Mấy năm nay Tần Bồng gặp không ít thủ đoạn bức hôn, vu hồi uyển chuyển, nhưng phần lớn vẫn là dưới tình huống bảo toàn bản thân, giống như Liễu Thi Vận tự đả thương mình một nghìn, đả thương địch thủ tám trăm, thì nàng chưa từng thấy qua.
“Ta lặp lại lần nữa.” Tần Bồng lạnh giọng: “Chuyện của ngươi và Tần Thư Hoài thì tìm Tần Thư Hoài đi, đừng tìm ta, việc này không liên quan đến ta.”
Nói xong, Tần Bồng xoay người bước lên xe ngựa, Liễu Thi Vận tiến lên giữ chặt lấy Tần Bồng, Tần Bồng muốn hất ra, nha hoàn bên cạnh Liễu Thi Vận hét lên, tiểu hầu gia ở một bên vây xem nhìn không nổi nữa, tiến lên nói: “Công chúa, cẩn thận hài tử!”
Tiểu hầu gia tiến lên muốn giúp đỡ Liễu Thi Vận, thị vệ của Tần Bồng liền vọt lên, thị vệ của tiểu hầu gia cũng vọt đi lên, cũng không biết ai động thủ trước, nhất thời loạn cả lên.
Tần Bồng hít sâu một hơi, nếu Liễu Thi Vận đã dám nhận nàng ta có hài tử, vậy không chừng thực sự nàng ta có một hài tử thật, hôm nay xảy ra chuyện, thứ không hay xảy ra đều tính trên đầu nàng. Nàng bày ra một nụ cười, ôn hòa nói: “Liễu tiểu thư, thật sự ta và Nhiếp Chính Vương không liên quan gì đến nhau, ngươi nghe ta nói những chuyện này cũng vô dụng, ngươi buông ra trước đi, những chuyện khác chúng ta nói sau.”
Bên cạnh đã đánh lên, Tần Bồng nói xong vài lời, mắt lạnh ngẩng đầu, rống giận lên tiếng: “Dừng lại hết đi!”
Xung quanh đều yên tĩnh lại, Tần Bồng rút tay áo từ trong tay nàng ta ra, lúc này mới có cơ hội lên xe ngựa.
Xe ngựa rời khỏi cửa rạp hát, Tần Bồng mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh người xung quanh nghị luận, Xuân Tố sửa sang lại quần áo cho Tần Bồng, bất mãn nói: “Chuyện Liễu tiểu thư này là như thế nào, tới chỗ người gây sự cái gì? Lời như vậy cũng nói ra khỏi miệng được, thật là… Ta cũng xấu hổ thay nàng ta!”
Khi nói chuyện, Lục Hữu nhấc mành lên, nhỏ giọng nói: “Công chúa, bên vương gia xác định không có việc gì chứ?”
“Chuyện gì?”
Tần Bồng giương mắt, trong ánh mắt mang theo lạnh lẽo, Lục Hữu rụt rụt, nhưng vẫn nói: “Dù sao Liễu Thi Vận cũng là một tiểu thư khuê các, chuyện này hẳn là sẽ không nói bừa nhỉ…”
Tần Bồng không nói chuyện, nàng vân vê Phật châu trên tay, suy tư ngọn nguồn.
Hành động của Liễu Thi Vận thật là quá liều lĩnh, liều lĩnh đến làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng. Nàng ta thích Tần Thư Hoài cũng không phải một năm hai năm, quá khứ đều nhịn xuống được, làm sao hiện giờ lại là dáng vẻ như muốn cá chết lưới rách tới nơi như vậy?
“Đi tra.”
Tần Bồng giương mắt, lạnh lùng nói: “Phái một nhóm người ngày đêm canh chừng, Liễu Thi Vận và tất cả mọi người bên nàng ta, mỗi câu nói của nàng ta, gặp gỡ ai, mỗi một lá thư được gửi đi, ta đều phải biết.”
