Chương 643: Ghen tị với con trai
Vì chỉ có một ngày nghỉ ngơi nên Đường Tâm Nhan trân trọng từng phút giây ở bên con trai, ngoại trừ lúc ăn cơm, cô hầu như luôn ở bên cậu bé.
“Bà xã, hình như em đã quên mất sự tồn tại của chồng em rồi nhỉ.”
Mặc Trì Úy đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, giọng nói trầm thấp rõ ràng là đang ghen tị, khó khăn lắm anh mới có cơ hội được ở riêng với vợ mình, nhưng bây giờ anh ta lại bị tên nhóc thúi đang cười vui vẻ này phá hoại.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Làm sao em có thể quên được sự tồn tại của chồng mình chứ? Nhưng bây giờ… con trai là nhất.”
Đường Tâm Nhan vui vẻ nói, đứa bé nằm trong nôi dường như hiểu được ý của Đường Tâm Nhan, liền quay sang hướng Mặc Trì Úy nở một nụ cười đắc ý.
Thằng nhóc thúi, con đây là đang chọc tức ba à.
“Vợ à, chúng ta về phòng đi. Còn thằng nhóc thúi này cứ giao cho người giúp việc.”
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan định rời khỏi phòng con trai, nhưng họ chưa đi được vài bước thì cậu bé khóc rống lên.
Tiếng khóc của con trai như một mũi dao đâm vào người Đường Tâm Nhan, cô vội vàng rũ bỏ Mặc Trì Úy, nhanh chóng quay lại trước mặt con trai mình.
Kể cũng lạ, khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, con trai cô sẽ khóc thảm thiết, nhưng khi cô quay lại, đứa bé đang khóc đột nhiên ngừng khóc, trên khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Thằng nhóc này chắc chắn là cố ý.
Mặc Trì Úy chưa bao giờ nghĩ có ngày anh lại đi ghen tị với đứa con trai mới vài tháng tuổi của mình, hơn nữa anh thực sự cảm thấy thằng nhóc này chính là khắc tinh của anh.
“Ông xã, anh đi ngủ trước đi. Em muốn ở với con trai. Đợi khi con ngủ say em sẽ trở về phòng.”
Nhìn thấy vẻ mặt bí xị của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vội vàng đến bên anh, nhẹ giọng nói.
“Cô gái, em chắc chắn sẽ ở với thằng nhóc này à, nhìn dáng vẻ của thằng bé, hoàn toàn không có ý muốn ngủ.”
Mặc Trì Úy nói, nhìn cái dáng vẻ đang khua chân múa tay của thằng nhóc này sẽ không ngủ ngay đâu, mong ngóng mãi mới có ngày này, chẳng lẽ anh lại phải phòng đơn gối chiếc à?
“Vợ à, về phòng đi, người giúp việc sẽ chăm sóc tốt cho con mà.”
Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay mảnh mai của Đường Tâm Nhan, hôn trực tiếp lên má cô.
“Oe …”
Mặc Trì Úy vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, đang định trao cho người phụ nữ của mình một nụ hôn sâu kiểu Pháp thì thằng con trai đang nằm trên giường lại đột nhiên bật khóc.
Thằng nhóc thối, con thực sự là khắc tinh của ba mà.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan hoàn toàn không để ý đến ngọn lửa nhiệt tình sắp sụp đổ trong người mà cô trực tiếp chạy đến trước mặt con trai, ôm cậu vào lòng đầy trìu mến, vẻ mặt của Mặc Trì Úy vô cùng bất lực.
Xem ra từ nay về sau, ghen tị với con trai sẽ là chuyện không thể tránh khỏi rồi.
Thằng nhóc thúi, tuy rằng anh cứ mắng con như vậy, nhưng trong mắt Mặc Trì Úy lại chứa đựng sự cưng chiều vô hạn.
Mãi đến lúc gần sáng, con trai mới chìm vào giấc ngủ ngọt ngào, nhẹ nhàng hôn lên trán con trai, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng xoay người rời đi.
“Anh vẫn chưa ngủ à?”
Đường Tâm Nhan trở về phòng, thấy Mặc Trì Úy còn đang đọc văn kiện, không kìm được đi tới bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi.
Mặc Trì Úy đặt văn kiện xuống, trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Sao rồi? Thằng nhóc đó ngủ say rồi à?”
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Ngủ rất ngon, em thật sự không nỡ rời xa thằng bé, con thực sự quá đáng yêu, sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời em.”
Nhắc đến con trai của mình, Đường Tâm Nhan cảm thấy rất vui vẻ, nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cô hoàn toàn là xuất phát từ trái tim.
Mặc Trì Úy đột nhiên thở dài, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ quái.
“Có chuyện gì vậy? Trong người anh không được khỏe? Hay có chuyện gì khó giải quyết?” Đường Tâm Nhan đang nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy, vẻ mặt bối rối hỏi.
“Địa vị của anh còn không bằng cả một thằng nhóc mới có mấy tháng. Nếu như nó lớn lên, người thân làm ông xã như anh đây sẽ mất hết địa vị trong mắt em?”
Bàn tay to của Mặc Trì Úy khiêu khích cái cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đôi mắt hoa đào thâm sâu đang khóa chặt trên người cô.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lóe lên một tia ranh mãnh.
“Chồng à, anh ghen tị với cả con trai mình sao? Nó mới có vài tháng tuổi mà?” Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt khó tin.
Biểu cảm trong mắt cô khiến Mặc Trì Úy cảm thấy có chút xấu hổ.
“Anh còn lâu mới thế. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa. Anh đi xả nước tắm cho em.
Nhìn bóng lưng Mặc Trì Úy hoảng loạn chạy trốn, Đường Tâm Nhan bật cười ha ha.
Thật là buồn cười, một người đàn ông, là bá chủ trên thương trường, lại còn ghen tị với cả con trai. Thực sự là không thể tưởng tượng được. Cô có lẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này rồi.
Vì địa điểm quay tiếp theo là ở một thành phố khác nên sáng sớm hôm sau, Cố Nhiễm Nhiễm đã đưa trợ lý của mình lái xe đến biệt thự của Mặc Trì Úy.
“Chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu không có cảnh quay đêm, cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đón em về nhà.” Mặc Trì Úy dặn dò nói.
Đường Tâm Nhan tinh nghịch làm một cử chỉ OK.
“Ông Mặc này, anh đã nói với em không dưới mười lần rồi. Em đã khắc rõ trong lòng rồi. Anh yên tâm đi, lúc nào không quay phim em sẽ gọi ngay cho anh, nhưng đến lúc đó anh đừng có mà chê phiền rồi cúp điện thoại của em đấy, biết chưa hả?”
Đường Tâm Nhan nói đùa, nụ cười trên mặt giống như hoa anh đào nở trong gió xuân, tươi tắn, rạng rỡ mà tinh anh.
“Anh thực sự rất không yên tâm về em. Nếu như không phải hôm nay tổ chức cuộc họp cổ đông quan trọng, anh đã đưa em đến phim trường rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói, ngón trỏ mảnh khảnh khẽ gõ đầu trên chóp mũi xinh xắn của Đường Tâm Nhan, động tác vừa dịu dàng vừa ái muội.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Nhiễm Nhiễm cố tình làm ra động tác nôn mửa.
“Tôi xin mấy vị, cũng có phải là sinh ly tử biệt gì đâu mà hai người phải diễn thành vở kịch sinh ly tử biệt à? Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, bộ phim sẽ đóng máy, đến lúc đó cái hai người không thiếu đấy chính là thời gian, bây giờ đã xuất phát được chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột hét lên, nếu họ còn không chịu xuất phát nữa, sẽ đến phim trường muộn mất, cũng không thể để hàng trăm diễn viên và nhân viên đoàn phim chờ họ, phải không?
Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ trước lời chế giễu của Cố Nhiễm Nhiễm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên hai đám mây đỏ ngượng ngùng.
Sau khi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy, cô cùng Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý mới rời phòng khách.
Mãi cho đến khi xe của Cố Nhiễm Nhiễm biến mất khỏi tầm mắt, Mặc Trì Úy mới quay người đi trở vào.
Bởi vì xe của Cố Nhiễm Nhiễm chạy cũng không phải là chậm nên khi đến phim trường, bọn họ cũng không bị muộn, nhưng lại nhìn thấy một số người đang bàn tán sôi nổi.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đường Tâm Nhan tỏ vẻ tò mò.
Người trợ lý thích buôn chuyện, đã nhảy ra khỏi xe từ lâu, cô ấy đã sớm thân quen với mấy người trong đoàn làm phim nên nhanh chóng mang tin tức trở lại.
“Người quản lý của Phượng Cừ đã từ chức, mọi người đang bàn tán về vấn đề này.”
