Liễu Thi Vận nghe thái phó nói xong, đôi môi run rẩy, cuối cùng lại nói: “Được, con đồng ý với người.”
“Nếu con có thể gả cho hắn.” Liễu Thi Vận nhìn Liễu thái phó, ánh mắt bình tĩnh: “Thì từ nay về sau, chuyện của mẫu thân con, con sẽ không oán trách người nữa.”
Liễu thái phó không lên tiếng, nhắm mắt lại, gật đầu và thở dài một tiếng.
Khoảng mấy ngày sau, Liễu Thi Vận chưa hề có động tĩnh gì, Tần Bồng cũng cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy việc này sẽ không dừng lại ở đó. Trong lòng nàng rất bất an, gọi Lục Hữu tới, hỏi: “Tình hình Bắc Yến thế nào rồi?”
“Vẫn chưa có tin tức gì đặc biệt, chỉ là sứ thần Bắc Yến đang trên đường tới.”
Kể từ khi Triệu Ngọc và Tần Thư Hoài ký hiệp ước đó, quân Tây Lương hoàn toàn rút lui, Bắc Yến không có động tĩnh gì, Tần Bồng gật đầu, nói tiếp: “Liễu Thi Vận thì sao?”
“Ngoại trừ ra ngoài mua đồ, đã lâu rồi chưa ra khỏi cửa.”
Nữ tử Tề Quốc có chút gò bó hơn so với Bắc Yến, nhưng Liễu gia có vẻ như đặc biệt khoan dung với Liễu Thi Vận, không những được dạy học thơ và sách ngay từ nhỏ, còn cho phép nàng ta tụ tập qua lại với những nữ tử nổi tiếng, khi ra ngoài thì cũng thoải mái hơn nhiều so với những người bình thường.
Theo như Tần Bổng biết, nguyên nhân mà Liễu Thi Vận có danh vọng cao như vậy, không phải không liên quan tới khả năng giao tiếp của nàng ta. Thậm chí nàng ta còn mở một trà lâu, ở trong trà lâu làm một gian thi xã*, với văn chương của nàng ta, dưới thi xã có rất nhiều học tử khuê tú, ở Tuyên Kinh rất có danh vọng.
*Thi xã: Nơi để mọi người cùng tụ tập làm thơ.
Theo như những gì mà Liễu Thư Ngạn đã nói với nàng, Liễu gia rất thiên vị Liễu Thi Vận, nàng ta cũng rất có chính kiến, thậm chí còn có một số việc triều chính của Liễu gia, cũng có nàng ta tham dự.
Tần Bồng đã từng cảm thấy Liễu Thi Vận làm thế nào để tham gia cũng không liên quan đến nàng, bây giờ lại phát hiện, hai cái chết của nàng đều gắn bó rất chặt chẽ với Liễu Thi Vận, không dám xem thường nữ nhân này.
“Lời đồn đại bên ngoài thì sao?”
Tần Bồng lại nói tiếp, ngày ấy mọi người đều rõ như ban ngày chuyện của nàng và Liễu Thi Vận, một vị tiểu thư khuê các còn chưa thành thân đã có thai, tin đồn như vậy tuyệt đối là không áp chế xuống được.
Khuôn mặt Lục Hữu lộ ra vẻ ưu sầu: “Liễu gia đã cố gắng hết sức để nghĩ cách đè ép, nhưng lại không áp chế được tin tức như vậy, bây giờ bên ngoài đều đang lan truyền rằng Liễu Thi Vận đang mang thai hài tử của vương gia, sôi nổi khiển trách vương gia phụ lòng người, cảm thấy người…”
“Ta như thế nào?”
Tần Bồng nhấp ngụm trà, vẻ mặt bình tĩnh, Lục Hữu ngẩng đầu nhìn nàng, lại cúi đầu nói: “Đố kỵ tàn nhẫn, ở giữa gây khó dễ.”
“Liễu Thi Vận là một nhân tài đó.” Tần Bồng không nhịn được mà bật cười: “Khả năng tạo tình thế rất tốt.”
