Chương 636: Thương tâm, buồn tủi
Đường Tâm Nhan chỉ cười nhẹ trước lời chúc phúc của Mạnh Bạch Chỉ, bởi vì cô vẫn chưa thể đánh giá liệu lời chúc đó có phải là sự thật hay không.
“Yên tâm đi, một lát nữa A Lãnh sẽ xuống lầu thôi.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói.
Không lâu sau, Mặc Trì Úy bước xuống lầu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức đặt tách trà trong tay xuống, trực tiếp sà thẳng vào lòng anh.
“Em nhớ anh lắm.”
Những lời nói tình cảm nghe rõ ràng bên tai Mặc Trì Úy, mặc dù chỉ là một lời nói hết sức bình thường nhưng trong lòng Mặc Trì Úy như cảm thấy có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Anh ôm chặt Đường Tâm Nhan trong lòng rồi hôn lên trán cô một cách trìu mến.
Dù đã bày tỏ sự chúc phúc với hai người nhiều lần rồi nhưng khi nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan, trong tim Mạnh Bạch Chỉ vẫn đau nhói như bị dao đâm dữ dội.
Tại sao nhất định phải ôm ấp, hôn nhau thắm thiết trước mặt cô ta như vậy? Đây là muốn khiêu khích cô ta sao?
Mạnh Bạch Chỉ hai tay nắm chặt tách trà, rõ ràng nắm rất chặt nên hai tay cô ta đều run rẩy.
Một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới từ trong vòng tay của Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên.
“Nói đi, tại sao anh lại nói dối em? Anh vốn dĩ chưa từng đến công ty con.”
Sự ngờ vực trong lòng khiến Đường Tân Nham đẩy Mặc Trì Úy ra, vội vàng hỏi anh, không có được câu trả lời của anh, cô tin rằng lòng mình sẽ không giữ được bình tĩnh.
“Em nghĩ đáp án là gì?” Con ngươi đen sâu như biển cả của Mặc Trì Úy khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan, trong đáy mắt hiện lên vẻ yêu thương, cưng chiều.
“Em?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Em không nghĩ ra, cho nên anh phải nói cho em biết, em muốn nghe đáp án thật sự.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy, khuôn mặt cô nhìn anh đầy mong đợi.
“Chúng ta về phòng trước, rồi anh sẽ nói em nghe.” Không đợi Đường Tâm Nhan phản ứng, Mặc Trì Úy đã thân mật nắm lấy tay cô đi về phía phòng của anh.
“Có phải vẫn không cam tâm không?”
Phong Tiêu đến và ngồi xuống đối diện với Mạnh Bạch Chỉ, đối với phản ứng của cô ta, Phong Tiêu, người vẫn luôn đứng trong góc khuất, có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Tôi…” Đột nhiên chạm phải tia sáng rực rỡ tìm kiếm sâu thẳm trong ánh mắt của Phong Tiêu, Mạnh Bạch Chỉ có chút hụt hẫng, mỗi lần bị anh ta nhìn với ánh mắt như vậy, Mạnh Bạch Chỉ luôn cảm thấy sởn gai ốc.
“Tôi đã lựa chọn để chúc phúc cho hai người họ. Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi… tôi về phòng nghỉ ngơi trước vậy.” Nhìn bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ như muốn chạy trốn, một ý nghĩ sâu xa xẹt qua trong mắt Phong Tiêu.
Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy đưa về phòng, còn chưa kịp hỏi ra nguyên nhân, thì nụ hôn của Mặc Trì Úy đã dồn dập, tới tấp dán lên cô.
Nụ hôn cuồng bạo như vũ bão muốn nuốt chửng mọi ý thức của Đường Tâm Nhan trong phút chốc, đôi tay mềm mại, nõn nà của cô vòng lên cổ Mộ Trì Úy.
Sau nụ hôn nóng bỏng, Đường Tâm Nhan mặt đỏ bừng bừng, nép vào vòng tay của Mặc Trì Úy.
Nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, trên gương mặt Đường Tâm Nhan vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ, rạng rỡ.
Nhưng có điều cô cũng không quên chuyện Mặc Trì Úy nói dối mình, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời nhìn thẳng vào người Mặc Trì Úy.
“Ông xã đại nhân, bây giờ anh có thể nói được chưa?” Giọng nói của Đường Tân Nham ngọt ngào, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
Mặc Trì Úy Vĩ rất chắc chắn rằng nếu anh không cho cô một câu trả lời thỏa đáng, anh dám tin rằng người phụ nữ này sẽ không thể bình tĩnh hòa nhã ngồi bên cạnh anh.
“Tiểu Nghê bị bệnh, anh vẫn luôn ở đây với thằng bé.”
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Trì Úy vẫn nói ra chuyện này.
“Sao cơ? Tiểu Nghê bị bệnh? Thằng bé… bệnh có nghiêm trọng không?” Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh sau khi nghe Mặc Trì Úy nói.
Sắc mặt của anh cũng thay đổi rõ rệt ngay lập tức, biểu cảm trên khuôn mặt của Mặc Trì Úy khiến trong lòng Đường Tâm Nhan dâng lên một điềm báo không lành.
Trước câu hỏi đầy lo lắng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thở dài bất lực.
“Rất nghiêm trọng. Bên thận được cấy ghép xảy ra vấn đề, vậy nên vừa rồi anh không xuống lầu ngay được. Lúc đó anh đang thảo luận với bác sĩ về phác đồ điều trị tiếp theo.”
Mặc Trì Úy nói cho Đường Tâm Nhan biết về chuyện của Tiểu Nghê.
“Dẫn em đi gặp thằng bé, Em… em muốn gặp nó.”
Khi chưa biết thân phận thực sự của Tiểu Nghê, Đường Tâm Nhan đã rất thích đứa trẻ lanh lợi và đáng yêu này, vì vậy khi nghe tin thằng bé ốm nặng, Đường Tâm Nhan đã rất lo lắng, cô muốn thay nó chịu đựng mọi đau đớn.
“Em chắc là mình không mệt chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Không mệt, anh đưa em đi gặp thằng bé đi, em… em thực sự rất lo lắng.”
Giọng điệu gần như van xin của Đường Tâm Nhan khiến Mặc Trì Úy không hề chậm trễ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rời khỏi phòng.
Phòng bệnh của Tiểu Nghê được Phong Tiêu bố trí trên tầng ba, nơi này có những thiết bị y tế tân tiến nhất.
Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị trước, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bị sốc khi nhìn thấy Tiểu Nghê, thằng bé đang nhắm mắt, trên người cắm đầy ống, cô chấn kinh lấy cả hai tay che miệng.
Ông trời ơi, nó chỉ là một đứa trẻ, sao có thể đối xử tàn nhẫn với thằng bé như vậy?
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Đường Tâm Nhan rơi xuống, nỗi xót xa trong lòng dành cho Tiểu Nghê khiến nước mắt cô càng lúc càng chảy nhiều hơn.
“Thằng bé… tình hình thực sự nghiêm trọng đến mức này sao?”
Đường Tâm Nhan nắm chặt tay áo Mặc Trì Úy hỏi, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt bị đứt dây.
Mặc Trì Úy ôm chặt lấy Đường Tâm Nhan trong vòng tay.
“Đừng lo lắng, bác sĩ đã vạch ra phác đồ điều trị rồi. Anh tin rằng Tiểu Nghê sẽ không có chuyện gì đâu.” Giọng nói trầm ấm của Mặc Trì Úy chưa bao giờ kiên định như lúc này.
Mặc dù ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ rất mệt mỏi, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn luôn đứng bên ngoài phòng của Tiểu Nghê, không muốn rời đi.
Không muốn Đường Tâm Nhan mệt mỏi quá sức, Mặc Trì Úy nửa dỗ dành nửa ép cô trở về phòng.
Mặc Trì Úy tự tay xả nước tắm cho cô.
“Nghe lời anh, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc. Đến bữa tối anh sẽ gọi em. Anh tin Tiểu Nghê cũng không muốn nhìn thấy em như thế này.”
Mặc Trì Úy từ nhà tắm bước ra, nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn đang khóc, anh rất đau lòng.
Anh dịu dàng giúp Đường Tâm Nhan lau khô nước mắt trên mặt cô, nói nhỏ bên tai cô.
“Em…” Đường Tâm Nhan sụt sịt lao vào vòng tay của Mặc Trì Úy.
“Nghe lời anh, đi tắm xong rồi ngủ một giấc.” Mặc Trì Úy ở bên tai Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, một lúc lâu sau, cảm xúc của Đường Tâm Nhan mới dịu đi phần nào.
