Tần Thư Hoài đi vào trong phòng, ngồi ở trong đại sảnh, không nói gì cả.
Trời mưa tí tách tí tách, hắn lẳng lặng ngồi, trong đầu trống rỗng.
Bên ngoài binh hoang mã loạn, bên trong nội tâm Tần Thư Hoài lại chỉ có tiếng mưa rơi. Hắn điều binh mã từ phương bắc vào Tuyên Kinh, hiện giờ Tuyên Kinh đã loạn thành một mảnh, giống như là dáng vẻ cung loạn của hắn hai năm trước.
Trong Tuyên Kinh mỗi người đều cảm thấy bất an, từng nhà đóng cửa lớn lại, chỉ nghe âm thanh binh mã vào thành.
Giang Xuân và Triệu Nhất đứng ở cửa, không dám nói lời nào, Triệu Nhất muốn hỏi Giang Xuân gì đó, rồi lại không dám hỏi nhiều.
Tần Thư Hoài lẳng lặng ngồi, trầm mặc không nói, tựa hồ suy nghĩ chuyện gì đó.
Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, một thái giám cầm đèn, đưa một hài tử vội vàng đi đến hành lang dài.
Giang Xuân vừa nhìn thấy người nọ liền thay đổi sắc mặt, chắp tay nói: “Bệ hạ!”
“Tỷ của ta đâu?”
Tần Minh nôn nóng lên tiếng, đi vào trong phòng, thấy Tần Thư Hoài ngồi ở trong phòng sững sờ, hắn cao giọng lên: “Ngươi không đưa tỷ ấy trở về?!”
Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Tần Minh, trên mặt của thiếu niên trước mặt vừa gấp vừa giận, hắn phẫn nộ lên tiếng: “Trẫm đã nói địa điểm cho ngươi, vì sao không đưa tỷ ấy trở về?!”
Tần Thư Hoài nghe thấy tiếng của Tần Minh, chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hắn dừng ở trên vẻ mặt nôn nóng của Tần Minh, bình tĩnh mở miệng: “Bệ hạ có biết, chuyện Bắc Đế muốn lấy mười sáu châu Yến Nam đổi lấy công chúa không?”
“Biết.”
Nghe được lời này, sắc mặt Tần Minh chậm rãi lạnh xuống, hắn nắm chặt tay lại, nhìn Tần Thư Hoài: “Ngươi cũng bị hắn thuyết phục?”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, Tần Minh giận lên đột nhiên đem đồ vật trên bàn ném đi, dồn dập thở hổn hển nói: “Nhu nhược! Nhu nhược! Đám người các ngươi đều là người nhu nhược!”
“Tề Quốc ta bị các ngươi thống trị thành như vậy.” Tần Minh giơ tay chỉ vào Tần Thư Hoài, trong mắt tụ đầy nước mắt: “Thế nhưng yếu đuối đến mức muốn lấy một nữ tử đổi lấy sự an nguy của một quốc gia sao?! Các ngươi không biết xấu hổ, nhưng trẫm biết!”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Tần Minh, nếu hắn vẫn là khi mười mấy tuổi, có lẽ sẽ vỗ tay khen ngợi với lời Tần Minh nói.
Khi hắn mười mấy tuổi, sinh mệnh dường như chỉ là một chữ một từ, vì một câu, có thể rơi đầu chảy máu, niềm vui vẻ ân oán hận thù.
Nhưng mà hiện giờ hắn hai mươi tám tuổi, hắn ở trên chiến trường từng nhìn thấy sinh tử, từng nhìn thấy bá tính đau khổ giãy giụa, tưngd nhìn thấy binh lính hơi thở thoi thóp, hắn không có cách nào giống như vị đế vương thiếu niên này, dễ như trở bàn tay nói ra muốn để chiến sĩ dùng tính mạng đi trao đổi chuyện hôn nhân của một vị công chúa.
Hắn chỉ có thể chậm rãi nói: “Bệ hạ, Bắc Yến là cầu thú.”
“Tỷ của ta nguyện ý gả sao?!” Tần Minh lạnh mắt nhìn hắn: “Nguyện ý mới gọi là cầu, còn có nguyện ý hay không cũng phải mang đi, thì gọi là đoạt.”
“Công chúa không muốn.” Tần Thư Hoài khắc chế cảm xúc của mình, để bản thân hết sức bình tĩnh: “Nhưng mà triều thần, chưa chắc không muốn.”
Tần Minh không nói chuyện, hắn chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nhìn Tần Thư Hoài, trong mắt là vẻ thương hại và bi thiết, hắn hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng xuống.
“Tần Thư Hoài, ta không rõ.” Hắn rũ mắt xuống, kiềm chế chính mình: “Rõ ràng các ngươi yêu nhau như vậy, vì sao, lại không ở cùng nhau.”
Tần Thư Hoài nghe Tần Minh nói, hơi sửng sốt.
Tần Minh quay đầu đi, nét mập mạp trẻ con trên mặt hắn đã lui đi, lộ ra đường cong, bắt đầu có chút gầy ốm.
