Chương 31 Hữu tình hay vô tình: Chung phòng ngủ
“Thưa các quý bà, quý ông: Hoan nghênh đến với hãng hàng không quốc tế mang số hiệu CA39, bay từ Bắc Kinh đến Macao, giữa đường sẽ đáp xuống sân bay Bạch Vân Quảng Châu, cự ly bay….”
Sau khi lưu lại Trung Quốc ba ngày, ngày thứ tư, hai người họ bay thẳng đến Macao.
“Làm phiền một chút, cho tôi một ly cà phê.”
“Được, xin chờ một lát. Còn quý ông này?”
Nguyệt Vô Tình lật xem tạp chí, vẫn không ngước mắt, “Giống với anh ta”.
Minh Triệt nói muốn bốn viên đường, bỏ luôn vào cà phê cho anh.
Không ngừng lại hành động, mí mắt hơi nâng lên, “Tôi cứ tưởng, anh sẽ uống trà.”
“Đồ uống trên máy bay, cũng xứng với trà?”
“Thế sao lại chọn cà phê? Còn có nước khoáng, nước chanh….”
Tay đang lật trang dừng lại, nhăn mày, ngẩng đầu, “Anh rảnh lắm à?”
Minh Triệt lắc đầu, đón nhận đôi mắt cuồn cuộn xanh thẳm, nhất thời ngẩn ngơ.
“Vậy nên, anh vẫn muốn hỏi đến tận cùng?”
Minh Triệt chỉ có thể hậm hực từ bỏ.
Trong lòng lại treo một câu hỏi lớn, anh nhớ rõ, Nguyệt Vô Tình ngoại trừ trà, chỉ uống nước.
Chưa bao giờ uống cà phê…
Lúc đang trầm ngâm suy nghĩ, kinh ngạc nghe được ——
“Hai viên đường.”
Mắt Minh Triệt lộ ra sự kinh sợ, môi run run, “Anh không sao chứ?!”
Thản nhiên liếc nhẹ, không đếm xỉa.
“Tôi xem xem….” Chìa tay ra, kiên cường sờ vào trán, dừng lại vài giây, “Không sốt mà?”
Nguyệt Vô Tình lạnh lùng hất ra, “Vô vị.”
“Nguyệt thần côn, tôi phát hiện, anh hôm nay….. có vẻ không đúng lắm.”
Ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, một tay chế trụ đỉnh đầu, một tay sờ cằm, vuốt vuốt, biểu cảm nghiêm túc, giống như đang đứng trước bàn phẫu thuật chuẩn bị giải phẫu.
Một lát sau, thở phào nhẹ nhõm, “Loại bỏ khả năng phẫu thuật thẩm mỹ.”
Nguyệt Vô Tình: “……”
“Tôi nhớ là anh không thích đồ ngọt.”
“Thì?”
“Rất kỳ lạ.”
“Có một số chuyện, phải nếm thử, mới biết có thích hợp hay không.”
Minh Triệt cau mày, anh sao lại cảm thấy….. lời nói này…
“Anh nói rõ ra xem nào…..”
Nguyệt Vô Tình nhắm mắt nghỉ ngơi, một tách cà phê đang bốc lên hơi nóng được đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt, lời chuẩn bị nói ra của Minh Triệt, đột nhiên dừng lại.
“Xin chào, hai viên đường của anh đây.” Cô tiếp viên hàng không cười nói.
“Đặt xuống đó là được.” Mắt chưa mở, lời nói đã phát ra trước.
Bốn tiếng sau, chuyến bay đáp xuống sân bay quốc tế Macao.
Hai giờ chiều, hai người vào đến phòng ở lầu trên cùng của khách sạn Venetian Macao.
“Ám vệ bên đó có thông tin gì không?”
“Ngày mốt là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô con gái thứ ba nhà họ Hạ, Hạ Thạc chắc chắn sẽ có mặt.”
“Hồng Thái thì sao?”
“Lão hồ ly đó trốn nhanh quá, tạm thời không có động tĩnh gì.” Minh Triệt ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là bưu kiện mã hóa mới nhất mà hệ thống tình báo nhà họ An truyền đến.
“Tôi cứ nghĩ rằng, Hồng Thái này….” Nguyệt Vô Tình nhíu mày, một loại suy đoán nào đó đang được hình thành trong não.
