Tổng bộ của Cục Quản lý Yêu quái trong mấy thập niên qua, mỗi thập niên đều có thay đổi trụ sở một lần, nhưng tất cả đều đặt tại thành phố Bắc. Hiện tại, trụ sở của tổng bộ Cục Quản lý Yêu quái tọa lạc tại khu vực phía tây thành phố Bắc, nằm trong một tòa nhà thương mại lớn, với vỏ bọc là một công ty chuyên nghiên cứu và phát triển công nghệ cao.
Trường Tuế bắt taxi đến đó, cô bảo tài xế đỗ xe cách tòa nhà năm trăm mét. Sau đó cô đi bộ đến một góc vắng vẻ, không có camera giám sát, cũng không có người qua lại, rồi dán bùa ẩn thân lên người mình.
Ngay lập tức khi lá bùa được dán lên ngực, mấy nét vẽ trên lá bùa bắt đầu lóe sáng, rồi chỉ trong tích tắc Trường Tuế đã biến mất khỏi nơi đó.
Chỉ thấy những nơi cô ấy đi qua, cỏ trên mặt đất bị cong xuống, lộ ra hình dấu chân, nhưng không nhìn thấy người.
Trường Tuế ẩn thân đi đến tòa nhà kia, xung quanh đó đều là những tòa nhà cao tầng, tòa nhà này độc lập một khu riêng biệt rất khó nhìn thấy.
Bây giờ là tám giờ tối.
Từ cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy ánh đèn sáng bên trong đại sảnh, còn có thể nhìn thấy ở phía đằng xa có hai người phụ nữ ngồi ở quầy lễ tân, thoạt nhìn trông giống như đại sảnh của một công ty công nghệ bình thường. Tuy nhiên Trường Tuế vừa nhìn hai nhân viên bảo vệ canh cổng ở đó đã biết rằng họ không phải là những nhân viên bảo vệ bình thường, mặc dù bọn họ đang đứng nói chuyện với nhau một cách thản nhiên, nhưng bên trong con người họ lại toát ra một luồng khí vô hình nào đó. Và tin chắc rằng, nếu có bất kỳ động tĩnh gì xảy ra ở cửa ra vào lúc này, bọn họ đều có thể nhận ra được ngay lập tức và có phản ứng liền.
Trường Tuế đứng đợi ở cửa ra vào nửa tiếng đồng hồ nhưng không thấy một nhân viên nào ra vào, mà cửa lớn dưới tình huống không có người ra vào thì luôn được đóng lại, cô chỉ có thể ẩn thân, nhưng không thể xuyên qua tường, chỉ có thể trơ mắt đứng đợi người ra vào.
Bùa ẩn thân chỉ có tác dụng trong ba tiếng đồng hồ, hiện tại cô đã mất gần một giờ đồng hồ.
Đúng lúc này, một chiếc xe tải màu đen có in dấu hiệu của Cục Quản lý Yêu quái chạy đến.
Trường Tuế ngửi thấy mùi yêu khí phát ra từ phía sau thùng xe.
Tiếp theo đó, xe tải dừng lại ở bên cạnh cửa ra vào. Một tài xế mặc đồng phục màu đen xuống xe và đi thẳng về phía cửa lớn, Trường Tuế nhanh chóng bước theo sau một cách nhẹ nhàng, chuẩn bị theo sát khi anh ta đẩy cửa bước vào. Tuy nhiên điều khiến cô bất ngờ là người tài xế mặc đồng phục đen chỉ đi tới trước cửa, anh ta gõ cửa kính, sau đó đưa tay chỉ vào nhân viên bảo vệ đứng bên trong như ra hiệu, rồi chỉ về hướng chiếc xe tải. Người bảo vệ đang đứng bên trong gật đầu, sau đó cầm bộ đàm lên và nói gì đó.
Người tài xế thậm chí còn không vào bên trong mà quay người lại về phía xe tải.
Trong nháy mắt Trường Tuế từ bỏ ý định đi vào bằng cửa chính, cô lập tức đi theo người tài xế.
Cô đi vòng ra phía sau xe tải, khi người tài xế bước lên xe từ phía trước, cô nhanh chóng nắm lấy tay vịn ở cửa sau và leo lên, chân đặt lên chỗ nhô ra bên cạnh, hai tay nắm chặt lấy tay vịn.
Chiếc xe tải từ từ lăn bánh, và lái sang phía bên phải của tòa nhà.
