Chương 531: Trở về từ cõi chết
Đường Tâm Nhan nhanh chóng leo xuống khỏi người Mặc Trì Úy.
“Anh… anh không bị thương gì chứ?” Dù sao anh cũng vừa mới cứu cô, nếu không phải anh ôm lấy cô đúng lúc, dùng thân mình để bảo vệ cô thì Đường Tâm Nhan không thể nào tưởng tượng được cục cưng sẽ gặp nguy hiểm gì.
Mặc Trì Úy nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như hồ nước, sắc như dao lướt qua Đường Tâm Nhan rơi thẳng lên người Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, anh… anh sao vậy? Anh sẽ không cho rằng cô ấy ngã xuống là do em gây ra đấy chứ? Em… Em không có làm gì hết.”
Đối mặt với đôi mắt đen nhánh không chút cảm xúc của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không khỏi có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Mặc Trì Úy đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, em biết, anh tin em mà.” Thấy anh đi đến trước mặt mình, nhưng lại không làm ra bất kì hành động nào làm tổn thương mình, một nụ cười ngọt ngào lộ ra trên mặt của Mạnh Bạch Chỉ.
Ánh mắt cô ta nhìn Đường Tâm Nhan đầy khiêu khích, Mạnh Bạch Chỉ vừa định nhào vào lòng anh thì cằm của cô ta đã bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy.
“A Lãnh, em đau quá.”
Cái cằm đau nhức khiến Mạnh Bạch Chỉ ý thức được cơn tức giận của Mặc Trì Úy lúc này, lẽ nào anh… anh đã nhìn thấy hành động cô ta đưa chân ra ngáng đường Đường Tâm Nhan rồi sao?
Không, không có khả năng, cô ta đã làm vô cùng cẩn thận rồi, không thể nào bị anh nhìn thấy được.
“Đừng làm những chuyện mờ ám như này nữa, anh mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu không lần sau anh sẽ không quan tâm đến quả thận kia của em nữa đâu, mà anh sẽ… hủy hoại em.”
Từng chữ lạnh lùng vang lên rõ ràng bên tai Mạnh Bạch Chỉ, giọng nói lạnh như băng làm cho sắc mặt cô ta càng trở nên nhợt nhạt hơn.
“A Lãnh…”
Mạnh Bạch Chỉ nhìn Mặc Trì Úy đầy mong đợi, nhưng Mặc Trì Úy không thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cục cưng sao rồi?”
Nghe thấy Mặc Trì Úy đang quan tâm đến cục cưng của mình, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ tới sau khi cục cưng được sinh ra, cô với cục cưng vẫn phải xa cách thì cô vô cùng tức giận đẩy Mặc Trì Úy ra.
“Không liên quan tới anh.”
Nhìn bóng dáng Đường Tâm Nhan đi ra khỏi phòng ăn, đôi lông mày mạnh mẽ của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại với nhau.
“A Lãnh…”
Mặc Trì Úy đang định rời đi thì Mạnh Bạch Chỉ ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho em cả đời này mà, A Lãnh, anh không thể rời khỏi em được, không thể được.”
Mạnh Bạch Chỉ đau khổ hét lên, đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy không có một chút lay động nào, anh thẳng thừng kéo bàn tay to lớn đang mạnh mẽ ôm lấy anh của Mạnh Bạch Chỉ ra.
“Em… khiến anh quá thất vọng rồi.” Anh nói xong câu này thì đi ra khỏi phòng ăn mà không ngoảnh đầu lại.
Sau khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, mặc dù Mặc Trì Úy đã kịp thời ôm lấy cô nhưng nghĩ đến cảnh tượng đó, Đường Tâm Nhan vẫn có chút hối hận.
Xem ra lần sau cô phải cẩn thận hơn với Mạnh Bạch Chỉ rồi, nhìn cô ta dịu dàng như vậy mà lại có thể làm ra những chuyện khiến cô vô cùng đau khổ.
“Anh…” Mặc Trì Úy đột nhiên đi vào đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Tâm Nhan.
“Ra ngoài, đây là phòng của tôi.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng hét lên, đối với Mặc Trì Úy, cô đã không còn ôm bất kì ảo tượng gì nữa rồi. Một người đàn ông tính kế chia rẽ cô với con mình thì có gì đáng để cô quyến luyến nữa chứ?
Đôi mắt đẹp đẽ của Đường Tâm Nhan đã không còn sự si mê và thâm tình của lúc trước nữa khiến cho Mặc Trì Úy vô cùng không thoải mái.
Anh sải bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh muốn làm gì?” Mặc Trì Úy đến gần khiến Đường Tâm Nhan có chút hỗn loạn.
“Trai đơn gái chiếc ở trong cùng một căn phòng, em cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì?” Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng gợi cảm lên, không nhanh không chậm nói.
“Mặc Trì Úy, anh không phải là người mà, tôi là phụ nữ có thai đấy.”
Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên. Cô ghét bản thân mình, ghét cơ thể mình để mặc cho Mặc Trì Úy dựa sát vào, và bị hơi thở tà quỷ tỏa ra từ người anh mê hoặc không cách nào khống chế được.
“Phụ nữ có thai thì làm sao? Em cho rằng tôi sẽ để ý đến những thứ này sao?”
Đường Tâm Nhan càng sợ hãi trước sự tiếp cận của anh, Mặc Trì Úy càng muốn lại gần cô. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan hoảng loạn vì anh lại gần cô, gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên hai khối màu đỏ e thẹn đầy dễ thương càng khơi lên hứng thú muốn trêu chọc cô của anh.
“Anh…”
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như bọn người chuyên đi làm bậy của Mặc Trì Úy đang phóng to ra trước mắt mình, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng đỏ ửng hơn.
“Reng…”
Nếu không phải chuông điện thoại bất ngờ vang lên, có lẽ Mặc Trì Úy vẫn sẽ tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ trước mặt này rồi.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Mặc Trì Úy vừa nhận điện thoại đã mở đôi môi mỏng gợi cảm của mình.
“Có người đã nhìn thấy Đường Lôi.”
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa tràn đầy từ tính của Phong Tiêu vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Cái gì?” Nghe thấy câu nói của Phong Tiêu, sắc mặt Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt. Trong con người đen nhánh hơi híp lại của anh lập tức hiện lên một tia sáng lạnh lẽo nhanh như chớp.
“Anh chắc chứ? Ông ta vẫn chưa chết?”
Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lợi hỏi, hơi thở tỏa ra trên người anh vừa hung ác vừa tàn nhẫn làm cho Đường Tâm Nhan ở bên cạnh có dự cảm không lành.
“Người của anh đã nhìn thấy một người đàn ông giống ông ta. Anh đã gửi hình vào mail của em rồi đó, em tự mình xem đi.”
Sau khi Mặc Trì Úy cúp máy thì lập tức chạy ra phòng dành cho khách.
Thấy phản ứng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ, sự tò mò trong lòng khiến cô cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng.
Có thể là vì lo lắng hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân khác, lúc Mặc Trì Úy bước vào phòng không có đóng cửa phòng lại. Thế nên Đường Tâm Nhan đứng bên ngoài cửa có thể nhìn thấy rõ ràng hết cảnh tượng bên trong qua khe cửa.
Cô thấy Mặc Trì Úy mở máy tính lên, gõ lách ca lách cách vài cái, sau đó… sắc mặt trở nên phẫn nộ và nguy hiểm ngay lập tức.
“Đường Lôi, tôi muốn giết chết ông.”
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy cuộn thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn làm việc, đột nhiên gầm lên giận dữ một tiếng làm cho Đường Tâm Nhan đang ở ngoài cửa có cảm giác không rét mà run, sởn tóc gáy.
Đường Lôi? Đó không phải là tên của bố cô sao? Xảy ra chuyện gì với ông ấy vậy?
Đường Tâm Nhan đầy nghi hoặc, lông mày nhíu chặt lại.
“Bang…” Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy lại đập lên bàn làm việc một lần nữa, con ngươi đen nhánh nhuốm một màu đỏ tươi như khát máu híp lại đầy nguy hiểm.
Dù bị mất trí nhớ nhưng Mặc Trì Úy đã kêu Lục Tử Thâm điều tra lại, nên anh biết rõ Đường Lôi chính là tên đầu sỏ tội ác đã hại chết người thân của mình.
Không ngờ một người đã chết rất lâu rồi nhưng bây giờ lại xuất hiện?
Xem ra cái chết năm đó của ông ta chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa mà thôi. Đường Lôi, ông cho rằng ông dùng kế điệu hổ ly sơn như vậy là có thể giúp ông tránh bị trừng trị nghiêm khắc sao?
Lục Tử Thâm là người đầu tiên nhận được tin tức cũng nhanh chóng chạy đến biệt thự.
Vì người hầu trong biệt thự đều biết anh ta là bạn tốt của cậu chủ, nên Lục Tử Thâm không hề gặp bất kì trở ngại nào mà đi thẳng lên phòng sách ở lầu 2.
Lúc anh ta thấy Đường Tâm Nhan đang đứng ở ngoài cửa thì không khỏi có chút bất ngờ.
Chương 532: Cầu xin anh đừng làm hại ông ấy
Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên theo bản năng. Lúc cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Tử Thâm đang dính chặt trên người cô thì không khỏi có chút xấu hổ. Dù sao chắc chắn hình ảnh của cô bây giờ trong mắt anh ta là một người đang nghe lén.
“Thật sự không ngờ cô lại làm ra những chuyện như theo dõi người đàn ông của mình đó.” Lục Tử Thâm đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nói khẽ, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt.
“Tôi…” Đối mặt với ánh mắt đầy chế nhạo của Lục Tử Thâm, biểu cảm trên gương mặt của Đường Tâm Nhan rất mất tự nhiên, cô không biết phải trả lời như thế nào.
“Anh tư, tôi vào được không?”
Mặc dù cửa phòng đang mở nhưng Lục Tử Thâm vẫn nhẹ giọng hỏi.
“Vào đi.”
Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng giọng nói giống như đến từ địa ngục sâu thẳm của anh vẫn khiến cho Lục Tử Thâm ở bên ngoài sợ chết khiếp.
Anh ta nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
“Anh cả gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi cũng đã biết chuyện rồi.” Lục Tử Thâm đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói.
Sắc mặt xám xịt của Mặc Trì Úy đã thể hiện rõ sự tức giận và hung ác tàn nhẫn của anh.
“Anh tư, anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy lấy chìa khóa xe đi ra cửa, Lục Tử Thâm sợ chết khiếp, sợ anh sẽ làm ra chuyện mất kiểm soát nên Lục Tử Thâm đã nhanh chóng đi theo sau anh.
“Anh… Anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng sách với gương mặt đầy tức giận và u ám, Đường Tâm Nhan đang đứng ngoài cửa không khỏi lo lắng hỏi.
Hơi thở lạnh lẽo của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy sợ hãi.
Đôi mắt diều hâu âm u như ngọc của Mặc Trì Úy mạnh mẽ đặt lên người Đường Tâm Nhan.
“Tôi muốn khiến bố em sống không bằng chết, đau khổ tột cùng.” Mặc Trì Úy
“Anh… anh điên rồi sao? Bố tôi ông ấy đã chết rồi, Mặc Trì Úy, cho dù anh đã quên hết những chuyện của trước kia nhưng tôi tin anh sẽ sai người đi điều tra. Bố tôi đã chết trong tai nạn xe rồi, lẽ nào anh vẫn không thể quên hết mọi ân oán sao?”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, đau khổ hét lên.
“Chết rồi?”
Bỗng nhiên Mặc Trì Úy cười lớn.
