Chương 61: Anh muốn nhận thù lao
Ngày hôm sau trời vừa sáng mẹ Giản liền tỉnh dậy, bà ở lại đây, là vì bộ dạng rối rắm kia của con trai mình, thật ra bà thừa nhận, cố ý muốn gây phiền phức cho con trai nên mới nghỉ lại đây, nghĩ đến ánh mắt ai oán kia của con trai, bà đặc biệt rất muốn cười.
Quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đang ngủ say, trông cô như một đứa trẻ, trừ bỏ tất cả những nhân tố bên ngoài, Tiểu Thỏ cũng không phải là không có điểm nào đáng yêu, ngày hôm qua cô không chỉ khiến cho con trai phải nói lời xin lỗi, bà xác định tâm địa cô hẳn là không xấu, bất quá, cũng không phải là để mặc cho người ta ức hiếp, có lẽ cô thuộc loại người tốt với tôi, tôi liền đối tốt lại, người đối với tôi không tốt, tôi sẽ không thèm để ý đến người. Tính cách như vậy, thật ra cũng rất tốt, chỉ cần người ta không ức hiếp cô, cô liền đối tốt với người đó.
Hôm nay mẹ của bà muốn xuất viện, bà phải đến bệnh viện sớm một chút, ngày hôm qua bà đã không về nhà, lát nữa còn phải trở về thay bộ quần áo khác, nếu không sẽ rất khó chịu.
Nghĩ như vậy, mẹ Giản nhẹ nhàng rời giường, thay lại bộ đồ của mình, nhìn Tiểu Thỏ một cái, bà mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa nhìn về hướng của con trai, kết quả ánh mắt bà và ánh mắt con trai lại nhìn nhau, trong mắt con trai toàn là oán trách, dễ nhận thấy tuy rằng đêm qua Tiểu Thỏ đã trấn an anh, nhưng mà nội tâm oán giận của anh cũng không có vì vậy mà tiêu tan hoàn toàn, ngược lại qua một đêm còn có xu thế lắng đọng sâu sắc thêm nữa.
Cái thứ không có tiền đồ này! Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mẹ Giản không muốn thừa nhận cũng không được, khi bà còn trẻ, cũng đã từng hi vọng có thể gặp được người đàn ông có thể yêu mình như vậy.
Buồn cười là cái tên hoa hoa công tử kia, huyết thống tự nhiên là một chuyện khác, không nhìn tới ánh mắt oán giận của con trai, mẹ Giản đi vào nhà vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo một chút liền đi ra, nhìn con trai rõ ràng là cả đêm không ngủ liền nói.
“Được rồi, đừng dùng ánh mắt đó nhìn mẹ, bây giờ mẹ liền đi, con vào ngủ đi, à đúng rồi, mẹ đồng ý chấp nhận Tiểu Thỏ, mẹ sẽ không ngăn cản hai đứa ở chung một chỗ, cho nên con không cần dùng ánh mắt thù địch nhìn mẹ, chỉ có điều mẹ sẽ không giúp con thuyết phục bà ngoại của con đâu, muốn bà ngoại chấp nhận cho hai đứa, thì phải tự mình cố gắng, từ nhỏ bà ngoại thương yêu con như vậy, mẹ hi vọng con không nên cư xử tùy tiện, hôm nay bà ngoại sẽ xuất viện, nếu con có lòng quan tâm, nên dành chút thời gian đến thăm bà ngoại đi.”
Giản Chính Dương cố chấp thiên vị: “Trừ phi là bà ngoại đồng ý Tiểu Thỏ, bằng không con sẽ không đến gặp bà.”
“Con …” Mẹ Giản vừa muốn nổi giận lại cảm thấy khó khăn lắm mới có được không khí hòa thuận như vậy, vẫn là không nên tức giận thì tốt hơn: “Bất luận thế nào mẹ cũng đã nói rồi, con tự mình quyết định đi, mẹ đi đây.”
Một tiếng đóng cửa, Giản Chính Dương nhìn theo hướng cửa chính, xác định mẹ Giản đã thật sự rời đi, lập tức để cây viết trong tay cùng bản ghi chép xuống bàn, đi về hướng phòng ngủ.