Nghe được lời của trợ lý, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm liếc nhau, người quản lý này đã ở bên cạnh Phượng Cừ nhiều năm như vậy, nếu như không có anh ta, có lẽ Phượng Cừ cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
“Em nghe nói là bị Phượng Cừ sa thải. Về nguyên nhân ngọn nguồn, mọi người cũng đang đoán.”
Người trợ lý lại lên tiếng.
Chương 644: Chu Tiểu Di ăn nói lung tung
Cô trợ lý liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh xe, cô ấy mới mở miệng nói tiếp.
“Hôm nay sắc mặt của Phượng Cừ rất khó coi. Mấy diễn viên trẻ diễn tập cùng anh ấy đều bị anh ấy khiển trách. Chị Tâm Nhan, lát nữa chị phải cẩn thận đấy.”
Người trợ lý nhắc nhở Đường Tâm Nhan, nếu như không phải cô ấy bạo dạn thì lúc nãy khi nhìn thấy sắc mặt xanh lét của Phượng Cừ, có lẽ cô ấy đã sợ hãi bỏ chạy mất mật rồi.
Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.
“Chỉ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của chính mình là được. Về phần cảm xúc của anh ta, không liên quan gì đến chị. Nếu như anh ta lại liên tục NG thì cũng sẽ có đạo diễn nói rõ ràng với anh ta.”
Đường Tâm Nhan cười nói, cô đã thay xong trang phục, nhớ lại lời thoại của mình, sau đó mới ra khỏi xe bảo mẫu và đến địa điểm quay cùng với Cố Nhiễm Nhiễm.
“Mấy người lát nữa định dùng phương thức như vậy để diễn tập với tôi à? Ngay cả lời thoại cũng không nhớ. Lẽ nào mấy người không biết đó là điều căn bản nhất khi làm diễn viên sao? Mấy người không thấy xấu hồ à?” Khi vừa bước đến địa điểm quay, bên tai liền vang lên tiếng Phượng Cừ đang lớn tiếng khiển trách.
Nhìn thấy Phượng Cừ đang diễn tập với mấy diễn viên mới cách đó không xa, Đường Tâm Nhan không khỏi lắc đầu, cô chợt nhận ra rằng người quản lý của Phượng Cừ rời đi không phải là không có lý, dù sao thì anh ta bây giờ buồn vui thất thường, hầu hết mọi người đều không dám đến gần anh ta.
Nếu như không phải bộ phim đã gần quay xong, đạo diễn thật sự sẽ đề nghị Mặc Trì Úy nhà đầu tư lớn nhất này trực tiếp thay thế diễn viên nam chính.
“Tâm Nhan, cô chờ một chút.”
Sau khi nói vài lời với Đường Tâm Nhan, đạo diễn lập tức đến thẳng chỗ Phượng Cừ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phượng Cừ, tâm trạng hiện tại của anh không thể nhập vai vào vai diễn một cách hoàn hảo được.” Đạo diễn cau mày nói.
Cảnh quay hôm nay rất nhiều, nên mọi người đều đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ có Phượng Cừ là vẫn đang giận dữ, lớn tiếng mắng mỏ mấy diễn viên mới.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đến phim trường, gương mặt Phượng Cừ lập tức nở một nụ cười, với tốc độ lật mặt như vậy, ngay cả đạo diễn từng trải qua nhiều cảnh quay lớn cũng phải sững sờ, có chút không thể tin vào mắt mình.
“Tâm Nhan, em đến rồi à?” Phượng Cừ đến trước mặt Đường Tâm Nhan cười nói.
Nhìn Phượng Cừ đang cười dịu dàng, ôn nhã trước mắt mình, Đường Tâm Nhan thật sự khó có thể tưởng tượng được vừa rồi anh ta lại là người lớn tiếng mắng người khác.
Không hổ là diễn viên, tốc độ lật mặt này cũng nhanh ghê.
“Chúng ta bắt đầu đi, đừng để mọi người đợi lâu, nếu không rất lãng phí công sức của mọi người.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, đưa kịch bản trong tay cho Cố Nhiễm Nhiễm bên cạnh.
Trong lần quay tiếp theo, vì có Đường Tâm Nhan nên phong độ của Phượng Cừ vẫn phát huy bình thường, tuy thỉnh thoảng sẽ có NG nhưng vẫn nằm trong phạm vi cho phép của đạo diễn.
Chỉ là khi chuyển cảnh giữa chừng, tính tình nóng nảy của Phượng Cừ lại bộc phát, ai đến gần anh ta đều sẽ bị anh ta khiển trách.
Vì không muốn tiếp xúc với Phượng Cừ ngoài việc quay phim ra nên đến giờ nghỉ ngơi chuyển cảnh, Đường Tâm Nhan trực tiếp lên xe.
Đọc thuộc nội dung của phần kịch bản buổi chiều.
Cố Nhiễm Nhiễm vẫn đang nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô, cô ấy nhìn thấy rõ hình ảnh của Phượng Cừ.
“Anh ta thực sự điên rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm nói, lẽ nào tình cảm thật sự có thể thay đổi cả một con người sao? Anh ta đã từng là nam thần trong tâm trí của nhiều người hâm mộ, nhưng giờ đây lại trở thành người đàn ông không ai dám lại gần.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng sáng rực như kim cương rơi trên người Phượng Cừ.
“Tớ thực sự hy vọng rằng bộ phim này có thể hoàn thành càng sớm càng tốt, như vậy tớ sẽ có thời gian ở bên cạnh chồng con.” Đường Tâm Nhan cười nói ra mong muốn của mình.
Mặc dù mới chỉ xa cách con trai nửa ngày, nhưng nỗi nhớ của Đường Tâm Nhan dành cho con trai càng lúc càng lớn, nếu không phải nghĩ đến chắc hẳn lúc này con trai cô đã ngủ rồi thì cô đã gọi điện thoại cho người giúp việc, hỏi thăm tình hình của con trai, cho dù là chỉ được nghe tiếng của thằng bé qua điện thoại thôi cũng được.
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ vai Đường Tâm Nhan.
“Chiến thắng đã ở trong tầm mắt, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa thôi.”
Đường Tâm Nhan khẽ nhún vai.
“Yên tâm đi, đây là bộ phim đầu tiên mà Trì Úy đầu tư, hơn nữa tớ vẫn là nghệ sĩ mà cậu đã ký hợp đồng. Tớ chắc chắn sẽ phấn đấu đến cùng.”
Hai chị em trò chuyện rôm rả mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cãi cọ lớn.
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm lập tức quay đầu nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy Chu Tiểu Di ngã trên mặt đất, hai người kinh ngạc, vội vàng nhảy ra khỏi xe, chạy về phía Chu Tiểu Di.
“Có chuyện gì vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi những người xung quanh.
Phó đạo diễn đứng bên cạnh chỉ vào Phượng Cừ, sắc mặt anh ta xanh mét.
“Là anh ta gây ra đấy. Anh ta đẩy Chu Tiểu Di ngã xuống.”
Nhìn thấy Chu Tiểu Di dưới sự giúp đỡ của các nhân viên đoàn phim đang từ từ đứng dậy, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ta không sao.
“Đường Tâm Nhan, cô nhất định phải đi làm cái chuyện đê tiện như vậy sao?” Nhân viên đoàn phim vừa muốn đưa Chu Tiểu Di đầu gối bầm dập rời đi, nhưng cô ta lại đột nhiên đẩy nhân viên đó ra, lao thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lớn tiếng quát vào mặt cô.
Cái quỷ gì vậy? Khi mọi người nghe thấy lời nói của Chu Tiểu Di, họ lập tức nhìn về phía Đường Tâm Nhan, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.
Ngay cả bản thân Đường Tâm Nhan cũng bị sốc và không hiểu ý tứ trong lời nói của Chu Tiểu Di.
“Biên kịch Chu, cô đừng có ăn nói lung tung, tội phỉ báng người khác chúng tôi có lý do để tìm luật sư đấy.”
Cố Nhiễm Nhiễm lạnh giọng hét lên, cô ấy đã chán ngán việc Chu Tiểu Di làm nhưng chuyện vô lý rồi.
“Tôi đang ăn nói lung tung sao?” Chu Tiểu Di hừ lạnh.”Nếu không phải cô câu dẫn Phượng Cừ, anh ta sẽ đối xử với tôi như thế này sao? Đường Tâm Nhan, cô đã có được Mặc Trì Úy là người chống lưng cho cô rồi. Cô nhường Phượng Cừ cho tôi, có được không?”
Chu Tiểu Di đột nhiên thay đổi trạng thái điên cuồng vừa rồi, sau đó nhìn Đường Tâm Nhan cầu xin khẩn thiết.
