Chương 152
Nghe thấy giọng nói của Bạch Chính Nghĩa, tâm tình của Tiểu Thố trở nên phức tạp, vì thế khi đối mặt với ông ấy mới không thể giữ được bình tĩnh, nguyên nhân lớn nhất làm tâm tình của Tiểu Thố thay đổi là vì bà ngoại đã nói những lời này với cô trước mộ của mẹ trong ngày tảo mộ, lúc đó Tiểu Thố chợt hiểu ra bản thân bây giờ rất mãn nguyện, biết ơn và thấy trân trọng cuộc sống hiện tại, trân trọng những người xung quanh mình, tuy Bạch Chính Nghĩa từng làm những việc có lỗi với mẹ cô và bản thân cô, nhưng mẹ cô cũng đã mất nhiều năm, bản thân hiện giờ cũng rất hạnh phúc, còn ông ấy cũng đã phải trả giá trong những năm qua, ông ấy đã hối hận nên không cần phải cô trừng phạt, chính ông ấy cũng đã sống trong áy náy và tự trách, rõ ràng chỉ có năm mươi mấy tuổi nhưng đầu đã bạc trắng.
Đời người mong manh lắm chớp mắt cái liền trôi qua mấy chục năm, chẳng lẽ phải chờ tới khi chôn cất ông ấy rồi hối hận sao? Nên trân trọng người bên cạnh, ông ấy cũng chính là người bên cạnh.
“Tiểu Thố xảy ra chuyện gì sao, con khỏe không, có cần giúp gì không, con đang ở đâu…”
Tiểu Thố không trả lời làm cho Bạch Chính Nghĩa nghĩ rằng Tiểu Thố đã xảy ra chuyện, dù sao chuyện phát sinh gần đây cũng để lại vết thương trong lòng ông ấy, hiện tại đã già đã không còn ý chí chiến đấu, có nghĩ thì cũng chỉ nghĩ đến cái gia đình vui vẻ mà thôi, cho nên đối với những chuyện phát sinh với Tiểu Thố ông ấy rất là lo lắng, khẩn trương.
Nghe được giọng nói khẩn trương của Bạch Chính Nghĩa, Tiểu Thố chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, cô đột nhiên nhớ đến hình ảnh bản thân và gia đình vui vẻ đón tết, còn Bạch Chính Nghĩa lại cùng cha mẹ mình ở nhà vắng vẻ.
Không biết tại sao lại nghĩ tới hình ảnh này, tâm tình của Tiểu Thố trở nên phức tạp, trong lúc rối loạn thốt ra một tiếng: “Ba.”
Cái chữ này vừa ra khỏi miệng, Tiểu Thố cùng Bạch Chính Nghĩa đồng thời sửng sốt.
Tiểu Thố nghĩ là, thì ra cái chữ này hướng về phía Bạch Chính Nghĩa, cũng không phải khó mở miệng như vậy, sau khi gọi điện, dường như còn có một cảm giác phức tạp khó hiểu.
Mà Bạch Chính Nghĩa giống như có sấm bên tai nhất thời cho là chính mình ảo tưởng cho nên ông ấy rất cẩn thận hỏi lại Tiểu Thố.
“Tiểu Thố, ba, ba vừa mới giống như nghe được từ ba, có phải không…”
Cái dáng vẻ thận trọng lại khiến Tiểu Thố thở dài, từ lúc nào cái thân to lớn kia đã không còn, thay vào đó chỉ còn là một người đàn ông chưa già đã yếu.
“Ba.”
“Ai, ai.” Lần này Bạch Chính Nghĩa xác nhận rằng mình không nghe nhầm , nhất thời kích động liên tục gật đầu, cảm thấy mình không biết nên nói cái gì.
“Tiểu Thố, ba, con, ba…”
“Ngày mai ba có ở nhà không?” Cô với ông ấy đã ở bên nhau rất lâu rồi, mấy năm nay Tiểu Thố có thể cảm giác rõ ràng thái độ của Bạch Chính Nghĩa đối với chính mình, có thể là bởi vì áy náy đối với mình, thậm chí còn có chút lấy lòng, đây là một chuyện vui, nhưng lúc thực sự nhìn thấy ánh mắt của Bạch Chính Nghĩa, cô lại không cảm thấy vui vẻ.
“Ờ, ờ, ờ…”
Đè xuống cảm xúc đang dao động ở đáy lòng, Tiểu Thố nói: “Ngày mai con và Chính Dương gặp ba được không?”
“Được, được.” Bạch Chính Nghĩa vui mừng không thôi, cảm thấy tối hôm nay đơn giản là vui mừng quá mức: “Ngày mai qua đây ăn cơm trưa được không, ba sẽ làm mấy món con thích, sau đó sẽ gọi Tiểu Vũ về, chúng ta là người một nhà…”
Nói đến người một nhà, nghĩ đến Tiểu Thố cùng ông bà nội quan hệ không được tốt lắm, nhất thời lại im lặng, sợ Tiểu Thố không vui với ý kiến của mình.
Tiểu Thố thầm than một tiếng, tuy là cô kêu một tiếng ba nhưng giữa bọn họ vẫn còn một lớp màng ngăn cách, có người cha nào lại đối xử thận trọng với con gái của mình như vậy?
Ngược lại, ông ấy cũng đã nghĩ thông suốt nên cô sẽ làm những gì nên làm còn về phản ứng của Bạch Chính Nghĩa thì không nằm trong tính toán của cô, chỉ cần sau này cô không hối hận thì tốt rồi.
“Nghe Bạch Tiểu Vũ nói tài nấu nướng của ba tăng mạnh trong mấy năm gần đây, ngày mai con sẽ được nếm thử tài nấu nướng của ba…”
Nếu như Bạch Chính Nghĩa biết khẩu vị của cô, không cần phải nói, nhất định là Bạch Tiểu Vũ nói cho ông biết, Tiểu Thố cũng không truy cứu ngọn nguồn vấn đề chỉ là nói mấy câu ngắn ngủi liền định ra chuyện của ngày mai.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bạch Chính Nghĩa rất vui vẻ, sau khi cúp điện thoại lập tức cho Bạch Tiểu Vũ gọi điện thoại…
Tiểu Thố cúp điện thoại, yên lặng không nói nhìn tay của mình máy móc, trong chốc lát nỗi lòng khó có thể yên tĩnh, sau một hồi cùng mình gọi phụ thân, quan hệ của hai người tiến thêm một bước, sau đó liền nghĩ lại rằng mặc dù gọi ông ấy là ba của mình nhưng vẫn có một lớp màng giữa hai người, như thể mình là trưởng bối còn ông ấy là trẻ con, cảm giác này cũng không hơn gì.
Giản Chính Dương nhìn Tiểu Thố ngồi trên sofa im lặng, sau khi gọi điện thoại cũng không quấy rầy cô làm cho cô tự mình miên man suy nghĩ một hồi, anh cũng không nói lời an ủi, nói cũng vô dụng còn không bằng làm cho cô nghĩ thông suốt, có lẽ chỉ cần một thời gian cô ấy sẽ nghĩ thông suốt.
