Chương 608: Đừng diễn lại tiết mục câu dẫn nữa, lỗi thời rồi
Đối với giáo sư Triệu, Mặc Trì Úy vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng.
“Bác khách khí quá rồi, thời gian ở nước ngoài bác đã giúp cháu rất nhiều, không phải sao?” Mặc Trì Úy cười nói.
Giáo sư Triệu khẽ gật đầu.
“Hân Hân ở nhà cũng không có chuyện gì để làm nên tôi để con bé đi cùng chúng ta, cậu cũng biết là tôi vẫn luôn muốn để con bé hiểu một chút về nghề nghiệp của tôi, bằng không hai bố con chúng tôi sẽ không có tiếng nói chung.”
Giáo sư Triệu nói.
Mặc Trì Úy nhìn lướt qua Triệu Hân Hân đã ăn mặc chỉnh tề, trên mặt đã trang điểm xinh đẹp.
“Được ạ, cháu không có ý kiến gì.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy đồng ý, Triệu Hân Hân mừng rỡ không thôi.
“Trì Úy, em sẽ không quấy rầy bố và anh, em chỉ muốn hiểu thêm về nghề nghiệp của bố thôi.” Triệu Hân Hân đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, dịu dàng nói.
“Tôi không có ý kiến gì với quyết định của giáo sư Triệu, gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy thản nhiên nói, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, Mặc Trì Úy bình tĩnh như vậy khiến cho Triệu Hân Hân có điểm không nhìn thấu tâm tư của anh.
Rất nhanh ba người đã đi đến hội trường tổ chức hội thảo học thuật, hội thảo áp dụng hình thức tiệc đứng, để mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bởi vì đều là người có vai vế trong giới học thuật, giáo sư Triệu lại là người có địa vị vô cùng quan trọng ở phương diện này, cho nên ông ta vừa mới tới không lâu đã bị người khác gọi đi.
“Thật không ngờ bố em lại được chào đón như thế, xem ra trước đây em thật sự hiểu quá ít về ông ấy.” Triệu Hân Hân nói, cô ta vẫn luôn đi theo Mặc Trì Úy.
“Trong giới học thuật, giáo sư Triệu có địa vị vô cùng quan trọng, có điều cô biết cũng không muộn, chờ sau khi trở lại Mỹ cô có thể ngày ngày ở bên cạnh giáo sư Triệu, dù sao cô cũng là con gái của ông ấy.”
Mặc Trì Úy cầm lên một ly rượu vang, có điều cũng không lập tức uống ngay mà chỉ lắc nhẹ, chất lỏng đỏ thẫm trong ly dao động, cho dù là động tác bình thường không thể bình thường hơn như vậy, nhưng khi Mặc Trì Úy làm lại tràn đầy hương vị mê hoặc.
“Trì Úy, em nói rồi, em sẽ không về Mỹ, trước khi vụ án này kết thúc em sẽ không trở về, anh… anh đừng đuổi em đi.”
Triệu Hân Hân có chút nóng lòng, luống cuống khoác tay lên cánh tay của Mặc Trì Úy.
Lại thêm một lần “không cẩn thận”, cả người hoàn toàn rúc vào trong lòng anh.
Mặc Trì Úy không dấu vết mà đỡ lấy Triệu Hân Hân.
“Hân Hân, tiết mục kiểu này đã từng có người làm rất nhiều lần rồi, từ lâu đã không còn mới mẻ, lần sau đừng làm lại nữa, quá lố rồi.”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trong tay, sau đó đi thẳng về phía trước.
“Trì Úy…” Lại một lần nữa bị Mặc Trì Úy cự tuyệt, Triệu Hân Hân tức đến nỗi dậm chân.
“Cô ơi, tôi có thể giúp cô.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng Triệu Hân Hân.
Triệu Hân Hân xoay người theo bản năng, nhìn thấy người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, lông mày cô ta nhíu lại thật chặt.
“Anh là ai? Dựa vào đâu mà cho rằng có thể giúp tôi?” Ngoài Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đều cư xử rất lạnh lùng với những người đàn ông khác.
“Không phải cô muốn có được Mặc Trì Úy ư? Tôi có thể giúp cô có được anh ta, cô cũng biết đàn ông sau khi có được một chút kích thích, đều sẽ… điên cuồng cần phụ nữ để giải tỏa, mà cô cũng có thể lợi dụng cơ hội này để nằm trên giường của anh ta, tiếp tục kế hoạch của cô.”
Người đàn ông đến gần Triệu Hân Hân, trên mặt nở một nụ cười gian ác và đầy toan tính.
Triệu Hân Hân hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp quyến rũ lướt qua một chút khinh thường.
“Không sai, đúng là tôi rất muốn có được Mặc Trì Úy, nhưng mà tôi cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy để đạt được một người đàn ông, cút đi, anh cản đường của bà đây.”
Triệu Hân Hân nói xong câu này bèn đẩy người đàn ông trước mặt ra, cũng không quay đầu lại mà đi về hướng Mặc Trì Úy.
Được lắm, một người phụ nữ kiêu ngạo.
Nhìn Triệu Hân Hân rời đi, sự gian ác trên mặt Phó Tư Thần càng thêm rõ ràng.
“Phó Tư Thần, anh thất bại, bây giờ anh chính là đồ vô dụng chẳng làm nên trò trống gì.”
Đường Vũ Nhu đi ra từ trong bóng tối, đi thẳng đến trước mặt Phó Tư Thần, từng từ tràn ngập trào phúng vang lên rõ ràng ở bên tai Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần trực tiếp kéo Đường Vũ Nhu vào trong lòng, trông như rất dịu dàng mà nhìn cô ta, thế nhưng Đường Vũ Nhu biết, trong ánh mắt của anh ta đã không còn bất kỳ sự dịu dàng nào.
Bây giờ bọn họ là một cặp vợ chồng đằm thắm ở trước mặt người ngoài, nhưng đằng sau lại là mỗi người một ngả.
“Đừng tưởng rằng trợ giúp Triệu Hân Hân có được Mặc Trì Úy là Đường Tâm Nhan sẽ trở lại bên cạnh anh, tôi hiểu rõ Đường Tâm Nhan, cô ta chưa ngu đến mức không biết suy nghĩ.”
Đường Vũ Nhu lạnh lùng nói, từ khi phát hiện Phó Tư Thần vẫn còn yêu Đường Tâm Nhan, thậm chí còn muốn ở bên cô, Đường Vũ Nhu cũng đã không còn yêu người đàn ông này nữa rồi, nếu như không phải vì đứa con trong bụng, cô ta nhất định sẽ đá người đàn ông này ra khỏi cửa.
Dù sao thì anh ta của hiện tại, từ lâu đã không thể đánh đồng với tổng giám đốc công ty ở trên cao kia của ngày xưa nữa.
“Đường Vũ Nhu, cô nên cảm thấy may mắn vì trong bụng có đứa con của Phó Tư Thần tôi, bằng không tôi đã để cô cuốn xéo đi từ lâu rồi.” Phó Tư Thần hung tợn nói vào bên tai Đường Vũ Nhu, có điều trên mặt lại mang theo một nụ cười dịu dàng.
“Để tôi cuốn xéo đi?” Đường Vũ Nhu hừ lạnh một tiếng: “Được, vậy cứ cho tôi một khoản tiền, nếu như không đưa tiền tôi sẽ không rời khỏi anh, anh muốn ở bên Đường Tâm Nhan à, cứ mơ đi.”
Đường Vũ Nhu không chịu yếu thế mà nói, bây giờ bọn họ chính là một đôi nam nữ chó cắn chó.
Rất nhanh Triệu Hân Hân đã đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy, lần này cô ta thông minh hơn, không làm bất cứ động tác thân mật nào với anh nữa.
“Trì Úy, người đàn ông kia là ai vậy?” Triệu Hân Hân nhẹ giọng hỏi.
Nhìn theo tầm mắt của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy thấy Phó Tư Thần đang cười dịu dàng ôm lấy Đường Vũ Nhu.
“Một người đàn ông có công ty sắp tuyên bố phá sản, không đáng để nhắc đến.” Mặc Trì Úy thản nhiên nói.
Với năng lực của Phó Tư Thần, muốn để công ty hồi sinh trở lại quả thật là còn khó hơn lên trời.
