Trường Tuế ngủ thẳng một giấc đến tận mười giờ sáng hôm sau mới bị Bàn Tử gọi dậy.
Sau một đêm ngon giấc, tinh thần cô ấy trở nên sảng khoái và phấn chấn hơn nhiều, xua tan hết mọi u ám mệt mỏi của buổi tối hôm qua.
Bữa sáng đã được phía bên khách sạn chuẩn bị sẵn, được mang lên đến tận phòng.
Tuy đây chỉ là khách sạn ba sao ở một thị trấn nhỏ nhưng thức ăn ở đây khá là ngon, đặc biệt là món bún bò. Bàn Tử rất biết cách chăm sóc người khác nên đã gọi thêm hai đĩa thịt bò, cả năm người đều tập trung ăn sáng trong phòng của Trường Tuế, vừa thổi vừa húp canh nóng nên trên mặt toát đầy mồ hôi, tâm tình cũng được thả lỏng hơn.
Sau khi ăn bún xong, Bàn Tử lấy khăn giấy lau miệng và hỏi Trường Tuế: “Hôm nay chúng ta sẽ làm những gì?”
Trương Thanh Đông vẫn chưa ăn xong, đang cầm chén húp nước canh, nghe Bàn Tử hỏi, anh ta cũng chợt dừng lại, nhìn Trường Tuế với vẻ mặt chờ đợi và khẩn trương, tự hỏi không biết cô ấy đã nghĩ ra cách nào chưa.
Trường Tuế ừng ực ừng ực húp cả ngụm nước canh nóng, khuôn mặt đỏ bừng lên, sau đó đặt bát xuống nói: “Chúng ta phải hẹn Tiểu Trương đến khách sạn một chuyến.”
Bàn Tử hỏi: “Liệu có thể hẹn được không? Cô ấy cũng không phải Tiểu Trương thực sự.”
“Chắc chắn là chúng ta sẽ không hẹn được cô ấy.” Trường Tuế nhướng mày nhìn Hạ Luật: “Nhưng Hạ Luật thì có thể.”
Mọi người ngay lập tức đều nhìn về phía Hạ Luật.
Hạ Luật không ngờ rằng mình sẽ được nêu tên nên anh có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Trường Tuế.
Trương Thanh Đông ngạc nhiên hỏi: “Vì sao Hạ Luật lại có thể hẹn được cô ấy?”
Bàn Tử như đã hiểu ra, vỗ mạnh vào đùi : “Đúng rồi! Tôi cũng thấy được! Ngày hôm qua lúc chúng ta đến nhà cô ấy, ánh mắt của Tiểu Trương giả đó luôn nhìn chăm chú về phía Hạ Luật. Tám mươi phần trăm là cô ấy coi trọng Hạ Luật rồi! Vậy thì chúng ta đem Hạ Luật ra làm mồi nhử! Cô ấy nhất định sẽ mắc câu!”
Trương Thanh Đông và Trương Tiểu Long đều nhìn Hạ Luật, đối với lời nói của Bàn Tử hai người đều không có bất kỳ một nghi ngờ nào.
Hạ Luật mặc một chiếc áo len màu xám đơn giản, tóc đen mắt cũng đen. Không cần phải chuẩn bị quá cầu kỳ, rất đơn giản, nhưng vóc dáng và khuôn mặt nhỏ hơn so với người bình thường, làn da trắng nõn, từng nét trên khuôn mặt cũng rất chuẩn, không chê vào đâu được, bất kỳ cô gái nào nói thích Hạ Luật thì cũng chẳng làm người ta phải ngạc nhiên.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người và lời nói của Bàn Tử, Hạ Luật tỏ ra rất bình tĩnh, không đỏ mặt, cũng không chút ngượng ngùng, dường như theo quan điểm của anh, những chuyện này cũng rất đỗi bình thường. Anh bình tĩnh buông đũa xuống, hỏi Trường Tuế: “Anh cần phải làm gì?
…..
Điện thoại được đặt trên mặt bàn, Trường Tuế bấm số điện thoại mới của “Tiểu Trương”, sau đó mở loa ngoài, rồi đẩy chiếc điện thoại đến trước mặt Hạ Luật.
Những người khác đều im lặng ngồi xung quanh, chờ đợi cuộc gọi được kết nối.
“Xin chào, ai vậy?”
Điện thoại đổ chuông cũng đến bảy tám giây mới được nhấc máy.
Giọng nói quen thuộc của Tiểu Trương phát ra từ đầu dây bên kia, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn xa lạ.