Sự thực quả là như vậy, Tiểu Thố một mình chật vật, trong chốc lát lại cảm giác chật vật cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cô cũng đã đi bước đầu tiên, về sau từ từ mà đến.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Thố cảm thấy nhẹ nhõm hơn, thấy Giản Chính Dương đang đọc sách, mặc kệ có quấy rầy hay không liền nhào qua giả bộ đáng yêu: “Chồng ơi, em muốn ôm một cái.”
Nếu là người khác, hành động này sẽ làm người ta chán ghét Tiểu Thổ chết đi được, nhưng đối với Giản Chính Dương thì điều đó không chút ghê tởm, Tiểu Thố nằm trong lòng Giản Chính Dương, đưa mũi ngửi mùi sạch sẽ trên người Giản Chính Dương giống con cún nhỏ.
Giản Chính Dương thích nhất lúc Tiểu Thố nằm trong lòng ngực mình say mê ngửi hơi thở của anh, mỗi lần cô biểu hiện như vậy đều khiến cảm xúc của anh trào dâng, nội tâm mềm mại hận không thể đem mọi thứ dâng lên trước mặt cho cô chọn.
Tiểu Thố làm loạn trong lòng Giản Chính Dương một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ngay lúc anh đang dịu dàng nhìn cô, tức khắc cô chìm vào đôi mắt đen của anh.
“Chồng à.”
Giản Chính Dương hơi cúi đầu, dùng đầu mũi cọ nhẹ vào đầu mũi cô, anh thích thân mật như vậy, phát ra giọng nói lười biếng từ yết hầu: “Ừm…”
Tiểu Thố say đắm ôm cổ Giản Chính Dương: “Sao anh lại đẹp trai như vậy?”
Giản Chính Dương cười: “Thật sao.”
“Ừm, em ghen tị.”
“Ha ha…” Giọng Giản Chính Dương trầm thấp, hơi thở truyền đến bên tai Tiểu Thố, lại lan xuống cổ khiến cô ngứa muốn lùi về sau nhưng lại bị Giản Chính Dương giữ lại không thể động đậy.
“Chỉ là của mình em.”
Cổ và vành tai Tiểu Thố là những vị trí nhạy cảm, đặc biệt là cái cổ, mỗi lần Giản Chính Dương hôn khiến cô không nhịn được mà la lên, nhưng lại bị Giản Chính Dương giữ lại như vậy đem toàn bộ hơi thở thở vào cổ của mình, thân thể Tiểu Thố liền mềm nhũn không còn lực để nói.
“Chồng à, buông ra.”
Giọng nói bất lực và mếu máo như một đứa trẻ làm cho Giản Chính Dương có cảm giác muốn giày vò cô, hết lần này tới lần khác Tiểu Thố cũng không biết làm như vậy khiến cho Giản Chính Dương mê hoặc, chỉ muốn thoát khỏi hơi thở của Giản Chính Dương.
Giản Chính Dương không để cho cô như ý vững vàng giữ chặt cơ thể của cô cố tình khiêu khích ở chỗ nhạy cảm của cô: “Buông em ra, nhất định là muốn buông ra sao? Ah.”
“Ừm, hừm…” Tiều Thố trốn bên cạnh khi Giản Chính Dương tới gần, không tự chủ được cánh tay siết chặt dường như ôm chặt anh lại.
Giản Chính Dương hiểu được hành động của cô ánh liền lóe lên một nụ cười: “Em rốt cuộc là muốn thả hay không?”
Tiểu Thố cười khẽ nhưng cũng không biết muốn như thế nào, hai người quấn lấy nhau một lúc cánh cửa liền mở ra, tiếng của Tần Nguyệt Thăng vọng vào .
“Anh à, em lại bị sưng mắt nữa rồi.”
Tiếng nói vang lên làm cho Tiểu Thố giật mình muốn nhảy lên nhưng Giản Chính Dương không có buông tay liền quằn quại ngồi trên người Giản Chính Dương, nhưng hồn cũng quay lại đúng vị trí rồi, Tần Nguyệt Thăng liếc mắt, đứng ở cửa một tay vừa che vừa mở nhìn lén.
“Được rồi muốn xem thì xem đi, không phải chưa từng thấy, tiểu tử thối nhà em mỗi lần đi vào đều không gõ cửa, hù anh giật mình.”
Giản Chính Dương bình tĩnh vừa nói vừa đứng lên nhìn Tần Nguyệt Thăng, dạy dỗ, tên tiểu thúi nãy đã quên gõ cửa mà liền chạy vọt vào, thật may là tư thế hiện tại của cô và Giản Chính Dương không quá lố nếu không…đã dạy hư thằng nhóc này.
Nhưng với chỉ số IQ của đứa trẻ này, cô cũng cũng đoán được cậu cũng biết nhiều chuyện.
Tần Nguyệt Thăng nghe Tiểu Thố nói xong liền thả tay xuống ám muội nhìn Tiểu Thố với Giản Chính Dương: “Là do hai người không đóng cửa, anh chị dâu đừng có tình cảm như vậy dạy hư trẻ con đấy.”
Tiểu Thố đang muốn dạy dỗ thằng nhóc này một chút nhưng bị Giản Chính Dương kéo lại nhẹ nhàng an ủi nhìn Tần Nguyệt Thăng: “Có chuyện gì.”
“Tất nhiên là có chuyện muốn nói với anh rồi, có một cái đề em không biết làm anh chỉ cho em đi.” Sau khi Giản Đình nghỉ học Tần Nguyệt Thăng cũng không lười biếng như trước nữa mà chăm chỉ học, cậu không thể để cho thế hệ sau coi thường lời nói của mình được, cậu chuẩn bị nhảy lớp để trở thành một thần đồng nhỏ.
Đối với sự lựa chọn của cậu Giản gia bày tỏ muốn ủng hộ, ngược lại nếu như Tần Nguyệt Thăng có tư cách này thì mọi người lại hạn chế cậu, chẳng những không có lợi mà còn gây cản trở, liền dứt khoát mặc cho phát triển.
Giản Chính Dương đôi mắt lóe lên buông tay Tiểu Thố ra: “Lấy ra.”
“Cho anh.”
Thật ra những gì Tần Nguyệt Thăng đang học, tìm bất cứ người nào trong nhà Giản gia hoặc Cừu gia, bọn họ cũng đều có thể trả lời được, dù sao chương trình học hiện tại của Tần Nguyệt Thăng cũng không cao nhưng cậu vẫn thích để cho Giản Chính Dương dạy mình. Trùng hợp cậu cũng đang học giống anh trai của mình, không thể không nói tuy Giản Chính Dương thường không định gặp tiểu bàn tử này nhưng dù sao cũng là em trai mình, khó giải thích được món đồ chơi này có liên quan đến huyết mạch, bình thường tuy là thằng nhóc này thường làm phiền mình và Tiểu Thố nhưng anh cũng giúp Tần Nguyệt Thăng lúc có việc.
Dĩ nhiên sau khi giúp Tần Nguyệt Thăng giải quyết rắc rối, Giản Chính Dương không tránh khỏi muốn giáo huấn cậu một trận, đứa nhóc này rõ ràng tính tình không tốt, mỗi lần bị Giản Chính Dương dạy dỗ chỉ chốc lát sau quên lần sau nên làm cái gì thì làm cái đó.
