Chương 699: Anh, lỡ hẹn rồi
Khi Cố Nhiễm Nhiễm nói với mình chỉ một lát nữa thôi Mặc Trì Úy sẽ đến, trong lòng Đường Tâm Nhan vẫn có chút vui vẻ. Dù sao thì cũng đã một tuần rồi chưa gặp mặt, đối với cô mà nói, cô vẫn nhớ anh lắm.
Cố Nhiễm Nhiễm cũng nhìn ra tâm trạng Đường Tâm Nhan đang rất vui, điều này làm cho cô ấy hết sức vui vẻ.
Cô sợ tình trạng bệnh của mình trở nên trầm trọng hơn, sẽ không chăm sóc được con trai cho nên Đường Tâm Nhan vẫn uống hết một viên thuốc cảm. Dưới tác dụng của thuốc, Đường Tâm Nhan được Cố Nhiễm Nhiễm dìu đến ngồi xuống ghế sô pha, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Đường Tâm Nhan cũng không biết mình đã ngủ trong thời gian bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như nghe được âm thanh của Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Lúc nào anh ta mới đến? Anh nói mau đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút gấp gáp hỏi Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh mình, một khi Tâm Nhan tỉnh lại mà không nhìn thấy Mặc Trì Úy thì nhất định sẽ rất thất vọng.
“Anh cũng không biết nữa, anh gọi điện thoại cho anh ấy thì anh ấy lại tắt máy, có lẽ là đang ở ngay trên đường thôi.” Trì Chi Hành nói ra.
Đang trên đường tới?
Nghe được câu nói này, đôi mi thanh tú của Cố Nhiễm Nhiễm nâng lên, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ châm biếm.
“Chi Hành, anh thật sự cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Lời nói dối như vậy, anh đi gạt quỷ đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm gạt tay Trì Chi Hành, cô ấy cũng biết không nên đem sự tức giận này đẩy lên người Trì Chi Hành nhưng mà cô chính là tức giận như vậy đấy.
“Nhiễm Nhiễm, em không thể trách anh được, anh đã gọi điện thoại cho anh tư rồi, anh ấy không bắt máy, anh cũng đau còn cách nào đâu?” Trì Chi Hành làm ra vẻ vô tội.
Cậu ta cũng muốn biết bây giờ anh tư rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng mà… điện thoại chẳng có ai bắt máy, đâu còn cách nào liên hệ với anh ấy đâu?
“Hai người… không cần cãi nhau nữa.”
Sau khi Đường Tâm Nhan nghe hai người nói chuyện, không nhịn được mở mắt ra, không nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong lòng đầy thất vọng, thậm chí còn có một chút tuyệt vọng.
Chẳng qua là cô cũng không muốn chỉ vì chuyện của mình mà làm cho hai người Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm đôi tình nhân này lại thêm sự cố.
“Tâm Nhan, thật xin lỗi, đã đánh thức cậu rồi.” Thấy Đường Tâm Nhan ngồi dậy, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng bước đến trước mặt cô, vẻ mặt tự trách nói.
Nếu như không phải vừa rồi giọng nói của mình và Trì Chi Hành quá lớn thì có thể Đường Tâm Nhan còn có thể nghỉ ngơi thêm được một lát.
“Không liên quan đến hai người, là do tớ tự tỉnh lại mà thôi.”
Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói. Sau khi chắn chắn con trẻ vẫn đang ngủ an ổn, cô mới thở phào một hơi.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người trở về nghỉ ngơi đi, một mình tớ ở đây cũng có thể lo được cho thằng bé.” Đường Tâm Nhan nhìn Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành nói.
Cô biết hai người bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý cho nên cũng không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian của họ.
“Tớ ở lại với cậu, còn anh ấy…” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nhìn Trì Chi Hành: “Anh đi đi, đi tìm anh tư không tuân thủ lời hứa của anh đi, nếu như anh ta không đến thì anh cũng đừng đến đây nữa.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.
Đối mặt với sự can ngăn của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành thở dài một hơi.
“Được, vậy anh về trước đây, sáng mai anh lại tới nữa, nếu như hai người có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Trì Chi Hành đi đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan, dịu dàng nói.
“Anh mau đi đi, bọn em ở đây không có việc gì đâu.”
Nhìn động tác quay đầu không muốn để ý đến Trì Chi Hành của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi đuổi Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh, Đường Tâm Nhan kéo Cố Nhiễm Nhiễm ngồi xuống sô pha.
“Không nên vì chuyện giữa tớ và Mặc Trì Úy mà mang lại khúc mắc cho hai người, nếu không tớ sẽ rất áy náy.”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan thành thật nói.
Cố Nhiễm Nhiễm cũng khẽ thở dài.
“Tớ cũng đâu muốn đâu, nhưng mà cứ nghĩ đến Mặc Trì Úy là anh tư của anh ấy thì tớ lại không nhịn được mà đem sự bực bội trút lên người anh ấy. Được rồi, anh ấy sẽ không so đo đâu, đợi sau khi Tiểu Duệ xuất viện, tớ sẽ cùng với cậu đi tìm Mặc Trì Úy, nhất định phải để anh ta cho chúng ta một câu trả lời hợp lý mới được.”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút tức giận nói.
Trả lời? Giải thích? Con trai đã bị bệnh đến vậy mà anh ấy vẫn không trở về, vậy thì mình cần hy vọng nhiều vào nửa sao? Không, không cần, cho dù không có anh ấy đi chăng nữa thì mình vẫn có thể một mình nuôi lớn con trai.
“Tâm Nhan, cậu không nên nghĩ ngợi lung tung, Mặc Trì Úy đồng ý sẽ chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ có lẽ cũng là bởi vì ơn cứu mạng, dù sao thì Mạnh Bạch Chỉ cũng đã từng hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, anh ấy chỉ đang báo ơn thôi.”
Chỉ sợ Đường Tâm Nhan sẽ làm ra quyết định khiến cho mình hối hận, Cố Nhiễm Nhiễm an ủi cô.
“Yên tâm đi, tớ không có chuyện gì, tớ còn có con trai cần phải chăm sóc, sẽ không để cho chính mình dễ dàng ngã xuống như vậy đâu. Chẳng qua là tớ đã ở chỗ cậu một thời gian rồi, tớ nghĩ sau khi thằng bé xuất viện thì sẽ ra ngoài tìm phòng ở, dù sao thì chỗ của cậu nơi đó cũng không phải là nơi tớ nên ở lâu.”
Đường Tâm Nhan nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cậu muốn chuyển ra sao?” Nghe được đề nghị này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm không chút do dự mà cự tuyệt: “Không được, cậu không thể chuyển đi, một mình cậu thì làm sao chăm sóc em bé được? Nếu như cậu không muốn trở về nhà thì nhất định là phải ở lại chỗ của tớ.”
Cố Nhiễm Nhiễm kiên trì nói.
Đường Tâm Nhan đã sớm đoán được Cố Nhiễm Nhiễm sẽ từ chối đề nghị của mình, điều này làm cho cô có chút bất đắc dĩ.
“Được, tạm thời cứ nghe lời cậu vậy, chuyện này tớ sẽ suy nghĩ thêm, sau đó mới quyết định.”
Nghe được lời hứa của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm âm thầm thở phào một hơi, chị em hai người vì không ngủ được, lại cùng cảm thấy phiền não cho nên đã nói chuyện với nhau rất lâu, thẳng cho đến khi hừng đông, Cố Nhiễm Nhiễm mới mệt mỏi dựa vào ghế sô pha.
Sáng ngày hôm sau, khi bác sĩ đã xác nhận là con trai không có chuyện gì, Đường Tâm Nhan mới ôm cậu bé về nhà.
Nhìn con trai bảo bối đang nở nụ cười trong ngực, Đường Tâm Nhan mới thật sự thở phào một hơi.
“Tên đàn ông thối tha, còn chưa đến nữa.” Đợi ở cửa ra vào một hồi lâu mà vẫn chưa thấy Trì Chi Hành đến, điều này làm cho Cố Nhiễm Nhiễm mất đi sự nhẫn nại, đôi mày thanh tú nhăn lại một chỗ.