“Ngươi rõ ràng đã là Nhiếp Chính Vương, Triệu Ngọc có thể tùy hứng, vì sao ngươi không được? Hoả lực của hắn tập trung năm mươi vạn quân ở biên cảnh, vậy mẹ nó đánh thì đánh! Mười sáu châu Yến Nam, hắn không cho, vậy đoạt! Ngươi đi đến hôm nay, chẳng lẽ còn không phải là vì cái này sao?”
“Ngươi cũng biết.” Tần Minh nhịn không được chua xót cười lên: “Ta đi đến hôm nay, là vì cái gì?”
Tần Minh không nói chuyện, hắn mím môi, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nói: “Chuyện của ngươi, trẫm biết.”
Lời nói của thiếu niên đế vương đều là thở dài: “Liễu Thư Ngạn từng nói với trẫm.”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn hắn, ánh mắt thanh minh.
Tần Minh nhìn chằm chằm Tần Thư Hoài: “Năm đó khi ngươi trở về, là phụ hoàng thương hại ngươi tài năng, buộc ngươi đi lên con đường này. Ngươi đi lên con đường này, đơn giản là muốn có một ngày có thể bảo vệ người ngươi muốn bảo vệ, nhưng vì sao khi thật sự đi đến ngày này, ngươi lại làm không được chứ?”
Khi Tần Minh nói chuyện, trong mắt đều là bằng phẳng. Tần Thư Hoài nhịn không được nhớ tới hoàng thúc của hắn, vị kia chém phụ thân hắn, vị hoàng thúc một tay đem Tề Quốc từ trong đầm lầy cứu vớt ra, Tần Văn Tuyên.
Từ tôn ti mà nói, Tần Văn Tuyên thật sự là mưu triều soán vị, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Tần Thư Hoài nên hận hắn.
Nhưng mà Tần Thư Hoài cũng không hận hắn, bởi vì so với cái ngôi vị hoàng đế kia, thứ Tần Thư Hoài yêu hơn càng là quốc gia này.
“Ngươi biết không?” Tần Thư Hoài đột nhiên mở miệng, Đổng Vưu ở bên cạnh bước ra bưng trà cho hai người. Tần Thư Hoài mỉm cười, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm: “Lúc còn rất nhỏ, ta đã từng là thái tử.”
Tần Minh gật đầu.
Hiện giờ cuối cùng hắn cũng không giả ngu, không hề giả vờ làm hoàng đến vâng vâng dạ dạ kia. Đối mặt với lời Tần Thư Hoài, người khác đã sớm căng thẳng, nhưng Tần Minh lại không có, hắn rất bình tĩnh, tựa như thật sự chỉ là đang nói chuyện với một người bình thường thuật lại quá khứ.
Tần Thư Hoài nhìn Tần Minh, nói tiếp: “Mẫu thân của ta từng nói với ta, ta thân là thái tử, đương nhiên coi nước là nhà. Cả đời này của ta có thể sẽ không có người nhà, có thể sẽ bàng hoàng không nơi nương tựa, nhưng ta phải hiểu được, từ khoảnh khắc ta xuất thân ở Tần gia kia, trên lưng ta đã đeo trách nhiệm mà thân là con cháu hoàng thất nên có.”
“Tiểu Minh.” Tần Thư Hoài rũ mắt: “Đúng là bởi vì thân là Nhiếp Chính Vương, ta càng không thể hành động mù quáng. Cho dù cường đại như Thịnh Đường, cũng có Văn Thành công chúa gả ra ngoài cho Thổ Phiên. So với cuộc sống yên ổn của nhiều bá tính, ta cùng với tỷ tỷ ngươi, không tính là gì cả.”
Tần Minh nghe được lời Tần Thư Hoài nói, cả người đều ngây ra.
Trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc, lúc lâu sau, mới chậm rãi nói: “Ngươi… sẽ cam lòng sao?”
Tần Thư Hoài cười, trong mắt có phiền muộn: “Nếu nàng sống tốt, ta đây cũng không có gì không cam lòng.”
Tuy là hắn nói như vậy, nhưng Tần Minh lại rõ ràng nhìn được hắn siết chặt nắm tay.
Tần Minh không nói nữa, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu: “Vậy được, vậy từ hôm nay trở đi, ngươi không phải Nhiếp Chính Vương nữa.”
Tần Thư Hoài có chút kinh ngạc, Tần Minh đứng dậy, bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi đã không phải thái tử từ lâu rồi, Tần Thư Hoài, Tề Quốc này, thiên hạ này, là của trẫm. Cho nên thiên hạ này không cần ngươi gánh, bá tính này không cần ngươi quản, đây là chuyện của ta.”
“Hiện giờ ngươi thậm chí cả Nhiếp Chính Vương cũng không phải, quốc gia này muốn bắt thê tử của ngươi đi cầu an ổn, Tần Thư Hoài…” Tần Minh giương mắt nhìn hắn: “Ngươi không nên nghĩ hết mọi biện pháp, đi cứu thê tử của ngươi sao?”