Giản Chính Dương hai ba lần giải quyết vấn đề của Tần Nguyệt Thăng sau đó anh ra khỏi phòng: “Lần sau còn tìm vấn đề đơn giản tới tìm anh anh liền ném em ra ngoài cửa sổ.”
“Anh, em là em trai của anh, anh quá nhẫn tâm rồi.” Tần Nguyệt Thăng chạy nhanh xuống lầu xác định mình đã ở trong vùng an toàn cậu hét lớn đến mức tất cả mọi người trong phòng đều nghe.
“Không phải chỉ là quấy rối anh cùng chị dâu thân mật sao, anh quá hẹp hòi!”
Trong phòng, Tiểu Thố khuôn mặt đỏ bừng giậm chân: “Tên tiểu tử thối em muốn đánh nó.”
Giản Chính Dương ôm cô: “Anh giúp em, thằng nhóc kia da dày đừng tự làm mình đau.”
Giản không quan tâm ai đó…
“Ừm.” Tiểu Thố lầm bầm nhìn đôi mắt tỏa sáng của Giản Chính Dương: “Nhất định phải đánh nó.”
“Được.”
Thân ảnh Giản Chính Dương vừa xuất hiện ở cửa cầu thang Tần Nguyệt Thăng lập tức chạy về phía Nhiếp Tiểu Phương và ông bà ngoại đang ngồi trong phòng khách: “Ông ngoại bà ngoại cứu con, anh trai muốn giết người diệt khẩu.”
“Tên tiểu thúi này thật sự cái gì cũng nói được.”
“Ông nghĩ con da dày nên lại muốn bị anh trai con đánh.”
“Nên dạy dỗ một chút rồi.”
…
Bốn người Nhiếp Tiểu Phương dở khóc dở cười nhìn tiểu bàn tử chạy về phía bọn họ, mặc dù nói muốn giáo huấn Tần Nguyệt Thăng nhưng để Tần Nguyệt Thăng trốn sau lưng, Nhiếp Tiểu Phương cười, nhìn Giản Chính Dương đang xuống lầu.
“Chính Dương, được rồi, tiểu bàn tử để chúng ta giáo huấn, ngươi coi như xong đi.”
Giản Chính Dương lạnh lùng liếc nhìn tiểu bàn tử trốn sau lưng Nhiếp Tiểu Phương, giả vờ như không tồn tại hừ một tiếng: “Chỉ một lần này thôi.”
Sau đó nhìn Nhiếp Tiểu Phương: “Tôi mang bánh kem cho Tiểu Thố.”
Coi như cho mọi người thể diện nếu không anh đã đánh cho mông thằng nhóc này đỏ lên rồi.
“Bốp.” Nhìn thấy Giản Chính Dương lên lầu Tần Nguyệt Thăng mới từ sau lưng bà ngoại của Giản Chính Dương đi ra, làm mặt quỷ sau lưng Giản Chính Dương, vừa mới làm đã bị bà ngoại của Giản Chính Dương đánh một cái, nhất thời lấy tay che đầu của mình làm bộ đáng thương nhìn bà ngoại..
“Bà ngoại…”
Tại sao đánh vào đầu của cậu, nếu như đánh cậu từ thông minh trở thành ngu ngốc thì ai đền.
Bà ngoại Giản Chính Dương bất lực nhìn cháu trai mình nghịch ngợm: ” Bà xem cháu nghịch ngợm không có cách nào khác nữa rồi, còn dám chọc anh trai cháu, ngay cả ông bà cũng không dám tùy tiện chọc anh trai cháu, lá gan của cháu cũng thật lớn, nếu như là trước đây, cháu mà như vậy, không biết đã bị anh trai cháu trừng trị thê thảm bao nhiêu lần, cháu đó kiềm chế bản thân một chút, hiện tại anh trai cháu còn đối xử nhẹ nhàng với cháu là nhờ chị dâu cháu không so đo với cháu, bà nói cho cháu biết nếu cháu còn chọc chị dâu cháu tức giận thì đến lúc đó ai cũng không cứu được cháu đâu.”
Tần Nguyệt Thăng nghe vậy rùng mình một cái, đột nhiên nghĩ tới lúc mình năm tuổi nghịch với cái bật lửa, lúc đó cậu quá ngốc cảm thấy nếu lửa này lớn hơn nhất định chơi sẽ rất vui nên đã châm lửa vào váy của Tiểu Thố khi chị ấy đang nằm trên sofa, khi Tiểu Thố mở mắt ra phát hiện chiếc váy bị cháy, Tiểu Thố bị bỏng có chút đau đớn, trong trí nhớ của cậu, đó là lần đầu tiên Giản Chính Dương tức giận với mình, nếu như lúc đó không phải Tiểu Thố dùng mọi sức kéo Giản Chính Dương ra thì cậu nghĩ có lẽ Giản Chính Dương sẽ tự tay giết chết mình, một năm sau, mỗi lần nhìn thấy Giản Chính Dương cậu toàn mơ thấy ác mộng vào ban đêm.
Nhớ tới đây, Tần Nguyệt Thăng run rẩy một chút, tốt hơn hết là nên nghe lời anh trai, tính khí anh ấy thất thường, không có nhân tính, làm em trai anh ấy chính mình cũng rất thảm, không có anh trai quan tâm chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi, cuộc đời cậu thật là khổ mà, khuôn mặt béo của Tần Nguyệt Thăng đột nhiên trưng ra một nỗi phiền muộn, sao cậu ấy lại cảm thấy tương lai của mình dài dằng dẵng …
Chương 153
Thấy Tần Nguyệt Thăng nghe lời, bà ngoại Gỉan gật đầu, thằng nhóc này dạo gần đây hơi nghịch ngợm, không ai quản nổi nó, có mỗi Gỉan Chính Dương mới làm nó nghe lời, không thì càng lớn càng không biết dạy bảo nó như nào.
Gỉan Chính Dương cầm cốc sũa lại cho Tiểu Thố uống, Tiểu Thố nhận lấy cốc sũa, tiện nói: “Anh đánh nó à?”
“Không, bị bà ngoại chặn lại rồi.” Anh trả lời, tuy anh không quan tâm đến người khác nhưng mấy năm nay bị Tiểu Thố ảnh hưởng nên anh đang dần thân thiết hơn với người nhà, có bà ngoại chắn trước mặt, anh không thể cố đánh được.
“Ò.” Ánh mắt Tiểu Thố hiện lên vẻ u tối, phải tẩn thằng nhóc kia một trận, dám cười mình.
Hôm sau vừa đúng là cuối tuần, Tiểu Thố sáng sớm dậy rồi dọn dẹp một phen, sau đó nói với mọi người là nay muốn ra ngoài, không về ăn cơm, Tần Nguyệt Thăng không biết từ đây nhảy ra,
“Em muốn đi, em muốn đi.”
“Em đi làm gì, em biết bọn chị đi đâu à?” Tiểu Thố nhìn thằng nhóc hỏi.
