Chương 351: Sự quan tâm của anh
Nằm trên giường, Đường Tâm Nhan lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Bây giờ anh đến sàn nhà cũng có thể ngủ được, dễ dàng chịu ức hiếp như vậy, cô có được tính là sinh con được nhờ không?
Đứa trẻ này đến quá đột nhiên, cô vốn dĩ cũng không định có con sớm như vậy!
Bây giờ cô mới bắt đầu sự nghiệp, đây không phải thời điểm tốt nhất để có con.
Nhưng sau khi cô biết đây là con của anh, lại không nỡ phá bỏ.
Mở mắt ra, cô liếc nhìn người đàn ông đang nằm dưới sàn. Cũng không biết anh đã ngủ hay chưa, nghe hơi thở của anh khá đều đặn.
Đường Tâm Nhan ban ngày ngủ rồi, vậy nên không ngủ được nữa.
Giờ đây cô cực kỳ muốn ăn cháo của Hạ Ký, mận chua ở Quả Viên Ốc.
“Tâm Nhan”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, cô trả lời bâng quơ một tiếng.
“Em sao vậy?”
Tất nhiên Đường Tâm Nhan sẽ không nói cho anh biết rằng cô đang thèm ăn gì đó: “Không có gì.”
“Vẫn đang giận anh sao?”
Đường Tâm Nhan hừ một tiếng.
“Em muốn ăn gì, anh đi mua cho em.”
Đường Tâm Nhan ngây ra một lúc, cô mở to mắt, nhìn hình dáng anh mơ hồ ở trên sàn, hai má có chút nóng lên: “Sao anh biết tôi muốn ăn gì đó?”
“Nghe thấy tiếng em nuốt nước bọt rồi.”
Cô ngượng ngùng thè lưỡi: “Đều nghe thấy hết sao?”
Anh từ dưới sàn nhà đứng dậy, từ trong tủ lấy áo sơ mi và quần tây mặc vào: “Em muốn ăn gì nào?”
Đường Tâm Nhan nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài đến một ngôi sao cũng không có, cô lắc đầu: “Thôi bỏ đi, bên ngoài hình như đang mưa rồi.”
“Không sao” Anh đóng cúc áo sơ mi xong, đi đến bên giường, anh cúi mắt nhìn cô: “Kể cả có tuyết rơi anh cũng mua về cho em.”
Anh không ngừng hỏi cô, cô chỉ có thể nói cho anh biết muốn ăn thứ gì: “Hà Kỳ cách Cẩm Tú Viên khá xa đấy, anh đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Mặc Trì Úy gật đầu, muốn hôn lên môi cô một nụ hôn, cô nghiêng đầu sang một bên, nụ hôn của anh rơi trên má cô.
“Đừng tưởng dùng đồ ăn để hối lộ tôi, tôi không tha thứ cho anh dễ dàng vậy đâu.” Nói là như vậy, nhưng với anh, thực ra cô đã tha thứ bảy tám phần rồi.
Dự đoán rằng nếu cô có thể ăn được đồ ăn mà cô muốn, chắc sẽ hoàn toàn tha thứ thôi.
Mặc Trì Úy mang theo hộp giữ nhiệt, lái xe đến Hà Kỳ.
Từ Cẩm Tú Viên đi sang, mất khoảng 30 phút.
Ban đêm xe không nhiều, anh đi với tốc độ nhanh nhất, đi như tên bắn.
Mua cháo xong, anh lại đến Quả Viên Ốc mua mận.
Quả Viên Ốc nằm trong một con hẻm nhỏ, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua.
Sau khi mua xong anh khởi động động cơ, lái xe ra khỏi hẻm nhỏ, đi đến ngã ba bên cạnh, bất ngờ có một chiếc xe địa hình màu đen lao ra.
Chiếc xe địa hình này lao với tốc độ cực nhanh, chân ga như thể bị hạ đến mức thấp nhất, trực tiếp tông thẳng vào anh.
Nếu như rẽ sang, thì sẽ đâm trực diện vào chiếc xe đó.
Thấy tình hình không ổn, Mặc Trì Úy nhanh chóng lùi xe, lại lần nữa lái xe vào trong hẻm.
Chiếc xe rẽ sang một bên, cũng đi vào trong hẻm.
Do anh đi ngược, chiếc xe đi vào hẻm nhỏ, vừa rẽ, chiếc xe địa hình kia liền hung hăng lao đến.
“Rầm“ một tiếng, Mặc Trì Úy chỉ cảm thấy chiếc xe chấn động mạnh, đuôi xe bị đâm trúng.
Mặc Trì Úy lạnh mặt, gắng hết sức đánh tay lái, nến như không khống chế tốt, chiếc xe sẽ đâm vào nhà bên cạnh, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Bánh xe và mặt đất không ngừng phát ra những tiếng ma sát chói tai, Mặc Trì Úy không hề hoảng loạn, anh liều mình lái xe, lại ra khỏi con hẻm nhỏ lần nữa.
Hai chiếc xe lại sắp lần nữa đụng vào nhau, Mặc Trì Úy gia tăng tốc độ, đạp mạnh chân ga.
Ra đến đường lớn, Mặc Trì Úy liếc nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe kia đã quay đầu rời đi rồi.
Tầm mắt đột nhiên bị chất lỏng ấm nóng che phủ, đầu đau đớn phồng lên, Mặc Trì Úy giơ tay, sờ vào trán.
Trên đầu ngón tay, đều là máu tươi.
Chương 352: Lo lắng và quan tâm
Mặc Trì Úy nhắm mắt, lấy khăn giấy lau đi vết máu ngăn cản tầm nhìn.
Nhớ lại biển số của chiếc xe vừa rồi, anh gửi tin nhắn cho Giản Thành, bảo cậu ấy điều tra biển số xe.
Anh một tay ấn vết thương, tay kia lái vô lăng.
Lái xe về đến phòng bảo vệ của công viên Cẩm Tú, anh đưa cháo và mận cho bảo vệ, nhờ anh ta mang vào căn hộ.
Trước khi đi, anh lại gửi tin nhắn cho Đường Tâm Nhan: Công ty có việc gấp, nên anh nhờ bảo vệ mang đồ ăn lên cho.
Mặc Trì Úy đến bệnh viện cầm máu, băng bó.
Giản Thành vội vàng chạy tới: “Cậu chủ Mặc, chiếc xe là dung biển số giả ạ, hiện tại vẫn chưa tra ra được người đâm cậu là ai.”
“Không cần tra nữa, tôi biết là ai rồi.”
Giản Thành nghi hoặc: “Ở An Thành có ai đến cậu cũng dám đâm cơ?”
“Phó Tư Thần.”
“Phó Tư Thần?” Giản Thành kinh ngạc: “Ai cho anh ta dũng khí vậy? Cậu chủ Mặc, có cần tôi đi xử lý anh ta không?”
Mặc Trì Úy nheo hai mắt lạnh như băng: “Gần đây Phó Thành Nghiệp đang điều tra tôi, tư liệu lần trước đưa cho cậu đều tiêu hủy sạch sẽ rồi chứ?”