Tần Thư Hoài run nhè nhẹ, Tần Minh tiếp tục mở miệng: “Mười sáu châu Yến Nam, đó là việc của trẫm. Khai chiến hay không, đó cũng là việc của trẫm. Tần Thư Hoài…” Tần Minh kề sát vào hắn: “Đem quyền lực giao ra đây, những trách nhiệm đó, trẫm thay ngươi chịu trách nhiệm!”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài không nhịn được bật cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu niên dựa vào trước mặt mình, vẻ mặt kiên định: “Hoàng gia không có trẻ con.” Tần Thư Hoài nhịn không được thở dài: “Bệ hạ, người làm thần hiểu rồi.”
Tần Minh không trả lời hắn, cả người hắn căng thẳng, có chút khẩn trương: “Trẫm không lừa ngươi, trẫm hy vọng tỷ tỷ và ngươi sống tốt.”
“Ngươi không hiểu.” Tần Minh đứng thẳng người: “Nàng có thể, là thân nhân duy nhất của trẫm.”
Tần Thư Hoài nghe xong Tần Minh nói, làm gì còn không hiểu đạo lý nữa?
“Ngươi tính toán động thủ với thái hậu?”
Tần Minh không đáp lại, xoay người nói: “Trẫm đi tìm Vệ Diễn, những thứ còn lại, trẫm sẽ để Liễu Thư Ngạn nói rõ ràng với ngươi.”
Nói xong, Tần Minh đi ra ngoài.
Hắn mới vừa đi ra ngoài, ánh mắt của Tần Thư Hoài ngưng tụ từng chút từng chút một, tiếng mưa rơi bên ngoài to hơn, hắn chợt lên tiếng: “Triệu Nhất.”
“Có.”
“Chuẩn bị một chút, một ngày sau, ta muốn đi Bắc Yến gặp Hạ Hầu Nhan.”
Hạ Hầu Nhan, con vợ cả Ninh Quốc hầu, trượng phu của Bạch Chỉ, năm đó vì cứu Triệu Ngọc, cùng nhau lớn lên với Triệu Ngọc, cũng phụ tá Triệu Ngọc đăng cơ, hiện giờ là đại nguyên soái của binh mã Bắc Yến.
Nghe được Tần Thư Hoài muốn đi Bắc Yến, Giang Xuân nhíu mày: “Vương gia, vậy Tuyên Kinh làm sao bây giờ?”
Khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, Tần Thư Hoài gật đầu, thân ảnh Liễu Thư Ngạn xuất hiện ở trước mặt Tần Thư Hoài.
Liễu Thư Ngạn lắc lắc rớt xuống mấy giọt mưa trên người, cung kính hành lễ với Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài gật đầu, Liễu Thư Ngạn đi lên phía trước, ngồi quỳ xuống, bình tĩnh nói: “Ý đồ hạ quan đến, chắc Nhiếp Chính Vương đã biết.”
“Bệ hạ cùng ngươi, Vệ Diễn, là tính toán như thế nào?”
“Nhiếp Chính Vương hẳn là biết, thái hậu và Trương Anh là người Vu tộc.”
Tần Thư Hoài gật đầu, không có nhiều lời, rót trà cho Liễu Thư Ngạn: “Lần loạn lạc thế gia này, đó là kế hoạch từ một tay hai vị này. Hai vị này cùng Triệu Ngọc nội ứng ngoại hợp, phái phụ thân ta đảm đương thuyết khách, lấy danh Thanh Quân kích động thế gia giết ngài và trưởng công chúa.”
“Thái hậu hứa hẹn với thế gia, chờ sau khi bà ta phụ chính, nguyện ý cùng các đại thế gia và hoàng tộc sắp xếp lại một lần nữa, cùng chia cắt binh lực, đất phong, vị trí trong triều trong tay Nhiếp Chính Vương.”
Điểm này Tần Thư Hoài cũng không ngoài ý muốn, hắn gật đầu: “Nhưng vậy không đủ để cho các ngươi tạo phản.”
Dẫu sao trong tay Tần Thư Hoài ở biên cảnh có hơn hai mươi vạn tinh binh, mà Tần Bồng là tẩu tử của Vệ Diễn, hai người bọn họ liên thủ, vậy làm sao thế gia lại dám động?
“Triệu Ngọc cung cấp quân lương cho họ.” Liễu Thư Ngạn nhấp ngụm trà, bình tĩnh mở miệng: “Hơn nữa lấy mười sáu châu Yến Nam làm đại giới, để cho Vệ Diễn ở vị trí trung lập.”
“Đây là chuyện khi nào?”
“Có lẽ…” Liễu Thư Ngạn suy tư một chút: “Sau khi Triệu Ngọc cầu thân.”
Tần Thư Hoài vuốt vuốt, đại khái hắn hiểu manh mối thời gian Triệu Ngọc làm việc.
Không lâu sau khi Triệu Ngọc tách khỏi bọn họ ở biên cảnh phương nam, có lẽ cũng đã bắt đầu mưu toan, đi tới Tề Quốc.
