Chương 137
Giản Chính Dương cảnh giác, để loại bỏ sự lo lắng, Đỗ Chân đề nghị là sẽ giúp anh thôi miên mấy lần, nhận được sự đồng ý của Giản Chính Dương, Đỗ Chân bắt đầu chuẩn bị, nơi để thực hiện chính là phòng ngủ của Giản Chính Dương, nhưng lần đầu tiên thôi miên thất bại, do ở trong tiềm thức của Giản Chính Dương lại chống cự vấn đề này.
Đỗ Chân nhìn về phía Giản Tình hỏi dò liệu Giản Chính Dương có bị thôi miên trong lần điều trị trước hay không và bà cũng đã gật đầu, thế nhưng mỗi lần hiệu quả đều không như ý. Bác sĩ nói Giản Chính Dương trong tiềm thức đều kháng cự lại thôi miên. Ngay khi thôi miên thành công, không có lý do gì để hỏi cả bởi vì nếu như hỏi những câu hỏi mà anh ta không muốn nhắc đến, anh ta sẽ tự động ghen tuông và sau đó thôi miên sẽ kết thúc.
Nghe những điều Giản Tình nói như vậy, Đỗ Chân chuyên nghiệp muốn nói cho Giản Chính Dương biết rằng anh phải có một bí mật sâu thẳm trong trái tim không muốn cho ai biết.
Để hiểu rõ hơn về tình hình của Giản Chính Dương, Đỗ Chân cẩn thận hỏi thăm đơn giản về chuyện của anh. Khi phát hiện Giản Chính Dương mắc chứng tự kỷ, thì lúc đó anh đã bảy tám tuổi. Bà đã không chú ý đến. Có lẽ vì lúc đó nên Giản Tình đã không dẫn anh đến khám thầy thuốc kịp thời.
Câu nói tình cờ của Giản Tình khiến cho Đỗ Chân chú ý, bà ấy nói rằng lúc Giản Chính Dương lên hai, ba tuổi vẫn là một người rất hoạt bát, cởi mở, sau đó dần trở nên lầm lì, ngày càng ít nói, không biết làm sao lại trở thành như vậy.
Điều này làm Đỗ Chân có một suy đoán táo bạo trong lòng, hiện tại anh chưa muốn nói ra suy đoán của mình ngay mà hỏi Cừu Tần cho lời khuyên về việc liệu có thể để Giản Chính Dương và Tiểu Thổ gặp nhau hay không
“Anh thực sự muốn cho họ gặp nhau sao”
Sau hơn một tuần điều trị, tinh thần của Tiểu Thổ cũng đã dần tốt lên, Cừu Tần thấy điều không đó không khỏi vui mừng, rất tin tưởng Cừu Tần, nhưng anh không muốn Giản Chính Dương làm tổn thương Tiểu Thổ thêm một lần nữa.
“Chú yên tâm, có cháu ở đây, nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Tiểu Thổ.”
“Sẽ không tốt cho Tiểu Thổ”
“Làm sao có thể?” Đỗ Chân cười. “Chú Cừu, chú có thể nhìn thấy tình cảnh của Tiểu Thổ, ở nơi sâu thẳm trong lòng của Tiểu Thổ yêu Giản Chính Dương nhưng cũng rất sợ anh ta, nói đến bản chất từ bên trong yêu lớn hơn sợ, có lẽ vì vậy tình cờ để bọn họ gặp nhau, đối với bọn họ cả hai bên đều có lợi.”
Im lặng một lúc, cuối cùng Cừu Tần mới đưa ra quyết định, “Được rồi, để cho hai đứa gặp nhau đi.”
Nếu như không phải Tiểu Thổ cũng biểu lộ ra vẻ nhớ nhung, ông cũng nhất định không để Giản Chính Dương xuất hiện bên cạnh Tiểu Thổ, cũng không biết tên kia có cái gì tốt,mà hại Tiểu Thổ thành ra như thế này, vậy mà cô vẫn khăng khăng một mực bên cạnh hắn.
“Chú Cừu, cảm ơn chú đã đồng ý, chú yên tâm, cháu hứa là mang Tiểu Thổ đi, nhất định sẽ mang Tiểu Thổ về” Đỗ Chân nghiêm túc nhìn về phía Cừu Tần đảm bảo.
Bộ dạng nghiêm túc của Đỗ Chân khiến Cừu Tần có chút không nỡ ” Ý của ta không phải như vậy, ta tin tưởng cháu, chỉ là… thôi, quên chuyện đó đi, đi đi, đi sớm về sớm, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ta”
Đỗ Chân biết tất cả cũng chỉ vì Cừu Tần lo lắng cho Tiểu Thổ mà thôi, không quan tâm đến thái độ của Cừu Tần nữa, cười rồi đem Tiểu Thổ rời khỏi Tần gia, lái xe đi đến nhà Giản, dọc đường Tiểu Thổ hỏi về tình hình của Chính Dương, Đỗ Chân nói ra một phần suy đoán của mình, sau đó nói cho Tiểu Thổ cùng phối hợp ở lúc đó.
Tương đương với Giản Chính Dương, tình trạng bệnh của Tiểu Thổ dễ dàng kiểm soát hơn nhiều, Đỗ Chân đề nghị thôi miên cho cô ấy, mặc dù có chút chống cự, nhưng cũng hỗ trợ Đỗ Chân không ít, vì vậy anh dễ dàng có thể thấy được những bí mật trong lòng, khó có thể nói ra nhưng với Tiểu Thổ ngược lại thì vẫn dễ dàng hơn, tuy rằng có chút xấu hổ với Đỗ Chân nhưng nếu coi Đỗ Chân là bác sĩ thì cô cũng sẽ không có chút tình cảm nào, sau khi tự mình nhìn thấy, Đỗ Chân cũng không có cái gì bất đồng, dù cô không tin Đỗ Chân nhưng ít ra cũng tin Tiểu Hùng, hơn nữa sau khi được thôi miên, trái tim cô cũng nhẹ nhõm đi hơn nhiều, dưới sự hướng dẫn của Đỗ Chân,Tiểu Thổ có thể giải tỏa được áp lực tâm lý rất nhiều.