“Được rồi, em đi tắm.”
Nhìn Đường Tâm Nhan đi vào phòng tắm, Mặc Trì Úy bất lực thở dài.
Đường Tâm Nhan sau khi tắm xong, tâm tình cũng bình tĩnh lại, cô nằm xuống giường dưới sự chăm sóc của Mặc Trì Úy.
“Nhắm mắt lại.”
Mặc Trì Úy hơi cúi người xuống, dịu dàng nói nhỏ vào bên tai Đường Tâm Nhan.
…
Chương 637: Sự thân mật sau khi ăn điểm tâm
Mặc dù đã hứa với Mặc Trì Úy rằng sẽ nghỉ ngơi thật tốt, nhưng ngay sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi phòng, Đường Tâm Nhan lại mở mắt ra.
Cô vốn dĩ không có cách nào ngủ được, gương mặt phờ phạc, tiều tụy vô cùng, chưa bao giờ cô nghĩ bản thân mình lại gặp phải chuyện như vậy.
Tiểu Nghê, con nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định.
Mặc Trì Úy vừa ra khỏi phòng liền đi thẳng vào trong phòng bếp.
“A Lãnh, anh muốn ăn gì? Em có thể làm cho anh.”
Mạnh Bạch Chỉ đi vào phòng bếp, vừa nhìn thấy Mặc Trì Úy, liền không nhịn được đi tới, nhẹ giọng hỏi.
“Không cần đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, tự tôi có thể làm được.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, thành thục lấy từ trong tủ lạnh ra những nguyên liệu cần thiết.
“Anh định làm đồ ngọt à?” Nhìn thấy nguyên liệu làm đồ ngọt trong tay Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ lộ vẻ kinh ngạc, cô ta có chút không thể tin vào mắt mình.
“Đúng vậy, tâm trạng của Nhan Nhan không tốt, ăn chút đồ ngọt sẽ tốt hơn, vì vậy tôi định làm một ít.”
Khuôn mặt Mặc Trì Úy rất nghiêm túc.
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh khi anh nhắc đến Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ bất lực thở dài.
“Để em giúp anh nhé, mặc dù tài nghệ nấu món Trung Quốc của anh rất tốt, nhưng đồ ngọt là dành cho phụ nữ ăn. Đàn ông các anh làm được nhưng vẫn sẽ thiếu gì đó. Em cùng làm với anh nhé.”
Mặc Trì Úy suy nghĩ một hồi, đồng ý lời đề nghị của Mạnh Bạch Chỉ.
Tất cả người hầu đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Mặc Trì Úy, người độc đoán như quân vương lại bước vào bếp.
Vị trí của Đường Tâm Nhan trong trái tim của anh, mọi người đều không dám có bất cứ nghi ngờ gì nữa.
Kỹ thuật của Mạnh Bạch Chỉ thực sự rất tốt. Sau gần một tiếng đồng hồ, đồ ngọt cũng đã ra dáng, hơn nữa thẩm mỹ cũng khá bắt mắt.
“Thế nào?” Mặc dù không phải làm cho mình ăn, nhưng Mạnh Bạch Chỉ vẫn rất vui vẻ khi nhìn thấy những món tráng miệng đẹp mắt, cô ta liền quay sang hỏi Mặc Trì Úy đang nhào bơ ở bên cạnh.
“Không tệ.”
Mặc Trì Úy khẽ mỉm cười gật đầu.
Mạnh Bạch Chỉ rất vui khi nhận được lời khen ngợi của Mặc Trì Úy. Nếu là trước đây, cô ta chắc chắn sẽ ngã vào vòng tay của Mặc Trì Úy, nhưng bây giờ…
Chỉ khẽ thở dài, Mạnh Bạch Chỉ lại tiếp tục động tác đang làm.
Đường Tâm Nhan ở trong phòng vốn dĩ không ngủ được, sau khi đứng bên cửa sổ một lúc lâu, cô bước ra khỏi phòng.
Bởi vì người hầu đều bận việc riêng của họ nên không ai để ý tới Đường Tâm Nhan đi xuống lầu.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn xung quanh cũng không thấy Mặc Trì Úy đâu, điều này khiến cô hơi hoảng loạn, tuy rằng đây là địa bàn của Phong Tiêu, nhưng mọi thứ đối với Đường Tâm Nhan mà nói đều rất xa lạ.
“Trì Úy, anh đang ở đâu vậy?” Đường Tân Nham nhẹ giọng hét lên, nghe thấy giọng nói của cô, người hầu vội vàng chạy tới trước mặt cô.
“Bà Mặc, ông Mặc đang ở trong bếp.”
Đường Tâm Nhan ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi đi về phía phòng bếp theo sự chỉ dẫn của người hầu.
Đứng ở cửa bếp, cô thấy rõ ràng Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ đang nhìn nhau mỉm cười.
Quả thật giống như một đôi trai tài gái sắc, nếu như không có cô thì có lẽ họ đã sống hạnh phúc bên nhau.
Nhìn bóng lưng của hai người họ, Đường Tâm Nhan cũng không nói gì, mãi cho đến khi Mặc Trì Úy phát hiện ra sự tồn tại của cô.
“Sao thế, em chỉ mới ngủ có một chút thôi mà?”
Mặc Trì Úy vội vàng đi tới Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Em thực sự không ngủ được, hai người đang làm gì vậy?” Đường Tâm Nhan hỏi, nếu là trước đây, sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy và Mạnh Bạch Chỉ nhìn nhau rồi cười ngọt ngào như vậy, cô có thể sẽ nổi cơn ghen, có thể sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng bây giờ…
Đường Tâm Nhan rất bình tĩnh mà nhìn Mạnh Bạch Chỉ.
“Biết tâm trạng cô đang không tốt, A Lãnh và tôi đã chuẩn bị một ít đồ ngọt cho cô. Những món này đều do chúng tôi tự tay làm. Cô có thể nếm thử xem.”
Mạnh Bạch Chỉ đặt món tráng miệng mới làm xong tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh có làm không?” Đường Tâm Nhan ngạc nhiên khi nhìn thấy những món ngọt trang trí vô cùng đẹp mắt.
Mặc Trì Úy khoát khoát tay.
“Anh chỉ làm một phần nhỏ thôi. Phần lớn đều do Bạch Chỉ làm. Anh chỉ là phụ giúp cô ấy một tay.”
Mặc Trì Úy đặt dĩa trước Đường Tâm Nhan.
“Em nếm thử xem.”
Đường Tâm Nhan gật đầu và cắn một miếng nhỏ.
“Ngon, ngon lắm, mùi vị thực sự rất tuyệt.” Đường Tâm Nhan giơ ngón tay cái lên với Mạnh Bạch Chỉ và Mặc Trì Úy.
“Nếu em thấy ngon thì ăn nhiều một chút. Ăn đồ ngọt có thể khiến tâm trạng thoải mái hơn.”
Mặc Trì Úy nhìn chăm chú vào đôi mắt đen của Đường Tâm Nhan với sự cưng chiều vô hạn.
Nhìn hai người nhìn nhau với ánh mắt trìu mến, Mạnh Bạch Chỉ cảm thấy rất khó chịu.
“Tôi, tôi đi trước vậy, hai người cứ nói chuyện đi.”
Không muốn nhìn thấy bất kỳ cảnh thân mật nào nữa, Mạnh Bạch Chỉ vội vã rời khỏi phòng bếp.
“Cô ấy cũng không tệ, so với trước đây, thực sự đã thay đổi rất nhiều.”
Đường Tâm Nhan nhìn bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ rời đi, nhẹ giọng nói, nhưng bản năng của người phụ nữ mách bảo cô rằng những thay đổi của Mạnh Bạch Chỉ có phần không chân thực.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy người phụ nữ của mình nhìn chăm chú bóng lưng Mạnh Bạch Chỉ rời đi, Mặc Trì Úy không khỏi nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cô muốn nói cho Mặc Trì Úy biết sự hoài nghi của mình, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, cô lại không có chứng cứ nào, dù có nói ra cũng không có tác dụng gì cả.
Hơn nữa nó có thể sẽ dẫn đến sự phản cảm từ người đàn ông của cô nữa.
“Một người phụ nữ xuất sắc như vậy, anh không hối hận sao?” Đường Tân Nham hỏi nửa đùa nửa thật.
“Hối hận?”
Bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng đặt lên má Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại ở đầu ngón tay khiến anh có chút không nỡ bỏ ra.