“Hồng Thái sao rồi?”
“Rất giống với một người mà tôi quen.”
“Giống?” Minh Triệt khua tay, “Đừng đùa nữa, anh còn chưa xem qua ảnh của lão ta, sao lại có thể phán đoán giống hay không giống?”
“Cảm giác.”
Một cảm giác quen thuộc tới kỳ diệu.
“Anh và người này đều theo huyền học, cả ngày cứ lẩm bẩm thần thần quỷ quỷ, cùng một kiểu người, có cảm giác quen thuộc, cũng rất bình thường. Vẫn may không ở Hong Kong…..”
Giọng nói ríu rít dừng lại.
Hong Kong?
Hong Kong!
Minh Triệt hoảng sợ ngồi xuống, “Ý của anh là, Hồng Thái và Phạm Âm Ngã…….”
“Đúng vậy! Tôi đã xem bản ghi chép phong thủy của ông ta, là huyền học chính tông từ núi Phiêu Miểu.”
“Đúng thật là oan gia ngõ hẹp! Lúc đầu, phu nhân dự tính, làm ông ta thân bại danh liệt, nhưng không giết, không ngờ rằng, xa cách nhiều năm, thế mà lại ngóc đầu quay trở lại!”
“Thế này thf không khó để giải thích vì sao ông ta lại giúp gia tộc Gambino bắc cầu rồi.”
“Đáng ghét! Bây giờ sắp xếp thế nào đây?”
“Hạ Nhân là người được yêu thương nhất trong số mười bảy người con của nhà họ Hạ, thế nên, bữa tiệc ngày sinh nhật, Hạ Thạc rất có khả năng sẽ đích thân đến tham dự.”
“Nhưng mục đích của chúng ta không phải ông ta.”
Nguyệt Vô Tình nhếch môi, khẽ than một tiếng, “Hồng Thái là khách quý của Hạ Thạc, bữa tiệc này, ông ta tất nhiên cũng sẽ nhận được thư mời. Nếu sự yêu thương mà Hạ Nhân nhận được rõ như ban ngày, để mối quan hệ với nhà họ Hạ được vững chắc hơn, ông ta không có lý do nào lại vắng mặt.”
“Theo ý của anh, ra tay vào tiệc sinh nhật?”
“Trước mắt, đây là thời cơ tốt nhất.”
“Nhà họ Hạ có vũ khí đạn dược nhập từ Úc, giá trị vũ lực không thấp.”
“Ai nói sẽ công khai đánh?”
“Anh dự định giở thủ đoạn?”
…….
“Dịch vụ phòng đây ạ!”
Chín giờ ba mươi phút sáng, tiếng gõ cửa vang lên.
Minh Triệt trở mình, kéo chăn che mặt, tiếp tục ngủ.
Quả nhiên, anh không thích hợp thức đêm….
Đợi đã!
Thứ gì ấm ấm, cứng cứng, còn biết nhấp nhô lên xuống?
Đầu óc kịp thời phản ứng lại trong nháy mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn mất đi.
Mở mắt, vẻ đẹp nghiêng thành tuyệt mỹ gần trong gang tấc, rực rỡ hơn cả hoa mùa hạ, trắng sáng hơn cả ánh trăng, đồng tử Minh Triệt co rụt lại, trở tay không kịp.
Lý trí nói cho anh biết, phải kiềm chế, nhưng ánh mắt lại càng thành thực hơn.
Dán lên, lại không thể di chuyển.
Vẻ đẹp của Nguyệt Vô Tình, trước nay không thể nghi ngờ, anh sớm đã biết, thậm chí, trong lòng có chút phẫn nộ.
Lông mi từng sợi rõ rệt, môi đỏ ửng, mùi hương mơ hồ tập kích, buộc chặt hoa lệ, vẻ đẹp độc nhất vô nhị.
Nhịp tim tăng nhanh, hô hấp khó khăn, Minh Triệt như mất đi linh hồn.
Nếu không vì chóp mũi có chút ẩm ướt, vừa tê vừa ngứa, có lẽ anh vẫn sẽ ngây người ra tiếp.
Giơ tay lên, xúc cảm đặc quánh lại, đỏ tươi đến chói mắt.
Fuck ——
“Chảy máu mũi rồi?” Mát mát, lành lạnh, mang theo chất giọng khản đặc lúc mới tỉnh.