“Dù sao thì nàng ta cũng đã kinh doanh nhiều năm ở kinh thành.” Lục Hữu có chút lo âu: “Công chúa, tình hình như này rất bất lợi cho người. Chúng ta…”
“Đừng làm gì cả.” Tần Bổng giơ tay, ngắt lời của Lục Hữu: “Nàng ta nóng lòng như vậy, chúng ta càng không nên trêu chọc. Hiện giờ nếu nàng ta thực sự có hài tử, chúng ta chỉ cần theo dõi chặt chẽ, tìm ra phụ thân của đứa nhỏ này rốt cuộc là ai, để Tần Thư Hoài nghĩ cách lừa phụ thân của đứa trẻ ra ngoài, chuyện này sẽ ổn.”
“Nếu nàng ta nói bừa, khẳng định là đứa nhỏ kia không sinh ra được, chúng ta chỉ cần đánh nàng ta một chút, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ phải “sinh non”, vì vậy chúng ta không nên nói rõ ràng.”
“Người nói xem nàng ta phí nhiều sức lực như vậy, rốt cuộc là đang mưu toan cái gì vậy?”
Lục Hữu có chút không hiểu: “Nếu vương gia không muốn laya nàng ta, thật sự có thể ép buộc sao?”
“Nếu như ta không có ở đây, dựa theo tính cách lấy ai cũng được của Tần Thư Hoài trước kia, nàng ta mà ép buộc, nói không chừng lại lấy thật.”
Tần Bồng gõ bàn, giọng điệu khiến Lục Hữu cảm thấy có chút lạnh lẽo, hắn biết đêm nay Tần Thư Hoài sẽ không yên ổn.
Chuyện này khiến Lục Hữu rất vui mừng, Tần Bồng suy nghĩ, không yên tâm nói với Lục Hữu: “Đưa giấy bút cho ta, ta sẽ viết thư.”
Khi Tần Bồng viết thư, Tần Thư Hoài đang ngồi trong phòng nhanh chóng phê sổ con, gần đây mỗi ngày của hắn đều là phê sổ con, ban đêm thì đi Vệ phủ ăn vạ, buổi sáng lại lặng lẽ trở về. Tâm trạng khi phê sổ con mỗi ngày đều rất tốt, vẫn luôn chờ làm nhanh cho xong việc để về nhà.
Những ngày qua trở về vương phủ hắn không cảm thấy là về nhà, nhưng hôm nay lén lút tới Vệ gia, hắn lại cảm thấy như đã trở về nhà.
Triệu Nhất và Giang Xuân nhìn dáng vẻ múa bút thành văn của Thần Thư Hoài, Giang Xuân không nhịn được mà trêu ghẹo nói: “Vương gia, người chậm lại một chút, từ từ thôi, chữ này có thể thấy rõ được không?”
Tần Thư Hoài lạnh lùng liếc hắn, Giang Xuân lập tức ngậm miệng.
Triệu Nhất tựa vào lan can cắn hạt dưa, liệng xuống mặt của Giang Xuân: “Ngu ngốc.”
Tần Thư Hoài nghe hai người cãi nhau, đang chuẩn bị đứng dậy, quản gia liền cầm tới tấm thư mời, cung kính nói: “Vương gia, Chu đại nhân gửi cho người thư mời, nói là đêm nay thuyền hoa mở tiệc, muốn mời người qua đó một chuyến.”
“Ta không đi.” Tần Thư Hoài nhận lấy áo choàng từ bên cạnh, buộc áo choàng lại rồi nói: “Nói với Chu Ngọc, hôm khác ta sẽ gặp hắn.”
Quản gia như đã sớm đoán được lời này của Tần Thư Hoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chu đại nhân nói là chuyện quan trọng, phiền người phải đến.”
Động tác của Tần Thư Hoài khựng lại, tuy rằng ngày thường Chu Ngọc không đàng hoàng, nhưng lại là một người rất biết phân rõ nặng nhẹ, hắn nói phải đến, hẳn là không phải việc gì nhỏ.
Tần Thư Hoài suy nghĩ, cuối cùng phân phó với Triệu Nhất: “Ngươi nói với Bồng Bồng một tiếng, ta sẽ trở về muộn chút.”