“Anh ta là một tên vô dụng?” Triệu Hân Hân có bất ngờ vì có được đáp án như vậy, có điều những lời mà vừa nãy Phó Tư Thần nói với cô ta, cô ta lại nhớ rất rõ ràng.
“Cô ơi, mau tránh ra đi.” Đột nhiên có người lớn tiếng hô lên, Triệu Hân Hân xoay người theo bản năng, vừa hay nhìn thấy một nhân viên công tác đang đẩy xe thức ăn xông về hướng bọn họ.
Cả người Triệu Hân Hân đã bị dọa đến choáng váng, hoàn toàn ngẩn ngơ, ngay cả người bên cạnh khi nhìn thấy trên xe thức ăn là canh nóng thì cũng nhao nhao đến ngẩn cả người.
Bọn họ có thể tưởng tượng được cảnh chiếc xe thức ăn đâm vào Triệu Hân Hân, canh nóng bên trong bắn tung tóe lên người cô ta, dù chỉ một chút thôi cũng sẽ khiến cô ta bị bỏng.
“Hân Hân…” Giáo sư Triệu cũng nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm này, không khỏi hô to một tiếng.
Chương 609: Trên thế giới này, chỉ có một người phụ nữ là Đường Tâm Nhan
“Mau tránh ra đi, nhanh lên nào.”
Mọi người đều đang cuống cuồng hô hào, nhưng mà Triệu Hân Hân đã sợ đến nỗi ngơ luôn rồi, nhất là khi nhìn thấy trên xe đẩy thức ăn là canh thì cô ta càng bị dọa cho sắc mặt tái mét, hai chân như bị cố định trên mặt đất, không có cách nào dời đi.
“Cẩn thận.”
Mặc Trì Úy đứng bên cạnh nhanh chóng kéo Triệu Hân Hân vào trong lòng, xoay đó linh hoạt xoay người một cái, thành công tránh được việc đụng phải xe đẩy thức ăn.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân mới khôi phục ý thức.
Khi cô ta nhìn thấy mình được Mặc Trì Úy kéo vào trong lòng, hơn nữa mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu trong mắt đối phương, trên gương mặt quyến rũ của cô ta hiện lên một sự thẹn thùng đầy phong tình.
“Trì Úy, em…” Triệu Hân Hân vừa định nói lời cảm ơn, thậm chí còn có một loại xúc động muốn hôn lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy, nhưng mà… nhưng mà cô ta còn chưa kịp nói xong thì Mặc Trì Úy đã đỡ lấy cô ta, sau đó lui về phía sau một bước.
“Cô ơi… thật… thật xin lỗi, vừa rồi nhất thời tôi bị trượt tay, không vịn lấy xe thức ăn, thật sự rất xin lỗi, xin lỗi.”
Nhân viên công tác lập tức đi đến trước mặt Triệu Hân Hân, tràn đầy hoảng sợ mà giải thích.
“Hân Hân, con có sao không? Có bị bỏng hay không?” Giáo sư Triệu vội vàng đi tới trước mặt Triệu Hân Hân, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Triệu Hân Hân lắc đầu.
“Con không sao, may mà có Trì Úy, nếu như không có anh ấy có lẽ con đã bị bỏng thật rồi.” Triệu Hân Hân dịu dàng nói, ánh mắt ngập tràn si mê, vẫn luôn dán trên người Mặc Trì Úy, chỉ là cô ta không nhận được bất kỳ sự đáp trả nào.
Một khúc nhạc dạo bởi vì Triệu Hân Hân không truy cứu nên rất nhanh đã trôi qua.
Triệu Hân Hân bưng hai ly rượu vang đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, cảm ơn vừa rồi anh đã cứu em.”
Mặc Trì Úy nhận lấy rượu mà Triệu Hân Hân đưa, có điều không uống một hớp nào.
“Tại sao lại không uống? Không phải anh thích uống rượu của nhãn hiệu này nhất sao? Em đặc biệt dặn nhân viên công tác chuẩn bị đó.”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn cầm chiếc ly, tuy nhiên lại không uống hớp nào nữa, vẻ mặt Triệu Hân Hân đầy kinh ngạc.
Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng.
“Tôi đã đồng ý với bà Mặc, ở bên ngoài thì uống ít rượu, tránh cho xảy ra một số chuyện không cách nào khống chế được, cho nên… cho nên ly rượu này tôi sẽ không uống.”
Mặc Trí Úy đặt chiếc ly vào trong khay của một nhân viên công tác đi ngang qua bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
“Cô ta… cô ta lại quản cả chuyện của anh? Trì Úy, đây không phải là phong cách của anh, trước kia anh ghét nhất chính là có người kiểm soát chuyện của anh, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ.”
Triệu Hân Hân nhíu mày, có chút không dám tin mà nhìn Mặc Trì Úy, không thể tin được bây giờ anh lại trở thành một người… sợ vợ.
“Đương nhiên tôi không thích người khác quản chuyện của tôi, nhưng mà…” Một nụ cười dịu dàng mê hoặc lòng người hiện lên trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Nhưng mà ngoại trừ bà xã ra.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy trước một câu bà xã, sau một câu bà xã, ngọn lửa đố kỵ trong lòng Triệu Hân Hân như sắp thiêu đốt cô ta.
“Hân Hân…” Giáo sư Triệu vẫn luôn bí mật quan sát Triệu Hân Hân và Mặc Trì Úy, nhìn thấy dáng vẻ sắp mất khống chế của con gái cưng, ông ta nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.
Sợ dưới tình thế cấp bách, con gái sẽ làm ra chuyện mất khống chế.
“Bố, con… con đi ra đằng trước dạo chơi, bố trò chuyện với Trì Úy đi.”
Triệu Hân Hân ổn định lại tâm trạng, quay người rời đi.
“Trì Úy, nếu như… nếu như Hân Hân có làm chuyện gì khiến cậu không vui, cậu nhất định phải khoan dung hơn một chút, là do tôi chiều hư con gái rồi.”
Giáo sư Triệu dò xét nói, ông ta muốn biết cảm xúc lúc này của Mặc Trì Úy, chỉ có như vậy mới có thể tìm cách giúp con gái.
“Không sao, cháu luôn coi Hân Hân là em gái, có anh trai nào lại đi so đo chuyện em gái làm chứ? Bác suy nghĩ nhiều rồi.” Mặc Trì Úy mở miệng nói.
“Cậu… cậu chỉ coi Hân Hân là em gái?”
Mặc Trì Úy mở hai tay ra.
“Đương nhiên, chỉ coi là em gái.” Nghe được lời nói không chút do dự, không có bất kỳ sự suy xét nào như vậy, trong lòng giáo sư Triệu trầm xuống.
Hội thảo kết thúc lúc mười một giờ đêm, Mặc Trì Úy đỡ giáo sư Triệu lên xe như mọi khi.
“Hân Hân đâu? Sao con bé lại không ở trong xe?” Không thấy con gái, giáo sư Triệu có chút sốt ruột.
Vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Hân Hân, nhưng mà chuông điện thoại lại vang lên bên tai.
“Đây là điện thoại của Hân Hân, Trì Úy, cậu… có thể đi tìm con bé giúp tôi không? Tôi lo lắng con bé xảy ra chuyện.” Giáo sư Triệu nóng lòng nhìn Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ gật đầu.
“Bác ở đây chờ cháu, cháu sẽ đi tìm ngay.”
Sau khi Mặc Trì Úy thu xếp ổn thỏa cho giáo sư Triệu bèn lập tức quay lại hiện trường hội thảo.
Tìm một lúc lâu mới nhìn thấy Triệu Hân Hân với gương mặt lã chã nước mắt đang ngồi trên ghế trong đình nghỉ mát.
“Giáo sư Triệu không thấy cô nên rất lo lắng, chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy đi đến trước mặt Triệu Hân Hân, bình tĩnh nói, giọng nói trầm thấp không có bất kỳ dao động nào.
Triệu Hân Hân ngẩng đầu.
“Anh… anh sẽ lo lắng cho em chứ? Trì Úy, anh cho em biết, rốt cuộc em không tốt ở điểm nào? Chỉ cần anh nói cho em biết, em nhất định sẽ thay đổi.”
Triệu Hân Hân ngẩng gương mặt phủ đầy nước mắt lên, dịu dàng hỏi.