“……không sao.” Ánh mắt hoảng loạn, không kịp né tránh.
Lấy khăn tay, đưa cho anh, Minh Triệt sửng sốt, mắt lộ ra sự kinh ngạc.
“Đưa cho tôi?” Cần thận dè dặt.
Mí mắt Nguyệt Vô Tình hơi nâng lên, “Ở đây còn có người khác à?”
“Ờ.” Chìa tay ra, nhận lấy, vừa mừng vừa lo.
“Anh phát hỏa rồi?”
“Khụ khụ…. có lẽ là thế.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên ——
“Xin chào! Phục vụ đây ạ. Nếu không có người, tôi sẽ dùng thẻ vào phòng.”
Minh Triệt ngửa đầu, bịt mũi lại, “Anh đi mở cửa đi.”
Nguyệt Vô Tình xuống giường, đang lúc chuẩn bị đi ra ngoài, phục vụ đã dùng thẻ phòng mở cửa, vừa giương mắt, đã thấy thân thể một người đàn ông tuyệt đẹp đang mặc áo choàng tắm.
Nhất thời kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ sững sờ.
Nguyệt Vô Tình cau mày, “Ra ngoài.”
“À…. tôi đến để thu dọn…..”
“Ra ngoài.”
“Để cô ấy dọn rác ra ngoài đi.” Tiếng người đàn ông vọng ra từ trong phòng ngủ, sắc mặt phục vụ hơi biến đổi, ánh mắt lại nhìn Nguyệt Vô Tình mang theo sự tò mò mập mờ, và có chút tiếc nuối.
Người đàn ông đẹp đến thế, không ngờ lại là người đồng tính.
Đáng tiếc thật.
Đàn ông tốt đều bị đàn ông tốt khác cướp đi, một đống phụ nữ còn lại thì làm sao?
Ôi~
Đợi người đi xong, Nguyệt Vô Tình mới xoay người bước vào phòng ngủ.
Minh Triệt đã rửa sạch khuôn mặt đầy máu, mặc quần áo, ngồi ở mép giường, hai chân bắt chéo, dáng vẻ thoải mái.
“Tối qua, chúng ta đã ngủ rồi?”
lạnh lùng không để ý.
“Ừ, đây là phòng của chúng ta, anh ngủ trên giường của tôi.”
“Cho nên?”
“Hì hì…. chúng ta ngủ rồi.” Cười khép miệng, nhấn mạnh.
“Thu lại sắc mặt hạ lưu của anh đi.”
Cả đêm sắp xếp kế hoạch ám sát, đến cả ngủ thiếp đi lúc nào cũng không rõ, bây giờ lại bị cắn ngược lại?
“Ơ….. sao tôi lại thành hạ lưu rồi?” Vẻ mặt vô tội, “Vừa nãy vừa ngủ chung một giường, lại trở mặt nhanh như thế? Nguyệt thần con, anh biến đổi nhanh thật đấy!”
“Chê máu chảy ít quá hả?” Đôi mắt lạnh lùng, nghiêm nghị mang theo ý cười.
Minh Triệt theo phản xạ có điều kiện che mũi, ánh mắt tỏ vẻ phòng bị, “Anh muốn làm gì?”
“Đề nghị anh, mua ly trà lạnh —— hạ sốt.”
“……..”
Hai người mặc quần áo chỉnh tề, xuống lầu, đúng lúc gặp người phục vụ gõ cửa sáng nay trong thang máy.
“Chào hai anh.”
Minh Triệt gật đầu, có lúc, anh vẫn được xem là một quý ông.
Nguyệt Vô Tình thì lại lạnh lùng hơn nhiều, không thèm chớp mắt.
“Xin lỗi, anh ta lúc nào cũng mặt đơ vậy đó.”
“Á? Không sao không sao…” Xua tay lia lịa.
Sau cuộc trò chuyện ngắn, thang máy lại khôi phục trạng thái tĩnh lặng.
Phục vụ dùng ánh sáng còn lại ngắm trộm họ, trong khi đang chìm đắm vào cái đẹp, thì tim cũng đau dữ dội.
Ai đã nói rằng cải trắng đều bị heo phá hủy chứ?
Rõ ràng là cải trắng ở cùng với cải trắng, heo chán nản bò đến bờ ruộng hóng mát rồi!