“Anh hối hận, nhưng anh không hối hận vì đã chia tay với Bạch Chỉ, mà là anh hối hận vì đã quen biết em quá muộn.”
Những lời nói tình cảm rót vào tai Đường Tâm Nhan như một dòng suối trong vắt.
Đúng là một người đàn ông biết ăn nói ngọt ngào, cô thích nghe gì, anh liền nói đấy.
“Sao thế? Không tin anh à?”
Mặc Trì Úy đã nhiều ngày không có quan hệ thân thiết với Đường Tâm Nhan, anh trực tiếp ôm cô vào lòng và dịu dàng hôn lên đôi má hồng của cô.
Nụ hôn bất ngờ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng thêm ửng hồng và quyến rũ.
“Anh đừng nháo nữa, đây là phòng bếp đấy, bất cứ lúc nào cũng có người hầu ra vào.”
Đường Tâm Nhan ngượng ngùng trốn tránh nụ hôn của Mặc Trì Úy, để ngăn anh trêu chọc mình, Đường Tâm Nhan vội vàng nhét đồ ngọt vào miệng anh.
“Ông Mặc, Tiểu Nghê lại phát sốt rồi.”
Một người hầu chạy đến trước mặt Mặc Trì Úy lo lắng nói.
Nghe thấy những lời này, Đường Tâm Nhan lập tức đặt chiếc nĩa trên tay xuống, đi theo Mặc Trì Úy đến phòng của Tiểu Nghê với tốc độ nhanh nhất.
Đứng ở bên ngoài, hai người họ có thể thấy rõ bác sĩ đang kiểm tra cơ thể của Tiểu Nghê.
Mặc dù không phải là bác sĩ nhưng cô biết rõ ràng rằng cơn sốt của Tiểu Nghê lúc này là một dấu hiệu nguy hiểm.
“Thằng bé sẽ không sao đâu, đúng không anh?” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Mặc Trì Úy, lo lắng hỏi, Mặc Trì Úy có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo từ đôi tay của Đường Tâm Nhan.
“Đương nhiên rồi, Tiểu Nghê vẫn luôn là một đứa trẻ kiên cường mạnh mẽ, thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”
Sự an ủi của Mặc Tri Úy khiến Đường Tân Nham nhẹ nhõm phần nào, đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời lo lắng nhìn vào bên trong phòng, trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, mong Tiểu Nghê sẽ bình an vô sự.
Chương 638: Xin lỗi, tôi chỉ cần một mình Đường Tâm Nhan thôi
Mãi cho đến hai tiếng sau, bác sĩ mới bước ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn thấy bác sĩ, Đường Tâm Nhan không đủ can đảm để hỏi anh ta về tình hình của Tiểu Nghê, vẫn là Mặc Trì Úy bước đến trước mặt bác sĩ.
“Sao rồi?”
Nghe thấy câu hỏi của Mặc Trì Úy, mắt Đường Tâm Nhan dán chặt vào người bác sĩ.
“Hạ sốt rồi.”
Mặc dù chỉ có một vài từ nhưng đối với Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, đây lại là một tin vô cùng tốt.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Đường Tân Nham hưng phấn nhảy dựng lên, nụ cười trên mặt không thể che giấu.
Trong hai ngày tiếp theo, tình trạng của Tiểu Nghê dần dần hồi phục, tuy rằng rất chậm, nhưng đối với Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan mà nói, kết quả như vậy chắc chắn khiến hai người rất vui mừng và phấn khích.
“Ngày mai em phải bay về bên kia rồi. Mặt của Phượng Cừ đã hồi phục, anh ta có thể bắt đầu quay được rồi.” Khi Mặc Trì Úy bước vào phòng Đường Tâm Nhan nói với vẻ lưu luyến không nỡ.
“Nhiễm Nhiễm gọi điện cho em rồi à?”
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Tang Tân Nham trong lòng anh, nhẹ giọng hỏi ở bên tai cô.
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.
“Cô ấy đã đặt vé cho em lúc 8 giờ sáng mai, vậy nên bây giờ em với anh chỉ còn không đến 5 tiếng đồng hồ được ở bên nhau đó.”
Đường Tâm Nhan ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy bằng cả hai tay, ánh mắt tràn đầy sự lưu luyến, cô đột nhiên phát hiện ra rằng việc cô quay lại có lẽ là một quyết định sai lầm.
Không chỉ bỏ lỡ thời gian với người đàn ông của mình mà còn bỏ lỡ rất nhiều giai đoạn trưởng thành của đứa trẻ.
“Em đã quyết định. Sau khi quay xong bộ phim này, em sẽ không đóng phim nữa.” Đường Tâm Nhan nói với Mặc Trì Úy về quyết định của mình.
Mặc Trì Úy không ngạc nhiên khi Đường Tâm Nhan lại đưa ra quyết định như vậy, hơn nữa ngay cả khi Đường Tâm Nhan không tự mình nói ra, anh cũng sẽ không cho phép người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện theo cách này một lần nào nữa.
“Được, anh ủng hộ quyết định của em.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói, sức nóng rực trong mắt anh càng trở nên mãnh liệt hơn khi cả hai tiến lại gần nhau hơn.
“Vợ à, ngày mai em phải đi rồi, chúng ta có thể làm một vài chuyện khác không?” Ngón trỏ mảnh khảnh của Mặc Trì Úy khẽ nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan.
“Anh” Đường Tâm Nhan đột nhiên lộ vẻ xấu hổ, chưa kịp nói xong đã bị Mặc Trì Úy đẩy lên giường.
Lo sợ sức nặng của mình sẽ mang lại gánh nặng cho Đường Tâm Nhan nên Mặc Trì Úy để hai tay ôm lấy cơ thể cô, nụ hôn cuồng nhiệt dần dần đốt cháy mọi sự nhiệt tình trong cơ thể hai người.
Những tiếng ngâm nga cất lên từ đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.
Hai người hoàn toàn say sưa trong thế giới tình yêu mà chỉ có họ mới có thể trải nghiệm sâu sắc, không ai biết rằng Mạnh Bạch Chỉ đã đứng ở cửa, sắc mặt cô ta tái nhợt.
Hai tay bóp thành nắm đấm nặng nề, cho đến khi bên tai vang lên tiếng bước chân, Mạnh Bạch Chỉ mới xoay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan thu dọn hành lý, ăn sáng đơn giản xong, Mặc Trì Úy lái xe đưa cô đến sân bay.
“Khi nào tình trạng của Tiểu Nghê hồi phục, anh sẽ đến gặp em.”
Mặc Trì Úy nói lời hứa của mình bên tai Đường Tâm Nhan.
“Được, em sẽ đợi anh.”
Sau một hồi dây dưa lưu luyến, Đường Tâm Nhan mới đi về phía cổng lên máy bay.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Đường Tâm Nhan biến mất khỏi tầm mắt anh, Mặc Trì Úy mới quay người rời đi.
Phó Tư Thần? Khi Mặc Trì Úy quay lại, anh thấy Phó Tư Thần đang tranh cãi với Đường Vũ Nhu.
Nhìn vẻ mặt bất lực của Phó Tư Thần bị Đường Vũ Nhu dày vò tra tấn, Mặc Trì Úy không khỏi lắc đầu.
Đáng đời.
“Phó Tư Thần, nếu như hôm nay anh dám bỏ đi như thế này, tôi sẽ cho anh ăn “trái đắng” đấy.”
Đường Vũ Nhu đang tức giận bừng bừng, đã không còn thời gian và tâm trí đâu để quan tâm xem bản thân đang đứng ở nơi công cộng này, cô ta hét vào mặt Phó Tư Thần đang nóng lòng muốn rời đi.
“Đường Vũ Nhu, cô mau bỏ tôi ra, khó khăn lắm tôi mới nghe nói được Đường Tâm Nhan cũng ngồi chuyến bay này. Nếu như cô làm lỡ dở thời gian của tôi, thì tôi không tha cho cô đâu.”
Phó Tư Thần lạnh lùng hét lên.
“Quả nhiên là vì con tiện nhân Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần, nếu như hôm nay tôi để cho anh rời đi, tôi sẽ không là Đường Vũ Nhu.”
Đường Vũ Nhu đang tức giận đùng đùng, trực tiếp ôm chặt lấy cánh tay của Phó Tư Thần.
Chết tiệt, sắp không kịp giờ lên máy bay rồi, Phó Tư Thần vô cùng sốt ruột nên đá Đường Vũ Nhu ra.
“A” Đường Vũ Nhu nằm sấp xuống sàn, kêu lên một tiếng đau đớn.