“Cô rất tốt, rất ưu tú.” Mặc Trì Úy hơi cau mày.
Trên mặt Triệu Hân Hân nở ra một nụ cười chát đắng.
“Em rất tốt? Rất ưu tú? Vậy tại sao anh không nhìn em nhiều hơn một chút? Chẳng lẽ… chẳng lẽ nhìn em một cái sẽ khiến anh cảm thấy rất khó coi ư?”
Triệu Hân Hân nắm lấy ống tay áo của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy có thể ngửi thấy trên người cô ta có mùi rượu nồng nặc, điều này khiến cho lông mày anh nhíu càng chặt hơn.
“Cô rất tốt, nhưng… trên thế giới này, chỉ có một người phụ nữ là Đường Tâm Nhan, cho nên rất xin lỗi, tôi… không có hứng thú với cô, nếu như cô muốn bình tĩnh lại, muốn hóng gió, tôi và giáo sư Triệu sẽ luôn ở trong xe đợi cô.”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy quay người rời đi, điều này khiến Triệu Hân Hân vẫn một lòng muốn bổ nhào vào trong lòng anh, tìm kiếm sự an ủi đầy vẻ thất vọng mà ngồi sụp xuống.
Giáo sư Triệu ngồi trong xe vẫn đang chờ đợi trong lo lắng, ông ta thật lòng hy vọng, Mặc Trì Úy và con gái cưng có thể cùng nhau trở lại.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, lại chỉ thấy Mặc Trì Úy một mình trở lại.
“Hân Hân đâu? Con bé đi đâu rồi?”
Mặc Trì Úy ra hiệu cho giáo sư Triệu không nên kích động.
“Bây giờ Hân Hân muốn một mình yên lặng một lát, cho nên lát nữa sẽ trở lại, chúng ta đợi cô ấy ở trên xe là được rồi.”
Mặc Trì Úy nói, sau đó liền ngồi vào vị trí ghế lái.
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Mặc Trì Úy, giáo sư Triệu cũng có thể xác định, con gái lại thất bại rồi, điều này khiến trên mặt ông ta hiện lên sự thất vọng.
Trong lúc chờ Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan ở nước ngoài xa xôi vừa đúng lúc chuyển cảnh, lúc cô đang nghỉ ngơi ở trong xe thì nghe thấy chuông điện thoại.
Thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy, cô lập tức nhấn nút nghe máy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười rực rỡ.
“Bà xã, nhớ em rồi.”
Chương 610: Cái ôm an ủi
Mặc Trì Úy gọi điện cho cô vào lúc này đã khiến Đường Tâm Nhan có chút ngoài ý muốn, bây giờ còn nghe thấy anh dùng từ thân mật nói nhớ mình, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên.
“Anh… không phải là bị ốm đấy chứ?” Đường Tâm Nhan hỏi.
Bị ốm? Nghe thấy những từ này được thốt ra từ trong miệng Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy hơi nhíu mày.
Cô gái này sẽ không cho rằng là anh đang trêu chọc cô đấy chứ? Một nụ cười tà mị hiện lên trên gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy.
“Là nhớ em thật.” Lại một lần nữa nghe được những từ này, trên gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của Đường Tâm Nhan lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Em… em cũng nhớ anh.”
Vừa dứt lời câu đó thì nhìn thấy trên gương mặt của Cố Nhiễm Nhiễm ngồi đối diện cô nở một nụ cười mờ ám.
“Bây giờ anh đang ở đâu? Không phải tối nay phải tham dự hội thảo học thuật à? Rảnh lắm hả?”
Nhìn thoáng qua thời gian, Đường Tâm Nhan có chút ngoài ý muốn mà hỏi.
“Hội thảo đã kết thúc rồi, bây giờ anh và giáo sư Triệu đang ở trong xe chờ Triệu Hân Hân.” Mặc Trì Úy cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra.
Chờ Triệu Hân Hân? Người phụ nữ kia lại đang làm trò gì?
Đường Tâm Nhan hơi cau mày, vốn dĩ muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng mà sau khi nghĩ lại cô bèn từ bỏ ý nghĩ này.
Nếu như ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có thì giữa vợ chồng làm sao có được cuộc sống hạnh phúc?
“Tâm Nhan, sắp bắt đầu quay rồi.” Giọng nói của Phượng Cừ xuyên qua điện thoại vang lên ở bên tai Mặc Trì Úy, điều này lông mày lưỡi kiếm của anh hơi nhíu lại.
“Lát nữa em phải quay cùng anh ta?” Mặc Trì Úy hỏi, giọng nói trầm thấp vô cùng bình tĩnh, không có chút dao động nào, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Anh ta là nam chính, số cảnh quay cùng anh ta là nhiều nhất, có điều phần diễn của chiều nay không quá nhiều, cho nên chắc khoảng sáu giờ là có thể kết thúc.”
Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói, nụ cười xán lạn trên mặt cô khiến cho Phượng Cừ lúc lên xe gọi cô đi quay phim cảm thấy trong lòng tràn đầy đố kỵ, anh ta biết rõ, trên thế giới này, người có thể khiến Đường Tâm Nhan nở nụ cười xán lạn như vậy ngoài Mặc Trì Úy cùng con cái ra, thì sẽ không có thêm một ai nữa.
“Được, đi quay đi, chú ý nghỉ ngơi.”
Dặn dò một lúc lâu Mặc Trì Úy mới cúp điện thoại.
Nhìn thấy trên gương mặt của Mặc Trì Úy nở một nụ cười hoàn toàn xuất phát từ tận đáy lòng, vẻ mặt của giáo sư Triệu ngồi ở phía sau đầy thất vọng.
Xem ra con gái không có một chút hy vọng nào rồi, một người đàn ông trong lòng chỉ có một người phụ nữ, làm sao có thể tiếp nhận những người phụ nữ khác?
Hân Hân, từ bỏ đi, bằng không chẳng những con sẽ thất bại ê chề mà còn có thể sẽ mất đi một người bạn là Mặc Trì Úy.
“Giáo sư Triệu, sao vậy?” Thông qua kính chiếu hậu, đột nhiên Mặc Trì Úy phát hiện giáo sư Triệu đang lấy tay che ngực, dáng vẻ đau đớn, điều này khiến anh gấp gáp hỏi.
“Tôi… thuốc… mau lấy thuốc cho tôi.” Giọng nói đứt quãng của giáo sư Triệu vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy vội vàng xuống xe, ngồi vào phía sau, lấy lọ thuốc từ trong túi áo giáo sư Triệu ra, đổ ra mấy viên thuốc nhét vào trong miệng ông ta.
Sau khi uống thuốc xong, sự đau đớn ở ngực của giáo sư Triệu đã có chút giảm bớt, có điều vẫn còn hơi thở gấp.
“Cháu đưa bác đi bệnh viện.”
Không thể chờ Triệu Hân Hân được nữa, sau khi Mặc Trì Úy ngồi lên xe bèn lập tức khởi động chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất để quay xe rời đi.
Tuy rằng lo lắng cho con gái nhưng sự đau đớn đã khiến giáo sư Triệu dần dần mất đi ý thức, sau khi ông ta uống thuốc, mặc dù đau đớn đã giảm bớt nhưng hô hấp lại ngày càng khó khăn.
“Giáo sư Triệu, bác kiên trì một lát nữa.”
Cảm giác được giáo sư Triệu ngày càng khó chịu, Mặc Trì Úy tăng tốc độ xe.
Trên đường đi đến bệnh viện, anh gọi điện thoại cho bác sĩ.
Khi bọn họ đến bệnh viện, bác sĩ đã đợi ở cửa bệnh viện.
“Có lẽ là vấn đề tim mạch.” Khám sơ qua tình trạng của giáo sư Triệu, bác sĩ nhíu mày nói.
Không dám có bất kỳ sự chậm trễ nào, giáo sư Triệu lập tức được đưa đến phòng khám bệnh, tiến hành kiểm tra cặn kẽ.
Trong khi chờ kết quả, Mặc Trì Úy gọi điện thoại cho Triệu Hân Hân.
Chuông điện thoại kêu rất lâu, giọng nói có chút mệt mỏi của Triệu Hân Hân mới vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, anh đang ở đâu? Em không thấy anh ở chỗ cửa ra vào.” Triệu Hân Hân nói.
