Chương 93:
Những lời kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lại khiến Tần Thư Hoài cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Tần Bồng dẫn hắn về nhà, hỏi hắn ý định của Liễu Thạch Hiên. Sau khi nghe Tần Thư Hoài lặp lại lời Liễu Thạch Hiên, Tần Bồng nhịn không được bật cười: “Nàng ta đúng thật là cố chấp với ngươi.”
“Chỉ là…” Tần Bổng cảm thấy hơi kỳ quái, nhíu mày hỏi: “Liễu Thi Vận không phải tiểu thư con vợ cả cùng phụ cùng mẫu với Liễu Thư Ngạn sao? Sao nàng ta lại nói Liễu Thạch Hiên có lỗi với mẫu tử nàng ta?”
“Nàng ta không phải con vợ cả.” Tần Thư Hoài rót trà cho Tần Bồng, bình tĩnh giải thích: “Chuyện này cũng coi như một vấn đề bí mật, người biết đến không nhiều lắm. Thật ra năm đó Liễu đại nhân từng thích một nữ tử, quen biết ở Tuyên Kinh, sau một đêm xuân phong, châu thai ám kết*. Vốn là hắn định nghênh thú nàng làm thiếp nhưng không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên biến mất. Vài năm sau mới mang theo Liễu Thi Vận trở lại.”
*Châu thai ám kết: nam nữ vụng trộm rồi có thai
Tần Bồng nghe vậy thì rất kinh ngạc. Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có phần thương tiếc: “Thật ra nữ tử này là người Vu tộc. Năm đó Vu tộc xảy ra họa loạn, vốn nên là bị diệt toàn tộc, Liễu đại nhân phải liều mạng lắm mới giữ được nàng. Nhưng để giữ nàng, hắn đã phải dẫn đầu cho binh sĩ ra tiền tuyến, mà nữ tử kia, khi nghe tin tộc nhân bị diệt đến chỉ còn lại 34 người thì tự sát ngay tại Liễu phủ.”
“Liễu đại nhân sợ người ngoài bàn tán thân phận của Liễu Thi Vận nên buộc phu nhân mình nhận hài tử đó rồi tuyên bố với bên ngoài nàng là đích nữ, nói là bởi vì va chạm mệnh cách nên từ nhỏ được nuôi duỡng ở chùa.”
“Vậy sao ngươi biết được việc này?”
Tần Bồng hơi tò mò, trong mắt Tần Thư Hoài mang theo hoài niệm: “Năm đó hoàng thúc nói cho ta biết.”
“Khi đó ta đang tìm nàng, nghe nói Vu tộc có khả năng khởi tử hồi sinh, nên đã đi đào từng tấc đất để tìm kiếm dấu vết của Vu tộc. Sau đó hoàng thúc biết chuyện này, nên đã nói cho ta.”
“Quan hệ giữa ngươi và Tần Văn Tuyên…” Nhất thời, Tần Bồng cũng không rõ, rốt cuộc Tần Thư Hoài có biết cái chết của nàng có quan hệ với Tần Văn Tuyên hay không. Nàng vê Phật châu trong tay, cẩn thận dùng từ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Tần Thư Hoài trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói: “Hắn là hoàng đế tốt.”
“Năm đó ngươi điều tra cái chết của ta, trừ Khương gia ra còn có ai?”
“Sau này mới biết còn có cả Đổng gia.”
Tần Thư Hoài suy nghĩ, chậm rãi nói: “Trên người nàng có hỗn hợp ít nhất ba loại độc dược, trong đó mãnh liệt nhất của “túy mộng” của Khương gia, hai loại độc dược khác thì ta lại không biết.”
“Sau đó ta bắt đầu điều tra từ những dấu vết năm đó thì phát hiện một tên sát thủ của tổ chức chuyên ám sát lệ, thuộc về triều đình đã tới đây. Tổ chức này từng nhiều lần bị Đổng gia điều khiển, sau khi lấy Đổng Uyển Di, ta đã tìm thấy công văn hạ mệnh lệnh ở Đổng gia.”