Những lời này của cô ta lập tức làm dấy lên sự bàn tán của mọi người, mọi người trong làng giải trí đều rất hứng thú với những câu chuyện “bát quái” như vậy.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lông mày cau lại đi đến trước mặt Chu Tiểu Di.
“Biên kịch Chu, tôi không biết tại sao cô lại ăn nói lung tung, nhưng tôi có thể nói với cô chắc chắn rằng, ngoài việc là đồng nghiệp quay phim với nhau, giữa tôi và Phượng Cừ không có mối quan hệ nào khác. Nếu như cô lại tiếp tục ăn nói hồ đồ, tôi sẽ liên hệ ngay với luật sư. Về tội phỉ báng người khác, tôi tin rằng luật sư sẽ nói rõ cho cô biết.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, cô sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai làm nhục mình, đặc biệt là khi nói đến mối quan hệ nam nữ.
“Cô…” Chu Tiểu Di vẫn luôn cho rằng Đường Tâm Nhan là một người phụ nữ hiền lành nên định nhân cơ hội này khiến mọi người hiểu lầm cô, nhưng cô ta không ngờ rằng đứng trước bao nhiêu người như vậy mà Đường Tâm Nhan lại vô cùng bá đạo mà nói ra những lời này.
“Kịch bản mà cô viết, tôi rất thích, như nó không có nghĩa là cô có thể ăn nói hồ đồ, vô lễ.”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tâm Nhan hằn lên một tầng khiến người khác ớn lạnh vì tức giận.
Chương 645: Nhân phẩm của anh ta, khiến bản thân ghê tởm
Mặc dù Đường Tâm Nhan đã đưa ra tuyên bố lý do chính đáng về mối quan hệ đồng nghiệp giữa cô với Phượng Cừ, trước lời cầu xin của Châu Tiểu Di cũng đã rộng lượng tha thứ cho cô ta.
Nhưng vấn đề này đã bị một số người quan tâm trên trường quay, truyền cho giới truyền thông rồi.
Thân phận của của cô chủ nhà họ Mặc, đã khiến Đường Tâm Nhan, người vừa trở lại làng giải trí, đã nhận được sự quan tâm chú ý của giới truyền thông lớn, bây giờ lại xảy ra “vụ bê bối tình dục” như thế này, mọi người lại càng đều tranh nhau đưa tin.
Trong chốc lát: “vụ bê bối tình dục” của Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn tổ chức một buổi họp báo, nhằm hướng về những nhà báo viết vô căn cứ đó, phát đi công hàm luật sư.”
Đường Tâm Nhan đang chơi, sau khi đọc qua tin đồn trên máy tính, khuôn mặt nhỏ bé tức giận tái nhợt đi, hai tay lại càng dùng lực siết chặt vào nhau.
“Yên tâm đi, tớ sẽ liên hệ với một số bên truyền thông đáng tin cậy, hy vọng rằng thông qua bọn họ, có thể làm sáng tỏ được. Về phần buổi họp báo, nếu như cậu muốn tổ chức, tớ cũng sẽ giúp cậu liên hệ.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ rằng chuyện này có thể diễn biến thành như thế này.
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, điều khiến cô càng thêm tức giận hơn cả chính là thái độ của Phượng Cừ, bản thân đã từng tìm anh ta, muốn thông qua hai người họ, để bác bỏ chính thức suy đoán của tất cả mọi người, nhưng mà anh ta lại từ chối thẳng thừng mình.
Hơn nữa còn tùy ý để những nhà báo đó đưa tin về chuyện này càng thêm bừa bãi hơn.
“Chắc chắn là anh ta đang cố tình, hoặc có lẽ một vài nhà báo đúng là đã bị anh ta lén lút sai khiến, cho nên mới có thể làm ra những bài báo như vậy.”
Cố Nhiễm Nhiễm cũng nảy sinh sự nghi ngờ sâu sắc về nhân phẩm của Phượng Cừ. Nhưng may mắn thay, vẫn còn một tuần nữa, bộ phim này sẽ hoàn thành.
Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi, cũng may là mấy ngày nay cô vẫn luôn nói chuyện điện thoại với Mặc Trì Úy, nếu không thì nếu như anh ghen tuông, bản thân cô nhất định sẽ chịu không nổi.
“Phượng Cừ đến rồi.” Đôi mắt nhạy bén của Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Phượng Cừ đang đi về phía bọn họ, những bài báo của mấy ngày nay, chẳng những không hề gây bất kì rắc rối gì cho Phượng Cừ, ngược lại còn khiến bộ dạng anh ta tràn đầy sức sống.
“Anh đến làm gì vậy? Bây giờ vẫn chưa đến giờ quay phim.” Đường Tâm Nhan đã biết nhân phẩm của Phượng Cừ, lúc trông thấy anh ta, vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút nhiệt độ nào.
“Tâm Nhan, cô không cần phải lạnh lùng với tôi như vậy. Bài báo từ bên ngoài, cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Cô nên biết rằng, dư luận bây giờ đối với bộ phim này chỉ toàn điều tốt, không có điều xấu nào.”
Phượng Cừ nói với một nụ cười trên khuôn mặt.
Mặc dù chuyện này khiến thái độ của Đường Tâm Nhan đối với bản thân càng thêm lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến chuyện này sẽ khiến cô và Mặc Trì Úy nảy sinh hiểu lầm, thì Phượng Cừ cảm thấy vui vẻ hơn ai hết.
Chỉ có như vậy, anh ta mới có cơ hội từng bước tiếp xúc gần hơn với Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hơi nhướng mày, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong đôi mắt hình quả hạnh trong veo của cô.
“Nếu như tôi biết anh là hạng người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quay phim đối thủ với anh, Phượng Cừ, Anh thay đổi làm cho tôi cảm thấy ghê tởm.”
Vẻ mặt chán ghét, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ của Đường Tâm Nhan khiến đôi mày lưỡi mác của Phượng Cừ nhíu vào nhau thật chặt.
“Phượng Cừ, chúng tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh rời đi cho.” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói.
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, trong lòng Phượng Cừ ngay tức khắc lấp đầy sự căm phẫn, nếu như không phải người phụ nữ này hết lần này đến lần khác ngăn cản bản thân với Đường Tâm Nhan tiếp xúc với nhau, thì mối quan hệ của bản thân và Đường Tâm Nhan cũng sẽ không trở nên cứng nhắc đến như vậy.
“Cố Nhiễm Nhiễm, cô cần gì phải như thế này chứ? Cô dù sao cũng là một người đại diện. Cô nên biết rằng giới giải trí chính là thế giới mà phong thủy xoay vần. Đừng tưởng rằng cô có Trì Chi Hành ở bên, thì sẽ thuận buồm xuôi gió. Có đôi lúc, những người bình thường nhưng chúng tôi đây, có thể vẫn sẽ ảnh hưởng đến cô đấy.”
Trong giọng nói trầm ấm của Phượng Cừ, lộ ra một chút mùi đe dọa.
Cố Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng.
“Phượng Cừ, anh là đang uy hiếp tôi sao? Bà cô như tôi đã gia nhập vào cái giới giải trí cũng được một thời gian rồi. Anh cho rằng tôi thực sự sợ hãi sao? Thu cái tâm tư nhỏ nhen của anh lại đi, tôi có thể đảm bảo rằng trong tương lai gần, anh sẽ tự tay hủy diệt tất cả mọi thứ của mình.”
Phượng Cừ nhún nhún vai, hoàn toàn không để ý tới những lời đe dọa của Cố Nhiễm Nhiễm. Ánh mắt của anh ta luôn nhìn chằm chằm vào cơ thể Đường Tâm Nhan với một ý nghĩ sâu xa khác.
Đáng tiếc là Đường Tâm Nhan dường như không hề nhìn thấy anh ta, cô trực tiếp đọc đi đọc lại kịch bản trong tay.
Nếu như không phải còn một tuần nữa, bộ phim này sẽ hoàn thành, cho dù là thua lỗ, bản thân cũng sẽ đề nghị Mặc Trì Úy, đổi nam diễn viên chính.
Để ngăn chặn các bài báo tùy tiện của các phương tiện truyền thông lớn, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy liên danh với nhau, ủy thác cho luật sư phát đi công hàm luật sư đến các phương tiện truyền thông lớn.
Ngay sau khi công hàm của luật sư được đưa ra, các phương tiện truyền thông lớn sẽ không dám biê soạn qua loa ra những tin tức không phải là sự thật.”Vụ bê bối tình dục” của Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ cuối cùng cũng tạm thời kết thúc.
Nhìn thấy các trang web lớn, lần lượt loại bỏ đi các bài báo liên quan về “ vụ bê bối tình dục” của mình và Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng ngả người tựa vào ghế với vẻ mặt thoải mái.