“Được rồi, đợi thêm một lát nữa đi, có lẽ là do kẹt xe.”
Đường Tâm Nhan ôm con trai, cười cười an ủi Cố Nhiễm Nhiễm.
Lại đợi thêm gần mười phút nữa, Trì Chi Hành mới chậm rãi lái xe đến trước mặt bọn họ.
Cố Nhiễm Nhiễm để Đường Tâm Nhan ôm con lên xe trước, chỉ sợ nhiệt độ ngoài trời quá cao, ánh nắng sẽ làm tổn thương cậu bé.
“Tại sao bây giờ anh mới đến?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi trên xe, vẻ mặt không vui hỏi.
“Anh…” Đối mặt với sự chất vấn của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có chút muốn nói lại thôi, nhìn thấy phản ứng của cậu ta, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy có chút không hợp lắm.
“Anh mới từ sân bay về.”
“Đi sân bay?” Cố Nhiễm Nhiễm nhướng đôi mi thanh tú.
Trì Chi Hành nhẹ nhàng gật đầu.
“Đêm hôm qua tình trạng của Mạnh Bạch Chỉ đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sáng hôm nay, anh tư liền dẫn theo cô ta và đoàn bác sĩ lên máy bay tư nhân đi Mỹ, có thể là phải qua một thời gian ngắn mới về được.”
Khi Trì Chi Hành nói những lời này, cậu ta đồng thời cũng cẩn thận từng tí mà quan sát những biểu hiện của Đường Tâm Nhan.
Chương 700: Thất vọng rời đi
Anh ta lại đi rồi à? Con trai bị bệnh, nhưng anh ta lại mặc kệ không quan tâm? Tình hình của Mạnh Bạch Chỉ rất nghiêm trọng, lẽ nào trong lòng anh ta không hề để tâm đến đứa con trai này?
Mặc Trì Uý, anh khiến tôi rất thất vọng.
“Tâm Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Đường Tâm Nhan vẫn không lên tiếng, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm rất lo lắng.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không sao, Chi Hành, làm phiền cậu đưa tôi về nhà, tôi muốn… về nhà ở một thời gian.” Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên nói với Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành biết Đường Tâm Nhan cần một khoảng thời gian để tâm trạng bình tĩnh lại, vì vậy cậu ta lập tức khởi động xe.
“Tâm Nhan, cậu có chắc sau khi về nhà sẽ ổn không? Hay là cậu đến ở nhà tớ đi? Mấy ngày nay công việc tớ đều làm xong hết rồi, vừa hay có thời gian ở bên cậu và đứa bé.”
Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan có chút lo lắng nói.
Một nụ cười nhẹ ngọt ngào nở trên đôi má xinh xắn của Đường Tâm Nhan.
“Tớ không sao, hơn nữa còn có người giúp việc chăm sóc chúng tớ, không phải sao? Đừng lo lắng, nếu có chuyện tớ sẽ gọi điện cho cậu.”
Cô không muốn vì bản thân và con mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của Cố Nhiễm Nhiễm, vì vậy Đường Tâm Nhan không do dự trực tiếp từ chối cô ấy.
Nhìn thấy thái độ kiên trì của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cũng không thể giữ lại nữa.
Sau khi đưa hai mẹ con trở về biệt thự, sau khi xác nhận rằng cảm xúc của Đường Tâm Nhan có vẻ đã bình tĩnh lại Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành mới lái xe đi.
Đường Tâm Nhan trở lại phòng, sau khi con trai cô đã ngủ, cô một mình đi đến bên cửa sổ.
Mặc Trì Uý, chẳng lẽ trong lòng anh, tôi và con trai đã không còn tồn tại sao? Mặc dù Mạnh Bạch Chỉ là ân nhân cứu mạng của Tiểu Nghê, nhưng anh… anh lúc nào cũng phải ở bên cạnh cô ta, còn không có cả thời gian gọi điện cho tôi sao?
Nước mắt chảy dài trên má, Đường Tâm Nhan không nhớ nổi mình đã bao lâu rồi không rơi nước mắt, hóa ra khi bản thân tự cho là mình đang sống trong hạnh phúc, lại sẽ có lúc đau khổ, thất vọng.
Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan tâm trạng nặng nề gọi Mặc Trì Uý.
Điện thoại vẫn như cũ đổ chuông rất lâu vẫn không có người trả lời, vừa lúc cô muốn cúp điện thoại trong thất vọng, giọng nói của Mặc Trì Uý cuối cùng cũng vang lên bên tai cô.
Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Uý, nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan càng chảy nhiều hơn.
“Là em.” Mặc dù chỉ có hai từ, nhưng Đường Tâm Nhan đã phải rất cố gắng mới có thể nói ra.
Một tiếng thở dài lặng lẽ lướt qua môi Mặc Trì Uý, anh đã thức trắng hai ngày, mệt mỏi dựa vào ghế.
“Gần đây thế nào rồi? Con có khỏe hơn không?” Mặc Trì Uý hỏi, anh phát hiện bản thân đã nợ mẹ con Đường Tâm Nhan quá nhiều trong khoảng thời gian này.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Con đã xuất viện rồi, anh… anh khi nào thì trở về?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô rất mong chờ câu trả lời.
“Có lẽ… phải qua một thời gian nữa. Bây giờ ở Mỹ, Bạch Chỉ đang tiếp nhận điều trị. Em biết đấy, cô ấy cũng không có người nhà, vì vậy anh phải ở lại với cô ấy.” Mặc Trì Uý trả lời.
Những lời này khiến Đường Tâm Nhan hừ lạnh: “Chỉ vì cô ta không có gia đình ở bên cạnh, vậy nên anh phải làm người nhà của cô ta sao? Mặc Trì Uý, có phải anh định nói với em rằng nếu cô ta một ngày không khỏi, anh sẽ ở bên cô ta một ngày? Anh chuẩn bị ở bên cạnh cô ta cả đời sao?”
Đường Tâm Nhan tức giận mắng vào điện thoại, cô biết trong lòng có chút kích động, nhưng nghĩ đến người đàn ông của mình không thể ở bên cạnh cô, lại ở bên cạnh những người phụ nữ khác, cô vẫn không thể khống chế được sự ghen tức sâu thẳm trong lòng.
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét tức giận của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý cũng có chút kinh ngạc.
“Tâm Nhan, em cũng biết tại sao cơ thể của Bạch Chỉ lại yếu như vậy mà? Vì vậy, anh không thể rời đi trong tình huống như vậy, em có thể hiểu cho anh một chút được không? Nếu anh không cố gắng hết sức để chữa trị cho Bạch Chỉ, sau khi cô ấy ra đi, cả đời này anh sẽ không thể an tâm được.”
Mặc Trì Uý kiên nhẫn giải thích.
“Anh không thể an tâm được nên phải ở bên cạnh người phụ nữ khác mà không quan tâm đến vợ con của anh? Mặc Trì Uý, anh đi chăm sóc cô ta đi, tôi… cũng sẽ nuôi dạy con tôi cho thật tốt, tạm biệt.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan tức giận cúp máy.
Bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, trên mặt Mặc Trì Uý tràn đầy vẻ bất lực.
Người phụ nữ này, hiểu cho anh một chút cũng khó như vậy sao?
Nhìn cuộc gọi đã cúp máy, Mặc Trì Uý thở dài bất lực, anh vừa muốn gọi lại, nhưng đã thấy bác sĩ nhanh chóng chạy đến phòng khám của Mạnh Bạch Chỉ.
Lẽ nào Bạch Chỉ gặp nguy hiểm?
Mặc Trì Uý biến sắc, anh vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Mặc dù đã cúp cuộc gọi của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan có chút hối hận. Nhìn chiếc điện thoại vứt bên cạnh, trong lòng cô đang âm thầm mong đợi.
Mặc Trì Uý, chỉ cần anh gọi lại, em sẽ không tức giận nữa, anh mau gọi lại đi?
Đường Tâm Nhan vẫn đợi, nhưng… đợi hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy chuông điện thoại kêu, lần này cô hoàn toàn thất vọng, trực tiếp tắt máy.