“Tôi đang ở bệnh viện, giáo sư Triệu đột nhiên không khỏe, cô mau tới bệnh viện đi, địa chỉ tôi gửi cho cô.” Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này rồi cúp máy luôn, nhanh chóng gửi địa chỉ bệnh viện sang điện thoại Triệu Hân Hân.
Hai mươi mấy phút sau, Triệu Hân Hân hốt hoảng chạy đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Bố em… ông ấy sao rồi? Không có nguy hiểm gì, đúng không?” Triệu Hân Hân lo lắng hỏi, lời nói có chút run rẩy.
“Vẫn đang kiểm tra.”
Mặc Trì Úy mới vừa nói xong câu đó thì Triệu Hân Hân đột nhiên nhào vào trong lòng anh.
“Trì Úy, bố em không sao đúng không? Em chỉ có người thân duy nhất là bố, nếu như ông ấy có chuyện gì em sẽ sụp đổ mất, anh nói cho em biết, bố em không sao, có đúng hay không?”
Triệu Hân Hân ở trong lòng Mặc Trì Úy, đau khổ nói.
Cảm nhận được cơ thể cô ta run rẩy, lần này Mặc Trì Úy cũng không đành lòng đẩy cô ta ra, dù sao người ở trong kia cũng là bố của cô ta, là người thân duy nhất của cô ta trên thế giới này.
“Yên tâm đi, giáo sư Triệu không sao đâu.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng Triệu Hân Hân, sau khi tâm trạng cô ta có chút ổn định, Mặc Trì Úy không chút do dự nào mà đẩy cô ta ra.
“Trì Úy…” Triệu Hân Hân đang rúc vào trong lòng Mặc Trì Úy thì đột nhiên bị đẩy ra, vẻ mặt cô ta đầy thất vọng.
Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng lên.
“Tôi là người đã có vợ, với tư cách là bạn bè tôi đương nhiên phải quan tâm cô, nhưng quan tâm cũng có rất nhiều loại, tôi không muốn để bất kỳ ai hiểu lầm, nhất là bà xã của tôi.”
Mặc Trì Úy nói, lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, trên gương mặt vẫn luôn không có biểu cảm gì của Mặc Trì Úy, cuối cùng cũng có thêm một nụ cười dịu dàng tình cảm.
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, khiến bản thân dần dần ổn định lại.
“Cảm ơn cái ôm vừa rồi của anh, tuy chỉ là sự an ủi của một người bạn nhưng em vẫn rất vui vẻ.” Triệu Hân Hân mỉm cười nói.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm như biển cả của Mặc Trì Úy hiện lên một ý cười sâu xa.
“Tôi coi cô như em gái, an ủi cô là một chuyện hết sức bình thường.”
Lại là em gái. Nghe thấy hai chữ này, trong lòng Triệu Hân Hân hơi hồi hộp, có điều bởi vì lo lắng cho tình trạng của bố nên cô ta vẫn đè nén sự phẫn nộ lần này, sắc mặt căng thẳng nhìn vào cửa phòng khám bệnh.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh cuối cùng, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, bận bịu cả một ngày, cô nhanh chóng chui vào trong xe bảo mẫu.
“Nhiễm Nhiễm, đang xem gì vậy?” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, thậm chí ngay cả lúc cô lên xe cũng không phát hiện ra, Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi lạ.
“Có phải đang xem người đàn ông của cậu đúng không?”
Đường Tâm Nhan tiến đến bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt mờ ám mà nói.
“Cậu… cậu lên xe lúc nào?”
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, nhanh chóng giấu điện thoại vào sau lưng, trên mặt hiện rõ sự bối rối.
Chương 611: “Cơn bão” bức ảnh
Đường Tâm Nhan ban đầu vốn chỉ muốn trêu chọc Cố Nhiễm Nhiễm tí thôi, nhưng không ngờ phản ứng của Cố Nhiễm Nhiễm lại là giấu điện thoại ra sau lưng.
“Lẽ nào cậu đang nhìn ảnh người đàn ông của cậu thật à?” Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, tiếp tục trêu chọc cô ấy.
Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng lắc đầu.
“Không, tớ chỉ đang xem một số tài liệu thôi, phim đóng xong hết rồi à?” Phải mất một lúc lâu, Cố Nhiễm Nhiễm mới khôi phục lại được sự bình tĩnh, đôi mắt phượng rực rỡ của cô ấy khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, em có ở đó không? Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Giọng nói của Phượng Cừ đột nhiên vang lên bên tai hai người, lời nói của anh ta khiến Đường Tâm Nhan hơi nghi hoặc, nhưng lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm ngồi bên cạnh cô cảm thấy có chút bất an.
Cố Nhiễm Nhiễm xuống xe trước.
“Có chuyện gì sao?” Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp hỏi, người cô như cố ý, nhưng lại giống vô ý mà chặn cửa xe lại, không để cho Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ tiếp xúc chính diện.
“Nhiễm Nhiễm, tôi đang tìm Tâm Nhan, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Vẻ mặt Phượng Cừ nghiêm nghị, giọng điệu cũng tràn đầy nghiêm túc.
Cố Nhiễm Nhiễm cau chặt mày lại.
“Nhan Nhan hôm nay quay phim quá mệt nên chúng tôi phải về khách sạn sớm, anh có chuyện gì thì để sau hẳn nói.” Cố Nhiễm Nhiễm chỉ muốn đuổi Phượng Cừ rời đi, hơn nữa còn không ngừng quắc mắt lên với anh ta.
Nhưng Phượng Cừ làm như không nhìn thấy điều đó.
“Tâm Nhan, tôi tìm cô là chuyện thật mà, là chuyện liên quan đến Mặc Trì Úy.”
Bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn đứng chắn trước mặt cô, thế nên Phượng Cừ không thể đến gần Đường Tâm Nhan hơn, anh ta sốt ruột mà hét vào bên trong xe.
“Phượng Cừ, anh có bị điên không? Hai người họ là vợ chồng. Nếu xảy ra chuyện gì, hai người họ sẽ tự liên lạc với nhau. Anh chẳng qua chỉ là người ngoài thôi.” Khi Phượng Cừ hét lên, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm rơi cái bộp, trong tiềm thức cô ấy chỉ muốn đẩy Phượng Cừ ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đường Tâm Nhan ngồi trong xe. Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm liên tục ngăn cản không cho mình gặp Phượng Cừ, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Sau khi Phượng Cừ hét lên hai, ba lần, cô vẫn bước ra khỏi xe.
“Có chuyện gì vậy?”
Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cừ với vẻ khó hiểu.
“Tôi sẽ cho em xem một thứ, thứ này là do một người bạn ở Trung Quốc gửi cho tôi.” Phượng Cừ lấy điện thoại di động ra.
Cố Nhiễm Nhiễm sửng sốt khi thấy Phượng Cừ lấy điện thoại di động ra.
“Phượng Cừ, anh muốn làm cái quái gì vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm tức giận mắng anh ta.”Nhan Nhan, quay cả ngày mệt mỏi rồi, chúng ta trở về khách sạn thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm muốn đẩy Đường Tâm Nhan lên xe, nhưng cô ấy không ngờ rằng mình càng không bình thường thì Đường Tâm Nhan càng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi cậu nhìn điện thoại. Có phải giống với những gì Phượng Cừ định cho tớ xem không?” Đôi mắt hạnh xinh đẹp sáng ngời của Đường Tâm Nhan khóa chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.
Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài, cô ấy biết rõ ràng rằng, hai cô là chị em tốt bấy lâu nay, cho dù cô ấy có tìm cách che giấu như thế nào đi nữa thì Đường Tâm Nhan sẽ phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Phượng Cừ cũng nhìn chằm chằm Cố Nhiễm Nhiễm, thấy Cố Nhiễm Nhiễm giữ im lặng, không nói gì, Phượng Cừ có chút sốt ruột.
Bất chấp sự ngăn cản của Cố Nhiễm Nhiễm, anh ta lập tức bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Em xem cái này đi?” Phượng Cừ đặt điện thoại trước mặt Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy điện thoại di động của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan hơi giật mình, nhưng… nhưng khi nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại, Đường Tâm Nhan ngây người, sắc mặt cô thoáng chốc tái đi.
“Chuyện này… chuyện này xảy ra khi nào?”