“Tốt quá rồi, mọi chuyện cuối cùng cũng có thể tạm thời kết thúc. Sau một tuần nữa, thì tớ có thể nói lời từ biệt hoàn toàn với người đàn ông Phượng Cừ này rồi.” Khi nhắc đến Phượng Cừ, trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan toát ra một vẻ chán ghét, đây đúng là từ trước đến nay chưa từng có.
“Thông qua chuyện này, cuối cùng tớ cũng nhìn rõ bản chất của anh ta. Người đàn ông như vậy, thậm chí còn không thích hợp để làm bạn.”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.
“Còn có một cảnh quay cuối cùng. Sau khi quay xong thì chúng ta có thể quay về khách sạn rồi.”
Cố Nhiễm Nhiễm vẻ mặt tươi cười.
“OK, tớ đi chuẩn bị đây.”
Đường Tâm Nhan bước xuống xe, đi đến địa điểm quay phim, các nhân viên công tác xung quanh rất vui vẻ chào hỏi.
Cảnh quay cuối cùng là diễn chung với diễn viên quần chúng, cho nên quá trình quay hết sức suôn sẻ, khi đạo diễn hô lên cắt, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người đàn ông của cậu đến rồi, ở trong xe.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mắt Đường Tâm Nhan cười nói, trong ánh mắt tràn đầy sự mập mờ.
Trì Úy đến rồi?
Đường Tâm Nhan ngay lập tức lao lên xe, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, cô trực tiếp bổ nhào vào trong lòng anh.
“Chồng ơi, em nhớ anh nhiều lắm.”
Giọng nói ngọt ngào tựa như được bôi lên một lớp mật ong của Đường Tâm Nhan, khiến khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy hiện lên một vẻ say mê nồng nàn.
“Anh cũng nhớ em.”
Nụ hôn nồng nhiệt thâm tình thu hẹp lại khoảng cách giữa hai người, Đường Tâm Nhan chui vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy thở dốc hổn hển.
“Ting…” Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, làm cắt đứt vòng tay ấm áp giữa hai người.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn số điện thoại.
“Triệu Hân Hân gọi điện thoại cho em làm gì? Cô ấy vẫn chưa rời đi cùng với giáo sư Triệu sao?” Nhìn thấy số điện thoại của Triệu Hân Hân, vẻ mặt của Đường Tâm Nhan đầy nghi hoặc.
“Anh đã gọi điện thoại cho giáo sư Triệu. Sức khỏe của ông ấy vẫn chưa đạt đến yêu cầu để được xuất viện, vì vậy vẫn đang ở trong bệnh viện.”
Mặc Trì Úy nói, có một chút từ tính trong giọng nói trầm thấp toát ra một chút hấp dẫn.
Đường Tâm Nhan do dự một lát, nhưng vẫn đang ở trước mắt của Mặc Trì Úy, nên cô đã nhấn nút trả lời.
“Xin chào, tôi là Đường Tâm Nhan.”
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở đầu dây bên kia, trong đôi mắt đẹp lướt qua một tia lạnh lẽo.
Chương 646: Hoàng tử hôn người đẹp ngủ trong rừng
Mặc dù nóng lòng muốn ngay lập tức chiếm lấy vị trí của Đường Tâm Nhan, nhưng sự bình tĩnh mà Triệu Hân Hân nên có thì chưa từng mất đi.
“Tâm Nhan, nghe nói rằng cô đang quay phim ở thành phố này. Đúng lúc tôi cũng đang ở đây. Không bằng chúng ta gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa, cô thấy thế nào?” Triệu Hân Hân nói ra mục đích của bản thân.
Ăn cơm với cô?
Đường Tâm Nhan có chút do dự, dù sao thì tính tình của Triệu Hân Hân, bản thân cô cũng không thích cho lắm, hơn nữa bản thân có thân quen đến mức nhất định phải cùng cô ta đi ăn không chứ?
“Tâm Nhan, chỉ là một bữa cơm thôi, cô sẽ hân hạnh chứ?” Một hồi lâu không nghe thấy câu trả lời của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở đầu bên kia điện thoại có chút sốt ruột.
Cô ta đúng là đã sắp đặt mọi thứ, nếu như Đường Tâm Nhan, diễn viên chính này không xuất hiện, vậy thì kế hoạch của mình thật sự là sẽ tan thành bọt biển hết.
Về lời mời của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan thật sự rất do dự.
“Xin lỗi, tối nay hình như tôi không có thời gian, sau này hẵng nói tiếp nhé.” Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Đường Tâm Nhan vẫn lựa chọn từ chối Triệu Hân Hân. Dù sao thì cùng dùng bữa với Triệu Hân Hân, làm sao có thể hạnh phúc hơn so với việc bản thân và chồng ở bên cạnh nhau?
Sự từ chối của Đường Tâm Nhan, khiến sắc mặt của Triệu Hân Hân trở nên vô cùng khó coi.
“Tâm Nhan, tôi chính là thành tâm coi cô như một người bạn. Cô từ chối tôi như vậy, không phải là quá thiếu tử tế rồi sao?” Triệu Hân Hân lại một lần nữa mở miệng nói, giọng điệu lần này có chút kịch liệt.
“Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, nói chuyện sau nhé, tạm biệt.” Không đợi Triệu Hân Hân có bất kỳ phản ứng lại nào, Đường Tâm Nhan đã thẳng thừng cúp điện thoại.
“Làm sao vậy?” Mặc Trì Úy vừa nãy cứ đọc tài liệu suốt, không hề biết nội dung của cuộc gọi, sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có bất kì biểu cảm gì, liền nhịn không được mà đặt tập tài liệu, rồi nhẹ “Cô ấy hẹn em ăn tối, nhưng bị em từ chối rồi. Cô ấy lúc này chắc hẳn là đang rất tức giận.”
Đường Tâm Nhan cười nói, mặc dù không nhìn thấy biểu hiện của Triệu Hân Hân lúc này, nhưng cô lại có thể đoán được kế hoạch không thành công của Triệu Hân Hân, vẻ mặt nhất định muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy dịu dàng nâng hai gò má nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lên.
“Em không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác, chỉ cần làm chính mình bản thân mình là được rồi.” Mặc Trì Úy cười nói, trong đôi mắt hình hoa đào hơi híp lại, có sự say mê đến vô tận.
Triệu Hân Hân bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại, tức giận trực tiếp ném chiếc điện thoại trong tay sang một bên. Ánh sáng tà ác trong đôi mắt xinh đẹp kia, khiến cô ta trông vô cùng đáng sợ.
Người phụ nữ đáng chết, lại có thể phá hỏng mọi kế hoạch của tôi.
“Ting…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, khiến cho Triệu Hân Hân nhìn thấy một chút hy vọng. Chẳng lẽ người phụ nữ đó đã nghĩ thông suốt rồi, lại muốn dùng bữa với mình sao?
Khi ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Triệu Hân Hân lập tức cầm điện thoại lên, ngay cả số điện thoại cũng không thèm đọc, liền ấn nút trả lời.
“Tâm Nhan, có phải là cô không? Có phải là đã đổi ý định dùng bữa với tôi rồi sao?”
Triệu Hân Hân vui vẻ hỏi.
“Tâm Nhan cái gì vậy? Cô Triệu, chúng tôi thật sự là đã đứng đợi ở con hẻm phía sau khách sạn được một lúc rồi, rốt cuộc thì khi nào cô dẫn người tới đây?”
Giọng nói ồm ồm của một người đàn ông, vang lên bên tai của Triệu Hân Hân.
“Kế hoạch bị hủy bỏ rồi.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Triệu Hân Hân tức giận muốn ném điện thoại sang một bên thêm lần nữa.
“Hủy bỏ?” Người đàn ông ngay lập tức cao giọng lên: “Cô Triệu, cho dù kế hoạch của cô bị hủy bỏ, số tiền đáng ra phải đưa cho chúng tôi, cũng nhất định phải đưa. Nếu như cô không đưa, thì tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Mặc. Tôi đúng là đã ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta lại, tôi sẽ nói với anh ta rằng cô định làm hại người phụ nữ của anh ta.”
Người đàn ông uy hiếp nói, giọng nói có sự kiêu ngạo khiến cho Triệu Hân Hân căm phẫn.
“Anh…” Triệu Hân Hân tức muốn chết mất: “Tôi sẽ trả tiền cho anh, lập tức xóa bỏ đoạn ghi âm. Nếu như bị người khác nghe thấy được, tôi sẽ lập tức tìm người khác để… diệt khẩu anh”.
Triệu Hân Hân nói xong câu này, trực tiếp cúp điện thoại.
