mình xuống máy bay, hai chân đã mềm nhũn lại, phải có Cố Nhiễm Nhiễm đỡ đi cô mới có thể miễn cưỡng ổn định được cơ thể.
Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận dìu Đường Tâm Nhan rời khỏi sân bay.
“Cậu ở đây đợi tớ, tớ đi lấy hành lý.” Cô ấy dìu Đường Tâm Nhan ngồi lên ghế ở bên cạnh, dặn dò đi dặn dò lại.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Được, tớ ở đây đợi cậu, thế nhưng chắc cậu sẽ vất vả đấy.” Đường Tâm Nhan tự trách nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên cười một cái.
“Đợi tớ, tớ lập tức quay lại ngay.”
Nhìn bóng lưng Nhiễm Nhiễm rời đi, sự vui mừng hiện lên trên mặt Đường Tâm Nhan, cô rất may mắn, ở thời điểm này vẫn có chị em tốt ở bên cạnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Đường Tâm Nhan cảm thấy có người đang đi về phía mình, lẽ nào Cố Nhiễm Nhiễm đã xử lý xong thủ tục lấy hành lý rồi ư?
Mặc dù mới có một khoảng thời gian không gặp nhưng Phượng Cừ đứng trước mặt lại khiến Đường Tâm Nhan giật nảy mình. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, người đã từng rất đẹp trai, tuấn tú, có vô số fans, sao giờ lại biến thành con quỷ như này, bộ quần áo trên người mấy ngày đã không giặt rồi?
Thấy Phượng Cừ đi về phía mình ngày một gần hơn, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.
“Anh… anh muốn làm gì?” Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cửu bằng ánh mắt phòng bị, trong lòng có cảm giác bất an khó nói thành lời.
Chương 709: Tất cả đều có thể kết thúc rồi
Mỗi lần Phượng Cừ tới gần đều khiến Đường Tâm Nhan hoảng loạn không thôi. Phượng Cừ bây giờ không giống như trước đó nữa, anh ta của trước đó vô cùng đẹp trai, cho dù là lúc nào, bên cạnh cũng có vô số người hâm mộ đi theo, nhưng anh ta của bây giờ đã sa sút trong giới giải trí, không tìm được bất cứ vị trí nào, thậm chí ngay cả một đại ngôn nhỏ nhoi cũng không tới lượt anh ta.
Phượng Cừ như thế này khiến người ta cảm thấy sợ hãi, dù sao anh ta cũng đã mất đi tất cả, bất kể lúc nào cũng có thể làm ra những chuyện điên cuồng khiến người ta không rét mà run.
“Phượng Cừ, nơi này là chỗ công cộng, xin anh hãy nhớ.”
Mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng trên mặt Đường Tâm Nhan vẫn không nhìn ra được chút hoảng loạn nào, nhất là đôi mắt sáng long lanh, phẳng lặng như mặt nước kia.
“Chỗ công cộng?” Phượng Cừ đột nhiên cười ha ha: “Đường Tâm Nhan, bây giờ tôi đã mất đi tất cả rồi, tôi của bây giờ chẳng còn gì hết, cô nghĩ tôi sẽ để ý nơi này là chỗ công cộng hay sao? Sao nào? Thấy tôi nên cô sợ rồi ư? Đừng quên là tôi có ngày hôm nay đều do cô tạo ra, vậy nên trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi… sẽ không bỏ qua cho cô đâu, thậm chí là bao gồm cả người nhà của cô nữa.”
Sau khi để lại một câu đe dọa lạnh lẽo, Phượng Cừ mới quay người rời đi.
Anh ta có ý gì? Lẽ nào anh ta muốn làm hại mẹ và con trai mình?
Giọng điệu khi Phượng Cừ không ngừng vang vọng bên tai Đường Tâm Nhan, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng bệch nay lại càng tím tái hơn.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng làm xong thủ tục lấy hành lý, cô ấy đẩy mấy cái vali to tướng đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
Khi cô ấy nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Tâm Nhan, cơ thể lại không ngừng run lên, hai con mắt tràn ngập sự sợ hãi, Cố Nhiễm Nhiễm giật nảy mình.
“Tâm Nhan, cậu sao thế? Cậu nói gì đi?” Bản thân mới rời đi có một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô sợ hãi đến như vậy?
Cố Nhiễm Nhiễm gọi liên tục mấy tiếng, Đường Tâm Nhan mới thoát ra khỏi thế giới đầy sự sợ hãi của mình.
“Tâm Nhan, cậu, cậu sao vậy? Chuyện gì xảy ra thế?” Thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan, cuối cùng đã rơi xuống người mình, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi.
“Tớ…”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không sao, chỉ là… chỉ là vừa nãy nghĩ tới một chuyện đáng sợ, vậy nên mới có phản ứng này, chúng ta quay về thôi.”