Nghe xong lời này, Lục Hữu lập tức phản ứng lại: “Người cảm thấy nàng ta có ý đồ khác?”
“Lo lắng như vậy, sẽ có nguyên nhân khác.”
Khi Tần Bồng trở lại Vệ phủ, chân trước mới vừa vào cửa, Tần Thư Hoài đã ở sau lưng đuổi theo.
“Bồng Bồng!”
Tần Bồng dừng lại bước chân, quay đầu nhìn qua, Tần Thư Hoài bước lên bậc thang, nhíu mày nói: “Ta nghe nói thế tử Hoài Ân phủ giúp đỡ Liễu Thi Vận xuất đầu đụng chạm với nàng?”
“Không sao.”
Tần Bồng gật đầu, xoay người nói: “Đi vào rồi nói.”
Vốn dĩ Tần Thư Hoài đã chuẩn bị bị sập cửa vào mặt, không nghĩ rằng vậy mà Tần Bồng lại mời hắn đi vào.
Thái độ tốt như vậy, nhất thời trong lòng Tần Thư Hoài có chút thấp thỏm, trên mặt hắn ra vẻ trấn định, nghiền ngẫm tâm tư của Tần Bồng, suy nghĩ nàng muốn làm cái gì, trước tiên nghĩ kỹ một vạn tư thế xin lỗi đã.
Mà Tần Bồng đưa Tần Thư Hoài vào thư phòng, để hắn ngồi xuống, tự mình rót trà cho hắn xong nàng mới ngẩng đầu lên, cau mày mở miệng nói: “Liễu Thi Vận…”
“Không quen, không biết, không rõ ràng lắm. Hết thảy đều là nàng ta nói bừa, ta và nàng ta căm bản chưa từng nói quá mấy câu.”
Vừa mới mở miệng, Tần Thư Hoài đã giống như học thuộc lòng rồi mở miệng. Sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta hy vọng nàng cho ta thêm chút tin tưởng, đừng suy nghĩ bậy bạ. Mấy năm nay ta vẫn luôn không nhiều lời quá một câu với những nữ nhân khác, những gì nàng ta nói hươu nói vượn ta đã biết, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
Nghe xong những lời này, Tần Bồng không khỏi có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ Tần Thư Hoài ra vẻ đứng đắn, nàng dở khóc dở cười nói: “Không phải ta hỏi chuyện này, ta muốn nói là, Liễu Thi Vận khiến ta cảm thấy không thích hợp, ngươi không cần đi tra chút sao?”
Nghe nói là chính sự, Tần Thư Hoài nhẹ nhàng thở ra, hắn suy tư một chút, sau đó nói: “Nếu nàng ta thật sự có một hài tử, vậy không kỳ quái.”
Tần Bồng châm trà cho hắn, Tần Thư hoài rũ mắt nhìn trong chén trà phản chiếu khuôn mặt giai nhân, chậm rãi nói: “Nàng ta luôn có chí khí cao, luôn muốn gả cho người mà nàng ta cho rằng là ưu tú nhất. Nếu nàng ta có thai, sinh hạ hài tử xong, e rằng cả đời cũng không thể gả cho người trong lòng nàng ta.”
“Sao ngươi lại trêu chọc đến nàng?”
“Không rõ ràng lắm.” Tần Thư Hoài lắc đầu: “Ta vẫn luôn không rõ tâm tư của nàng ta. Có điều ta và nàng ta quen biết, lại là rất nhiều năm trước.”
Tần Thư Hoài nhấp một ngụm trà, suy nghĩ về quá khứ: “Năm đó ta và Khương gia tranh quyền, Khương gia rắc rối khó gỡ, ta ở phương bắc kinh doanh nhiều năm, uy vọng ở trong quân không kém gì Khương gia, nhưng ở trong triều lại không có người dùng được. Lúc này là Liễu gia gửi thư, nguyện giật dây bắc cầu cho ta và Đổng thừa tướng.”