“Tôi đã đánh giá quá cao sự hèn hạ và nham hiểm của bố em rồi, nhưng mà kế điệu hổ ly sơn của ông ta cũng đã sụp đổ rồi, tôi sẽ khiến ông ta nợ máu phải trả bằng máu.”
Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vô cùng mù tịt không biết gì, giống như bị sét mạnh mẽ đánh vào người giữa ngày trời trong vậy.
“Anh… anh đang nói bậy cái gì vậy? Một người bị bác sĩ phán định là đã chết rồi thì sao có thể xuất hiện được? Anh… chắc chắn là anh bị bệnh rồi, tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”
Đường Tâm Nhan vừa định lên trước để đỡ Mặc Trì Úy nhưng đã bị anh đẩy ra. Mặc dù không bị ngã nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bị va vào bức tường phía sau.
Nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Trì Úy, dự cảm không lành trong lòng Đường Tâm Nhan càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Một tiếng sau, Mặc Trì Úy đã đến một ngôi nhà dân ở ngoại ô với tốc độ hoàn toàn như một chiếc xe đua vậy.
“Anh tư, tôi thề, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không… sẽ không ngồi trên xe của anh nữa đâu.”
Lục Tử Thâm nhanh chóng lao xuống khỏi xe, sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Trì Úy. Nếu vừa rồi không phải anh ta sống chết nắm chặt tay nắm cửa xe thì Lục Tử Thâm cũng không biết chắc mình có bị văng luôn ra khỏi xe với cái tốc độ nhanh này hay không.
Mặc Trì Úy không nói gì, trong đôi mắt diều hâu sâu như biển lóe lên một tia lạnh lùng.
“Đường Lôi sống ở đây đúng không? Xem ra cuộc sống của ông ta “sau khi chết” cũng không ra sao cả nhỉ?”
Lục Tử Thâm đã ổn định lại tinh thần, lúc nhìn thấy ngôi nhà quá sơ sài trước mặt thì đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên đầy chế nhạo.
“Ông ta… chết chắc rồi.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong câu này thì sải bước lớn đi vào trong nhà.
Anh không gõ cửa mà trực tiếp dùng chân đẩy cửa ra. Cánh cửa vốn dĩ đã rất cũ kĩ rồi nên trực tiếp đổ ầm xuống đất luôn.
Nhìn thấy cú đá đầy tức giận của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm sợ chết khiếp. Bản lĩnh của anh tư vẫn như trước, khiến anh ta… kinh hồn bạt vía.
Vì trời đã tối rồi nên trong nhà đang thắp đèn, rất rõ ràng rằng người bên trong vẫn chưa ngủ.
Nghe thấy âm thanh, người trong nhà trực tiếp đi ra.
“Các người… các người là ai? Đây là nhà tôi, các người… tôi sẽ báo cảnh sát đó.”
Lúc người phụ nữ đi ra nhìn thấy Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm thì đôi chân của bà ấy bị sợ đến nhũn hết cả ra.
Người phụ nữ?
“Đúng là củ cải già đa tình mà, tình cảnh đã như vậy rồi mà vẫn còn có đàn bà bên cạnh.” Lục Tử Thâm chế giễu.
Mặc Trì Úy đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ.
“Người tôi muốn tìm là Đường Lôi, nếu không muốn chết thì cút đi cho tôi.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lạnh lùng đến mức người phụ nữ kia cảm thấy sợ hãi.
Người phụ nữ sợ hãi nấp người sang một bên, Mặc Trì Úy không còn bị cản trở gì nữa nên đi thẳng vào trong phòng cùng với Lục Tử Thâm.
Mặc dù trong phòng đã được thắp đèn rồi nhưng vẫn còn hơi tối, trong phòng cũng không được bày biện gì quá nhiều.
Mặc Trì Úy bước vào phòng, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đường Lôi đang ngồi hút thuốc trên sofa.
Hình ảnh về cái chết bi thảm của mẹ, ông ngoại và bà ngoại không ngừng hiện ra trước mắt Mặc Trì Úy. Mặc dù anh không thật sự nhớ ra được những chuyện này, nhưng lúc nhìn thấy Đường Lôi, Mặc Trì Úy không thể khống chế được nỗi hận trong lòng mình.
“Ông…”
Nghe thấy âm thanh, Đường Lôi ngẩng đầu lên theo bản năng. Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt ông ta liền thay đổi, trực tiếp ngã từ trên sofa xuống mặt đất.
Mặc Trì Úy bước từng bước lại gần Đường Lôi, trên người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm giống như con quỷ Satan vừa mới bước ra khỏi địa ngục thâm sâu, khiến người không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
Đường Lôi cũng bị kinh hồn bạt vía. Ông ta không ngờ mình chỉ vừa mới trở về Trung Quốc không lâu thôi mà đã gặp Mặc Trì Úy rồi. Mấy năm nay ông ta luôn sống ở nước ngoài, chỉ vì thiếu tiền nên mới đặc biệt về Trung Quốc một chuyến để kiếm chút tiền để tiêu. Để tránh bị người của Mặc Trì Úy phát hiện ra, ông ta đã đặc biệt chọn ngôi nhà ở vùng ngoại ô này.
Nhưng ông ta thật sự không thể ngờ được Mặc Trì Úy có thể tìm ra ông ta chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Đường Lôi, tôi sẽ khiến ông trả giá cho món nợ máu vì những chuyện ông đã làm năm đó.” Trong ánh mắt sâu như biển của Mặc Trì Úy dừng lại trên người Đường Lôi có chút hung ác tàn nhẫn.
“Tôi không phải… tôi không phải là Đường Lôi, cậu… cậu nhận nhầm người rồi, tôi muốn báo cảnh sát.”
Đường Lôi bị dọa cho sợ đến kinh hồn bạt vía, ông ta nhanh chóng cầm điện thoại trong tầm tay lên, nhưng… nhưng Mặc Trì Úy đã nhận lấy roi da mà Lục Tử Thâm đưa cho rồi mạnh mẽ quất lên người ông ta.
“A…” Cơn đau bị roi da quất vào da thịt khiến Đường Lôi kêu lên như con heo bị giết thịt vậy.
Vào lúc Mặc Trì Úy muốn vung roi da lên một nữa thì giọng nói đầy sợ hãi của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai anh.
“Mặc Trì Úy, đừng mà?”
Đường Tâm Nhan thất tha thất thểu bước vào phòng, trực tiếp chắn trước mặt Mặc Trì Úy.
Chết tiệt, nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thấp giọng chửi một tiếng.
“Tôi… tôi sẽ nghe theo lời anh mà, Mặc Trì Úy, đừng… đừng làm hại ông ấy.”
Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt van xin, đến mức cô gần như quỳ xuống trước mặt anh.
Chương 533: Đánh bằng roi
Mặc Trì Úy không nghĩ tới Đường Tâm Nhan đi theo sau anh mà anh lại không hề nhận ra.
“Tránh ra, tay tôi không muốn dính máu của cô.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi… mặc dù tôi không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi không thể khẳng định được tại sao một người đàn ông rõ ràng đã chết trong vụ tai nạn xe hơi cách đây mấy năm lại xuất hiện, nhưng mà ông ấy… dù sao ông ấy cũng là bố tôi mà? Tôi không thể… tôi không thể giương mắt nhìn ông ấy chết trong tay anh được, tôi không thể.”
Đường Tâm Nhan đau khổ hét lên.
Sự xuất hiện của cô đã làm dấy lên hi vọng trong Đường Lôi. Đường Lôi nhanh chóng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, bố là bố của con, bố là bố của con đây, con không thể không quan tâm đến bố được, con phải cứu bố.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn không biết gì của Đường Tâm Nhan cũng hiện lên một tia vui mừng.
Cô có thể chắc chắn rằng người đang đứng trước mặt cô bây giờ chính là bố của cô.
“Bố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Bố…”
Đường Lôi ra hiệu cho Đường Tâm Nhan đừng hỏi gì nữa.
“Chuyện này sau này bố sẽ giải thích với con, bây giờ con phải đảm bảo an toàn cho bố đã, Tâm Nhan.” Đường Lôi đem tất cả hy vọng gửi gắm lên người Đường Tâm Nhan.
“Con… Con sẽ không để ai làm hại bố đâu, không đâu.”
Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng hai chân bị dọa sợ đến nhũn ra của bố cô, Đường Tâm Nhan vẫn chắn trước mặt anh theo bản năng.
“Đường Tâm Nhan, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, cút đi.. cho tôi.”
Ánh mắt mạnh mẽ của Mặc Trì Úy hung ác nhìn vào Đường Tâm Nhan.
“Không, tôi không muốn, anh tha cho bố tôi đi, được không?”
Nhìn thấy tay phải của Mặc Trì Úy đang cầm roi da, tức giận đến mức nổi gân xanh trên mu bàn tay, Đường Tâm Nhan bị sợ đến gần chết.
“Tha cho ông ta?”
Mặc Trì Úy bỗng nhiên bật cười haha.
“Sao tôi có thể tha cho kẻ thù đã giết hại người thân của mình một cách thê thảm được? Tôi không những không tha cho ông ta mà tôi sẽ khiến ông ta hối hận vì đã sống trên thế giới này.”
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Đường Tâm Nhan, dùng lực mạnh đến mức giống như muốn bẻ gãy cổ tay của cô.
Đường Tâm Nhan đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều nhăn hết lại, nhưng cô vẫn kiên quyết cắn chặt răng.
“A…”
Đột nhiên Mặc Trì Úy dùng lực trực tiếp ném thẳng Đường Tâm Nhan về phía Lục Tử Thâm. Lục Tử Thâm sớm đã có chuẩn bị nên đã kịp thời đỡ lấy Đường Tâm Nhan tránh để cô bị ngã.
“Đừng mà…”
Thấy Mặc Trì Úy cầm roi da từng bước tiến lại gần bố mình, Đường Tâm Nhan đau đớn hét lên.
Đường Lôi bị hai con ngươi đen nhánh đầy sát khí của Mặc Trì Úy dọa sợ đến mức ngã phịch xuống đất.
“Mặc Trì Úy, tôi… dù sao tôi cũng là bố của Tâm Nhan, là bố vợ của cậu đấy. Cậu làm hại tôi, Tâm Nhan sẽ đau lòng đó.”
Đường Lôi lo lắng nói.
“Bố vợ?” Nghe thấy hai chữ này, đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy khẽ nhếch lên nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Ông… đáng chết.”
Anh nói xong câu này thì lại vung roi da lên một nữa, nghe thấy tiếng kêu bi thảm của bố mình, sắc mặt của Đường Tâm Nhan lập tức trắng bệch ra.
Cô muốn xông qua một lần nữa, nhưng Lục Tử Thâm kiên quyết giữ chặt lấy tay cô, nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn roi da trong tay Mặc Trì Úy quất lên người bố mình.
Không, không thể tiếp tục như thế được, anh sẽ đánh chết người bố vẫn còn sống của cô mất.
Đường Tâm Nhan liều mình, bỗng nhiên cắn một phát lên mu bàn tay của Lục Tử Thâm.
Chết tiệt. Cơn đau trên mu bàn tay khiến Lục Tử Thâm thấp giọng chửi một tiếng. Nhân lúc anh ta đang bị đau, Đường Tâm Nhan đã trực tiếp xông thẳng về phía Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy hoàn toàn không ngờ tới lúc này Đường Tâm Nhan sẽ xông tới một lần nữa. Anh muốn thu roi lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Mặc dù lúc roi còn ở trên không trung, anh đã giảm sức lực lại, nhưng chiếc roi da vẫn tàn nhẫn đánh lên lưng Đường Tâm Nhan.
Cơn đau khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ.
“Tránh ra.”