Biết Đường Tâm Nhan có chuyện giấu mình, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành đẩy xe hành lý cùng cô rời khỏi sân bay.
“Tớ đưa cậu về nhé?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe taxi, nhẹ giọng hỏi, cô ấy cũng muốn biết, bây giờ Đường Tâm Nhan đang ở nơi nào, như vậy thì cô ấy cũng tiện trông chừng cô hơn.
“Không… không cần đâu, cậu về nhà trước đi, tớ tự về cũng được.” Đường Tâm Nhan không nghĩ gì, cứ thế từ chối đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm. Trước khi Mặc Trì Úy chưa hoàn thành thủ tục ly hôn, cô không muốn bất kỳ ai biết bây giờ mình đang ở đâu.
Nghe thấy lời Đường Tâm Nhan nói, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài một hơi.
“Vậy… được rồi, thế nhưng cậu phải đồng ý với tớ, nhất định phải thường xuyên liên lạc với tớ, để tớ biết cậu sống có tốt không, hiểu chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò.
Đường Tâm Nhan làm một cái OK, sau đó mới dặn dò tài xế lái xe.
Sau khi đưa Cố Nhiễm Nhiễm về căn hộ của cô ấy xong, Đường Tâm Nhan nói với tài xế địa chỉ của cô.
Ngồi trên xe gần bốn mươi phút, chiếc xe mới dừng lại ở cổng nơi ở mà cô thuê.
Tài xế rất tốt bụng giúp Đường Tâm Nhan chuyển hành lý xuống xe.
Đứng ở cửa nhà, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi, vốn dĩ cô chẳng có biểu cảm gì, giờ miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, cô không muốn để mẹ lo lắng, càng không muốn để con trai cảm thấy sự thất vọng của mình.
“Tâm Nhan, con về rồi à? Sao lại nhanh thế?” Khi Liễu Nguyệt mở cửa, thấy con gái đứng ở ngoài, vẻ mặt bà kinh ngạc, bà cứ luôn nghĩ lần này con gái và Mặc Trì Úy gặp nhau ở Mỹ nhất định sẽ chơi mấy ngày liền.
“Mọi chuyện đều giải quyết xong rồi chứ?” Liễu Nguyệt vội vàng hỏi.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Đã giải quyết xong rồi, vậy nên con mới về trước đấy.”
Đường Tâm Nhan ôm lấy con trai, mặc dù mới hai ngày không nhìn thấy cậu bé nhưng nỗi nhớ thương trong lòng cô nhớ cậu vô cùng, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung được.
Nụ cười trên mặt con gái khiến Liễu Nguyệt thở phào một hơi, thế nhưng bà luôn cảm thấy phía sau nụ cười của con gái có một sự đau khổ đang được che giấu.
“Tâm Nhan, con…”
Liễu Nguyệt vừa định hỏi chi tiết mấy câu thì Đường Tâm Nhan đã ôm con trai tới trước mặt bà, trên mặt mang theo dáng vẻ nũng nịu.
“Mẹ, đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm, con chẳng ăn được gì cả, có hơi đói rồi, mẹ có thể nấu cho con ít đồ được không?”
Đối diện với giọng nói đầy nũng nịu của con gái, Liễu Nguyệt chỉ đành nuốt sự hoài nghi của mình xuống, quay người đi vào phòng bếp.
Sự rời đi của bà khiến Đường Tâm Nhan thở phào một hơi, cô ôm con trai ngồi xuống ghế sofa.
“Cục cưng, từ giờ về sau, con, mẹ và bà ngoại phải nương tựa vào nhau mà sống rồi, mặc dù mẹ không nhiều tiền như bố, nhưng mẹ tuyệt đối sẽ cho con tất cả tình yêu thương, hứa với mẹ, nhất định phải ở bên cạnh mẹ, không được rời xa mẹ.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói bên tai con trai.
Mặc dù biết con trai nghe chưa hiểu, nhưng giọng cười ha ha của con trai đã là sự an ủi lớn nhất trong lòng Đường Tâm Nhan rồi.
Liễu Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn mà Đường Tâm nhan thích lên. Cô đặt con trai đã ngủ say lên giường em bé, sau đó mưới tới phòng ăn.
Phòng ăn không rộng lắm, hiện rõ sự chật chội.
“Mẹ, đợi qua khoảng thời gian nữa con sẽ tìm một căn nhà to hơn, như vậy khi mẹ chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp cũng sẽ không chật chội như này nữa.”
Đường Tâm Nhan cười nói, không thể để mẹ và con trai sống trong cảnh thoải mái, trong lòng cô vô cùng tự trách.