“Phó Tư Thần, đồ đàn ông độc ác, tôi sắp đến ngày sinh nở rồi, sao anh có thể đối xử với tôi như thế này? Bụng, bụng tôi đau quá.”
Sau khi đẩy Đường Vũ Nhu ra, Phó Tư Thần muốn bỏ đi, nhưng anh không ngờ Đường Vũ Nhu lại hét lên đầy đau đớn.
Lẽ nào cô ta…
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Đường Vũ Nhu, Phó Tư Thần đầy nghi ngờ.
“Anh à, mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi, cô ấy hình như sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh Đường Vũ Nhu ngã xuống đất, họ không thể không nói với Phó Tư Thần.
“Phó Tư Thần, nếu tôi và đứa nhỏ có chuyện gì, tôi, tôi sẽ không buông tha cho anh, tuyệt đối sẽ không.”
Đường Vũ Nhu đau đớn hét lên.
Không còn cách nào khác, khi xác định rằng cơn đau của Đường Vũ Nhu không phải là đang giả vờ, Mặc Trì Úy đành phải gọi xe cấp cứu.
Nhìn thấy rõ mồn một cảnh này trong mắt Mặc Trì Úy vậy mà lại có chút đồng tình với Phó Tư Thần.
Sống với một người phụ nữ như Đường Vũ Nhu chắc chắn là điều đau khổ nhất trên đời.
Phó Tư Thần, không cần phải giáng cho anh một đòn cuối cùng nữa, những ngày sắp tới đây anh sẽ không được yên ổn rồi.
Mặc Trì Úy quay người rời đi.
Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn chờ đợi Mặc Trì Úy trở lại, nhìn thấy anh bước vào sảnh lớn, cô ta lập tức chạy đến trước mặt anh.
“Tiễn Tâm Nhan lên máy bay rồi sao?”
Mặc Trì Úy gật đầu, bước sang một bên không chút dấu vết, không có bất kỳ va chạm thân thể nào với Mạnh Bạch Chỉ.
“Cô ấy đã lên máy bay rồi, tôi đi xem Tiểu Nghê thế nào.”
Mặc Trì Úy trực tiếp bước lên phòng trên lầu.
“A Lãnh, em có thể hiến quả thận còn lại của mình cho Tiểu Nghê.” Khi Mặc Trì Úy bước lên cầu thang, Mạnh Bạch Chỉ nói với theo sau lưng anh.
Mặc Trì Úy chậm rãi quay người lại.
“Bạch Chỉ, con người không thể sống mà không có thận. Cô không thể hiến một quả thận còn lại cho Tiểu Nghê. Yên tâm đi, bác sĩ đã đưa ra phác đồ điều trị, Tiểu Nghê rồi sẽ ổn thôi.”
Mặc Trì Úy thực sự không ngờ rằng Mạnh Bạch Chỉ sẽ nói những lời như vậy, điều này khiến anh thực sự có chút cảm kích cô ta.
“Em biết Tiểu Nghê quan trọng với anh như thế nào, vậy nên vì anh, em, em có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù, cho dù là phải trá giá bằng tính mạng này của mình.”
Mạnh Bạch Chỉ bước đến gần Mặc Trì Úy dịu dàng nói.
Mặc Trì Úy cười nhẹ.
“Tôi rất cảm kích lòng tốt của cô, Bạch Chỉ, cô là một cô gái tốt, hãy nghe lời tôi, tìm một người đàn ông yêu cô, tôi không xứng đáng với sự hy sinh của cô đâu.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi thẳng lên lầu, để lại Mạnh Bạch Chỉ với khuôn mặt cô đơn, ánh mắt tràn đầy đau khổ, cay đắng.
Chương 639: Phượng Cừ liên tục NG
Dù vừa trải qua một chuyến bay dài, nhưng may mắn mà Cố Nhiễm Nhiễm đã đợi ở sân bay từ rất sớm rồi.
Khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cô ấy lập tức xuống xe, cầm lấy hành lý trên tay cô.
“Sao rồi? Có mệt không?” Cất vali vào trong cốp xe, Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng để Đường Tâm Nhan ngồi vào xe nghỉ ngơi.
Đường Tâm Nhan thoải mái ngồi dựa trên ghế.
“Cũng tạm, không mệt lắm, mọi người đều đến phim trường cả rồi à?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, cô không muốn vì việc riêng của cô mà làm lỡ dở tiến trình quay của bộ phim.
“Mọi người đều đến cả rồi, nhưng cậu có chắc là cậu có thể quay không? Nếu cậu mệt thì tớ có thể nói chuyện với đạo diễn rồi ngày mai lại quay tiếp.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói, cô ấy lo lắng rằng Đường Tâm Nhan vừa ngồi một chuyến bay đường dài, trạng thái tinh thần có thể không thích ứng được với việc quay phim cường độ cao.
“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu mà.”
Nghe được lời nói chắc chắn của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm khẽ gật đầu, lập tức khởi động xe.
Trên đường đến phim trường, Đường Tâm Nhan chợp mắt.
Sau khi lái xe gần một giờ, hai người họ mới đến nơi.
Phượng Cừ đã đợi từ rất lâu, vừa nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì lập tức chạy tới, tuy rằng mới ba ngày không gặp nhưng điều đó khiến anh ta rất nhớ cô.
“Xin lỗi vì tôi đã về muộn rồi.”
Đầu tiên Đường Tâm Nhan đến gặp đạo diễn, nói với vẻ mặt hối lỗi, sau đó mới nhận lấy kịch bản mà Cố Nhiễm Nhiễm đưa cho.
“Phượng Cừ, chúng ta có cần diễn tập không?” Đường Tâm Nhan hỏi.
“Đương nhiên là cần.”
Phượng Cừ nói thẳng mà không chút do dự.
Đường Tâm Nhan tỏ vẻ không thành vấn đề, khẽ nhún vai, dù sao ở trên máy bay cô cũng đã ghi nhớ nội dung buổi quay hôm nay nên không hề cảm thấy lo lắng về việc diễn tập mà Phượng Cừ yêu cầu.
Trong quá trình diễn tập giữa hai người họ, ánh mắt của Phượng Cừ vẫn cứ khóa chặt trên người của Đường Tâm Nhan, ánh mắt nóng rực như thế khiến lông mày của Đường Tâm Nhan cũng nhíu chặt lại với nhau.
“Phượng Cừ, chúng ta bây giờ là đang diễn tập.”
Đường Tâm Nhan nhắc nhở nói, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, Phượng Cừ mới phản ứng lại.
“Xin lỗi, tôi đã thất thần, ai bảo người phụ nữ trước mặt tôi lại là một đại mỹ nữ xinh đẹp cơ chứ?” Phượng Cừ nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật, thành công hóa giải sự gượng gạo của bản thân.
“Đáng tiếc là, đại mỹ nữ này đã có chồng rồi.”
Đường Tâm Nhan ngắn gọn dứt khoát nói ra sự thực mà Phượng Cừ không thể thay đổi được.
Phượng Cừ hít một hơi thật sâu để ổn định cơn tức giận trong người.
“Bắt đầu quay thôi.” Phó đạo diễn đến trước mặt hai người họ và nói.
Cả hai chính thức bước vào trong trạng thái quay phim. Vì vừa rồi mới diễn tập nên việc quay phim của hai người diễn ra rất suôn sẻ.
Mặc dù gương mặt của Phượng Cừ đã được trang điểm kỹ càng nhưng đạo diễn rất không hài lòng với đôi má sưng tấy của anh ta, một vài cảnh quay cận cảnh đã NG đến vài lần.
NG nhiều như vậy khiến tâm trạng của Phượng Cừ càng lúc càng không ổn, trong lần quay tiếp theo, bởi vì trạng thái của anh ta thực sự quá tồi tệ, nên NG lại càng nhiều thêm.
“Tạm thời nghỉ ngơi đã.” Sau khi quay một buổi chiều, mà số cảnh quay vừa ý của đạo diễn lại ít đến đáng thương, nên tính tình của đạo diễn cũng nóng nảy lạ thường.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn Phượng Cừ đầy cảm thông.
“Điều chỉnh tốt trạng thái của anh, anh có thể mà.”
Sau khi nói một lời động viên, Đường Tâm Nhan quay người trở lại xe của mình.
“Trạng thái của Phượng Cừ hôm nay thực sự rất tệ.”
Mặc dù bản thân không phải là một diễn viên, nhưng những cảnh quay vừa rồi Cố Nhiễm Nhiễm đều nhìn thấy hết.
