Chương 685: Anh, không phải đối thủ của tôi
Sự đau đớn ở cổ tay khiến Phượng Cừ biết Mặc Trì Úy dừng bao nhiêu sức lực, anh ta tin rằng, nếu như Mặc Trì Úy dùng thêm chút sức nữa, có lẽ số phận anh ta sẽ giống như lời Trì Chi Hành nói, thật sự phải nói tạm biệt với cánh tay của mình.
“Buông… buông tay.” Không muốn yếu thế, thế nhưng cánh tay ngày càng đau đớn kịch liệt hơn nên anh ta không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
Thấy ánh mắt không cam lòng của Phượng Cừ, vẻ mặt Mặc Trì Úy khẽ lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Anh chậm rãi buông lỏng tay.
“Phượng Cừ, anh không phải đối thủ của tôi, cho nên… chấp nhận số phận đi, vẫn là nên trân trọng những ngày còn lại của anh, đừng có mà khiến chính mình chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”
Mặc Trì Úy cười nói, chỉ là ánh mắt anh lại không có chút gì là vui vẻ.
“Tôi sẽ không chấp nhận số phận, Mặc Trì Úy, anh không thể hạ gục tôi đâu.”
Cho dù cổ tay vẫn đau đớn như cũ nhưng đối mặt với sự cảnh cáo của Mặc Trì Úy, Phượng Cừ lại không hề tỏ ra yếu thế, thẳng thừng nhìn vào mắt anh.
“Người không biết tốt xấu rất nhiều, nhưng người không biết xấu hổ như anh Phượng đây có rất ít, anh… đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Trì Chi Hành ở bên cạnh không khỏi trào phúng nói.
“Anh…” Trì Chi Hành châm chọc khiến sắc mặt Phượng Cừ càng thêm khó coi.
“Sao hả? Muốn đọ thì đọ?” Trì Chi Hành đi tới trước mặt Phượng Cừ, đôi mắt chim ưng lộ ra một tia tàn nhẫn.
“Gần đây tôi cũng cảm thấy nhàm chán, không ngại bắt lấy bao cát như anh để luyện vài quyền đâu.”
Trì Chi Hành nắm chặt tay lại, khớp xương kêu răng rắc không khỏi khiến người ta sợ hãi đến run rẩy.
Phượng Cừ hít sâu một hơi.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú dùng cách thô lỗ này để giải quyết chuyện với anh.”
Biết hôm nay mình sẽ không thể gặp được Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ đành phải nhẫn nhịn, không cam lòng mà xoay người rời đi.
“Một tên đàn ông vô dụng.” Nhìn bóng dáng Phượng Cừ rời đi, Trì Chi Hành trào phúng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười giảo hoạt.
“Nếu anh ta không tiết chế lại, không lâu sau này, không chỉ chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà còn không có cả cơ hội trở mình.” Ánh mắt Mặc Trì Úy thâm sâu, khẽ lóe lên một tia sắc bén.
Anh không quan tâm Phượng Cừ sẽ có kết cục như thế nào, anh chỉ để ý tới người phụ nữ của mình.
Hai người rất nhanh về tới nơi quay phim, có lẽ vì có Mặc Trì Úy nên tâm trạng Đường Tâm Nhan tốt hơn so với cô nghĩ, đa số cảnh chỉ quay một lần là qua.
Thời gian nghĩ giữa cảnh, Đường Tâm Nhan ngồi trên xe, đối diện với Mặc Trì Úy, khiến mọi người không khỏi hâm mộ.
Mãi tới gần mười giờ tối Đường Tâm Nhan mới kết thúc công việc, vẻ mặt mệt mỏi dựa vào lồng ngực Mặc Trì Úy.
“Mệt quá đi, đói nữa.”
Đường Tâm Nhan làm nũng Mặc Trì Úy. Cặp mắt to tròn ngập nước chăm chú nhìn anh.
Thấy sắc mặt mệt mỏi tiều tụy của cô, anh không khỏi đau lòng.
“Quay xong bộ phim này, tuyệt đối không được diễn nữa, biết chưa?” Bàn tay to của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng ấn lên vai Đường Tâm Nhan, dịu dàng xoa bóp cho cô.
Có lẽ là do quá mệt mỏi nên Mặc Trì Úy vừa mát xa vài cái Đường Tâm Nhan đã ngủ rồi.
Vì vậy anh càng thêm kiên định, sau khi bộ phim này của cô kết thúc, anh nhất định sẽ không cho cô bước vào giới giải trí dù chỉ nửa bước.
Dịu dàng điều chỉnh ghế thấp xuống, có thể khiến Đường Tâm Nhan ngủ thoải mái hơn nhiều, sợ cô lạnh, Mặc Trì Úy còn cố tình điều chỉnh nhiệt độ trong xe.
Xe chạy thẳng về biệt thự. Thấy cô vẫn ngủ say, anh bất đắc dĩ thở phào một hơi.
Cô gái này đúng là mệt muốn chết rồi.
Anh xuống xe trước, sau đó nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sải bước vào trong sân.
“Mang bữa tối đến phòng tôi.”
Sau khi dặn dò người giúp việc, Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan hướng thẳng về phòng.
Vừa mới đặt cô xuống giường, Đường Tâm Nhan đã mở to đôi mắt trong như suối của cô.
“Ông xã, em đói bụng.”
Cô khẽ cong lên đôi môi gợi cảm, vẻ mặt hờn dỗi nhìn anh, dáng vẻ yếu ớt đến động lòng người, càng làm tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô.
“Bữa tối tới ngay đây, đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta cùng ăn tối được không?”
Giọng nói dịu dàng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan khiến người ta khó mà tin nổi anh chính là tổng giám đốc mạnh mẽ khí thế trên thương trường.
“Được, nghe lời ông xã.”
Đường Tâm Nhan hưng phấn đi vào phòng tắm, ngâm nướng nóng xong, cô cảm thấy mệt mỏi trên người giảm đi rất nhiều.
Khi cô muốn mặc quần áo để rời khỏi phòng tắm thì lại phát hiện ra… mình quên không mang quần áo vào phòng tắm.
Làm sao bây giờ?
Đường Tâm Nhan không biết phải làm sao, lặng lẽ mở cửa phòng tắm ra.
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan chỉ ngó đầu ra, lộ ra đôi mắt to tròn, Mặc Trì Úy vừa mới bước ra từ một phòng tắm khác cảm thấy có chút kỳ quái.
Tuy rằng đã tiếp xúc thân mật với nhau vô số lần nhưng đối mặt với Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, nửa trên trần trụ, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan vẫn không khỏi thẹn thùng mà đỏ ửng lên.
“Em… em quên không mang quần áo vào phòng tắm rồi.” Đường Tâm Nhan ngại ngùng nói.
“Mơ mơ màng màng.” Mặc Trì Úy bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện như vậy rất hay xảy ra, liệu có phải vợ anh mang thai ngốc ba năm không.
Mặc Trì Úy nhận lệnh đi lấy quần áo mang tới phòng tắm cô.
Thay quần áo xong, Đường Tâm Nhan mới có thể ra khỏi phòng tắm, vừa mới ngâm nước nóng xong khiến tâm trạng cô thoải mái hẳn lên, vui vẻ tươi cười.
“Thơm quá.” Đúng lúc người giúp việc mang cơm đến, nhìn những món sơn hào hải vị vừa đẹp mắt và thơm lừng, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan không khỏi ánh lên vẻ tham ăn.
Cô vội vàng cầm lấy đôi đũa, bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon trên bàn.
“Ăn chậm một chút.”
Thấy dáng vẻ ăn ngấu ăn nghiến của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy đúng là có chút lo lắng cô sẽ ăn đến nghẹn mất, anh nhanh chóng múc một bát canh gà, chu đáo thổi cho bớt nóng rồi đặt vào tay Đường Tâm Nhan.
“Ngon lắm, ngon lắm, anh cũng ăn đi.” Uống một ngụm canh gà, cô thỏa mãn, thích thú nói.
Thấy Mặc Trì Úy vẫn không ăn gì, cô dịu dàng gắp cho anh một miếng thịt bò, đưa tới bên miệng anh.