Đường Tâm Nhan cố gắng chịu đựng nỗi đau trong lòng, quay sang hỏi Phượng Cừ.
“Có lẽ là ngày hôm qua. Một người bạn của tôi tình cờ có mặt ở đó và chụp được bức ảnh như vậy. Anh ấy biết rằng chúng ta đang quay phim cùng nhau nên đã gửi bức ảnh này cho tôi”.
Phượng Cừ không che giấu bất cứ điều gì, nói thẳng.
“Tâm Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm không ngờ rằng Phượng Cừ lại thực sự nói ra điều này, sau khi trừng mắt lườm Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm vội vã chạy đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, tớ… tớ mệt rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Đường Tâm Nhan trả lại điện thoại cho Phượng Cừ, không đợi hai người nói gì cả mà trực tiếp lên xe ngồi.
“Phượng Cừ, tại sao anh phải cho Tâm Nhan xem bức ảnh Mặc Trì Úy ôm Triệu Hân Hân? Anh rốt cuộc đang có ý đồ gì? Anh không thấy hành vi của anh rất đáng xấu hổ à?”
Cố Nhiễm Nhiễm giận dữ hét vào mặt Phượng Cừ.
Phượng Cừ nhướng đôi mày kiếm.
“Tôi không muốn cô ấy bị lừa dối, tôi cũng không thêm mắm dặm muối gì. Những bức ảnh này đều là thật. Tôi… tôi thừa nhận rằng mình có chút ích kỷ, nhưng… nhưng tôi muốn cô ấy biết sự thật.”
Mặc dù những lời này là anh ta nói với Cố Nhiễm Nhiễm, nhưng ánh mắt của Phượng Cừ vẫn nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan đang ở trong xe.
“Phượng Cừ, cảm ơn anh vì đã cho tôi xem ảnh.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, giọng điệu bình tĩnh của cô không thể nghe ra bất cứ tâm trạng nào, điều này khiến Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm lo lắng.
“Phượng Cừ, nếu Nhan Nhan có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức lên xe, đóng chặt cửa lại.
“Làm như vậy, thực sự có thích hợp không?” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm lái xe rời đi, người quản lí của Phượng Cừ bước đến bên anh ta khẽ hỏi.
Ánh mắt của Phượng Cừ vẫn cứ dán chặt vào xe của Cố Nhiễm Nhiễm cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, lúc này anh ta mới thu hồi lại tầm mắt.
“Mặc Trì Úy quả thật đã ôm Triệu Hân Hân. Về phần tại sao, tôi không biết, vì vậy tôi không nghĩ rằng cách tiếp cận của tôi là sai.”
Phượng Cừ lạnh lùng nói.
Thấy anh ta tự hành động theo mình, người quản lí cũng tỏ vẻ bất lực.
Trong lúc lái xe, Cố Nhiễm Nhiễm lặng lẽ quan sát Đường Tâm Nhan, thấy trên mặt cô không có biểu hiện gì, Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm lo lắng.
Đường Tâm Nhan vẫn im lặng cho đến khi cô trở về khách sạn.
“Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
Cố Nhiễm Nhiễm thận trọng hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không đói, Nhiễm Nhiễm, tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, cậu… đừng quấy rầy tớ, có được không?” Đứng ở cửa phòng mình, Đường Tâm Nhan rốt cuộc cũng mở miệng nhưng có điều giọng điệu van nài này của cô lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm sốt ruột.
“Tớ chỉ muốn ở một mình, cậu yên tâm, tớ sẽ không làm chuyện gì tổn thương bản thân đâu.” Nói xong lời này, Đường Tâm Nhan đi thẳng vào trong phòng, khóa của lại trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Cánh cửa đóng lại khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn lựa chọn nào khác.
Đường Tâm Nhan trở về phòng còn không thèm tẩy trang, trực tiếp bấm số điện thoại của Mặc Trì Úy.
Điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không có ai trả lời khiến Đường Tâm Nhan càng suy nghĩ lung tung.
Sau khi tính toán thời gian một chút, chắc chắn ở Trung Quốc đang là buổi sáng, Đường Tâm Nhan gọi điện thoại về biệt thự.
Điện thoại vang một hồi, người giúp việc nghe máy.
“Mợ chủ? Cô gọi điện có chuyện gì sao?” Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan, người giúp việc lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cuối cùng cũng có người trả lời điện thoại.
“Thằng bé thế nào? Hai ngày nay con có quấy khóc không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi.
“Cô yên tâm đi, cậu bé gần đây rất tốt, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu bé.”
Lời nói của người giúp việc khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Cái kia … Trì Úy có ở đó không?” Đường Tâm Nhan cuối cùng hỏi ra câu này.
Người giúp việc không ngờ rằng Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi đến Mặc Trì Úy, điều này khiến cô giúp việc có chút do dự.
Người giúp việc muốn nói nhưng rồi lại thôi, khiến trái Đường Tâm Nhan rơi lộp bộp.
“Nói cho tôi biết, anh ấy có ở nhà không?” Đường Tâm Nhan hỏi lại, lần này giọng nói của cô có chút lạnh lùng.
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc không dám do dự nữa.
“Cậu chủ, cậu ấy… chưa trở về.”
Chương 612: Tan nát cõi lòng
Chưa trở về? Muộn như vậy rồi, anh còn ở đâu? Ở với Triệu Hân Hân?
Lời nói của người giúp việc như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim Đường Tâm Nhan.
“Tôi còn có việc phải làm, cúp máy trước.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp cúp điện thoại, nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt.
Mặc Trì Úy, đây có phải là lý do chính mà anh để em ra nước ngoài đóng phim không? Anh đẩy em đi để vui vẻ với Triệu Hân Hân? Sự ghét bỏ mà anh thể hiện với cô ấy trước mặt em là cố ý sao?
Đường Tâm Nhan không muốn đổ oan cho Mặc Trì Úy, nhưng mà …
Sau khi do dự một hồi, Đường Tâm Nhan gọi vào số điện thoại của Triệu Hân Hân.
Điện thoại của Triệu Hân Hân chỉ đổ chuông hai lần, sau đó giọng nói của cô ta vang lên bên tai cô.
“Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Nghe giọng nói của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan cảm thấy có một sự lo lắng không thể giải thích được dâng lên trong lòng.
“Tôi là Đường Tâm Nhan. Trì Úy và cô… ở cạnh nhau sao? Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy.”
Đường Tâm Nhan lấy hết can đảm để hỏi câu hỏi mà đối với chính cô, nó vô cùng quan trọng.
“Trì Úy?” Triệu Hân Hân có chút ngạc nhiên, không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện thoại cho cô ta, hơn nữa còn hỏi cô ta chuyện liên quan đến Mặc Trì Úy.
Nhìn ba của cô ta vừa mới ngủ trong phòng bệnh, một tia sáng quỷ quyệt xẹt qua nơi đáy mắt Triệu Hân Hân.
“Anh ấy đang ở với tôi, cô có chuyện muốn tìm anh ấy à, để tôi đưa điện thoại cho anh ấy nhé?”
Nghe những lời này của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan hoàn toàn choáng váng, cô không nhớ được điện thoại đã rơi xuống đất từ khi nào.
Mãi cho đến khi Cố Nhiễm Nhiễm gõ cửa phòng, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại.
Nhìn chiếc điện thoại rơi trên mặt đất, đôi môi mỏng của Đường Tâm Nhan thoáng lộ ra một nụ cười chua xót.
Mặc Trì Úy, anh thật nhẫn tâm.
Hít sâu một hơi, Đường Tâm Nhan đi tới mở cửa.
“Nhan Nhan, cậu… cậu không sao chứ?” Nhìn sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt như tờ giấy trắng, Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu.
“Tớ không sao, Nhiễm Nhiễm, tớ thấy đói rồi, cậu có thể nhờ nhân viên khách sạn mang chút đồ ăn cho tớ không? Có thể tớ sẽ ăn rất nhiều, tớ thực sự rất đói.”
Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng nói, ngữ khí bình tĩnh không hề có chút gợn sóng.
“Được, cậu chờ nhé, tớ gọi ngay cho phục vụ đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm khi nghe Đường Tâm Nhan nói cô muốn ăn, cô ấy vội vàng đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, sau đó bấm số điện thoại phục vụ của khách sạn.
Sau khi đặt rất nhiều món, cô ấy quay lại bên cạnh Đường Tâm Nhan.