“Không ở nhà là được, em muốn đi.” Tần Nguyệt Thăng kéo tay Tiểu Thố, nịnh nọt nói: “Chị dâu, ở nhà chán lắm, Đình Đình tới nơi khác rồi, chị thấy đấy em không có ai chơi cùng, chị cho em đi cùng đi.”
“Chu Vượng Vượng đâu?”
“Cậu ấy á? Ngày nào cũng chơi với cậu ấy chả có gì vui cả, với lại em là con trai mà, đồng tính đẩy nhau, chị có hiểu không?” Tần Nguyệt Thăng bày ra dáng vẻ ông cụ non, chọc cười Tiểu Thố
“Được đấy, còn biết cả đồng tính đẩy nhau cơ, vậy thì dị tính hút nhau chắc em cũng biết?”
“Biết chứ.” Tần Nguyệt Thăng cười híp mắt gật đầu: “Hoa khôi lớp chúng em chính là cô gái em thích nhất đấy.”
Tiểu Thố cạn lời, đối với dáng vẻ trưởng thành sớm của Tần Nguyệt Thăng cô thấy rất bình thường, nhìn nó kiểu nhất định phải đi cùng mình, mắt long lanh nhìn cô: “Em muốn đi cùng bọn chị thật à?”
“Vâng, vâng.”
“Được thôi, đi.”
“Yeah, chị dâu vạn tuế.” Tần Nguyệt Thăng nhanh chóng chjay vù ra ngoài.
Gỉan Chính Dương không vui nhìn bóng lưng của Tần Nguyệt Thăng: “Đi cái rắm.”
“Không sao, chồng à, thêm một người cũng rất vui mà.” Tiểu Thố cười cười, nói với mọi người một tiếng rồi kéo theo Gỉan Chính Dương ra ngoài, thấy thằng nhóc kia đã chạy đến ga-ra rồi, cô nhẹ nhàng nói với anh:
“Nhân cơ hội này dạy cho thằng nhóc kia một trận nhớ đời.”
Vừa nghe xong, đồng ý ngay tắp lự: “Gãi đúng chỗ ngứa.”
Anh chị xấu xa…!
Gỉan Chính Dương mở cửa xe, Tần Nguyệt Thăng chủ động ngồi vào ghế sau, ghế trước dành cho chị dâu, nó rất hiểu điều này mà, tốt nhất là không đối đầu với anh trai không là kết cục thảm lắm.
Nhưng mà điều khiến nó bất ngờ là Tiểu Thố lại ngồi trước mặt nó: “Ấy, chị, nay chị không anh anh em em với anh trai à?”
Thằng nhóc thối, nó nghiện trêu cô hay gì?
Gân xanh trên trán cô giật giật, thằng nhóc này cứ khăng khăng đi chơi, không chú ý tới vẻ âm trầm của cô, vẫn còn thích trêu đùa:
“Chị ơi chị ở gần em như vậy, anh không ghen à?”
Gỉan Chính Dương ngồi ở ghế lái, quay đầu lại, nhẹ nhàng nhìn Tần Nguyệt Thăng: “Không đâu.”
Tần Nguyệt Thăng ý thức được gì đó mồ hôi lạnh toát ra, tuy anh trai cười rất nhẹ nhàng với mình nhưng càng nhẹ nhàng thì lại càng nguy hiểm, điều này qua mấy năm nay nó đã sớm biết rồi.
Còn chưa đợi nó hồi thần, Tiểu Thố đã tóm lấy cái cổ nó: “Tiểu Nguyệt Thăng…”
“Chị, chị ơi…” Tần Nguyệt Thăng phát giác ra gì đó, giọng của Tiểu Thố nghe có vẻ rất là lạnh lẽo.
“He he, trêu chị đây có phải rất vui không.” Tiểu Thố cười cười, vươn tay ra nhéo vào má Tần Nguyệt Thăng một cách “nhẹ nhàng”
“Xem ra là không dạy cưng một bài học thì cưng sẽ không ngoan đâu.”
“Huhu, chị tha mạng, lần sau em không dám nữa.” Tần Nguyệt Thăng thông minh sao lúc này lại không biết mình đã lên nhầm tàu của giặc, à không, xe của giặc chứ, hóa ra Tiểu Thố và anh trai đồng ý lẹ làng như vậy là muốn tránh người lớn để dạy dỗ mình đây mà, để không bị thiệt thòi, nó lại miệng lưỡi ngọt sớt:
“Chị ơi, thực ra thì em thích chị nên mới trêu chị đấy, thật sự là thấy chị và anh trai sống hạnh phúc em rất vui vẻ, em cũng luôn muốn có một đứa cháu nữa, chị thấy đấy Gỉan Đình còn lớn hơn cả em kìa, lại không gọi em là chú nữa, vậy thì người chú như em đúng là còn có ý nghĩa gì nữa đâu, cho nên em mới luôn nhắc nhở chuyện anh chị ân ái đó chứ, mong anh chị có thể giúp em sinh thêm một đứa cháu, chị à……”
Nói xong, hai con mắt ầng ậc nước như kiểu bị ức hiếp ghe elắm, nhưng cái mặt nó bị Tiểu Thố dày vò đúng thật rất buồn cười.
“Sinh thêm một đứa nữa cho chú có tý uy quyền à?” Biết thừa thằng nhóc này lươn lẹo, nhưng cô vẫn buông tha cho nó, cười cười nhìn nó, cô yêu chiều nó giống nhưu với Gỉan Đình vậy, với lại năm đó nó cũng uống sữa của cô mà lớn lên, nhưng trước kia nó là một đứa trẻ sơ sinh, cô không có cảm xúc gì lớn nhưng giờ thấy nó lớn lên từng ngày thì cô lại cảm thấy hơi ngại ngùng, nó gọi cô một tiếng chị nhưng mình đã làm một chuyện mà một người mẹ với nó.
Tuy là ngại ngùng nhưng sẽ không ảnh hưởng tới sự yêu chiều của cô, chỉe có điều thằng nhóc này có lúc rất nghịch ngợm, đến cô cũng không chịu được muốn đánh nó một trận, giống như màn trêu ghẹo như hôm qua ấy, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi.
“Không có không có nha, em sẽ yêu thương nó thật nhiều.” Nghe lời cô nói xong, Tần Nguyệt Thăng lập tức lắc đầu phủ nhận, nhưng lòng nó thì lại không nghĩ như vậy.
IQ của cô thì không so được với Gỉan Chính Dương nhưng so với thằng nhóc này, cho dù nó có là thần đồng đi nữa, nó có học hỏi nhanh đi nữa thì chuyện nhân tình thế sự cô trải đời hơn nó, vậy nên mánh khóe vặt vãnh này của nó cô nhìn thấu cả, cô không thèm tính toán với nó, lại dày vò mặt nó một tý rồi tự buông ra.
Được tự do, Tần Nguyệt Thăng rất là hứng thú với điểm đến hôm nay: “Chị, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Tới…chỗ chú Bạch.”