Cuối cùng chiếc xe tải cũng dừng lại ở cửa sau của tòa nhà, mặt sau tòa nhà là hàng rào, Trường Tuế nhảy xuống khỏi xe khi chiếc xe đang dừng lại, và một giây sau khi cô tiếp đất, thì cánh cửa xe được đẩy ra từ bên trong.
Trường Tuế trốn sang một bên, nghe thấy tiếng động bên trong, cô thò đầu nhìn vào bên trong, nhìn thấy một khối vật thể không rõ ràng đang nằm bên trong chiếc túi màu đen và không ngừng giãy dụa, trông giống như một sinh vật sống.
Hai người đàn ông làm nhiệm vụ áp giải bên trong, dùng một cây gậy dài màu đen giống như dùi cui điện đâm liên tiếp hai cái vào chiếc bao, Trường Tuế nhìn thấy một tia sáng đỏ phát ra từ đầu cây gậy màu đen, vật thể bên trong đột nhiên phát ra âm thanh đau đớn, sau đó nghiêng người sang một bên, không còn động đậy nữa.
Sợi dây buộc miệng chiếc túi màu đen bị nới lỏng khi vật thể bên trong vùng vẫy, khi nó nghiêng về phía cửa, sợi dây bị buông lỏng ra, bên trong chiếc túi một đỉnh đầu màu đen tuyền nhô ra, ngoài ra trên đỉnh đầu còn có một chồi non màu xanh lục.
Những suy nghĩ rời rạc thoáng qua trong đầu Trường Tuế, cô mơ hồ cảm thấy cái chồi non xanh biếc này trông rất quen mắt.
Lúc này, người tài xế phía trước bước xuống xe đi về phía sau.
Cô vội vàng tránh sang một bên.
“Chuyện gì vậy?!” Anh ta cau mày hỏi, mang theo sự bất mãn đến để chất vấn, địa vị của hai người đàn ông ngồi bên trong đương nhiên là thấp hơn anh ta.
“Rõ ràng là đã bất tỉnh rồi, nhưng vừa nãy đột nhiên tỉnh lại.” Hai người ngồi trong thùng xe phục tùng đáp.
Lúc này đây, cửa thang máy phía sau mở ra, một người phụ nữ mặc đồng phục màu đen đứng bên trong chào hỏi bọn họ.
Người đàn ông phụ trách lái xe chào cô ta, sau đó cau mày giục hai người đàn ông ngồi trên thùng xe: “May chuyển nó xuống.”
Hai người đàn ông ngồi trong thùng xe vội vàng buộc lại sợi dây, sau đó chuyển vật thể trong thùng xe xuống, vật thể đó trông khá nặng.
Trường Tuế đoán rằng, có lẽ bên trong chiếc túi đó là một con yêu quái nhỏ nào đó mà bọn họ bắt được.
Nhìn thấy bọn họ thản nhiên ném chiếc túi đen vào trong thang máy.
Cô cau mày, cảm thấy người của Cục Quản lý Yêu quái đối xử với các yêu quái không khác gì loài cầm thú.
Trường Tuế là người cuối cùng bước vào thang máy.
Cũng may đây là chiếc thang máy chở hàng, nên có rất nhiều không gian, đủ để cô không đụng phải người khác.
Trường Tuế đứng dựa vào tường, cố gắng giữ khoảng cách người những người bên trong thang máy, đồng thời để ý đến chiếc thang máy có năm tầng dưới lòng đất, hơn nữa tầng mà bọn họ ấn xuống cũng là tầng ngầm thứ năm.
“Tất cả thuận lợi chứ?” Người phụ nữ trong thang máy hỏi.
“Nó chỉ là một con yêu quái nhỏ, cũng không hao tổn quá nhiều sức lực để bắt nó.” Người đàn ông điều khiển xe nói, sau đó hỏi: “Đội trưởng Mục không có ở đây sao?”
“Không.” Người phụ nữ trong thang máy nói.
“Nghe nói hôm nay đội trưởng Mục và những người trong tổ đã bắt được một con yêu quái cấp A phải không?”
Mấy người ở trong thang máy bắt đầu tán gẫu.
“Đúng vậy, chính là con sói yêu mang thai lúc trước đó. Nghe nói lực chiến đấu của nó rất mạnh, tối hôm qua tổ của đội trưởng Mục đã có một trận ác chiến với nó cả một đêm, ngoài đội trưởng Mục ra thì những người khác đều bị thương. Đây mới là khi con sói yêu này mang thai đấy, nếu như không mang thai, chắc chắn sức chiến đấu của nó sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
“Nó đang mang thai bán yêu phải không?”
“Hình như lâu lắm rồi cũng chưa từng xuất hiện bán yêu nhỉ?”
