Sau khi nghe bà chủ nói những lời đó, cộng với sự phân tích của Bàn Tử, những người khác đều thấy lạnh sống lưng, luôn cảm thấy đằng sau chuyện này dường như có một âm mưu gì đó kinh người.
Trong bữa cơm này, ngoại trừ Trường Tuế và Hạ Luật, những người khác đều ăn không ngon sau khi nghe chuyện của Tiểu Trương.
Trên bàn ăn, khí thế một người quét ngang bàn ăn của Trường Tuế khiến cho Trương Tiểu Long, người mà lần đầu tiên ngồi ăn chung với cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và còn hỏi rằng cô ấy có phải là một blogger ẩm thực không.
Cuối cùng sau bữa ăn, bà chủ đã giảm giá cho bữa ăn này của nhóm Trường Tuế.
Trường Tuế đã ăn uống no đủ, người cũng có tinh thần hơn, sự uể oải suốt từ sáng đến trưa đã biến mất.
Trương Thanh Đông đã dò hỏi địa chỉ nhà ba mẹ nuôi của Tiểu Trương, theo chỉ dẫn, Trương Tiểu Long lái xe đưa bọn họ đến đó.
Thị trấn Tân Phòng chỉ có thể được coi là một thị trấn nhỏ, giá bán của các căn nhà ở đây không tới năm ngàn tệ.
Khu căn hộ chỗ ba mẹ nuôi Tiểu Trương ở là một trong những khu vực có giá nhà đắt nhất ở thị trấn Tân Phòng, trong đó toàn các căn biệt thự độc lập, xây dựng dọc theo bờ sông, với hệ thống không gian sống xanh và các hạng mục cơ sở hạ tầng có tiêu chuẩn như các khu căn hộ cao cấp ở các thành phố lớn.
Vấn đề an ninh lúc ra vào khu căn hộ này đều được kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Trương Thanh Đông gọi vào số điện thoại di động mà mẹ của Tiểu Trương đã đưa cho anh ta.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã được phép đi vào bên trong.
Gia đình này quả thật là một gia đình giàu có, phía sau cánh cổng là một khu vườn rộng lớn với đủ các loại hoa và xem ra chúng được chăm sóc rất cẩn thận.
Trương Tiểu Long dừng xe ở bên ngoài căn biệt thự và ngồi chờ trên xe, không cùng đi theo vào.
Người ra mở cửa là một người giúp việc của gia đình.
Ông chủ của gia đình này đã đi ra ngoài làm việc, chỉ còn bà chủ và Tiểu Trương ở nhà mà thôi.
Ba mẹ mới của Tiểu Trương là họ Lý. Bà Lý mẹ nuôi của cô ấy cũng trạc tuổi như mẹ ruột Tiểu Trương, nhưng trông có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều. Khuôn mặt lộ rõ sự sung túc chưa từng nếm trải qua cuộc sống khó khăn vất vả, tự nhiên cũng mang theo một cỗ hòa khí.
Nhưng chẳng qua ẩn bên trong cỗ hòa khí mơ hồ có mang theo vài phần căng thẳng không dễ phát hiện ra được.
Bà ta nói hôm qua Tiểu Trương bị sốt nhẹ nên bây giờ vẫn chưa ngủ dậy. Trước tiên bà ta mời bọn họ ngồi xuống, sau đó gọi người giúp việc chuẩn bị nước và trái cây, ngồi trò chuyện với bọn họ một lúc, còn hỏi bọn họ sao lại quen với Tiểu Trương, có quan hệ gì với Tiểu Trương, còn hỏi rõ tên từng người trong nhóm.
Bàn Tử theo lời của Trường Tuế đã dặn trước đó, nên đã nói bọn họ đều là bạn của Tiểu Trương ở thành phố Bắc tới, rồi lần lượt giới thiệu tên của từng người trong nhóm, những người khác đều giới thiệu tên thật, nhưng lúc giới thiệu đến Trường Tuế, Trường Tuế đã mỉm cười và cô ấy tự giới thiệu mình là Khương Tô.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông đều ngạc nhiên liếc mắt nhìn cô ấy.
Hạ Luật vẫn ngồi im lặng.
Bà Lý quan sát bọn họ rất kỹ, đặc biệt nhìn chăm chú vào Hạ Luật và Trường Tuế, sau khi nói thêm mấy câu, bà ta bảo mọi người cứ ngồi chơi để bà lên lầu gọi Tiểu Trương xuống.