“Cậu… cậu đã gọi điện cho Mặc Trì Úy hỏi rõ ngọn ngành chuyện là thế nào chưa? Có lẽ trong đó có hiểu lầm gì rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm thận trọng hỏi.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch lên, thoáng lướt qua một tia mỉa mai.
“Hiện tại anh ấy đang ở cùng với Triệu Hân Hân, cậu nghĩ rằng tớ còn cần phải hỏi không?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Anh ấy ở cùng với Triệu Hân Hân?” Nghe thấy câu trả lời này, Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha.”Tớ phải gọi điện thoại cho anh ta để hỏi rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cậu như vậy chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm phải thay chị em tốt của cô đòi lại công bằng.
“Cậu đừng gọi.”
Đường Tâm Nhan giật điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm, ném nó sang một bên.
“Nhiễm Nhiễm, tớ xin cậu đấy, đừng gọi cho anh ấy, tớ không muốn nghe giọng nói của anh ấy bây giờ, hơn nữa… hơn nữa tớ chỉ muốn tập trung quay phim, hoàn thành nhiệm vụ quay phim tiếp theo của mình, sau đó trở về Trung Quốc để thăm con.”
Đối diện với ánh mắt cầu xin của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm bất lực thở dài.
“Được, tớ hứa với cậu, trước khi chúng ta trở lại Trung Quốc, tớ sẽ không gọi cho anh ta nữa.”
Nghe được lời hứa của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng yên tâm.
Không cần đợi quá lâu, nhân viên phục vụ của khách sạn đã mang đến đồ ăn mà Cố Nhiễm Nhiễm đã đặt.
Nhìn những món ngon này, Đường Tâm Nhan không muốn ăn tí nào, nhưng… cô vẫn điên cuồng nhét thức ăn vào miệng.
“Nhan Nhan, cậu cứ ăn từ từ thôi.”
Vốn dĩ nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sau khi ăn xong, cô ấy có thể yên tâm, nhưng nhìn cô ăn ngấu nghiến như thế này, Cố Nhiễm Nhiễm rất lo lắng.
Đây có chỗ nào là giống đang ăn không? Hoàn toàn là đang phát tiết, cách ăn như vậy, chắc chắn sẽ bị đau dạ dày cho xem.
“Nhiễm Nhiễm, cậu cứ mặc kệ tớ, trong lòng tớ cũng đã có tính toán rồi, ngày mai còn có cảnh quay, tớ sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.” Đường Tâm Nhan vừa nói vừa nhét một đống thức ăn vào miệng.
Nhìn Đường Tâm Nhan như thế này, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng đau lòng, nhưng cô ấy cũng không biết phải làm thế nào.
Mãi đến nửa giờ sau, Đường Tâm Nhan mới đặt đũa xuống.
“Tớ ăn no rồi.”
Đường Tâm Nhan nói.
Lo sợ Đường Tâm Nhan có chuyện gì đó nên Cố Nhiễm Nhiễm đã ở bên cô suốt, cả hai tập thể dục một lúc, sau đó Cố Nhiễm Nhiễm mới đỡ cô nằm xuống giường.
Nhìn Đường Tâm Nhan không nói lời nào nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi, điều mà Cố Nhiễm Nhiễm có thể làm chỉ là ở bên cạnh cô, đưa khăn giấy cho cô mà thôi.
Một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan cứ khóc mãi, khóc mãi rồi mệt quá mà thiếp đi.
Nhẹ nhàng đắp chăn bông lên người Đường Tâm Nhan xong Cố Nhiễm Nhiễm mới rời khỏi phòng.
“Cô ấy thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng của Phượng Cừ vang lên khi cô ấy vừa bước ra khỏi phòng của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Phượng Cừ đứng trước mặt mình, Cố Nhiễm Nhiễm tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu không phải tại anh, cô ấy sẽ trở nên như thế này sao? Phượng Cừ, rốt cuộc anh có âm mưu gì? Tôi nói cho anh biết, bất kể cô ấy và Mặc Trì Úy có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn sẽ là vợ chồng, còn anh… đối với Nhan Nhan mà nói, chỉ là một người ngoài, là đối tác với hợp tác với cô ấy, không hơn không kém.”
Cố Nhiễm Nhiễm tức giận đùng đùng nói thẳng vào mặt anh ta, nếu không phải cái tên Phượng Cừ chết tiệt này, Đường Tâm Nhan làm sao có thể nhìn thấy những bức ảnh đó?
“Lẽ nào cô muốn tiếp tục giấu diếm cô ấy sao? Cố Nhiễm Nhiễm, cô là chị em tốt của cô ấy. Lẽ nào cô muốn nhìn thấy người đàn ông của chị em thân thiết của mình ôm những người phụ nữ khác, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, để mặc cô ấy sống trong tình yêu mà tự cô ấy cho là đúng sao?”
Phượng Cừ cũng hơi tức giận trước lời buộc tội đầy phẫn nộ của Cố Nhiễm Nhiễm.
Đôi môi đỏ mọng của Cố Nhiễm Nhiễm lướt qua một nụ cười mỉa mai.
“Anh cho rằng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì sao? Phượng Cừ, anh không phải là mẫu người mà Đường Tâm Nhan thích. Cho dù anh có cố gắng thế nào, cho dù cô ấy và Mặc Trì Úy có chia tay đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không lựa chọn ở bên cạnh anh đâu, vậy nên đem cái ý đồ trong đầu anh cất cho kĩ đi, ngoại trừ công việc, tôi sẽ không để anh đến gần Tâm Nhan.”
Cố Nhiễm Nhiễm có thái độ rất kiên quyết, Cố Nhiễm Nhiễm như vậy khiến Phượng Cừ có chút ngạc nhiên.
Hít một hơi thật sâu, Phượng Cừ lại hé mở đôi môi mỏng của anh ta.
“Cô ấy bây giờ thế nào? Tâm trạng của cô ấy thế nào rồi? Tôi … chỉ với tư cách là một người bạn quan tâm đến cô ấy, mong cô có thể nói cho tôi biết.”
Phượng Cừ nhìn Cố Nhiễm Nhiễm một cách chân thành, nhìn được ra anh ta thực sự quan tâm đến Đường Tâm Nhan.
“Tâm trạng của cô ấy không ổn định lắm, nhưng cô ấy đã ngủ rồi. Không nên trì hoãn việc quay phim, vì vậy ngày mai mong anh đừng có làm bất cứ chuyện gì trong quá trình quay phim, tôi sẽ kè kè bên cạnh cô ấy đấy.”
Nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm quay lưng bỏ đi mà không thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Chương 613: Cuối cùng anh cũng gọi đến rồi
Đường Tâm Nhan cả đêm không ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy, mặt mày rất hốc hác, tiều tụy nhưng cô vẫn cố lấy lại tinh thần bước vào phòng tắm.
Nhìn người trong gương sắc mặt tái nhợt không còn hột máu, dưới mắt còn có quầng thâm, cô không tự chủ mà hít vào một hơi lạnh.
Đường Tâm Nhan, mày có cần phải tự hành hạ bản thân như thế này vì một người đàn ông đã phản bội mày không?
Để bản thân được tỉnh táo, Đường Tâm Nhan tự tát cho mình một cái, sau đó tạt nước lạnh vào mặt, một lúc sau, tinh thần của cô mới khôi phục lại được phần nào.
Vừa đi ra khỏi phòng tắm, liền có tiếng gõ cửa, không cần nhìn, Đường Tâm Nhan có thể chắc chắn người gõ cửa nhất định là Cố Nhiễm Nhiễm.
Quả nhiên, cô vừa mở cửa đã thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang đẩy xe thức ăn đứng bên ngoài.
“Sao thế? Nay lại thành nhân viên phục vụ khách sạn đưa cơm đến tận phòng cho khách à?” Đường Tâm Nhan mỉm cười nói đùa rồi vội vàng giúp Cố Nhiễm Nhiễm đẩy xe thức ăn vào phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng điệu đùa cợt của Đường Tâm Nhan.
“Nghe thấy cậu vẫn còn sức trêu đùa tớ, tớ cuối cùng cũng yên tâm rồi, mau ăn sáng đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm chuyển thức ăn trên xe ăn đặt lên bàn.