“Bà xã, bây giờ anh không muốn ăn thịt bò.” Mặc Trì Úy nói.
Không thích ăn thịt bò? Đường Tâm Nhan lại gắp tới một miếng thịt kho tàu, thế nhưng lần này, Mặc Trì Úy vẫn từ chối.
“Rốt cuộc anh thích ăn cái gì? Những món này không phải thường ngày anh rất thích sao?” Liên tiếp thử vài lần, Mặc Trì Úy đều lặp lại động tác lắc đầu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan cảm thấy bất ngờ.
“Thứ anh thích ăn là…” Anh khẽ cong đôi môi mỏng, ghé sát vào tai cô, mang theo hơi thở nồng cháy phả vào tai cô.
“Em.”
Chương 686: Ông xã là tất cả của tôi
Nghe thấy lời nói dịu dàng như vậy, mặt Đường Tâm Nhan lập tức đỏ bừng lên.
“Không được… Không được nói linh tinh.”
Đường Tâm Nhan đỏ bừng mặt nói, nước mắt ở khóe mắt lấp lánh như thủy tinh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Mặc Trì Úy, đôi mắt ấy sáng lên tia sách rực rỡ, khiến cô có một loại kích động sẽ bị thiêu rụi ngay lập tức.
Nhìn thấy người phụ nữ của mình cúi đầu, sắp khoan được vào bàn tới nơi, trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười thích thú.
Hai người vừa nói vừa cười, một tiếng sau, Đường Tâm Nhan thỏa mãn buông đũa xuống.
“No quá đi mất.”
Đường Tâm Nhan lười nhác dựa vào ghế, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng tồn tại.
“Như vậy mà đã thỏa mãn rồi?” Mặc Trì Úy ra hiệu cho người giúp việc tới thu dọn đồ ăn, mình thì nghiêng người dựa vào bên cạnh Đường Tâm Nhan, đôi mắt đen láy, thâm tình vẫn luôn trói chặt người cô.
Cô rất nghiêm túc gật đầu.
“Trước đó không ở cạnh anh, em thật sự cho rằng cả đời này sẽ không hạnh phúc được nữa, dù sao… dù sao thì gia đình em sẽ không khiến em cảm thấy được một chút tình thân nào, nhưng sau khi quen biết anh, thế giới của em đã xảy ra thay đổi lớn, ông xã, cảm ơn anh nhé.”
Đường Tâm Nhan kéo bàn tay lớn, đường chỉ tay rõ ràng của Mặc Trì Úy, đan chặt vào tay anh.
“Đúng là cô gái ngốc.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Có em mới là nhà.”
Một câu ngắn ngủi nhưng lại thể hiện được sự yêu chiều vô tận mà anh dành cho cô.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm Nhan vẫn tới phim trường sớm, bởi vì buổi sáng Mặc Trì Úy có cuộc họp nên anh không tới phim trường cùng cô được.
Thế nhưng vì để tránh có người gây rối tới người phụ nữ của mình, Mặc Trì Úy vẫn sắp xếp hai người vệ sĩ, luôn canh chừng, nửa bước không rời Đường Tâm Nhan.
“Như vậy thì cho dù Phượng Cừ muốn tìm cậu gây rối thì anh ta cũng sẽ không thành công được.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn hai người vệ sĩ phía sau, cô ấy đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan, cười nói.
Đường Tâm Nhan đặt kịch bản trong tay xuống.
“Lần này sẽ không có bất cứ ai đi đồng tình với anh ta cả, kết quả của mọi chuyện đều cần anh ta tự mình gánh vác, hy vọng anh ta tự hiểu tất cả, đừng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”
Vốn dĩ cô còn coi Phượng Cừ là bạn bè, nhưng từ sau khi vụ Phượng Cừ đe dọa cô xảy ra, Đường Tâm Nhan tự động xóa anh ta ra khỏi thế giới bạn bè của mình.
Người đàn ông như thế này không xứng làm bạn của mình.
Vì để kịp tiến độ, bọn họ quay tới gần sáng sớm, mặc dù rất mệt nhưng nhìn những đoạn phim tuyệt đẹp trong ống kính, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Hơn nữa điều khiến Đường Tâm Nhan càng hạnh phúc hơn chính là Phượng Cừ không hề xuất hiện trước mặt mình, không có sự làm phiền của anh ta, Đường Tâm Nhan thật sự rất vui, không chút lo lắng nào.
Ba tháng sau, đạo diễn tuyên bố chính thức đóng máy, điều này khiến cô phấn khởi tới nỗi nhảy lên.
“Cuối cùng cũng làm xong mọi việc rồi, Nhiễm Nhiễm, việc chế tác và tuyên truyền sau đó chắc sẽ rất vất vả, cố lên nhé.”
Đường Tâm Nhan cười nói, vì để cổ vũ Cố Nhiễm Nhiễm, cô làm kiểu tay fighting.
Cố Nhiễm Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
“Tớ bảo đảm, chuyện lần trước chắc chắn sẽ không xảy ra thêm lần nữa, tin tớ, với kỹ năng diễn xuất và sự thành thục của chúng ta, tuyệt đối có thể trở thành bộ phim hot.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói một cách đầy tự tin.
Đường Tâm Nhan nhún bả vai.
“Đương nhiên là tớ tin cậu rồi, thế nhưng… tớ phải về nhà rồi, người đàn ông của tớ còn đang ở nhà đợi tớ.” Khi nhắc tới Mặc Trì Úy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan không kìm được mà lộ ra nụ cười hạnh phúc.
“Hai người vệ sĩ kia đâu? Sao hôm nay bọn họ không tới?” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng vệ sĩ, điều này khiến cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Hôm nay cơ thể bọn họ không khỏe lắm, tớ kêu bọn họ quay về nghỉ ngơi rồi.” Đường Tâm Nhan nói.
Sau khi thu dọn đồ đạc của mình xong, cô ngồi lên xe.
“Tớ về đây, có gì gọi điện cho tớ nhé.”
Cố Nhiễm Nhiễm ra dấu OK, tự mình đóng cửa xe lại.
Nghĩ tới sắp nhìn thấy người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan phấn khởi khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi phim trường.
Khi đi qua tiệm đồ sơ sinh, cô dừng xe lại.
Nghĩ tới gần đây con trai lớn rất nhanh, có vài bộ quần áo đã nhỏ lắm rồi, Đường Tâm Nhan trực tiếp đi vào tiệm đồ sơ sinh, tỉ mỉ chọn quần áo phù hợp nhất cho cậu bé.
Cô mua một lúc bốn năm bộ, lúc này Đường Tâm Nhan mới hài lòng đi tới quầy thanh toán, đặt quần áo và thẻ trước mặt nhân viên bán hàng.
“Đường Tâm Nhan?” Cô đang nhìn cái tủ ở bên cạnh, xem xem có đồ chơi nào phù hợp với con trai không thì đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, Đường Tâm Nhan theo bản năng liền quay người lại.
“Đường Vũ Nhu?” Nhìn thấy người đứng bên trong lại là Đường Vũ Nhu mà mình không gặp một khoảng thời gian rồi, Đường Tâm Nhan cảm thấy thật sự hơi kỳ quái.
Khoảng thời gian này không nhìn thấy cô ta, cuộc sống của cô bình yên hơn rất nhiều, không ngờ lại đi gặp mặt cô ta ở nơi này.
“Không ngờ cô lại làm thu ngân ở đây, đúng là khiến tôi ngạc nhiên.”
Trong lời nói của Đường Tâm Nhan không có chút châm biếm nào, chỉ là khi Đường Vũ Nhu nghe thấy lại thấy mỉa mai nồng nặc.
“Đường Tâm Nhan, cô ít đắc ý ở đây thôi, theo những gì tôi biết, khoảng thời gian gần đây Mặc Trì Úy và mối tình đầu của anh ta Mạnh Bạch Chỉ ở rất gần nhau rồi, cô vẫn nên nghĩ cho kĩ nên giữ người đàn ông của mình như thế nào đi.”
Đường Vũ Nhu nói.