Đầu tiên là hắn một tay lợi dụng Liễu Thi Vận hãm hại Tần Bồng, vốn tưởng rằng chuyện này có thể khiến cho Tần Bồng rơi vào khốn cảnh, do đó Tần Bồng sẽ vì không muốn thêm phiền toái cho Tần Thư Hoài mà tự nguyện đi theo hắn về Bắc Yến. Nhưng mà lại chưa từng nghĩ, tình cảm giữa Tần Bồng và Tần Thư Hoài lại kiên định như vậy, vậy mà Tần Bồng kiên quyết không chịu rời đi.
Vì thế Triệu Ngọc dứt khoát châm ngòi thổi gió, để cho Trương Anh và Lý Thục kích động Liễu Thạch Hiên ám sát Tần Bồng, khiến Tần Thư Hoài xuất phát từ tâm tư bảo vệ Tần Bồng thả hắn đưa theo Tần Bồng đi.
Từ trước đến nay Triệu Ngọc là một người tính toán kỹ lưỡng, hắn sợ Tần Thư Hoài không chịu, vì thế ngoài kế hoạch này, hắn còn để cho Trương Anh lợi dụng Liễu Thạch Hiên liên lạc thế gia, muốn làm Tề Quốc nội loạn.
Một khi Tần Thư Hoài khai chiến với thế gia, đối với Tề Quốc đó là quốc lực tổn hao nhiều. Mà Trương Anh và Lý Thục vốn chính là vì trả thù Tề Quốc mà đến, đợi sau khi bọn họ cầm quyền, tất nhiên là muốn giày vò Tề Quốc. Vì thế cho dù mười sáu châu Yến Nam cho Vệ Diễn, sau khi Lý Thục cầm quyền, Triệu Ngọc lại thừa dịp loạn lạc mà đoạt lại mười sáu châu Yến Nam, có lẽ cũng không phải việc khó.
Tần Thư Hoài đã biết đã xảy ra chuyện gì, tâm tư vừa xoay chuyển lập tức hiểu rõ: “Cho nên sở dĩ Vệ Diễn ở bên ngươi, là bởi vì Vệ Diễn đã biết Trương Anh và Lý Thục là người Vu tộc?”
“Đúng vậy.” Liễu Thư Ngạn gật đầu: “Ta cũng là được bệ hạ báo cho mới biết được hiện giờ tình thế nghiêm trọng. Nếu Trương Anh và Lý Thục chỉ là vì quyền thế, vì mười sáu châu Yến Nam, chúng ta có lẽ có thể chịu đựng được lâu. Chỉ là thứ Lý Thục muốn chưa bao giờ là quyền thế, bà ta chỉ muốn huỷ hoại Tề Quốc.”
“Ngươi và bệ hạ liên hệ với nhau như thế nào?”
Tần Thư Hoài lẳng lặng nghe, thổi lá trà nổi trong ly trà.
“Phụ thân thay Trương Anh tìm ta, để ta gia nhập chiến loạn, ta giả vờ quy hàng, gặp được bệ hạ. Bệ hạ lén nói rõ ràng ý của mình với ta, Liễu gia nhiều thế hệ nguyện trung thành với hoàng đế, lúc này đây cũng không ngoại lệ.”
“Ý của bệ hạ…” Liễu Thư Ngạn giương mắt, trong mắt hiện lên một tia giãy giụa: “Vu tộc cuối cùng cùng sẽ thành đại họa, cần phải nhổ cỏ tận gốc.”
Tần Thư Hoài gật đầu, không tỏ thái độ, Liễu Thư Ngạn có chút sốt ruột nói: “Vương gia, hiện giờ thế gia dưới sự thuyết phục của đám người Trương Anh và Lý Thục đã ngo ngoe rục rịch, hiện tại ở trong vòng Tuyên Kinh, đã âm thầm đồn trú năm nghìn binh mã.”
“Ta để Vệ Diễn mang theo người tới, nhưng khoảng cách quân phía nam đến Tuyên Kinh suy cho cùng cũng rất xa, hiện giờ Tuyên Kinh họa loạn, chỉ có thể dựa vào vương gia!”
“Các ngươi tính rất tốt.”
Tần Thư Hoài giương mắt nhìn về phía Liễu Thư Ngạn, bình tĩnh nói: “Lại không biết, xong việc, bệ hạ tính toán sắp xếp cho ta như thế nào?”
Liễu Thư Ngạn ngẩn người, Tần Thư Hoài buông chén trà, bình tĩnh nói: “Nếu ngày thường bệ hạ là giả ngu giả ngơ, có như vậy mới có thể, sao lại có thể dung túng cho người khác ngủ say ở bên giường? Nếu bệ hạ để ngươi tới nói với ta muốn làm cái gì, tự nhiên nên nói cho ta cái đó?”
“Bệ hạ nói…” Trong mắt Liễu Thư Ngạn có giãy giụa: “Nếu ngươi có thể cứu công chúa trở về, sẽ hứa cho ngươi vị trí phò mã, cùng công chúa nhiếp chính, sau khi hắn nhược quán, hai người các ngươi quy ẩn núi rừng, hắn ban kim bài miễn tử, trước sau vẫn như tỷ đệ ruột.”
Tần Minh nhìn thấy rõ ràng.