Mặc Trì Uý, anh đã làm em thất vọng quá nhiều.
Đường Tâm Nhan chỉ ở nhà hai ngày, sau đó thu dọn một ít quần áo gọn nhẹ, ôm con trai trên tay rời khỏi biệt thự.
Người giúp việc cứ tưởng rằng Đường Tâm Nhan đã đưa đứa trẻ đến nhà của Cố Nhiễm Nhiễm nên không để tâm lắm đến việc cô rời đi.
Cố Nhiễm Nhiễm đã không ở nhà hai ngày vì công việc, đến khi mọi việc hoàn thành, cô ấy mới gọi vào số điện thoại của Đường Tâm Nhan.
Tắt máy? Cố Nhiễm Nhiễm khẽ cau mày, Đường Tâm Nhan, người mà cô quen biết rất hiếm khi tắt điện thoại, chẳng lẽ vẫn đang nghỉ ngơi sao? Sợ bị người khác làm phiền?
Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm, cô ấy cùng Trì Chi Hành lái xe đến biệt thự của Mặc Trì Uý.
“Cái gì? Tâm Nhan từ hai ngày trước đã không ở nhà rồi sao?”
Nghe được lời nói của người giúp việc, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Trì Chi Hành cũng nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, nhanh chóng gọi cho Mặc Trì Uý, nhưng văng lên từ đầu đến cuối vẫn là thông báo tắt máy.
“Trời ơi, cô ấy đi đâu với đứa bé vậy? Chi Hành, mẹ con họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, phải không?”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nắm lấy cánh tay Trì Chi Hành.
“Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đâu, Tâm Nhan là một người làm việc bình tĩnh. Cô ấy sẽ không khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm. Chúng ta bây giờ lập tức đi tìm.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, nhanh chóng đi theo Trì Chi Hành, rời khỏi biệt thự.
…
Đường Tâm Nhan đang ôm con trai, vốn dĩ muốn ra nước ngoài, ra ngoài cho khuây khỏa, nhưng cuối cùng cô lại từ bỏ ý định. Mặc dù cục cưng đã được vài tháng, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không yên tâm để con đi máy bay, vì vậy sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cô đã bắt một chuyến xe và trở về ngôi làng nơi mẹ cô Liễu Nguyệt đang sống.
Con gái đã lâu không về, khi nhìn thấy cô, Liễu Nguyệt rất vui mừng, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng.
“Mau… mau vào đi, ngồi xe mệt lắm, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Liễu Nguyệt đau lòng nhìn khuôn mặt tiều tụy của con gái bảo bối của mình.
Chương 701: Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi
Nghe thấy giọng nói lo lắng của mẹ, lòng Đường Tâm Nhan rất ấm áp, sau khi mẹ cô đặt con trai đang say ngủ lên giường, cô lập tức dựa vào lòng bà.
“Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm.”
Đường Tâm Nhan nằm trong vòng tay của mẹ và khóc ra hết những nỗi ấm ức mà cô phải chịu đựng gần đây.
Liễu Nguyệt không nói, nhưng vẫn không ngừng vỗ nhẹ vào lưng con gái, bà biết rõ ràng nếu không chịu ấm ức, đứa con gái vốn luôn mạnh mẽ của bà sẽ không lộ ra vẻ yếu đuối như vậy.
“Được rồi, đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng đó.”
Liễu Nguyệt nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Đường Tâm Nhan.
Dưới sự an ủi của mẹ, cảm xúc của Đường Tâm Nhan từ từ bình tĩnh trở lại.
“Nói cho mẹ biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ làm chủ cho con.” Liễu Nguyệt hỏi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt con gái.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, nhìn thấy mẹ mình rõ ràng đã già yếu, trong lòng vẫn cố nén nỗi ấm ức.
“Không có gì đâu ạ, con chỉ nhớ mẹ một chút thôi, nên đến thăm mẹ, con cảm thấy hơi đói rồi, mẹ chuẩn bị một chút đồ ăn cho con được không?”
Không muốn mẹ hỏi thêm câu hỏi nào nữa, Đường Tâm Nhan vội vàng nói.
“Được rồi, mẹ đi nấu cơm. Con ngủ một lát đi, mẹ làm xong sẽ gọi con.” Liễu Nguyệt từ ái nói. Nhìn thấy con gái rõ ràng kìm nén, trong lòng bà cảm thấy khó chịu hơn ai hết.
Sau khi ngồi trong xe mấy tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan thực sự rất mệt, vì vậy cô nằm ngay bên cạnh con trai và từ từ nhắm mắt lại. Sau khi chuẩn bị bữa tối, Liễu Nguyệt trở về phòng, nhìn thấy vệt nước mắt rõ ràng trên mặt của con gái, bà vô cùng đau lòng.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao con gái lại về một mình? Mặc Trì Uý đâu? Cậu ta đáng ra nên ở bên mẹ con con gái bà vào lúc này chứ? Chẳng lẽ hai người cãi nhau à?
Liễu Nguyệt nhíu mày thật chặt.
“Mẹ, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?” Đường Tâm Nhan vừa mở mắt ra đã thấy mẹ đứng ở cửa, cô nhanh chóng ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.
Liễu Nguyệt gạt đi vẻ lo lắng trên mặt, đến bên giường với vẻ mặt trìu mến.
“Đã nấu xong hết rồi, hơn nữa mẹ đã đặc biệt chuẩn bị canh trứng gà cho Duệ Nhân nữa.”
Liễu Nguyệt bế đứa cháu ngoại bảo bối đã tỉnh nhưng không hề khóc, vẫn đang chơi một mình lên.
“Được rồi, chúng ta đi ăn tối thôi.”
Đường Tâm Nhan vui vẻ khoác tay mẹ và bước ra khỏi phòng.
Đã lâu rồi không được ăn cơm của mẹ nấu, khi ăn miếng đầu tiên, Đường Tâm Nhan suýt rơi nước mắt vì xúc động.
“Ngon lắm mẹ ơi, mùi vị thực sự vô cùng tuyệt vời.”
Đường Tâm Nhan giơ ngón tay cái lên, với vẻ mặt tham ăn, Liễu Nguyệt không nhịn được bật cười.
“Nhớ ăn nhiều vào. Mẹ đặc biệt nấu cho con đấy.”
Liễu Nguyệt cho cháu trai ăn canh trứng gà, trên mặt luôn nở nụ cười nhân hậu.
Đường Tâm Nhan ở nhà hai ngày mới mở điện thoại đã tắt máy, nhìn thấy trên đó có hàng chục cuộc gọi nhỡ, cô nhanh chóng tìm kiếm, nhưng không có cuộc gọi nào của Mặc Trì Uý.
Dường như trong thời gian tự mình rời đi, anh… chưa từng nghĩ đến mình.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Đường Tâm Nhan gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm, người đã tìm kiếm Đường Tâm Nhan khắp nơi trong những ngày qua, suýt nữa thì đi báo cảnh sát thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Đường Tâm Nhan, suýt chút nữa đã ngã ra khỏi ghế sofa vì phấn khích.
“Chi Hành, là… là điện thoại của Tâm Nhan. Cậu ấy đã gọi cho em.” Cố Nhiễm Nhiễm vui vẻ hét lên.
Trì Chi Hành đang liên lạc với một người bạn, hỏi anh ta đã tìm thấy mẹ con Tâm Nhan chưa, sau khi nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ của mình, anh ta ngay lập tức đến trước mặt cô ấy.
“Mau nghe điện thoại đi?” Nghe được lời nhắc nhở của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm mới nhớ ra rằng mình đã vui mừng đến mức quên bấm nút trả lời.
“Em quên mất.” Cô ấy lè lưỡi tinh nghịch rồi lập tức nhấn nút trả lời.
“Nhiễm Nhiễm, là tớ, cậu có khỏe không?” Giọng nói ngọt ngào êm tai của Đường Tâm Nhan,vang lên bên tai Cố Nhiễm Nhiễm qua điện thoại.
Nghe giọng nói bình tĩnh của cô, nỗi lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm trong suốt thời gian qua cuối cùng cũng rơi xuống.