Mặc Trì Úy lớn tiếng hét lên, nhưng Đường Tâm Nhan lại không quan tâm chút nào, tiếp tục dùng thân mình chắn trước mặt Đường Lôi.
“Anh đánh chết tôi cũng được, nhưng tôi… tôi sẽ không tránh ra đâu, tuyệt đối không.”
Đôi mắt hạnh trong veo như nước của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia kiên định.
Đau đớn từ sau lưng khiến mồ hôi ướt đẫm trán cô.
“Anh tư, cô ấy đang mang thai, đứa con trong bụng cô ấy là con của anh đó.” Sợ Mặc Trì Úy lại vung roi da lên một lần nữa nên Lục Tử Thâm nhanh chóng đến bên cạnh anh, vô cùng nghiêm trọng nói.
Trong con ngươi đen nhánh lạnh lùng của Mặc Trì Úy lóe lên một tia vô cùng tức giận.
“Đường Tâm Nhan, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?”
Mặc Trì Úy trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan đến trước mặt mình, bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh nắm cằm cô, hơi thở vô cùng nguy hiểm, giống như muốn đem Đường Tâm Nhan bao phủ vào trong đó ngay lập tức.
“Tôi chỉ biết, tôi muốn bảo vệ… bố của tôi thôi.”
Con ngươi mọng nước vô cùng xinh đẹp của Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy mà không hề có chút sợ hãi nào.
“Ông ta, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu. Còn về phần cô, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không tôi sẽ lập tức sai người… phá đứa con trong bụng cô đấy.”
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra lần nữa, trong đôi mắt đen nhánh sắc bén lạnh lẽo lóe lên một tia ớn lạnh khiến người khác phải kinh hồn bạt vía.
“Không, không thể được.”
Nghe thấy những lời nói tàn nhẫn không một chút hơi ấm nào của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi hít một hơi khí lạnh.
“Không có chuyện gì là Mặc Trì Úy tôi không thể làm đâu.”
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy trượt xuống dưới từng chút một, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn như thiên nga trắng trong tuyết mảnh mai của Đường Tâm Nhan.
“Anh tư, đừng mà.” Lục Tử Thâm toát mồ hôi lạnh khi cảm nhận được Mặc Trì Úy đang từ từ tăng thêm sức lực.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên tái mét vì bị ngạt thở. Cô không dám tin nhìn Mặc Trì Úy, không muốn tin người đàn ông mà cô yêu sâu đậm này bây giờ lại muốn… bóp chết cô.
Đau khổ và tuyệt vọng khiến Đường Tâm Nhan đang ở trong bàn tay to lớn mạnh mẽ của Mặc Trì Úy trực tiếp ngất đi, và mất hết mọi tri giác ngay lập tức.
Thấy Đường Tâm Nhan ngã vào vòng tay của mình, trên gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Thấy Đường Tâm Nhan ngất đi, Đường Lôi có cảm giác tuyệt vọng mà trước giờ chưa từng có. Đôi mắt tam giác hẹp dài của ông ta đang nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy đầy sợ hãi.
Đường Tâm Nhan bị cơn ác mộng làm cho tỉnh lại, những cảnh tượng trong mơ vô cùng khủng bố, khiến cô sợ hãi.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi sao?” Người giúp việc đang ngồi bên cạnh sau khi thấy Đường Tâm Nhan mở mắt thì một nụ cười lập tức hiện lên trên gương mặt.
Đường Tâm Nhan cố ngồi dậy, những cảnh tượng trước khi hôn mê hiện ra trước mắt cô giống như một bộ phim.
Bố…
Nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy vung roi da lên, Đường Tâm Nhan lại hít một hơi lạnh. Cô vừa muốn xuống giường thì sau lưng truyền tới một cơn đau nhức.
“Cô chủ, cô đừng cử động, bác sĩ vừa mới bôi thuốc mỡ lên vết thương sau lưng cô rồi.”
Người giúp việc thấy Đường Tâm Nhan muốn xuống giường thì lập tức ngăn cô lại.
Chương 534: Mềm lòng
Đường Tâm Nhan không có cách nào xuống giường được, nên cô đem mọi hy vọng đặt hết lên người giúp việc.
“Bố tôi đâu? Ông ấy đang ở đâu? Mặc Trì Úy có làm hại gì ông ấy không?”
Đường Tâm Nhan nắm lấy tay người hầu lo lắng hỏi.
“Cái này…” Đối mặt với những câu hỏi của Đường Tâm Nhan, người giúp việc hơi do dự rồi dừng lại.
Thấy phản ứng của cô ấy, trong lòng Đường Tâm Nhan lộp bộp, chẳng lẽ Mặc Trì Úy đã làm tổn thương bố cô rồi sao?
Không, không thể được.
Đường Tâm Nhan bất chấp sự ngăn cản của người giúp việc, bất chấp việc cơ thể cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, mà leo thẳng xuống giường rồi đi ra cửa đầy nhọc nhằn.
“Cô chủ.” Người giúp việc bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch ra khi thấy hành động của Đường Tâm Nhan. Nhưng cô ấy lại không dám tùy tiện ngăn cản, sợ rằng sẽ càng làm cho tâm trạng của Đường Tâm Nhan trở nên kích động hơn.
Cô ấy chỉ có thể cẩn thận từng ly từng tí đi theo bên cạnh Đường Tâm Nhan, sợ rằng chỉ một giây nữa thôi là cô có thể ngã xuống vì cơ thể yếu ớt.
Rõ ràng là khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng Đường Tâm Nhan đã đi hết 5 phút rồi. Mỗi một bước chân, cô đều cảm thấy cơn đau từ sau lưng truyền tới.
“Cô chủ, cô cẩn thận.” Người giúp việc khẩn trương nhắc nhở Đường Tâm Nhan.
Không dễ gì mới tới được phòng sách của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan đã mệt đến thở không ra hơi rồi. Nếu không phải có người giúp việc ở bên cạnh kịp thời đỡ cô thì cô thật sự không dám tưởng tượng mình có bị ngã nhào xuống đất luôn không.
“Tôi không sao.” Ổn định tâm trí rồi Đường Tâm Nhan mới nhẹ giọng nói với người giúp việc ở bên cạnh.
“Anh tư, cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ chết đó.” Vừa định gõ cửa thì bên tai đã vang lên giọng nói của Lục Tử Thâm rồi.
Người nào sẽ chết cơ? Chẳng lẽ là bố cô?
Sắc mặt Đường Tâm Nhan vốn đã trắng bệch rồi giờ lại càng như không còn chút máu nào.
Lần này cô không thèm gõ cửa nữa mà trực tiếp đẩy cửa ra đi phòng.
“Cậu chủ, tôi không ngăn được cô chủ.” Người giúp việc vội vàng đi theo vào phòng sách, lo lắng giải thích, sợ lát nữa sẽ bị Mặc Trì Úy nghiêm khắc trừng phạt.
Đôi mày mạnh mẽ của Mặc Trì Úy nhăn lại thật chặt khi thấy Đường Tâm Nhan bước vào phòng.
“Người giúp việc kiểu gì mà đến cả cô chủ cũng không chăm sóc được, cô có thể thu dọn đồ đạc đi được rồi đó.” Giọng nói lạnh như băng của Mặc Trì Úy chậm rãi vang lên.
“Cậu chủ, cậu đừng đuổi tôi mà. Tôi không thể mất công việc này được đâu. Tôi cầu xin cậu, đừng đuổi tôi đi mà.” Sau khi người giúp việc nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy, sắc mặt thay đổi rõ rệt, vội vàng đến bên cạnh Mặc Trì Úy lo lắng cầu xin.
“Mặc Trì Úy, là tôi nhất quyết muốn tìm anh, không liên quan gì đến cô ấy cả. Anh đừng có đem cơn giận của anh trút lên người người giúp việc.”
Thấy bộ dạng cầu xin của người hầu, Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, lạnh lùng nói.
“Nếu không muốn cô ta bị đuổi thì lập tức ra khỏi phòng, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Dù sao cô cũng là con gái của kẻ thù, mỗi lần nhìn thấy Đường Tâm Nhan, những cảnh tượng mà người thân anh đau khổ ngã xuống đất, những cảnh tượng đứt quãng đó sẽ luôn hiện ra trước mắt anh.
Mặc Trì Úy thừa nhận cho dù anh đã quên hết những kí ức của lúc trước rồi, nhưng sự xuất hiện của Đường Tâm Nhan đã xoa dịu trái tim anh. Nhưng Đường Lôi đã chết rồi lại sống lại đã khơi dậy tất cả thù hận trong anh.
Trái tim của Đường Tâm Nhan đã nguội lạnh đi một nửa khi nhìn thấy con ngươi đen nhánh lạnh lẽo không chút cảm xúc nào của Mặc Trì Úy.
“Bố tôi đang ở đâu?”
Đối diện với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, một nụ cười tàn nhẫn thoáng hiện lên trên mặt Mặc Trì Úy.
“Chết rồi.” Hai chữ ngắn ngủi khiến Đường Tâm Nhan trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ ngã trên mặt đất của Đường Tâm Đường, lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt hơn.
Vốn dĩ anh muốn nói với Đường Tâm Nhan là Đường Lôi vẫn chưa chết, nhưng anh đã từ bỏ suy nghĩ này vào giây phút cuối cùng.
“Tại sao? Tại sao lại nhất định muốn dồn ông ấy vào chỗ chết? Mặc Trì Úy, anh nhẫn tâm thật đó?”
Đường Tâm Nhan vất vả đứng dậy lao tới trước mặt Mặc Trì Úy như điên, hai tay dùng sức đánh vào ngực anh.
Lục Tử Thâm đứng bên cạnh thấy hành động điên cuồng của Đường Tâm Nhan thì không khỏi lắc đầu. Có lúc anh ta thật sự không biết, rốt cuộc anh tư đang nghĩ cái gì? Tại sao lại nói dối người phụ nữ này?
“Mang cô ấy ra ngoài.” Mặc Trì Úy lạnh lùng ra lệnh cho người giúp việc ở bên cạnh.
Một giây sau, người giúp việc đã mang cô ra khỏi phòng khách mà không làm cô bị thương chút nào.
“Anh tư, anh muốn giải quyết được Đường Lôi như thế nào? Có cần trực tiếp.” Lục Tử Thâm đặt tay lên cổ mình, dùng tay ra hiệu giết.
Mặc Trì Úy dựa lưng vào ghế, trên gương mặt anh tuấn không có chút biểu cảm nào. Không một ai biết rốt cuộc giờ phút này anh đang nghĩ gì.
“Anh tư, không phải anh định sẽ tha cho người đàn ông đó đấy chứ?”
Thấy Mặc Trì Úy hồi lâu vẫn không lên tiếng, Lục Tử Thâm suy đoán nói.
“Tạm thời cứ để ông ta ở đó đi.” Qua một lúc lâu, Lục Tử Thâm mới nghe được câu trả lời. Câu trả lời này khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Dù sao lúc Đường Tâm Nhan đau khổ ngã xuống đất, anh ta đã thấy trong mắt anh tư hiện lên một tia thương tiếc phức tạp.”
Sau khi Lục Tử Thâm rời đi, Mặc Trì Úy trở về phòng.
“Cô chủ vừa mới ngủ rồi ạ.”
Lúc người giúp việc thấy Mặc Trì Úy đi vào phòng thì lập tức tới trước mặt anh, khẽ nói.
Mặc Trì Úy phất tay. Người giúp việc hiểu ý ngay lập tức nên xoay người đi ra khỏi phòng.
Mặc Trì Úy bước đến trước giường Đường Tâm Nhan thấy trên mặt cô là đầy những vệt nước mắt, ngay cả khi cô ngủ say rồi nhưng vẫn cau chặt mày như cũ.