Giang Xuân lên tiếng cười nhạo: “Vương gia, khẳng định là công chúa không hề nhớ thương người.”
“Ngứa da?” Tần Thu Hoài lạnh lùng đảo mắt qua, Giang Xuân lập tức nói: “Vương gia ta sai rồi, công chúa có nhớ người.”
Tần Thư Hoài lười nói nhảm với Giang Xuân, ra ngoài lên xe ngựa, sau đó liền tiến về phía hào nước ngoại thành.
Chu Ngọc có một con thuyền hoa riêng, chuyện quan trọng thì thích nói ở trên đó, để tránh bị người khác nghe lén.
Lúc Tần Thư Hoài tới, Chu Ngọc đã cho dừng thuyền hoa ở giữa hồ, Tần Thư Hoài ngồi thuyền nhỏ đến thuyền hoa, xa xa thấy thị vệ bên người Chu Ngọc đứng ở mũi thuyền, thị vệ thấy Tần Thư Hoài tới, vội vàng mở cửa, để Tần Thư Hoài lên thuyền.
“Chủ tử các ngươi kêu ta tới là có chuyện gì?”
Tần Thư Hoài vừa bước vào, liền trực tiếp hỏi thị vệ kia, thị vệ cúi đầu nói: “E là vì chuyện của Liễu tiểu thư.”
Trong lúc nói chuyện, thị vệ đã cuộn tấm mành khoang thuyền lên, cung kính nói: “Mời.”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn, trong khoang thuyền có hai người đang ngồi, Chu Ngọc và phụ thân của Liễu Thư Ngạn, Liễu Thạch Hiên.
Trông ông ta có vẻ mệt mỏi, làm nguyên lão tam triều, tuổi tác của Liễu Thạch Hiên cũng không tính là lớn, nhưng tuổi thọ trời định, trong quá khứ Tần Thư Hoài từng nhìn thấy nam nhân này, luôn là sắc mặt bình tĩnh, mang theo phong thái nho nhã, nhưng hôm nay thấy ông ta, ông ta dường như đã già đi mười tuổi chỉ trong một đêm.
Ông ta đứng dậy, cùng Chu Ngọc hành lễ với Tần Thư Hoài, cung kính nói: “Vương gia.”
“Liễu đại nhân đa lễ.”
Đối với Liễu Thạch Hiên, Tần Thu Hoài cũng phải cho vài phần thể diện, hắn tiến lên, cung kính mà đáp lễ: “Lén gặp nhau, vẫn nên là vãn bối hành lễ với thái phó mới phải.”
Liễu Thạch Hiên cười khổ, Chu Ngọc mời Tần Thư Hoài ngồi xuống, sau đó giải thích: “Năm đó thái phó là thầy của ta, hiện giờ ngài ấy có việc muốn nhờ, làm một học tử, ta muốn thỉnh vương gia cho chút thể diện, tới trao đổi một số thứ. Việc muốn bàn bạc, nói vậy trong lòng vương gia đã hiểu rõ, hạ quan ở đây cũng là vướng víu, cho nên liền lui xuống trước.”
Nói xong, Chu Ngọc liền đứng lên, lui xuống.
Trong lòng Tần Thư Hoài đã hiểu rõ, ngồi đối diện với Liễu Thạch Hiên, rót rượu cho Liễu Thạch Hiên.
Khuôn mặt của Liễu Thạch Hiên lộ ra vẻ chua xót: “Lý do lão hủ tới đây, chắc hẳn là vương gia đã hiểu. Lão hủ mặc kệ người và nữ nhi của ta có gian tình hay không, hiện giờ cho dù có hay không, cái kia nhất định là phải có.”
Nói xong, Liễu Thạch Hiên liền thở dài một tiếng: “Sính lễ thì có thể do Liễu phủ ta bỏ ra toàn bộ, sau này nếu có bất kỳ yêu cầu hỗ trợ gì, ta và Liễu gia sẽ tuyệt đối không hai lời, vương gia lấy Thi Vận, đằng sau lại có được người thương, bình thê cũng được, nạp thiếp cũng thế, Thi Vận tuyệt đối sẽ không nói thêm gì.”