“Con bé này, cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tớ sắp lo lắng chết không?” Cố Nhiễm Nhiễm liên thanh trách móc.
Đường Tâm Nhan không cảm thấy tức giận với kiểu trách móc này. Dù sao thì, tính khí nóng nảy của chị em tốt này luôn luôn như vậy, hơn cô ấy cũng thực sự lo lắng cho bản thân mình.
“Tớ đang ở bên ngoài, bây giờ tớ rất tốt, yên tâm đi, tớ không có việc gì đâu.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Khi nào cậu định quay lại? Bây giờ cậu đang ở đâu? Gửi địa chỉ cho tớ, tớ đi thăm cậu.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Không cần đâu, đường đi ở chỗ tớ rất khó đi, qua một thời gian nữa tớ sẽ quay lại, Nhiễm Nhiễm, anh ấy… có tin tức gì không?”
Mặc dù tự dặn lòng không được hỏi tin tức gì về Mặc Trì Uý, nhưng lời hỏi thăm tràn đầy mong đợi, vẫn là buột miệng nói ra.
Mặc dù Đường Tâm Nhan không nhắc đến tên nhưng Cố Nhiễm Nhiễm biết rằng cô đang ám chỉ Mặc Trì Uý.
Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhìn Trì Chi Hành đang đứng bên cạnh mình, có chút không chắc chắn nên trả lời Đường Tâm Nhan như thế nào.
“Anh ấy không liên lạc với các cậu, đúng không?” Vẫn luôn không nghe thấy câu trả lời của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan đã nhận ra tất cả.
“Anh ta… điện thoại của anh ta vẫn luôn tắt, vì vậy chúng tớ không biết tình hình bên đó, nhưng tớ tin rằng anh ta sẽ quay lại khi tình hình của Mạnh Bạch Chỉ ổn định.”
Cố Nhiễm Nhiễm an ủi.
“Tớ biết rồi, Nhiễm Nhiễm, con trai đói bụng rồi, tớ muốn đút cho con ăn, không nói nữa, sau này có thời gian tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Không đợi Cố Nhiễm Nhiễm phản hồi, Đường Tâm Nhan đã cúp điện thoại, sau đó tắt máy, ném vào ngăn kéo.
Trong nháy mắt đã ở với mẹ được một tuần, tuy rằng trong một tuần này, bản thân sống cũng coi như vui vẻ, nhưng trong trái tim vẫn luôn có một góc rất trống rỗng.
“Mẹ, chúng ta chuyển nhà đi.”
Khi đang trò chuyện với mẹ trong sân, Đường Tâm Nhan đột nhiên nói.
“Chuyển nhà?” Đột nhiên nghe thấy đề nghị của con gái, Liễu Nguyệt có chút kinh ngạc, dù sao thì bà sống ở đây đã lâu, một khi phải chuyển đi, bà thật sự có chút không nỡ.
“Ở đây rất hẻo lánh, hơn nữa… điều kiện xung quanh không được tốt lắm. Chúng ta chuyển đến một nơi có bệnh viện gần đó và có điều kiện tốt hơn, như vậy con mới có thể tìm được việc làm, chăm sóc cho mẹ và con trai con tốt hơn.”
Đường Tâm Nhan nói ra những gì cô nghĩ trong lòng.
“Con muốn tìm việc? Tâm Nhan, nói cho mẹ biết, giữa con và Mặc Trì Uý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao lâu như vậy cậu ta không đến gặp con? Cậu ta cũng không gọi cho con nữa? Con mau nói cho mẹ biết, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.”
Trước những câu hỏi tràn đầy lo lắng của mẹ, Đường Tâm Nhan sau khi do dự đã kể cho mẹ nghe chuyện đã xảy ra giữa cô và Mặc Trì Uý.
Chương 702: Thỏa thuận ly hôn
Nghe được con gái mình phải chịu ấm ức như vậy, sắc mặt Liễu Nguyệt vô cùng xấu.
“Không được, mẹ phải gọi điện cho cậu ta, mẹ muốn cậu ta cho mẹ một lời giải thích. Cậu ta đã hứa với mẹ rằng sẽ chăm sóc cho con thật tốt, bây giờ làm không được, mẹ phải tìm cậu ta tính sổ.”
Liễu Nguyệt nhấc điện thoại muốn gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Uý, nhưng bà không ngờ Đường Tâm Nhan lại cầm điện thoại đi.
“Không cần gọi điện thoại đâu mẹ, anh ấy đã tắt máy rồi. Mẹ, lúc con đi, con đã để sẵn bản thỏa thuận ly hôn trên giường rồi, sau này sẽ không còn liên hệ gì với anh ta nữa. Mẹ đừng lo lắng, trong tay con vẫn còn một ít tiền, vẫn có thể nuôi được mẹ và con trai con.”
Đường Tâm Nhan nói, mặc dù quyết định này rất đau đớn nhưng cô thực sự không biết phải đối mặt với Mặc Trì Uý như thế nào.
“Vậy… vậy được rồi.”
Đối với quyết định của con gái, Liễu Nguyệt không hề từ chối, dù sao thì bên cạnh con gái cũng cần có người chăm sóc.
Được sự ủng hộ của mẹ, Đường Tâm Nhan giao con trai cho bà chăm sóc, sau đó bắt xe trở về thành phố, vì điều kiện của cô không cao nên cô nhanh chóng tìm được nhà.
Căn nhà không lớn lắm, nhưng ba người họ đến ở vẫn còn dư dả. Đường Tâm Nhan chỉ đơn giản là thu dọn và mua một số đồ dùng trong nhà, sau đó trở về làng.
Ngày hôm sau, bọn họ mang theo hành lý đơn giản, đến ngôi nhà thuê đó.
Đường Tâm Nhan động viên mẹ: “Mẹ, nhà có thể sẽ nhỏ, nhưng mẹ hãy tin tưởng con, khi con tìm được việc làm, con sẽ mua cho mẹ một căn nhà lớn.”
“Con bé ngốc, mẹ sống cùng với con đã rất vui vẻ rồi, không cần nhà cao cửa rộng. Chỉ cần con và cháu mẹ sống tốt là mẹ đã vui rồi.”
Liễu Nguyệt vỗ nhẹ vào tay con gái, nhẹ nhàng nói, trên mặt nở một nụ cười yêu thương.
Sau khi mọi việc ổn thỏa, Đường Tâm Nhan bắt đầu tìm việc, rất may mắn là cô đã sớm tìm được công việc biên dịch viên cho một tòa báo.
Công việc này không cần phải đến tòa soạn cả ngày, chỉ cần gửi tài liệu đã dịch cho tổng biên tập qua email, loại công việc này cho phép Đường Tâm Nhan có nhiều thời gian ở bên mẹ và con trai cô.
Mặc dù công việc hơi mệt, nhưng Đường Tâm Nhan làm rất vui vẻ. Đặc biệt là nhìn thấy con trai lớn lên từng ngày, thậm chí bây giờ còn có thể cầm đồ vật, chậm rãi bước đi, cô càng cảm thấy được hạnh phúc vây quanh.
“Tâm Nhan, uống bát canh gà đi.” Nhìn thấy con gái vẫn đang làm việc, Liễu Nguyệt vô cùng đau lòng, nếu không phải sức khỏe bà không tốt, có lẽ bà đã có thể chia sẻ phần nào áp lực cho con gái.
“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã giúp con chăm con. Nếu không, cuộc sống của con có thể sẽ rất xáo trộn, nhưng như bây giờ thực sự rất tốt. Sống với mẹ, con… rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan kéo mẹ ngồi vào một bên cười nói.
…
Trì Chi Hành vẫn luôn gọi vào điện thoại của Mặc Trì Uý trong một khoảng thời gian gần đây, và cuối cùng, một tuần sau, chiếc điện thoại đã tắt nguồn của cậu ta truyền đến âm thanh.
“Anh tư à? Ai vậy?” Nghe thấy giọng nói của một người đàn ông xa lạ, Trì Chi Hành lập tức đứng lên, trong lòng có một dự cảm xẹt qua.