“Trạng thái quả thực không tốt, chẳng trách đạo diễn lại nổi giận.”
Đường Tâm Nhan đang ngồi trong xe liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng như cô dự đoán, đạo diễn đang khiển trách Phượng Cừ.
Dù đã có địa vị nhất định trong làng giải trí và có fan hâm mộ đông đảo nhưng Phượng Cừ không dám cãi lại đạo diễn.
May mà người quản lí của anh ta vẫn luôn mềm mỏng với đạo diễn, vì vậy mới có thể xoa dịu cơn nóng giận của đạo diễn.
Sau khi tạm nghỉ ngơi gần 1 tiếng, đạo diễn thông báo quay lại từ đầu, có lẽ là sau một hồi “khiển trách” của đạo diễn, trạng thái của Phượng Cừ đã hồi phục rất nhiều, mặc dù vẫn có NG, nhưng tần suất đã giảm đi rất nhiều.
Bởi vì việc quay phim bị hoãn những 3 ngày, nên buổi quay phim hôm đó phải quay liên tục đến tận hai giờ sáng.
Đường Tâm Nhan thực sự mệt mỏi rã rời, nhưng may mà Cố Nhiễm Nhiễm đã ở bên cạnh cô để chăm sóc cô.
“Xin lỗi, tôi đã liên lụy đến em rồi.” Phượng Cừ NG cả buổi chiều, anh ta bước tới trước mặt Đường Tâm Nhan với vẻ mặt ngượng ngập. NG như vậy thực sự chưa bao giờ xảy ra trên con đường diễn xuất của anh ta.
“Không sao cả, ai rồi cũng có lúc như vậy, không phải sao?”
Đường Tâm Nhan mỉm cười nói.
Nụ cười thanh tú tựa như hoa đào nở rộ trong gió xuân khiến Phượng Cừ ngây người, hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
“Phượng Cừ, dù sao anh cũng là một anh chàng đẹp trai. Anh cứ nhìn chăm chú người phụ nữ đã có chồng rồi cười ngây ngốc như vậy, hình như không hay lắm thì phải?” Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi chế nhạo khi nhìn thấy biểu hiện lúc này của Phượng Cừ.
Nghe giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm, mặt Phượng Cừ có vẻ gượng gạo.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai chẳng phải sẽ quay sớm sao? Tôi… Tôi không làm lỡ dở việc hai người trở về nghỉ ngơi nữa.”
Phượng Cừ vừa nói xong liền xoay người rời đi.
“Coi như anh ta biết thức thời.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói xong mới mở cửa xe, biết Đường Tâm Nhan đã mệt nên cô ấy vẫn luôn thận trọng đỡ Đường Tâm Nhan xuống xe.
Thực sự là quá mệt mỏi, khi ở trên xe, Đường Tân Nham ăn mấy miếng bánh mì, sau đó trực tiếp ngã về phía sau rồi ngủ thiếp đi. Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.
Cố Nhiễm Nhiễm đành phải đậu xe ở ven đường, sợ tiếng chuông điện thoại sẽ làm Đường Tâm Nhan thức giấc nên Cố Nhiễm Nhiễm nhấc máy.
Khi nhìn thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ấn nút trả lời.
“Tôi là Cố Nhiễm Nhiễm.” Sợ rằng Mặc Trì Úy vừa mở miệng sẽ nói mấy lời thân mật khiến bản thân ngượng ngập vậy nên sau khi cuộc gọi được kết nối, Cố Nhiễm Nhiễm đã khẩn trương báo tên mình luôn.
“Nhiễm Nhiễm?” Nghe được giọng nói Cố Nhiễm Nhiễm, Mặc Trì Úy có chút ngạc nhiên.”Tâm Nhan đâu rồi? Tại sao cô ấy không nghe điện thoại?” Mặc Trì Úy hỏi.
“Người phụ nữ của anh hôm nay mệt rã rời nên ngủ thiếp đi rồi, anh có muốn tôi đánh thức cô ấy không?”
Mặc Trì Úy thở phào nhẹ nhõm khi biết Đường Tâm Nhan đã bình an vô sự.
“Đừng gọi cô ấy, cứ để cô ấy ngủ đi, đợi khi nào cô ấy tỉnh lại rồi nói cô ấy gọi cho tôi.”
Sau khi dặn dò vài câu, Mặc Trì Úy cúp điện thoại.
Nhìn Đường Tâm Nhan vẫn đang say ngủ, Cố Nhiễm Nhiễm đắp áo lên người cô rồi mới khởi động lại xe.
Vì sợ Đường Tâm Nhan ngủ không thoải mái nên dọc đường Cố Nhiễm Nhiễm lái xe rất chậm, phải gần một tiếng đồng hồ cô ấy mới lái xe trở về đến khách sạn.
“Tâm Nhan, dậy thôi nào.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng vỗ vai Đường Tâm Nhan, một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan mới từ từ mở mắt ra.
Chương 640: Em có thể trở về Trung Quốc với anh không?
Dưới sự giúp đỡ của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan mắt nhắm mắt mở trở về phòng khách sạn.
Cả người mệt rã rời, cô ngâm mình trong bồn nước nóng thoải mái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cuối cùng cũng nở nụ cười thỏa mãn.
“Uống một cốc sữa, sau đó ngủ một giấc ngon lành nhé.” Cố Nhiễm Nhiễm đặt ly sữa mới hâm nóng trước mặt Đường Tâm Nhan, không quên nói với Đường Tâm Nhan về cuộc điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Sáng mai tớ sẽ đến gọi cậu, cậu nghỉ ngơi sớm đi.” Sau khi nói lời chúc ngủ ngon Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi uống sữa xong, Đường Tâm Nhan gọi điện cho Mặc Trì Úy.
“Em dậy rồi à?” Nhìn thấy số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mỉm cười nhấn nút trả lời.
“Ừm, bây giờ em đã trở về khách sạn rồi, anh còn bận không? Tiểu Nghê bây giờ thế nào rồi?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
Sức khỏe của Tiểu Nghê luôn là nỗi đau đáu trong lòng cô, cô thực sự hy vọng trong thời gian tới có thể nghe được tin Tiểu Nghê đã bình phục trở lại.
“Em yên tâm đi, tình trạng của Tiểu Nghê đã ổn định rồi. Phương án điều trị do bác sĩ đưa ra thực sự rất hiệu quả, thận của thằng bé cũng đang trong quá trình hồi phục dần dần.”
Mặc Trì Úy nói với Đường Tâm Nhan về tình trạng của Tiểu Nghê.
Nghe được những lời này, Đường Tâm Nhan rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi ở bên giường.
Biết rằng Đường Tâm Nhan hôm nay rất mệt, cho nên mặc dù vẫn muốn tiếp tục nghe thấy giọng nói ngọt ngào như thế này của cô nữa, nhưng Mặc Trì Úy đã cố xua tan ý định đó.
Anh liên tục dặn dò cô phải chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đúng giờ, sau đó mới miễn cưỡng cúp điện thoại.
Đường Tâm Nhan sau khi cúp máy, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“A Lãnh, anh có muốn uống một tách cà phê không? Em vừa mới pha.”
Mạnh Bạch Chỉ bưng hai tách cà phê đi đến trước mặt anh, trên mặt cô ta khẽ nở nụ cười ngọt ngào.
Kỹ thuật pha cà phê của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy trước nay vẫn luôn rất rõ ràng, vì vậy anh không có từ chối cô ta.
“Cảm ơn.” Mặc Trì Úy cầm cà phê nhẹ nhàng nói, không quá để ý tới Mạnh Bạch Chí đang ngồi đối diện với anh.
“A Lãnh, anh… có phải anh không muốn em ở lại chỗ này không?”
Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng hỏi, cô ta vô cùng mong chờ câu trả lời của anh.
Nhấp một ngụm cà phê, Mặc Trì Úy hơi nhướng đôi lông mày kiếm lên.
“Đây là tài sản riêng của anh Cả. Cô là khách của anh ấy, vì vậy cô có rời đi hay ở lại, sẽ do anh ấy quyết định, không phải tôi. Thời gian cũng không còn sớm nữa. Tôi phải đi gặp Tiểu Nghê.” Mặc Trì Úy nói xong trực tiếp bước lên trên lầu.
“A Lãnh, anh thật sự không còn tình cảm với em sao… thật sự có thể quên đi tất cả những gì đã xảy ra khi chúng ta ở bên nhau sao?”
Mạnh Bạch Chỉ không cam tâm, cô ta hét lên về hướng Mặc Trì Úy đang rời đi.