“Uống sữa đi, như vậy bụng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Cố Nhiễm Nhiễm ân cần đặt ly sữa vừa mới hâm nóng trước mặt Đường Tâm Nhan.
Sau khi uống hết nửa cốc sữa, ăn chút đồ ăn Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng phục hồi được chút sức lực.
“Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu đã luôn xuất hiện trước mặt tớ những lúc tớ cần nhất.”
Sau bữa sáng, Đường Tâm Nhan chân thành nhìn Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Cô bé ngốc, chúng ta là chị em mà. Lúc này mà không xuất hiện, lẽ nào lại xuất hiện lúc cậu không cần à? Đừng suy nghĩ nhiều. Quay xong mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải chuyển cảnh. Lúc đó chắc sẽ vất vả hơn bây giờ nhiều. Đừng để bản thân mệt mỏi thêm nữa, cậu biết chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Cậu yên tâm đi, tớ không sao đâu mà, chúng ta đi đến phim trường thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, thấy Đường Tâm Nhan đang mặc một bộ quần áo rất mỏng, cô ấy chu đáo lấy thêm một chiếc áo khoác dày nữa rồi mới rời khỏi khách sạn với cô.
Cả hai nhanh chóng đến phim trường.
Phượng Cừ đã đến phim trường từ trước, anh ta vừa nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước xuống xe thì ngay lập tức đi về phía cô.
“Em… không sao chứ?” Đường Tâm Nhan cho dù có trang điểm nhưng cũng không thể nào che đi sắc mặt nhợt nhạt, điều này khiến Phượng Cừ rất đau lòng, nhưng anh ta không hề hối hận khi đã đưa bức ảnh cho Đường Tâm Nhan xem.
“Tôi không sao, cảm ơn anh đã quan tâm, chúng ta diễn tập đi.”
Đường Tâm Nhan bình thản nói, không hề bởi vì sự quan tâm của Phượng Cừ mà có bất cứ sự thân mật nào.
Việc cô thờ ơ khiến Phượng Cừ có vẻ thất vọng, nhưng anh ta hiểu rõ Đường Tâm Nhan, nếu như anh ấy quan tâm cô quá mức, có thể sẽ làm cô càng chán ghét anh thêm mà thôi.
“Được, diễn tập nào.”
Đường Tâm Nhan luôn rất nghiêm túc trong quá trình hai người diễn tập, ngoài khuôn mặt tái nhợt ra thì không nhìn thấy bất kỳ điều gì bất thường, chỉ là… chỉ là Phượng Cừ rõ ràng đã phát hiện ra rằng, ngoại trừ đọc lời thoại lúc diễn tập thì bình thường Đường Tâm Nhan rất hiếm khi nói chuyện.
“Tâm Nhan, dáng vẻ của em bây giờ khiến tôi rất lo lắng.”
Phượng Cừ đặt kịch bản xuống, trực tiếp đi tới chỗ Đường Tâm Nhan, cau mày nói.
“Lo lắng?” Đường Tâm Nhan nhướng mày, một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua đôi môi đỏ mọng.”Không cần phải lo lắng. Chúng ta là nam nữ chính của bộ phim này. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác thật vui vẻ, có như vậy những thước phim quay ra mới được công chúng tiếp nhận, không phải sao?”
Chỉ là quan hệ giữa nam nữ chính với nhau sao.
Lông mày của Phượng Cừ càng cau lại chặt hơn, chỉ là khi anh ta còn muốn nói điều gì đó, Cố Nhiễm Nhiễm đã đi đến trước mặt hai người họ.
Về Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm chọn cách phớt lờ, cô trực tiếp đặt ly cà phê trên tay trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cà phê của cậu nè, sắp quay rồi đó.”
Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu, cô bưng cà phê rồi ngồi sang một bên với Cố Nhiễm Nhiễm, mãi cho đến khi cảnh quay bắt đầu Đường Tâm Nhan mới quay đầu nhìn sang phía Phượng Cừ.
Dù gì thì cô cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, dưới ống kính của đạo diễn, Đường Tâm Nhan vẫn nhập vai một cách hoàn hảo, diễn xuất tốt khiến đạo diễn ngồi sau ống kính vô cùng hài lòng.
Vào cuối ngày, Đường Tâm Nhan đã kiệt sức, cô thậm chí không còn sức để đi lại, bởi vì tiến độ quay tương đối gấp vậy nên buổi tối họ vẫn còn những cảnh quay ban đêm.
Cố Nhiễm Nhiễm biết Đường Tâm Nhan đã mệt mỏi rã rời nên sau khi lên xe, cô ấy lập tức đặt đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trước mặt cô.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nhất định là con giun trong bụng tớ. Tớ sắp chết đói rồi đây nè.” Đường Tâm Nhan vội vàng cầm đũa lên, không đợi được nữa đưa thức ăn lên miệng.
“Ăn xong cậu ngủ một giấc đi. Cảnh quay đêm hôm nay có lẽ phải rạng sáng mới bắt đầu.” Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò cô. Cô ấy biết rõ Đường Tâm Nhan không ngủ suốt đêm hôm qua, cả ngày nay cô đã cố gắng chống đỡ rất mệt mỏi.
“Ting …” Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.
Đường Tâm Nhan vừa ăn uống no say, lười biếng ngả người ra ghế.
“Cậu nghe giúp tớ với, tớ thật sự không muốn nhúc nhích tí nào cả.”
Đường Tâm Nhan cười nói.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng nhấc điện thoại đang đổ chuông lên, khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô ấy khẽ cau mày đặt điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan.
“Tốt nhất cậu nên tự mình nghe đi, tớ đi ra ngoài đây.”
Sau khi đặt điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm xoay người xuống xe, còn chu đáo đóng cửa xe lại.
Mặc Trì Úy? Anh gọi cho cô để làm gì? Muốn diễn nữa à? Hay sau khi chơi chán Triệu Hân Hân rồi, thấy nhạt nhẽo nên muốn tìm cô giết thời gian?
Nhìn thấy số điện thoại của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan ngồi thẳng dậy, một nụ cười giễu cợt lướt qua đôi môi đỏ của cô.
Điện thoại reo một lúc lâu sau Đường Tâm Nhan mới nhấc máy bấm nút trả lời.
“Tại sao lâu như vậy mới nhận điện thoại của anh? Em đang quay phim à?” Điện thoại vừa thông, bên tai Đường Tâm Nhan lại vang lên giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy như mọi khi.
“Đúng vậy, đang quay phim, rất bận, có chuyện gì vậy? Nói ngắn gọn thôi.” Đường Tâm Nhan thờ ơ đáp.
Giọng điệu thờ ơ và có phần xa lạ của cô khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia nhíu mày thật chặt.
“Em đang trách anh hôm qua không trả lời cuộc gọi của em sao? Xin lỗi em, ngày hôm qua anh thực sự rất bận, bây giờ mới có thời gian gọi cho em.”
Khuôn mặt Mặc Trì Úy lộ rõ vẻ mệt mỏi, nếu không phải tình huống của giáo sư Triệu ổn định rồi, có lẽ bây giờ anh vẫn chưa có thời gian xem điện thoại.
“Em biết anh bận, vậy anh cứ bận đi. Em phải quay phim rồi, cúp trước.”
Nói xong, Đường Tâm Nhan cúp điện thoại không đợi Mặc Trì Úy nói thêm gì.
Anh bận? Đang bận tán tỉnh Triệu Hân Hân sao? Chị đây… khinh.
Tắt điện thoại rồi ném sang một bên, Đường Tâm Nhan nhảy ra khỏi xe, đi thẳng về phía Phượng Cừ.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi về phía mình, Phượng Cừ vô cùng ngạc nhiên, anh ta vội vàng đặt kịch bản xuống.
“Có muốn uống một tách cà phê không? Vừa mới pha đó.” Phượng Cừ mỉm cười hỏi.
Chương 614: Đuối nước
Đường Tâm Nhan cầm lấy ly cà phê mà Phượng Cừ đưa cho cô. Cô đã từng uống cà phê do Phượng Cừ tự pha, Đường Tâm Nhan biết kỹ thuật pha cà phê của anh ta thực sự rất tốt.
“Cô thấy sao? Hương vị thế nào?” Đường Tâm Nhan vừa nhấp một ngụm, Phượng Cừ không nhịn được nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Mùi vị không tồi.”