Ting ——
Cửa thang máy mở ra, hai người họ sánh vai bước ra ngoài.
“Nè, anh nói vừa nãy người phục vụ kia đang nghĩ gì?” Minh Triệt mỉm cười nói, dù bận vẫn ung dung.
“Vô vị.”
“Tôi đoán, cô ấy đang suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta.”
“Giữa chúng ta thì có quan hệ gì sao?”
“Ngủ trên cùng một giường, có tính không?”
“Minh, Triệt.”
“Giận à?”
“Chúng ta đến Macao làm việc lớn, không phải đi du sơn ngoạn thủy.”
“Tôi biết mà!”
“Thế thì im miệng.”
“Không im đấy, thì làm sao?” Nhìn thấy người này là anh đã muốn trêu chọc.
Trước đây sao anh lại không phát hiện, thì ra trêu Nguyệt Vô Tình lại vui như thế!
Đặc biệt là xem khuôn mặt lạnh lùng kia biến sắc, từ tiên giáng trần thành ma quỷ.
Người này nhịn, anh càng trêu; trốn, anh càng đuổi!
Để xem cuối cùng, ai chịu thua trước!
Đối với Nguyệt Vô Tình mà nói, anh có được sự kiên nhẫn cả đời, một bức tranh chầm chậm…..
Đúng mười hai giờ trưa, hai người đã đến được bến tàu Đãng Tử.
Một chiếc du thuyền chạy nhanh đến, người đàn ông mặc áo hoa đang đứng trên boong tàu, sắc đen che phủ.
“Hai người muốn gặp anh Lạc?”
Đối mặt nhau, Minh Triệt nói, “Làm phiền dẫn đường.”
“Lên thuyền trước đi.”
Đi đến khoang thuyền, người áo hoa đến gần quan sát hai người, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Hai người đến chơi à?”
“Chơi?” Minh Triệt cười khẽ, “Có thể nói như thế.”
Dù sao, “chơi đùa với mạng sống” cũng là chơi.
Một cánh cửa trên thuyền được mở ra, ba người bước vào căn phòng rộng rãi, Lạc Xuyên lập tức đi ra chào đón.
“Cậu ra ngoài trước đi.”
“Dạ, lão đại.” Người áo hoa khom người đi ra, sự kiêu ngạo cũng đã biến mất.
“Mời hai người ngồi.”
“Không cần đâu. Phu nhân nói, anh có đồ gì muốn chuyển giao?” Minh Triệt đi thẳng vào vấn đề.
Nguyệt Vô Tình đứng yên một bên, cũng nhìn về hướng Lạc Xuyên.
“Quả thực cậu Dạ có dặn dò.” Chìa tay ra, từ dưới bàn rút ra một hộp mật mã, mở ra, xoay về phía hai người, “Ba thứ.”
“Đầu tiên, là thiết bị bắn đường dài. Nhìn bề ngoài, giống với súng lục, chỉ khác ở chỗ dùng xạ tuyến thay thế đạn để tấn công, cự ly bắn xa gấp hai lần súng ngắm tân tiến nhất hiện.”
“Dùng xạ tuyến tấn công?”
“Đúng vậy. Cúc cài súng, sẽ xuất hiện trang bị công kích xạ tuyến với cường độ cao, không tiếng động, cũng không có hiện vật, nếu bắn trúng đầu, có thể làm chết não trong vòng bốn mươi giây.”
Ánh mắt Minh Triệt lộ vẻ kinh hãi, quay sang thấy Nguyệt Vô Tình cũng đang giật mình, “Vũ khí sinh hóa?”
Lạc Xuyên dang hai tay, lắc đầu, “Chưa đến nỗi, nhiều nhất là công kích vật ký.”
“Lại là bút tích của Tề Dục?”
Lạc Xuyên nhún vai, ngầm thừa nhận.
“Thứ thứ hai là gì?”
“Máy truyền tin hô hấp,” Lạc Xuyên chỉ vào một đôi bông tai dạng đinh, “Mỗi người một cái, có hô hấp, thông tin sẽ không dừng, dừng hô hấp, tự động mất hiệu lực.”
“Ngộ nhỡ nhận phải tín hiệu nhiễu sóng…”
“Tuyệt đối không.”
“Vì sao?”