Tần Thư Hoài không lên tiếng, hắn đẩy chén rượu đến trước mặt Liễu Thạch Hiên, giương mắt nhìn về phía Liễu Thạch Hiên: “Ta nhớ rõ ràng, ngươi vẫn luôn yêu thương nữ nhi.”
Liễu Thạch Hiên gật đầu: “Lúc còn trẻ đã làm việc quá cấp tiến, già rồi mới biết, vinh hoa phú quý ở ngoài tầm mắt, con cháu có thể bình an cả đời, đó mới là điều quan trọng nhất.”
“Vậy…” Tần Thư Hoài nhàn nhạt nói: “Một khi đã yêu thương nữ nhi như vậy, tại sao lại phải đẩy nữ nhi vào cái hố sâu như này? Ta đã lấy ba thê tử, không ai chết già, gả cho một người không yêu mình, chịu thiệt cả đời, có ý nghĩa gì nữa?”
“Ta và Liễu tiểu thư cũng không có quan hệ gì.” Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Liễu Thạch Hiên, vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi muốn ta nhận một hài tử không phải là con của ta, dù có cho nhiều hơn nữa, ta cũng sẽ không mang lại hạnh phúc cho Liễu tiểu thư, ngươi có hiểu không?”
“Hài tử này có phải là của người hay không.” Liễu Thạch Hiên hít một hơi thật sâu, kiềm chế vẻ mặt phẫn nộ: “Trong lòng người tự biết rõ. Đôi khi Thi Vận làm việc đúng thật là có sử dụng một chút tâm kế, nhưng dù sao thì nàng cũng là nữ nhi, người nói là nàng sẽ lấy chuyện này để hãm hại người sao?”
“Ngươi có tin hay không cũng chẳng quan trọng.” Tần Thư Hoài uống một ngụm rượu, bình thản nói: “Để ta nói thẳng ra đi, ta sẽ không lấy nàng ta.”
“Tần Thư Hoài.” Liễu Thạch Hiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu ta có thể giúp ngươi xưng đế, ngươi cũng không lấy sao?”
Động tác rót rượu của Tần Thư Hoài khựng lại, giương mắt nhìn về phía Liễu Thạch Hiên, sắc mặt của Liễu Thạch Hiên vẫn bình tĩnh: “Tiên đế từng để lại một phần chiếu thư cho ta, là chiếu thư đưa ngôi vị hoàng đế này cho người. Nói sau này nếu người có tranh giành cùng hoàng tử, nguy hiểm cho quốc gia xã tắc, để ta tới chọn phụ tá.”
Liễu Thạch Hiên nhìn Tần Thư Hoài, nghiêm túc nói: “Có chiếu thư này, người có thể danh chính ngôn thuận mà đăng cơ xưng đế.”
Tần Thư Hoài không lên tiếng, một lát sau, hắn mới cười ra tiếng: “Mắt của hoàng thúc đúng thật là bị mù.”
Môi Liễu Thạch Hiên run rẩy, như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra. Tần Thư Hoài uống rượu, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Liễu Thạch Hiên.
“Liễu đại nhân, ta đến là cho Chu Ngọc mặt mũi, cũng là cho ngươi một phần thể diện, từ lúc ngươi làm quan đến nay, tận tụy hết lòng vì Đại Tề, ly rượu này là ta kính ngươi.”
Nói xong, Tần Thư Hoài nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tiếp theo, hắn lại nói: “Hoàng thúc phân cho ngươi phần di chiếu này, làm vậy là vì cái gì, ngươi rõ ràng hơn ta.”
“Hoàng thúc và ngươi, Trương đại nhân, thậm chí là cả rất nhiều lão thần trên dưới triều đình, một tay tạo nên Đại Tề thịnh thế bây giờ, các ngươi đã trải qua khuất nhục, nằm gai nếm mật để đi tới ngày hôm nay, so với huyết mạch hoàng vị, ở trong lòng hoàng thúc, tương lai của Đại Tề càng quan trọng hơn.”