“Không cần đầu, như này rất tốt, con vẫn nên tiết kiệm tiền đi, con gái cần độc lập về kinh tế mới có thể tự tin được.” Liễu Nguyệt yêu thương nhìn con gái bảo bối.
Có lẽ chỉ có ở trước mặt mẹ, Đường Tâm Nhan vẫn luôn kiên trì mới lộ ra nụ cười thoải mái như này.
Vì để cho mẹ và con trai một cuộc sống tốt hơn, Đường Tâm Nhan nhận rất nhiều công việc dịch thuật, mỗi ngày cô đều làm việc tới sáng sớm vì kiếm miếng cơm cho gia đình.
Thấy con gái vất vả như vậy, dường như Liễu Nguyệt cũng có thể đoán ra, giữa cô và Mặc Trì Úy đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Tâm Nhan, có bưu kiện của con này.”
Liễu Nguyệt đi vào phòng Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói.
Bưu kiện? Nghe thấy từ này, trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp một tiếng, lẽ nào là hàng anh gửi tới sao?
Thấy mẹ đặt hàng trước mặt mình, Đường Tâm Nhan không biết làm sao cả.
Chương 710: Chứng nhận ly hôn
Thấy con gái cứ nhìn chằm chăm bưu kiện nhưng lại không có ý mở ra, Liễu Nguyệt cảm thấy hơi kỳ quái.
“Tâm Nhan, có phải là hàng Trì Úy gửi tới không? Nó có nói khi nào thì về nước không?” Liễu Nguyệt cẩn thận hỏi.
Lại nghe thấy tên Mặc Trì Úy lần nữa, trái tim Đường Tâm Nhan như có một cơn đau nữa vậy.
“Có thể là đồ anh ấy gửi tới, mẹ, mẹ ra ngoài chăm sóc Tiểu Duệ trước đi, con muốn một mình mở nó.” Đường Tâm Nhan quay người, vẻ mặt khẩn cầu nhìn mẹ.
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của con gái, Liễu Nguyệt lại có cảm giác đau lòng đến kỳ lạ.
“Được, mẹ đi chăm sóc Duệ Nhân, có chuyện thì gọi mẹ nhé.”
Mãi cho tới khi mẹ đi ra khỏi tầm mắt của mình, Đường Tâm Nhan mới thầm thở phào một hơi, cô cẩn thận khóa cửa phòng lại, sau đó mới quay về trước bàn sách.
Tất cả đều có thể kết thúc rồi sao?
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cô cầm con dao lên, mở hàng ra, đúng như cô dự liệu, đơn ly hôn được đặt ở bên trong.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đơn ly hôn, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào vậy, cơn đau tới đột ngột như này khiến cô suýt chút nữa ngã xuống.
Phải tốn sức lắm Đường Tâm Nhan mới cầm được đơn ly hôn lên, lật giở tới trang cuối cùng.
Nhìn thấy chữ ký rõ ràng đầy đủ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhịn không rơi nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được mà rơi xuống.
Lần này, thật sự kết thúc rồi.
Không muốn để mẹ nhìn thấy sự đau khổ của mình, Đường Tâm Nhan cố ý lau nước mắt đi, sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Liễu Nguyệt luôn đứng ở cửa, thật ra bà rất lo lắng cho con gái, vậy nên trên mặt bà tràn ngập sự lo âu.
Thấy Đường Tâm Nhan đi ra khỏi phòng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế? Có phải là quà Trì Úy gửi cho con không?”
Quà ư? Quả thật là một món quà lớn, chắc cả đời này cô chỉ nhận được một lần duy nhất.
“Là anh ấy gửi ạ.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.
“Tốt quá rồi, mẹ biết mà, hai bọn con bây giờ không có chuyện gì nữa, Tâm Nhan, tin mẹ đi, có những lúc nam nữ ở bên nhau cần phải hiểu nhau.”
Liễu Nguyệt nhẹ giọng dặn dò con gái, hạnh phúc của con gái quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ quản lý tốt cuộc sống của mình, bây giờ con có chuyện phải ra ngoài một lát, mẹ ở nhà giúp con chăm sóc Duệ Nhân nhé.”
Đường Tâm Nhan cầm túi xách lên, quay người rời khỏi nhà.
Cô rời khỏi nhà liền bắt thẳng xe, đi theo địa chỉ ghi trong bưu kiện, tới văn phòng luật sư.
…
Trì Chi Hành ở nước ngoài xa xôi, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của luật sư.
“Anh tư, cô ấy đã tới văn phòng luật sư rồi, chắc làm xong thủ tục rồi.” Trì Chi Hành khẽ khàng nói bên tai Mặc Trì Úy.
Trong đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy lướt qua tia đau khổ.