Vào phòng, Giản Chính Dương liền chứng kiến được một cảnh tượng thế này: Tiểu Thỏ nằm nghiêng ngủ, áo ngủ bị cuốn lên rất khêu gợi, lộ ra quần nhỏ gợi cảm, dây áo ngủ trên vai đã muốn tuột cởi ra, ngực cũng lộ ra hơn phân nửa, khuôn mặt Tiểu Thỏ đỏ bừng cực kỳ đáng yêu.
Tên đàn ông nào đó đang oán giận khi nhìn đến bức tranh mỹ nhân này, lập tức hóa oán giận trong lòng thành dục vọng ham muốn, chính là đêm hôm qua người nào đó đã đáp ứng với anh một số điều kiện, trước tiên anh cần phải thu một chút lợi ích rồi nói sau.
Giản Chính Dương mang tâm tình kích động tới gần Tiểu Thỏ, cẩn thận tránh né chân đang bị thương của cô, không ngờ chính mình có thể được hưởng thụ một bữa sáng mỹ vị.
Trong lúc mơ màng ngủ, Tiểu Thỏ cảm thấy có một cánh tay đang ở trên người mình đốt lửa khắp nơi, hết sức thoải mái, trong lúc mơ mơ màng màng có một chút ý thức rất quen thuộc, cảm giác như đang gặp mộng xuân.
Chẳng lẽ gần đây cô thật sự triền miên sau đó liền biến thành một sắc nữ, làm sao còn có thể gặp mộng xuân chứ, thật là đòi mạng, hình như cô đang ngủ cùng với mẹ Giản, nếu để bà phát hiện cô gặp mộng xuân, vậy thì thật mất mặt nha.
Ý thức được điều này, đáy lòng Tiểu Thỏ có một tiếng nói nhắc nhở cô: mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.
Tiểu Thỏ cố gắng mấy lần, đột nhiên mở to mắt nhìn, vừa mở mắt bên cạnh liền truyền đến tiếng thở, còn có thân thể phản ứng nói cho cô biết hiện tại đang phát sinh cái gì. Theo phản xạ nhìn bên cạnh mình, không có ai, thật tốt.
Dường như nhìn ra được nghi ngờ của cô, Giản Chính Dương đắc ý nói: “Mẹ đã đi từ sớm rồi, bà xã, hiện tại là lúc ông xã được nhận thù lao, tối hôm qua em đã đồng ý với anh.” Cả người Tiểu Thỏ cứng đờ, khóe miệng run rẩy, vì để cho mẹ chồng được ở lại, cô đã phải dùng sắc dụ dỗ chồng, bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Thấy bộ dáng Tiểu Thỏ bị chính mình làm cho nghẹn thở, Giản Chính Dương vui vẻ nở nụ cười, động tác càng thêm khẩn trương, anh muốn cho cô nhớ kỹ, đây là nhà của hai người bọn họ, không thể tùy tiện cho người khác ở lại, cho dù là người nhà của anh cũng không được phép.
“Cười cái gì mà cười, tên sắc lang này.” Tiểu Thỏ có chút thẹn quá hóa giận. Anh đang vùi trên cổ cô, lại cười thật vui vẻ: “Ha ha a …. Anh chỉ háo sắc với bà xã của mình, làm chút chuyện sắc lang, bà xã có chịu không hử?”
Khóe miệng cô cong lên, “Anh dám thử háo sắc với người khác, dù chỉ một chút, xem em còn không đánh anh thành thái giám.”
“Ha ha … … ” Giản Chính Dương yêu chết được tuyên bố bá đạo này của cô, anh càng thêm ra sức lấy lòng vợ yêu.
Anh kích động ngồi dậy, không cho cô an tĩnh, ở trên người cô nặng nề vận động khiến cô muốn hôn mê bất tỉnh, choáng váng muốn ngất. Lúc trời gần tối cô thật sự đói không chịu được, tỉnh dậy liền phát hiện Giản Chính Dương đang ôm cô ngủ, cũng không biết ngủ từ lúc nào, dù sao cô cũng bị anh làm cho hôn mê mấy lần.
Nghĩ đến lúc anh âu yếm, Tiểu Thỏ có chút thẹn thùng, nhưng mà đòi hỏi của anh chính là không có dừng lại, hoàn toàn không quan tâm đến thân thể cô không thể chịu nổi, đại khái do thể lực của anh rất tốt, xem ra sau này cô không cần lo lắng đến thân thể của anh, phải bắt anh làm nhiều việc, để tránh anh cả ngày không có việc gì chỉ biết chiếm tiện nghi của cô.