Giết Tần Thư Hoài là không được, hiện giờ hắn muốn dựa vào Tần Thư Hoài đối kháng Trương Anh cùng Lý Thục.
Mà điều lớn nhất kiềm chế Tần Thư Hoài, thật ra lại là Tần Bồng. Dù sao Tần Bồng cũng là tỷ ruột của hắn, có nàng tồn tại, hắn mới có thể buộc chắc con sói Tần Thư Hoài này.
Tần Minh vẫn luôn muốn hắn cứu Tần Bồng trở về, một phương diện có lẽ thật sự có tình nghĩa tỷ đệ, nhưng mà về phương diện khác lại cũng tính toán, có thể đem Tần Bồng cứu trở về để kiềm chế hắn, hoặc là tính toán tốt nhất Tần Thư Hoài vì cứu Tần Bồng mà chết ở Bắc Yến.
Tần Thư Hoài không nói gì, sau một hồi, hắn lại nói: “Ngươi nói, nếu không có ta, hắn có cứu Bồng Bồng không?”
Liễu Thư Ngạn không nói, sau một hồi, Liễu Thư Ngạn lại nói: “Bệ hạ có lẽ, sẽ báo thù vì công chúa.”
Trong lòng Tần Thư Hoài hiểu rõ. Hắn giương mắt, nhìn về phía Liễu Thư Ngạn: “Lần này ngươi không khuyên ta?”
“Ta không biết.” Liễu Thư Ngạn rũ xuống đôi mắt: “Ta có thể làm, ta đã làm. Ngươi lấy thân phận Nhiếp Chính Vương muốn cứu nàng, ta sẽ cản ngươi. Nếu ngươi lấy thân phận trượng phu đi cứu nàng, ta không nên cản.”
Tần Thư Hoài gật đầu, hắn hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Đi.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài cửa phòng, trực tiếp nói với Giang Xuân: “Điểm binh, tiến cung.”
Mà bên kia, Tần Minh vội vội vàng vàng trở lại trong cung.
Mới vừa tiến vào tẩm điện, hắn lập tức nghe thấy giọng nó lười biếng của Lý Thục: “Con của ta, ngươi đi nơi nào?”
Động tác của Tần Minh cứng đờ, hắn ngẩng đầu, lập tức thay đổi một vẻ mặt ưu sầu: “Ta… vẫn là muốn hỏi một chút tung tích của tỷ tỷ.”
“Con của ta.” Lý Thục thở dài: “Ngươi lại đây.”
Tần Minh không có động đậy, thân thể hắn run nhè nhẹ, tựa như hiểu được ý nghĩa đi qua là cái gì.
Nhưng mà hắn không dám kháng cự, sau một tiếng “Hử?” của Lý Thục hắn hít sâu một hơi, đi qua, dừng ở trước mặt Lý Thục.
Lý Thục nằm ở trên giường, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
“Minh nhi.” Bà ta giơ tay xoa mặt hắn, chậm rãi nói: “Sẽ nhanh thôi, thiên hạ này sẽ là thiên hạ của Vu tộc chúng ta. Mối thù Tần thị diệt tộc nhân, chúng ta sắp có thể báo rồi!”
Nói rồi trong mắt bà ta có sảng khoái: “Con của ta, ngươi có vui sướng không?”
“Mẫu thân…” Trong mắt Tần Minh có thấp thỏm: “Ta… không phải cũng là Tần…”
Nói còn chưa dứt lời, Lý Thục đột nhiên tát một cái vào mặt hắn, Tần Minh bị tát đến đứng không vững, ngã ở trên mặt đất. Khuôn mặt tuấn tú của hắn bị móng tay của Lý Thục cắt qua, Tần Minh có chút chật vật dùng tay bụm mặt, không dám ngẩng đầu.
Lý Thục đi về phía Tần Minh, giơ tay nắm lấy cằm hắn, bình tĩnh nhìn hắn.
“Con của ta.” Trong giọng nói của Lý Thục mang theo âm hàn lạnh thấu người: “A mẫu đã nói với ngươi, không cần đề cập đến huyết mạch ti tiện kia trong thân thể ngươi.”
Trong mắt Tần Minh lộ ra giãy giụa, giọng hắn hắn run rẩy: “A mẫu…”
“Ngoan.” Giọng Lý Thục dịu dàng, nâng mặt hắn lên: “Gọi Tần Thư Hoài tiến cung, rất nhanh, hết thảy liền kết thúc.”
“A mẫu.” Tần Minh nhỏ giọng mở miệng: “Kết thúc, ta có thể không chịu phạt sao?”
“Đúng vậy.” Lý Thục lại tựa như một mẫu thân từ ái: “Kết thúc, tội nghiệt của ngươi sẽ được chuộc lại.”
Tần Minh liều mạng gật đầu: “Được, a mẫu, ta lập tức gọi Tần Thư Hoài tiến vào!”
Nói rồi hắn chống người đứng dậy, hướng ra phía ngoài nói: “Đổng Vưu! Truyền Tần Thư Hoài!”