“Sau đó ta với Liễu Thư Ngạn gặp nhau mới biết, việc này là một tay Liễu Thi Vận thúc đẩy, ý muốn ban đầu của nàng ta là để Liễu gia và ta kết minh, nàng gả cho ta, kết quan hệ thông gia. Chỉ là một mặt Liễu gia không muốn can thiệp việc này, không muốn để hôn nhân của nữ nhi dính dáng đến chính trị. Về phương diện khác cũng sợ Khương gia lên mặt, ý muốn nâng đỡ ta để diệt Khương thị, vì thế ở giữa thuyết phục Đổng gia kết minh với ta.”
Nghe xong lời này, Tần Bồng hiểu được: “Cho nên năm đó Khương Y chết, cũng có Liễu Thi Vận ở trong đó quạt gió thêm củi?”
“Trên mặt ý nghĩa nào đó…” Tần Thư Hoài cau mày: “Nàng thật sự có thể cho là như vậy.”
“Vậy Đổng Uyển Di thì sao? Đổng Uyển Di chết, có liên quan gì đến nàng ta?”
Hiện giờ Tần Bồng hiểu được cái chết của chính mình, có lẽ nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của Liễu Thi Vận.
Năm đó Liễu Thi Vận và Đổng Uyển Di là khuê trung mật hữu, chuyện này mọi người đều biết, nhưng sau khi nàng gả cho Tần Thư Hoài, lại gần như không thấy người bạn tốt này. Năm đó nàng cũng từng nghi ngờ, cảm thấy chuyện này kỳ quặc, nhưng Liễu Thi Vận không tới cũng tránh cho nàng ta bị lộ, nàng cũng không đi sâu làm gì.
Hiện giờ đã hiểu được, có lẽ Liễu Thi Vận đã sớm coi trọng Tần Thư Hoài, chính mình làm giá y, lại mặc ở trên người bạn tốt, trong lòng có thể nào cam tâm?
Nhưng mà hiểu những điều này, nàng lại càng thêm nghi hoặc: “Nếu nàng ta đối với ngươi khăng khăng một mực như thế. Vì sao còn sẽ mang thai hài tử của người khác chứ?”
“Chuyển này…” Tần Thư Hoài cũng có chút chần chờ: “Ta đâu có biết, có lẽ, đây là ngoài ý muốn?”
Tần Bồng không nói gì, nàng gõ bàn, nghiêm túc suy tư. Tần Thư Hoài thấy nàng nghiêm túc suy nghĩ, cũng không quấy rầy, Tần Bồng suy nghĩ trong chốc lát, có chút đau đầu nói: “Trước tiên cứ chú ý nàng ta đã.”
“Thật ra… Có một biện pháp giải quyết rất tốt.” Tần Thư Hoài cúi đầu lên tiếng: “Ta có vương phi, sẽ không có ai nhớ thương nữa.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, sau đó không khỏi cười rộ lên: “Tạm thời cứ chờ đi.”
Tần Thư Hoài đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc: “Nàng có ý gì?”
Tần Bồng không trả lời hắn, đứng dậy nói: “Trời tối rồi, ta đưa ngươi đi ra ngoài.”
“Trời tối rồi.” Tần Thư Hoài chậm rãi nói: “Nếu không thì ta không đi nữa vậy?”
Tần Bồng khẽ cười lên, cầm chổi lông gà ờ bên cạnh lên: “Đi ra ngoài.”
Tần Thư Hoài biết, Tần Bồng mà điên lên thì lục thân không nhận, hôm nay đổi lại là Triệu Ngọc ở chỗ này nàng cũng sẽ đánh, vì giữ được mặt mũi của mình, hắn quyết định buổi tối lại đến.
Vì thế Tần Thư Hoài không tình nguyện ra cửa, đợi buổi tối, hắn lại lặng lẽ mò quay lại Vệ phủ.