Hiện tại Giản Chính Dương đang rất cần sự giúp đỡ, ứng cử viên thích hợp nhất không phải là mẹ anh ta mà chính là Tiểu Thổ, Giản Chính Dương đã hơn một tuần không gặp Tiểu Thổ, hai người họ đã nhớ nhau từ lâu, vậy nên để hai người họ gặp nhau lúc này, dù là từ góc độ thân cận của Giản Chính Dương hay là quan hệ giữa hai người thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất.
Khi Chính Dương biết hôm nay Tiểu Thổ sẽ tới, anh ta lập tức vui mừng, chạy nhanh đến tủ quần áo lấy ra từng bộ quần áo rồi bắt đầu ướm từng bộ xem mình hôm nay mặc bộ nào là đẹp trai nhất, nhất định phải bày ra dáng vẻ đẹp trai này.
Đỗ Chấn đem theo Tiểu Thổ đến nhà Giản gia, đúng là không ngoài dự đoán của Đỗ Chấn, người ra mở cửa chính là Giản Chính Dương, Tiểu Thổ cũng không ngờ tới có thể nhìn thấy Giản Chính Dương ngay lúc này, thoáng chốc ngẩn người.
Nhìn thấy Tiểu Thổ sững sờ, Giản Chính Dương lập tức trở nên căng thẳng, tâm trạng còn hồi hộp hơn so với lần đầu tiên xuất hiện trước mặt Tiểu Thổ và tự giới thiệu bản thân, ngây ngốc nhìn Tiểu Thổ.
Lúc này hai vợ chồng đang nhìn nhau, Đỗ Chân đứng bên cạnh hiểu ý không nói lời nào, để cho hai người nhìn mặt nhau.
“Tiểu Đỗ đến rồi, Tiểu Thổ cũng đã trở lại, Tiểu Dương con đứng chặn cửa làm gì vậy, sao không để hai người bọn họ vào nhà, nhóc con, ta nói con dậy sớm làm gì, còn ăn mặc đẹp thế này? Hóa ra là Tiểu Thổ trở về, có chuyện gì vậy? Mới mấy ngày mà đã không nhận ra vợ mình sao? Khi bà của Giản Chính Dương nhìn thấy Tiểu Thổ, liền nói một tràng, cũng nói về quan hệ của Giản Chính Dương với Tiểu Thổ xóa tan bầu không khí ám muội.
“Haha, vợ chồng họ nhìn nhau, tôi không tiện chen ngang” Đỗ Chân cười cười đi vào trước. “Tôi đi vào trước nhường lại không gian cho hai người, đây không thích hợp làm bóng đèn”
“Haha…” Bà của Giản Chính Dương nhìn Đỗ Chấn cười “Đúng là một đứa trẻ thích nói đùa”
“Bà ngoại” Đã một tuần Tiểu Thổ không gặp bà của Giản Chính Dương. Tiểu Thổ có chút dè dặt, ngại ngùng chào hỏi bà của Giản Chính Dương.
“Ôi, thật là một đứa trẻ ngoan, đừng đứng cửa nữa, mau vào đây, Tiểu Dương, con đứng đó làm gì còn không mau dẫn Tiểu Thổ vào?” Bà ngoại Giản Chính Dương cười nhìn Tiểu Thổ, trong lòng có chút ấm áp, trông như không có chuyện gì xảy ra giữa Giản Chính Dương và Tiểu Thổ vậy, thành công xóa bỏ chút khó xử trong lòng Tiểu Thổ, không thể không nói rằng gừng càng già càng cay.
Giản Chính Dương chưa bao giờ rời mắt Tiểu Thổ kể từ khi cô xuất hiện trong tầm mắt, trông cô đẹp hơn rất nhiều so với lúc trước khi chia tay, xem ra cô ấy tốt hơn rất nhiều, một bên là vui mừng cho cô nhưng một bên thì lại chua chát nghĩ, liệu không có mình cô ấy sống tốt hơn?
“Được rồi, vào đây” Nghe thấy bà ngoại gọi mình vào, Tiểu Thổ đi vào, nhưng nhìn Giản Chính Dương lại không nhúc nhích.
Giản Chính Dương giật mình, anh đưa tay về phía Tiểu Thổ mà không nói gì.
Nhìn những ngón tay đẹp đẽ của Giản Chính Dương, Tiểu Thổ không do dự, đặt tay mình vào lòng bàn tay của Giản Chính Dương, lập tức nắm chặt.
Rõ ràng là vợ của mình, mấy ngày nay không nắm tay, Giản Chính Dương có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, chỉ nhìn Tiểu Thổ như vậy, không biết nên phản ứng như thế nào, và anh đã hoàn toàn quên mất đi tất cả bài tập mà anh đã luyện tập trước đó.
Nhìn hai con người si tình nhìn nhau, bà ngoại Giản Chính Dương thầm thở dài, hai đứa trẻ này không thể khiến ta bớt lo được, thật không biết duyên phận tốt hay xấu.
Dù là tốt hay xấu, hai người họ đã ở bên cạnh nhau lâu như vậy, giữa họ nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, cầu cho hai đứa sẽ ở bên nhau, bà Giản Chính Dương lạc quan nghĩ.
Trong phòng khách, bà ngoại, ông ngoại của Giản Chính Dương, Tần Ca, mọi người trong Giản gia đề có mặt ở đây, nhưng hai người họ đang nắm tay nhau đứng trước cửa, cả hai đều không nói gì, bây giờ họ chỉ cần một chút thời gian để hòa hợp.
“Chân tôi có chút đau” Đứng một hồi, Tiểu Thổ rốt cuộc cũng phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người, bởi vì cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không thể để Giản Chính Dương lên tiếng trước.