Đại thái giám đứng bên ngoài nghe thấy hoàng đế ở bên trong nói, cúi đầu nói: “Vâng.”
Nói rồi, hắn vội vội vàng vàng đi ra ngoài, tìm được một tiểu thái giám trẻ tuổi: “Truyền Nhiếp Chính Vương vào cung, nói cho Liễu đại nhân và Vệ tướng quân, hết thảy làm việc theo kế hoạch.”
Hô hấp của tiểu thái giám cũng loạn, trên mặt lại cố gắng trấn định, gật đầu nói: “Sư phụ yên tâm.”
Nói xong, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Gió mạnh mưa lạnh, chứng tỏ rõ một ngày này, Tuyên Kinh sẽ loạn.
Khi Tề Quốc từ trên xuống dưới loạn thành một nồi cháo, Tần Bồng đi theo Triệu Ngọc ngồi ở trong xe ngựa, ngủ đến mơ hồ.
Nàng nhiễm phong hàn, tinh lực có chút vô dụng, sau khi Triệu Ngọc đút thuốc cho nàng, để nàng nghỉ ngơi ở trong xe ngựa, đi đi dừng dừng.
Nàng đã phát sốt cao, Triệu Ngọc vẫn luôn canh chừng, một đêm không ngủ. Tần Bồng ngẫu nhiên tỉnh lại, thấy Triệu Ngọc còn chưa nhắm mắt, vừa thấy nàng nhìn qua, hắn nôn nóng tiến lên dò hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Tần Bồng không nói chuyện, lẳng lặng nhìn hắn.
Một giấc ngủ tỉnh dậy, nàng đã tốt hơn rất nhiều, có chút sức lực. Triệu Ngọc thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, không khỏi nhíu mày, sờ đầu nàng, nhỏ giọng dịu dàng: “Muốn uống nước?”
“Ta không hiểu.”
Cuối cùng Tần Bồng mở miệng.
Giọng nàng có chút nghẹn, Triệu Ngọc nghe được lời này thì ngẩn người, sau đó hắn rũ mắt xuống, dò hỏi nàng: “Muốn ngồi dậy sao?”
Tần Bồng nhẹ nhàng ho khan, Triệu Ngọc vội thuận khí cho nàng, nàng giơ tay đẩy hắn ra, tự mình ngồi dậy.
Triệu Ngọc cũng không bực, ngồi sang một bên, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ta đều sẽ trả lời ngươi.”
“Điều ta muốn hỏi quá nhiều.” Tần Bồng thở hổn hển: “Không bằng, ngươi bắt đầu nói từ đầu cho ta đi.”
Triệu Ngọc gật đầu, quay đầu đi, nhìn về màn xe lay động phía bên ngoài, bình tĩnh nói: “Chuyện này, có lẽ phải nói đến ba mươi năm trước, năm đó Vu tộc bị giết, Thánh Nữ Vu tộc Vu Cầm đang mang thai thì bị người Vu tộc đuổi giết, chạy nạn đi thẳng tới Bắc Yến.”
“Mẫu thân ta khi đó là một vị phi tử ở Bắc Yến, bà thừa ân nhiều năm, lại chưa từng có thai. Khi đó ngẫu nhiên gặp được Vu Cầm, Vu Cầm cầu xin mẫu thân ta cứu mình và nữ nhi của bà ấy, bà ấy có thể nghĩ biện pháp, khiến mẫu thân ta thụ thai.”
“Vì để nữ nhi của mình tìm được một nơi để đi, Vu Cầm suy nghĩ biện pháp, dùng dược làm mẫu thân ta có mạch tượng mang thai, sau đó mẫu thân ta vẫn luôn giả vờ mang thai. Khi đó mẫu thân ta vẫn luôn hy vọng, Vu Cầm sinh sẽ là một nam hài, nhưng mà…”
“Nàng là một nữ hài.”
Tần Bồng bình tĩnh mở miệng, Triệu Ngọc gật đầu: “Phải, là một nữ nhi. Vì thế nàng để mẫu thân ta tuyên bố với bên ngoài đứa bé đầu tiên, là một công chúa. Vu Cầm ở bên mẫu thân ta nuôi dưỡng đứa nhỏ này, một năm sau, mẫu thân ta thụ thai. Sau khi ta được sinh ra không lâu, cuối cùng Vu Cầm không chịu đựng nổi bệnh cũ của mình đã chết. Khi đó bà ấy cho rằng, chính mình đã tìm được cho nữ nhi một nơi quay về tốt nhất, công chúa Bắc Yến, cả đời này, đại khái đều sẽ không có người bắt nạt nàng. Bắc Yến là quốc gia cường đại như vậy, nhất định có thể bảo vệ nàng, để nàng bình an lớn lên.”
Nghe đến những lời này, Tần Bồng không biết vì sao, vậy mà lại mơ hồ tựa như có thể nhớ lại một hình dáng.
Bà ấy đã từng ôm nàng, đã từng bảo nàng gọi bà ấy là “a mẫu”, bà ấy hoàn toàn khác với Ôn Viện đã nuôi lớn nàng, mỗi một câu, mỗi một chữ của bà ấy đều làm Tần Bồng cảm thấy ấm áp.