Mạnh Bạch Chỉ? Cô ta về nước rồi? Tại sao cô không biết?
Đường Tâm Nhan nhíu mày, với người đàn ông của mình, cô tuyệt đối tin tưởng, thế nhưng cô không tin Mạnh Bạch Chỉ kia đã hoàn toàn chết tâm với Mặc Trì Úy.
“Lo lắng rồi? Nói không chừng bây giờ người đàn ông của cô đang nằm trên giường Mạnh Bạch Chỉ đấy, tới lúc đó cô sẽ bị đá thôi.”
Đường Vũ Nhu nhìn thấy Đường Tâm Nhan nhíu mày, cô ta lại nở nụ cười, giọng điệu vô cùng châm biếm vang lên rõ ràng bên tai cô.
Nếu như là trước đây, khi nghe thấy lời nói đầy kích thích này của Đường Vũ Nhu, Đường Tâm Nhan sẽ lập tức chạy tới tìm Mặc Trì Úy, nhưng cô của bây giờ lại không có bất cứ hoảng loạn nào, trên khuôn mặt nhỏ bé luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
“Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất đồng tình, nghĩ tới ban đầu cô cao cao tại thượng, luôn giương oai diễu võ ở nhà, nhưng bây giờ lại rơi xuống bước đường làm thu ngân, xem ra ánh mắt ban đầu của cô kém thật đấy, đi câu dẫn người đàn ông của người khác nhưng cuối cùng lại không thể nào nuôi sống mình được, đúng là đáng thương của đời người.”
Đường Tâm Nhan lắc đầu nói.
“Cô…” Đã rơi tới bước đường làm thu ngân, không thể nào ngẩng đầu lên nổi trước mặt Đường Tâm Nhan, bây giờ lại nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.
“Đường Vũ Nhu, tôi không muốn dùng thời gian quý báu của tôi lãng phí trên người cô nữa, vậy nên mời cô lập tức thanh toán cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nói, cộng thêm dáng vẻ cao ngạo kia khiến cô nhìn như một nữ vương cao cao tại thương, so với sự tin ti của Đường Vũ Nhu, tạo nên sự đối lập rất rõ ràng.
Chương 687: Chồng của cô đang thay quần áo
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đặt tấm thẻ ở bên cạnh tay mình, Đường Vũ Nhu càng nổi giận hơn, cô ta cũng không nghĩ gì, đố kỵ khiến cô ta thẳng thừng vứt tấm thẻ xuống đất.
“Xin lỗi, tôi sẽ không phục vụ cho cô đâu.”
Vỗn dĩ Đường Tâm Nhan không muốn quan tâm tới Đường Vũ Nhu, nhưng hành động này của cô ta lại khiến Đường Tâm Nhan nổi giận.
“Đường Vũ Nhu, tôi mong cô nhặt thẻ lên ngay.”
Trong giọng nói của Đường Tâm Nhan vẫn mang vẻ ngọt ngào như cũ, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại mang theo ánh sáng sắc lạnh.
Đường Vũ Như hừ lạnh một tiếng.
“Tôi sẽ không nhặt lên cho cô đâu, hơn nữa tôi không những không nhặt, tôi còn…” Đường Vũ Nhu thẳng thừng đi ra khỏi quầy thanh toán, dùng sức giẫm lên thẻ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đáy mắt Đường Tâm Nhan lướt qua ánh sáng lạnh buốt.
“Tôi sẽ đi tìm cửa hàng trưởng của các cô.”
Đường Tâm Nhan cười, nói với nhân viên bán hàng ở bên cạnh.
Nhân Viên bán hàng vừa nhận ra thân phận của Đường Tâm Nhan, không kìm được mà giật nảy mình.
“Đường Vũ Nhu, lần này cô thật sự xong đời rồi, cô ấy là người phụ nữ của Mặc Trì Úy, cô còn không mau xin lỗi đi, nếu như đợi cửa hàng trưởng tới rồi, cô sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.”
Đồng nghiệp kéo Đường Vũ Nhu sang một bên, có lòng khuyên bảo.
Đường Vũ Nhu hừ lạnh một tiếng.
“Ở trên thế giới này, tôi có thể xin lỗi bất kỳ ai, nhưng duy nhất không phải là cô ta, nếu như không phải là con tiện nhân này, hôm nay tôi cũng sẽ không rơi vào bước đường phải đi làm công để duy trì cuộc sống, cô ta chính là một con tiện nhân.”
Đường Vũ Nhu gằn giọng nói, nghe thấy những lời này của cô ta, đồng nghiệp ở bên cạnh giật nảy mình.
“Cô… thật sự chết chắc rồi.” Đồng nghiệp vô cùng thương cảm nhìn cô ta một cái, sau đó lập tức đi về phía văn phòng của cửa hàng trưởng.
Không bao lâu sau, cửa hàng trưởng lập tức đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cô Mặc, thật sự xin lỗi, tôi lập tức kêu cô ấy xin lỗi cô.” Cửa hàng trưởng lấy lòng nói với Đường Tâm Nhan, sau đó hai mắt rơi xuống người Đường Vũ Nhu.
“Đường Vũ Nhu, lập tức xin lỗi cô Mặc nhanh lên.” Cửa hàng trưởng vội vàng ra lệnh, một khi đắc tội với cô Mặc, cô ta thật sự sợ nửa đời hạnh phúc với cửa hàng nhỏ của mình sẽ bị Mặc Trì Úy thu mua luôn mất.
“Xin lỗi cô ta? Cửa hàng trưởng, cô không sao chứ?” Đối với sự phân phó của cửa hàng trưởng, Đường Vũ Nhu khịt mũi, mặt khinh thường: “Tôi sẽ không xin lỗi một con tiện nhân đâu, vậy thì sẽ hạ thấp tôi quá đấy.”
Cô ta châm biếm không chút che giấu nào.
“Bốp…” Một tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, nó nặng nề rơi xuống mặt Đường Vũ Nhu.
“Trước đây tôi đã nói rồi, nếu như cô còn dám sỉ nhục tôi nữa tôi bảo đảm sẽ không để cô dễ chịu đâu.” Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm phủi tay:
“Phấn trên mặt dày quá đấy, buồn nôn thật, cửa hàng trưởng, loại người như này giữ lại trong cửa hàng chỉ hạ thấp giá trị của cửa hàng thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Mặt cửa hàng trưởng vẫn luôn treo nụ cười nịnh nọt.
“Không sai, cô Mặc nói chí phải, lát nữa tôi sẽ khai trừ những nhân viên không nghe lời.” Cửa hàng trưởng biết điều nói, sau đó tự mình nhặt thẻ lại.
“Nhanh… Nhanh thanh toán cho cô Mặc đi, giảm hai mươi phần trăm cho cô Mặc nữa.”
Một nhân viên bán hàng khác lập tức xử lý xong thủ tục thanh toán, cung kính đưa túi hàng và thẻ cho Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan, cái thứ…” Hai chữ tiện nhân còn chưa nói ra khỏi miệng thì bàn tay phải của Đường Tâm Nhan đã giơ lên, cơn đau trên má khiến Đường Vũ Nhu im miệng lại, thế nhưng ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ vẫn luôn hằn học nhìn chằm chằm cô.
“Cô Mặc, để tôi tiễn cô.”
Cửa hàng trưởng nhiệt tình đưa Đường Tâm Nhan ra khỏi tiệm, nhìn thấy cô lái xe rời đi, cửa hàng trưởng mới quay đầu đi đến trước mặt Đường Vũ Nhu.
“Cô… lập tức cút ngay cho tôi, tôi không cần nhân viên như cô.”
…
Mặc dù chuyện của Đường Vũ Nhu ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nhưng sau khi về đến nhà, trên mặt Đường Tâm Nhan vẫn nở nụ cười hạnh phúc và xán lạn.
“Cục cưng.” Cô đi vào phòng khách rộng lớn, nhìn thấy cục cưng ngồi trong xe trẻ em, cô lập tức giao túi đồ trong tay cho người giúp việc ở bên cạnh, còn mình nhanh chóng đi tới trước mặt con, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mấy cái.
Con trai cũng đưa hai tay ra, nũng nịu bổ nhào vào lòng Đường Tâm Nhan.