“Kệ cô ấy đi, dù sao tôi đã không xứng với cô ấy nữa rồi.” Nhìn chân phải của mình, sự đau thương trong mắt Mặc Trì Úy khiến Trì Chi Hành ở bên cạnh vô cùng lo lắng.
“Anh tư, anh đừng từ bỏ, chúng ta có thể tới nước khác điều trị, em tin sớm muộn cũng sẽ có một ngày chân anh sẽ tốt lên thôi.”
Trì Chi Hành vội vàng an ủi.
“Tốt?” Nụ cười đau khổ lan tràn tới đôi môi của Mặc Trì Úy: “Sao có thể tốt được? Nhiều bác sĩ chẩn đoán như vậy đã là án tử hình rồi, bất kể tôi cố gắng thế nào cuối cùng cũng đều không thể thay đổi được, tôi là kẻ tàn phế là sự thật, vậy nên một kẻ tàn phế như tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc nữa rồi, nếu không thì sao tôi có thể gửi đơn ly hôn cho cô ấy được?”
Mặc Trì Úy đau khổ nói.
Khi anh bị mấy vị chuyên gia đồng thời tuyên bố, cả đời này anh không thể nào đứng dậy được nữa, anh đã quyết định rồi.
Ở bên cạnh anh, Đường Tâm Nhan sẽ trở thành mục tiêu của kẻ thù của anh, mà một kẻ tàn phế như anh sao có thể đủ năng lực bảo vệ mẹ con bọn họ được?
So với cuộc sống đau khổ khi ở bên cạnh anh, với cuộc sống tự chăm sóc cho mình, anh chỉ có thể đau khổ lựa chọn từ bỏ.
“Anh tư, anh không thể từ bỏ được, nếu như ngay cả bản thân anh cũng bỏ cuộc, bọn em sao có thể giúp anh được?” Quen biết anh tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Trì Chi Hành nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, dường như đã mất đi tất cả động lực vậy.
“Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút, kêu luật sư làm theo sự dặn dò của tôi đi, hoàn thành xong thủ tục ly hôn.”
Trì Chi Hành thở dài một hơi, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Bà xã, đừng hận anh… anh không còn cách nào khác, kẻ địch ở trong bóng tối đã ra tay rồi, ngoại trừ buông tay, anh không còn lựa chọn khác.
Mặc Trì Úy ngồi dựa vào đầu giường, trong đôi mắt đen láy lướt qua ánh sáng khác thường.
Bản thân đến văn phòng luật sư không quá nửa tiếng, hai bản đơn ly hôn đã được đặt trước mặt mình.
Người khác làm thủ tục ly hôn cũng nhanh như vậy sao? Hay là Mặc Trì Úy sớm đã sắp xếp với luật sư xong rồi, nhất định phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mình, vậy nên anh mới làm nhanh như vậy?
“Bà Mặc, bà… không sao chứ?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm đơn ly hôn trước mặt, luật sư không biết phải làm sao.
Sự đau khổ hiện rõ trên mặt Đường Tâm Nhan.
“Bà Mặc?” Đường Tâm Nhan cầm một bản đơn ly hôn trước mặt lên: “Từ giờ trở đi, xin đừng gọi tôi là bà Mặc, tôi tên Đường Tâm Nhan, đừng bởi vì thân phận bà Mặc này mà ảnh hưởng tới thân phận của tôi.”
Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cất đơn ly hôn vào trong túi.
“Cảm ơn anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn của tôi, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi nhanh chóng trở về cuộc sống độc thân tuyệt vời, cảm ơn.”
Nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan rời đi, luật sư lập tức gọi điện cho Trì Chi Hành.
“Làm xong rồi?” Nhận được điện thoại của luật sư, Trì Chi Hành vẫn luôn đứng ở cửa phòng bệnh lập tức hỏi, cậu tahơi kỳ vọng, trong quá trình làm đơn ly hôn xảy ra vấn đề gì đó, như vậy anh tư và Tâm Nhan không thể ly hôn nữa rồi.
“Đã làm xong mọi thủ tục rồi, bây giờ trên mặt pháp lý, tổng giám đốc Mặc và cô Đường không còn có bất cứ quan hệ gì nữa.” Lời của luật sư giống như xô nước lạnh, thiêu tắt mọi hy vọng của Trì Chi Hành.
“Được, tôi biết rồi.”
Tắt điện thoại, Trì Chi Hành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
Nhìn Mặc Trì Úy nằm trên giường, mặt không có chút biểu cảm nào, cậu ta vô cùng lo lắng.
“Tôi không sao, thủ tục ly hôn xong rồi chứ?’ Mặc Trì Úy thấy Trì Chi Hành đi vào thì liền mở miệng hỏi.
Từ trước tới giờ Trì Chi Hành không biết thì ra có những lúc bắt đầu lại rất khó, thế nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy, cậu ta vẫn bất lực làm ra động tác này.