Sau khi biết rằng người này cũng không phải thực sự là Tiểu Trương, rất dễ dàng có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Tiểu Trương chưa bao giờ nói chuyện với ai bằng giọng điệu này, cho dù đó là người quen hay người xa lạ.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông ngồi im lặng nhìn nhau, sau đó căng thẳng nhìn Hạ Luật.
Hạ Luật lại tỏ ra rất bình tĩnh: “Tôi là Hạ Luật.”
Đầu bên kia điện thoại chợt im lặng trong mấy giây, sau đó giọng nói và âm điệu rõ ràng đã có sự thay đổi.
“Anh Hạ Luật à? Anh, anh tìm em có việc gì vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn nhiều so với lúc vừa rồi cô ấy mới trả lời điện thoại, mơ hồ còn mang theo ý nũng nịu nữa.
Bàn Tử bóp cổ họng làm ra điệu bộ như muốn nôn thốc nôn tháo.
Trương Tiểu Long nhìn thấy vậy, gần như bị anh ta chọc cười, liền vội vàng nhịn lại.
Hạ Luật giương mắt nhìn Trường Tuế, ngữ khí thản nhiên nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, cô có thể đến gặp tôi một chút được không?”
“Tiểu Trương” ở đầu bên kia hiển nhiên có chút hưng phấn và bối rối: “Sao? Có chuyện gì thế ạ?”
Hạ Luật: “Tôi muốn gặp cô để nói chuyện trực tiếp.”
“Tiểu Trương” dường như có vẻ khó xử “a” lên một tiếng rồi nhanh chóng hỏi: “Vậy bây giờ anh đang ở đâu? Mọi người vẫn đang ở cùng nhau hay sao?”
Hạ Luật thản nhiên nói: “Không, mọi người đều đã quay về cả rồi, chỉ còn mình tôi thôi. Bây giờ tôi đang ở khách sạn Lệ Hoa, phòng 816.”
“Tiểu Trương” cũng hơi ngạc nhiên: “Anh đặc biệt ở lại chờ em à?”
Hạ Luật không trả lời ngay mà nhìn sang Trường Tuế.
Trường Tuế vội vàng gật đầu.
Hạ Luật chỉ thốt ra một tiếng “Ừ”.
Hạ Luật lạnh lùng nói “Ừ”, nhưng dường như nghe thấy nhịp tim của Tiểu Trương giả Lý Nhã Tú ở đầu dây bên kia đã bắt đầu đập loạn nhịp, hơi thở cũng trở nên không bình thường.
Chần chừ một lúc, sau đó cô ấy mới nói: “Vậy em sẽ qua đó ngay bây giờ, anh chờ em nhé.”
“Được rồi.”
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Bàn Tử có chút châm chọc: “Người đẹp trai có khác, chỉ cần một câu nói đã có thể mời được một cô gái đến tận khách sạn.”
Trường Tuế nói: “Nếu kiếp này anh làm được nhiều việc thiện hơn thì nói không chừng kiếp sau anh sẽ là người đẹp trai đấy.”
Bàn Tử hai mắt sáng lên: “Thật vậy chứ? Tôi thực sự rất muốn trải nghiệm cảm giác trở thành một anh chàng đẹp trai.”
Trong khi đó ở phía bên kia.
Vì cuộc điện thoại này mà tâm trạng của Lý Nhã Tú đang bị xáo trộn, suy nghĩ miên man bất định, nhưng cô ta không nghĩ nhiều thêm nữa, cô ta từ trên giường bật người đứng dậy, chuẩn bị trang điểm rồi đi ra ngoài.
Lúc chuẩn bị rửa mặt, cô ta nhìn khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn ở trong gương, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Hạ Luật vì sao lại hẹn gặp cô ấy? Trương Ngọc Man này nhìn bề ngoài bình thường như vậy, chẳng lẽ có điều gì đặc biệt mà cô ta không biết?
Nếu như cô ta có thể lấy được ký ức của cô ấy, để cô ta có thể biết những gì đã xảy ra giữa Trương Ngọc Mạn và Hạ Luật.
Nhưng nó cũng không quá quan trọng.
Chờ khi cô ta đến đó và thăm dò một chút là sẽ biết mối quan hệ của hai người là như thế nào.
Chỉ cần có thể có mối quan hệ với Hạ Luật là được.
Trương Ngọc Mạn nghĩ đến khuôn mặt dưới vành mũ ngày hôm qua, tim lại đập nhanh hơn, vừa nhìn thấy khuôn mặt bình thường của mình trong gương, cô ta lại không khỏi cau mày chán ghét.