“Tín hiệu truyền dẫn trong không khí, không vị sóng vô tuyến điện làm nhiễu, độc lập chuyển động. Nói cách khác, trừ khi anh tiến vào khu vực chân không, nếu không tín hiệu thông tin sẽ không bị ngắt quãng.”
“Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là, người phải sống, có hô hấp.”
Chương 32 Hữu tình hay vô tình: Nụ hôn phẫn nộ
“Cái thứ ba là gì?”
“Một bộ trang bị cải trang, không chỉ có thể thay đổi tướng mạo, còn có thể mô phỏng theo giọng người khác, thậm chí, còn che giấu được giới tính.”
“Nam biến thành nữ?”
“Đúng vậy. Cậu Dạ còn có hai câu nhờ tôi chuyển lời.”
Nguyệt Vô Tình đột nhiên nói, “Em ấy còn nói gì nữa?”
Ánh mắt Minh Triệt chợt dao động.
“Câu thứ nhất, chú ý an toàn; câu thứ hai, nắm bắt thời cơ.”
“Thời cơ? Lẽ nào em ấy đã tính toán ra cái gì rồi?” Nguyệt Vô Tình trầm tư suy nghĩ.
Chỉ có Minh Triệt lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa.
Phu nhân không hổ là phu nhân, ra nhiệm vụ còn không quên thay tạo cơ hội cho mình.
Hai năm này, Dạ Cô Tinh biến hóa nhanh chóng, trở thành quân sư tình cảm kiêm người hướng dẫn tâm hồn của Minh Triệt, nắm chắc được chuyện với Nguyệt Vô Tình này, không ít khi bày mưu tính kế cho anh ta.
“Nè, anh nhắm vào Nguyệt Vô Tình như thế này, không phải thích anh ấy chứ?”
Cầm trên tay món điểm tâm ngọt, Minh Triệt suýt nữa lộ ra, đồ vật gắng hết sức giấu diếm nay đột nhiên lại để lộ dưới ánh mặt trời, trở tay không kịp.
Dạ Cô Tinh đúng là càng kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng.
Gan to đến nỗi có thể nuốt cả trời.
Cố lấy hết dũng khí bày tỏ, đã từng liên tục quấy rầy ai đó, chính sách cảm hóa dụ dỗ của bây giờ, tất cả những hành động theo đuổi tình yêu, đều có bàn tay của người phụ nữ kia sau lưng.
Đã từng, anh cũng hỏi qua ——
“Phu nhân, có một chuyện tôi rất nghi ngờ.”
“Nói.” Dứt khoát gọn gàng.
“Cô….vì sao lại giúp tôi?”
Cô trả lời như thế nào?
Đến nay Minh Triệt nhớ lại, còn phải kích động đến hộc máu ——
“À, gần đây đọc nhiều tiểu thuyết đam mỹ, phát hiện các anh xứng đôi, nên xung phong làm bà nguyệt ~”
Tiểu thuyết đam mỹ?
Đó là cái quỷ gì?
Lên mạng tra ra mới hiểu được, nhất thời, tổn thương vô cùng.
“Gần đây đang thịnh hành kiểu công thì đáng yêu, thụ thì băng lãnh kiêu ngạo, hai người cố gắng nha.” Trước lúc đi, Dạ Cô Tinh vỗ vào vai anh, nói như thế.
Trong lòng thì sụp đổ, nhưng mặt ngoài vẫn đang nhẫn nhịn.
Anh rõ ràng là một công bá vương hiểm độc mà!
Cho dù thế nào đi nữa, có Dạ Cô Tinh chống lưng, sức lực của Minh Triệt coi như tràn đầy.
Dù sao thì Nguyệt Vô Tình cũng rất coi trọng người sư muội này.
Bước ra từ trong khoang thuyền, người áo hoa nhảy tót lên trước mặt hai người, nhìn có vẻ đã chờ đợi hơi lâu rồi.
“Có chuyện gì?” Nguyệt Vô Tình trầm giọng nói.
Ánh mắt của người này làm anh liên tưởng đến rắn độc nơi tăm tối.
Mà rắn thì vốn phóng đãng.
Mặt Minh Triệt trầm xuống, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Lạc Xuyên, không thể quá giới hạn.
Vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, thể diện của Dạ Cô Tinh, không thể không giữ.
“Hai vị xong việc rồi à?” Gã áo hoa tháo kính râm xuống, nhìn hai người họ một lượt từ trên xuống dưới.