Vừa nghe thấy Tiểu Thố kêu đau chân, Giản Chính Dương lập tức hoàn hồn, liếc nhìn đôi giày cao gót mà Tiểu Thổ đang đi, lập tức cau mày nói: ” Sao em đi giày cao gót mà không nói cho anh biết, nó không tốt cho em và em nên đi nó ít hơn”
Tiểu Thổ nhìn vào đôi giày cao gót rồi nói hai chữ “xinh đẹp”
Luôn có một cái giá phải trả để được xinh đẹp.
Giản Chính Dương không thể không nhíu mày, lấy dép lê đặc biệt dành cho Tiểu Thổ ở bên cạnh, cúi người xuống “Mang cái này vào đi”
Tiểu Thố chống một tay lên tủ nhìn Giản Chính Dương đang cúi xuống vì mình, khóe mắt có chút ươn ướt, thật ra cô cũng rất nhớ anh, nhớ cái ôm của anh, sự dịu dàng của anh, nhưng cô cũng có chút sợ anh có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, đúng là một điều mâu thuẫn. Mặc dù Đỗ Chân gần như đã giải quyết được vấn đề về tâm lý của cô, nhưng bây giờ nhìn thấy Giản Chính Dương, cô nhận ra mình đang lưu luyến mùi hương của anh nhưng đối với anh không có chút ham muốn, cô không biết đây có được coi là không bình thường hay không nhưng cô biết rằng đây không phải là điều tốt cho mối quan hệ của cô với Giản Chính Dương.
Tự mình giúp Tiểu Thổ đổi giày, nhìn kỹ góp chân của cô, chắc chắn rằng cô không bị thương mới đứng dậy “Sau này đừng đi giày cao gót nữa, chớ làm đau chân, trong mắt anh em đi bất cứ đôi giày nào anh đều đẹp hết”
Tiểu Thổ liếc mắt nhìn Giản Chính Dương, trong mắt hiện lên nụ cười,” vâng.”
Giữa hai người không có lời nói thừa nào cả nhưng không khí ấm áp trong đó không phải thứ mà người khác có thể xen vào, chính bởi vì vậy nên không ai nghĩ rằng giữa họ có vấn đề gì.
Thấy họ nói chuyện đã gần hết giờ, Đỗ Chân đứng dậy “Chính Dương, Tiểu Thổ, chúng ta lên lầu thôi.”
Mọi người đều hiểu ý anh ấy, Tiểu Thổ gật đầu, chào hỏi mọi người một cái rồi bước lên lầu, theo chân hai người, chính là Tiểu Thổ dẫn Chính Dương đi trước.
Nhìn thấy Tiểu Thổ không phản đối chuyện này, cũng không có ý là không thích Giản Chính Dương đụng vào, mọi người trong Giản gia mừng thầm trong lòng.
Đi lên lầu ba, đầu tiên Tiểu Thổ nhìn căn phòng, nó được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc trong phòng chúng ở chỗ nào, ở đâu đều không có chút thay đổi nào.
Giản Chính Dương chỉ biết ngây ngốc nhìn Tiểu Thổ nhìn vào căn phòng quen thuộc thuộc về bọn họ, nếu không nhớ lời căn dặn trước của Đỗ Chân thì anh đã liều mạng ôm lấy Tiểu Thổ vào lòng mà hôn để thỏa mãn dục vọng đã nhịn suốt một tuần rồi.
“Chính Dương, anh nằm lên ghế tựa đi.” Đỗ Chân nhìn hai người rồi quyết định bắt đầu mọi chuyện, chứ cứ để hai người họ như vậy không biết bao giờ có thể bắt đầu.
Nghe Đỗ Chân nói như vậy, Tiểu Thổ cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đẩy Giản Chính Dương ra,” Qua đó nằm đi.”
Giản Chính Dương bất đắc dĩ buông tay Tiểu Thổ ra, nghĩ đến những gì Đỗ Chân nói với mình, đến lúc buông tay thì phải buông tay, cho hai người chút không gian riêng tư, không có ảnh hưởng gì đến tình cảm của hai người, ngược lại có thể vì điều này giữ cho hai bên có cảm giác mới mẻ, sẽ không chán ngán nhau, cả hai sẽ không phải mệt mỏi.
Biết rằng lúc này phải nghe theo ý của Đỗ Chân nên buông tay Tiểu Thổ, tự mình đi về phía ghế tựa, nhưng thật sự không muốn buông ra, cho nên do dự có nên buông hay không.
“Khụ…” Đỗ Chân bất lực ho khan một tiếng ra ám hiệu, anh cảm thấy chính mình thật thất bại, lúc trước còn vỗ ngực cam đoan Giản Chính Dương không sao, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thổ như thế này, anh có thể cảm thấy rằng độ dính của Giản Chính Dương tăng lên chứ không giảm đi chút nào.
Tiểu Thổ không quên lời căn dặn trước của Đỗ Chân, trước khi bắt đầu điều trị, nếu Giản Chính Dương có dính quá độ, mà anh không mở miệng hay ra ám hiệu, thì cô cũng không nên để Giản Chính Dương phụ thuộc quá nhiều.
Vì vậy cô kiên quyết nhìn Giản Chính Dương “Đi.”
Trước đây, nếu Giản Chính Dương có như thế này, cô nhất định sẽ kéo Giản Chính Dương vào ghế tựa, sau đó ở bên cạnh trấn an anh, nhưng trước lời cảnh cáo của Đỗ Chân, cô tự nhiên sẽ phối hợp, cho nên cô giả vờ không thấy ánh mắt buồn bã của Giản Chính Dương, giục anh nằm xuống ghế tựa một mình.
Bất đắc dĩ, anh phải buông tay Tiểu Thổ, nặng nề ngồi xuống ghế tựa, tỏ vẻ không hài lòng, cái miệng bĩu ra, có chỗ nào giống một người đàn ông 30 tuổi, điều này làm cho Tiểu Thổ suýt bật cười, có điều dáng vẻ nín cười của cô cũng không tránh được ánh mắt của Giản Chính Dương, vì vậy anh nhìn Tiểu Thổ càng thêm buồn bã hơn, không hề có một chút kháng cự.