“Xin chờ một chút, tôi sẽ đưa điện thoại cho bệnh nhân ngay lập tức, nhưng cơ thể anh ấy rất yếu, không thể nói chuyện quá lâu.”
Bệnh nhân? Rất yếu? Nghe được những lời như vậy, dự cảm trong lòng Trì Chi Hành càng lúc càng mạnh.
“Chi Hành, tôi là… anh tư của cậu đây.” Một lúc sau, giọng nói của Mặc Trì Uý lọt vào tai Trì Chi Hành.
“Anh tư, anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành giật mình.
“Tôi đang ở Mỹ, cậu… cậu đừng nói cho ai biết, kể cả Nhiễm Nhiễm, tôi… bị thương, hiện tôi đang điều trị trong bệnh viện.”
Mặc Trì Uý khó khăn nói.
Nghe vậy, mặt Trì Chi Hành lập tức biến sắc.
“Em sẽ đến Mỹ ngay lập tức, nhờ bác sĩ bên cạnh gửi cho em địa chỉ.”
Mặc Trì Uý hít một hơi thật sâu.
“Nhớ đừng nói cho ai biết, kể cả… người yêu của cậu.”
Mặc dù Trì Chi Hành không biết tại sao anh tư lại muốn tự mình làm việc này, nhưng giọng nói yếu ớt của anh đã khiến Trì Chi Hành lo lắng.
Sau khi cúp máy, cậu ta lập tức đặt vé máy bay đi Mỹ.
“Anh phải đi công tác à?” Cố Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên khi thấy Trì Chi Hành đang giờ làm việc đột nhiên về nhà vội vàng thu dọn hành lý.
Trì Chi Hành nói: “Đột nhiên có việc gấp phải đi nước ngoài vài ngày, đừng lo lắng, mấy ngày nữa anh sẽ về thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm hơi nghi ngờ về quyết định đột ngột đi công tác của cậu ta, nhưng cô ấy cũng không hỏi nhiều mà giúp Trì Chi Hành thu dọn hành lý.
Trì Chi Hành rất nhanh đã đến Mỹ, không có thời gian nghỉ ngơi, liền theo tin nhắn địa chỉ nhận được, đến bệnh viện.
Trì Chi Hành đã bị dọa giật mình khi cậu ta nhìn thấy Mặc Trì Uý đang nằm trên giường bệnh, trên người cắm một đống ống truyền, hơn nữa chân phải còn bó thạch cao và băng gạc quấn trên trán.
“Anh tư, anh đây là… anh tới chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ, tại sao lại khiến mình vào bệnh viện nằm vậy? Anh có phải là muốn dọa em nên thông đồng với bác sĩ để trêu em không?”
Trì Chi Hành bước đến giường bệnh của Mặc Trì Uý nói đùa.
“Vị này, bệnh nhân tuyệt đối không nói đùa. Anh ta thật sự bị thương, hôn mê mười ngày rồi, hôm qua mới tỉnh lại.” Y tá đứng bên cạnh vội vàng nói.
“Anh tư, rốt cuộc là làm sao vậy? Làm sao anh lại thành như vậy?” Trì Chi Hành lo lắng hỏi, chẳng trách anh tư không liên lạc với cậu ta trong khoảng thời gian này, hóa ra anh tư lại ở trong bệnh viện trải qua một trận dày vò đau đớn như vậy.
“Tôi không sao.”
Mặc Trì Uý giọng nói có chút khàn khàn, lông mày không khỏi nhíu chặt vì đau.
“Đừng nói nữa.” Nhìn thấy mỗi lời Mặc Trì Uý nói ra đều phải nhíu chặt mày, Trì Chi Hành vội vàng nói.
Mặc Trì Uý khó khăn gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Sau khi anh ngủ say, Trì Chi Hành lập tức đến phòng bác sĩ.
“Bệnh nhân bị đâm trúng người, bỏng toàn thân do xe nổ, chân phải mất cảm giác. Tính mạng rất nguy kịch, nếu là người khác có thể đã đối mặt tử vong.”
Bác sĩ giải thích ngắn gọn tình hình của Mặc Trì Uý.
“Xảy ra tai nạn xe hơi?” Trì Chi Hành vẻ mặt khó hiểu, anh tư không phải đến chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ sao, làm sao có thể xảy ra tai nạn xe cộ? Là chuyện đột nhiên xảy ra? Hay là do người làm?
Trong lòng Trì Chi Hành có quá nhiều câu hỏi, nhưng cậu ta cũng biết có một số chuyện chỉ khi anh tư thật sự hồi phục tỉnh táo, mới có thể có câu trả lời.
“Tình hình của anh ấy bây giờ thế nào? Liệu hôn mê mười ngày có ảnh hưởng đến anh ấy không?”
Trì Chi Hành lo lắng hỏi.
Chương 703: Ly hôn? Không có cửa đâu
Đối với câu hỏi của Trì Chi Hành, bác sĩ cũng không có cách nào đưa ra một câu trả lời chính xác.
“Việc này chúng tôi còn cần phải kiểm tra cụ thể, có điều chân của bệnh nhân đã bị tổn thương nghiêm trọng, bị gãy xương, trong thời gian ngắn không thể đi lại được. Cho dù là khôi phục, những ngày sau này cũng khó mà bình phục hoàn toàn được, cho nên… khoảng thời gian này, anh ấy phải ngồi xe lăn. Quan trọng hơn là, khi xảy ra tai nạn xe cộ đã có hiện tượng nổ mạnh cho nên bệnh nhân còn phải phẫu thuật cấy da, nhưng nếu như vậy khuôn mặt chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Bác sĩ nói rõ ràng tình hình của Mặc Trì Úy cho Trì Chi Hành.
Nghe những lời này, Trì Chi Hành trực tiếp ngã xuống ghế, cậu ta không biết nguyên nhân xảy ra tai nạn xe, cậu ta chỉ biết, khoảng thời gian sau này, tình hình của anh tư sẽ còn phải khó khăn hơn cả tưởng tượng.
“Cho dù phải trả giá lớn đến đâu cũng phải cứu bằng được anh tư.”
Dặn dò bác sĩ một lúc sau, Trì Chi Hành mới trở lại phòng bệnh của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy vẫn còn đang hôn mê, Trì Chi Hành vì lo lắng nên vẫn luôn túc trực bên giường bệnh, mãi tới khi trời gần tối, Mặc Trì Úy mới tỉnh lại.
Có lẽ vì đã ngủ quá lâu, nên khi Mặc Trì Úy tỉnh lại, trạng thái tinh thần có vẻ không tệ.
“Thế nào rồi, có muốn làm ẩm môi một chút không?” Thấy Mặc Trì Úy tỉnh lại, Trì Chi Hành thở dài một hơi, lập tức đứng lên, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy cố gắng gật đầu, bởi vì thân thể không tốt, nên Mặc Trì Úy không thể uống một lượng nước lớn ngay, Trì Chi Hành phải cẩn thận dùng tăm bông khẽ thoa vào khóe môi anh.
“Cô ấy… hiện giờ thế nào rồi?” Mặc Trì Úy cất giọng khàn khàn hỏi.
Trì Chi Hành biết là anh tư nhất định sẽ hỏi tình hình của mẹ con Đường Tâm Nhan, nhưng cậu ta phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói cho anh rằng mẹ con Đường Tâm Nhan mất tích rồi?
Bỏ đi, vẫn là không nói thì hơn, nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi.
“Bọn họ không có chuyện gì, vẫn đang ở cùng Nhiễm Nhiễm, nhưng vì anh không liên lạc với cô ấy cho nên cô ấy có chút tức giận, chờ sức khỏe anh hồi phục, nhất định phải liên lạc với cô ấy ngay lập tức.”
Trì Chi Hành cười nói.
Nghe được Đường Tâm Nhan không có vấn đề gì, khuôn mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười yên tâm.
“Anh tư, ờ… Mạnh Bạch Chỉ đâu? Cô ta thế nào rồi? Sao anh lại bị tai nạn xe?” Trì Chi Hành sốt ruột hỏi, cậu ta đột nhiên cảm thấy, trong khoảng thời gian hơn chục ngày này, có vẻ như anh tư đã xảy ra rất nhiều chuyện.