Tần Bồng lẳng lặng nghe, chải chuốt lại quá trình năm đó.
Năm đó, đã có người truyền mê tín cho Đổng thừa tướng, rồi từ Đổng thừa tướng truyền cho Tần Văn Tuyên, khiến Tần Văn Tuyên hạ lệnh ám sát nàng. Mà tổ chức chuyên ám sát kia, thật ra là ám bộ do Liễu gia bồi dưỡng. Còn Đổng thừa tướng, thân là thân tín đắc lực nhất của Tần Văn Uyên, hắn đã một tay xử lý việc này.
Nghe giọng điệu Tần Thư Hoài nói về Tần Văn Tuyên, Tần Bồng gần như có thể xác định, Tần Thư Hoài cũng không biết mê tín này có liên quan tới Tần Văn Tuyên.
Nhưng cho dù có liên quan hay không liên quan, kỳ thật Tần Bồng đều không thể trách tội vị đế vương này.
Mấy năm nay ở Nam Tề, từ tất cả những gì nàng nghe được, nàng nhìn thấy, đều không thể không thừa nhận, Tần Văn Tuyên quả thật là một vị hoàng đế tốt. Cho dù giết nàng, cũng đều có lý do của đế vương.
Không có đúng hay sai, chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.
Khương gia giết Triệu Bồng, Đổng gia giết Khương gia, mà Đổng gia xuống dốc, rất có thể bút tích của Liễu Thi Vận cũng ở trong đó.
Tần Bồng nghĩ đến đây, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
“Tần Thư Hoài…” Nàng ngước mắt: “Ngươi thật đúng là cái bánh trái thơm ngon.”
Thật ra trong lòng Tần Thư Hoài có chút hốt hoảng, nhưng hắn vẫn ra vẻ trấn định, trả lời: “Là ánh mắt của nàng tốt.”
Tần Bỗng cảm thấy hơi ngứa răng. Nàng chợt phát hiện, hình như ba lần chết của nàng đều có chằng chịt trăm mớ quan hệ về việc tên nam nhân này được những người khác coi trọng.
Nàng giơ tay vỗ trán kêu ra tiếng, nói: “Ngươi thật quá nổi tiếng, ta thật lo lắng lại bị tình địch hại chết, lại một lần nữa…” Tần Bồng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta nói trước với ngươi, ta sẽ thật sự không bao giờ coi trọng ngươi nữa đâu. Ngươi, khắc thê.”
“Nàng yên tâm…” Tần Thư Hoài nghe nàng nói vậy, nửa điểm cũng không cảm thấy vui đùa, hắn nhéo nhéo tay áo, nghiêm túc nói: “Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Hơn nữa, đó chính là lần thứ tư…
Trong lòng Tần Bồng cân nhắc, cũng không nói cho hắn những lời này.
Ban đêm khi hai người ngủ, Tần Thư Hoài và Tần Bồng mỗi người suy nghĩ chuyện của mình. Tần Bồng nghĩ mối quan hệ giữa Liễu Thi Vận và Vu tộc, quan hệ giữa Vu tộc và chuyện lần này, còn có, liệu Vu tộc có liên quan đến cái chết của nàng hay không…
Nàng trở mình, nhận ra Tần Thư Hoài còn chưa ngủ, nàng không khỏi hỏi: “Sao ngươi còn chưa ngủ?”
“Nàng chưa ngủ, ta ngủ không được.”
Tần Thư Hoài xoay người nhìn nàng, Tần Bồng giơ tay ôm gối dưới đầu: “Sao ngươi không ngủ được? Nghĩ cái gì vậy?”
“Ta suy nghĩ…” Tần Thư Hoài mím môi: “Khi nào có tiểu thế tử.”