Đỗ Chân đứng nhìn sang chỗ khác, hai vai giật giật run lên, không phải hắn không nghiêm túc mà là dáng vẻ của Giản Chính Dương quá ngây thơ, người này phải yêu vợ đến đâu mới có thể làm ra được cái dáng vẻ như vậy.
“Khụ, chúng ta bắt đầu thôi miên.” Đỗ Chân điều chỉnh lại cảm xúc của mình ngồi đối diện Giản Chính Dương, nhìn vẻ mặt ấm ức, khóe miệng giật giật của anh.
“Tiểu Thổ, cứ ngồi bên cạnh nắm tay Giản Chính Dương một chút, đừng cự tuyệt anh ta.”
Nghe thấy Đỗ Chân kêu Tiểu Thổ đến ngồi bên cạnh mình, Giản Chính Dương có chút thấy an tâm thoải mái, không còn kháng cự nữa, liền gật đầu một cái tỏ ý hợp tác.
Tiểu Thổ mỉm cười ngồi bên cạnh Giản Chính Dương, và cuộc thôi miên bắt đầu.
Đỗ Chân nhìn Giản Chính Dương chậm rãi nói: ” Nhắm mắt lại, hiện tại trước mặt ngươi là biển…”
Chính mình cũng đã từng trải qua thôi miên, nên tôi cũng có thể cảm nhận được điều kỳ diệu sau khi bị thôi miên.
Tiểu Thổ yên lặng nhìn Đỗ Chân và Giản Chính Dương, nhìn Đỗ Chân hỏi vài câu trước, sau đó bắt đầu hỏi anh ta khi còn bé đã xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến tính cách của anh ta.
Những câu hỏi trước anh đều trả lời rất trôi chảy, nhưng khi hỏi đến câu hỏi này, Giản Chính Dương liền dừng lại, một lúc sau lông mày rõ ràng nhíu lại, thấy vậy, Tiểu Thố nhìn Đỗ Chân trao đổi ánh mắt hỏi.
Đỗ Chân lắc đầu với cô, “Khi còn nhỏ, có chuyện gì xảy ra khiến cho anh sợ hãi hay để lại ấn tượng sâu sắc hay không ?”
“… Có.” Đấu tranh một lúc, Giản Chính Dương mới trả lời một chữ.
“Là gì vậy?” Đỗ Chân lập tức hỏi.
“Là… là…”
Giản Chính Dương trong tiềm thức kháng cự, Đỗ Chân liền bên tai nói nhỏ: “Đừng kháng cự, nói cho ta biết.”
“Là… là… ”
Nhìn thấy Giản Chính Dương còn đang giãy giụa phản kháng, Đỗ Chân nhìn Tiểu Thổ, cô hiểu ý hơi quay sang bên cạnh, đưa mũi mình chạm vào mũi của Giản Chính Dương, để có thể thấy được hơi thở của nhau, chạm vào nhau,chạm nhẹ giữa vào đôi môi, Tiểu Thổ nói với giọng đầy mê hoặc,
“Chồng à, nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì với anh, em muốn biết, em ở đây mà, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh.”
Không biết có thật hay không nhưng dường như anh cảm nhận được lời nói và hơi ấm của cô. Giản Chính Dương không còn kháng cự nữa. Nhìn thấy có hiệu quả, Tiểu Thổ mỉm cười vui vẻ, cô vừa nói với Giản Chính Dương bằng giọng nói ngọt nào, vừa truyền hơi ấm cho anh để anh có thể cảm nhận được hơi ấm của chính mình. Thấy vợ chồng hòa hợp, Đỗ Chân cũng muốn chạy về bên cạnh ôm vợ mình, Đỗ Chân cũng không quên trách nhiêm của mình, nhẫn nhịn kích động nhìn Tiểu Thổ áp chế Giản Chính Dương, sau ba phút cuối cùng Giản Chính Dương cũng nói ra:
“Khi tôi năm tuổi, có một điều tồi tệ xảy ra với tôi.”
Đôi mắt của Tiểu Thổ sáng lên, Đỗ Chân chưa kịp nói thì cô đã tự mình hỏi: ” Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Khi tôi còn học mẫu giáo…”
Giản Chính Dương chậm rãi kể lại câu chuyện, sự thật của một vấn đề dần được hé lộ. Hóa ra chứng tự kỷ và hoang tưởng của Giản Chính Dương không phải bẩm sinh, hay nói cách khác, nếu là bẩm sinh thì cũng có nguyên do của nó. Nguyên nhân nhiều nhất chỉ có hai nhưng càng về sau lên tám.
Tầm ảnh hưởng của bệnh càng ngày càng lớn ngay khi anh bước vào mẫu giáo năm lớp 5 tuổi.
Nói cách khác,nhìn từ ngoại hình hiện tại của Giản Chính Dương, có thể thấy anh mê hoặc như thế nào khi còn trẻ.
Khi Giản Chính Dương mới vào trường mẫu giáo, cậu ấy có một trái tim trong sáng của một đứa trẻ, vì có ngoại hình xuất chúng nên ngay khi vào mẫu giáo anh đã nhận được sự yêu mến của giáo viên và các bạn.
Tất nhiên, các bạn học ở đây không bao gồm hầu hết các bạn học nam, mặc dù lúc này mọi người đều còn trẻ, nhưng lại đẹp trai hơn các bạn cùng trang lứa, trong tiềm thức, những nam sinh cùng lớp này sẽ cảm thấy có chút ghen tị. Cùng với thái độ đặc biệt của giáo viên và bạn học nữ, tự nhiên cố tình hay vô ý mà cô lập anh.
Nếu chỉ là những điều nhỏ nhặt, thì cũng không có ảnh hưởng lớn đến Giản Chính Dương chính là chuyện xảy ra sau khi anh ấy vào mẫu giáo được nửa học kỳ đã gây ra một bóng đen tâm lý trong tâm trí anh.