“Bố.” Đường Tâm Nhan bỗng nhiên lẩm bẩm trong miệng.
Bố? Lúc nghe thấy chữ này, đáy mắt Mặc Trì Úy thoáng lên sự thương tiếc.
Lúc Đường Tâm Nhan tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã tối lắm rồi.
“Cô chủ, cô có muốn ăn chút gì đó không?” Người giúp việc đến trước mặt cô, khẽ hỏi.
“Tôi không muốn ăn, anh ấy đâu? Mặc Trì Úy đâu, anh ấy đang ở đâu?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi.
“Cậu chủ không ở trong biệt thự, cậu ấy ra ngoài rồi ạ.”
Đường Tâm Nhan hoàn toàn không tin lời của người hầu, chật vật đi tới cửa, vừa định xuống lầu thì nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi trên sofa giống như nữ chủ nhân vậy.
Lúc Mạnh Bạch Chỉ nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì trên mặt nở nụ cười lạnh lẽo.
“Đường Tâm Nhan, không ngờ vụ tai nạn xe năm đó của bố cô là giả, thật đúng là một kẻ đàn ông đê tiện và nham hiểm. Lần này, cô với A Lãnh hoàn toàn hết hy vọng rồi, bởi vì anh ấy sẽ không tha cho bố cô đâu.”
Mạnh Bạch Chỉ nói với vẻ đắc thắng. Sau khi biết tin tức Đường Lôi vẫn còn sống, trong lòng cô ta đã nhen nhóm lên một ngọn lửa hy vọng.
Đối diện với sự khiêu khích của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta thôi.
“Lần này bố cô chắc chắn sẽ chết trong tay A Lãnh, vậy nên cô chấp nhận số phận đi. Bố cô đã định sẵn là phải trả giá cả mạng sống của mình cho những chuyện cực kì vô nhân đạo mà ông ta đã gây ra.”
Mạnh Bạch Chỉ đi đến trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặt vô cùng gian ác.
Chương 535: Người phụ nữ của tôi mất tích rồi
Vốn dĩ Đường Tâm Nhan đang lo lắng cho an nguy của bố mình nên tâm trạng đã rất phiền muộn rồi. Bây giờ lại còn bị Mạnh Bạch Chỉ khiêu khích nữa, sắc mặt của cô càng trở nên khó coi hơn.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu rồi mở miệng nói.
“Cho dù tôi là con gái của kẻ thù của anh ấy đi nữa, nhưng cũng không có cách nào thay đổi được, anh ấy để tôi mang thai là sự thật. Cô Mạnh, theo như tôi biết thì cô vẫn còn chưa trở thành người phụ nữ của anh ấy đâu, một người đến cả giường của anh ấy còn chưa thật sự leo lên được thì cô có tư cách gì để mà giảng đạo lý ở đây?”
Đường Tâm Nhanh lạnh lùng đáp lại.
“Cô…” Chưa trở thành người phụ nữ của Mặc Trì Úy chính là chỗ đau lớn nhất của cô ta. Đặc biệt là cô ta đã tự mình dâng tới cửa hết lần này tới lần khác rồi nhưng đổi lại vẫn là bị anh từ chối không chút thương tiếc gì, cô ta lại càng đau lòng thêm.
“Mời cô Mạnh tránh ra cho, đừng có chặn đường tôi đi.”
Đường Tâm Nhan chỉ một lòng muốn đi tìm Mặc Trì Úy thôi nhưng lại bị Mạnh Bạch Chỉ chặn đường khiến cô vô cùng sốt ruột.
“Một thi thể có gương mặt đã bị hủy hoại nghiêm trọng đã được tìm thấy bên bờ biển, phóng viên đài truyền hình đang tới bờ biển để tìm hiểu tình hình.”
Đột nhiên giọng nói của người dẫn chương trình trong TV truyền tới.
Thi thể? Nghe thấy hai chữ này, Đường Tâm Nhanh hướng mắt nhìn lên TV theo bản năng.
Không cần tốn quá nhiều sức lực, Đường Tâm Nhan có thể nhìn thấy rõ ràng một thi thể được trùm một tấm vải trắng nằm trên bờ trong cảnh bên bãi biển trong TV.
Các bác sĩ được đài truyền hình phỏng vấn đều lần lượt làm động tác lắc đầu.
“Đường Tâm Nhan, không phải là bố cô đấy chứ? Dù sao với tính cách của A Lãnh, anh ấy sẽ không tha cho kẻ thù đã làm hại người nhà anh ấy đâu.” Mạnh Bạch Chỉ cười trên nỗi đau của người khác nói.
Không, không phải đâu, không phải là bố cô đâu.
Sắc mặt Đường Tâm Nhan nhợt nhạt, nếu như cô nhớ không nhầm thì bộ đồ trên người thi thể này, giống như… giống như của bố cô… giống nhau.
“Tôi muốn gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy, tôi muốn… tôi muốn hỏi cho rõ.” Đường Tâm Nhan lo lắng bấm số gọi cho Mặc Trì Úy, nhưng giọng nói vang lên bên tai cô không phải là của Mặc Trì Úy.
“Tôi tìm Mặc Trì Úy.” Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên.
Người bắt máy là Lục Tử Thâm, sau khi nghe thấy giọng hét của Đường Tâm Nhan thì lập tức đưa điện thoại cho Mặc Trì Úy đang đứng đối diện với mình.
“Người phụ nữ của anh đáng sợ quá.”
Lục Tử Thâm trêu chọc nói.
“Có chuyện gì?”
Mặc Trì Úy lạnh lùng hỏi.
“Anh… anh đang ở đâu?” Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhanh vội vàng hỏi.
“Bờ biển.”
Bờ biển? Hai chữ này khiến Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh, trực tiếp ngã phịch xuống sofa, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
Tại sao, tại sao nhất định phải tàn nhẫn như vậy?
Đôi mắt hạnh trong veo như nước của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm vào TV, nước mắt không cách nào kìm được mà tuôn mãi không ngừng.
Lúc Mặc Trì Úy trở về biệt thự đã là 2 giờ sáng rồi.
“A Lãnh, anh về rồi à?” Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn ngồi đợi Mặc Trì Úy. Lúc vừa nhìn thấy anh bước vào đại sảnh cô ta vô cùng vui vẻ chạy tới trước mặt anh.
“Em đã chuẩn bị sẵn cho anh một ít đồ ăn tối rồi, bây giờ anh có muốn ăn không?”
Mạnh Bạch Chỉ quan tâm hỏi.
“Anh ăn rồi.” Mặc Trì Úy đẩy Mạnh Bạch Chỉ ra không chút dấu vết nào, sau đó trực tiếp đi lên phòng ngủ ở trên lầu.
Nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Trì Úy, một nụ cười khác thường hiện lên trên má cô ta.
Sau khi Mặc Trì Úy trở về phòng, cởi áo vest bên ngoài ra rồi đến phòng của Đường Tâm Nhan.
Không có người? Mặc Trì Úy đẩy cửa phòng ra nhưng lại không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu. Điều này làm cho hàng lông mày của anh nhíu chặt lại.
Anh nhanh chóng đi xuống lầu.
“A Lãnh, anh đang tìm Đường Tâm Nhan sao?”
Mạnh Bạch Chỉ đến trước mặt Mặc Trì Úy, giả bộ hỏi.
“Cô ấy đi đâu rồi? Có phải em lại làm gì cô ấy rồi không?” Con ngươi đen láy sắc bén của Mặc Trì Úy híp lại đầy nguy hiểm. Đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run, sởn tóc gáy.
“Em? Em không làm gì cô ta cả, cô ta đi với một người đàn ông rồi. Người đàn ông đó cực kì đẹp trai, hơn nữa còn vô cùng thân thiết với cô ta. Em đã tận mắt thấy cô ta được người đàn ông đó đỡ lên xe.”
Mạnh Bạch Chỉ nói.
Người đàn ông? Vô cùng thân thiết đỡ lên xe? Nghe thấy những chữ này, đôi mắt diều hâu của anh híp lại đầy nguy hiểm và lóe lên một tia sáng lạnh lẽo nhanh như chớp.
“Người đàn ông đó là ai?”
Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Mạnh Bạch Chỉ, lạnh lùng hỏi.
“Em… em không biết, nhưng mà nếu như em nhớ không lầm thì người đàn ông đó giống như là… chồng cũ của cô ta.”
Cơn đau ở cổ tay khiến Mạnh Bạch Chỉ vội vàng nói.
Chồng cũ Phó Tư Thần? Không phải anh ta đang ở nước ngoài với Đường Vũ Nhu sao? Không lẽ anh ta cũng về nước rồi?
Sắc mặt Mặc Trì Úy vô cùng xám xịt.
Mặc dù hơi sợ sắc mặt xám xịt của Mặc Trì Úy nhưng trong lòng Mạnh Bạch Chỉ vẫn vô cùng đắc ý.
“A Lãnh, Đường Tâm Nhan hoàn toàn không thích hợp ở lại đây. Sau khi mang thai đứa con của anh xong, cô ta vẫn có thể liên lạc với chồng cũ, chứng tỏ cô ta không hề để anh trong mắt gì cả.”
Mạnh Bạch Chỉ tiếp tục mở miệng nói.
Có điều lần này Mặc Trì Úy không hề để ý đến cô ta, mà trực tiếp bấm số gọi cho Đường Tâm Nhan. Nhưng truyền đến tai anh lại là âm thanh tắt máy.
Điều này làm cho sắc mặt Mặc Trì Úy vốn đã rất khó coi rồi càng trở nên cực kì tức giận nữa.
Lúc anh vừa mới cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi thì điện thoại lại vang lên.
Chuông điện thoại vang lên khiến Mạnh Bạch Chỉ giật bắn mình, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Thấy đó là một số lạ Mặc Trì Úy liền tắt máy mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Nếu sự rời đi của cô ấy có liên quan tới em thì Mạnh Bạch Chỉ, anh tuyệt đối sẽ không tha cho em đâu.”
Sau khi để lại một câu uy hiếp lạnh như băng này thì Mặc Trì Úy xoay người đi ra khỏi đại sảnh.
“Cô Mạnh, nếu cậu chủ biết được là cô đã giấu cậu ấy, cậu ấy sẽ tức giận đó.”
Sau khi Mặc Trì Úy đi rồi, một người giúp việc mới đến bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ nhỏ giọng nói.
“Không cần cô quản, nếu một người trong số các cô nói chuyện này ra ngoài, để A Lãnh biết được, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các cô đâu.”
Ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn của Mạnh Bạch Chỉ mạnh mẽ nhìn từng người giúp việc một. Cô ta thấy được sự sợ hãi trong mắt bọn họ thì mới hài lòng trở về phòng mình.
Sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi biệt thự đã dựa vào tư liệu Lục Tử Thâm điều tra được mà lái xe đến chỗ Đường Tâm Nhan yêu thích nhất trước đây, nhưng cũng không thu được gì.
Tìm suốt cả 2 tiếng đồng hồ, trời cũng đã dần sáng rồi Mặc Trì Úy vẫn chưa tìm thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu. Điều này làm anh không khỏi lo lắng.
Không lẽ là đã trở về ngôi làng đó rồi?
Lúc ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Mặc Trì Úy đã lập tức gọi vào số điện thoại của trưởng làng, nhưng cũng chỉ nhận được tin Đường Tâm Nhan không hề trở về đó, mà là Liễu Nguyệt đã bắt xe trở về thành phố rồi.
Có vẻ là mẹ con họ đang ở cùng nhau, nếu họ đang ở cùng nhau thì sao cô gái nhỏ này lại không nói tiếng nào với mình?
Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số điện thoại của Lục Tử Thâm.