“Cục cưng, mẹ nhớ con lắm đấy, từ mai trở đi, mẹ có thể ngày ngày ở bên cạnh con, nhìn con trưởng thành rồi.”
Đường Tâm Nhan ôm con trai bảo bối vào trong lòng, khuôn mặt dịu dàng nhìn cậu bé.
Mãi cho tới khi con trai ngủ rồi, Đường Tâm Nhan mới ôm cậu bé về phòng.
Về đến phòng, hơi nóng ập lên, cô thay một bộ đồ dễ chịu.
Sao Trì Úy vẫn còn chưa về nữa? Hôm nay công ty nhiều việc lắm hay sao?
Đường Tâm Nhan nhấn số điện thoại của Mặc Trì Úy, điện thoại đổ chuông hai tiếng, giọng nói trầm thấp lại gợi cảm của cô vang lên bên tai anh.
“Ông xã, khi nào anh về?”
Đường Tâm Nhan cười hỏi.
“Có lẽ là phải qua một lúc lâu nữa, bữa tối anh không về ăn đâu, không cần đợi anh.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy nói phải một lúc lâu nữa mới về, Đường Tâm Nhan không nhịn được mà hơi thất vọng, thế nhưng cô vẫn cười ngọt ngào tắt máy.
Cô ăn một ít đồ ăn đơn giản cho bữa tối, bởi vì Mặc Trì Úy không có ở nhà nên Đường Tâm Nhan không có khẩu vị mấy.
“Thím Vương, chuẩn bị cho tôi ít đồ ăn, tôi mang tới công ty cho Trì Úy.”
Người giúp việc nhanh chóng chuẩn bị ít đồ ăn, gói vào trong hộp giữ nhiệt, Đường Tâm Nhan cầm hộp giữ nhiệt, vui vẻ đi tới công ty.
Thân phận cô Mặc khiến Đường Tâm Nhan không phải nhận phải bất cứ cản trở nào, cô thuận lợi đi thẳng tới thang máy, tới văn phòng của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy cửa phòng chỉ khép hờ, vì để cho Mặc Trì Úy niềm vui bất ngờ, Đường Tâm Nhan khẽ khàng đẩy cửa phòng ra.
“Ông xã…” Cô vui vẻ gọi, trên mặt vẫn còn treo nụ cười rạng rỡ, nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt cô lại cứng đờ lại.
“Sao cô… lại ở đây?” Nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ ngồi trên ghế sofa, Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi bất ngờ, điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa chính là chiếc áo sơ mi trắng mà Mạnh Bạch Chỉ mặc trên người nhìn khá giống áo sơ mi của nam.
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất ghen ghét, nhưng Đường Tâm Nhan không biểu lộ một chút gì ra bên ngoài, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn nở nụ cười nhạt, xinh đẹp.
“Đã lâu không gặp, cô Mạnh.”
Đường Tâm Nhan cười ngọt ngào, chào hỏi với Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ bình tĩnh như vậy, cô ta hơi bất ngờ, thế nhưng đối diện với sự chào hỏi chủ động của Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ cũng tao nhã đứng dậy.
“Phải đấy, đã lâu không gặp, Trì Úy đang thay quần áo ở bên trong.”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Cô Mạnh ngồi đi, tôi đi tìm chồng tôi nói mấy câu.” Đường Tâm Nhan đặt hộp giữ nhiệt xuống, đi thẳng vào phòng nghỉ, một câu chồng kia lập tức khiên trong lòng Mạnh Bạch Chỉ truyền tới cơn đau.
Chương 688: Tỏ tình yêu thương
Đường Tâm Nhan rất nhàn nhã đi về phía phòng nghỉ, Mặc Trì Úy đang thay quần áo, khi nhìn thấy cô, anh vô cùng kinh ngạc, nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lập tức hiện một nụ cười vui mừng.
“Bà xã, sao em lại tới đây?” Mặc Trì Úy đi lên phía trước, hai tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi cô.
Vỗn dĩ bởi vì Mạnh Bạch Chỉ nên trong lòng có chút khó chịu, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen như biển đêm của Mặc Trì Úy, sự khó chịu này lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Đường Tâm Nhan cứ thế bổ nhào vào trong lòng Mặc Trì Úy.
“Em nhớ anh nên mới qua đây xem, em mang theo ít đồ ăn, anh có muốn ra ngoài ăn không?” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa phủi áo sơ mi cho Mặc Trì Úy.
Tay Mặc Trì Úy nắm lấy hai tay Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng đưa tay cô lên miệng mình.
“Tại sao không hỏi anh, sao Mạnh Bạch Chỉ lại ở bên ngoài? Tại sao anh lại thay quần áo trong phòng nghỉ?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy chầm chậm vang lên.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở nụ cười nhạt.
“Em… tin tưởng ông xã của mình.”
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến Mặc Trì Úy nở nụ cười, ngón trỏ dài, trắng của anh mơn trớn Đường Tâm Nhan.
Nụ hôn nóng rực, bá đạo lấp kín khoang miệng cô, sức mạnh đột ngột ập tới như muốn cướp hết ý thức của cô.
Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.
“Bà xã, anh yêu em.” Sau khi hôn xong, giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lại vang lên bên tai Đường Tâm Nhan, nó mang theo hơi thở nóng rực.
Mặc dù đã nghe lời tỏ tình như thế này nhiều lần lắm rồi, nhưng mỗi một lần nghe, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Chúng ta mau ra ngoài đi, còn có người đang… đang đợi bên ngoài đấy.” Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nắm bàn tay nhỏ của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt dịu dàng đi ra khỏi phòng nghỉ.
Mạnh Bạch Chỉ đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi, khi cô ta chuẩn bị đi tới gõ cửa thì nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan đan mười ngón tay vào nhau đi ra.
Nhìn thấy cảnh tượng đôi kim đồng ngọc nữ này, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ có một loại phức tạp khó nói thành lời.
“Có phải là tôi làm phiền hai người rồi không?” Mạnh Bạch Chỉ đứng dậy khỏi ghế sofa, giơ tay lên một cách đầy tao nhã và cao quý, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên mặt cô ta.
“Không có, cô có muốn tới đây ăn cùng không? Tôi mang nhiều lắm.” Đường Tâm Nhan cười mở hộp giữ nhiệt ra, bên trong tỏa ra mùi hương thơm phức, trong chớp mắt liền bao trùm khắp văn phòng.
“Toàn bộ đều là những món anh thích ăn đấy.” Cô nhìn Mặc Trì Úy, cười nói.
Nhìn thấy cảnh tượng hai người thân mật nhìn nhau, mặt Mạnh Bạch Chỉ âm u lại.
“Hai người ăn đi, tôi đi trước.” Mạnh Bạch Chỉ cầm túi lên, quay người đi về phía cửa, thế nhưng khi đi tới cửa, cô ta lại dừng bước chân lại, chậm chậm quay người.
“A Lãnh, ngày mai em lại tới tìm anh.”
Nói xong câu này, Mạnh Bạch Chỉ mới rời khỏi văn phòng.
“Tại sao ngày mai cô ấy lại phải tới tìm anh nữa? Không phải có chuyện gì giấu em đấy chứ?” Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, khẽ nói.
Trong giọng nói ngọt ngào mang theo chút ý ghen.
“Ghen rồi sao?” Khi Mặc Trì Úy nghe thấy mùi ghen tuông trong giọng nói của cô, trên mặt anh nở nụ cười gian xảo.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Tình đầu là thứ khó quên nhất, bây giờ cô ấy lại xuất hiện bên cạnh người đàn ông của em, sao em có thể không ghen được? Hôm nay anh…”
Đường Tâm Nhan cố ý kéo cà vạt của Mặc Trì Úy.
“Nhất định phải nói rõ, nếu không thì… anh đừng hòng rời khỏi văn phòng này.”
Đường Tâm Nhan mặt dày nói.
Đối diện với nụ cười của người con gái, ngón trỏ thon dài của Mặc Trì Úy khẽ chạm lên trán cô.