Giản Thành gật đầu: “Tiêu hủy rồi.”
“Lần này anh ta đung phải tôi, có lẽ là vì muốn thăm dò, bây giờ Tâm Nhan đang mang thai, chúng ta tạm thời áng binh bất động.”
“Vâng ạ.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy cháo và mận từ tay bảo vệ, sau khi cô ảm ơn một tiếng, liền đóng cửa.
Ngồi trước bàn ăn, cô nhìn cháo bên trong hộp giữ nhiệt, tỏa hương thơm phức, rõ ràng là hương vị cô muốn ăn, nhưng lại không có khẩu vị nữa.
Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô gần một ngày, buổi tối tự nhiên lại về công ty, có phải là giận cô rồi?
Anh nói công ty có việc gấp, cô mới không tin được!
Lấy điện thoại từ trong phòng ngủ, cô gửi tin nhắn cho anh: Bảo vệ đem đồ ăn đến rồi, anh đến công ty chưa?
Đợi rất lâu, cũng không thấy anh trả lời tin nhắn.
Cô phồng má, ôm lấy điện thoại lại lên giường nằm.
Đợi khoảng gần một tiếng sau, cũng không thấy anh trả lời tin nhắn.
Mệt đến không ngừng, cô không đợi được nữa, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau là bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô tưởng rằng là điện thoại của Mặc Trì Úy, vội vàng mở mắt.
Nhưng khi nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi đến, hy vọng lại biến thành thất vọng.
Là điện thoại của Phó Tư Thần.
Gần đây anh ta thường thường gọi điện cho cô, cô thực sự không muốn liên lạc với anh ta quá nhiều.
Vốn không muốn chặn anh ta, nhưng anh ta luôn gọi đến, khiến cô cảm thấy rất phiền.
Cô trực tiếp cho số máy của anh vào danh sách đen.
Người như cô, tuy tốt bụng dễ mềm lòng, nhưng cũng yêu hận rõ ràng, nếu ai làm tổn thương hay lừa dối cô rồi, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Đến làm cơ hội làm bạn cũng sẽ không có!
Khi đứa con trong bụng đủ 12 tuần, Đường Tâm Nhan lại đến làm kiểm tra NT, bác sĩ nói trước mắt thai nhi vẫn phát triển bình thường, bảo cô hơn một tháng một chút lại đến khám sàng lọc và tư duy, xem xem thuốc có ảnh hưởng gì bất thường không.
Cô đến bệnh viện kiểm tra cũng không nói cho Mặc Trì Úy, hình như công việc của anh gần đây rất bận, hằng ngày tối muộn mới về nhà, cô ốm nghén rất nặng, lúc anh về nhà thì hầu như là cô đã ngủ rồi.
Buổi sáng cô tỉnh dậy, anh cũng đã đi rồi.
Hai người tuy ở cùng một mái nhà, nhưng hình như cơ hội gặp mặt cũng không có.
Nhưng mỗi ngày anh đều gọi cho cô vài lần, nếu như cô ở phim trường, thì sẽ gọi nhiều hơn, phần lớn thời gian đều là nhắc cô chú ý sức khỏe, đừng làm động thai nhi.
Tất nhiên, anh cũng từng nói đến việc bảo cô suy nghĩ đến việc không đến phim trường quay phim nữa, vì chuyện này, cô và anh đã cãi nhau rất nhiều qua điện thoại.
Sau đó hai người chiến tranh lạnh hai ngày, cuối cùng vẫn là anh xuống nước trước.
Anh xem ra không giống một người thích trẻ con, nhưng anh đối với đứa con trong bụng cô, dường như rất quan tâm và lo lắng.
Chương 353: Đàn ông tam thê tứ thiếp không phải chuyện bình thường hay sao?
Sau khi vai diễn trong bộ kịch “Mỹ nhân truyền kỳ” của cô kết thúc, Hậu Đạo đưa cô và Cố Nhiễm Nhiễm hai tấm vé máy bay đi nghỉ mát ở Hải Đảo.
An Thành đến Hải Đảo, mất 2 tiếng đồng hồ ngồi máy bay.
Cuối cùng cũng quay xong một bộ kịch, hiện tại thai nhi đã ổn định, Đường Tâm Nhan cũng muốn đi thư giãn, nhưng cô cũng không thể tự ý quyết định, còn cần sự đồng ý của Mặc Trì Úy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô lái xe thẳng đến tòa nhà của Tập đoàn Hoàn Hải.
Vốn tưởng rằng lần trước đi cùng Mặc Trì Úy qua đây, cô có thể đi thẳng đến tầng cao nhất, nhưng vừa bước vào sảnh lớn, lễ tân đã ngăn cô lại.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Đường Tâm Nhan sững sờ, khi phản ứng lại, cô đáp: “Tôi đến tìm chủ tịch Mặc.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?
“Không có”
Không muốn nói gì với lễ tân nữa, cô lấy điện thoại, gọi điện cho Mặc Trì Úy.
Không ngờ đến, anh lại tắt điện thoại.
Giữa ban ngày ban mặt, sao anh lại tắt điện thoại chứ?
Đường Tâm Nhan cắn môi, cô nhìn thấy vẻ mặt lễ tân mang chút khinh bỉ: “Phiền cô gọi điện thoại nội bộ cho anh ấy, cô nói tôi họ Đường, anh ấy sẽ gặp tôi.”
“Thật xin lỗi, hằng ngày phụ nữ đến tìm chủ tích Mặc rất nhiều, cô không có hẹn trước, tôi không có cách nào giúp cô gọi điện thoại được.”
Đường Tâm Nhan nhìn thấy trong ánh mắt của lễ tân một nét khinh thường, cô nhíu mày, nghĩ lại, cô không hề mạo phạm gì đến cô nhân viên lễ tân này!
“Có chuyện gì vậy?” Diệp Vi Nhã từ thang máy đi ra, đi trên đôi giày cao gót đến.
Nhìn thấy một người mặc quần áo công sở, là Diệp Vi Nhã vừa giỏi giang lại trí tuệ, nhân viên lễ tân lập tức thay đổi sắc mặt, lễ phép lịch sự đáp: “Thư ký Diệp, cô Đường đây muốn tìm chủ tích Mặc, nhưng cô ấy không có hẹn trước ạ.”
Diệp Vi Nhã khoanh tay trước ngực, khóe môi mỉm cười nhìn Đường Tâm Nhan: “Đến tìm anh Mặc sao? Đi cùng tôi!”
Đường Tâm Nhan còn tưởng là Diệp Vi Nhã sẽ làm khó dễ cô, không ngờ cô ta lại bằng lòng đưa cô đi gặp Mặc Trì Úy.
Đến trước cửa phòng làm việc của chủ tịch, Diệp Vi Nhã không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tạo ra một cái khe.
“Anh Mặc hiện đang ở bên trong nói chuyện cùng một cô gái xinh đẹp, cô nhìn một chút rồi đi đi, tốt nhất đừng làm phiền bọn họ.” Diệp Vi Nhã nói nhỏ.
Đường Tâm Nhan nghi hoặc nhìn vào bên trong.