Dưới sự thúc giục hết lần này đến lần khác của đối phương, Triệu Hân Hân đã chuyển một khoản tiền vào tài khoản của anh ta.
Kế hoạch không hoàn thành, lại tổn thất thêm một khoản tiền nữa, Triệu Hân Hân có một loại cảm giác buồn nôn.
…
“Anh đến thăm đoàn làm phim, không phải là định xem tài liệu suốt đấy chứ?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trong xe liên tục xem tài liệu, chẳng qua chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn mình một cái, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy rất cô đơn.
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan có đôi chút than phiền, Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên và cười nói.
Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi.
“Vậy… được rồi.”
Trong khi Mặc Trì Úy đang xem hồ sơ, cô cầm kịch bản trong tay lên một cách chán nản.
Cho đến tận gần một giờ sau, Mặc Trì Úy mới xử lý xong hết tất cả mọi công việc, anh thu dọn tài liệu xong, mới phát hiện Đường Tâm Nhan bất ngờ đã dựa vào trên ghế và đang ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
“Anh…”
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường cho lắm ở trên má, Đường Tâm Nhan lập tức mở mắt ra, khi cô nhìn thấy Mặc Trì Úy đang hôn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức thoáng qua một vẻ e thẹn.
“Hoàng tử hôn người đẹp đang ngủ, vợ, em khiến cho anh thật sự cảm nhận được một lần, mùi vị làm hoàng tử.”
Mặc Trì Úy mỉm cười và ôm Đường Tâm Nhan vào trong lòng.
Đường Tâm Nhan chui vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, cho đến khi bên tai vang lên âm thanh ùng ục ùng ục từ bụng của mình, thì vẻ mặt Đường Tâm Nhan liền ngượng ngùng.
“Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ nói.
Mặc Trì Úy làm một động tác tay OK.
“Được, bây giờ chũng ta đi thôi.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng đỡ cô xuống khỏi xe.
Cố Nhiễm Nhiễm và trợ lý đã đợi ở bên ngoài được một hồi lâu, khi nhìn thấy bọn họ bước xuống xe, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nếu như hai người không đi xuống nữa, thì hai người chúng tôi sẽ lăn ra ngủ mất. Ở bên ngoài phim trường cho muỗi ăn, cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì.”
Cố Nhiễm Nhiễm bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cười rồi trêu chọc nói
“Xin lỗi, tôi… tôi đã quên mất hai người.”
Vẻ mặt của Đường Tâm Nhan xấu hổ.
Cố Nhiễm Nhiễm cố ý thở dài một hơi: “Ở cái xã hội bây giờ, thật sự có một người đàn ông đã quên mất chị em tốt của mình, điển hình của trọng sắc khinh bạn, trái tim của tôi thật là đau quá đi mà.”
Cố Nhiễm Nhiễm cố ý ôm ngực của mình, vẻ mặt khoa trương nói.
“Được rồi, đừng diễn nữa.” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm biểu diễn khoa trương, Mặc Trì Úy bất lực lắc lắc đầu, anh liếc mắt nhìn thời gian.
“Xem ra chỉ có người đàn ông của cô mới có cơ hội khuất phục cô, Nhiễm Nhiễm, trở về khách sạn chờ anh ấy đi. Nếu như chuyến bay không muộn giờ, thì khoảng một tiếng nữa anh ấy sẽ đến khách sạn tìm cô đấy.”
Mặc Trì Úy cười rồi nói.
“Đồ đàn ông xấu xa đó sắp tới hả? Anh ấy không phải… không phải đã đi công tác ở Pháp rồi sao?” Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên, nhìn Mặc Trì Úy với đôi chút không dám tin.
“Chuyện bên đó đã được giải quyết rất êm đẹp, cho nên về sớm trước thời hạn.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật gật đầu, trên mặt lập tức nở nụ cười tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc.
“Lên xe, chúng ta đi.” Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột, cuống cuồng kéo tay trợ lý, liền lên xe bảo mẫu, Đường Tâm Nhan còn chưa kịp phản ứng lại gì, thì cô ấy đã nhanh chóng lái xe rời đi.
“Đây mới là điển hình của trọng sắc khinh bạn.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, vẻ mặt bất lực nói.
Chương 647: Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm chia tay
Hai người lang thang dọc đường đi đến một nhà hàng kiểu Trung Quốc gần đó.
“Có chắc chắn là muốn ăn đồ ăn Trung Quốc không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan nhún nhún vai, một nụ cười tươi tắn và xinh đẹp nở trên môi.
“Em là người Trung Quốc, đương nhiên muốn ăn đồ ăn Trung Quốc rồi.”
Cô nói xong câu nói này, khoác cánh tay của Mặc Trì Úy với vẻ mặt vui mừng, bước vào trong nhà hàng.
Cả hai cố tình chọn lựa vị trí gần cửa sổ, vị trí này có thể khiến bọn họ nhìn thấy rõ khung cảnh tuyệt đẹp ở bên ngoài.
Mặc Trì Úy gọi rất nhiều món ăn mà Đường Tâm Nhan thích ăn. Bữa ăn đầy đủ toàn bộ sắc, hương, vị, khi được đặt lên trên bàn ăn, trên mặt của Đường Tâm Nhan lập tức lộ ra dáng vẻ thèm thuồng.
“Em muốn đem tất cả những món ăn này, ăn vào trong dạ dày hết toàn bộ.” Đường Tâm Nhan nói khoa trương.
Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng lại săn sóc bóc một con tôm rồi đặt lên đĩa trước mặt của Đường Tâm Nhan.
“Nhanh ăn đi, bé ham ăn .”
Đường Tâm Nhan lè lưỡi ra tinh nghịch, ngay lập tức bắt đầu một cuộc càn quét lớn điên cuồng, đối với mỹ thực Trung Hoa, cô chưa bao giờ có năng lực cưỡng lại được.
“Ăn từ từ thôi, không có ai giành với em đâu.” Sợ Đường Tâm Nhan ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn, Mặc Trì Úy vội vàng múc một bát canh đặc, đặt bên cạnh tay của cô.
“Mau ăn chút canh đi.”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nghe lời ăn một ngụm.
“Ngon, ngon hơn cả đầu bếp nấu ở nhà.”
Vẻ mặt hài lòng của Đường Tâm Nhan, dáng vẻ mãn nguyện đó, khiến Mặc Trì Úy đầy bất lực.
“Nghe nói gì chưa? Cô chủ trước kia của nhà họ Đường, Đường Vũ Nhu, sinh rồi, sinh một bé trai.”
Người khách ngồi bàn bên cạnh bọn họ đang nói chuyện nhẹ nhàng.
Đường Vũ Nhu? Có thể nghe thấy tên Đường Vũ Nhu ở một thành phố lân cận, Đường Tâm Nhân thật đúng là có chút bất ngờ.
Sinh được một cậu con trai, xem ra cô ta và Phó Tư Thần có thể đã hòa thuận như lúc đầu, như vậy thì sẽ không tìm bản thân để làm phiền nữa.
“Tôi vẫn rất đồng cảm với cô ta. Mặc dù sinh được đứa con trai, nhưng mà sẽ sắp phải trở thành người vô gia cư, không có nhà để về. Đem theo một đứa con nhỏ như vậy, dời ra khỏi căn nhà lớn ban đầu, đối với cô ta mà nói, thật đúng là một chuyện đau khổ, nhưng… nhưng mà cô ta xứng đáng, ai đã khiến cô ta trước đây kiêu ngạo đến như vậy?”
Một người phụ nữ khác đột nhiên nói với vẻ mặt chán ghét.
Không có nhà để về? Nghe thấy năm chữ này, Đường Tâm Nhan không khỏi đưa tầm mắt nhìn vào trên người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhún nhún bờ vai.
“Là do Phó Tư Thần không có năng lực, mới khiến công ty kề cận bờ vực phá sản. Cho nên bọn họ sẽ có kết quả như thế nào, cũng không liên quan gì đến chúng ta. Nghe lời, mau ăn đồ ăn đi, để nguội ăn sẽ không ngon nữa.”
Mặc Trì Úy chu đáo gắp món sườn nhỏ rim mà Đường Tâm Nhan thích ăn nhất.
“Được rồi, không quan tâm đến chuyện của người khác.” Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trước mặt.
Sau khi ăn uống no nê xong, không hề gọi xe, mà là đi dạo dọc đường về khách sạn.
“Vài ngày nữa thì bộ phim của em có thể sẽ quay xong rồi, đến lúc đó thì em có thể chính thức trở về bên gia đình, nghĩ thôi cũng đã hạnh phúc rồi.”
Đường Tâm Nhan mỉm cười, nhào vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy, ánh mắt ngọt ngào của hai người họ thật khiến người ta phải ghen tị không thôi.