“Anh tư, em chỉ vừa mới ngủ thôi, anh lại đánh thức em vào giờ này, thật là không có tình người chút nào.”
Giọng nói ngái ngủ của Lục Tử Thâm vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ của tôi mất tích rồi, tôi muốn cậu tìm được cô ấy trong thời gian ngắn nhất.”
Mặc Trì Úy nói, không hề áy náy chút nào khi đã làm gián đoạn giờ nghỉ ngơi của Lục Tử Thâm.
Chương 536: Giao người phụ nữ của tôi ra đây
“Anh tư, người phụ nữ của anh mất tích rồi thì anh tìm tới chỗ tôi làm gì? Tôi còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Lục Tử Thâm đã làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ chưa được chợp mắt chút nào rồi nên vô cùng bất lực nói.
“15 phút sau tôi sẽ đến nhà cậu, hy vọng tới lúc đó cậu có thể cho tôi một đáp án hài lòng.” Mặc Trì Úy nói xong câu này thì trực tiếp cúp máy luôn.
15 phút sau? Ông trời ơi, ông giết tôi luôn đi? Nếu một người phụ nữ đã có ý định muốn trốn đi rồi thì đừng nói là 15 phút, mà 25 phút, 35 phút sau cũng không có cách nào tìm ra được tăm tích cô ấy đâu.
Lục Tử Thâm khóc không ra nước mắt nhưng vẫn cầm điện thoại trong tay lên.
Chưa tới 15 phút sau Mặc Trì Úy đã ấn chuông cửa nhà Lục Tử Thâm rồi.
Nghe tiếng chuông cửa, Lục Tử Thâm như muốn sụp đổ luôn, sao có thể tới nhanh như vậy được?
“Lục Tử Thâm, mở cửa.” Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Lục Tử Thâm thông qua cánh cửa.
Lục Tử Thâm vô cùng bất lực, nhưng vẫn mở cửa cho anh.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Mặc Trì Úy vừa vào đến phòng khách đã mở miệng hỏi. Anh không có bất kì hoài nghi gì về năng lực điều tra của Lục Tử Thâm.
“Anh tư, tôi cũng là người, cứ cho là muốn tìm người phụ nữ của anh đi thì tôi cũng phải cần có thời gian chứ.” Đối mặt với câu hỏi của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm vô cùng đau khổ.
Mặc Trì Úy liếc nhìn thời gian.
“Cho cậu 20 phút nữa, 20 phút sau, tôi mong có thể nghe được đáp án chắc chắn.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong câu này thì đi thẳng đến trước tủ rượu, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi nhàn nhã dựa lưng vào sofa.
“Anh tư, chắc chắn là kiếp trước tôi đã nợ anh rồi nên kiếp này mới phải trả.” Lục Tử Tâm không vui vẻ nói, nhưng anh ta vẫn chấp nhận số phận mà bấm gọi điện thoại.
10 phút sau, Lục Tử Thâm mới có được tin tức liên quan đến Đường Tâm Nhan.
“Sao rồi? Có tin tức gì chưa?”
Thấy Lục Tử Thâm cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng, Mặc Trì Úy cau chặt mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người anh ta.
“Chính xác là đã có tung tích về người phụ nữ của anh rồi, nhưng tốt nhất là anh nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.” Lục Tử Thâm đến trước mặt Mặc Trì Úy, nghiêm túc nói.
“Nói đi, cô ấy đang ở đâu?”
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy vẫn được xem như là bình tĩnh, Lục Tử Thâm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người phụ nữ của anh đang ở nhà Phó Tư Thần cùng với mẹ cô ấy. Anh ta với Đường Vũ Nhu đã về nước rồi.” Lục Tử Thâm đem những tin tức vừa mới biết được nói cho Mặc Trì Úy nghe.
Thấy gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy xanh mét ngay lập tức thì Lục Tử Thâm không khỏi lo lắng.
“Anh tư, anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy đứng dậy, đi về phía cửa, Lục Tử Thâm vội vàng chặn anh lại, lo lắng hỏi.
“Cậu nói xem?” Mặc Trì Úy nhướng mày, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
Bây giờ Lục Tử Thâm đã hiểu quá rõ Mặc Trì Úy rồi. Khi nhìn thấy nụ cười gian ác như con cáo này, trong lòng Lục Tử Thâm dâng lên một dự cảm không tốt.
“Tôi đi cùng với anh.”
Vì lo lắng nên Lục Tử Thâm chỉ có thể thay đại một bộ đồ rồi ra khỏi nhà với Mặc Trì Úy thôi.
Lại là với cái tốc độ này, sắc mặt của Lục Tử Thâm đang ngồi trên xe đã vô cùng nhợt nhạt rồi. Đây hoàn toàn là tốc độ của một chiếc xe đua nên anh ta chỉ có thể sống chết nắm chặt lấy tay vịn của xe thôi.
Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó coi của Mặc Trì Úy thì Lục Tử Thâm thật sự đã có thể hét lớn lên rồi.
Mặc Trì Úy lái xe thẳng đến biệt thự mà Phó Tư Thần đang ở.
“Anh tư, anh chuẩn bị làm gì? Đánh người rồi vào sao?” Thấy mấy tên bảo vệ đứng trước cửa nhà họ Phó rõ ràng sẽ không để cho họ thuận lợi đi vào trong, nên Lục Tử Thâm không nhịn được đi đến bên cạnh Mặc Trì Úy hỏi.
Có lẽ lái xe vào cũng là một lựa chọn hay. Khoảng thời gian này anh thực sự quá nhàm chán, khả năng có lẽ cũng đã bị thụt lùi rồi nên anh không thèm để ý đến mấy tên bảo vệ trước mặt này mà muốn thử khả năng của mình một chút.
“Ý kiến hay đấy.”
Một nụ cười gian xảo nhanh chóng hiện lên trên gương mặt tuấn tú như những tên chuyên đi làm bậy của Mặc Trì Úy.
Anh với Lục Tử Thâm đi thẳng đến trước mặt hai tên bảo vệ này.
“Nếu không muốn ngã xuống đất thì lập tức tránh ra đi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, hai tay chà vào nhau, tiếng xương khớp vang lên khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
Mấy tên bảo vệ này liếc mắt nhìn nhau, hơi thở hung ác và tàn bạo tỏa ra trên người anh khiến họ hơi sợ hãi, nhưng vì mệnh lệnh của Phó Tư Thần nên họ không dám làm theo.
“Không tránh ra à?” Thấy mấy tên bảo vệ này không hề động đậy mà đứng nguyên tại chỗ, Mặc Trì Úy gật đầu, liếc nhìn Lục Tử Thâm một cái.
Lúc đôi mắt diều hâu của anh nhìn về phía mấy tên bảo vệ một lần nữa thì tay phải của anh đã cuộn lại thành nắm đấm, và giơ ra về phía họ.
Mấy tên bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy, nhưng không hề thấy anh ra tay vào lúc nào. Tốc độ nhanh như vậy khiến họ khó mà tưởng tượng được.
Nhìn thấy động tác nhanh như thế của anh tư, Lục Tử Thâm cũng không chịu tỏ ra yếu kém.
Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, mấy tên bảo vệ vốn cao lớn mạnh mẽ như ngựa đã nằm trên mặt đất không còn chút sức lực nào. Thỉnh thoảng còn có những tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ miệng bọn họ.
“Đây là mấy người tự chuốc lấy.” Nhìn mấy tên bảo vệ đang nằm trên đất, Lục Tử Thâm không hề quan tâm chút nào mà trực tiếp đi theo Mặc Trì Úy, sải bước đi vào đại sảnh của nhà họ Phó.
“Mặc Trì Úy, anh.” Phó Tư Thần vốn đang vô cùng dửng dưng ngồi uống trà trong đại sảnh, nhưng khi thấy Mặc Trì Úy bước vào thì sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt ngay lập tức.
“Bảo vệ của anh thực sự không đạt tiêu chuẩn chút nào.” Lục Tử Thâm cười nhạo.
Phó Tư Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, không ngờ bảo vệ do chính mình dày công lựa chọn lại không chịu nổi một đòn như thế. Rõ ràng đây là nhà anh ta, nhưng khi Mặc Trì Úy bước vào thì sự ngang ngược và kiêu ngạo tỏa ra từ trên người anh giống như anh mới chính là nam chủ nhân của biệt thự này vậy.
“Giao người phụ nữ của tôi ra đây.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói, trong con ngươi đen láy híp lại đầy nguy hiểm lóe lên một tia sáng tàn ác.
“Người phụ nữ của anh?” Phó Tư Thần lặp lại rồi bật cười thành tiếng.”Mặc Trì Úy, đến cả người phụ nữ của mình mà anh còn không trông nổi thì anh không nên sống trên đời này đâu.”
Phó Tư Thần chế giễu nói, nhưng khi va chạm với ánh mắt diều hâu lạnh lùng của anh thì anh ta không khỏi sợ hãi lùi về sau một bước lớn.
“Phó Tư Thần, nếu không muốn trở thành kẻ thù của Mặc Trì Úy tôi thì anh nên giao người phụ nữ của tôi ra đây đi.”
Trong giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy có sự hung ác gì đó khiến người khác phải sợ hãi.
“Là người phụ nữ của anh chủ động quay về bên cạnh tôi, Mặc Trì Úy, cô ấy sớm đã không còn yêu anh nữa rồi, vậy nên anh nên nhanh chóng rời đi thì hơn. Phó Tư Thần tôi cũng không phải là người ăn chay đâu.”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, trong ánh mắt hiện lên sự khiêu khích.
Đối mặt với sự khiêu khích của Phó Tư Thần, đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy hơi híp lại, ngay lập tức nhuốm một tia ánh sáng như khát máu.
Chương 537: Vẫn còn vương vấn không dứt được với chồng cũ?
Hơi thở nguy hiểm toát ra từ trên người Mặc Trì Úy khiến người khác không rét mà run, đặc biệt là con ngươi đen láy híp lại đầy nguy hiểm đó lại còn lóe lên một tia lạnh lẽo khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.
“Phó Tư Thần, tôi nói lại một lần nữa, giao người phụ nữ của tôi ra đây. Nếu không nhà họ Phó các anh tuyệt đối sẽ không có những ngày tháng yên ổn nữa đâu.” Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh nói.
Thấy ai đó sắp gặp họa rồi nhưng chỉ tiếc là bản thân anh ta vẫn chưa nhận ra được.
Thấy Phó Tư Thần vẫn diễu võ dương oai như cũ, Lục Tử Thâm không khỏi lắc đầu. Đã đắc tội với anh tư rồi mà thì làm gì còn con đường sống nào?
“Mặc Trì Úy, anh cũng đừng cho rằng Phó Tư Thần tôi ăn chay. Công ty của tôi cũng đã có chỗ đứng nhất định trên thị trường rồi.” Phó Tư Thần không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.
Gần đây công ty anh ta vừa mới nhận được một đơn hàng lớn từ nước ngoài, nên Phó Tư Thần mới đắc ý đến như vậy. Đây cũng là lý do tại sao anh ta không thèm quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Phó Tư Thần, chắc chắn trong những ngày tháng sắp tới của anh sẽ không có quả ngọt mà ăn đâu.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này thì xoay người đi ra cửa.
“Đợi đã.” Lúc Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm đi tới cửa thì có giọng nói truyền đến từ phía sau.
Mặc Trì Úy với Lục Tử Thâm quay người lại thì thấy người gọi họ lại chính là Đường Vũ Nhu đang mang thai. Chỉ có điều sắc mặt của cô ta rất xấu, đặc biệt là lúc cô ta đi đến bên cạnh Phó Tư Thần, cô ta còn hung hăng trừng mắt với anh ta.