Mặc Trì Úy đang dựa vào ghế sô pha, nhìn thẳng vào người phụ nữ đang ngồi bên cạnh anh, gương mặt cô ta ở rất gần anh, đôi môi đỏ kẽ mấp máy, không biết đang nói gì với anh.
Anh không đẩy cô ta ra, từ góc nhìn của Đường Tâm Nhan, hai người thân mật đến mức như thể ở trên sô pha làm chuyện đó vậy.
Nhìn thấy những hình ảnh đó, trái tim Đường Tâm Nhan, bỗng chốc thắt lại.
Cô muốn đẩy cửa vào, nhưng Diệp Vi Nhã đã giữ chặt tay cô lại.
Đóng cửa lại, Diệp Vi Nhã kéo cô đến một gian phòng nghỉ vắng người: “Đàn ông ở bên ngoài tam thê bảy thiếp là điều rất bình thường, mặc dù cô và anh Mặc đã kết hôn, nhưng cũng chỉ là người vợ hữu danh vô thực, nếu như biết điều, thì hãy đội lấy danh hiệu này mà sống, đừng nghĩ đàn ông sẽ vì cô mà thủ thân như ngọc!”
Đường Tâm Nhan hất tay Diệp Vi Nhã ra, không nói không rằng, nhanh chóng rời khỏi tập đoàn Hoàn Hải.
Ngồi trên xe, cô lấy điện thoại, gọi cho Cố Nhiễm Nhiễm.
Đến khi đầu dây bên kia được kết nối, cô liền nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi ra Hải Đảo đi!”
Nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan không ổn lắm, Cố Nhiễm Nhiễm nghi hoặc hỏi: “Sao vậy Tâm Nhan?”
“Không sao, tớ tắt máy trước nhé!”
Tắt điện thoại, Đường Tâm Nhan gục trên vô lăng, hai mắt nhanh chóng bị một lớp sương ướt phủ dần, tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Mặc Trì Úy đáng chết, cả ngày đến tối bận bận bận, khi cô đến, đã thấy anh với người phụ nữ khác giấu giếm làm điều sằng bậy, cuối cùng anh có bao nhiêu chuyện giấu cô?
Nếu anh thực sự muốn tam thê tứ thiếp, cô tuyệt đối không tha thứ cho anh!
Chương 354: Đón vợ, hân hạnh
Tập đoàn Hoàn Hải, văn phòng chủ tịch.
Người phụ nữ với khuôn mặt rất gần với Mặc Trì Úy vừa rồi, là bác sĩ Sở thay anh tìm nhà thôi miên nổi tiếng Miss Li.
Mặc Trì Úy tiếp nhận ý kiến của bác sĩ Sở, đối với đoạn hình ảnh ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của anh, tiến hành thôi miên.
Miss Li nhẹ nhàng búng ngón tay, đôi mắt trống rỗng không có tiêu điểm của Mặc Trì Úy, dần dần trở nên sâu xa u ám.
Anh xoa xoa thái dương, nhìn người phụ nữ trang điểm tinh xảo: “Miss Li, tôi bảo cô thôn miên cái gì vậy?”
Miss Li từ sô pha đứng dậy nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Xem ra thành công rồi, có điều tôi phải nhắc anh, phương pháp đóng lại ký ức này chỉ là tạm thời, một khi anh bị kích thích, anh vẫn sẽ nhớ đến đoạn ký ức đó. Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã xong, có duyên sẽ gặp lại!”
Mặc Trì Úy nhìn hình bóng người phụ nữ rời đi, anh lắc lắc đầu, thực sự không nhớ ra lời của cô ta là chỉ đoạn ký ức nào.
Ngồi xuống chiếc ghế da ở sau bàn làm việc, anh mở máy ra.
Thấy Đường Tâm Nhan có gọi điện đến, anh lập tức gọi lại.
Nhưng có lời nhắc, cô tắt máy rồi.
Anh nhíu mày, lại gọi điện thoại cho thím Vương.
Thím Vương đang ở bên ngoài mua đồ ăn, bà lập tức về nhà.
Mười phút sau, thím Vương gọi điện thoại cho anh, nói là Đường Tâm Nhan để lại một mảnh giấy, nói đi ra ngoài nghỉ ngơi thư giãn.
Mặc Trì Úy sầm mặt mở ngăn kéo tủ, nhìn hộp len nằm bên trong, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Trong khi anh đang không tập trung, cửa phòng làm việc chợt bị một người đẩy ra.
Một giọng nói mệt mỏi ma mị truyền đến: “Anh Tư, đi Hải Đảo không?”
“Không đi.”
“Anh không đi sao tôi có thể đi chứ, người phụ nữ của anh với Cố Nhiễm Nhiễm đã đi rồi.”
Mặc Trì Úy nhướng mày: “Bọn họ đi Hải Đảo rồi?”
“Đúng vậy, gần đây không phải tôi bao một em diễn viên trong đoàn kịch của bọn họ sao, em gái diễn viên đó nói với tôi như vậy.”
Vẻ mặt Mặc Trì Úy ảm đạm liếc nhìn Trì Chi Hành: “Cậu dùng cách đó theo đuổi Cố Nhiễm Nhiễm, đoán chừng theo cả đời cũng khó.”
Trì Chi Hành đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ uể oải: “Ai nói tôi theo đuổi cô ấy? Tôi chính là có hứng thú với em gái diễn viên trong đoàn kịch của bọn họ, bao một chút có sao?”
Mặc Trì Úy không thèm để ý đến cậu ta, lấy điện thoại gọi cho Giản Thành: “Chuẩn bị chuyên cơ đến Hải Đảo.”
Trì Chi Hành bụm miệng: “Không phải anh bảo không đi sao?”
“Đón vợ, không được à?”
“Được, hahaha, anh Tư anh đúng là người khó đoán!”
Trên máy bay từ An Thành đến Hải Đảo.
Đường Tâm Nhan buồn bực kêu ca với Cố Nhiễm Nhiễm: “Tớ biết mình không nên nghi thần nghi quỷ, nhưng nhìn thấy anh ấy với người phụ nữ khác dựa trên ghế sô pha, còn cách nhau gần như thế, trong lòng tớ như bị vô số con kiến cắn vậy, bên cạnh anh ấy có Diệp Vi Nhã thích anh ta, trong phòng làm việc còn có người phụ nữ xinh đẹp ngang nhiên với anh ấy làm trò ấm ấm áp áp, cậu nói xem sao anh ấy lại đào hoa như vậy chứ? Người này chưa đi người khác đã đến!”
“Đàn ông đẹp trai, lại có tiền có quyền, cậu nghĩ xem bọn họ mà cách ly với đám mỹ nữ, chắc chắn là điều không thể.” Về điểm này, Cố Nhiễm Nhiễm đã lĩnh hội sâu sắc: “Dù sao thì bọn họ, móc móc ngón tay, liền có vô số phụ nữ lao vào vòng tay rồi.”
“Bây giờ tớ mang thai rồi, đến kỳ giữa kỳ cuối của thai nhi bụng sẽ to lên, thân hình cũng sẽ biến dạng, cậu nói xem liệu anh ấy có… Nhiễm Nhiễm, có phải bởi vì do tớ mang thai, hứng thú có phải lên xuống không ổn định không?”