Ba ngày sau, bộ phim này chính thức hoàn thành, sau khi đạo diễn tuyên bố đóng máy, Đường Tâm Nhan đã nhảy dựng lên vì phấn khích.
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi. Cuối cùng thì tôi cũng không cần phải đi bôn ba khắp nơi nữa rồi.” Đường Tâm Nhan vui mừng ôm lấy Cố Nhiễm Nhiễm, kêu lên phấn khích.
“Đúng vậy, cô gái hạnh phúc, cậu có thể trở về bên gia đình rồi, còn người đại diện như tớ, vẫn phải tiếp tục dốc sức kiếm tiền hồi môn của tớ.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Kiếm tiền hồi môn?”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Nếu như cậu bằng lòng kết hôn, tớ tin rằng Trì Chi Hành sẽ không đòi một xu nào của cậu, anh ấy đúng là không thể chờ đợi được muốn mà cưới cậu về nhà.”
Đường Tâm Nhan cười nói, tình cảm mà Trì Chi Hành dành cho Cố Nhiễm Nhiễm, cô thực sự là nhìn thấy rất rõ ràng.
“Tớ và anh ấy…” Nụ cười trên mặt Cố Nhiễm Nhiễm tan biến, trong đáy mắt thoáng hiện lên một vẻ cô đơn.
“Cậu và cậu ấy làm sao vậy? Lại cãi nhau rồi hả?” Nhìn thấy biểu cảm đột nhiên mất hứng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan hơi nhíu mày lại: “Cậu cũng từng nói, khi hai người ở bên nhau, thì không thể không cãi nhau được. Mỗi lần cãi nhau đều sẽ khiến tình cảm của đôi bên càng thêm sâu đậm, không phải sao?”
Đường Tâm Nhan khuyên nhủ nhẹ nhàng, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hai người này là thật lòng yêu nhau. Trước đây từng trải qua sự chia ly đau khổ, bây giờ thật không dễ dàng gì mới được ở bên nhau một lần nữa, nếu như lại chia xa, thì nhất định sẽ đau đớn không thể tả nổi.
“Tâm Nhan, tớ và anh ấy… không thể ở bên nhau được.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu nói này, trực tiếp đi về hướng chiếc xe bảo mẫu.
Nhìn thấy hình ảnh Cố Nhiễm Nhiễm quay người rời đi với vẻ mặt thương tâm, vẻ mặt Đường Tâm Nhan kinh ngạc, cô chưa kịp tẩy lớp trang điểm trên mặt thì đã liền lập tức đuổi theo chiếc xe.
“Nhiễm Nhiễm, Rốt cuộc là như thế nào vậy?” Đường Tâm Nhan vội vàng đến trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm luôn luôn kiên cường, dường như chuyện gì cũng không thể đánh đổ được, lại có thể đang khóc, Đường Tâm Nhan thật sự là lo sợ.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nói chuyện gì đi? Không phải hôm qua Trì Chi Hành vừa mới đến thăm cậu sao? Hai người… không phải là rất ân ái sao? Sao bây giờ lại…”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan lo lắng.
“Tớ… tớ không thể mang thai, cho nên tớ với anh ấy tối hôm qua đã… chia tay rồi.”
Dưới sự truy hỏi hết lần này đến lần khác của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm nói ra nỗi đau đớn trong tim mình.
“Cái gì? Chia… chia tay?” Nghe thấy câu nói này của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan thở một hơi chán nản: “Nhiễm Nhiễm, kết quả… kiểm tra sức khỏe của cậu có kết quả rồi sao? Cậu có chắc là kết quả này chính xác không?”
Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.
“Tối hôm qua khi quay trở về, liền nhận được bưu kiện của bác sĩ gửi tới, bên trên ghi rõ ràng là tớ không thể mang thai và làm mẹ. Tớ như thế này, thì có tư cách gì cùng với Trì Chi Hành ở bên nhau chứ? Ngoài chuyện chia tay ra, tớ không thể nghĩ được bất cứ cách nào khác, tớ…”
Cố Nhiễm Nhiễm càng nói thì càng đau lòng hơn, nước mắt giống như là hạt trân châu đứt vỡ, rớt xuống vỡ ra tạch tạch.
Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đau lòng khổ sở như vậy, Đường Tâm Nhan cũng tràn đầy nỗi đau. Điều cô có thể làm chính là ở bên cạnh tai người chị em tốt, không ngừng nói những lời an ủi cô ấy.
Cho đến khi Cố Nhiễm Nhiễm khóc và ngủ thiếp đi, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
Lấy áo của mình đắp lên trên người cô ấy, Đường Tâm Nhan nhanh chóng xuống xe và bấm số điện thoại của Trì Chi Hành.
Qua một lúc lâu sau, Trì Chi Hành mới trả lời điện thoại.
“Tâm Nhan, có chuyện gì vậy?” Trong giọng nói trầm thấp của Trì Chi Hành, rõ ràng đang có men rượu, điều này khiến cho Đường Tâm Nhan càng thêm lo lắng.
“Cậu… giữa cậu và Nhiễm Nhiễm rốt cuộc… rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi.
“Làm sao vậy?” Nghe thấy câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành đột nhiên bật cười to haha: “Tôi bận bịu nhiều ngày, chỉ để về nước sớm trước thời hạn, đến thành phố này để thăm cô ấy. Nhưng cô có biết khi đến phòng của cô ấy, thì cô ấy đã nói cái gì với tôi không? Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy muốn chia tay với tôi, tôi… không xứng với cô ấy.”
Trì Chi Hành nghiến răng nghiến lợi nói, nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của bản thân muốn ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào trong lòng, nhưng mà lại… lại nghe được những lời nói tuyệt tình như vậy, một nỗi đau sâu sâu đậm chợt hiện lên trong đáy mắt của Trì Chi Hành.
Chương 648: Rắc rối tìm tới tận cửa
Đường Tâm Nhan vốn dĩ muốn khuyên nhủ Trì Chi Hành bình tĩnh lại, nhưng mà cậu ta đã cúp điện thoại rồi.
“Chị Tâm Nhan, chúng ta phải làm sao? Bây giờ chúng ta quay về khách sạn sao?” Người trợ lý đã thu dọn tất cả mọi thứ, đến trước mặt Đường Tâm Nhan, hỏi với vẻ có chút không chắc chắn.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Trước tiên quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, sau đó ngày mai chúng ta quay về nhà.”
Trợ lý gật gật đầu, liền ngay lập tức lên xe.
Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm đang say giấc nồng, nhưng vẫn cứ nhíu chặt đôi lông mày, Đường Tâm Nhan thực sự rất lo lắng.
Sau khi về đến khách sạn, Đường Tâm Nhan liền đánh thức Cố Nhiễm Nhiễm dậy.
“Xin lỗi, tớ đột nhiên lại ngủ quên mất.” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi dậy, vẻ mặt ngại ngùng.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Nhiễm Nhiễm, trong khoảng thời gian này cậu cũng đã vất vả lắm rồi, nghe tớ nói, trở về phòng tắm ngâm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta sẽ về nhà, được không?”
Đường Tâm Nhan nói một cách nhẹ nhàng. Lúc bản thân cô cần được giúp đỡ nhất, người đồng hành ở bên cạnh cô, chỉ có người bạn này Cố Nhiễm Nhiễm. Bây giờ nhìn thấy sự đau đớn trong mắt của cô ấy, trái tim của Đường Tâm Nhan, cũng đang đau nhói từng cơn từng cơn.
“Yên tâm đi, tớ không sao, chuyện nhỏ như vậy không thể đánh gục được chị đây đâu. Chị đây chính là nữ chiến binh King Kong, sẽ luôn luôn lao về phía trước.”
Cố Nhiễm Nhiễm không muốn khiến bất kì ai phải vì mình mà lo lắng. Cho nên dù cho trong lòng truyền đến từng cơn đau nhói, nhưng trên mặt của cô ấy, vẫn luôn tràn đầy nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Đường Tâm Nhan biết rằng Cố Nhiễm Nhiễm đang giả vờ bình tĩnh, nhưng cô không hề vạch trần ra, mà trực tiếp đỡ cô ấy đi vào khách sạn.
“Tớ giúp cậu.”
Sau khi đưa Cố Nhiễm Nhiễm về đến phòng, Đường Tâm Nhan trực tiếp bước vào phòng tắm, mở nước nóng ra.
Ngay khi Cố Nhiễm Nhiễm muốn đi ngâm nước tắm, bên tai của hai người vang lên tiếng gõ cửa.
“Tớ đi mở cửa.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng mở cửa phóng ra, nhìn thấy người đang đứng ở cửa là Trì Chi Hành, cô có chút bất ngờ.