“Cảm phiền, nhường đường.”
“Ấy, mọi người đều đến chơi, giả bộ cái gì chứ?”
“Cút ngay!”
“Mắng tôi á? Haha…. cũng nóng nảy đấy, nhưng mà, ông đây lại thích khẩu khí này của anh!”
Dứt lời, liền cười lớn.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt Minh Triệt, vừa kinh hãi vừa tham lam, giống như ma đói ngửi được mùi thịt.
“Ra giá đi! Muốn xe, hay muốn nhà? Tùy ý chọn.”
“Lớn giọng quá ha.” Minh Triệt cười nhạt, ánh mắt đã cuồn cuộn sát khí.
Gã áo hoa càng đắc ý, “Ngoan, theo anh, cho hai người một cuộc sống giàu sang, kể cũng tốt hơn so với trở về tiếp tục làm gà, như xe công cộng bị hết người này đến người khác chơi…..”
Nguyệt Vô Tình nhấc chân, đạp vào hạ bộ của người kia.
Gã áo hoa tốt xấu gì cũng là người biết võ, thường qua lại với đám giang hồ, tay chân linh hoạt, luôn tránh được nguy hiểm, thế mà lại bị anh qua mặt.
“M* kiếp! Đã nể mặt lắm rồi mà còn không biết điều!”
Ánh mắt bỗng trở nên hung ác, giơ tay, đánh vào mặt Nguyệt Vô Tình.
Đôi mắt Minh Triệt đỏ đậm, tất cả sự nhẫn nại, trong khoảnh khắc anh chuẩn bị ra tay, đều biến mất.
Bịch ——
Tiếng súng phát ra, trên biển mênh mông, không có bất kỳ một tiếng vọng nào.
Lạc Xuyên nghe động tĩnh, vội vã chạy ra từ trong khoang thuyền, thấy thế, sắc mặt biến đổi nhanh chóng.
Gã áo hoa trừng to mắt, ở giữa hai lông mày, một lỗ đầy máu đỏ tươi, còn chưa kịp ngọ nguậy đã tắt thở.
Minh Triệt thu súng về, đối mặt với Nguyệt Vô Tình đang giật mình, nhếch mép, khẽ cười nhạt.
Một đôi tay cứu người, trở thành con dao sắc bén.
Tất cả đều vì anh….
Đôi mắt xanh lam hơi thu lại, che giấu sự phức tạp đang cuồn cuộn.
“Anh Lạc, chuyện này tính sao đây?” Minh Triệt cướp lời Lạc Xuyên tranh nói trước, chiếm lấy lợi thế.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tạm thời không để ý đến câu hỏi của đối phương, Lạc Xuyên lại xoay đi, hỏi đàn em bên cạnh.
“Em….. anh Lộc anh ấy…..”
“Run rẩy cái gì?! Trả lời đàng hoàng cho tôi!”
“Anh Lộc nói, muốn nếm thử phẩm vị của lão đại, ngủ…” Người đó cắn răng, “Ngủ với người mà lão đại đã từng lên giường!”
“Vô liêm sỉ!”
Minh Triệt tiến lên phía trước, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến Lạc Xuyên, “Anh Lạc có bản lĩnh thật, đàn em tài giỏi lần lượt xuất hiện.”
“Là sơ suất của tôi.” Ánh mắt rủ xuống, gật đầu, mặc dù đang tạ lỗi cũng mang theo sự kiên cường.
“Anh Lạc khách sáo rồi, chỉ là có một câu, tôi muốn nhắc nhở anh. Dù sao, hai nhà An – Dạ thân thiết, có phúc cùng chia có họa cùng hưởng.”
“Mời anh nói.”
“Phu nhân đã từng nói, năng lực quản lý cấp dưới của một người, đủ để nói lên sự trung thành của người đó. Năng lực quá mạnh, dễ phản bội; năng lực quá yếu, dễ phản bội; chỉ có không mạnh không yếu, độ chặt lỏng vừa phải, mới được việc.”
Đôi mắt hoa đào lóe lên, “Chỉ là không biết, anh Lạc thuộc loại nào?”
Thần sắc Lạc Xuyên biến đổi, đôi mắt biểu hiện ra vẻ âm u đáng sợ.
“Câu nói của anh Triệu đây, là có ý gì?”