“Cũng là một phần nguyên nhân, nhưng Tâm Nhan, mang thai rồi nên vui vẻ, nếu không sẽ không tốt cho thai nhi. Chúng ta ra ngoài chơi, hãy thả lỏng tâm trạng, không cần nghĩ ngợi đến đám đàn ông xấu xa đó!”
Đường Tâm Nhan tựa đầu lên vai Cố Nhiễm Nhiễm, khóe môi nở một nụ cười.
Cô nghĩ, trời xanh vẫn là đối xử tốt với cô, tuy cô mất đi người bạn Diệp Nhiễm, nhưng Lý Tịnh và Nhiễm Nhiễm đối với cô rất tốt!
Chương 355: Anh ta không thực sự yêu em
Hải Đảo một năm 4 mùa đều là xuân, dù là đầu đông nhưng thời tiết vẫn ấm áp dễ chịu.
Không cần mặc áo khoác, chỉ cần mặc một bộ váy dài là được rồi.
Trước khi đến đây, Cố Nhiễm Nhiễm đã đặt xong khách sạn, thiết kế khá giống với những biệt tự khác, không cao tầng, nằm sát bờ biển, xung quanh là những rặng dừa và những cây cọ xinh đẹp, xung quanh yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Hai người ăn cơm trưa xong, Cố Nhiễm Nhiễm nằm trên giường ngủ, Đường Tâm Nhan nhớ đến Mặc Trì Úy, không muốn đi ngủ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn gọi điện thoại cho anh.
Không hỏi cho rõ ràng chuyện anh với người phụ nữ kia ở văn phòng, cô cũng không thể yên tâm nghỉ dưỡng được.
Nhưng điện thoại thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy.
Cô ra ngồi ban công một lát, để lại cho Cố Nhiễm Nhiễm một mẩu giấy, đeo kính râm và mũ che nắng, đi ra ngoài khách sạn.
Cô mặc một bộ váy hoa dài, chân đeo dép tông, bụng cô vẫn chưa lộ rõ, cả người trông vẫn mảnh mai nhanh nhẹn.
Đi trên bãi cát mềm mại, cảm nhận làn gió biển nghênh đón, nhìn mặt biển trong vắt mênh mông, những du khách ăn mặc mát mẻ, cô dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu.
“Tâm Nhan.”
Đôi môi khẽ cười, lại nghe thấy một giọng nam vừa quen lại vừa lạ, chợt khựng lại.
Quay đầu, nhìn thấy Phó Tư Thần trên người mặc một chiếc áo phông và quần đi biển, sắc mắt cô hốt hoảng.
Cô và Phó Tư Thần thật ra ly hôn vẫn chưa quá lâu, nhưng cô lại cảm thấy như đã qua mấy thế kỷ rồi.
Sau một thời gian dài, cô sắp quên rằng cô và anh ta đã từng có một cuộc hôn nhân.
Cô gật đầu chào Phó Tư Thần, khẽ nói: “Trùng hợp quá.” Nói xong cô sải bước rời đi.
Phó Tư Thần đuổi theo, siết chặt cổ tay mảnh mai của cô: “Tâm Nhan.”
Cổ tay bị kéo lại khiến Đường Tâm Nhan không có cách nào tiếp tục đi lên trước, cô cau mày nhìn Phó Tư Thần hình như đã tiều tụy không ít: “Xin hãy gọi tôi là cô Đường hoặc bà Mặc.”
Nghe vậy, trái tim Phó Tư Thần quặn thắt đau đớn, bàn tay lớn không còn sức lực buông cổ tay cô ra.
Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, Phó Tư Thần tiến lên trước, chặn đường cô.
Đường Tâm Nhan cảm thấy hơi phiền, cô khó hiểu nhìn Phó Tư Thần: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh có lời muốn nói với em, gần đây em không nghe điện thoại của anh, còn chặn số anh, Tâm Nhan, chúng ta lẽ nào đến bạn bè cũng không có cách nào làm được hay sao?”
Đường Tâm Nhan trả lời chắc nịch: “Không có cách nào.”
Đôi môi đang mím chặt của Phó Tư Thần run lên, trong đôi mắt nâu của anh có một tia đau đớn, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, âm thanh như mất tiếng: “Ly hôn với Mặc Trì Úy đi.”
Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
Khi phản ứng lại, cô lạnh lùng nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên ý giễu cợt: “Anh có ý gì? Tôi và Mặc Trì Úy ly hôn hay không, cũng cần anh lên tiếng sao?”
Không muốn nói thêm lời nào với anh ta nữa, cô xoay người, muốn rời đi.
Phó Tư Thần có nghĩ cũng không nghĩ đến, giơ tay từ đằng sau cô ôm chặt.
Hiện tại cô đang mang thai, không dám dùng lực mạnh, cô không thoát được, bởi vì tức giận, khuôn mặt trắng chuyển sang đỏ bừng: “Phó Tư Thần, anh bỏ tay ra!”
Phó Tư Thần không nỡ buông tay, khi cô đang giãy dụa, anh ta nhanh chóng nói: “Mặc Trì Úy tuyệt đối không phải thật lòng muốn kết hôn với em, anh ta có thể đã từng làm tổn hại đến gia đình em! Tâm Nhan, anh không muốn em tiếp tục bị anh ta lừa dối, em hãy rời xa anh ta đi!”
Đường Tâm Nhan quay người, nhìn Phó Tư Thần: “Anh ấy đã làm ra chuyện gì có lỗi với gia đình tôi? Chứng cứ đâu, anh đưa chứng cứ ra đây cho tôi, tôi sẽ tin anh!”
Phó Tư Thần nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Anh với bố anh đều đang điều tra, tin chắc không bao lâu nữa, sẽ nắm được chứng cứ, còn nữa, bố anh nhớ lại rồi, trước đây ông ấy đã từng gặp Mặc Trì Úy.”
Đường Tâm Nhan vốn dĩ không tin những lời Phó Tư Thần nói, không nói lời nào, trực tiếp rời đi.
Đường Vũ Nhu nấp sau cây dừa, tuy không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng hai người lôi lôi kéo kéo, Phó Tư Thần còn tỏ vẻ lưu luyến bịn rịn không muốn rời xa Đường Tâm Nhan, khiến trái tim cô đau đớn.
Chương 356: Mặc Trì Úy đến Hải Đảo
Khi Đường Tâm Nhan quay về khách sạn, Cố Nhiễm Nhiễm đã tỉnh rồi.
Nhìn đôi lông mày cô hơi nhíu lại, Cố Nhiễm Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Sao vậy Tâm Nhan?”
Đường Tâm Nhan nói ra việc cô gặp Phó Tư Thần: “Đến để nghỉ dưỡng, cũng có thể gặp anh ta, tớ cũng quá may rồi, còn nói với tớ những lời chả ra sao cả.”
Cố Nhiễm Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, cô vuốt vuốt mái tóc rối của mình: “Phó Tư Thần gần đây thường gọi điện thoại cho tớ, tớ cảm thấy anh ta rất chú ý đến hành tung của cậu, chúng ta vẫn nên im ắng thôi!”