Tần Bồng cảm thấy có vô số chua xót nảy lên, gian nan lên tiếng: “Sau đó thì sao?”
“Chỉ là nàng không nghĩ tới, Ôn Viện kia là người ngu xuẩn như thế. Sau khi bà ta sinh hoàng tử, tranh sủng khoe sắc, bị giáng vào lãnh cung. Nữ nhân bị giáng vào lãnh cung vĩnh viễn nhớ mong ân sủng, bà ta không nhớ rõ hài tử của mình, chỉ là mỗi ngày đều oán trách, mắng.”
“Vì thế ta và ngươi sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, có lẽ ngươi không biết.” Triệu Ngọc cười nhẹ: “Thật ra ta vẫn luôn cho rằng, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cho dù bất cứ thời điểm nào, ngươi đều sẽ bảo vệ ta, làm bạn với ta.”
“Khi ở lãnh cung, ta chỉ có ngươi.” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, giống như sắp khóc tới nơi: “Hiện giờ ta hai mươi tư tuổi, nhưng ta vẫn thấy, giống như ta còn ở lãnh cung.”
“A Ngọc…”
Tần Bồng nhìn dáng vẻ của hắn, cảm thấy cổ họng như bị cái gì lấp kín, Triệu Ngọc nghe nàng gọi, quay đầu đi, nói tieps: “Đó đều là mẫu thân nói cho ta, bà nói với ta thân thế của ngươi, lai lịch của ngươi, sau đó nói với ta, ngươi không phải tỷ tỷ ruột của ta, một ngày nào đó, ngươi sẽ rời khỏi ta.”
“Ngươi nhớ rõ tết Nguyên Tiêu năm ta mười tuổi ấy không?”
“Không nhớ rõ…”
Tần Bồng khô khốc mở miệng, trong mắt Triệu Ngọc đều là đã đoán được sáng tỏ từ lâu: “Đúng vậy, ngươi không nhớ rõ. Tết Nguyên Tiêu năm đó, ta chờ ngươi trở về ăn bánh trôi. Nhưng ngươi đã hẹn với Tần Thư Hoài, lén đi ra ngoài xem hoa đăng. Ta khóc nháo không ngừng, mẫu phi thấy phiền nên đánh ta một bạt tai, nói với ta, ngươi không phải tỷ tỷ ruột của ta, trông cậy vào ngươi đối xử với ta thật tốt thì sao? Cho dù là tỷ tỷ ruột của ta, ngươi sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác.”
“Ngươi cũng phải rời khỏi ta.”
“Ta không tin. Buổi tối hôm đó, ta vẫn luôn ở trên bậc thang trước phòng chờ ngươi. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, ta ngồi ở chỗ kia đếm đếm, ta đếm từ một đếm tới một ngàn, lại từ một ngàn đếm tới một. Bản thân ta cũng không biết mình đếm bao lâu, chỉ cảm thấy, sao đêm đó lại dài như vậy, sao ngươi còn không trở lại?”
“Sau đó, cuối cùng ta nghe thấy ngươi đã trở lại.” Dường như Triệu Ngọc là rơi vào hồi ức, trong mắt đều là tuyệt vọng: “Ngươi cùng Tần Thư Hoài trở về. Hắn thúc giục ngươi trở về, ngươi vẫn luôn quấn lấy hắn. Ta chạy ra, nhưng mà ta ở bên ngoài đông lạnh một lúc lâu, chân cũng tê cứng, cho nên ta ngã ở trước mặt ngươi. Khi ngươi khiêng ta trở về, ta vẫn luôn khóc, ngươi hỏi ta khóc cái gì, ta nói mẫu phi nói, sau này ngươi sẽ không cần ta.”
“Vì thế ngươi đồng ý với ta, ngươi nói cả đời này, A Ngọc quan trọng nhất. Ngươi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, ngươi ở bên ta cả đời.”
“Ngươi nói xem điều ta muốn rất nhiều sao?”
Triệu Ngọc giương mắt nhìn nàng, nhướn mày: “Ta muốn không nhiều lắm nhỉ? Ngươi phải gả cho Tần Thư Hoài, ta để ngươi gả. Ngươi muốn cùng hắn ở bên nhau, ngươi muốn sinh con và nuôi dạy con cái, ta cũng để cho ngươi sinh. Chỉ là vì sao ngươi còn muốn đi cùng hắn chứ?”
Triệu Ngọc tới gần nàng, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp mà Tần Bồng xem không hiểu.
Dường như là cực kỳ yêu.
Lại dường như là cực kỳ hận.
“Ngươi đi Nam Tề, cuối cùng ta không nhìn thấy ngươi. Ngươi đi Nam Tề, còn cùng ta nói chuyện gì mà làm bầu bạn?! Ngươi đã nói ngươi sẽ bên ta cả đời, ngươi đã nói ngươi vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, ngươi đã nói đời này ta quan trọng nhất, nhưng kết quả thì sao?!”
“Ta khóc lóc cầu xin ngươi, ta quỳ xuống cầu xin ngươi, nhưng ngươi vẫn phải đi.”