Nghĩ lại thì, khi vừa mới đăng ký trở về, cô bị mẹ Giản giẫm vào chân, sau đó từ bệnh viện trở về, chuyện làm được nhiều nhất chính là những chuyện vợ chồng, cô không thể cứ tiếp tục như vậy, cũng không muốn ngày nào đó ra đường mọi người đều nhìn mình với một bộ dáng dung túng quá độ, cô về sau phải kiêng dè một chút, đẩy đẩy Giản Chính Dương nói.
“Ông xã,”
“Bà xã, đừng phá.” Giản Chính Dương cũng rất mệt mỏi, nghe được Tiểu Thỏ kêu mình, thân mật hôn mặt cô, di chuyển tư thế một chút liền đem cô ôm càng chặt hơn, sau đó ngủ tiếp. Tiểu Thỏ nổi cáu: “Giản Chính Dương, tỉnh lại, tỉnh lại.”
“… …… …”
“Giản Chính Dương, ông xã, ông xã … …”
“Ừ?” Nghe được Tiểu Thỏ gọi mình là ông xã, Giản Chính Dương mới lờ mờ không rõ mở mắt ra.
“Em đói bụng.” Cô không kịp làm nũng: “Anh nhanh một chút làm đồ ăn cho em đi, bằng không em đói muốn chết.”
Giản Chính Dương vừa nghe, lập tức ngồi dậy: “Em muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em.”
“Tùy anh, nhanh một chút là được.” Giản Chính Dương nhanh nhẹn rời giường, còn Tiểu Thỏ tỏ vẻ rất thỏa mãn, lại trông thấy anh trần trụi như vậy đã muốn đi ra ngoài, lập tức gọi anh lại,
“Anh lấy quần mặc vào cho em, không được trần truồng chạy trong nhà.”
Nghĩ lại đêm qua nếu cô không có mặc quần áo mà cứ đi ra ngoài, gặp phải mẹ Giản, không chừng cả đời này cô ở trước mặt bà đều không thể ngẩng đầu lên được, có trời mới biết khi cô nghe được giọng nói của Giản Chính Dương cô có bao nhiêu lo lắng cho rằng anh cứ như vậy liền đi ra, may mắn còn có một cái quần lót, tật xấu này vẫn nên sửa lại, để tránh về sau xảy ra chuyện phải hối hận.
“Được rồi.” Nghe thấy Tiểu Thỏ nói như vậy, Giản Chính Dương ngoan ngoãn đứng lên lấy quần dài mặc vào, quần lót cũng không mặc, thấy thế, khóe miệng Tiểu Thỏ run rẩy tự an ủi mình, không mặc quần lót thì không mặc quần lót, mặc quần dài thế này so với việc không mặc gì hoặc là mặc một cái quần lót vẫn tốt hơn, ai nhìn tới anh thế này cũng sẽ không biết anh không có mặc quần lót.
Chương 62: Về nhà thu dọn
Mấy ngày kế tiếp, Mẹ Giản đều không có đến, Tiểu Thỏ có chút không rõ, chuẩn bị gọi điện thoại cho bà, vừa cầm lấy di động, nhưng lại không có điện.
Vốn dĩ điện thoại gọi cũng không nhiều, sau này ở cùng một chỗ với Giản Chính Dương, điện thoại di động hoàn toàn là vật để trang trí, có điện thoại hay không, trong lòng cũng cảm thấy không có gì phải quan tâm lo lắng, cho dù muốn biết cũng lười không gọi điện, cũng bởi vì lười biếng không nghĩ đến phải sạc pin điện thoại, hậu quả lập tức đã quên, vật giá trị trực tiếp bị quăng sang một bên thành phế phẩm.
Lúc này nếu không phải muốn dùng đến điện thoại, còn không biết đến khi nào mới phát hiện ra, Giản Chính Dương cầm lên xem qua, điện thoại đã hết pin, còn bị tắt nguồn, rõ thật là!