“Năm đó hắn nghênh đón ta trở về mà không phải giết ta là vì như này, là vì theo cách này, về sau hắn để lại chiếu thư, cũng là vì sợ sẽ có một ngày Đại Tề bị hủy hoại bởi sự hỗn loạn của triều đình. Nhưng hiện giờ ngươi đang làm cái gì?”
Sắc mặt Liễu Thạch Hiên liền trở nên trắng bệch, Tần Thư Hoài nhìn ông ta, trong mắt chứa sự thương hại: “Vì tư lợi của bản thân, vì tư nguyện của nữ nhi mình, ngươi là đang chà đạp lên tâm ý của bạn cũ và quân vương cũ hay sao?!”
Nói rồi hắn đặt chén rượu xuống, dáng vẻ nghiêm túc: “Hoàng thúc có loại thành tâm này đối với Đại Tề, tại sao Tần Thư Hoài ta lại không có? Nếu ta một lòng ham muốn vương vị không màng đến những thứ khác, bây giờ còn đến lượt Tần Minh ngồi lên vị trí này? Liễu đại nhân…” Hắn thở dài: “Trở về đi, ngươi đã không còn thích hợp để ở lại trên vị trí này nữa.”
Nói xong Tần Thư Hoài xoay người muốn rời đi, Liễu Thư Hạch siết chặt y phục, đột nhiên lên tiếng: “Ta đã làm quá nhiều vì cái quốc gia này rồi!”
Bước chân của Tần Thư Hoài dừng lại, quay đầu, nhìn Liễu Thạch Hiên, mặt ông ta đỏ lên, cả người run rẩy: “Ta chỉ có một nguyện vọng như vậy, Tần Thư Hoài, ta cầu xin ngươi, ngươi lấy nàng đi.”
Nói rồi, Liễu Thạch Hiên lảo đảo đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Thư Hoài rồi quỳ xuống, Tần Thư Hoài nhíu mày, kéo hắn nói: “Liễu đại nhân, ngươi tội gì mà phải khổ như thế chứ?”
“Nàng đã đợi ngươi nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn không chịu gả cho người ta, ta lại hiểu rõ tâm tư của nàng hơn ai hết, người coi như vì mặt mũi của lão hủ, lấy nàng ấy đi…”
“Liễu đại nhân!” Tần Thư Hoài thốt ra âm thanh: “Ta không thể nào lấy nàng ta!”
“Ngươi vì quyền thế mà lấy Khương Y, lấy Đổng Uyển Di!” Liễu Thạch Hiên chợt mở miệng: “Bây giờ vì sao lại không thể lấy Thi Vận! Liễu gia ta so với bọn họ kém hơn sao, ngươi cảm thấy vì Liễu gia ta là văn thần, cho nên yếu đuối dễ bắt nạt hay sao?!”
“Tần Thư Hoài.” Liễu Thạch Hiên đứng dậy, phẫn nộ nói: “Lúc này đây, ngươi phải lấy, không muốn cũng phải lấy. Nếu ngươi cứ khăng khăng không lấy, vậy hãy thử xem! Ta biết ngươi bây giờ đã đủ lông đủ cánh, nhưng Liễu gia ta có ý định đồng quy vu tận, ta lại muốn xem xem, Trương Anh ở trong, bên ngoài Bắc Yến, ngươi và Tề Quốc sẽ không thể chống lại tình trạng hỗn loạn như vậy!”
“Liễu Thạch Hiên!” Tần Thư Hoài lạnh lùng quát một tiếng: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!”
“Biết.” Liễu Thạch Hiên trấn tĩnh lại, bình tĩnh nói: “Ta vì Tề Quốc mà hết lòng tận tụy cả nửa đời, vì nó mà đã tự tay hủy hoại người ta yêu cả đời, cũng hủy hoại cả đời của chính ta, ta đã phải trả giá quá nhiều.”