Đã cho cô ta cả một cơ thể, nhưng lại không tìm cho cô ta một cái cơ thể nào đó xinh đẹp hơn một chút.
…..
Bọn họ đã đợi trong khách sạn gần ba tiếng đồng hồ mới có tiếng gõ cửa.
Hạ Luật nhìn Trường Tuế, Trường Tuế gật đầu, anh liền đứng dậy bước tới mở cửa.
Hạ Luật mở hé cửa chỉ lộ ra một khe hở bằng một bàn tay, thân hình anh vừa khéo che khuất những thứ bên trong phòng.
Lý Nhã Tú mặt ửng đó khi nhìn thấy Hạ Luật, cô ta dường như không dám nhìn thẳng vào mặt Hạ Luật, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp trai như vậy.
“Em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu.” Cô ta nói với giọng ngập ngừng vừa cẩn thận thăm dò: “Anh Hạ Luật. Anh có chuyện gì muốn nói với em sao?”
Hạ Luật mở cửa rộng thêm chút nữa: “Vào phòng trước đã.”
Lý Nhã Tú tim đập nhanh hơn, ngượng ngùng cúi đầu bước vào trong phòng.
“Cạch” một tiếng.
Hạ Luật đóng cửa lại.
Trái tim của Lý Nhã Tú đập thình thịch, cô ta ngượng ngùng dùng ngón tay vuốt những sợi tóc ra sau tai: “Anh Hạ Luật…”
Cô ta ngẩng đầu lên và giọng nói đột ngột dừng lại.
Bởi vì khi cô ta nhìn lên đã phát hiện trong phòng còn có ba người khác.
Trường Tuế đang ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ kính trong suốt cao từ trần nhà đến sàn, đang lạnh lùng nhìn cô ta.
Trương Thanh Đông và Bàn Tử đứng ở hai bên, giống như hai hộ pháp đứng bảo vệ hai bên trái phải, cả hai cũng đang nhìn chằm chằm vào cô ta như hổ rình mồi.
Trương Tiểu Long thì bị bắt phải đi chỗ khác.
Sắc mặt ửng đỏ trên khuôn mặt Lý Nhã Tú lập tức biến mất không còn lại chút gì, theo phản xạ cô ta quay đầu lại nhìn Hạ Luật.
Hạ Luật không chút do dự liền khóa trái cửa bên trong, luôn tiện cài luôn cả khóa chống trộm.
Nhìn thấy một màn này thì làm sao Lý Nhã Tú còn không biết mình đã bị lừa, trong lòng trầm hẳn xuống, đột nhiên có một loại dự cảm không lành, đồng thời có chút thẹn quá hóa giận: “Mọi người lừa tôi đến đây để làm gì?”
Trường Tuế lạnh lùng nhìn cô ta: “Việc này đúng ra cô phải là người biết rõ nhất, cô Lý Nhã Tú.”
Con ngươi trong mắt Lý Nhã Tú đột nhiên co rút! Toàn thân chấn động, sắc mặt tái nhợt, trong lòng trở nên hoảng loạn, không tự chủ được liền cao giọng nói: “Tôi không hiểu cô đang nói đến chuyện gì?”
Trường Tuế đứng dậy bước tới và lạnh lùng nói: “Cô cướp lấy thân thể của người khác để hoàn hồn, mỗi khi soi gương, nhìn trong gương không phải là khuôn mặt của mình, chẳng lẽ cô không cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi gì sao?”
Lời nói của Trường Tuế dường như đã đâm trúng vào nơi yếu ớt nhất và sợ hãi nhất trong lòng cô ta.
Gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Lý Nhã Tú dường như xuất hiện một vết nứt, từ trong vết nứt đó chảy ra nỗi sợ hãi và hoảng loạn, cô ta đột nhiên nhìn thấy trên tủ tivi trong phòng Trường Tuế được bố trí thành pháp đàn.
Trong lòng càng hoảng sợ hơn~
Cô ta đã từng nhìn thấy những thứ như vậy ở nhà khi cô ta mới tỉnh dậy! Đó là những thứ mà nữ pháp sư đã bày ra hôm đó!
Trong lòng cô ta vô cùng hoảng sợ và nhận ra được đây là một cái bẫy! Theo bản năng cô ta vội vàng quay người bước đi, Hạ Luật đang đứng chặn ở cửa, cô ta khiếp sợ liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu run rẩy lấy điện thoại trong túi xách ra. Vừa mới lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nó đã bị Trường Tuế hất tay đánh rớt.