“Ò.” Tần Nguyệt Thăng gật đầu, đang định nói hóa ra là về nhà ngoại, nhưng nghĩ tới mặt vẫn hơi đau nên đành nhịn, nhìn Tiểu Thố: “Vậy anh Bạch có ở nhà không ạ?”
Chuyện giữa cô và Bạch Chính Nghĩa thì Tần Nguyệt Thăng không biết, không tò mò quan hệ của họ, nó vẫn là một đứa trẻ, chẳng qua là Bạch Tiểu Vũ hay đến nhà họ Gỉan chơi, với lại tính tình của cậu ta cũng hợp với trẻ con nên Tần Nguyệt Thăng thích chơi cùng cậu ta.
“Có chứ.”
“Tốt quá, vậy lát nữa em bảo anh Bạch dẫn em đi chụp hình.” Thằng nhóc này bị Bạch Tiểu Vũ ảnh hưởng nên cũng thích chụp hình: “Chị, lần trước chúng at có cược, lúc nào thì thực hiện đây?”
Món cược mà Tàn Nguyệt Thăng nói là lúc Bạch Tiểu Vũ mở cửa hàng, cô và mọi người cá rằng cái background mà mỗi người thiết kế, sau khi cửa hàng khai trương, tầm 1 năm, xem cái nào được chọn nhiều nhất thì người đó thắng, sau đó phải thực hiện ván cược.
Bất ngờ là cái background lấy chủ đề khoa học viễn tưởng của Tần Nguyệt Thăng và Gỉan Đình thiết kế lại nhận được sự hoan nghênh từ mọi người, khách hàng chủ yếu là thanh niên và trẻ con.
Mà mấy cái background mấy người Tiểu Thố thiết kế thì mỗi người một vẻ, nhất thời không phân định được ai thắng.
Cái thằng nhóc Tần Nguyệt Thăng này ghe gớm lắm, nhớ kĩ chuyện cá cược, thực ra là nó nghĩ là mình thắng cược thì rất có thể diện, cho nên mới để ý chuyện này như vậy.
Nghe thấy Tần Nguyệt Thăng hỏi vậy, Tiểu Thố cười: “Còn mấy tháng nữa mà, em gấp làm gì.”
“Chị không lo à?”
“Không.”
“Ối…” Nhàm chán, nó bĩu môi, âm thầm tính toán thời gian, mấy tháng nữa sẽ qua nhanh thôi.
Sau hơn một tiếng, Gỉan Chính Dương đã lái xe tới nhà Bạch Chính Nghĩa, vẫn con đường đó, sau khi đực Cừu Tần sửa sang lại, nơi đây đã chuyển đổi thành một khu du lịch, rất là náo nhiệt, nhà chính của Bạch Chính Nghĩa thì ở sau con đường này, giống như là yên tĩnh trong náo nhiệt vậy, điều này làm một nhà Bạch Chính Nghĩa rất hài lòng.
“Chúng ta đi mua đồ đã.” Bên cạnh có rất nhiều cửa hàng, sau khi cô xuống xe liền đề nghị.
“Tùy em.”
Một tay cô khoác Gỉan Chính Dương một tay kia thì nắm lấy Tần Nguyệt Thăng, đưa hai người tới cửa hàng hoa quả mua chút hoa quả, sau đó lại đến cửa hàng đồ bổ mua chút đồ bổ, đang chuẩn bị quay lại thì Bạch Tiểu Vũ gọi điện tới:
“Chị, anh chị đến chưa?”
“Tới rồi.”
“Ở đâu cơ?” Tối qua lúc Bạch Chính Nghĩa đột nhiên gọi cho mình còn kích động nói Tiểu Thố gọi ông ấy là bố, Bạch Tiểu Vũ cũng vui mừng cả một đêm, sáng nay liền tới giúp Bạch Chính Nghĩa làm cơm, để đón tiếp mấy người Tiểu Thố, trong mắt cậu, Bạch Chính Nghĩa giống như là bầu trời trăng sáng vậy, cuối cùng cũng đã làm lành với Tiểu Thố, thân làm con trai cũng vui lây.
“Đang đi dạo mua chút đồ, qua liền đây.” Tiểu Thố nói xong, đi tới nhà Bạch Chính Nghĩa.
“Vâng, vâng, em đợi chị.” Bạch Tiểu Vũ vui mừng gật đầu.
“Từ đã, chị, em muốn nói chuyện với anh Bạch.” Tần Nguyệt Thăng biết là diện thoại của Bạch Tiểu Vũ nên lập tức vươn tay tranh lấy điện thoại, cô lập tức đưa cho nó:
“Vội vàng làm gì, ai thèm cướp của em.”
“Anh Bạch, anh Bạch, em Nguyệt Thăng này, em cũng tới chơi đấy.” Nó vui vẻ nói.
Cô và anh tay cầm đồ vừa mua, nhìn Tần Nguyệt Thăng nói chuyện với Bạch Tiểu vũ đến mức cười híp cả mắt, không chú ý đường, đành phải kéo nó lại: “Sắp đến rồi, em nói làm gì nữa, thiệt tình.”
Tần Nguyệt Thăng bị ép cúp điện thoại: “Chị, chị cậy mạnh.”
“Im đi, nói linh tinh nữa chị quăng mày ở đây bây giờ.”
“Hừ, em đi tìm anh Bạch.”
“Em quên là anh Bạch nghe lời của chị sao?” Tiểu Thố nhíu mày.
“Chị, em sai rồi.” Tần Nguyệt Thăng lập tức nịnh nọt, kéo lấy tay cô.
“Hứ.”
Vừa đấu võ mồm với Tần Nguyệt Thăng dọc đường, rát nhanh đã tới nhà của Bạch Chính Nghĩa, cô định nhấn chuông cửa thì Bạch Tiểu Vũ đã ra mở cửa trước rồi, thấy ba người, vui vẻ cười nói:
“Chị, anh rể, Nguyệt Thăng!”
Chương 154: Tiểu Thố, mình căm ghét cậu
“Anh Bạch…” Tần Nguyệt Thăng là người đầu tiên lao về phía Bạch Tiểu Vũ, cả hai người nhanh chóng chơi thành một đoàn, Bạch Tiểu Vũ để cho Tiểu Thố cùng Giản Chính Dương đi vào, đồng thời gọi những người bên trong:
“Ông bà nội, ba, chị và anh rể tới rồi.”
Bạch Chính Nghĩa đã chuẩn bị xong bữa cơm lớn, chỉ chờ mấy người Tiểu Thố tới cửa mở tiệc, cho nên lúc Tiểu Thố và Giản Chính Dương đi vào phát hiện trên bàn đều là món ăn mình thích ăn, không khỏi có chút cảm động.
Nhìn hai người già ngồi trên sô pha, hơi không được tự nhiên một chút, cô không gọi ba Bạch Chính Nghĩa, tự nhiên cũng không gọi ông bà nội, nhưng mà, nếu đã quyết định hàn gắn lại quan hệ nên cô đương nhiên phải làm bước đầu tiên này, Tiểu Thố tiến lên một bước, chủ động lộ ra một nụ cười:
“Ông bà nội, ba, chúng con tới rồi.”
Giản Chính Dương đi theo bên cạnh Tiểu Thố, sau khi cô mở miệng cũng mở miệng vàng của mình.