Mặc Trì Úy cười nhẹ bình thản.
“Trong tâm trí của tôi, chỉ có mỗi hình ảnh của tôi và Tâm Nhan, còn những thứ khác… đã bị lọc ra hết rồi.”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy rời đi không chút lưu luyến, Mạnh Bạch Chi đột nhiên bật khóc như mưa, cô ta biết mình không thể so sánh với Đường Tâm Nhan, nhưng khi nghe được những lời lãnh mạc vô tình như vậy của anh, cô ta vẫn không khỏi cảm thấy sụp đổ.
Khi sức khỏe của Tiểu Nghê dần hồi phục, trái tim thấp thỏm, bất an của Mặc Trì Úy cũng dần dần thả lỏng.
Một tuần sau, Tiểu Nghê bình an rời khỏi chiếc giường cậu bé đã nằm gần nửa tháng, tuy rằng cơ thể vẫn còn yếu ớt, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đôi mắt lại to tròn sáng ngời.
“Ba ơi, ba trở về chăm sóc chị gái nhỏ của con đi. Bác sĩ nói cơ thể con đang dần hồi phục. Khi nào cơ thể con hồi phục hoàn toàn, con sẽ đi thăm hai người.”
Tiểu Nghê rất hiểu chuyện mà nói vào tai Mặc Trì Úy.
“Tiểu tử thúi, không được xảy ra chuyện gì nữa, con đã biết chưa?” Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Mặc Trì Úy gõ nhẹ chóp mũi xinh xắn của Tiểu Nghê, vẻ mặt cưng chiều nói với cậu bé.
“Sẽ không đâu ạ, con sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu ba.” Tiểu Nghê giơ tay lên làm ra vẻ bảo đảm, sau đó mới vui vẻ nghe theo lời bác sĩ mà nằm trên giường.
Nhìn thấy đứa trẻ đã ngủ say, Mặc Trì Úy xoay người rời khỏi phòng.
“Anh Cả, Tiểu Nghê tạm thời sẽ ở lại đây. Đợi sau khi sức khỏe của thằng bé hoàn toàn bình phục, em sẽ đón thằng bé về.”
Mặc Trì Úy đến trước mặt Phong Tiêu mở lời.
Phong Tiêu không có phản đối yêu cầu như vậy của anh, khuôn mặt tuấn tú vẫn như một tảng băng, không có lấy một chút hơi ấm.
“A Lãnh, anh … anh định đi à?”
Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi bên cạnh, sốt ruột lo lắng cất giọng hỏi.
“Đúng vậy, tôi phải về nước để giải quyết một số việc của công ty.” Mặc Trì Úy bình thản nói. Còn về sự lưu luyến không nỡ trong mắt Mạnh Bạch Chỉ, anh hoàn toàn chọn cách phớt lờ.
Thu dọn đơn giản một vài thứ xong, nửa giờ sau Mặc Trì Úy xuống lầu, chuẩn bị đi ra sân bay.
“A Lãnh, em có thể trở về Trung Quốc với anh không?” Mạnh Bạch Chỉ thấy Mặc Trì Úy xuống lầu, lập tức chạy đến bên anh, lo lắng hỏi, trong đôi mắt long lanh ngân ngấn nước của cô ta chứa đựng sự thâm tình không thể che giấu.
“Trở về Trung Quốc hay không là quyền tự do của cô. Không liên quan gì đến tôi. Tôi xin lỗi, tôi phải đi trước để kịp chuyến bay, tạm biệt.”
Mặc Trì Úy trực tiếp hất tay Mạnh Bạch Chi ra, sải bước rời khỏi lâu đài, vàng đến sân bay với tốc độ nhanh nhất.
Đường Tâm Nhan đang quay phim không biết rằng Mặc Trì Úy đã rời khỏi Ý, nghĩ đến những cảnh quay này ở Mỹ sắp sửa hoàn thành, Đường Tâm Nhan cảm thấy trong lòng có chút phấn khích không thể giải thích được.
Trong tuần này, thái độ của Phượng Cừ khá thành thực, anh ta không làm bất cứ điều gì khiến Đường Tâm Nhan chán ghét.
“Ngày mai là có thể đóng máy ở nước ngoài để trở về Trung Quốc rồi, thực sự quá tuyệt vời.” Nghĩ đến việc trở về Trung Quốc, Đường Tâm Nhan không che giấu được vẻ vui mừng trên gương mặt.
“Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con trai của mình rồi.” Nghĩ đến chuyện không gặp con trai trong khoảng thời gian lâu như vậy, mặc dù có người giúp việc gửi video đến để cô biết được tình hình của con trai nhưng mà đối với việc không được tận tay ôm con vào lòng Đường Tâm Nhan thực sự cảm thấy đây là một chuyện vô cùng đáng tiếc.
“Nhiễm Nhiễm, sau khi quay xong bộ phim này, tớ sẽ chuẩn bị…” Đường Tâm Nhan nhiều lần muốn nói với Cố Nhiễm Nhiễm những suy nghĩ của mình, nhưng… nhưng mà mỗi lần lời đã đến bên miệng rồi cô vẫn không nói ra được.
“Cậu định rút khỏi hẳn làng giải trí, có đúng không?”
Cố Nhiễm Nhiễm đem lời của cô nói nốt, cô ấy bình tĩnh nhìn cô mà nói.
“Cậu… cậu có giận tớ không? Dù sao thì tớ cũng vừa mới ký hợp đồng với công ty của cậu, hơn nữa công ty của cậu cũng mới thành lập, tớ…”
Đường Tâm Nhan thấy vô cùng áy này, không biết phải nói gì với cô ấy.
“Yên tâm đi, tớ cũng hy vọng rằng cậu có thể chính thức trở về với gia đình, hơn nữa trong khoảng thời gian này, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo rồi, cũng đã lần lượt ký hợp đồng với một số người mới có tiềm năng, chắc chắn sẽ phát triển theo hướng tốt, vậy nên tớ… thân là chị em tốt của cậu, tớ ủng hộ quyết định của cậu.”
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười nói, về yêu cầu Đường Tâm Nhan đưa ra, cô ấy đã sớm dự liệu được, vì vậy cô ấy cũng không cảm thấy quá buồn bã.
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu.”
Đường Tâm Nhan hạnh phúc ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào trong vòng tay cô.
Vì tình cờ đi ngang qua họ, người quản lý của Phượng Cừ rõ ràng đã nghe thấy quyết định rút khỏi hoàn toàn làng giải trí của Đường Tâm Nhan.
Điều này khiến anh ta vội vàng lao đến Phượng Cừ với vẻ mặt lo lắng.
Chương 641: Mười phút nói chuyện riêng với nhau
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trời sập à?” Phượng Cừ ngày hôm nay quay rất suôn sẻ, khi thấy người quản lý vẫn luôn bình tĩnh của anh ta, hôm nay vậy mà lại hoảng loạn như vậy, Phượng Cừ cảm thấy có chút ngạc nhiên.
“Tôi vừa nghe nói Đường Tâm Nhan sẽ rút khỏi hoàn toàn làng giải trí, trở về với cuộc sống gia đình sau khi đóng xong bộ phim này.”
Người quản lý nói với Phượng Cừ những gì anh ta vừa nghe được.
Cái gì? Cô sắp rút khỏi làng giải trí? Nghe được tin tức như vậy, sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt, không đợi người quản lý của anh phản ứng gì, anh ta đã nhanh chóng chạy về hướng của Đường Tâm Nhan.
Có lẽ là do anh ta chạy quá nhanh, nên khi Phượng Cừ đứng trước mặt Đường Tâm Nhan, anh ta thở hổn hển.
“Anh Phượng này, anh nên tập thể dục đúng cách, thể chất anh quá kém?” Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan, cô ấy cười trêu chọc.
Phượng Cừ hít thở sâu.
“Tâm Nhan, tôi có chuyện muốn nói với em, em có thể cho tôi cơ hội nói chuyện riêng với em mười phút thôi có được không?” Phượng Cừ hỏi.
Nói chuyện riêng? Đường Tâm Nhan nhướng mày nhìn Phượng Cừ với vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta.
“Yên tâm đi, tôi có thể dùng nhân cách của mình để đảm bảo với em rằng tôi sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến em. Tôi chỉ… chỉ muốn nói chuyện với em thôi.”
Thấy Đường Tâm Nhan do dự, Phượng Cừ vội vàng nói.
“Vậy được rồi.” Đường Tâm Nhan suy nghĩ một chút, vẫn là đồng ý yêu cầu của Phượng Cừ.