“Anh thích vợ anh ghen, em yên tâm đi, lần này Bạch Chỉ quay về là vì công việc, bây giờ cô ấy là tổng giám sát mà công ty anh hợp tác phái tới, đơn thuần chỉ là chuyện công việc thôi, đương nhiên, nếu như bà xã anh ghen, không muốn cho anh và cô ấy gặp mặt, anh vẫn có thể từ chối.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy chầm chậm vang lên.
Công việc? Đáp án này có hơi nằm ngoài dự liệu của Đường Tâm Nhan.
“Bỏ đi, đừng có vì em mà từ chối hợp tác, chuyện thương trường em không hiểu, anh… tự mình xem xét đi, đương nhiên nếu như chồng em dám phản bội lại em, em sẽ…”
Đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan quét qua bàn làm việc, nhìn thấy con dao trên bàn, đáy mắt cô lướt qua một tia giảo huyệt.
“Em sẽ như thế nào?”
Mặc Trì Úy cười hỏi, trong đôi mắt đào hoa xuất hiện sự yêu chiều đến vô hạn.
Đường Tâm Nhan cầm con dao trên bàn lên.
“Em sẽ… thiến anh.”
Từng câu từng chữ đầy bá đạo, vang lên rõ ràng bên tai anh.
Đủ mạnh tay đấy, nghe thấy lời “uy hiếp” của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy bất lực lắc đầu.
“Mau ăn đi, nếu không thì thức ăn nguội mất.” Mặc Trì Úy lập tức chuyển chủ đề, nếu không thì anh thật sự sợ con dao trong tay người phụ nữ của mình sẽ vô tình cắt đứt mình mất.
“Được, ăn thôi.”
Nhìn thấy cuối cùng cô cũng buông con dao trong tay xuống, Mặc Trì Úy thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bữa ăn phòng phú khiến trên khuôn mặt hai người đều lộ ra bản tính ham ăn.
Ăn xong bữa tối, Mặc Trì Úy xử lý nhanh gọn mấy tập tài liệu trên bàn, sau đó anh ôm eo Đường Tâm Nhan, rời khỏi văn phòng.
“Chúng ta đi về thôi, em muốn đi bộ về.” Đường Tâm Nhan ôm cánh tay Mặc Trì Úy, nũng nịu nhìn anh.
Đối diện với sự nũng nịu của người phụ nữ, Mặc Trì Úy sao có thể từ chối được.
“Được, nghe em hết.”
Sự đồng ý của anh khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức lộ ra nụ cười xán lạn.
”Lâu lắm không được đi dạo phố như bây giờ rồi, ông xã, cảm ơn anh nhé, lại thỏa mãn tâm nguyện của em lần nữa.”
Đường Tâm Nhan ôm cánh tay Mặc Trì Úy, vui vẻ nói.
Mặc dù từ đây tới biệt thự rất xa, nhưng cứ yên tĩnh đi bộ về như này, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy đều cảm thấy có một cảm giác hạnh phúc kỳ lạ.
“Anh sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em.”
Anh thấp giọng nói bên tai cô.
Đường Tâm Nhan nghiêm túc gật đầu, cô kiễng chân lên, hôn lên má Mặc Trì Úy.
Mười ngón tay đan vào nhau, hai người đi trên phố, đón những cơn gió đêm, bởi vì đã muộn lắm rồi nên đường phố rất yên tĩnh, dường như yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
“Tâm Nhan…”
Một chiếc xe đột nhiên dừng bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhìn thấy Phượng Cừ đang xuống xe, lông mày cô nhíu chặt lại.
“Phượng Cừ, tôi và anh chẳng có gì để nói cả, xin anh đừng cản trở đường của tôi và chồng tôi.” Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, đối với sự xuất hiện của Phượng Cừ, trong lòng cô vô cùng chán ghét.
Chương 689: Gặp nguy hiểm
Mặc dù Mặc Trì Úy không nói gì nhưng đôi mắt hoa đào kia của anh đã híp lại đầy nguy hiểm, hơn nữa lại còn hung hăng trừng mắt với Phượng Cừ.
“Tâm Nhan, cô có biết không, tất cả những gì cô làm sẽ hại chết tôi đấy?” Trong giọng điệu của Phượng Cừ tràn đầy sự căm hận, thậm chí còn có cả sự kích động muốn giết chết Đường Tâm Nhan.
Nhưng thấy Mặc Trì Úy đứng bên cạnh nên Phượng Cừ không dám ra tay.
Đường Tâm Nhan cười, mà trong nụ cười đa số là sự lạnh lẽo.
“Kết quả như này là do anh tự tìm tới, chẳng liên quan gì tới tôi.” Đường Tâm Nhan kéo tay Mặc Trì Úy.
“Động tay vì anh ta, không đáng đâu.”
Không hổ là người phụ nữ của mình.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười tà ác.
“Tâm Nhan, cô không thể đi được.”
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan sắp rời đi, Phượng Cừ trở nên gấp gáp, anh ta lại muốn tiến lên trước, định kéo cánh tay Đường Tâm Nhan lại, nhưng lần này Phượng Cừ hoàn toàn quên mất Mặc Trì Úy đang ở bên cạnh Đường Tâm Nhan. Mà anh sẽ không để cho bất cứ ai có cơ hội động vào người phụ nữ của mình trước mặt mình.
Tay của Phượng Cừ còn chưa kịp chạm vào da của Đường Tâm Nhan, bàn tay lớn của Mặc Trì Úy đã kéo anh ta lại, anh không dùng sức quá nhiều nhưng đã khiến cho anh ta đau đến tái mặt.
Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Phượng Cừ, Mặc Trì Úy hài lòng buông tay ra.
“Không ngờ, tay đàn ông mà còn bôi phấn, xem ra không hổ với danh dưng tiểu thịt tươi rồi.” Mặc Trì Úy thầm châm biếm.
“Đi thôi.”
Đường Tâm Nhan không chút đồng cảm với cơn đau trên mặt Phượng Cừ, ngược lại cô lại còn ghét anh ta hơn, ghét sự tàn nhẫn và âm hiểu được che giấu dưới vỏ ngoài tao nhã, lịch sự của anh ta.
“Nghe lời bà xã hết.” Sau khi châm biếm Phượng Cừ xong, Mặc Trì Úy ôm eo Đường Tâm Nhan đi về phía về trước.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước, Mặc Trì Úy càng cảm thấy có gì đó không đúng, anh theo bản năng ôm cô vào lòng, sau đó chầm chậm quay người lại.
“Các người…” Nhìn thấy có mấy người đàn ông hung hăng đột nhiên xuất hiện, Đường Tâm Nhan giật nảy mình, khuôn mặt nhỏ nhăn không che giấu nổi sợ hoảng sợ.
”Không cần sợ, không có chuyện gì đâu.”
Cảm thấy sự sợ hãi trong lòng cô, Mặc Trì Úy lập tức vỗ về bên tai cô, thế nhưng trong ánh mắt nhìn mấy người đàn ông kia lại toàn sự tàn nhẫn và hung ác.
“Là Phượng Cừ cử các người tới?” Mặc dù không nhìn thấy anh ta nhưng Mặc Trì Úy tin rằng sự xuất hiện của mấy người đàn ông này không tránh khỏi liên quan tới Phượng Cừ.
“Là ai phái chúng tôi tới không quan trọng, quan trọng là hôm nay chúng tôi phải khiến anh… nếm trải một chút, cái gì gọi là thống khổ.”
Người đàn ông dẫn đầu trong số đó nhanh chóng lấ một con dao sắc nhọn trong túi áo ra, nhìn thấy lưỡi dao lạnh lẽo chói sáng trong màn đêm, ánh sáng lạnh lẽo ấy khiến Đường Tâm Nhan mềm nhũn chân.
“Trì Úy, sao bây giờ?” Đường Tâm Nhan kéo chặt cánh tay Mặc Trì Úy, vẻ mặt hoảng sợ nói.
Dưới sự uy hiếp của mấy người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt của anh vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ.
“Yên tâm đi, bọn họ không phải đối thủ của anh, nghe lời, em đứng ra sau, anh tới giải quyết bọn họ.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói bên tai Đường Tâm Nhan.