“Mạnh Bạch Chỉ ở bệnh viện, tình hình đã có chuyển biến tốt, tôi cũng đã trả một khoản phí ở bệnh viện, bác sĩ sẽ điều trị tốt cho cô ấy.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bâng quơ nói, đối với tình hình của Mạnh Bạch Chỉ, anh không muốn nói nhiều, chuyện xảy ra tai nạn xe của mình, anh càng không muốn nhắc tới.
Trì Chi Hành cứ cảm thấy anh tư đang gạt mình điều gì đó, có điều thấy sắc mặt nhợt nhạt của anh, Trì Chi Hành cũng không tiện hỏi nhiều.
“Nhớ kỹ, không được nói với ai chuyện của tôi.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy nghiêm túc nhìn Trì Chi Hành.
“Được, em đồng ý với anh.”
Thấy Trì Chi Hành hứa hẹn, Mặc Trì Úy thở dài một hơi.
Ba ngày sau, bác sĩ dựa theo tình hình sức khỏe của anh lại đưa anh vào phòng phẫu thuật một lần nữa, lấy ra phần xương gãy còn sót lại trong cơ thể.
Trì Chi Hành đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật của Mặc Trì Úy, căng thẳng đi tới đi lui, sáu tiếng đồng hồ sau, bác sĩ mới thông báo ca phẫu thuật thành công thuận lợi.
Thấy anh tư bị đẩy tới phòng phẫu thuật, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng.
Sáng hôm sau Mặc Trì Úy mới tỉnh lại, bởi vì thuốc gây tê đã hết tác dụng, anh khẽ nhíu mày vì đau, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Thưa anh, anh có muốn tiêm thuốc giảm đau không?” Y tá ở bên cạnh thấy dáng vẻ Mặc Trì Úy đau như muốn ngất đi, không khỏi nhẹ nhàng hỏi một câu.
“Không… không cần đâu, tôi có thể chịu được.”
Mặc Trì Úy gắng sức nói, rõ ràng anh biết, nếu như anh tiêm nhiều thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến tình hình hồi phục sau này, anh không muốn phải ngồi xe lăn hết quãng đời còn lại.
Anh càng không hy vọng Đường Tâm Nhan phải sống cả đời với một kẻ tàn phế.
Trì Chi Hành không thể khuyên giải Mặc Trì Úy, chỉ có thể nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán giúp anh, vì đau đớn mà mồ hôi toát ra ngày càng nhiều hơn.
Suốt một ngày một đêm, mãi cho tới buổi chiều ngày hôm sau, Mặc Trì Úy vẫn luôn nhíu chặt mày, lúc này mới chậm rãi buông ra, anh đã không thể nhớ nổi suốt một ngày một đêm qua, vì chịu đựng đau đớn mà anh đã ngất đi bao nhiêu lần.
“Tôi cố nhịn sẽ vượt qua, đúng không?” Mặc Trì Úy hỏi bác sĩ đang đứng ở mép giường.
Bởi vì Mặc Trì Úy quá kiên cường, bác sĩ không khỏi không giơ ngón tay cái lên tán dương, bội phục sự cố gắng của anh.
“Anh hồi phục rất tốt, không có bất kỳ phản ứng gì, qua mấy ngày nữa, dựa vào tình hình sức khỏe của anh chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cấy da, lúc ấy mới là khởi đầu của sự đau khổ mà anh phải chịu đựng.”
Mặc Trì Úy cười cười.
“Yên tâm đi, tôi có thể kiên trì, vì vợ và con tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng.”
Khi nhắc tới Đường Tâm Nhan và con trai bảo bối của mình, ánh mắt Mặc Trì Úy hiện lên sự dịu dàng và nồng nhiệt hơn bao giờ hết.
Để Cố Nhiễm Nhiễm không nghi ngờ, một tuần sau, Trì Chi Hành đáp máy bay về nước.
Sau khi về nước, cậu ta dựa theo phân phó của Mặc Trì Úy, giao một vài chuyện của công ty cho Giản Thành xử lý, sau khi sắp xếp ổn thỏa mới đi tới biệt thự của Mặc Trì Úy.
Trì Chi Hành thu dọn một vài đồ dùng cần thiết cho Mặc Trì Úy, khi cậu ta xoay người muốn rời đi thì thấy ở trên bàn trang điểm đặt một tờ giấy… là giấy thỏa thuận ly hôn.
Giấy thỏa thuận ly hôn? Lúc mới nhìn thấy, Trì Chi Hành còn tưởng mình hoa mắt, không nhìn rõ, khi cầm tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên, nhìn rõ vào mấy dòng chữ to viết trên đó, cậu ta không khỏi giật mình.
Cậu ta nhanh chóng lật đến cuối trang, Đường Tâm Nhan đã ký tên lên đó, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Cậu ta trực tiếp cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhét vào túi sau đó rời khỏi biệt thự.
Ở trong nước khoảng hai ngày, Trì Chi Hành lại đáp máy bay tới nước Mỹ một lần nữa.
“Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Mặc Trì Úy thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Trì Chi Hành, không khỏi cất giọng hỏi.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi và điều trị, sắc mặt của Mặc Trì Úy khá hơn rất nhiều.
“Em…” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Trì Chi Hành vẫn quyết định đưa giấy thỏa thuận ly hôn mà Đường Tâm Nhan đã ký tên đó cho Mặc Trì Úy xem.
Sau khi nhìn thấy giấy thỏa thuận ly hôn, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Anh tư, anh không giận sao?”
Tuy rằng thấy sắc mặt Mặc Trì Úy đột nhiên trở nên tái nhợt nhưng cũng không hề có chút gì là tức giận, Trì Chi Hành cảm thấy bất ngờ.
“Tức giận ư?”
Khuôn mặt tái nhợt của Mặc Trì Úy ánh lên một nụ cười chua xót.
“Là tôi vẫn luôn khiến cô ấy hiểu lầm, là tôi không đủ quan tâm cô ấy, cho nên cô ấy quyết định như vậy cũng không khiến tôi bất ngờ, có điều tôi… sẽ không ký tên đâu.”
Mặc Trì Úy trực tiếp bỏ giấy thỏa thuận ly hôn vào trong ngăn kéo.
Chương 704: Tới nước Mỹ tìm anh?
Cuộc sống không có Mặc Trì Úy, ngoại trừ cảm thấy khổ sở trong màn đêm yên tĩnh, thì những lúc khác Đường Tâm Nhan cảm thấy rất thoải mái.
Mỗi ngày hoàn thành tốt công việc phiên dịch, buổi tối gửi tài liệu đã dịch cho tổng biên tập, Đường Tâm Nhan không bao giờ trì hoãn công việc tới tận khuya.
Hàng ngày ăn xong bữa tối, cô sẽ đi dạo cùng con trai ở công viên dưới lầu, tuy rằng chỉ là những ngày bình đạm nhưng lại trôi qua vô cùng ấm áp.
“Tâm Nhan, con… gần đây con có liên lạc với Mặc Trì Úy không?”
Liễu Nguyệt không nhịn được đi tới trước mặt con gái nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Không cần phải liên lạc, anh ấy không liên lạc với con sao con phải bám lấy anh ấy? Hơn nữa không phải dạo này chúng ta sống rất tốt sao?”
Đường Tâm Nhan cười nói, không muốn để mẹ lo lắng cho cô, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc.
Nhìn hình ảnh con gái và cháu ngoại chơi đùa, trong lòng Liễu Nguyệt lại cảm thấy đau đớn, khi nào con gái và Mặc Trì Úy mới có thể tốt đẹp như lúc trước đây?
Khi trời sắp tối, Đường Tâm Nhan ôm con trai, nắm tay mẹ trở về chung cư.
Tắm cho con trai rồi dỗ cậu bé đi ngủ, Đường Tâm Nhan lại như mọi ngày, ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài, tuy rằng cảnh khuya rất đẹp nhưng cô lại không có tâm trạng để thưởng thức.