Trì Chi Hành hít sâu một hơi.
“Kêu luật sư gửi đơn ly hôn cho tôi, ngoài ra, nói với Giản Thành, chuyện của công ty từ giờ về sau tôi sẽ hoàn toàn chủ trì từ xa hết.”
Mặc Trì Úy dặn dò.
Chương 711: Xảy ra chuyện rồi
Sau khi ra khỏi văn phòng luật sư, Đường Tâm Nhan có hơi mờ mịt, nhất thời đột nhiên không biết nên đi đâu.
Nếu lúc này về nhà, bản thân cô căn bản không thể nào che giấu được sự đau đớn trong tim, để mẹ thấy được chắc chắn sẽ lo lắng.
Nhưng… nếu không về nhà thì mình còn có thể đi đâu? Đường Tâm Nhan mờ mịt nhìn đường lớn.
Vẫn là đi tìm Nhiễm Nhiễm thôi. Mong là lúc này cô ấy có thời gian để ở với mình.
Đường Tâm Nhan ôm chút hy vọng nho nhỏ mà gọi điện thoại cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm vừa mới ngủ dậy, nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan thì liền lập tức ngồi dậy khỏi giường, nhanh chóng nhấn phím nghe.
“Tâm Nhan, là cậu sao? Cậu thật sự gọi điện điện thoại cho tớ rồi?” Từ sau khi về nước Đường Tâm Nhan đều chưa từng liên hệ với mình, lần này đột nhiên nhận được điện thoại của cô, Cố Nhiễm Nhiễm còn cho rằng là do mắt mình sinh ra ảo giác.
“Là tớ, Nhiễm Nhiễm, cậu… bây giờ cậu có thời gian không? Mình ở…” Đường Tâm Nhan nói địa chỉ mình đang ở cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nếu cậu có thời gian thì đến cùng mình ăn bữa cơm trưa đi, mình còn chưa ăn gì.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
Nghe được địa chỉ cô nói, Cố Nhiễm Nhiễm chau mày lại, nếu cô ấy không nhớ lầm thì ở nơi này có một văn phòng luật sư cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa luật sư trong đó còn là bạn của Mặc Trì Uý và người đàn ông của mình nữa.
Lẽ nào Tâm Nhan…
“Cậu ở đó đợi tớ, tớ lập tức qua đó tìm cậu ngay.”
Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt sau đó cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà.
Cả đường đi hoàn toàn là dùng tốc độ đua xe, khi đến được trước mặt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy may mắn vì mình lái xe với tốc độ như vậy mà chưa bị chú cảnh sát giao thông sờ gáy.
“Cậu đến nhanh quá nhỉ?”
Thấy xe Cố Nhiễm Nhiễm dừng ngay trước cổng, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, bởi vì lúc này cách lúc cô gọi cho cô ấy cũng không lâu.
Cố Nhiễm Nhiễm nhảy xuống xe.
“Chị em tốt gọi thì đương nhiên phải tới thật nhanh chứ, nào lên xe đi, chúng ta đi ăn, hôm nay tớ được nghỉ.”
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ ngực mình, cực kỳ nghĩa khí nói.
“Được, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nha, hôm nay có khi tớ sẽ ăn sạch tiền trong túi cậu đấy.” Đường Tâm Nhan trêu ghẹo nói, mỗi lần ở cùng chị em tốt thì đều cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Yên tâm đi, căng đầy đây này.” Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này liền vỗ vỗ túi tiền của mình.
Hai người rất nhanh liền tới một nhà hàng Tứ Xuyên ngày thường thích ăn.
Giống như những gì Cố Nhiễm Nhiễm nghĩ, Đường Tâm Nhan lại gọi cả một bàn mỹ thực, vả lại mỗi món đều là những món cay đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
“Tuy tớ ăn cay, nhưng… nhưng có cần cay tới mức này không?” Cố Nhiễm Nhiễm cười hỏi, tuy hỏi vậy nhưng trên mặt cô ấy vẫn tràn đầy tham lam mà cầm đũa lên tiến công về món cá hấp mình thích ăn nhất ở trước mặt.
“Ngon quá, tuyệt vời luôn, thật hạnh phúc quá mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm ăn được mấy miếng, trên mặt đã tràn đầy vui vẻ.
“Đương nhiên rồi, đây là nhà hàng mà ngày thường chúng ta thích ăn nhất mà, bắt đầu tiến công thôi.”
Đường Tâm Nhan bắt đầu điên cuồng càn quét, đồ ăn ngon trước mặt có thể khiến cô tạm thời quên đi những đau đớn.
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng Cố Nhiễm Nhiễm cũng buông đũa xuống, vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình, tràn đầy hạnh phúc mà dựa vào trên ghế.