Mặc dù biết thân thủ của Mặc Trì Úy không tệ nhưng… người trước mặt còn có dao nữa, hơn nữa người đàn ông với ánh mắt hung dữ kia, anh… thật sự ổn không?
“Anh ổn chứ? Chúng ta báo cảnh sát đi? Cảnh sát sẽ giải quyết thôi.”
Đường Tâm Nhan vội vàng nói.
“Nghe lời, đứng ra sau, đừng khiến anh phân tâm, được không?” Biết Đường Tâm Nhan thật sự bị dọa rồi, Mặc Trì Úy chỉ đành đứng bên cạnh cô, không ngừng an ủi.
Một lát sau, cảm xúc của Đường Tâm Nhan mới chầm chậm bình tĩnh lại, cô nghe lời lùi về sau mấy bước, thế nhưng ánh mắt lo lắng vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng hình Mặc Trì Úy.
“Tới đi, ông đây sẽ cho các người biết, cái gì gọi là… nắm đấm.” Đối diện với sự uy hiếp của mấy người cầm dao, Mặc Trì Úy không những không có bất cứ sự sợ hãi gì, trên mặt anh còn lộ ra nụ cười thâm hậu.
Sự bình tĩnh và kiên định của anh khiến mấy người đàn ông nhìn nhau một cái.
“Các anh em, lên đi.”
Người đàn ông dẫn đầu hét lên, mấy thuộc hạ phía sau nhanh chóng bao vậy Mặc Trì Úy lại.
Giao đấu mấy lần, Mặc Trì Úy lập tức khẳng định được mấy người đàn ông này có chút thân thủ, đã lâu lắm rồi anh không luyện tập, vì vậy lúc này anh rất cao hứng.
Nắm đấm của anh vừa nhanh, thâm hậu, lại vừa chuẩn xác, hai chân đạp lại rất có lực, người đàn ông bị anh đánh trúng đều đau tới nỗi ngã thẳng xuống đất, phát ra những tiếng kêu đau khổ.
Thời gian mấy phút ngắn ngủi đã có ba người đàn ông đau khổ nằm dưới đất, mất đi năng lực đứng dậy.
“Tiếp theo tới lượt ba người các người rồi.” Mặc Trì Úy nhìn chằm chằm vào ba người đàn ông đang đứng, trong ánh mắt mang theo hơi lạnh, lộ ra sự âm hiểm.
“Các anh em, lên đi, nếu không thì chúng ta không cầm được một đồng nào đâu.”
Vì tiền, ba người đàn ông phải gắng gượng, lần lượt xông lên, tiến gần về phía Mặc Trì Úy.
Bốp… bốp… Sau khi đấm hai cái, hai người đàn ông trong số đó thẳng thừng bị Mặc Trì Úy đánh cho ngã xuống đất.
“Còn mỗi anh thôi.”
Trên mặt anh treo nụ cười, thế nhưng nụ cười lại không truyền tới đáy mắt, dường như nó mang theo sự lạnh lẽo của con gió tháng ba vậy.
“Tôi…” Mặc dù người đàn ông dẫn đầu trong tay còn cầm dao nhưng chân đã mềm nhũn lại, anh ta cố gắng xông về phía Mặc Trì Úy.
Không lãng phí sức lực thêm nữa, Mặc Trì Úy nhanh chóng đánh anh ta ngã xuống đất.
“A…” Tiếng kêu gào không phải do người đàn ông nằm dưới đất phát ra mà là do Đường Tâm Nhan vẫn luôn đứng phía sau hét lên.
Chết tiệt, nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của người phụ nữ, Mặc Trì Úy thấp giọng chửi thề, nhanh chóng quay người lại.
Hai người đàn ông vừa nãy bị anh đánh ngã lại bò dậy, hơn nữa con dao cầm trong tay lại thẳng thừng kề vào cổ Đường Tâm Nhan.
Cảnh tượng này khiến Mặc Trì Úy cảm thấy dường như máu trên người mình đều bị ngưng đọng lại.
Anh nhanh chóng xông qua, mặc dù động tác rất nhanh nhưng dù sao trong tay hai người kia cũng cầm dao, Mặc Trì Úy chỉ kịp đạp trúng một tên trong số đó, tên còn lại cứa dao lên người Đường Tâm Nhan.
Muốn đẩy anh ta ra đã không kịp nữa rồi, không nghĩ gì nhiều, Mặc Trì Úy lập tức ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sau đó linh hoạt quay người.
Đường Tâm Nhan chỉ nghe thấy một tràng những tiếng rên bên tai mình, cô đã hoàn toàn làm anh sợ rồi, cả người đều ngây ra.
Mặc Trì Úy lập tức đạp một cái, thẳng thừng khiến người kia ngã xuống đất.
“Em không sao chứ?” Sau khi giải quyết thành công tất cả, Mặc Trì Úy lo lắng nhìn Đường Tâm Nhan mặt trắng bệch.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, cô mới thoát ra khỏi sự sợ hãi của mình.
“Em không sao, anh thì sao? Có bị thương không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
Chương 690: Người phụ nữ không từ bỏ
Đường Tâm Nhan vừa dứt lời, cô liền cảm thấy Mặc Trì Úy có gì đó không đúng lắm.
Cô ôm lấy Mặc Trì Úy, nhưng cảm thấy trên tay anh hơi dính, sẽ không phải là máu đấy chứ?
Khi trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, Đường Tâm Nhan vốn đang trắng bệch mặt thì giờ lại càng tím tái hơn.
“Không sao, thật sự không sao.” Không muốn để Đường Tâm Nhan lo lắng, sau lưng Mặc Trì Úy đã đau tới sắp suy sụp nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn treo nụ cười xán lạn như cũ.
“Em… em gọi xe cứu thương.” Khi xác định được vết dính trên tay là máu, Đường Tâm Nhan hoàn toàn ngây người, một lúc sau cô mới phản ứng lại được.
Cô lập tức gọi xe cứu thương, chưa tới mười phút, xe cứu thương đã tới hiện trường.
Bác sĩ cầm máu đơn giản xong, Mặc Trì Úy được đưa lên xe cứu thương.
Mặc dù bác sĩ đã nói mấy lần với Đường Tâm Nhan, vết thương sau lưng Mặc Trì Úy là bởi vì bị dao trượt vào một chút, không phải sâu lắm, chỉ thương ngoài da nhưng cô vẫn vô cùng tự trách mình.
“Nếu như không phải em đòi đi bộ về, anh cũng sẽ không bị thương, đều là lỗi của em hết.”
Đường Tâm Nhan vô cùng tự trách nói, một khoảng thời gian ngắn ngủi, Mặc Trì Úy đã vì mình mà bị thương hai lần, điều này khiến cô thật sự có cảm giác mình là khắc tinh của anh.
“Cô gái ngốc này, bác sĩ nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, đợi bác sĩ xử lý xong là không sao nữa.”
Trên mặt Đường Tâm Nhan nước mắt đã rơi lã chã, Mặc Trì Úy lập tức đưa tay ra, dịu dàng lau nước mặt trên mặt cho cô.
Một động tác này khiến vết thương sau lưng vừa được xử lý xong lại chảy máu lần nữa.
“Đừng động đậy.” Nhìn thấy bác sĩ lại xử lý miệng vết thương cho Mặc Trì Úy lần nữa, Đường Tâm Nhan vội vàng nói.
Sau khi tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, vết thương nhanh chóng được băng bó kỹ lại.
Vì lo lắng nên Đường Tâm Nhan kiên quyết yêu cầu Mặc Trì Úy ở lại bệnh viện quan sát.
“Vợ à, nhất định phải vậy sao?” Anh vô cùng bất lực nhìn cô vẫn luôn kiên trì.
“Đương nhiên, nhất định phải vậy, anh mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Đường Tâm Nhan dìu Mặc Trì Úy nằm xuống giường, mình thì ngồi bên cạnh, hai mắt đầy nước vẫn luôn tự trách, nhìn anh.
Dưới sự kiên trì của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy chỉ đành trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, lại nằm trên giường bệnh lần nữa.