Khi đó trong lớp có một Tiểu Bá Vương, tuy rằng mới năm tuổi từ nước ngoài trở về, nhưng từ nhỏ đã nghịch ngợm và trưởng thành, thấy Giản Chính Dương đẹp trai liền muốn Giản Chính Dương làm bạn trai của cô ấy. Giản Chính Dương cũng có chỉ số IQ cao từ khi còn nhỏ. Mặc dù cô ấy không biết rõ từ bạn trai nhưng cô ấy biết rằng anh ấy phải là một người rất thân thiện, nhiều nam sinh trong lớp không nghịch ngợm như cô, Giản Chính Dương đương nhiên không đồng ý, kết quả là trong một buổi học bơi, Phách Vương Hoa đã thực sự kéo một vài bạn nữ đến chặn Giản Chính Dương trước cửa trong phòng thay đồ, rồi cưỡng bức cởi bỏ quần bơi của anh, tò mò và tìm hiểu cậu nhỏ của anh, còn bị Phách Vương Hoa sờ soạng một cái.
Phải biết rằng Giản Chính Dương mặc dù đẹp trai nhưng từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ phải chịu những điều bất bình như vậy, anh đã ngay lập tức đẩy cô ấy ra, nhưng Phách Vương Hoa cũng không chịu nhường, cô liền cho anh một đấm, còn cậu bé của anh thì bị các bạn nữ tấn công, Giản Chính Dương hai tay khó có thể cản lại được tứ phía, cuối cùng bị Phách Vương Hoa đè xuống dưới đất, mà ghê tởm nhất chính là cô xúi giục lũ con trai vây quanh anh cưỡng hôn anh, mặt anh đầy những ngụm nước bọt ghê tởm, thậm chí là còn có một bạn nam không hiểu chuyện gì thấy anh đẹp trai bị bọn con trai đè xuống, cũng tham gia trò chơi cho vui.
Di chứng của việc đó là Giản Chính Dương đặc biệt ghét người khác đụng chạm vào mình, không thích đến trường nên đã chủ động đề nghị gia đình cho học võ, v. v…
Cứ cho là sự việc lúc đó kết thúc là do thầy giáo tới cứu, lúc đó mọi người cũng không có coi trọng, dù sao Giản Chính Dương đã bị trấn lột, nhưng cũng không có tổn hại gì đáng kể, nhiều nhất là bị gạ gẫm. Một sự cố đã tác động đến Giản Chính Dương, đến nỗi khi Giản Tình phát hiện ra rằng con trai mình đã sai, anh đã tự nhốt mình trong thế giới của riêng mình và không còn chấp nhận bất cứ ai.
Nói về tình cảm của anh ấy đối với Tiểu Thổ, thật sự không thể giải thích được, chỉ cần nhìn nụ cười của cô ấy như thế này, anh cảm thấy rất thoải mái, sau đó từ từ phát điên lên, cuối cùng không tự chủ được mà tiếp cận cô ấy,thực sự ngạc nhiên là anh không từ chối cô, và thậm chí còn thích cô đến mức biến thái.
Sau khi nghe những gì Giản Chính Dương nói, Tiểu Thổ cảm ơn trời đất đã không biến Giản Chính Dương thành người đồng tính, nếu không cô sẽ không tìm được chỗ để khóc.
Nhưng mà, chuyện xảy ra với Giản Chính Dương thực ra là như thế này, từ góc độ của một người lớn, cô cảm thấy không có cách nào hiểu được, rốt cuộc nếu ở hiện trường, cô vẫn có thể cười thành tiếng.
Nhưng Giản Chính Dương gặp chuyện như vậy, có lòng tự trọng rất cao vào thời điểm đó, hơn nữa là phía sau còn làm ra nhiều chuyện khác khiến người ta khó có thể giải thích được.
Nhưng Tiểu Thổ vẫn có chút ghen tuông, hóa ra lúc đó nụ hôn đầu của chồng cô đã bị cướp đi, lại còn bị những người đó hôn, cô không biết là vì tranh giành chồng hay vì sự ghen tuông của mình.
Rõ ràng kết quả này cũng khiến Đỗ Chân bất ngờ, anh không ngờ nguyên nhân đã khiến Giản Chính Dương gặp khó khăn trong nhiều năm lại thực sự như thế này, và ngay cả khi anh được yêu cầu nhớ lại, e rằng anh sẽ không thể nhớ nổi. Anh ấy chỉ khép kín mình khi còn nhỏ. Ngay cả những ký ức khó chịu này cũng bị dấu đi. Nếu anh ấy không thôi miên Giản Chính Dương, e rằng sự thật này sẽ vùi chặt trong tim anh ấy mãi mãi.
Tiểu Thổ và Giản Chính Dương nhìn nhau, lúc này trong lòng chợt dâng lên một cảm giác dở khóc dở cười, ai cũng bận rộn lo lắng bấy lâu nay, đặc biệt là Giản Tình đã lo lắng chuyện này hơn hai mươi năm. Nếu như Giản Chính Dương làm lớn chuyện, thì bọn họ có thể hiểu được, nhưng nếu sự việc xảy ra như vậy thì nó quá xa so với những gì họ tưởng tượng, và nó sẽ khiến họ có cảm giác bị lừa gạt.
Lúc này Đỗ Chân không còn gì để hỏi nữa, anh búng tay đánh thức Giản Chính Dương.
Thuật thôi miên của Đỗ Chấn đã hướng cho Kiến Chính Dương nghĩ đến những chuyện trước đây, cho nên sau khi tỉnh lại, mặc dù có chút bối rối, nhưng sẽ sớm nhớ lại những gì mình nghĩ, cho nên sau một chút bối rối liền nhìn thấy Tiểu Thổ cùng Đỗ Chấn trên mặt có vẻ hơi khó hiểu và kỳ quái, suy nghĩ một hồi,khi nghĩ tới đây, sắc mặt có chút thay đổi.
Trắng xanh xen kẽ, một nửa vì xấu hổ, nửa vì tức giận, mặc dù không còn là cậu bé ngày xưa, nhưng khi nghĩ đến những gì đã xảy ra khi đó, cảm giác nhục nhã lại hiện lên khiến Giản Chính Dương khó chịu, như thể có những bàn tay vô hình sờ soạng trên cơ thể anh, điều này khiến anh đặc biệt khó chịu. Anh không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy,
“Tôi sẽ đi tắm.”