Triệu Ngọc nắm lấy tay nàng, chống ở mép giường, cả người run rẩy, gắt gao nhìn thẳng nàng.
“Vì một Tần Thư Hoài, ngươi không cần ta.”
“Cho nên…” Rốt cuộc Tần Bồng cũng hiểu, nàng cười một tiếng: “Ngươi giết ta.”
“Ta không muốn giết ngươi.”
“Khi đó ngươi đi Nam Tề, thám tử của ta đã thám thính được tin tức, Khương gia và Nam Đế như hổ rình mồi, ta biết lần này ngươi đi dữ nhiều lành ít, ta muốn ngăn ngươi lại. Lúc này, Lý Thục sai Liễu Thi Vận liên lạc với ta.”
“Bọn họ liên lạc với ngươi làm cái gì?”
“Bọn họ nói với ta muốn lá thư này. Liễu Thi Vận và Đổng Uyển Di có quan hệ tốt, sau khi nàng ta lấy được lá thư này, chuyển giao cho Đổng Uyển Di. Đổng Uyển Di giao cho phụ thân nàng ta, từ phụ thân nàng ta giao cho Tần Văn Tuyên. Lá thư này không ngoài dự liệu đã chọc giận Tần Văn Tuyên, Tần Văn Tuyên lập tức hạ độc ngươi.”
Không hỏi ý nghĩa Lý Thục làm như vậy, Tần Bồng đại khái đoán được, nàng hít một hơi thật sâu, nói ra sự thật nàng đoán được: “Cho nên, Tần Văn Tuyên, thật ra là chết trong tay Tần Thư Hoài.”
“Hẳn là vậy.”
Triệu Ngọc cười khẽ: “Năm đó người đã từng động tay với ngươi, một người hắn cũng không buông tha. Tần Văn Tuyên vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, rất tín nhiệm hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn hạ độc.”
Tần Bồng run lên nhè nhẹ.
Nàng hiểu được, giết Tần Văn Tuyên, có lẽ là một việc mà Tần Thư Hoài giãy giụa nhất.
Một hoàng đế tốt như vậy, một thúc phụ đối xử với mình tốt như vậy, nhưng Tần Thư Hoài vẫn lựa chọn vì nàng báo thù giết ông ta.
Đúng là bởi vì phần áy náy kia, cho nên Tần Thư Hoài không giết Tần Minh để hắn đăng cơ.
Cho dù hắn không biết nàng là Triệu Bồng, hắn vẫn lựa chọn như cũ, một lòng phụ tá Tần Minh, bảo vệ giang sơn Nam Tề này thật tốt.
Nàng gật đầu: “Hiểu rồi, vậy còn ngươi?”
Triệu Ngọc không nói chuyện, Tần Bồng giương mắt nhìn hắn: “Khương gia hạ độc với ta, Tần Văn Tuyên phái Liễu Thư Ngạn hạ độc ta, trong cơ thể ta có ít nhất ba loại độc, một loại độc dược cuối cùng là ngươi hạ đúng không?”
Nghe được lời này, Triệu Ngọc lại cười.
“Ngươi biết chỗ khác thường của Thánh Nữ Vu tộc không?”
Tần Bồng ngẩn người, Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Thánh Nữ Vu tộc chỉ cần chưa mang thai thì sẽ không chết. Sau khi mẫu thân ngươi chết, ngươi chính là Thánh Nữ Vu tộc, vốn dĩ ngươi cũng sẽ không chết.”
“Ta không nghĩ tới sẽ giết ngươi.” Hắn giơ tay, vỗ ở trên khuôn mặt nàng: “Ta chỉ là muốn, ngươi trở lại bên cạnh ta.”
“Ta cho rằng sau khi ngươi chết, sẽ sống lại ở trên cơ thể của ngươi. Cho nên ta tìm mọi cách mang thi thể ngươi về.”
“Nhưng mà ta không nghĩ tới…” Triệu Ngọc nói, trong mắt chứa đầy nước mắt: “Ngươi không trở về.”
“Ta canh giữ thi thể kia, mỗi ngày ta đều đi thăm nàng. Ta nghĩ hết tất cả biện pháp muốn giữ nó lại, nhưng ta giữ không được.”
“Sáu năm đó Tần Thư Hoài điên rồi, nhưng ngươi cho rằng ta tốt sao?”
“Ta cũng điên rồi, nhưng ta phải chống đỡ. Bởi vì ta biết, tỷ tỷ muốn A Ngọc làm một hoàng đế tốt, trong xương cốt của tỷ tỷ yêu Bắc Yến, yêu bá tính của Bắc Yến. Ta nghĩ, ta làm một hoàng đế tốt, có lẽ ngày nào đó ngươi trở lại, còn sẽ khen một câu, A Ngọc làm tốt lắm.”
“Nhưng cuối cùng ngươi đã trở lại, vì sao ngươi không tới tìm ta chứ?”
Hắn vùi đầu ở trong lòng bàn tay nàng, thống khổ lên tiếng: “Ta vẫn luôn tìm ngươi, vẫn luôn tìm ngươi!”