“Ông bà nội, ba.”
“Ân.” Ánh mắt ông nội nhu hòa, là một ông lão chậm chạp, ông đã không còn sắc bén như lúc trước, chỉ hy vọng tâm tình hạnh phúc của con cháu mà thôi.
Bà nội luôn luôn trọng nam khinh nữ, nhưng mà nhìn con trai từ ngày hôm qua bắt đầu vui vẻ như vậy thì cũng không nói ra những lời làm cho mọi người khó chịu, nhưng mà thái độ cũng không phải rất nhiệt tình, chỉ là hơi hơi gật gật đầu mà thôi, có điều cái này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Tiểu Thố.
Bạch Chính Nghĩa thì vô cùng kích động, trong điện thoại nghe Tiểu Thố gọi ba và mặt đối mặt nghe cô gọi ba là hai chuyện khác nhau, hơn nữa Giản Chính Dương bình thường khó mở miệng vàng cư nhiên cũng gọi mình là ba, không nhịn được cha vợ xem con rể, càng nhìn càng hài lòng.
“Được rồi, đến đây, ngồi, chuẩn bị mở tiệc.”
“Ba, đây là một chút hoa quả và thuốc bổ mà con mua.” Tiểu Thố vội vàng đưa đồ đạc trên tay lên.
“Tới thì tới thôi, mua cái gì chứ.” Mặt trắng Chính Nghĩa đều cười nghiêng ngả rồi.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của ông ta, Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy cũng rất vui vẻ, cười cười, ngữ khí càng thêm nhẹ nhàng: “Chỉ là một chút tâm ý, tiểu bối biếu cho trưởng bối cũng là chuyện nên làm.”
Nghe được lời này Bạch Chính Nghĩa vô cùng thoải mái: “Được rồi, ngồi xuống, đến đây, Chính Dương cũng ngồi đi, ta đi bày bát đũa.”
Tiếp nhận đồ đạc trong tay Tiểu Thố và Giản Chính Dương đặt ở một bên, Bạch Chính Nghĩa gọi mọi người lên món, lúc này Hạ Đóa cầm bát đũa từ phòng bếp đi ra: “Chú, không cần đâu ạ, cháu đến cầm.”
Hạ Đóa bởi vì quan hệ của Tiểu Thố mà không quen với bối trưởng nhà họ Bạch, nhưng dưới sự điều chỉnh của Bạch Tiểu Vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ đến Bạch gia ăn một bữa cơm, công phu mặt mũi vẫn sẽ làm được. Đêm qua Tiểu Thố ở trong điện thoại sửa miệng, Bạch Chính Nghĩa nhất thời vui vẻ gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Vũ, sau đó Hạ Đóa ngủ bên cạnh Bạch Tiểu Vũ tự nhiên cũng biết chuyện, vì thế hôm nay chủ động đề nghị cùng Bạch Tiểu Vũ đến nhà họ Bạch.
Nhìn thấy Hạ Đóa, ánh mắt Tiểu Thố lập tức thay đổi, tự nhiên rất nhiều: “Hạ Đóa thì ra cậu cũng ở đây.”
“Đó là, nơi nào có em, đương nhiên là có vợ tương lai của em.” Bạch Tiểu Vũ lập tức chạy tới bên cạnh Hạ Đóa để lấy lòng, nhận lấy bát đũa trên tay Hạ Đóa.
“Chị, chị xem bộ dáng Đóa Đóa, giống như một người vợ tốt và một người mẹ yêu thương không?”
“Giống.” Tiểu Thố cười tủm tỉm nhìn Hạ Đóa: “Khi nào thì thay sửa miệng a, Đóa Đóa?”
Hạ Đóa liếc mắt nhìn Tiểu Thố một cái, bởi vì hai người là bạn tốt, cho nên tự nhiên có chuyện bất đồng giữa em dâu và chị chồng: “Để cho mình đổi giọng còn không dễ, cho mình một bao lì xì lớn thì được.”
“Bao lì xì lớn bao nhiêu?”
“Hừ hừ, tốt nhất là lấy vô tận.”
“Cậu cũng quá tham lam rồi.” Tiểu Thố làm ra vẻ hối hận: “Nếu không đổi một cái khác.”
“Ta không sao cả.” Hạ Đóa nhún nhún vai, nhìn Bạch Tiểu Vũ: “em trai Bạch, em có muốn đổi một cái khác hay không?”
“Không cần.” Bạch Tiểu Vũ lập tức kiên định lắc đầu: “Vợ à em yên tâm, anh đối với trái tim của em là độc nhất vô nhị.”
“Ọe” Tiểu Tiểu Thố chưa nói gì, Tần Nguyệt Thăng một mình đỡ tường bên cạnh làm bộ nôn mửa, vẻ mặt buồn bực nhìn mấy người: “Các ngươi cũng không nên bắt nạt Tiểu Thiên Thiên tôi đây, đừng coi trọng tôi,ở trước mặt tôi bày ra dáng vẻ ân cần yêu thương có được hay không, quá ghê tởm rồi.”
“Tên nhóc thúi.” Hạ Đóa cùng Tiểu Thố đồng thời cùng lúc hét lên với cậu.
“Ha ha…” Mỉm cười nhìn mấy tiểu bối tương tác, Bạch Chính Nghĩa cảm thấy bầu không khí đặc biệt ấm áp cùng hạnh phúc như vậy.
Náo loạn trong chốc lát, mọi người cùng nhau vào bữa tiệc.
Bạch Tiểu Vũ gắp cho Tiểu Thố một cái đùi gà: “Chị, hôm nay chính ba là đầu bếp chính, em và Đóa Đóa chỉ là giúp một tay, mau nếm thử tay nghề của ba, mấy năm nay, tay nghề của ba tốt hơn rất nhiều nha, chị có phúc ăn rồi, đến đây, đùi gà cho chị.”
Tiểu Thố cười tiếp nhận, nhìn Bạch Chính Nghĩa: “Cảm ơn ba.”
“Tại sao cảm ơn ba a, không phải là em gắp cho chị sao?” Bạch Tiểu Vũ bất mãn thì thầm, gắp một cái đùi gà khác, ân cần bỏ vào trong chén Hạ Đóa: “Vợ yêu, cái đùi gà này cho em.”
Tần Nguyệt Thăng trông mong nhìn Bạch Tiểu Vũ đem một cái đùi gà khác bỏ vào trong bát của Hạ Đóa, không khỏi than thở, vì sao mọi người ở đây cũng không biết bảo vệ trẻ vị thành niên nha, vì sao không có ai thương cậu a, có phải cậu ở đây chỉ là để bị kích thích, quá đả thương người.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá mức ai oán, Tiểu Thố và Hạ Đóa đồng thời gắp đùi gà trong bát đặt vào trong bát Tần Nguyệt Thăng: “Nguyệt Thăng, cái này cho cậu ăn a, không phải cậu thích ăn đùi gà sao?”