“Lần cuối cùng xuất hiện bán yêu hình như cũng đã mười mấy năm trước rồi, lúc đó mới có mười mấy tuổi tuổi thôi mà yêu lực đã bằng với yêu quái cấp S rồi thì phải.”
Trường Tuế nhận thấy rằng, mặc dù đồng phục trên người bọn họ đều là màu đen, nhưng logo đại diện cho Cục Quản lý Yêu quái được in trên ngực áo bọn họ thì màu sắc lại khác nhau.
Logo của người đàn ông lái chiếc xe tải là màu xanh lam, người phụ nữ màu xanh lá cây, còn hai người đàn ông làm nhiệm vụ áp giải yêu quái là màu xám.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì chiếc thang máy đang di chuyển xuống tầng thứ năm dưới lòng đất.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, cửa thang máy cũng không có mở ngay, mà người phụ nữ trong thang máy phải bước tới trước cửa, dùng ngón tay cái ấn vào nút dưới cùng của bảng điện tử, lúc này cửa thang máy mới từ từ được mở ra.
Thang máy được dùng mật khẩu bằng vân tay.
Khoảnh khắc cửa thang máy được mở ra, Trường Tuế lặng lẽ rời khỏi thang máy trước, sau đó bước sang một bên, sau khi đợi tất cả bọn họ đều ra khỏi thang máy, đang chuẩn bị theo sau họ để vào trong, khi quay người lại, cô lập tức kinh hãi.
Vô số khoang hình trụ trong suốt dựng đứng trong đại sảnh sau lưng cô, trong những khoang này chứa đầy chất lỏng màu xanh lam nhạt, bên trong đều ngâm những cơ thể người đang nhắm mắt, đa số đều là người trẻ tuổi, hoặc trẻ con, cơ thể ở trạng thái cong tự nhiên, họ rõ ràng không phải là con người, Trường Tuế có thể cảm nhận được sinh cơ yếu ớt toát ra từ trên người họ, có thể thấy được bọn họ chưa chết, mà như đang chìm vào trạng thái hôn mê sâu.
Trường Tuế ước tính sơ sơ, riêng chỉ trong đại sảnh này đã có hàng chục khoang thủy tinh trong suốt như vậy.
Nhưng mấy người của Cục Quản lý Yêu quái rõ ràng là đã quen với những cảnh tượng như thế này, bọn họ cứ thế đi thẳng vào trong.
Trấn tĩnh lại sau cú sốc, Trường Tuế liền đi theo bọn họ tiến vào bên trong,
cô phát hiện trên tất cả các khoang thủy tinh đó đều có dán nhãn, trên nhãn còn ghi lại ngày giờ, và một dãy mã vạch. Cô thử đưa tay ra và chạm vào những khoang thủy tinh trong suốt đó, thì phát hiện trên mỗi khoang đều có một nguồn năng lượng đang lưu động, đồng thời cô nhận thấy rằng sau lưng những cơ thể đó, đều có một cái ống nhỏ được cắm vào sau gáy, đầu còn lại được nối trực tiếp với một cái bình kim loại nhỏ đặt ở bên ngoài. Không biết có phải đường dẫn đó dùng để chiết xuất thứ gì đó từ cơ thể của họ ra không, hay là truyền thứ gì đó từ bình kim loại vào trong cơ thể của những con yêu.
Bất luận là như thế nào, đều khiến cho Trường Tuế có chút khiếp sợ, và ớn lạnh cả sống lưng.
Cô luôn có cảm giác rằng Cục Quản lý Yêu quái có vẻ như không đơn giản như vậy.
Cô vốn cho rằng những con yêu quái sau khi bị Cục Quản lý Yêu quái bắt được sẽ bị nhốt vào trong một căn phòng nào đó, giống như đang ở trong tù, những thông tin mà cô nhận được từ chú Địch cũng như vậy. Nhưng những cảnh tượng diễn ra trước mắt cô, rõ ràng là vượt quá sức tưởng tượng của cô. Xem ra, giống như bắt chúng về chỉ để tiến hành một loại thí nghiệm khoa học bất chính nào đó.
Tầng hầm thứ năm vẫn có người đi tuần tra, hai người một nhóm, Trường Tuế đặc biệt lưu ý đến ký hiệu đồng phục trên người của họ cũng là màu xanh lam giống như người đàn ông lái xe vậy.
Có lẽ là đã lâu rồi không ai dám đột nhập vào trụ sở của Cục Quản lý Yêu quái, cũng không ngờ sẽ có người trà trộn vào bên trong, cho nên nhìn bọn họ đều có tâm trạng rất thoải mái, thậm chí họ còn cười đùa với một vài người vừa từ bên ngoài trở về.