Biết ông xã mình không thích ăn đồ bệnh viện, vậy nên sáng sớm hôm sau, Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng bệnh, rất nhanh sau đó cô đã mua bữa sáng mà Mặc Trì Úy thích ăn.
Khi cô quay trở lại, nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang đứng ở cửa phòng bệnh.
“Cô Mạnh?”
Đường Tâm Nhan đi tới trước mặt Mạnh Bạch Chỉ, có hơi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô ta.
“Tôi đọc được trên báo, A Lãnh bị thương rồi, vậy nên tôi tới đây xem, thế nhưng anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi, tôi không muốn làm phiền anh ấy.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói.
Đường Tâm Nhan nghe ra được sự quan tâm và tình cảm trong giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ dành cho người đàn ông của mình.
Cô ta vẫn còn chưa thật sự từ bỏ hay sao?
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Cô không cảm thấy khi cô ở cùng A Lãnh đã khiến anh ấy bị thương rất nhiều lần rồi, không phải sao?”
Giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ không phải to lắm, nhưng… trong giọng nói toàn sự trách mắng lại khiến trái tim Đường Tâm Nhan lộc cộc mấy cái.
“Trước đây khi tôi và A Lãnh ở bên nhau, anh ấy vẫn luôn bình an, nhưng từ khi ở bên cạnh cô, anh ấy đúng là thiệt hại rất nhiều, vì để cho cô đóng vai chính trong bộ phim, anh ấy đã tổn thấy một khoản đầu tư lớn, bây giờ lại vì cô mà bị thương. Đường Tâm Nhan, cô nghĩ kĩ lại đi, nếu như lại tiếp tục như vậy nữa, cơ thể A Lãnh sẽ không chịu nổi mất, nếu như cô thật sự yêu anh ấy, vậy thì cô nên vì anh ấy mà làm chút chuyện đi, không phải sao?”
Mạnh Bạch Chỉ lại nói lần nữa.
Nghe thấy những lời này của cô ta, mặc dù trong lòng giống như bị dao cứa, nhưng đôi mắt sáng rực như pha lê của Đường Tâm Nhan vẫn không lộ ra chút xao động nào.
“Cô Mạnh, tôi rất cảm ơn cô đã quan tâm đến người đàn ông của tôi, nhưng xin cô đừng quên, anh ấy… là chồng của Đường Tâm Nhan tôi, chúng tôi là quan hệ vợ chồng trên mặt pháp luật, còn cô… chỉ là bạn gái cũ của anh ấy. Cô muốn kết bạn với anh ấy, chỉ cần anh ấy muốn, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng… nhưng nếu như cô dám làm ra những chuyện tôi không vui, cho dù cô là mối tình đầu của anh ấy, tôi cũng sẽ không buông tha đâu.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, bá đạo đẩy cửa phòng bệnh ra, đi thẳng vào bên trong.
Thấy cánh cửa phòng bị Đường Tâm Nhan đóng lại, Mạnh Bạch Chỉ nhíu mày lại, cô ta không ngờ cô sẽ bình tĩnh như vậy.
Đường Tâm Nhan đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt đồ ăn sáng đã mua về lên trên bàn, hai mắt đầy sự quan tâm mà lại thâm tình, cô nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, mãi cho tới khi anh mở mắt ra.
Nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của Mặc Trì Úy đã khôi phục lại rất nhiều, mặc dù vết thương sau lưng vẫn còn đau nhưng không ảnh hưởng tới việc ngồi dậy.
“Sao vậy? Sao mới sáng sớm đã nhíu mày ủ rũ thế kia?” Nhìn thấy vẻ mặt suy tư trên mặt Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không kìm được mà nhẹ giọng hỏi, hai tay dịu dàng xoa mặt cô.
“Em… không sao.”
Đường Tâm Nhan nói, mặc dù lời vừa nãy Mạnh Bạch Chỉ nói vẫn luôn vang vọng bên tai cô, nhưng Đường Tâm Nhan lại không muốn để Mặc Trì Úy biết.
“Em mua bữa sáng rồi, anh ăn sáng trước đi.”
Đường Tâm Nhan chuyển chủ đề, nhanh chóng mở đồ ăn sáng mình mua về ra.
Mặc dù cô vẫn luôn che giấu, thế nhưng Mặc Trì Úy vẫn cảm nhận được, cô có chuyện đang giấu mình, chỉ là bởi vì Đường Tâm Nhan không muốn nói, Mặc Trì Úy cũng không muốn miễn cưỡng cô.
“Được, ăn sáng thôi.”
Hai người ăn sáng xong, xử lý xong thủ tục xuất viện, bởi vì công ty có rất nhiều chuyện cần phải làm, sau khi Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan về biệt thự, anh vẫn lái xe quay lại văn phòng.
“Tổng giám đốc, cô Mạnh đang đợi anh ở văn phòng.”
Vừa đi ra khỏi thang máy, Giản Thành lập tức đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Bạch Chỉ? Sớm như vậy sao?
Mặc Trì Úy có hơi bất ngờ, thế nhưng anh vẫn đi vào văn phòng.
“A Lãnh, anh không sao chứ?” Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô ta lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới trước mặt anh, vô cùng quan tâm hỏi.
Mặc Trì Úy nhíu mày.
“Cô biết chuyện tôi bị thương?”
Mạnh Bạch Chỉ gật đầu.
“Truyền thông đã báo chuyện này rồi, hơn nữa mấy người bị anh đánh ngã xuống đất đã bị cảnh sát dẫn đi rồi.”
Mạnh Bạch Chỉ kể chuyện mình biết ra cho Mặc Trì Úy nghe.
“A Lãnh, anh thật sự không sao chứ? Có cần em đưa anh về nghỉ ngơi không? Dáng vẻ này của anh, em… lo lắng lắm.”
Mạnh Bạch Chỉ tiến tới gần Mặc Trì Úy, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh.
Đối diện với sự quan tâm của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy chỉ cười nhạt một cái.
“Tôi không sao?” Nói xong lời này, anh đi thẳng tới bàn làm việc.
“Bắt đầu bàn luận chuyện hợp tác thôi, tôi không muốn khi làm việc lại phải nghĩ tới những chuyện khác.”
Mặc Trì Úy bày ra dáng vẻ nghiêm túc xử lý công việc, điều này khiến Mạnh Bạch Chỉ hơi thất vọng, thế nhưng cô ta vẫn cầm dự án mà mình đã chuẩn bị, đi tới trước mặt anh.
Chương 691: Trong trái tim tôi chỉ có một người
Khi thảo luận về công việc, Mặc Trì Úy luôn tỏ ra rất nghiêm túc, điều này khiến Mạnh Bạch Chỉ, người đang muốn giảm bớt bầu không khí, mở miệng mấy lần đều không thành công.
Mặc dù trong lòng tràn đầy thất vọng, nhưng trên mặt cô ta vẫn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Việc hợp tác giữa hai công ty không phải là chuyện đơn giản, chỉ là về thiết kế dự án, Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ cũng đã thảo luận rất nhiều lần. Trong nửa tháng thời gian kế tiếp, cơ hội tiếp xúc của bọn họ rất nhiều, mặc dù chỉ là tiếp xúc trên phương diện công việc, nhưng giới truyền thông lại bắt đầu tạo ra một số tin đồn.
Nhìn hình mà đoán chuyện, lại từ việc cố ý chọn lựa góc chụp, càng làm cho người ta có cơ hội mà đoán mò hơn. Một ít lời đồn đãi bắt đầu vây quanh hai người.
Một ‘vụ bê bối’ như vậy chính là điều mà Mạnh Bạch Chỉ đã mong đợi xảy ra từ lâu, và mỗi khi đối mặt với phóng viên, cô ta cũng sẽ không cố tình giải thích nó.
Cách ứng xử như vậy lại càng khiến cho những phóng viên đó càng muốn đưa tin về vấn đề này hơn.
Lúc mới đầu, Mặc Trì Úy còn không để ý đến, chẳng qua là mọi chuyện theo đó mà ngày càng nghiêm trọng, Mặc Trì Úy cũng không muốn người phụ nữ của mình phải chịu uất ức cho nên đã trực tiếp tuyên bố rõ ràng, còn gửi một lá thư của luật sư cho một số phương tiện truyền thông đã đưa tin một cách tình cờ và cố tình bịa đặt mối quan hệ của anh với Mạnh Bạch Chỉ.