Chìa hai tay ra, khẽ cười, “Tôi chỉ là người chuyển lời, anh có thắc mắc gì, có thể hỏi phu nhân, tôi tin rằng cô ấy có thể giải thích cho anh hiểu rõ ràng.”
Du thuyền cập bến, Lạc Xuyên nhìn theo bóng dáng hai người đã đi xa, lại nhìn gã đàn em đã chết còn đang nằm trên boong tàu.
Nhếch lông mày, ánh mắt sâu xa.
“Đại ca, anh Lộc anh ấy….”
“Vứt xuống biển, cho cá ăn.”
Toàn thân gã đàn em run lên, lạnh đến thấu xương.
……..
Hai người lên đến bờ, Minh Triệt dẫm phải viên đá, người hơi nghiêng về phía trước.
Nguyệt Vô Tình nhanh tay nhanh mắt, đỡ được, “Không sao chứ?”
Lắc đầu, “Yên tâm, không chết được.”
“Nhưng tay anh đang run đấy.”
“Lần đầu tiên không thuần thục, hơi căng thẳng chút thôi.”
Nguyệt Vô Tình mím môi, đôi mắt xanh thẳm, sâu hơn, đậm hơn cả biển khơi.
“Kỹ thuật bắn súng của ông đây không tồi chứ?”
“Cũng thường thôi.”
“Có thể khích lệ tôi một chút không? Thấy bộ dạng ủ rũ của anh, không biết, còn tưởng rằng người bị bắn súng vào đầu là tôi đấy.”
“Im lặng! Không biết giết người, thì đừng nổ súng lộn xộn.”
Minh Triệt sững sờ, trong ấn tượng của anh, Nguyệt Vô Tình không phải người dễ tức giận, sao hôm nay lại…..
Trúng tà à?
Nghi ngờ nhìn anh, “Sao tôi lại không biết giết người….. ở giữa lông mày, phải chứ?”
“Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, lúc anh chạm cò súng, ngoại trừ tay, toàn thân đều run lẩy bẩy!”
“Khụ khụ!”
“Ho cũng không có tác dụng, lần này coi như anh may mắn.”
“Ai bảo tên đó nói chuyện bẩn thỉu?”
Nguyệt Vô Tình liếc nhìn anh, khóe môi cong lên mang theo chút lạnh lùng, “Lúc đầu anh kiêng dè Lạc Xuyên, không hề có dự định giết gã ta, thay đổi giữa chừng, dường như không phải phong cách của anh.”
Đôi mắt Minh Triệt nhíu lại, “Bởi vì, gã ta muốn động vào anh.”
Nguyệt Vô Tình hơi choáng váng.
“Tôi còn không nỡ, người khác dựa vào cái gì dám ăn nói kiểu đó chứ?” Đến gần, nâng chiếc cằm đẹp đẽ lên, đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp hiện lên đậm sắc, “Nhớ kỹ, trên thế giới này, người có thể ức hiếp anh, chỉ có tôi. Vì thế, gã ta đáng chết!”
“Tôi chưa từng thử dùng súng chĩa vào đầu người khác, bởi vì so với giết người tôi càng muốn cứu người hơn, chết kiểu máu tuôn rơi vừa không dễ nhìn, vừa thiếu tính thẩm mỹ, nhưng tôi không hối hận vì đã giết gã ta.”
“Biết vì sao không?”
Nguyệt Vô Tình khẽ động mí mắt, di chuyển tầm nhìn, một giây sau, lại bị anh làm cho đứng thẳng.
“Bởi vì, anh mới là điểm mấu chốt của tôi.”
Nguyệt Vô Tình chấn động, ánh sáng trong đôi mắt đang sáng tỏ hay đang dập tắt cũng không rõ nữa.
“Muốn tránh? Anh sợ tôi?”
“Nên trở về rồi.”
“Nguyệt Vô Tình!”
“Anh muốn nói gì?”
Minh Triệt cười chế giễu, “Tôi muốn nói gì, anh còn không hiểu sao?”
“…….”
Tiến về phía trước, áp sát, bốn mắt nhìn nhau, một người nóng như lửa đốt, một người bình đạm như nước.
“Tôi yêu anh! Tôi yêu anh đến mức có thể vì anh mà sinh tồn, vì anh mà chết đi, vì anh mà coi mạng người như cỏ rác, lần này thì đã hiểu chưa?”