Nghĩ đến những lời Phó Tư Thần nói với cô, Đường Tâm Nhan càng nhíu mày chặt hơn: “Anh ta và Đường Vũ Nhu đã ở bên nhau, không hiểu tại sao thích lại ăn trong bát, nhìn trong nồi, khiêu khích quan hệ của tớ với Mặc Trì Úy, cho dù ngày nào đó tớ và Mặc Trì Úy ly hôn, cũng sẽ không quay lại với anh ta!”
“Hừ, nói chuyện ly hôn gì chứ” Bàn tay nhỏ của Cố Nhiễm Nhiễm đặt lên bụng Đường Tâm Nhan, ánh mắt tươi cười: “Tớ không muốn con đỡ đầu của mình không có bố đâu!”
Đường Tâm Nhan mỉm cười khi nhìn đôi mắt sáng và hàm răng trắng, khi cười như trăm hoa đua nở của Cố Nhiễm Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, cậu với cậu Trì sao rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm nằm trên giường, chống tay sau đầu: “Chúng ta đừng nhắc đến anh ta, anh ta chính là người tiền nhiệm NNN của tớ. Tớ và anh ta sớm đã không có quan hệ gì rồi.”
Ở Khách sạn nghỉ ngơi một lát, Đường Tâm Nhan lấy điện thoại.
Đến một cuộc điện thoại và tin nhắn cũng không có.
Bình thường mỗi ngày người đàn ông đó đều chủ động liên lạc với cô, hôm nay ngược lại cũng không gọi lấy một cuộc.
Nghĩ lại việc cô nhìn thấy anh ở văn phòng, cô thực sự có chút nghi ngờ, anh có phải nhìn trúng người phụ nữ xinh đẹp kia rồi hay không, đi hẹn hò cùng cô ta rồi?
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ủ rũ không vui, Cố Nhiễm Nhiễm thay một bộ váy dài phong cách Bohemian (Chủ nghĩa Bohemian là lối sống tự do phóng túng, không theo khuôn phép của xã hội.) nói với cô: “Ra ngoài chơi cho vui chút, đi thôi, chúng ta đi ra bãi biển tản bộ.”
Đường Tâm Nhan để điện thoại xuống dưới gối, cười cười gật đầu: “Được.”
Bãi biển của Hải Đảo chắc chắn là một nơi phong cảnh mê người, với những chiếc ô che nắng ngũ sách, lều và phao cứu sinh nằm rải rác dọc theo bờ biển. Do khách có thể thuê ô che nắng để che nắng, chợp mắt, nói chuyện cười đùa, hoặc nằm rải rác trên bãi biển, hưởng thụ ánh nắng mặt trời đặc biệt thú vị.
Đường Tâm Nhan nhặt vỏ sò và san hô, cô vui vẻ như một đứa trẻ, tạm thời quên đi phiền muộn.
“Hai người đẹp, chúng tôi tổ chức một cuộc thi lướt ván, cần một đội cổ vũ, các em có thể qua đây cổ vũ cho chúng tôi được không?” Một chàng trai trẻ tuổi đi đến đưa cho bọn họ hai vòng hoa.
“Được, dù sao bọn tôi cũng không có việc gì.”
Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm nhận lấy vòng hoa đội lên đầu, đi về phía bãi biển có một nhóm người đang vây quanh.
Đứng trong đội cổ vũ, Cố Nhiễm Nhiễm đột nhiên hét lên một tiếng: “A!”
“Sao vậy?”
“Sao tớ nhìn thấy trong trận đấu, có ai trông giống chủ tịch Mặc vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt: “Không lẽ là tớ hoa mắt?”
Đường Tâm Nhan nhìn theo hướng tay Cố Nhiễm Nhiễm chỉ, nhìn vào một trong những vận động viên lướt sóng.
Người đàn ông quay lưng về phía họ, không thể nhìn thẳng mặt, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng với đường nét rõ ràng, mũi cao, cùng với đôi môi mỏng hơi mím lại.
Anh mặc áo ba lỗ màu trắng, quần đi biển in hoa màu xanh, đeo kính đen, đứng đó với đôi chân dài miên man, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Ngay cả khi chỉ nhìn thấy góc mặt nghiêng, Đường Tâm Nhan cũng có thể chớp mắt nhận ra, người đó là Mặc Trì Úy.
Cô cắn chặt môi, tim đập thình thịch không ngừng.
“Xem sắc mặt cậu, người đó chắc chắn là chủ tịch Mặc?” Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Đường Tâm Nhan gật đầu, lúc căng thẳng, hai bàn tay nhỏ trắng nõn bện vào nhau: “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem tại sao anh ấy lại đến đây?” Không phải dẫn theo người phụ nữ xinh đẹp kia, âm thầm đi nghỉ dưỡng chứ?”
Chương 357: Lãng mạn (1)
Đường Tâm Nhan vội vàng nhìn ra xung quanh, song vẫn không nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp kia đâu, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay vào giây phút tiếp theo, thì tim lại vô cớ loạn nhịp.
Anh ấy không thể tới hải đảo mà không có lí do gì được, không gọi cuộc điện thoại nào cho cô mà cũng chẳng gửi tin nhắn, thế thì chắc chắn là không phải đến để tìm cô, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất…
Anh ấy thật sự đi nghỉ phép với người phụ nữ khác rồi!
Đường Tâm Nhan càng nghĩ, thì càng cảm thấy căm tức và tủi thân.
Sau khi biết tin cô mang thai, anh ta biểu hiện ra vẻ kích động rồi vui vẻ, vậy mà chỉ trong nháy mắt, lại đã thân mật với một người phụ nữ khác.
Thật là quá đáng!
“Nhiễm Nhiễm, tớ không muốn nhìn nữa…”
Cố Nhiễm Nhiễm giữ Đường Tâm Nhan lại: “Đừng mà, có hiểu lầm gì thì chờ giám đốc Mặc đấu lướt sóng xong trước rồi hãy xác nhận lại với anh ấy có được không!”
“Bây giờ tớ thấy anh ta là đã thấy phiền rồi!”
Cố Nhiễm Nhiễm cười đùa giỡn: “Ngoài miệng thì nói phiền, nhưng trong lòng thì thích muốn chết chứ gì…”
“Cố Nhiễm Nhiễm, tớ đưa cậu theo không phải là để cho cậu cười tớ như thế.”
Cố Nhiễm Nhiễm kéo chặt lấy cánh tay Đường Tâm Nhan, không muốn để cô đi: “Vậy thì coi như ở lại với tớ đi, toàn là những người đàn ông có thân hình cường tráng mà, coi như là dưỡng mắt đi!”
Mà tầm mắt của Đường Tâm Nhan, từ đầu đến cuối, cũng chỉ dừng lại trên người của Mặc Trì Úy.