Hành động tát vào mặt này của Mặc Trì Úy không thể nghi ngờ chính là giáng một đòn nặng nề vào Mạnh Bạch Chỉ. Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới người mà đối với những chuyện thế này không bao giờ đưa ra ý kiến như Mặc Trì Úy lại dùng đến loại phương thức này.
Cô ta có chút tức giận đi đến phòng làm việc của Mặc Trì Úy, phòng làm việc đang mở ra, vì vậy Mạnh Bạch Chỉ có thể nhìn thấy rất rõ ràng hình ảnh Mặc Trì Úy đang ôm hôn Đường Tâm Nhan ở trong đó.
Hình ảnh này như một mũi dao cứa vào trong tim cô ta, A Lãnh, bây giờ anh thật sự đã không còn chút tình cảm nào với em sao?
Không, em không tin rằng anh sẽ là một người đàn ông tuyệt tình như vậy.
Mạnh Bạch Chỉ nghĩ tới đây, liên tiếp hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho bản thân mình dần bình tĩnh lại, sau đó mới gõ cửa phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Mặc Trì Uý liền kết thúc nụ hôn, khi nhìn thấy người đứng ở cửa là Mạnh Bạch Chỉ, anh hơi nhíu mày.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ lại sẽ xuất hiện vào lúc này, người luôn luôn không thích thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài như Đường Tâm Nhan hôm nay lại không thèm bận tâm về điều này. Cô thậm chí còn hy vọng Mạnh Bạch Chỉ có thể thấy được sự thâm tình của Mặc Trì Úy với mình,
Trực giác của phụ nữ cho Đường Tâm Nhan biết mặc dù nhìn từ bề ngoài thì Mạnh Bạch Chỉ có vẻ như đã chết tâm với Mặc Trì Úy, nhưng mà những suy nghĩ trong ánh mắt của cô ta lại không giấu được cô.
Ánh mắt kia rõ ràng là mang theo sự yêu mến của người phụ nữ với người đàn ông.
“Ông xã à, tại sao sức quyến rũ của anh lại lớn như vậy chứ? Cứ như vậy thì em không có cảm giác an toàn chút nào.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngọt ngào kề bên tai Mặc Trì Úy nói.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy hơi nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.
“Trong tim anh, chỉ có em thôi.”
Một câu nói mang theo đầy bẻ thâm tình vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan, mà Mạnh Bạch Chỉ đang đứng trước mặt hai người lúc này cũng nghe được cực kỳ rõ ràng.
Từng câu từng chữ đều giống như con dao nhỏ cứa vào lòng cô ta. Bỗng một cơn đau nhói loé lên, làm cho sắc mặt của Mạnh Bạch Chỉ trở nên có chút trắng bệch.
“Mạnh Bạch Chỉ, cô không sao chứ? Có phải là thấy không khỏe không?” Tuy rằng cô cảm giác được hành động của mình là vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà Đường Tâm Nhan vẫn muốn làm cho Mạnh Bạch Chỉ triệt để vứt bỏ ý niệm với Mặc Trì Úy, cho nên dù là biết rõ nguyên nhân tại sao sắc mặt cô ta tái nhợt nhưng Đường Tâm Nhan vẫn cố ý hỏi.
“Tôi… tôi không sao cả.” Trực giác của phụ nữ đã nói cho Mạnh Bạch Chỉ biết Đường Tâm Nhan đã sinh lòng hoài nghi với mình, điều này làm cho cô ta gạt đi ánh mắt đang dán chặt vào Mặc Trì Úy, thay vào đó là một nụ cười nhạt.
“Không sao đâu, bệnh cũ, đó chỉ là hơi đau bụng mà thôi, hơn nữa cô cũng biết, tôi đã hiến một quả thận cho Tiểu Nghê, gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng lại bị đau. Có lẽ tôi thực sự nên tìm một bác sĩ để kiểm tra cho thật tốt mới được.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, lúc nói đến thận còn cố ý tăng thêm giọng điệu, tuy rằng ánh mắt không có dừng ở trên người Mặc Trì Úy nhưng hai chữ này nói rõ là cô ta đang nói cho anh nghe.
Mặc Trì Úy nghe xong những lời này tuy rằng không nói lời nào nhưng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Anh không quên rằng khi Mạnh Bạch Chỉ hiến thận, anh đã hứa với cô rằng anh sẽ chăm sóc cho cơ thể của cô thật tốt.
Dù đã không còn bất kỳ tình cảm với Mạnh Bạch Chỉ nhưng Mặc Trì Uý sẽ không bao giờ quên một lời hứa như vậy, và anh tin rằng mình sẽ tuân thủ được lời hứa này.
“Tôi sẽ sắp xếp các bác sĩ để kiểm tra kỹ càng cho cô.”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp như biển cả của Mặc Trì Uý, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ tràn đầy sự vui mừng.
“A Lãnh, anh thật sự vẫn quan tâm đến sức khỏe của em có phải không? Thật tuyệt khi có một người bạn như anh.” Khi cô ta nói ra câu đầu tiên, Mạnh Bạch Chỉ đã có thái độ muốn thử, cô ta muốn biết sau khi nghe xong những lời như vậy có làm cho sắc mặt Mặc Trì Úy có thay đổi hay không.
Đôi mắt đẹp chói lọi của Mạnh Bạch Chỉ đã khóa chặt trên người Mặc Trì Uý, khi nhìn thấy vẻ mặt của anh biến thành khó coi, Mạnh Bạch Chỉ vội vàng phản ứng lại, nói thêm nửa câu sau.
“Đúng vậy, tôi thực sự quan tâm đến cô, nhưng sự quan tâm này không liên quan gì đến quan hệ nam nữ. Tôi đã từng nói rằng tôi sẽ chăm sóc cô khi cô hiến thận. Đừng lo lắng, trước khi cô tìm được bạn trai thì lời hứa này vẫn có hiệu lực.”
Mặc Trì Uý nhẹ nhàng nói, con ngươi đen sâu thẳm cũng không dừng trên người Mạnh Bạch Chỉ quá lâu.
Như thể trên thế giới này, chỉ có Đường Tâm Nhan mới là người duy nhất trong mắt anh.
“Em… em nghe theo sự sắp xếp của anh.” Mạnh Bạch Chỉ gần đây thực sự không khỏe, cũng không ngoan cố từ chối sự sắp xếp của Mặc Trì Úy, cô ta tin tưởng Mặc Trì Úy nhất định sẽ sắp xếp tốt nhất cho mình.
Mặc Trì Uý đã thực hiện những gì anh ấy nói, ngày hôm sau, anh sắp xếp một đội y tế đặc biệt để chuẩn bị cho cuộc kiểm tra chi tiết nhất cho Mạnh Bạch Chỉ.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ, người vừa mới rửa mặt xong đã rất ngạc nhiên.
“Nửa giờ sau, tôi sẽ đợi ở cửa khách sạn của cô.”
Mặc Trì Uý chỉ nói một tiếng như vậy liền cúp điện thoại.
Anh ấy… anh ấy đang mời mình à? Điện thoại đã cúp rồi, nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn còn đang rất vui vẻ, thậm chí còn đang suy nghĩ xem mình nên mặc cái gì? Nên xuất hiện trước mặt Mặc Trì Úy với trạng thái như thế nào.
Cô ta nhanh chóng lấy hết quần áo trong tủ ra, trải tất cả lên giường, cẩn thận lựa chọn.
Để thể hiện sự sang trọng và quý phái của mình, Mạnh Bạch Chỉ đã chọn một chiếc váy nhỏ, không quá hở hang nhưng lại để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Kết hợp với đôi giày cao gót cùng màu, vẻ quý phái, sang trọng của cô nàng càng được thể hiện rõ ràng.
Sau khi nhìn vào gương một lúc lâu, và chắc chắn không có vấn đề gì, Mạnh Bạch Chỉ cầm túi lên, bước lên một bước thanh lịch rồi bước ra khỏi phòng.