Tần Bồng: “…”
Nàng giơ tay nện cái gối đầu bên cạnh vào mặt Tần Thư Hoài, vẻ mặt Tần Thư Hoài rầu rĩ: “Được rồi, vậy ta nghĩ cái khác.”
“Ngươi tốt nhất cái gì cũng đừng nghĩ.”
Tần Bồng kéo chăn lên, nhắm mắt lại nói: “Ngủ đi!”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, nương theo ánh trăng, hắn lẳng lặng nhìn Tần Bồng. Thật lâu sau, hắn nằm xuống, đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng ngực.
“Nàng hỏi ta nghĩ cái gì…” Tần Thư Hoài nhỏ giọng nói: “Thật ra vừa nãy những lời ta nói đều là giả đó.”
“Vừa rồi ta nghĩ chính là, Bồng Bồng, chung quy nàng vẫn là thích ta.”
“Dù nhiều hay ít, cũng sẽ càng ngày càng thích ta, có phải hay không?”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng mở to mắt, nhìn hoa văn trên màn giường, nâng tay lên, cầm tay đối phương đang đặt bên hông nàng.
Mà bên kia, Liễu Thạch Hiên trở về nhà, vừa về đến cửa đã nhìn thấy Liễu phu nhân đang canh ở đó.
“Ngươi đi đâu, làm gì đó?”
Bà ta cầm đèn lồng đi lên, nôn nóng hỏi: “Có phải ngươi đi tìm Hoài An Vương không?”
“Ngươi quản chuyện này để làm gì?”
Liễu Thạch Hiên nhíu mày, Liễu phu nhân rống giận lên: “Thư Ngạn gửi thư cho ta, ta mặc kệ ngươi ở bên ngoài làm cái gì, nhưng ngươi tuyệt đối không thể vì hài tử kia mà trả giá toàn bộ Liễu gia!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”
Liễu Thạch Hiên ném Liễu phu nhân ra, cả giận nói: “Về phòng đi!”
“Liễu Thạch Hiên!” Liễu phu nhân đề cao giọng: “Ta nói cho ngươi biết, ngày mai, ngươi đi nhận lỗi với Hoài An Vương, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Liễu Thạch Hiên rất bực bội, Liễu phu nhân đã đi theo ông ta ẫm ĩ cả một đường. Trong lòng ông ta sáng tỏ, tất nhiên là Tần Bồng đã đoán trước được việc Liễu Thi Vận có khả năng thuyết phục hắn ta đi tìm Tần Thư Hoài, nên đã đưa tin cho Liễu Thư Ngạn trước, để Liễu Thư Ngạn tới xử lý chuyện này.
Liễu phu nhân tranh chấp với Liễu Thạch Hiên trong chốc lát, cũng cảm thấy mệt mỏi, đôi mắt bà ta ngậm nuớc, khàn giọng nói: “Trước kia ngươi hoang đường thế nào ta cũng mặc kệ, nhưng nếu ngươi vì nữ nhi của ngươi mà hủy hoại cái nhà này, ta đặt những lời này ở đây, ngày mai, ta sẽ gọi Thư Ngạn trở về.”
Hiện giờ Liễu Thư Ngạn đang củng cố căn cơ trong triều, chỉ là hắn tự xin rời kinh. Nếu hắn ta nguyện ý trở về, toàn diện khống chế Liễu gia không phải chuyện khó.
Liễu Thạch Hiên nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Liễu phu nhân, giơ tay lên: “Ngươi!”
“Ngươi đánh.” Liễu phu nhân ngẩng mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi đánh đi. Ta biết trong lòng ngươi khó chịu, nhưng bản thân ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, là ta có lỗi với ngươi ở điểm nào?”
“Ta và ngươi kết tóc làm phu thê, ngươi ở bên ngoài có nữ nhân khác, ta từng nói nửa câu sao? Ta cho ngươi đón nàng về làm thiếp, là nàng tự mình rời đi, không phải do ta bức!”