“Tâm Nhan, là ai đấy?” vẫn chưa nhìn thấy có người đi vào, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, trực tiếp mở miệng kêu lên hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Cậu muốn đi vào trong không? Tình trạng của Nhiễm Nhiễm không tốt cho lắm.”
Đường Tâm Nhan nhỏ giọng nói, chỉ lo khi hai người mặt đối mặt với nhau, sẽ vì không thể kiềm chế được tính khí của đôi bên mà cãi nhau ầm ỉ.
“Đương nhiên là tôi muốn vào rồi, tôi phải hỏi rõ một điều, người phụ nữ này rốt cuộc là vì sao mà lại chia tay với tôi.” Trì Chi Hành đã uống rất nhiều rượu, bước chân lảo đảo đi vào trong phòng.
Nhìn thấy bước chân của cậu ta dường như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, Đường Tâm Nhan có chút lo lắng.
“Vợ…” Giọng của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Chồng, anh… sao anh lại đến đây? Không phải anh nói hôm nay có hội nghị cổ đông phải tổ chức sao?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, vẻ mặt Đường Tâm Nhan kinh ngạc.
“Phim mới của vợ đã hoàn thành. Anh đây làm một người chồng, đương nhiên phải đích thân đón vợ quay về, không phải sao?” Mặc Trì Úy bước đến gần Đường Tâm Nhan, trực tiếp cúi người xuống rồi hôn lên môi cô một cái.
“Bọn họ…” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về chuyện giữa Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành một cách ngắn gọn.
” Em sợ bọn họ sẽ cãi nhau.”
Ngay khi Đường Tâm Nhan vừa mới dứt lời, thì tiếng gào thét giận dữ của Trì Chi Hành liền vang lên bên tai cô.
“Cố Nhiễm Nhiễm, có phải em bị điên rồi không? Em thực sự nghĩ rằng Trì Chi Hành anh đây ngoài em ra không tìm được người phụ nữ nào khác sao?”
Nghe thấy tiếng gào thé của Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan giật mình, quen biết Trì Chi Hành đã lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói mất kiểm soát “Bọn họ sẽ không… sẽ không đánh nhau đấy chứ?” Đường Tâm Nhan muốn đi vào trong xem thử, nhưng lại bị Mặc Trì Úy ôm giữ lại.
“Chuyện tình cảm, người ngoài như chúng ta không thể xen vào được. Tin tưởng bọn họ, bọn họ sẽ giải quyết êm đẹp thôi.” Mặc Trì Úy nói xong câu nói này, trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan, rời khỏi phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy kéo trở về phòng, liên tục đi đi đi lại.
“Vợ à, em có thể ngồi nghỉ ngơi một chút được không? Anh lái xe mấy tiếng đồng hồ để đến đây. Nếu em cứ đi đi đi lại thế này, anh sẽ ngất đi mất.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy trông bất lực.
“Xin lỗi, em… em chỉ là quá lo lắng cho Nhiễm Nhiễm. Cậu ấy không có kiên cường giống biểu hiện bề ngoài như vậy đâu. Cậu ấy đã từng nói với em rằng, lần trước chia tay với Trì Chi Hành, cậu ấy đã phải mất rất nhiều sức lực, mới có thể khiến bản thân phấn chấn lên một lần nữa.”Đường Tâm Nhan tràn đầy lo lắng nói.
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trong lòng.
“Vợ à, em nhạy cảm quá rồi đấy. Bọn họ đều là người trưởng thành, đều có cách giải quyết riêng của bản thân. Là bạn của bọn họ, điều mà chúng ta phải làm, chính là dù cho bọn họ có quyết định gì đi chăng nữa, đều lựa chọn ủng hộ bọn họ, em biết chưa?”
Ngón tay trỏ thon dài của Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cằm đẹp đẽ của Đường Tâm Nhan, ở bên tai cô dịu dàng nói.
“Vậy… vậy được rồi?”
Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn nghe lời ngả vào trong vòng tay của Mặc Trì Úy.
Qua một lúc lâu sau, cô mới bắt đầu tự thu xếp đồ đạc của mình, bởi vì cũng không có nhiều, cho nên chỉ có một chiếc vali.
Hai người định nghỉ ngơi một lát, rồi sau đó sáng sớm ngày mai quay về nhà, nhưng mà còn chưa kịp gọi cho bộ phận chăm sóc khách hàng để đặt bữa tối, thì Cố Nhiễm “Nhiễm Nhiễm, cậu…” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang xách va li, Đường Tâm Nhan vội vàng đi đến bên cạnh cô ấy.
Cố Nhiễm Nhiễm hít một hơi thật sâu.
“Tớ ngay lập tức sẽ quay về, có muốn cùng nhau trở về hay không?” Cố Nhiễm Nhiễm hỏi, giọng điệu bình thản, không nghe thấy bất kì gợn sóng nào, nhưng mà thân là chị em tốt, Đường Tâm Nhan lại có thể cảm nhận được rõ ràng, nỗi đau trong lòng lúc này của cô ấy.
“Chồng à, chúng ta cùng nhau trở về đi. Nhiễm Nhiễm trở về một mình, em không yên tâm cho lắm.”
Đường Tâm Nhan quay đầu lại, nói với Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy không hề gì xòe hai tay ra.
“Được thôi, cùng nhau trở về.”
Không có ai nhắc đến cái tên Trì Chi Hành ở trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm.
Mặc Trì Úy lái xe, trong khi Đường Tâm Nhan thì lại ngồi bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, liên tục an ủi cô ấy không ngừng.
Khi đang đi trên đường, Mặc Trì Úy nhận được một cuộc điện thoại từ Trì Chi Hành.
“Yên tâm đi, cô ấy đang ở cùng bọn tôi. Bây giờ bọn tôi đang trên đường trở về.” Nghe được Mặc Trì Úy nói như vậy, Trì Chi Hành thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp cúp điện thoại.
Bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm vẫn sống trong nhà của Trì Chi Hành suốt, cho nên lần quay về này, cô ấy định chuyển đến khách sạn
“Quên đi, về nhà của tớ trước, một mình cậu ở trong khách sạn, cũng không an toàn, ở trong nhà của tớ, đợi đến khi cậu tìm được nhà, thì cậu hẵng dọn ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan đề nghị nói.
Về đề nghị của vợ mình, Mặc Trì Úy không hề có gì bất thường. Hơn nữa Cố Nhiễm Nhiễm cũng không phải là ai khác, cô ấy chính là người phụ nữ của anh em tốt của mình.
Sau nhiều lần cân nhắc, Cố Nhiễm Nhiễm đồng ý với Đường Tâm Nhan, sống trong biệt thự của Mặc Trì Úy.
Bởi vì phim mới đã hoàn thành, nên Đường Tâm Nhan ở nhà với con trai suốt. Về việc chế tác hậu kỳ, cô không hề có bất kì sự quan tâm nào, cô tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của Cố Nhiễm Nhiễm, nhất định có thể đem bộ phim trình chiếu trước công chúng một cách hoàn hảo.
Mỗi một ngày nhìn thấy con trai đều đang diễn ra sự thay đổi, trên gương mặt của Đường Tâm Nhan luôn luôn nở nụ cười tràn hạnh phúc và rạng rỡ.
“Mợ chủ, cô Triệu đến rồi.”
Người giúp việc đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng nói.
…
Chương 649: Đồ của vợ đút cho, ngon ngọt
Triệu Hân Hân? Cô ta lại đến làm gì nữa? Đến để tìm mình, hay là đến tìm Trì Úy?
Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày, đối với Triệu Hân Hân, cô thật sự không muốn đi gặp. Nhưng mà nghĩ đến cô ta dù sao cũng là con gái của giáo sư Triệu, Đường Tâm Nhan sau khi do dự, vẫn là đặt đứa con trở lại trong cái cũi, rồi nhẹ giọng dặn dò người giúp việc chăm sóc thật tốt. Sau đó mới rời khỏi phòng của con trai mình.
Đường Tâm Nhan xuống đến lầu, thì cô liền nhìn thấy Triệu Hân Hân đang ngồi trên ghế sofa, uống cà phê một cách tao nhã.
Trông thì có vẻ là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng tại sao cô ta lại khăng khăng muốn giành lấy một người đàn ông với mình?
Đường Tâm Nhan tao nhã bước xuống lầu, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp, lướt qua trên người của Triệu Hân Hân.
“Cô Triệu, xin chào.” Chào hỏi với Triệu Hân Hân một cách hờ hững, giọng điệu không nhẹ cũng không nặng, cũng không phải rất quen thuộc.
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm xinh tươi.
“Xin lỗi, không có chào hỏi sớm hơn, cũng đã đến đây rồi, tôi đến để tìm Trì Úy.”