“Chúng ta đến quán cà phê phía trước ngồi đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, thì thầm vài câu bên tai với Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó đi theo Phượng Cừ rời khỏi phim trường.
Hai người đi thẳng đến quán cà phê bên cạnh.
Phượng Cừ tự ý gọi một tách cà phê Blue Mountain cho Đường Tâm Nhan, sau đó lại gọi thêm một chiếc bánh gato vị dâu khác rồi anh ta mới ngồi xuống đối diện với cô.
Biết rằng bánh ngọt trong quán cà phê này rất khó ăn nên Đường Tâm Nhan không ăn một miếng nào cả mà nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt phượng rực rỡ của cô rơi xuống trên người Phượng Cừ.
“Anh định nói gì với tôi vậy?”
Đường Tâm Nhan hỏi, đối với Phượng Cừ, cô thực sự chỉ coi anh ta như một người bạn bình thường.
“Ngày mai chúng ta sẽ về Trung Quốc, em… em định đáp chuyến bay nào để về nước?” Phượng Cừ hỏi, hy vọng sẽ được đi cùng máy bay với Đường Tâm Nhan để hai người có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.
“Những chuyện này Nhiễm Nhiễm sẽ giúp tôi xử lý, vậy nên tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Đường Tâm Nhan chưa kịp nói xong, điện thoại trên tay đã vang lên.
Phượng Cừ liếc mắt nhìn một cái, thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại cái đã.”
Đường Tâm Nhan nhấc máy, bước sang một bên, nhấn nút trả lời, trên môi nở nụ cười ngọt ngào.
Phượng Cừ thấy rõ mồn một, vào khoảnh khắc nhận điện thoại, nụ cười trên mặt Đường Tâm Nhan chưa từng biến mất.
Điều này khiến trái tim anh ta ngập tràn sự ghen tị.
Mãi đến hơn mười phút sau, Đường Tâm Nhan mới “gió xuân ngời ngời” trở lại đối diện với anh ta, sau đó ngồi xuống.
“Gần đây em và Mặc Trì Úy làm lành với nhau rồi à?” Phượng Cừ thận trọng hỏi, anh ta thật lòng hy vọng rằng giữa Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vẫn còn chiến tranh lạnh, nếu cứ như vậy, anh ta sẽ có rất nhiều cơ hội.
Nhưng mà …
“Chiến tranh lạnh? Làm sao có thể? Chúng tôi không có mà, mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn rất tốt.” Đường Tâm Nhan cười nói. Chỉ khi được nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ấy mới càng ngày càng rạng rỡ, càng xán lạn.
“Mà phải rồi, anh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nếu không nói nữa là tôi đi thật đấy.”
Đường Tâm Nhan giả vờ muốn cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
“Tâm Nhan, chờ một chút.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan thật sự định rời đi, Phượng Cừ vội vàng ngăn cản cô lại.
“Tôi… tôi chỉ muốn em, em… em có lịch trình tiếp theo nào sau khi quay xong bộ phim này không? Như em cũng biết đấy, công ty gần đây đã giúp tôi nhận làm người đại diện một nhãn hàng, mà tình cờ lại thiếu mất nữ chính. Nếu như em có hứng thú, tôi có thể hỏi thăm giúp em, dù sao xét hình tượng và khí chất của em, quả thực rất hợp với quảng cáo này.”
Phượng Cừ hỏi vòng vo, trong mắt anh ta có chút hi vọng về câu trả lời của cô.
“Không cần đâu, sau khi quay xong bộ phim này, tôi sẽ rút hoàn toàn khỏi làng giải trí.” Đường Tâm Nhan cười nói, với quyết định rời khỏi làng giải trí này, cô vô cùng vui vẻ.
“Em… em thực sự muốn rút khỏi làng giải trí? Làm sao em có thể rời đi chứ?” Sắc mặt Phượng Cừ thay đổi rõ rệt khi nghe thấy quyết định của Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, em vì lần trở lại này mà đã cố gắng nỗ lực rất nhiều, chẳng lẽ em định từ bỏ dễ dàng như vậy sao? Như vậy em sẽ đem công đổ bể hết, nghe tôi, đừng rút khỏi làng giải trí, nếu như em không có công việc gì, tôi có thể giới thiệu giúp em, em cũng biết đấy, trong giới giải trí này, tôi vẫn còn rất nhiều tài nguyên.”
Phượng Cừ lo lắng nói, siết chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan.
“Phượng Cừ, anh… anh nắm tay tôi đau quá, anh buông ra đi.”
Cổ tay bị đau khiến Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng đau đớn.
“Xin lỗi, tôi… tôi chỉ là quá sốt ruột mà thôi.”
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ vội buông tay ra, vẻ mặt hối lỗi.
“Em không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem thế nào không?”
Đường Tâm Nhan xoa xoa cổ tay đau nhức.
“Phượng Cừ, quyết định rút lui khỏi làng giải trí là quyết định mà tôi đã đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, vì vậy tôi sẽ không thay đổi nữa. Tôi hiểu lòng tốt của anh. Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm, đi trước vậy.”
Đường Tâm Nhan cầm túi xách chạy nhanh ra khỏi quán cà phê.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài nhìn thấy Đường Tâm Nhan hốt hoảng chạy ra, cô ấy lo lắng hỏi.
“Anh ta bắt nạt cậu có phải không?” Ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm trở nên hung dữ, nếu Phượng Cừ thật sự bắt nạt chị em tốt của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.
“Không có gì, cậu hiểu lầm rồi.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm trong tư thế sẵn sàng muốn báo thù cho cô, Đường Tâm Nhan không nhịn được cười vui vẻ, cô thấy mình thật sự là may mắn khi có được một người chị em tốt “văn võ song toàn” như thế này.
“Tâm Nhan, em nghe tôi nói đã.”
Phượng Cừ chạy nhanh ra khỏi quán cà phê, nhưng anh ta lại bị Cố Nhiễm Nhiễm chặn lại.
“Nhiễm Nhiễm, cô tránh ra, tôi có chuyện muốn nói với Tâm Nhan.”
Phượng Cừ rất bất bình trước sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Xin lỗi, Tâm Nhan phải trở về nghỉ ngơi rồi, hơn nữa cô ấy còn phải thu dọn hành lý nữa, vậy nên… vậy nên chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ngồi lên xe.
Cố Nhiễm Nhiễm, xem ra tôi phải tìm cơ hội để… trừ khử cô.
Nghĩ đến mỗi lần anh ta ở cùng với Đường Tâm Nhan, tất cả đều bị Cố Nhiễm Nhiễm chen ngang phá hoại, một tia sáng hung ác, dữ dội xẹt qua mắt Phượng Cừ.
Anh ta lập tức bấm một dãy điện thoại gọi đi, sau đó nói đơn giản vài câu qua điện thoại.
“Anh Phượng, anh có chắc chắn muốn làm chuyện này không? Cố Nhiễm Nhiễm không phải là một người phụ nữ đơn giản, cô ấy là… người phụ nữ của Trì Chi Hành đó, anh đi tìm người khác đi, tôi sẽ không nhận vụ này đâu.”
Người bên kia nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại khiến Phượng Cừ tức giận suýt chút nữa thì ném điện thoại trong tay đi.
Chương 642: Anh không hiểu được niềm hạnh phúc khi được đi đón vợ mình là gì đâu
Đáp chuyến bay đường dài trở về Trung Quốc đối với Đường Tâm Nhan mà nói thực sự rất mệt mỏi, nhưng khi nghĩ đến việc sau khi trở về Trung Quốc sẽ được gặp lại con trai nên Đường Tâm Nhan vẫn rất phấn khích.
Chỉ là điều khiến cô cảm thấy hơi không vui là không biết Phượng Cừ nghe nói ở đâu mà lại biết cô ngồi chuyến bay này nên anh ta đã mua vé, lại còn ngồi ngay bên cạnh cô nữa chứ.
“Tâm Nhan, em có muốn uống gì không? Tôi có thể nhờ tiếp viên chuẩn bị cho em.”
Phượng Cừ mỉm cười hỏi, anh ta cảm thấy khi được chăm sóc cho Đường Tâm Nhan ít nhiều cũng thấy hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan không thể nhớ cô đã nghe thấy âm thanh như vậy bao nhiêu lần, hình như kể từ khi cô lên máy bay, sau đó Phượng Cừ ngồi cạnh cô rồi cái âm thanh này đã cứ vang lên không ngớt, không chịu buông tha cho đôi tai của cô.