Tiểu Thổ nhìn Chính Dương đi thẳng vào phòng tắm, lo lắng nhìn Đỗ Chân nói: “Anh ấy sẽ không sao chứ?”
“Không sao đâu, nếu như anh ấy không vượt qua được thì không thể cứu vãn được.” Đỗ Chân cười, “Việc chữa trị cho hai người cơ bản đã xong, sau đó là tùy thuộc vào hai người.”
“Chúng tôi?” Tiểu Thổ nghĩ tới Giản Chính Dương, hiện tại trị liệu có thể kết thúc sao?
Nhìn để hiểu cô đang lo lắng điều gì, Đỗ Chân mỉm cười, “Dù sao thì cô cũng có số điện thoại của tôi. Nếu có gì thắc mắc, cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Vậy thì tôi nên làm gì bây giờ?”
Đỗ Chân mỉm cười, “Cô có thể làm những gì mình muốn, muốn trở về thì trở về, muốn xa nhau thì sẽ xa nhau một thời gian.”
Giao quyền quyết định cho Tiểu Thổ, nút thắt giữa hai người gần như được tháo gỡ, chuyện còn lại là chuyện giữa hai người,Đỗ Chân tin rằng nếu hai người thực sự yêu nhau thì khó khăn nào cũng có thể vượt qua..
Đối với sự thoải mái của Đỗ Chân, Tiểu Thổ cau mày cảm thấy mình đi sai nước, nhưng cô cũng biết là đã gây phiền phức cho Đỗ Chân trong khoảng thời gian này vì chuyện của cô và Giản Chính Dương anh không chỉ tình nguyện giúp đỡ, mà còn có Tiểu Hùng hầu như ngày nào cũng đến trò chuyện với chính mình, nếu lại phải dựa vào họ thì thật sự sẽ khiến họ gặp rắc rối, nếu cô trả cho anh ấy phí tư vấn theo giá thị trường, anh ấy chắc chắn sẽ không vui. Hơn nữa, Giản Tình là mẹ đỡ đầu của Tiểu Hùng, mình cũng muốn nâng cấp lên làm mẹ đỡ đầu, quan hệ giữa hai gia đình không nên cân đo đong đếm bằng tiền, Tiểu Thổ gật đầu chân thành cảm ơn Đỗ Chân.
“Cám ơn anh, Đỗ Chân.”
“Đừng khách sáo như vậy. Nếu Tiểu Hùng của chúng ta biết được cô đối với ta lễ phép như vậy mà phải để ta ngủ trên sô pha khi chúng ta về nhà, ta sẽ rất khổ sở.”
“Phốc…” Tiểu Thổ khiến Đỗ Chân bật cười.
“Được rồi, tôi xuống trước đi. Cô có thể nói chuyện với anh ấy sau khi anh ấy đi tắm.” Đỗ Chân nhếch miệng hướng phòng tắm ra hiệu cho Tiểu Thổ, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Được.” Tiểu Thổ gật đầu, tiễn Đỗ Chân ra cửa, sau đó quay lại ngồi trên sô pha yên lặng suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Giản Chính Dương, tí nữa sẽ nói với anh ta như thế nào.
Nghĩ như vậy, cô không khỏi nghĩ ra nhiều thứ, sau đó từ từ chìm vào suy nghĩ, khi hoàn hồn lại, cô phát hiện mình đã suy nghĩ lung tung ít nhất một tiếng rồi,Giản Chính Dương vẫn còn ở trong phòng tắm và chưa đi ra, điều này làm cho cô ấy cảm thấy kì lạ. Thật kỳ lạ,bình thường Giản Chính Dương tắm chậm nhưng anh ấy đã xong sau khi tắm khoảng nửa giờ.
“Chính Dương?”
“…”
“Chính Dương, anh có ở đó không?”
“…”
Gõ cửa phòng tắm không có ai đáp lại, nghĩ đến Giản Chính Dương lúc nãy xấu hổ nên làm chuyện ngu xuẩn, nghĩ đến đây Tiểu Thổ không khỏi khẩn trương.
“Chính Dương, Chính Dương, anh tắm xong chưa, em vào đấy nhé.”
Đang nói chuyện còn định vặn nắm cửa phòng tắm, may mà không có khóa, Tiểu Thổ vặn mở, nhìn thấy Giản Chính Dương vội vàng trùm khăn tắm lên người, liền thấy cổ và mặt đều không bình thường mà hồng hết lên, cô cau mày và bước nhanh về phía trước,
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Cô đã bị sốc ngay khi hỏi, bởi vì Giản Chính Dương thực sự không cho cô chạm vào người, và dường như nhận ra rằng anh ấy tránh cô chạm vào. không rõ ràng lắm, và bầu không khí có chút gượng gạo.
Chính là con thỏ nhỏ tỉnh táo lại trước, bỏ ngón tay xuống coi như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cổ của Chính Dương, “Sao lại đỏ như vậy, làm sao vậy?”
Giản Chính Dương nói một cách mất tự nhiên, “Rửa đi.”
Tiểu Thổ cau mày, “Anh ở đây lâu như vậy, kết quả là như này sao?”
“…” Không nói cũng là chấp nhận.
Anh cọ xát trên làn da trắng nõn của mình đến mức muốn chảy máu rồi, không biết anh đã từng tắm rửa vất vả như thế nào, Tiểu Thổ cau mày nhìn anh, “Tại sao lại làm chính mình bị thương?”
Giản Chính Dương cau mày, “Anh ghét việc họ chạm vào anh. Anh cảm thấy như có nhiều bàn tay vô hình trên người, khiến anh khó chịu và muốn rửa sạch.”
Mặc dù Giản Chính Dương trong tiềm thức chống lại sự tiếp cận của
Tiểu Thổ, nhưng trong sâu thẳm anh ấy vẫn yêu Tiểu Thổ, tin tưởng cô ấy và sẵn sàng nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình, và khi anh ấy sẵn sàng, Tiểu Thổ đưa tay ra lần nữa, anh ấy sẽ không bao giờ che giấu nữa.