Một lúc lâu sau, bình ổn lại cảm xúc, Đường Tâm Nhan mới mở điện thoại ra gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan, cuối cùng cậu cũng chịu liên lạc với tớ, cậu đang ở đâu?”
Tuy rằng biết Đường Tâm Nhan bình an không có chuyện gì nhưng gần đây lại không chịu liên lạc với cô ấy, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm vẫn vô cùng lo lắng, lúc này nhận được điện thoại của Đường Tâm Nhan, cô ấy kích động suýt nữa ngã xuống giường.
“Hiện giờ tớ sống rất tốt, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta gặp mặt một chút đi.” Đường Tâm Nhan nói, giọng nói dịu dàng, dễ nghe vô cùng.
“Đương nhiên là rảnh rồi, có chuyện gì đi nữa tớ cũng sẽ gác sang một bên để gặp cậu.” Cố Nhiễm Nhiễm khoa trương nói.
Hai người hàn huyên một lúc, hẹn địa điểm gặp mặt sau đó mới cúp điện thoại.
Chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi chăm sóc cho con trai, Đường Tâm Nhan rời khỏi chung cư, bắt xe tới quán cà phê gặp Cố Nhiễm Nhiễm.
Bởi vì tới sớm nên Đường Tâm Nhan cố tình chọn một bàn gần cửa sổ, gọi một ly cà phê Blue Mountain mà cô thích nhất.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm chắc chắn sẽ không ăn sáng, cô lại gọi cho Nhiễm Nhiễm một phần bánh kem và một ly nước cam.
Uống một ngụm cà phê có chút chua xót, Đường Tâm Nhan mới có thể bình tĩnh hơn một chút, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt cô khẽ ánh lên một nụ cười thích thú.
Cố Nhiễm Nhiễm đi vào quán, thấy Đường Tâm Nhan đang mỉm cười khiến cô ấy thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô có vẻ gầy đi nhưng tâm trạng không tệ lắm, xem ra khoảng thời gian này sống khá tốt.
“Cô gái xấu xa, tớ tới rồi đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa vào tới nơi, giọng nói đã vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nghe được giọng nói cô ấy, Đường Tâm Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, một thời gian không gặp, cô gái này vẫn nóng vội như vậy.
Xem ra kế hoạch biến cô ấy thành người phụ nữ hiền thục của Trì Chi Hành hoàn toàn thất bại rồi.
“Tớ gọi bánh kem và nước cam cho cậu rồi này, mau ăn đi.” Đường Tâm Nhan cười nói.
Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở đối diện Đường Tâm Nhan.
Giống như bị bỏ đói nhiều ngày, vội vã nhấm nháp bánh kem.
“Gần đây cậu bận gì à? Sao cứ tắt di động mãi thế? Có phải cậu quên người bạn bạn này rồi không?” Ăn một miếng bánh kem, Cố Nhiễm Nhiễm lại bắt đầu chất vấn.
Biết ngay là cô ấy sẽ hỏi vấn đề này mà, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.
“Gần đây sống rất tốt, cuộc sống rất vui vẻ, yên tâm đi, cho dù có xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ không quên người bạn như cậu đâu, hôm nay tớ tìm cậu có việc.”
Đường Tâm Nhan cười nói, khuôn mặt rạng rỡ ngày càng trở nên xinh đẹp, quyến rũ hơn.
“Nói đi, chuyện gì vậy? Chỉ cần là chuyện tớ biết, tớ nhất định sẽ nói với cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói với vẻ kiên định.
“Tớ…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi: “Anh ấy có liên lạc với cậu không?”
Đường Tâm Nhan do dự một lúc rồi hỏi nghi vấn vẫn luôn giữ trong lòng, chuyện ly hôn vẫn chưa làm thủ tục xong xuôi, Đường Tâm Nhan vẫn có chút bất an.
“Anh ấy?” Nghe thấy từ này, Cố Nhiễm Nhiễm ngay lập tức xác định, ‘anh ấy’ trong lời của Đường Tâm Nhan chỉ có thể là Mặc Trì Úy.
Cố Nhiễm Nhiễm nhún vai.
“Anh ta không hề liên lạc với bọn tớ, hơn nữa gần đây, Chi Hành vẫn luôn đi công tác, có lẽ bọn họ cũng không có liên lạc gì.”
Tuy rằng biết câu trả lời này sẽ khiến Đường Tâm Nhan thất vọng, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm lại không muốn lừa cô.
Nghe được câu trả lời của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan đúng là rất thất vọng, cô cho rằng Mặc Trì Úy sẽ không liên lạc với mình thì chắc chắn sẽ liên lạc với Trì Chi Hành, nhưng không ngờ, anh cũng không liên lạc với người anh em tốt của mình.
Xem ra hiện giờ trong lòng anh chỉ có mỗi bệnh nhân Mạch Bạch Chỉ Thôi.
“Tâm Nhan, cậu… không sao chứ?”
Tuy rằng Đường Tâm Nhan không nói gì, nhưng sắc mặt cô cũng tái nhợt đi khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút không yên tâm.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Kết quả như vậy tớ cũng đã nghĩ tới từ lâu cho nên không có gì bất ngờ, dù sao lúc trước khi tớ rời đi cũng đã để lại giấy thỏa thuận ly hôn cho anh ấy, nên tớ muốn nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn, nhưng không ngờ anh ấy còn không thèm quay về.”
Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, xem ra quyết định ly hôn của cô là đúng, dù sao thì trong khoảng thời gian này anh cũng không hề quan tâm đến cô và con, giữ lại một người chồng như vậy bên cạnh chỉ tổ gây thêm phiền phức cho anh.
“Cậu muốn ly hôn với Mặc Trì Úy sao?” Nghe thấy quyết định này của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng bất ngờ, thân là chị em tốt nhiều năm của Đường Tâm Nhan, chuyện tình cảm của Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, cô ấy đều chứng kiến tất cả.
Một đôi nam nữ trải qua bao khó khăn vất vả mới có thể ở bên nhau, cứ như vậy mà ly hôn, không cảm thấy tiếc nuối sao?
“Tớ đã suy nghĩ kỹ rồi, cậu không cần phải khuyên tớ đâu.”
Đường Tâm Nhan điềm tĩnh nói, giọng điệu cô vô cùng quả quyết.
Cố Nhiễm Nhiễm hiểu Đường Tâm Nhan, biết cô là một người phụ nữ nói được làm được, cô sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định, nhưng nếu một khi đã quyết định, thì chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.
Chẳng lẽ, cô và Mặc Trì Úy nhất định phải dùng cách này để rời xa nhau?
“Tâm Nhan, nếu cậu có thời gian thì chúng ta cùng tới Mỹ tìm anh ấy, tớ đi với cậu, có chuyện gì thì có thể hỏi cho rõ ràng, như vậy không tốt hơn sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói, cô ấy không hy vọng Đường Tâm Nhan vì nhất thời tức giận mà làm ra chuyện khiến bản thân mình hối hận cả đời.
Tới nước Mỹ tìm anh? Có thể không?
Đề nghị của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Đường Tâm Nhan có chút suy nghĩ.
“Được, tớ sẽ sắp xếp một chút.”
Chương 705: Mặc Trì Úy, em tới rồi
Từ khi quyết định đi Mỹ tìm Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan đang dần dần sắp xếp lại chuyện của mình, đầu tiên cô lấy tạp chí bỏ vào tài liệu của mình, dùng thời gian nghỉ ngơi để dịch cho xong.
“Sau khi đến Mỹ, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không thể kích động được, biết chưa?”
Liễu Nguyệt ôm lấy cháu ngoại bảo bối, bà vẫn luôn ở bên cạnh dặn dò Đường Tâm Nhan đang thu dọn hành lý, bà chỉ sợ sau khi đến Mỹ rồi, Đường Tâm Nhan sẽ bởi vì những oan ức trong khoảng thời gian gần đây mà lại cãi nhau với cậu ta.
Cô bỏ bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, sau đó đặt vali sang một bên.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, lần này con đi Mỹ là để nói chuyện, sao con có thể cãi nhau với anh ấy được? Thế nhưng mấy ngày này phải vất vả cho mẹ rồi, dù sao cũng phải chăm sóc thằng bé cũng là một chuyện rất vất vả.”