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ cuối cùng cũng an tâm.
“Tâm Nhan, nụ cười của cô thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta rung động.” Phượng Cừ nói, trên môi anh ta nở nụ cười mê hoặc.
“Trên thế giới này có rất nhiều người phụ nữ tốt hơn tôi, Phượng Cừ, anh cũng là một người từng trải trong tình yêu. Tôi tin rằng sẽ tìm được một người phụ nữ yêu anh sâu đậm.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, trong giọng nói du dương, êm tai mang theo một chút ngọt ngào.
Làm sao Phượng Cừ có thể không nghe ra lời từ chối trong lời nói của Đường Tâm Nhan? Một cảm giác cay đắng lướt qua mắt anh ta.
“Quả thực trên thế giới có rất nhiều phụ nữ xuất sắc, ưu tú nhưng… chỉ có một Đường Tâm Nhan.” Phượng Cừ tự lẩm bẩm.
Bởi vì giọng nói của anh ta quá nhỏ, Đường Tâm Nhan đang tập trung uống cà phê cũng không nghe thấy, Phượng Cừ rất cảm kích khi cô không có nghe thấy những lời này, nếu không… hai người sẽ vô cùng xấu hổ.
“Tâm Nhan, Phượng Cừ, bắt đầu rồi, bối cảnh đã được sắp đặt xong.” Cố Nhiễm Nhiễm lại bước đến trước mặt hai người nói. Cô ấy thực sự cảm thấy ngạc nhiên khi Đường Tâm Nhan chủ động đi tìm Phượng Cừ.
“Được, bắt đầu làm việc thôi.”
Phượng Cừ uống một hơi hết tách cà phê, sau đó cầm lấy kịch bản bước vào khung cảnh quay đã sắp xếp xong.
Ban đầu, Đường Tâm Nhan định đi cùng anh ấy, nhưng Cố Nhiễm Nhiễm đã ngăn cô lại.
“Sao vậy? Chị đại của tôi ơi, còn có chuyện gì muốn dặn dò không?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô cảm thấy có chút buồn cười trước vẻ mặt bí ẩn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cậu… có phải cậu định ở bên Phượng Cừ để đáp trả người đàn ông của cậu không? Tâm Nhan, không thể dùng cách này được đâu. Có rất nhiều cách để một người phụ nữ trở thành nữ vương, nhưng đây là cách ngu ngốc nhất.”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng nói, vì sợ Đường Tâm Nhan trong lúc giận dữ, sẽ bốc đồng làm điều gì đó mà cô sẽ phải hối hận.
“Cậu nghĩ tớ sẽ ở bên Phượng Cừ à?” Sau khi nghe những băn khoăn, lo lắng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan không thể nhịn được mà cười ha ha, đây có lẽ là nụ cười sảng khoái, thoải mái không hề cố kị của cô kể từ sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó.
Nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
“Tớ biết ngay mà, cho dù trong tình huống nào cậu cũng sẽ giữ một cái đầu lạnh, sẽ không làm ra những chuyện tổn thương mình, quả không hổ là chị em tốt của Cố Nhiễm Nhiễm đây.”
Cố Nhiễm Nhiễm đặt tay cô ấy lên vai Đường Tâm Nhan, sau đó vô cùng nghĩa khí nói.
“Chị Nhan, chị Nhiễm sắp bắt đầu rồi, vào vị trí thôi.”
Trợ lý Cố Nhiễm Nhiễm mới tuyển cho Đường Tâm Nhan bước đến trước mặt hai người nói.
“Tớ phải đi làm rồi.” Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đi về hướng của Phượng Cừ.
Quay vào ban đêm vất vả hơn ban ngày, Đường Tâm Nhan mặc dù đã tự nhủ phải tập trung nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mệt vì cả đêm qua chưa ngủ.
May mắn thay, đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim không nói gì khi cô NG, thay vào đó họ luôn động viên cô như Phượng Cừ, những lời động viên như vậy khiến cảm xúc của Đường Tâm Nhan dần dần được điều chỉnh.
Việc quay phim sau đó diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi.
“Cảnh cuối cùng ở dưới nước, Tâm Nhan, làm được chứ?” Đạo diễn tìm đến Đường Tâm Nhan, lo lắng cho sức khỏe của cô.
Đường Tâm Nhan khẽ lắc đầu, cô vừa mới uống thêm một tách cà phê nên trạng thái tinh thần của cô rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi có thể quay như bình thường.”
Nghe thấy lời nói này của Đường Tâm Nhan, đạo diễn mới yên tâm quay người rời đi.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan đã nhảy xuống hồ bơi theo hướng dẫn của đạo diễn.
Phượng Cừ đợi một lúc lâu rồi mới nhảy xuống bể bơi theo kịch bản rồi mới ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Khi ôm Đường Tâm Nhan lên khỏi mặt nước, Phượng Cừ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vì đang trong quá trình quay nên anh ta nghĩ đó là yêu cầu của kịch bản nên Phượng Cừ cũng không quan tâm lắm.
Làm theo đúng kịch bản, anh ta ôm Đường Tâm Nhan lên bờ.
“Cắt… hoàn hảo.”
Đạo diễn mặt mày vui mừng, nếu không nhờ kỹ năng diễn xuất của hai người, có lẽ cảnh phim sẽ không kết thúc suôn sẻ như vậy.
“Tâm Nhan…”
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Phượng Cừ, mọi người lập tức chạy tới trước mặt hai người họ.
Nhìn thấy Phượng Cừ làm hồi sức tim phổi cho Đường Tâm Nhan, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Nhan Nhan…” Cố Nhiễm Nhiễm cũng chạy đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, nhìn thấy Đường Tâm Nhan bất động, mặc cho Phượng Cừ liên tục hồi sức tim phổi cho cô nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Lúc này, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, đó là… Đường Tâm Nhan đuối nước.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Ngay khi Phượng Cừ chuẩn bị bế Đường Tâm Nhan, cô phun ra một ngụm nước lớn.
“Nhan Nhan, cậu thấy thế nào rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi, Đường Tâm Nhan nếu có mệnh hệ gì, cả đời này cô ấy nhất định sẽ tự trách mình, hơn nữa có khi còn bị Mặc Trì Úy xé nát.
“Tôi … tôi xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng rồi. Hồi nãy tôi … khi tôi nhảy xuống liền bị chuột rút ở chân. Vốn không kịp thời gian để kêu cứu nên … bị chìm xuống đáy, xin lỗi mọi người.
Đường Tâm Nhan nói rất tốn sức.
“Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi đi.” Khi biết Đường Tâm Nhan chỉ vì bị sặc nước nên mới hôn mê tạm thời, Cố Nhiễm Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em còn yếu như vậy, ngồi xe của tôi đi, tôi đưa hai người về khách sạn.” Phượng Cừ không đợi Cố Nhiễm Nhiễm có phản ứng gì, anh ta đã vội vàng ôm cô vào lòng.
Cố Nhiễm Nhiễm ban đầu muốn ngăn cản, nhưng sau đó đã xua tan ý định đó đi, dẫu sao thì việc ôm Đường Tâm Nhan lên xe, quả thực là một chuyện vô cùng mất sức.
Phượng Cừ cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan lên xe, chu đáo thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi xác nhận Cố Nhiễm Nhiễm đã lên xe, anh ta nhấn ga phóng nhanh về hướng khách sạn.
“Nhan Nhan, cậu có chắc là không cần đến bệnh viện không?” Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu, khẽ mỉm cười.
“Không sao đâu mà, chỉ là sặc nước thôi. Tớ rất rõ cơ thể của mình, về khách sạn thôi, ngủ một giấc rồi ngày mai sẽ không sao nữa.”
Sự kiên trì của Đường Tâm Nhan khiến Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác.
Sau khi Phượng Cừ dừng xe ở lối vào khách sạn, anh ta lập tức xuống xe trước, một lần nữa ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.
Trực tiếp ôm cô đưa đến tận trên phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng xả nước tắm, đỡ Đường Tâm Nhan vào phòng tắm, ân cần, chu đáo đặt quần áo mới ở cửa phòng tắm, sau đó cô ấy mới đi đến trước mặt Phượng Cừ.
“Tôi rất biết ơn anh vì đã đưa Tâm Nhan trở về, nhưng mà anh… có thể đi rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm nói.