“Người phụ nữ của anh với mẹ của cô ta đang ở trong phòng đầu tiên trên lầu đấy, anh lập tức mang bọn họ đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.” Đường Vũ Nhu lạnh lùng nói.
Mặc Trì Úy liếc Đường Vũ Nhu với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó đi lên phòng trên lầu với Lục Tử Thâm.
“Đường Vũ Nhu, cô điên rồi sao?” Phó Tư Thần muốn ngăn lại, nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm đi lên phòng trên lầu thôi.
“Em điên rồi sao?” Đường Vũ Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi khi đối diện với lời quở trách của Phó Tư Thần.
“Cô ta là vợ trước của anh thì sao em có thể để bọn họ ở lại đây được? Phó Tư Thần, anh dằn cái tâm địa gian xảo của anh xuống đi. Nếu như anh dám thông đồng gì với người phụ nữ hèn hạ Đường Tâm Nhan kia, em sẽ… phá đứa con trong bụng đấy.”
Đường Vũ Nhu uy hiếp.
“Cô…”
Nghe thấy lời uy hiếp của Đường Vũ Nhu, sự tức giận trong mắt Phó Tư Thần càng bùng lên mạnh mẽ hơn.
Mặc Trì Úy với Phó Tư Thần đi thẳng lên căn phòng trên lầu 2.
Cửa phòng không đóng nên Mặc Trì Úy không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng luôn.
“Anh…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế sofa trong phòng thay đổi rõ rệt.
Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy nhìn về phía Đường Tâm Nhan một cách sắc bén.
“Cô cũng can đảm thật đó, thế mà lại dám chạy đến nhà của chồng cũ, Đường Tâm Nhan, có phải là tôi nuông chiều cô quá rồi không?” Mặc Trì Úy đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan. Mặc dù anh không làm chuyện gì hết nhưng đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm của anh lại khiến Đường Tâm Nhan dâng lên một dự cảm không tốt trong lòng.
“Mặc Trì Úy, cậu trả người đàn ông của tôi lại cho tôi, cậu là kẻ giết người.”
Lúc Liễu Nguyệt đi từ phòng tắm ra thấy Mặc Trì Úy thì lao đến trước mặt anh như điên, hai tay mạnh mẽ đánh lên ngực anh.
“Mẹ, dừng lại đi.”
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy càng ngày càng âm u, Đường Tâm Nhan vội vàng giữ mẹ cô lại, cô sợ rằng một giây sau nắm đấm của Mặc Trì Úy sẽ đánh lên người mẹ cô mất.
“Nhan Nhan, cậu ta đã giết bố con đấy, cậu ta là kẻ giết người, nghe lời mẹ, ly hôn với cậu ta đi.” Liễu Nguyệt nói với Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi. Sau khi đỡ mẹ cô ngồi xuống ghế sofa rồi mới đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Cô nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy với đôi mắt ngấn nước không chút độ ấm nào, qua một lúc lâu, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô mới hé mở.
“Anh cũng đã giết chết bố tôi rồi, Mặc Trì Úy, chúng ta cũng không còn nợ nần gì nhau nữa, xin anh sau này hãy tránh xa cuộc sống của tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Còn về chuyện ly hôn, tôi sẽ để luật sự bàn bạc với anh.”
Đường Tâm Nhan vô cùng lạnh nhạt nói.
“Ly hôn?” Nghe thấy hai chữ phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy lập tức trở nên cực kì phẫn nộ.
“Không có cửa đâu.”
Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
“Mặc Trì Úy, anh… anh buông tôi ra.” Mặc Trì Úy bất ngờ siết chặt cổ tay cô, Đường Tâm Nhan giật mình hét lên.
“Tôi không muốn dùng thủ đoạn ép buộc để mang cô rời khỏi đây, vậy nên cô đừng có ép tôi.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy lạnh như một hồ nước lạnh khiến người khác không rét mà run, sởn cả tóc gáy.
“Anh đã giết chết bố tôi rồi thì sao còn đối xử với tôi như vậy nữa? Mặc Trì Úy, anh không phải là người, tôi sẽ không rời khỏi đây với anh đâu, anh… anh buông tôi ra.”
Đường Tâm Nhan cố sức vùng vẫy nhưng vì đang mang thai nên cô cũng không dám làm hành động gì quá mạnh cả.
“Nếu cô còn vùng vẫy như vậy nữa, tôi sẽ không để ý…” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy áp sát lên tai Đường Tâm Nhan.”Tôi sẽ không để ý mà chuyển mục tiêu lên người mẹ cô đâu.”
Từng câu từng chữ đầy ý uy hiếp của anh khiến sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch ngay lập tức, đôi mắt phượng lóe lên ngọn lửa giận dữ mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh.
“Sức khỏe mẹ tôi không được tốt, anh đừng có làm hại bà ấy.”
Nghe thấy lời uy hiếp của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không dám vùng vẫy thêm gì nữa. Trong giọng nói lạnh lùng của cô cũng có chút gì đó cầu xin.
Trên đời này, mẹ cô là người thân duy nhất mà cô quan tâm và yêu thương, cô không thể để mẹ cô chịu bất kỳ tổn thương nào vì chuyện của cô được.
“Muốn tôi không làm hại bà ấy thì cô nhất định phải trở về với tôi. Còn về việc tại sao cô lại xuất hiện ở nhà của Phó Tư Thần thì tôi sẽ điều tra rõ ràng sau.”
Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình ở nhà của chồng cũ, đáy mắt Mặc Trì Úy lại bùng lên ngọn lửa ghen tuông, nguy hiểm đang gần kề.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Tôi bị vợ chưa cưới của anh đuổi ra ngoài, đúng lúc mẹ tôi từ làng đến tìm tôi. Sau khi người phụ nữ của anh đuổi tôi ra ngoài thì vứt hết tất cả đồ đạc của tôi đi. Tôi với mẹ tôi không một xu dính túi, cơ thể mẹ tôi lại không thoải mái. Đúng lúc đó lại gặp được Phó Tư Thần, trong tình cảnh tôi cũng không còn cách nào khác đó thì đành phải đưa mẹ tôi tới đây cùng anh ta thôi.”
Đường Tâm Nhan nói.
Mạnh Bạch Chỉ? Quả nhiên là cô ta.
“Chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, sải bước đi ra khỏi phòng.
Lục Tử Thâm nhận được ánh mắt ra hiệu của anh thì đành cam chịu số phận đến bên cạnh Liễu Nguyệt, cẩn thận đỡ bà đi ra khỏi phòng.
“Mặc Trì Úy, anh muốn đưa cô ấy đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan xuống lầu, Phó Tư Thần lập tức chắn trước mặt anh.
Mặc Trì Úy lạnh lùng hừ một tiếng.
“Nếu anh còn dám đến gần người phụ nữ của tôi một cách quá mức nữa thì Phó Tư Thần, tôi sẽ không để ý mà khiến công ty anh hoàn toàn biến mất khỏi thị trường đâu.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy mới ôm Đường Tâm Nhan đi thẳng ra khỏi nhà họ Phó.
Chương 538: Hủy bỏ hôn ước
Nhìn bóng dáng Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan rời đi, Phó Tư Thần tức muốn chết. Anh ta vừa định đuổi theo ra ngoài thì đã bị Đường Vũ Nhu chặn lại.
“Phó Tư Thần, anh với người phụ nữ hèn hạ kia đã ly hôn rồi, đừng quấy rầy người phụ nữ đó nữa, nếu không… nếu không em sẽ không để anh yên đâu.”
Đường Vũ Nhu tức giận hét lên.
Đối diện với lời uy hiếp của Đường Vũ Nhu, đôi môi mỏng của Phó Tư Thần nhếch lên đầy giễu cợt.
“Bây giờ tôi mới phát hiện ra, hóa ra Đường Tâm Nhan dịu dàng hơn cô rất nhiều, cô ấy mới là bảo vật.” Phó Tư Thần nói, lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, trên mặt anh ta hiện lên một nụ cười vô cùng dịu dàng và tình cảm.
Sau khi ly hôn rồi Phó Tư Thần mới phát hiện ra, Đường Tâm Nhan mới là người phụ nữ đáng để đàn ông yêu thương trong lòng. Còn Đường Vũ Nhu, nếu không phải cô ta đang mang thai đứa con của mình thì sao anh ta có thể để cô ta ở bên cạnh mình được?
“Phó Tư Thần, ý của anh là gì? Anh… Anh hết hy vọng rồi, Mặc Trì Úy sẽ không để anh đạt được mục đích đâu.”
Đường Vũ Nhu tràn đầy tự tin nói.
“Không liên quan đến cô.” Nhìn bóng dáng Phó Tư Thần xoay người rời đi, trên mặt Đường Vũ Nhu hiện lên một nụ cười âm u lạnh lẽo.
Còn Mạnh Bạch Chỉ đang ở biệt thự lại vô cùng vui vẻ. Nghĩ đến việc Mặc Trì Úy không bao lâu nữa sẽ chia tay với Đường Tâm Nhan, cô ta càng cười ngoác đến tận mang tai.
“Cô Mạnh, đây là cà phê của cô.” Người giúp việc đặt ly cà phê mới pha trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
Mạnh Bạch Chỉ gật đầu, tất nhiên là cô ta cực kì hài lòng với sự tôn trọng của người giúp việc.
“Yên tâm đi, đợi đến khi tôi ngồi lên được vị trí cô chủ của nhà họ Mặc, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”
Nghe được câu nói của Mạnh Bạch Chỉ, vẻ mặt của người giúp việc cực kì nịnh bợ.
Chỉ là Mạnh Bạch Chỉ còn chưa hưng phấn được bao lâu thì nửa tiếng sau, Mặc Trì Úy đã chạy xe vào trong sân của biệt thự rồi.
Thấy Mặc Trì Úy bước từ trên xe xuống, Mạnh Bạch Chỉ lập tức đặt chiếc cốc trong tay xuống, vui vẻ chạy về phía chiếc xe. Nhưng mà…
Nhưng chuyện mà Mạnh Bạch Chỉ tuyệt đối không nghĩ tới chính là xuống xe cùng anh còn có… còn có Đường Tâm Nhan và Liễu Nguyệt nữa.
Người phụ nữ hèn hạ đó sao lại trở về chứ? Không phải cô ta đã bị đuổi đi rồi sao? Phó Tư Thần chết tiệt, có một người phụ nữ thôi mà cũng không giữ được, đúng là đồ vô dụng.
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Bạch Chỉ ổn định lại tinh thần rồi mới nở nụ cười đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“A Lãnh, cuối cùng anh cũng trở về rồi, em đã nấu bữa tối cho anh ăn đó.”
Mạnh Bạch Chỉ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trực tiếp nắm lấy cánh tay Mặc Trì Úy, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Mạnh Bạch Chỉ, đồ đạc của tôi đâu?” Đường Tâm Nhan cực kì tức giận khi nghĩ tới đống đồ đạc của mình bị Mạnh Bạch Chỉ vứt đi.
“Đồ đạc của cô? Đồ đạc gì cơ? Tôi không hiểu.” Vẻ mặt Mạnh Bạch Chỉ vô tội nhìn Đường Tâm Nhan.
Đúng là một người phụ nữ biết diễn kịch.
“Mặc Trì Úy, đồ đạc của tôi đã bị người phụ nữ này sai người giúp việc vứt đi hết rồi, hy vọng anh sẽ cho tôi một lời giải thích.” Đường Tâm Nhan hướng ánh mắt không chút nhiệt độ nào lên người Mặc Trì Úy.
“A Lãnh, anh đừng nghe cô ta nói bậy, sao em có thể sai người vứt đồ đạc của cô ta đi chứ? Đây là cô ta cố ý hãm hại em, anh không muốn để cô ta đi với chồng cũ của mình nên cô ta mới cố ý nói vậy đó.”