Ôi mẹ ơi, có thể để cho tôi yên tĩnh một chút thôi có được không?
Chân mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt vào nhau.
“Nếu như em không muốn uống, chúng ta cũng có thể gọi đồ ăn. Bữa ăn trên máy bay tuy không ngon nhưng vẫn có thể làm no bụng. Em có muốn ăn cơm thịt bò hôm nay họ chuẩn bị không?”
Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ lại mở miệng nói.
Nghe thấy những lời như vậy, Đường Tâm Nhan bất lực vô cùng.
“Phượng Cừ, anh không cần chăm sóc cho tôi, nếu có việc gì cần, tôi sẽ gọi tiếp viên. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Sau khi nói xong lời này Đường Tâm Nham trực tiếp nhắm mắt lại.
Thấy cô không thèm đoái hoài gì đến anh ta, Phượng Cừ trông có vẻ bất lực, nhưng có điều, anh ta vẫn chu đáo gọi cho tiếp viên, nhờ cô tiếp viên lấy hộ một chiếc thảm lông, đắp lên người Đường Tâm Nhan.
Mười giờ ngồi máy bay khiến Đường Tâm Nhan mệt mỏi rã rời chân tay, nhưng may mà có Cố Nhiễm Nhiễm đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
“Phượng Cừ, anh cứ phải đi theo chúng tôi à?” Thấy Phượng Cừ cứ nheo nhéo nheo nhéo bám theo Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cau mày nói với anh ta.
“Cố Nhiễm Nhiễm, đây là cô không đúng rồi. Chúng tôi đang đi đường rất bình thường, sao lại là đi theo các cô chứ?”
Người quản lý đi bên cạnh Phượng Cừ bất mãn nói.
“Anh…” Khuôn mặt nhỏ của Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đến đỏ bừng, nhưng may mà Đường Tâm Nhan đã kịp thời kéo cô ấy lại.
“Bà xã…”
“Nhiễm Nhiễm …”
Hai giọng nói trầm thấp đột nhiên truyền đến khiến cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm kinh ngạc vô cùng, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đang đi về hướng hai người họ, cả hai đều cảm thấy vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
“Hai người… sao hai người các anh lại đến đây rồi?” Đường Tâm Nhan không thể tin vào mắt mình, người đàn ông thúi này không phải tối qua vẫn nói qua điện thoại rằng vẫn đang ở Ý sao? Sao anh lại về Trung Quốc trước rồi?
“Cô gái ngốc, anh đến đây là để đón vợ anh xuống máy bay. Như thế có sai không?” Mặc Trì Úy trực tiếp bước đến trước ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, không gặp nhau trong khoảng thời gian này khiến niềm khao khát trong lòng anh như muốn nổ tung lúc bất cứ lúc nào.
Trì Chi Hành cũng nhanh chóng ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào lòng, không kìm được lòng trao cho cô ấy một nụ hôn nồng cháy.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan trong lòng, trên mặt nở một nụ cười ngọt ngào, Phượng Cừ như cảm thấy trái tim mình đột nhiên như bị một nhát dao cứa vào đau đớn.
“Phượng Cừ, chúng ta mau đi thôi, ở lại đây, sẽ càng thêm khó coi.” Người quản lý bên cạnh anh ta nhẹ giọng nói.
Phượng Cừ hít vào một hơi thật sâu.
“Tại sao tôi phải rời đi? Không thể nào, quyết định do chính tôi đưa ra, tôi sẽ không bỏ dở giữa chừng.” Nói xong, Phượng Cừ đến bên Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc Mặc, tôi thật sự không ngờ rằng anh, một vị Tổng giám đốc lớn bận trăm công nghìn việc đây còn có thời gian đến đón máy bay, thật là hiếm có, hiếm có mà.” Phượng Cừ đạo đức giả mở miệng nói.
Mặc Trì Úy hôn nhẹ lên má người phụ nữ của mình, sau đó anh mới ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, tôi thực sự rất bận, nhưng mà tôi đến đón vợ tôi xuống máy bay, anh Phượng đây chưa từng kết hôn, sinh con, anh sẽ không trải nghiệm được cái mùi vị hạnh phúc có một không hai này đâu nhỉ.”
Mặc Trì Úy cười nói, trong con ngươi đen sâu như biển lóe lên một tia sắc bén.
“Tất nhiên là tôi sẽ kết hôn và sinh con, mà trong đầu tôi, tôi đã tìm thấy mục tiêu của mình rồi.” Phượng Cừ cố tình đưa mắt nhìn chăm chú vào Đường Tâm Nhan.
Mặc Trì Úy hừ lạnh một tiếng.
“Phượng Cừ, anh đang đánh cược bằng tương lai của chính mình đấy. Tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, cái mục tiêu này của anh, cả đời này anh cũng không đạt được đâu. Nếu như anh không tin, chúng ta cứ thử đợi đấy rồi xem.”
Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan cho Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành bên cạnh, rồi tự mình đến gần Phượng Cừ.
“Tôi đã từng nói, giẫm chết anh cũng dễ như việc giẫm chết một con kiến. Đừng có cố chọc giận tôi. Kết quả anh… không gánh nổi đâu.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lùng, như là từ địa ngục lạnh lẽo phát ra, không có một chút hơi ấm.
“Anh tư, chúng ta đi thôi.”
Trì Chi Hành gọi anh.
“Nhớ kỹ những gì tôi vừa nói, đừng để tôi biến nó thành sự thật.”
Nói xong, Mặc Trì Úy đi thẳng tới người chỗ người phụ nữ của mình, vòng tay qua eo cô, đi về phía trước.
Nhìn thấy bóng lưng bọn họ rời khỏi sân bay, hai tay Phượng Cừ nắm chặt thành quyền.
“Tôi nhớ rằng trước đây anh cũng từng lang bạt giang hồ, cũng quen biết rất nhiều bạn bè đúng không?” Phượng Cừ đột nhiên dời ánh mắt nhìn về phía người quản lý.
Đột nhiên nghe được những lời này của Phượng Cừ, người quản lý giật thót tim, vội vàng xua tay.
“Tôi đã cắt đứt mọi quan hệ với bọn họ từ lâu rồi, nên tôi không biết, không quen, thật sự không quen biết.” Để chứng minh lời của bản thân, người quản lý nói liền một hơi.
Phượng Cừ không để ý đến những gì anh ta nói.
“Giúp tôi tìm một vài người đáng tin cậy, bao nhiêu tiền cũng được. Tôi muốn trừ khử hai người.” Phượng Cừ nói, giọng nói lạnh lùng pha lẫn phức tạp khiến người quản lý cảm thấy được mùi vị của sự tàn nhẫn.
“Anh… anh định trừ khử ai vậy?” Người quản lý hỏi anh ta một cách thận trọng.
Phượng Cừ hừ lạnh một tiếng.
“Tôi muốn trừ khử … Mặc Trì Úy và Cố Nhiễm Nhiễm.”
Khi anh ta nói ra hai cái tên này, người quản lý tái mặt vì sợ hãi.
“Phượng Cừ, anh… anh điên rồi, điên thật rồi.”
Người đại diện liên tục lắc đầu, rồi chạy ra khỏi sân bay mà không thèm quay đầu lại.
Đồ ngu xuẩn, đồ hèn nhát. Nhìn bóng lưng người quản lý chạy đi, Phượng Cừ thấp giọng chửi rủa.
Nhưng đối mặt với những fan hâm mộ đã nhận ra mình, anh ta nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, trên mặt lộ ra một nụ cười mê hoặc.
Đường Tâm Nhan trở về nhà sau đó đến thẳng phòng của con trai.
“Mợ chủ, mợ đã về rồi ạ?” Người giúp việc đang chơi với con trai cô thì nhìn thấy Đường Tâm Nhan nên vô cùng kinh ngạc.
Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến chỗ con trai, trực tiếp ôm lấy cậu bé.
Không gặp con trong thời gian ngắn, thấy con lớn lên rất nhiều, Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của con khiến Đường Tâm Nhan không kìm lòng được mà thơm mà hôn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng là mặc dù đã không gặp cậu bé một thời gian, nhưng con trai cô không hề xa lạ với cô.
“Ông xã, em đã quyết định rồi. Em em muốn rút khỏi làng giải trí. Em không muốn bỏ lỡ bất kỳ sự trưởng thành nào của con trai”. Đường Tâm Nhan bế con trai bước đến trước mặt Mặc Trì Úy. Đôi mắt hoa mai sáng ngời ấy lộ ra những làn sóng kiên định.
…