“Thế nào? Mùi vị sao hả?” Nhìn Đường Tâm Nhan vẫn còn đang vùi đầu gặm nhấm, Cố Nhiễm Nhiễm không nhịn được hỏi.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Cay tới phê luôn, nhưng mùi vị lại rất chính tông, quá hoàn mỹ rồi.”
Lại ăn thêm một lúc Đường Tâm Nhan mới buông đũa xuống.
“Tớ và anh ấy đã lý hôn rồi, vậy nên bắt đầu từ lúc này cậu có thể giới thiệu đàn ông cho tớ rồi đó.” Đường Tâm Nhan đột nhiên mở miệng nói.
Ly hôn? Trời ạ, đây… đây là chuyện gì thế này?
Tuy lúc đón Đường Tâm Nhan từ trước cổng văn phòng luật sư thì Cố Nhiễm Nhiễm đã từng hoài nghi đến chuyện này, nhưng cô ấy vẫn luôn cho rằng Mặc Trì Uý sẽ không bao giờ đồng ý.
“Là thật đó.”
Đường Tâm Nhan lấy giấy chứng nhận ly hôn trong túi ra đặt trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Thấy giấy chứng nhận ly hôn trước mặt, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, cô ấy thật sự không biết tại sao bọn họ trải qua nhiều thăm trầm trong tình cảm như vậy mà vẫn đi đến bước này.
“Không hối hận sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
“Hối hận?” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt cười: “Tớ đã từng trải qua nên không có bất cứ điều gì cần hối hận cả, vả lại bây giờ tớ còn có Duệ Nhân ở bên cạnh, tớ rất vui, cũng rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan bình thản nói.
“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn cầu xin cậu một chuyện.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.
“Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể làm được thì sẽ không do dự mà làm.”
Đường Tâm Nhan cong môi.
Cô lấy từ trong túi ra một cái hộp.
“Nhờ cậu giúp tớ đem cái này thông qua Tri Hành trả lại cho Mặc Trì Uý.”
Cố Nhiễm Nhiễm đáp một tiếng OK.
Ngay lúc Đường Tâm Nhan giao cái hộp cho Cố Nhiễm Nhiễm, do nhất thời cầm không vững nên cái hộp rơi xuống bàn, nắp hộp bị mở ra.
Nhìn thấy nhẫn và thẻ vàng trong đó, Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy khiếp sợ.
“Những châu báu và trang sức mà trước kia anh ấy mua cho tớ, còn có quần áo quý giá, lúc tớ rời đi không hề đem theo cái nào, chỉ đem đi một chiếc nhẫn, nhưng bây giờ xem ra nhẫn cũng không cần phải giữ lại nữa, làm phiền cậu giúp tớ… trả lại cho anh ấy.”
Thấy thái độ của Đường Tâm Nhan kiên quyết như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không tiện chối từ.
“Được, tớ trả lại cho anh ta giúp cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận từng li từng tí bỏ cái hộp vào trong túi mình.
“Reng…”
Điện thoại Đường Tâm Nhan để bên tay đột nhiên vang lên, thấy được là số điện thoại của mẹ, không hiểu tại sao cô lại có một loại dự cảm không lành.
“Mẹ, có chuyện gì không?” Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi.
Còn chưa nghe được tiếng mẹ trả lời thì đã nghe thấy tiếng khóc của bà, điều này khiến cho dự cảm không lành trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.
“Mẹ, đã xảy ra chuyện gì rồi, mau nói cho con đi chứ?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.
Lúc Cố Nhiễm Nhiễm nghe được âm thanh nóng vội của Đường Tâm Nhan thì cũng không nhịn được mà sốt sắng theo.
“Được, con lập tức về ngay, mẹ và thằng bé ở yên trong phòng đừng ra ngoài.”
Cố Nhiễm Nhiễm không biết bên kia điện thoại đã nói gì, nhưng cô lại thấy rõ được Đường Tâm Nhan đang vội vã chạy ra khỏi cửa.
“Tâm Nhan, đợi tớ với.”
Không còn thời gian quan tâm tới chuyện gì khác, Cố Nhiễm Nhiễm móc ra vài tờ trăm đồng trực tiếp bỏ lên bàn, sau đó chạy theo hướng Đường Tâm Nhan vừa đi.
“Nhiễm Nhiễm, mau… mau đưa tớ về nhà, nhà tớ xảy ra chuyện rồi.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm, sốt ruột tới mức sắp khóc lên.
“Mau lên xe.” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Đường Tâm Nhan nóng vội thế này, Cố Nhiễm Nhiễm cũng nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sau khi lên xe, cô ấy liền nhanh chóng đạp bàn số.
Chương 712: Phượng Cừ, anh thật tàn nhẫn
Trên đường về nhà, Cố Nhiễm Nhiễm mới từ trong miệng Đường Tâm Nhan mà biết được, trong nhà đột nhiên có một đám người xông vào, đập phá hết đồ đạc, dọa sợ cả mẹ và đứa nhỏ.