“Nếu Tề Quốc hỗn loạn, cũng chỉ là do ngươi! Ngươi lấy nàng, đây là chuyện rất lớn ư? Người trong lòng của ngươi thì vẫn còn có thể lấy tiếp, ta chỉ cầu xin ngươi cho nàng được như mong muốn một lần, hơn nửa đời của nàng đều là dựa trên người của ngươi, hiện giờ đã đi đến bước này rồi, ngươi không cưới nàng, đời này của nàng sẽ coi như xong, ngươi nhất định phải ép chết nàng sao?”
Tần Thư Hoài không lên tiếng, hắn lạnh lùng nhìn Liễu Thạch Hiên.
Một lúc sau, hắn chầm chậm mỉm cười.
“Ngươi muốn liều mạng với ta phải không?”
Sắc mặt của Liễu Thạch Hiên bình tĩnh: “Đây là những gì mà một người cha có thể làm cho nữ nhi của mình.”
“Liễu Thạch Hiên, e rằng ngươi đã quên ta làm thế nào để leo lên được vị trí này.” Tần Thư Hoài đưa tay vào trong ống tay áo, bình tĩnh xoay người lại: “Chuyện liều mạng này, từ trước tới nay ta chưa từng sợ qua.”
Trong lúc Tần Thư Hoài và Liễu Thạch Hiên nói chuyện, Tần Bồng đã nhận được tin tức của Triệu Nhất.
Nàng vốn cho rằng mình không sao cả, lại không ngờ chờ đến khi phê xong sổ con, Tần Thư Hoài vẫn chưa trở về, nàng liền có chút bất an. Trong lòng cảm thấy có cái gì đó không buông xuống được, luôn muốn đi xem xem, người ấy đang làm cái gì.
Nàng nhớ người ấy, cũng không kiềm chế lại, trực tiếp mang theo áo choàng, tự mình đi tìm Tần Thư Hoài. Tới gần bờ, nàng thấy Chu Ngọc đang chèo thuyền uống rượu ở giữa hồ, nàng đi qua đó bằng thuyền, cách Chu Ngọc một chiếc thuyền nhỏ, cười nói: “Chu đại nhân mở tiệc mời vương gia, tại sao lại uống một mình ở chỗ này?”
Vẻ mặt Chu Ngọc cứng đờ: “Sao công chúa lại tới đây?”
“Muộn vậy rồi mà hắn vẫn chưa trở về.” Tần Bồng đưa tay vén tóc ra sau tai, đánh giá biểu cảm của Chu Ngọc, biết hôm nay sợ không chỉ đơn giản là Chu Ngọc mở tiệc chiêu đãi Tần Thư Hoài như vậy, nàng hơi mỉm cười: “Ta không yên tâm, nên đến đón hắn. Chu đại nhân, rốt cuộc là hôm nay vị nào chủ trì, mời vương gia uống rượu thế?”
Chu Ngọc không dám lên tiếng, chính vào lúc này, Triệu Nhất đã lẳng lặng không một tiếng động đến sau lưng Chu Ngọc, nâng kiếm đặt trên cổ Chu Ngọc. Tần Bỗng vẫy vẫy tay, ôn hòa nói: “Chu đại nhân, uống từ từ.”
Nói xong, nàng liền đi thuyền tới gần thuyền hoa, người trên thuyền hoa nhìn về phía Chu Ngọc, Chu Ngọc bất đắc dĩ phất phất tay, người trên thuyền hoa không lên tiếng, mở đường cho Tần Bồng.
Tần Bồng đi đến trước cửa thuyền hoa, nghe thấy tiếng tranh chấp giữa Tần Thư Hoài và Liễu Trạch Hiên, bước chân của nàng dừng lại, cũng không tiến về phía trước, ngược lại lùi về phía mũi thuyền, đứng trên boong thuyền chờ Tần Thư Hoài.
Không bao lâu sau, Tần Thư Hoài đi ra, Liễu Thạch Hiên còn muốn đuổi theo, nhưng khi ra thì lại thấy Tần Bồng, Liễu Thạch Hiên liền sửng sốt. Tần Thư Hoài cũng ngẩn người, tiếp theo liền muốn giải thích, Tần Bồng giơ tay ngắt lại lời nói của Tần Thư Hoài, nói với Liễu Thạch Hiên: “Liễu đại nhân, Liễu tiểu thư có khỏe không? Liễu đại nhân vẫn nên tìm một đại phu xem lại thật kỹ, nếu thực sự là có hài tử, nên điều dưỡng tốt mới phải, ngươi nói đúng không?”