Đem hai cái điện thoại đi sạc pin, vốn nghĩ muốn gọi cho Mẹ Giản nói chuyện, trong lòng lại lo sợ mình vô vị, hoặc là nói, đánh chết cô cũng không biết nên nói cái gì. Tiểu Thỏ bắt đầu nghiên cứu mấy cuốn sách Giản Chính Dương đem qua, từ lúc biết anh là hacker trong truyền thuyết, đối với nghề nghiệp này Tiểu Thỏ lại có một ý niệm sùng bái không thể lý giải, có lẽ là bởi vì mình cùng hacker có khoảng cách quá xa. Nói đến hacker, liền nghĩ đến chính là một người tài giỏi tinh thông về máy tính, cho nên hacker trong tư tưởng Tiểu Thỏ, chính là người thần thông, không thể với tới.
Đối với sự sùng bái của Tiểu Thỏ, hư vinh đàn ông trong con người của Giản Chính Dương đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, cũng không cùng cô so đo chuyện cô thỉnh cầu với mình, nghiêm túc dạy cô như một người thầy.
Chứng kiến Giản Chính Dương ngồi ở trước máy tính hai tay không ngừng gõ bàn phím, Anh ngữ trên máy tính không ngừng biến hóa, Tiểu Thỏ mới thực sự tin tưởng Giản Chính Dương là một cao thủ máy tính, đối với anh trăm phần trăm tin tưởng nghe theo.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tay chân sưng phù của Tiểu Thỏ cũng từ từ tiêu tan, tuy rằng ban đầu bị đau đến mức muốn đòi mạng, thế nhưng lúc này rất nhanh đã khá hơn.
Cảm thấy việc đi lại không bị ảnh hưởng nhiều, Tiểu Thỏ nghĩ nên trở về nhà dọn dẹp một chút, căn phòng rời đi đã lâu không về, vì vậy cô liền cùng Giản Chính Dương bàn bạc phải quay về nhà một chuyến.
“Em khẳng định chân của em không có việc gì?”
“Dạ.”
“Vậy anh cùng em trở về.” Giản Chính Dương nói, sau khi đã xác định lần nữa chân của Tiểu Thỏ thật không có việc gì.
“Dạ được.” Tiểu Thỏ suy nghĩ có người đi cùng cô cũng thấy tốt hơn một chút, đồ đạc trong nhà bị anh làm cho lộn xộn lung tung, để anh giúp cô cũng hợp lý thôi.
Được Tiểu Thỏ đồng ý, Giản Chính Dương ôm lấy cô, còn chùm chìa khóa thì giao cho cô, đặt đồ vật vào trong một túi xách nhỏ, nắm tay Giản Chính Dương cùng ra cửa.
Ánh mắt Giản Chính Dương quá mức thu hút hấp dẫn, thời điểm trước khi ra cửa phải lấy nón đội lên đầu, còn cố ý hạ thấp nón, người hơi hơi cúi đầu, trên đường thật không còn người đặc biệt chú ý tới anh.
Một đường đi đến chung cư của Tiểu Thỏ, bác bảo vệ thấy đã vài ngày không gặp cô, có chút kinh ngạc, “Mấy ngày nay cũng không có thấy cháu, chú nghĩ là cháu đang ở cùng một chỗ với bạn trai, hiện tại xem ra chú đã đoán đúng rồi nha.”
“Dạ vâng ạ.” Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười.
“Ha ha, xem ra hai đứa ở cùng nhau thật tốt nha.” Bác bảo vệ nhìn hai người tay nắm tay, trêu chọc nói: “Khi nào thì mời bác ăn kẹo cưới hả?”
Giản Chính Dương không nói gì, Die nd da nl e q uu ydo n, nghe được bác bảo vệ nói như vậy, lại chủ động ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn bác bảo vệ nói: “Chúng cháu kết hôn rồi, chẳng qua quên mang theo kẹo cưới, lát nữa cháu trở lại biếu bác.”
Tuy rằng lúc tối bác bảo vệ có gặp qua Giản Chính Dương, nhưng mà ban ngày gặp anh càng thêm kinh diễm, không nghĩ tới bên cạnh mình còn có người đàn ông xinh đẹp như vậy, nhất thời có chút ngẩn ngơ, nghe Giản Chính Dương nói như vậy, lại bị dọa lần nữa,“Hai đứa, kết hôn?” Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật đầu: “Dạ, vâng ạ.”