“Cám ơn chị dâu, cám ơn chị Hạ.” Tần Nguyệt Thăng lập tức đem hai cái đùi gà bỏ vào trong chén của mình, cảm động nhìn hai người: “Quả nhiên vẫn là các người thương em nhất, anh Bạch có người khác phái không có nhân tính, về sau em đều không thích anh nữa, hừ.”
Bạch Tiểu Vũ: “…”
“Ha ha…” Kỹ năng diễn xuất tên nhóc Tần Nguyệt Thăng này tương đối thâm hậu, thật sự đem sắc mặt nhàn nhạt ông bà nội đều bị chọc cười.
Thấy thế, Tiểu Thố lần lượt gắp một đũa thức ăn cho ông bà nội, còn có Bạch Chính Nghĩa gắp một đũa thức ăn: “Ông bà nội, ba, ăn đồ ăn.”
“Ừm, được.” Bạch Công Lý ngạc nhiên mừng rỡ vì Tiểu Thố gắp thức ăn cho mình ăn. Ông bà nhìn con trai vui vẻ như vậy, cũng mỉm cười ăn thức ăn Tiểu Thố gắp cho mình.
Một bữa cơm ăn vô cùng hài hòa, ăn cơm xong, Tiểu Thố và Hạ Đóa cùng nhau lên phòng nói chuyện phiếm, Giản Chính Dương cùng Bạch Tiểu Vũ cùng nhau dọn dẹp thức ăn thừa,Tần Nguyệt Thăng thì cùng mấy lão nhân nói chuyện phiếm, thằng nhóc này mặc kệ cùng ai cũng có thể kết thân, ông bà nội cũng vô cùng thích cậu, thở dài bảo có cháu chắt dễ thương như cậu thì tốt biết mấy.
“Tiểu Thố…”
Trong phòng, Hạ Đóa thay đổi vẻ cười hì hì lúc trước, có chút lo lắng nhìn Tiểu Thố.
“Làm sao vậy?” Tiểu Thố bị vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Đóa làm cho sửng sốt.
“Tiểu Thố, cậu coi mình là bạn bè sao?” Hạ Đóa khẩn trương nhìn Tiểu Thố.
“Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy nếu như lựa chọn giữa mình và em trai cậu, cậu chọn ai?”
Nó phụ thuộc vào cái gì. Con thỏ nhỏ cảnh giác đáp lại, nhìn Hạ Du Nhiên, “Hai người đã xảy ra chuyện gì, anh ta làm gì có lỗi với cô hay sao mà cô không thích anh ta nữa?” Trước hết, hãy để tôi giúp bạn. ”
“Đây phải xem chuyện gì đã.” Tiểu Thố cảnh giác trả lời, nhìn Hạ Đóa: “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, là em ấy làm chuyện gì có lỗi với cậu hay là cậu không thích em ấy nữa? Nói trước đi, mình giúp đỡ nói lý lẽ chứ không giúp đỡ người thân a.”
“Tình cảm của bọn mình không có vấn đề.” Hạ Đóa nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Thố một cái, nha đầu thối này đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô thì biết cô đang suy nghĩ tới chỗ tốt.
Vậy tại sao bạn lại hỏi tôi câu hỏi này một cách điên rồ? Tôi không muốn nghĩ về nó. Chỉ cần cho tôi biết những gì đã xảy ra, để tôi không phỏng đoán ngẫu nhiên. “Tiểu Thố bị khinh thường, bất mãn phản bác lại.” Ta, ta, ta có. ” ”
“Vậy tại sao cậu lại hỏi mình vấn đề thần kinh này, mình không muốn nghĩ lệch cũng không được nha, cậu trực tiếp nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì đi, để tôi đỡ phải đoán lung tung.” Tiểu Thố bị khinh bỉ, bất mãn phản bác lại.
“Mình, mình, mình có rồi.”
“Có gì?” Tiểu Thố bị vẻ mặt xấu hổ của Hạ Đóa làm kinh hãi, nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Có em bé rồi.”
“Có em bé, hả, cậu nói cái gì, aaa…”
“Cậu đừng hét lên, mình buông cậu ra.” Che miệng Tiểu Thố, Hạ Đóa cảnh cáo.
“Được được.” Tiểu Thố nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ mình biết.
Lúc này Hạ Đóa mới buông cô ra, có chút buồn bực dựa vào phía sau ghế dựa.
Tiểu Thố kinh hỉ nhìn Hạ Đóa: “Cậu có em bé rồi sao?”
“Ừm…”
Vẻ mặt buồn rầu của Hạ Đóa rốt cục khiến Tiểu Thố từ trong vui mừng hoàn hồn, nhìn cô: “Cậu không muốn có con sao?”
“Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mang thai.” Trên thực tế Hạ Đóa cũng không rõ vì sao lại như vậy, bình thường cô và Bạch Tiểu Vũ ở cùng một chỗ đều sẽ dùng bao cao su, cho dù thỉnh thoảng không dùng, cô cũng sẽ uống thuốc, như thế nào lại mang thai được.
“Tiểu Vũ có biết cậu mang thai không?”
“Đương nhiên không biết, nếu anh ấy biết, còn không phải lập tức kéo mình đi đăng ký a.” Hạ Đóa buồn bực nhìn Tiểu Thố: “Mình chỉ nói cho một mình cậu biết, Tiểu Thố, bây giờ mình còn không biết nên làm cái gì, cậu đừng nói cho người khác biết được không, nếu không mình sẽ không làm bạn với cậu nữa.”
Sự uy hiếp trần trụi a, Tiểu Thố liên tục gật đầu: “Không có sự đồng ý của cậu mình tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”
“Này còn tạm được.” Đóa cười thỏa mãn.
“Nhưng mà.” Tiểu Thố phức tạp nhìn Hạ Đóa: “Đây là kết tinh tình yêu của các cậu, tuy rằng cậu chưa từng nghĩ tới mang thai, nhưng nếu đã có thì đó chính là món quà ông trời tặng cho cậu, cậu nên yêu nó, nó là con của cậu, Hạ Đóa.”
Hạ Đóa vuốt bụng mình: “Mình sẽ không phải là một người mẹ tốt, mình không thích con cái, cũng không biết chăm sóc đứa trẻ.”
“Cậu sẽ không biết chăm sóc đứa trẻ không có quan hệ, Tiểu Vũ có thể chăm sóc, chỉ cần cậu yêu nó là được rồi.” Tiểu Thố hy vọng Bạch Tiểu Vũ và Hạ Đóa có thể hạnh phúc, nghĩ cũng không nghĩ tới đã muốn thuyết phục Hạ Đóa chấp nhận đứa nhỏ này.
“Tốt hơn hết là không nên thảo luận về vấn đề có nên có con hay không mà hãy nói về những lý do khiến cậu không thể chấp nhận có đứa nhỏ đi.”
“Lý do không thể chấp nhận có đứa nhỏ sao?” Hạ Đóa suy nghĩ một chút, có chút mê mang: “Hình như không có nguyên nhân gì, nếu có nguyên nhân thì thay đổi vóc dáng có tính hay không?”