“Nàng trở về, ta sắp xếp cho nàng ăn ngon mặc đẹp, từng bạc đãi nàng nửa phần sao? Nàng tự sát, đó là do ngươi giết tộc nhân của nàng, không liên quan tới ta! Nữ nhi nàng để lại, từ trước đến nay ta coi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi tử tế, thậm chí đối xử với Thư Ngạn còn không tốt bằng đối xử với nàng. Liễu Thạch Hiên, ngươi chạm vào lương tâm mình tự hỏi xem, một cái tát này, ngươi còn mặt mũi để đánh sao?!”
“Phu nhân…”
Liễu Thạch Hiên có chút mệt mỏi, ông ta chậm rãi buông tay xuống: “Ta nợ mẫu tử các nàng… quá nhiều.”
“Vậy ngươi nợ bọn ta không nhiều sao?!” Liễu phu nhân đề cao giọng: “Ngươi cho rằng hơn nửa đời này ta sống rất tốt sao?! Ta không tranh không đoạt, ngươi tưởng là ta không oán không hận sao?! Liễu Thạch Hiên, nếu không phải thói đời như thế, ngươi cho rằng ta cam tâm sao?!
Liễu Thạch Hiên sửng sốt khi nghe được tiếng lòng chợt bùng phát của nữ tử đã qua tuổi nửa trăm này.
Liễu phu nhân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
“Lão gia, tự ngươi suy nghĩ cho tốt đi, nếu ngươi khăng khăng phải đắc tội Hoài An Vương, ngày mai ta sẽ gọi Thư Ngạn trở về.”
Nói xong, Liễu phu nhân xoay người rời đi, Liễu Thạch Hiên một mình đứng trên hành lang dài. Một lát sau, ông ta nghe được một tiếng gọi bình tĩnh: “Phụ thân.”
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tử đứng trên hành lang.
Hiện giờ nàng ta đã gần hai tư tuổi, ở Tề Quốc đã là gái lỡ thì.
Mặt mày nàng ta lớn lên rất giống người kia trong trí nhớ ông ta, Liễu Thạch Hiên chợt có chút hoảng hốt, ông ta há miệng, lại không nói được lời nào.
“Tần Thư Hoài nói như thế nào?”
Liễu Thi Vận hỏi rất bình tĩnh: “Đồng ý không?”
“Ta… sẽ nghĩ biện pháp.” Liễu Thạch Hiên khàn giọng mở miệng, chậm rãi đi qua: “Con đừng lo lắng, Thi Vận, có cha ở đây.”
Liễu Thi Vận không nói chuyện, nàng ta ngẩng đầu nhìn ông ta.
Một cái liếc mắt kia, nàng ta nhìn thẳng vào mắt ông ta, Liễu Thạch Hiên lấy trong tay áo ra một châu hoa, gượng cười: “Hôm nay ta tình cờ nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp, con xem có đẹp không?”
Liễu Thi Vận nhận lấy châu hoa trong tay Liễu Thạch Hiên.
Người phụ thân này thật ra rất tốt, ông ta luôn cảm thấy chính bản thân nợ nàng ta, cho nên luôn muốn đền bù cho nàng ta. Đây là một cây trâm châu hoa hình con bướm, cánh bướm hơi rung động, tựa như nội tâm nàng ta.
Nàng ta rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Chuyện di chiếu, người nói chứ.”
“Nói.”
“Hắn có người trong lòng, không giống với trước đây.”
“Thi Vận, con đừng khổ sở…” Liễu Thạch Hiên cảm thấy mình nói có chút vô lực, làm phụ thân, ông ta hận không thể đánh chết Tần Thư Hoài, nhưng nhìn dáng vẻ nữ nhi của mình, lại cảm thấy, chỉ cần Liễu Thi Vận thích, chuyện khác đều không quan trọng. Ông ta cuống quít nói: “Ta sẽ nghĩ cách, Thi Vận, con nhất định phải sống thật tốt.”