“Nhanh quá nha, bác hiểu rồi, cháu đang nói xu hướng cưới nhanh kẻo lỡ có phải hay không?” Bác bảo vệ là người có tư tưởng thức thời hiện đại, từ sau khi bon chen trên các mạng xã hội, lại cập nhật rất nhiều trào lưu của giới trẻ.
“Dạ vâng ạ, hahaa.”
“Uhm, vậy bác chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc, bác thật không biết, nếu không cũng sẽ chuẩn bị cho cháu một cái lì xì nha”. Bác bảo vệ cười hiền: “Bác cũng đã nhìn thấy cháu trưởng thành nên người mà”.
Tiểu Thỏ cười cười: “Chúng cháu còn chưa có cử hành hôn lễ, sau này khi nào tổ chức lễ cưới, nhất định sẽ mời bác đến dự”.
“Ha ha, vậy tốt lắm.”
“Cháu vào nhà trước thu dọn một chút, có lẽ nhà của cháu phải cho thuê lại, sau này làm phiền bác giúp cháu trông nom nhiều hơn một chút ạ”.
“Cái này không có vấn đề, đây là trách nhiệm của bác.”
Cùng bác bảo vệ nói thêm vài câu, Tiểu Thỏ mới lôi kéo Giản Chính Dương trở lại nhà mình, Die nd da nl e q uu ydo n, mọi thứ vẫn như lúc rời đi, loạn thành một đống, vài ngày cô không về, đã phủ một lớp bụi mỏng, Tiểu Thỏ mặt nhăn mày nhíu, bắt đầu phân công công việc,
“Anh dọn dẹp nhà bếp, sau đó là nhà vệ sinh, em thu dọn phòng ngủ, cuối cùng là phòng khách, rác trực tiếp bỏ vào túi to trong phòng khách.”
“Được.” Giản Chính Dương đối với bà xã ngoan ngoãn vâng lời.
Hai người cùng nhau cố gắng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cũng có chút mệt mỏi, Tiểu Thỏ cẩn thận bỏ rác vào túi, tự mình xách theo túi nhỏ, Giản Chính Dương xách theo túi lớn, xuống lầu bỏ rác.
Bỏ rác xong, sau khi lên lầu Giản Chính Dương để Tiểu Thỏ nghỉ ngơi, một mình xách mấy túi rác còn lại đi bỏ, Tiểu Thỏ thừa dịp dọn dẹp thêm một chút, lấy vài món đồ đạc quan trọng chuẩn bị cùng Giản Chính Dương mang về bên kia. Tiếp đó muốn đem ít đồ cá nhân quan trọng đóng gói cẩn thận mang lên ban công sân thượng, trên sân thượng có một nhà kho nhỏ, vừa vặn có thể làm chỗ cất đồ, còn có thể khóa lại.
Còn chưa dọn đồ xong, di động vang lên, một dãy số lạ, Tiểu Thỏ đứng lên tiếp điện thoại, là mẹ Giản gọi đến, hỏi thăm chân cô thế nào.
Được trưởng bối chủ động quan tâm, thái độ Tiểu Thỏ đương nhiên là vô cùng tốt, cô liên tục nói đã không có việc gì, cảm ơn mẹ đã quan tâm.
Mẹ Giản hỏi cô hiện tại ở nơi nào, Tiểu Thỏ nói đang ở nhà mình thu dọn đồ đạc, cô muốn cho thuê lại nhà, thêm chút tiền thuê phòng làm tiền tiêu vặt cũng tốt.
Mẹ Giản đối với chuyện này không có ý kiến, chỉ nói nhà của chính cô thì tùy ý cô xử trí, nếu chân cô đã ổn, buổi tối trở về nhà lớn một chuyến.
Tiểu Thỏ không biết nhà lớn ở đâu, mẹ Giản nói Giản Chính Dương biết, bà ngoại muốn gặp anh, vừa khéo có thể đồng thời gặp mặt cô.
Tiểu Thỏ nhận lời, chỉ là trong lòng cô cảm thấy bất an, cảm giác buổi tối đến nhà lớn gặp bà ngoại Giản Chính Dương, dường như có phần giống đi dự tiệc Hồng Môn Yến.
Miho
Chợt nhận ra đọc một lèo tới giờ lun :)) truyện cuốn lắm luôn á, cảm ơn team đã thầu bộ này nhee