Triệu Nhất đi theo Tần Thư Hoài trèo tường ngồi xổm trên nóc nhà, hắn rất là bất đắc dĩ nói: “Chủ tử, ban ngày người bị đánh đuổi ra và ban đêm bị đánh đuổi ra thì đều là bị đánh, có cái gì khác nhau?”
Tần Thư Hoài nghĩ nghĩ, rốt cuộc nói: “Có lẽ buổi tối… sẽ không đánh đâu?”
Triệu Nhất thở dài một tiếng, Tần Thư Hoài phân phó hắn: “Ngươi ở trên đây chờ.”
Nói xong liền xoay người xuống khỏi nóc nhà, từ cửa sổ phía sau phòng không một tiếng động lẻn đi vào, lặng lẽ nhét mình vào trong chăn.
Tần Bồng ở bên ngoài phê sổ con phê đến chuyên chú, mơ hồ nghe được một vài tiếng vang, nàng dừng bút, lại lắng nghe trong chốc lát, cảm thấy có thể là mèo kêu đêm, cũng không nghĩ nhiều.
Đến nửa đêm, nàng cũng có chút mệt nhọc, rửa mặt xong thì để Xuân Tố lui xuống, bản thân thì trở về trên giường. Vừa nhấc chăn, lập tức phát hiện không đúng, nhưng mà trước khi nàng ra tay, động tác của đối phương nhanh hơn, kéo nàng vào ổ chăn, lăn một cái liền đè nàng ở dưới thân, che miệng nàng lại nói: “Là ta!”
Tần Bồng mở to mắt nhìn Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài thấy nàng nhận ra mình rồi lúc này mới buông tay ra, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Tần Bồng hít sâu một hơi: “Ngươi tới làm cái gì?”
Tần Thư Hoài mím môi: “Ta nhớ nàng.”
Hiện giờ hắn đại khái đã phân rõ điểm mấu chốt cảm xúc của Tần Bồng, khi nào có thể chọc, khi nào không thể chọc, khi nào chơi xấu có thể cho qua, hắn đều đoán được tám chín phần mười.
Ví dụ như hôm nay, hắn cảm thấy, có lẽ thời kỳ nguy hiểm của mình ở chỗ Tần Bồng có thể đã qua rồi.
Tần Bồng hơi mỉm cười, giơ tay vòng lấy cổ hắn: “Nhớ ta à?”
Nói rồi nàng thuận thế lật người lên trên, Tần Thư Hoài bị Tần Bồng chủ động làm cho có chút trở tay không kịp, hơi kinh ngạc và vui vừng nói nói: “Bồng Bồng…”
Nói còn chưa dứt lời, hắn thấy Tần Bồng rút ra chổi lông gà từ mép giường, mỉm cười nói: “Nóng lòng tìm đánh như vậy ư?”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn nhìn cái chổi lông gà kia, nhắm hai mắt lại: “Nàng đánh đi.”
Tần Bồng ngồi dậy, cầm chổi lông gà có chút dở khóc dở cười: “Tần Thư Hoài, ngươi thân là Nhiếp Chính Vương, bị chổi lông gà đánh không mất mặt sao?”
“Ừ.” Tần Thư Hoài xoay người lại, lộ ra phía sau lưng để Tần Bồng đánh: “Nàng đánh đi, ta không cảm thấy mất mặt.”
Tần Bồng nhìn Tần Thư Hoài nằm bò chuẩn bị cho nàng đánh, trong lòng có vui thích nho nhỏ nhảy lên. Nàng mím môi, nói với hắn: “Ngồi dậy!”
Tần Thư Hoài có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời ngồi dậy. Tần Bồng xòe tay ra, hơi hất cằm: “Đưa tay cho ta.”
Tần Thư Hoài không hiểu ý của Tần Bồng lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay giao vào trong tay nàng, Tần Bồng nắm lấy tay hắn, dùng chổi lông gà nhẹ nhàng đánh vài cái, sau đó ném chổi lông gà đi, xoay người nằm xuống ngủ, kéo chăn qua đầu, nhỏ giọng nói: “Ngủ.”