Ngay sau khi bà Lý vừa đứng dậy rời đi, Bàn Tử liền tiến lại gần, thầm thì hỏi nhỏ Trường Tuế: “Tại sao cô lại giới thiệu tên mình là Khương Tô?”
Trường Tuế liếc mắt nhìn anh ta không nói gì.
Bàn Tử lại ngồi thẳng dậy, cầm ly nước chanh đang để trên bàn định đưa lên miệng uống, nhưng lập tức khựng lại.
Nhìn thấy Tiểu Trương đang chậm rãi từ trên lầu đi xuống, Trương Thanh Đông cùng Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm.
Lập tức, Bàn Tử không khỏi nhìn chăm chú Tiểu Trương đang từ trên tầng hai đi xuống rồi nói thầm thì: “Đúng là có tiền thì sẽ thay đổi thật, hình tượng và khí chất cũng thay đổi hẳn luôn, tôi mới nhìn qua cũng không thể nhận ra cô ấy được.”
Vốn dĩ Tiểu Trương không biết cách ăn mặc và cũng không thích ăn diện. Cả mùa hè cô ấy thường xuyên mặc chính là chiếc áo phông đơn giản và quần jean, cô ấy cũng không thích trang điểm, chỉ cột một chùm tóc đuôi ngựa sau đầu, dáng vẻ đơn giản lại nhẹ nhàng.
Nhưng Tiểu Trương bây giờ lại rất khác. Cô ấy mặc một chiếc áo màu đỏ, chỉ che được đến phần đùi trên, bên dưới lộ ra mép quần jean màu đen, đôi chân thon dài màu mật ong bình thường vốn được che kín cũng lộ ra, dưới chân mang một đôi giày Martin.
Vốn dĩ cô ấy để tóc đen thẳng, nhưng bây giờ mái tóc đã được uốn xoăn và nhuộm màu đỏ tươi, lại còn trang điểm rất đậm, làn da màu lúa mạch của cô ấy được phủ một lớp phấn nền dày che phủ hoàn toàn làn da của cô ấy, lớp phấn dày trắng đến mức tách biệt với màu da ở cổ, nhìn giống như đang đeo mặt nạ.
Đừng nói là Bàn Tử, mà ngay cả Trương Thanh Đông, người nhìn cô lớn lên cũng suýt nữa không nhận ra cô ấy.
“Tôi có việc phải đi ra ngoài bây giờ, mọi người tìm tôi có việc gì không?” Tiểu Trương bước tới và hỏi.
Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Trương Thanh Đông ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nhìn Tiểu Trương.
Bàn Tử vốn dĩ định lên tiếng pha trò nhưng sau khi nghe Tiểu Trương nói những lời này, sắc mặt anh ta đột nhiên trở nên khó nhìn, muốn đáp trả lại vài câu nhưng cố nhịn lại, quay đầu nhìn sang Trường Tuế.
Chỉ thấy Trường Tuế đứng dậy tiến thẳng về phía Tiểu Trương, đứng trước mặt cô ấy và đột nhiên hỏi: “Cô còn nhớ tôi không?”.
Ánh mắt Tiểu Trương lập tức hoảng loạn, nhất thời có chút không kiên nhẫn nói: “Khương Tô à, sao tôi lại không nhớ cô chứ?”
Bầu không khí đột nhiên ngưng đọng lại.
Bàn Tử và Trương Thanh Đông cũng không khỏi ngạc nhiên hai mặt nhìn nhau.
Ắn mắt dưới vành mũ của Hạ Luật cũng hơi ngưng tụ lại.
Tiểu Trương dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt bắt đầu lộ ra chút hoảng loạn nhưng cố hết sức để che giấu đi, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
Bà Lý đang đứng bên cạnh cũng có vẻ hơi bối rối.
“Không sao cả.” Trường Tuế mỉm cười nói, một câu nói làm giảm bớt bầu không khí đang căng thẳng: “Chỉ là trước đây cô thường gọi tôi là Tô Tô.”
“Tiểu Trương” và bà Lý đều thở phào nhẹ nhõm, khẽ liếc mắt nhìn nhau.