Lặng lẽ, sóng đôi.
Đáy mắt băng cứng đến rạn nứt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng, tan tành thành mảnh nhỏ ——
“Đồ điên!”
Phất tay áo, quay mình.
Giây tiếp theo, bả vai bị chế trụ, nụ hôn cứ thế mà đến.
Mang theo sự nồng nhiệt triền miên, mạnh đến không thể kháng cự, Nguyệt Vô Tình ngạc nhiên, đôi mắt xanh lam trong suốt có thêm một lớp sương mù, ẩn giấu sự sụp đổ, dường như có thứ gì đó ——
Đổ rầm!
Vừa định né tránh, trong chốc lát lại bị quấn vào, hôn mút, gặm nhấm, không theo một quy tắc nào, mang theo sự hoang dã của sự ban sơ nhất.
Chinh phục, hay là đánh chiếm?
“Thả…. ưm…”
Không cho anh cơ hội nói gì, đôi mắt hoa đào đen bóng của Minh Triệt làm người khác phải sợ, tiến đến phía trước một bước, cố gắng làm cho anh im miệng lại.
Bàn tay từng khớp xương rõ ràng xoa nhẹ lưng Nguyệt Vô Tình, mạnh mẽ tiến vào lòng ngực, ngực kề sát ngực, chóp mũi cọ xát chóp mũi, gắn bó khăng khít.
Đồng tử xanh lam đột nhiên nghiêm chặt, mở miệng, hung hăng cắn, Minh Triệt không những không lùi mà còn tiến tới, trở mình, nhìn hết một lượt, đánh chiếm thành trì.
Mùi máu tươi bao phủ trong khoang miệng, một lúc sau, Minh Triệt buông anh ra.
Một tay vẫn mạnh mẽ đè vào sau gáy, ép trán hai người dính vào nhau.
“Tiểu Tình, anh không trốn thoát được đâu.”
Vừa nói, máu theo khóe môi chảy xuống, lẳng lơ xa hoa, anh lại cười đến liều lĩnh.
“Cút đi!”
“Anh có dám nói thêm một lần nữa không?” Đôi mắt anh đào đẹp đẽ hé mở một cách nguy hiểm, một tay khác kìm chặt lấy cằm, khiến Nguyệt Vô Tình không thể không ngẩng đầu.
“Cút…….”
“Anh dám nói, tôi dám hôn, thử đi?”
“…….”
“Ngoan, như này mới là nghe lời.”
“Minh Triệt, rốt cuộc anh muốn làm gì?!”
“Rất đơn giản, chúng mình yêu nhau.”
“Không thể nào.”
Lông mày nhăn lại, “Nguyên nhân.”
“Hai người đàn ông, anh cảm thấy có khả năng không?”
“Sao lại không có khả năng? Tồn tại sự thật là, đã có nhiều quốc gia chấp nhận đồng tính luyến ái là hợp pháp, chứng tỏ rằng loại tình cảm này có tồn tại và phát triển, tương lai sẽ được nhiều người chấp nhận hơn nữa.”
“Phản nghịch âm dương, thiên đạo không thể tha thứ!”
“Vứt thứ chó má đó đi! Anh có dám nói anh không có chút tình cảm nào với tôi không?”
“Không có.”
“Nhìn vào mắt tôi, nói hai từ đó với tôi thêm một lần nữa.”
“……”
“Nói đi!”
“Không, có.”
“Vì sao không nhìn tôi? Nguyệt Vô Tình, anh còn định lừa mình dối người đến khi nào nữa?”
“Minh Triệt, anh đừng nổi điên nữa.”
“Điên?”
Khóe môi cong lên với vẻ tàn bạo, đáy mắt lại lâm râm mỉa mai, “Thì ra, tất cả những gì tôi làm trong mắt anh, đều là nổi điên?”
Nguyệt Vô Tình cau mày, trong lòng khó chịu, một sự chua xót khó tả đang quấy rầy, nhìn vào ánh mắt vừa phức tạp vừa khó hiểu của Minh Triệt.
Có lẽ, đến chính anh cũng không hiểu.
Anh em?
Đồng đội?
Đối đầu?
Trước đó, anh chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, bọn họ lại có thể trở thành….. người yêu?
Vừa nghĩ đến hai từ này, da đầu Nguyệt Vô Tình lại tê rần.