Tần Thư Hoài nhìn lòng bàn tay mình, chậm rãi khép tay mình lại, lặng yên không một tiếng động cười.
Hắn ngủ ở phía sau Tần Bồng, ôm nàng vào trong lồng ngực: “Bồng Bồng.” Giọng hắn ôn hoà:
“Ta biết nàng không có thói quen đặt chổi lông gà ở mép giường, chờ ta đã lâu nhỉ.”
Nghe xong lời này, mặt Tần Bồng lập tức đỏ lên.
“Ngủ!”
Sau khi hai người ngủ, Liễu phủ lại là gà bay chó sủa, Liễu thái phó ấn Liễu Thi Vận ở trước bài vị, rống giận lên tiếng: “Con quỳ xuống cho ta! Con đã làm chuyện dơ bẩn gì! Thanh danh Liễu gia ta là dòng dõi thư hương đều bị con hủy hoại không còn một mảnh, con không biết xấu hổ, nhưng Liễu gia ta còn cần mặt mũi!”
Liễu Thi Vận liều mạng giãy giụa, Liễu phu nhân vội vàng đuổi vào, nôn nóng lên tiếng: “Làm gì vậy, làm gì vậy!”
“Đi ra ngoài!” Liễu thái phó rống giận thành tiếng: “Đều là do ngươi, nuôi dạy nữ nhi như thế nào mà dạy thành ra như thế này!”
“Sao ngươi lại nói như vậy?” Liễu phu nhân thay đổi sắc mặt: “Nàng là ta dạy ư? Rốt cuộc là ai nuôi dạy nàng, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?”
“Ngươi câm miệng!”
Liễu thái phó ngẩng đầu, cả giận nói: “Ngươi trở về đi, đừng thêm phiền phức!”
Liễu phu nhân hừ lạnh một tiếng, quay đầu mang theo bọn nha hoàn đi ra ngoài, trong từ đường chỉ còn lại Liễu Thi Vận và Liễu thái phó, Liễu thái phó lạnh giọng nói: “Con ở nơi này suy nghĩ lại cho ta!”
“Ta suy nghĩ lại?” Liễu Thi Vận cười to thành tiếng: “Con làm sai cái gì? Hiện giờ con có chăng chỉ là làm việc giống như mẫu thân làm thôi, sai ở con ư?”
Nghe xong lời này, Liễu thái phó ngẩn người, ông ta ngơ ngác nhìn Liễu Thi Vận, chỉ trong một cái chớp mắt, phảng phất như già đi mấy chục tuổi.
“Con oán hận ta.”
“Con không nên sao?”
Liễu Thi Vận bình tĩnh giương mắt, Liễu thái phó không nói chuyện, sau một hồi, ông ta cười khổ: “Thi Vận, con không giống mẫu thân con chút nào.”
“Đúng vậy.”
Liễu Thi Vận giơ tay vén tóc ra sau tai: “Con giống người, giống như người vậy, đê tiện vô sỉ không từ thủ đoạn.”
“Hôm nay ta phải nói ra điều này.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Liễu thái phó: “Con phải gả cho Tần Thư Hoài, bây giờ người không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không con sẽ sinh đứa nhỏ này ra, người yên tâm…” Nàng ta hơi mỉm cười: “Thanh danh của Liễu gia, con làm hỏng là cái chắc rồi!”
Liễu thái phó không nói chuyện.
Ông ta lẳng lặng đứng, nhìn cô nương đang quỳ. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt.
“Thi Vận…” Ông ta thở dài một tiếng: “Thật ra ta không thèm để ý thanh danh hay không thanh danh gì, ta chỉ quan tâm con sống có tốt hay không. Con hãy hứa với ta…”
“Sự tùy hứng lúc này đây, về sau sống tốt một chút, được không?”