Trước khi thi đấu, thì anh đã lột áo trên người ra, để trần nửa người trên, điển hình cho mẫu người mặc quần áo vào thì gầy nhưng khi cởi ra thì lại có da có thịt, các đường cong trên cơ thể đều hoàn mỹ, khỏe mạnh đầy sức sống, cả cơ bụng sáu múi cùng với đường nhân ngư, đều vô cùng gợi cảm và quyến rũ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng có chiều sâu, như được phát sáng lên dưới ánh nắng vàng rực rỡ, tạo nên vô số tiếng nghị luận và tiếng thét chói tai của vô số người đẹp xung quanh.
Đường Tâm Nhan trề môi, thầm nói nhỏ một câu: Chỉ giỏi trêu ghẹo phụ nữ thôi.
Lướt sóng là bộ môn nguy hiểm hàng đầu, mà cũng là môn thể thao vận động trên mặt nước đầy kích thích, nó giống như được dành để kiểm tra lực thăng bằng và sức khỏe của người chơi, phải đạp gió rẽ qua những cơn sóng to gió lớn, yêu cầu về mặt kỹ xảo khá cao, mới có thể tránh được việc xảy ra nguy hiểm.
Họ chấm điểm trận đấu, đều dựa trên quy định về thời gian, rồi cả chất lượng và số lần lướt sóng.
Đường Tâm Nhan biết Mạc Trì Úy biết đua xe, nhưng không nghĩ đến anh ấy còn biết lướt sóng nữa, chỉ là không biết trình độ của anh sẽ ra sao.
Một tiếng còi vang lên, chính thức mở đầu trận đấu.
Nhóm tuyển thủ bắt đầu xuống nước, mà tim của Đường Tâm Nhan, cũng theo đó mà dần dần căng thẳng.
Mặc Trì Úy đứng trên ván trượt giữ chặt lấy dây an toàn, bắt đầu lướt đi một cách đầy phóng khoáng mà lại đẹp mắt.
Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng hình cao lớn đang rẽ sóng trong tình cảnh sóng to gió lớn kia mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
Bỗng nhiên, một con sóng lớn xuất hiện, các tuyển thủ khác, đều chọn tránh đi, chỉ còn mỗi anh kiên quyết tiến lên, trong giây phút đó, tiếng hít thở của Đường Tâm Nhan, như bị nghẹn lại ở cuống họng.
Nhìn thấy anh nhanh chóng bị bọt sóng bao phủ cả người, thậm chí, cũng không còn nhìn thấy được thân hình của anh đâu nữa, làm cho cô không ngừng lo lắng.
Ngay khi cô không biết phải xử lí như thế nào, trong lòng bàn tay cũng túa ra đầy mồ hôi lạnh, thì một hình bóng cao lớn, đột nhiên lướt xuống từ trên một ngọn sóng dựng cao.
Lướt xuống mặt nước một cách hoàn mỹ.
Xung quanh cũng theo đó mà vang đầy tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô.
Đường Tâm Nhan mím môi, cũng không nhịn được mà nở một nụ cười.
Anh thật tài giỏi, vậy mà lại có thể lướt sóng đến mức đẹp như tranh vẽ như thế, căn bản là không ai bì được.
“Wow, Tâm Nhan, chồng của cậu cũng giỏi quá đi!” Cố Nhiễm Nhiễm vừa vỗ tay, vừa nháy mắt với Đường Tâm Nhan: “Người đàn ông tài giỏi như vậy, phải giữ kĩ đó, cậu nhìn đi, còn có người đẹp tóc vàng liếc mắt đưa tình với anh ta trên bãi cát nữa kìa!”
Đường Tâm Nhan nhìn theo thì thấy một người đẹp tóc vàng mắt xanh da trắng, mặc bikini gợi cảm, liên tục hôn gió về phía Mặc Trì Úy đang ôm ván trượt đi vào bãi cát, thì sắc mặt của cô liền sa sầm đi trong phút chốc.
“Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem tờ đã gặp phải thể loại chồng gì vậy? Từ đến tối cứ ở ngoài tán tỉnh phụ nữ, một cô vừa đi chưa bao lâu thì liền có thêm một cô lại tới, đúng là làm tớ tức chết mà!”
Đường Tâm Nhan không thèm liếc mắt về phía người đàn ông vừa lướt sóng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phồng lên, rồi giận dữ rời đi.
Chương 358: Lãng mạn (2)
Đi được mấy bước thì chàng trai trẻ đã để cô với Cố Nhiễm Nhiễm làm cổ động viên kia ôm một con búp bê vải size XXL bước đến trước mặt cô: “Người đẹp, cái này là do anh Mặc đã thắng cuộc thi tặng cho cô.”
Đường Tâm Nhan: “…” Tặng cho cô?
Chàng trai trẻ kia thấy vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác của Đường Tâm Nhan thì anh ấy cười gật đầu: “Đúng vậy, cô là bà Mặc đúng không?”
Đường Tâm Nhan: “…”
Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan ngạc nhiên đến hóa ngốc luôn rồi thì vội vàng nhận con búp bê vải giúp cô, cười nói với chàng trai trẻ: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Cố Nhiễm Nhiễm lấy khuỷu tay chọc vào Đường Tâm Nhan, ánh mắt ấm áp nói: “Giám đốc Mặc còn đi thi vì cậu nữa cơ đấy.”
Nói thật thì Đường Tâm Nhan cũng ngu ngơ không hiểu gì.
Hóa ra anh không phải đưa người phụ nữ khác đi nghỉ phép mà là vì cô nên mới tới đây sao?
Cô vội vàng quay người lại tìm kiếm bóng dáng của Mặc Trì Úy.
Nhưng trong biển người mênh mông như vậy thì ở đâu mới có tung tích của anh?
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ vào đầu con búp bê vải, cười rạng rỡ nói: “Anh ấy đã vì cậu mà đến đây rồi thì chắc chắn chút nữa sẽ đi tìm cậu thôi. Chúng ta về khách sạn ăn tối trước đi!”
“Được.”
Cúi đầu xuống nhìn con búp bê vai trong ngực, trong lòng cô càng lúc càng thấy ngọt ngào.
Từ nhỏ cô đã thích thú nhồi bông rồi, lúc trước khi bố cô vẫn còn sống đã mua cho cô rất nhiều rồi đặt trong phòng ngủ …
Sau đó, trong nhà xảy ra chuyện, cô cũng không còn động đến những thứ này nữa.
Không biết làm sao anh biết được sở thích này của cô, cô khịt khịt mũi, vành mắt hơi ẩm ướt.
Nhà hàng Tây của khách sạn.
Đường Tâm Nhan với Cố Nhiễm Nhiễm đã bị ngạc nhiên ngay khi vừa bước vào. Sân khấu ở giữa được trang trí bằng những bông hoa hồng thành một dải lớn, khiến người khác có cảm giác như đang được đắm mình trong biển hoa vậy. Đến cả những cột nhà trong nhà hàng cũng được trang trí thành những cây cột lớn ngập tràn hoa tươi.
Chiếc đèn chùm tơ rua được treo trên trần nhà vừa lộng lẫy vừa xa hoa với vô số viên thạch anh trắng pha lê Swarovski, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong một lâu đài trong mơ vậy.
Ở một góc trên sân khấu còn có một ban nhạc mặc lễ phục đang ngồi đó. Lúc Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm bước vào thì họ kéo lên những bản nhạc du dương.