Chỉ nghe những gì Giản Chính Dương nói, Tiểu Thổ cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân, và tình hình của Giản Chính Dương đã phát triển theo một hướng khác.
Đỗ Chân đã rời đi rồi, anh ấy nói rằng tùy họ tự giải quyết, muốn ở bên nhau thì phải cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.
“Chính Dương, anh còn yêu em không?”
“Đương nhiên.” Giản Chính Dương kinh ngạc nhìn Tiểu Thổ.
“Vậy thì anh có còn muốn ở bên em mãi mãi không?”
“Có.”
“Vậy thì… nếu em chạm vào anh, anh còn cảm thấy buồn nôn không?” Tiểu Thổ bắt đầu kiểm tra Giản Chính Dương.
“Không.” Không cần suy nghĩ nhiều, Giản Chính Dương lắc đầu.
Nghe vậy, Tiểu Thổ thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ duỗi tay ra cho đến khi nắm tay Giản Chính Dương, thấy anh ta đang dùng tay trái ôm mình, Tiểu Thổ cảm thấy trong lòng có chút vui mừng, may mà thật sự không có. chống lại chính mình, một tay nắm lấy tay của Giản Chính Dương, một tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng da đang chảy máu mà anh đã rửa sạch, vừa chạm vào nó, anh đã cảm thấy mình run lên, cô bỏ nó ra và đau khổ nhìn Giản Chính Dương,
“Chồng ~”
Giọng nói vô cùng dịu dàng của cô làm cho Giản Chính Dương nhớ tới lúc hai người yêu nhau, trong lòng không khỏi có chút bối rối, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến Tiểu Thổ liền nôn ra vì kháng cự. Sự đụng chạm của cô ấy. Chính Dương đột nhiên cảm thấy có lỗi với Tiểu Thổ, sắc mặt cũng trở nên nhẹ đi một chút.
Mặc dù Tiểu Thổ nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Giản Chính Dương, nhưng cô ấy không hiểu ý của nó, bây giờ cô ấy chỉ muốn xóa bỏ cái bóng thời thơ ấu của Giản Chính Dương.
“Chuyện gì ở quá khứ thì cũng qua rồi, chỉ là mấy đứa thôi. Nhà mình cũng có con rồi, được mấy đứa hôn vài cái là được rồi. Sau này coi như không có chuyện gì xảy ra và làm lại từ đầu”. Được chứ? ”
Trẻ con, bây giờ bị nhi tử hôn mấy lần, hắn có thể bình tĩnh lau nước miếng trên mặt, nhưng lúc đó còn là một đứa trẻ, cảm giác bị cưỡng bức thật sự rất khó chịu.
Không có được Giản Chính Dương đáp lại, Tiểu Thổ có chút choáng ngợp, “Chồng?”
“Em ra ngoài lâu rồi. Bác lo lắng, nếu không anh sẽ đưa em về.” Không ngờ sau khi kìm chế được một lúc lâu, Giản Chính Dương mới nghẹn ngào thốt ra một câu như vậy.
Vẻ mặt của Tiểu Thổ thay đổi, nhìn chăm chú vào anh, bảo đảm không phải anh đang nói đùa với cô, cô liền tức giận, không muốn ở đây nữa.
“Được chứ.”
Nhìn thấy cô gật đầu, Giản Chính Dương sắc mặt thay đổi, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ xoay người đi thay quần áo, may mà anh không để Tiểu Thổ tránh ra.
Lúc trước cô còn chống cự với sự đụng chạm của Giản Chính Dương nhưng sau khi Đỗ Chân điều trị thì nhẹ nhõm, Tiểu Thổ đã gần như khá hơn, vốn dĩ cô không có vấn đề gì với quan hệ của Giản Chính Dương, đồng thời, sau khi bị Du Chấn khai sáng lần này, cô cũng đoán ra được. ngoài ra rất nhiều vấn đề, thật ra giữa cô và Giản Chính Dương không có chuyện gì cả, tuy rằng bản thân anh có chút bệnh hoạn nhưng chỉ cần anh thả lỏng đầu óc thì cũng không thành vấn đề gì to tát.
Thậm chí, trong lòng cô còn nghĩ tới, nếu Giản Chính Dương thật sự không có cách nào thay đổi, như vậy cô không thể buông tay anh, cứ mặc kệ, dù sao cô cũng không thể thay đổi anh. Cô không tin rằng c mối quan hệ giữa họ. Sẽ có vấn đề, mặc dù cách làm này có thể hơi ích kỷ, bởi vì nếu bạn chọn theo Giản Chính Dương trong mọi việc, bạn chắc chắn sẽ bỏ qua gia đình và con gái mình, nhưng cô ấy có thể không thể sống mà không có Giản Chính Dương.
Nhưng cô không ngờ rằng sau khi Giản Chính Dương bị thôi miên, khi Đỗ Chân tuyên bố kết thúc điều trị thì sẽ xảy ra tình huống như vậy, mặc dù Giản Chính Dương không thể hiện rõ ràng, thậm chí cố tình giấu giếm nhưng cô vẫn cảm thấy Giản Chính Dương đang xa lánh cô dù cố ý hay vô ý, ngược lại, điều đó khiến cô khó chịu hơn là anh luôn nhìn cô.
Khi anh quan sát kỹ, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy buồn chán, nhưng cô thực sự phải để anh đi, Tiểu Thổ nhận ra không chỉ có Giản Chính Dương là kí sinh xung quanh anh, mà cô còn là kí sinh của Giản Chính Dương. Mặc kệ cô càng khó chịu hơn,hơn là giết cô ấy.
Giản Chính Dương đưa Tiểu Thổ trở lại nhà Tần gia như vậy rất lễ phép, cậu con trai lễ phép khiến Tiểu Thổ càng thêm không vui, suốt đoạn đường anh im lặng.
“Tôi về trước, lái xe cẩn thận.”
Sau đó xoay người đi lên lầu.