Sắc mặt Liễu Thạch Hiên có chút khó coi, Tần Bồng vươn tay kéo Tần Thư Hoài qua, ôn hòa nói: “Đi thôi, ta đến đón người về.”
Đôi mắt Tần Thư Hoài sáng lên, Liễu Thạch Hiên cũng không tiện cùng một nữ tử như Tần Bồng tranh chấp, chỉ lạnh giọng nói: “Vương gia, ngươi nghĩ kĩ rồi.”
“Ừ.” Tần Thư Hoài gật đầu: “Chuyện này không cần nghĩ nữa.”
Nói xong, Tần Thư Hoài cùng Tần Bồng lên thuyền. Lục Hữu chèo thuyền ra xa, Tần Thư Hoài cúi đầu, dùng mí mắt để che lấp niềm vui nho nhỏ trong mắt của mình: “Sao nàng lại tới đây?”
“Tần Thư Hoài.” Tần Bồng giương mắt lên nhìn hắn, dáng vẻ trịnh trọng: “Ta cảnh cáo ngươi một việc.”
“Nàng nói đi.” Tần Thư Hoài nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của nàng, cũng nghiêm túc hẳn lên, Tần Bồng thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn, không nhịn được mà mím môi: “Lần sau nếu ngươi muốn liều mạng với người khác, phải cầu xin ta trước.”
Tần Thư Hoài ngẩn người, không nói gì, hắn hơi há miệng, nhìn Tần Bồng dưới ánh trăng, trên miệng treo nụ cười, đôi mắt sáng ngời.
Nàng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tần Thư Hoài, có chút khó hiểu: “Ta còn cho rằng ngươi sẽ cảm động một phen chứ?”
Tần Thư Hoài chậm rãi khôi phục lại tinh thần, nhíu mày: “Ta chỉ đang suy nghĩ… từ lúc nào mà nàng bằng lòng muốn cái mạng này của ta.”
Lần này Tần Bồng bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, tai nàng có chút nóng, quay đầu đi, vén tóc ra sau tai rồi chặn lại, động tác này sẽ làm nàng trấn tĩnh lại một chút, như muốn đè nén lại trái tim có chút xao xuyến kia.
“Tần Thư Hoài, không phải cảm xúc nào của mình cũng đều phải nói ra. Không phải mỗi một người đều có thể chơi xấu trước mặt ta, lì lợm lấp liếm, cái đó cũng phải để ta cho phép mới được.”
Nói xong, Tần Bồng cúi đầu xuống, nhìn bàn tay của hắn ở trong lòng bàn tay nàng đang không chút phòng bị nào mà xòe ra.
Có một vết chai trên bàn tay kia, một số vết thương đã khép lại, dường như chỉ ra những năm tháng tàn khốc của quá khứ.
“Ta biết lúc trước ngươi là liều mạng mà sống, nhưng sau này phải đồng ý với ta, yêu thương bản thân nhiều hơn chút, có được không?”
Tần Thư Hoài nhìn dáng vẻ cúi đầu nhìn mình của Tần Bồng, hắn không nhìn thấy đôi mắt nàng, chỉ nhìn thấy ánh trăng dừng lại trên trán nàng, theo đường cong trên người nàng mà đi xuống, tựa như một chiếc váy dài, rơi thẳng vào trong nước. Xung quanh chỉ có tiếng mái chèo rẽ nước, hắn cảm thấy cổ họng mình như có cái gì đó mắc kẹt lại, đôi mắt có chút chua xót, hắn phát ra một tiếng giọng mũi, thay cho tiếng đáp lại:
“Ừm.”
Hắn không nói với nàng, hắn đã chờ những lời này, chờ rất nhiều năm.
Tần Bồng thấy đã nói xong chuyện, lại nói tiếp: “Nhưng còn có một việc, trong lòng ta rất bất mãn.”