Liễu Thi Vận không nói chuyện, trong đầu nàng ta cứ quanh quẩn tin tức nhận được hôm nay. Nàng ta nhìn châu hoa kia, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Liễu Thạch Hiên: “Phụ thân.” Nàng ta bỗng nhiên cười: “Người thật sự yêu mẫu thân, đúng không?”
Liễu Thạch Hiên ngẩn người, một lát sau ông ta chậm rãi gật đầu.
Liễu Thi Vận dịu dàng cười: “Vậy được rồi. Đi đến hôm nay, là tư tâm của con, con vẫn hy vọng người sống thật tốt.”
Nói xong nàng ta nâng tay lên, nắm châu hoa trong tay: “Người có cuộc sống của người, con cũng nên có cuộc sống mới của con, người đừng nhọc lòng, sống thật tốt là được.”
“Lời này của con là có ý gì?” Trong lòng Liễu Thạch Hiên hơi hoảng, vội nói: “Thi Vận, con đừng làm chuyện ngu ngốc, vạn sự đều có cha ở đây.”
“Cha…” Nàng ta nhìn ông ta, ánh mắt mang theo ý nghĩa sâu sắc: “Con chưa bao giờ làm việc ngốc, người yên tâm.”
Nói xong, nàng ta cắm châu hoa lên đầu, xoay người nói: “Cha, ngủ một giấc thật ngon, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ban đêm có mưa nhỏ.
Ngày hôm sau, có lẽ do đêm qua quá mức hưng phấn, Tần Thư Hoài ngủ không tốt, hôm sau ăn vạ ở trên giường không dậy. Tần Bồng đã tỉnh, hắn vẫn còn nằm trên giường.
Tần Thư Hoài luôn là đến vào ban đêm, đi vào buổi sáng, không để lại nửa dấu vết, bộ dáng ngủ nướng như vậy, cũng thật hiếm thấy.
Tần Bồng nhìn dáng vẻ Tần Thư Hoài chôn trong ổ liền bật cười, tự mình đứng dậy mặc quần áo, đẩy hắn nói: “Nhiếp Chính Vương, người không dậy nổi sao?”
Đầu Tần Thư Hoài từ trong chăn nhô ra, lộ ra hai mắt mê mang, âm mũi kêu một tiếng: “Ừm.”
Tần Bồng phụt cười một tiếng, Tần Thư Hoài cũng không để ý tới nàng, mơ mơ màng màng đứng dậy, duỗi tay ra để Triệu Nhất tới mặc quần áo cho hắn. Hắn vẫn luôn híp mắt, Tần Bồng cho người lấy nước lạnh, vắt khăn rồi ném lên mặt hắn, lau mặt cho hắn giống như lau bàn vậy.
Tần Thư Hoài bị nước lạnh làm cho tỉnh táo ngay lập tức, vội nói: “Nhẹ chút!”
“Tỉnh chưa?” Tần Bồng cười tủm tỉm hỏi, Tần Thư Hoài vội vàng gật đầu: “Tỉnh rồi!”
Nói xong, hắn giơ tay lau mặt, nói: “Ta sẽ trèo tường đi ra ngoài, nàng đừng lo lắng.”
Nghe xong lời này, Tần Bồng không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Tần Thư Hoài có chút kỳ quái nhìn qua, Tần Bồng giữ chặt tay hắn, nhẹ giọng nói: “Thôi, cùng nhau thượng triều đi.”
Tần Thư Hoài cúi đầu đáp lại, trong lòng có chút vui mừng, cảm thấy hình như bản thân càng tiến gần Tần Bồng thêm một bước.