Giản Chính Dương nhìn bóng lưng không thành khẩn của Tiểu Thổ, đột nhiên rất thất vọng, không phải anh không muốn chạm vào cô, mà anh chỉ sợ cô không thích anh ở bẩn, hơn nữa anh còn sợ cô sẽ chống lại anh ta.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong năm năm qua, tuy rằng trong lời nói của Tiểu Thổ chỉ là một vài đứa nhỏ, không quan tâm, nhưng cảm giác đôi tay đó chạm vào anh rất rõ ràng, anh biết đó là ảo giác của mình, nhưng anh vẫn có thể không kiểm soát được. Cảm giác rất bẩn thỉu. Nếu lúc này Tiểu Thổ phản kháng thêm một chút nữa thì không biết mình có thể chịu được đòn như vậy không, nên chỉ có thể kìm nén tình yêu của mình đối với Tiểu Thổ và rất lịch sự với cô ấy.
Người được gọi là fan của nhà chức trách ám chỉ tình hình hiện tại của Giản Chính Dương. Thực ra, màn thể hiện vừa rồi của Tiểu Thổ rất rõ ràng. Vì bị anh ta xa lánh nên cô ấy rất không vui. Đáng tiếc, Giản Chính Dương đã quá chú ý đến phản ứng của Tiểu Thổ nên đã bỏ qua đại diện cho sự tức giận của Tiểu Thổ.
Mặt khác, mặc dù đợt điều trị kết thúc nhưng trong lòng Tiểu Thổ vẫn còn tồn tại một dấu vết kháng cự, tuy nhiên sau khi tình huống của Giản Chính Dương xuất hiện, sự xa lánh bản thân của anh đã khiến Tiểu Thổ bất mãn, sự phản kháng cuối cùng trong lòng anh biến mất, thay vào đó là sự hụt hẫng và bất đắc dĩ của Chính Dương sau khi bị chính mình ghẻ lạnh.
Tình hình của hai người cứ thế mà đảo ngược như thế này, lúc trước Giản Chính Dương muốn làm một với Tiểu Thổ, Tiểu Thổ muốn có nhiều không gian riêng, bây giờ Giản Chính Dương lại muốn cho Tiểu Thổ không gian riêng, trong khi Tiểu Thổ hy vọng rằng Giản Chính Dương sẽ có nhiều không gian cá nhân hơn, như trước đây, bạn phải là chính mình, gắn bó với chính mình mọi lúc.
Vì vậy, con người, đôi khi, tình cảm thực sự khó hiểu.
Về nhà tức giận, Daisy tình cờ làm đồ ăn vặt, thấy cô trở về rất vui mừng, “Tiểu Thổ, ta tưởng ngươi sau này sẽ trở lại, sao nhanh như vậy?”
Tiểu Thổ tức giận ngồi xuống sô pha, “Quên đi.”
“Sao vậy? Tiểu Thổ, đã xảy ra chuyện không vui, nói cho ta biết.”
“Daisy ~” Tiểu Thổ nhìn Daisy có chút bất bình, “Ngươi nói xem, nếu một người đàn ông từng luôn muốn ở bên cạnh ngươi, nhưng đột nhiên thay đổi, trở nên xa lánh, thậm chí có chút phản kháng ngươi, ngươi sẽ làm sao. ? ”
Không cần phải nói, người đàn ông này là Giản Chính Dương, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, vì vậy Daisy phải an ủi Tiểu Thổ đừng lo lắng, “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Thổ kể cho Daisy nghe những gì đã xảy ra sau khi Giản Chính Dương bị thôi miên, đặc biệt là khi anh ấy đề cập rằng anh ấy muốn xem làm thế nào mà cổ của Giản Chính Dương hồi còn nhỏ và rất phẫn nộ.
Sau khi yên lặng nghe Tiểu Thổ nói xong, Daisy mỉm cười nhìn cô, “Tiểu Thổ, trước hết, chúc mừng khối tinh thần của ngươi đã hoàn toàn tiêu trừ.”
“Chà?” Tiểu Thổ ngạc nhiên nhìn Daisy, tự hỏi tại sao cô ấy lại khác với những gì mẹ nói.
“Haha, Tiểu Thổ, cô không phát hiện ra sao? Việc chạm vào cô mà anh hằng mong đợi một lần nữa cho thấy sức đề kháng của cô với anh ấy đã không còn, và rào cản tâm lý của anh đã hoàn toàn được chữa lành. Có vẻ như Đỗ Chân làm rất tốt.”
Nghe được lời Daisy nói, Tiểu Thổ chợt nhận ra, còn chưa kịp vui vẻ thì đã trở nên chán nản, “Thế nhưng hiện tại cô đang mâu thuẫn với anh.”
Người cô ấy thích đang chống lại cô ấy, Tiểu Thổ bây giờ đang phải nhận quả báo, trước đây cô ấy khiến Giản Chính Dương khó chịu, nhưng bây giờ Giản Chính Dương sẽ khiến cô ấy khó chịu.
Nếu cô không biết tính khí của Giản Chính Dương, cô sẽ nghi ngờ anh ta cố tình làm vậy, nhưng nếu anh ta cố tình làm vậy, cô sẽ không bao giờ để anh ta đi, hôm nay.
“Vậy tôi phải làm gì bây giờ, Daisy?”
Người nước ngoài thường yêu cầu đàn em gọi tên mình để thể hiện sự thân thiết. Mặc dù Daisy đến Trung Quốc nhưng một số thói quen của người nước ngoài vẫn không thay đổi. Tiểu Thổ từ nhỏ đã lớn lên, được giáo dục ở Trung Quốc, tên Daisy hơi khó hiểu, có khi gọi là dì, có khi gọi là Daisy.
May mắn thay, Daisy không quan tâm đến điều này, ngược lại, cô ấy thích Tiểu Thổ gọi mình là Daisy, và hai người họ được coi như bình đẳng.
Nhìn thấy Tiểu Thổ lúc này khó xử như vậy, Daisy không khỏi nở nụ cười, “Rất đơn giản, bốn chữ, cứ việc tự nhiên!”