Bàn tay của Lý Nhã Tú bị bàn tay của Trường Tuế vỗ lên đỏ một mảnh, cô ta không dám tin nhìn chiếc điện thoại đang rơi trên sàn nhà. Mu bàn tay đau rát, ánh mắt vừa giận dữ lại vừa sợ hãi nhìn Trường Tuế đang đứng trước mặt cô ấy, thật sự hoảng loạn: “Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì?”
Lúc này trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Trường Tuế chỉ chứa đầy sự thờ ơ và lạnh lùng: “Một linh hồn bẩn thỉu như cô không xứng với thân thể của Tiểu Trương.”
Lý Nhã Tú đang định nói gì đó thì bị Trường Tuế đánh một cái vào trán, cô ta không kêu lên tiếng nào, trợn mắt một cái rồi ngã nhào xuống đất.
Cô ta đột ngột ngã xuống không một tiếng động nào.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông đều giật mình, hai người họ vẫn đang chuẩn bị lao tới để khống chế cô ta, khi bước tới nhìn thấy trên trán của Lý Nhã Tú bê bết máu.
“Cô ấy, cô ấy bị sao vậy? Sao cô ấy lại bị chảy máu nhiều như thế?” Bàn Tử sợ hãi giọng nói lắp bắp.
Trường Tuế rút ra hai tờ khăn giấy trong hộp khăn giấy ngay trên tủ tivi rồi lau lá bùa trong lòng bàn tay mình: “Không sao đâu, đó không phải là máu, chỉ là ngất xỉu thôi, đồ dùng đâu rồi? Nhanh trói cô ấy lại.”
Cô dùng một lá bùa để tạm thời phong ấn hồn phách của Lý Nhã Tú.
Trương Thanh Đông lập lức lấy sợi dây thừng mà lúc nãy anh ta đi mua hoa quả ở cửa hàng hoa quả gần khách sạn, ông chủ quán đã dùng nó cột thùng hàng cho anh ta, sau đó cùng với Bàn Tử, hai người đã chuyển Lý Nhã Tú đến ghế sô pha trong phòng.
Mặc dù là hồn phách của Lý Nhã Tú nhưng thân thể vẫn là của Tiểu Trương nên lúc di chuyển cô ấy, cả hai người họ đều phải rất cẩn thận.
Bàn Tử vừa trói người, vừa lẩm bẩm trong miệng: “Làm như thế này có phải là chúng ta đang bắt cóc không?”
Trương Thanh Đông trong lòng bối rối nhìn Trường Tuế.
Trường Tuế xoa xoa cằm: “Cùng lắm thì coi như là giam giữ người trái pháp luật thôi mà.”
Cô ấy nói xong, cúi gập người xuống nắm lấy tay Tiểu Trương, trên tay còn cầm một con dao nhỏ, mở các ngón tay của Tiểu Trương ra và cứa lên ngón tay một đường thật sâu, máu lập tức trào ra chảy xuống đáy đĩa nhỏ Hạ Luật đang cầm trên tay.
Bàn Tử thở dài một tiếng, lộ ra nét mặt không dám nhìn thẳng.
Nhìn xuống Lý Nhã Tú, lúc này cô ta dường như đã không còn ý thức, đừng nói là mở mắt, ngay cả lông mày cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
Trương Thanh Đông cũng không chịu được, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
“Đi lấy hộp thuốc y tế để băng lại vết thương một chút.” Máu như vậy là đã đủ dùng, Trường Tuế nói với Bàn Tử.
…..
Lại thắp tiếp một nén hương trên lư hương.
Bút lông được nhúng vào trong đĩa máu đỏ tươi, lại một lần nữa viết ngày tháng năm sinh của Tiểu Trương vào mặt sau lá bùa màu vàng, sau đó đốt cháy và ném nó vào trong lư hương.
Trường Tuế hai mắt khẽ nhắm lại, hai tay kết ấn, trong miệng thầm niệm ngày tháng năm sinh của Tiểu Trương và câu thần chú.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông không thể không nín thở nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Hạ Luật đứng sang một bên và chăm chú quan sát.
Bỗng nhiên.
Căn phòng tĩnh lặng không một chút gió.
Những làn khói trên lư hương bốc thẳng lên trên và đung đưa không ngừng, nó như bị một bàn tay vô hình kéo ra, xoay vòng một cách kỳ lạ và nhẹ nhàng bay thẳng ra ngoài.