Chợt nghe thấy Trường Tuế vừa cười vừa nói: “Mọi người vốn dĩ đến đây chơi, tiện thể đến thăm cô, gặp được cô thế này là vui rồi, mọi người cũng yên tâm. Tôi thấy cô đang vội đi ra ngoài nên mọi người sẽ không làm trễ giờ của cô nữa, vậy bọn tôi đi trước nhé.”
Cô ấy nói xong, quay người nhìn Hạ Luật nháy mắt một cái và cùng mọi người đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, bà Lý cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngoài miệng còn giả bộ nói: “Vậy là đi thật sao? Mọi người đã vất vả đến tận đây thì hãy ở lại ăn cơm xong rồi hãy đi.”
Sau đó đã bị “Tiểu Trương” dùng khuỷu tay khẽ đụng vào người một cái.
Một động tác rất nhỏ và kín đáo nhưng vẫn không qua được mắt Trường Tuế.
“Không được đâu ạ, bọn tôi còn phải đi chơi một số nơi khác nữa.”Trường Tuế mỉm cười nói, sau đó mở rộng vòng tay về phía “Tiểu Trương”: “Mọi người chuẩn bị đi đây, ôm nhau một cái nhé.”
“Tiểu Trương” cũng hiếm khi lộ ra một khuôn mặt tươi cười, cũng đưa tay ôm Trường Tuế một cái.
Trường Tuế ôm lấy cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô mấy cái rồi buông cô ấy ra.
Bàn Tử tinh mắt, anh ta nhìn thấy thứ gì đó giống như một mảnh giấy màu vàng từ trong lòng bàn tay của Trường Tuế dán vào sau lưng “Tiểu Trương”, sau đó thật nhanh trượt xuống dưới vạt áo và chui tọt vào trong túi quần của cô ấy.
Nó quá nhanh.
Bàn Tử suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt.
Bà Lý và “Tiểu Trương” đã tiễn bọn họ ra đến tận cửa.
Xe chở bọn họ rời khỏi đó.
Trường Tuế nhờ Trương Tiểu Long tìm giúp cho bọn họ một khách sạn ngay tại thị trấn.
Bàn Tử quay đầu nhìn lại, thấy hai người họ đang đứng đó cùng nhau, giống như hai mẹ con thật sự.
Anh ta đột nhiên rùng mình.
“Thật đáng sợ, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Tiểu Trương lúc nãy lại gọi cô là Khương Tô?”
Trương Thanh Đông cũng nghĩ không ra.
Cô gái vừa rồi giống hệt Tiểu Trương, nhưng cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của cô ấy thì không hề giống, dù nhìn thế nào cũng hoàn toàn không giống Tiểu Trương, thậm chí cô ấy còn gọi Trường Tuế là Khương Tô.
Đó là cái tên Trường Tuế nói khi cô ấy giới thiệu tên mình với bà Lý.
Rõ ràng là cô “Tiểu Trương” này không biết Trường Tuế.
Hạ Luật, người từ nãy đến giờ vẫn đang im lặng, đột nhiên nói: “Cô ấy không biết chúng ta.”
Bàn Tử nói: “Tôi cũng cảm thấy như thế, khi cô ấy nhìn mọi người, đôi mắt của cô ấy trông rất xa lạ.”
Nhưng Trường Tuế nói ra một câu khiến cho bầu không khí trong xe đột nhiên bị đóng băng.
“Bởi vì cô gái đó không phải là Tiểu Trương.”
Vẻ mặt của Bàn Tử lập tức cứng đờ.
Trương Thanh Đông cũng ngẩn người ra một lúc rồi mới nói: “Tôi thấy cô ấy giống hệt Tiểu Mạn mà, trên đời này làm gì có hai người giống hệt nhau đến vậy, đúng không?”
Trương Tiểu Long là người duy nhất không cùng bọn họ đi vào trong căn biệt thự đó, nhìn thấy bầu không khí quái dị cùng những lời nói kỳ lạ của bọn họ trên xe, anh ta không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vẻ mặt Trường Tuế không chút thay đổi nói: “Đó chỉ là thân xác của Tiểu Trương, nhưng không phải là linh hồn của Tiểu Trương.”
Điều này nằm ngoài phạm vi nhận thức của Trương Tiểu Long, anh ta chỉ có thể vừa dựng thẳng tai lên nghe vừa lái xe.
Bàn Tử nghe vậy có chút sợ hãi, quay đầu lại nhìn Trường Tuế: “Chuyện này là sao chứ?”