Sau khi rửa mặt, hai người cùng đi ăn sáng, Vệ lão thái quân dẫn theo năm tôn tử vui mừng đi tới ăn bữa sáng, vừa đến cửa lớn, nhìn thấy Tần Thư Hoài thì bị sợ tới mức lùi lại hai bước, Tần Bồng đang muốn nói gì đó, Vệ lão thái quân lập tức nói: “Đi! Đổi chỗ khác ăn, đừng quấy rầy người khác!”
Nói xong liền vội vàng rời đi, ngay cả một câu giải thích mà Tần Bồng cũng chưa kịp nói ra.
Tần Bồng hơi bất đắc dĩ, quay đầu nói với Tần Thư Hoài: “Lão thái quân là như vậy đấy, không đàng hoàng.”
“Khá tốt.” Tần Thư Hoài gật đầu, trong mắt mang theo ấm áp: “Bà ấy tốt như vậy, lòng ta liền yên tâm.”
Có bà bà như vậy, hẳn là sinh hoạt của Tần Bồng cũng không tồi. Tần Bồng nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa thượng triều, khi Tần Thư Hoài và Tần Bồng cùng nhau xuất hiện, tất cả mọi người không khỏi ghé mắt nhìn. Liễu Thạch Hiên lạnh mặt, liếc hai người rồi lại rời tầm mắt đi.
Trương Anh nhíu mày, muốn nói gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống.
Chờ đến khi hạ triều, Tần Bồng đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bị Trương Anh đuổi theo.
Hắn ta nén giận nói: “Công chúa , xin dừng bước!”
Tần Bồng dừng lại, quay đầu. Tần Thư Hoài cũng dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn qua.
“Không sao.”
Tần Bồng vỗ vỗ tay Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài biết bản thân ở lại cũng không tốt lắm, hắn nói: “Ta đi ra ngoài trước, có việc gì thì gọi ta.”
Nói xong hắn đi ra ngoài, Tần Bồng cười như không cười nhìn về phía Trương Anh, ôn hòa nói: “Trương đại nhân, có chuyện gì?”
“Công chúa…” Trương Anh tiến lên, hành lễ, đè thấp giọng nói: “Ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Tần Bồng nhìn quanh bốn phía, thấy người người đi tới đi lui nên gật đầu, cùng Trương Anh đi ra ngoài.
“Công chúa, người biết thân phận của mình chứ.” Trương Anh không phải một lão nhân có thể che giấu mọi chuyện, vừa mở miệng đã nói thẳng:
“Chuyện của người và Nhiếp Chính Vương, trước đây đều là bắt gió bắt bóng*, lão thần cũng không tiện nói gì nhiều. Hiện giờ người lại công khai xuất hiện cùng hắn như vậy, người không sợ miệng lưỡi thiên hạ sao!”
*Bắt gió bắt bóng: vu vơ, không có căn cứ
Tần Bồng quay đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Trương đại nhân có ý gì? Ta chỉ là ngẫu nhiên gặp được Nhiếp Chính Vương ở ngoài cung, nên cùng tiến cung, chuyện này thì có làm sao?”
“Ý của lão thần trong lòng người rõ ràng.”
“Không rõ lắm.” Tần Bồng quyết đoán mở miệng, lộ ra vẻ mặt thương hại: “Trương đại nhân, ngươi bình tĩnh chút, ngươi xem ngươi thở hổn hển như vậy, ta lại phải gọi thái y đó.”
“Ngươi… ngươi…” Trương Anh tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, hắn ta cũng không dám nói quá nặng lời, ngươi ngươi ta ta nửa ngày, Tần Bồng thở dài: “Ngươi tuổi cũng đã lớn, đừng xúc động như vậy. Bà bà ta là Vệ lão thái quân còn lớn hơn ngươi một giáp, lại cực kỳ khỏe mạnh, ngươi biết là vì sao không?”
“Bà ấy ấy à…” Tần Bồng kéo dài quá giọng: “Không lo chuyện bao đồng.”
“Ngươi làm càn!”
Trương Anh đột nhiên rống giận lên: “Tần Bồng, quý ngươi là bởi vì ngươi là công chúa, đúng là không biết liêm sỉ!”