Đường Tâm Nhan cứ nhìn mẹ và con trai bảo bối của mình.
“Con bé ngốc này, mặc dù cơ thể của mẹ không phải rất tốt, thế nhưng chăm sóc thằng bé thì vẫn có thể, con yên tâm đi Mỹ đi, hai bà cháu mẹ ở nhà đợi con.”
Liễu Nguyệt cười nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu, cô hôn tạm biệt lên mặt mẹ và con trai một cái, sau đó mới nhắc chiếc vali không nặng lắm, rời khỏi căn hộ.
Rất nhanh sau đó cô đã tới sân bay, tụ họp với Cố Nhiễm Nhiễm, hai người thuận lợi đi lên máy bay, bay đến Mỹ.
Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, tâm trạng Đường Tâm Nhan rất phức tạp, cô không biết sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, hai người sẽ xảy ra chuyện gì, liệu anh có vì chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ mà không quan tâm đến mình hay không?
Lông mày Đường Tâm Nhan nhíu lại.
“Không cần nghĩ nhiều nữa đâu, chỉ cần nhìn thấy Mặc Trì Úy, tất cả đều có thể thoải mái, vui vẻ mà nói ra, có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ lên tay Đường Tâm Nhan, cười an ủi nói.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, nụ cười nhẹ duyên dáng càng làm nổi bật đôi môi gợi cảm của cô.
“Yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán, tớ sẽ không cãi nhau với anh ấy đâu.”
Vì để tâm tình của bản thân mình có thể bình tĩnh nhất có thể, Đường Tâm Nhan chầm chậm nhắm đôi mắt lóng lánh như dòng nước.
Mặc Trì Úy, chúng ta lập tức có thể gặp mặt rồi, anh có kỳ vọng vào sự xuất hiện của em không?
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng máy bay cũng đã tới nơi.
Hai người kéo vali, đứng ở cửa sân bay.
“Tớ đã gọi cho Trì Chi Hành rồi, anh ấy nói đang công tác tại Mỹ.”
Sau khi hai người tới khách sạn, họ lập tức gọi cho Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành đang ở trong bệnh viện chăm sóc Mặc Trì Úy, đột nhiên cậu ta nhận được điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm, không kìm được mà giật nảy mình.
“Sao vậy?” Dưới sự điều trị của bác sĩ, khoảng thời gian gần đây, cơ thể Mặc Trì Úy khôi phục rất tốt, vậy nên sau khi nhìn thấy hành vi bất bình thường của Trì Chi Hành, anh không kìm được mà thấy hơi kỳ quái.
“Là… là điện thoại của của Nhiễm Nhiễm, anh cũng biết khoảng thời gian gần đây em vẫn luôn nói với cô ấy là em đang đi công tác, vậy nên cô ấy sẽ truy hỏi em, anh có liên lạc với em hay không.”
Trì Chi Hành mặt mày khổ sở nói, thế nhưng cậu ta vẫn ấn nút nghe.
“Trì Chi Hành, em đang ở Mỹ.”
Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại Trì Chi Hành, cô ấy lập tức mở miệng nói.
“Em đang ở Mỹ á?” Nghe thấy lời Cố Nhiễm Nhiễm nói, Trì Chi Hành suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay xuống, mặt mày kinh ngạc, cậu ta ngồi dựa vào Mặc Trì Úy ở đầu giường, lông mày cũng nhíu chặt lại.
“Sao thế, không muốn tới đón em à? Chín giờ sáng mai, em muốn mình sẽ nhìn thấy anh ở khách sạn của em, nếu như không nhìn thấy anh, anh cứ đợi bị em đá ra khỏi cửa đi, em sẽ lập tức gửi định vị cho anh.”
Khi ở trên máy bay, Cố Nhiễm Nhiễm không được nghỉ ngơi đầy đủ, tính khí càng nóng nảy hơn, sau khi nói xong câu này, cô ấy lập tức tắt điện thoại ngay.
Không lâu sau, Trì Chi Hành nhận được định vị khách sạn mà Cố Nhiễm Nhiễm gửi tới.
“Anh tư, sao bây giờ? Bây giờ cô ấy đang ở Mỹ, hơn nữa… hơn nữa lại còn đi cùng với người phụ nữ của anh nữa.”
Mặc Trì Úy cũng không ngờ, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm sẽ tìm tới Mỹ.
“Xem ra bọn họ tới là để tìm tôi rồi, thế nhưng dáng vẻ này không thể để bọn họ nhìn thấy được, ngày mai cậu đưa bọn họ đi tìm Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ khiến vợ tôi biết khó mà lui.”
Mặc Trì Úy mở miệng nói.
“Anh tư, anh điên rồi sao? Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn có tình cảm với anh, một khi để cô ta và người phụ nữ của anh gặp mặt, cô ta nhất định sẽ nói ra những lời kích động tới người phụ nữ của anh, nói như vậy thì hiểu lầm giữa hai người sẽ ngày càng sâu hơn nữa, anh thật sự muốn để bọn họ gặp nhau?”
Trì Chi Hành vội vàng hỏi.
Mặc Trì Uy thở dài một hơi.
“Cứ để cô ấy tạm thời hiểu lầm đi, đợi sau khi cơ thể tôi hồi phục lại, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”
Trì Chi Hành cũng biết, bây giờ anh tư không có cách nào khác, một người luôn kiêu ngạo như anh, anh tuyệt đối sẽ không để bản thân mình xuất hiện trước mặt Đường Tâm Nhan với bộ dạng thảm hại như này.
“Được, em sẽ đưa bọn họ đi gặp Mạnh Bạch Chỉ.”
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Cậu quay về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải ngủ một lát.”
Mặc Trì Úy nằm trên giường bệnh, chầm chậm nhắm mắt lại.
Sau khi Trì Chi Hành rời đi, anh mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy đều là sự đau lòng.
Em đừng trách anh, người kiêu ngạo như anh không thể xuất hiện trước mặt em với dáng vẻ này được, cho anh thời gian, cho dù là con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em.
Mặc Trì Úy lấy ví tiền trong ngăn kéo ra, lấy ra một bức ảnh gia đình ba người, dịu dàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, trong đôi mắt đen như biển cả ấy lướt qua chút ánh sáng dị thường.
Sáng sớm hôm sau, Trì Chi Hành xuất hiện ở cửa khách sạn.
“Xin lỗi, làm phiền tới công việc của cậu rồi.”
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trì Chi Hành, cô lập tức mở miệng nói.
Trì Chi Hành lắc đầu.
“Không sao, nếu như các cô không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm các cô thôi, tối hôm qua khi biết được bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang nằm, vậy nên anh tư chắc đang ở đó rồi.”
Lời của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan nhìn thấy chút hy vọng.
“vậy… vậy bây giờ chúng ta tới bệnh viện đi, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.” Mặc dù đã quyết định ly hôn với Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất muốn nhìn thấy anh.
“Chi Hành, nhanh chút đi, Tâm Nhan thật sự gấp lắm rồi.”
Trì Chi Hành nói ok một tiếng, cậu ta lập tức mở cửa xe. Trên đường đi, Đường Tâm Nhan không ngừng muốn nói với mình, không cần lo lắng, thế nhưng hai chân vẫn cứ kéo căng ra, tay ôm chặt lấy túi.
“Tâm Nhan, không cần căng thẳng đâu, anh ta là người đàn ông của cậu, là chồng của cậu, đi gặp chồng mình mà cần phải căng thẳng vậy sao?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương và bất an của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng an ủi.
Đường Tâm Nhan gật đầu, cô cũng biết bản thân mình căng thẳng quá rồi, vậy nên cô đã hít sâu mấy cái.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Trì Chi Hành mới dừng xe lại bên cổng bệnh viện.
Nghĩ tới Mặc Trì Úy đang ở bên trong, trái tim Đường Tâm Nhan lại khẩn trương lần nữa.
Lát nữa nhìn thấy anh ấy, bản thân mình phải nói gì đây, phải hỏi anh cái gì đây?