Trương Thanh Đông cũng nhìn cô.
Trường Tuế nói: “Ai đó đã “mượn” thân xác của Tiểu Trương, sử dụng thân thể của cô ấy như một vật chứa và mang linh hồn của người khác đặt vào đó. Vậy nên bây giờ mọi người nhìn Tiểu Trương thì vẫn là Tiểu Trương, nhưng bên trong đã bị đổi thành người khác rồi.”
Bàn Tử đột nhiên toàn thân nổi da gà, cả người chợt rùng mình: “Chẳng lẽ cái này chính là cái gọi là mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết?”
Hai mắt Trường Tuế dường như đọng lại một tầng băng sương: “Việc này còn âm độc hơn cả việc mượn xác hoàn hồn, thứ bọn họ mượn không phải là xác người chết mà thân thể của người vẫn đang còn sống.”
Cho đến tận bây giờ, Trường Tuế đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì đã xảy ra với đường sinh mệnh của Tiểu Trương, và kiếp nạn kia của cô ấy hoàn toàn ứng với chuyện xảy ra lúc này.
Trương Thanh Đông sắc mặt tái nhợt: “Vậy bây giờ trong cơ thể Tiểu Man…”
Trường Tuế đôi mắt đen và sâu tựa hồ như vực sâu không đáy, lạnh lùng: “Chính là cô con gái duy nhất của gia đình họ vừa mới qua đời vào tháng trước.”
Đó là lý do họ rất nóng lòng muốn tìm bằng được một cô gái có cùng ngày tháng năm sinh với con gái mình, Tiểu Trương chỉ là vật chứa đựng linh hồn của con gái họ.
Nói là nhận làm con gái nuôi chỉ là vỏ bọc ngụy trang mà thôi.
Vì vậy gia đình họ mới có tâm tình tổ chức tiệc rượu linh đình, người ngoài nhìn vào không hiểu được uẩn khúc trong đó sẽ cảm thấy kỳ quái, trên thực tế không phải là họ ăn mừng vì nhận con gái nuôi mà mừng vì con gái ruột của họ đã “sống” lại.
Trương Thanh Đông sắc mặt trắng bệch, nhất thời không nói nên lời: “Vậy thì Tiểu Mạn… có phải là cô ấy đã…”
Trường Tuế bình thản lắc đầu: “Không phải. Chỉ là hồn phách của cô ấy chắc chắn đang bị giam giữ ở một nơi nào đó.”
Vừa nãy cô ấy đã nhìn rất kỹ vào đường sinh mệnh trong lòng bàn tay của “Tiểu Trương”, đường sinh mệnh đó không hề biến mất, điều này chứng tỏ hồn phách của Tiểu Trương vẫn còn.
Thi thuật giả chắc chắn sẽ không dám để cho hồn phách của Tiểu Trương xuống địa phủ, bởi vì nếu vào địa phủ thì quỷ sai ở dưới đó sẽ kiểm tra sổ sinh tử, khi đó sẽ phát hiện ra hàng giả ở trên nhân gian này.
Lại càng không dám để cho hồn phách của Tiểu Trương biến mất, vì như vậy nếu thiên đạo phát hiện ra thì thi thuật giả cũng sẽ bị trừng phạt.
Vậy nên bây giờ hồn phách của Tiểu Trương nhất định là đang bị thi thuật giả phong ấn tại một nơi nào đó, dùng trận pháp để trấn áp, sau khoảng mấy chục mấy trăm năm thì hồn phách của cô ấy mới hoàn toàn âm thầm lặng lẽ biến mất giữa trời đất.
Còn hồn phách mượn thân xác đó sẽ dần dần hợp nhất với thân xác và thay thế hoàn toàn sự tồn tại của cô ấy.
Những thi thuật giả làm được những điều này thật không hề đơn giản.
Nghe Trường Tuế nói như vậy, Trương Thanh Đông lập tức dấy lên hy vọng: “Vậy vẫn còn có thể cứu được Tiểu Man hay sao?”
Trường Tuế chỉ nói ba chữ: “Tôi sẽ cố.”
Khi Trương Thanh Đông nghe cô ấy nói như vậy, trái tim anh ta bắt đầu lắng dịu xuống. Trường Tuế lợi hại như vậy mà, ngay cả Cục Quản lý Yêu quái cô ấy cũng còn có thể tự nhiên đi tới đi lui để giải cứu Bạch Doanh.