Đường Tâm Nhan với Cố Nhiễm Nhiễm ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng vô cùng nghi ngờ, có phải là ai đang muốn tổ chức tiệc cưới và họ đã đi nhầm chỗ rồi hay không?
Vừa định đi ra ngoài thì cửa kính của nhà hàng đột nhiên đóng lại, ánh đèn sáng chói cũng vụt tắt trong nháy mắt, bên trong nhà hàng biến thành một mảnh đen kịt.
Những khách hàng đang dùng bữa cũng không thốt lên một tiếng bất ngờ nào, nhưng Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm lại bị dọa sợ một phen.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan nhỏ giọng hỏi.
Cố Nhiễm Nhiễm nắm lấy tay cô, đưa mắt nhìn xung quanh. Mặc dù không nhìn rõ được nhưng cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn chăm chú vào cô ấy và Đường Tâm Nhan: “Không biết nữa!”
Bỗng nhiên có một ánh đèn chiếu lên người Đường Tâm Nhan.
Cố Nhiễm Nhiễm bị ai đó ở đằng sau kéo lại, cô ấy vừa định hét toáng lên thì đã bị người đó bịt miệng lại: “Suỵt!”
Nghe thấy giọng của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm cau chặt mày: “Các người…”
“Đừng lên tiếng!”
Cố Nhiễm Nhiễm dường như đã nhận ra được điều gì đó nên đã biết điều mà ngậm miệng lại.
“Tâm Nhan.”
Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp và từ tính vang lên trong nhà hàng đang yên tĩnh, đó là một giọng nam mà Đường Tâm Nhan rất quen thuộc.
Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của anh vang lên trong nhà hàng, Đường Tâm Nhan vô cùng sửng sốt, trong đôi mắt trong veo xinh đẹp như quả hạnh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh là một người ăn nói vụng về, từ trước tới nay cũng chưa từng nói lời nào dễ nghe cả… Ừm, đến cả niềm vui bất ngờ này cũng là do Trì Chi Hành nghĩ giúp anh…”
Nghe anh nói như vậy, Đường Tâm Nhan vừa muốn khóc vừa muốn khóc.
Một tay cô ôm con búp bê vải, một tay bịt miệng lại. Mặc kệ ánh đèn đang chiếu lên người cô biến cô trở thành người chói mắt nhất trong nhà hàng.
“Chúng ta tính ra chỉ là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng thôi, lúc đó em không cam tâm tình nguyện mà gả cho anh…”
Chương 359: Lãng mạn (3)
Đường Tâm Nhan nghĩ đến lúc hai người mới biết nhau, anh không hiểu ra sao lại nhắc đến chuyện kết hôn, lúc đó cô thật sự đã bị dọa sợ.
Nhưng anh lại có một sức hấp dẫn khiến người khác rung động, từng chút từng chút một chiếm lấy trái tim đầy rẫy những vết thương của cô.
Hốc mắt tràn ra những giọt nước sáng loáng, cô không nhìn thấy người anh mà chỉ có thể dựa vào giọng nói để đoán xem vị trí mà anh đang đứng.
“Lúc lên đảo, anh đã nghĩ ra rất nhiều lời nói hay, nhưng anh vẫn không giỏi nói lời ngon tiếng ngọt. Anh chỉ muốn nói là sau này anh sẽ thương em và các con thật nhiều. Trước khi kết hôn anh cũng chưa từng cầu hôn em, bây giờ mới bù đắp lại một lần, không biết có bị tính là muộn rồi không?”
Giọng anh trầm xuống, một ánh đèn khác chiếu vào trên người anh.
Anh đã thay chiếc quần short đi biển và mặc một bộ âu phục trắng được may thủ công hoàn toàn. Bộ đồ được cắt may vừa vặn với chất liệu vải tôn lên dáng người cao lớn của anh. Phần tóc trước trán hơi dài hơn trước một chút, hơi che đi đôi mắt đen nhánh hẹp dài và sâu thẳm của anh. Dưới sống mũi cao của anh là đôi môi mỏng màu đỏ hơi mím lại.
Anh đeo một cái nơ, vừa cao quý vừa tao nhã, giống như những quý công tử phong lưu tiêu sái của thời trung cổ vậy.
Trong tay anh đang cầm một bó hoa xinh đẹp, tay còn lại anh đút vào túi quần. Lúc bước đi thì bước chân vững vàng, vai không hề lay động.
Đôi mắt sâu đen nhánh của anh luôn nhìn vào cô, bị anh nhìn như vậy mắt cô lập tức đỏ lên.
Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ bù đắp cho cô một lần cầu hôn.
Càng chưa từng nghĩ tới anh sẽ cho cô niềm vui bất ngờ và lãng mạn mà cô không kịp đề phòng như vậy.
Anh đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, sau đó cô thấy bàn tay to của anh vẫn luôn đút trong túi quần lấy ra một hộp chỉ thêu.
Mở chiếc hộp ra, Mặc Trì Úy lấy chiếc nhẫn ở bên trong ra. Không chỉ có Đường Tâm Nhan ngây người mà toàn bộ những khách hàng khác trong nhà hàng cũng ngây người.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương được làm rất tinh xảo, với các mặt kim cương sáng chói và các góc cạnh hoàn mỹ phát sáng rạng rỡ.
Mặc dù Đường Tâm Nhan không hiểu về châu báu, nhưng nhìn chiếc nhẫn này thôi cũng có thể thấy được nó vô cùng đắt tiền và hiếm có.
Mặc Trì Úy nâng bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của cô lên, từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay phải cho cô.
Khi chiếc nhẫn sắp chạm vào đầu ngón tay của Đường Tâm Nhan, cô hơi rụt tay lại.
Mặc Trì Úy ngước mắt lên nhìn cô: “Em không thích sao?”
Đường Tâm Nhan cắn môi: “Quý trọng quá.”
“Em xứng đáng với nó.” Anh nắm chặt tay cô, không cho cô có hội rút tay lại nữa, trực tiếp đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay cô.
Xung quanh ngay lập tức vang lên vô số tiếng hoan hô và vỗ tay.
Cùng lúc đó, trên không trung trên biển có vô số pháo hoa đẹp đẽ được bắn lên, đủ loại màu sắc khác nhau, vẽ nên những vòng cung đẹp đẽ trên bầu trời bất tận, hết cái này đến cái khác, những hình dạng khác nhau, màu sắc sặc sỡ, thắp bầu trời đêm thành những màu sắc rực rỡ tươi đẹp.
Đường Tâm Nhan nhìn ra pháo hoa bên ngoài cửa sổ sát đất, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông sau lưng mình, viền mắt ươn ướt: “Anh sắp xếp sao?”
Trên mặt Mặc Trì Úy lộ ra một tia vô cùng quẫn bách: “Chi Hành nói con gái các em đều thích mấy thứ này…”
Trì Chi Hành đứng trong bóng tối vẫn luôn không lên tiếng chợt tức giận vì anh không biết cố gắng nói: “Anh tư, anh đúng thật là không hiểu lãng mạn là gì mà. Những lúc như thế này ấy, anh nên trực tiếp xông lên mà hôn cô ấy đi!”