“Nhiễm Nhiễm, có thể nhanh hơn một chút không?” Đường Tâm Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Cố Nhiễm Nhiễm biết tính nghiêm trọng của sự việc nên lại lái nhanh hơn, hai mươi phút sau cuối cùng hai người cũng đến được nhà thuê Đường Tâm Nhan đang ở.
“Tâm Nhan, cậu chậm lại chút.”
Thấy Đường Tâm Nhan vì vội vàng mà suýt nữa té ngã, Cố Nhiễm Nhiễm bị dọa cho giật mình.
“Tớ… tớ không sao.”
Tuy đã rất mệt mỏi, nhưng vì nhà trọ cũ theo phong cách thời xưa nên thang máy đã bị hỏng mất, lúc bò lên được đến tầng bảy thì Đường Tâm Nhan đã mệt đến mức thở hồng hộc.
Cô âm thầm thề, qua đoạn thời gian nữa nhất định phải tìm một căn nhà tốt hơn, như vậy thang máy mới sẽ không lúc được lúc không thế này.
“Tâm Nhan, cậu chậm chút.” Cố Nhiễm Nhiễm đi theo phía sau vẫn luôn cho rằng thể lực của mình rất tốt nhưng không ngờ mình lại suýt tý nữa là ngất luôn.
Sao Đường Tâm Nhan có thể đi chậm lại được, chỉ cần nghĩ đến mẹ và con trai có khi đã bị dọa sợ, thì cho dù Đường Tâm Nhan có mệt đến mức sắp đứt hơi cô cũng phải nhanh chóng chạy đi.
“Mẹ…”
Thấy cửa nhà bị mở rộng, trong lòng Đường Tâm Nhan giật thót, cô trực tiếp xông vào lớn tiếng hét lên.
Sàn nhà tràn đầy bừa bộn, nhưng cô đã không còn hơi sức để quan tâm.
“Tâm Nhan, bọn mẹ… bọn mẹ ở đây.”
Giọng nói của Liễu Nguyệt vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Thấy mẹ ôm con trai đứng ngay cửa phòng ngủ, Đường Tâm Nhan liền thở phào nhẹ nhõm vội vàng xông đến trước mặt hai người.
“Hai người có bị thương không?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi, nếu mẹ và con trai bảo bối bị thương thì cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho mình.
“Không có, mẹ và thằng bé không sao, đám người đó không làm hại chúng ta, chỉ là đập phá đồ đạc trong nhà thôi.”
Tuy trong lòng tràn đầy sợ hãi nhưng Liễu Nguyệt vẫn kể sơ qua về chuyện này cho cô nghe.
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Đường Tâm Nhan ôm chặt hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình vào lòng.
Biết mẹ và con trai bị dọa sợ nên Đường Tâm Nhan liền bảo hai người về phòng nghỉ ngơi còn mình thì bắt đầu dọn dẹp mớ lộn xộn trong nhà.
“Tâm Nhan, cậu có thể đoán được là ai làm không? Có cần báo cảnh sát không?” Cố Nhiễm Nhiễm vừa giúp Đường Tâm Nhan dọn dẹp vừa cẩn thận hỏi.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Trong lòng mình có đối tượng hoài nghi nhưng không có chứng cứ, anh ta làm việc sẽ không để lại bất cứ sơ hở nào đâu, lần này coi như thôi, mình sẽ dọn ra khỏi đây.”
Đường Tâm Nhan nói.
Thấy dáng vẻ rõ ràng có chuyện đang giấu diếm kia của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng lo lắng.
“Hay là sống bên cạnh nhà tớ đi, nhà bên cạnh nhà tớ đang cho thuê, sau khi mọi người chuyển tới đó thì mình còn có thể giúp đỡ chăm sóc Tiểu Duệ nữa.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Bên cạnh nhà cậu?” Đường Tâm Nhan nhướng mày: “Tớ… để tớ suy nghĩ thêm đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, cũng không cưỡng ép Đường Tâm Nhan nhất định phải dọn đến sống bên cạnh nhà mình, bởi vì cô ấy biết rất rõ Đường Tâm Nhan là một người phụ nữ rất có chủ kiến.
Thu dọn tròn cả tiếng đồng hồ căn phòng mới khôi phục lại như cũ, Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sô pha cuối cùng cũng nở một nụ cười vừa lòng.
“Nhiễm Nhiễm, cậu mau về làm việc đi, nơi này đã thu dọn gần xong rồi, đừng làm lỡ công việc nữa.” Đường Tâm Nhan nói với Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên cạnh.