“Vấn đề vóc dáng dễ giải quyết, cậu xem không phải mình đã sinh con sao, trước khi sinh con mình giống như một cây gậy trúc, sau khi sinh con trở nên đầy đặn hơn, cái khác không nói,chỉ riêng áo ngực đã lớn hơn một vòng, chồng mình so với trước kia yêu mình nhiều hơn, cho nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng, mẹ chồng mình vẫn là bà chủ thẩm mỹ viện, vấn đề khôi phục vóc dáng sau khi sinh của cậu giao cho bọn mình, cam đoan sẽ có sức hấp dẫn như bây giờ.”
“Mình, mình còn chưa có ý định kết hôn, nếu Tiểu Vũ biết mình có con, mình sợ anh ấy sẽ lôi kéo mình đi kết hôn.”
“Vấn đề kết hôn dễ giải quyết, không muốn kết hôn thì không lấy, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, có hay không đều giống nhau, đứa nhỏ cậu sinh ra của cậu, độc thân vẫn độc thân như cũ. Mình cam đoan nếu Bạch Tiểu Vũ bức hôn cậu, mình nhất định đứng về phía cậu, cậu biết bình thường em ấy rất nghe lời mình, nhất định sẽ không làm cho cậu khó xử.”
“Mình không có kiên nhẫn, không biết chăm sóc đứa bé.”
“Không phải đều nói rồi sao, Tiểu Vũ sẽ chăm sóc, cậu đừng nhìn em ấy nhỏ tuổi so với cậu, lúc chăm sóc người khác rất cẩn thận, vạn nhất nếu cậu cảm thấy có một đứa bé không có thế giới hai người, cậu có thể giao cho ba mình. Nếu cậu không yên tâm, vậy giao cho mình cũng được, cậu nhớ nó thì đến thăm nó là rất tốt.” Dù sao trong nhà Giản Đình đi rồi, chỉ còn lại một mình Tần Nguyệt Thăng, các trưởng bối đều nói quá vắng vẻ, còn muốn mình sinh thêm một đứa, nếu như ôm một người làm sẵn trở về bọn họ nhất định sẽ rất vui, trong lòng Tiểu Thố tính toán như ý: “Còn có vấn đề gì khác không?”
Hạ Đóa suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Được rồi, nếu đã không có vấn đề nữa, vậy đứa nhỏ sinh ra sẽ không có vấn đề gì.” Tiểu Thố vỗ bàn tay một cái: “Chuyện này cứ giải quyết như vậy, có kết hôn hay không là tùy hai ngươi, đứa nhỏ sinh ra có nuôi hay không tùy cậu, cậu xem, không có vấn đề rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng Tiểu Thố thầm nghĩ, không cần bao lâu, chỉ cần ở cữ xong, cam đoan sẽ sinh ra tình mẫu tử đối với đứa nhỏ, rời cũng không thể rời khỏi nó, đến lúc đó mình muốn ôm chỉ sợ cô cũng sẽ không cho, người từng làm mẹ đều sẽ hiểu rõ phần tình mẫu tử này.
Hình như là không có vấn đề gì, Hạ Đóa suy nghĩ một chút, buồn bực nhìn Tiểu Thố: “Mình gọi cậu tới vốn là muốn cậu đưa ra ý kiến cho mình, mình không muốn sinh đứa bé này, nhưng bây giờ nghe lời cậu nói, sao lại thành tôi không thể không sinh rồi?”
“Đương nhiên, trong bụng cậu là gì của mình chứ, sau này nó phải gọi mình là cô nha, mình phải bảo vệ nó.” Tiểu Thố nghiêm túc gật gật đầu, nhìn Hạ Đóa,
“Tiểu Đóa, mà cho dù trong bụng cậu không phải là con của em trai mình, mình cũng hy vọng cậu có thể sinh nó ra. Thật sự làm một người mẹ, mình hy vọng có thể bảo vệ mỗi một sinh mệnh. Hơn nữa trước không nói đến đứa nhỏ này, chỉ nói cậu, phá thai đối với thân thể của cậu cũng có thương tổn rất lớn. Cậu không muốn sinh, chắc hẳn là có biện tránh thai, dưới tình huống như vậy cậu đều mang thai, chứng tỏ đứa nhỏ này nó có duyên với cậu, tuy rằng bây giờ bụng của cậu còn chưa lớn lên, nhưng ở trong bụng cậu đã có một sinh mệnh. Cậu là mẹ của nó, nó có thể cảm thấy sự tồn tại của cậu, tâm trạng của cậu, cũng sẽ ảnh hưởng đến nó, nếu nó cảm thấy cậu không thích nó, nó sẽ rất buồn.”
Hạ Đóa run tay lên, trên thực tế cô không cẩn thận phát hiện mình mang thai cũng chỉ chưa đầy một tuần, một tuần này cô vẫn luôn rối rắm có muốn đứa bé này hay không, vốn cô vẫn không muốn, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ này là của Bạch Tiểu Vũ, mấy năm nay ở chung, cô đối với Bạch Tiểu Vũ sớm đã không còn là tâm tư vui vẻ lúc ban đầu, mà là thật lòng thích cậu bé to xác vui vẻ lại săn sóc này, rõ ràng so với mình nhỏ hơn nhưng vẫn luôn là người chăm sóc mình, anh thiện lương, cô làm sao có thể không yêu?
Nếu như là con của người khác, cô có thể không chút do dự bỏ nó, nhưng hiện tại là Bạch Tiểu Vũ, cô lại luyến tiếc, từ nội tâm mà nói cô biết Bạch Tiểu Vũ thích đứa nhỏ, vẫn luôn muốn cùng mình kết hôn, nếu có hài tử, kết hôn cũng là chuyện đương nhiên. Nếu cô bỏ cô lo lắng anh sẽ khổ sở, càng sợ mất đi anh, nhưng mà trong lòng cô lại sợ sinh con, cô cũng không biết rốt cuộc mình đang rối rắm cái gì, vốn muốn hỏi ý kiến của Tiểu Thố, nhưng Tiểu Thố tuy rằng không nói rõ. Nhưng thái độ và mỗi một câu nói đều tiết lộ ý của chính mình, cô hy vọng cô sinh ra, hơn nữa chỉ có thể sinh ra.
Càng quá đáng chính là nghe Tiểu Thố nói, ý niệm không muốn sinh trong lòng Hạ Đóa đã không còn lại. Vào giờ khắc này, cô giống như thật sự cảm giác được trong bụng mình có một đứa bé đang cảm thụ hành động cùng lời nói của mình, như vậy cô càng không hạ quyết tâm được.
Rối rắm một chút, Hạ Đóa đột nhiên hiểu được, trong chuyện này mình muốn ý kiến của Tiểu Thố hoàn toàn là sai lầm, Tiểu Thố tuy rằng luôn mắng Bạch Tiểu Vũ, nhưng nội tâm lại cực kỳ bảo vệ, hiện tại tình huống như vậy, làm sao có thể đứng ở lập trường của mình vô điều kiện ủng hộ hành động của mình?
Thì ra Bạch Tiểu Thố một chút cũng không trắng, Hạ Đóa đột nhiên cảm thấy mình rơi vào cạm bẫy dịu dàng của Tiểu Thố, không khỏi oán hận nhìn cô, “Tiểu Thố, mình căm ghét cậu.”