Khi nàng nói chuyện còn mang theo ý cười, trong lòng Tần Thư Hoài lại cảm thấy xao động một chút.
“Biết tại sao Liễu gia lại cứ quấn lấy ngươi như vậy hay không?”
Trong lòng Tần Thư Hoài có chút thấp thỏm, Tần Bồng nhìn hắn, vẻ tươi cười vẫn không giảm đi, dịu dàng lại ngọt ngào mà nói: “Bởi vì ngươi đã cưới liên tiếp hai thê tử, đều cưới rất tùy tiện. Có phải là ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không, Tần Thư Hoài?”
“Nàng… nàng nghe ta nói…”
Tần Thư Hoài hoảng loạn ngẩng đầu, Tần Bồng ôm vào ngực, hắn ngơ ngác nhìn nàng, cũng chưa nói ra được cái gì.
Tần Bồng đẩy hắn một phát: “Nói đi.”
Một lúc sau, Tần Thư Hoài cúi đầu, bình tĩnh nói: “Là ta sai, ta không có gì để nói.”
Tần Bỗng không ngờ lại là đáp án như này, trong nháy mắt nàng nhìn hắn, đổi lại cũng có chút kinh ngạc, nàng vốn cho rằng hắn sẽ tìm một lý do để giải thích. Nhưng mà hắn lại nói thẳng: “Nàng chết rồi, ta chỉ nghĩ muốn trèo lên trên. Ta biết không chỉ có Khương gia đã giết nàng, cho nên ta một mạch tra thẳng xuống. Nàng đã chết, ta không giữ được vị trí kia, bị buộc phải cưới Khương Y, lại cưới thêm một Đổng Uyển Di, đối với ta mà nói tựa như cũng không có gì.”
“Là ta sai rồi, ta thừa nhận.”
Hắn giương mắt nhìn nàng: “Nàng phạt ta như thế nào cũng được.”
Tần Bồng không lên tiếng, một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh nói: “Thật ra ngươi chưa từng nghĩ là ta vẫn còn tồn tại, cũng không phải thực sự muốn chờ ta, phải không?”
“Những gì ta nghĩ chính là…” Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Báo thù vì nàng, ta cùng nàng đi tìm chết, là nàng đợi ta. Người chết không thể sống lại, ta vẫn luôn cho là như thế. Khắp nơi tìm kiếm sự chuyển thế của nàng, nhớ nàng, nhưng cũng chỉ là tìm kiếm một chút hi vọng, để cho bản thân không quá khổ sở như vậy nữa.”
Tần Bồng lẳng lặng nhìn hắn.
Thực ra nàng cũng không có để ý đến vậy, có thể là không thoải mái, nhưng nàng lại hiểu được, nhân sinh làm gì có nơi nào hoàn mỹ không khuyết điểm, thậm chí lúc đó Tần Thư Hoài còn không cảm thấy sống chết là quan trọng, chỉ cần có thể báo thù, cho dù là lấy ai, có lẽ hắn đều sẽ không để ý.
Nàng than nhẹ một tiếng, nắm lấy tay hắn, tay hắn run lên nhè nhẹ, như thể là đang sợ hãi. Tần Bồng nhón chân, áp trán vào trán của hắn.
“Ngươi đừng sợ.” Nàng ôn hòa nói: “Không phải ta thực sự muốn trách móc ngươi.”
“Ta chỉ là đau lòng, Tần Thư Hoài nhà ta, sao lại sống như thế này?”
[Vở kịch nhỏ.]
Tần đại cẩu: “Thuyền nhỏ lắc lư lắc lư, lão bà cho ta ăn đường.”
Lục Hữu: “Người suy xét đến tâm trạng chèo thuyền của ta một chút được không?”
Triệu Nhất: “Các ngươi có suy xét đến ta vẫn ở trên thuyền của Chu Ngọc không vậy? Cứ như vậy mà đi à? Không mang theo ta đi cùng?”
Giang Xuân: “Trên thuyền Chu Ngọc, người đừng trở về nữa.”
Triệu Nhất: “Ta dùng một nắm vỏ hạt dưa liệng chết ngươi.”