Giọng nói của Trì Chi Hành còn chưa dứt, trong nhà hàng đã vang lên vô số tiếng ồn: “Hôn cô ấy, hôn cô ấy, hôn cô ấy…”
Từ đầu đến chân Đường Tâm Nhan đều đỏ bừng hết cả lên vì xấu hổ.
Cô lắc đầu với Mặc Trì Úy, tỏ ý anh đừng hôn cô. Cô không muốn bị những người này xem mình như con khỉ trong sở thú mà thưởng thức đâu.
Nhưng mà, Mặc Trì Úy hình như không nhìn thấy ánh mắt của cô, trực tiếp giữ vai cô, sau đó xoay người cô đến trước mặt anh. Cô còn chưa kịp nói gì đã bị đôi môi mỏng mềm mại ấm áp có lực của anh áp lên môi cô rồi.
Chương 360: Hôn
Những tiếng ồn ào náo động xung quanh trong phút chốc liền bị chặn đứng lại trong đầu của Đường Tâm Nhan.
Cô mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở gần trong gang tấc, giữa cánh mũi còn vấn vương hơi thở trong trẻo và sạch sẽ trên người anh, không có một chút mùi thuốc lá nào.
Da đầu cô tê dại, ngón tay nhỏ nhắn đang đeo nhẫn kim cương khẽ cong lên.
“Mặc Trì Úy, ở đây nhiều người lắm, người ta đang nhìn kìa…” Cô chống tay vào lồng ngực anh muốn đẩy anh ra xa, nhưng thậm chí mặc dù lòng bàn tay còn cách hẳn một lớp vải quần áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được làn da mạnh mẽ đầy uy lực của anh.
Gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô không kìm được mà đỏ bừng lên, từ vành tai đến cần cổ đều được bao phủ bởi một tầng hồng phấn xinh đẹp.
Mặc Trì Úy chỉ cần dùng một lòng bàn tay lớn đã có thể ôm trọn lấy vòng eo thon nhỏ của cô, một bàn tay khác của anh thì đặt ở sau gáy cô, chất vải dày dặn tôn lên bờ vai cao lớn thẳng tắp của anh, thể hiện sự nam tính và mạnh mẽ của người đàn ông được tỏa ra từ khí chất của anh.
Nghe cô nói vậy nhưng không những anh không chịu buông cô ra mà ngược lại còn dùng đầu lưỡi cạy mở hàng trắng bóc của cô.
Môi lưỡi hai người thoáng chốc liền quấn quýt vào với nhau.
Anh hôn càng lúc càng mạnh, dường như anh đang muốn đưa cô hòa nhập vào thân thể của anh vậy.
Hai chân cô ngay lập tức liền mềm nhũn ra, cô chưa bao giờ có đủ khả năng để có thể làm đối thủ dưới kỹ năng hôn điêu luyện tuyệt vời của anh.
Bên ngoài cửa sổ kính trong suốt.
Một người phụ nữ ăn mặc rách rưới, nhếch nhác đang đứng dưới gốc cây cọ nhìn đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối trong quán ăn tây, đôi mắt khẽ khép hờ dần đỏ ửng lên.
Thân hình gầy gò và mảnh mai của cô ấy như cành lá sắp rụng trong gió thu, đang tàn tạ sắp rụng lúc nào không hay.
Mặc Trì Úy đứng đối diện với cửa sổ kính trong suốt, anh dường như có thể cảm nhận được ánh mắt tuyệt vọng và buồn bã đang nhìn về phía anh nên mở to mắt rồi dựa vào cảm giác của mình mà nhìn thẳng về hướng đó.
Ngay trong khoảnh khắc anh vừa quay đầu sang thì người phụ nữ đó liền nhanh chóng núp vào sau thân cây.
Đường Tâm Nhan vẫn còn đang bị nụ hôn của Mặc Trì Úy làm cho choáng váng vì thế nên lúc anh dừng lại thì nhất thời cô cũng chưa phản ứng lại được.
Đợi đến lúc cô hoàn hồn thì mới phát hiện ra rằng người đàn ông chỉ là đang giữ môi anh chạm vào môi cô, còn ánh mắt anh lại đang tập trung nhìn ra cửa sổ.
Rõ ràng là anh đang thất thần.
Cả người Đường Tâm Nhan lùi lại mấy bước, cô quay đầu sang thuận theo tầm mắt của anh nhìn ra phía ngoài.
Ngoại trừ mấy người khách du lịch đang đi qua đi lại thì không có gì bất thường.
“Trì Úy, anh làm sao vậy?”
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa chú ý đến hai bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ rệt.
Có phải là anh nhìn thấy người nào đó không?
Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến cho anh có phản ứng mạnh mẽ như vậy được chứ?
Trì Chi Hành phát hiện ra sự khác thường của Mặc Trì Úy liền đi qua đây, cậu ta vỗ vào một bên vai của anh rồi hỏi: “Anh tư, xảy ra chuyện gì sao?”
Hai bờ môi mỏng của Mặc Trì Úy mím chặt lại thành một đường thẳng, qua mấy giây sau mới nhàn nhạt nói: “Không sao.” Nói rồi nắm lấy tay của Đường Tâm Nhan: “Bà Mặc, đêm nay…”
Anh còn chưa nói hết lời, nhưng Đường Tâm Nhan chỉ cần nhìn vào ánh mắt nóng bỏng, sáng lấp lánh sâu thăm thẳm như ngọn đuốc của anh đã có thể hiểu được anh đang định nói gì.
Vành tai của Đường Tâm Nhan liền nóng ran lên, cô nhỏ giọng nói: “Anh có muốn uống thuốc không?”
Mặc Trì Úy bóp chặt lòng bàn tay của cô: “Không cần.”
Hả?
Anh không cần uống thuốc sao?
Tại sao chứ?
Không phải anh đã từng nói rằng anh chỉ dựa vào thuốc thì mới có thể muốn cô hay sao?
Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong sự nghi ngờ của mình thì đã bị anh kéo đến phòng bao mà anh đã đặt sẵn.
Cô đứng ở trước cửa nhìn anh lấy thẻ phòng ra quét vào khóa cửa, dường như nghĩ ra điều gì, đợi đến khi anh bước vào bên trong rồi mà cô vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Mặc Trì Úy quay lại nhìn về phía cô: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, qua ba tháng là quan hệ được rồi.”
Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt: “Nhưng mà em không muốn.”
Mặc Trì Úy: “…”
Cả hai người đứng ngẩn ra một lúc, sau đó anh bước đến bên cô, vươn cánh tay dài ra rồi trực tiếp ôm cô vào phòng.
Dùng chân đạp mạnh vào cửa, hai tay ấn cô vào tường, gương mặt tuấn tú sáp lại gần cô hỏi: “Tại sao lại không muốn?”
Hơi thở nóng bỏng của cô thoang thoảng mùi rượu của anh phả vào mặt cô, cô khẽ nhắm mắt, hai hàng lông mi khẽ run lên.
Cô cắn môi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Chẳng phải là anh còn rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài hay sao?”