Hiện tại cũng chỉ có thể nói là cố gắng hết sức.
Trường Tuế bình tĩnh giải thích cho mọi người: “Nếu hồn phách thoát ra khỏi cơ thể quá bảy ngày, cho dù cuối cùng có tìm thấy được hồn phách của Tiểu Trương thì cô ấy cũng không còn cách nào có thể quay lại với thân xác của mình. Nếu tôi tính không nhầm thì đến hôm nay đã là ngày thứ ba. Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là phải tìm bằng được hồn phách của Tiểu Trương. Nếu để quá bảy ngày thì tôi cũng không có cách nào xoay chuyển được.”
Bàn Tử nghe vậy trong lòng cũng không hề dễ chịu.
Bình thường anh ta và Tiểu Trương tiếp xúc với nhau cũng không nhiều lắm, bình thường chỉ thi thoảng báo cáo công việc trên WeChat mà thôi.
Tiểu Trương cũng là một người thật thà, mỗi khi báo cáo các công việc của mình cũng chỉ theo đúng quy củ, ngay cả mấy biểu tượng cảm xúc cũng không bao giờ đụng đến.
Vì vậy, mối quan hệ giữa hai người chỉ là cấp trên và nhân viên, cũng không có nhiều tình cảm cá nhân.
Ban đầu anh ta thực sự nghĩ rằng Tiểu Trương muốn trèo cao và không quan tâm đến công việc này nữa.
Trong lòng sinh ra cảm giác coi thường cô ấy, còn cảm thấy rằng Trường Tuế đã quá đối tốt với cô ấy.
Nhưng bây giờ Tiểu Trương thật sự đã xảy ra chuyện, trong lòng anh ta cảm thấy áy náy, nghĩ lại trước đây mình đã nói những câu nói lạnh lùng về cô ấy mà trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy xót xa và có lỗi.
Bầu không khí trong xe nhất thời yên tĩnh lại.
Chỉ có Trương Tiểu Long đang lái xe mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chẳng hiểu cái gì là mượn xác, rồi lại mượn xác hoàn hồn, nghe mà toàn thân nổi đầy gai ốc.
Xe đến trước khách sạn.
Trường Tuế nói với Trương Thanh Đông: “Anh rể, hôm nay anh sẽ không kịp để quay trở lại thành phố Bắc được rồi, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Trương Thanh Đông biết chuyện này liên quan đến chuyện sinh tử của Tiểu Trương, cho dù là Trường Tuế để anh ta đi, thì anh ta cũng không yên lòng, nên tốt nhất là phải ở lại, nghe nói cô ấy có việc cần giúp đỡ liền không chút do dự: “Cô cứ nói đi.”
Trường Tuế nói: “Anh hãy đến nhà Tiểu Trương xem có tìm được tóc của cô ấy hay không, nếu như không tìm được, thì tìm những bộ quần áo của cô ấy, tốt nhất là những bộ quần áo thường xuyên mặc.”
Trương Thanh Đông gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ đi ngay!”
Trường Tuế tiếp tục: “Ngoài ra anh giúp tôi hỏi thăm mẹ Tiểu Trương xem người phụ nữ đi cùng gia đình họ Lý ngày hôm đó trông như thế nào, có điểm gì nổi bật và cô ta đã nói những gì.”
Trương Thanh Đông trịnh trọng nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi, nhất định tôi sẽ hỏi rõ những việc đó.”
Trường Tuế nói: “Vất vả cho anh quá.”
Trường Tuế vẻ mặt nghiêm túc chân thành đáp: “Đừng nói như vậy, cô cũng vì Tiểu Mạn không ngại vất vả, tôi là anh của cô ấy, lại càng phải chấp nhận. Hai chữ vất vả này đáng ra phải là tôi nói với cô mới đúng.”
Lúc này không phải là lúc nói những lời khách khí, Trường Tuế không nói gì thêm và bước xuống xe.
Trương Tiểu Long mặc dù lúc này vẫn còn đang mơ hồ chưa hiểu hết chuyện, nhưng anh ta cũng lơ mơ biết được tầm quan trọng của nó, không nói thêm lời nào, lập tức quay đầu xe chở Trương Thanh Đông quay về lại thôn.