Mạnh Bạch Chỉ lo lắng nói.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy cuối cùng cũng lướt qua Đường Tâm Nhan và rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ. Đôi mắt diều hâu như hồ nước lạnh lẽo kia khiến Mạnh Bạch Chỉ dâng lên một dự cảm xấu trong lòng.
“Thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi đây, hôn ước của chúng ta… kết thúc.” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hé mở, giọng nói lạnh như băng kia không cho người khác thay đổi lời dư thừa nào.
“Cái gì? Anh muốn… muốn hủy bỏ hôn ước với em? Không, không thể được, A Lãnh, em yêu anh như thế, hơn nữa em còn hiến một quả thận cho Tiểu Nghê nữa, anh cũng từng nói sẽ chịu trách nhiệm với em cơ mà.”
Sắc mặt Mạnh Bạch Chỉ trở nên trắng bệch khi nghe thấy bốn chữ hủy bỏ hôn ước này.
Lục Tử Thâm với Đường Tâm Nhan ở bên cạnh cũng vô cùng bất ngờ.
“Anh tư, anh có cần suy nghĩ một chút không? Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì đâu?” Lục Tử Thâm đến bên cạnh Mặc Trì Úy, nhỏ giọng nói.
Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Cậu cho rằng tôi sẽ nói đùa kiểu này à?”
Mặc dù chứng cứ vẫn còn nghi vấn, nhưng Lục Tử Thâm lại hiểu rất rõ Mặc Trì Úy. Vậy nên anh ra rất chắc chắn, anh tư đã đưa ra quyết định nào rồi thì sẽ không thay đổi đâu.
Thấy sắc mặt trắng bệch, vô cùng khẩn cầu của Mạnh Bạch Chỉ nhìn Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm chỉ có thể lắc đầu đồng cảm thôi.
“Tôi sẽ cho cô một số tiền, đủ để cô sống hết đời này, nhưng sau này, cô không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.” Mặc Trì Úy mở miệng lần nữa, giọng nói trầm thấp của anh lần này lại càng lạnh lùng hơn nữa, giống như sương lạnh ngàn năm vậy.
“Không, em không cần, em không muốn hủy bỏ hôn ước, em yêu anh mà.”
Mạnh Bạch Chỉ gần như quỳ xuống đất cầu xin Mặc Trì Úy nhưng Mặc Trì Úy hoàn toàn không hề để ý đến những chuyện này.
“Tôi đã cho cô một cơ hội rồi, nhưng cô lại không biết trân trọng nó. Tôi cũng đã nói rồi, mặc dù cô ấy là con gái của kẻ thù tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ để người nào khác làm hại cô ấy cả. Bạch Chỉ, điều cô không nên làm nhất chính là muốn dọn dẹp cô ấy hết lần này đến lần khác.”
Ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy rơi lên người Mạnh Bạch Chỉ.
“Em… em có thể nhận lỗi với cô ta, A Lãnh, em sẽ nhận lỗi với cô ta về tất cả những chuyện em đã làm, được không? Anh đừng đuổi em đi mà, đừng mà.”
Mạnh Bạch Chỉ đau khổ cầu xin.
“Thím Vương, thu dọn đồ đạc của cô Mạnh đi.”
Mặc Trì Úy không để ý đến lời cầu xin của Mạnh Bạch Chỉ, lạnh lùng ra lệnh trực tiếp cho người hầu ở bên cạnh.
Nửa tiếng sau, thím Vương đã thu dọng xong hết đồ đạc của Mạnh Bạch Chỉ, sau đó đặt nó bên cạnh chân cô ta với vẻ mặt đồng cảm.
“Bạch Chỉ, đi đi, anh tư đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi đâu.”
Lục Tử Thâm đến bên cạnh Mạnh Bạch Chỉ, khẽ nói.
Một tấm séc trị giá 50 triệu nhân dân tệ được đặt trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
Nhìn gương mặt không có chút biểu cảm nào của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu.
“Được, em đi, nhưng mà…” Ánh mắt đầy độc ác của Mạnh Bạch Chỉ hung hăng nhìn Đường Tâm Nhan.
“Cô sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Nói xong câu này, Mạnh Bạch Chỉ mới cần lấy vali của mình, nhận tấm séc kia rồi rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ được Mặc Trì Úy lại chọn cách này để cắt đứt quan hệ với Mạnh Bạch Chỉ.
Hôn ước của họ đã hủy bỏ rồi, nhưng… nhưng còn đứa trẻ kia thì sao? Đứa trẻ là vô tội mà, không phải sao?
“Đứa trẻ phải làm sao?” Lúc Mặc Trì Úy đi đến trước mặt cô, Đường Tâm Nhan mới lạnh lùng hỏi.
Đứa trẻ? Mặc Trì Úy nhướng mày.
“Nếu như đứa trẻ cô đang nhắc đến là Tiểu Nghê thì tôi chỉ có thể nói cho cô biết, nó chỉ là em trai của tôi thôi, bởi vì bố mẹ nó đã qua đời từ sớm nên nó mới luôn gọi tôi là bố.”
Mặc Trì Úy nói. Anh cũng không ngờ được mình lại nói ra chuyện này khi nghe câu hỏi của Đường Tâm Nhan.
Chương 539: Bắt đầu lại một lần nữa
Cái gì? Đứa trẻ gọi anh là bố kia là em của anh sao? Chuyện này… Chuyện này là sao vậy chứ? Anh ấy nói thật sao?
Nghe Mặc Trì Úy nói vậy Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên.
“Nhan Nhan, con đừng để cậu ta mê hoặc nữa, con quên rồi sao, cậu ta là kẻ đã giết bố con đấy.”
Liễu Nguyệt gào lên đầy tức giận.
Câu nói này giống như một con dao mạnh mẽ đâm vào tim Đường Tâm Nhan. Đường Tâm Nhan ơi là Đường Tâm Nhan, bố ruột của cô đã bị người đàn ông này tàn nhẫn hại chết rồi mà giờ cô còn muốn ôn hòa nhã nhặn với anh ấy nữa sao, cô thật đúng là bất hiếu.
“Mặc Trì Úy, nợ nần giữa chúng ta đã hết rồi, từ nay về sau xem như không còn nợ gì nhau nữa hết.”
Hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau chặt lại.
“Bố của cô chưa chết.”
Lục Tử Thâm thấy Đường Tâm Nhan hiểu lầm lời nói của anh tư mãi cũng không nhịn được mà lo lắng hét lên.
“Sao có thể chứ? Quần áo của thi thể bên bờ biển với quần áo mặc trên người bố tôi rất giống nhau, tôi đã thấy trên TV rồi. Luật sư Lục, anh không cần phải thanh minh giúp tên đàn ông độc ác này, tôi không tin đâu.”
Đường Tâm Nhan đau khổ không dứt khi nghĩ tới “thi thể” của bố cô mà cô đã nhìn thấy trên TV.
“Mặc dù tôi cũng rất muốn để ông ta chết, nhưng bố cô vẫn chưa chết.” Mặc Trì Úy mở miệng nói, trong giọng nói trầm thấp có mang theo một chút căm thù bị đè nén.
“Bố tôi, ông ấy… ông ấy thật sự chưa chết sao? Mặc Trì Úy, anh… anh nói lại lần nữa đi, được không?”
Nghe thấy câu bố cô vẫn chưa chết phát ra từ miệng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy, ông ta vẫn chưa chết, nhưng ông ta có chết hay không hoàn toàn nằm trong tay cô.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy lại mở miệng một lần nữa, trong giọng nói trầm thấp đó còn mang theo mùi vị độc ác và nguy hiểm.
“Anh… Câu này của anh là có ý gì? Chỉ cần… chỉ cần anh không làm hại bố tôi, tôi bằng lòng… tôi bằng lòng làm mọi chuyện.”
Đường Tâm Nhan nói.
“Anh tư, anh… anh chọn tha thứ cho Đường Lôi sao?” Lục Tử Thâm đứng bên cạnh sau khi nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy thì vô cùng kinh ngạc.
Với tư cách là anh em tốt của anh, thì anh ta có thể hiểu rõ sự căm hận giữa Mặc Trì Úy với Đường Lôi hơn bất cứ ai.
“Đưa ông ta đến bộ phận liên quan đi, ông ta sẽ phải nhận sự trừng phạt của pháp luật vì những chuyện ông ta đã làm.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Mặc Trì Úy đưa ra quyết định.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, Lục Tử Thâm gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua Đường Tâm Nhan không chút ẩn ý nào thì xoay người rời đi.
Mặc dù kết quả này cũng không phải là điều mà Đường Tâm Nhan muốn chấp nhận, nhưng cô hiểu rõ, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Mặc Trì Úy rồi.
Bố, mong bố có thể hối cải, bắt đầu một cuộc sống mới, dù là khi ở… trong tù.
“Mẹ…” Sau khi Liễu Nguyệt nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy thì gần như ngất đi, Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến bên cạnh bà.
Liễu Nguyệt khẽ thở dài.
“Tất cả đều là số phận cả, mẹ… chấp nhận thôi.”
Liễu Nguyệt đau khổ nói.
Dưới sự sắp xếp của Mặc Trì Úy, người hầu đỡ Liễu Nguyệt đến phòng dành cho khách. Mãi đến sau khi mẹ cô ngủ say rồi, Đường Tâm Nhan mới đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Cảm ơn anh.”
Đường Tâm Nhan cứ nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy, qua một lúc lâu cô mới mở miệng nói.
“Bố cô đã hại chết người thân của tôi, tôi muốn chính tay mình đưa ông ta xuống địa ngục hơn bất cứ ai, nhưng vì đứa bé, tôi có thể từ bỏ quyết định này. Nhưng tốt nhất là cô nên chắc chắn rằng, đứa bé sẽ được bình an sinh ra, nếu không… nếu không ngay cả khi ông ta ở trong tù, tôi cũng có thể khiến ông ta phải… chết.”
Dường như Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ cuối cùng.
Đôi mắt diều hâu lập tức đỏ rực lên như đang khát máu khiến Đường Tâm Nhan có chút kinh hồn bạt vía.
“Yên tâm đi, tôi sẽ để đứa nhỏ bình an được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra chuyện gì đâu.” Vì bố, Đường Tâm Nhan lập tức cam kết với bản thân.
Mặc Trì Úy rất hài lòng gật đầu với sự cam kết của cô, sau đó anh xoay người đến phòng sách.
Đúng như anh dự đoán, anh vừa mở máy tính lên đã nhận được yêu cầu gọi video của Phong Tiêu.
Anh ấn nút kết nối.
“Vì một người phụ nữ mà em lại từ bỏ mối thù nhiều năm như vậy, thậm chí em còn hủy bỏ hôn ước với Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy, em làm anh quá thật vọng rồi.”
Giọng nói cực kì không tán thành của Phong Tiêu từ từ vang lên, ngay cả Trì Chi Hành ngồi bên cạnh anh ta cũng không có biểu cảm gì trên mặt.
“Xem ra Mạnh Bạch Chỉ đã gọi điện thoại cho anh rồi, vậy thì em cũng không muốn giấu anh nữa. Em muốn đứa bé được sinh ra nên em chỉ có thể từ bỏ tất cả mối hận thôi.”
Mặc Trì Úy nói, buông bỏ hết mọi thù hận trong lòng cũng không giúp tâm trạng anh tốt hơn là bao.
“Anh tư, anh thật sự đã yêu người phụ nữ kia rồi, nhưng anh chắc chắn hôn nhân của hai người có thể tiếp tục được sao? Mặc dù anh đã buông bỏ hết hận thù với bố cô ấy rồi, nhưng trong lòng anh thật sự hết hận ông ta rồi sao? Dù sao ông ta cũng là kẻ đã hại chết người thân của anh đấy.”