Tần Bồng nghe Trương Anh nói, sắc mặt lạnh lùng: “Trương đại nhân, ngươi quá đáng rồi đấy.”
Khi nói chuyện, Tần Bồng tới gần Trương Anh, Trương Anh cả kinh lùi về sau một bước, Tần Bồng đang định nói chuyện, lại ngửi được một mùi hương quen thuộc trên người Trương Anh.
Nàng chợt không nhớ được đó là mùi gì, nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Mùi hương trên người ngươi là mùi gì?”
“Tần Bồng, sao ngươi lại phóng đãng như thế, không biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào sao?!”
Trương Anh sợ tới mức dựa lưng vào tường, mặt đỏ lên nói: “Ngươi cứ chờ đi… Ta sẽ cho Ngự Sử Đài tham gia vào chuyện này! Ngươi cứ chờ đi!”
Tần Bồng nghe được những lời này, nhịn không được bật cười.
“Được…” Nàng cười đến cả người run rẩy: “Trương đại nhân, ta chờ.”
Trương Anh không thể nói chuyện với nàng nữa, xoay người rời đi, Tần Bồng lại nhớ tới mùi hương trên người hắn ta.
Mùi hương kia luôn khiến nàng cảm thấy có chút lo lắng.
Nàng cân nhắc đi dạo trên hành lang, mới vừa đi đến cuối thì đụng vào một bức tường thịt.
Đối phương thuận tay kéo nàng vào lòng ngực, Tần Bồng hoảng sợ ngẩng đầu: “Ngươi đứng ở nơi này từ bao giờ?”
“Không phải ta nói sẽ chờ nàng sao?”
Tần Thư Hoài ôm nàng, không muốn buông tay, Tần Bồng vỗ vào tay hắn rồi nói: “Buông tay, nhiều người nhìn như vậy!”
Tần Thư Hoài nghe vậy thì buông tay, có chút ấm ức “ồ” một tiếng.
Bây giờ bên cạnh chỉ có một vài cung nữ thị vệ, các cung nữ đều cúi đầu, mắt nhìn thẳng, Tần Bồng ho nhẹ một tiếng nói: “À, người đi làm việc của mình trước đi, ta về trước.”
“Ta để Giang Xuân đem sổ con qua…”
“Không cần.” Tần Bồng nhanh chóng giơ tay, Tần Thư Hoài nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, vậy mà Tần Bồng lại nhìn ra vài phần ấm ức.
Giọng điệu Tần Bồng không khỏi mềm xuống, nhỏ giọng nói: “Buổi tối tới, hửm?”
Tần Thư Hoài cười rộ lên, gật đầu: “Được.”
Nói xong, Tần Thư Hoài rất có động lực làm việc, dẫn theo Giang Xuân đi về phía nơi làm việc của mình.
Tần Bồng thở phào nhẹ nhõm, đi ra ngoài cung, lên xe ngựa về Vệ phủ. Trên đường trở về, Lục Hữu đột nhiên vén mành cửa sổ xe lên, đè thấp giọng nói: “Công chúa, thám tử bên người Liễu Thi Vận nói, có người đưa tin cho Liễu Thi Vận, hẹn nàng ta hôm nay tới quán trà Yên Vũ. Hơn nữa…” Lục Hữu nhíu mày: “Người tới hình như là người Bắc Yến.”
Nghe vậy, Tần Bồng đột nhiên ngẩng đầu.
Mẫu thân Liễu Thi Vận là người Vu tộc, mà nàng ta lại có liên hệ với Bắc Yến, năm đó nàng ta cùng Đổng gia qua lại, khiến Tần Thư Hoài liên hợp với Đổng gia diệt Khương gia cũng có bút tích của nàng ta ở trong đó.