Còn Trường Tuế, nhân lúc bọn họ đang trò chuyện, thì cô cẩn thận quan sát những khoang thủy tinh trong suốt đó.
Đúng lúc này, một người phụ nữ cao gầy, mặc áo chiếc áo blouse màu trắng đi tới, mặt lạnh lùng cau màu thúc giục: “Tôi thì đang đợi các anh, còn các anh rảnh rỗi lại ở đây tán gẫu hả?”
Mấy người bị khiển trách, biểu hiện trên khuôn mặt có chút khó chịu, nhưng địa vị người phụ nữ mặc áo blouse màu trắng này rõ ràng là cao hơn bọn họ, bọn họ một câu cũng không dám cãi lời, hai người đàn ông đi tuần tra chào “tiến sĩ Triệu”, liền vội vàng rời đi.
Người phụ nữ được gọi là tiến sĩ Triệu đi tới, dùng chân đá vào con yêu quái nhỏ bị nhốt trong chiếc túi đen đặt dưới đất, và ra lệnh: “Mở ra cho tôi xem.”
Trường Tuế để ý thấy rằng bên trong chiếc áo blouse trắng, cô ta cũng đang mặc đồng phục của Cục Quản lý Yêu quái, nhưng dường như ký hiệu đại diện cho cấp bậc nội bộ của Cục Quản lý Yêu quái đã bị che khuất bởi chiếc áo blouse trắng, nên không thể nhìn thấy được ký hiệu màu sắc gì.
Cô ấy khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, dáng người cao, mang giày bệt trông khoảng chừng một mét bảy mươi, mái tóc xoăn buộc đuôi ngựa vô cùng năng động, trong túi áo blouse trước ngực có cắm vài cây bút, khuôn mặt lạnh lùng, cứng rắn, tính cách lạnh lùng, không có vẻ gì là người dễ chọc.
Lúc này, tiến sĩ Triệu đột nhiên nhìn sang bên này, nhưng cô ta lại không phát hiện ra điều gì khác thường, con yêu quái bị nhốt trong khoang thủy tinh vẫn trôi lơ lửng và lặng lẽ, hai mắt nhắm nghiền lại.
Cô ta cau mày, thu lại ánh mắt rồi nhìn sang chỗ khác, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
Vừa nãy, rõ ràng có cảm giác như đang bị ai nhìn chằm chằm.
Lúc này, Trường Tuế đang nấp phía sau khoang thủy tinh trong suốt, trong lòng thầm sợ hãi, nhận thức được tiến sĩ Triệu này có giác quan rất nhạy bén.
Cũng vào lúc này, người đàn ông lái xe tải theo lệnh của tiến sĩ Triệu lập tức cúi xuống, tháo sợi dây buộc chiếc túi ra, rồi kéo chiếc túi màu đen được làm bằng chất liệu đặc biệt xuống, để lộ ra một con yêu quái nhỏ hình người đang hôn mê nằm trong chiếc túi.
Trường Tuế từ sau khoang thủy tinh trong suốt nhìn xuyên qua khoảng không, lần này cô được nhìn thấy rõ ràng, lập tức cau mày.
Đây chẳng phải là con thụ yêu mà ngày đầu tiên khi cô đến thành phố Bắc nó đã tìm đến cô để xin nước sao?
* Thụ yêu: Yêu quái cây
Thụ yêu được xem như là loài yêu quái ôn hòa nhất trong số những loài yêu quái, hơn nữa xem ra nó vô hại đối với con người và động vật, nó vi phạm vào điều cấm kỵ gì mà bị bắt vào đây chứ? Hơn nữa còn bị bọn họ đối xử như những con thú vật.
“Đưa nó đến phòng thí nghiệm của tôi.” Tiến sĩ Triệu lạnh lùng ra lệnh, rồi đột nhiên đi đến chỗ Trường Tuế đang ẩn thân.
Trường Tuế giật mình, sau đó né sang một khoang thủy tinh trong suốt khác.
Lúc này, vị tiến sĩ Triệu đó đã đi đến chỗ vừa nãy cô ẩn thân đứng đó, cô ta cau mày, cẩn thận quan sát người đàn ông đang lặng lẽ, lơ lửng trong thứ chất lỏng bên trong khoang, sau đó cúi xuống kiểm tra chiếc bình kim loại ở phía sau, sau khi xác nhận không có gì bất thường, cô ta mới đứng thẳng người dậy, đôi mắt sắc bén của cô ta liếc nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này mới yên tâm rời đi.