Triệu Hân Hân cười nói.
Đường Tâm Nhan tao nhã ngồi đối diện với cô ta.
“Trì Úy có thể là phải hơi muộn một chút mới quay về. Nếu như cô Triệu có đang có việc gấp, thì cô có thể gọi điện trực tiếp cho anh ấy.” Đường Tâm Nhan nói, trong lòng đã âm thầm suy đoán về việc Triệu Hân Hân đến đây.
“Tôi có thể đợi ở đây được, Tâm Nhan, cô sẽ không đuổi tôi đi đúng không?” Triệu Hân Hân hỏi hết sức cẩn thận, nếu như bị đuổi đi, thì kế hoạch của mình có thể sẽ không bao giờ có ngày thành công đó được.
Đường Tâm Nhan nhếch đôi môi đỏ mọng kiều diễm lên, một nụ cười kín đáo, thoáng qua trong đôi mắt trong veo như nước suối ấy của cô.
“Cô là bạn của chồng tôi, làm sao tôi có thể đuổi cô đi được? Nếu cô Triệu muốn đợi ở đây, vậy thì hãy cứ đợi. Nhưng chỉ là tôi phải đi chăm sóc con trai, không thể ở cùng với cô được, cô cứ tự nhiên nhé.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu nói này, trực tiếp bước lên trên lầu. Thay vì ở đây buồn chán cùng với Triệu Hân Hân, cô thà chọn lựa ở cùng với con trai.
Cách đối đãi lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan khiến sắc mặt của Triệu Hân Hân trở nên vô cùng khó coi. Nhưng mà khi người giúp việc đi ngang qua bên cạnh cô ấy, thì vẻ không vui trên mặt cô ấy lập tức được thu lại, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng.
Đường Tâm Nhan đi đến đầu cầu thang trên tầng hai, nghe thấy Triệu Hân Hân đang hỏi người giúp việc chuyện về người đàn ông của cô.
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu, một nụ cười mỉa mai thoáng qua trên môi, rồi sau đó bước vào phòng con trai mà không thèm quay đầu lại nhìn.
Bởì vì việc của công ty rất nhiều, cho nên mãi cho đến gần chín giờ tối, Mặc Trì Uý mới lái xe trở về biệt thự.
Nghe thấy tiếng xe ô tô chạy vào trong sân, Triệu Hân Hân đã đợi cả buổi chiều nay, liền lập tức lao ra khỏi phòng khách. Khi cô ấy nhìn thấy Mặc Trì Úy bước xuống xe với phong thái đẹp trai và phong độ, trên mặt ngay lập tức tràn đầy nụ cười.
“Trì Úy, sao giờ anh mởi trở về? Em đã đợi nguyên buổi chiều rồi đấy.”
Triệu Hân Hân đi đến trước mặt của Mặc Trì Úy, với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn thấy Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày lại.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Giọng nói hơi có chút lạnh lùng của Mặc Trì Úy khiến trong lòng Triệu Hân Hân quét qua sự chua xót. Bản thân đã đợi cả buổi chiều, nhưng thứ đợi được, lại là một câu hỏi lạnh lùng như vậy.
“Em đến gặp anh để cảm ơn. Trong khoảng thời gian ba của em nằm viện, vẫn luôn là anh bận tới bận lui, cho nên hôm nay là đến để thăm anh.”
Triệu Hân Hân bước đến bên cạnh Mặc Trì Úy, vốn dĩ là muốn cầm lấy bọc tài liệu trong tay của Mặc Trì Úy, nhưng nhìn thấy biểu cảm trên mặt Mặc Trì Úy cũng không mấy niềm nỡ, nên cô ta đã xua tan ý nghĩ này.
“Giáo sư Triệu luôn luôn rất chăm sóc tôi, cho nên lần này ông ấy bị bệnh, tôi chăm sóc ông ấy cũng là điều nên làm. Cô quá khách sáo rồi.” Mặc Trì Úy vừa nói vừa đi tới phòng khách.
Triệu Hân Hân vẫn đi bên cạnh anh một cách khôn ngoan.
“Chồng”
Đường Tâm Nhan ôm con trai, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Nhìn thấy Mặc Trì Úy bước vào phòng khách, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lập tức hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Khi đứa con trai trong vòng tay nhìn thấy Mặc Trì Úy, cũng vui vẻ vẫy vẫy hai bàn tay nhỏ mập mạp.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa bọc tài liệu cho người giúp việc, sau khi rửa tay xong, liền đi tới trước mặt hai mẹ con họ, trực tiếp ôm đứa con trai cục cưng vào lòng, tiện thể ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đánh dấu bằng một nụ hôn nồng nhiệt của mình.
Đối với những nụ hôn nồng nhiệt thường xuyên của Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan, thì người giúp việc trong biệt thự từ lâu đã quen rồi. Nhưng mà Triệu Hân Hân đang đứng ở phía sau, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy bất ngờ hôn môi Đường Tâm Nhan một cách tự nhiên như vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Chẳng phải bọn họ chiến tranh lạnh suốt sao? Tại sao bây giờ lại hòa thuận rồi?
“Cô Triệu đã đợi cả một buổi chiều.”
Đôi mắt hoa quả hạnh sáng long lanh của Đường Tâm Nhan, lướt nhìn qua trên cơ thể của Triệu Hân Hân một cái, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng nói.
Mặc Trì Úy gật gật đầu, đối với việc Triệu Hân Hân đến, không hề có niềm nở cho lắm.
“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Người giúp việc đến bên cạnh Mặc Trì Úy nói.
Giao đứa con trai cục cưng cho người giúp việc bên cạnh, Mặc Trì Úy mới nắm lấy bàn tay bé xinh của Đường Tâm Nhan.
“Hân Hân, cùng nhau dùng bữa đi.”
Cuối cùng nghe thấy tên của mình, được nói ra từ miệng của Mặc Trì Úy, trên mặt của Triệu Hân Hân ngay lập tức tràn ngập một nụ cười hạnh phúc và tươi sáng.
Trong quá trình dùng bữa, Triệu Hân Hân đã liên tục tìm chủ đề để nói chuyện với Mặc Trì Úy, nhưng chỉ là biểu hiện của Mặc Trì Úy không nhiệt tình như cô ấy tưởng tượng.
Thỉnh thoảng ngoại trừ vài câu cho mình có lệ, phần lớn sự chú ý của Mặc Trì Úy toàn bộ đều tập trung vào trên người Đường Tâm Nhan, thậm chí anh còn giúp cô bóc vỏ tôm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hân Hân muốn phát điên lên vì ghen tị.
“Chồng ơi, anh thử món này đi. Đây là món ăn hôm nay được đầu bếp đặc biệt chế biến.” Đường Tâm Nhan gắp một ít đồ ăn, trực tiếp đưa thẳng đến bên miệng của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hân Hân mỉm cười.
“Tâm Nhan, cô vẫn là không hiểu rõ Trì Úy cho lắm. Điều mà anh ấy ghét nhất, chính là phụ nữ đút cho anh ấy ăn trước mặt người khác.”
Triệu Hân Hân tự nghĩ rằng cô ấy hiểu rất rõ thái độ của Mặc Trì Úy. Vẻ mặt mong đợi sắp được nhìn thấy cảnh tượng Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy từ chối một cách vô tình.
Đường Tâm Nhan cười thản nhiên, đôi mắt to long lanh nước như ngọc lưu ly, rơi vào trên người của Triệu Hân Hân.
“Cô Triệu thực sự là quá hiểu chồng của tôi rồi. Những người phụ nữ khác đút thức ăn cho anh ấy, đương nhiên anh ấy sẽ không ăn, nhưng mà tôi lại là vợ của anh ấy.”
Đường Tâm Nhan cười nói, rồi sau đó mới đưa đôi mắt lóng lánh đó, rơi xuống trên cơ thể của người đàn ông của mình.
“Chồng, ăn hay không?”
Sự ngọt ngào dường như được bôi lên một lớp mật ong, thậm chí còn mang theo đôi chút giọng nói hờn dỗi, vang lên bên tai của Mặc Trì Úy.
Triệu Hân Hân một mực chờ đợi, chờ đợi cảnh tượng Mặc Trì Úy từ chối Đường Tâm Nhan, nhưng mà cô ấy lại thất vọng thêm một lần nữa.
“Vợ đút cho, cái gì cũng ăn tất.”
Mặc Trì Úy vui vẻ ăn đồ ăn vào trong miệng, thậm chí còn nhẹ nhàng hôn lên môi của Đường Tâm Nhan một cái.
Ánh mắt hai người họ nhìn đối diện nhau trong không trung, sáng ngời mà vừa bộc lộ ra tình cảm nồng nàn độc nhất của bọn họ.