Cố Nhiễm Nhiễm đã nhận được mấy cuộc điện thoại gọi đến, bây giờ nghe vậy liền gật đầu.
“Được, vậy tớ về trước đây, nhưng cậu phải đồng ý với tớ là nhớ suy nghĩ thật kỹ chuyện dọn đến ở bên cạnh nhà tớ, vì dù sao sống ở nơi này thật sự quá không an toàn, cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ và con cậu, hiểu chưa?”
Đi đến trước cửa Cố Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang dặn dò.
“Được, tớ sẽ suy xét, nhưng cậu phải giữ bí mật giúp tớ, ngay cả Tri Hành cũng không được nói.”
Cố Nhiễm Nhiễm làm ra một động tác giữ bí mật sau đó liền quay người rời đi.
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi, Đường Tâm Nhan liền trực tiếp gọi điện thoại cho Phượng Cừ.
“Có phải anh không? Có phải anh thuê người làm không?” Khi nghe được tiếng của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan liền lập tức hùng hổ chất vấn.
Khi Phượng Cừ nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan, trong lòng anh ta tràn đầy vui mừng, hưng phấn, thậm chí còn đứng lên khỏi số pha, nhưng khi nghe thấy tiếng chất vấn của cô, nụ cười trên mặt anh ta liền lập tức biến mất hoàn toàn.
Nghĩ cũng chưa nghĩ Phượng Cừ liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc Đường Tâm Nhan gọi lại lần nữa thì điện thoại của Phượng Cừ đã tắt máy.
Chết tiệt, trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy phẫn nộ.
Xác nhận mẹ và con trai vẫn còn ngủ, Đường Tâm Nhan liền xách túi rời khỏi nhà trọ.
Rất nhanh cô liền đi đến dưới lầu nhà Phượng Cừ, cô ngồi ở quán cà phê đối diện tòa lầu nên có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả những người ra ra vào vào trong tòa nhà.
Đợi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng thấy được Phượng Cừ ra khỏi nhà thuê, có lẽ là vì ăn mặc có hơi lôi thôi nên không ai chú ý tới.
Thấy được Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan liền lập tức thanh toán rồi xông ra khỏi quán cà phê, trực tiếp đi đến trước mặt anh ta.
“Tâm Nhan, sao em lại đến tìm tôi? Có phải là muốn cùng tôi…” Phượng Cừ còn chưa nói xong, Đường Tâm Nhan đã vung một cái tát tàn nhẫn tát lên mặt anh ta.
“Đường Tâm Nhan, cô…” Vốn dĩ thấy Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ rất vui, nhưng không ngờ thứ đón tiếp mình không phải lời đường mật ngọt ngào mà là một cái tát mang theo gió lạnh, điều này khiến khuôn mặt tuấn tú của anh ta tái xanh một mảng.
“Nếu anh còn dám thuê người quấy rầy cuộc sống của chúng tôi thì Phượng Cừ, tôi nhất định sẽ không tha cho anh, thậm chí tôi còn sẽ kéo anh cùng xuống địa ngục.”
Giọng nói lạnh băng tràn đầy uy hiếp của Đường Tâm Nhan vang lên rõ ràng bên tai Phượng Cừ.
Hàng mày của Phượng Cự nhíu chặt vào nhau, đối với sự uy hiếp của Đường Tâm Nhan, anh ta không thèm để vào mắt.
“Tâm Nhan, chúng ta ở bên nhau đi? Tuy bây giờ tôi không còn phát triển trong giới giải trí nữa, nhưng… nuôi em là không thành vấn đề, hơn nữa tôi cũng có chút tiền, chúng ta ra nước ngoài sống, có thể bắt đầu một cuộc sống mới.”
Hai tay Phượng Cự nắm chặt lấy vai Đường Tâm Nhan, có hơi sốt ruột nói.
“Bắt đầu một cuộc sống mới với anh?”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, dùng sức đẩy Phượng Cừ ra.
“Anh… nằm mơ đi, nhớ kỹ lời cảnh cáo vừa nãy của tôi, đừng để xảy ra lần thứ hai nếu không tôi thật sự sẽ không tha thứ cho anh.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền xoay người rời đi.
Người phụ nữ chết tiệt, tôi nhất định phải khiến cô trở thành người phụ nữ của tôi, cho dù là chết chúng ta cũng phải chết cùng nhau.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Phượng Cừ xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi cũng không có về nhà mà là ở trung tâm thành phố tìm nhà, tuy nhà bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm đang cho thuê nhưng sau khi Đường Tâm Nhan suy nghĩ xong thì liền vứt bỏ ý nghĩ muốn đến sống bên cạnh nhà cô ấy.
Trước khi xử lý tốt hết cảm xúc của mình thì cô sẽ không làm phiền thêm bất cứ ai, bao gồm cả Cố Nhiễm Nhiễm.