Trì Chi Hành nói.
Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu.
“Tôi sẽ thử để bản thân mình buông bỏ, còn nữa…” Con ngươi đen nhánh sâu như biển cả của Mặc Trì Úy đột nhiên khóa chặt trên người Phong Tiêu và Trì Chi Hành.
“Sao vậy?” Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên không còn chút cảm xúc nào của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành không khỏi liếc nhìn sang Phong Tiêu bên cạnh.
Sau khi Phong Tiêu chạm vào ánh mắt của cậu ta cũng không khỏi cau mày.
“Chuyện thôi miên là các anh làm đúng không?”
Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng hỏi.
Trì Chi Hành không khỏi có chút áy náy khi nghe thấy hai chữ thôi miên phát ra từ miệng của Mặc Trì Úy.
“Đúng thế, sau khi anh cứu được em, anh thực sự dã sắp xếp một nhà thôi miên để thôi miên em, khiến em quên đi hết những chuyện giữa em và Đường Tâm Nhan.”
Phong Tiêu nói không chút giấu diếm, hơn nữa anh ta tin rằng, cho dù mình không nói ra thì với năng lực của Mặc Trì Úy, anh cũng có thể điều tra vô cùng rõ ràng.
“Quả nhiên, nếu như không phải bị thôi miên thì sao em có thể quên đi hết những chuyện giữa em và cô ấy được?”
Sắc mặt Mặc Trì Úy u ám, xung quanh người toát ra hơi thở đầy nguy hiểm.
“Anh tư, anh không phải muốn giải thuật thôi miên đấy chứ?” Trì Chi Hành thăm dò hỏi.
“Đúng thế, tôi muốn giải trừ hết tất cả những chuyện mà mình đã quên vì bị thôi miên, tôi muốn… bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Mặc dù quá trình này có thể sẽ rất đau khổ, vì dù sao mối hận thù nhiều năm này gần như đã chiếm hết toàn bộ cuộc đời anh rồi, nhưng… nhưng khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vẫn có cảm giác muốn từ bỏ tất cả những kích thích đó.
Đặc biệt là khi tay anh đặt lên bụng của Đường Tâm Nhan, khi anh cảm nhận được sức mạnh của đứa bé, anh càng có được cái cảm giác dạt dào mà anh chưa từng trải qua.
Hơn nữa anh cũng vừa mới nhận được một tin tức khiến anh không thể không từ bỏ việc trả thù cách đây không lâu.
Tin tức này khiến Mặc Trì Úy chỉ có thể lựa chọn buông bỏ hận thù, vì anh không muốn Tiểu Nghê, một cậu bé đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi bây giờ lại phải chịu thêm nỗi đau quá lớn thêm một lần nữa.
“Mong là lựa chọn của em là đúng đắn.” Phong Tiêu nói xong câu này thì trực tiếp tắt video.
Liệu lựa chọn này sẽ là lựa chọn đúng đắn chứ?
Mặc Trì Úy ngồi lựa dưng vào ghế, lần đầu tiên trong ánh mắt anh lóe lên nhiều nghi hoặc như vậy.
Chương 540: Mạnh Bạch Chỉ xảy ra chuyện rồi
Lúc Mặc Trì Úy nói ra chuyện anh bị thôi miên nên đã quên sạch hết tất cả kí ức rồi, Đường Tâm Nhan há hốc mồm kinh ngạc
“Họ… sao họ phải làm vậy? Còn có thể khôi phục lại được không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ mong đợi.
“Anh đã liên lạc với bác sĩ Sở rồi, ngày mai anh sẽ đến phòng làm việc của anh ta.” Mặc Trì Úy nói, trong lòng anh vẫn còn một tia hy vọng rằng anh sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện.
“Anh… anh sẽ quên tất cả hận thù, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa sao?” Đường Tâm Nhan đến trước mặt Mặc Trì Úy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
“Anh không thể cam đoan được, nhưng anh sẽ thử quên đi, còn về thời gian thì anh… không thể cho em một khoảng thời gian chính xác được.”
Qua một lúc lâu, Đường Tâm Nhan mới nghe được giọng nói thành thật chất phác như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rộ lên một nụ cười rạng rỡ.
“Có mấy câu này là đủ rồi, em sẽ… em sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới với anh, em tin tình yêu có thể làm quên đi hết mọi hận thù.”
Đường Tâm Nhan cười nói, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ đó khiến trong lòng Mặc Trì Úy dâng lên một chút kích động không thể nào khống chế được.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng kéo Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Anh…” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, Đường Tâm Nhan vô cùng mất tự nhiên. Nhưng khi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của mình, Đường Tâm Nhan lại có cảm giác xúc động không thể giải thích được.
“Nó đá anh rồi.”
Lúc bàn tay to lớn của mình cảm nhận được một cú đá mạnh mẽ, Mặc Trì Úy vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, hơi không dám tin vào mắt mình.
“Đứa bé cảm nhận được hơi thở của bố nó nên mới đá nhiều lần như vậy đó.”
Đường Tâm Nhan cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, thật không ngờ hôm nay đứa trẻ này lại hiếu động như vậy.
Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bụng Đường Tâm Nhan, gương mặt tuấn tú của anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa mà đã nuông chiều hơn nhiều rồi.
Từ sau khi anh mất đi trí nhớ, Đường Tâm Nhan chưa từng thấy thấy bộ dạng này của Mặc Trì Úy.
Điều này làm cho nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn dạt dào hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan đã dậy từ rất sớm để làm bữa sáng cho Mặc Trì Úy.
“Em làm bữa sáng rồi, anh mau qua ăn đi.” Vừa muốn đi gọi Mặc Trì Úy dậy thì đã thấy anh đi vào phòng ăn, Đường Tâm Nhan vội vàng đến bên cạnh anh, trên mặt nở nụ cười rồi nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nhìn Đường Tâm Nhan đang vô cùng thoải mái và có tâm trạng tốt, trên mặt rộ lên nụ cười mê hồn thì Mặc Trì Úy có cảm giác thỏa mãn không thể nào giải thích được.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi. Không cần phải nhìn anh suốt như vậy đâu.”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy mở ra, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.
Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ khi bị Mặc Trì Úy nhìn thấy tâm tư trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng.
“Em… Em có thể đi tới chỗ bác sĩ Sở với anh không?” Đường Tâm Nhan vô cùng mong đợi nhìn Mặc Trì Úy, cô hy vọng người đầu tiên Mặc Trì Úy nhìn thấy được sau khi anh khôi phục lại trí nhớ sẽ là cô.
Mặc Trì Úy nhướng máy, một tia sáng đầy ẩn ý nhanh chóng lóe lên trong mắt anh.
“Được.”
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn gọn thôi nhưng cũng có thể khiến Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
“Nhưng mà em nhớ ăn nhiều một chút, người hầu nói dạo này em ăn ít lắm đó.” Mặc Trì Úy lại mở miệng một lần nữa.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Được, hôm nay em nhất định sẽ ăn thật nhiều.”
Có lẽ là vì tâm trạng cô tốt nên bữa sáng hôm nay Đường Tâm Nhan thật sự đã ăn rất nhiều.
Nhìn Mặc Trì Úy gọi điện thoại cho bác sĩ Sở sau khi ăn sáng xong, Đường Tâm Nhan về phòng thay một chiếc váy dành cho phụ nữ mang thai màu xanh lợt.
“Nhan Nhan, con thật sự quyết định ở bên cạnh cậu ta một lần nữa sao?”
Đường Tâm Nhan vừa định cầm lấy túi xách đi xuống lầu thì nghe thấy giọng nói của mẹ cô.
Cô biết sức khỏe của mẹ cô vẫn còn rất yếu, nên Đường Tâm Nhan vội vàng đỡ bà ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Mẹ, con muốn cho bọn con một cơ hội, một cơ hội được theo đuổi hạnh phúc, mẹ… sẽ chúc phúc cho con chứ ạ?”
Đường Tâm Nhan nắm tay Liễu Nguyệt và nhìn bà đầy mong đợi.
Mẹ là người thân duy nhất của cô trên thế gian này, cô không muốn để mẹ mình thất vọng.
Liễu Nguyệt khẽ thở dài.
“Tùy con vậy, mẹ chỉ hy vọng lựa chọn lần này của con sẽ không sai.”
Nghe lời chúc phúc của mẹ, trái tim Đường Tâm Nhan như được lấp đầy bởi sự ấm áp trong phút chốc.
“Nhanh đi đi, cậu ta còn đang đợi con ở dưới lầu đó.”
Nhìn đứa con gái cưng của mình ngả vào lòng mình như một đứa trẻ, vẻ mặt của Liễu Nguyệt tràn đầy sự yêu thương.
“Mẹ, con sẽ về với mẹ nhanh thôi.”
Đường Tâm Nhan hôn lên má mẹ mình một cái rồi vui vẻ đi ra khỏi phòng.
Lúc cô xuống lầu thì Mặc Trì Úy đã gọi điện thoại xong rồi, chỉ là Đường Tâm Nhan không nhìn ra được bất kì tâm trạng gì trên gương mặt tuấn tú của anh.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đường Tâm Nhan thấp thỏm không yên đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Sao vậy? Có thể đi được rồi chứ?”
Đường Tâm Nhan khẽ hỏi.
“Có thể rồi, bác sĩ Sở đang đợi chúng ta đấy.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, để mặc cho Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình rồi đi ra cửa.
Hai người vừa đi tới cửa thì đã thấy Giản Thành hớt ha hớt hải chạy về phía mình.
Giản Thành là trợ lý của anh nên Mặc Trì Úy biết rất rõ, cậu ta không phải là người sẽ mất bình tĩnh khi gặp chuyện. Vậy nên khi thấy bộ dạng hớt ha hớt hải như vậy của cậu ta, hàng lông mày của Mặc Trì Úy cũng nhíu chặt lại.
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.” Giản Thành nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Là chuyện của công ty sao?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi. Cô thật sự không mong có chuyện gì làm phiền đến việc Mặc Trì Úy đi tìm bác sĩ Sở.
“Là…” Giản Thành liếc nhìn Đường Tâm Nhan, hơi do dự.
“Nói đi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Giản Thành hít một hơi thật sâu.
“Tôi vừa nhận được tin, Mạnh Bạch Chỉ cô ấy… cô ấy đã tự tử, hiện tại đang được cấp cứu trong bệnh viện.”
Giản Thành nói với Mặc Trì Úy tin tức mà cậu ta vừa nhận được cách đây không lâu.
“Tự tử?” Nghe thấy hai chữ này, hàng lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt hơn. Với sự hiểu biết của anh về Mạnh Bạch Chỉ, cô ta là người quý trọng bản thân mình như vậy thì sao thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy được?
“Chuyện này là thật, tôi đã hỏi bệnh viện rồi.”
Giản Thành chắc chắn nói.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ Mạnh Bạch Chỉ lại làm ra những chuyện như tự tử thế này. Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết đây là âm mưu của Mạnh Bạch Chỉ, một kế hoạch để Mặc Trì Úy đi gặp cô ta.
“Em đến bệnh viện với anh.”
Mặc Trì Úy nói, con ngươi đen láy như chim ưng của anh rơi lên người Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhướng mày, một tia sáng xảo quyệt lóe lên trong cặp mắt phượng trong veo như nước suối của cô.
“Anh không sợ sự xuất hiện của em sẽ càng làm cô ta kích động thêm sao?”
Mặc Trì Úy cười mỉm.
“Chúng ta có thể… chống mắt lên mà xem.”