Tần Bồng đột nhiên ý thức được, Liễu Thi Vận, người này tuyệt đối không chỉ là một tiểu thư khuê các, cũng tuyệt đối không phải chỉ vì muốn gả cho Tần Thư Hoài mà tranh giành tình cảm đơn giản như vậy.
Ở đây, Tần Bồng là người quen thuộc người Bắc Yến nhất. Nàng suy nghĩ, lập tức nói: “Đi quán trà Yên Vũ.”
Lục Hữu gật đầu, xe ngựa chuyển hướng, chạy về hướng quán trà Yên Vũ.
Thời tiết này không tốt, trời mưa lất phất, trong quán không nhiều người lắm, chỉ lác đác hai ba người ngồi.
Tần Bồng đội mũ sa, che mặt, để Lục Hữu đặt một căn phòng sạch sẽ và yên tĩnh.
Từ vị trí của căn phòng kia có thể nhìn thấy cửa, tiểu nhị dẫn Tần Bồng đi lên, một đại hán vội vội vàng vàng đi xuống, đột nhiên va phải Tần Bồng.
Dựa vào thân thủ của Tần Bồng, vốn không nên xảy ra va chạm, nhưng thân thủ của đại hán kia không tồi, đi vừa hoảng vừa gấp, đột nhiên va chạm vào, Tần Bồng liền ngã xuống, đại hán duỗi tay ra kéo xuống mũ sa của Tần Bồng.
Khuôn mặt Tần Bồng lộ ra, quán trà yên tĩnh một lát, Lục Hữu đỡ Tần Bồng, lại lần nữa đội mũ sa lên, mà lúc này, đại hán kia đã chạy mất rồi.
“Tìm người theo dõi.”
Tần Bồng liếc nhìn đại hán kia, sau đó đi lên quán trà.
Không cần đợi lâu, Liễu Thi Vận đã xuất hiện trong tầm mắt của Tần Bồng. Hôm nay nàng ta cố ý trang điểm, ăn mặc đặc biệt diễm lệ. Nàng chào hỏi tiểu nhị, vào căn phòng, sau đó thì không ra nữa. Tần Bồng chờ đợi, chuẩn bị quan sát người tiếp theo đi vào.
Nhưng mà đợi chưa đến một khắc, Tần Bồng đã ngửi thấy mùi dầu thông, nàng quay đầu nhìn Lục Hữu, nhíu mày nói: “Ngươi có cảm thấy chỗ nào không đúng không?”
Lục Hữu ngửi ngửi, đúng lúc này, có người đột nhiên hét lớn: “Đi lấy nước! Đi lấy nước!”
Tần Bồng lập tức đứng dậy, lao ra trong sự bảo vệ của Lục Hữu và thị vệ.
Vừa mở cửa thì Tần Bồng phát hiện, trong quán trà đã thành một biển lửa, khói dày cuồn cuộn, nơi đâu cũng đều là lửa, lửa này rõ ràng là do có người làm, ấp ủ âm mưu đã lâu, bởi vậy chỉ một lát đã thành một trận lửa lớn.
Trong biển lửa vang lên tiếng thét chói tai, mọi người loạn thành một mớ, nhưng mà trong tiếng thét này Tần Bồng vẫn nhận ra tiếng Liễu Thi Vận, giọng nàng ta vừa to vừa gấp: “Tần Bồng!! Tần Bồng ngươi làm cái gì thế!! Tần Bồng!! A!”
Tần Bồng bị Lục Hữu đẩy ra khỏi biển lửa, còn chưa kịp phản ứng lại lời Liễu Thi Vận, đã bị đẩy khỏi cửa lớn.
Ngọn lửa đốt quần áo nàng, nàng lăn tại chỗ một vòng, ngọn lửa đã được dập tắt.
Gió lạnh ngoài cửa khiến nàng tỉnh táo lại, nàng lập tức thay đổi sắc mặt, hét lớn: “Cứu người! Liễu Thi Vận còn ở bên trong, mau cứu nàng ta ra!”